1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công, thiếp tóm được chàng rồi - Trạm Lượng (10C + 1NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1:

      “Nguyên lai con trai Tề gia là cái ngốc tử a!” Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khờ ngốc nam tử ủ rũ theo thư đồng rời , lầu hai thiếu niên tuấn tú phe phẩy cây quạt, phái nụ cười tiêu sái nhàn nhã đạm tự .

      A...... Nguyên lai đồn đãi là , con trai Tề gia thực là tên ngốc!

      “Thiếu gia, ngài xác định chính là thiếu gia Tề gia?” Ngồi cùng bàn, đầy tớ vẻ mặt thông minh tướng thanh tú vội vàng đặt câu hỏi.

      “Tiểu Đậu Tử, ngươi có nghe vừa rồi thư sinh này là công tử Tề gia giàu nhất Lạc Dương sao?” Nhướng mày cười, Mộ Dung Tinh nhưng là đem nhất cử nhất động của đám thư sinh trêu cợt mới vừa rồi, mỗi tiếng cử động toàn xem ở trong mắt, nghe vào trong tai.

      A...... Nếu là phụ thân lừa nàng, đây là thành Lạc Dương, lại là họ tề, vậy đúng rồi!

      “Đúng nha! Em như thế nào nghĩ tới!” Gãi đầu, nay dùng tên giả Tiểu Đậu Tử, Hồng Đậu xấu hổ cười, lập tức lại vội hỏi: “Thiếu gia, nếu Tề thiếu gia là cái ngốc tử, vậy kế tiếp ngài có phải hay muốn đến Tề gia hủy bỏ việc hôn này?”

      Lạnh nhạt dò xét liếc mắt cái, Mộ Dung Tinh phe phẩy quạt nan, thong dong phiếm cười. “Cho dù Tề gia thiếu gia phải cái ngốc tử, ta cũng tính đáp ứng việc hôn nhân này a!” Này Hồng Đậu có phải hay có điểm lầm?

      “Nha?” Còn tưởng rằng tiểu thư đến Lạc Dương là vì thầm quan sát nhân phẩm thiếu gia Tề gia, mới quyết định muốn hay lập gia đình, nghĩ tới...... Hồng Đậu trừng lớn mắt, vẻ mặt buồn bực than thở. “Thiếu gia, nếu người cũng nguyện ý, trực tiếp làm cho lão gia hồi cự tuyệt là được, làm gì còn xa nhà đến Lạc Dương?”

      Khi tiểu thư ở nhà cùng lão gia, phu nhân được tốt như vậy, cái gì muốn tới xem xem Tề thiếu gia hay là cái ngốc tử. Nếu phải, tốt nhất kia, hai nhà vô cùng cao hứng lo việc hôn . Nếu là như vậy cũng nghĩ ra phương pháp làm mất tình cảm hai nhà mà hủy bỏ hôn ước miệng năm đó...... Ha! Nguyên lai đều là gạt người.

      Nàng căn bản hạ quyết tâm, bất luận thiếu gia Tề gia là tốt là xấu, cũng nguyện ý lập gia đình!

      Cây quạt vừa thu lại, trực tiếp hướng đầu nàng gõ xuống, nghe thấy tiếng hô đau, Mộ Dung Tinh mới vừa lòng cười : “Tiểu Đậu Tử, ta nếu làm cho cha ta trực tiếp hồi cự tuyệt, chúng ta có thể đường du sơn ngoạn thủy mấy ngày nay sao, nơi nơi ngắm cảnh các nơi phong cảnh sao?” Nàng lâu ra xa nhà, đương nhiên muốn tìm cơ hội ra ngoài chút a!

      Cuối cùng cũng hiểu được tâm tư chủ tử nhà mình, Hồng Đậu buồn cười bật cười. “Thiếu gia, ngài tâm cơ sâu quá a!”

      Liếc mắt cười cái, Mộ Dung Tinh phản bác, thẳng đứng dậy cái thân lười, liền cất bước hướng cầu thang bước xuống.

      Hồng Đậu thấy thế, biết được nàng rượu chừng cơm ăn no, tính chạy lấy người, vội vàng cầm hành lý theo đuôi ở phía sau. “Thiếu gia, kế tiếp muốn lên chỗ nào?”

      “Đương nhiên là tìm cái nhà trọ, nghỉ ngơi.” Nàng cười, thực vừa lòng mới bước vào thành Lạc Dương, thiếu gia Tề gia liền tự động xuất ở trước mắt làm cho nàng sơ lược hiểu biết tính cách , trong lòng có hơi thỏa mãn.

      A...... Mặc dù ngốc, nhưng tính tình ôn hòa lại lương thiện đến thế!

      Nghĩ đến người nào đó ngốc đến mức nghĩ tào phớ là não khỉ con làm thành, ở trước mặt mọi người khóc thành như vậy, Mộ Dung Tinh nhịn được phốc xích cười ra tiếng đến.

      Nguyên lai đại nam nhân cũng có thể như vậy...... Đáng ! Tính tình thực hay a!

      Hôm sau.

      Trong quán cuối phố, lão bà bà tầm sáu mươi tuổi vui tươi hớn hở múc bát lớn tào phớ, tào phớ mềm nhũn đem đến trước vị khách lại mặt, nhưng thực vui vẻ, vị khách vẻ mặt tuấn tú này ăn liền ba bát lớn.

      “Bà bà, đậu hũ của người vừa mềm lại vừa mịn, ăn ngon đến mức thực làm cho ta ngay cả đầu lưỡi đều muốn nuốt vào.” Tiếp nhận bát lớn nóng hổi, Mộ Dung Tinh múc thìa lớn đưa vào miệng, cũng sợ bỏng miệng, mặt mê người cười sáng lạng, lời ngon tiếng ngọt trực tiếp khen ngợi.

      Tiểu thư quả thực tâm cơ sâu quá a! Loại lời trong ngoài đồng nhất này đều có thể làm cho người ta hoàn toàn phát ra, là bội phục!

      bên, cúi đầu mãnh liệt ăn Hồng Đậu khỏi cười thầm trong lòng, tính toán đợi lát nữa khả năng có người chạy nhà vệ sinh. Ai...... có biện pháp! Ai bảo có người thích ăn đồ ngọt, ăn lần liền dễ dàng đau bụng, lại còn dám ăn liền ba bát lớn tào phớ ngọt ngấy, hiểu nghĩ cái gì?

      “Thích liền ăn nhiều chút! Đây chính là bà bà ta sáng tinh mơ dậy làm đấy, đương nhiên mẻ mới ăn ngon!” Vương bà bà cười hớ hớ, thực bị chọc cười.

      Nghe vậy, Mộ Dung Tinh cười meo meo muốn đáp lời, tiếng có chút quen tai, tiếng nam ngốc ngốc đột nhiên từ sau đầu vang lên.

      “Bà bà, ta muốn chén tào phớ.”

      Chương 2.2

      Tiếng chưa dứt, bóng đen tiến tới bang ghế dài nhanh chóng ngồi xuống, nàng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên chỉ thấy cái người hôm qua bị đùa giỡn khóc ngồi xuống ở bên cạnh chính mình, rồi sau đó đứng cạnh là đầy tớ trung thành bảo vệ chủ.

      A...... Quả nhiên đến đây! uổng công nàng cứng rắn nuốt vào ba bát lớn tào phớ trong lúc chờ ở đây. thầm cười, Mộ Dung Tinh ngưng dò xét , trong lòng tính toán người nào hiểu được.

      “Tề thiếu gia!” Vừa thấy khách quen, Vương bà bà càng thêm vui vẻ, vội vàng tiếp đón. “Nhiều ngày thấy ngươi tới! Ngươi đợi lát, bà bà ta lập tức lấy tào phớ cho ngươi.”

      “Bà bà, cám ơn ngài!” Có thể lập tức được ăn đồ ngọt mềm nhũn, Tề Nghiên trong lòng rất vui vẻ, nhưng tầm mắt lập tức chống lại bên ánh mắt bên cạnh đầu, da mặt trắng tuấn mỹ khỏi hơi hơi đỏ lên, theo bản năng thẹn thùng tươi cười.

      Ngô...... Người bên cạnh là ai a? Giống như chưa thấy qua đâu! Nếu là người biết vì sao nhìn như vậy? Có thể hay trước đây gặp mặt, đem người ta quên mất? Phụ thân , nhìn thấy người quen phải chủ động chào hỏi mới thất lễ, vậy đến tột cùng có biết người kia hay a? Phải chủ động chào hỏi hay ?

      Giãy dụa trong khổ não, Tề Nghiên thấy phiền não.

      Thấy vẻ mặt kia có vẻ vạn phần phiền não, Mộ Dung Tinh nhìn thấu tâm tư đơn thuần của , lập tức buồn cười, cười khẽ ra tiếng, thực cảm thấy quả thực “Ngây thơ trong sáng” Đến mức khiến cho người ta nhịn được muốn khi dễ.

      Nha! Người kia cười với nha! Mặt càng đỏ, khó được người cười với , Tề Nghiên vui vẻ vô cùng, rốt cục “Chủ động ra trận” ──

      “Ngươi, xin chào!” Hi! Người này cười lên cảm giác tốt lắm! Tựa như cái loại này bộ dáng cha, nương, Tiểu Cửu đối cười, giống có chút người bên ngoài tuy rằng là cười, chuyện cùng , nhưng mặt thường thường mang theo vẻ mặt kỳ quái...... Ai, cũng biết miêu tả như thế nào, chính là cảm giác thoải mái.

      “Xin chào!” Vuốt cằm mỉm cười, cảm thấy hồn nhiên làm cho người ta vừa thấy liền hiểu ngay, tâm tình hoàn toàn viết ở mặt.

      “Ta, chúng ta quen biết nhau sao?” Nhất định là trước kia gặp mặt, cho nên người ta mới có thể đối cười ?

      có.” Lắc đầu, Mộ Dung Tinh ý cười càng sâu. “Chúng ta có quen biết.”

      “Khả, nhưng là ngươi đối ta nở nụ cười......” Chần chờ có chút khó hiểu.

      biết thể cười với ngươi sao?” Nhíu mày hỏi lại, đôi mắt lóe ra tiêng sáng.

      “Cũng, cũng phải được......” Lắp bắp.

      phải rồi.” Gật đầu, hướng về phía cười sáng lạn. “ sau, ta đối với ngươi cười, tự nhiên là xem ngươi thuận mắt, muốn cùng ngươi làm bằng hữu a!”

      “Làm, làm bằng hữu?” Trừ bỏ Hoài Sinh, cho tới bây giờ có người nguyện ý cùng làm bằng hữu! Tề Nghiên nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc sáng ngời, căn bản nghi ngờ người ta có cất giấu tâm tư gì , lập tức cao hứng cười a miệng, vội vàng gật đầu. “Được! Làm bằng hữu! Chúng ta làm bằng hữu!”

      Rồi sau đó, Tiểu Cửu trung thành bảo vệ chủ nhịn được nhăn mày, trong lòng hoài nghi thiếu niên tuấn tú lạ trước mắt này chủ động thân thiết đến tột cùng có ý đồ gì? Định mở miệng cảnh cáo thiếu gia nhà mình vô tâm cơ, thấy vẻ mặt vui mừng sán cười. Nghĩ đến bên ngoài vẫn bị người ta chế nhạo cười phúng, người tình cùng làm bạn, khó trách có người hơi biểu thiện ý, liền cao hứng thành như vậy, lập tức lời dội nước lạnh đến bên miệng lại vừa cứng rắn nuốt vào, đành lòng thấy thất vọng.

      Nguyện ý cùng làm bằng hữu, đáng giá cao hứng thành như vậy sao? Mộ Dung Tinh mỉm cười, thấy vui sướng khó nén tiếng “Làm bằng hữu, làm bằng hữu......” Trong tiếng, khỏi bật cười thôi.

      Ngay khi tên ngốc tử ngay cả tên người ta cũng biết, liền vội vàng vui mừng khôn xiết muốn kết giao bằng hữu, Vương bà bà cười chợt xuất ──

      “Tề thiếu gia, tào phớ của người đây!” Bà bà tay cầm chắc mang đến chén nóng hầm hập đồ ngọt.

      “Tạ, cám ơn!” Cũng biết là kết giao bằng hữu mới quá mức hưng phấn hay là tại sao, Tề Nghiên ngoài miệng ngốc ngốc đáp lại, đôi mắt lại nỡ rời kia khuôn mặt tươi cười làm cảm thoải mái kia, có chút ngây ngốc đưa tay tiếp tào phớ, ai ngờ chuyên tâm kết cục chính là ──

      “Oa ── nóng quá! Nóng quá!” Mới tiếp nhận bát, lập tức bị nóng bỏng tay, đau đến mức nhảy dựng lên oa oa kêu to, tay run lên, bát tào phớ liền bị đổ mất, toàn bộ đổ lên người xui xẻo ở bên cạnh.

      “Oa ──” Đến lượt người khác kêu thảm thiết thê lương.

      “A ── thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Mắt thấy chính mình gây đại họa, làm bằng hữu vừa mới kết giao bị bỏng, Tề Nghiên thất kinh, gấp đến độ xoay quanh, rất sợ vì vậy mà bị người ta ghét bỏ, lập tức trực tiếp kéo người vác lên lưng, bay chóng liền xông ra ngoài, trong miệng còn ngừng khóc kêu to: “Thực xin lỗi! Là ta tốt, ngươi cần tức giận đừng vì thế mà cùng ta làm bằng hữu......”

      Khóc tiếng kêu vang khắp đường, càng càng xa, làm cho dân chúng Lạc Dương hai bên nội tình lại chỉ trỏ, cười trộm thảo luận đứa con ngốc của Tề gia biết lại làm ra việc ngốc gì?

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.3

      Mà trong tiểu quán Vương bà bà, Hồng Đậu bản thân thích ý ăn tào phớ, mắt thấy chủ tử nhà mình bị đưa rồi, muốn đuổi theo cũng đuổi kịp, lập tức gấp đến độ nhảy dựng lên, phen túm chặt lấy Tiểu Cửu choáng váng mà quên đuổi theo.

      ! Thiếu gia nhà ngươi muốn đem thiếu gia của ta đưa chỗ nào? nếu dám đối thiếu gia của ta bất lợi......”

      “Ngươi suy nghĩ nhiều quá!” Chợt hoàn hồn, chút khách khí đẩy tay túm trước vạt áo, Tiểu Cửu liếc xéo cười, “Thiếu gia nhà ta nếu biết làm chuyện xấu, ta mua pháo theo Lạc Dương đốt từ đầu thành đến cuối thành.” Bất lợi? tại sao phải sợ thiếu gia nhà đối bất lợi đâu!

      Đúng nha! Thiếu gia Tề gia là cái ngốc tử, phải đối thủ của tiểu thư? bị tâm cơ của tiểu thư vui đùa ngoạn tốt rồi!

      Đột nhiên ý thức được điểm ấy, Hồng Đậu hơi chút an tâm, nhưng vẫn vội vàng truy vấn, “Vậy thiếu gia nhà ngươi đến tột cùng là cõng thiếu gia nhà ta chỗ nào a?” Tiểu thư vừa mới giống như bị nóng rất nghiêm trọng, vẫn là nhanh chút tìm được người quan trọng hơn.

      theo ta!” Dò xét liếc mắt cái, Tiểu Cửu trước dẫn đường, chắc chắn nắm chắc có thể ở tìm được người ở chỗ nào.

      Ai...... Từ hai năm trước, mang theo thiếu gia bị tiểu hài tử bướng bỉnh ném đá mà làm thương cái trán tìm y quán gần đây bang thuốc, sau này thiếu gia chỉ cần bên ngoài hơi có bị thương liền trực giác hướng chỗ này chạy đến, có khi gần đây còn có y quán, cũng hiểu bỏ xa cầu gần, dám chắc là chạy đến y quán kia, là......

      Cũng biết là thà hiểu ứng biến hay là ngu ngốc...... Phi phi phi, thể ngu ngốc! Như thế nào cũng bị người bên ngoài làm cho “Ô nhiễm”? Thiếu gia ngu ngốc! ngu ngốc!

      “Ô...... Là ta tốt, đối với ngươi phải cố ý...... Ngươi cần tức giận...... cần vì thế làm bằng hữu với ta......”

      Bên trong y quán, chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ cẩm y giống bị phạt đứng dường như thẳng tắp đứng ở bên, thoáng như đứa bàn hai tay ở mặt lung tung gạt nước mắt, miệng ngừng khóc nhận sai, hơn nữa ở lão đại phu đem ống tay áo chỗ bị thương vén lên, lộ ra cánh tay tinh tế trắng noãn nay lại sưng đỏ mãng, còn nỗi lên ít bọng nước, oa oa khóc càng thêm thê thảm bi tráng.

      ...... khóc gì a? Người bị phỏng là nàng, người chịu da thịt đau cũng là nàng, người nên khóc hẳn là nàng chứ! Như thế nào giành khóc trước? Hại nàng muốn khóc ra vài giọt nước mắt cũng cảm thấy ngượng ngùng! Vai diễn có phải hay bị đảo lộn a?

      Trong lòng cảm thấy biết nên khóc hay cười, có chút đồng tình xem xem lão đại phu lấy tốc độ nhanh nhất giúp nàng trị liệu...... Ai, lão đại phu kỳ rất muốn chạy tới lấy bông bịt lỗ tai lại? Nhưng ông cật lực nhịn xuống, là vất vả lão nhân gia!

      Thầm nghĩ bật cười, Mộ Dung Tinh lắc lắc đầu, buồn lên tiếng tùy ý khóc .

      Chỉ chốc lát sau, lão đại phu bôi thuốc xong, băng bó tốt cánh tay, cũng thuốc mỡ đưa cho nàng, làm cho nàng sau này bôi giảm đau sau, liền vội vàng ròi , chạy trốn tới bên ngoài y quán, để né tránh “Ma truyền não” đuổi giết.

      “Ô...... Ngươi tha thứ ta...... Ta thực phải cố ý......” Ma truyền não liên tục phát công.

      Mắt thấy lão đại phu chạy trối chết mà , bên trong y quán còn sót lại hai người bọn họ, ngồi ở giường khám bệnh Mộ Dung Tinh cái này cũng khách khí, ngưng khí hét lớn tiếng ──

      “Câm miệng!”

      Tiếng thanh nhã có lực uy nghiêm như vậy, nhất thời làm cho Tề Nghiên thực sợ tới mức lập tức ngậm miệng, ngay cả tiếng trong cổ họng cũng dám, nhưng mà mắt to hồn nhiên lại vẫn như cũ ngừng xuất nước mắt to như hạt đậu, bộ dáng đáng thương giống như đứa vô tội phạm sai lầm bị phạt, có bao nhiêu chọc người thương tiếc còn có nhiều chọc người thương tiếc.

      “Đem nước mắt lau sạch, được khóc!” Cố nín cười, cố ý mặt lạnh ra mệnh lệnh.

      “Nga!” mệnh lệnh động tác, trong lòng run sợ nhanh chóng lấy ống tay áo lau mặt lung tung.

      “Lau khô chưa?”

      “Lau, lau khô rồi.” Hốc mắt ướt sủng còn có nước mắt đảo quanh, như thế nào cũng dám để nó chảy ra.

      “Tốt lắm!” Hơi hơi cười, đặc biệt vừa lòng.

      , nở nụ cười đó! Đây có phải là tỏ vẻ người ta tức giận, nguyện ý tiếp tục cùng làm bằng hữu?

      cẩn thận xem xét người trước mặt, Tề Nghiên hốc mắt hồng hồng, giống như con dâu . “Ngươi...... Ngươi giận ta sao?”

      “Ta vốn giận ngươi.” Liếc mắt cái, hiểu nghĩ đâu nữa?

      “Kia...... Chúng ta còn có thể...... Có thể làm bằng hữu sao?” Lắp bắp hỏi.

      “Đương nhiên!”

      Nghe vậy, hai mắt nháy mắt sáng ngời, cao hứng nước mắt, nước mũi lại chảy ra. “Oa ── cám ơn ngươi! Ngươi là người tốt, giận ta lại cùng ta làm bằng hữu, thực với ta rất tốt ......”

      Như vậy cũng khóc? Xem cảm động nước mắt lại rơi, Mộ Dung Tinh có chút đau đầu, nhưng lại nhịn được bị tình cảm hồn nhiên của gây cười, nhịn nhẫn, cuối cùng vẫn là bật cười.

      “Vừa khóc vừa cười là chó vàng tiểu! Ngươi là con chó a?” Cười thở dài, có chút cảm xúc thương tiếc, đau long như người mẹ.

      “Ta, ta phải a! Ta gọi là Tề Nghiên, phải con chó .” còn nghiêm túc trả lời, khóe mắt còn lài giọt nước mắt, mặt cũng lộ ra vẻ thẹn thùng tươi cười.

      “Ân.” Gật gật đầu, Mộ Dung Tinh giống người bên ngoài đối với đối đáp trẻ con của mà cho ánh mắt cười mỉa, như nhau đối đãi như người thường hướng tự giới thiệu. “Tại hạ Mộ Dung Tinh, người Tô Châu, ngày gần đây đến Lạc Dương du ngoạn, nay ở tạm ở nhà trọ Duyệt Lai.”

      “A Tinh!” Chỉ nghe gọi tên gì tên, câu kế tiếp cũng có nghe vào, Tề Nghiên vui vẻ kêu tên bằng hữu mới quen

      A Tinh? Chẳng lẽ có thể kêu là Mộ Dung huynh đệ sao, sao phải...... sao phải bật ra cách gọi tầm thường đến như vậy? Sắc mặt có chút xanh, nhưng mà nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết, Mộ Dung Tinh cánh môi ngập ngừng vài cái, cuối cùng vẫn là nuốt xuống dưới, miễn cưỡng tiếp nhận.

      Ai...... May mắn phụ thân đặt tên mình là Mộ Dung Phúc, Mộ Dung Tài linh tinh, nếu bị gọi là A Phúc, A Tài quả thực giống ở kêu con chó vậy. May mắn! May mắn!

      thầm may mắn xong, hoàn hồn nhìn thấy khóe mắt phát sáng, lập tức sắc mặt nghiêm chỉnh, quạt trong tay lưu tình chút nào hướng trán đánh tới, bị đau la lên tiếng, cái trán hơi hơi đỏ lên.

      “A Tinh, ngươi, ngươi vì sao đánh ta?” Ôm trán, ủy khuất hỏi, hốc mắt lại lên nước mắt. Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ A Tinh cũng cùng người khác giống nhau, thích đánh , khi dễ sao?

      được khóc!” Liếc mắt trừng cái, Mộ Dung Tinh dạy bảo : “Ngươi lớn rồi, được động tí liền khóc, làm người chê cười.” Tề gia bá bá dạy con như thế nào? Cho dù hơi ngây ngốc chút, chỉ cần dạy bảo tốt, cũng trở thành quỷ thích khóc!

      Chương 2.4

      Giống hôm qua những người thích giễu cợt , chủ yếu cũng là bởi vì động tí lại khóc, có nguyên nhân để trêu nên động chút liền lấy làm niềm vui, tìm vui vẻ.

      “Nhưng, nhưng bị đau tự nhiên là muốn khoác a......” giọng giải thích, nhưng cũng chân thành ngụy biện ra lời lẽ chí lý.

      Mộ Dung Tinh nghe vậy cứng lại, lập tức lại hung tợn trừng mắt , thẳng đến kinh hãi đem nước mắt cứng rắn thu hồi , lúc này mới rang khiển trách khiển trách: “Ngươi lớn như vậy còn thích khóc như thế, người khác tự nhiên đến khi dễ ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người cười ngươi sao?”

      “Kia...... Kia...... Kia......” “Kia” nửa ngày, khuôn mặt tuấn tú xị xuống giống như quả mướp đắng, vô tội biết nên làm sao bây giờ, trong lòng lại mơ hồ ràng, người ta là tình vì tốt cho , từ đây trong lòng mới vừa rồi nghi ngờ lập tức liền biến mất hầu như còn.

      “Tề Nghiên, ngươi vừa mới bị ta làm phỏng đúng ?” Thấy ngốc làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười. Vì mặt mũi của cha, vì giúp Tề gia bá phụ, bá mẫu chưa bao giờ gặp mặt kia dạy con, cũng vì tính toán cho tương lai chính mình, Mộ Dung Tinh trong lòng nảy ra kế, cười đem cánh tay bị thương quấn vải trắng giơ lên trước mắt , ý định làm cho tâm sinh áy náy.

      “Là......” Quả nhiên, ngốc tử bị tính kế xấu hổ cúi mặt, nho lên tiếng nhận tội.

      “Vậy ngươi có phải hay nên bồi thường, tỏ vẻ xin lỗi ?” Nhướng mày chất vấn.

      “Là......” Thanh càng , càng phát ra áy náy.

      “Được! Vì tỏ vẻ xin lỗi, ngươi đáp ứng ta hai cái cầu, hơn nữa tuyệt đối thể vi phạm, bằng ta cùng ngươi làm bằng hữu!”

      Vừa nghe có cách có thể chuộc tội, vội vàng gật đầu, ánh mắt lại sáng bừng lên, giống con chó lấy lòng chủ nhân. “Ngươi ! Ngươi !”

      cầu thứ nhất chính là ── về sau được ở trước mặt người khác khóc, cho dù muốn khóc cũng phải nhịn về nhà, mình mình trốn ở trong ổ chăn mới được khóc, nghe hiểu ?” Người lớn đến như vậy còn tại trước thiên hạ khóc thành như vậy, ra gì!

      hiểu! hiểu!” Gật đầu như giã tỏi, thầm nhắc nhở cho chính mình về sau muốn khóc phải nhịn về nhà đến ổ chăn khóc, bằng A Tinh để ý đến . “Kia...... Cái thứ hai đâu?”

      cầu thứ hai......” Dò xét liếc mắt cái, trùng hợp chống lại ánh mắt hồn nhiên của , Mộ Dung Tinh chột dạ nhìn sang chỗ khác. “Cái cầu thứ hai ta còn chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ ra, ta lại cho ngươi.” Thực hỏng! Thế nhưng lừa gạt trẻ con biết gì cảm giác tội lỗi.

      “Được.” cười đến hồn nhiên lo nghĩ, liên tục gật đầu, căn bản hiểu có người nào đó nãy sinh cảm giác tội lỗi.

      Liếc mắt nhìn khuôn mặt ngốc ngốc cái, lại lần nữa xác định “trong sáng” làm cho người ta tự biết xấu hổ, nhịn được thở dài mạnh......

      “A? Vì, vì sao thở dài?” Cha mẹ thường nhìn thở dài, tại A Tinh lại đối với thở dài, có phải hay chính mình chỗ nào tốt, cho nên bọn họ mới có thể như vậy?

      liên quan tới ngươi!” Giống như nhìn thấu tâm tư của , Mộ Dung Tinh lắc đầu thở dài buồn bã, cho thấy liên quan chuyện của .

      “Kia...... Kia...... Kia......” Lại bắt đầu “Kia”.

      muốn lại làm cho tiếp tục “Kia” nữa, Mộ Dung Tinh vẻ mặt suy sụp , “Ta thở dài là vì ta muốn nhà xí! Nhà vệ sinh gần nhất ở đâu a?”

      Ô...... nên ăn nhiều tào phớ ngọt như vậy!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1:

      Mấy ngày sau.

      “Ân...... Nước nhiều lắm a...... Thực xin lỗi nha...... Được...... Được...... Ta biết......”

      Bên trong Tề phủ, trăm hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, chỉ thấy người thanh niên hồn nhiên tay cầm gáo nước , tay cầm cái xẻng , hoàn toàn quan tâm thân y phục cẩm hoa bị bẩn, đặt mông ngồi trước khóm hoa tưới nước, xúc đất, miệng còn thào tự chuyện với các loại hoa cỏ nở rộ.

      “...... Phải ...... Mẫu đơn tỷ tỷ năm nay nở hoa trễ vài ngày a...... Ừ...... Mẫu đơn tỷ tỷ muốn đoạt phong thái của mọi người...... Chờ mọi người nở hết, nàng nở...... Được...... Ta biết......”

      thanh chuyện đứt quãng vẫn tiếp tục vang lên, Tiểu Cửu tìm đến chỉ thấy thiếu gia nhà mình bệnh cũ phát tác lầm bầm lầu bầu với hoa hoa cỏ cỏ, lập tức nhịn được xem thường, thở dài hết thuốc chữa!

      Ai...... Đều qua vài lần, muốn đừng như vậy, thiếu gia vẫn là bệnh cũ thay đổi, đem hoa hoa cỏ cỏ này làm người chuyện. Nếu là ở nhà cũng liền thôi, nhưng cố tình ngay cả bên ngoài cũng thường xuyên hề báo động trước ngồi xổm xuống đối với hoa dại bên đường mà lầm bầm than thở, làm cho người bên ngoài nhìn thấy ngoài kinh ngạc, mà chính là còn chỉ trỏ cười mỉa mai, càng thêm nhận định là ngốc tử.

      Được rồi! Thành thừa nhận, kỳ thiếu gia ...... đúng là khờ vậy! Nhưng ngốc thiện lương, so với kẻ tự cho mình là người thông minh đều càng thêm chân thiện tâm a! Người như vậy, vì sao còn muốn khi dễ cười nhạo? Ông trời nên đối đãi với thiếu gia như vậy.

      Nghĩ đến đây, Tiểu Cửu trong lòng thầm oán ông trời nên, miệng lớn tiếng kêu người, “Thiếu gia!”

      Ngốc hơi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Tiểu Cửu chống eo đứng ở phía sau, Tề Nghiên nhếch miệng cười ngây ngô. “Tiểu Cửu, ta tưới hoa.”

      “Ta biết!” cần giải thích, nhìn qua cũng biết a! Tiểu Cửu kiềm chế xúc động trợn mắt, sửa động tác chống eo sang ôm ngực, hắc hắc cười hỏi: “Thiếu gia, ngài có phải hay quên chuyện ?”

      quên chuyện ? Tề Nghiên ngẩn ngơ, gãi đầu túm tai nghĩ ra, trong mắt mảnh mờ mịt.

      Tiểu Cửu thấy thế, biết còn có nhớ ra, lập tức nụ cười giả tạo nhắc nhở. “Mộ Dung công tử Tô Châu ở ngoài cửa lớn đợi......”

      còn có nghe xong, Tề Nghiên dường như nhớ tới gì, “A” hét to tiếng, bỏ lại gáo nước, cái xẻng trong tay, bất chấp quần áo còn dính bùn đất bẩn, lập tức nhảy dựng lên, nghiêng ngả lảo đảo hướng cửa lớn chạy tới, trong miệng còn ngừng oa oa hô to “A Tinh, đợi ta với” .

      “Khư! Thiếu gia thời gian này là hoàn hoàn toàn đều bị Mộ Dung công tử kia dắc mũi ......” Trừng mắt người vừa chạy vừa la, Tiểu Cửu than thở nang thầm oán, nhưng tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến thiếu gia nhà mình mấy ngày nay dính lấy chỗ với Mộ Dung công tử biết từ đâu xuất , mặt hồn nhiên tươi cười ngừng, tâm tình vui vẻ vô cùng. Hơn nữa theo quan sát nhiều ngày nay, xác định Mộ Dung công tử cũng là tình cùng thiếu gia lui tới, giống người bên ngoài luôn luôn cười nhạo chế nhạo, sắc mặt khỏi buông lỏng, tâm trạng thả lỏng lộ ra nụ cười.

      Khư! Thấy Mộ Dung công tử tình đối đãi với thiếu gia, ghi hận mấy hôm nay cướp toàn lực chú ý của thiếu gia!

      Tiểu thư đồng tự nhận khoan hồng độ lượng “Tha thứ” công tử đến từ Tô Châu, khóe miệng a cười, đuổi sát chủ tử oa oa kêu to mà .

      Trong lúc nhất thời, chỉ thấy chủ tớ ở bên trong Tề phủ to như vậy trước sau hấp tấp chạy, dọc theo đường chạy nhanh xẹt qua đám nô bộc hô “Thiếu gia hảo”, thẳng đến gặp phải đôi vợ chồng vẻ mặt hiền lành, phong thái ung dung......

      “Nghiên nhi, ngươi vội vàng chạy đến chỗ nào?” Nhìn thấy con gấp gáp chạy lướt qua người, Tề phu nhân vội vàng kêu người lại.

      “Ta ra ngoài cửa lớn tìm bằng hữu!” Ngay cả quay đầu cũng , Tề Nghiên chậm bước chân, thanh đáp lại còn trong khí quanh quẩn, người muốn chạy thấy bóng dáng.

      Tìm bằng hữu? Vợ chồng Tề thị hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy buồn bực khi, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Cửu đuổi ở phía sau chạy vội tới, lập tức đưa tay ra cản người.

      “Tiểu Cửu, Nghiên nhi nhiều ngày nay ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, là tìm Hoài Sinh sao?” Tề lão gia hỏi nhưng chắc đáp án là vậy, trong lòng rất ràng con trai nhà mình từ đến lớn, gọi là bằng hữu chỉ có người kia.

      thể dừng lại cước bộ, Tiểu Cửu nghe vậy lập tức lắc đầu.

      phải? Vợ chồng khỏi kinh ngạc nheo mắt nhìn nhau, trong mắt dâng lên nghi hoặc nồng đậm. Trừ bỏ Hoài Sinh, con mình còn có vị bằng hữu nào sao?

      Giống như nhìn ra tâm tư bọn họ, Tiểu Cửu khỏi nhếch miệng cười. “Lão gia, phu nhân, thiếu gia mấy ngày trước quen được công tử đến từ Tô Châu, mấy ngày nay mỗi ngày chạy ra bên ngoài, kỳ đều phải là tìm Trương công tử, mà là tìm người bằng hữu mới này.” So với Trương Hoài Sinh, cá nhân thấy Mộ Dung công tử kia có vẻ thuận mắt hơn!

      Bằng hữu mới? Tề lão gia hình như có băn khoăn trong lòng nên mi. “Tiểu Cửu, ngươi người Mộ Dung công tử kia đối đãi Nghiên nhi thái độ ra sao? Có tâm tư bất lương gì ?” Con khờ ngốc đơn thuần, từ chịu ít khi dễ, người làm cha như ông khó tránh khỏi lo lắng.

      “Lão gia, xin người yên tâm! Theo Tiểu Cửu thiên quan sát mấy hôm nay, vị Mộ Dung công tử kia nhân phẩm coi như chính trực, lời cử chỉ đối thiếu gia cũng chút xem thường, thiếu gia cùng rất hòa hợp!” Tiểu Cửu thông minh cười đáp, tự nhận chỉ cần có người đối thiếu gia có gì trêu cợt, tâm tính hèn mọn, tránh khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình.

      “Phải ?” Mày giãn ra, Tề lão gia thoải mái nở nụ cười. “ là bạn mới của Nghiêm nhi sao mời người ta vào bên trong nhà uống trà? Nghiên nhi cũng là hồ đồ!” Từ câu trả lời con mình mới vừa rồi vội vã đáp, biết vị Mộ Dung công tử kia chờ ngoài phủ, vội vàng cùng phu nhân cũng hướng cửa lớn mà đến.

      A...... Hiếm khi con mình có được vị bằng hữu chính trực lại khi dễ , đương nhiên muốn chạy nhanh tiến đến coi trộm chút, tìm hiểu phen, thuận tiện xin vị Mộ Dung công tử kia chiếu cố con mình nhiều hơn!

      Thấy hai vị lão chủ tử nhà mình cũng vội vã muốn làm quen vị Mộ Dung công tử kia, Tiểu Cửu khỏi có chút há hốc mồm, vội vàng đuổi theo

      Chương 3.2

      lâu sau, khi vợ chồng Tề gia cùng Tiểu Cửu ra đến cửa lớn, chỉ thấy Tề Nghiên cúi đầu, vẻ mặt buồn chán đứng ở đó.

      “Tiểu Cửu, bên ngoài có ai! A Tinh khẳng định đợi được ta, bản thân tự mình chơi rồi!” Cắn môi, con ngươi phiếm hồng đầy nước, lại như thế nào cũng dám để cho rơi xuống, bộ dáng đáng thương tựa như con chó bị vứt bỏ.

      Ô...... muốn khóc! Nhưng là A Tinh thể khóc, muốn giữ lời hứa, nếu A Tinh để ý đến .

      Di! Lần đầu tiên thấy thiếu gia trong mắt hơi nước mờ mịt lại khóc nha! Tiểu Cửu rất kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy lão gia, phu nhân cũng vẻ mặt kinh ngạc, lập tức trong lòng vô cùng buồn bực, mở miệng vội vàng an ủi.

      “Thiếu gia, Mộ Dung công tử chắc chờ lâu thấy người ra, nên dạo trước. Người đừng khổ sở, Tiểu Cửu lập tức cùng người tìm .”

      Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú mang theo khờ ngốc thoáng chốc sáng ngời, hốc mắt vãn còn hồng! Cánh môi xinh đẹp lại tươi cười mở to, nụ cười rực rỡ này suýt nữa đâm mù ba người ở đây.

      ! Chúng ta ! tìm A Tinh!” Lôi kéo nô lộc trung thành, khẩn cấp hướng con phố náo nhiệt nhất mà tới.

      bên, vợ chồng Tề gia cảm động gật đầu, vạn phần vui mừng.

      “Nghiên nhi tựa như lúc còn , động chút liền khóc đâu!” Tề phu nhân vui mừng.

      là vậy!” Tề lão gia vuốt vuốt chòm râu, có chút an ủi.

      “Đúng rồi! Tô Châu có tin tức gì truyền đến ?” Đột nhiên nhớ tới.

      “Vẫn chưa có!” Lắc đầu thở dài.

      “Ai...... Chúng ta cũng đừng hy vọng quá nhiều, dù sao tình huống Nghiên nhi, Mộ Dung gia cũng hoàn toàn biết gì......” hiểu được nếu là chính mình, cũng nguyện đem nữ nhi tốt gả đến.

      “Đừng khó chịu!” Tề lão gia thở dài, lại có thầm oán nào. “ đến cùng là con chúng ta đầu óc tốt, Mộ Dung lão đệ muốn đổi ý cũng thể trách tội. Nếu thực được, vì hương khói Tề gia, đến lúc đó chúng ta mua nương nhà nghèo vào cửa, đối đãi tốt với người ta là được.”

      “Cũng chỉ có như thế!” Nở nụ cười, nhưng mặt vẫn là rất tịch mịch.

      Thấy thế, Tề lão gia chỉ có thể an ủi vỗ vỗ người bên gối, vợ chồng đỡ lẫn nhau vào nhà, dám quá trông mong nơi Tô Châu truyền đến tin tốt lành.

      đường lớn, người bán hàng rong tề tụ, náo nhiệt, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, công tử bước chậm rãi trong đó, thần thái nhàn nhã nhìn đông xem tây, bên cạnh còn theo tiểu thư đồng bộ dạng thanh tú. Cử chỉ tao nhã cùng quần áo cao quý làm cho người sáng suốt nhìn lên liền biết người ta là quý công tử nhà giàu.

      Chỉ thấy quý công tử kia phe phẩy cây quạt liền ngừng lại trước sạp đồ chơi bày nhiều thứ mới lạ, con ngươi đen phát sáng nhìn chằm chằm pho tượng đứa trẻ bằng gốm sứ.

      “Công tử có mắt nhìn! Bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ này được làm khả tinh xảo, công tử ngài có hứng thú cứ việc xem!” Người bán hàng đôi mắt bén nhọn, liếc mắt cái liền nhìn ra người khách cảm thấy hứng thú, ánh mắt dừng ở loại mặt hàng , lập tức nâng lên bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ đưa đến trước mặt quý công tử, để cho xem cách cẩn thận.

      Tiếp nhận bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ xem tỉ mỉ, Mộ Dung Tinh cười hỏi Hồng Đậu bên cạnh. “Tiểu Đậu Tử, ngươi bức tượng này giống Tề Nghiên ?”

      Hồng Đậu lại gần thấy bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ này mặt mày thà đáng , quả thực cùng thiếu gia Tề gia có vài phần giống nhau, nhất thời cười đến hai mắt híp lại. “Thiếu gia, quả thực rất giống!”

      Mím môi cười, nghĩ tói mấy ngày nay tiếp xúc với Tề Nghiên, bộ dáng ngây thơ thà giả tạo, Mộ Dung Tinh càng xem càng cảm thấy bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ trong tay đáng , càng xem càng là thích muốn buông tay.

      Người bán hàng khôn khéo, sau khi phát giác khách hàng thích, lập tức xuất ra miệng lưỡi ba tấc, đem bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ này như là đời có cái thứ hai, ngầm bức tượng này thiếu chút nữa bị làm cống phẩm đưa vào trong cung, lập tức chọc Mộ Dung Tinh buồn cười.

      “Được rồi! Ông chủ, ngươi bức tượng này giá trị bao nhiêu ngân lượng?” Tinh tế thưởng thức, thuận miệng cười hỏi.

      “Mười lượng bạc!” Vụng trộm cười thầm, tính lừa được con dê béo.

      “Mười lượng bạc?” Nâng mắt dò xét người bán hàng cái, Mộ Dung Tinh chút lưu luyến nào buông bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ, quạt nan tiêu sái lay động. “Tiểu Đậu Tử, chúng ta .”

      “Vâng!” Hồng Đậu hì hì cười, vội vàng đuổi theo.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.3

      Tiểu thương mừng thầm lừa được con dê béo nhất thời há hốc mồm, cuống quít kêu người. “Công tử, công tử, ngài nếu hài lòng giá này, chúng ta có thể thương lượng a!”

      “Nga?” Dậm chân, trở lại, mặt giãn ra mỉm cười. “Vậy ngươi , kia tôn gốm sứ oa nhi bao nhiêu tiền?”

      “Năm, năm lượng?” Tiếng rất xác định.

      “Năm lượng?” Nhíu mày.

      “Ba lượng!” Lập tức đính chính.

      “Ba lượng?” Đuôi lông mày lại nhếch lên.

      “Công tử, ngươi trực tiếp ra giá !” Cúi đầu nhận thua. Ô ô, là gặp quỷ! Vị công tử này vừa thấy liền cảm thấy rất dễ lừa gạt, như thế nào phải thiếu gia nhà giàu bình thường dễ lừa?

      “Ông chủ, ngươi sớm những lời này có phải được !” Hồng Đậu cười trộm dạy bảo. Ha ha, tiểu thư lúc mười bốn tuổi bắt đầu giúp lão gia trông coi sổ sách kinh doanh, đối với giá hàng ra sao đều nắm trong lòng bàn tay, ông chủ này muốn lừa dê béo tìm sai người rồi.

      “Lão bản, ta cũng làm khó dễ ngươi! Như vậy , lượng hai ngươi bán hay ?” lần nữa cầm lấy bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ thưởng thức, Mộ Dung Tinh mỉm cười, chắc chắn ông chủ đáp ứng.

      A...... Nàng hiểu được người làm ăn là muốn có lợi nhuận, giá lượng hai lão bản xem như có thể được ít lợi nhuận.

      “Công tử, xem như ta sợ ngươi! lượng hai lượng hai!” Ông chủ trong lòng biết hôm nay gặp phải thiếu gia khôn khéo, cũng ràng lượng hai cho chính mình thu lợi ít, lập tức nhanh miệng đáp ứng, e sợ khách hàng đổi ý mua.

      “Đa tạ.” Trong sáng cười, ý bảo Hồng Đậu trả tiền, Mộ Dung Tinh tay thưởng thức bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ, tay phe phẩy quạt nan, nhàn nhã tiếp tục dạo phố.

      “Thiếu gia, người mua này bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ làm gì a?” Hồng Đậu theo sát ở phía sau, vẻ mặt buồn bực cười hỏi. là quái! Cho tới bây giờ thấy qua tiểu thư thích thưởng thức loại đồ chơi này, như thế nào hôm nay khác thường như vậy?

      “Cảm thấy rất giống Tề Nghiên, nhất thời thích thú liền mua, còn cần lý do gì?” Liếc mắt cái, đem bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ cất kĩ bên trong áo, Mộ Dung Tinh chính mình cũng có chút ràng lắm vì sao lại muốn mua bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ này.

      “Nga!” Hồng Đậu nghĩ nhiều lắm, vừa nghe đến nhắc tới Tề Nghiên, lấp tức dời suy nghĩ, nhịn được thầm oán : “ đến Tề gia thiếu gia cũng là, nhưng lại quên hôm qua cùng người hẹn ước dạo phố, hại chúng ta ở ngoài Tề phủ đợi lâu như vậy!”

      “Có quan hệ gì? quên lời hẹn, bản thân chúng ta dạo cũng có sao đâu!” Nghe vậy, Mộ Dung Tinh mím môi cười, trong lòng biết Tề Nghiên vốn hơi ngốc ngốc nên chắc nhớ, cũng để ý việc thất ước.

      Quệt miệng, Hồng Đậu muốn lại thầm oán tiếp vài câu, mắt to thông minh đột nhiên nhìn thấy xa xa có hai người chạy tới, vừa chạy vừa nhìn chung quanh, hình như vội vàng tìm người, lập tức khỏi bật cười.

      “Ai nha! Tề thiếu gia đuổi tới rồi kìa!” Này đúng là nhắc người người đến, quỷ quỷ đến, linh nghiệm vô cùng!

      Theo ánh mắt nhìn lại, quả thực thấy Tề Nghiên cùng thư đồng trung thành và tận tâm, Mộ Dung Tinh cánh môi khỏi giương lên, chậm đợi bọn họ phát .

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, thấy Tiểu Cửu dẫn đầu nhìn thấy các nàng, vội vàng giữ chặt chủ tử như ruồi bọ đầu loạn tìm lung tung, tay chỉ thẳng hướng các nàng, sau đó chủ tử kia hốc mắt có chút hồng khi nhìn thấy các nàng lập tức cười sáng lạn như đứa trẻ, trong chớp mắt liền vọt lại đây.

      “A, A Tinh, ta tìm được ngươi rồi!” Tề Nghiên đầu tiên là vui vẻ hô, dường như lập tức nhớ tới cái gì lập tức lại cúi đầu, thanh khóc lóc nhận sai. “Ta...... Ta tưới hoa, sau đó liền...... liền quên mất cùng ngươi ước định......” Làm sao bây giờ? A Tinh có thể tức giận hay ? Có thể để ý tới ?

      sao.” Mỉm cười, cũng để ý.

      “Phải ? tốt quá! Ta phải sợ ngươi tức giận cả đời để ý ta!” Cao hứng ngẩng đầu, toét miệng cười tươi. A Tinh tức giận đâu! Người ta tốt nha!

      Mộ Dung Tinh bị tâm tư đơn thuần của làm bật cười, nhưng mà khi nhìn thấy hốc mắt kia ửng đỏ, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống. “Ngươi khóc?”

      có! Ta có!” Nhớ tới cầu mấy ngày trước, Tề Nghiên nhất thời sợ tới mức giống như tên nợ bạc bị bắt mãnh liệt lắc đầu, rất sợ bị hiểu lầm, lo lắng tìm người làm chứng. “Tiểu Cửu, ta khóc, đúng ? Ta khóc a!”

      Phía sau, Tiểu Cửu chạy ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh làm chứng nhân. “Đúng đúng đúng! Thiếu gia nhà ta thực khóc.” Chỉ là nước mắt ở trong hốc mắt hồng hồng đảo quanh, rơi ra, vậy tính khóc chứ?

      Nghe vậy, Mộ Dung Tinh mày mới giãn ra, thấy bộ dáng khẩn trương, lập tức khỏi nhe răng cười. “Ta chỉ là hỏi chút mà thôi, ngươi hoảng cái gì?”

      “Ta...... Ta......” Thấy sắc mặt thoãi mái cười, Tề Nghiên lúc này mới an tâm, hơi giật mình gãi đầu gãi tai, ngốc ngốc ngây ngô cười, “Ta” cả buổi, ngay cả câu cũng được.

      Thấy bộ dáng ngốc ngốc, Mộ Dung Tinh khỏi vừa cười, vừa hướng tới cái trán trắng của cái. “Ta cái gì? Hoàn hồn!” Ha ha...... Thực cảm giác chính mình bắt nạt đứa !

      “A Tinh......” Ôm cái trán đau, Tề Nghiên cũng rất vui vẻ. “Ta...... Chúng ta chỗ nào chơi?” Mấy ngày nay, A Tinh mang theo rất nhiều nơi mà chỉ nghe Hoài Sinh đến thôi! Những nơi đó, ngay cả Hoài Sinh đều chỉ cùng bằng hữu , chưa từng dẫn , nhưng A Tinh lại dẫn ! A Tinh thực rất tốt với !

      Nghe vậy, Mộ Dung Tinh trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ đến mẫu đơn Lạc Dương nổi tiếng thiên hạ, lúc này lại chính mùa hoa mẫu đơn quý, lập tức nhìn nhìn Tề Nghiên, đoán trước khẳng định biết, trực tiếp hỏi người khác ở Lạc Dương.

      “Tiểu Cửu, ngươi cũng biết trong thành Lạc Dương này, chỗ nào có vườn mẫu đơn để mọi người ngắm ?” Phe phẩy quạt nan, vô cùng hài long cười .

      “Thành đông có tòa “Thiên Hương Uyển”, bên trong trồng rất nhiều các loài mẫu đơn, mỗi khi đến mùa hoa nở luôn hấp dẫn rất nhiều người đến xem! Ta nghĩ mấy ngày nay, Thiên Hương Uyển khẳng định chật ních người.” Mặc dù chưa từng qua, nhưng hoa mẫu đơn Thiên Hương Uyển ở thành Lạc Dương đúng là có tiếng, Tiểu Cửu lúc này chút nghĩ ngợi liền trực tiếp giới thiệu điểm ngắm cảnh này

      “Tốt lắm.” Nhướng mày cười, ánh mắt quét về phía người nào đó. “Tề Nghiên, hôm nay chúng ta đến Thiên Hương Uyển ngắm hoa nhé!”

      Chương 3.4

      Nào biết người trước nay để người ta nắm mũi dẫn , lúc này nhưng lại bất ngờ dứt khoát lắc đầu, làm Mộ Dung Tinh cảm thấy kỳ quái.

      “Tề Nghiên, ngươi thích ngắm hoa sao?” cười hỏi, có chút nào tức giận.

      “Mẫu đơn tỷ tỷ còn chưa có đến.” Tề Nghiên lắc đầu cười ngây ngô, tựa hồ nghĩ nếu như vậy, người khác nghe hiểu được.

      Nhưng Mộ Dung Tinh cho dù là thông minh như thế nào nữa, cũng bị câu “Từ trời rơi xuống” này của làm cho hồ đồ.Quay đầu nhìn về phía Tiểu Cửu, cũng thấy mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ biết, đành phải hướng ánh mắt về.

      “Mẫu đơn tỷ tỷ còn chưa có đến với việc chúng ta ngắm hoa có gì quan hệ?” Phi thường ngại học hỏi kẻ dưới, thầm buồn bực Mẫu đơn tỷ tỷ này là thần thánh phương nào?

      “Mẫu đơn tỷ tỷ chưa có tới, chưa ra hoa!” còn giải thích, lại đổi lấy ba gương mặt mê muội đưa mắt nhìn nhau.

      Mộ Dung Tinh ngây cả người, ngẫm nghĩ câu của có ý gì, sau đó thử cười hỏi: “Ý của ngươi là mẫu đơn ở Thiên Hương Uyển còn chưa có nở hoa, cho dù cũng có hoa để ngắm?” Hẳn là ý tứ này ? Về phần “Mẫu đơn tỷ tỷ” kia, chắc là - chính mình tưởng tượng là hoa tiên, nghĩ là hoa tiên có tới, mẫu đơn nở hoa rồi.

      “Đúng!” Gật đầu mạnh, cười đến thực vui vẻ.

      Buồn cười ho tiếng, Mộ Dung Tinh chê suy nghĩ tự như đứa trẻ, lập tức đành phải ôn hòa cười yếu ớt, “Tề Nghiên, bây giờ là mùa hoa mẫu đơn, có khả năng có hoa để ngắm.” Mẫu đơn Lạc Dương đứng đầu thiên hạ, tùy tùy tiện cũng có mấy khóm hoa mẫu đơn nở sớm có thể ngắm, làm sao có thể ngay cả đóa đều có?

      “Nhưng là...... Nhưng là mẫu đơn tỷ tỷ muốn trễ vài ngày mới nở...... A Tinh, ta lừa ngươi......” Thấy tin chính mình, Tề Nghiên sốt ruột, lắp bắp muốn làm sáng tỏ.

      Xem bộ dáng lo lắng, quạt nan xếp gọn gàng lại liền gõ cái lên trán , trong sáng cười : “Tề Nghiên, chúng ta ! tại phải đến Thiên Hương Uyển nhìn cái xem hoa mẫu đơn đến tột cùng có nở hay ? Nếu là nở, xem ta có gõ lên trán ngươi mấy chục cái !”

      Dứt lời, chút ngại ngùng nào giữ chặt tay , trực tiếp đưa kéo tới Thiên Hương Uyển để chứng minh. Nào biết còn chưa được bước nào, phía trước đột nhiên xuất hai gã thư sinh lắc đầu khó hiểu chuyện với nhau......

      “Này đúng là quái! đến mùa hoa từ lâu, nhưng vẫn thấy mẫu đơn ta trồng nở hoa, vốn tưởng rằng chính mình trồng phương pháp đúng, nên mới thấy động tĩnh gì. Định đơn giản đến Thiên Hương Uyển ngắm hoa, dự đoán được ngay cả vườn mẫu đơn Thiên Hương Uyển to như vậy, nhưng lại cũng thấy đóa nở rộ, là khiến người ta buồn bực!”

      “Đúng vậy! Mấy hôm nay, ta hôm nào cũng đến Thiên Hương Uyển chỉ thấy cả vườn toàn nụ hoa, thấy hóa hoa nào chịu nở, giống như chúng có ước định, là kỳ dị!”

      “Đúng a! Trước kia ít nhất có vài cây nở hoa trước, nhưng năm nay lại vẫn như cũ chỉ thấy nụ hoa, thấy động tĩnh gì......”

      Hai gã thư sinh ràng mới từ Thiên Hương Uyển ra dần dần đến gần sau lại xa, nhưng tiếng đàm luận nghi hoặc kia từng câu từng chữ bay vào trong tai Mộ Dung Tinh, làm cho nàng quả thực thể tin được, chỉ có thể hơi giật mình xem xét cái người cười ngây ngô......

      thể nào? Thực trúng rồi! Mẫu đơn Thiên Hương Uyển quả thực còn chưa có nở!

      “Tề Nghiên, ngươi Thiên Hương Uyển rồi?” Cho nên mới biết bên trong mẫu đơn còn có nở! Mộ Dung Tinh hoài nghi nhìn.

      có a!” Lắc đầu, vẫn như cũ cười đến thực hồn nhiên vô tội.

      Kia có lẽ là từng trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới, cho nên liền ghi tạc trong lòng! Nhún vai, Mộ Dung Tinh thầm đoán, muốn nghĩ nhiều liền thuận miệng đổi đề tài. “Nếu Thiên Hương Uyển mẫu đơn còn có nở, chúng ta tìm nơi khác chơi ......”

      lỗ!”

      , thanh từ bụng người nào đó bổng dưng vang lên, chẳng những cắt ngang lời của Mộ Dung Tinh, cũng khơi mào ánh mắt cười như cười của nàng.

      “Ngươi đói bụng?”

      “Ân!” Cũng biết ngượng ngùng, Tề Nghiên lại thoải mái gật đầu thừa nhận.

      “Thiếu gia, người đói bụng như thế sao sớm?” bên, Tiểu Cửu trừng mắt, đột nhiên nghĩ đến ở hoa viên vừa tưới nước vừa xúc đất, sau lại chạy đường lớn tìm người, trải qua này phen “vận động”, đồ ăn sáng hẳn là cũng tiêu hao xong rồi, lúc này đói bụng mới là lạ!

      Sờ sờ bụng, lại cười ngây ngô, đôi mắt đen bóng hồn nhiên nhìn Mộ Dung Tinh.

      Thấy thế, Mộ Dung Tinh biết đợi quyết định của chính mình, lập tức khỏi mím môi cười khẽ, quạt nan lại hướng cái trán gõ xuống, sang sảng : “ thôi! Đói chết ngươi, Tiểu Cửu sợ dùng ánh mắt đem ta lăng trì đó!” Dứt lời, dẫn đầu cất bước hướng tiệm cơm mà .

      “A, A Tinh, đợi ta với...... Chờ ta......” Vui vẻ ôm cái trán đau, Tề Nghiên tươi cười tươi đuổi theo sát.

      Trong lúc nhất thời, chỉ thấy giống như đứa trẻ ở bên người Mộ Dung Tinh vòng tới vòng lui, giống như con chó đáng lấy lòng chủ nhân, chọc Mộ Dung Tinh nhịn được lại ngứa tay lấy quạt gõ lên trán , mặt cười khanh khách.

      “Ách...... Thiếu gia nhà ngươi giống như bị thiếu gia nhà ta ăn sạch nha!” Phía sau, Hồng Đậu theo đuôi hai vị “Chủ”, vừa đối “tớ” bên cạnh câu kết luận đầy đồng tình.

      “Rất nhiều người đều đem thiếu gia nhà ta ăn sạch!” Tiểu Cửu ai oán khóc, thấy cái trán thiếu gia nhà mình lại bị “công kích”, khỏi quay đầu trừng người bên cạnh. “Tiểu Đậu Tử, có thể hay thiếu gia nhà ngươi đừng động tí lại gõ trán thiếu gia nhà ta a? Cũng phải chọn dưa hấu!”

      “Ta...... Ta chỉ là cái nô bộc, nào có tư cách ở trước mặt chủ tử cái gì......” Bị trừng vô tội.

      “Ngươi......” Mở to trừng đôi mắt vô tội, biết sai, hạ nhân quả có tư cách nhúng tay vào chuyện chủ tử, Tiểu Cửu nhất thời chán nản, lại thể phát tác, chỉ có thể oán hận cắn góc áo......

      Đáng giận! Đáng giận! Lại gõ nữa! Cứ gõ tiếp như vậy, thiếu gia càng ngày càng ngốc!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1:

      Mấy ngày sau, mẫu đơn thành Lạc Dương chỉ trong đếm đều toàn bộ nở rộ, trắng, vàng, hồng, tím...... Bảy màu rực rỡ, đẹp sao tả xiết. Trong Thiên Hương Uyển, mẫu đơn rất đa dạng, bông hoa rất lớn mà còn rất đẹp, cả biển hoa mẫu đơn quả nhiên là hoa mỹ đến cực điểm. Trong ngày liền hấp dẫn đông đảo văn nhân nhã sĩ đến thưởng thức, cảnh tượng người ta tấp nập quả nhiên là người so với hoa còn nhiều hơn.

      ngoại lệ, Mộ Dung Tinh cũng hứng thú cùng Tề Nghiên đến ngắm hoa, cả ngày chỉ thấy Tề Nghiên hưng phấn ở bụi hoa chui tới chui lui, ngẫu nhiên còn có thể thấy ngồi xổm xuống đối với đóa hoa diễm lệ thào tự , làm cho người ta thấy khỏi lắc đầu bật cười.

      Ở Thiên Hương Uyển dạo cả ngày, tinh thần mọi người dù cho mệt mỏi sắc trời cũng tối, Tề Nghiên lưu luyến rời bị Tiểu Cửu kéo về Tề phủ, mà Mộ Dung Tinh cùng Hồng Đậu quay lại nhà trọ, sau khi rửa mặt chải đầu xong, tựa vào giường sát bên cửa sổ nằm úp sấp thưởng thức bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ trong tay, lười biếng hưởng thụ cơn gió mát lạnh trong đêm thổi đến.

      Chỉ chốc lát sau, làm xong việc vặt, Hồng Đậu cũng theo lên giường, học chủ tử nhà mình nằm úp sấp tựa vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng sang bầu trời đêm, bỗng dưng chần chờ gọi khẽ ──

      “Tiểu thư......” Nếu là có người ngoài, nàng vẫn theo thói quen kêu “Tiểu thư”.

      “Ân?” Nheo mắt lại, bộ dạng buồn ngủ.

      “Trăng tròn rồi!”

      “Ân.”

      “Chúng ta rời nhà lâu, còn định ở chỗ này bao lâu a?” Hơi giật mình nhìn trăng tròn cao, đột nhiên cảm thấy có chút nhớ nhà.

      “Muội nhớ nhà?” Mộ Dung Tinh trợn mắt cười dò xét, bộ dáng lười biếng thường khác xa bộ dáng tiêu sái khi mặc nam trang, toát ra vô hạn phong tình.

      Thấy thế, dù thân là nữ tử Hồng Đậu cũng khỏi cảm thấy giật mình, lập tức bĩu môi oán giận, “Tiểu thư, nếu người có lòng kết nhân duyên cùng với Tề gia sao mấy ngày nay làm gì cũng cùng Tề gia thiếu gia? Những nơi có thể chơi ở thành Lạc Dương chúng ta đều đến, có phải hay cũng nên về Tô Châu? Lão gia cùng phu nhân nhất định rất lo lắng người.” Ai, thực hiểu tiểu thư suy nghĩ cái gì?

      Nghe vậy, Mộ Dung Tinh hơi ngẩn người, lặng lẽ bức tượng đứa trẻ bằng gốm sứ cầm trong tay liền ôm vào lòng, khỏi cười khổ......

      Lúc trước đến Lạc Dương, cố ý tiếp cận Tề Nghiên, hơn nữa thừa cơ làm cho nợ mình cầu, vốn muốn cùng lắm làm bạn tốt xong, hợp thời muốn hướng hai vị Tề gia cưới nữ nhi Mộ Dung gia ở Tô Châu, làm cho hai vị Tề gia vì con muốn mà hề nhắc tới hôn ước miệng năm đó. Kể từ đó, cha nương mình mới lo lắng, hai nhà cũng vì thế mà mất giao tình, đồng thời cũng thuận ý chính mình.

      Nhưng nay...... Ai! Trong khoảng thời gian này cùng Tề Nghiên chung sau, nàng ngược lại nên lời, cảm thấy chính mình lừa gạt đứa ! Nếu là đứa khiến người chán ghét tử còn chưa tính, lừa cảm thấy áy náy gì, nhưng đứa này lại hồn nhiên, đáng lại tin tưởng người, muốn lừa gạt là...... Rất có cảm giác tội lỗi!

      Tệ nhất là, nàng thế nhưng cảm thấy cùng cái ngốc tử khờ ngốc kia ở chung, có việc gì lấy quạt gõ , khi dễ cảm thấy rất vui!

      Thảm! Đối của tình cảm càng ngày càng tăng, lại càng muốn tính kế , vậy như thế nào mới là tốt......

      “Tiểu thư?” Xem nàng tựa hồ tim đập mạnh và loạn nhịp xuất thần, Hồng Đậu nghi hoặc kêu to, “Người suy nghĩ cái gì?”

      , có gì!” Đột nhiên hoàn hồn, Mộ Dung Tinh mỉm cười lắc đầu.

      “Tiểu thư, kia...... Chúng ta khi nào mới về Tô Châu?” Lần nữa nhắc lại, là nhớ nhà.

      Về Tô Châu a...... Đến Lạc Dương nhiều ngày, là cần phải trở về rồi! Bất quá sau này thấy được tên ngốc tử Tề Nghiên kia, đúng là có chút...... Có chút luyến tiếc.

      Chậm ! Luyến tiếc? Nàng, nàng làm sao luyến tiếc a?

      Bị tâm tư sao của chính mình dọa, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ lên, Mộ Dung Tinh có chút tâm hoảng ý loạn, biết chính mình đến tột cùng làm sao vậy?

      “Tiểu thư?” Nhìn nàng nhanh chóng đắp chăn nằm thẳng, Hồng Đậu vẻ mặt buồn bực, hiểu nàng vừa khắc trước còn yên lành, tại sao ngay sau đó liền lui vào trong chăn chứ?

      “Ta, ta mệt mỏi.” Rất sợ bị nhìn ra khác thường, đem hơn phân nửa khuôn mặt giấu dưới chăn, Mộ Dung Tinh nhắm chặt mắt, tùy ý tìm lấy cái cớ.

      “Nga!” nghĩ nhiều, Hồng Đậu thổi tắt ánh nến, bò lên giường nằm xuống, mới nhắm mắt định đánh giấc, chợt nghe chủ tử bên cạnh nhàng chậm chạp mở miệng ──

      “Hồng Đậu, chúng ta hai ngày sau khởi hành về Tô Châu!”

      “Nha? Thực về nhà?”

      “Ân.” Trong bóng đêm, tiếng thanh nhã thản nhiên đáp , giống như thở dài.

      Ai...... Lại như thế nào có tội ác cảm, nên lừa gạt vẫn là lừa gạt, phải mau chóng chấm dứt mới được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :