1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Quà trung thu muộn màng của các bé đây! Nửa cái đùi gà nhé, phần còn lại bù vào hôm sau. Hì hì,
      Đùi gà số 14.1: Bọn họ rốt cuộc cũng thành thân

      Trong nháy mắt, dường như hô hấp của Tô Thanh Nhan và Bạch Tử Sơ đều bị đình chỉ, im lặng như tờ nhìn chằm chằm vào mặt Giáo chủ.

      Chỉ thấy mặt nạ kia dần dần hạ xuống, sắp lộ ra dung nhan, đột nhiên, lại phất tay áo lên cái, lại che lại mặt mình.

      “Đại ca, sao vậy?” Bạch Tử Sơ khó hiểu hỏi.

      “Khụ, khụ… ” Giáo chủ ho tiếng, xấu hổ : “ lâu thấy ánh sáng, có chút ngượng ngùng.”

      "..."

      Tô Thanh Nhan và Bạch Tử Sơ đồng thời cùng mở to mắt, mặt lại lộ ra vẻ hèn mòn phù hợp.

      lâu sau, Giáo chủ mới chậm rãi hất tay áo mình ra, lộ ra dung nhan thực .

      “Tê,” vừa nhìn đến khuôn mặt này, Tô Thanh Nhan hít hơi dài, chỉ vì, khuôn mặt này thực thực là rất… đáng sợ, tựa như bị người lấy đao cắt nát, da thịt chằng chịt sẹo to lớn bé, gương mặt bị huỷ hoàn toàn, nếu có đôi mắt sáng ngời ngời kia, chỉ sợ hoàn toàn ai có thể liên tưởng đây lại là mặt người.

      Tô Thanh Nhan ngạc nhiên hồi lâu, lúc trước nàng còn tưởng nguyên nhân Giáo chủ luôn che mặt là vì đề phòng sợ bị lộ bí mật gì, lại nghĩ đến nguyên nhân, đó là vì gương mặt quá đáng sợ này.

      tại, ngươi cũng nhìn rồi.” Bỏ mặt nạ ra, thanh chân được ra, có vẻ thâm trầm và khàn khàn hơn ngày thường.

      “Đại ca!” Bạch Tử Sơ bỗng nhiên chạy lên, ôm lấy . Giáo chủ ngẩn người, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Sơ, đáy mắt lại toát lên vẻ thâm trầm.

      Tô Thanh Nhan nhíu mày, hình như nàng có nhìn thấy Bạch Tử Sơ gì đó bên tai Giáo chủ, nhưng đáng tiếc, nàng chỉ có thể nhìn thấy miệng Bạch Tử Sơ khẽ nhúc nhích, còn về phần gì đó, nàng hoàn toàn nghe .

      Giáo chủ vỗ lên lưng Bạch Tử Sơ: “Được rồi, sao, cần để ý. À mà, ngươi hình như chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của ta phải.”

      Bạch Tử Sơ áp mặt vào ngực Giáo chủ, bĩu môi : “Ta nghĩ, mặt đại ca giống đùi gà ngược!”

      “…Giống đùi gà ngược???” Tô Thanh Nhan ngây ngốc!

      Đột nhiên, Bạch Tử Sơ sờ mó hồi, cái đùi gà ở đâu mà xuất tay , vừa vừa khoa chân múa tay: “Tô Tiểu Nhan, ngươi nhìn xem, đùi gà có hình dáng này, mập, dưới gầy. Nhưng đại ca…” Tay giơ lên chỉ vào mặt Giáo chủ, “Mặt đại ca, ngược lại, gầy, dưới mập!”

      “…” Tô Thanh Nhan đồng tình nhìn thoáng qua sắc mặt ngày trầm xuống của Giáo chủ.

      Giáo chủ khụ tiếng, : “Xem ra, ngươi đối với dung mạo của bổn toạ tựa hồ chán ghét, như thế còn gì tốt hơn. Nhưng người trong giáo lại giống ngươi, bọn họ nhìn thấy dung nhan này của ta, … Ân, tại ngươi cũng hiểu được vì sao vị trí Giáo chủ của ta lại khó giữ rồi đấy.”

      “Ừ, hiểu được, chỉ vì đại ca quá xấu, bọn họ phục, muốn tìm giáo chủ đẹp trai hơn phải ?”

      "..."

      Lại lần nữa Bạch Tử Sơ lại đồng tình nhìn Giáo chủ. Tuy với tình hình thực thế đó là thực, nhưng thẳng thắn đả kích người khác như thế cũng chỉ có Bạch Tử Sơ mới làm.

      Giáo chủ hung hăng nhìn bộ dáng vô tội của Bạch Tử Sơ, hận đến muốn cắn , nhưng mà Bạch Tử Sơ lại giống như người bình thường, cúi đầu bắt đầu gặp đùi gà.

      Cuối cùng Giáo chủ chỉ có thể thở dài tiếng, đến trước mặt Tô Thanh Nhan, trịnh trọng : “Hy vọng sau này ngươi có thể đối xử tốt với lại liếc cái về phía Bạch Tử Sơ, thở dài : “Ngươi…Bảo trọng thân thể.”

      "..."

      Tô Thanh Nhan lệ nóng vòng quanh mắt, chỉ câu “bảo trọng thân thể” có biết bao uỷ khuất bên trong, bao nhiêu oán niệm trong đó, sống chung với người như Bạch Tử Sơ, quả nhiên là cần bảo trọng thân thể cho tốt, tránh có ngày bị chọc đến hộc máu mà chết.

      Tô Thanh Nhan lắc đầu, hề suy nghĩ, liền giơ tay đến trước mặt Giáo chủ: “ khi vậy, ngươi hãy giao Ngọc Diệp Hoa cho ta, trái phải trước sau lập chứng từ rồi, ta cũng tổn thương đến , đương nhiên là vẫn bảo vệ cho .”

      Nhưng, Giáo chủ lại thu tay lại: “ được, sau khi các ngươi thành thân, bổn toạ giao lại cho ngươi.”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, sau đó hít hơi, lớn: “Hôm nay chúng ta thành thân!”

      ...

      Vì thế, dưới cầu mãnh liệt của Tô Thanh Nhan, bọn họ liền đem ngày thành thân sửa thành chính là hôm nay.

      Nhưng là..

      Tô Thanh Nhan cầm lấy mảnh khăn voan màu đỏ, hỏi: “Đây là gì?”

      “Khăn voan a!” Bạch Tử Sơ vừa thay thân quần áo hỷ, nhưng vẫn thích bám lấy nàng, dù sắp làm lễ, cũng chịu rời . vừa gặm đùi gà, vừa .

      Tô Thanh Nhan run rẩy cầm khăn voan, lanh lùng : “Ngươi nghĩ cái này là dành cho ngươi sao?”

      Bạch Tử Sơ cầm đùi gà chỉ vào mũi mình, hỏi: “Ta? Vì sao lại là ta?”

      “Bởi vì ngươi gả, ta cưới.”

      “Nhưng là, bộ dáng ngươi xấu như vậy, phải làm cho người khác sợ sao?” Bạch Tử Sơ cười đến vô lại, thừa dịp Tô Thanh Nhan còn chưa kịp chửi ầm lên, đột nhiên giơ tay đầy mỡ màng phất cái khăn voan lên đầu nàng, đẩy nàng ra ngoài, hô to tiếng: “Tân nương tử đến!”

      Lời vừa , ầm cái, biết từ đâu xuất đống người vây quanh Tô Thanh Nhan, dẫn Tô Thanh Nhan đến hỷ đường, ngay cả phản kháng chút cũng cho nàng có.

      Lúc này, mặt Bạch Tử Sơ đứng phía sau lên tia hiểu, hất xương gà tay, rồi rút ra chiếc khăn trong lòng lau lau tay.

      Lúc này có người nhàng đến, cung kính quỳ gối, dâng lên thứ cho , cười nhận lấy, sau đó vẫy vẫy tay cho người nọ rời xuống. Nhìn đến thứ trong tay mình, tin tưởng là thứ mình muốn, mới yên tâm để vào trong lòng, theo đám người nữa đến hỷ đường.

      Tô Thanh Nhan vào hỷ đường lâu Bạch Tử Sơ cũng theo vào, cười hì hì cứu Tô Thanh Nhan từ trong đám người kia ra.

      ép bàn tay Tô Thanh Nhan muốn nhấc khăn voan lên, lôi nàng đến trước hương án, để ý đến người chủ trì, trực tiếp cùng nàng tam bái (Nhất bái thiên địa, Nhị bái cao đường, Phu thê giao bái), sau đó lại bỏ qua tiếng hoan hô của giáo chúng, vọt lên tiến vào phòng động phòng. trận gió lướt quan, hỷ đường chỉ còn đám người còn chờ náo động nhìn nhau mà thôi.

      Giáo chủ ho khan tiếng, cao giọng muốn giảm bớt khí xấu hổ, : “Khụ khụ, Tử Sơ tương đối thẹn thùng, tương đối thẹn thùng.”

      “Hắc hắc hắc, hà hà hà, Nhị Giáo chủ tương đối thẹn thùng, tương đối thẹn thùng.” Nghe Giáo chủ như vậy, mọi người cũng chỉ biết ngốc nghếch theo.

      Mãi cho đến khi, có thanh nào đó bật lên: “A? Nhị Giáo chủ kéo người nhanh như vậy, phải muốn chuyện đó chứ?”

      Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng người phát ra thanh kia, mặt người nào cũng có ý cười ái muội.
      Aliren, mal, Neavah Redneval8 others thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      làm gì, có động phòng hay ? tiến hành thế nào? Hay là bí mật khác được hé lộ? Muốn biết thế nào, hồi sau ! :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      susu thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng:034::034::034:
      tiếp nàng, cắt ngay khúc hay:th_108::th_108::th_108:

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Trái lại, bên này, Bạch Tử Sơ hấp tấp lôi kéo Tô Thanh Nhan chạy đến hỷ phòng, khiến đầu tóc Tô Thanh Nhan hỗn loạn lên, nhưng Bạch Tử Sơ cũng dừng lại: “Mau chút! Mau chút! Mau chút!”

      Tô Thanh Nhan mơ màng tự tháo khăn voan của mình xuống: “Có gì muốn, mau , vì sao ngươi lại nóng vội như thế?”

      “Mau chút, mau chút, ở chỗ đó nhiều người, là buồn, bằng sớm về ăn đùi gà còn hơn.”

      “… ra ngươi mau chút, là vì cái này?”

      , , . Hôm nay đùi gà giống mọi hôm.” Bạch Tử Sơ ra vẻ thần bí nhìn xung quanh, rồi tủm tỉm .

      Tô Thanh Nhan nhíu mày: “Có gì mà giống, đều phải là đùi gà sao? Hay là đùi gà động phòng hôm nay được nạm vàng?”

      “Hì hì…” Bạch Tử Sơ cười đến vui vẻ cách lạ thường: “Đùi gà hôm này có thể chấm tương ăn.”

      “Hả?” Tô Thanh Nhan bị làm cho mơ màng, nhưng Bạch Tử Sơ cũng giải thích thêm, lôi kéo nàng chạy thẳng vào phòng nghỉ.

      Tô Thanh Nhan thể phản kháng, cứ thế chạy theo . Nhìn quan hệ của bọn họ lúc trước, vừa có bộ dáng của vợ chồng, lại có bộ dáng của tỷ đệ, nàng đối với Bạch Tử Sơ cũng có việc phân biệt nam nữ khác phòng.

      Sau khi vào phòng, Bạch Tử Sơ liền vui vẻ lấy bầu rượu bàn, rót hai chén rượu, đem chén cho Tô Thanh Nhan : “Tô Tiểu Nhan, à , là nương tử, hắc hắc, đại ca sau khi thành thân xong, ngươi là nương tử Tô Tiểu Nhan của ta.”

      “À, tướng công Bạch Tiểu Sơ.” Tô Thanh Nhan cũng ý tứ gọi câu, khiến cho Bạch Tử Sơ cười đến là thoả mãn và hạnh phúc.

      “Nào, đại ca , chúng ta cần uống rượu trước tiên, sau đó cùng nhau ăn đùi gà.”

      Tô Thanh Nhan gật gật đầu, nâng tay lên muốn uống rượu giao bôi với Bạch Tử Sơ, nhưng thấy tay Bạch Tử Sơ nâng lên cái, đem chén rượu đưa lên miệng, ực tiếng uống hết, sau đó liếm liếm môi. Sau khi uống xong, nhìn bộ dáng thất thần của Tô Thanh Nhan, hỏi: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi uống sao?”

      Tô Thanh Nhan run tay lên, thầm nghĩ, thôi, là kẻ ngốc, nên so đo, với lại bọn họ cũng phải là vợ chồng chân chính. Nghĩ thế, nàng ngửa đầu, uống hết chén rượu trong tay mình.

      Sau khi nhìn nàng uống cạn, Bạch Tử Sơ lại vui vẻ đặt chén rượu của nàng xuống, thổi tắt nến cưới, rồi kéo nàng lên giường.

      “Nào, nương tử Tô Tiểu Nhan, chúng ta cùng ăn đùi gà.”

      Tô Thanh Nhan hiểu nên chỉ nhíu mày, tuỳ làm, trước kia, chuyện Bạch Tử Sơ ăn đùi gà giường cũng phải là chuyện lạ, nàng cũng thành thói quen rồi.

      Nhưng, khi nàng bị áp đảo giường, mới phát có điểm đúng.

      Chỉ thấy trong khoảnh khắc, bóng đen đè lên người mình, trời đất đảo lộn cái, nàng lại thấy cái bóng đó ở người mình cố gắng đối phó với đai lưng quần áo của nàng.

      "Bạch Tử Sơ, ngươi làm gì?" Nàng sợ tới mức lớn tiếng quát.

      Bạch Tử Sơ bị doạ, dừng chút, lại cười : “Ta chuẩn bị ăn đùi gà nha.”

      “Ngươi ngươi ngươi.. ngươi ăn đùi gà ở đâu?” Tô Thanh Nhan đẩy ra, xoay người ngồi dậy, chỉnh lại quần áo của mình, “Ai với ngươi ăn đùi gà là phải cởi quần áo? , lùi sang bên kia.” Nàng phất phất tay, nàng cũng muốn mất trinh cho kẻ ngốc.

      Nhưng lúc này, Bạch Tử Sơ cũng có nghe lời như vậy, bĩu môi, nghịch nghịch tóc Tô Thanh Nhan: “Nương tử dữ nha, cho ta ăn đùi gà. Đại ca với ta, vợ chồng, ban đêm đều ngủ cùng nhau, thoát y ăn đùi gà.”

      Tô Thanh Nhan giật mình, thoát y ăn đùi gà? Thân thể nàng run rẩy, phải làm chuyện gì đó đấy chứ?
      mal, quỳnhpinky, Mizuki3 others thích bài này.

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà số 15: Đùi gà cũng có thể chấm tương ăn

      “Đợi chút...” Tô Thanh Nhan rất nhanh kéo lại chỉnh tề cho quần áo của mình, giơ tay ngăn hành động của Bạch Tử Sơ lại, “Ngươi thành cho ta nghe, cái gì gọi là thoát y ăn đùi gà?”

      Bạch Tử Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa vừa làm động tác diễn tả, tay nâng lên, tay trái dùng ngón trỏ và ngón cái vòng thành vòng tròn, sau đó, dùng ngón trỏ tay phải chọc vào cái vòng đó, trước sau bắt chước động tác: “Đại ca với ta, sau khi thành thân, cởi sạch quần áo, sau đó đột ngột đem đùi gà bỏ vào ao tương, cái đó gọi là chân gà chấm tương!”

      Các bạn có hình dung ra hành động của Bạch ạ? Nếu hình dung ra mỗ ta chỉ có thể : “Các hạ quá là trong sáng quá !”

      "..."

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan giật giật liền mấy cái… Được, hình dung dễ dàng, chân gà chấm tương! ra đầu năm nay, chuyện gì cũng có thể diễn tả thành đồ ăn được.

      Tô Thanh Nhan nuốt nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với bọn họ về việc hai người bọn họ thể làm, nào biết được Bạch Tử Sơ còn chưa từ bỏ ý định, tay chân lại bắt đầu tiếp tục tiến đến đai lưng của Tô Thanh Nhan.

      “Này, đừng chạm vào!” Tô Thanh Nhan hất ma trảo của ra, “ , tránh qua bên !” Nàng cố gắng vẫy tay xua đuổi .

      Bạch Tử Sơ vui, mếu máo : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi thương ta!”

      Tô Thanh Nhan hừ tiếng, cũng để ý đến , nàng rũ chăn ra, xoay người cái, rồi trùm chăn lên kín đầu mình, than thở: “Ta cũng chưa bao giờ ngươi!”

      “Vậy sao ngươi cưới ta?” Bạch Tử Sơ có chút bi thương .

      Tô Thanh Nhan ngẩn người ra, sau đó bũi môi: “Còn phải do các ngươi ép ta sao?” Nàng xoay người ngồi dậy, ôm ngực trầm tư hồi, hít sâu hơi, nhắm mắt đem lời trong lòng ra: “ đến, ngay từ đầu ta cũng chưa tính đến việc cưới ngươi, lúc đó chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi. Tuy là ta thực thích ngươi, nhưng chỉ coi ngươi là đệ đệ mà thôi, ta đối với ngươi hề tồn tại tình nam nữ, cho nên sau khi chúng ta thành thân, ra có thể chiếu cố đến ngươi, cho ngươi quyền lợi và địa vị của phu quân, nhưng ta hy vọng ta và ngươi có thể bảo trì khoảng cách, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng nghĩ giao dịch này phải trả giá lớn như vậy.”

      xong, nàng thở dài hơi, nàng có tình cảm với Bạch Tử Sơ, lúc trước tuỳ ý ngủ cùng giường với , cũng chỉ vì coi như đệ đệ mà thôi, nhưng nếu tình cảm tỷ đệ này bay lên thành tình cảm đương, thứ lỗi cho nàng, nàng thể tiếp nhận ngay, cho nên đau dài chẳng bằng đau ngắn, thà mình có cảm giác với , như vậy thoải mái hơn, đối với tương lai của bọn họ đều tốt.

      Tô Thanh Nhan thừa nhận bản thân mình có chút ích kỷ, nhưng con người mà, ai chả thế, mấy ngày nay, nàng chiếu cố hết sức với Bạch Tử Sơ rồi, nàng làm việc buôn bán người giang hồ, chung quy chỉ là vì lợi ích mà thôi, nếu lợi ích của mình bị xâm phạm, nàng nhất định chống lại.

      Lắc lắc đầu, đem ý tưởng đó hất , nàng quay trở lại nhìn Bạch Tử Sơ, trong lòng nghĩ nên an ủi tâm tình bi thương của như thế nào, hay là lấy đùi gà dỗ ? Nhưng nhìn lại, nàng hoàn toàn hoá đá!

      Chỉ thấy Bạch Tử Sơ nằm giường, đắp chăn thực kín, miệng phát ra mấy lời vô nghĩa, hiển nhiên là ngủ say từ bao giờ.

      "..."

      Tô Thanh Nhan đột nhiên xúc động mà muốn đá xuống giường.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Thanh Nhan mở mắt ra, chớp chớp, lại khốn đốn muốn ngủ lại, nhưng mà…

      “Ngô, đùi gà, đùi gà…” đại nam nhân cọ cọ lên người nàng, rồi sau đó, với thân thể nặng gấp mấy lần nàng, cứ như thế đè lên người nàng, tay phải đáp cái, chân phải giơ lên, cả người đè nặng lên người nàng.

      Tô Thanh Nhan đen mặt, liền dùng sức đẩy ra, đáng tiếc, đẩy ra được mà còn khiến cho Bạch Tử Sơ cọ cọ mấy cái, kém chút nữa đè bẹp ngực nàng.

      Bất đắc dĩ, đêm qua nàng ngủ ngon, quầng thâm trước mắt tố cáo mệt mỏi của nàng. Cũng biết là vì lời của nàng lúc đêm qua làm tổn thương Bạch Tử Sơ hay là hay thực cố ý, đêm qua mực áp vào người nàng, vừa đẩy ra lại áp vào. Cuối cùng, Tô Thanh Nhan chỉ còn có thể dựa vào tường ngủ, vậy mà Bạch Tử Sơ vẫn cứng rắn bám theo ôm lấy nàng, thiếu chút nữa đè bẹp ngực nàng. ngắn lại, bất luận là Tô Thanh Nhan ngủ tư thế nào, Bạch Tử Sơ đều có biện pháp làm nàng ngủ được.

      Đây là trả thù, trắng trợn trả thù! Tô Thanh Nhan hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng, nhìn Bạch Tử Sơ ngủ đến say, làm thế nào cũng tỉnh dậy, may mắn là bình thường ngủ ngáy hay mơ, người còn mang theo hương sữa, khiến cho dù Tô Thanh Nhan ngủ cùng , cũng có cảm giác gì lạ, vậy mà hôm qua lại…

      Vì thế, Tô Thanh Nhan thực phẫn nộ, nàng cước đá văng Bạch Tử Sơ ra, thừa dịp còn chưa tiến lại áp vào người nàng, liền nhảy khỏi giường, sau đó, nàng tìm cái bút, vẻ mặt tà ác chậm rãi tiến lại gần Bạch Tử Sơ.

      Giữa trưa, Bạch Tử Sơ rốt cuộc bị cái bụng đói hành hạ mà tỉnh dậy, sờ sờ cái bụng lép kẹp, mắt nhập nhèm ngái ngủ. Nhìn bên cạnh thấy Tô Thanh Nhan đâu, bất mãn gọi: “Tô Tiểu Nhan,Tô Tiểu Nhan!”

      Tô Thanh Nhan dùng sức đá cửa vào, đến, nhìn mặt Bạch Tử Sơ bị mình vẽ loạn xạ, khoé miệng nàng giật giật mấy cái, hít sâu mấy hơi mới ngăn mình bật cười. Nàng ho khan vài tiếng, ra vẻ trấn định, rồi chạy đến bên bàn, kêu: “Ngươi tỉnh? Tướng công Bạch Tử Sơ, mau đứng lên ăn nào!”

      “Nha!” Bạch Tử Sơ mơ màng híp mắt đứng dậy tiến đên chậu nước, ngoan ngoãn rửa mặt, rồi ngoan ngoãn đứng dậy, có chút khốn đốn xoa mắt, rồi đến bên người Tô Thanh Nhan ngồi xuống, ngoan ngoãn cầm đũa bắt đầu ăn.

      Nhìn gương mặt đầy mực bị nước làm nhoè, miệng Tô Thanh Nhan kêu lên, đến nỗi biểu tình mặt vặn vẹo.

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi ăn sao?” Bạch Tử Sơ ăn mấy miếng rồi quay đầu hỏi.

      Tô Thanh Nhan cười tủm tỉm lắc lắc đầu: “Ta mới ăn rồi.” Nàng động đũa, gắp cái đùi gà đặt vào bát : “Nào, ngươi ăn nhiều chút.”

      “Được!” Bạch Tử Sơ cười đến sáng sủa, tay cầm đùi gà, vui vẻ cắn.

      Nhưng lâu sau, thanh trong bụng lại vang lên, cầm đùi gà lúc, sắc mặt xanh mét, rồi sờ sờ bụng mình, mở to hai mắt : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, bụng ta kêu!”

      Tô Thanh Nhan cười đến vô tội, nhưng đáy mắt lộ ý cười: “Sao vậy?”

      Lại vài tiếng lỗ lỗ nữa vang lên, thân thể Bạch Tử Sơ cứng đờ, mau chóng giơ đùi gà lên ăn sạch , lại đem mấy cái đùi gà còn lại ăn bằng sạch, rồi phi như tên bắn ra ngoài.

      Tô Thanh Nhan ngạc nhiên nhìn động tác của , cằm suýt chút rơi ra, Bạch Tử Sơ như thần vậy, nàng rắc thuốc xổ cực mạnh, hiệu quả ngay tức khắc, vậy mà còn có thể nhẫn nại ăn hết đùi gà, mới chạy đến nhà vệ sinh, người này đối với đùi gà rốt cuộc có bao nhiêu thích vậy? Nhưng là, đùi gà kia cũng có ít thuốc xổ, đều ăn cả, vậy, ngày hôm nay chắc chắn hết được, xem tối nay làm sao có thể chèn ép nàng nữa.

      Nhưng, đáng tiếc là nàng vui mừng quá sớm, chỉ thấy qua thời gian uống hết chén trà , thấy Bạch Tử Sơ mặt mũi hồng hào, cầm đùi gà trong tay, sôi nổi trở lại.

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ta về… Di, cằm ngươi sao vậy, phải rớt ra rồi chứ?” Bạch Tử Sơ chạy lại, nhìn ngó cái kẻ hoá đá rớt cằm kia, cuồi cùng hảo tâm dùng sức cắn cái miệng của nàng cái.

      tiếng kêu rung trời, Tô Thanh Nhan ôm cằm ai oán: “Ngươi thể nhàng chút sao, a~~”

      “A~~, để ta thổi cho ngươi.” Bạch Tử Sơ vội quay qua, trực tiếp thổi vù vù vào miệng nàng, nhưng Tô Thanh Nhan lại được tự nhiên nhích tới nhích lui, khiến cho Bạch Tử Sơ quýnh lên, đem đùi gà tay mình chặn miệng nàng lại, sau đó dùng tay ôm mặt nàng, thổi vù vù.

      Tô Thanh Nhan tức giận muốn nhổ đùi gà ra, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn đem đùi gà cắn cắn. Ăn xong, nàng tức giận cầm xương đùi gà gõ lên đầu Bạch Tử Sơ, hỏi: “Những thứ mặt ngươi đâu?”

      “Ôi, ôi,” Bạch Tử Sơ gào lên vài tiếng, “Cái gì?”

      “Có cái…” Tô Thanh Nhan nhìn những hình rùa nàng vẽ mặt biến mất, “ thấy gì sao?”

      “Rốt cuộc là cái gì?” Mắt Bạch Tử Sơ sáng ngời, “Chẳng lẽ mặt ta có rùa con? Nha, Tô Tiểu Nhan, ra là ngươi vẽ, ngươi…” ảo não, muốn đoạt lấy xương gà trong tay nàng, nhưng Tô Thanh Nhan làm sao có thể cho được như ý, thân thể khẽ chuyển, tránh được tay Bạch Tử Sơ tiến tới, còn gõ lại mấy cái nữa.

      Hai người náo loạn trện, trong phòng đầy tiếng cười, đến tận khi Giáo chủ xuất , mới khiến họ dừng náo loạn lại.

      “Hừ,” Giáo chủ cho thủ vệ đứng ngoài, vừa tiến vào nhìn thấy bọn họ như thế, chỉ lạnh lùng hừ lạnh cái, mắt đảo qua, nhìn họn họ quần áo chỉnh tề, : “Còn ra thể thống gì nữa?”

      Bạch Tử Sơ liếc nhìn Tô Thanh Nhan cái, nhàng nhúc nhích thân thể, trùng hợp chắn trước mặt Tô Thanh Nhan: “Đại ca, ngươi đến đưa đùi gà sao?”

      Giáo chủ lạnh lùng nhìn Tô Thanh Nhan đứng sau cái nữa, rồi đưa tay lấy ra thứ gì đó, gọi đệ đệ qua: “Đây, y theo ước định, nương tử ngươi muốn có Ngọc Diệp Hoa. Mà chốc nữa, các ngươi dọn dẹp, thu thập đồ, rồi rời !”

      “A?” Bạch Tử Sơ kinh ngạc kêu tiếng, tiếp nhận gì đó trong tay Giáo chủ, chính là cái hòm hôm trước thấy, “Vì sao lại nhanh như vậy, đại ca cần ta nữa sao?” vô tội nháy mắt, bên trong mắt đầy nước, khiến cho Giáo chủ thể nào lên lời.

      Tô Thanh Nhan khẽ nhướn mày: “Giáo chủ, ngươi…”

      Giáo chủ vung tay áo, lạnh lùng : “Việc này nên chậm trễ, các ngươi mau mau lên, đêm qua các ngươi thành thân, có nhiều ngươi muốn hành động rồi, giờ là ta nhân dịp bọn họ chưa chuẩn bị xong, mới có thể tới đây.”

      Tô Thanh Nhan cũng biết tình thế nghiêm trọng, hôm qua lúc họ thành thân, chính là thời điểm xôn xao, nhưng may mà Bạch Tử Sơ mau chóng kéo nàng chạy , khiến cho tiệc cưới sớm chấm dứt, mới có chuyện gì may. , nàng nhìn thoáng qua cái người nghịch ngợm cái hòm kia, đêm qua ra Bạch Tử Sơ làm việc lớn cực lớn mà tốt cực tốt.

      Mà lúc này, Bạch Tử Sơ suy nghĩ nửa ngày, liền răng rắc tiếng, bật mở cái hòm ra.

      Nhưng khi nhìn thấy thứ trong hòm, kinh ngạc trợn to mắt, : “A, này… Đây là…”
      Aliren, mal, Neavah Redneval5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :