1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      ngập ngừng vậy nên hiểu theo nghĩa khác chứ. Chắc muốn ăn "thịt" nhưng ăn được nên phải ăn đùi gà thôi. @mal em quên là protein cũng có thể chuyển hóa thành đường mà, còn rau chắc ăn kèm với đùi gà như kiểu rau sống cũng được
      mal thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 37: Bí mật của đùi gà

      Tô Thanh Nhan ngạc nhiên nhìn Trầm Thường Ức mang cái đùi gà đến, ý bảo nàng cho Bạch Tiểu Sơ ăn.

      Nàng ngây ngốc tiếp nhận, chần chừ hỏi: “... phải ăn sao? phải là người bệnh sao?”

      Trầm Thường Ức chắp tay trước ngực, nhìn nàng hồi, gì chỉ hất cằm, hất về phía Bạch Tiểu Sơ nằm giường.

      Tô Thanh Nhan hiểu ý, bất đắc dĩ gật đầu, nhìn đùi gà trong tay, nghĩ nghĩ, vẫn đặt bên miệng Bạch Tiểu Sơ cho ăn.

      Lúc này Bạch Tiểu Sơ khôi phục chút thể lực, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, vô lực tựa vào đầu giường, vô lực hé miệng, cắn chút chút miếng đùi gà. Chỉ cái đùi gà nhoi, lại phải mất thời gian chừng uống chén trà mới ăn xong, có thể thấy được, phải cố gắng bao nhiêu.

      Tô Thanh Nhan rất muốn thu lại đùi gà, nhưng nhìn khát vọng muốn ăn đùi gà như thế, lại đành lòng.

      Sau khi ăn sạch đùi gà, Bạch Tiểu Sơ mới chậm rãi ngẩng đầu : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ta ăn được...”

      Thanh suy yếu như búa tạ đập vào lòng nàng, chậm rãi mà nặng nề, Tô Thanh Nhan đau đến thể hô hấp, biết bắt đầu từ khi nào, nàng đối với Bạch Tiểu Sơ thay đổi cảm giác, mặc dù lúc trước là tình cảm tỷ đệ, cũng có đau như tại.

      Nàng chậm rãi thu lại xương gà, lấy khăn tay ra ôn nhu lau miệng cho Bạch Tiểu Sơ, lại cho uống mấy ngụm nước ấm, lúc này mới chậm rãi đỡ nằm xuống. Nhìn sắc mặt dần khôi phục sau khi ăn xong đùi gà, trong mắt nàng lên tia sáng .

      Giơ tay đỡ người nằm xuống, yên vị rồi mới : “Ngươi nghỉ ngơi thêm lúc .” Thanh ôn nhu nhập vào tai, Bạch Tiểu Sơ nhàng vuốt cằm, nặng nề ngủ.

      Tô Thanh Nhan nhàng đắp chăn cẩn thận cho Bạch Tiểu Sơ, rồi mới đứng lên ra ngoài, Trầm Thường Ức liếc nhìn Bạch Tiểu Sơ cái sâu, rồi cũng mang theo tùy tùng ra ngoài.

      Xương gà trong tay vẫn chưa ném , Tô Thanh Nhan bước đến chỗ cách xa phòng, liềm hạ tiếng : “Tại sao đùi gà lại có tác dụng lớn đến thế?”

      Bước chân Trầm Thường Ức dừng lại chút, lại bước đến bên cạnh Tô Thanh Nhan, khoanh tay hỏi lại: “Đùi gà? phải là thứ thích ăn sao?”

      Tô Thanh Nhan nhíu mày, hoàn toàn tin lời : “Nếu quả là đùi gà bình thường, tại sao sau khi ăn xong, lại khôi phục tinh thần và sắc mặt, rốt cuộc đùi gà có bí mật gì? người thích ăn gì này nọ thế nào, ăn nhiều năm như thế, sao lại ngấy, còn nữa, khi sinh bệnh, tối kỵ ăn dầu mỡ linh tinh, ngươi là huynh trưởng , sao lại kiêng kỵ như thế, khiến cho người khác phải nghi ngờ.”

      Khóe miệng Trầm Thường Ức nhếch lên chút, cười lạnh : “Bổn vương muốn hại chết .”

      “Ngươi nghĩ là ta tin sao?” Tô Thanh Nhan hất tay phải lên, lập tức, cả người tràn ngập khí thế uy nghiêm, đôi mắt sáng hơn ngày thường, lại sắc thêm phần khí thế, giờ phút này, khí thế của nàng chính là khí thế của người đứng đầu.

      Ánh mắt đảo qua người Tô Thanh Nhan, khóe miệng lộ ra mỉm cười: “ hổ là các chủ Tố các, quả thực giống người thường.”

      nhiều vậy làm gì?” Tô Thanh Nhan quát tiếng, bước chân khẽ nhúc nhích, đứng đối diện với Trầm Thường Ức, nâng mắt nhìn cười : “Chúng ta là người giang hồ, cho dù ngươi có là hoàng đế, muốn giết ngươi cũng chỉ là chuyện lấy mạng người mà thôi.” Ngụ ý muốn , cho dù ngươi là Vương gia, nhưng trong mắt ta, cũng là người có thể tùy tiện giết mà thôi.

      Trong mắt lên sát khí, khóe miệng Trầm Thường Ức cười càng sâu, bỗng nhiên, cao giọng cười ha hả: “Ha ha ha, Tô Thanh Nhan, ngươi là thú vị, thú vị! Tử Sơ, nhìn lầm ngươi.”

      “Trầm Vương gia, chớ có chuyển hướng câu chuyện.” Tô Thanh Nhan hào hứng .

      Ý cười môi Trầm Thường Ức dần thu lại, hứng thú hỏi: “ biết ngươi nghĩ gì, nhưng là...” nâng tay lên chặn lại ý muốn của Tô Thanh Nhan, nghiền ngẫm : “Nhưng là bổn vương giải đáp cho ngươi vấn đề mà thôi, rốt cuộc là hỏi cái gì, Tô các chủ nên suy nghĩ kỹ rồi hãy hỏi.”

      “Rốt cuộc đùi gà có bí mật gì?” Trầm Thường Ức vừa xong, Tô Thanh Nhan vội vàng hỏi luôn.

      Trầm Thường Ức giật mình, ngạc nhiên nhìn Tô Thanh Nhan: “Ngươi...”

      “Sao?” Tô Thanh Nhan nhướn mày, “ phải Trầm Vương gia muốn đổi ý đấy chứ?”

      Trầm Thường Ức đột nhiên cười thành tiếng, lắc đầu : “Ban đầu ta nghĩ, ngươi hỏi Tử Sơ là người nơi nào. Lại nghĩ đến ngươi chỉ quan tâm đến đùi gà mà thôi.”

      "Có lẽ... Ta quan tâm là mạng của ."

      Lời vừa dứt, ý cười mặt Trầm Thường Ức lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn Tô Thanh Nhan, bộ dáng thể tin được: “Ngươi...thôi,” lắc lắc đầu đem ý tưởng trong đáy lòng phủi , “Bổn vương quá xem ngươi rồi.” Bước chân khẽ nhúc nhích, lại tiến thêm nửa bước, nhìn ra bên ngoài, cất cao giọng hỏi: “Đùi gà kia ngươi cũng ăn qua, có bí mật gì, chẳng nhẽ ngươi lại phát ra sao?”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, đùi gà nàng ăn qua, sai, nhưng mà cũng thấy có gì khác thường. Nàng nhắm mắt lại, ngẫm lại hương vị đùi gà, cùng với phản ứng của thân thể mình trước và sau khi ăn đùi gà, lại phát có gì khác thường cả, mà rất nhiều lần, Bạch Tiểu Sơ đều là tùy ý mua đùi gà đường khi thèm mà phải là tự làm, vậy, chẳng nhẽ vấn đề nằm ở đùi gà sao? Nhưng lại thể giải thích được, người say tàu lại thể phơi nắng, sau khi té xỉu, tỉnh dậy lại muốn ăn đùi gà là sao? Tại sao lại cổ quái như vậy a?

      Nàng vừa mở miệng, muốn hỏi tiếp, lại thấy Trầm Thường Ức chắp tay ra xa: “Tô các chủ hỏi, bổn vương cũng đáp xong.”

      “Này, này!” Tô Thanh Nhan bực mình nhìn xa, cuối cùng chỉ có thể tức giận mà giậm chân.

      Trầm Thường Ức này cũng thực là giảo hoạt a, ràng là chưa cái gì cả, lại trả lời, còn trì hoãn suy nghĩ của nàng, quả thực là con hồ ly!

      Nàng quay ra làm mặt quỷ với cái bóng nghênh ngàng bước kia, thầm mắng vài câu nữa, thế mới giảm tức giận .

      Cúi xuống, thấy tay mình vẫn cầm xương gà, uất ức muốn ném xuống sông, nhưng nghĩ thế nào, lại ngừng động tác lại.

      Nhìn kỹ xương gà này, nàng mím môi, bèn lấy từ trong lòng ra cái khăn, đem bọc lại, giấu giấu diếm diếm, nhét vào tay nải của mình, lại vỗ vỗ mấy cái, xác nhận có vấn đề gì, mới vào bên trong khoang thuyền.

      đến gần chạng vạng, khi mà bọn họ đến bờ sông của thành khác – thành Xuân Dương, lúc này Bạch Tiểu Sơ khôi phục lại sức khỏe, mặt mũi chỉ còn chút tái nhợt, còn lại hoàn toàn khác gì lúc chưa bệnh.

      Dừng thuyền lại, Trầm Thường Ức đề nghị dẫn bọn họ tìm cho ngon để ăn, an bài điểm dừng chân nghỉ ngơi cho họ, đợi thu xếp xong mọi việc, mới rời thuyền.

      Tô Thanh Nhan cũng khách khí, đáp ứng tự nhiên, lúc này, Tô Thanh Nhan giúp Bạch Tiểu Sơ chậm rãi bước vào khách điếm mà Trầm Thường Ức thu xếp.

      Đứng bên ngoài khách điếm, nhìn bốn chữ to biển hiệu “Xuân sắc khách điếm”, Tô Thanh Nhan khỏi ngây ngốc lát.

      Cái tên này, là... quen thuộc a. Khóe miệng Tô Thanh Nhan giật giật, nghĩ đến ngày khi trước, có hộ pháp trưng cầu ý kiến của mình, muốn khai trương khách điếm cho thủ hạ của Tố Các, muốn đặt cái tên bá đạo. Khi đó nàng bị vây hãm bên trong, nhìn bên ngoài chỉ phun ra bốn chữ “Xuân sắc khách điếm”. Vì thế, nên có tên của khách điếm này.

      Lúc ấy còn chưa cảm thấy cái tên này có gì ổn, mà lúc này cẩn thận xem lại, ổn, ổn chút nào cả.

      Tên này, nếu đặt tên cho thanh lâu, có thể là thực hợp, nhưng là đặt tên cho khách điếm, tên này có vẻ... khụ khụ, có chút đúng ý cho lắm.

      Nhưng mà, cũng biết là Trầm Thường Ức cố ý hay là do trùng hợp, thành Xuân Dương lớn như vậy, khách điếm lớn ít, tại sao lại cố tình chọn khách điếm này a? Lúc này Trầm Thường Ức rất nhanh giải thích: “A, nghe trong thành Xuân Dương có khách điếm tên như thanh lâu, bổn vương là muốn đến xem, cũng là muốn phá đồng thân của Tử Sơ, lại nghĩ, chậc chậc, biết là người nào lại đặt cái tên gây hiểu lầm như thế a, cũng nghĩ đến số người muốn tìm vui nhầm mà phá quán hay sao a? Con người này quả não a!” đến hai chữ “ não”, còn cố ý nhấn mạnh, nhìn đáy mắt Trầm Thường Ức, Tô Thanh Nhan lại thêm tức giận a, chỉ e là Trầm Thường Ức dò ra tung tích nguồn gốc của cái khách điếm này, nên mới chọn nơi này, muốn giễu cợt nàng đây mà!

      Có điều Tô Thanh Nhan cũng phải là người dễ động vào, chớp mắt cái, liền cười : “Nghe phủ của Trầm Vương gia cũng có chỗ tên là Hồ Tình Sắc, chậc chậc, Hồ Tình Sắc, cái tên này là tiêu hồn a!”

      Sắc mặt Trầm Thường Ức cứng đờ, cái hồ kia, kỳ là Hồ Cầm Sắt, vốn là cái tên lịch lại tao nhã, vào miệng Tô Thanh Nhan lại biến thành vị khác, khó trách sắc mặt Trầm Thường Ức lại khó coi như vậy a.

      Lúc này, Bạch Tiểu Sơ muốn làm dịu khí liền chen vài, nghiêng đầu hỏi: “Vì sao gọi là khách điểm gà, hồ đùi?”

      “Khách điếm gà? Hồ đùi? Là sao?” Tô Thanh Nhan ngạc nhiên hỏi, biểu tình mặt Trầm Thường Ức lại càng phong phú.

      Bạch Tiểu Sơ giơ tay lên huơ huơ : “Khách điếm gà, lại thêm hồ đùi, ghép lại với nhau, phải là Hồ khách điếm đùi gà sao?”

      "..."

      "..."

      Tô Thanh Nhan cùng Trầm Thường Ức nhìn nhau cái, lại hừ lạnh tiếng, đồng loạt vào khách điếm, bỏ lại mình nam nhân giả ngu ở lại phía sau kêu gào tên bọn họ.
      quỳnhpinky, mal, gaubonganvung5 others thích bài này.

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Ta a, đọc mãi vẫn chưa biết cái bí mật về đùi gà và thân thế của bạn Bạch của chúng ta là như thế nào vậy a? Tò mò chết mất!!!!!
      quỳnhpinkymal thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      tg định chơi trò ú tim bao lâu nữa đây, mãi mà vẫn bí như vậy
      biết BTS giả ngốc mà vẫn thấy đáng a
      malPham Trang thích bài này.

    5. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      vẫn chẳng biết là thần thánh phương nào
      malPham Trang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :