1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công khờ của nương tử đẹp-Mạn Tuyết Sơ Tình (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆, Chương 24: Biến nguy thành an.


      Editor: hongheechan





      xong, đỡ Tô Tĩnh Nhã, tới phía cửa động.


      Tô Tĩnh Nhã vừa động chân, nơi mắt cá chân truyền đến trận đau đớn, Lý Dục vừa thấy, khẽ cong eo, bế Tô Tĩnh Nhã lên, Tô Tĩnh Nhã ngượng ngùng đẩy cái: "Ngươi thả ta xuống , tự ta có thể ".


      "Sao vậy? Xấu hổ sao?" Lý Dục khỏi nở nụ cười: "Mới vừa phải rồi sao, nếu chết rồi, ta chính là quỷ tướng công của nàng, nếu có thể còn sống ngươi gả cho ta, dù sao thế nào chúng ta đôi, nàng còn ngượng ngùng cái gì."


      "Ngươi. . . . . . Hừ" Tô Tĩnh Nhã hừ tiếng, quay đầu để ý nữa, cái vẻ mặt khờ khạo này của Nhị Khờ có đàng hoàng giống như bộ dáng của ?


      Vì có dạ minh châu chiếu sáng, thông đạo kia cũng phải quá khó , qua lối , tới thạch thất lớn hơn.


      Phía sau cùng thạch thất có cái cửa, nhưng mà, trước cánh cửa kia, có vô số tảng đá lớn , ngổn ngang được xếp lên.


      "Cái này, chính là trận địa như lời thạch bích đúng ?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.


      "Đúng vậy."


      "Nếu là giải sai có hậu quả gì?" Tô Tĩnh Nhã cẩn thận hỏi, trong lòng của nàng cực kì lo lắng, vất vả mới tới nơi này từ vách đá, nếu bị chết ở nơi này, có thể thua thiệt lớn.


      " bị những tảng đá phía cùng tấn công, còn có thể đưa tới hỏa dược dưới đất nổ tung." Lý Dục , cũng phải đe dọa, đây là .


      "Ngươi giải được sao?" Nhìn qua hình như rất phức tạp, mà mình lại hoàn toàn hiểu.


      "Thử chút ." Lý Dục có cho nàng câu trả lời khẳng định.


      Để Tô Tĩnh Nhã dưới đất, Lý Dục bắt đầu từ từ nghiên cứu những tảng đá kia, dám quấy rầy nữa, Tô Tĩnh Nhã căng thẳng ngồi dưới đất nhìn.


      Khôn, đổi, kiền, tốn, chấn, cấn, đây là bát trận đồ của Gia Cát Lượng, lại hoàn toàn giống vậy, bát trận đồ rất tuyệt diệu, chê vào đâu được, thạch bích để lại thư, có cửa sống, vậy cửa sống này ở chỗ nào?


      Tảng đá đều xếp lên nhau, nhìn như tách ra, thực kìm hãm lẫn nhau, nhất định dưới lòng đất có cơ quan, chứng tỏ tảng đá bên ngoài có thể khống chế cơ quan phía dưới, cũng có thể có thể kích động cơ quan phía dưới, nếu sơ ý chút kích động cơ quan phía dưới, tảng đá nhất định tới công kích mình, cũng dẫn tới hỏa dược nổ tung, như vậy mình và nương, còn có cái mỏ vàng này có thể xong rồi, cái trán Lý Dục toát ra mồ hôi: tỉnh táo, tỉnh táo, ngàn vạn lần thể loạn lúc này.


      Cẩn thận quan sát mấy tảng đá này, quan sát vị trí và hình thái của bọn nó, đối chiếu với trận pháp mình học qua, tìm điểm giống nhau của chúng.


      Chợt, Lý Dục phát vị trí của tảng đá chấn cửa có chút đúng, nghiêng về bên trái chút xíu, nhưng chỉ là điểm mà thôi, là nó sao? Nhìn kỹ tảng đá kia nữa, phát hình dáng nó vốn hơi hơn tảng đá khác, ràng sắc màu tảng đá kia giống nhau.


      Hạ quyết tâm, Lý Dục nhảy cái, nhảy lên tảng đá kia, tảng đá từ từ hạ thấp xuống, sau đó nhàng rơi đất, tảng đá khác cũng ùng tiếng, cùng nhau cắm vào mặt đất, cả vùng trận địa ngừng rung chuyển.


      "Rầm." tiếng, tảng đá rơi mặt đất, cùng lúc đó cửa đá phía sau cũng chầm chậm mở ra.


      "Nhị Khờ, ngươi thành công rồi." Tô Tĩnh Nhã cao hứng kêu to, muốn đứng lên, rồi lại đụng phải chân bị thương của mình, lập tức lại ngã đất.


      Lý Dục cũng thở dài hơi, vội vàng tới đỡ nàng lên: "Cẩn thận chân của nàng, chưa về cũng trở thành người què rồi."


      "Biến thành người què thế nào, dù gì ta còn còn sống." Tô Tĩnh Nhã .


      "Đúng vậy, dù gì ngươi còn sống, coi như là biến thành người què cũng có người cưới ngươi, rất vui vẻ phải ?" Lý Dục đùa .


      Nhớ lại hôn ước ngoài miệng kia, Tô Tĩnh Nhã kìm được đỏ mặt, nhặt được cái mạng rồi, mình có phải muốn gả cho hay ?


      Ôm lấy Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục tới phía cửa đá kia, cũng ngày ăn uống rồi, nếu chắc chắn ra ngoài, có thể phải chết đói ở nơi này.


      Qua cửa đá, là lối hẹp hẹp, Tô Tĩnh Nhã cầm dạ minh châu, ràng thấy ở dạ minh châu chiếu rọi xuống, tảng đá lối phát ra ánh sáng màu vàng: "Những thứ này chính là vàng sao?".


      "Là mỏ vàng, sau khi gia công mới có thể biến thành thỏi vàng thị diện (= thị trường) dùng." Lý Dục .


      "Những mỏ vàng kia là của ai?" Tô Tĩnh Nhã cẩn thận hỏi, là mình phát , có phải mình cũng có phần hay ?


      "Của triều đình." Lý Dục , làm sao biết cái tính toán kia của Tô Tĩnh Nhã: "Mỏ vàng này chỉ có triều đình mới có thể khai thác, người khác động vào, bị chém đầu".


      Nhún vai cái, lòng của Tô Tĩnh Nhã rỉ máu, nhiều vàng ở trước mắt mình như vậy, nhưng mà mình được chút nào, rất đau lòng.


      lâu, rốt cuộc tới cửa ra, dẹp cây cỏ ở ngoài cửa động, phát đối diện cửa động là thung lũng, ôm Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục bay xuống, rơi xuống đáy cốc.


      " nương, có đói bụng , có muốn chúng ta tìm chút nước trước hay , ăn chút gì nữa rồi trở về." Cũng ngày đêm rồi, đại nam nhân cũng đói đến ngực dán vào lưng rồi, huống chi yếu đuối như nàng.


      "Được." Tô Tĩnh Nhã , nàng đói bụng từ lâu, ở trong sơn động ăn uống, chỉ chịu đựng chưa mà thôi.


      Tìm dòng suối , hai người uống chút nước trước, rồi sau đó, Lý Dục nhảy xuống nước, chỉ chốc lát sau bắt hai con cá béo, sau khi rửa sạch nhóm đống lửa lên, hai người ngồi xuống bắt đầu nướng cá.


      " mỏ vàng lớn như vậy, ngươi chuẩn bị xử lí như thế nào?" Tô Tĩnh Nhã hỏi, trực giác cho nàng biết, người nam nhân này trước mắt tuyệt đối đơn giản giống như bề ngoài của , từ bản lĩnh của , tỉnh táo lúc gặp chuyện, tinh thông trận pháp, thái độ đối mặt với mỏ vàng là bất động như núi, Tô Tĩnh Nhã khẳng định chắc chắn, nam nhân này tuyệt đối phải là người bình thường.


      "Ta báo lên triều đình, để người của triều đình tới xử lý." Lý Dục , chỉ cần tin tức này cho hoàng huynh, chuyện còn lại phải là chuyện mình quan tâm được.


      "Vậy cũng được, ngươi quên mấy lời thạch bích kia rồi sao? Tướng công tiền bối bị giết khi báo lên cho triều đình, ngươi còn dám ." Tô Tĩnh Nhã vội vàng .


      "Đó là vì tìm đúng người, ta vậy." Lý Dục , trực tiếp cho Đương Kim Hoàng Đế, còn có thể có vấn đề gì ?


      Nghe lời này, Tô Tĩnh Nhã coi như yên tâm: "Có phải ngươi biết đại quan trong triều đình hay ?".


      "Đúng vậy." Hoàng đế có tính là quan hay ?


      "Vậy rốt cuộc ngươi là người gì, tại sao lại biết quan lại trong triều đình?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.


      "Muốn biết sao? Tốt nhất, chờ lúc chúng ta thành thân ta cho nàng biết." Lý Dục nháy mắt , có số việc nàng rất khó tưởng tượng, tại cho nàng biết, ngộ nhỡ nàng nghĩ thoáng hối hận làm thế nào, vẫn nên chờ sau khi thành thân cho nàng biết, như vậy nàng muốn chạy cũng muộn rồi.


      Mặt Tô Tĩnh Nhã đỏ lên, sao người này lại sang hướng khác như thế: " thôi, ta cũng muốn nghe đâu." Hừ tiếng, quay đầu, trong lòng vẫn suy nghĩ: phải chỉ vào núi chuyến sao? Làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Bị đuổi giết, rơi vách đá, phá trận pháp, cửu tử nhất sinh, lúc ra mới phát , mình lại hồ đồ đồng ý với người ta, muốn thành thê tử của người ta, chuyện này cũng quá kích thích rồi đúng ?


      suy nghĩ, Lý Dục bên cạnh đột nhiên đứng thẳng lên, tay nhấc nàng lên, kéo về phía sau, tay khác nhặt lên cây gậy từ mặt đất.


      Tô Tĩnh Nhã bị kéo đến sau lưng Lý Dục lúc này mới phát ra, trong rừng cây cách đó xa chuyển tới hồi động tĩnh rì rào đều đều.


      Là ai, chắc phải lại đụng phải tên đường họ Lâm kia chứ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963


      ☆, Chương 25: Bình an trở về.


      Editor: hongheechan



      Là ai, chắc phải lại lại đụng phải người đường họ Lâm kia chứ?


      Chỉ chốc lát sau, nhánh cây bị rẽ ra, từ phía sau nhánh cây chui ra ngoài lại là gương mặt của Thanh Phong.


      Vừa thấy hai người, Thanh Phong đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt vui mừng kêu to: "Gia, người có việc gì, tốt quá." Tiếng kêu của hấp dẫn chú ý của người khác, chỉ chốc lát sau, có khoảng chừng ba mươi mấy Lam y nhân vẻ mặt vui mừng xuất hai người trước mặt.


      Vừa nhìn thấy là người của mình, Lý Dục bỏ cây gậy thuận tay nhặt lên lại, Thanh Phong kích động xông lên trước, muốn kiểm tra lần xem Lý Dục có bị thương , lại bị Lý Dục cước đạp cho ngồi dưới đất: "Gia nhà ngươi rất tốt, tiểu tử ngươi tránh xa chút cho ta." Ngươi cũng lớn như vậy rồi, nhìn dáng vẻ kia của ngươi xem, có thể có chút tiền đồ hay .


      Thanh Phong ngồi dưới đất chẳng những tức giận, mặt còn cực kì hưng phấn mà : "Gia, ta nhớ ngươi muốn chết" May mà có việc gì, khi thủ hạ bẩm báo với , gia rơi xuống vách đá, lúc đó liền ngớ ngẩn, hận mình tại sao ở tại chỗ, hận mình phái thêm mấy người ở trong cánh rừng này, nếu gia xảy ra việc hay, sợ rằng đầu cổ mình muốn đổi chủ rồi, từ khi gia gặp chuyện may, rất đáng thương mỗi ngày đêm đều tìm kiếm ở trong rừng, cả ngày, mắt cũng hạ xuống, nước cũng uống hớp, vách đá cao như vậy, trong lòng mọi người cũng ràng, khả năng sống lớn, nhưng tìm được thi thể gia ở dưới chân núi, mọi người lại nghĩ đến có kỳ tích xuất , dám dừng tìm kiếm lại khắc nào, Lý Dục mất tích bao lâu, bọn họ lại tìm bao lâu.


      "Dĩ nhiên sao, ngươi là muốn ta chết ha?" Trong lòng Lý Dục cảm động, lại thể tức giận oán: biết ngươi quan tâm ta rồi, nhưng cũng cần biểu đạt khoa trương như vậy chứ.


      "Thanh Phong có ý nghĩ đó, nếu người chết, Thanh Phong cũng muốn sống." Đây là lời , dù phía truy cứu, cũng muốn sống, gia tốt như vậy, đâu tìm đây chứ?


      "Cái đó, có thể cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra sao?" Tại sao khách phòng của mình lại gọi tiểu nhị là gia? Quan hệ của bọn họ là thế nào.


      "Cái đó, phu nhân. . . . . ." Lúc này Thanh Phong mới chú ý tới tồn tại của Tô Tĩnh Nhã.



      "Chờ chút, phu nhân? Là gọi tôi sao?" Tô Tĩnh Nhã tò mò hỏi.


      "Đúng vậy, chủ tử rất hợp ý người, muốn kết hôn với người, nên người còn là phu nhân của chúng ta nữa." Thanh Phong giải thích : " ra , vị chủ tử này của ta, vì thích phu nhân nên mới muốn ở lại tửu lâu Như Ý, ta hiểu , để tiện chăm sóc chủ tử, nghe lệnh của chủ tử, cũng phải mượn cớ, đến tửu lâu Như Ý ở, để chủ tử dễ dàng sai bảo."


      Nghe lời này, rốt cuộc Tô Tĩnh Nhã tin, vì mình mới ở lại tửu lâu Như Ý, nghĩ thông suốt điều này, trong lòng rất ngọt.


      "Thất thần cái gì, nhanh lấy ghế tre, nhìn thấy chân phu nhân bị thương sao?" Thanh Phong gọi nàng phu nhân, nàng phản đối, đó chính là chấp nhận, xem ra chuyện tốt của mình – thành công rồi, Lý Dục hả hê nghĩ.


      Có lời của chủ tử, người phía dưới lập tức bắt đầu hoạt động, chỉ chốc lát sau, ghế tre làm xong, Tô Tĩnh Nhã ngồi lên, để hai đại hán khiêng, bao lâu xuống núi, trở lại trong thành.


      lúc đến tửu lâu Như Ý, Lý Dục đuổi thủ hạ của mình , cõng Tô Tĩnh Nhã từ từ về phía tửu lâu Như Ý: "Tạm thời thân phận của ta chưa thể cho Tô Lão Đa được." Bây giờ vẫn chưa là lúc bại lộ.


      "Thân phận của ngươi? Thân phận của ngươi là gì?" Ngay cả mình cũng biết, còn gì giữ bí mật.


      Lý Dục cười cười, chuyện nữa.


      Tô Tĩnh Nhã nằm ở lưng của Lý Dục, bả vai rộng lớn rất ấm áp, thoải mái.


      "Cái đó, chuyện của chúng ta có thể cho phụ thân ta trước hay ?" Tô Tĩnh Nhã .


      "Chuyện của chúng ta? Chúng ta có chuyện gì?" Lý Dục biết còn hỏi.


      "Đúng, chúng ta có việc gì, chúng ta là hai người liên quan, có thể có chuyện gì chứ!" Tô Tĩnh Nhã cố ý , xem ngươi còn có thể giả bộ bao lâu.


      "Ai liên quan, đương nhiên là có liên quan hệ rồi." Biết Tô Tĩnh Nhã cố ý, nhưng Lý Dục vẫn ra lời ràng, chẳng may nàng trở mặt nhận, mình phải làm thế nào mới được: "Ta biết ..., nhưng hôn của chúng ta nên cho phụ thân trước, đừng hù dọa ông ấy, chờ ông ấy có hảo cảm với ta, chậm chậm cho ông ấy biết, phải hay ?".


      "Hừ." Tô Tĩnh Nhã hừ lạnh tiếng, coi như ngươi thức thời.


      Trong tửu lâu Như Ý, thấy hai người trở lại, Đại Đầu Trụ Tử cao hứng nhảy dựng lên kêu to: "Trở lại rồi, trở lại rồi, phụ thân, nương trở lại, trở lại, mau ra đây. . . . . ."


      Hai người ngây ngẩn cả người, có cần thiết phải kích động như thế ?


      Rầm tiếng, bên trong giống như có đồ vật gì đó bị đụng ngã, tiếp đó, Tô Lão Đa xuất tại cửa lớn, ba bước cũng thành hai bước chạy tới trước mặt Tô Tĩnh Nhã: "Nha đầu chết tiệt kia, chết ở đâu rồi, còn biết trở lại sao?" Ngoài miệng là lời mắng, ánh mắt lại kìm được đỏ lên, nữ nhi đêm về, nhưng ông bị hù chết rồi, buổi tối núi chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu xảy ra cái gì chuyện, ông phụ tấm lòng phu nhân qua đời của mình, vị thủ lĩnh già như ông còn sống thế giới này thế nào chứ.


      "Phụ thân, xin lỗi." Vành mắt Tô Lão Đa đỏ lên khiến Tô Tĩnh Nhã cực kì đau lòng, nàng là con lại khiến phụ thân lo lắng cho mình cả ngày như vậy, nên.


      Nữ nhi cũng mềm lòng, Tô Lão Đa còn có thể gì: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi".


      Trụ Tử ở bên còn : "Phụ thân, nương cũng trở lại, người có thể yên tâm , ở chân núi đêm, cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi chút".


      "Đúng vậy, đúng vậy." Tô Lão Đa vội vàng , vừa định đỡ nữ nhi xuống, lại bị Lý Dục ngăn lại: "Phụ thân, hay để ta cõng nương trở về, chân của nương bị lệch, nên chúng ta mới ở chân núi đêm." câu , giải thích cho việc hai người cả đêm về.


      "Vậy sao, nha đầu này, sao lại cẩn thận như vậy, mau mau, cõng vào, phía có ít thuốc, nha đầu, có đau hay ?" Tô Lão Đa đau lòng .


      " đau ạ." Tô Tĩnh Nhã , nàng muốn làm cho cha lo lắng.


      " đau mới là lạ." Sao Tô Lão Đa lại biết suy nghĩ của nữ nhi mình: "Mau vào , phía có thuốc".


      Trong đại sảnh còn có bàn khách, Lý Dục trực tiếp cõng Tô Tĩnh Nhã đến trong khuê phòng ở hậu viện, đặt lên giường.


      Ngồi ở ván giường hơi cứng rắn, Tô Tĩnh Nhã thoải mái vặn vẹo uốn éo: vẫn là cõng mang theo nhiệt độ thoải mái hơn.


      "Nhị Khờ, ngươi trở về phòng của ngươi , tắm, rồi đổi bộ y phục, nơi này có ta là được." Nhìn chân bị thương của nữ nhi, tại sao có thể để người ngoài ở chỗ này, nhưng ông nghĩ tới, cái người mà ông cho là người ngoài, khấn đầu đính hôn với nữ nhi của mình rồi.


      Tô Tĩnh Nhã nháy mắt với Lý Dục, Lý Dục mới đáp tiếng, bất đắc dĩ ra cửa, cũng muốn biết chân của nương tử của mình thế nào, nhưng thấy phụ thân tương lai cũng muốn cho nhìn, nhưng mà, còn nhiều thời gian, suy tính đến tương lai với nương tử, vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.


      Đóng cửa lại, Lý Dục ở trong lòng: qua bao lâu nữa, chuyện tình tiếp xúc thân mật giống như vậy, nhất định là ta làm.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 26: Kết thúc trò chơi.

      Edit: hongheechan


      Đóng cửa lại, Lý Dục ở trong lòng: qua bao lâu nữa, chuyện tình tiếp xúc thân mật giống như vậy, nhất định là ta làm.

      Ra cửa, đụng phải Thanh Phong mới vừa vào cửa, hai người nhìn nhau, gì, trở về gian phòng của mình, để lại Trụ Tử ở bên buồn bực: nương với Nhị Khờ là do lên núi nên trở lại mới nhếch nhác cả người, sao khách trọ duy nhất cũng thân nhếch nhác chứ? Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ, còn thảm hơn cả nương và Nhị Khờ nữa.

      Tắm xong, khi trở về phòng, Thanh Phong ở trong phòng chờ .

      Nhìn Thanh Phong thân nhàng khoan khoái, trong lòng Lý Dục nghĩ: đãi ngộ của tiểu nhị với khách trọ này đúng là khác nhau, ràng trở lại muộn hơn mình, nhưng tốc độ còn nhanh hơn mình, nước tắm mình dùng là nước tắm còn thừa do chuẩn bị cho nhiều, người ta được đưa đến gian phòng, mình còn phải động thủ lấy, ai, khi nào mới có thể đảo thân phận này lại đây!

      "Gia, gọi ta tới có chuyện gì sao?" Thanh Phong hỏi.

      "Nên thu lưới rồi, ngày mai tìm lý do bắt tên họ Lâm lại, còn có tên phú thương họ Lý và Huyện lệnh họ Triệu." Lý Dục , thiếu chút nữa hại mình và nương bỏ mạng, còn để cho họ tiêu dao rất có lỗi với mình rồi.

      "Cái này dễ dàng, nhưng tấm bản đồ làm thế nào ạ?" Thanh Phong , nhiệm vụ của mình là tấm bản đồ.

      "Bất kể , ta biết kho báu ở đâu rồi." Tấm bản đồ còn tác dụng, trò chơi cũng nên kết thúc.

      "Dạ, thuộc hạ làm ngay." Thanh Phong lĩnh mệnh, lui ra ngoài.

      Nhớ đến hai người ở bên ngoài đêm, chắc chắn mệt chết rồi, Tô Lão Đa quan tâm cho hai người nghỉ ngày, để bọn họ ở trong phòng nghỉ ngơi, chuyện bên ngoài mình sắp xếp để Trụ Tử Đại Đầu làm, dù sao buôn bán trong tiệm cũng tốt lên nhiều, ba người vẫn phải loay hoay làm việc.

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cũng còn chưa rời giường, nghe phía ngoài có người đập cửa: " nương, phụ thân, xong, người của Lý gia lại chiếm khu phía Đông rồi . . . . . ." Giọng hốt hoảng của Đại Đầu truyền tới lỗ tai ba người trong phòng.

      Lại chiếm, sau yên lặng lâu, lại bắt đầu hoạt động.

      Lúc Lý Dục mặc quần áo tử tế, nhìn thấy Tô Lão Đa cũng xuống lầu, tranh mở cửa, Lý Dục là lên lầu trước, đến phòng của Tô Tĩnh Nhã: " nương, chân của nàng như thế nào, có muốn ta đỡ nàng xuống hay ?" Với tính tình của nàng, chắc chắn cực kì khẩn chương với chuyện thành phía Đông, muốn hỏi cho ràng, Lý Dục sợ Tô Tĩnh Nhã gấp gáp chân lại bị thương, cho nên lên lầu trước.

      Trong phòng Tô Tĩnh ngồi ngẩn người đối diện với đôi dày của mình, chân bị thương đeo dày vào như thế nào? Nghe thấy giọng của Lý Dục, do dự chút nào mở miệng: "Ngươi vào , nhanh lên chút".

      Vào cửa Lý Dục thấy Tô Tĩnh mặc áo khoác ngồi ngay ngắn ở giường, mặt bất đắc dĩ nhìn , bảo tiến lên, lấy giầy, lại cầm cổ tay của nàng lên trước: "Ngươi làm gì thế? Ta muốn ngươi đeo giày giúp ta." Tô Tĩnh Nhã vội vã gọi.

      "Ta giúp ngươi đeo giày, nhưng trước đó mặc quần áo cho tốt ." Lý Dục cố chấp mà đưa cánh tay của nàng vào trong tay áo.

      "Ta mặc như vậy là được rồi." Tô Tĩnh Nhã , áo bên trong mặc xong, áo khoác choàng cũng ảnh hưởng cái gì.

      " bị lạnh." Lý Dục , muốn những người khác nhìn thấy áo trong màu hồng đào kia của nàng.

      Trời như vậy, lạnh sao? lí do Tô Tĩnh Nhã bất đắc dĩ phối hợp với Lý Dục mặc quần áo tử tế.

      Giúp nàng mặc quần áo tử tế, sau đó tay bế nàng lên: "Chờ chút, ta còn chưa đeo giày".

      "Chỉ với cái chân này của nàng, mang giày thế nào." Mang giày cũng thể bộ, còn để cho vết thương ở chân khôi phục.

      "Này. . . . . ." Thằng ngốc này sao lại bá đạo như vậy!

      Khi hai người tới tiền sảnh, Đại Đầu căng thẳng giải thích tình huống với Tô Lão Đa, thấy hai người lấy tư thế này xuất , hai người cũng sửng sốt chút.

      Đại Đầu suy nghĩ: Tại sao có thể ôm nương.

      Tô Lão Đa vẫn suy nghĩ: tâm tiểu tử này cũng rất mềm, ta cũng quên mất chân nữ nhi chân tiện, nhưng lại nhớ , chỉ là, tư thế này cũng quá mập mờ rồi! Hôm nào phải cho tên Nhị Khờ này chút, được quấn nữ nhi của lão tử.

      "Chuyện như thế nào?" Bị nhìn chăm chú đến xấu hổ, Tô Tĩnh Nhã mở miệng hỏi.

      "Sáng sớm nay, Vương Ngũ nhà họ Vương mang theo người đến phía Đông thành, tuyên bố nhất định phải thu lại, mọi người cố gắng cản trở bọn họ, ta thừa dịp chạy loạn, di0nd0nl0q0yd0n xin phụ thân giúp tay." Đại Đầu , nhà của cũng ở mảnh kia, nếu để cho bọn họ được như ý, ngay cả chỗ ở cũng có.

      "Ngươi còn ôm sao, tìm chỗ để xuống ." Chuyện Tô Lão Đa hiểu gần hết, lời của Đại Đầu cũng nghe vào, ngược lại rất để ý chuyện Lý Dục cứ ôm con của mình, cũng xuống lầu rồi, còn ôm, muốn chiếm tiện nghi của con lão sao?

      Mặt Tô Tĩnh Nhã đỏ lên, Lý Dục cũng có ý kiến gì nhún vai cái, ngày nào đó, ta muốn quang minh chính đại chiếm tiện nghi, còn khiến cho ngươi có lời nào để .

      "Ta xem chút, ngươi ở nhà chăm sóc con của ta cho tốt, cho phép sàm sở nó nữa, có nghe hay ?" Tô Lão Đa , tên Nhị Khờ này, bây giờ nhìn như thế nào cũng giống trước kia, cứ có cảm giác có ý đồ với nữ nhi mình vậy.

      "Phụ thân, để Nhị Khờ theo người , cha mình con yên lòng." Nhà họ Vương đánh chủ ý lên mảnh đất kia nhiều lần như vậy, lần này ai biết lại ra cái chủ ý gì, công phu của phụ thân có khá hơn nữa, nhưng lớn tuổi, nếu là có cái gì bất thường, chắc chắn thua thiệt, năng lực của Nhị Khờ nàng biết, có theo, mình mới có thể yên tâm.

      "Nhị Khờ , trong tiệm này chỉ còn mình ngươi, chân ngươi vẫn thể xuống đất, nếu có chuyện gì làm thế nào?" Tô Lão Đa .

      " có việc gì, các ngươi đóng cửa lại từ bên ngoài, ta ngồi ở chỗ này chờ các ngươi, có thể có chuyện gì chứ." Tô Tĩnh Nhã , Đại Đầu và Trụ Tử nhà ở mảnh đất đó, xảy ra chuyện này, chắc chắn để đến làm thêm, phụ thân lại là người cầm muôi, ông lại nữa, nhất định tiệm này có cách nào mở cửa, đóng cửa lại, để mình thanh tỉnh, cũng để cho bọn họ yên tâm .

      Tô Lão Đa vừa nghĩ, đúng vậy, liền mang theo Lý Dục, theo Đại Đầu đến nơi gặp chuyện may.

      đường, trong lòng Lý Dục nghĩ, phải giao phó Thanh Phong làm chuyện này ư, sao người của nhà họ Lý vẫn còn có ý định làm ầm ĩ?

      đến nơi gặp chuyện may, quả nhiên nhìn thấy Vương Ngũ mang theo đầu trọc đối nghịch với thôn dân, Vương Ngũ vẫn phách lối như cũ, khổ người đầu trọc vẫn lớn như vậy, khác nhau là, tay chân phía sau bọn họ nhiều lên gấp ba, xem ra đạt mục đích thề bỏ qua tâm tư.

      Thấy Tô Lão Đa với Lý Dục đến, Vương Ngũ sợ chút nào: "Ta biết công phu hai người các ngươi lợi hại, vậy thế nào, chúng ta có nhiều người, hai quả đấm đối địch với chúng ta rất khó khăn, ta cũng tin ngươi có thể đánh ngã toàn bộ nhiều người như vậy".

      đợi Tô Lão Đa lên tiếng, gia đinh ăn mặc người của Vương Ngũ chạy tới con đường kia ở sau lưng : " xong, xong, xảy ra chuyện rồi. . . . . ."

      Người nọ chạy đến trước mặt Vương Ngũ, ghé vào lỗ tai câu, sắc mặt Vương Ngũ biến đổi lớn, vung tay lên, đánh nữa mang người nhanh chóng rời , khiến đầu Tô Lão Đa mê hoặc: Đây là chuyện gì xảy ra?

      Chỉ có Lý Dục ràng trong lòng: Thanh Phong bên kia bắt đầu hành động.
      Last edited by a moderator: 27/6/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 27: Tửu lâu Phú Hào gặp nạn.

      Edit: hongheechan


      Ngồi ở phía sau quầy, nhàm chán ngẩn người, biết cha và Nhị Khờ phía Đông thành có cái gì nguy hiểm hay , Nhà họ Vương xuất động lần này chắc chắn dễ dàng bỏ qua, ai, chân của mình lúc này lại cố tình thành ra như vậy, nếu mình có thể lại tốt rồi, cũng cần ở chỗ này đoán mò.

      Ba, ba, quầy chuyển tới hồi tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thanh Phong: "Phu nhân, suy nghĩ gì đấy? Sao chuyên tâm vậy?".

      " suy nghĩ tại sao ngươi lại rãnh rỗi như vậy, tại sao chủ tử ngươi có phái chuyện cho ngươi làm?" Tô Tĩnh Nhã tức giận , dù sao biết chính là thủ hạ của Nhị Khờ, nàng còn chưa từng khách khí với Nhị Khờ, huống chi là .

      Thanh Phong vừa nghe kinh hãi: "Phu nhân, người cũng thể như vậy, ta phải làm rất nhiều chuyện, rất bận rồi." Lại thêm chuyện có thể mình còn chút thời gian nào.

      "Rất bận? tại cũng rất bận phải ?" Tô Tĩnh Nhã khẽ cười nhìn hỏi.

      " tại bận." Thanh Phong cười xấu hổ cười: "Đó là vì tối hôm qua ta vội giải quyết các chuyện tình xong".

      "Vậy tối hôm qua ngươi bận rộn làm cái gì?" Hơn nửa đêm có thể bận rộn cái gì? phải là leo tường qua viện, trộm đồ chứ?

      "Cái đó. . . . . ." Gãi gãi đầu: "Ta làm chuyện gì, thể ràng, phu nhân nên tự mình nhìn, phu nhân người ngồi quay lưng lại." xong, Thanh Phong vòng qua sau lưng Tô Tĩnh Nhã, bắt được thành ghế, mang theo cái ghế kể cả Tô Tĩnh Nhã ngồi ở cùng nhấc lên.

      "Này, ngươi làm gì thế?" Tô Tĩnh Nhã giật mình, vội vàng nắm chặt tay vịn cái ghế.

      "Phu nhân, đừng sợ, ta chỉ là đổi lại chỗ ngồi cho người thôi, có chuyện gì." Thanh Phong , giơ cái ghế bỏ vào cửa, sau đó mở cửa chính ra.

      "Phu nhân, hãy chờ xem, đợi lát nữa có kịch hay rồi." Thanh Phong , hôm nay có người tới khiến tửu lâu Phú Hào đẹp mắt.

      Nhìn chằm chằm phía đối diện, tửu lâu Phú Hào vẫn buôn bán tốt như cũ, có màn gì hay để nhìn?

      " phải ngươi cho ta xem tửu lâu Phú Hào đối diện buôn bán tốt đẹp, cố tình so sánh tửu lâu Như Ý ta sao?" Tô Tĩnh Nhã trầm giọng hỏi, ngươi dám vâng, ta để cho ngươi vui vẻ.

      nghĩ tới Tô Tĩnh Nhã có thể nghĩ như vậy, Thanh Phong nghe giọng hiểm của nàng, bị sợ đến sợ run cả người: "Phu nhân ngươi nghĩ sai rồi, dù Thanh Phong có lớn mật cũng dám làm như vậy mà, Thanh Phong chỉ muốn để cho người xem chút, tửu lâu Phú Hào này đắc ý được bao lâu." Trời ạ, sao phu nhân lại giống gia như thế, đều là chủ tử dễ hầu hạ.

      "Vậy sao?" Tô Tĩnh Nhã thể nào tin được, tửu lâu Phú Hào này ở Thương Châu phải chuyện ngày hai ngày, chẳng lẽ trước mắt có thể sụp đổ.

      "Đúng vậy." Thanh Phong khẳng định , ngày hôm qua tự mình bố trí chuyện tình, hôm nay khẳng định có kết quả, nếu mặt mũi của phải đặt chỗ nào.

      Chỉ chốc lát sau, đám quan binh tới từ đầu đường, khí thế hung hăng đẩy người qua đường, vây quanh tửu lâu Phú Hào: "Quản đâu? Ra ngoài".

      nam nhân gầy teo bước ra ngoài, đùng cái, còn chưa lên tiếng, bị quan binh giữ cổ áo, xách lên: ", ai là Lâm Khải Thái?".

      Nam nhân kia sợ xanh cả mặt: "Quan gia, phải ta, lão bản ở bên trong."

      tay ném nam nhân xuống đất, quan binh vung tay lên, vọt vào tửu lâu Phú Hào, trong lúc nhất thời, tửu lâu Phú Hào rối thành đoàn, mấy người ăn cơm nhìn tình hình bất thường, muốn ra cửa, lại bị quan binh canh giữ ngăn lại, để cho ra cửa, lập tức, giọng khách nhân bất mãn, quan binh rống lên giận dữ, liên tục như thế, rất náo nhiệt.

      Lúc Tô Lão Đa mang theo Lý Dục với Đại Đầu Trụ Tử trở lại, cảnh tượng nhìn thấy chính là náo loạn, hồi gà bay chó sủa như thế.

      Nhìn khuê nữ nhà mình ở cửa lớn mở ra nửa đưa đầu nhìn náo nhiệt, Tô Lão Đa tò mò lên phía trước hỏi thăm tình huống: "Nha đầu, phía đối diện xảy ra chuyện gì vậy?".

      "Con biết, nhìn thấy đoàn quan binh vọt vào, muốn tìm Lâm lão bản, biết tên họ Lâm này phạm vào chuyện tình gì nữa." Miệng Tô Tĩnh Nhã vừa chuyện, ánh mắt lại chịu động cái, chỉ sợ bỏ lỡ chút bộ dáng nhếch nhác của Lân Khải Thái phía đối diện, bị lấn áp lâu như vậy, vất vả mới thấy gặp tai họa, tại sao có thể xem bộ dáng xấu hổ của tốt đây.

      "Phụ thân, phải người phải phía Đông thành sao, tại sao lại trở lại? tại thành phía Đông như thế nào?" Mắt bỏ qua đặc sắc phía trước, trong miệng hỏi nghi vấn trong lòng.

      " rồi, nhưng còn chưa câu nào, Vương Ngũ mang theo người ta về, nhìn qua hình như là nhà họ Vương có chuyện xảy ra?" Tô lão cha trả lời.

      "Oh." Tô Tĩnh Nhã oh tiếng, có đoạn sau, quản khỉ gió nhà họ Vương có chuyện gì xảy ra, chỉ cần thu đất phía Đông thành nữa, quấy rầy người của thành phía đông là được, còn cái khác nàng chẳng muốn quan tâm.

      Đại Đầu Trụ Tử nhịn được đến gần xem náo nhiệt, Thanh Phong hiểu chuyện mà lấy ra cái ghế từ trong tiệm ra ngoài, để Lý Dục và Tô Lão Đa người ngồi đầu, còn mình nghiêng thân thể tựa vào cạnh cửa, giống như xem cuộc vui nhìn phía đối diện ầm ĩ.

      Chỉ chốc lát sau, bọn quan binh từ trong quán rượu ra, Lâm Khải Thái với Lâm Tu Văn bị trói bằng sợi dây, đẩy ra ngoài.

      Quan binh dẫn đầu lớn tiếng về phía mọi người vây xem: "Lão bản tửu lâu Phú Hào Lâm Khải Thái, chứa chấp khâm phạm của triều đình Lâm Tu Văn, bị tuần án Khâm sai lùng bắt, toàn bộ người làm, đầu bếp trong quán rượu mang huyện nha, đợi điều tra tìm hiểu có tham dự chứa chấp hay , tiếp tục xử lý, tại, tất cả thực khách mau rời , được tiếp tục dây dưa với tửu lâu Phú Hào."

      Ra lệnh tiếng, thực khách được thả ra, nối đuôi ra rời khỏi tửu lâu Phú Hào, đợi sau khi trong lâu còn ai, hai quan binh đưa tay đóng lại cửa chính, hai quan binh khác mỗi người mở ra tấm giấy niêm phong màu trắng, đóng kín cổng, sau đó nữa, đám trói người của bị áp tới nha huyện.

      ngang qua tửu lâu Như Ý, Lâm Khải Thái cao cao mà giơ cằm lên, cho dù thành người dưới bậc, cũng muốn chịu thua ở trước mặt đối thủ.

      Nhìn đến bộ dạng của , Tô Lão Đa bất đắc dĩ lắc đầu cái, người này là bướng bỉnh, đến mức này, còn chết sĩ diện.

      Mà Lâm Tu Văn lại thế, khi bị quan binh bắt được, gương mặt thất kinh, khi nhìn thấy Lý Dục, càng bị sợ đến hồn vía rời khỏi, chỉ vào Lý Dục muốn cái gì rồi lại lúc lâu ra lời.

      Lý Dục chỉ là lẳng lặng nhìn , cũng lời nào, chuyện kết thúc, cũng muốn che giấu cái gì nữa, biết cho biết, tối thiểu có thể làm cho ra an tâm, din3nl3q3yd3nbiết là thua ở trong tay ai, vì ngồi chung cái băng ghế, Tô Lão Đa ngộ nhận là Lâm Tu Văn chỉ , vẫn còn buồn bực ở trong lòng: tiểu tử này ta cũng biết, sao gương mặt khó chịu như thế?

      Khi quan binh dẫn đầu tới chỗ Thanh Phong ở cạnh cửa, giống như là biết nhau, nhàng gật đầu cái.

      cái gật này Tô Tĩnh Nhã nhìn ở trong mắt, trong tâm hiểu , chuyện này Thanh Phong cũng lừa gạt nàng, chắc chắn có quan hệ trực tiếp với Lý Dục, nếu , cái đó tên Lâm Tu Văn gì đó e ngại ánh mắt của Lý Dục như vậy, nhưng mà, rốt cuộc thân phận của Nhị Khờ này là gì, dọa thành ra như vậy?
      Last edited by a moderator: 27/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 28: Bàn luận viễn vông.

      Edit: hongheechan

      Tửu lâu Phú Hào bị lật đổ, nhưng cơm lại thể ăn, có tửu lâu Phú Hào, còn có tửu lâu Như Ý, mặc dù tửu lâu Như Ý trang hoàng hào hoa, phục vụ chu đáo tửu lâu Phú Hào, nhưng chung quy vẫn có miệng có thể ăn, đến nỗi đói bụng.

      Có câu nhà vui mừng nhà buồn, nhưng bây giờ là nhà xui xẻo nhà vui mừng, có tửu lâu Phú Hào, cả sảnh đường tửu lâu Như Ý lại đầy màu sắc, chuyện tình bất thình lình của tửu lâu Phú Hào khiến mọi người tới hăng hái, tốp năm tốp ba ở tửu lâu Như Ý thảo luận rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao bất chợt có tai ương?

      Đột nhiên buôn bán thuận lợi khiến tất cả mọi người bận rộn, chỉ ngoại trừ có người.

      có cách nào động vết thương ở chân, giúp đỡ được cái gì nên Tô Tĩnh Nhã dứt khoát an vị ở trong quầy tử, nghe bọn họ bàn luận viễn vông.

      "Ngươi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ta mới vừa gọi thức ăn ngon ở trong tửu lâu Phú Hào, chỉ thấy đám quan binh vọt vào, dọa ta giật mình, ta còn tưởng trong tửu lâu Phú Hào dấu phạm nhân đào phạm, ngờ tới bọn họ vào cửa tìm lão bản, hai lời, liền trói Lâm lão bản lại, còn tìm ra người trẻ tuổi ở lầu, là cái gì khâm phạm của triều đình, sau khi trói lại liền trực tiếp đuổi người niêm phong cửa, các ngươi chút đây là có chuyện gì xảy ra?" thương nhân cẩm bào .

      "Đúng vậy." người trung niên khác : "Lâm lão bản ở Thương Châu này cũng được tính là người có mặt mũi, thế nào trói liền trói lại chứ? Còn có người trẻ tuổi kia, dáng vẻ văn nhã, thấy sao cũng giống là người xấu mười tội khó tha nha?".

      Lời này khiến Tô Tĩnh Nhã tự chủ nhếch lên miệng: ai người có dáng dấp lịch làm chuyện xấu, ánh mắt Lý Tu Văn kia giống như sắc quỷ nhìn nàng chằm chằm tại nàng còn sợ, còn có bộ dạng cầm đao, đâu còn có bộ dạng của người có văn hóa, giống như ác quỷ dữ tợn hơn.

      "Cũng thể như vậy." Người áo xanh : "Người dạng chó hình người cũng rất nhiều, chừng người này trước mặt là bộ quang minh chính đại sau lưng lại là bộ dáng tốt lắm đâu, Khâm sai tuần án là người trong triều đình phái ra, là người tài ba từng trải việc đời, tính sai đâu".

      Lời này còn lấy được lòng của Tô Tĩnh Nhã, người dạng chó hình người nhất định là người tốt, người ngu dại ngây ngô cũng nhất định tầm thường, giống như Nhị Khờ, ah, tại sao lại nhớ tới chứ?

      "Đúng vậy, Lâm lão bản này cũng phải là cái người hiền lành gì, biết làm bao nhiêu chuyện xấu, ai biết có đắc tội người nào , có người sau lưng chỉnh cũng chừng." Người trung niên .

      Lúc người trung niên lời này, Lý Dục bưng ít món ăn bàn, trong lòng thở dài cái, người này đúng là biết phân tích.

      "Lâm lão bản này cũng cư trú ở Thương Châu rất lâu rồi, người muốn động đến kia cũng phải là nhân vật đơn giản gì đúng ?" Thương nhân cẩm bào hỏi.

      Nghe lời này, Tô Tĩnh Nhã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Dục, Lý Dục lộ ra dáng vẻ dáng vẻ sao cả nhún vai cái, giống như : ngươi đoán chút xem.

      Tô Tĩnh Nhã bực mình cúi đầu, người nào chứ, phải thích mình sao? Còn giấu giếm thân phận của mình, vốn có thành ý, còn muốn ta gả cho , nằm mơ.

      Nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã ảo não cúi đầu, Lý Dục cũng gấp gáp, chuyện xong xuôi, nhắn tin về, trong thời gian ngắn mình về Kinh Thành, cho nên , còn thời gian từ từ thắng được trái tim của nàng.

      "Đúng vậy, ta mới từ phía đông Thành tới đây, nghe nhà họ Vương phía đông thành cũng sụp đổ, cũng là bị Khâm sai tuần án này bắt lại, tội danh là buôn bán chính đáng, cưỡng ép lấy đất, nghe là có người ngang qua Khâm sai tuần án tố cáo tội trạng giá tiền, Khâm sai tuần án dừng lại ở Thương Châu." người địa phương áo xám .

      "Lâm gia và Vương gia là thông gia, ngươi xem hai nhà này cùng sụp đổ, điều này lên cái gì?" Người trung niên .

      "Ta thấy là ——" ông lão râu dê : " Đại nhân vật tới địa phương Thương Châu này của chúng ta, nhất định là đại nhân vật Vương gia hoặc Lâm gia đắc tội, rồi nhà khác cũng bị tai ương theo".

      Mọi người cùng gật đầu cái, ngày hôm qua Khâm sai tuần án mới đến Thương Châu, thể biết quan hệ thông gia của hai nhà Lâm Vương, tuy là Khâm sai, cũng thể cùng bắt hai phú thương lớn nhất thành Thương Châu lại, mà bây giờ làm, lên sợ, tại sao lại sợ đây? Vậy nhất định là vì sau lưng còn có người có thân phận cho chỗ dựa.

      Chắc người nọ muốn mượn tới tay Khâm sai tuần án để bảo toàn khí Thương Châu rồi,đie nnd3n lêq úy đonn đây là ý tưởng mọi người thảo luận nhất trí sau cùng.

      là như vậy ? Nghe bọn họ bàn luận viễn vông, trong lòng Tô Tĩnh Nhã cũng tò mò lên, khẳng định chuyện này có quan hệ với Nhị Khờ, nhưng mà, rốt cuộc Nhị Khờ có thân phận gì, thế nhưng có thể dễ dàng khiến tửu lâu Phú Hào với nhà họ Vương thành phía đông đổ liền đổ trong thời gian ngắn như vậy đây?

      suy nghĩ, thấy Thanh Phong vào từ bên ngoài, lúc thấy Lý Dục, cho ánh mắt chỉ có hai người bọn họ mới hiểu, phải lên lầu, gia đáng thương, ở nhà sống an nhàn sung sướng, ở trong tửu lâu Như Ý này, lại phải hầu hạ những tiểu dân thương nhân hèn mọn, là nhìn trong lòng cũng thoải mái, vẫn là nhìn mới tốt, trở về phòng ngủ thôi.

      "Đứng lại." Tô Tĩnh Nhã lên tiếng gọi Thanh Phong lại, hai người đàn ông này liếc mắt đưa tình’ , làm như ta tồn tại vậy: "Tới đây".

      Thanh Phong đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ngoan ngoãn dời đến bên quầy, giọng hỏi: "Phu nhân, có cái gì phân phó ạ?" Phu nhân tương lai, đắc tội nổi.

      ", mới vừa rồi đâu hả?" Lâm gia và Vương gia cũng sụp đổ rồi, còn ra ngoài làm gì? phải lại muốn khai đao với khác người trong thành chứ?

      " có làm sao mà, chỉ là tùy tiện ra ngoài chút mà thôi." Chỉ là là huyện nha mà thôi, nhưng cũng dám ra ngoài, gia cũng thân phận của mình ra với phu nhân, nếu lắm mồm, gia trách tội xuống, bản thân chưa có thể chịu được đâu.

      "Tùy tiện chút?" Tô Tĩnh Nhã tin, đại nam nhân lấy gia nhà mình làm trọng, có việc gì tuân theo gia của mình, tùy tiện ra ngoài chút: "Vậy ngươi tùy tiện lên con phố nào, tùy tiện đến cửa hang nào, tùy tiện thấy được người nào, có thể cho ta nghe chút hay ?".

      "Cái này. . . . . ." tốt, phu nhân nổi lên tò mò với thân phận của gia, gia ở ngay bên cạnh, nên làm cái gì mới phải? thể đắc tội phu nhân, cũng thể khiến gia mất hứng, trời ạ, là khó mà: "Cái này, tiểu nhân làm chuyện gia giao cho, nếu phu nhân muốn biết chuyện gì xảy ra, trực tiếp hỏi gia là được rồi." xong, như làn khói, chạy mất hút: Gia, chuyện của mình ngài vậy ngài tự mình giải thích , ta được, cũng thể thêm phiền cho ngươi.

      Xa xa, nhìn thấy Thanh Phong bị cuốn lấy, Lý Dục bất đắc dĩ lắc đầu cái: có phải nên tìm nàng chuyện tốt chút hay ? Lòng hiếu kỳ chịu được giày vò, càng giày vò nó lại càng căng lên, giải thích cho nàng, khiến cho nàng nghĩ sai, chừng lại xảy ra cái nhiều loạn gì.
      Last edited by a moderator: 27/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :