1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công khờ của nương tử đẹp-Mạn Tuyết Sơ Tình (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20: phía Tây núi.

      Edit: hongheechan

      đành lòng nhìn lại, Lý Dục lại xoay người rời : Người bổn vương quan tâm mà ngươi cũng dám đùa bỡn tâm cơ, nghĩ Bổn vương dễ khi dễ vậy sao? Tối hôm nay ta liền để Thanh Phong lấy trâm trở lại, dù ném cũng cho ngươi có tiện nghi.

      Buổi tối hôm đó, bao lâu khi trời vừa tối, cái trâm kia đến trong tay Lý Dục, vẻ mặt Thanh Phong bất đắc dĩ nhìn chủ tử của mình: gia, lần sau loại chuyện tình đứng đắn này có thể đừng để ta làm hay ?

      Buồn cười giật giật khóe miệng, Lý Dục để ý tới vẻ mặt cố ý giả vờ của Thanh Phong, cầm cái hộp tay, đưa cho : "Ngươi cứ giữ trước, đợi lúc đến kinh thành giao lại cho nương".

      "Vâng."

      "Lúc lấy trâm có phát cái gì khác thườn hay g?" Cảm thấy tiểu nương kia hơi lạ, nhìn cử chỉ giống như là con nhà bình thường, hơn nữa còn tâm cơ hơn người, giỏi dùng bề ngoài nhu nhược của mình mê hoặc người khác, để đạt được ý định của mình.

      "Cái này, thuộc hạ muốn bẩm báo, lúc thuộc hạ lấy trâm phát , tiểu nương kia đối sử với phụ thân của nàng cực kì khác thường, toàn thân lão nhân kia tê liệt,cũng thể được, miệng uống xong, nhìn chằm chằm cái ly bên giường hừ nửa ngày, tiểu nương kia ở ngay bên cạnh lại giả vờ như nghe thấy, cuối cùng chịu nổi tiếng lão nhân phát ra, mới bất đắc dĩ bưng chén nước qua, động tác hết sức thô lỗ, giống như cho bò uống rót hết lượt, khiến lão nhân kia sặc liên tiếp đến ho khan, nhìn từ bên ngoài hề giống như thái độ con với phụ thân gì cả, giống như là kẻ thù hơn vậy." Nghĩ đến đây cũng thương lão nhân kia, Thanh Phong ở trong lòng buồn thay , có con như vậy.

      Này đúng nha, buổi trưa ở trong đại sảnh tửu lâu Như Ý, mặt nàng có biểu tình đau đến muốn sống, đây là tại sao chứ?

      "Phái người theo dõi trước, chắc nữ nhân này phải chỉ là tiểu nương đơn thuần ở nông thôn."

      "Dạ."

      "Gần đây họ Lâm bên kia có động tĩnh gì ?"

      "Ngày nào bọn họ cũng lên núi, thuộc hạ đều phái người theo, nhưng phát bọn họ tìm được thứ gì." Thanh Phong .

      "Tiếp tục theo dõi , để sót thứ gì."

      "Dạ."

      "Gần đây bọn họ hoạt động ở chân núi ? Ngày mai ta phải bồi nương lên núi chuyến, muốn đối mặt với ."

      "Bọn họ gần đây chỉ về phía Tây."

      "Tốt, ta biết rồi."

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, quả nhiên Tô Tĩnh Nhã tìm Lý Dục cùng lên núi.

      có dọc theo dòng suối lên như lần trước, lần này Tô Tĩnh Nhã mang theo thẳng từ phía Tây tới.

      phải là muốn phía Tây núi đó chứ? Lý Dục sau lưng nhịn được mở miệng hỏi: " nương, chúng ta đâu vậy, đây giống như lần trước nha?".

      "Chúng ta phía Tây núi, thảo dược hôm nay chúng ta muốn tìm chỉ ở phía Tây mới có." Tô Tĩnh Nhã .

      đúng dịp mà: " nương nhất định phải phía Tây sao? đường khác được sao?".

      "Núi này ta rất quen thuộc, thuốc kia chỉ ở phía tây mới có." Tô Tĩnh Nhã quay đầu lại: "Làm sao vậy, mệt mỏi sao?" Tại sao trong giọng của có chút đồng ý chứ?

      " có, ta chỉ là sợ nương mệt mỏi mà thôi." Phía Tây núi lớn như vậy, xui xẻo đúng lúc bắt gặp bọn họ đâu, Lý Dục ôm tâm lí may mắn nghĩ.

      Nếu dòng suối lần trước là con đường gập ghềnh, con đường phía Tây của ngọn núi này chỉ có thể dùng cao chót vót để hình dung.

      Vì người ở thưa thớt, trong rừng người đường núi, có đường, hai người chỉ có thể mò ở trong rừng cây, đụng phải sườn núi bất ngờ, cũng chỉ có thể từ từ qua.

      Tô Tĩnh Nhã gọn ở phía trước, Lý Dục sau lưng mang giỏ thuốc, công cụ ở phía sau, mỗi lần gặp phải sườn dốc, cũng có thể bắt được cành cây dốc, từng chút bò lên , rất nhiều lần, Tô Tĩnh Nhã bắt được cành cây, thân thể thể kiểm soát cứ lùi về phía sau, mỗi lần đều được Lý Dục chặn ngang tiếp được, sườn núi vốn rất dốc, mình dễ dàng, lại phải tiếp được người ngã xuống càng khó khăn, Tô Tĩnh Nhã Thanh nhìn thấy, vì lôi kéo ở mình, tay Lý Dục bị nhánh cây rạch ra máu, nhìn thấy cánh tay chảy máu kia, trong lòng Tô Tĩnh Nhã ấm áp, ngờ người nhìn qua khờ khạo như thế này lại che chở mình.

      Nếu phải sau lưng có , cũng biết mình ngã bao nhiêu lần.

      Lại qua gò núi , cái gò núi đó đường khó khác thường, Tô Tĩnh Nhã ngã nhiều lần, chờ qua gò núi, Tô Tĩnh Nhã là đổ mồ hôi ướt đẫm rồi, tìm chỗ đất bằng phẳng, ngồi xuống muốn đứng dậy.

      Lý Dục cũng tìm tảng đá ngồi xuống, lau mồ hôi.

      Lấy khăn tay của mình ra, thấm nước, kéo tay Lý Dục qua, cẩn thận giúp lau vết thương: 'truyện đăng duy nhất ở diễn đàn lê qu ýđ' "Cám ơn ngươi".

      " có việc gì, người ta da dày thịt béo, sợ vết thương này." Chỉ cần ngươi có việc gì là tốt rồi.

      Tìm ra miếng vải bố sạch , bó kỹ vết thương, rồi lại nhìn thấy y phục người Lý Dục bị nhánh cây kéo rách, Tô Tĩnh Nhã thoáng qua tia đau lòng, nếu phải do mình, chắc chắn chật vật như vậy: "Quần áo ngươi rách rồi, tối về ta vá cho ngươi".

      " sao, cũng lộ thịt, ta là đại nam nhân quan tâm những thứ này." Lý Dục từ chối, chỉ đơn thuần muốn kiếm vất vả cho nàng.

      "Hay để ta vá cho ngươi , sây sát lớn hơn nữa y phục này thể dùng được rồi." Tô Tĩnh Nhã .

      Thở dài, đúng là thể từ chối, trách được Tiểu kia thích dùng chiêu kia như vậy.

      " nương, trước kia ngươi có qua núi này sao? mình ngươi ư, qua như thế nào?" Như vậy núi dốc như vậy, cũng thấy nàng ngã mấy lần, người như nàng làm sao có thể leo lên được.

      "Đúng vậy, mình, lúc đó cũng may, ngã cả người bị thương, lúc trở về rất thảm, ngã gãy chân, nếu phải cha tìm đến, có thể mất cái mệnh này." Tô Tĩnh Nhã nghĩ tới chuyện tình lần trước .

      Nghe nàng hời hợt lại, Lý Dục cả giận: " mình nữ nhân như ngươi ngây ngô ở nhà, cứ chạy đến nơi hoang vu bên ngoài như vậy làm gì, có biết rất là nguy hiểm hay , nếu xảy ra chuyện làm sao?".

      Lý Dục nổi nóng, khiến Tô Tĩnh Nhã sững sờ trận vui vẻ: "Ngươi quan tâm ta sao?".

      Trong lòng Lý Dục buồn bực, lãng phí nước miếng quan tâm nàng nữa.
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      caoduong thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 21: Oan Gia Ngõ Hẹp

      Edit: hongheechan

      lãng phí nước miếng quan tâm nàng nữa.

      "Ta nương này, vì láng giềng, mà ngươi phải chuyến khổ sở như vậy, đáng giá ?" nghĩ ra, tại sao nàng phải vì người khác mà bỏ ra nhiều như vậy, mệt mỏi sao?

      "Sao lại đáng giá, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Đỗ thúc thúc, ông ấy cũng cần chịu khổ nữa, chừng Tiểu càng vui vẻ đó." Tô Tĩnh Nhã cười trả lời

      Đỗ đại thúc đỡ chịu khổ là , còn Tiểu vui vẻ? Có thể nhìn ra rồi: " nương ra tay tương trợ với bất cứ người gặp nạn nào sao?"

      "Chỉ cần ta gặp được ta đều giúp, nhìn bọn họ gặp khó xử, ta liền kìm lòng được nhớ lại năm đó tình cảnh ta và cha tới trong thành này, nhớ lại vô dụng khi đó của mình, cái loại vô dụng và sợ hãi đó đời này ta cũng muốn nếm trải nữa, cũng muốn để cho người khác nếm trải, nên ta cố gắng trợ giúp cho bọn họ." Tô Tĩnh Nhã .

      "Nhà Tiểu đó? Ngươi giúp bọn họ bao lâu rồi?"

      "Thân thể của Đỗ thúc thúc trước kia rất tốt, nhưng hai năm này, biết tại sao, khí huyết bế tắc, tê liệt nằm giường, ta nhìn triệu chứng của ông ấy, là trúng gió, mà ta cũng điều dưỡng cho ông ấy hai năm rồi, nhưng luôn thấy hiệu quả, rất kỳ quái." tay mình có bệnh nhân chữa khỏi, Đỗ thúc thúc này chính là ngoại lệ duy nhất.

      "Bỗng nhiên bị sao? Triệu chứng gì cũng có, thể xuống giường sao?" Lý Dục hỏi, bệnh này đến cũng quá bất ngờ rồi.

      "Đúng vậy, còn nhớ ban đầu Tiểu mang theo Đỗ thúc thúc xung quanh cầu chữa bệnh, bộ dáng kia quá đáng thương." Nhớ đến Tiểu khi đó giống như thấy được bất lực của mình năm đó, cho nên nàng mới đặc biệt tốt với Tiểu .

      "Vậy ngươi có phát Tiểu lúc này có cái gì giốn như trước kia hay ?" Kết nối với tình huống Thanh Phong có được từ nơi đó, Lý Dục càng ngày càng cảm thấy Tiểu có vấn đề.

      " giống như trước? Hình như là xinh đẹp hơn trước kia, hiểu chuyện hơn rồi." Tô Tĩnh Nhã suy nghĩ chút .

      "Hiểu chuyện? Hiểu chuyện thế nào."

      "Trước kia nàng là người rất nhát gan, chưa bao giờ ra cửa, từ khi Đỗ thúc thúc xảy ra chuyện như vậy, nàng là trụ cột trong nhà, Tiểu có mẫu thân, cũng có huynh đệ tỷ muội, dược phí của Đỗ thúc thúc và đồ dùng trong nhà đều là do nàng dựa vào bàn tay khéo léo của nàng, thêu thùa kiếm bạc có thể duy trì rồi, bức thêu tốt còn kiếm ra tiền lời, bán đồ cũng đổi chút đồ vật mình cần dùng về, với tiểu nương chưa từng ra cửa mà , có thể làm những chuyện này cực kì tốt lắm rồi." Tô Tĩnh Nhã .

      "Vậy sao." người cái gì cũng biết đột nhiên cái gì cũng biết, điều này đáng hoài nghi sao?

      " thôi, đỉnh núi trước mặt kia khá nhiều thảo dược, có thể kiếm vật ta muốn về." Thu thập đồ tí, Tô Tĩnh Nhã xong đứng lên, thời gian còn sớm, nên về nhà sớm tốt, trễ nữa có thể gặp nguy hiểm.

      Lý Dục có dị nghị, thu thập xong đồ rồi cùng lên

      Cùng leo lên sườn núi, đến đỉnh núi khác, quả nhiên Tô Tĩnh Nhã phát mấy vị thảo dược mình muốn tìm, forum di ễnđ ànlê qu ýđô n cao hứng lấy xẻng ra đào thuốc, cẩn thận hái.

      hiểu về thảo dược, Lý Dục giúp đỡ được gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, nhìn nương cẩn thận làm cho mặt dính bùn, nên muốn mang nước đên lau, lấy bình nước ra mới phát còn nước.

      " nương, ngươi ở đây chờ, ta tìm ít nước đến" Lý Dục , đường về còn rất dài, có nước được.

      "Được, ngươi " Tô Tĩnh Nhã cũng quay đầu lại, vội vàng quơ cái xẻng.

      " nương nếu hái xong rồi chờ ở nơi này, cần loạn." Lý Dục giao phó, vùng núi hoang vu như thế này, lại rất có thể tìm được người.

      "Được." Tô Tĩnh Nhã trả lời cũng ngẩng đầu lên, bây giờ trong mắt nàng trừ thảo dược, nhìn thấy cái gì.

      Lý Dục lắc đầu cái, xem ra rất vội vã, nàng cũng xong nhanh được, mình nhanh về nhanh, có vấn đề gì.

      Leo qua đỉnh núi, mới phát được dòng suối , sau khi uống đủ lại lấy bình đầy, mới theo đường cũ trở về.

      Mới vừa tới chỗ Tô Tĩnh Nhã ở đỉnh núi, nghe thấy ồn ào hồi, núi hoang như này ồn ào ở đâu ra? tốt, nương gặp nguy hiểm.

      Ý thức được ổn, vứt bình nước, Lý Dục bước nhanh chạy đến nơi ồn ào.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, lúc chạy đến phát Tô Tĩnh Nhã bị đám người áo đen vây, dẫn đầu là Lâm Tu Văn, đứng bên cạnh còn có Lâm Khải Thái, hả hê nhìn Tô Tĩnh Nhã bất lực.

      đúng là sợ điều gì gặp điều đó, núi lớn như vậy, mà cũng đụng phải nhau, Lý Dục nghĩ.

      "Tiểu nương xinh đẹp, thúc thúc, nàng nhìn thấy thứ nên thấy, để cho nàng rời bị lộ tin tức, nhưng thẳng tay giải quyết người đẹp như vậy đáng tiếc, bằng trước hết để cho cháu hưởng thụ ." Lâm Tu Văn chảy nước miếng , mấy ngày nay thúc thúc tìm cho đều là lầu canh, nào có sức hút như bông hoa còn nguyên trước mặt này.

      "Được, thúc thúc thành toàn cho ngươi." Lâm Khải Thái cười , là oan gia ngõ hẹp, Tô nương tửu lâu Như Ý này gây cho mình bao nhiêu phiền toái, hại bao nhiêu chuyện tốt của mình, nếu ông trời để nàng rơi vào trong tay mình, trút cơn giận đâu được, phải ngươi thanh cao, thiện lương lắm sao? Làm nhiều - chuyện tốt như vậy, xem hôm nay ai tới cứu ngươi.

      Tô Tĩnh Nhã nắm chặt xẻng đào thuốc nho trong tay, khuôn mặt nhắn bị sợ đến xanh mét, mới vừa mình còn thái thuốc, những người này biết từ đâu chợt ra.

      nghĩ tới, trong rừng núi hoang vắng này còn có thể gặp được kẻ thù, mình chỉ là yếu đuối, sao có thể đối phó được với những ác lang (sói) này? Nhị Khờ, rốt cuộc ngươi ở đâu? Tại sao còn chưa tới cứu ta?

      Lâm Tu Văn bước tới từng bước , những ngày ở phía tây rừng núi hoang vắng này, sớm phiền đến nổi điên rồi, tiểu nương xinh đẹp này tới đúng lúc, vừa lúc có thể điều chỉnh phen.

      ra tay nữa có lẽ xảy ra chuyện, cũng thể để cho những thứ vô lại này khi dễ nương, Lý Dục nắm ít bùn mặt đất, trát ở mặt, tên họ Lâm kia gặp , thể để cho nhận ra, cũng lượm mấy cục đá đất, d.d lequ yđ ôn.co m làm thành ám khí, bắn về phía đám người.

      Người mặc đồ đen gần vừa vặn bị trúng, giống như cái cọc gỗ ngã xuống đất, lúc tên kia ngã xuống Lý Dục như tên bắn chạy qua, kéo tay Tô Tĩnh Nhã: "" Quay đầu chạy như điên.

      Phản ứng kịp Lâm Tu Văn thấy thịt trong tay bay mất, nhất thời tức giận đến dậm chân: "Thất thần cái gì, mau đuổi theo cho ta".

      Tiếng gió thổi qua bên tai vù vù, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục thục mạng chạy về phía trước, nghe thấy tiếng hét sau lưng càng ngày càng gần, Tô Tĩnh Nhã hận mình có nhiều chân hơn nữa.

      Dưới chân vấp cái, Tô Tĩnh Nhã nằm đất, người phía sau cũng đuổi tới đúng lúc, Tô Tĩnh Nhã nhịn đau đứng lên: "Mau, chạy mau. . . . . ."

      Lý Dục bất đắc dĩ lắc đầu cái: " còn đường rồi."

      Ngẩng đầu nhìn lên, đúng là như vậy, phía trước là sườn núi, còn đường.

      Hai người từ từ lui về phía sườn núi, Lâm Tu Văn mang theo người áo đen từng bước tiến gần về phía sườn núi: "Tiểu mỹ nhân này, làm sao ngươi chạy nữa, ta còn đuổi theo thỏa thích đâu".

      "Làm thế nào đây?" Tô Tĩnh Nhã hỏi Lý Dục, lúc này nàng xem Lý Dục trở thành cây cỏ cứu mạng.

      " biết." Hai chữ của Lý Dục kéo đứt cọng rơm cuối cùng của nàng.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 22: Rơi xuống sườn núi.

      Edit: hongheechan

      " biết." Hai chữ của Lý Dục kéo đứt cọng rơm cuối cùng của nàng.

      "Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này sao?" cần vậy chứ, ta còn chưa muốn chết.

      "Ngươi van cầu bọn họ, có lẽ bọn họ bỏ qua cho ngươi." Lý Dục , ánh mắt lại đánh giá xung quanh.

      Trợn mắt nhìn Lý Dục cái: "Ta thà nhảy xuống cũng chịu bị bọn họ ô nhục." Coi nàng là người nào chứ.

      "Được được, ta biết rồi." Với tính tình quật cường này của nàng, ra lời này cũng lạ gì, nhìn bốn phía, người phụ trách theo dõi đâu rồi? Chủ tử của mình gặp nguy hiểm, còn nhanh ra tay hả?

      Giống như trả lời suy nghĩ của , bỗng nhiên xuất trận mưa tên từ phía sau đám người, sau khi đánh ngã mấy người áo đen, bốn người áo lam vọt ra, cầm vũ khí bắt đầu giết những hắc y nhân kia.

      Thở phào nhõm, rốt cuộc người tới rồi.

      Công phu của lam y nhân ràng cao hơn hắc y nhân, sau mấy hiệp, số lượng hắc y nhân giảm bớt ràng, Lâm Tu Văn vừa thấy bất thường, nhặt lên cây đao từ mặt đất, đao bổ về hai người phía vách đá .

      Hai người cũng mang vũ khí, thấy đao bổ tới, Lý Dục ôm Tô Tĩnh Nhã tránh tới bên cạnh, rồi sau đó phi chân tới, đá bay Lâm Tu Văn, may là, đá bay Lâm Tu Văn, lúc hạ xuống đất dẫm phải gò đất, Lý Dục thầm kêu tốt, lại vì có chỗ để mượn lực, khống chế được thân hình, lăn xuống sườn đồi cùng với Tô Tĩnh Nhã.

      tiếng thét chói tai vang lên, chờ đến lúc mọi người chạy tới, thấy được bóng người nữa. . . . . .

      Sườn đồi rất dốc, từ nhìn xuống đến là vực sâu vạn trượng, nhưng họ biết, ở phía dưới sườn đồi hai trượng có nhiều khối đá nhô ra, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục bị rơi khối đá nhô ra kia, té hôn mê.

      Lúc tỉnh lại lần nữa là buổi tối, Lý Dục xoa xoa đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao, sau khi sửng sốt chút mới phát ra, mình chưa chết, lúc này ôm Tô Tĩnh Nhã ngủ ở tảng đá ở sát vách đá, cách vách đá rất gần, chỉ cần lật người cái có thể ngã xuống dập nát.

      Sợ đến giật mình cái, vội vàng ôm Tô Tĩnh Nhã vào bên trong, đây cũng phải chuyện đùa.

      " nương, nương, tỉnh lại." Lý Dục ở bên cạnh gọi Tô Tĩnh Nhã vừa quan sát vị trí hoàn cảnh, mình ở dưới vách đá dài trượng nhưng chỉ có ba thước nhô ra, đúng là ông trời linh thiêng, để bọn họ vừa đúng rớt tảng đá này, mà giữ được cái mạng.

      Tô Tĩnh Nhã trong ngực hừ tiếng, từ từ tỉnh lại, sau khi thấy mảnh đen tối hỏi: "Đây là đâu vậy, điện diêm vương sao?".

      " phải, chúng ta vẫn chưa chết" Lý Dục .

      "A! tốt quá." Ngã xuống từ vách đá mà cũng chưa chết, mạng mình lớn, nhưng câu tiếp theo của Lý Dục lại đánh nàng rơi vào địa ngục.

      " chết nhưng đoán chừng cũng sống được bao lâu".

      "Tại sao?" di end anle quuydd o nn Tô Tĩnh Nhã hiểu.

      "Xem nơi chúng ta ở ." Lý Dục .

      Sau khi quan sát, Tô Tĩnh Nhã phát , hai người bọn họ tảng đá phía dưới vách đá, trời ơi, lên được, xuống được, là vách đá vạn trượng, đến ăn uống, chỉ dài ba thước, rất có thể sơ ý chút ngã xuống, trở thành Hồn Dã Quỷ.

      "Vậy. . . . . . Chúng ta phải làm sao đây?" Tô Tĩnh Nhã sợ hãi hỏi, nhìn nơi này khiến cho da đầu người ta tê dại.

      "Cứ chịu đựng trước , hi vọng chuyện có thể có chuyển biến." Lúc thủ hạ tìm được người ở dưới mặt đất, phải nghĩ tới đây chứ? Lý Dục chắc chắn nghĩ trong đầu.

      Bốn phía là vách đá đen nhánh, động cái có thể té xuống nát vụn, Tô Tĩnh Nhã nhàng run rẩy ở Lý Dục trong ngực.

      "Sợ sao?" Lý Dục hỏi.

      "Sợ chứ." Tô Tĩnh Nhã thành trả lời, đó là loại cảm giác nên lời, giống như chiếc thuyền lá , ở trong biển rộng mênh mông, phía trước có chỉ dẫn, phía sau có đường lui, bên trái có bạn bè, bên phải người thân, mình độc, có chỉ có vô dụng và sợ hãi.

      "Nhắm mắt lại, ngủ lúc , chừng chờ lúc ngươi tỉnh lạ lần nữa, chúng ta có thể an toàn rồi." Lý Dục .

      " ?"

      "." Lý Dục khẳng định , nếu có lòng tin, làm sao đợi chờ được đây?

      "Ừ, vậy ta ngủ đây." Tô Tĩnh Nhã , nàng mệt mỏi.

      "Ngủ ." Lý Dục .

      Chỉ chốc lát sau, người trong ngực ngủ thiếp , hô hấp nhàn nhạt cực kì đều đều, ánh trăng rất sáng, chiếu vào mặt của nàng, có thể thấy vẻ dịu dàng gương mặt của nàng và lông mi dài ràng, nhìn dung nhan đanh an tĩnh yên ổn xinh đẹp ngủ này, phiền não trong lòng của Lý Dục cũng bình tĩnh lại, ông trời cũng phải quá hà khắc với mình, để lúc mình gặp nạn, còn có người trong lòng ở cùng, đâu còn cái gì đủ chứ? Nghĩ nghĩ lại, cũng nhắm hai mắt lại.

      Sáng ngày thứ hai, Lý Dục mở mắt ra nhìn thấy vòng ánh mặt trời chậm rãi lên, mặt trời lửa đỏ tản ra ánh sáng vàng cam, từ từ lên từ đường chân trời, tròn như thế, đẹp như vậy, lại có chí tiến thủ như thế.

      Cúi đầu xem xét Tô Tĩnh Nhã, trong ngực biết tỉnh lại từ lúc nào, con mắt cũng nháy nhìn chằm chằm vào ánh sáng này, cảm thấy cũng tỉnh lại, giọng : "Ngươi xem mặt trời kia, đẹp đó".

      "Đúng vậy, là đẹp" Lý Dục láo, đây cũng là mặt trời mọc đẹp nhất từng nhìn qua.

      "Ngươi xem, chúng ta có phải là những người thấy được mặt trời mọc cuối cùng hay ?" Tô Tĩnh Nhã giọng hỏi.

      Lý Dục lên tiếng, tình cảnh hai người bây giờ đều thấy trong mắt, trong lòng cũng hiểu nhau, nếu ra tốt.

      Tô Tĩnh Nhã vẫn nhúc nhích, chỉ từ từ chuyện: "Ta sợ chút nào, con người, cũng có ngày nào đó như này, sớm hay muộn cũng có gì khác nhau, ta chỉ bỏ được cha ta, cha ta khổ hơn nửa đời người, ta là con lại thể hiếu thuận ông ấy, thể chăm sóc cho lão nhân gia ông ấy trước lúc lâm chung,4romleeq' uyd`ond trong lòng cảm thấy rất xin lỗi với ông ấy".

      Kìm lòng được, Lý Dục cũng nhớ tới mình: "Phụ mẫu ta mất sớm, thể muốn hiếu kính, nhưng mà, ca ca ta còn trông cậy vào ta trở về giúp , còn tên tiểu đệ của ta nữa, cả ngày theo phía sau ta, giống như con sâu bám đít, nếu biết ta chết, biết khóc thành cái dạng gì nữa".

      "Ta nghĩ tới mẫu thân ta, đến cái thế giới đó, biết có thể nhìn thấy nàng hay , lúc nương luôn ôm ta vào trong ngực, ngực của nàng rất ấm áp, thơm lắm." Nhớ lại tuổi thơ của mình, mặt Tô Tĩnh Nhã tràn đầy tươi cười.

      Nương như thế nào, Lý Dục nhớ , chỉ nhớ mặt phụ hoàng của , nghiêm túc : "Ta muốn là ở ti địa phủ nhìn thấy cha ta, biết lão nhân gia ông ấy có thể đá ta cước hay , ông ta rồi, để ta cả đời đều phải che chở cho ca ta, để ta giúp đỡ ca ấy, nếu ta gặp sớm, nhất định mất hứng, ở trong lòng của , ta vĩnh viễn quan trọng bằng con cả, dù ta làm cái gì cũng thay đổi được cái nhìn của ".

      " như vậy, ta cho biết, ngươi là người tốt, ngươi bị ta liên lụy thành như vậy, ta nhất định để cho mắng ngươi." Tô Tĩnh Nhã .

      Lý Dục cười cười, nha đầu này, đến lúc này, vẫn đáng như thế.

      "Đến Địa phủ, ta có thể cho nương ta, ngươi là tướng công của ta ?" Tô Tĩnh Nhã chợt phát ra câu như vậy.

      Lý Dục bị giật mình, mặt kinh ngạc nhìn nàng.

      "Trước khi nương ta có qua, tìm nam nhân bình thường thương ta rồi gả ta, cả đời vui vẻ, thay nàng sống qua cuộc sống hạnh phúc mà nàng thể vượt qua, đến bây giờ ta cũng tìm được người kia, ta sợ lúc nương nhìn thấy ta mắng ta, hai ta có thể cùng chết cũng coi như có duyên phận, ngươi giúp ta chuyện đó được ?" Tô Tĩnh Nhã như làm nũng.

      "Được." Lý Dục sảng khoái đồng ý: "Nếu chúng ta có thể sống, ngươi cũng gả cho ta có được hay ?".

      "Hả?" Tô Tĩnh Nhã ngẩng đầu lên, hiểu nhìn Lý Dục.

      đến tình trạng này, có gì thể : " ra ta ở lại Như Ý lâu, là vì ta muốn sống chung chỗ với ngươi, ta thích vô tư thiện lương ngu ngốc người ngươi, muốn ở cùng với ngươi, cả đời." Cười khổ cái, tiếp: "Nhưng nghĩ đến, cả đời này lại ngắn như vậy".

      hoài nghi mục đính ở lại tửu lâu Như Ý từ sớm, ngờ lại vì mình, nhìn chung quanh, còn có cơ hội sống sót rời sao?

      "Được, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài, ta gả cho ngươi." Tô Tĩnh Nhã , dù sao cũng có cơ hội, coi như là lúc sắp chết làm chuyện tốt cuối cùng, cho tâm nguyện là được.

      Từ trong mắt của nàng Lý Dục hiểu được suy nghĩ của nàng, từ từ ôm nàng vào trong ngực, nương quá thiện lương này!

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 23: Quanh co.

      Editor: hongheechan

      Lý Dục hiểu được suy nghĩ từ trong mắt của nàng, từ từ ôm nàng vào trong ngực, nương hiền lành này!

      Ai ngờ lại bị Tô Tĩnh Nhã ra sức tránh thoát, Lý Dục mờ mịt: phải ôm buổi tối rồi sao? Tại sao bây giờ lại để cho ôm?

      " phải." Mặt Tô Tĩnh Nhã đỏ lên: "Ngươi xem, đó là cái gì?"

      Cái gì? Theo ngón tay Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục chỉ thấy tảng đá, phải là tảng đá sao? đúng, sau mặt tảng đá có vật: "Ngươi đứng ở đây, ta xem chút".

      Tô Tĩnh Nhã gật đầu cái, Lý Dục từ từ buông nàng ra, tới tảng đá kia.

      Đó là tảng đá cũng phải cực kì tròn theo quy luật, tảng đá cũng kỳ quái, kỳ quái là mặt sau tảng đá có khe hở tối tăm, nhìn qua có vẻ rất sâu.

      Quản nó là cái khỉ gió gì chứ, vào trước nhìn kỹ hẵng , tình huống bây giờ gặp đủ rồi, còn có cái gì tệ hơn chứ, nghĩ tới đây, Lý Dục dùng sức, hòn đá kia lăn ra, rơi xuống vách đá.

      Đỡ Tô Tĩnh Nhã dậy: " chúng ta vào trong xem chút."

      Cửa động cũng lớn, nghiêng thân mới có thể chui vào, sau khi vào, mảnh đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy, nhưng cảm giác trong kia rất lớn.

      Hai người từ từ lục lọi, chợt, Tô Tĩnh Nhã vấp phải thứ gì cái, hung hăng ngã xuống đất, Lý Dục vội vàng hỏi: " nương, người làm sao vậy?"

      "Ta bị vấp ngã, có việc gì." Tô Tĩnh Nhã giãy giụa muốn đứng lên, lại phát cơn đau ở cổ chân, lại ngã xuống: " được rồi, ta bị trật chân rồi."

      Lý Dục vừa nghe, nóng nảy, mò mẫm mặt đất, muốn tìm Tô Tĩnh Nhã, xem xét cái chân bị thương của nàng, lại cẩn thận chạm tới khối tảng đá lạnh lẽo, vừa định vứt bỏ, lại bị cám xúc bóng loáng tảng đá hấp dẫn, rồi sau đó bắt đầu kích động: " nương, ta tìm được băng đá, phải tự nhiên, vật này bị gia công qua, mặt ngoài rất bóng loáng, nương, chỗ của chúng ta mới có người đến, chúng ta được cứu rồi".

      "Vậy sao? , tốt quá." Tô Tĩnh Nhã cũng bắt đầu kích động, vừa định động, lại khiên chân bị đau, hít vào thở ra hơi.

      " nương, ngươi đừng cử động, ta lại tìm chút nhìn, chừng còn có thể tìm ra đường đến." Lý Dục .

      "Được." Mình bị thương, thể thêm, chỉ có thể dựa vào .

      Lý Dục đứng lên, mới vừa về phía trước hai bước, bị thứ gì đụng phải chân, đưa tay vừa sờ, cao hứng lên: " nương, ta tìm thấy cái bàn, làm từ tảng đá, mặt còn có bình nước và cái ly, nơi này có người".

      " tốt quá, chúng ta được cứu rồi." Tô Tĩnh Nhã cao hứng .

      "Đúng vậy, được cứu rồi, ngươi chờ chút, ta lại tìm chút, nơi này tối như vậy, nếu có người trôi qua cuộc sống như này, nơi này nhất định có đèn, chỉ cần tìm được đèn, chúng ta là có thể lại tìm đường ra rồi." Lý Dục .

      Từ từ, Lý Dục mò tới cái bàn, ở phía mò tới vài cuốn sách, sau nữa lại mò tới giường, sờ tới giữa giường, mò tới vật giống cây gậy, sờ lên nữa, đoạn lại đoạn gì đó càng ngày càng nhiều, đầu tiên là dựng lên, sau lại thành ba hàng ngang, đây là thứ gì đây? Kỳ quái như thế chứ? Chợt, trong lòng Lý Dục nghĩ tới vật, tăng thêm can đảm, sờ lên nữa, quả nhiên mò tới cái quả tròn tròn gì đó, phía có ba vết lõm, hai song song , còn có cái thẳng, ở giữa hai cái kia, trong lòng nghĩ đến hai chữ: Đầu lâu.

      "Ngươi sờ thấy cái gì thế?" Rất lâu nghe thấy được tiếng Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã yên tâm mở miệng hỏi.

      " có. . . . . . sờ thấy cái gì cả." Lý Dục trả lời, dám cho Tô Tĩnh Nhã biết mình sờ được cái gì, sợ nàng sợ, nhưng mà, tại sao nơi này có thể có thứ này chứ? Chẳng lẽ người này tìm được đường ra, ở lại chỗ này hay sao?

      Hồi lâu sau, Lý Dục mò tới cái hộp ở bên ghế đá cạnh tường, vừa định mở ra, lại cẩn thận để rơi mặt đất, nhất thời, cả phòng sáng ngời, ra, trong cái hộp kia đựng viên dạ minh châu.

      Đợi mắt thích ứng được ánh sáng của dạ minh châu, hai người bắt đầu quan sát hang đá này, lớn tầm hai trượng vuông (1 trượng = 4,7 mét), bên trong chỉ có bàn đá, ba cái ghế đá, chiếc giường đá và cái ghế đá để dạ minh châu, cái giường đá đó, bộ xương trắng bóng nằm.

      Nghĩ đến mình mới vừa sờ qua bộ xương kia, Lý Dục nhịn được rùng mình cái, sau khi Tô Tĩnh Nhã nhìn qua bộ xương kia sợ hãi cũng tăng lên: "Nhị Khờ, có phải người này bị vây ở trong này đến chết hay ?" Bộ xương trắng này có phải là kết quả của hai người bọn họ mấy năm sau hay chứ?

      Chưa trả lời câu hỏi của nàng..., Lý Dục bị mảnh chữ viết đám xương trắng hấp dẫn ánh mắt.

      Tặng người có duyên:

      Ta vốn là nhân sĩ võ lâm, cả ngày hành hiệp trượng nghĩa, rất khoái hoạt, nhưng ở chuyến đầu tiên đến Thương Châu gặp được tú tài Triệu Viễn Trí, cũng từ đó vừa gặp , tình định tam sinh (tình suốt ba kiếp), sau lần tình cờ, tìm được chỗ mỏ vàng, ta muốn tự mình khai quật, lại bị tướng công phản đối, : đây là tài sản thiên triều, thể tư lấy, cũng vẽ địa điểm của mỏ vàng thành bản đồ, đưa đến nha huyện Thương Châu, vốn có lòng tốt, lại gặp người gian hãm hại, lần đó tướng công bạch vô tín, sau khi ta vất vả điều tra, mới biết tướng công bị bí mật giết chết, bản đồ bị người có lòng cưỡng chiếm.

      Tướng công ta lòng vì thiên triều lại bị vô cớ xử tử, tâm ta như tro tàn, đường báo thù, quyết định chấm dứt cuối đời ở chỗ này, mang mỏ vàng vào trận pháp phong kín, nếu như có người cố tiến vào, lửa bên trong nổ cả người và mỏ vàng thành cát bụi.

      Chỉ đáng thương hai đứa bé của ta, năm tuổi, đứa khác mới chỉ có ba tuổi, còn tuổi bị ta vứt bỏ, trong lòng ta đành lòng, nên lưu lại cửa sống ở cửa động trận pháp, nếu như có người giải được trận pháp, lấy được kho báu, xin có thể tìm đến con ta, đối xử tử tế với nó.

      Ở phía dưới chữ còn để khối ngọc giác (hai miếng ngọc ghép thành đôi), gần nửa hình tròn, dáng vẻ chỉ bằng phần ba miếng Ngọc Giác đầy đủ, hai nửa khác chắc ở người hai đứa con trai của nàng.

      " có đường ra!" Xem xong chữ thạch bích, Tô Tĩnh Nhã vui vẻ ôm Lý Dục: "Còn có kho báu nữa!".

      Lý Dục cũng trầm tư: Cái này chính là kho báu họ Lâm muốn tìm sao? Cũng phải kho báu của Lương vương, d0ien0 d0nl0 q0yd 0n mà là trong lúc vô tình Lương vương lấy được mỏ vàng tự nhiên?

      "Hai người đáng thương, lại bị kho báu thâm sâu hãm hại." Tô Tĩnh Nhã tiếp.

      Mỏ vàng, đây là của triều đình, thể nào cầm là có thể cầm , nếu để cho họ Lâm biết hao hết tâm lực lấy được chỉ là quặng thô, mất công khai phá, mà thể mang có biểu tình gì.

      "Nhưng ta phá trận, vậy phải làm sao mới được bây giờ, bên trong còn có hỏa dược, nếu sơ ý chút, bị đốt nát bấy. . . . . . Ai, lời của ngươi đâu rồi, suy nghĩ gì hả?" nửa ngày Tô Tĩnh Nhã mới phát người đứng bên cạnh mình lại mất hồn.

      Lý Dục nhìn nàng cười cười, qua bộ xương trắng sắp sụp đổ, bắt đầu lục lọi ở chỗ chữ viết.

      "Ngươi làm gì ở đó?" Tô Tĩnh Nhã hiểu hỏi.

      " tìm đồ." Lý Dục trả lời, thạch bích rồi, ở cửa ra bày trận, thạch thất vừa nhìn là hiểu ngay, có cái gì gọi là trận pháp, đó chính là , nơi này còn phải có cái mật thất, bên trong kết nối với đường ra trận pháp.

      "Ngươi phải tìm cái gì chứ?" gian phòng ốc như này, còn có thể có cái gì?

      "Tìm được rồi." Lý Dục chỉ tay đến tảng đá ổn định, lấy tay đẩy, vách tường đột nhiên tách thành hai khối, lộ ra cái lỗ thủng to.

      Nhảy xuống giường đá, Lý Dục lạy cái với bộ xương trắng: "Tiền bối, ta biết tên họ của ngươi là gì, nhưng vãn bối cam kết ở chỗ này, nếu có thể sống sót ra ngoài, chắc chắn cho tướng công tiền bối công đạo, cũng tìm hai đứa bé của tiền bối, cho sắp xếp thích đáng".

      xong, cầm lên ngọc giác ở dưới chữ lên, đặt ở trong ngực, đỡ Tô Tĩnh Nhã, tới phía kia cửa động.
      Last edited by a moderator: 27/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 23: Quanh co.


      Editor: hongheechan






      Lý Dục hiểu được suy nghĩ từ trong mắt của nàng, từ từ ôm nàng vào trong ngực, nương hiền lành này!


      Ai ngờ lại bị Tô Tĩnh Nhã ra sức tránh thoát, Lý Dục mờ mịt: phải ôm buổi tối rồi sao? Tại sao bây giờ lại để cho ôm?


      " phải." Mặt Tô Tĩnh Nhã đỏ lên: "Ngươi xem, đó là cái gì?"


      Cái gì? Theo ngón tay Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục chỉ thấy tảng đá, phải là tảng đá sao? đúng, sau mặt tảng đá có vật: "Ngươi đứng ở đây, ta xem chút".


      Tô Tĩnh Nhã gật đầu cái, Lý Dục từ từ buông nàng ra, tới tảng đá kia.


      Đó là tảng đá cũng phải cực kì tròn theo quy luật, tảng đá cũng kỳ quái, kỳ quái là mặt sau tảng đá có khe hở tối tăm, nhìn qua có vẻ rất sâu.


      Quản nó là cái khỉ gió gì chứ, vào trước nhìn kỹ hẵng , tình huống bây giờ gặp đủ rồi, còn có cái gì tệ hơn chứ, nghĩ tới đây, Lý Dục dùng sức, hòn đá kia lăn ra, rơi xuống vách đá.


      Đỡ Tô Tĩnh Nhã dậy: " chúng ta vào trong xem chút."


      Cửa động cũng lớn, nghiêng thân mới có thể chui vào, sau khi vào, mảnh đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy, nhưng cảm giác trong kia rất lớn.


      Hai người từ từ lục lọi, chợt, Tô Tĩnh Nhã vấp phải thứ gì cái, hung hăng ngã xuống đất, Lý Dục vội vàng hỏi: " nương, người làm sao vậy?"


      "Ta bị vấp ngã, có việc gì." Tô Tĩnh Nhã giãy giụa muốn đứng lên, lại phát cơn đau ở cổ chân, lại ngã xuống: " được rồi, ta bị trật chân rồi."


      Lý Dục vừa nghe, nóng nảy, mò mẫm mặt đất, muốn tìm Tô Tĩnh Nhã, xem xét cái chân bị thương của nàng, lại cẩn thận chạm tới khối tảng đá lạnh lẽo, vừa định vứt bỏ, lại bị cám xúc bóng loáng tảng đá hấp dẫn, rồi sau đó bắt đầu kích động: " nương, ta tìm được băng đá, phải tự nhiên, vật này bị gia công qua, mặt ngoài rất bóng loáng, nương, chỗ của chúng ta mới có người đến, chúng ta được cứu rồi".


      "Vậy sao? , tốt quá." Tô Tĩnh Nhã cũng bắt đầu kích động, vừa định động, lại khiên chân bị đau, hít vào thở ra hơi.


      " nương, ngươi đừng cử động, ta lại tìm chút nhìn, chừng còn có thể tìm ra đường đến." Lý Dục .


      "Được." Mình bị thương, thể thêm, chỉ có thể dựa vào .


      Lý Dục đứng lên, mới vừa về phía trước hai bước, bị thứ gì đụng phải chân, đưa tay vừa sờ, cao hứng lên: " nương, ta tìm thấy cái bàn, làm từ tảng đá, mặt còn có bình nước và cái ly, nơi này có người".


      " tốt quá, chúng ta được cứu rồi." Tô Tĩnh Nhã cao hứng .


      "Đúng vậy, được cứu rồi, ngươi chờ chút, ta lại tìm chút, nơi này tối như vậy, nếu có người trôi qua cuộc sống như này, nơi này nhất định có đèn, chỉ cần tìm được đèn, chúng ta là có thể lại tìm đường ra rồi." Lý Dục .


      Từ từ, Lý Dục mò tới cái bàn, ở phía mò tới vài cuốn sách, sau nữa lại mò tới giường, sờ tới giữa giường, mò tới vật giống cây gậy, sờ lên nữa, đoạn lại đoạn gì đó càng ngày càng nhiều, đầu tiên là dựng lên, sau lại thành ba hàng ngang, đây là thứ gì đây? Kỳ quái như thế chứ? Chợt, trong lòng Lý Dục nghĩ tới vật, tăng thêm can đảm, sờ lên nữa, quả nhiên mò tới cái quả tròn tròn gì đó, phía có ba vết lõm, hai song song , còn có cái thẳng, ở giữa hai cái kia, trong lòng nghĩ đến hai chữ: Đầu lâu.


      "Ngươi sờ thấy cái gì thế?" Rất lâu nghe thấy được tiếng Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã yên tâm mở miệng hỏi.


      " có. . . . . . sờ thấy cái gì cả." Lý Dục trả lời, dám cho Tô Tĩnh Nhã biết mình sờ được cái gì, sợ nàng sợ, nhưng mà, tại sao nơi này có thể có thứ này chứ? Chẳng lẽ người này tìm được đường ra, ở lại chỗ này hay sao?


      Hồi lâu sau, Lý Dục mò tới cái hộp ở bên ghế đá cạnh tường, vừa định mở ra, lại cẩn thận để rơi mặt đất, nhất thời, cả phòng sáng ngời, ra, trong cái hộp kia đựng viên dạ minh châu.


      Đợi mắt thích ứng được ánh sáng của dạ minh châu, hai người bắt đầu quan sát hang đá này, lớn tầm hai trượng vuông (1 trượng = 4,7 mét), bên trong chỉ có bàn đá, ba cái ghế đá, chiếc giường đá và cái ghế đá để dạ minh châu, cái giường đá đó, bộ xương trắng bóng nằm.


      Nghĩ đến mình mới vừa sờ qua bộ xương kia, Lý Dục nhịn được rùng mình cái, sau khi Tô Tĩnh Nhã nhìn qua bộ xương kia sợ hãi cũng tăng lên: "Nhị Khờ, có phải người này bị vây ở trong này đến chết hay ?" Bộ xương trắng này có phải là kết quả của hai người bọn họ mấy năm sau hay chứ?


      Chưa trả lời câu hỏi của nàng..., Lý Dục bị mảnh chữ viết đám xương trắng hấp dẫn ánh mắt.


      Tặng người có duyên:


      Ta vốn là nhân sĩ võ lâm, cả ngày hành hiệp trượng nghĩa, rất khoái hoạt, nhưng ở chuyến đầu tiên đến Thương Châu gặp được tú tài Triệu Viễn Trí, cũng từ đó vừa gặp , tình định tam sinh (tình suốt ba kiếp), sau lần tình cờ, tìm được chỗ mỏ vàng, ta muốn tự mình khai quật, lại bị tướng công phản đối, : đây là tài sản thiên triều, thể tư lấy, cũng vẽ địa điểm của mỏ vàng thành bản đồ, đưa đến nha huyện Thương Châu, vốn có lòng tốt, lại gặp người gian hãm hại, lần đó tướng công bạch vô tín, sau khi ta vất vả điều tra, mới biết tướng công bị bí mật giết chết, bản đồ bị người có lòng cưỡng chiếm.


      Tướng công ta lòng vì thiên triều lại bị vô cớ xử tử, tâm ta như tro tàn, đường báo thù, quyết định chấm dứt cuối đời ở chỗ này, mang mỏ vàng vào trận pháp phong kín, nếu như có người cố tiến vào, lửa bên trong nổ cả người và mỏ vàng thành cát bụi.


      Chỉ đáng thương hai đứa bé của ta, năm tuổi, đứa khác mới chỉ có ba tuổi, còn tuổi bị ta vứt bỏ, trong lòng ta đành lòng, nên lưu lại cửa sống ở cửa động trận pháp, nếu như có người giải được trận pháp, lấy được kho báu, xin có thể tìm đến con ta, đối xử tử tế với nó.


      Ở phía dưới chữ còn để khối ngọc giác (hai miếng ngọc ghép thành đôi), gần nửa hình tròn, dáng vẻ chỉ bằng phần ba miếng Ngọc Giác đầy đủ, hai nửa khác chắc ở người hai đứa con trai của nàng.


      " có đường ra!" Xem xong chữ thạch bích, Tô Tĩnh Nhã vui vẻ ôm Lý Dục: "Còn có kho báu nữa!".


      Lý Dục cũng trầm tư: Cái này chính là kho báu họ Lâm muốn tìm sao? Cũng phải kho báu của Lương vương, mà là trong lúc vô tình Lương vương lấy được mỏ vàng tự nhiên?


      "Hai người đáng thương, lại bị kho báu thâm sâu hãm hại." Tô Tĩnh Nhã tiếp.


      Mỏ vàng, đây là của triều đình, thể nào cầm là có thể cầm , nếu để cho họ Lâm biết hao hết tâm lực lấy được chỉ là quặng thô, mất công khai phá, mà thể mang có biểu tình gì.


      "Nhưng ta phá trận, vậy phải làm sao mới được bây giờ, bên trong còn có hỏa dược, nếu sơ ý chút, bị đốt nát bấy. . . . . . Ai, lời của ngươi đâu rồi, suy nghĩ gì hả?" nửa ngày Tô Tĩnh Nhã mới phát người đứng bên cạnh mình lại mất hồn.


      Lý Dục nhìn nàng cười cười, qua bộ xương trắng sắp sụp đổ, bắt đầu lục lọi ở chỗ chữ viết.


      "Ngươi làm gì ở đó?" Tô Tĩnh Nhã hiểu hỏi.


      " tìm đồ." Lý Dục trả lời, thạch bích rồi, ở cửa ra bày trận, thạch thất vừa nhìn là hiểu ngay, có cái gì gọi là trận pháp, đó chính là , nơi này còn phải có cái mật thất, bên trong kết nối với đường ra trận pháp.


      "Ngươi phải tìm cái gì chứ?" gian phòng ốc như này, còn có thể có cái gì?


      "Tìm được rồi." Lý Dục chỉ tay đến tảng đá ổn định, lấy tay đẩy, vách tường đột nhiên tách thành hai khối, lộ ra cái lỗ thủng to.


      Nhảy xuống giường đá, Lý Dục lạy cái với bộ xương trắng: "Tiền bối, ta biết tên họ của ngươi là gì, nhưng vãn bối cam kết ở chỗ này, nếu có thể sống sót ra ngoài, chắc chắn cho tướng công tiền bối công đạo, cũng tìm hai đứa bé của tiền bối, cho sắp xếp thích đáng".


      xong, cầm lên ngọc giác ở dưới chữ lên, đặt ở trong ngực, đỡ Tô Tĩnh Nhã, tới phía kia cửa động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :