1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Đùi gà năm: Truyền thuyết về đùi gà hiếm có
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      "Này... Đây là cái gì?" Tô Thanh Nhan thể tin được dụi dụi mắt, chỉ vào thứ trong ngực Bạch Tử Sơ hỏi.

      Bạch Tử Sơ nở nụ cười to, lấy vật đĩa từ trong ngực ra, cắn cái, thỏa mãn mà : "Đùi gà a."

      "Gà... Đùi gà? !" Tô Thanh Nhan mắt trừng lớn, ngây ngốc nhìn Bạch Tử Sơ gặm đùi gà đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa liếm liếm miệng, bộ dáng ăn ngon lành.

      Tô Thanh Nhan vọt tới, nhìn chằm chằm đùi gà trong tay Bạch Tử Sơ từ xuống dưới lần, nhìn chút đùi gà quý hiếm này có gì giống bình thường.

      Hít hơi, ừ, hương thơm ngào ngạt, quả nhiên giống bình thường.

      "Nao, cho ngươi ăn miếng."

      Bẹp tiếng cắn xuống, nhai nhai, vị thượng giai, hương thơm khéo đưa đẩy, quả nhiên giống bình thường.

      Đợi chút, nàng làm cái gì? !

      Tô Thanh Nhan mở mắt ra, phát giác trong miệng mình cắn đùi gà, Bạch Tử Sơ đảo mắt nhìn nàng, mà đùi gà trong tay thiếu miếng lớn, rất ràng là nàng gặm mất.

      Nàng nhanh chóng tránh ra, nhàng lau lau môi, chỉ vào đùi gà kia nghiêm mặt : "Khụ khụ, Bạch Tử Sơ, đây là vật quý hiếm theo lời ngươi ?"

      Bạch Tử Sơ gặm xong cái đùi gà trong tay này, tiện tay quăng xương gà , cầm cái khác tiếp tục gặm: "Đúng vậy, vật quý hiếm phải là ngươi có sao. Ngươi xem vị của nó ngon như vậy, hương thơm thượng giai, đây chính là vật quý hiếm bổn giáo bí truyền sản xuất, độc nhất vô nhị, thuộc về mình Bạch Tiểu Sơ, đùi gà!" cầm đùi gà đầy mỡ trong tay, quơ quơ đùi gà trước mặt Tô Thanh Nhan, cười đến vẻ mặt ngây thơ.

      Sâu kín trong mũi truyền đến từng đợt hương thơm của đùi gà, Tô Thanh Nhan hai mắt nhắm nghiền, bịt mũi lùi lại bước, Bạch Tử Sơ cảm thấy chơi thú vị, cầm lấy đùi gà tới hai bước, nàng lại lui hai bước, Bạch Tử Sơ lại tới ba bước.

      "Đông" tiếng, đụng phải vách tường, Tô Thanh Nhan sợ hãi mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Sơ, ánh mắt tận lực nhìn cái đùi gà kia.

      Mà Bạch Tử Sơ lại đem đùi gà đưa đến trước mặt Tô Thanh Nhan lắc lắc: "Ngươi phải là muốn thứ này sao? Ta rất hào phóng, nha, cho ngươi cái."

      Tô Thanh Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu hơi, cưỡng chế xao động trong lòng, cuối cùng, nàng nghiêm nghị hét lên  - -

      " cái làm sao mà đủ! Cho ta hai cái!"

      ...

      Vì vậy đến cuối cùng, Tô Thanh Nhan liền cùng Bạch Tử Sơ ngồi góc, gặm đùi gà.

      Nàng vừa rồi cố ý chạy ra ngoài nhìn nhìn tấm biển, nguyên lai nơi này là "Phòng ăn", khó trách nơi này có người nào gác. Dù sao ngoại trừ Bạch Tử Sơ nửa đêm sờ soạng đến ăn trộm đùi gà, còn có người phương nào đến trộm đồ.

      Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua đùi gà được gặm sạch , ngay cả xương cốt cũng muốn cắn vài cái, ngay cả nước sốt cũng hết sạch , khỏi thở dài hơi.

      Tối nay vất vả mới có cơ hội trộm Ngọc Diệp hoa, ai ngờ kết quả lại bị mang đến nơi này gặm đùi gà, bất quá đùi gà đúng là thơm, nàng sờ sờ bụng của mình, hình như nàng ngày nay cũng chưa ăn, chả trách lại cảm thấy đùi gà này ăn ngon như vậy.

      Lúc này Bạch Tử Sơ gặm sạch đùi gà, thỏa mãn liếm liếm đôi môi, đem hai tay đầy dầu mỡ của mình lau vào ống tay áo của mình, Tô Thanh Nhan vừa thấy, vội vàng giật tay của ra, lấy khăn gấm từ trong ngực của mình ra, vứt xuống trước mặt : "Dùng khăn gấm lau, lau vào y phục sạch ."

      "A?" Bạch Tử Sơ nghi ngờ cầm khăn gấm lên, lật nhìn chút, "Đại ca ta ăn cơm no, muốn dùng ống tay áo lau cũng được."

      "Cái gì!" Tô Thanh Nhan kinh ngạc , đây là Đại ca kiểu gì a, lại dạy hư như vậy.

      Bị Tô Thanh Nhan đột nhiên lớn tiếng hù, Bạch Tử Sơ co rúm lại chút: "Tô Tiểu Nhan, ... đúng sao?"

      Tô Thanh Nhan nhìn bộ dáng thuần lương của , khỏi vuốt vuốt mi tâm, thở dài : " đúng, cực kì đúng," nàng lấy khăn gấm từ trong ngực Bạch Tử Sơ ra, kéo tay của ra, cẩn thận lau dầu mỡ tay cho , ôn nhu : "Y phục của ngươi sạch như thế, nếu lau bẩn làm sau, ăn no phải dùng khăn gấm lau hai tay, hoặc là dùng nước rửa mới đúng." xong, nàng kéo Bạch Tử Sơ đến bên cạnh cái ao, vẩy nước lên tay , dạy dùng nước rửa tay.

      Nước lạnh buốt tay, Bạch Tử Sơ cười vui vẻ, còn nghịch ngợm vẩy nước lên mặt Tô Thanh Nhan, chứng kiến bộ dáng nàng tức giận, cười càng thêm vui vẻ.

      Nhìn Bạch Tử Sơ nụ cười hồn nhiên, Tô Thanh Nhan phiền não trong nháy mắt đều biến mất hầu như còn, trực giác của nàng cũng mau biến thành đại tỷ tỷ, ở đây chiếu cố tiểu đệ đệ. Nhưng mà, khi nàng hỏi tuổi của Bạch Tử Sơ, Bạch Tử Sơ lại giơ ngón tay đếm, rồi sau đó ngọt ngào duỗi ra năm ngón tay, : "Năm tuổi."

      "..." Tô Thanh Nhan đánh giá từ xuống dưới, vô luận nhìn như thế nào, cũng khoảng hai mươi, "Là ai bảo ngươi năm nay năm tuổi ?"

      Bạch Tử Sơ tự hào vỗ ngực : "Đại ca!"

      "... Đại ca của ngươi rốt cuộc dạy ngươi cái gì." Tô Thanh Nhan sững sờ hỏi.

      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu sang bên, giơ mấy ngón tay : "Đại ca dạy ta sau khi ăn dùng ống tay áo lau tay, tắm rửa nên dùng nước lạnh, gội đầu dùng bùn đất, còn có..."

      "Ngừng!" Tô Thanh Nhan đưa tay ngừng Bạch Tử Sơ lẩm bẩm tự , "Đại ca ngươi như vậy là ở hại ngươi a."

      " ," Bạch Tử Sơ lắc lắc tay đạo, "Đại ca đối đãi với ta rất tốt, đại ca ngày ngày cho ta ăn đùi gà, ngươi xem, được ăn đùi gà đó." quơ quơ xương gà trong tay, cười đến vẻ mặt hồn nhiên.

      Tô Thanh Nhan duỗi tay nâng trán, giọng thầm: "Cho ngươi ăn đùi gà, ngươi liền dễ dàng tin người khác như thế, nếu ta cho ngươi đùi gà, đem ngươi bán, ngươi chẳng lẽ còn giúp ta kiếm tiền sao."

      "Tô Tiểu Nhan bán ta." Bạch Tử Sơ đến gần, "Ta nhìn người, Tô Tiểu Nhan là người tốt." đến gần, rung thân thể : "Kỳ Đại ca cũng là tốt cho ta, đại ca cho ta trong giáo đầu có rất nhiều người xấu muốn hại ta, muốn làm cho ta có bộ dáng ngu ngốc, lừa gạt mọi người, đến lúc đó đại ca lưới hốt gọn bọn người xấu, thưởng rất nhiều đùi gà cho ta ăn."

      Tô Thanh Nhan ngẩn người, biết trả lời như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại cách nào phân biệt Bạch Tử Sơ này đến tột cùng là khờ hay là giả si.

      "Ngươi cùng đại ca của ngươi là thân huynh đệ?" Tô Thanh Nhan thử dò xét tính hỏi.

      Bạch Tử Sơ nặng nề gật gật đầu.

      Tô Thanh Nhan khẽ nhăn chân mày lá liễu, giang hồ vẫn chưa nghe Lưu Quang giáo có nhị giáo chủ, chính là Đại giáo chủ giờ, khi nào tiếp nhận vị trí, cùng cựu giáo chủ có quan hệ gì cũng có tin tức xác thực."Vậy đại ca ngươi thừa kế ngôi vị giáo chủ lúc nào?"

      "Di? Khi nào?" Bạch Tử Sơ nghiêng đầu sang bên, bẻ ngón tay đếm lâu, rốt cục cũng ra đáp án, "Lúc ta còn trong bụng mẫu thân!"

      "... Gì?" Tô Thanh Nhan ngẩn người, giọng giáo chủ mặc dù dưới mặt nạ nghe , nhưng thoạt nghe tuổi cũng tương tự Bạch Tử Sơ, nếu khi đó Bạch Tử Sơ vẫn còn ở trong bụng mẫu thân, giáo chủ kia chẳng lẽ phải lúc còn tiếp nhận rồi sao, như thế, cũng sợ người khác ngấp nghé ngôi vị giáo chủ sao.

      "Nột, ta năm nay năm tuổi, mà đại ca ta tám năm trước liền tại vị, vậy ta khi đó chẳng lẽ phải vẫn còn ở trong bụng mẫu thân sao."

      "..." Tô Thanh Nhan đột nhiên cảm thấy chuyện với là rất lao lực, bất quá, cũng biết được Giáo chủ Lưu Quang giáo chính là tám năm trước lên ngôi.

      Nàng suy nghĩ chút, lại lắc đầu, thôi, chuyện của Lưu Quang giáo liên quan tới nàng, nàng chỉ cần sớm lấy được Ngọc Diệp hoa, trở lại cho tốt, còn lại cũng thuộc về trông nom của nàng.

      Về phần Bạch Tử Sơ ra sao, nàng sâu nhìn cái, người có mệnh, Bạch Tử Sơ thiên tính thuần lương như thế, cũng phải là chuyện tốt.

      Tô Thanh Nhan nhìn chút, mắt thấy trăng treo ở phía tây, giờ chuyện trộm Ngọc Diệp hoa cũng đùa được nữa rồi. Vì vậy, nàng thở dài tiếng, cùng Bạch Tử Sơ chút chuyện sinh hoạt bình thường, liền phất phất tay với Bạch Tử Sơ, cáo biệt mà .

      Mà sau khi nàng rời , Bạch Tử Sơ nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười khó hiểu.

      Tô Thanh Nhan trở lại cái phòng nhốt mình kia, liền che huyệt đạo của mình, ngụy trang thành bộ dáng bị trói như trước, dựa ở bên thiếp ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, nàng liền bị người đá cho tỉnh, nàng tức giận, liền nhảy dựng lên, phun mảnh vải trong miệng ra, mắng: "Bà nội con gấu, thằng khốn nào dám đá nãi nãi ta!"

      "..."

      Trầm mặc, trầm mặc hồi, đến lúc Tô Thanh Nhan kịp phản ứng, mới phát đứng ở trước mặt nàng chính là Giáo chủ Lưu Quang giáo, mà giờ phút này dây thừng người nàng bị nàng bỏ quên, vải bố trong miệng cũng bị nàng phun ra.

      Vì vậy, Tô Thanh Nhan mắt to trừng mắt với giáo chủ lúc, liền ngao tiếng, vội vàng chạy tới phía cửa.

      Đúng là, nhưng có người nhanh hơn nàng bước, ôm nàng trở lại, ném tới góc, nàng rơi đến toàn thân phát đau nhức.

      "Ai da, ngươi thể kiềm chế chút sao." Tô Thanh Nhan vuốt vuốt cái mông, gào thét .

      "Lão Tống, " giáo chủ sờ sờ cằm nhìn đống dây thừng mặt đất kia, lạnh lùng chất vấn, "Đây là làm sao?"

      Tống thúc đến bên cạnh giáo chủ, nhìn thoáng qua tình hình chung quanh, chợt cười tiếng, chà chà tay : "Thuộc hạ cho rằng, cái này... Ừ, cái này..."

      "Cái nào?"

      "Hắc hắc," Tống thúc sờ sờ đầu, cười : "Thuộc hạ cho rằng đây là do muỗi cắn nát."

      "..."

      Lần này khỏi cần thuyết giáo, ngay cả Tô Thanh Nhancũng khỏi phải ném ánh mắt khinh bỉ cho Tống thúc.

      Cuối cùng, giáo chủ cũng tức giận, chỉ tay, lên tiếng hét lớn: "Lôi ra , cho bổn tọa - - "

      "Chậm !" Tô Thanh Nhan bàn tay bé vừa đỡ, ngăn lại lời giáo chủ .

      "Gì?" Giáo chủ ngữ điệu cao lên.

      "Xin hỏi giáo chủ, ta phạm chuyện gì, tại sao muốn đem ta ‘răng rắc’." Tô Thanh Nhan làm động tác chém đầu.

      "Bổn tọa khi nào muốn đem ngươi ‘răng rắc’?" Giáo chủ nghi ngờ hỏi.

      "A? Vậy ngươi muốn đem ta nơi nào?"

      "A, nếu muỗi lợi hại như thế, bằng uy kiến."

      "..."

      Vì vậy, vì ở lại Lưu Quang giáo lấy trộm Ngọc Diệp hoa, Tô Thanh Nhan liền bấm bụng bấm dạ ngoan ngoãn bị trói gô vứt xuống ổ kiến gần đó.

      "Tống thúc, có thể cứu ta hay ." Tô Thanh Nhan mặt méo xệch, nhìn qua cái người nhàn nhã lạnh lùng kia.

      "Ai, nha đầu, phải là lão Tống ta chịu cứu ngươi, thực là ngươi phạm vào tội lớn tày trời a." Tống thúc lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhìn như áy náy .

      "..." Xin hỏi này thoát ra khỏi dây thừng làm sao lại là tội lớn tày trời vậy? Tô Thanh Nhan đảo tròn mắt, bất đắc dĩ : " Tống thúc, thúc có thể giúp ta hay ."

      " thể, thể, "Tống thúc gấp rút liên tục khoát tay , "Chiếu cố cũng bị chém đầu, ta cũng dám giúp."

      "Tống thúc, kỳ ..."

      "Kỳ ngươi ở chỗ này cũng tồi, nhìn phong cảnh chung quanh đây mảnh tuyệt đẹp, cũng tồi."

      "Tống thúc, ta..."

      "Ta biết ta biết được, ngươi muốn ta cởi bỏ dây thừng sao, lão Tống ta cũng dám làm trái ý tữ của giáo chủ, chỉ có thể xin lỗi nha đầu này."

      "Tống thúc, ngươi..."

      "Ôi chao, ngươi đừng nhìn chỗ này , nhưng cũng mát mẻ lắm."

      "Tống thúc!" Tô Thanh Nhan hít sâu hơi, rống lớn : "Có thể lật người ta lên , ta cũng muốn cả mặt hướng vào đất!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Đôi dòng tự : Ờ đại khái là bạn Tiểu Tà đào hố xong rồi bận nên mình ham hố nhảy vào thay bạn ý lấp dùm -_-! Mình edit tuỳ theo tâm trạng, tuỳ theo hứng thú ạ nên đôi khi có thời gian ngày nào cũng post truyện, có khi ngày post 2-3 chương, nhưng cũng có lúc năm thuở mười , 1-2 tuần mới khoe 1 chương nên các bạn cứ...kiên nhẫn đợi ha @_@. Nhưng mà túm quần lại, mình hứa bỏ bơ vơ cái hố này :)) Thôi nhảm nhiêu đây đủ rồi, chuẩn bị tiến quân vào cày xới cái ruộng này nào.

      Ký tên: Mục

      Chương 6: Những tác dụng khác nhau của đùi gà.
      Edit: Mục
      Tống thúc sững sờ, liền hé miệng cười cười, định tiến tới lật người giúp Tô Thanh Nhan, lại nghe thanh trong trẻo nam tính từ sau truyền đến: "Tống thúc, ngươi làm gì ở đây vậy?"
      Nghe thấy thanh quen thuộc, Tống thúc cùng Tô Thanh Nhan đều giật mình, Tống thúc gấp rút thay đổi nét mặt, tới cung kính : "Nhị giáo chủ."
      Người tới chính là Bạch Tử Sơ, gật đầu, sờ sờ đầu Tống thúc: "Ngoan ngoãn a, ngươi ở đây làm gì thế?"
      Tống thúc cười hắc hắc , chỉ vào Tô Thanh Nhan : "Lão Tống ta trông chừng nữ oa này này."
      "Ờ, " Bạch Tử Sơ nghiêng đầu lệch qua bên, "Nàng nằm mặt đất làm gì vậy? Chẳng lẽ..." ngẩng đầu xem xét cái nóng hừng hực toả ra từ lão thiên phía xa kia, vỗ tay : "Chẳng lẽ là quỳ rạp mặt đất...nghỉ mát? Vậy ta cũng muốn a!"
      vui mừng, liền chạy tới, chuẩn bị nằm bên cạnh Tô Thanh Nhan nghỉ mát.

      Việc này hù doạ Tống thúc a, vội vàng kéo Bạch Tử Sơ lại : "Ai da, nhị giáo chủ việc này được, đất này quá bẩn, làm dơ xiêm y của người."
      Bạch Tử Sơ dừng lại, nghiêng đầu : "Nàng ta là nữ nhân còn sợ bẩn kia kìa, ta vì sao phải sợ." xong, kéo kéo tay áo, thoát khỏi tay Tống thúc, bổ nhào về phía trước.
      Nhưng mà lúc này, Tống thúc tay mắt lanh lẹ, biết từ đâu móc ra vật, giả vờ vô ý quơ quơ trước mặt Bạch Tử Sơ, liền dừng động tác lại ngay lập tức, tròng mắt hướng theo bàn ta lắc lư của Tống thúc.
      "Nhị giáo chủ, muốn ăn đùi gà?" Tống thúc quơ quơ đùi gà hấp dẫn trong tay, .
      Bạch Tử Sơ miệng sắp dãi, yên lặng nhìn theo tay của , gật đầu liên tục.
      "Nhị giáo chủ đồng ý nằm sấp đất, lão Tống liền cho người a."
      "Được được được!" Bạch Tử Sơ liên tiếp được, Tống thúc cười liếc qua chỗ Tô Thanh Nhan, tiện tay quăng ra về hướng xa xa, đùi gà bị ném ra ngoài...
      Bạch Tử Sơ hai mắt sáng ngời, liền co giò ba chân bốn cẳng chạy theo đón đùi gà. Cũng biết là làm thế nào có thể luyện cái tuyệt chiêu "đuổi đùi gà" siêu như thế à, là bái phục, bái phục ! Vận khí cũng tốt nha, vừa chạy đến nơi liền vừa đúng lúc đùi gà rơi xuống, tay nhanh chóng chộp lấy đưa lên miệng cắn liền miếng. Khi trở về phát Tô Thanh Nhan ngồi ở chỗ Tống thúc vừa nãy ngồi, mặt mũi toàn là bụi, khóe miệng còn ngặm mấy cây cỏ, y phục đầu tóc đều lộn xộn.
      Bạch Tử Sơ nhíu nhíu mày: "Bẩn chết."
      "..." Tô Thanh Nhan nhướng mắt nhìn thoáng qua , hừ cái tên này có đùi gà liền quên ngay bạn bè. Nếu phải vì lưu lại để trộm Ngọc Diệp hoa, nàng tội gì phải tự đày đọa bản thân thế này.
      Tống thúc thấy vậy liền chỉ vào Tô Thanh Nhan : "Nhị giáo chủ người nhìn xem, nếu khi nãy người nằm ở chỗ đó có thể cũng bị ô uế vậy a."
      Bạch Tử Sơ nhu thuận gật gật đầu: " bẩn bẩn."
      Hôm nay có lão Tống ở đây, Tô Thanh Nhan cũng nên đùa cợt cùng Bạch Tử Sơ, chỉ đành mím môi : "Tống thúc, giáo chủ của các ngươi khi nào mới buông tha ta đây."
      Tống thúc khoa trương mà : "Ai da, bà ơi làm gì có chuyện buông tha, mà cho dù có tha, cũng phải là lão Tống ta định đoạt, hôm nay nếu phải vì giáo dục nhị giáo chủ, ta lại có gan giúp ngươi lật người à."
      "..." Tô Thanh Nhan tái mặt, trợn mắt. Cái tên giáo chủ trời đánh thánh đâm kia, đợi đến khi nàng trộm được Ngọc Diệp hoa, nhất định phải đem trói lại, treo ngược lên đánh ba ngày ba đêm, đến khi nào quỳ xuống kêu nàng tiếng bà nội thôi.
      "A?" Bạch Tử Sơ nghiêng đầu ồ lên tiếng, tiến tới trước mặt Tô Thanh Nhan, nâng mặt nàng lên cao rồi hạ thấp rồi sang phải, sang trái đánh giá phen, kinh ngạc : "Bộ dạng ngươi đúng là..."
      Tô Thanh Nhan vui mừng, giương mày tự đắc ý, nhìn nhìn ....dung mạo của nàng nha chính là thứ nàng tâm đắc nhất a, nhưng mà......câu tiếp theo, lại đem nàng bồng bềnh mây đạp thẳng xuống địa ngục.
      "Thực xấu a... A! Ngươi phải là Tô Tiểu Nhan sao?" Bạch Tử Sơ kinh ngạc đứng lên, lại cau mày : "Đêm qua tối quá nhìn , ra bộ dạng ngươi xấu như vậy. Ừ... Mặt quá gầy, đủ đẫy đà, mắt quá lớn, đủ thon dài, mũi quá , đủ thà, môi quá mỏng, đủ mượt mà, ai da, ngực này quá lớn, đủ thon thả!" Bạch Tử Sơ tay run run chỉ vào Tô Thanh Nhan, làm như nhìn thấy quái vật, mở to mắt chăm chăm nhìn nàng.
      "..." Tô Thanh Nhan còn lời nào để hay ra là muốn được a, có ai nâng cái cầm chạm đất vì há hốc mồm hết cỡ của nàng lên giúp được ? Té ra, hai huynh đệ này có mắt thẩm mỹ rất là giống nhau.
      Bạch Tử Sơ lầm bầm chưa xong, vòng quanh Tô Thanh Nhan vài vòng, lại chạy đến bên tai Tống thúc vừa thầm , vừa len lén liếc nhìn về phía Tô Thanh Nhan. Cuối cùng hai mắt sáng ngời, liền nhảy đến trước mặt Tô Thanh Nhan, hít sâu hơi, trịnh trọng mà : "Tô Tiểu Nhan, mặc dù bộ dạng ngươi xấu chút, nhưng xem xét chuyện hôm qua ngươi mang ta... Ừ, bổn tọa tìm đùi gà ăn, bổn tọa liền khoan dung, tha cho ngươi cái mạng....Có ai .... " hất ống tay áo lên , la lớn: "Uy, gà, đùiiiii !!!"
      "..."
      Tô Thanh Nhan chằm chằm nhìn lên cái người lúc lúc trước mặt, tròng mắt theo vòng tới vòng lui, "Tô tiểu Nhan, ngươi sao ăn?" xong, Bạch Tử Sơ lại đưa đùi gà nướng trong tay lên miệng nàng.
      Tô Thanh Nhan nhướng mí mắt, té ra cái câu tha cho nàng lần trong đầu chính là cho nàng ăn...đùi gà : "Này, Bạch Tử Sơ... Kỳ ngươi xem dây thừng trói chặt ta thế này rất là khó để ăn nha, tự tay ta ăn phải tốt hơn sao, cần phải phiền ngươi động tay đút ta a."
      Bạch Tử Sơ lại nghiêng đầu nhìn nhìn, tỉnh ngộ : "Đúng là cực a, ta sao nghĩ tới...." Vì vậy, liền tự tay..... bóp mặt Tô Thanh Nhan cái, mở miệng nàng ra nhanh chóng đưa tay nhét đùi gà vào, sau đó giúp nàng tháo sợi dây thừng.

      Ờ...nhưng điều đáng là, tháo nửa ngày, vẫn chưa tháo xong, ngược lại đem cái kia sợi dây thừng ngày càng...thắt chặt, cuối cùng phiền não, liền đứng bật lên: " khó hiểu, chung chừng này đùi gà đều cho ngươi, ngươi tự nghĩ cách ăn !"
      Rồi sau đó, lắc lắc tay áo, đem thêm cái đùi gà nhét vào miệng nàng rồi thong thả bỏ ...Nàng dở khóc dở cười, người ta có tay nha, lấy cái quái gì để gặm đùi gà aaaaa.
      Khi màn đêm buông xuống, giáo chủ dẫn người đến. Lúc này Tô Thanh Nhan sớm đói đến chóng mặt chóng mày, Tống thúc vì coi chừng nàng, cũng thể trở về, cầm lấy chén cơm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cũng giúp nàng giải quyết đùi gà trong miệng, cứ như vậy cùng nàng mắt to trừng mắt .
      Tô Thanh Nhan bị đùi gà chặn ngang miệng, miệng đều tê rần, thấy giáo chủ đến liền tựa như nhìn thấy cứu tinh, sắc mặt vui mừng khôn xiết.
      "Thả nàng ta ra." Thanh Giáo chủ lạnh lẽo vang lên, Tống thúc liền tới, tháo cái sợi dây thừng bị bó chặt người Tô Thanh Nhan.
      Mà Tô Thanh Nhan vừa được giải thoát, liền nhếch hai tay hai chân lên lôi cái đùi gà gặm lấy gặm để, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
      Giáo chủ lạnh lùng : "Ngươi có biết sai?"
      "Hả, biết cái gì sai..."
      "Hừ, đến giờ vẫn còn biết sai, biết hối cải, người đâu ...."
      "Chậm !" Lấy cái đùi gà ra khỏi miệng, Tô Thanh Nhan lớn tiếng vừa hét, lại cười hắc hắc : ", ...ta ."
      Giáo chủ nheo mắt nhìn nàng, nhân tiện hỏi: "Có biết sai chưa?"
      "Biết sai biết sai." ..con khỉ, bà nội ta đây còn biết phạm sai cái gì , nếu phải vì trộm Ngọc Diệp hoa kia, bà nội sớm đem ngươi đánh cho đầu rơi máu chảy.
      "Hừ, " giáo chủ đắc ý mỉm cười cái, "Nếu biết sai, có thể nguyện nhận phạt."
      "Nhận phạt, nhận phạt." Tô Thanh Nhan cúi thấp đầu xuống, giấu đáy mắt mãnh liệt tức giận.
      "Vậy ngươi biết ngươi lên núi này là làm gì sao? Nếu nhận phạt, còn ngoan ngoãn làm!"
      Lên núi để làm gì? ! Đầu Tô Thanh Nhan mơ hồ, nàng nhớ những kia lêm núi là để.....à hình như là để tên giáo chủ thị tẩm a....
      "THỊ TẨM ?!!!, " Tô Thanh Nhan nuốt ngụm nước miếng, sững sờ nhìn qua giáo chủ, chẳng lẽ hôm nay nàng vì Ngọc Diệp hoa kia mà chịu thất trinh sao?
      Tròng mắt nàng dạo qua vòng, trái lo phải nghĩ chỉ chốc lát, thôi, bất cứ giá nào cũng được. Vì Ngọc Diệp hoa, hy sinh lần lại có làm sao, huống chi thủ đoạn nàng có rất nhiều, bức quá, đến lúc đó còn có tiểu Đao a, thiến cái là xong chuyện!
      Vì vậy, nàng nhắm hai mắt lại, hiên ngang lẫm liệt mà : "Được rồi, ta tận tình làm việc a."
      "Rất tốt, người đâu dẫn !"
      ...
      .....
      ....
      Trước mắt nàng đúng là đống nồi niêu xoang chảo, chén bát, nàng ngây ngốc, tay run run chỉ vào những vật này : "Đây là......?"
      Tống thúc ôm ngực : "Nha đầu, ngươi ngốc rồi sao, đây là bát đũa ."
      Tô Thanh Nhan sững sờ, "Chén đũa này dùng để làm gì ? Chớ phải là...?"
      Tống thúc khinh bỉ nheo mắt nhìn nàng: "Này cho ngươi đến đây là để rửa bát, chứ ngươi nghĩ kêu ngươi đến làm gì ?"
      "Rửa bát? !" Tô Thanh Nhan cả kinh : "Các ngươi ép ép buộc buộc chúng ta lên núi , phải là muốn chúng ta cho giáo chủ thị tẩm sao!"
      "..." Tống thúc lại liếc mắt khinh bỉ lần hai, "Ngươi từ chỗ nào nhìn ra giáo chủ để các ngươi thị tẩm, giáo chủ cao cao tại thượng, cực kỳ sạch , đừng nó tới thị tẩm, ngay cả đụng vào người cũng thể."
      "Răng rắc" tiếng, Tô Thanh Nhan có thể nghe thấy đất dưới chân mình sụp đổ a.
      "Vậy chúng ta rốt cuộc đến đây để làm gì ?"
      "Ừ? Đương nhiên là đến làm việc vặt, lẽ... Ta nha đầu, ngươi chớ mơ tưởng bò lên giường giáo chủ a!, phải là lão Tống ta đả kích ngươi, chỉ sợ ngươi mới vừa leo lên, liền bị giáo chủ đá cho rơi xuống."
      "..." Cái cằm Tô Thanh Nhan mở ra đến mức thể lớn hơn, lâu, nàng mới miễn cưỡng ấn lên cằm của mình : "Kia...mấy cùng với ta lên, đều đến nơi nào rồi?"
      "Các nàng? Ngày đó ngươi phải là thấy rồi sao, cho mèo cho chó ăn rồi!"
      " đúng là bị ném cho chó ăn rồi? ! Như vậy cũng quá tàn nhẫn !" Tô Thanh Nhan run rẩy, nàng rốt cuộc đến nơi quỷ quái nào đây.
      Nhưng mà, lời của Tống thúc tiếp theo khiến nàng vất vả đón cái cằm vừa rớt xuống lại.
      "Bất quá là lấy chút ít thức ăn cho mèo cho chó ăn thôi, làm sao tàn nhẫn."
      "..." Tô Thanh Nhan hít sâu hơi, quyết định cúi đầu xuống, nghiêm túc rửa chén, gì nữa. Nàng phát giác nàng nhất định là cùng cái nơi Lưu Quang giáo quỷ quái này bát tự hợp, xui xẻo quá .
      Thấy Tô Thanh Nhan trả lời, Tống thúc cười cười liền chắp tay rời .
      vừa mới ra khỏi cửa vài bước, đáy mắt vui vẻ đột nhiên bớt phóng túng trở nên nghiêm túc, dò xét liếc nhanh bốn phía, liền nhanh chóng tiến đến góc vắng vẻ.
      "Bái kiến giáo chủ." Tống thúc chắp tay, cúi đầu với người đứng trong bóng tối
      "Việc điều tra như thế nào?"
      "Khởi bẩm giáo chủ, Tô Thanh Nhan này ngây thơ thiện lương, tính tình hoạt bát, ngực lớn mông đại, dung mạo xấu xí..."
      "Tống thúc, bổn tọa thấy ngươi nhảm nhiều rồi đấy."
      "... Khụ khụ, nàng ta, thuộc hạ là đoán ra. Khi nhìn có vẻ khôn khéo, khi lại vụng về, nhưng duy có chuyện là có thể nhìn , đó chính là nàng cực kỳ nhẫn nhịn....."
      "Ừm, bổn tọa mấy lần cho nàng đẹp mắt, thế nhưng nàng ta cũng phản kháng, nhịn xuống, có thể thấy được lợi hại. Tiếp tục quan sát nàng ta, có gì hồi báo bổn tọa."
      "Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh "
      "Ừ, lui xuống !"
      "..."
      "Ừ? Còn có chuyện gì?"
      "Thuộc hạ có lời muốn ."
      " !"
      "Kỳ thuộc hạ vốn là ....muốn , nàng cực kỳ có thể nhẫn nhịn....mùi vị cái đùi gà kia, thực là lợi hại, lợi hại a...."
      "... Tống thúc, bổn tọa cảm thấy, ngươi có thể lăn."
      "Kia.... thuộc hạ có thể đổi loại phương thức cút?"
      "... Có thể."
      Tống thúc hai tay dang ra, liền xoay tròn thân thể "Cút" ...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Đùi gà cũng có thể đỡ kiếm a !?!
      Edit: Mục
      Và thế là bắt đầu từ hôm ấy, Tô Thanh Nhan nhanh chóng được "tận hưởng" cuộc sống lao động chân tay, mỗi ngày đều phải sớm về khuya. Nhưng nàng lại oán hận câu, ngược lại luôn rất vui vẻ, nhiệt tình chào hỏi mọi lúc mọi nơi mọi hoàn cảnh mặc cho Tống thúc luôn theo sát kè kè, dò xét như tội phạm. Mệt mỏi liền lau mồ hôi, rồi tiếp tục công việc, khát tự mình đun nước uống, đói cứ việc tự nấu cơm ăn. Mấy ngày nay nàng cũng gặp lại những cùng nàng lên núi, các nàng ta cũng dần dần thích ứng cuộc sống ở nơi này, mỗi ngày đều lặng lẽ làm việc, chỉ có duy nhất cái tính khí tiểu thư là chưa thay đổi được, làm chút việc nặng nhọc, liền kêu cha gọi mẹ, lúc này Tô Thanh Nhan cũng hào phóng, ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ mấy nàng ta, dần dà, những tiểu thư hiểu chuyện đều thấy thẹn thùng, cuối cùng chủ động đề xuất giúp Tô Thanh Nhan làm việc, ờ thế là sau cùng, ai cũng biết là ai đó liền nhàng, thanh thản, chả có việc gì để làm.
      Mà trong lúc nàng sung sướng phè phỡn, lại có người gặp nạn a.
      Thí dụ như sáng sớm, giáo chủ ôn nhu liếc liếc tròng mắt đứng dậy, gọi người mang xiêm y thay, đưa tay chọt qua, đến trước gương, phát - -
      "Aaaaaa - - tên nào to gan vẽ con rùa đen lên xiêm y của bản toạaa !!!"
      Lại thí dụ như, lúc ăn cơm trưa, giáo chủ ta chằm chằm nhìn bàn thức ăn phong phú liền gắp thử vài miếng bỏ vào miệng...và sau đó...........
      "Ohhhh - - chết tiệt, tên nào bỏ thuốc xổ vào thức ăn aaaaaa!"
      Lại lại thí dụ như, buổi tối lúc tắm rửa , giáo chủ ung dung vào trong bồn tắm, múc nước xối lên người chà chà rửa rửa, kỳ kỳ cọ cọ, kết quả - -
      "A - - ai bỏ thuốc nhột vào nước tắm của bổn toạaaaa a!"
      (Xin đừng hỏi thuốc nhột là thuốc gì, người edit chỉ đành bó cẳng mà thôi, lẽ là thuốc....gây nhột ?!?)
      ...
      .....
      ....

      Thế là đến tận mấy ngày sau vẫn chưa điều tra ra được tên đầu sỏ, giáo chủ vô cùng, vô cùng phẫn nộ..... Mà giáo chủ khi phẫn nộ nha hậu quả cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng à. triệu tập tất cả giáo chúng, lệnh bọn họ cởi bỏ toàn bộ y phục, tự mình đưa tay bắt đầu.....sờ soạng chút, trái phải phải trái, dưới dưới, xác nhận người bọn họ hề giấu mấy loại thuốc ly kỳ cổ quái kia, mới thả bọn họ .
      Nhưng mà, có người trước khi , yếu ớt hỏi câu: "Giáo chủ, bọn nữ nhân kia lục soát sao ạ?"
      Lúc ấy vị giáo chủ minh thần võ của chúng ta kéo kéo khóe miệng cười rất tươi nha, chợt chỉ ngón tay, hạ lệnh: "Bổn tọa cho phép các ngươi .......... sờ!"
      Vì vậy mấy ngày liền, Lưu Quang Giáo dưới đều hăng hái phấn khởi, tấp nập kéo nhau ....sờ như trẫy hội a. Kết quả của việc công tác chính đáng kia, nam nữ phấn chấn, nhiệt thành sờ sờ...vuốt vuốt... giường, oanh oanh liệt liệt ...sờ là hai, quay về lại thành ba. Công tác sờ chuyển sang giai đoạn chế tạo thành phẩm kế thừa đời sau, phải là rất vất vả a!
      Mà Tô Thanh Nhan đột nhiên được đình công, vô cùng rãnh rỗi, mỗi ngày thỉnh thoảng rình coi người ta cá nước thân mật, thỉnh thoảng thừa dịp mọi người vội vàng chế tạo nhân nàng thăm dò tung tích Ngọc Diệp hoa.
      Vài hôm sau, tại nơi nào đó, giáo chủ lắc lắc tay áo, cả giận : "Tại sao nữ nhân này vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, để nàng ta làm việc vất vả nàng lại chẳng có chút nào gọi là mệt mỏi hay mệt nhọc. Nữ nhân phải là sợ bẩn, sợ mệt sao, sao nàng vẫn có thể vui vẻ như vậy, chẳng lẽ nàng ta tí cũng biết sợ sao?"
      Tống thúc run rẩy, hai tay chà chà vào nhau : "Này... Có lẽ da nàng ta quá dày?"
      "..." Giáo chủ quay đầu lại trừng mắt liếc Tống thúc, tay nắm chặt thành quyền, "Tiếp tục suy nghĩ biện pháp đối phó nàng, làm sao cho nàng ta cút ."
      Tống thúc ngẩn ra, cung kính : "Khởi bẩm giáo chủ, biết lần này giáo chủ lại nghĩ tới biện pháp gì? Lúc trước đem cho côn trùng ăn, gãi, ngứa, nhột các loại biện pháp đều thử qua, đúng là nàng ta vẫn chai mặt còn chưa nổi giận, này..."
      Giáo chủ dừng lại, trầm mà : "Biện pháp toàn bộ dùng hết rồi?"
      "Đúng vậy, giáo chủ, kỳ , lão Tống có lời muốn ..."
      " !"
      Tống thúc nuốt nuốt nước miếng, chần chờ : "Giáo chủ nếu ngài thích nàng ta, trực tiếp cho nàng ta đao dứt khoát, lúc ấy có thể vui vẻ, thanh tĩnh rồi."
      Giáo chủ trầm xoay đầu lại, tới trước mặt Tống thúc, thân ảnh cao lớn hoàn toàn đem Tống thúc bao phủ lại: "Lão Tống, ngươi sai..... Việc đó liền giao cho ngươi, nhớ , phải làm từ từ sạch a."
      "..." Tống thúc có điểm hối hận khi mở miệng đề nghị.

      Đêm tối gió lớn, những ngọn gió mát phất phơ, bóng người màu đen nhanh chóng di chuyển nhàng bay qua nóc nhà, nhảy đến căn phòng bình thường của nha hoàn, nhìn quanh bốn phía, phát giác có người, liền cúi người, giở mảnh ngói lên, xem xét phía bên trong, lại xem xét xem xét. Phát giác bên trong ánh nến tắt, giường chăn mền bọc tròn người, phát ra tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên người giường kia ngủ say.
      Hắc y nhân sau khi tra xét hồi lâu, liền móc từ trong ngực ra mê hương, mở ra đốt lên, nhắm ngay cái lỗ hé ra từ nóc nhà, hít sâu hơi, thổi khói vào trong phòng.
      Nhưng, tiếng hắt xì lớn "Át...xì...!!!" từ trong phòng truyền đến, hắc y nhân giật mình, tay run run, bị dọa đến hết hồn liền hả miệng hít hơi, kết quả, đem luôn khói mê mình đốt, tự mình hít vào.
      Hắc y nhân thấy đầu mơ hồ, xém chút nữa rơi xuống dưới, cũng may công lực của thâm hậu, hô hấp thổ nạp khôi phục ít tinh khí, nhưng dù sao khói mê này vẫn lợi hại, chống đỡ được bao lâu. liếc nhìn bên trong, dứt khoát bất cứ giá nào, vận công áp chế khói mê, xoay người nhảy xuống đất, đạp cửa mà vào, hàn quang chợt lóe, ngân kiếm rút khỏi vỏ, hướng người giường đâm tới.
      Nhưng mà - -
      đâm, đâm, dùng lực đâm, đâm khổ cực hồi lâu, nhưng kiếm này đâm xuống được, tựa hồ như cắm chặt vào cái gì đó cưng cứng.
      động não tí, sau đó hất tay vén chăn mền lên, nhưng mà, nhìn thấy người trong chăn, lại ngơ ra ngây ngốc.
      Bạch y tóc dài, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, này... Đây phải là Nhị giáo chủ Bạch Tử Sơ sao!
      sững sờ cúi đầu nhìn xuống đầu sỏ cố tình ngăn cản kiếm đâm xuống, dĩ nhiên là, chính xác là..... cái đùi gà ?!
      lại ngây ngốc đứng đó tiếp tục đâm đâm, sau liền nghe được thanh răng rắc, kiếm chọt qua được xương đùi gà a. giựt giựt khóe miệng, Nhị giáo chủ này ngủ, lại vẫn mang theo cái đùi gà bên mình, nhìn cái đùi gà kia bị gặm vài miếng, chắc là Bạch Tử Sơ ta vẫn chưa kịp ăn xong.
      lúc hắc y nhân kinh ngạc, Bạch Tử Sơ cảm thấy người có chút lạnh, liền co rúm lại chút, mơ mơ màng màng sờ soạn khắp nơi tìm kiếm chăn mền, ai ngờ, vuốt vuốt như vậy lại vuốt trúng ngân kiếm của hắc y nhân, trong nháy mắt - -
      "Aaaaaaa - - đau quá oa!" Bạch Tử Sơ nhảy dựng lên, cầm lấy bàn tay bị kiếm sắc thương tổn gào khóc kêu to lên.
      Thanh của tên Bạch Tử Sơ cực kỳ lớn, trong nháy mắt ánh nến sáng ngời, chung quanh đều bừng sáng.
      Hắc y nhân khóe miệng giật giật, dò xét liếc nhanh bốn phía, quyết định nhanh chóng rời là thượng sách, nhưng mà vừa bước bước, thân thể liền bị ai tóm lại, xém chút nữa là bị ngã bổ nhào ra phía sau.
      quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Tử Sơ đáng thương ôm eo của , mếu máo : "Ngươi..."
      "Ta..." Hắc y nhân sững sờ đáp theo Bạch Tử Sơ, gỡ gỡ tay Bạch Tử Sơ, giật giật định thoát ra khỏi Bạch Tử Sơ, nhưng lại như lo lắng thân phận của Bạch Tử Sơ, nên cũng dám dùng sức quá lớn.
      Lúc này, dần dần có tiếng người truyền đến, hắc y nhân cả kinh, hỏi vội: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Buông tay!"
      "Ngươi bồi thường ta đùi gà a!" Bạch Tử Sơ kêu cực kỳ là vô tội.
      "..." Hắc y đồng ý, từ trong bao vải của mình, móc ra túi đùi gà chuẩn bị sẵn mà vô tình mang theo, tiện tay ném ra, rồi thoát thân, chạy ra ngoài.
      Lúc nay Tô Thanh Nhan tắm chợt nghe tiếng la, vội vàng mặc quần áo tử tế gấp gáp chạy về, chứng kiến ngay cảnh Bạch Tử Sơ ngồi ở giường của nàng, vui vẻ gặm đùi gà.
      Tô Thanh Nhan cầm sắp đụng đất, ngu ngơ tới, chỉ vào Bạch Tử Sơ : "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm gì giường của ta a?"
      Bạch Tử Sơ vừa gặm đùi gà, vừa mở miệng : "Ngủ......"
      mực đem đùi gà nuốt vào bụng, phủi tay tiếp tục : "Giường ngươi."
      "..." Tô Thanh Nhan nhướng trán, hỏi: "Ngươi có giường lớn ngủ, chạy tới nơi bé của ta làm gì." Nàng từ trong lòng ngực, móc ra khăn gấm, ngồi xổm người xuống, kiên nhẫn lau lau tay cho Bạch Tử Sơ. Mấy ngày nay, Bạch Tử Sơ nếu nhàn rỗi, nhàm chán đều đến tìm nàng chơi, việc nàng lau tay cho trở thành động tác quen thuộc a.
      Sau khi lau sạch , Bạch Tử Sơ vui vẻ lật lật bàn tay của mình nhìn nhìn, liền cười kéo Tô Thanh Nhan sang, "bẹp" cái, đem cái miệng dính toàn dầu mỡ của .......... chùi chùi lên tay áo nàng...Vui vẻ lau miệng, Bạch Tử Sơ lại nhìn thấy dầu mỡ bám vào tay áo, bực bội ném qua bên, liền trừng to đôi mắt ngập nước nhìn Tô Thanh Nhan : "Giường của ngươi, có mùi vị...... đùi gà."
      "..." Tô Thanh Nhan ngẩn ra, vội vàng xông lên hướng về chiếc giường hít lấy hít để, hít hà cả nửa ngày cũng ngửi được gì.
      Nàng quay đầu lại nhìn sang con ngươi vô tội của đảo đảo, đột nhiên nhớ tới, hình như thời gian gần đây nàng đều làm việc trong nhà bếp, nghĩ cũng khó tránh khỏi bị dính người chút mùi thức ăn, chỉ là nàng thể tưởng tượng được tên Bạch Tử Sơ này có cái mũi linh như vậy.
      Mấy ngày nay nàng bận bịu ngược xuôi, suốt ngày nghĩ đến biện pháp tra tìm đóa Ngọc Diệp hoa kia. Trải qua bao ngày tìm hiểu, nàng phát Ngọc Diệp hoa kia bị dời đến nơi khác, nhưng là nơi nào biết chính xác được, cuối cùng nàng chỉ còn cách lợi dụng tên Bạch Tử Sơ a. Nàng tận lực tiếp cận Bạch Tử Sơ, đối đãi với giống như em trai, luôn hỏi han ân cần, chăm sóc chu đáo. Dần dà, quan hệ giữa nàng và Bạch Tử Sơ càng lúc càng tốt. Đến lúc đó chỉ cần hấp dẫn, dụ dỗ , có lẽ chịu giúp nàng đánh cắp Ngọc Diệp hoa a.
      Nhưng bây giờ, Tô Thanh Nhan nhịn được vuốt vuốt mi tâm, Bạch Tử Sơ này cũng để ý chuyện nam nữ lại đòi nằm ngủ giường nàng, nàng biết làm sao cho phải.
      Nàng đứng dậy, kéo kéo vạt áo Bạch Tử Sơ, định kéo đứng lên, nhưng mà mắt lại phát vết máu tay , nàng giật mình, gấp rút nắm lấy ta Bạch Tử Sơ xem xét thương thế của , nhưng Bạch Tử Sơ lại nhanh chóng thu tay về : "Ngươi làm gì?"
      Tô Thanh Nhan nhìn thấy đáy mắt Bạch Tử Sơ có chút đề phòng, thở dài : "Tay ngươi đúng là bị thương? Ta giúp ngươi xem thử."
      Bạch Tử Sơ đem tay giấu sau lưng, chằm chằm nhìn nàng rồi lắc đầu: "Đại ca nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sờ soạng tay của ta, phải chịu trách nhiệm."
      Tô Thanh Nhan nhịn được trán nhướng lên cao: " biết đại ca ngươi muốn ta chịu trách nhiệm gì?"
      Bạch Tử Sơ chớp chớp mắt vô tội : "Ngươi phải chịu trách nhiệm cưới ta."
      "..."
      Tô Thanh Nhan xoay người đứng lên, tới bên ngăn tủ, lấy thuốc cùng băng vải ra, ném về hướng Bạch Tử Sơ: "Vậy ngươi tự mình làm ."
      Bạch Tử Sơ nhìn chằm chằm nàng hồi, liền gật đầu, tự mình xử lý miệng vết thương. Tô Thanh Nhan bước tới ngồi bên, cầm lấy khăn vải, lau lau mái tóc dài vẫn còn ướt của mình. Tóc của nàng đen nhánh, mượt mà, ra mơ hồ sáng bóng, nửa che nửa gương mặt tuyệt mỹ, trong đêm tối cảnh tượng này khiến người ta động lòng.
      Bạch Tử Sơ khẽ ngước mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt nàng được ánh trăng soi rọi mờ ảo, gò má hơi ửng hồng của nàng, trong khoảnh khắc tránh khỏi ngây dại.
      Đột nhiên, khóe miệng của cong lên nụ cười quỷ dị, sau đó lập tức biến mất như chưa từng có.
      Tô Thanh Nhan lau khô tóc, sau đó quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi sao lại bị thương?"
      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu suy nghĩ chút, đột nhiên vỗ tay : "Đúng rồi, mới vừa nãy có hắc y nhân xông tới, ...
      " làm sao?" Tô Thanh Nhan quýnh lên, có chút lo lắng vịn tay của hỏi. Từ khi tiếp cận tới nay, nàng dù là có mục đích riêng, nhưng nàng xem như đứa em trai năm tuổi của mình mà đối đãi, quan tâm đối với đều là xuất phát từ tận đáy lòng.
      Bạch Tử Sơ nhíu nhíu mày, ngưng trọng : "..."
      "..."
      " tiến đến đoạt đùi gà của ta ăn"
      Tô Thanh Nhan lảo đảo bước, thiếu chút nữa ngã xuống, lại nhịn được nhướng trán lần thứ n...., đây rốt cuộc là cái loại hắc y nhân gì, đói khát đến mức tranh giành đùi gà với Bạch Tử Sơ.
      Bạch Tử Sơ lộ ra nụ cười sáng lạn : "Bất quá sợ, ta bảo vệ đùi gà ta, còn bắt ném luôn cái đùi gà của cho ta."
      "..." Bạch Tử Sơ, công phu "đuổi đùi gà" của ngươi rốt cuộc cao thâm đến mức nào, đùi gà những bị cướp , ngược lại còn cướp luôn đùi gà của người ta a...
      Suy nghĩ chút, Tô Thanh Nhan kinh ngạc : "Ngươi mới vừa , người nọ còn có sẵn cái đùi gà cho ngươi?"
      Bạch Tử Sơ gật đầu.
      Tô Thanh Nhan khẽ đánh rơi cằm, trầm tư nghĩ ngợi, người mà luôn mang theo đùi gà bên mình, chẳng lẽ là...
      Hai tròng mắt nàng khẽ sáng ngời, muốn mở miệng , Bạch Tử Sơ vượt lên trước bước, hỏi: "Tô tiểu Nhan, ngươi biết võ công?"
      Aliren thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Ngủ cùng Bạch Tử Sơ – chuyện ngoài ý muốn!

      Edit: Mục

      Beta: Lam Phượng Hoàng



      Tô Thanh Nhan sững sốt, mắt nàng thoáng sát ý, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nàng bày ra bộ mặt tươi cười : "Sao đột nhiên lại hỏi như thế?"

      Bạch Tử Sơ trừng mắt nhìn trả lời: "Vừa rồi ta thấy ngươi soạt cái..."  bày ra tư thế khoa trương "Liền bay nhanh vào trong phòng, cứu lấy đùi gà của ta, đây nhất định là khinh công trong truyền thuyết đúng ?"

      Tô Thanh Nhan cười nhàng mà : "Ngươi hỏi làm gì?"

      Hai mắt Bạch Tử Sơ sáng ngời, vui vẻ đong đưa tay áo Tô Thanh Nhan, : "Khinh công của người tốt như vậy, lúc trước còn mang theo ta bay tới bay lui nóc nhà, chơi vui. Vậy võ công của ngươi nhất định cũng rất lợi hại!"

      Cảm giác tự hào trong lòng Tô Thanh Nhan vút cao, nàng liền cười cười, ưỡn lưng cao lên, khoanh tay về phía trước vài bước, ngẩng cao đầu, chậm rãi phun ra mấy lời: "Thường thôi, thường thôi."

      Tia sáng nơi đáy mắt Bạch Tử Sơ càng sâu: "Vậy nhất định là ngươi có thể đối phó với ác nhân rồi?"

      Tô Thanh Nhan khụ tiếng: " Thường thôi, thường thôi."

      "Vậy..." Bạch Tử Sơ kéo giọng  dài, bật dậy kéo vạt áo của nàng : "Vậy ngươi nhất định có thể bảo vệ............."

      "Thường thôi, thường thôi."

      "... Đùi gà của ta?"

      "Thường thôi, thường thôi.....thường… hả?! gì?!" Tô Thanh Nhan hoàn toàn bừng tỉnh, vừa rồi nàng đồng ý cái gì với ?

      Nhưng lời ra  khỏi miệng  thể thu về, Bạch Tử Sơ nghe được Tô Thanh Nhanđồng ý bảo vệ đùi gà của , vui vẻ nhảy lên, ôm lấy nàng quay vài vòng, xoay nàng đến choáng váng đầu óc mới thả nàng ra, vỗ ngực mình : "Vậy ngày mai ta liền báo lạiviệc này với Đại ca, từ nay về sau ngươi  cần phải làm lụng vất vả nữa, chỉ cần ngày đêm làm bạn bên cạnh ta, bảo vệ đùi gà cho ta là được!"

      Tô Thanh Nhan bị tin tức này làm ngu ngơ nửa ngày, hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi : "Hả?"

      Bạch Tử Sơ trừng mắt nhìn, trong ánh mắt xinh đẹp lóng lánh nước, nện lên người Tô Thanh Nhan. Giống như nghe được thanh "tí tách"  xuống, toàn thân Tô Thanh Nhan chấn động, cảm giác tinh thần của mình đều bị cặp đồng tử kia hút lấy, hồn phi phách tán. Nàng ngơ ngốc lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ngươi sao  làm vậy ha."

      Bạch Tử Sơ lại nháy nháy đôi mắt hoa đào, bắn ra ánh mắt quyến rũ mê người: "Vậy làTô Tiểu Nhan  đồng ý rồi sao?"

      "Đồng ý, ta đồng ý với ngươi." Tô Thanh Nhan gật đầu liên tục.

      Đáy mắt Bạch Tử Sơ thoáng  ánh sáng, tiến lên phía trước, mặt tràn ngập ý cười hồn nhiên: "Vậy sau này Tô Tiểu Nhan đều phải ở bên cạnh bảo vệ đùi gà của ta nha."

      "Được, được." Tô Thanh Nhan lại bị khuôn mặt hút hồn kia câu dẫn triệt để.

      " sao?" Hai mắt Bạch Tử Sơ sáng ngời, vội vàng lôi kéo Tô Thanh Nhan đến bêngiường, ném luôn nàng lên giường, " rất hay, ngươi được đổi ý đó. Vậy bây giờ ngươi liền ngủ cùng ta, ở bên cạnh bảo vệ đùi gà cho ta."

      "Được, được, được... A, được cái đùi gà ngươi ấy?!" Tô Thanh Nhan khiếp sợ, hoàn hồn kịp phản ứng, hất tay Bạch Tử Sơ ra, "Bà đây vẫn còn trong sạch, ngươi... Ngươi trở về phòng ngươi mà ngủ."

      Bạch Tử Sơ nghiêng nghiêng đầu: "Ngươi có trong sạch sao?"

      "..."

      Tô Thanh Nhan kéo Bạch Tử Sơ  bò  giường, liều mạng túm ra ngoài, "Ngươi đứng lên, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng làm bẩn thanh danh của ta."

      "Ngươi phải là nam sao? Nữ nhân gì chứ?"

      "..."

      Tay Tô Thanh Nhan cứng đờ, mặt tươi cười chợt lộ ra vẻ dữ tợn, nàng trầm xoay mặt, sau đó dùng sức vung tay, ném thẳng Bạch Tử Sơ ra ngoài cửa, vọt nhanh đến trước cửa, đóng chặt cửa lớn, giải quyết xong!

      Nàng vui vẻ phủi tay, dương dương đắc ý xoay người về phía giường, nhưng mà --

      "Tô tiểu Nhan, mau tới đây." Bạch Tử Sơ phủi mông ngồi lên giường, cười dài , "Mauqua đây ngủ."

      "... Ngươi... Sao ngươi vào được?!" Tô Thanh Nhan kinh ngạc .

      "Đó, chỗ đó có mở." Ngón tay thon dài duỗi ra, chỉ cái cửa sổ khẽ đung đưa trong gió.

      "..."

      Tô Thanh Nhan hít sâu hơi, dùng sức kéo cái, giống như cơn gió,  chiêu tốngBạch Tử Sơ ra ngoài, lần này nàng thông minh hơn, nhanh chóng đóng tất cả cửa sổ lại.

      Nhưng mà --

      Xoay người lại nhìn thấy cái người ngồi giường gặm đùi gà kia, cằm Tô Thanh Nhanrớt xuống đất, tay run run hỏi: "Ngươi... sao ngươi lại vào được?!"

      Bạch Tử Sơ trừng mắt nhìn, chỉ vào vách tường : "Chỗ kia có cơ quan".

      "..."

      Tô Thanh Nhan chạy tới, lục lọi lát, chỉ nghe "Loảng xoảng rầm"  tiếng, vách tường lại mở ra cái cửa, bước vào liền nhìn thấy trời xanh xanh, mây trắng trắng. Tô Thanh Nhan cam chịu quay lại, phát Bạch Tử Sơ cuộn người, co ro ngủ thiếp đitrong góc giường...

      Tô Thanh Nhan đẩy vài cái, lôi lôi kéo kéo cả nửa ngày, mới phát giác khi ngủ tên Bạch Tử Sơ  kiên trì, dính giường dậy nổi, rốt cuộc cuối cùng, Tô Thanh thở dài tiếng: "Rốt cuộc gặp ngươi là may mắn hay bất hạnh đây?"

      Nàng cam chịu cúi đầu, đến trước bàn, ngồi chống cằm mà ngủ.

      Mà sau khi nàng ngủ say, vẫn quay lưng về phía nàng, Bạch Tử Sơ mở hai mắt, ánh sáng khó nắm bắt đảo nhanh trong mắt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.

      ...

      Ngày hôm sau,  buổi sáng gà bay chó sủa,  tiếng thét thê lương xét nát bầu trời:"A -- a a a -- "

      "Ầm ĩ quá điiiiii." Tô Thanh Nhan bất mãn giật giật môi, phát  hình như miệng mình  đè lên cái gì đó trắng mịn, nàng khẽ mở mắt, liền thấy Tống thúc  đứng trước mặt nàng, run run tay chỉ về phía nàng: "Ngươi ngươi ngươi..."  thanh đứt quãng phát ra từ trong miệng ông ta.

      "Tống thúc, ông làm gì vậy?" Tô Thanh Nhan trừng mắt nhìn, rút tay dụi dụi mắt,này, sao tay lại lành lạnh,  phải vừa rồi vẫn còn ấm áp sao. Nàng lại mơ mơ màng màng đặt tay về nơi lúc nãy, ừm, vừa chạm vào, cảm giác nhẵn nhụi, ấm áp như lửa, quả thực giống như là... Là...

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt hoa đào vô tội, khuôn mặt tuấn tú phóng to gấp đôi  ở..... ặc, dưới môi nàng, thân thể nàng cứng đờ, mơ hồ nhìn nhìn ngó ngó chỗ tay mình vừa chạm tới, nhàng sờ sờ, lại sờ sờ, ừ, đụng phải vật nho , mềm mại, hình như...

      Trong nháy mắt hai mắt nàng trừng trừng mở to, soạt cái, nâng người dậy, lúc này mới phát tay của nàng đặt  lồng ngực loã lồ của Bạch Tử Sơ!

      Rầm  tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, theo sau là cái bóng áo tím của giáo chủ, nhìn thấy cảnh tượng mập mờ trước mắt, phẫn nộ chỉ vào nàng: "Ngươi dám làm nhục em trai bổn toạ !!!!

      "..."

      Tô Thanh Nhan cứng đờ, nhanh chóng đứng dậy, nhưng vì tư thế giữ nguyên trong thời gian dài, thân thể tê rần, rớt xuống, nặng nề nện lên người Bạch Tử Sơ, hại  ôm ngực rên lên tiếng

      Lúc này Tô Thanh Nhan mới phát mình nằm người Bạch Tử Sơ, hai người đều ‘tóc tai rũ rượi, áo quần lộn xộn’, Bạch Tử Sơ lại hở ngực lộ nhũ.... giống là... bị cái kia.......

      "Tô Thanh Nhan, ngươi còn gì để ???" Giọng  tức giận trầm của Giáo chủtruyền đến.

      Tô Thanh Nhan rầm rầm tiếng, giơ tay : "Ta với là trong sạch."

      "Ngươi ngủ cùng mà còn đòi trong sạch ??" Giáo chủ trầm giọng .

      "Sao ta lại ngủ cùng , ràng đêm qua…" Nàng mặt nhăn mày nhíu, ràng đêm qua nàng ngủ ở trước bàn.

      "Đêm qua Tô tiểu Nhan mộng du, bò lên giường của ta." Bạch Tử Sơ giải thích.

      "Dù vậy, cũng thể chứng minh ta ngủ....."

      "Ngươi ngủ người ta, phải là  ngủ cùng ta sao?"

      "..."

      Tô Thanh Nhan há mồm muốn tranh cãi, nhưng giáo chủ nghiêm nghị quát lớn, ngắt lời: "Ngươi cho là bổn tọa biết sao! Hừ, ngươi hôn rồi, ôm rồi, sờ rồi, thậm chí ngủ cùng em trai bổn tọa rồi, da thịt  thân cận, ngươi vẫn còn muốn chống chế sao?"

      "..."

      Tô Thanh Nhan nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái gã hai tay níu chặt chăn, mếu máo nhìn nàng, bộ dạng đó, thê thảm như bị người ức hiếp, nhìn như sắp khóc. Khóe miệng nàng căng lên, giật mình phát giác hình như đúng là mình hôn rồi, ôm rồi, sờ rồi, ngủ cùng rồi …

      Tô Thanh Nhan bất đắc dĩ thở dài tiếng, nhún vai : "Vậy ngươi muốn đền thế nào? đường đường là đại nam nhân, đừng là muốn nữ tử như ta phảichịu trách nhiệm nha?"

      "Đương nhiên muốn ngươi chịu trách nhiệm!" Ba nam nhân trăm miệng lời, vô cùng khí thế.

      "... Các ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?" Tô Thanh Nhan sững sờ chỉ vào mũi của mình

      "Ngươi cưới !"

      "Ngươi cưới ta!"

      Ngón tay ba người đều chỉ người -- Bạch Tử Sơ.

      "... Hả?"

      ...

      Vì vậy, Tô Thanh Nhan dùng lý do trượng phu này quá vô dụng,  chịu cưới. Nhưngkhông biết giáo chủ lại ăn trúng cái gì, tốt bụng lạ thường, đồng ý lấy bảo vật trấn giáolàm sính lễ, hai mắt nàng sáng ngời, nghĩ đến Ngọc Diệp hoa mà nàng hao tâm tốn sứcmà  lấy được, đau khổ đấu tranh trong lòng lâu, mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

      Cuối cùng, dưới dạy bảo, khai hóa, răn đe lần lượt của ba đại nam nhân, Tô Thanh Nhan bị buộc ký hiệp ước bình đẳng, sau khi cưới Bạch Tử Sơ, ngày ngày đều phải làm đùi gà cho , hầu hạ ăn ngon uống tốt, mặc đẹp, chơi vui, mà Lưu Quang giáo  đưa sính lễ quý giá qua, sau này nếu Tô Thanh Nhan gặp khó khăn, đều ra tay giúp đỡ.

      Vì thế hôn lễ đen như quạ này cứ thế mà quyết định. Bởi vì Tô Thanh Nhan chịuquay về nhà mình làm tiệc cưới, nên toàn bộ tiệc cưới đành phải do Lưu Quang giáo cử hành. Cho nên vào ngày nào đó, Lưu Quang giáo liền bắt đầu oanh oanh liệt liệt chuẩn bị cho hôn lễ. Trải qua cuộc thương lượng của giáo chủ cùng giáo chúng, tiệc cướiđược quyết định vào mười lăm tháng sau.

      Từ đó về sau, Tô Thanh Nhan hề bị sắp xếp làm việc nặng, mà bị Tống thúc túm đến nhà bếp, buộc nàng học "phương pháp làm đùi gà độc môn của Lưu Quang giáo", ép buộc nàng học suốt hai mươi ngày, cho đến khi làm ra hương vị giống y đúc bọn đầu bếpthường làm, mới chịu buông tha nàng.

      Mà cùng thời gian đó, giáo chủ lại soạn  quyển " phu tâm kinh của Lưu Quang giáo" cho nàng,  cầu nàng phải tiếp thu tốt, đến mức phải thuộc làu làu nội dung bên trong.

      Mỗi lần lật quyển " phu tâm kinh của Lưu Quang giáo", Tô Thanh Nhan luôn kích động muốn ném thẳng quyển sách này vào mặt giáo chủ, rống câu "Lão nương đây thèm cưới ". Nhưng vì Ngọc Diệp hoa kia, nàng chỉ đành phải nhịn, nhịn, nhịn.

      Nhưng gã đùi gà nào cho nàng biết xem " phu tâm kinh của Lưu Quang giáo" bắt nàng gánh cái quỷ gì vậy?! Lật trang đầu tiên, "Chương về quần áo", khắp trang giấy, chỉ lặp lại dòng chữ: phu quân Bạch Tử sơ chỉ mặc áo trắng quần trắng giày trắng tất trắng.

      "..."

      Chương thứ hai, "Chương về ăn uống", nội dung cực kỳ nhiều, có thể đây là tinh hoa trong quyển sách, nội dung cụ thể như sau:

      , phu quân Bạch Tử Sơ đói bụng, cho ăn đùi gà;

      Hai, phu quân Bạch Tử Sơ mệt mỏi, cho ăn đùi gà;

      Ba, phu quân Bạch Tử Sơ ngã bệnh, cho ăn đùi gà;

      Bốn, phu quân Bạch Tử Sơ lên giường, cho ăn đùi gà;

      ...

      Từ xuống dưới, Tô Thanh Nhan  nhớ được khác, chỉ nhớ bốn chữ "Cho ăn đùi gà"!

      Chương thứ ba, "Chương về ở", nội dung chỉ  dòng chữ: "Phu quân Bạch Tử Sơ chỉ ở nơi đẹp đẽ quý giá xa xỉ nhất".

      "..." Tô Thanh Nhan  có kích động muốn xây luôn cho Bạch Tử Sơ cái nhà vệ sinh "đẹp đẽ quý giá nhất", cho vào đó mà ở.

      Chương thứ tư, "Chương về lại", cũng chỉ có  dòng chữ,  đó ghi là: "Phu quân Bạch Tử Sơ ra ngoài, lên kiệu, ngồi xe ngựa,  bộ, phải có người ôm".

      "..." Tô Thanh Nhan muốn từ hôn!

      Nhưng vì Ngọc Diệp hoa của nàng, nàng vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn.

      Bất quá, đến đêm trước hôn lễ, rốt cục Tô Thanh Nhan cũng  nhịn được nữa....
      Aliren thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Nửa đêm ăn đùi gà bị đâm.

      Edit: Mục



      Tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Tô Thanh Nhan chậm rãi thong thả tắm rửa sạch , miệng lẩm nhẩm vài câu hát vu vơ, hướng về phía hỉ phòng mà giáo chủ chuẩn bị tỉ mỉ cho nàng, chậm rãi đến.
      Nhưng mà, vừa mới đẩy cửa ra, chứng kiến tình cảnh bên trong, nàng đột nhiên trừng to đôi mắt, miệng thét xé trời: "Aaaaa - - Bạch Tử Sơ, ngươi lại ăn đùi gà giường của ta!"
      Chỉ thấy giường của nàng, thân bạch y nam tử ngồi xếp bằng, tay cầm đùi gà, gặm lấy gặm để, cắn mấy cái, đùi gà bị ăn sạch, bất mãn chép miệng, liền tiện tay quăng ra - -
      Ném tới cái chậu trong tay Tô Thanh Nhan.
      Tô Thanh Nhan trán đổ mồ hôi, vội vàng đón lấy cái xương gà. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, những cái chậu quanh đây đều đựng đầy xương đùi gà, đây là cái xương gà thứ mấy rồi? Từ sau khi đồng ý cưới Bạch Tử Sơ, ta mỗi ngày nhàn rỗi, có việc gì liền tìm đến chỗ nàng chơi, mà phương thức đến cực kì quỷ dị, nếu phải là buổi tối đột nhiên bò lên giường của nàng, kêu la đòi bảo vệ, chính là đợi sau khi nàng tắm xong, từ đâu nhảy ra doạ nàng nhảy dựng, sau đó lại nhìn nàng thâm tình "Tô Tiểu Nhan, ta biết ngươi ta mà!"
      ", , , ta thương ngươi!"
      "Ngươi thương ta, vì sao ngươi cưới ta?"
      "Kỳ ta muốn cưới ngươi a!"
      "Người muốn cưới ta, vì sao ngủ với ta?"
      "Ta chưa từng ngủ chung với ngươi ! "
      "Ngươi chưa từng ngủ chung với ta, vì sao lại bò lên giường của ta?"
      "Đó là giường của ta!"
      "Sau khi ngươi ngủ với ta, giường đó liền là giường của ta a!"
      "Ta-chưa-từng-ngủ-với-ngươi!"
      "Ngươi chưa từng ngủ với ta, vì sao ngươi lại bò len giường của ta?"
      "..."
      "Ngươi im miệng, rốt cuộc là ngươi muốn gì?"
      "Ta muốn...."
      Mắt Bạch Tử Sơ ánh lên tia nhu tình, nắm hai tay Tô Thanh Nhan lên, thở dài sâu kín, thâm tình khẩn thiết mà : "... Ăn đùi gà."
      "... Ngươi tự đến nhà bếp mà ăn !!"
      "Ta lười phải ."
      "Ngươi ta ."
      "Tô tiểu Nhan, ta báo cho Đại ca ngươi biết võ công !"
      "..."
      Cuối cùng, Tô Thanh Nhan chỉ đành phải tuân mệnh ôm Bạch Tử Sơ chạy vội tới nhà bếp, nhìn gặm đùi gà đến thỏa mãn mới ôm trở về.
      Nàng đột nhiên cảm thấy lúc trước chắc là mắt mình đui mù mới nghĩ rằng tên Bạch Tử Sơ này vô hại. khi nổi ngốc lên, ai sánh bằng.

      Mà đêm nay, Bạch Tử Sơ trước sau như cứ trượt đến giường nàng, gặm đùi gà, gặm hết cái, ném cái, khiến cho Tô Thanh Nhan đón lấy tràn đầy cả mâm đùi gà, nàng cúi đầu xem xét, người này đúng là ăn khoẻ mà, cưới về, biết còn có thể làm cái gì khác nữa , bất quá, nếu cứ phải cưới cũng có lợi, dù sao cũng là Nhị giáo chủ của Lưu Quang Giáo, lỡ có xảy ra chuyện gì, cứ đẩy ra trước làm bia, cũng tốt nha.
      Sau khi ăn xong, Bạch Tử Sơ phủi tay, nhìn nhìn dầu mỡ dính tay, liền định bôi bôi xuống giường, hù dọa Tô Thanh Nhan phải vội vàng cầm khăn gấm cho lau tay lau miệng. Bạch Tử Sơ cười hì hì hưởng thụ nàng phục vụ, vui vẻ ôm lấy nàng, cứ cọ tới cọ lui người nàng.
      Tô Thanh Nhan khỏi thở dài, tên Bạch Tử Sơ này khi khôn khéo, khi ngu si, khôn khéo ngay cả mình cũng chẳng đấu lại , lúc nổi ngu si lên lại vô cùng hồn nhiên, làm cho người ta muốn giận cũng chẳng thể nổi giận được với .
      Tô Thanh Nhan thuận theo Bạch Tử Sơ, giọng thở dài : "Aiii, ta nếu giống như ngươi, cứ hồn nhiên như vậy tốt biết bao."
      "Tô Tiểu Nhan ngươi làm sao vậy?" Bạch Tử Sơ, từ trước ngực nàng lộ đầu ra, nghi ngờ hỏi, "Chẳng lẽ là cảm thấy ngực mình quá ? sợ, ta chê, ngực lõm mới tốt, để cho ta có thể vùi vào a."
      "..."
      Tô Thanh Nhan quyết định chẳng đôi co nhiều lời với , nàng đẩy Bạch Tử Sơ: "Được rồi, đêm khuya, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi ."
      "Oh." Bạch Tử Sơ đáp tiếng, rồi sau đó xoay người ngã xuống, thân hình chữ đại nằm luôn giường, rất nhanh liền vang lên tiếng ngáy
      "... Uy! Đây là giường của ta." Tô Thanh Nhan sững sờ, lay lay .
      Bạch Tử Sơ dang tay, kéo Tô Thanh Nhan lên giường, hai tay hai chân đè lên, ôm chặt nàng vào lòng, mềm mại mà : "Hỉ phòng cũng là phòng của ta, được nhúc nhích, cử động nữa ta liền đem ngươi..... răng rắc."
      Tô Thanh Nhan nhướng mí mắt, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài tiếng, phất tay dập tắt ánh nến, nhắm mắt ngủ.
      Bạch Tử Sơ này cũng phải là lần đầu tiên chạy tới ngủ cùng nàng, mực kêu là giường ở tân phòng ngủ ngon, lại có mùi đùi gà, nên cứ thường xuyên chạy tới cùng giường chung chăn với nàng. Bất quá tên này cũng đàng hoàng, hề động thủ động cước, chỉ ngoan ngoãn ôm nàng ngủ, nhưng ra là ôm nàng lăn qua lăn lại, coi nàng như cái đùi gà a.
      Tối nay Tô Thanh Nhan chơi trò đón xương gà với Bạch Tử Sơ lâu như vậy, cũng mệt nhọc, nàng ngáp cái, liền ngủ say.
      Mà, lúc nửa đêm, đột nhiên làn khói trắng nhàn nhạt phả vào trong phòng, giống như yên nhược nhưng lại có hoa mai.
      Bạch Tử Sơ mở hai mắt ra, hai tròng mắt trong trẻo, hề có vẻ buồn ngủ lười biếng, lấy tay che lên mũi Tô Thanh Nhan, ngay sau đó ánh mắt chợt loé lên, nhanh chóng ôm nàng xoay người, chỉ nghe hai tiếng "Leng keng" vang lên, ngoái đầu lại nhìn, mũi của ám khí khảm chặt vào phía giường chỗ Tô Thanh Nhan vừa nằm !

      Sau khi nghe có tiếng động, Tô Thanh Nhan liền tỉnh dậy, đầu nàng có chút choáng váng, sờ sờ đầu : "Ơ, làm sao vậy?"
      Bạch Tử Sơ đưa mắt nhìn sang chung quanh, làm ra vẻ mặt vô tội mếu máo : " biết, vừa rồi ta nghe được có tiếng ‘ leng keng ’ , liền cho là mưa dột, nên mới ôm ngươi che mưa cho ta."
      "..." Tô Thanh Nhan vuốt vuốt đầu, luôn có cảm giác đầu óc mình choáng váng, ý thức , nàng định mở miệng , đột nhiên Bạch Tử Sơ ôm nàng lật ra giường, "Rầm", Tô Thanh Nhan ngược lại rơi mặt đất, đau đến mức nàng kêu tiếng.
      Tô Thanh Nhan u oán trừng : "Ngươi lại làm cái gì?"
      "Vừa rồi đầu ta hơi choáng, ngủ được, lăn lăn xuống giường, liền lấy ngươi làm đệm cho ta." Bạch Tử Sơ lại trưng ra vẻ mặt vô tội.
      "... Ngươi cút cho ta!" Tô Thanh Nhan nổi giận, nàng dùng sức đẩy Bạch Tử Sơ, đạp cước, khiến cho bị buộc đứng dậy.
      Nhưng lúc này đạo hàn quang đột nhiên vút qua, hướng thẳng đầu Tô Thanh Nhan bắn tới, Bạch Tử Sơ giật mình, chợt đá cước vào đầu gối nàng.
      Đầu gối bị đau nhức, nàng liền cúi xuống xoa xoa lấy cái đầu gối, : "Ngươi làm gì đó?"
      "Ngươi đá ta! Ta đá ngươi lại!"
      "Chết tiệt!" Tô Thanh Nhan nổi giận, vốn là đầu óc choáng váng, ngủ được ngon giấc, còn bị Bạch Tử Sơ ngược đãi như vậy, cho dù tính tình nàng có tốt mấy cũng khỏi nổi giận.
      Nàng vọt lên, lại đột nhiên bị Bạch Tử Sơ kéo tay, mười ngón tay đan xen, ôm nàng quay vòng vo vài vòng.
      "Ngươi lại làm gìiii!"
      "A - - đêm dài, lại ngủ được, chúng ta múa chút ." Bạch Tử Sơ cười cực kì thà vô tội.
      Tô Thanh Nhan có chút giận, nàng dậm chân, muốn đá Bạch Tử Sơ, lại chợt phát mắt Bạch Tử Sơ sáng quắc nhìn chằm chằm phía sau nàng, nhất thời việc gì, nàng khẽ quay đầu định nhìn thử, thấy Bạch Tử Sơ đột nhiên kéo nàng qua, sít sao ôm vào trong ngực, ôm nàng xoay người cái, vài tiếng động xẹt qua khí, mũi ám khí lại dừng ở dưới chân Tô Thanh Nhan.
      Cũng biết khói mê này rốt cuộc là gì, vô cùng lợi hại. Khiến cho Tô Thanh Nhan chẳng những tính cảnh giác hoàn toàn giảm xuống, đến mức ngay cả địch nhân bên ngoài đều hề phát giác, lại còn bắt đầu choáng váng, toàn thân còn chút sức lực nào.
      "Ngươi..." chữ "Ngươi" vừa mở miệng, Tô Thanh Nhan liền thấy thân thể mềm nhũn, chỉ muốn ngã xuống, lúc này đột nhiên có vật ấm áp đụng lên, che ở môi nàng, luồng khí tươi mát thổi vào môi của nàng, làm cho đầu của nàng minh mẫn hơn rất nhiều.
      Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, nhìn cái con người nháy mắt độ khí cho nàng, mặt lập tức đỏ ửng, nàng bị hôn, vẫn bị... Quan sát ở khoảng cách gần thế này nàng mới nhận ra Bạch Tử Sơ rất tuấn mỹ, lông mi dài giống như những chiếc quạt, đáy mắt sóng sánh nước, thâm tình, ngũ quan xuất chúng, ánh trăng lại nhàn nhạt bao phủ, bạch y Bạch Tử Sơ càng thêm vẻ thanh cao thoát tục đầy mị lực, làm cho người ta say mê.
      Nàng từ từ chìm đắm vào nụ hôn, thể tự thoát ra được, nàng căn bản hề phát , Bạch Tử Sơ ôm nàng xoay chuyển mấy vòng, tránh được bao nhiêu nguy hiểm.
      Cuối cùng, lúc Tô Thanh Nhan sắp tỉnh táo khôi phục ý thức, Bạch Tử Sơ ánh mắt lại chợt loé sáng, ôm nàng lăn vòng ngay tại chỗ, sau đó đột nhiên ôm đầu nhảy dựng lên: "A - - có quỷ oa!"
      Tô Thanh Nhan bị dọa sợ choáng váng: "Ngươi... Ngươi làm sao vậy!"
      Bạch Tử Sơ tay kéo nàng qua, chỉ vào bên ngoài : "Bên ngoài có quỷ a, vừa rồi liên tục có quỷ xông đến, phát ra tiếng đinh đinh đinh."
      Tô Thanh Nhan nghe thấy hoàn toàn bừng tỉnh, có sát khí! Vừa rồi ý thức nàng hỗn độn phát giác được, nhưng giờ tỉnh táo, nàng liền nhận ra sát khí ở chỗ nào, nàng hơi nhếch môi, thấp giọng : "Đứng vững!" Vừa xong, thân thể nhanh chóng nhảy lên, từ bệ cửa sổ lẻn ra ngoài, chuẩn bị giao đấu với mấy vị hắc y nhân lẩn trốn.
      Ánh mắt nàng lạnh lẽo, tay vừa xoay , mảnh đao liền xuất ở đầu ngón tay của nàng, nhanh chóng lao về hướng bọn địch nhân.
      Mấy vị hắc y nhân kia cũng chẳng phải nhân vật bình thường, liếc nhau cái, ba người hướng về phía Tô Thanh Nhan tấn công, người nhanh chóng thoát báo tin.
      Tô Thanh Nhan mi xiết chặt, mấy người này phối hợp ăn ý, hô hấp nhất trí, hiển nhiên là cao thủ cực kỳ am hiểu nấp, chả trách nàng vừa rồi phát giác được tồn tại của đối phương. Bất quá, bọn họ cũng quá coi thường nàng.
      Bàn tay vừa nhàng xoay, tay lại ra mấy cánh hoa, nàng nhanh chóng bắn về phía trước, tiếng kêu rên vang lên, tên hắc y nhân chạy thục mạng kia liền ngã xuống đất mà chết.
      Ba người còn lại có chút kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn nghĩ tới công phu sử dụng ám khí của Tô Thanh Nhan lại lợi hại như thế. Nhưng mà, lợi hại hơn vẫn còn chờ phía sau.

      Chỉ thấy loé lên tia hàn quang, vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, phía cổ chợt lành lạnh, vết máu nhè từ trong chậm rãi chảy ra, bọn họ dám tin, mở to hai mắt, cổ họng phát ra tiếng rên, đến cả đối phương dùng loại vũ khí gì, họ còn chưa thấy ngã xuống mặt đất.

      Trong ba người bọn họ, có kẻ chưa chết, lại bị điểm huyệt thể động đậy, cũng là người duy nhất thấy vũ khí của Tô Thanh Nhan, đó là sợi chỉ bạc, sợi chỉ bạc quấn quanh khung bên hông, nếu phải nhờ ánh trăng chiếu sáng, chỉ sợ ngay cả cũng thể thấy .
      Tô Thanh Nhan nhếch môi cười cười, phủi tay, đem chỉ bạc cất kỹ, sau đó kéo theo tên duy nhấy may mắn còn sống sót tiến về phía căn phòng.
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :