1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Ôi chết, vẫn còn sót lỗi à? Híc, thank nàng @quỳnhpinky nhé, híc! Để ta sửa lại, tìm được lỗi nào các nàng báo cho ta với nhé! Thank các nàng nhiều lắm luôn ý! (À, quên, cả các chú nữa, nếu có chú nào thích đọc ngôn tình!)
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      a này giả ngu giỏi bó tay luôn.............cơ mà khi nào 2 ac mới có tiến triển nhỷ chứ ta thấy 2 ng cứ ng ngốc ng giả ngu đến bao h aaaaaaaaaaaa:yoyo68::yoyo68::yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      thank nàng:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Pham Trang thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      khi nào hai người mới tin tưởng và giả ngốc nữa đây. mà ta nghĩ là bút tích kia là của Bạch ca
      Pham Trang thích bài này.

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Có ai muốn H ? :yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      Đùi gà thứ 23: Bị bắt dừng chân ở thanh lâu

      “Lão gia, lão gia---” thanh vội vàng vang lên ở Nhạc Phủ.

      gian nhân vô cùng lo lắng, kích động chạy đến trước cửa phòng Nhạc Phúc Đức, kích động gõ cửa.

      Nhạc Phúc Đức nằm nghỉ ngơi giường, nghe thấy thanh ồn ào ngoài kia, bất mãn, cả giận mắng: “Ầm ĩ cái gì! Ta mệt!”

      “Tên kia!” Con Nhạc Phúc Đức cũng nghe tiếng đến, đến trước cửa, trừng mắt nhìn gia nhân kia cái: “Ngươi thấy cha ta mệt sao? Ầm ầm ĩ ĩ cái gì?”

      “Đại tiểu thư, tốt, tốt!” Gia nhân kia cung kính hành lễ, đưa hai tay đầy mồ hôi dâng lên kim trâm cài đầu, “Đại tiểu thư, vừa rồi, chủ tiệm cầm đồ Hứa thị ở cuối phố đưa đến, muốn tiểu nhân đưa cho ngài, còn …”

      “Phanh” thanh vang lên, cửa hung hăng bị mở ra, Nhạc Lộ vào trong phòng rồi lại đóng lại ngay, đập vào mặt gia nhân kia, Nhạc Lộ vọng ta, thanh bất mãn: “Dong dài nhiều, cái gì mà tiệm cầm đồ? Muốn tặng cho ta cái trâm này để mời ta đến sao? Thực quá mơ tưởng.”

      Vừa liếc nhìn thấy cái trâm này, Nhạc Lộ liền biết đó là do mình làm mất, nghĩ chính là do nam tử lúc trước bị mình mang về trộm . Cầm trâm cài trong tay, trong đầu lại lên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Tử Sơ, nội tâm con nhất thời nở rộ, xuân tâm nhộn nhạo. Nghĩ đến việc trâm cài được Bạch Tử Sơ chạm qua, trong lòng nàng sung sướng, cười đến mãn nguyện nhìn trâm cài, lại đến trước gương, cài trâm lên.

      “Con a, có chuyện gì?” Thanh Nhạc Phúc Đức vô lực hỏi con , từ hôm qua, sau khi bị Bạch Tử Sơ doạ sợ, liền ngã bệnh.

      Nhạc Lộ nghe tiếng, quay đầu lại cười : “Cha, có việc gì, chỉ là mang trâm cài lại tặng thôi.”

      , vậy quên !” Nhạc Phúc Đức cũng để ý nhiều, hỏi vài cầu xong lại ngủ ngay.

      Nhạc Lộ nhìn vài lần, thấy phụ thân ngủ, liền đắp cẩn thận chăn cho cha, rồi đứng dậy ra ngoài.

      Ngày thường, Nhạc Lộ như đại tiểu thư bình thường, nhưng đừng xem thường nàng, có thể làm con gian thương, chả nhẽ lại có chút khôn khéo.

      Vừa rồi, nàng phát gia nhân mang trâm cài đến rất khẩn trương, nghĩ đến chắc chắn có việc lớn gì, nhưng ngại có cha ở đây, nàng muốn cha lo lắng, an ủi cha ngủ xong, nàng mới uốn éo rời , tay vẫn cầm theo trâm cài kia.

      Lật trái lật phải hồi, nàng cũng phát chữ trâm, chữ viết cứng cáp, có lực, chính là dùng lực truyền đến đầu ngón tay mà viết nên, mà trâm cài này cứng rắn vô cùng, có thể làm được như vậy, công lực của đối phương phải là cực cao .

      Nàng cho người gọi gia nhân kia đến, nghe được tin chủ tiệm cầm đồ còn ở đại đường, liền tìm . Hai người đàm luận hồi, đến khi chủ tiệm rời , Nhạc Lộ liền gọi người đến, giọng phân phó vài câu, trong mắt chợt loé lên tia hiểm.

      Trái lại, bên kia, sai khi trải qua cố gắng của Bạch Tử Sơ, hai người rốt cục cũng có tiền mua Đùi gà. Giờ phút này, Bạch Tử Sơ cầm gói Đùi gà to, vừa cắn Đùi gà, vừa tìm chỗ râm mát đường để nghỉ ngơi, mà Tô Thanh Nhan vẫn phía sau , coi chừng , tránh việc cao hứng lên mà đụng phải người khác.

      Tuy nàng có điểm hoài nghi Bạch Tử Sơ, nhưng khi còn chưa xác định được đâu là , nàng vẫn thực chiếu cố tốt cho Bạch Tử Sơ, tuy là Bạch Tử Sơ có điểm thực ngốc nghếch, nhưng nàng có thể thấy được đối với mình có điểm khác biệt.

      là giữa trưa, tiền cũng có, Tô Thanh Nhan liền muốn khởi hành tìm Ngọc Diệp Hoa, nhưng Bạch Tử Sơ lại lấy lý do còn chưa ăn đủ Đùi gà, muốn Tô Thanh Nhan lưu lại ngày, còn cách nào nữa, Tô Thanh Nhan đành phải nhận mệnh, cùng lang thang trong thành, mua Đùi gà cho ăn.

      Bạch Tử Sơ cũng thực hảo phóng, toàn bộ tiền đều giao cho Tô Thanh Nhan quản, mà cũng ngoan ngoãn, dù là ăn cái gì, cũng soi mói lãng phí, dạo hồi, thấy sắc trời còn sớm nữa, Tô Thanh Nhan liền muốn tìm gian khách sạn nghỉ chân.

      Liếc mắt cái, Tô Thanh Nhan phát ở gần đó có nhà nghỉ, vội lôi kéo Bạch Tử Sơ đến bên đó, nhưng mà vừa tới cửa, Bạch Tử Sơ nhìn nhìn nơi kia, đứng chết ở đó nhúc nhích: “Ta , ta …”

      Dù Tô Thanh Nhan là người có võ, nhưng cũng làm động đậy được, giằng co hồi, Tô Thanh Nhan chống nạnh hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Hay tối nay ngươi muốn ngủ cây?”

      Bạch Tử Sơ lắc lắc Đùi gà trong tay, mạnh mẽ lắc đầu : “Ta ! Ta !”

      êm đẹp, vì sao lại ?” Tô Thanh Nhan hơi nhếch môi, cùng tranh luận.

      “Ta !” Bạch Tử Sơ nắm chặt tay , “Nơi này tốt!”

      “Vậy ngươi muốn chỗ nào? Chúng ta phải tìm chỗ ở đâu nhé!” Tô Thanh Nhan nhướn mày, lạnh lùng .

      Bạch Tử Sơ cười cái tươi, giơ Đùi gà trong tay chỉ chỉ nơi phồn hoa, : “Ta muốn chỗ đó.”

      Tô Thanh Nhan quay đầu nhìn, nháy mắt cái, chỗ kia là – thanh lâu?!?

      Hai mắt Tô Thanh Nhan càng lạnh, nhìn nữ nhân mặc mát mẻ đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại lộ hai cái Đùi gà trước ngực ra mời chào khách khứa, nàng khỏi nuốt ngụm nước miếng, hay là Bạch Tử Sơ muốn phá thân đồng trinh của ở nơi đây chăng?

      Khi mà Tô Thanh Nhan còn sững sờ, Bạch Tử Sơ nhấc chân nhảy đến trước cửa thanh lâu, nhìn ba chữ “Di hồng lâu” mặt tiền lóng lánh dát vàng, “Oa” lên tiếng muốn nhảy vào trong..

      Lúc này, Tô Thanh Nhan cùng Bạch Tử Sơ vẫn chưa tháo hết hoá trang ăn xin xuống, nên khi mà Bạch Tử Sơ còn chưa chạm chân đến cửa, bị người của tú bà ra ngăn cản: “Ăn mày ăn xin từ nơi nào, đến đây là gì? , tránh sang bên.”

      Bạch Tử Sơ chớp chớp mắt : “Ta phải ăn mày, ta đến nghỉ chân.”

      Tú bà khinh bỉ nhìn Bạch Tử Sơ cái, khinh thường : “A, ra là đồ ngốc, hừ, lại còn có kẻ ăn mày ngốc đến đây tìm thoải mái sao? Người đâu, bắt ném ra bên ngoài cho ta!”

      “Dạ!” Vài phần thanh vang lên, mấy đại hán đến, bao quanh lấy Bạch Tử Sơ.

      “Tránh ra!” Thấy Bạch Tử Sơ gặp nạn, Tô Thanh Nhan vội vọt tới đứng trước mặt , thanh lạnh lùng : “Có gì từ từ , đừng động cái là ra tay, các ngươi có nhân tính.”

      “A, vị nương này, ở chỗ chúng ta đây, vốn cái gì mà … nhân… tính…” Thanh của tú bà chậm rãi dừng lại, tròng mắt tham lam chuyển động theo ngân phiếu trong tay Tô Thanh Nhan, tú bà là người làm ăn, có tiền là làm, đâu thèm quan tâm bọn họ là ai a.

      Tô Thanh Nhan khinh bỉ nhìn nàng cái, đưa ngân phiếu mang theo nội lực ập vào lòng tú bà, khiến nàng giật lùi mấy bước: “Nhìn , ngân phiếu này cho ngươi, mau tìm cho chúng ta gian phòng cao cấp, nhớ , cần im lặng chút, nếu phòng an tĩnh, có người khác tiến vào ngươi cứ chờ hậu quả !”

      “Được, được, được,” Tú bà nhìn ngân phiếu trong tay mà hoa cả mắt, đâu quan tâm bọn họ là ăn mày hay kẻ ngốc, vội vàng tiếp đón, hỏi: “A, biết hai vị cần tìm nương thế nào?”

      nương?” đầu Tô Thanh Nhan bốc khói , “Nhìn , ta là nương, thể dùng sao?”

      “…A, nương tử Tô Tiểu Nhan là nương, có thể dùng, có thể chấm tương ăn.”

      "..."

      Tô Thanh Nhan thực hối hận ở tình thế cấp bách này lại chuyện lung tung, nàng vội đẩy Bạch Tử Sơ lên lầu.

      Dưới chỉ dẫn của tú bà, hai người đến gian phòng tương đối yên lặng, phòng ở nơi đây có vị lả lướt mê hoặc, Tô Thanh Nhan vừa tiến vào ngửi thấy hương vị này, vội lui ra, kêu: “Đem các loại dược liệu hợp hoan gì đó của các ngươi mang hết cho ta!”

      Tú bà đáp lời, lại cho người thay đổi toàn bộ bộ mới, Tô Thanh Nhan xác nhận ổn mới vào.

      Nhưng vừa vào đến bên trong, nhìn thấy Bạch Tử Sơ trong đó, nàng lại sửng sốt.

      Chỉ thấy quần áo Bạch Tử Sơ lộn xộn, lộ ra bờ vai gầy yếu, tóc tai hỗn độn, lăn lộn giường, mặt có mảng ửng hồng, hiển nhiên trúng hương hợp hoan.

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan giật liên hồi, nàng qua lại. Lúc này Bạch Tử Sơ mới hé ra đôi môi từ bạc trắng sau khi trúng độc lại hồng hào lên, đưa lưỡi liếm liếm môi, nước miếng thấm ướt môi khô trở nên mê hoặc lạ thường, lại nhìn kỹ dung nhan tuấn mỹ kia, hai mắt bị sương mù vây kín, lông mi dài như cây quạt chớp chớp, Bạch Tử Sơ động tình như vậy, khiến cho Tô Thanh Nhan nhìn mà say mê.

      Nàng si ngốc tiến lên, ngồi trước mặt Bạch Tử Sơ, nhàng vuốt ve mặt : “Tướng công Tử Sơ”

      “Nương tử Tiểu Nhan,” Bạch Tử Sơ mở miệng , giơ hai tay ôm lấy nàng, chôn đầu ở vai nàng cọ cọ thôi, “Ta nóng quá, khó chịu a.”

      ư?” Nghe thành mềm mại nhàng uyển chuyển mang theo phần dụ hoặc, tâm Tô Thanh Nhan càng bị mê hoặc, lại cộng thêm hương vị thấm đầy hương sữa của Bạch Tử Sơ khiến thần trí của nàng khỏi mơ hồ.

      “Nếu vậy, …” Tô Thanh Nhan cười đến là quyến rũ giơ tay ngọc ngà ra, ngón tay mềm mại phất qua hai gò má , lướt xuống bờ vai, lại chậm rãi tiến vào ngực bóng loáng của .

      “Vậy thế nào?” Bạch Tử Sơ ôn nhu , thân thể khoẻ khiến vặn vẹo đến càng lợi hại hơn.

      “Vậy làm thôi.” Tay Tô Thanh Nhan lướt qua hai điểm trước ngực Bạch Tử Sơ, đảo quanh đó mấy vòng, mị hoặc ghé vào lỗ tai thở hơi, tay lướt dọc từ ngực kéo xuống, đến rốn, lại đảo quanh vài vòng, sau đó dần di chuyển xuống, chuyển xuống.

      Hô hấp Bạch Tử Sơ càng dồn dập, mặt lại càng đỏ ứng, khẽ nhếch đôi môi, nhàng thở ra, tới thời điểm quan trọng, hai tay vừa động, lại ---

      Truật nhất chỉ, điểm vào huyệt đạo bên hông Bạch Tử Sơ, nhìn biểu tình cứng ngắc của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan rút tay ra, xoa xoa hai tay chút: “Ngô, tướng công Bạch Tiểu Sơ, da ngươi mềm a.”

      Nàng lại tiến lên, sờ sờ mặt Bạch Tử Sơ: “ quá mềm .”

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan!” Bạch Tử Sơ muốn rút tay về, bĩu môi gọi.

      “Ừ, sao thế?” Tô Thanh Nhan cười .

      “Ta nóng quá a!” Bạch Tử Sơ cứng ngắc .

      Tô Thanh Nhan cười cười: “A, ngoan, để ta giải nhiệt cho ngươi nhé!”

      xong, nàng giơ tay lật lật áo Bạch Tử Sơ chút, phất tay lên cái, lượt quần áo của Bạch Tử Sơ bay lên rồi rơi xuống đất, trận gió theo đó mà sinh ra khiến cho thân thể Bạch Tử Sơ bỗng nhiên rùng mình, liên tiếp hắt xì vài cái.

      Sau khi thực xong trò đùa dai, Tô Thanh Nhan đắc ý vỗ vỗ tay, : “Tướng công Bạch Tiểu Sơ, ngoan ngoãn ở đây nha, ta ra ngoài chuyến, khi về mua Đùi gà cho ngươi ăn.”

      xong, nàng vui vẻ nhảy ra ngoài, để cái kẻ đáng thương kia ở lại mình trong phòng.

      "Tô Tiểu Nhan, ta hận ngươi —— a thu —— a thu —— "

      H ư, chưa có đâu! :yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      quỳnhpinky, Neavah Redneval, mal7 others thích bài này.

    5. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      quá bỉ ổi, nhưng bị gặp khắc tinh rồi. Ăn trộm gà được còn mất nắm gạo
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :