1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 43: Nguyên nhân căn bệnh của Bạch Tiểu Sơ

      Tô Thanh Nhan cẩn thận suy nghĩ chuyện này lần từ đầu đến đuôi, nàng ủy thác cho Vương An là chuyện của mấy ngày trước rồi, bất kể lộ trình lại của Vương An chậm thế nào, cũng nhanh hơn mấy ngày so với nàng mới phải chứ? Làm sao mầy ngày rồi cũng chưa thấy đưa tin tới? Hay là Thương Mộng muốn cho Tô Từ biết sao?

      Nếu như Thương Mộng gặp chuyện gì quan trọng, đều tìm đến chỗ Tô Từ để tìm cách giải quyết, nhưng tại là như thế nào vậy?

      “Tô Từ, ngươi chắc chắn mấy ngày vừa rồi ngươi hề gặp Thương Mộng chứ?” Thanh trầm lặng vang lên.

      Tô Từ nghe giọng của nàng thấy đúng lắm, suy nghĩ cẩn thận hồi, mới chắc chắn mở miệng : “Chưa từng, thỉnh thoảng ta có việc ra ngoài, cũng nhìn thấy lần nào cả.”

      Dứt lời, Tô Thanh Nhan liền ngạc nhiên, rốt cuộc là có vấn đề ở đâu? Lần trước nàng phân công Vương An mang xương gà , nàng cũng có liên lạc lại với Vương An, nếu có gì mang lại đây, có thể là nửa đường thuộc hạ của nàng bị người ám sát, hoặc, là Vương An chiếm làm của riêng, đưa cho Tô Từ.

      Nghĩ hồi ra, nàng muốn đứng dậy tìm Vương An, Tô Từ thấy sắc mặt nàng tốt lắm, cũng giữ lại.

      Sau khi Tô Thanh Nhan đứng lên, mới bước được vài bước, đến trước cửa dừng lại, lại quay trở về, kéo Tô Từ cùng .

      luồng gió thổi qua, Tô Từ còn ngạc nhiên, thấy bên tai chỉ còn tiếng gió rít, cảnh tượng trước mắt ngừng biến hóa, trời đất xoay chuyển, vừa kịp hoảng hốt đến gian lầu rồi.

      “Đây phải là...” Nhìn hai chữ “Lang các” quen thuộc kia, nghi hoặc buột miệng hỏi. “Lang các” chính là nơi ở của Tô Thanh Nhan, mà nàng muốn dẫn đến đây làm gì vậy?

      Đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, từ lần đầu tiên đến đây, bị Tô Thanh Nhan ức hiếp, kém chút nữa giữ được trong sạch, từ đó, trong lòng bóng ma với địa phương này, giờ nhìn thấy, tâm rất là e ngại, có bóng ma nha.

      Tô Thanh Nhan cảm giác được lo lắng sợ hãi, liền buông tay ra, tủm tỉm : “Yên tâm , phải muốn làm gì ngươi cả, mà là hy vọng ngươi kiểm tra thân thể Bạch Tiểu Sơ giúp ta thôi.”

      “Bạch... Tiểu Sơ?” Tô Từ đối với cái tên này cảm thấy đặc biệt kỳ lạ.

      Tô Thanh Nhan trịnh trọng gật gật đầu: “Là tên của phu quân ta. Được rồi, nhanh lên nhanh lên, mau khám cho chút, có bệnh có thể được cứu.” Lời chưa xong, Tô Thanh Nhan bước về phía sau Tô Từ, đẩy đẩy vào bên trong.

      bao lâu, hai người đến khuê phòng của Tô Thanh Nhan, mà Bạch Tử Sơ kia ung dung hai tay cầm hai cái đùi gà ngủ.

      Vẻ mặt Tô Thanh Nhan lúc này là muốn tiến lên đánh thức Bạch Tử Sơ dậy, nhưng là nghĩ nghĩ, thôi quên . Lại nhìn thấy bên miệng chảy nước miếng như trẻ con, nàng còn ôn nhu lấy khăn tay ra, cẩm thận cẩn thận lau lau cho .

      Hình như cảm giác được gì đó, đầu Bạch Tử Sơ khẽ nhích nhích lại gần, cọ cọ, miệng thào : “A, hương vị đùi gà.”

      Nghe thấy câu này, mọi nhu tình trong khóe mắt Tô Thanh Nhan đều , khóe miệng có chút cong lên, lau mặt cho xong, nàng quay đầu lại đối diện với Tô Từ đầy kinh ngạc, khẽ cười : “Tô Từ, đến, xem rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

      Tô Từ giật mình cái, nhìn vẻ ôn nhu mặt Tô Từ, lại khôi phục bộ dáng bình thường như cũ, bước lên trước, lễ phép xin lỗi tiếng với Bạch Tử Sơ còn say giấc nồng kia, ngồi bên mép giường, giơ tay lên, muốn xem mạch cho Bạch Tử Sơ.

      Nhưng, đột nhiên, Bạch Tử Sơ bỗng xoay người cái, đưa lưng về phía Tô Thanh Nhan, tay Tô Từ giơ lên liền bị hất về.

      Tô Từ nản, lại hảo tâm di chuyển thân mình, lại giơ tay tìm kiếm tay Bạch Tử Sơ xem mạch.

      Nhưng mà, Tô Từ vừa chạm tay vào tay Bạch Tử Sơ, còn chưa kịp bắt mạch, dường như Bạch Tử Sơ muốn đối nghịch với , giống như ngủ mơ, phất phất tay mấy cái đánh cho tay Tô Từ đỏ bừng lên, khiến Tô Từ thể thu tay về.

      Thấy Tô Từ bị đánh, Tô Thanh Nhan cũng bị hoảng sợ, vội vàng thay Bạch Tử Sơ xin lỗi Tô Từ. Nàng có chút biết phải làm sao, muốn cầm lấy tay Bạch Tử Sơ, nhưng mà Bạch Tử Sơ như nằm mộng gì đó, ai cũng chạm vào được, tay vừa bị nắm lấy, mơ mấy tiếng: “Thưởng đùi gà a – a –a - ”

      Sau đó, khẽ dùng sức cái, mông hất cái, tay vừa léo lên, thành công đem Tô Thanh Nhan hất về mặt đất.

      Tô Thanh Nhan ngã xuống, Tô Từ vội vàng đỡ nàng đứng lên, hảo tâm vỗ vỗ bụi quần áo giúp nàng. Thở dài tiếng, Tô Từ lại qua, lại muốn cẩn thận xem mạch cho Bạch Tử Sơ lần nữa, đột nhiên Bạch Tử Sơ cũng như phát ra gì đó, lăn giường vòng, cong người lại, cả người như quả cầu.

      Sắc mặt Tô Từ càng thêm phần ảo não, tay kia lui đến hạ thân, sao có thể bỏ qua xấu hổ mà hạ thủ? Chỉ đành phải ngượng ngùng thu lại tay mình, sờ sờ mũi : “A, cái này... khụ khụ,, là phu quân của ngươi thực rất đáng nha, ha ha.”

      Nụ cười cuối cùng, bị ánh mắt u oán của Tô Thanh Nhan làm dọa sợ, vội vàng thu hồi biểu tình mặt mình.

      Mà Tô Thanh Nhan nổi giận rồi, nhìn thân ảnh áo trắng đưa lưng về phía mình kia, nàng hận thể cắt luôn, nghĩ đến đây, nàng quát lên tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Từ, nhảy vọt lên giường, sau đó...

      Tô Từ vội vàng che mặt, quay người lại, lại còn tức giận mắng hai con người ở phía sau , thào mắng: “Phi lễ nhìn, phi lễ nhìn.”

      “Khụ khụ.” Sau vài tiếng động vang lên, Tô Thanh Nhan ho khan vài tiếng, ý bảo Tô Từ quay mặt lại.

      Tô Từ lúc này mới ngượng ngùng xoay người lại, mà tình huống nhìn thấy, khiến cho con người xưa nay luôn bảo trì phong độ như phải lộ ra vẻ mặt cổ quái.

      Chỉ thấy tứ chi Bạch Tử Sơ bị trói lên, gác ở bốn góc giường, lúc này tỉnh dậy, mở to hai mắt mơ hồ nhìn Tô Thanh Nhan ngồi người , mà cái miệng đáng thương của bị cái đùi gà nhét vào, chỉ có thể ô ô phát ra thanh giãy giụa, vẻ mặt đó muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

      Tô Từ khụ tiếng, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cuối cùng, dưới đe dọa hầm hừ của Tô Thanh Nhan, mới vất vả thu hồi lại ý cười mặt. Ổn định hô hấp, tiến lên, lễ phép chắp tay, xin lỗi tiếng: “Công tử, có lỗi.”

      Lúc này, mới ngồi xuống, túm lấy tay Bạch Tử Sơ, cẩn thận bắt mạch.

      “Ngô, ngô” Thanh phản kháng của Bạch Tử Sơ vang lên, càng ngừng hất hất cánh tay bị bắt mạch kia, chốc chốc nắm tay lại, chốc chốc vặn vẹo bàn tay bắt vào cổ tay, khiến cho Tô Từ thể dễ dàng bắt được mạch cho .

      "Bạch, tử, sơ."

      Thanh tức giận vang lên, cảm giác lành lạnh áp lên người Bạch Tử Sơ, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy sắc mặt khủng bố của Tô Thanh Nhan, thân mình run lên, dưới uy nghiêm của nàng, liền giả vờ hôn mê, còn phản kháng nữa.

      Nhìn Tô Thanh Nhan có khả năng thu phục Bạch Tử Sơ như thế, mặt Tô Từ biểu lộ tươi cười tỏ vẻ hiếu ý, lại nhìn Bạch Tử Sơ nhu thuận, cuối cùng cũng có thể bắt mạch cho .

      Ngón tay vừa giơ ra, tìm thấy mạch trượng của Bạch Tử Sơ. trầm lúc, tĩnh lặng hồi, bao lâu sau, ý cười mặt Tô Từ dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm trọng, cùng lúc, ngưng trọng này càng sâu, khiến cho đôi mày càng nhíu chặt lại.

      Nhìn sắc mặt biến đổi như thế, đáy lòng Tô Thanh Nhan lại càng thêm lo lắng, nàng rất muốn lôi kéo Tô Từ muốn hỏi xem Bạch Tử Sơ rốt cuộc là bị làm sao, nhưng lại sợ quấy rầy đến , khiến cho kết quả bị sai, cắn dứt hồi, nàng chỉ có thể đem cảm giác lo lắng của mình cất sâu dưới đáy lòng, ép buộc bản thân phải trấn tĩnh.

      Nhưng mà, thời gian càng lúc càng lâu, lo lắng vừa bị áp chế lại cứ lục tục kéo lên, kích thích trái tim nàng, khiến trái tim nàng đập liên hồi, hồi hộp, phải vất vả lắm, nàng mới có thể trấn áp cảm xúc đó xuống, kéo vớt tia trấn định lôi lên.

      Mồ hôi lạnh cứ nhiều dần theo thời gian, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của Tô Từ, mà nàng vì lo lắng quá mà cả dám thở thành tiếng, cố nín thở.

      Cuối cùng, khi mà Tô Từ chậm rãi buông tay ra, Tô Thanh Nhan mới thấy lo lắng kia còn ở yên trong lòng nàng nữa mà dần bò lên đến cổ họng nàng rồi, lúc này, dần dần chạy xuống, nhưng mà, còn chưa về đến ngực, tâm lại lần nữa bị kéo lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.

      “Azzz....” tiếng thở dài nhanh chóng buộc tâm Tô Thanh Nhan lại chỗ, mồ hôi lạnh lập tức theo bản năng chảy xuống trán.

      Tô Từ nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, lại biết nên mở miệng từ đâu, chỉ có thể lấy khăn tay trong ngực ra, đưa cho nàng, để nàng lau mồ hôi rồi mới .

      Tô Thanh Nhan nhận lấy, tùy ý lau sạch, lại lo lắng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là làm sao thế?”

      “Trước tiên phải buông ra , việc này cần có thời gian mới có thể ra được hết.”

      Thấy Tô Từ chưa giải thích gì cả, Tô Thanh Nhan có chút kiên nhẫn, nhưng vẫn nghe theo Tô Từ, từ từ đem Bạch Tử Sơ thả ra.

      Mà Bạch Tử Sơ dù bị trói, nhưng lại trở nên ngoan ngoãn lạ thường, chỉ mở to mắt nhìn, vẫn tiếp tục ăn đùi gà, bàn tay đầy dầu mỡ lại tiếp tục cọ cọ lên ống tay áo Tô Thanh Nhan, sau đó lại ngoan ngoãn chui vào chăn, vẫy vẫy tay với nàng, tiếp tục gặp bạn tốt chu công.

      Nhìn bộ dáng có vẻ hoàn toàn biết được tình hình bệnh tình của bản thân, Tô Thanh Nhan cũng biết, nên quấy rầy tiếp nữa. Lúc này, ra dầu cho Tô Từ kéo ra ngoài, hai người đến góc yên lặng, Tô Thanh Nhan mới mở miệng hỏi: “Tô Từ, rốt cuộc là Bạch Tiểu Sơ làm sao vậy? Bệnh kia có thuốc chữa được hay ?”

      Tô Từ nhìn quanh bốn phía, phát có ai nghe lén, lúc này mới khẽ thở dài tiếng, chậm rãi mở miệng : “Đơn giản mà , tốt, cực kỳ tốt.”

      Chỉ đơn giản mấy chữ như thế, nhưng lại như tiếng sấm rền nện vào tim Tô Thanh Nhan, nàng lảo đảo vài bước, ngạc nhiên mở to hai mắt hỏi: “Sao lại thế? Bệnh của vô phương cứu chữa sao?”

      Ánh mắt Tô Từ xẹt qua tia ảm đạm, chớp mắt: “Muốn trị cũng phải là thể, nhưng là dễ, chỉ vì phải là bị bệnh, mà là bị người hạ độc từ khi còn .”

      "Ngươi sao?!"
      fujjko, quỳnhpinky, Mizuki6 others thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Vẫn là 5 like nhé! :yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      quỳnhpinkymal thích bài này.

    3. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      nàng quá :038::038::038::038:
      Tiểu Sơ cuối cùng là ai nhỉ?

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Rất xin lỗi các nàng, vì nhà ta mất mạng, nên hôm nay mới gửi các nàng chương mới được ~~
      Đùi gà thứ 44: thấy xương gà đâu.

      Nghe tin tức này, Tô Thanh Nhan chỉ cảm thấy đầu óc bị đả kích mạnh, hoàn toàn mơ hồ. Khi còn bé bị người hạ độc, vậy, mấy năm nay, phải sống thế nào?

      Suy nghĩ bay chuyển đến câu chuyện trong ngày kia. Khi mà Bạch Tử Sơ với nàng, sống quá hai mươi năm, trong chốc lát, mọi cảm xúc bi thương, đau lòng đều bay về phía nàng, bao phủ lấy con người nàng.

      “Rốt cuộc là độc gì? Trúng thế nào?” Lời chần chừ mãi cũng ra được, cũng mang theo run sợ cùng vô lực.

      Nhìn Tô Thanh Nhan như vậy, Tô Từ cũng cảm giác được tốt lắm, môi bạc khẽ mấp máy, đem chân tướng tàn nhẫn kia ra: “Nếu ta đoán sai, độc này là từ cơ thể mẹ truyền sang người , cũng tức là, từ khi bắt đầu hình thành là thai nhi, mang theo độc tố này trong người.”

      “Sao?” Nghe những lời này, Tô Thanh Nhan càng thêm khiếp sợ, bước lui mấy bước, thể nào tin được, rốt cuộc là người thế nào, sao lại có thể hạ độc nặng tay như vậy? Chẳng những hại mẹ, mà còn hại cả con.

      Đáy mắt Tô Từ cũng ảm đạm kém, gật gật đầu : “ sai, độc này đúng là rất quỷ dị, là loại bí dược cung đình, gọi là “Nguyệt Hàn”...”

      “Bí dược cung đình?” (đại ý cái này là loại thuốc bí mật trong cung đình) Nghe được những từ này, Tô Thanh Nhan lại càng thêm mấy phần ngạc nhiên hơn nữa.

      Tô Từ mím môi : “ sai, độc này đúng là rất quỷ dị, thời điểm trúng độc, cũng ảnh hưởng đến tính mệnh con người, nhưng lại làm cho thân thể con người đó thay dổi, chuyển sang thể hàn. Mà đối với nữ tử, thể hàn này cực là bất lợi, nếu cẩn thận, có thể bị sẩy thai. Nếu may mắn vẫn sinh con ra, con cũng mang theo thể hàn đó trong người, nhưng rốt cuộc là vẫn thể sống lâu được.”

      loạt tin tức này, tựa như sấm chớp tới tấp hướng đến Tô Thanh Nhan, nàng thực thể tin được, con người vô tâm vô phế như Bạch Tử Sơ lại có thể mang theo chứng bệnh này sống hơn hai mươi năm. Thảo nào lúc trước khi phát bệnh, nước nóng bỗng nhiên lạnh như nước đá, ra là độc trong người tái phát.

      “Bệnh này có thuốc nào cứu được sao?” Tô Thanh Nhan run run hỏi.

      Tô Từ buồn bã : “Độc này cực kỳ bá đạo, trúng độc rồi, thể dựa vào ngoại lực để giảm bớt chứng hàn, cũng thể mang ngâm nước nóng, phơi nắng cũng thể, chỉ có thể dựa vào nội lực để tương trợ mà thôi.”

      Nghe thế, Tô Thanh Nhan lại lui lại vài bước nữa, kinh ngạc nhìn Tô Từ, được gì cả, bị khiếp sợ đến cực hạn, đúng là thể nên lời. Cuối cùng cũng là Tô Từ tiếp tục giải thích cho nàng: “Độc này có thể giải được hay , ta cũng biết nữa, dù sao cũng là độc dược trong cung, ta cũng chỉ là trong lúc học việc vô tình biết được thế thôi. Cụ thể phải giải như thế nào, chỉ có thể cố gắng tin tưởng Ngọc Diệp hoa lần.”

      “Ngọc Diệp hoa?” Giọng của Tô Thanh Nhan cao lên mấy phần, vui vẻ : “ Ngọc Diệp hoa có thể giải được sao?”

      Lúc này, sắc mặt vui mừng đó nhanh chóng bị đánh rớt bởi cái lắc đầu của Tô Từ.

      Tô Từ thở dào : “Ta thể chính xác, chỉ là Ngọc Diệp hoa là độc vật chí tôn, cố gắng lấy độc trị độc, đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của ta, trước khi nhìn thấy Ngọc Diệp hoa, ta thể được gì, nếu có thể tìm được Ngọc Diệp hoa, nên thử lần xem sao.”

      “Ngọc Diệp hoa...” Tô Thanh Nhan thào ba từ này, cảm giác như có thứ gì đó nàng bị quên . Lắc lắc đầu, thể suy nghĩ được gì, lại nhớ đến bộ dáng của Bạch Tử Sơ, nàng lại đau lòng hỏi: “Vậy 6, có gì ngoài Ngọc Diệp hoa mới có thể giải được sao?”

      Bỗng nhiên Tô Từ trầm mặc, khẽ hắng giọng, trầm ngâm lúc mới : “Nếu ta nhớ lầm, xác nhận có loại thuốc tên là “ánh sáng nhạt”, có thể hóa giải “Nguyệt Hàn”, nhưng thuốc này cũng là cực kỳ độc đáo, chỉ có thể ngậm, thể nuốt, bằng dùng được.”

      “Ngậm?” Tô Thanh Nhan nghe thấy từ này mà giật mình: “Ý của ngươi là... đợi chút...” Nàng dừng lại chút, trong đầu hình như lóe lên cái gì đó, xoay người cái liền hấp tấp chạy vào phòng.

      Lúc này Bạch Tử Sơ nửa tỉnh nửa mơ, ôm chăn cuộn lại như mèo con, lại bất an lăn qua lăn lại giường, nhìn bộ dáng đáng như vậy, mọi khó chịu trong lòng Tô Thanh Nhan đều được hạ xuống.

      Nàng qua, vỗ vỗ người Bạch Tử Sơ, lại thấy như đứa trẻ con, giơ tay lên gãi gãi mặt mình, chép chép miệng vài cái, lại lăn ra ngủ tiếp.

      Nhìn bộ dáng như thế, nam tử hoạt bát đáng , vậy mà bao lâu nữa về hậu thế, khổ sở và chua xót đều dâng lên trong lòng Bạch Tử Sơ. Thế nên, vì , vì mạng của , nàng đành phải -

      “A - thưởng đùi gà, đùi gà to a – ngoam ngoam ngoam - ”

      “Im!” bàn tay tung lên, đem hất cái con người muốn đoạt lấy đùi gà kia trở về giường, sau đó, lại bồi thêm cước, đá về góc tường rồi Tô Thanh Nhan mới yên tâm chạy ...

      Chạy ra khỏi phòng, Tô Thanh Nhan đắc ý đưa đùi gà cho Tô Từ: “Ngươi mau mau kiểm tra xem, đùi gà này, có cái thứ tên là “Ánh sáng nhạt” kia hay ?”

      Tô Từ gật gật đầu, lấy khăn tay ra nhận lấy, sau đó mang theo Tô Thanh Nhan cùng trở về nơi mình ở, Tô Thanh Nhan biết phải về lấy đồ thử nghiệm, nên cũng hỏi gì nhiều, cũng theo .

      Nhìn đùi gà trong tay Tô Từ, trong đầu Tô Thanh Nhan ngừng hổi tưởng về chuyện từ khi quen biết Bạch Tử Sơ, tựa như từ lần đầu tiên nhìn thấy , thấy thể nào rời xa đùi gà được, nếu quả chỉ là vì thích ăn đùi gà, khác, nhưng nếu mà ngay cả khi sinh bệnh cũng chỉ ăn đùi gà lại cực kỳ khả nghi, cho nên khi Tô Từ nhắc đến tên thuốc “Ánh sáng nhạt”, ý nghĩ đầu tiên của nàng là nghi ngờ đùi gà.

      Nhưng mà, đáng tiếc là, sau khi Tô Từ mang đùi gà về nghiên cứu hồi, cũng chỉ bất đắc dĩ với nàng rằng, bên trong có thuốc gì đặc biệt, chỉ là cái Tô Thanh Nhan bình thường mà thôi.

      Tô Thanh Nhan nghe thấy thế, hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ mình đoán sai? Nhưng là, nhớ đến ngày hôm đó, sau khi Bạch Tử Sơ ăn đùi gà xong lại có thể hồi phục lại là tại sao? Tô Thanh Nhan đem chuyện ngày hôm đó Bạch Tử Sơ bị say tàu thế nào, ăn đùi gà xong tốt lên ra sao, từng phản ứng đều , Tô Từ nghe xong, chân mày nhăn lại đến nỗi chạm vào nhau, lâu sau, mới mở miệng : “Chuyện như thế, là đặc biệt, nhưng mang độc Nguyệt Hàn là chính xác. Về phần việc sau khi ăn đùi gà, thực ta cũng thể hiểu nổi.”

      Tô Thanh Nhan mím môi lại, nhớ đến ngày đó, sau khi Bạch Tử Sơ ăn đùi gà xong lại thấy xương gà kia đâu... Đợi chút, hai mắt đột nhiên sáng ngời, Tô Thanh Nhan a lên tiếng, liền chạy vội ra.

      Dùng khinh công nhón mấy bước chân, bay qua mấy mái nhà, chỉ chốc lát sau, liền đến nơi bốn phía toàn hương thuốc. Nàng tìm chỗ trống, xoay người nhảy xuống, lại lấy trong lòng ra cái mặt nạ, che khuôn mặt chính mình .

      Váy dài phẩy cía, cánh tay cao ngạo vắt sau lưng, chỉ thế thôi, cũng đủ sinh ra cảm giác khí thế cao ngạo vây quanh, khiến dáng người nàng cao ngất.

      Bước chân vừa chạm cửa, nghe thấy tiếng thủ vệ cung kính : “Tham kiến các chủ.”

      “Ân, đứng lên !” Tô Thanh Nhan vuốt cằm cái, làn váy lay động tiến lên phía trước.

      Nơi này là hiệu thuốc của Tố các, bên trong là do bọn Thương Mộng phụ trách phối hợp với các dược sư, ngày thường, đều là hợp tác với Tô Từ, Tô Từ phụ trách thăm khám bệnh, mà Thương Mộng phụ trách bốc thuốc, có chuyện gì hai người cùng nhau bàn bạc. Cho nên, khi Tô Thanh Nhan đem xương gà cho Thương Mộng, lại hạ thêm lệnh cho Thương Mộng đem xương gà này đưa cho cả Tô Từ nữa, lại nghĩ đến lúc này, Thương Mộng lại chưa đưa xương gà cho Tô Từ, là vô cùng vô cùng kỳ quái a.

      vào bên trong, đúng lúc nhìn thấy Thương Mộng đưa lưng về phía nàng luyện thuốc, nàng ho khan vài tiếng, mới gọi Thương Mộng say mê luyện thuốc trở về.

      Thương Mộng là nam tử tuổi tác chênh lệch với Tô Từ là mấy, là người luôn thích luyện thuốc, say mê luyện đến nỗi bạc cả tóc, cả đầu trắng xóa.

      Mỗi khi nhìn thấy tuấn nhan tuyệt mỹ cùng mái đầu bạc này, Tô Thanh Nhan xưa nay chuyên nghiệp cũng nhịn được trận thổn thức.

      Thấy Tô Thanh Nhan tiến vào, Thương Mộng vui vẻ chạy tới, kéo Tô Thanh Nhan đến phía ấm thuốc sắc: “Các chủ, mau nhìn , nhìn , hôm nay ta nghiên cứu ra loại thuốc mới.”

      Tô Thanh Nhan có chuyện trong lòng, tiểu tử này tính cách hoàn toàn tương phản với Tô Từ, luôn thích hiếu động, để ý đến lễ tiết, lúc này, nàng có tâm trạng đâu mà xem thuốc mới của , khinh bỉ hất tay áo ra, trầm : “Thương Mộng, ta có việc hỏi ngươi!”

      Con người Thương Mộng dù là hoạt bát, nhưng dù sao cũng là con người ra từ Tố các, sống luôn hiểu chuyện, nhìn nét mặt Tô Thanh Nhan, biết được là có chuyện gì đó rồi, lúc này mới cung kính to: “Các chủ, có chuyện gì sao?”

      Tô Thanh Nhan nhướn mày, khẽ nhếch khóe miệng: “Thương Mộng, ngươi thành báo cho ta biết, lúc trước, ta đưa cho Vương An thứ, nhận mệnh cho đưa cho ngươi... ân, cái xương đùi gà.”

      “Hả?” Thương Mộng nghe mà sửng sốt lúc lâu, sợ bản thân nghe lầm, lại hỏi lại lần nữa, thẳng đến khi nghe , mới khó hiểu giải thích: “Các chủ, trước giờ ta vẫn chưa nhận được cái xương gà nào cả, chứ phải là...khụ khụ” câu kế tiếp, dám lung tung, nhưng mà biết được, trong lòng Tô Thanh Nhan hiểu được.

      Tô Thanh Nhan lại nhăn mày lại, khí lạnh tỏa ra xung quanh, thủ hạ làm việc, xưa nay luôn nắm chắc, có khả năng làm sai. Như thế, hoặc là vào ngày kia, Vương An mà nàng gặp phải là đúng người, mà là bị người khác giả trang, đến , hoặc trường hợp nữa, đó là khi Vương An đường làm việc, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thí dụ như ... bị người ám sát.

      Nghĩ đến hai khả năng này, sát ý lại càng thêm nồng đậm bao vây lấy Tô Thanh Nhan, xương gà cũng chỉ là thứ hết sức bình thường, có gì cả, nếu có cái gì thực đặc biệt, chính là xương gà đó, nàng có buộc lấy cái dây đỏ, để tránh bị người nhận sai, mà dây đỏ đó cũng chỉ là dây bình thường, bán được tiền, bán có ai mua.

      Đợi chút... Trong đầu bỗng lóe lên cái gì đó, xương gà này chỉ là thứ bình thường, nhưng mà nếu trong đó có chứa dược tính gì đó, nếu người khác biết được chuyện này, vậy ....

      Đột nhiên Tô Thanh Nhan rùng mình cái, vô cùng lo lắng xông ra ngoài.

      Lúc này, trong đầu nàng thầm nghĩ đến người, Bạch Tử Sơ!

      Trừ , nàng nghĩ ra ai lại có thể làm việc này.

      Nhưng là, càng nghĩ lại càng thêm đáng sợ. Ngày đó, nàng nhân lúc Bạch Tử Sơ tắm rửa, ra khỏi cửa, sau khi phân phó thủ hạ xong, liền về khách điếm, lại phát Bạch Tử Sơ gặp chuyện may. Mà khinh công của nàng là tuyệt cao, nàng có thể khẳng định, khi nàng ra ngoài cũng có ai theo nàng, như vậy, nếu là Bạch Tử Sơ, ra tay như thế nào?

      ... Nàng trợn to hai mắt ngạc nhiên, cần tự ta Bạch Tử Sơ động thủ, chỉ cần có bố trí người theo dõi Tố các, như vậy mới có thể sau khi thủ hạ của nàng nhận nhiệm vụ, phái người cướp đùi gà kia trở về.

      Nếu là thế, Tô Thanh Nhan đột nhiên dừng bước lại, nàng thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là Bạch Tử Sơ có bao nhiêu năng lực, có thể sớm chiều ở cùng nàng mà còn có thể lo lắng hết thảy mọi việc như thế nữa.

      , thể, rất có thể Vương An mà ngày đó nàng gặp, chỉnh là thủ hạ của Bạch Tử Sơ giả trang vào!

      Nàng giật mình lui lại mấy bước, bỗng nhiên, sống lưng lạnh buốt, con người Bạch Tử Sơ này, chẳng những khiến nàng đau đầu, mà còn làm nàng thấy khiếp sợ nữa.
      fujjko, meomeoconmeo, mal5 others thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Chị mà lại sợ nữa( theo cái kiểu sợ bị phản bội ấy)
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :