1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Có vẻ như giấu ở chỗ lần trước định giấu giấy chứng nhận của Tiểu Nhan rồi :yoyo53::055:
      fujjko thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà số 22: Bán trâm mua Đùi gà.

      Chỉ thấy Bạch Tử Sơ kéo kéo hai túi quần, cười hì hì : “Ở đây, ta cất nó ở đây!”

      “…” Mặt Tô Thanh Nhan đen lại, lập tức lui lại mấy bước, xua tay : “, , , ngươi, ngươi, ngươi cách xa ta chút.”

      Đặt trâm kia ở gần Đùi gà của ? sợ Đùi gà của mình bị trâm kia làm hỏng sao? Ai chà, vừa nghĩ đến việc trâm kia phá hư Đùi gà, lòng Tô Thanh Nhan lại thấy lạnh lạnh.

      Bạch Tử Sơ lắc lắc tay, từ đũng quần mình lấy ra trâm, : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, nàng làm sao vậy?”

      Mặt Tô Thanh Nhan lại đen hơn nữa, trâm kia đặt ở chỗ đó, làm sao nàng dám cầm nữa?

      Bạch Tử Sơ nghĩ nghĩ, rồi tiến lên, muốn cài trâm kia lên đầu Tô Thanh Nhan: “Tô Tiểu Nhan, trâm này rất đẹp, ta quyết định tặng nó cho nàng.”

      Mặt Tô Thanh Nhan chảy ròng, lui lại mấy bước: “Ngươi, ngươi, tự ngươi cầm được rồi, cần cho ta!”

      Bạch Tử Sơ khó hiểu: “ phải vừa rồi nàng muốn có sao?”

      Hai tay Tô Thanh Nhan bắt chéo trước ngực, ghét bỏ : “, , , ta có muốn nó.”

      “Nha, vậy được!” Bạch Tử Sơ cười hì hì đem trâm bỏ vào lòng mình, thoả mãn vỗ vỗ: “Định cho nàng biết, kỳ , ta mặc hai lần quần.”

      "..."

      Đột nhiên, Tô Thanh Nhan có cảm giác muốn đánh đến chết luôn.

      Hai người giằng co nhau hồi, rồi từ góc khuất này ra. Nhưng chưa được vài bước, Tô Thanh Nhan lại nảy sinh cảm giác lo lắng, sợ bọn nha dịch kia quay lại tìm họ, vì thế, trái lo phải nghĩ hồi, nàng quyết định dịch dung.

      Nhưng nay bọn họ chút tiền cũng có, thể mua vật phẩm để dịch dung, rơi vào đường cùng, Tô Thanh Nhan liền đem đất đường bôi lên mặt Bạch Tử Sơ, cũng tháo dây cộc tóc của Bạch Tử Sơ ra, làm loạn đầu tóc của , bao lâu sau, Bạch Tử Sơ liền có ngay bộ dáng lộn xộn.

      Tô Thanh Nhan vừa lòng nhìn hình tượng Bạch Tử Sơ bị biến thành bộ dáng ăn xin, cười đến là thoả mãn.

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan,” Bạch Tử Sơ sờ sờ đầu tóc mình, “Sao nàng làm?”

      Tô Thanh Nhan chép miệng: “Ây da, Nhạc Phúc Đức kia mới gặp ngươi, chưa hề nhìn thấy ta.” Còn nữa, nàng cũng muốn tự mình biến mình thành bộ dáng bẩn thỉu đến đáng thương này.

      “Nhưng là…” Chỉ câu đem suy nghĩ của nàng đánh tan, “Nha dịch nhìn thấy ta và ngươi ở chung chỗ.”

      "..."

      Cuối cùng, bất đắc dĩ, Tô Thanh Nhan cũng đánh biến mình thành bộ dáng của cái bang.

      Vì thế, người đường cái hôm nay gặp cảnh như sau, hành khất ái trắng lôi kéo hành khất áo hồng nghênh ngang tới lui.

      Nhưng mà lượn lờ bao lâu sau, hai người lại bị đói đến mệt, hai mắt Tô Thanh Nhan loé sáng, đem chủ ý đánh đến người Bạch Tử Sơ, “Bạch Tiểu Sơ a, ta đói bụng quá à, ngươi…” Ngươi nên tiếp tục bán mình cho ta kiếm tiền .

      “A—có Đùi gà!” Hăi mắt Bạch Tử Sơ sáng lên, chỉ vào hướng trước mặt mà hô lên.

      Tô Thanh Nhan cũng nhìn lại, chỉ thấy đó là tấm biển, đó là dấu hiệu đặc biệt, vẽ cái hình gì đó bên trong, bên trong viết hai chữ “Hứa thị”, quán này là ---

      Tiệm cầm đồ! Hai mắt Tô Thanh Nhan cũng sáng ngời, có rồi, bọn họ đem trâm cài đầu này đến tiệm cầm đồ, chả nhẽ có tiền ăn sao? Miệng nàng nhất thời giương cao, liền lôi kéo Bạch Tử Sơ đến tiệm cầm đồ. Bạch Tử Sơ nghĩ là Tô Thanh Nhan mang Đùi gà cho ăn, mừng rỡ lấy lại thế chủ động kéo nàng , cũng vội vã chạy đến chỗ tiệm cầm đồ.

      Hai người sảng khoái bước vào, thấy tiểu tử bước đến, ngăn bọn họ lại, lại đánh giá bọn họ dưới lượt, khinh thường phất tay: “Kiếm chỗ nào ăn xin , nơi này có đồ gì cho ngươi ăn đâu, muốn ăn cơm ra quán khác bên ngoài .”

      Tô Thanh Nhan tức giận, muốn cãi nhau với , lại thấy Bạch Tử Sơ vọt người cái, nhảy qua tiểu nhị giữ cửa, đến trước mặt chủ tiệm, cách cửa sổ mà hỏi: “Xin hỏi, ở đây là Đùi gà ăn ?”

      Mặt điếm chủ đẩy tức giận, vội vàng quát: “Tiểu Đức, sao lại cho đám ăn xin vào đây? Mau…” Vừa cất lời, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy trâm cài đầu trong tay Bạch Tử Sơ, ánh mắt tham lam đảo cái, “…mang trà ngon lên cho , hầu hạ cho tốt vào.”

      "..."

      Tiểu Đức cũng Tô Thanh Nhan cùng khinh bỉ nhìn chủ tiệm tham lam kia cái.

      lâu sau, Tô Thanh Nhan cùng Bạch Tử Sơ được mời đến bên trong, trà ngon bánh ngon cũng được mang lên.

      Chủ tiệm nịnh nọt tiếp đón bọn họ, lại còn nịnh nọt rót trà cho bọn , cần suy nghĩ nhiều, xác định hy vọng có thể bán rẻ cho bọn họ cái trâm cài đầu kia.

      Bạch Tử Sơ nổi giận, bĩu môi, lớn: “Tô Tiểu Nhan, ta muốn uống nước.”

      Tô Thanh Nhan thở dài, tiến lên cầm chén trà, nhàng thổi thổi, đặt bên miệng . Có đôi khi, Bạch Tử Sơ giống như đứa trẻ chịu lớn, ăn cơm, mặc quần áo đều cần nàng giúp.

      Bạch Tử Sơ thoả mãn liếm môi, sờ sờ bụng kêu réo, : “Sao lại có Đùi gà?”

      Chủ tiệm nghe vậy, hai mắt sáng ngời: “Có có, nhưng là…” Ngữ điệu chuyển cái, cười gian : “Đùi gà này cần có trắng mua.”

      “Là sao?” Hai mắt Bạch Tử Sơ sáng ngời: “Cần đen mua sao?”

      Phốc xuy, khoé miệng Tô Thanh Nhan nhịn được mà bật cười.

      “Cái này, hắc hắc,” chủ tiệm bị lời ngu ngốc của Bạch Tử Sơ mà biến thành tình cảnh biết gì nữa, bỗng nhiên tròng mắt vừa chuyển, nghĩ, người ngu ngốc thế này lừa dễ thôi, vì thế luôn: “Cái này, Đùi gà là cần tiền để mua, mà người các ngươi,” cao thấp đánh giá lượt, “Tựa hồ cso tiền.”

      “Ai chúng ta có tiền!” Bạch Tử Sơ nổi giận đùng đùng đập cái trâm kia lên bàn, hừ hừ : “Đây phải là tiền sao?”

      Nhìn cây trâm lóng lánh bàn kia, mắt sáng lên, vừa đưa tay ra muốn lấy, nhưng Bạch Tử Sơ lại giơ tay ra chặn lại, lớn tiếng : “ đưa ngươi được, ngươi còn chưa đưa tiền cho ta!”

      “Hà hà,” chủ tiệm cười nịnh nọt “Vị công tử này, trước tiên ta cần biết cây trâm này có giá trị thế nào mới có thể đưa tiền cho ngươi được chứ?”

      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu, với Tô Thanh Nhan: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, muốn xem vật của chúng ta.”

      Tô Thanh Nhan gật gật đầu, ngữ khí lạnh lùng : “Để xem, trước sau gì, cũng dám cướp của chúng ta đâu!” xong, cỗ sát khi vờn quanh thân nàng, đánh đến phía chủ tiệm kia, khiến cả người tự dưng run lên, da đầu run lên, còn tưởng là khí tự dưng lạnh.

      Lúc này Bạch Tử Sơ mới yên tâm đem trâm cài đầu ra, tiến đến trước mặt chủ tiệm : “Nào, nhìn .”

      “Được được.” chủ tiệm là người khôn khéo, biết được thể lừa bọn họ, nên cũng dám khinh thường, lúc này giơ tay trước mặt Bạch Tử Sơ, muốn nhận trâm kia, nhưng mà Bạch Tử Sơ vẫn buông tay, miệng còn lớn: “Ngươi làm gì? Nhìn nhìn !”

      Chủ tiệm sửng sốt, nhìn thấy Bạch Tử Sơ chịu buông tay, ánh mắt xẹt qua tia sắc lạnh, thầm mím môi, rồi cẩn thận quan sát. Nhìn xong, trong mắt đầy ánh sáng, nhưng chỉ chớp mắt cái, bỗng căng thẳng : “Trâm này sao? Là mạ vàng, bán cái này sao?” tiện tay lấy ra bàn tính, tuỳ ý gẩy gẩy vài cái: “Nhiều cũng chỉ được năm lượng bạc.”

      “Năm lượng?” Tô Thanh Nhan kinh ngạc , mở to mắt nhìn cây trâm kia,chả nhẽ con phú thương lại dùng đồ rẻ đến thế sao? Nhưng nàng phải là người buôn bán, nên căn bản biết đúng sai, may mắn, bên người nàng còn có chuyên gia quấy rối – Bạch Tử Sơ.

      “Năm lượng là bao nhiêu? Có thể mua Đùi gà sao?” Bạch Tử Sơ nghiêng đầu hỏi.

      “Cái này…” với kẻ ngốc, chủ tiệm cũng biết nên giải thích thế nào nữa, ngượng ngùng cười : “Năm lượng bạc có thể mua rất nhiều Đùi gà….”

      chứ?” đáy mắt Bạch Tử Sơ toả sáng, lại giơ năm ngón tay ra : “Vậy năm ngàn lượng phải là mua được nhiều hơn sao? Ta đây muốn năm ngàn lượng!”

      Chủ tiệm giật mình, trực giác cho biết Bạch Tử Sơ đơn giản, sắc mặt trầm xuống, : “Vị công tử này, trâm của ngươi là đồ mạ vàng, căn bản đáng giá, thứ ta đây đủ năm ngàn lượng đưa cho ngươi, năm lượng, giá chốt, nếu đồng ý, mời về.”

      “A, năm ngàn lượng cũng đủ, ngươi mở tiệm làm gì? Gạt người, căn bản ngươi là gian thương gạt người!” nhảy dựng lên, dùng trâm kia chỉ vào chủ tiệm, la lớn: “Gian thương gạt người, gian thương gạt người!”

      Giọng của Bạch Tử Sơ lớn, bọn họ dù ở nhà trong, nhưng cũng gần với đường cái bên ngoài, cho nên, rất nhanh, bên ngoài có tiếng người đến, dòm qua cửa sổ mà nhìn vào.

      Chủ tiệm bị hoảng sợ, buôn bán cần nhất là danh dự, ai lại sợ người ngoài dòm ngó chứ. Nhìn bộ dáng Bạch Tử Sơ ngây ngốc, chủ tiệm lên tia sát ý, lập tức bảo Tiểu Đức ra bên ngoài đuổi người vây xem , sau đó lại mím môi, cố gắng cười : “Công tử a, phải là ta muốn mua, chỉ là trâm này của ngươi đáng giá này, lại là đồ mạ vàng, phải là vàng thực.”

      “Mạ vàng? Thế nào gọi là mạ vàng?” Bạch Tử Sơ nghe vài lần là mạ vàng, liền quay đầu hỏi.

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan nhếch lên, nhìn đến chủ tiệm bị Bạch Tử Sơ doạ đến sợ, nàng khá là vui vẻ, vì thế, nàng giải thich: “ cách khác, khi ngươi ăn Đùi gà, muốn ăn Đùi gà ngon, nhưng mà có cửa hàng bán cho ngươi loại Đùi gà kém chất lượng, làm được tốt, căn bản có giá trị bằng tiền ngươi mua, khiến cho ngươi thể ăn được ngon. Là như thế, hiểu được chưa?”

      “Nha, vậy, tức là mạ vàng là phá hư Đùi gà?”

      Tô Thanh Nhan khen ngợi gật đầu.

      Bạch Tử Sơ đem trâm kia nắm trong bàn tay nhìn nhìn: “Nhưng đây là vàng thực nha!”

      giơ trâm đến trước mặt chủ tiện, cao giọng : “Ánh mắt ngươi phải nhìn lầm chứ? Ngươi nhìn , chỗ nào là mạ vàn? Đây là vàng thực lấy từ núi Lang, nước sơn đó là Thuý Vân chi thành, hình thức là làm theo hình thức của Ngọc Nương trong cung tiền triều, bởi thế, đây còn là di vật tiền triều, trâm cài này qua tay nhiều người phú quý,…” Bạch Tử Sơ tựa như nhà trí thức, đem lại lịch của trâm cài này ra, khiến cho cả chủ tiệm và Tô Thanh Nhan đều sửng sốt. Ước chừng hết thời gian uống chén trà , mới ràng rành mạch lai lịch của trâm cài kia, cuối cùng, vỗ bàn cái, đem trà bàn rung cái: “Tóm lại, đây là di vật tiền triều, giá trị cực xa xỉ, vì thế, ta quyết định, năm ngàn lượng, thành giao!”

      “Hả?” chủ tiệm bị doạ như thế, chỉ có thể phun ra chữ!

      Cuối cùng, sau khi Bạch Tử Sơ lại lớn tiếng hô hét vài câu gian thương, chủ tiệm đành cẩn thận đưa ngân phiếu năm ngàn lượng ra mua. Trâm cài xa xỉ, lại được Bạch Tử Sơ thêm mắm dặm muối phen, chủ tiệm còn thấy đây là vật báu thế gian, nên cảm thấy năm ngàn lượng bỏ ra uổng.

      Bạch Tử Sơ vui vẻ nhận ngân phiếu, kiểm vài lần, mới đem toàn bộ vào tay Tô Thanh Nhan, : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, xin vui lòng nhận cho!”

      Tô Thanh Nhan còn bị những lời của doạ sợ, ngây ngô nhận lấy, rồi đứng lên, nhưng mà, hiểu nàng nghĩ gì, thân mình lảo đảo cái, liền ngã về phía trước. Bạch Tử Sơ thấy thế, vội ôm lấy nàng, kết quả, hiểu tại sao, hai người lại ngã nhào mặt đất.

      Mà lúc này, thanh “loảng xoảng” vang lên, như có cái gì đó rơi xuống. Chủ tiệm nghe tiếng, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thứ phát ra thanh, lập tức kinh ngạc, qua, nhìn vài lần, tin tưởng có nhìn lầm, liền cúi xuống, muốn nhặt lên.

      Nhưng mà, Bạch Tử Sơ lại nhanh hơn , nhặt lên trước, lấy tay áo xoa , lại dùng miệng thổi thổi: “May quá, còn nguyên. Hì hì…”

      Chủ tiệm ngẩn người, hỏi: “Công tử, cái này, ngươi lấy từ đâu?”

      Bạch Tử Sơ ngây ngốc đáp: “Mẹ ta cho ta!”

      “Mẹ?” chủ tiệm hoàn toàn hoá đá, “Cái này…”

      “Ôi,” Tô Thanh Nhan khẽ động đậy thân mình, : “Bạch Tiểu Sơ, ngươi nặng, mau đứng lên.”

      “A,” Bạch Tử Sơ đứng lên, đồng thời cũng kéo Tô Thanh Nhan đứng dậy, vỗ vỗ bụi người nàng, trong khi Tô Thanh Nhan cảm động vì hành động của , lại thấy hai mắt sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm ngực nàng, : “Đùi gà,Đùi gà.”

      "..."

      Tô Thanh Nhan ảo não vỗ mặt : “Được rồi, chúng ta mau thôi.”

      “Nha, được!” Bạch Tử Sơ ngây ngốc cười, rồi ngoan ngoãn kéo tay Tô Thanh Nhan, mang nàng rời .

      “Ơ, trâm cài!” chủ tiệm vội vàng ngăn họ lại.

      Bạch Tử Sơ cười cười, đưa tay phóng thứ gì đó trong tay đến bàn: “Ta quên, hì hì.”

      Nhìn Bạch Tử Sơ tươi cười, chủ tiệm hiểu sao lại sợ đến run cả người.

      Sau khi hai người rời , chủ tiệm mới đem ánh mắt quay lại phí trâm cài kia, mà vừa nhìn thấy, hoàn toàn kinh ngạc luốn.

      Chỉ thấy kim trâm kia bị đâm sâu vào bàn, mặc dùng sức thế nào cũng rút ra được.

      Cuối cùng, đành phải chém cái góc bàng, mới lấy được trâm cài ra, nhưng vừa giơ tay ra sờ sờ, lại kinh ngạc phát trâm có khắc dòng chữ : mười tám tháng chín, Nhạc Phúc Đức Nhạc phủ, tử!

      lập tức u mê luôn, cả người xụi lơ, …. đến tột cùng là găp ai vậy?
      Last edited: 2/10/14

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng
      ta nghĩ trâm cài này có nguồn gốc bí mật gì đó
      Bạch Tử Sơ lợi hại

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Hahaa, tội nghiệp cho ông chủ tiệm, bị đùa bỡn còn bị gạt tiền nữa chứ:yoyo1:

    5. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      Nhạc Phúc Đức Nhạc phủ, tử là sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :