1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 26: doạ quỷ Nhạc Phúc Đức

      Đêm đen, mây lặng, hắc y nữ tử và hắc y nam tử đứng bên cạnh bức tường.

      Tô Thanh Nhan bất đắc dĩ nhìn Bạch Tử Sơ nhìn chằm chằm bốn phía. Hôm qua sau khi hai người bọn họ bị người trong Tố Các đến ám sát, Bạch Tử Sơ liền nảy ra chủ ý hại người: ban đêm mò đến Nhạc phủ, doạ cho bọn họ sợ.

      Lúc ấy, Tô Thanh Nhan nghe thế, nghĩ cách này rất hay, nàng thông báo với các sát thủ dối tin tức, cũng làm giả đầu người trình lên cho Nhạc phủ, giờ này chắc Nhạc Lộ biết tin bọn họ đầu lìa khỏi xác. Nhưng là, chủ ý nảy lên trong lòng, nàng lại lui bước lại, chỉ vì nàng biết nên doạ người thế nào.

      Nếu chỉ có mình nàng dễ thôi, với khinh công của nàng, hành tẩu giang hồ bấy lâu có vấn đề gì, nhưng mà Bạch Tử Sơ

      Có lẽ đoán được suy nghĩ của nàng, hôm qua Bạch Tử Sơ biết lấy đâu ra đống bình, trước mắt nàng lay động nửa ngày, có cách làm người khác hôn mê, còn có thể khiến họ sinh ra ảo giác, cái buổi tối giả quỷ đối phó với Nhạc Phúc Đức, chính là dùng cách này.

      Tô Thanh Nhan nhớ đến này đó Nhạc Phúc Đức bị doạ đến thất thần, cũng nghi ngờ , liền đáp ứng đến Nhạc phủ.

      Tối này, hai người bọn họ liền mò đến tường Nhạc phủ. Nhưng biết do Tô Thanh Nhan khinh công cao cường, hay là vì Bạch Tử Sơ quá , nàng ôm Bạch Tử Sơ bay lượn hồi mà cũng thấy nặng, ngược lại, còn thấy thoải mái nữa chứ?

      Nàng nghiêng mắt nhìn quá, cố ý nhìn đến dưới chân Bạch Tử Sơ, phát giác có động tác gì, cũng hề khác thường, khiến nàng càng thêm nghi ngờ với Bạch Tử Sơ.

      Nhưng dù là hoài nghi, nàng cũng có chứng cớ gì, trái phải gì ở thời điểm mấu chốt Bạch Tử Sơ cũng có điểm lợi hại, nên nàng cũng yên lòng.

      Nàng xoay người nhảy lên tưởng ngoài hậu viện Nhạc phủ, dõi mắt nhìn về phía xa, phát giác có lẽ vì đêm đó Bạch Tử Sơ náo loạn, cho nên thủ vệ trong phủ sắp xếp nhiều hơn. Nàng quay sang nhìn Bạch Tử Sơ cái, giơ tay vuốt cằm, ý muốn bảo tung thuốc .

      Nhưng là Bạch Tử Sơ lại thơ ơ, ngược lại cúi đầu, nghển cổ nhìn, thiếu chút nữa ngã xuống, khiến Tô Thanh Nhan sơ đến mức vội vàng ôm lấy .

      “Bạch Tử Sơ!” Tô Thanh Nhan hung tợn cắn răng , Bạch Tử Sơ ở thời điểm mấu chốt này lại vờ ngớ ngẩn.

      Bạch Tử Sơ hắc hắc cười tiếng, nhàng thoát khỏi bàn tay của Tô Thanh Nhan, ngón trỏ đặt bên miệng, thở dài tiếng, lại giọng chỉ chỉ xuống dưới, : “Ngươi cho ta xuống, ta mới có thể ra tay được.”

      Tô Thanh Nhan hừ tiếng, giơ tay túm cổ , sau đó ném xuống.

      “Ai za!” Dù là Bạch Tử Sơ có lúc ngẫu nhiên khôn khéo, nhưng lại bị hành động của Tô Thanh Nhan doạ sợ đến mức kêu lên tiếng. Cũng từ tiếng kêu này, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý đến nơi này, trong nháy mắt, chim bay người tụ, vài người mang theo đèn, đuốc chạy đến, quây quanh lại, vây quanh lấy Bạch Tử Sơ.

      Điều này khiến Bạch Tử Sơ phải đen mặt khi ngẩng đầu lên, cảm nhận được hơi lạnh lẽo từ mũi kiếm sắc đặt cổ mình, trừng lớn hai mắt nhìn binh khí sắc nhọn, giật giật tay muốn lấy thuốc ra, nhưng binh khí kia lại nhanh hơn, đâm về phía trước tấc, khiến cả người cứng ngắc lại, dám có động tác gì, chỉ có thể nhướn mày, ngốc nghếch cười : “Các ngươi ăn đùi gà ?”

      “Ngươi chính là…” Lời chưa dứt, thanh vang lên, người vừa đột nhiên ngã nghiêng sang người bên cạnh, cùng lúc đó, bên người cũng có người ngã đè lên, người tiếp người, người đụng người, cuối cùng, cả đám ngã đè lên nhau, nằm dài dưới đất, hôn mê.

      Ánh sáng chiếu lên, bóng đen dài chiếu xuống, rơi xuống bên người Bạch Tử Sơ, nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy đứng trước đám người nằm đè lên nhau kia xuất hắc y nữ tử, giơ tay kéo tay , phủi phủi bụi người : “ thôi!”

      xong, Tô Thanh Nhan liền xoay người về phía trước.

      Bạch Tử Sơ lăng lăng nhìn theo bóng Tô Thanh Nhan, mới khắc vừa rồi, đột nhiên sinh ra cảm giác nữ đại hiệp, nhưng lại cảm thấy Tô Thanh Nhan luôn xấu xí kia lại có tư thế hiên ngang oai hùng, lòng khẽ rung cái, liền bổ nhào về phía sau lưng Tô Thanh Nhan, vô cùng thân thiết kêu: “Nương tử Tô Tiểu Nhan…”

      “Gì?”

      "Ta muốn ăn đùi gà!"

      Tô Thanh Nhan lảo đảo cái, thiếu chút nữa đem hất Bạch Tử Sơ ra ngoài, nàng nghiêng đầu trừng cái, hung tợn : “Nếu ngươi còn nhiều, ta cho ngươi nếm mùi vị đao kiếm lần nữa!”

      Bạch Tử Sơ sợ đến mức nuốt nước miếng đánh ực cái, dám thêm câu nào nữa.

      Vì thế, Tô Thanh Nhan có thể nhàn hạ đưa Bạch Tử Sơ bị phiền. Mới vừa rồi, vì Bạch Tử Sơ lớn giọng rống lên, khiến cho các thủ vệ đều tập trung lại chỗ, cho nên nhóm thủ vệ bị Tô Thanh Nhan cho dính thuốc mê, thế nên cả đường , bọn họ đều được an toàn.

      Tô Thanh Nhan cả đường nhàn nhã lại, nhưng mà Bạch Tử Sơ lại im lặng cách lạ thường, nằm úp sấp lưng nàng, cái gì cả. Nhưng chỉ có Bạch Tử Sơ biết, giờ phút này, hai mắt đều loé lên tinh quang, chút bộ dáng si ngốc, chỉ đáng tiếc, điều này Tô Thanh Nhan lại nhìn thấy.

      Chỉ chốc lát sau, hai người đến được nơi cần đến, nơi ở của Nhạc Phúc Đức cùng Nhạc Lộ, ở nơi này, thủ vệ càng canh nghiêm hơn.

      Tô Thanh Nhan quay đầu nhìn Bạch Tử Sơ cái, ý bảo tiến lên. bất mãn bĩu môi cái, tụt xuống từ người Tô Thanh Nhan, sau đó chui đến nhánh cây trốn tránh, lén lút bò đến bên cạnh phòng Nhạc Phúc Đức, sau đó, xôn xao gây tiếng động chút liền xông ra ngoài.

      Lúc này, Tô Thanh Nhan cũng theo động tác của , rất nhanh nhặt lấy mấy cục đá, tiến đến cạnh cửa, hất vào ánh nến nhằm thổi tắt nến, rất nhanh, trong khoảnh khắc, toàn bộ đình viện liền tối um.

      Bạch Tử Sơ cũng khôn khéo, vội vàng vọt tới nơi có ánh trăng chiếu sáng, đem khăn đen che mặt kéo xuống, lộ ra hàm răng trắng toát, sau đó, chỉnh giọng bản thân chút, đem thanh khủng bổ này quanh quẩn khắp đình viện: “Nhạc Phúc Đức, ta chết oan ức quá….”

      chưa xong, thấy trong bóng đêm, các thủ vệ khôi phục tầm nhìn rất nhanh, vọt lại đây, ánh sáng vũ khí loé lên, mà lúc này, đáy mắt Tô Thanh Nhan xẹt qua tia sáng, nàng ở chỗ tối, ngón tay khẽ nhúc nhích, vài viên đá băn ra ngoài, đánh trúng huyệt đạo mấy người kia.

      Mắt Bạch Tử Sơ sáng lên, rất nhanh lấy ra thuốc trong lòng mình, mở nắp bình cái, chỉ chốc lát sau, khí tràn ngập mùi thuốc, các thủ vệ đầu nhất loạt ngã xuống đất, chìm vào giấc ngủ.

      Các thủ vệ này dù sao cũng chỉ là người bình thường có chút võ nghệ, cũng phải là cao thủ giang hồ, đương nhiên bị Bạch Tử Sơ dùng thủ đoạn giang hồ làm hôn mê, dù có mấy người lực lưỡng chưa ngã, cũng bị Tô Thanh Nhan thầm phóng ngã.

      Mà Nhạc Phúc Đức trong phòng vốn tâm bệnh từ lần trước chưa khỏi hẳn, giờ này lại nghe thấy thanh khủng bố của Bạch Tử Sơ cùng ánh đèn đuốc kia, trong lòng lại càng phát sợ, mở miệng kêu: “Người đâu, người đâu!” Kêu hồi cũng thấy có thân ảnh nào xuất . Mà may cho , con Nhạc Lộ của giờ lại ở nhà, nàng du ngoạn với bạn chưa về, lại càng khiến sợ đến mức run cả người.

      mấy lần thấy trước cửa sổ lên hai bóng người màu đen, chậm rãi bước về phía phòng . trợn mắt nhìn, sợ đến mức, cả người vội vàng di chuyển về phía tường, ôm chăn, co rúm lại thành đống, run run lẩm bẩm : “Đừng, đừng lại đây…”

      “Ha ha ha, vì sao lại đến?” Cửa bị gió mở ra, trận gió thổi quan, mang theo thanh đè thấp của Tô Thanh Nhan bay vào.

      Nhạc Phúc Đức bị doạ đến mở to hai mắt, run run ngoái đầu nhìn lại, thấy Tô Thanh Nhan cùng Bạch Tử Sơ mặt mũi trắng bệch, chậm rãi bay đến chỗ .

      Hai mắt Bạch Tử Sơ dại ra, mơ hồ bay đến trước mặt , lạnh lùng gọi: “Nhạc Phúc Đức, ta chết thảm a….”

      Nghe thanh cực thấp của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan nhịn được mà bị doạ hoảng. Đến cả nàng biết trước là Bạch Tử Sơ chỉ làm bộ mà còn bị doạ sợ đến thế, gì đến Nhạc Phúc Đức tin là đời có quỷ có hồn.

      Chỉ thấy cả người Nhạc Phúc Đức chuyển cái, cả người xoay lại, che đầu, lui đến góc tường, thào: “Quan thế bồ tác phù hộ, quan thế bồ tác phù hộ.”

      Nhìn co đầu rụt cổ, chịu xoay người lại, Bạch Tử Sơ chậm rãi giơ tay ra chạm vào Nhạc Phúc Đức, chậm rãi : “Trả mạng cho ta, trả mang cho ta! Ngươi hại chết nhiều ngươi, ta muốn thay họ báo thù. Giờ này, bọn họ ở địa ngục chờ tin tốt của ta nha!”

      “A---” Nhạc Phúc Đức bị doạ đến nỗi giơ tay bịt kín tai mình, co rúm người lại, muốn nghe nữa, nhưng lại bị Bạch Tử Sơ đứng gần ngăn lại, đem tay mình chạm vào tay .

      Nhiệt độ lạnh lẽo chạm vào tay mình, khiến Nhạc Phúc Đức sợ đến mức thét to lên tiếng, càng lui sâu vào bên trong: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng lại đây!”

      “Ha ha ha,” thanh khủng bổ của Bạch Tử Sơ lập tức vang lên trong phòng, tràn ngập mõi ngõ ngách, “Ta tiến lên, làm sao lấy được mạng, làm sao báo thù được?”

      “A--- ngươi thả ta, ngươi… Ngươi cần gì ta đều cho ngươi.”

      “Ta chỉ muốn mạng của ngươi mà thôi.” Bạch Tử Sơ lạnh lùng .

      , , ,… Ngươi giữ lại mạng của ta, ta… Cái gì ta cũng cho ngươi hết…”

      “Ha ha ha, vậy ra người mà ngươi muốn hại ra, về phần mạng của ngươi, Diêm Vương có cách lấy.”

      Điệu cười đáng sợ vang lên, thanh của Bạch Tử Sơ càng thêm quỷ dị, khiến cho người đứng bên cạnh là Tô Thanh Nhan nghe mà khỏi run sợ.

      Nhạc Phúc Đức bị doạ đến choáng váng, thân mình run run: “Ngươi, ngươi, ngươi, nếu ta , ngươi thả ta ra phải ?”

      "Ha ha ha, đương nhiên rồi."

      Ánh mắt của Nhạc Phúc Đức sợ hãi bống sáng lên, vỗ vỗ ngực mình : “Sau đình kia có gian mật thất, ngươi có thể đến đó lấy, đó là của ngươi…”

      Bạch Tử Sơ lạnh lùng nhìn qua, muốn tiếp tục ép tự lấy, lại thấy Tô Thanh Nhan đột nhiên tiến lên, ôm lấy thắt lưng , nhanh chóng xoay người nhảy qua cửa sổ, bay lên đỉnh, trước khi kịp hô lên, giơ tay che miệng lại, ý bảo nhìn về phía dưới.

      Bạch Tử Sơ mở to hai mắt, nhìn lại, chỉ thấy nữ tử mập mạp phi tới, vừa nhìn thấy thủ vệ ngã đầy đất, nàng kinh ngạc kêu lên tiếng, vội chạy vào phòng Nhạc Phúc Đức.

      Chỉ chớp mắt cái, Tô Thanh Nhan ôm Bạch Tử Sơ rời rồi.

      Dọc đường , hai người im lặng cách dị thường, sắc mặt Tô Thanh Nhan trầm xuống, mím môi gì, mà Bạch Tử Sơ lại cúi đầu biết là nghĩ cái gì nữa.

      Về tới khách điếm, Tô Thanh Nhan đem Bạch Tử Sơ để đó, cởi ra áo ngoài màu đen, nhanh chậm mặc lại quần áo chỉnh tề, cuối cùng rót ra ly trà nóng, hơi lạnh người dần được ấm lên.

      Đến khi làm ướt cổ họng khô cạn, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại hai tròng mắt Bạch Tử Sơ hề mang theo si ngốc kia, lạnh lùng : “Bạch Tử Sơ, rốt cuộc, ngươi còn giấu giếm ta chuyện gì nữa?”
      quỳnhpinky, fujjko, gaubonganvung7 others thích bài này.

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      tem tem~!
      :th_57::th_57::th_57: Cám ơn nàng nha!!!!
      Pham Trang thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      liệu a có cho c biết k nhỉ? Tử Sơ mang theo bí mật gì đây?

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Hí hí, biết Tử Sơ có ra nhỉ, mong chờ chương kế:yoyo26:

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Quà cho ngày 10/10 - giải phóng thủ đô nhé các tình

      Đùi gà thứ 27: Lần đầu chính thức giao đấu

      “Hả?” thanh mang theo ngờ nghệch từ miệng Bạch Tử Sơ bật ra, mang vẻ mặt mê mang nhìn Tô Thanh Nhan.

      Tô Thanh Nhan bất mãn : “Bớt giả bộ ! Ngươi tính muốn gạt ta đến tận khi nào nữa?”

      Hai mắt Bạch Tử Sơ mở to vô tội, nghiêng đầu hỏi: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi làm sao vậy?”

      Tô Thanh Nhan tức giận : “Ngươi hỏi ta làm sao vậy ư? Được, , ngươi biết võ công phải ?”

      “À,” Bạch Tử Sơ mang bộ dáng tỉnh ngộ, giơ tay chỉ vào mình : “Ta có võ công!”

      Đáy mắt Tô Thanh Nhan xẹt qua mũi nhọn: “Ngươi thừa nhận rồi sao? Lúc mới gặp, ta phát ra, về sau mới cảm thấy ngươi thực thích hợp. Nhớ ngày trước kia ở Lưu Quang giáo, khi gặp phải thích khách, lúc đó ta đầu váng mắt hoa, mà ngươi lại có chút việc gì. Bỏ qua việc này, nhưng trước kia ta để ý, chưa phát được vấn đề trong đó, giờ… Này, ngươi có nghe ta đó? được ăn đùi gà nữa!” Tô Thanh Nhan tức giận giật lấy đùi gà, tức giận quát .

      Bạch Tử Sơ nhai thịt đùi gà trong miệng, thỏa mãn liếm liếm đôi môi đầy mỡ màng, gật đầu, : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi tiếp .”

      Tô Thanh Nhan hung hăng thả ra, bắt đầu tiếp: “Nhớ ngày mà thi thể thích khách đột nhiên bị hủy, lúc đó ra liền nghi ngờ, Giáo chủ đứng cách ta xa, có khả năng về phía sau ta, mà tính cảnh giác của ta cũng rất cao, phía sau có người hay , ta đều biết, mà lúc đó, người duy nhất có thể hành động như thế sau lưng ta, chỉ có người, đó là ngươi…. Này! Rốt cuộc ngươi có nghe ta đấy?”

      Bạch Tử Sơ tiện tay vất xương gà trong tay , vui vẻ lau tay lên ống tay áo Tô Thanh Nhan, xoa xoa miệng, sau đó lộ ra nụ cười thực hồn nhiên, cười : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi tiếp tục !”

      Tô Thanh Nhan kém chút nữa bị chọc tức đến ngất xủi, nàng khinh bỉ nhìn miệng đầy mỡ của , tiếp tục : “Rồi sau đó, khi chúng ta ở chân núi, gặp phải mấy vị thích khách, khi đó, ngươi chắn trước mặt ta,…” đến đây, mặt đột nhiên đỏ ửng, lúc này nàng mới phát tuy Bạch Tử Sơ có ngu ngốc, chút tri giác cũng có, nhưng lại tùy tiện đánh bậy đánh bạ ngươi khác, khiến cho thích khách kia gặp họa, đỡ cho nàng ít tai họa.

      “Khụ khụ,” nàng ho mấy tiếng, giấu xấu hổ, tiếp tục : “Sau đó, ngươi lại dùng đùi gà của ngươi chắn lại những đường kiếm của những người đó, thử hỏi, nếu có võ công, làm sao ngươi có thể chỉ bằng hai cái đùi gà mà có thể làm được những điều này. Đến khi ở dưới vách núi kia, nhìn ngươi giống như mơ ngủ mà ôm ta lăn xuống núi, kỳ , trong lúc đó, vô ý tiết lộ việc ngươi có võ công.”

      “Nếu quả thực, ngươi là đồ ngốc, sao lại lợi hại đến vậy? Còn nữa, mấy ngày nay hành vi của ngươi nhìn sao cũng giống kẻ ngốc, đặc biệt, đêm nay khi ta ôm ngươi đến Nhạc phủ. Thân thể của ngươi tựa như có sức nặng bình thường, có thể thấy được dáng người nhàng, xác nhận khinh công của ngươi hề tầm thường. Mà tối nay, khi ngươi dọa sợ Nhạc Phúc Đức, thanh của ngươi trong phòng cực vang dội, có thể thấy được, ngươi sử dụng nội công, về phần việc mà ngươi dọa Nhạc Phúc Đức,… ” Sắc mặt Tô Thanh Nhan trầm xuống, nàng cảm thấy Bạch Tử Sơ biết gì đó, nếu , dọa Nhạc Phúc Đức đến như vậy.

      Đáy mắt lên tia lo lắng, nàng tiếp tục : “Hừ hờ, ta biết đến tột cùng ngươi có mục đích gì, chỉ cho phép ngay từ đầu, từ việc chúng ta thành thân, đến việc của Nhạc Phúc Đức, đều là ngươi cùng đại ca ngươi diễn trò… A uy! Ngươi dám ngủ? Ngươi mau tỉnh dậy cho ta!” Vừa quay đầu, thấy Bạch Tử Sơ say sưa vào giấc ngủ, Tô Thanh Nhan tức giận thiếu chút nữa muốn giết người.

      Nàng bổ nhào lên người Bạch Tử Sơ, dùng sức lay , vừa gọi dậy, vừa đấm vào người , mà Bạch Tử Sơ là khôn khéo, vừa xoay người cái, tránh được quyền của Tô Thanh Nhan, cần mở mắt, cũng có thể chụp được bàn tay của Tô Thanh Nhan, vì thế, dưới động tác của , Tô Thanh Nhan lại thể làm gì được.

      Bạch Tử Sơ lợi hại như vậy, nếu nàng còn tin có võ công, nàng đúng là đùi gà rồi!

      Nhưng Bạch Tử Sơ cũng thực lợi hại, chẳng những để nàng đánh, còn ngủ say sưa hơn nữa, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy, khiến Tô Thanh Nhan càng tức giận đến nghiến răng.

      Nàng xoa thắt lưng, hung hăng dùng ánh mắt mà lăng trì Bạch Tử Sơ, nhưng Bạch Tử Sơ nhắm mắt ngủ, chút nào để ý đến nàng cả.

      Vì nàng có biện pháp nào đối phó với Bạch Tử Sơ, vừa thể giết, lại thể hoạn, kết quả chính là tự mình tiêu giận mà thôi.

      Tức giận, nàng tháo giầy, xoay người lên giường, đạp Bạch Tử Sơ cước: “Này, nằm dịch vào trong chút!” Tức giận với , thà ngủ còn hơn!

      Vì thế, Bạch Tử Sơ thực nhu thuận xê dịch vào bên trong, cấp cho Tô Thanh Nhan chỗ để nằm xuống.

      Tô Thanh Nhan hung hăng trừng mắt nhìn , sau đó nhắm măt ngủ. Nhưng ngủ chưa được bao lâu, liền cảm nhận được mùi hương sữa mơ hồ bay xung quanh mũi, giật mình mở mắt ra, nàng phát giác thân thể mình bị đôi cánh tay hữu lực ôm lấy, lăn qua lăn lại.

      thèm chấp, nàng nhắm mắt tiếp tục ngủ. Mà Bạch Tử Sơ đem nàng làm thành đùi gà lăn trái lăn phải cũng phải là chuyện ngày ngày hai, nàng quen rồi.

      Nhưng, hôm nay nàng lại có chút sợ… Chỉ vì Bạch Tử Sơ xoay người vài cái, lăn đến giường bên cạnh, mà đương nhiên Tô Thanh Nhan được ôm, liền ngấp nghé bên thành giường.

      Tô Thanh Nhan chỉ cảm thấy thân thể mình chợt lạnh, đột nhiên bừng tỉnh, liền phát bản thân sắp rơi, hoàn toàn dựa vào lực cánh tay của Bạch Tử Sơ mà chống đỡ khiến nàng chưa ngã xuống.

      “Ngươi, ngươi, ngươi…” Tô Thanh Nhan kinh ngạc thành lời, nàng giật giật thân mình, nhưng lại nằm yên ngay, chỉ sợ Bạch Tử Sơ thả nàng ra khiến nàng ngã xuống đất.

      “Ngô…” Thanh mê mang vang lên bên tai, hơi thở quen thuộc của Bạch Tử Sơ đập vào chop mũi, thấp giọng nỉ non bên tai, kích thích nội tâm Tô Thanh Nhan, tuy nhiều lần cùng Bạch Tử Sơ đồng giường cộng chẩm, nhưng dù sao bản thân cũng là nữ tử chưa bóc tem, mà Bạch Tử Sơ diện mạo tuấn mỹ, tiếp xúc qua lại thường xuyên, dù tâm có định đến cỡ nào, cũng khỏi bị ảnh hưởng ít nhiều.

      Vì thế, bản thân bị ảnh hưởng ít, đành hít hơi sâu, lớn tiếng mắng: “Bạch Tử Sơ, đồ vô liêm sỉ, buông ta ra!”

      Rầm tiếng, Tô Thanh Nhan hoàn toàn được toại nguyện, cả người được rơi xuống đất nằm với bụi…

      Nàng giận giữ bò lên, giơ chân muốn đá lên người Bạch Tử Sơ, nhưng đột nhiên Bạch Tử Sơ lại giơ cả hai chân lên, vừa vặn đè lên chân nàng: “Ngô, đùi gà gà con….”

      Tô Thanh Nhan dùng sức rút chân mình ra lại thể động đậy chút nào. Vì thế, rốt cuộc, trải qua hồi giãu dụa có kết quả, Tô Thanh Nhan quyết định đầu hàng.

      “Bạch Tử Sơ, ta đấu với ngươi nữa!”

      “Ngô, đùi gà đùi gà.” Bạch Tử Sơ câu, sau đó buông chân Tô Thanh Nhan ra, xoay ngươi vào bên trong ngủ tiếp.

      Ánh mắt Tô Thanh Nhan tràn đầy tầng đen kịt. nàng quyết định lên giường, ngủ.

      “Bạch Tiểu Sơ có võ công….” thành thào mê vang lên bên tai nàng, đánh thức nàng dậy.

      Nàng ngáp cái, mơ màng lên tiếng: “Ừ, Bạch Tiểu Sơ có võ công.”

      “Bạch Tiểu Sơ chỉ thích ăn đùi gà, nha…”

      “Ừ, Bạch Tiểu Sơ chỉ thích ăn đùi gà…”

      “Bạch Tiểu Sơ là kẻ ngốc.”

      “Ừ, Bạch Tiểu Sơ là kẻ ngốc nhất thiên hạ.”

      "Bạch Tiểu Sơ là..."

      "Bạch Tiểu Sơ, ta có thể ngủ ?"

      "Hảo, Tô Tiểu Nhan có thể ngủ cùng Bạch Tiểu Sơ."

      "..."

      Tô Thanh Nhan gì nữa, chuyện với kẻ ngu ngốc, nàng trừ việc câm miệng chính là câm miệng.

      Vì thế sau lần đầu tiên Tô Thanh Nhan cùng Bạch Tử Sơ chính thức giao đấu, kết quả: Tô Thanh Nhan thất bại hoàn toàn.

      Mấy ngày sau, Tô Thanh Nhan hề hỏi lại việc võ công của Bạch Tử Sơ nữa, trước sau hỏi ra cái gì, mà Bạch Tử Sơ cũng có tâm hại nàng, thời điểm mấu chốt còn có thể bảo vệ nàng, nàng cần gì phải tìm tức giận cho bản thân mình.

      Nhưng mà, Tô Thanh Nhan ôm hai con mắt lõm xuống, trừng mắt nhìn Bạch Tử Sơ ngồi bên cạnh gặm đùi gà, u oán : “Ta nois, khi nào ngươi mới tiếp?”

      Bạch Tử Sơ đem cái xương gà quăng vào cái túi trong tay Tô Thanh Nhan, lại lấy từ cái túi trong tay mình ra cái đùi gà khác, phất phất vài cái, tiến đến bên cạnh mũi Tô Thanh Nhan, : “Tô Tiểu Nhan, ta rất tốt bụng, ngươi muốn đùi gà, ta cho ngươi ăn.”

      “…. Ta muốn ăn đùi gà, ta muốn ngươi cho ta biết khi nào mới có thể rời ?”

      Tô Thanh Nhan mặt chán ngấy rồi, sau hôm đấu với Bạch Tử Sơ kia, ngày thứ hai muốn lên đường tìm Ngọc Diệp hoa, nào biết tên ngốc Bạch Tử Sơ lại chịu , ước chừng ngủ đủ ngày đêm, gọi thế nào cũng chịu tỉnh, vì thế, lại lùi lại ngày. Nhưng mà còn chưa xong, nàng nghĩ ngủ đủ Bạch Tử Sơ nhất định , lại thấy kéo nàng chạy ra đường, dạo suốt cả ngày, ăn đùi gà, ăn đùi gà, đem chân nàng mỏi nhừ, lại ân cần giúp nàng xoa bóp, kết quả làm nàng thỏa mãn ngủ, vì thế lại đến lượt nàng ngủ đủ ngày.

      Mà nay là ngày thứ ba, Bạch Tử Sơ muốn mua xe ngựa để lại, kéo Tô Thanh Nhan ra khỏi cửa, lắc lư trong thành nửa ngày, kết quả, xe ngựa mua, mà lại mua đống đùi gà mang về.

      Nhưng còn chưa đủ, Bạch Tử Sơ còn lôi kéo nàng dạo, mua trả cho nàng cái trâm cài.

      Tô Thanh Nhan đối với trang sức vốn có để ý nhiều, ngày thường chỉ dùng dây cột tóc lên, cũng mang trang sức gì, giờ thấy Bạch Tử Sơ đưa cho nàng, liền tò mò hỏi: “Mua cho ta cái này làm gì? có tác dụng, thậm chí còn tốn tiền.”

      “Hả?” Bạch Tử Sơ nghiêng đầu, còn thực giải thích: “Đôi khi có tiền mua đùi gà, còn có thể dùng nó để mua đùi gà ăn.”

      "..."

      Tô Thanh Nhan xoay người rời , để lại ông chủ bắt Bạch Tử Sơ lại muốn trả tiền.

      Nhưng bao lâu, Tô Thanh Nhan lại phát người đường bỗng nhiên tề tụ lại chỗ, thấp giọng lẩm bẩm gì đó.

      Nhất thời Tô Thanh Nhan tò mò, qua nghe thử, lại nghe đạo thanh cao vút vang lên, đem Tô Thanh Nhan dọa sợ: “Ngươi gì? Đại tiểu thư Nhạc phủ muốn ném tú cầu tìm chồng? ”
      quỳnhpinky, fujjko, mal6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :