☆, Chương 33: Dự tiệc.
Edit: hongheechan
Lúc chạng vạng, Lý Dục tìm Tô lão cha xin nghỉ, rời khỏi tửu lâu Như Ý.
Đưa mắt nhìn Lý Dục rời , quay đầu lại phát khuôn mặt Thanh Phong cũng lo âu nhìn chăm chú vào Lý Dục rời ở đầu đường.
Ho tiếng: "Có phải muốn xem gia nhà ngươi đến nhà Tiểu xảy ra chuyện gì hay ?".
Vừa định gật đầu đúng lúc phát nụ cười người trước mắt có chút mùi vị của mưu, thần trí lập tức trở về, lắc đầu cái: " muốn biết, nhiệm vụ bây giờ của Thanh Phong là bảo vệ nương, cái gì cũng muốn biết".
"Vậy sao? Ta lại hỏi ngươi chút, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là bảo vệ ta, vậy nếu ta có cần cái gì có phải ngươi phải nghĩ biện pháp đáp ứng ta hay ?" Tô Tĩnh Nhã cười
Suy nghĩ chút, Thanh Phong gật đầu: "Theo đạo lý mà , là như vậy."
"Vậy. . . . . . tại ta rất tò mò Nhị Khờ đến nhà Tiểu xảy ra chuyện gì, ra lệnh ngươi xem chút, quay về lại cho ta biết, ngươi có thi hành hay ?" Tô Tĩnh Nhã ra mục đích của mình .
"Cái này. . . . . ." Rất muốn : "Nhưng bây giờ nhiệm vụ của ta là nương."
"Nếu gia nhà ngươi hỏi ngươi thi hành nhiệm vụ của ta, trách ngươi." Đầu óc người này sao lại liệt như vậy.
Như vậy được ? "Ta an toàn của nương phải làm thế nào?" Thanh Phong đưa ra vấn đề mới.
"Ngươi ngu sao, nhìn ta chân, thành bộ dáng này rồi, ra cửa, có thể có nguy hiểm gì?" Tô Tĩnh Nhã nâng cao chân cho Thanh Phong nhìn, mặc dù cặp chân kia có thể từ từ di động, tóm lại vẫn là được lưu loát, phải sao.
"Vậy cũng được, nếu có người đến tửu lâu Như Ý tìm nương gây phiền toái, chân nương thành ra như vậy, phải vừa đúng lúc cho bọn cơ hội rồi sao?" Thanh Phong , nếu nương có chuyện gì xảy ra, gia giết mới lạ.
"Ngươi ngu quá, thấy phụ thân ta ở đây sao, ngươi cho rằng phụ thân ta chỉ biết cầm cái thìa thôi sao, công phu của cũng hơn kém ngươi, với lại, nếu ngươi yên lòng, có thể tìm thêm người để thay thế vị trí của ngươi mà, phải các ngươi có rất nhiều người sao?" Tô Tĩnh nhã , sao mặt người này cơ trí vậy, lúc làm việc biết ứng biến chút nào chứ.
Cũng đúng, Thanh Phong nghĩ ở trong lòng.
"Ngươi cần phải hiểu , an toàn của ta ngươi có thể giao cho những người khác, của gia nhà ngươi đúng ? An toàn của giao cho người khác ngươi yên tâm sao? Nếu ta xảy ra chuyện cùng lắm là ngươi bị gia nhà ngươi phạt, nếu gia nhà ngươi xảy ra chuyện sao đây? Ngươi còn có mệnh sống ? Bên bên nặng kia ngươi tự suy tính làm ." Tô Tĩnh Nhã ném ra đòn sát thủ cuối cùng của mình.
Do dự chút, Thanh Phong cắn răng cái, làm dấu hiệu chỉ có hiểu với tràn đầy người, sau đó chạy đến đầu đường mà Lý Dục biến mất.
Nhìn bóng dáng Thanh Phong cũng biến mất ở đầu đường, trong lòng Tô Tĩnh Nhã thở phào nhõm: cộng thêm Thanh Phong, chắc an toàn của có vấn đề gì, bất tri bất giác, nàng bắt đầu quan tâm tới nam nhân có hôn ước ngoài miệng với mình.
Lúc Thanh Phong tìm được Lý Dục, Lý Dục ngẩn người ở đường cái phía đông thành về phía ngã ba, hối hận để cho người dẫn đường, đến ngã ba của phía đông thành quẹo phải, đến cái đầu đường thứ hai quẹo trái, còn cái viện ở ngã ba mặt dựa vào hướng đông là nơi nào?
Gọi tiếng gia, đợi gia đặt câu hỏi, Thanh Phong chủ động ra mình đến là chỉ điểm của phu nhân, vốn tưởng rằng mang phu nhân ra, tránh được kiếp, nhưng nghĩ đến Lý Dục vốn là muốn nổi giận dứt khoát trực tiếp nhấc chân cho cước: "Ngươi ngu sao, ngươi là thủ hạ của ta hay là thủ hạ của phu nhân, nghe phu nhân ra lệnh hay ta ra lệnh hả?".
Thanh Phong che cái mông, trong lòng khổ mà được: nghe ngài bị đá, nghe lời ngài, phu nhân lại mất hứng, nếu phu nhân cáo tội trạng ở trước mặt ngươi, ta còn chắc trở nên như thế nào? Làm thuộc hạ sao lại khó như vậy chứ?
Nhưng mà, nghe Tô Tĩnh Nhã muốn Thanh Phong đến xem tình hình, ở bên trong lòng của Lý Dục vẫn rất vui vẻ, phải nương quan tâm sao?
trong lúc Thanh Phong do dự là lưu lại hay trở về bảo vệ phu nhân, Lý Dục lên tiếng: "Thất thần cái gì, còn mau dẫn đường."
Thanh Phong bất đắc dĩ mang vẻ mặt đưa đám dẫn đường: gia à, phải ngài mất hứng ta bảo vệ phu nhân, lại bảo ta dẫn đường để ta trở về, ngài nghĩ cái gì vậy chứ?
Khi đến nhà Tiểu nhà, trời gần tối, hai người núp ở góc tường, nhìn cửa chính Đỗ gia giọng thương lượng đối sách: "Gia, ta có câu tiệc rượu tốt, Tiểu mời người nhất định là có mục đích của nàng ta, hơn nữa nhất định phải là chuyện tốt gì, người xem cửa phòng chặt như vậy, ai biết vào xảy ra chuyện gì, hãy để cho thuộc hạ dịch dung thành bộ dáng của người rồi vào, cái mạng này của thuộc hạ bao nhiêu tiền, nếu mình ngài cẩn thận trúng chiêu, vậy rất nguy hiểm đó."
" cái gì đó, gia ngươi còn chưa vào kết luận trúng chiêu, trong mắt ngươi ta vô dụng như vậy sao?" Lý Dục giơ tay lên: Có phải muốn tìm đánh hay .
"Ta có ý kia, tiểu nhân chỉ muốn để cho gia mạo hiểm." Thanh Phong ôm đầu uất ức .
"Ta biết, nhưng ta phải tự mình vào nhà này, vào hang hổ sao bắt được hổ con, chuyện tình của Lâm Tu Văn lãng phí quá nhiều thời gian, thể kéo dài được nữa." Lý Dục , còn muốn sớm làm xong chuyện tình của mình chút, bồi nương nhiều hơn, nghĩ biện pháp thuyết phục nàng, để nàng đồng ý trở lại kinh thành với sớm chút.
thuyết phục được gia nhà mình, Thanh Phong cũng còn biện pháp khác, ngoắc tay, hai đại hán áo lam nhảy xuống từ cây ở bên: "Bái kiến gia."
Nhìn thấy người của mình, Lý Dục hài lòng gật đầu cái: đin3n l3q3 yd3n "Tiểu tử ngươi còn rất để ý." có phân phó cũng biết để người tới quan sát động tĩnh trước.
"Đó là đương nhiên, an toàn của gia, thuộc hạ luôn luôn để trong lòng." Thanh Phong lập tức khoe khoang.
" chút xem, trong phòng này có động tĩnh gì?" để ý Thanh Phong tự mình say mê, Lý Dục trực tiếp với hai lam y nhân.
" nương trong phòng từ tửu lâu Như Ý trở lại, trở về trong nhà đổi trang phục của phụ nhân (phụ nữ có chồng), đến trong rừng cây núi gặp hắc y che mặt, sợ bị phát , thuộc hạ dám đến gần quá mức, chỉ biết là bọn họ với nhau rất lâu, xuống núi thẳng về nhà, sau khi đổi y phục của mình, lại ra cửa, mua chút thức ăn ở quán ăn đường cái trở về, đến bây giờ cũng thấy ra ngoài, chỉ là, thuộc hạ phát , nửa canh giờ trước, có năm người mang theo binh khí biết từ chỗ nào lặng lẽ lặn vào trong phòng, sau khi nương trong phòng phát cũng hề gọi người, còn tìm nơi thân cho bọn họ." lam y nhân báo cáo .
"Gia, nghe thấy , bọn họ có mai phục, hay ta dẫn người vào để mang người ra, ngươi muốn hỏi thế nào hỏi thế đấy có được hay ?" Đừng vào, xảy ra chuyện đó.
Suy nghĩ chút, Lý Dục : "Ta tiến vào gặp nàng, bây giờ ngươi gọi người đến, tiếng động mà dọn dẹp sạch người bên cạnh phòng".
"Gia. . . . . ." Thanh Phong bất đắc dĩ gọi, tại sao biết gặp nguy hiểm còn muốn , càng ngày càng hiểu vị gia này nhà mình.
"Được rồi, cứ quyết định như vậy." Lý Dục xong, về phía cánh cửa kia.
"Gia. . . . . ." Thanh Phong lôi kéo Lý Dục: "Sau khi vào ngàn vạn lần đừng ăn đồ vật bên trong, dù chỉ là ngụm nước cũng thể uống."
"Được, biết rồi." Cái này còn phải sao?
☆, Chương 34: Hồng Môn Yến
Edit: hongheechan
Gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng yểu điệu thông báo: "Tới rồi!"
Cửa vừa mở ra, Lý Dục thấy cả người Tiểu là tươi đẹp giả bộ, áo khoác đỏ thẫm rất ngắn, có thể nhìn thấy cái áo trong màu xanh nhạt đó bên trong, phía dưới là váy dài cũng màu xanh nhạt, trang điểm mặt cực kì diêm dúa lòe loẹt, má hồng mềm mại, môi đào đỏ tươi, nhìn qua xinh đẹp diêm dúa, lại hợp với tuổi của nàng, cũng hợp với căn nhà lụi bại này.
"Nhị Khờ ca ca tới rồi, ngươi xem, hôm nay Tiểu có xinh đẹp ?" lòng vòng hỏi.
"Xinh đẹp." Lý Dục mang theo cảm xúc, vật càng xinh đẹp càng độc, vẫn biết điểm này.
Tiểu để ý giọng điệu của Lý Dục, đưa tay kéo tay áo : "Nhị Khờ ca ca mau vào ".
Lý Dục nghiêng người né tránh: "Tiểu đóng cửa lại trước sao?".
"Đúng vậy, Tiểu đóng cửa lại." Gương mặt Tiểu vẫn cười cười, cũng vì Lý Dục né tránh mà tức giận.
Đóng cửa lại, ở dưới hướng dẫn của Tiểu , Lý Dục vào phòng.
Phòng cũng lớn, nhìn qua rất cũ rách, vừa vào cửa, nhìn thấy bàn trong phòng khách bày tràn đầy món ăn, món ăn rất nhiều dầu mỡ, vừa nhìn biết phải là món ăn người ở nhà có thể làm ra, điều này cũng chứng minh thủ hạ giám thị ở bên ngoài nàng mua món ăn ở quán ăn đường là đúng phải .
"Nhị Khờ ca ca, ngồi , ta rót rượu cho ngươi." Tiểu ân cần chu đáo .
Bây giờ bắt đầu ăn sao?
"Đỗ thúc thúc đâu? mời ông ấy tới đây sao?" Lý Dục hỏi, nữ nhi này quá hiếu thuận rồi, trong nhà có người đến, cũng báo cho phụ thân tiếng, dù có tê liệt tại giường, nhưng vẫn là trưởng bối mà.
" cần, cha ta ngủ đâu rồi, chúng ta nhiễu giấc ngủ của rồi." Tiểu giải thích .
"Vậy sao? Sớm như vậy mà Đỗ thúc thúc ngủ rồi sao?" người tê liệt tại giường đúng là dễ ngủ, hôm nay vừa mới chập tối ngủ mất.
"Đúng vậy, cha ta luôn luôn là như vậy, Nhị Khờ ca ca, ngươi nghĩ cái gì vậy, mau tới đây." Tiểu thúc giục.
Lý Dục tới trước bàn, ngồi ở ghế đẩu đối diện nàng, Tiểu rót đầy ly rượu trong tay, đưa cho , Lý Dục nhận, dùng lỗ mũi ngửi cái, phát bên trong có vật gì, nhưng mà cũng dám uống dễ dàng như vậy, cái thế giới này độc dược vô sắc vô vị lại có thể lấy mạng người còn rất nhiều, cũng muốn lấy đùa cợt với mạng của mình, nhàng đặt ở bàn.
Nhìn động tác này của , Tiểu gì, chỉ nhàng cười cười, giống như là nụ cười mưu được như ý.
"Tay nghề Tiểu đúng là tệ, ngươi xem thức ăn này, nhìn qua là thấy muốn ăn." Lý Dục .
"Đúng vậy, cái này là do Tiểu đặc biệt làm vì Nhị Khờ ca ca, mau nếm thử xem, có hợp khẩu vị Nhị Khờ ca ca ?" Tiểu cười gắp món ăn đặt ở trong chén trước mặt Lý Dục.
"Cái này là nước sốt tôm đúng , nhìn qua tệ, có rán qua dầu phải ?" Chiếc đũa của Lý Dục nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm món ăn trong chén hỏi.
"Cái này. . . . . . Đúng vậy, là rán qua dầu đó, Nhị Khờ ca ca là lợi hại, cái này cũng có thể nhìn ra đó." Tiểu vốn sửng sốt, rồi sau đó cười .
"Còn kia nữa? Là vịt phỉ thúy phải , phải xào dưới nửa canh giờ phải ?" Lý Dục tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, hơn nửa canh giờ đó, nào, ăn khối ." Tiểu đáp xong lời của , rồi sau đó lại gắp miêgs thịt vịt đặt ở trong chén Lý Dục.
Ai ngờ, Lý Dục lại buông đũa xuống: "Ta này Tiểu nương, ngươi có xuống bếp ? Những món ăn này là ngươi làm sao?"
Tiểu trả lời, nụ cười mặt dần dần lạnh xuống, phát cái gì sao?
"Chẳng lẽ ngươi biết, nước sốt tôm là chưng ư, vịt phỉ thúy là đầu tiên chưng thịt vịt lên, tiếp theo mới xào lên sao?" Lý Dục tiếp: "Tiểu nương, nếu ngươi biết nấu ăn, tại sao muốn mời ta tới dùng cơm chứ? Mua chính là mua, thẳng cũng có người cười ngươi, có nó dán vàng lên mặt mình được sao?"
Buông đũa xuống, Tiểu nhìn thẳng vào Lý Dục phía trước.
"Ta biết ngươi bảo ta tới là gì, nhưng, tại ta đến, sao luôn?" Lý Dục lạnh mặt .
"Đều tâm tư Vương Gia cẩn mật, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền." Tiểu lạnh lùng , ngụy trang nữa.
"Quả nhiên ngươi biết thân phận của Bổn vương, là Lâm Tu Văn cho ngươi phải ?" Lý Dục khách khí, thẳng đáp án ra: "Nếu Bổn vương đoán sai, ngươi vốn phải là Tiểu , Tiểu chân chính chắc bị ngươi giết chết khoảng hai năm trước rồi."
"Vương Gia đơn giản, cái này ngươi cũng có thể đoán được." Tiểu cười lạnh.
"Cũng có gì khó khăn, người biến chuyển cần có thời gian, ngươi biến chuyển quá nhanh, giống người thường, tình huống như thế chỉ có hai loại khả năng, hoặc là người thiên phú bẩm dị, hoặc là thay hình đổi dạng, người thiên phú bẩm dị đến bây giờ mà vẫn có tiếng tăm gì, vậy chỉ có thể giải thích chính là thay hình đổi dạng rồi." Lý Dục ra phân tích của mình.
" tệ, Vương Gia có thể đoán chút ta là người như thế nào nữa hay đây?" Tiểu chợt cười duyên lên, hoàn toàn có khẩn trương sợ hãi của người bị phát .
"Ta gặp qua ngươi, làm sao biết ngươi là người thế nào? Chỉ là từ cách ngươi ăn mặc có thể thấy được, số tuổi của ngươi tuyệt đối lớn hơn so với Tiểu chân chính, Lâm Khải Thái là Đại Kim thám tử, ngươi có quan hệ với và Lâm Tu Văn, ngươi phải là người của Thiên triều, ngươi xem ta có đúng ?" Lý Dục .
"Đúng, ngươi đoán sai chút nào, vậy dám hỏi Vương Gia, có phải cũng nên đoán chút về mục đích hôm nay ta mời ngươi tới đây hay ?" Cười duyên rất đẹp, lại mang theo độc.
"Nếu ngươi tới dẫn dụ ta mà ..., giống, các ngươi còn đến mức cho rằng chỉ nữ nhân có thể dẫn dụ được Bổn vương, chính là có loại khả năng khác: giết ta." Lý Dục .
"Ha ha, tệ chút nào, chỉ ngờ Vương Gia biết mục đích của ta còn dám tới, là quá tự tin, hay chuẩn bị quá đầy đủ, sợ hãi thủ đoạn của chúng ta đây."
"Ngươi cứ ." Lý Dục , chắc Thanh Phong giải quyết hết người bên ngoài, này nữ nhân như này có thể làm gì mình?
"Vương Gia có cảm thấy người thoải mái hay ?" Nữ nhân đột nhiên hỏi.
Nghe lời này Lý Dục sửng sốt, đột nhiên phát , sức lực người mình từ từ mất : "Ngươi, ngươi hạ độc lúc nào?" Tại sao mình phát ra, ràng vẫn động đến ngụm nước nơi này, miếng thức ăn nào.
"Ngươi ăn những thứ kia, uống ngụm rượu, nhưng ngươi sờ soạng ly rượu, sớm biết ngươi dễ đối phó, ta cũng vậy, cũng hạ độc ở trong rượu và thức ăn, mà là bôi hóa công tán vô sắc vô vị ở ly rượu, trải qua thay đổi của ta hóa công tán đụng phải da từ từ vào thân thể, nhưng thời gian chỉ chậm hơn chút so trực tiếp sử dụng thuốc mà thôi." vào thân thể từ làn da cần phải có thời gian, nếu cũng tán gẫu với ngươi lâu như vậy, nữ nhân ác độc lấy ra cây chủy thủ từ trong tay áo, đâm thẳng về phía Lý Dục: chịu chết !
☆, Chương 35: Gặp nạn.
Edit: hongheechan
Dùng sức đẩy cái bàn ra, lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng đánh nhau, xem tình hình là người của mình bắt đầu động thủ với người mai phục, Lý Dục thầm kêu tiếng tốt, ràng bảo Thanh Phong im lặng giải quyết, tại tiếng động bị truyền ra, chứng minh đối thủ mạnh hơn tưởng tượng của , điều đó , tình cảnh của mình càng tệ hơn, Thanh Phong phải dành thời gian cho việc khác, có cách nào tới cứu .
Nữ nhân đuổi tới, nghe tiếng đánh nhau phía ngoài, đắc ý khoe khoang: "Như thế nào, Vương Gia, người của ta cũng kém hơn người của ngươi chứ".
Cười lạnh tiếng: "Xem ra vì Bổn vương, mà các ngươi phải nhọc lòng rồi."
"Nhưng ngươi đường đường là Tề vương, thể đấu với ta, dù toàn bộ có liều mạng, cũng thể để ngươi trở thành chướng ngại vật." Nữ nhân cười liều lĩnh: " nghĩ tới, Tề vương đại danh đỉnh đỉnh chết ở tay của ta, ha ha, nhớ, người giết ngươi là Độc Nương Tử Diệp nương, lúc tố cáo ở điện diêm vương cũng đừng nhớ sai đó."
xong, cầm đao lên.
Lý Dục lui về phía sau hai bước, tay phải sờ tới nhánh cây thô sáp, bắt được ném tới Độc Nương Tử cái, cũng nhìn kết quả, đứng lên bỏ chạy, đường đường là Tề vương, lúc nào từng chật vật như vậy chứ? là lật thuyền trong mương (*).
(*) lật thuyền trong mương: mương có song, có gió nên thuyền thể bị lật. Lật thuyền trong mương ý chỉ việc may mắn, xui xẻo (baike baidu)
Diệp nương đao bổ nhánh cây ra, cũng vội vã đuổi theo, quả nhiên, lúc Lý Dục gắng tinh thần chạy đến bước thứ năm, lại phịch tiếng ngã xuống đất.
"Ngươi chạy , coi độc của Độc Nương Tử ta chỉ dùng để hù dọa người hả." Diệp nương cười lạnh, vẫn chưa có người nào dưới tình huống phát độc có thể chạy trốn khỏi tay nàng.
Nhìn Độc Nương Tử đến gần từng bước , lòng của Lý Dục bắt đầu lạnh cả xuống, chẳng lẽ mình thua bởi tiểu viện cũ rách này, trong tay nữ nhân độc ác này sao?
Giơ đao lên, lúc muốn hạ đao xôngs ở đao muốn hạ xuống xong, viên gạch bay tới, vừa đúng lúc đánh vào cây đao kia.
Độc Nương Tử kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, sau khi quan sát, cũng thấy có người ra ngoài cứu người, nàng cũng đến bốn phía ngó nhìn, dù sao nhiệm vụ cuả của nàng Tề vương, những người liên quan đến nhiệm vụ mắc mớ gì tới nàng.
Giơ đao lên trước lần nữa, nhưng cũng như vậy, viên gạch bay tới, nàng đành phải bất đắc dĩ né tránh.
"Người nào?" Quát to tiếng, có ai trả lời, chung quanh có động tĩnh, trong lòng Độc Nương Tử sốt ruột giơ đao lên trước lần nữa, nhưng vẫn bị gạch đánh trúng như vậy.
Độc Nương Tử nổi giận vừa định tìm người nào quấy rối, lại phát cửa chính có người vào, nhìn bộ dáng chính là thủ hạ của Tề vương, mình bỏ lỡ cơ hội, đành phải buông tha bất đắc dĩ, xoay người bỏ chạy.
Lúc Thanh Phong tiến vào, phát cả người Lý Dục nhếch nhác té xuống đất, nhất thời bị sợ đến thần hồn rời thân thể: "Gia, làm sao vậy, có bị thương . . . . . ."
" có bị thương. . . . . ." Lý Dục cố hết sức .
"Vậy người như này là làm sao thế? Tại sao người lại nằm ở đất? Nữ nhân kia làm cái gì với người chứ? Ta tìm nàng tính sổ. . . . . ."
"Ngươi trở lại cho ta." Lý Dục tức giận, người bình thường rất cơ trí, sao vừa đến lúc mấu chốt liền mất tấc vuông (tấc não) hả?
"Gia. . . . . ." Nghe giọng tức giận của chủ tử, Thanh Phong hơi luống cuống.
"Còn mau đỡ ta lên, thấy gia ngươi trúng độc sao?"
"A. . . . . . Gia trúng độc, trúng độc gì, có nặng lắm , có thuốc giải hay ?" Trời ạ, trúng độc, vậy phải làm sao bây giờ mới được?
" có việc gì, trước tìm chỗ cho ta chữa thương." Lý Dục phân phó.
Lúc Thanh Phong đỡ Lý Dục dậy, tiếng đánh nhau chung quanh cũng ngừng lại, Hắc y nhân bị giết chết, Lam y nhân nhanh chóng đến phía Lý Dục, lúc Thanh Phong sắp đỡ Lý Dục dậy vào nhà, Lam y nhân phát hai người ở phía dưới góc tường.
"Người nào?" Lam y nhân rồi đưa đao lên trước, tiếng của nam nhân vang lên: "Ta phải người xấu, chỉ là người đường nghỉ ngơi ở nơi này, ta mới vừa còn cứu người mặc áo tím bên trong đó, tin ngươi hỏi chút."
Đó là người ném gạch cứu mình sao? Lý Dục với Thanh Phong: "Bảo người bên ngoài mang người nọ tới."
Chỉ chốc lát sau, thủ hạ dẫn hai người tới, điều Lý Dục nghĩ tới chính là, hai người kia chính là hai người hầu theo Biểu thiếu gia nhà họ Vương đó tới trong tửu lâu Như Ý gây chuyện, Triệu A Đại và Triệu A Nhị.
Bọn họ phải là gia nô của nhà họ Vương sao? Lúc nhà họ Vương bị tịch biên gia sản, tại sao bọn họ bị bắt?
"Tại sao lại là các ngươi?" Lý Dục hỏi.
Triệu A Đại nhìn chằm chằm Lý Dục nhìn lúc, người mình cứu sao lại là tiểu nhị tửu lâu Như Ý, tại sao lại có đoàn thủ hạ, còn dám công khai giết người ở trong tiểu viện này, thân phận của tuyệt đối phải là tiểu nhị, rốt cuộc là loại người gì?
"Lúc nhà họ Vương tịch biên gia sản, ta và đệ đệ thừa dịp loạn trốn thoát, vốn nghĩ đến nơi khác kiếm sống, muốn đệ đệ lại bị bệnh, chỗ ở có cũng còn tiền mời đại phu, cũng chỉ có thể núp sau nhà như này, sau đó lại nghe được tiếng đánh nhau, nhìn thấy ngươi bị nữ nhân dùng đao chỉ vào, nên lấy mấy khối gạch, cản nữ nhân kia lúc." Triệu A Đại giải thích , trong lòng vẫn suy nghĩ, thấy được cái nên nhìn, biết mình có kết quả gì?
Lý Dục liếc mắt nhìn Triệu A Nhị bên cạnh , quả nhiên sắc mặt đỏ rực hơi khác thường: "Bản lĩnh của ngươi tệ, ném gạch cũng chính xác như vậy."
"Khi ở nhà họ Vương, chủ tử của ta là vị tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia chim, vì muốn bắt được chim bầu trời, thường dùng đến cung, viên đá, thời gian dài cũng luyện trúng thôi." Triệu A Đại giải thích .
"Ồ." tiếng, Lý Dục chuyện nữa, trong lòng vẫn suy nghĩ nên xử lý hai người trước mắt như thế nào, thả bọn họ, bọn họ có thể gặp phải chuyện gì hay .
"Bịch." tiếng, Triệu A Đại vậy mà quỳ gối đất: "Tiểu nhân là người thô hào, nhưng cũng có thể nhìn ra ngài phải người bình thường, tiểu nhân từ cơ khổ, có gì lãnh gì mà chỉ có thân cậy mạnh, mong ngài thấy tiểu nhân có thể làm người khuân vác, cho cơ hội, để tiểu nhân và đệ đệ có thể dốc sức vì ngài." Triệu A Đại đánh cuộc, theo đạo lý , thấy được cái nên nhìn, chỉ có con đường chết, đánh cuộc lòng nhân từ của người trước mắt này, có thể dung hạ mình, cho mình con đường sống hay .
"Ngươi nguyện ý theo ta sao?" Lý Dục hỏi, sau khi người này được dạy dỗ, điều khiển ám khí rất tốt, nhưng có thể trung thành ?
"Tiểu nhân nguyện ý." Triệu A Đại trả lời khẳng định.
"Thanh Phong, ngươi cứ mang theo bọn họ trước." Lý Dục .
"Gia. . . . . ." Thanh Phong kéo dài điệu, có thể mang theo người thân phận ràng sao, xảy ra chuyện đó.
"Cứ mang theo rồi ." Lý Dục , biết tại sao, muốn thấy hai người kia bỏ mạng.
lúc này, bên trong phòng chuyển tới tiếng động, giống như là tiếng vật nặng gì rơi mặt đất, vừa nhìn vào trong phòng, ra là phụ thân của Tiểu , biết sao lão nhân cả người tê liệt, thế nhưng lại rơi xuống giường, chỉ vào cửa bên ngoài.
"Gia, ngươi xem. . . . . ." Lão nhân gầy trơ cả xương, miệng mở rộng lên lời, chỉ có sức lực chỉ ra bên ngoài.
"Chắc muốn ra ngoài, Thanh Phong, ngươi ôm , đưa đến nơi muốn đến." Lý Dục , lão nhân đáng thương, nhìn ra, gương mặt lão nhân này tro tàn, còn có thể kiên trì đến hơi thở cuối cùng, phải là biểu của ánh sáng phản chiếu, nên lãng phí chút thời gian, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của lão nhân đáng thương này.
Thanh Phong nghe vậy ôm lấy lão nhân, nhìn vóc người, lúc còn trẻ lão nhân cũng khá to con, nhưng bây giờ có nặng mấy, mất bao nhiêu sức lực có thể bế lên.
Ôm lão nhân ra ngoài cửa, còn chưa ra cửa chính, lão nhân liền cố gắng lấy sức lực, tay dùng sức chỉ đến góc tường cạnh cửa.
Thanh Phong ôm lão nhân đến góc tường kia, tay của lão nhân từ từ chỉ hướng góc tường dưới đất, để lão nhân xuống, lão nhân chỉ có thể động tay của mình, dùng sức nắm đất bùn, rồi sau đó"A" tiếng, rồi vẫn nhúc nhích.
Thanh Phong vừa sờ mạch tượng của lão nhân, còn động tĩnh: "Gia, chết rồi."
Lý Dục gật đầu cái, nhìn bàn tay toàn bùn của lão nhân, đến cùng là muốn làm gì đây?
"Mấy người các ngươi, đào ở đây ra xem chút."
"Dạ." Mấy Lam y nhân tuân lệnh, quay đầu lại phòng tìm công cụ, đào, Thanh Phong cũng để lão nhân ở bên, đứng bên tường nhìn cái hố càng lúc càng lớn.
Làm cho người ta có nghĩ tới, cuối cùng đào được, đào lên lại là cỗ thi thể.
"Cái này, chắc là nữ nhi của ." Lý Dục , xương cốt vẫn còn rất đầy đủ, chắc thời gian chôn xuống cũng lâu, mười mấy năm trước Đỗ gia cũng chưa có nữ chủ nhân, có thể để cho lão nhân này nhớ thương, cũng chỉ có nữ nhi của thôi, nương cũng , từ hai năm trước Tiểu bắt đầu thay đổi, nhìn dáng dấp, đây chính là hai năm trước, Tiểu chân chính bị Độc Nương Tử giết chết.
Ánh mắt của Thanh Phong cũng hơi ướt: "Liều mạng đến hơi thở cuối cùng, có lẽ chính là muốn cho chúng ta biết chỗ ở nữ nhi của , đáng thương cũng là vị phụ thân +vĩ đại!"
"Các ngươi đào bên cạnh cái hố nữa, chôn lão nhân gia xuống, để và nữ nhi cũng có bạn ở Gian, trực tiếp lấp đầy là được, Đỗ gia có hậu nhân, làm bia mộ cũng có người tới lạy, lưu lại cũng thêm buồn thôi." Lý Dục .
Nếu như mới vừa rồi là vì bảo vệ tính mạng mới muốn thần phục, nhưng Triệu A Đại thấy màn như vậy hoàn toàn yên tâm, chủ tử của mình là người thiện lương, chắc bạc đãi mình.
Đệ đệ vừa ngã bệnh chân mềm nhũn, cũng đứng vững nữa, té xuống đất, lúc Triệu A Đại cuống quít tiến lên đỡ đệ đệ của mình, giật áo ở ngực của ra, ở ngực Triệu A Nhị, treo khối Ngọc Giác, nhìn miếng Ngọc Giác kia, trong lòng Lý Dục chấn động, đây phải giống như đúc miếng Ngọc Giác tiền bối lưu lại trong thạch động sao?
Tiến lên cầm miếng Ngọc Giác này: "Cái này là lấy ở đâu?"
"Cái này là của chúng ta, từ mang ở người, phải trộm." Triệu A Đại vội vàng giải thích, sợ cho là đồ ăn trộm.
"Ngươi có phải cũng có hay ?"
"Dạ." xong, Triệu A Đại kéo ra từ cổ khối khác Ngọc Giác giống nhau như đúc.
Đặt hai khối Ngọc Giác ở chung chỗ, vừa đúng còn có lổ hổng, Lý Dục dám khẳng định, lấy khối trong lòng mình ra, tạo thành khối ngọc hoàn chỉnh: "Ngươi các ngươi họ Triệu?" Thư lưu lại ở thạch bích phải tiền bối cũng tướng công nàng họ Triệu sao?
"Vâng." Triệu A Đại khẳng định , chuyện tình khi còn bé nhớ nhiều, trừ khuôn mặt mông lung của mẫu thân mình ra, cũng chỉ ghi nhớ của dòng họ này của mình.
Gật đầu cái, Lý Dục nghĩ ở trong lòng, mới vừa màn đành lòng kia, là ông trời an bài sâu xa bên trong, hay là tiền bối trong sơn động hiển linh? Nếu mình ngoan độc, sợ rằng lương tâm bất an thôi!
"Thanh Phong đỡ ta phen, chúng ta cần trở về."
"Dạ, gia." Thanh Phong tiến lên: "Đúng rồi, gia muốn tìm nơi chữa thương bức độc sao? Làm gì lại muốn trở về vội vã như vậy?"
" kiểm tra qua từ sớm, chỉ là hóa công tán, có độc." Có thể là Độc Nương Tử sợ mình phát , hạ độc, chỉ hạ hóa công tán muốn chính tay đâm mình thôi, cũng may nàng hạ độc, nếu , mình thảm rồi, còn có hóa công tán này, sợ rằng mình cũng phải mất mấy ngày dùng được nội lực.
"Cái đó, Thanh Phong, đợi lát nữa mang hai người phía sau kia chuyến đến y đường trước, nhìn bệnh cho bọn chút. . . . . ."
"Biết rồi, gia, ngươi từ từ. . . . . ."
Bọn họ biết là, Triệu A Đại sau lưng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn , trong lòng ấm áp. . . . . .
Last edited by a moderator: 10/7/16