1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công khờ của nương tử đẹp-Mạn Tuyết Sơ Tình (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 15: Khách trọ kỳ quái.

      Edit: hongheechan

      "Nhị Khờ, ngươi qua đây" Tô Tĩnh Nhã gọi.

      Lý Dục vừa nghe thấy, lập tức chạy tới.

      "Ngươi qua chút, làm sao ngươi biết biết ta muốn dọn dẹp tên họ Lâm này?"

      Gãi gãi đầu, Lý Dục cười khúc khích : " nương nếu muốn lấy lòng người nào đó làm từ lâu rồi, làm sao còn chờ tới bây giờ, nếu nương buông lỏng động tác nhất định là có ý đồ khác, nên Nhị Khờ cả gan tự mình làm chủ lần." Phải đến lúc nương làm chuyện xấu con ngươi tròn trịa kia xoay chuyển đặc biệt đáng .

      Hoá ra là như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy hảo cảm với Lý Dục: "Có ngươi hiểu ta." Giống như khích lệ vỗ vỗ vai Lý Dục, chọn khối nhất trong chỗ bạc: "Cái này coi như là phần thưởng cho ngươi."

      Sau khi cho tâm lại đâu lên, lượng bạc đó, nó chính là tháng tiền công của bọn Đại Đầu và Trụ Tử.

      Lý Dục hiểu chuyện đặt lại bạc ở quầy: " nương, cần đâu, Nhị Khờ cũng làm cái gì, đáng giá được khen thưởng nhiều như vậy." Lúc cho bạc, trong mắt của nàng mang theo chút đau lòng, ngẫm lại cũng đúng, nàng là nương, trông coi cái tửu lâu cũng buôn bán được cái gì mà trôi qua cuộc sống, chắc chắn rất cực khổ, lượng bạc đối với gia đình bình thường cũng ít, cứ để lại cho nàng làm việc khác .

      "Ngươi cầm , giữ bạc này lại làm lộ phí sau khi hồi kinh." Tô Tĩnh Nhã lại đẩy bạc tới trước, nàng lòng muốn cám ơn Lý Dục .

      Lý Dục cười cười, dù đau lòng vẫn kiên trì cho mình bạc, có phải là trong lòng nàng có , quan tâm đến hay ? Nghĩ tới đây, trong lòng vui vẻ, vừa định đưa tay đẩy bạc trở về, bạc lại bị bàn tay bỗng nhiên xuất cầm mất.

      "Này, công lao cũng có phần của ta mà, tại sao có ai cho ta bạc chứ?" Là người trẻ tuổi giúp tay vào lúc cuối cùng.

      Đúng nha, sao lại quên mất người này đây? Lúc này Tô Tĩnh Nhã mới phản ứng lại: "Ngươi là ai, tại sao phải giúp ta?"

      Lý Dục cũng ôm cánh tay, chờ xem kịch vui, tiểu tử này, buổi tối chịu thiệt đổi thành đến vào buổi sáng.

      "Hắc hắc." Cười hai tiếng, Thanh Phong giải thích: "Ta chỉ người qua đường thôi". LQĐ-chanchan

      "Người qua đường? có đơn giản như vậy đâu chứ." Đánh chết nàng cũng tin, người qua đường vốn quen biết giúp nàng sao, phải người qua đường đều vội vã , sợ liên quan đến mình sao?

      "Cái đó" Thanh Phong nuốt nước bọt, có thể đừng khôn khéo như vậy hay , cúi người sâu cái: " ra, tiểu sinh cũng là có tình khác. " Lúc nâng người lên, nghĩ xong lời phải rồi.

      " , ngươi muốn cái gì." sớm biết mà, thế giới này có chuyện tốt như vậy.

      "Tiểu sinh là Thanh Phong, thời gian trước, trong nhà gặp khó khăn, lúc phụ thân qua đời, để tiểu sinh tới Thương Châu tìm người nương, đến Thương Châu mới phát ra dọn nhà, đến nơi nào cũng biết, muốn tìm tìm cũng phải chuyện sớm chiều, cho nên tiểu sinh muốn tìm gian khách sạn làm chỗ cư trú tạm thời, vì người còn nhiều bạc lắm, nên muốn chọn gian chỗ ở tiện nghi để bàn bạc".

      Lý Dục ở bên lặng lẽ che miệng: tiểu tử ngươi có thể bao biện, lúc nào thấy ngươi thiếu tiền hả.

      "Cái này với việc ngươi giúp ta có liên quan sao?" Tô Tĩnh Nhã hỏi, nàng cũng phải là muốn tra thân thế của .

      "Đương nhiên có liên quan" Thanh Phong : "Tửu lâu Phú Hào đối diện vừa nhìn vẻ phô chương cũng biết là tiêu phí, tiểu sinh vào nổi đấy, nên quyết định đến nơi này nhìn qua. . . . . ." Suy nghĩ chút, Thanh Phong mới : ". . . . . . lúc tới tửu lâu Như Ý, khi thấy nương và vị công tử kia bắt đầu tranh chấp, tiểu sinh ở ngoài cửa nghe nội dung chút, cho nên can đảm vì nương làm bằng chứng giả lần đầu tiên, chỉ hy vọng ngương có thể nể tình tiểu sinh giúp đỡ, để tiền mướn phòng nhàng chút thôi."

      Nghe thấy thế, Tô Tĩnh Nhã coi như hiểu, hóa ra là người muốn tiết kiệm.

      Lý Dục nhún vai cái: biết tửu lâu Như Ý thiếu tiền, ngươi còn đến giả trang làm thư sinh nghèo, giả dạng làm đại phú hào, còn có thể cho ngươi vào cửa sao? Sau đó nghĩ lại, đúng nha, nếu giả dạng làm đại phú hào, cả người tơ lụa đến tửu lâu Như Ý mộc mạc này mới gọi là khiến người ta chú ý!

      Có buôn bán thể đẩy ra ngoài, dù tiền phòng rẻ nhưng vẫn coi là có thu vào, tốt hơn là để nó trống , cho nên, phòng khách tửu lâu Như Ý nghênh đón khách nhân đầu tiên trong nửa năm qua.

      Thanh Phong cứ vào ở trong tửu lâu Như Ý như vậy, lấy thân phận của tiểu sinh tìm người, dĩ nhiên, tại sao phải ở tửu lâu Như Ý, chẳng những có lí do chính đáng với Tô Tĩnh Nhã mà với chủ tử của mình cũng có giải thích hợp lý: "Lén lén lút lút cũng là biện pháp, còn bằng ràng ra, dù sao ở nơi này, có ai nhận ra ".

      Buổi tối hôm đó, trong phòng của Lý Dục nhiều hơn người, Thanh Phong quan sát gian phòng thấp bé, hỏi Lý Dục: "Gia này, căn phòng này cũng quá rồi?" Từ đến lớn, lúc nào gia phải ở trong căn phòng như vậy, ươn ướt, u, còn thấp, đây là nơi ở của người có thân phận như gia sao sao?

      " thấp? Ta thấy thế mà." Chỉ cần có giường, có cảm giác nằm được là được rồi phải sao?

      "Gia, người thuộc hạ có đủ bạc cho người đặt mua tòa nhà tinh xảo ở trong thành này mà, tại sao người nhất định phải ở chỗ này chứ?" Thanh Phong hiểu hỏi.

      " phải ở nơi này quan sát khá dễ dàng sao?" Lý Dục .

      "Gia, về chuyện giám sát, Thanh Phong có mang tới những người có thể hoàn thành việc này rất tốt, diễn-đàn'lqđôn tại sao người muốn tự mình làm chứ?"

      "Ta. . . . . ." Đúng nha, trước kia chỉ cần kết quả, tại sao lần này lại tự thân động thủ chứ?

      "Gia, có phải trong tửu lâu Như Ý này có thứ người bỏ được sao?" Thanh Phong hỏi.

      "Thứ bỏ được?" có sao? Lầm bầm lặp lại lời của Thanh Phong, trong đầu chợt lóe lên gương mặt khéo léo, nén giận tranh chấp với người ta, ánh mắt lo lắng, bộ dáng điềm tĩnh dưới ánh trăng, tư thái nghiêm túc lúc hái thuốc, khuôn mặt nhăn nhó và giọng làm nũng khi đối phó với công tử họ Lâm kia. . . . . . Chẳng lẽ cái mình bỏ được là nàng sao?

      "Gia. . . . . ." suy nghĩ gì đấy?

      "Cái đó. . . . . . Bảo ngươi tra chuyện, có đầu mối rồi sao?"

      " điều tra xong, Lâm Khải Thái đúng là thương nhân, nhưng còn có thân phận khác, là kim trinh sát." Thanh Phong .

      Gật đầu cái: "Cũng khó trách, nếu , thương nhân như , sao dám dòm ngó đồ của triều đình chứ."

      "Hai ngày nay, bọn họ ra phía sau núi dưới ba lượt rồi, đoán chừng là vội vã muốn tìm được bảo tàng kia, chắc muốn nhanh lấy ." Thanh Phong : "Có phải bắt được bọn họ nhanh chóng ạ?".

      "Bắt người dễ dàng, nhưng lúc bắt người có thể bảo đảm tấm bản đồ có thể hoàn hảo tổn hao gì hay ?" Lý Dục hỏi, đồ của triều đình, nếu có hư hại cũng có biện pháp thực giao phó của cái vị trong kinh thành kia.

      " thể!" Nghĩ lát, Thanh Phong trả lời: "Lúc tối tấm bản đồ được đặt trong cái hộp, thuộc hạ từng phái người trộm, nhưng chưa đến gần bất ngờ bị trúng độc, còn ban ngày, bên cạnh Lâm Khải Thái có cao thủ cao gầy, công phu thâm sâu khó lường, Thanh Phong nắm chắc có thể kích trúng đính, cho có thời gian hủy đồ."

      "Vậy trước tiên cứ theo dõi , chờ bọn họ tìm được bảo tàng, giết toàn bộ bọn họ." Lý Dục ra lệnh.

      "Vâng."
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      caoduong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 16: Phong cảnh bên này tuyệt đẹp.

      Edit: hongheechan

      Nằm ở giường, cẩn thận suy nghĩ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này chút, mình quả lãng phí quá nhiều thời gian trong tửu lâu Như Ý nho này, trong khoảng thời gian này hình như đều vây quanh cái bóng dáng nho đó, giống hệt như Thanh Phong , nàng thành công trở thành lo lắng của rồi sao?

      Nhưng tại sao lại là nàng? Rốt cuộc người nho đó có cái gì dẫn tới tim của chứ? Nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng có tài hoa hơn người, càng có tài sản phú khả địch quốc, rốt cuộc người nàng có cái gì để hấp dẫn đây?

      Cẩn thận hồi tưởng lại, nếu hấp dẫn cũng chỉ có quật cường và vô tư thôi! Quật cường của nàng là đại kỵ trong sinh hoạt của , vô tư của nàng càng là điều từ đến lớn chưa từng gặp qua, cũng chính hai điểm này, khiến bỏ được nàng, phải sao?

      Vì ích lợi mà kết hợp lại thấy nhiều rồi, những người trẻ tuổi trong gia tộc đều kết hợp sau khi gia tộc bàn bạc, kết quả sau khi cân nhắc là hoàng huynh của ngồi vạn người, phải vì cân bằng các thế lực mà lấy những nữ nhân mình thích vào cung, dùng để kiềm hãm thế lực sau lưng các nàng sao?

      Hôn nhân như vậy muốn, suy nghĩ chút, lúc ngủ buổi tối, còn phải đề phòng với người cùng nằm cái giường với mình, như vậy, cuộc sống cả đời chẳng phải là mệt chết rồi sao.

      Lật người, Lý Dục chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình, vị công chúa tuyên bố qua đời đó, chỉ có và hoàng huynh biết, die-dan/le`quy`don nàng nơi mà người khác biết trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc mà mình muốn, vì nàng tìm được người nam nhân trong lòng chỉ có thể chứa đủ nàng, người nam nhân đó tiền thế, có chỉ là tay chân bình thường cùng với công phu và thân y thuật rất tốt, nhưng tỷ tỷ cam nguyện vì mà buông tha thân phận hiển hách của mình, mặc quần áo vải thô, rửa tay nấu canh.

      Điều này chỉ có thể là tỷ tỷ theo lời , chẳng phân biệt địa vị cao thấp, đơn thuần có mục đích.

      Lúc tỷ tỷ dắt tay người nam nhân kia rời , trong lòng ngoại trừ muốn, còn tràn đầy hâm mộ, lúc nào cũng có thể có người tri như vậy?

      tại, phát ra, tìm được rồi, tìm được nữ nhân thiện lương vô tư, nữ nhân này khiến mơ hồ thấy được cuộc sống hạnh phúc mà mình muốn.

      Sống đến năm thứ hai mươi ba này, mới đụng phải nữ thân thiện lương mình thích, muốn bỏ qua.

      Lật người ngồi dậy: đánh cuộc lần, dán tâm ở người nàng!

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thanh Phong còn chưa dậy bị người nhéo ở giường phen . . . . . .

      Trước kia luôn ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, vừa sáng sớm Tô Tĩnh Nhã bị loạt tiếng gõ cửa đánh thức.

      Khoác y phục lên, mở cửa phòng, cũng nhìn người bên ngoài là người nào, nhấc chân đá cước tới: dù có là Thiên Vương lão tử dám đánh thức nương dậy cũng phải đánh phải đá cái.

      Lý Dục ở ngoài cửa sớm đoán được màn như vậy, thân thể linh hoạt chợt lóe, nhàng tránh ra, Tô Tĩnh Nhã lại vì cước đá trật, thân thể lao về phía trước. . . . . .

      "A. . . . . ." Thét lên tiếng, sâu ngủ hoàn toàn chạy mất, thời kêu lên ở trong lòng: lần này xong rồi. . . . . .

      Vốn cho rằng là hung hăng ngã xuống, nhưng chờ cả ngày vẫn có đau đớn như dự tính, vừa định mở mắt nhìn, lại nghe thấy câu hỏi truyền đến bên tai: " nương, sao chứ".

      Giọng rất gần, còn có thể cảm thấy hô hấp nóng hổi thổi qua , mở mắt ra mới phát , hai chân mình cách mặt đất, bị Lý Dục ôm eo, mặt áp sát cổ của mình, mắt nhếch xuống phía dưới chút là có thể nhìn thấy cái yếm màu đỏ bên trong của nàng.

      Vừa "A" thét lên tiếng, Tô Tĩnh Nhã đẩy Lý Dục ra, hai tay cùng dùng sức che quần áo bên trong lồng ngực của mình.

      Bị phát rồi.

      Gãi gãi đầu, Lý Dục lúng túng : "Cái đó. . . . . . nương, ta phải cố ý, mới vừa rồi ngươi tí nữa ngã xuống. . . . . ."

      "Được rồi, đừng bảo là..." Tô Tĩnh Nhã cắt đứt lời của : "Đánh thức ta có chuyện gì?" Tỉnh táo lại, nàng chỉ muốn quên mất chuyện vừa rồi.

      "Cái đó. . . . . ." Suy nghĩ chút, Lý Dục mới nghĩ đến mục đích mà mình tới: "Khách nhân ngồi đầy ở lầu dưới rồi, Tô lão cha bảo ngươi xuống thu ngân lượng".

      "Cái gì? Ngồi đầy rồi hả." Tại sao có thể như vậy chứ, phải ngày hôm qua mống sao?

      "Đúng vậy, vừa mở cửa người tới rồi, vội chết chúng ta." Lý Dục cười .

      "Oh, tốt, ngươi xuống trước , tí nữa ta tới." qua xoay người vào phòng, sau khi vào phòng lập tức đóng cửa phòng: trời ạ, tại sao có thể như vậy chứ. . . . . .

      Mà Lý Dục xuống lầu cũng mang gương mặt tươi cười: phong cảnh tệ . . . . . .

      Tô Tĩnh Nhã mặc quần áo tử tế vừa đến đại sảnh, phát đúng như lời Nhị Khờ , người ngồi đầy các bàn rồi.

      "Chưởng quỹ, thu tiền." người vừa cơm nước người đặt thỏi bạc ở quầy.

      Nhìn những đĩa bàn cái, Tô Tĩnh Nhã bắt đầu tính toán giá tiền.

      biết tại sao, hôm nay nàng cứ có loại cảm giác kỳ quái, nhưng lại ra cảm giác gì.

      "Món ăn tới." Bưng bát thịt kho lên, Lý Dục tới người ngồi ở cái bàn nào đó.

      Bốn người ngồi bàn kia vừa thấy Lý Dục, vọt đứng lên.

      "Khách quan, món ăn các người chọn bày đủ rồi, xin mời dùng" Lý Dục cười , bốn người đứng đó mặt đóng bằng, cùng kêu lên: "Dạ."

      Tô Tĩnh Nhã đứng bên nhìn, cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ quái kia là thế nào: khách nhân hôm nay đều là người trẻ tuổi, đúng ra mà đều là người trẻ tuổi vô cùng cao lớn cường tráng, thân những người này đều mang khí tức khắc nghiệt, bọn họ cho người ta cảm giác giống như người giang hồ hoặc hộ viện, nhưng giống như quân đội kỷ luật nghiêm minh hơn.

      Nhưng lúc Đại Đầu và Trụ Tử mang món ăn lên, cũng thấy bọn họ có động tác gì, tại sao đến lúc Nhị Khờ mang thức ăn lên bọn họ đều đứng lên chứ?
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Quà tặng.

      Edit: hongheechan

      "Ta bảo ngươi cho bọn họ, để cho bọn họ tự nhiên chút được sao? Ngươi nhìn bộ dáng của bọn họ xem, giống đến dùng cơm hả?" Nhìn những người kia, Lý Dục bực tức.

      "Gia à, người là chủ tử của bọn họ, là gia của bọn họ, tại người lại bưng thức ăn châm trà cho bọn họ, người nghĩ bọn họ có thể tự nhiên được hả?" Thanh Phong kêu rên ở trong lòng, đây phải là cố tình làm khó người sao.

      "Bộ dáng của bọn họ quá ràng rồi, chắc chắn nương nhìn ra" Lý Dục , chỉ muốn giúp tửu lâu Như Ý cái, muốn để nữ nhân như nàng chịu áp lực lớn như vậy mà thôi.

      "Nhìn ra như thế nào?" Thanh Phong hận được tiến lên gõ đầu của chủ tử mình chút: "Người đường đường là Vương Gia chẳng lẽ xứng với chủ quán rượu sao?"

      Đúng vậy, tài sản của ở kinh thành để nuôi sống bọn họ tuyệt đối phải vấn đề, tại sao lại quên chuyện này chứ?

      " đúng, đây phải là vấn đề tiền bạc, ta muốn nàng chân chân chính chính ta, cam tâm tình nguyện theo ta đến Kinh Thành." Nếu để nàng biết thân phận Vương Gia của mình, vì địa vị tài phú mà cùng với , vậy còn bằng tùy tiện tìm đại gia khuê tú trong kinh thành.

      "Nhưng mà phải làm như thế nào nàng mới có thể kinh thành cùng chúng ta chứ?" Những vấn đề mới lại xuất .

      "Cái này phải nhìn sức quyến rũ của người rồi." Thanh Phong .

      "Ngươi suy nghĩ hộ ta chút, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện kinh thành với ta hả? điedanlêuquýđ'ôn Ngươi suy nghĩ hộ ta chút. . . . . ."

      "Chủ tử. . . . . ." Tại sao là ta chứ.

      "Tiểu tử ngươi rất giống người làng chơi, chắc chắn biết nữ nhân thích thứ gì, ngươi chút xem, ta phải làm thế nào?" cũng phải người thấy nữ nhân đều có thể để người ta ngã vào, chưa từng để ý nữ nhân nào mà.

      Nữ nhân thích gì à? có gì hơn vàng bạc châu báu nha, vừa nghe chủ tử muốn mình nghĩ kế, phản ứng đầu tiên của Thanh Phong là: Tìm món đồ trang sức tinh mỹ quý báu để chủ tử lấy được vui vẻ của Tô nương chẳng phải là được sao.

      "Ngày mai thuộc hạ lấy vài món đồ trang sức xinh đẹp đến, gia cầm đưa cho Tô nương, chắc chắn nàng rất vui vẻ".

      "Đồ trang sức xinh đẹp? Nữ nhân đều thích những thứ đồ này sao?" Có hoa quả(*) gì đó, nàng cũng thích sao?

      (*) hào nhoáng bên ngoài.

      "Đúng vậy." Đây chính là đạo lí rút được trong xóm làng chơi, kinh nghiệm: "Lúc trước kia, thuộc hạ nhìn trúng nương Túy Hồng lâu, nương kia luôn luôn hờ hững với ta, sau lại ta bất chấp, mua đôi vòng tai ngọc lục bảo đưa qua, kết quả là vừa rạng sáng ngày thứ hai, nương kia liền hẹn ta gặp mặt".

      "Sau đó mỹ nhân ở trong ngực như ý nguyện đúng ?"

      "Đó là đương nhiên" Tiền cũng thanh toán rồi, còn có thể nguyện ý sao?

      "Ừm." Lý Dục chỉ là ừ tiếng.

      Sao giọng điệu gia là lạ? Sau đó lại nghĩ đến những lời mình vừa trước đó, nhất thời hiểu : " phải phải, thuộc hạ nhìn trúng là nương thanh lâu, làm sao có thể so với người trong lòng của gia chứ, nhưng thuộc hạ đúng ạ, mỹ nhân thích đồ xinh đẹp, nếu muốn lấy được vui vẻ của mỹ nhân, lựa chọn đầu chính là đồ trang sức xinh đẹp." Thiệt là, sao chuyện thông qua đại não chứ? Sao có thế so người trong lòng của gia với nương Túy Hồng lâu? Đây phải tìm chết hả?

      "Vậy ngươi chút , đồ trang sức như thế nào có thể lấy được vui vẻ của nương?" Coi như ngươi phản ứng mau.

      "Giống như mỹ ngọc, giống như bảo thạch, mỹ ngọc như ý điêu khắc thành ngọc bội, trâm cài, bảo thạch khảm cây trâm, dây chuyền lắc tay, đều vô cùng mỹ lệ, đưa cho Tô nương, nàng nhất định thích." Lau mồ hôi, Thanh Phong cẩn thận .

      "Tốt, ngày mai chuẩn bị ." Sau đó lại nghĩ: " đúng, ta lấy lý do có tiền đến tửu lâu Như Ý lâu này, nếu cầm đồ trang sức đưa cho nàng, nàng có thể hoài nghi hay ?"

      Đúng nha, sao lại quên mất chuyện này, "Vậy cũng dễ làm, thuộc hạ tìm vật phải cực kì quý giá gì đó tới là được rồi".

      " phải đồ quý giá hả?" Lý Dục cắn răng hỏi.

      "Đúng vậy, thế quá quý giá, phải Tô nương hoài nghi sao?" Có cái gì đúng sao?

      "Đúng, rất đúng. . . . . ." Hung hăng trừng mắt liếc Thanh Phong.

      " đúng đúng, thuộc hạ làm sao có thể cầm hàng rẻ tiền tới lừa gạt Tô nương chứ? Thuộc hạ là những đồ có hình dáng nhìn qua cũng đáng giá, nhưng chắc chắn là cực kì quý giá." Hôm nay làm sao vậy chứ? Cứ luôn bậy như vậy?

      "Còn mau làm." nhiều như vậy, lôi thôi dài dòng.

      "Đúng, đúng, thuộc hạ ngay".

      Lúc xế chiều, Thanh Phong trở lại, mang về cái hộp, bên trong chứa cái trâm phỉ thúy màu vàng.

      Lấy cái trâm kia ra, Lý Dục kìm lòng được khen ngợi: "Tốt, đúng là cái trâm phỉ thúy trân quý!"

      "Gia tinh mắt, cái trâm này ta rất vất vả mới tìm được đó." d.d'le;q;u;y'd'o'n Thanh Phong .

      Phỉ Thúy là loại ngọc thạch, màu sắc trong trẻo, sáng trong, vì ít ỏi mà đặc biệt trân quý, bình thường có rất nhiều phỉ thúy màu xanh lá cây, đúng như thúy vậy(*). Mà ở trước thúy còn có chữ phỉ, chữ phỉ đại biểu là loại Ngọc Thạch màu vàng, hiếm thấy hơn phỉ thúy màu xanh lá cây, cho nên giá trị của nó cao hơn Phỉ Thúy màu xanh lá cây nhiều, mà Thanh Phong tìm được, chính là trâm Phỉ Thúy sáng ngời màu vàng.

      (*)thúy: xanh biếc (màu sắc).

      "Gia, Phỉ Thúy màu vàng này rất giống Lưu Ly, nếu Tô nương hỏi, gia có thể là Lưu Ly, như vậy Tô nương cũng sinh nghi rồi." Thanh Phong , cái này là sai trái nhưng rất mất công phu để chọn lựa, vì quý giá, nên phải người bình thường nào cũng biết, đưa ra ngoài cũng làm mất mặt mũi của gia, lại dễ lừa gạt, đến nỗi bị hoài nghi.

      "Tốt" Lý Dục gật đầu cái: "Ta tìm nàng." xong đậy hộp vào, tới sảnh ngoài.

      Thanh Phong ở sau lưng nhìn bóng lưng của gia mình: Đây chính là tình sao? Nó khiến gia của từ người tỉnh táo biến thành tiểu tử ngây thơ, vì để người trong lòng mình vui vẻ mà giống như đứa bé cầm đồ tặng sao?

      Trong đại sảnh tửu lâu Như Ý, Tô Tĩnh Nhã gõ bàn tính: Ngày hôm qua lừa gặt từ tên họ Lâm được ba mươi lượng, hôm nay khởi đầu thuận lợi, người kiếm gần năm lượng bạc, nếu cộng thêm cái này, đủ cho tửu lâu Như Ý duy trì gần tháng rồi.

      cái hộp xuất bàn tính, cắt đứt suy nghĩ của Tô Tĩnh Nhã: "Đây là vật gì?".

      " cái trâm, cho ngươi" Lý Dục .

      Mở ra vừa nhìn thấy: "Oa, là xinh đẹp" Vừa định đưa tay cẩn thận lấy ra nhìn chút, lại bị đợt tiếng khóc ngoài cửa cắt đứt: "Tô tỷ tỷ, cứu mạng!".
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      sanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Dạy dỗ nam nhân lỗ mãng.

      Edit: hongheechan

      "Tô tỷ tỷ, cứu mạng!"

      "Là Tiểu " Tô Tĩnh Nhã vừa nghe thấy giọng này, vội ném cái hộp trong tay lên quầy, lắc mình ra khỏi quầy, chạy về phía của chính.

      Lý Dục trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cái hộp, đó là Phỉ Thúy chân quý, mất bao nhiêu công sức tìm tòi, lòng tràn đầy vui vẻ mà mang tặng, vậy mà giống như đồ bỏ , bị nàng ném bừa ở quầy.

      Tại sao có thể như vậy?

      Vào cửa là tiểu nương thân áo xanh, tiểu nương nhìn qua cũng phải lớn, lại có khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, điều đạt duy nhất chính là, khuôn mặt xinh đẹp của nàng là gương mặt kinh hoàng: "Tô tỷ tỷ, bọn họ vẫn theo ta, ta rất sợ hãi".

      đầu đâm vào trong ngực Tô Tĩnh Nhã, đôi tay ôm chặt hông của Tô Tĩnh Nhã, giống như là chộp được cây cỏ cứu mạng, làm thế nào cũng buông tay.

      vào phía sau nàng là nam tử cầm chiết phiến, vóc dáng cao, hơi mập, da vốn là đen sam, lại cứ mặc áo trắng cả người, khiến người ta có cảm giác giống như là tấm giấy trắng bao lấy tiếng than đen, phía sau khối than đen này, còn có hai nam tử áo xanh theo, cách ăn mặc giống như tay chân.

      " muội muội này, làm sao ngươi lại chạy đến trong quán rượu hả, là muốn ca ca mời ngươi uống rượu sao, hay là nghĩ muốn kêu gian phòng trong quán rượu này, vội vã muốn thân thiết với ca ca đây?" Vừa phát khỏi miệng nam tử đen sì kia chính là chuyện nhảm.

      Tiểu nghe xong lời này, mặt tức giận ửng đỏ rồi lại ra lời, lúc đó Tô Tĩnh Nhã ở bên mở miệng: "Ai , bây giờ là ban ngày, sao lại nghe thấy tiếng chó sủa thế, là xúi quẩy".

      Ai cũng nghe ra lời này có ý gì, cục than đen càng tức giận tay chân phát run, đoán chừng mặt cũng đỏ rực lên rồi, nhưng do quá đen, nhìn ra mà thôi.

      "Họ Tô . . . . . . , ta có trêu chọc ngươi, vì sao ngươi lên tiếng đả thương người như thế?".

      "Ngươi trêu chọc ta, nhưng ngươi trêu chọc muội muội của ta, Tiểu là muội muội của ta, ta cho phép có người khi dễ nó." Tô Tĩnh Nhã chút lo lắng , nàng ưa nhất chính là loại tiểu nhân ỷ thế hiếp người này, lại , phụ thân của Tiểu còn là bạn chí giao của cha mình, chuyện này thế nào cũng thể khoanh tay đứng nhìn.

      "Muội muội? Nàng là muội muội gì của ngươi, chẳng lẽ nữ nhân bản công tử coi trọng đều là muội muội của ngươi sao? Ngươi cố ý hả, ta cho ngươi biết, hôm nay ta nhất định phải mang người , nếu ngươi cứ chịu hiểu, ta cho ngươi đẹp mắt." Chanl êq u yyd o nn Hắc Thán cũng yếu thế, chỉ vào hai người sau lưng .

      "Ơ, đúng là nhìn ra, tại Vương công tử cũng là thiếu gia, có người hầu rồi." Tô Tĩnh Nhã châm chọc , biết mình có bao nhiêu phân lượng sao, còn xưng đại gia.

      "Ngươi. . . . . . bản công tử chính là thiếu gia, như thế nào?" Hắc Thán phục .

      "Oh ——thiếu gia nhà nào nha, nhà họ Vương sao? Thiếu gia nhà họ Vương phải rất trắng rất tuấn sao? Lúc nào biến hình như vậy?" Tô Tĩnh Nhã khéo mồm khéo miệng cũng chút lưu tình.

      "Ngươi. . . . . ."

      "Ta làm sao hả? Lần trước dạy dỗ còn chưa đủ sao, còn dám gây chuyện nữa, có phải còn muốn nếm thử quả đấm của bản nương hay ?".

      "Ngươi. . . . . ." Im lặng lần nữa: "Hai người các ngươi đứng ở chỗ đó làm gì, vẫn còn đoạt lại ta".

      Lúc này hai người hầu mới bất đắc dĩ tiến lên, muốn cướp lại Tiểu trong ngực Tô Tĩnh Nhã, nhưng đáng tiếc, còn chưa đụng đến vạt áo của Tiểu , bị người đột nhiên xuất ngăn cản ở trước.

      Hai người hầu cũng có chút công phu bên trong, vừa nhìn biết mình phải là đối thủ của người ta, cũng đứng ở bên, còn dám ra tay, nhưng Hắc Thán thấy tình trạng lại nén được tức giận: "Hai người các ngươi làm gì? Còn mau lên".

      Làm cho người ta nghĩ tới chính là hai người hầu này lại ôm quyền giữa người: "Vị huynh đài này có bản lĩnh tốt, bọn ta xin chịu thua".

      nghĩ đến nhận thua dứt khoát như vậy, Lý Dục nhất thời phản ứng kịp, ngây ngẩn cả người.

      Chuẩn bị xong lại phải ra tay Tô Tĩnh Nhã hả hê thu tay về: "Đừng tưởng rằng chỉ ngươi có người hầu, ta cũng có, người hầu này của ta mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với ngươi đó".

      Hắc Thán nhìn hai người, cực kỳ tức giận mắng lên: "Hai người các ngươi là đồ vô dụng, chuyện gì cũng làm xong, là thành có, bại có dư(*). . . . . ."

      (*) làm hoàn thành việc gì, nhưng thất bại đầy rẫy.

      Càng làm cho người ta tưởng được chính là hai người hầu này cũng dễ chọc, cực kì khách khí phản bác Hắc Thán: "Ta này biểu thiếu gia, thiếu gia để cho chúng ta ra ngoài với ngươi chút, cũng chúng ta phải nghe theo ngươi tất cả, ngươi bắt chúng ta ra tay, nhìn thân phận biểu thiếu gia của ngươi, chúng ta ra tay đủ nể mặt ngươi rồi, coi như là hoàn thành chuyện của ngươi, nhưng ngươi cũng cần nhục mạ người như vậy chứ." Đúng là cáo mượn oai hùm, cũng nhìn xem thân phận mình là gì, lão gia và thiếu gia nể tình biểu lão gia qua đời nên chăm sóc ngươi, ngươi đúng là treo mũi lên mặt, giống như thớt thái rau vậy.

      "Các ngươi. . . . . . Các ngươi quá mức. . . . . . Ta muốn. . . . . ." Tức chết người rồi, người làm cũng có thể đối xử với như vậy.

      "Ngươi muốn thế nào? Trở về cho thiếu gia với lão gia sao? Tốt nhất là chúng ta cùng nhau , ta cũng thuận tiện bẩm báo với lão gia và thiếu gia việc làm hôm nay của biểu thiếu gia ngươi." Lần này người kia dễ chọc, trong giọng chứa uy hiếp nồng nặc.

      "Ha ha. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã cười to: " ra thân phận thiếu gia này với cả người hầu đều là mượn đến nha? Chơi rất tốt, nghe qua mượn vàng bạc nhưng chưa nghe qua mượn thân phận, mượn người đâu".

      Hắc Thán khẽ hừ: "Các ngươi chờ đấy." Quay đầu lại hét lên với hai người hầu: "Còn mau , ở nơi này để mất mặt sao?".

      Hai người cũng nghe vậy rồi rời , d.d'l'e'q'u;y'd'o'n mà ôm quyền với Lý Dục: "Công phu huynh đài tệ, để tại hạ rất bội phục".

      "Quá khen." Lý Dục cũng muốn nhiều lời với bọn họ.

      "Tại hạ họ Triệu, tên sớm quên rồi, từ bị nhà họ Vương mua được, ông chủ gọi ta là A Đại, đệ đệ ta là A Nhị, biết hai người chúng ta có thể làm bằng hữu với huynh đài hay ?" Người cao .

      Người này tuy là người hầu, nhưng tính tình lại bất khuất, đúng là hùng: "Tại hạ họ Lý, nhũ danh là Nhị Khờ, chỉ cần các ngươi muốn, tại chúng ta là bằng hữu".

      "Được." Triệu A Đại sảng khoái quát to tiếng: "Được, bằng hữu, lần sau gặp mặt, ta mời ngươi uống rượu".

      "Được."

      Triệu A Đại ôm quyền lần nữa, sau này còn gặp lại, mang theo huynh đệ của xoay người .

      Nhìn chằm chằm bóng lưng ba người, Lý Dục : "Hai người kia biết điều." Rồi sau đó tò mò hỏi: " nương, người da đen kia là ai vậy?" Da mặt cũng quá dày, quá biết xấu hổ rồi.

      " thân thích của nhà họ Vương, sau khi phụ mẫu mất vẫn sống nhờ ở nhà họ Vương, nhưng biết tiến thủ, có chút tự giác ăn nhờ ở đậu nào cả, còn mượn thế lực của nhà họ Vương, làm xằng làm bậy, tự cho mình là thiếu gia." Tô Tĩnh Nhã giải thích : "Người giàu dám chọc, chuyên chọn người nghèo để xuống tay, may mà nhà họ Vương chào đón , nếu , nhất định có hai tại thành Thương Châu này".

      "Nhìn ra được, nhưng có phải nương từng dạy dỗ hay ? Xem ra tiểu tử này rất sợ nương ".

      "Đúng vậy, lần trước lúc phố đùa giỡn tiểu tức phụ, bị ta bắt gặp nên đánh trận, khiến đàng hoàng thời gian, ngờ hôm nay lại quản được mình nữa rồi".

      "Người như thế nên dạy dỗ, nếu lần sau để ta đụng phải, chắc chắn buông tha cho ." Cặn bã như vậy, tại sao vừa rồi thuận tiện đá mấy cái chứ.

      Nghe Lý Dục , Tô Tĩnh Nhã nhịn được nở nụ cười: " nghĩ ra, ngươi gặp chuyện bất bình, có khí khái hùng rút dao tương trợ, khó có được nha".

      Lý Dục ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ta vốn rất hiệp nghĩa, lúc đầu cứu nương là vì ta thiếu tiền. . . . . ." Nàng vì điều đó mà tức giận chứ? "Nếu , tiền kia ta muốn nữa. . . . . ." tại cũng thiếu mười lượng bạc này.

      "Ai, ta phải có ý này, tiền sao, nếu đồng ý, nhất định đưa cho, đây nguyên tắc làm người của ta, cũng là điều ngươi nên được, ngươi phải nghĩ nhiều." Sao thằng ngốc này lại nhạy cảm như vậy chứ?

      "Nhưng là ta. . . . . ." Lý Dục còn muốn giải thích nữa, lại bị giọng giòn tan cắt đứt: "Tô tỷ tỷ, phải tỷ nên giới thiệu vị đại hiệp công phu cao cường này cho Tiểu biết sao?"

      Last edited by a moderator: 6/5/16
      caoduongsanone2112 thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 19: Mỹ nhân Tiểu .

      Edit: hongheechan

      "Tô tỷ tỷ, phải tỷ nên giới thiệu vị đại hiệp công phu cao cường này cho Tiểu biết chứ?".

      "Ai , Tiểu , ngại quá, ta quên mất muội." Tô Tĩnh Nhã ngượng ngùng , vừa nãy Nhị Khờ dạy dỗ khối than đen kia quá mức hả hê.

      " sao mà, tỷ tỷ bận sao." Tiểu cười , nụ cười cực kì rực rỡ, nhưng theo nụ cười rực rỡ đó Lý Dục nhìn thấy được tia tính toán: "Vị đại hiệp này là . . . . ."

      "Oh, vị này là tiểu nhị mới xin vào trong tiệm tỷ tỷ, họ Lý, gọi là Nhị Khờ." Tô Tĩnh Nhã giới thiệu .

      "Nhị Khờ ca ca, công phu của ngươi là lợi hại nha." Gương mặt Tiểu sùng bái: "Công phu Nhị Khờ ca ca tốt như vậy, là học được ở nơi nào vậy, làm sao lại đến làm tiểu nhị trong quán rượu của Tô tỷ tỷ vậy?".

      Đúng vậy, đây là vì cái gì hả? Trước kia nghĩ đến vấn đề này, tại vừa nghĩ, hình như là có chút khả nghi.

      biết câu trả lời như thế nào, Tô Tĩnh Nhã nhìn Lý Dục.

      "Cái này. . . . . . là như thế này, ta là tới tìm người, vì lộ phí đường có hạn, nên ở tửu lâu Như Ý này làm tiểu nhị, chờ kiếm đủ lộ phí rồi mới tiếp tục tìm." Lý Dục .

      "Vậy sao, nhưng lấy bản lĩnh của Nhị Khờ ca ca, hoàn toàn có thể làm hộ viện, làm hộ vệ, tiêu sư cái gì đó, như vậy phải càng có thể thi triển quyền cước, cũng có thể cầm nhiều tiền hơn sao?" Tiểu nháy mắt, làm vẻ mặt đáng , nhưng hỏi là vấn đề vô cùng khó dây dưa.

      "Cái này chỉ là trùng hợp, vì đường gặp phải nương gặp nạn, sau khi cứu nương mới nghe nương muốn tìm người, cũng muốn lại phí sức tìm nhân vật quan trọng ở nơi khác, liền lưu lại." Lý Dục cẩn thận trả lời, trong lòng vẫn suy nghĩ, Tiểu này đơn giản.

      "Vậy sao, Tô tỷ tỷ, tại sao Tiểu nghe tỷ phải tìm người chứ." Tiểu mang đầu mối hướng về phía Tô Tĩnh Nhã.

      "Cái này. . . . . . vốn là thiếu, nhưng nhìn Nhị Khờ đàng hoàng, công phu lại tốt nên để lại." Tô Tĩnh Nhã , muốn coi như tay chân, tới ngăn cản người của nhà họ Vương, ý nghĩ như vậy nàng cũng muốn cho Lý Dục biết, nên vội vàng chuyển đề tài: "Tiểu , muội ở nhà chăm sóc phụ thân muội, sao lại ra đường, rồi để cho mấy người của nhà họ Vương nhìn thấy chứ?".

      "Tiểu tới tìm tỷ tỷ, bệnh cha muội càng ngày càng nghiêm trọng, Tiểu xin tỷ tỷ cho thêm mở hai vị thuốc, cứu mệnh của cha." đến đây, Tiểu tự chủ đỏ vành mắt: "Tiểu biết bệnh của cha có chút phiền phức, nhưng Tiểu có biện pháp khác, chỉ có thể tìm đến tỷ tỷ thôi." Nước mắt vẫn rớt xuống, hoa lê đẫm mưa, làm cho người ta nhìn liền đau lòng.

      "Được rồi, Tiểu , khóc, di end ale qu y'd o.n ngày mai tỷ tỷ lên núi, hái thuốc cho Đỗ thúc thúc, bệnh Đỗ thúc thúc rồi cũng tốt thôi." Tô Tĩnh Nhã an ủi : "Nơi này tỷ tỷ còn chút thuốc tốt, hôm nay muội mang về, tăng thêm lượng thuốc, ngày mai tỷ tỷ lên núi, sau đó có thuốc rồi." rồi chạy đến hướng quầy, lấy thuốc ở dưới quầy.

      "Tỷ tỷ, đây là cái gì?" Tiểu lại bị cái hộp quầy hấp dẫn ánh mắt, đợi Tô Tĩnh Nhã chuyện, tự mình mở cái hộp ra: "Oa, là xinh đẹp nha." Tất cả màu vàng nhạt khiến Tiểu tự chủ lấy ra quan sát.

      "Đó là Nhị Khờ ca ca. . . . . ." Đưa cho ta .

      "Nhị Khờ ca ca, cái này xinh đẹp, ca cho Tiểu có được hay ?" đợi Tô Tĩnh Nhã xong, Tiểu liền cắt đứt lời của nàng..., trực tiếp hỏi Lý Dục đòi hỏi.

      "Cái đó là ta tặng nương mà?" Lý Dục cực kì ảo não, đây là vật vất vả tìm đến tặng cho người trong lòng mình, tại sao có thể tùy tiện cho ta chứ.

      Vừa nghe thấy là cho Tô Tĩnh Nhã, ánh mắt Tiểu mờ , cẩn thận bỏ trâm vào trong hộp.

      Bộ dáng của nàng khiến Tô Tĩnh Nhã đau lòng: "Nếu Tiểu thích, tỷ tỷ cho ngươi là được”.

      Ánh mắt Tiểu ngay lập tức lại sáng lên, ngược lại Lý Dục ở bên cạnh vui: "Cái đó là ta cho nương mà!".

      " phải ngươi là muốn tặng ta sao? tại ta tặng nó cho Tiểu , được sao?" phải chỉ là cây trâm thôi sao, đúng là rất đẹp, nhưng nàng càng muốn khiến Tiểu đau lòng.

      "Tô tỷ tỷ, đừng mà, đây là lễ vật Nhị Khờ ca ca tặng tỷ, thứ tốt như vậy Tiểu muốn đoạt đâu." Tiểu , nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngớt vào cây trâm này.

      " sao, tỷ tỷ cho muội cho muội." Tô Tĩnh Nhã xong, lấy trâm từ trong hộp ra, tự tay cái ở đầu Tiểu .

      " cần, Nhị Khờ ca ca tức giận đó." Tiểu rồi đưa tay định rút trâm ra.

      "Tỷ tỷ cho muội cho muội, Nhị Khờ tức giận." Tiểu càng từ chối, Tô Tĩnh Nhã lại càng thấy tỷ tỷ mình đúng, lại càng kiên định đưa quyết tâm mình ra ngoài.

      Lý Dục ở bên nhìn thấy tính toán trong mắt Tiểu cực kì ràng, có thể kết luận, tiểu nương này cố ý, nàng thăm dò tính khí của Tô Tĩnh Nhã, trong lòng nghĩ muốn rồi lại cố ý thối lui, khiến Tô Tĩnh Nhã đau lòng, từ đó đạt tới mục đích của mình.

      Thở dài, nương đáng thương, với người ngoài đầu óc thanh tỉnh, cũng thua thiệt, nhưng với người ở đây lại hoàn toàn có chiêu bài gì, ràng là người ta cố ý, ngươi cũng nhìn ra được, ngươi có biết, thứ ngươi mới vừa bỏ ra ngoài kia có thể bán cả ngươi và tửu lâu Như Ý cũng mua được.

      Gãi đầu, Tiểu vui vẻ cười: "Vẫn là tỷ tỷ tốt với Tiểu ." Dụ được Tô Tĩnh Nhã cũng cười rộ lên.

      Lý Dục lại xoay người rời : Người bổn vương quan tâm mà ngươi cũng dám đùa bỡn tâm cơ, nghĩ Bổn vương dễ khi dễ vậy sao? Tối hôm nay ta liền để Thanh Phong lấy trâm trở lại, dù ném cũng cho ngươi có tiện nghi.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :