1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công, ngươi trốn không thoát - Ngạn Thiến (c72) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Zhi Zhi

      Chương 71: Lạc Phong cố chấp

      Ở sơn cốc suốt buổi sáng, ta cơ hồ cũng chưa qua, chỉ nghe Lạc Phong,tại kia người từng ly từng tý cho nghe giữa chúng ta từng phát sinh chuyện tình, tâm ta có cảm động, có vui mừng, nhưng là hơn nửa bất đắc dĩ thê lương, Phong, chúng ta trở về được nữa rồi, ngươi bây giờ làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ là tăng thêm thương cảm thôi.

      Ta muốn là nữ nhân chân đứng hai thuyền thay đổi thất thường, ta chỉ tưởng người, tại ta chỉ có thể lựa chọn Lục Minh, phải quên ngươi.

      “Vương gia, phải ta qua, chúng ta trở về được, ta đáp ứng Lục Minh phải đỡi trở về” Ta đột nhiên lên tiếng ngăn cản Lạc Phong.

      “Tình nhi, gọi ta Phong, nàng trước kia phải vẫn gọi ta như vậy sao? Ta buông tay, cho dù nàng đáp ứng người khác rồi, ta vẫn còn cơ hội, bởi vì nàng từng là của ta Vương Phi, ta muôn làm cho mình hối hận, đáp ứng ta, cho ta cơ hội, để ta được đền bù lại cho nàng”

      “Phong, dừng lại, phải mọi chuyện nhất thiết đều có thể vãn hồi, cũng có thể bù lại, ta từng hận ngươi, nhưng là ta chưa từng trong lòng oán ngươi, bởi vì ta biết, chuyện này thể trách ngươi, ta thương ngươi, ngay cả ta cũn lừa được chính mình, nhưng là nhân sinh phải cứ là có thể cùng chỗ, lúc ta rời Vương Phủ, tình muốn định rồi, chúng ta hữu duyên vô phận, cho nên buông tay , để cho chúng ta cùng nhau đều thống khổ dãy dụa” Ta sâu kín , tâm vẫn là hội đau.

      “Phong, nàng hoàn toàn nguyện ý gọi ta là Phong, đâu, nếu hữu duyên vô phận, làm sao nàng hội gả cho ta, làm Vương phi của ta, chính là nhân sinh của chúng ta xảy ra chút hiểu lầm, ta tin tưởng sau cơn mưa trời lại sáng, cần buông tha tình cảm của chúng ta, mặc dù nàng buông tha ta, ta cũng vì vậy buông tay, nàng, đời này, nhất định là Vương phi của ta” Lạc Phong có vẻ có chút kích động.

      Nếu, nếu, Phong, nếu ngươi sớm chút với ta những lời này, trước lúc ta cùng Lục Minh phát sinh quan hệ. ta cỡ nào vui vẻ, hạnh phúc, nhưng là, tại, chỉ làm ta thống khổ, để cho tâm ta khó xử, vừa thể buông tình với ngươi, cũng thể buông Lục Minh.

      “Phong, ngươi xác định bây giờ ta, hay là bởi vì nghe xong nhiều chuyện chúng ta trước kia mà nghĩ buông tha cho ta?” Ta nghĩ ta hiểu ý của Lạc Phong.

      “Chuyện trước kia giống như cái chuyện xưa, đều làm cho người ta cảm thấy bọn họ hạnh phúc làm sao, mà ta cũng như những người đứng xem, lần đó nhìn thời điểm nàng diễn, thời điểm Lục Minh hôn nàng, lòng ta đột nhiên thoải mái, giống như bị người khác đoạt mất món đồ thích, hoàng huynh ta hối hận vì hưu nàng, ta cho là đúng, trong trí nhớ của ta, nàng như vậy là người lòng dạ độc ác, ngay cả đứa cũng buông tha, nhưng khi ta biết chân tướng, ta lại muốn thừa nhận lỗi của mình, nghĩ đến chẳng qua chỉ là nữ nhân, nhưng ta lại càn ngày càng quản được lòng mình, trong lòn nghĩ đều là nàng, cái nhăn mặt của nàng, nụ cười của nàng, nhất cử nhất động, ta cơ hồ mỗi ngày buổi tồi đều đến thăm nàng, có khi là vụn trộm, ta phát cư nhiên hội ghen tị với Lưu Quốc Hoa cùng Lục Minh, có thể cùng nàng như vậy thân mật diễn xuất, có thể tùy thời gặp nàng, hôm nay ta nhịn được, Tình nhi, quên chuyện trước kia, cho chúng ta làm lại từ đầu, ta nhất định buông tay nàng” Lạc Phong xog kéo tay của ta, nắm chặt.

      Ta cười thê thảm, rút tay trở về, Lạc Phong biểu tình rang vô củng bi thương, tuy rằng lời thực thành khẩn, thực cảm động, nhưng là ta thể mãi dao động, nếu đáp ứng với Lục Minh là chờ , ta tuân thủ hứa hẹn, để cho duyên phận của ta cùng Lạc Phong qua .

      “Phong, ta gọi ngươi lần, chúng ta có hy vọng, tại ta Lục Minh, ta , toàn tâm toàn ý , hy vọng ngươi tìm được cho mình Vương Phi tốt, ta hy vọng ngươi hạnh phúc” Ta hi vọng hạnh phúc.

      có nàng ta hạnh phúc, lần này dù bất cứ giá nào ta cũng buông tha nàng, ta muốn vãn hồi lòng của nàng” Lạc Phong cố chấp.

      “Ta phải trở về, còn rất nhiều việc phải làm” Ta biêt tranh luận cuối cùng cũng có kết quả, tùy , chỉ cần lòng thay đổi, ta tin tưởng về sau buông tha.

      Vài ngày sau, thời điểm rạp hát bắt đầu diễn, ta nhìn thấy Lạc Phong đến, mình lẳng lẳng ngồi ở góc sáng sủa, thấy ta chỉ là gật gật đầu mỉm cười chào hỏi, Lục Minh rồi, còn cái kia nghiệt quyến rũ biểu diễn, trong rạp hát nữ quyến ràng giống như thiếu, thậm chí thường xuyên có người hỏi ta khi nào trở về, khụ, nam nhân xấu nữ nhân thương, nữ nhân thế nào lại đều nam nhân hư hỏng a.

      Tối hôm nay Lạc Phong lại tới nữa, kì quái là tới tìm ta.



      “Tình nhi, ta hôm nay có việc tìm nàng hỗ trợ, biết nàng có thể đáp ứng hay ?”



      “Chuyện gì?” Ta nghĩ ra có chuyện gì tìm ta.

      “Lần trươc Lôi Liệt quốc đáp ứng mượn binh, Hỏa Viêm rất kỳ quái vẫn là chúng ta bị vây chiến bên trong, lần này Lôi Liệt quốc biên cảnh đột nhiên xảy ra chiến , đành phải đem binh cho chúng ta mượn đều rút trở về, Hỏa Viêm quốc lại cố tình rục rịch, hoàng huynh có biện pháp, chỉ có thể chiêu binh tiền tuyến, nhưng là mọi người giống như sĩ khí cao, ta nghĩ nàng cũng có thề hát khúc khích lệ, ca bảo vệ quốc gia, làm cho binh lính nghe xong tràn đầy sĩ khí” Lạc Phong sắc mặt tràn đầy lo lắng.



      ra là thế, ta đương nhiên nguyện ý, tại ta cũng tính là người phong vân vương triều , bảo vệ quốc gia chối từ, tuy rằng ta thể so sánh với thư, nhưng loại chuyện nhặt này với ta mà , vốn là nằm trong lòng bàn tay .



      “Hảo, ta đáp ứng, khi nào diễn xuất?”



      “Đương nhiên càng nhanh càng tốt.”



      “Vậy ngày mai buổi tối , ta chuẩn bị tốt .”



      “Ân, ta đây ngày mai tới đón các nàng quân doanh, Tình nhi, cám ơn nàng.”



      cần, đây cũng là quốc gia của ta, ta cũng hẳn là chỉ mình phần lực lượng.”



      Lạc Phong trong mắt tràn ngập khen ngợi, tràn ngập ôn nhu nhìn ta, ta dám nhìn ánh mắt của , trốn tránh của ánh mắt. Ta nghĩ lại làm mình lâm vào trong ôn nhu của .



      “Vì sao, nàng tốt như vậy, ta từng cố gắng thuyết phục chính mình tôn trọng nàng, buông tha cho tình với nàng, nhưng là nàng như vậy làm sao ta có thể buông tay.” Lạc Phong tựa như thống khổ .



      “Vậy ngươi ngày mai tới đón ta , tại ta muốn suy nghĩ ý tưởng cho tiết mục ngày mai, thứ cho phụng bồi .” Ta chỉ có thể giả bộ làm như nghe thấy, thể đối mặt , ta sợ, lòng biết chút trở lại người của , Lục Minh, vì sao? Sao lại rời ta.

      Ở trong ánh mắt nóng bỏng của Lạc Phong, ta quyết xoay người li khai, ta dám quay đầu, ta sợ nhìn ánh mắt của , nhưng ta cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của Lạc Phong luôn luôn ở sau lưng ta.

      Chương 72: Bảo vệ quốc gia

      Mỗi buổi tối qua , ta đều ở nghĩ đến các ca khúc phục vụ cho bữa gặp gỡ binh linh, những ca khúc có khả năng khích lệ lòng người, sáng sớm hôm sau ta liền cho Bách Hợp mời Lưu Quốc Hoa tìm, bởi vì, ta cuối cùng cảm thấy cùng nam nhân hát rất tốt, vậy hãy để cho và ca ca hát nhiều hơn, ta cùng bát nương làm nền.

      Buổi tối, Lạc Phong tới đón chúng ta, ta cùng ca ca, Lưu Quốc Hoa, còn có Lạc Phong ngồi cùng chiếc xe ngựa, dọc theo đường tất cả mọi người gì, rất nhanh đến trong quân doanh, ta nhìn thấy cảnh này ở tivi diễn khác gì lắm, bọn lính có mặc khôi giáp, Lạc Phong cư nhiên gọi người dựng đơn giản vũ đài, cũng là hình tròn. Quân lính ngồi vây quanh ở bên cạnh, đông vui mảnh, thấy chúng ta rồi, có vẻ thực kích động, ai bảo ta thanh danh rất vang dội, bình thường bọn họ là khinh thường con chúng ta.

      Khi ca ca đứng ở vũ đài toàn trường yên tĩnh trở lại, đều cẩn thận nghe cái kia bài hát《 Bảo vệ quốc gia 》,sau đó là Mẫu Đơn hát《 Thê tử 》,theo sau bảy nương khác cũng đều biểu diễn, quân lính đều tia tiếng vang, cẩn thận nghe.

      Rốt cục đến phiên Lưu Quốc Hoa rồi, thân khôi giáp chiến bào, tuấn đứng ở võ đài hát《 Thuần chất trung thành đền nợ nước 》,đương nhiên ta đem câu cuối cùng ‘’đường đường Trung Quốc bốn phương….’’ Từ Trung Quốc đổi thành Phong Vân, nhất thời trường khí lập tức cao trào, binh lính cảm xúc ngẩng cao, cùng nhau hô: “Bảo vệ quốc gia.”

      “Tình nhi, ngươi tài giỏi.” Lạc Phong lặng lẽ ở bên tai của ta , ấm áp hơi thở này nhất thời để cho ta thể xác và tinh thần rung động.

      “Tới phiên ta, ta lên rồi.” Ta cuống quít , lên đài.

      Khi ta vừa đứng đài, phía dưới binh lính nhất thời thanh vỗ tay thay nhau vang lên.

      “Wow, khá.” “Nàng chính là trong truyền thuyết Bách Nhạc Môn lão bản.” . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ta mỉm cười nhìn bọn họ gật gật đầu, vang dội hát lên bài《 Lời trong lòng muốn 》,khi ta hát xong, ta hướng về binh lính hỏi: “Các ngươi biết tại sao các ngươi lại phải tham gia quân ngũ ?”

      “Đương nhiên là bảo vệ quốc gia .” Quân lính đáp vô cùng vang dội.

      đúng” ta cười lắc đầu.

      đúng.” Bọn lính hai mặt nhìn nhau nhìn, .

      “Kỳ ngươi bảo vệ là gia đình, nhà mình, cha mẹ của mình, thê tử của chính mình, các ngươi ngẫm lại quốc gia của mình rơi vào tay giặc rồi, vậy cha mẹ, thê tử của ngươi vẫn có cuộc sống hạnh phúc ư, có phải hay mỗi ngày lo lắng hãi hùng, trải qua ngày tháng ăn bữa hôm nay lo bữa mai ngày, thân là nam nhân các ngươi nguyện ý để cho gia đình mình trở nên như vậy sao? Cho nên các ngươi bảo vệ chính là mình gia đình, lòng hướng về gia đình.”

      Nghe xong lời ta …, trường nhất thời an tĩnh lại, ta biết lời của ta có tác dụng, ta chờ phản ứng của bọn .

      “Cái kia, ta còn có thê tử, ta đây bảo vệ ai.” cái mười tám mười chín tuổi tiểu binh đứng lên mặt đỏ hồng , đưa tới trận tiếng cười.

      Nhìn giống tiểu đệ đệ cạnh nhà ta, như vậy ngây thơ, ta khỏi đối với loại hảo cảm ràng.

      “Vậy bảo vệ cha mẹ.” Ta thuận miệng đáp.

      “Ta có cha mẹ.” Trong giọng mang theo thương cảm, ta khỏi vì cảm thấy trận đau lòng.

      “Kia chờ ngươi chiến trường lập công trở về, ta giúp ngươi tìm thê tử.” Ta biết cái này có tính an ủi.

      “Cái kia, ngươi có thể mặc nữ trang cho ta xem ?” Tiểu binh lính như trước mặt đỏ hồng nữa mà là biết xấu hổ cầu .

      Ta sửng sốt chút, hôm nay ta cố ý làm cho bát nương cùng ta đều thay đổi nam trang, bởi vì là quân doanh, ta nghĩ muốn trang trọng chút, chính là nghĩ tới cầu này.

      “Ngươi nên hiểu lầm, chính là bên ngoài nghe đồn ngươi tiên nữ hạ phàm, tuy rằng ngươi mặc nam trang cũng rất xinh đẹp, nhưng là ta muốn nhìn xem ngươi mặc nữ trang.” Tiểu binh lính giọng giải thích.

      Ta đứng ở đó, nghĩ có nên hay thỏa mãn cầu của , chỉ nghe được đạo chỉnh tề thanh vang lên: “Chúng ta đều muốn nhìn xem, đáp ứng chúng ta .”

      Ta vẫy tay kêu Mân Côi lại đây hỏi: “Có sẵn nữ trang ?”

      “Có, ta đưa cho ngươi, tiểu thư.”

      “Ta và ngươi cùng .” Ta hướng về phía mọi người cười cười, cùng Mân Côi thay quần áo.

      Khi ta đổi nữ trang xong lại đứng ở võ đài, binh lính miệng đều giương to, ánh mắt lộ ra ngạc nhiên cùng khen ngợi, ta biết mình mặc dù có bôi son bột nước, nhưng vẫn là hoa trong hoa, điêu khắc của thiên nhiên, đẹp sao tả xiết.

      Ta tao nhã chuyển động khiêu vũ bước, hát bài hát của Dương Ngọc Oánh《 Phong tình thủy mỉm cười 》,chấn kinh toàn trường.

      “Ta quyết định, ta muốn ra chiến trường, ta muốn vì ngươi , ta muốn dựng lên chiến công, trở về cưới ngươi.” Tiểu binh lính kia như nai con ngây thơ mặt tràn ngập chân thành.

      Ta xì tiếng nở nụ cười, tuy rằng ta tại tuổi so với , nhưng là ta thực tế là tỷ tỷ của rồi, những người khác cũng đều nở nụ cười.

      “Tại sao muốn cưới ta, nhưng là ta thể đáp ứng ngươi, bất quá ta nhưng có thể đáp ứng ngươi, chờ ngươi dựng lên chiến công trở về, ta giúp ngươi tìm thê tử.”

      “Ta cưới người khác, chỉ cần cưới ngươi.” khuôn mặt nhắn tràn đầy cố chấp.

      “Tiểu tử kia, người muốn cưới Vãn Tình nhà ta đều xếp thành hàng, như thế nào cũng đến phiên ngươi, ngươi xem ngươi có quyền thế tuấn mỹ như Vương gia ? Có tài tình như Lưu Quốc Hoa ?” Ca ca đột nhiên tới .

      Ta bất mãn nhìn ca ca, lời cũng quá đả thương người rồi, thương tổn tiểu binh lính lòng tự trọng, quả nhiên tiểu binh lính mắt rưng rưng nước nhìn ta : “Là bởi vì ta quyền có tiền, nên có tư cách cưới ngươi sao? Vậy ngươi chờ ta, chờ ta dựng lên chiến công, làm tướng quân trở lại, rồi quyết định lấy hay lấy ta có được .”

      “Hảo.” Ta do dự chút, ta có thể đáp ứng sao? Nhưng là ta nghĩ có lẽ quá vài ngày, chính quên mất, cũng chỉ bất quá là nhất thời mê luyến vẻ đẹp của ta, có lẽ lúc làm tướng quân, sớm quên mất ta.

      “Cám ơn ngươi, nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, ta gọi là Vương Cổ Tuấn, ta nhất định trở về .” Tiểu Vương Cổ Tuấn tràn đầy tự tin .

      Ta chỉ là cười gật gật đầu, tiểu đệ đệ Vương Cổ Tuấn, bất kể như thế nào, ta đều hi vọng ngươi có thể trở về, hảo hảo còn sống trở về, chỉ là của ta nghĩ tới về sau trở về muốn cưới ta, làm cho tình vốn hỏng bét, lại loạn càng thêm loạn.

      Cuối cùng ta cùng ca ca, Lưu Quốc Hoa, bát nương cùng nhau biểu diễn bài hát của Thành Long《 Nam nhi phải tự cường 》.

      Cả đêm hát những ca khúc khích lệ ý chí chiến đấu, cuối cùng có uổng phí tâm huyết của ta, quân lính rất ủng hộ, ý chí chiến đấu ngẩng cao, ta hoàn thành nhiệm vụ, có phụ lòng Lạc Phong.

      Chương 73: Giật mình rồi biến mất



      Ngồi ở trong xe ngựa, ta phát cư nhiên chỉ có ta cùng Lạc Phong, ca ca đâu vậy, ta biết Lưu Quốc Hoa nhất định là về nhà.



      Lạc Phong đột nhiên với ta: “Tình nhi, ta đánh giặc rồi, cùng binh lính , biết lúc nào trở về, chính ngươi bảo trọng mình.”



      Nghe được đánh giặc, lòng khỏi căng thẳng, đánh giặc nhiều chuyện nguy hiểm, mặc kệ chúng ta như thế nào, nhưng ta hi vọng hảo hảo còn sống, ta lại thể cho , đó là chức trách cùng trách nhiệm của .



      “Ngươi muốn , nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình, còn sống so với tất cả đều trọng yếu hơn, ta chờ ngươi bình an trở về.” Ta biết ta còn có thể những thứ gì, tình ý trong lời , hiển nhiên thích hợp với chúng ta nay.



      “Ta , vì ngươi, ta nhất định bảo vệ tốt mình, cần lo lắng cho ta, Tình nhi, ta có thể trước khi , ôm ngươi cái.”



      Lạc Phong đột nhiên cầu, để cho ta sửng sốt chút, theo sau ta liền bình thường trở lại, chính là ôm , từ tốn tới gần Lạc Phong, Lạc Phong lập tức ôm lấy ta, gắt gao, làm cho thân thể chừa tia khe hở, sau đó hôn lên môi của ta, môi của còn ôn nhu, như là khát vọng lâu, dùng sức mút thỏa thích ta, giống như là muốn đem ta dính vào thân thể , loại cảm giác này quá cường liệt.



      Lạc Phong vẫn hôn ta, thẳng đến xe ngựa ngừng lại, mới buông, đỡ ta xuống xe ngựa, ta lúc mới bảo cửa bất chợt quay đầu lại đối với : “Nhất định phải bảo trọng.” Lạc Phong gật gật đầu.



      Lục Minh rồi, Lạc Phong cũng rồi, ca ca cư nhiên cũng muốn rồi, ta biết ca ca có việc ngoài ý muốn, nhất định là phải , ta có khả năng lưu lại , nước mắt tuôn rơi đưa ca ca , rạp hát lập tức an tĩnh thiệt nhiều, căng thẳng cũng mấy phần, bất quá hoàn hảo, cuối cùng trôi qua , chỉ có Lưu Quốc Hoa ngẫu nhiên đến vài lần, chỉ là ta tại dễ dàng, người tự do tự tại sống, có khi Lưu Quốc Hoa cho ta biết tiền phương chiến , ta biết cho ta biết tình trạng của Lạc Phong, biết ta chủ động đến hỏi, hảo cảm kích cẩn thận hiền lành hiểu tình cảnh.



      Nhoáng cái qua ba tháng, nghe Lưu Quốc Hoa chiến tại căng thẳng, ta khỏi lo lắng đến Lạc Phong, cũng nhớ Lục Minh, ba tháng, còn chưa có trở lại, vẫn là bặt vô tín hoàn toàn, để cho ta gắt gao buồn bã.



      Lại ba tháng trôi qua, rốt cục có tin tức tốt, hai nước đạt thành hòa bình hiệp nghị, đánh giặc rồi, Lạc Phong lâu quay về, chính là Lục Minh còn có tin tức.



      Hôm nay, Lạc Phong trở lại, ta cũng vậy rất sớm đứng ở lầu hai của Bách Nhạc Môn xem hăng hái đám binh sĩ trở về về, cũng muốn xem tốt , rốt cục, bọn họ mới nhìn thấy ở đầu phố mà ruốt cuộc cũng đến đây, Lạc Phong cưỡi ở chiến mã, rất là tuấn bất phàm, ngẩng đầu nhìn thấy bọn ta ở đây, ta đối với cười cười, thấy tốt lắm, ta liền yên tâm, đóng cửa sổ lại.



      Ta còn có kịp quay ngược trở lại, cũng cảm giác mình bị người ôm lấy, vừa muốn kêu to, chỉ nghe thấy cái thanh quen thuộc: “Tình nhi, ta nhớ ngươi.”



      Lạc Phong, thế nào lại là , vừa mới còn tại phía dưới, như thế nào chỉ chớp mắt công phu đến phòng của ta, phi cũng còn nhanh như vậy .



      “Ngươi có khỏe , có bị thương , có hay . . . . . . . . . .”



      “Ta rất khỏe, chính là rất nhớ ngươi.” Lạc Phong cắt đứt lời của ta.



      “Làm sao ngươi lên, hoàng thượng phải đón các ngươi về sao?”



      “Ta chỉ muốn Tình nhi đón ta.” xong chuyển qua ta, lại muốn hôn ta.



      cần như vậy, ngươi có biết chúng ta thể nào.” Ta ngăn trở , nhìn thực gầy yếu tiều tụy mặt treo đầy thất vọng cùng thương tâm.



      “Ta cũng vậy qua, ta buông tay.” Rất nhanh Lạc Phong lại vẻ mặt kiên quyết .



      “Hỏa Viêm Quốc làm sao có thể đột nhiên đồng ý hòa bình hiệp nghị.” Ta lời xoay chuyển, dời đề tài.



      “Là Hỏa Viên Quốc hoàng tử đột nhiên qua đời, hỏa viêm quốc chủ rất là bi thương, bệnh dậy nổi, vì vậy thái tử mới chủ trương hòa bình, chiến cứ như vậy giải quyết, tháng sau Hỏa Viên thái tử mang Hỏa Viên quận chúa tới đây, đoán chừng là hòa thân, gia tăng hai nước tình hữu nghị.”



      ra là thế, bất quá đánh giặc tóm lại là chuyện tốt, ta còn là rất bội phục cái kia Hỏa Viên quốc thái tử, tài cán vì dân chúng suy nghĩ, về sau khẳng định cũng là hoàng đế tốt.



      “Ngươi mau trở về thôi, mọi người nhất định chờ ngươi .” Ta thúc giục Lạc Phong.



      “Ta đây trước, chờ ong tới thăm ngươi.”



      Nhìn Lạc Phong có chút buông, hôn trán ta cái, ly khai, lòng lại rối loạn, ta nên làm gì đối mặt Lạc Phong, Lục Minh, nửa năm trôi qua, ngươi chút tin tức, có phải hay sớm quên mất ta. Lòng rốt cuộc nên đưa cho ai.



      Buổi tối, ta nằm ở giường, lăn lộn khó ngủ, nghe được rất tiếng cửa mở, ta ngẩng đầu nhìn lên, Lạc Phong cư nhiên lại tới nữa, ta nghe thấy được kia đặc mùi rượu, đứng dậy.



      “Ngươi uống say, ngồi xuống nghỉ ngơi chút.” Ta giúp đỡ Lạc Phong ngồi xuống.



      “Tình nhi, Tình nhi.” Lạc Phong đột nhiên ôm lấy ta, miệng thâm tình kêu tên của ta.



      “Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, nửa năm rồi, ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ ngươi, ta cẩn thận bảo vệ chính mình, làm như vậy là để còn sống trở về gặp ngươi, ôm ngươi cảm giác tốt, để cho ta ràng cảm giác được tồn tại của ngươi, phải mỗi lần ở trong mộng nhìn thấy ngươi.”



      Nghe Lạc Phong kia ràng lời đầy tình cảm, nước mắt lại chảy xuống, Lạc Phong, cần với ta rồi, đừng để cho ta đối với ngươi có chút ảo tưởng.



      “Ngươi say, ta dìu ngươi nghỉ ngơi.” Ta đem Lạc Phong đỡ lên giường nằm xuống, thay đắp kín mền, vừa định rời , tay bị gắt gao bắt lấy, ta bất đắc dĩ ngồi ở bên giường.



      “Tình nhi, cần rời ta.” Say rượu Lạc Phong đột nhiên ở ngủ say kêu câu, đem tay của ta nắm chặc hơn.



      Ta quan sát , nửa năm gặp, gian khổ kia có ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt tuấn của , nhìn nắm chặt tay của ta, ta hi vọng chưa từng buông tay ta, ta đột nhiên rất hận chính mình, ta làm sao vậy, vì sao vừa nghĩ Lục Minh, bên lại buông tha Lạc Phong, ta sao có thể như vậy, ta thể để cho lòng mình rối rắm ngừng, Lạc Phong từng buông ra tay của ta, ta muốn lòng chờ Lục Minh trở về, trừ phi cũng muốn buông tay ta.



      Mà ta lại nghĩ rằng, về sau là ta bất đắc dĩ buông tay Lục Minh.

      Chương 74: Cầu hôn lãng mạn



      Trông Lạc Phong suốt đêm, ta rốt cục duy trì nổi ghé vào bên giường ngủ, chờ ta khi tỉnh lại, lại phát tại chính mình nằm ở giường, Lạc Phong canh giữ ở bên cạnh ta.



      “Ngươi tỉnh, Tình nhi, ngày hôm qua cám ơn ngươi.” Lạc Phong thấy ta tỉnh liền .



      cần cám ơn, chúng ta phải là bằng hữu sao.” Ta cố ý cường điệu chữ bằng hữu, làm cho hiểu được.



      “Ngươi chỉ muốn ta là bằng hữu thôi sao?” Lạc Phong dùng ánh mắt có chút hồng hồng nhìn chằm chằm ta hỏi.



      Muốn tức giận sao? tại chúng ta phải bằng hữu, còn có thể là gì? Vợ chồng thể, hay tình nhân, ta nghĩ vậy.



      Bang bang, bang bang, truyền đến cấp tốc tiếng đập cửa.



      “Tiểu thư, mau dậy, xem bên ngoài.” Bách Hợp thanh có chút kinh hỉ.



      Chuyện gì, ta cùng Lạc Phong nhìn thoáng qua nhau, ta rất nhanh đứng dậy : “Ngươi trước xuống, ta lập tức xuống.”



      Khi ta cùng Lạc Phong xuất ở rạp hát, bát nương rất là hoài nghi nhìn Lạc Phong, ta biết các nàng khẳng định suy nghĩ tại sao ở đây, ta muốn giải thích, cũng còn tất yếu, hoàn hảo, các nàng cũng rất thông minh cái gì cũng hỏi.



      “Tiểu thư, ngươi mở cửa nhìn xem bên ngoài.” Bát nương cùng nhau thần bí cười.



      Ta nghi hoặc mở cửa, cũng bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người, bọn họ làm gì đó, chỉ thấy từng dãy sắp hàng chỉnh tề binh lính, mỗi người trong tay đều cầm đóa màu đỏ nở rộ, mặt mỉm cười đứng ở cửa chính Bách Nhạc Môn, bên cạnh là dân chúng xôn xao, thẳng tắp đem rạp hát vây quanh chật như nêm cối, ta khó hiểu nhìn bọn , đây là muốn làm cái gì?



      Ngay tại ta nghĩ mãi thông ta nhìn thấy cái tiểu binh lính hai tay cầm bó hoa lớn nhất, ta , thể dùng lời để hình dung, cơ hồ đem cả thành bao phủ bằng hoa, là ai vậy, như thế nào có điểm nhìn quen mắt, nghĩ ra, chỉ có thể nhìn từng bước tiêu sái đến trước mặt ta.



      “Hôm nay là ngày ước hẹn của chúng ta, đêm qua ta thể bình yên vào giấc ngủ, chuẩn bị mười hai đóa hoa Mân Côi, mỗi đóa cũng giống như ngươi đẹp như vậy, vẻ đẹp của ngươi vô thanh vô tức, bất tri bất giác để cho ta mê muội, lần này ta động tình, bao giờ ta hối hận. . . . . . . . . . . .” Tiểu binh lính đột nhiên hát lên bài hát tỏ tình đẹp nhất.



      Ta nghe có chút khó hiểu, là hát cho ta nghe đấy sao? làm sao có thể hát bài này cho ta được, là ai, nhưng khi ta ở cẩn thận nhìn ràng , Vương Cổ Tuấn, lập tức hình ảnh nhảy vào trong đầu của ta, là , trở lại, đây chính là sợ cái gì trời ban cho cái đó.



      “Tặng cho ngươi, ta biết Mân Côi đại biểu cho tình , nhưng là ta biết cái gì là Mân Côi, chỉ có tìm đến những đóa hoa màu đỏ để thay thế, ta trở về, tuy rằng ta có lập nhiều hiển hách chiến công, có lên làm tướng quân, nhưng là ta bây giờ là thống lĩnh rồi, tại, ta tới thực lời lúc đầu, trở về cưới ngươi, gả cho ta .” Vương Cổ Tuấn xong đem ít bó hoa hồng lớn đưa đến trước mặt của ta.



      Nhìn trước mắt bó hoa hồng lớn như vậy, ta có chút cảm động, mẹ nó, nếu tùy tiện là Lạc Phong, Lục Minh, Lưu Quốc Hoa, tại ta nhất định cảm động lấy thân báo đáp rồi, nhưng là tiểu đệ đệ Vương Cổ Tuấn, thực xin lỗi, ta thương ngươi, cho nên thể đáp ứng ngươi, nhưng là làm như thế nào cự tuyệt , nhiều người như vậy nhìn ta, ta cuối cùng thể để cho ra tay được, ta do dự nên hay nên nhận đóa hoa của . (ta rất ghét kiểu như chị nữ chính cứ đòi lấy thân báo đáp cho 1 trong 3 làm chỉ cảm động, tư tưởng đại sao lại thế nhỉ.)



      “Đáp ứng , gả cho .” Xếp hạng bên ngoài binh lính cùng nhau chỉnh tề hô, Vương Cổ Tuấn cũng đầy mặt chờ mong nhìn ta, muốn ta tiếp nhận cái bó hoa hồng, ta nghĩ thương tổn , đành phải tiếp nhận hoa.



      “Vương Cổ Tuấn, ta cám ơn ngươi hoa, bất quá cái này cũng nghĩa ta đáp ứng muốn gả cho ngươi, ta chỉ là muốn phụ tâm ý của ngươi.” Ta quan điểm của mình với .



      “Chỉ cần nhận lấy hoa, ta liền cao hứng, điều này đại biểu cho ta là có hi vọng.” Vương Cổ Tuấn tự tin .



      “Ngươi trước tiến vào trong… rồi làm cho bọn họ đều trở về .” Ta nhìn bên ngoài binh lính .



      Vương Cổ Tuấn gật gật đầu, ý bảo bên ngoài binh lính, ta còn muốn làm cái gì? Chỉ thấy đám binh lính đến trước mặt ta đem trong tay hoa hồng tặng cho ta : “Làm thống lĩnh phu nhân của chúng ta .”



      Ta dở khóc dở cười nhìn bọn họ đám đến, trong tay hoa tươi cơ hồ đem ta cả người bao phủ.



      “Chín trăm chín mươi chín đóa hoa, đại biểu thống lĩnh đối với ngươi thiên trường địa cửu.” Cuối cùng sĩ binh đem hoa đưa đến trong tay của ta câu như vậy.



      Ta hôn mê, rất lãng mạn rồi, rất cảm động, chính là vì sao lại là ngươi, Vương Cổ Tuấn.



      Mọi người rốt cục rời , ta để cho Vương Cổ Tuấn vào rạp hát, liếc mắt liền nhìn thấy Lạc Phong, nhất thời nghiêm nghị kính nể : “Thỉnh an Vương gia.” Lạc Phong chính là gật gật đầu, có chút buồn cười nhìn ta ôm đống hoa tươi, ta trừng trừng , làm gì, chê cười ta sao?



      Bát nương còn lại là vẻ mặt hâm mộ, giúp ta cầm hoa tươi, đặt ở sân khấu, ta nhìn sân khấu cơ đồ đều bị chiếm hết bởi hoa tươi, cũng nhịn được nữa .



      “Vương Cổ Tuấn, những điều này là do ai dạy cho ngươi, làm sao lại biết được bài hát đó, làm sao có thể biết hoa hồng là sở thích của ta, là ai đề nghị ngươi làm như vậy , nên cho ta biết là ngươi nghĩ ra được, ta tin, tốt nhất thành .” Ta muốn biết ai chỉ cho cái chủ ý lãng mạn vậy, nhưng mà chính là dùng sai người rồi.



      “Cái kia là . . . . .” Vương Cổ Tuấn ấp úng muốn , ánh mắt lại liếc về phía bát nương.



      Ta lập tức minh bạch rồi, đây phải ta bình thường ta dạy cho các nàng sao? ra là các nàng, chỉ là ta như thế nào biết khi nào bát nương cùng Vương Cổ Tuấn giao tình tốt như vậy? Hội giúp bày mưu tính kế, ánh mắt ta lạnh lùng đảo qua các nàng, bát nương bị hù khẽ run rẩy, lui về sau ài bước.



      ‘’ màn đặc sắc, xem ra ta về sau cũng phải thỉnh giáo các nàng.” Lạc Phong ở bên cười . Chọc ta đây trừng mắt liếc cái.



      “Tiểu thư, ngươi đừng tức giận , ngày hôm qua, tới tìm chúng ta, đau khổ cầu xin chúng ta, hỏi ngươi thích những thứ gì? Chúng ta ngay từ đầu cũng muốn đáp ứng, bất quá nhìn van cầu chúng ta, cũng mềm lòng, chúng ta cũng là tùy tiện chút, nghĩ tới làm, , chúng ta cũng thấy rất cảm động.” Mân Côi đứng ra giải thích.



      Nhìn Mân Côi, ta đột nhiên lóe lên ý nghĩ, có, bằng ta đem Mân Côi cùng Vương Cổ Tuấn ghép thành đôi, thành toàn bọn họ, cũng để cho chính mình thoát thân, ta cũng biết Vương Cổ Tuấn phải ta, chỉ là lúc mê luyến, tựa như ta sùng bái thần tượng, đúng, cứ như vậy quyết định.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :