1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      khong biet co y nao voi chi chua chu chi hinh nhu thich roi
      Pham Trang thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Mình nghĩ là rồi, bạn có nhớ cái lần chị tắm gội xong, ngồi trước mặt , chả loé sáng mắt đấy thôi. Mình đoán vậy thôi, hì,
      quỳnhpinky, malNeavah Redneval thích bài này.

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 36: Bạch Tử Sơ ngoài ý muốn té xỉu

      Bước vào thuyền hoa, chỉ thấy nữ ca sĩ dung nhan hoa lệ tới, cung kính đứng hai bên, thi lễ, dâng lên tràng hành lễ với ba người Trầm Thường Ức.

      qua đám người này, Tô Thanh Nhan bị dọa, nàng giật mình, ca sĩ nơi này có đến hơn mười người, lại thêm đám nhạc sĩ kia nữa, số lượng rất là đông, quả hổ là phô trương của kẻ có tiền, bình thường chút nào.

      Những nữ ca sĩ này mặc dù có nét xinh đẹp, nhưng nếu so với Tô Thanh Nhan vẫn kém cỏi ít phần, khi đứng xếp hàng hai bên, cũng có chút so sánh với Tô Thanh Nhan.

      Liếc mắt nhìn hâm mộ của các ca sĩ kia, Tô Thanh Nhan đắc ý ưỡn ngực, cười đến rạng rỡ.

      Trong trường hợp này, luôn có người thích hắt nước lạnh. thanh ôn nhu truyền đến bên cạnh Tô Thanh Nhan, đem tự tin của nàng đả kích còn gì.

      "Nương tử Tô Tiểu Nhan, dù ngươi có ưỡn đến mức độ nào, hai cái đùi gà của ngươi vẫn chỉ thế mà thôi."

      "..."

      Tô Thanh Nhan hung hăng dùng ánh mắt hình dao phi nhìn Bạch Tử Sơ, nhưng mà Bạch Tử Sơ khôn khéo tránh mắt , đem ánh mắt rảnh rỗi nhìn lên đùi gà kia, vòng vo đùi gà hồi, muốn giơ lên cắn bụp miếng, chợt thấy tay trống rỗng, đùi gà kia bị đổi chủ trong chốc lát.

      Tô Thanh Nhan đắc ý giơ đùi gà trong tay lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tử Sơ, dùng hai miếng ăn sạch cái đùi gà kia, xong còn liếm môi cái, cười hì hì tuyên bố thắng lợi đoạt đùi gà của bản thân.

      Bạch Tử Sơ giật mình cái, lấy khăn sạch trong lòng ra lau miệng cho Tô Thanh Nhan, hỏi: "Nương tử Tô Tiểu Nhan, đùi gà ta liếm qua ăn có ngon ?"

      "Ngon, rất ngon... từ từ, ngươi gì?!?" Tô Thanh Nhan đột nhiên bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Bạch Tử Sơ, nhưng mà chỉ nhận được đôi mắt nhìn lại rất là vô tội.

      "Ta , đùi gà ta liếm qua ăn có ngon ?"

      "..." Tô Thanh Nhan dùng sức lau lau chà chà, sau đó vất khăn bụp cái lên mắt Bạch Tử Sơ, nghênh ngang bước trong tiếng kêu rên của .

      Trầm Thường Ức kinh ngạc nhìn động tác của hai bọn họ, khi mà họ nhìn thấy, lộ ra nụ cười vui vẻ.

      vào trong phòng, Tô Thanh Nhan xoa thắt lưng nhìn bốn phía, lúc lâu sau, thấy nơi này u có ánh sáng, chung quanh đều tản ra mùi hoa, dù có vẻ dễ ngửi, nhưng bằng hương vị tự nhiên dưới ánh mặt trời. Nàng tùy ý rót chén trà, uống xong, cũng cảm thấy có gì thú vị.

      Nàng đứng lên, bước đến bên cửa sổ, nhìn mặt trời bên ngoài mới lộ vẻ tươi cười.

      Mà sau khi Bạch Tử Sơ bước vào nhà, liền ngoan ngoãn ngồi ghế, gì cả, Trầm Thường Ức dường như cũng hiểu tâm trạng của Bạch Tử Sơ, cũng gì, chỉ lơ đãng vỗ vỗ vào lưng mấy cái.

      Bạch Tử Sơ cười buồn cái, biểu tình cứng ngắc, Trầm Thường Ức đứng bật dậy, đưa mắt nhìn về phía Tô Thanh Nhan, có chút hờn giận : "Đệ muội, sao lại thưởng cảnh mình vậy, chiếu cố tướng công nhà ngươi sao?"

      Tô Thanh Nhan nghe vậy, sửng sốt, quay đầu, chợt thấy mặt Bạch Tử Sơ có chút tái nhợt, trợn mắt nhìn, nàng qua, xoa xoa trán Bạch Tử Sơ, hỏi: "Di, tướng công Bạch Tiểu Sơ, sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy? phải cảm lạnh đấy chứ?"

      Bạch Tử Sơ rụt người lại, trầm mặc hồi, mới mở miệng : "... ta cảm lạnh."

      Tô Thanh Nhan nâng cằm lên, nghiêng đầu nhìn hồi, hai tròng mắt lên ánh sáng, nàng kéo tay Bạch Tử Sơ, lôi ra khỏi phòng: "Nhìn bộ dáng của ngươi, chắc chắn là chịu được mùi hoa nơi này, nào, chúng ta cùng ra ngoài phơi nắng, phơi nắng nào."

      "... Muốn... Muốn..." Câu từ chối còn chưa xong, bị cắt đứt trong tiếng cười của Tô Thanh Nhan, cho nên Tô Thanh Nhan liền lý giải lời của Bạch Tử Sơ tức là muốn.

      Mà khi Trầm Thường Ức phản ứng kịp, muốn ngăn lại Bạch Tử Sơ bị Tô Thanh Nhan kéo ra ngoài, cảm thụ ánh nắng mặt trời chói chang rực rỡ.

      Giờ tuy là mùa thu, nhưng thời tiết Giang Nam này mặt trời vẫn chói chang, khí vẫn rất nóng bức như trong hỏa lò. Lúc này, mặt trời ở chính ngọ, mà thuyền hoa có chỗ che nắng, cứ thế lộ ra dưới ánh mặt trời, ngay cả chút chíu chỗ hóng mát cũng đều bị bá đạo cướp lấy.

      Vừa bước ra khỏi thuyền, Bạch Tử Sơ bị ánh mặt trời chiếu vào đến nỗi mở được mắt, mặt trời nóng bỏng chiếu lên người , thân thể lại yếu vài phần: "Tô..." thào mở miệng, lại đột nhiên hoa mắt, bước nổi, mà Tô Thanh Nhan còn chưa phát giác ra điểm thích hợp từ , cứ thế lôi kéo tay ra ngoài, kéo đứng dưới trời nắng, ngửa mặt lên đối diện với ông mặt trời đỏ rực kia, lớn tiếng cười.

      Bạch Tử Sơ lẳng lặng để mặc nàng tùy ý lôi kéo, nhìn nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng có thoải mái thành lời. Mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng thuần của Tô Thanh Nhan, nghịch ngợm hàng mi nàng, dưới mắt nàng còn điểm nhiều vầng sáng. Mà đôi môi hò hét kia, khiến cho người nhìn tự chủ được mà động lòng, muốn tìm tòi sâu sâu hơn nữa.

      Ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Tử Sơ lại nhàng chuyển thân thể của mình qua bên đó, muốn áp đôi môi tái nhợt của mình lên đôi môi mềm mại kia, nhấm nháp ngọt lành của nàng, nhưng mà, còn chưa chạm đến điểm mềm mại kia, trong đầu lại đột nhiên bị choáng váng kịch liệt, trong phút chốc, té xỉu luôn, ngã vào trong lòng Tô Thanh Nhan.

      “Bạch Tử Sơ!” Bên tai chỉ nghe tiếng kêu tên lên, vẻ vang hôn mê bất tỉnh.

      Nghe thanh Tô Thanh Nhan hô to, Trầm Thường Ức bị công việc bao vây vội vàng vọt ra, nhìn đến thân ảnh yếu đuối kia, lập tức vội tiến lên, ôm lấy Bạch Tử Sơ tiến vào bên trong khoang thuyền.

      "Gọi đại phu!"

      "Bạch Tử Sơ!" Tô Thanh Nhan ngạc nhiên nhìn Trầm Trường Ức, cũng vội vàng theo.

      Trầm Thường Ức cước đá văng cửa phòng, đem đặt Bạch Tử Sơ lên giường, lấy khăn mềm mại trong lòng ra lau mồ hôi lạnh trán .

      ... làm sao vậy?” Nhìn gương mặt còn chút máu nào của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan lo lắng sợ hãi hỏi.

      “Ngươi còn nữa hả?” Trầm Thường Ức tức giận vung tay áo lên, quát lớn, “Ngươi là nương tử của , mà ngay việc thân thể của tốt, bị say sóng, cũng thể phơi dưới nắng cũng biết sao?”

      Mỗi câu của Trầm Thường Ức, tựa như pháo nổ bên tai Tô Thanh Nhan, Bạch Tử Sơ say tàu? Cũng thể phơi nắng mặt trời? Nàng cũng biết được điều này, cũng có nghe ai qua. Khi mà Bạch Tử Sơ ở cùng nàng, đều là sôi nổi, đầy nhiệt huyết, luôn luôn cười toe, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ốm yếu vô lực, cả người còn sức lực, mặt trắng bệch.

      Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng quát của Trầm Thường Ức, suy nghĩ của Tô Thanh Nhan cũng biết bay đến nơi nào, giờ phút này, nàng mới phát giác ra, khi mà Bạch Tử Sơ ở cùng mình, luôn luôn kéo nàng đến chỗ mát, khi có chỗ râm kéo nàng cùng che ô, nàng từng cảm động vì hành động này của , lại chưa bao giờ phát , mục đích của hành động này, vi thể phơi nắng lâu.

      Những việc này đều là việc , nàng chưa bao giờ đặt trong lòng, bởi trong mắt nàng, Bạch Tử Sơ luôn luôn là đứa trẻ bao giờ tức giận, biết buồn, biết nghĩ, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đứa này có ngày bị bệnh, cũng có rất nhiều, rất là nhiều bí mật cho nàng biết.

      Tô Thanh Nhan lặng lẽ đứng đó, nhìn đại phu tiến vào bắt mạch, nhìn người hầu mang vào chậu nước, nàng cũng thờ ơ, ai cũng biết nàng nghĩ gì, ngay là Trầm Thường Ức cũng quan tâm đến nàng, chỉ chăm chú lau mồ hôi mặt cho Bạch Tử Sơ.

      Khăn tay lau mặt đổi cái lại đổi cái, dần dần nhiệt độ người Bạch Tử Sơ mới dần hạ xuống, Trầm Thường Ức mới bỏ khăn lau mặt ra, muốn chườm lạnh cho Bạch Tử Sơ, lại thấy bàn tay trắng nõn tiến lên, cầm lấy cái khăn tay trong tay .

      Tô Thanh Nhan tiếp nhận khăn tay, mím môi : “Để ta làm.”

      Trầm Thường Ức nhìn nàng cái, rồi đứng lên, đem nhường chỗ cho nàng.

      Tô Thanh Nhan làm ướt khăn tay, lau cổ mồ hôi cổ Bạch Tử Sơ, nhìn giọt nước chảy xuống, nàng dừng lại chút, rồi đưa tay cởi vạt áo , cởi áo ngoài lau mồ hôi người cho .

      Nhưng mà, tay vừa tiến lên, thanh suy yếu vang lên: “Nương... nương tử Tô Tiểu Nhan, cần... ta sao.”

      Chỉ có câu ngắn, nhưng cũng đủ khí lực rành mạch. Nghe thanh suy yếu kia, trong lòng Tô Thanh Nhan lại thêm đau xót, nàng dừng lại động tác, mặt lên tia áy này: “Xin lỗi, ta biết ngươi...”

      sao...” Bạch Tử Sơ mạnh mẽ cười cái, nhàng liếm liếm đôi môi khô nứt của mình, Tô Thanh Nhan vội đỡ lên, cho uống mấy ngụm nước ấm, đợi khi uống xong, mới giơ tay áo mình ra lau nước khóe miệng .

      Khí lực vừa khôi phục lại có chút, Bạch Tử Sơ ngoan ngoãn tựa đầu dựa lên vai nàng, giọng : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, cần áy náy, là ta chưa từng với ngươi thôi.”

      “Ừ.” Tô Thanh Nhan hạ mắt, lâu mới lên tiếng, vẻ mặt dấu dưới mái tóc dài, nhìn biểu tình.

      Nàng mím môi, muốn gì đó, nhưng mà chưa được gì, lại nhìn đến gương mặt trắng bệch của Bạch Tử Sơ, lời muốn lại nuốt xuống, chỉ phun ra câu: “Tướng công Bạch Tiểu Sơ, tại ngươi cảm thấy thân thể thế nào? Có muốn ăn chút gì đó ?”

      Bạch Tử Sơ đem đầu mình cọ cọ vào lòng Tô Thanh Nhan, chớp chớp hai mắt : “Ta muốn ăn...đùi gà”

    4. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Thực là a rất thích ăn đùi gả nhỉ?
      Nhưng ko ăn cơm ăn rau sống sao đc ta?:09(1)::09(1)::09(1):
      fujjko thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      đùi gà, có hơi sát phong cảnh a
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :