1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công khờ của nương tử đẹp-Mạn Tuyết Sơ Tình (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 10: Tấm bản đồ xuất .

      Editor: hongheechan


      Buổi tối, khi ăn xong cơm tối, Lý Dục lặng lẽ chạy hết vòng quanh tửu lâu Phú Hào, sau khi nhìn thấy Lâm Tu Văn vẫn còn ở lầu năm với nữ nhân, mới phóng trở lại tửu lâu Như Ý, lúc trở lại, cũng buồn ngủ tí nào, liền vận nội lực, leo lên nóc phòng bếp bên cạnh bên cạnh đống đồ đạc, trong phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu chịu nổi, nhưng chỗ đựng đồ nóc phòng lại rất sạch , có cây cành ngăn trở, có bóng của lầu cao, ở nơi này có thể nhìn thấy trăng sáng và sao, chỗ này là vô tình phát được, buổi tối ngủ được, tới nơi này nằm hồi, thuận tiện nghĩ chút về chuyện của mình

      Ban đêm gió mát thổi qua người thoải mái, híp mắt hưởng thụ, chợt bị vật đập trúng bụng.

      Cúi đầu xem xét, là bao bố, ngay sau đó nghe được rầm tiếng, cái thang đặt ở phòng bên cạnh, vang lên mấy tiếng, đầu của Tô Tĩnh Nhã xuất .

      Thấy Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã giật mình: "Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

      "Ta. . . . . . ngủ được, nhìn phong cảnh ở đây rất đẹp nên đến ngồi chút" Lý Dục giải thích.

      "À." tiếng, bày tỏ mình biết rồi, sau đó tiếp tục bò lên , sau khi leo lên nhặt cái túi xách bên cạnh Lý Dục lên, mở ra, lấy ra tấm thảm ở bên trong, trải ra mặt đất, với Lý Dục: "Ta cũng ngủ được, ngồi , chúng ta tán gẫu chút."

      Lý Dục hơi do dự, gan nữ nhân này đúng là lớn, nửa đêm canh ba đụng phải nam nhân mà biết tránh, còn dám chuyện phiếm, chỉ là, hai chân cũng chịu khống chế đến, ngồi ở tấm thảm, ngươi ta cũng để ý, còn sợ cái gì.

      "Đối với chuyện buổi sáng, ngươi thấy thế nào" Tô Tĩnh Nhã để ý hỏi.

      "Phía đối diện muốn chèn sập tửu lâu Như Ý, dụng ý rành rành, thèm che giấu chút nào." Lý Dục .

      "Ai. . . . . ." Thở dài, Tô Tĩnh Nhã : "Ngay cả ngươi cũng nhìn ra, xem ra tửu lâu Như Ý phải đau đầu rồi."

      Lý Dục nữa, tình cảnh quả quá lạc quan: "Ta nghe Trụ Tử các ngươi cũng phải người Thương Châu, tại sao còn phải ở lại chỗ này khổ sở chống đỡ như vậy?" Hàng xóm láng giềng còn có chút tình cảm này với bọn họ, nhưng tình cảm có thể chống đỡ được bức bách của hai nhà Lâm Vương sao?

      "Cha , bảy năm trước, lúc cha mang theo ta chưa đầy chín tuổi tới Thương Châu này, may mắn bị bệnh nặng, là nhà phía Đông cho chén cơm, nhà phía Tây cho bát thuốc cứu cha mạng, cha , người nơi này làm cho cảm thấy ấm áp, cho nên lưu lại, bảy năm rồi, nếu có hai nhà Lâm Vương bức bách, mọi người vẫn chung sống rất tốt." Tô Tĩnh Nhã .

      "Vậy sau này làm như thế nào, cứ chống đỡ như vậy sao?" Đây cũng phải là biện pháp tốt nha.

      " bước tính bước thôi." Tô Tĩnh Nhã bất đắc dĩ : "Bọn họ cấu kết với quan lại, nhưng cũng dám ép quá, những năm ở đây cha cũng biết ít người, nếu những người này liên hợp lại thành chỗ, mặc dù thể tiêu diệt bọn họ nhưng cũng có thể để cho bọn họ thiếu ngủ vài ngày mà sinh chuyện." Trước cứ chống đỡ như vậy thôi, dù sao cha của mình cũng thể bỏ lại những người ở đây.

      Cũng thở dài theo, trong lòng Lý Dục nghĩ, có nên giúp bọn họ chút hay đây?

      "Hôm nay ta thấy bệnh của cha lại tái phát, ngày mai ta muốn đến phía sau núi hái chút thảo dược, ngươi cùng ta chứ." Tô Tĩnh Nhã .

      "Ngươi còn biết y thuật sao?" Lý Dục rất ngạc nhiên, sao này lại bất đồng với biết như vậy? Chẳng những xuất đầu lộ diện làm những chuyện của nam nhân, còn biết được nhiều thứ như vậy.

      "Cha đưa ta học trong y quán, cái lần bệnh nặng kia khiến ông cực kì xúc động, ông , người ăn ngũ cốc hoa màu, có bệnh là chuyện rất bình thường, nếu bị bệnh nên biết cách trị, bớt rất nhiều, ông ấy lớn tuổi học được, nên đưa ta sang, là học xong, mình có thể phòng thân, còn có thể trợ giúp người khác." Tô Tĩnh Nhã giải thích .

      Nhìn qua trước mắt, trong lòng Lý Dục có loại cảm giác rất lạ lẫm, trong gia tộc đế vương có rất nhiều vì mục đích của mình mà chừa thủ đoạn nào, nhưng lại chưa gặp qua người nào dám vì người khác mà bỏ ra nhiều như vậy, nàng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi, rốt cuộc là vì tin tưởng cái gì mà khiến nàng thản nhiên tiếp nhận những thứ bất công này, lại làm cho nàng lòng bỏ ra mà oán hận đây?

      "Được thôi, ta với ngươi."

      Ngày thứ hai, Tô Tĩnh Nhã muốn lên núi hái thảo dược, Tô lão cha cũng phải cực kì tán thành, nhưng Tô Tĩnh Nhã lại cho biết, muốn dẫn Lý Dục cùng , mới đồng ý, rắn độc mãnh thú núi rất nhiều, có thằng ngốc công phu tốt này cùng an toàn của nữ nhi hẳn chắc thành vấn đề.

      Núi lớn thâm sâu, lá xanh um tươi tốt, cổ thụ che trời, bụi gai khó dây dưa, cỏ dại cao bằng người, còn vài loại hoa dại biết tên, hai người lên theo dòng suối , vì Tô Tĩnh Nhã , nàng muốn tìm thảo dược hỉ ướt, sinh trưởng phần lớn ở dòng suối .

      Tô Tĩnh Nhã cầm xẻng đào thuốc, sau lưng Lý Dục mang giỏ, hai người cũng nhanh, nhìn thấy thảo dược bản thân dùng được, dừng lại, sau khi hái giao cho Lý Dục, để đặt vào trong giỏ sau lưng.

      Cứ như vậy, bất tri bất giác, đến trưa, ăn chút lương khô đơn giản, Tô Tĩnh Nhã xem giỏ chút, cho Lý Dục biết còn thiếu hai loại thảo dược nữa là đủ.

      Nghỉ ngơi xong, hai người đứng lên, lúc chuẩn bị đến nơi khác tìm kiếm, Lý Dục chợt nghe thấy sâu trong cánh rừng khác truyền ra tiếng khác thường, vội vàng lôi kéo Tô Tĩnh Nhã, tự mình thu thập xong, giấu người trong bụi cỏ cao.

      Từ trong rừng cây truyền tới hồi tiếng ken két ken két, chỉ chốc lát sau, có hai nam nhân áo đen ra, người cầm trong tay cây đao, liên tục chém những nhánh cây cản đường trước mắt, bọn họ dọn dẹp con đường, ở phía sau hai người đàn ông này, còn có năm người, ba người cũng giống như hai người trước mặt, cũng là thân áo đen, chỉ có hai người ở giữa, thanh niên mặc trường bào màu xanh và người trung niên mặc quần áo máu vàng, trong tay nam nhân mặc quần áo màu xanh còn cầm cuộn da màu vàng, vừa vừa nhìn.

      Thấy được hai người ở giữa, Tô Tĩnh Nhã và Lý Dục cùng trợn to hai mắt.

      Tô Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc tơ áo màu vàng kim: sao Lâm Khải Thái lại đến nơi này dã ngoại hả?

      Lý Dục nhìn nam nhân áo xanh: Lâm Tu Văn núp ở trong quán rượu mà tới nơi này làm gì?

      Bảy người tới bên dòng suối rồi ngừng lại, đánh lướt nước, ngồi nghỉ ngơi ở tảng đá.

      "Hiền chất này, cái đồ đó có phải có vấn đề hay vậy, tìm khắp nơi hơn nửa ngày rồi mà sao chút đầu mối cũng có vậy chứ?" Lâm Khải Thái lau mồ hôi .

      " sai được. " Nam nhân áo xanh Lâm Tu Văn chỉ vào tranh trong tay: "Đây là đồ Lệ Phi nương nương tự tay giao cho ta, nàng còn cho ta biết, đây là quân phí lúc trước tiên đế giao cho Lương vương lúc ấy đóng quân ở Thương Châu để phát động chiến tranh, sau đó Lương vương bị bắt, Tướng quân thân cận của Lương vương vì lý do an toàn giấu tiền bạc ở phía sau ngọn núi ở Thương Châu này, cũng vẽ tấm bản đồ, sau đó Tướng quân thân cận của Lương vương bị tiên đế thù giết, tấm bản đồ liền rơi vào trong tay tiên đế, tiên đế cố kỵ Thương Châu còn sót lại thế lực của Lương vương nên hạ lệnh đến tìm, sau đó tiên đế lại chết vì bệnh, bí mật đưa cái này cho con trai của mình, cũng chính là đương kim hoàng thượng, lúc đương kim hoàng thượng say rượu, trong lúc vô tình ra, khiến Lệ Phi nương nương nghe được. "

      "Sau đó Lệ Phi liền trộm đồ này ra cho ngươi? Ta hiểu, làm sao Lệ Phi này lại chọn ngươi? Ngươi cho thúc thúc chút, rốt cuộc ngươi và Lệ Phi có quan hệ gì?" Lâm Khải Thái tò mò hỏi.

      "Thúc thúc biết điều này, Lệ Phi là nữ nhi họ hàng xa của mẫu thân ta, bàn về thân phận, nàng còn là biểu muội ta đó?" Lâm Tu Văn .

      "Có phải và thanh mai trúc mã của ngươi, lúc là cái loại .....biểu muội vô tư kia hay ?" Lâm Khải Thái bỉ ổi hỏi.

      "Ngươi thử xem?" Lâm Tu Văn trả lời, lại dùng câu hỏi, khẳng định: "Cha đẻ của biểu muội ta là Thị Lang, phụ thân của nàng vì chức quan của mình mà đưa nữ nhi đến hoàng cung, người ta là trọng thần của triều đình, LQĐchanchan vốn nhìn trúng tiểu hộ của chúng ta, tất cả những chuyện này ta cũng biết, sau khi đầu quân hồi kinh, ta bị ở lại cấm vệ quân, trong lúc vô tình lại phát mình tiểu biểu muội của mình là sủng phi đương triều."

      "Sau đó liền cám dỗ lại rồi hả ?"

      "Ngươi cũng biết, trong hoàng cung có nhiều phi tử như vậy mà chỉ có Hoàng đế, biểu muội ta cũng chịu nổi tịch mịch trong người, ta chỉ trêu chọc chút, nàng liền mắc câu." Lâm Tu Văn hả hê .

      "Gan ngươi đúng là lớn, nữ nhân của hoàng thượng cũng dám động."

      "Vậy là cái gì, hoàng thượng nhiều nữ nhân như vậy, mình cũng rất bận rộn đó, ta đây là giúp , ngươi có phải ?”.

      "Ngươi. . . . . . Ha ha. . . . . . Nếu để hoàng thượng nghe được lời này của ngươi, chắc chắn là chu di cửu tộc." Sau khi Lâm Khải Thái cười ha ha .

      "Chu di cửu tộc? Cha mẹ chết sớm, vô thân vô cố, đến cửu tộc trong cửu tộc của ta chỉ có thúc thúc ngươi, thúc thúc ngươi có sợ hay ?" Lâm Tu Văn hỏi.

      "Sợ? Sợ ta cũng chứa chấp ngươi." Lâm Khải Thái : "Sau đó sao? Đồ đến tay ngươi như thế nào?"

      " Trong lúc vô tình Hoàng thượng chuyện này cho biểu muội ta biết, nàng cho thành chuyện cười cho ta nghe, ta cảm thấy chuyện này là cơ hội, nên để cho nàng dùng biện pháp lấy đồ ra, sau đó mang theo nàng cao bay xa chạy, biểu muội ngây ngốc của chúng ta tin." Nhưng phản ứng của hoàng đế này cũng nhanh, mình mới ra thành, mà người của đuổi theo, dọc theo đường , giết hết thủ hạ tỉ mỉ bồi dưỡng, nếu phải như vậy, cũng cầu xin đến thúc thúc này, ai nguyện ý chia thứ gì của mình cho người khác nửa chứ.

      "Theo như ngươi tấm bản đồ này sai, nhưng sao chúng ta tìm được chứ?" Lâm Khải Thái hỏi.

      "Ta này thúc thúc, ngươi ngẫm lại xem, kho báu lớn như vậy, chắc chắn thể để ở ngoài sáng, đương nhiên là muốn giấu bí mật chút mới an toàn rồi đúng ?" Lâm Tu Văn an ủi thúc thúc của mình.

      "Vậy chúng ta nên làm cái gì đây? Người của triều đình đuổi theo ngươi đến Thương Châu rồi, nếu để bọn họ tìm thấy ngươi, chúng ta liền xong rồi." Lâm Khải Thái sợ hãi .

      " phải thúc thúc Thương châu là địa bàn của ngươi ư, còn sợ người ở kinh thành đến sao."

      "Hiền chất này, thúc thúc chỉ là thương nhân, dù tay mắt vô số, cũng so được với vua nước như đâu." Lâm Khải Thái bất đắc dĩ .

      Trầm tư chút, Lâm Tu Văn : "Vậy chúng ta tìm chút , nếu tìm được, tìm lại thôi."

      Lâm Khải Thái gật đầu cái, nhóm người lại vào trong rừng cây sâu.

      Nhìn đám người từ từ xa, hai người mới ra từ trong bụi cỏ.

      "Bọn họ tìm kho báu sao?" Tô Tĩnh Nhã kinh ngạc .

      "Hình như là vậy." Lý Dục xong, trách được chuyện lớn như vậy mà dám vận động đến cấm vệ quân, còn như ăn trộm đêm hôm khuya hoắt lẻn vào trong phủ của , bắt được từ trong chăn ra, câu còn chưa liền đá ra ngoài, ra chính là tên đó gây họa, là, làm hại ngay cả người của mình cũng kịp mang , chỉ kêu mấy tên hộ vệ từ trong phủ, hại chết người ta, còn khiến mình thiếu chút nữa mất mạng rồi.

      "Kho báu à. . . . . ." Còn là tấm bản đồ lộ ra từ trong triều đình, đúng là thể tưởng tượng nổi.

      "Ta cảm thấy chúng ta nên xuống núi nhanh lên, chuyện những người này làm cũng vẻ vang gì, nếu bọn họ biết chúng ta nghe thấy bí mật này, chắc chắn tha cho chúng ta." Lý Dục , khó báu cũng phải nhất thời tìm là có thể tìm được, nếu bọn họ biết kho báu ở Thương Châu này, chắc chắn dễ dàng rời , chỉ chờ tới lúc người của mình tìm đến, những người này nhảy nhót được mấy ngày nữa rồi.

      Tô Tĩnh Nhã nghĩ, cũng có chút đạo lý, thảo dược còn thiếu cũng tìm nữa, liền theo đường cũ về với Lý Dục.
      Last edited: 11/3/16
      sanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 11: Bóng đen lúc nửa đêm.

      Editor: hongheechan

      Trở lại tiệm, lại chuyện tình thấy cho Tô lão cha nghe, sau khi Tô lão cha nghe được cũng rất kinh ngạc, suy nghĩ lúc rồi dặn dò hai người nên chuyện này ra, dù sao chuyện này cũng dính dấp đến triều đình, cũng muốn chọc phải phiền toái cần thiết.

      Lý Dục gì, chuyện dính dấp quá lớn, bọn họ bị quấn lấy cũng tốt, tránh đến lúc đó xảy ra chuyện gì mà chú ý đến, ra Tô Tĩnh Nhã gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, triều đình mất đồ, sao có thể chịu để yên, đến lúc đó cũng nên có chuyện gì xảy ra mới được.

      Lúc xế chiều, có người thanh niên đến trong tiệm, mặc y phục màu xanh dương đậm, đeo hành lí đựng quần áo, trong tay còn cầm thanh trường kiếm, bộ dạng long đong mệt mỏi, vừa bước vào cửa là nhìn lướt qua đại sảnh, giống như là tìm người.

      "Khách quan mời vào bên trong, ngài muốn ăn cơm hay dừng chân?" Lý Dục nhìn thấy người tới trong lòng vui mừng, vội vàng nghênh đón.

      "Ăn. . . . . . Gia. . . . . ." Sau khi thấy người đến, gương mặt người thanh niên hoảng sợ, vừa muốn mở miệng gì đó, lại bị Lý Dục mở miệng cắt đứt: "Ăn cơm đúng , xin mời bên này, bên này còn chỗ trống." Trừng mắt nhìn người thanh niên cái, sau đó đưa tay hướng dẫn vào trong góc.

      Người thanh niên kia bị trừng, dám nữa, cung kính theo , tới bàn trống trong góc, nhìn bên cạnh có ai, cẩn thận hỏi: "Gia, làm sao người trở thành tiểu nhị rồi hả ?".

      "Ngồi xuống." Lý Dục ra lệnh.

      Người trẻ tuổi vội vàng ngồi xuống, Lý Dục khom người, nhích tới gần, nhìn người ở bên ngoài, giống như tiểu nhị giới thiệu cho khách các món ăn.

      Người thanh niên ngồi ghế như ngồi bàn chông, chủ tử mà coi như thần tiên, là người tôn kính nhất trong lòng , tại sao có thể trở thành tiểu nhị hầu hạ chứ? Hơn nữa còn làm bộ dáng ti tiện đứng bên cạnh mình, đây phải là muốn mạng của sao?

      "Phía là có chủ ý gì?" Lý Dục cầm bình trà rót vào ly trà hỏi.

      "Chủ ý của phía là mau tìm đồ về." Người thanh niên lưng như kim chích (đứng ngồi yên), ngồi rất khổ cực.

      Đặt ly trà trước mặt người thanh niên: "Bây giờ chuyện rất bất tiện, lúc tối đến hậu viện tìm ta".

      "Vâng." Người thanh niên đáp tiếng, trừng mắt nhìn cái ly phía trước: chủ tử lại rót trà cho sao?

      "Ngươi ngồi chút, ăn cái gì rồi ." xong, Lý Dục xoay người .

      Chỉ chốc lát sau, bàn xuất mấy món ăn, có thể là do đói bụng, người thanh niên ăn hết sạch, ăn đến miếng cơm cuối cùng, nhìn chén nước kia do chủ tử rót, do dự chút, lại nhìn ngắm bốn phía, thấy có người chú ý, nhanh chóng bưng ly trà lên, hớp uống hết trà, nhưng bởi vì uống quá mau, bị sặc ho khan.

      Xem ra có mệnh nô tài, ly trà chủ tử rốt cũng có phúc hưởng thụ, lau khô nước mắt do ho ra, người trẻ tuổi đặt ly xuống, chán nản tính tiền rồi khỏi.

      Buổi tối hôm đó, Lý Dục mới vừa nằm xuống nghe thấy ngoài phòng có tiếng khe khẽ, giống như tiếng chim lại phải tiếng chim đến mức khó thể nghe thấy, lại làm cho giật mình ngay lập tức.

      Ra khỏi cửa phòng, bóng đen im lặng rơi xuống, quỳ mặt đất: "Thanh Phong gặp qua gia, thuộc hạ tới chậm, khiến gia chịu khổ, xin gia trách phạt".

      "Đứng lên , chuyện cũng đột nhiên, ta quá nhanh, ngươi nhất thời tìm được hành tung của ta cũng có thể tha thứ." Lý Dục .

      "Thuộc hạ cảm tạ gia phạt".

      Bóng đen tuân lệnh đứng lên, ngẩng đầu lên, là thanh niên đến tửu lâu Như Ý vào buổi chiều.

      "Mang đến bao nhiêu người?" Lý Dục hỏi.

      "Ba mươi người, tất cả đều có năng lực, bây giờ ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành." Thanh Phong trả lời.

      "Nghĩ biện pháp để cho bọn họ động tĩnh vào trong thành."

      "".

      "Tên họ Lâm chúng ta muốn tìm ở tửu lâu Phú Hào ở đối diện, nghĩ biện pháp tra bối cảnh lão bản Lâm Khải Thái chút, còn nữa, cho mấy người nằm vùng trong tửu lâu Phú Hào, theo dõi chặt chẽ Lâm Tu Văn, có động tĩnh gì phải kịp thời cho ta biết." Lý Dục phân phó : "Còn có nhà họ Vương trong thành, cũng phái người theo dõi, có động tĩnh lạ gì phải thông báo”.

      Nhà họ Vương? Có liên quan đến nhiệm vụ lần này sao? "Vâng." Có nghi vấn cũng dám hỏi ra.

      "Được rồi, những thứ khác có việc gì, ngươi xuống an bài ".

      "A, xuống? Gia sao?" Thanh Phong cực kì kinh ngạc, chẳng lẽ gia còn phải ở chỗ này để làm tiểu nhị hay sao?

      "Chỗ này đối diện với cửa chính tửu lâu Phú Hào, khá dễ quan sát, ta muốn ở nơi này chút, về sau nếu có việc đến nơi này tìm ta." biết tại sao, Lý Dục muốn rời khỏi tửu lâu Như Ý này.

      "Thuộc hạ dám, khiến gia chịu khổ, tại bọn thuộc hạ cũng đến nơi rồi, xin gia đến nơi an toàn, loại chuyện theo dõi như vậy, hãy để cho thuộc hạ làm." Vừa , trong lòng cũng thầm nghĩ, phải là gia làm tiểu nhị nghiện rồi chứ.

      " cần, ta tự mình làm là được rồi.".

      "Gia, nếu khiến người kinh thành biết người làm tiểu nhị ở nơi này, ta trở về bị mắng chết đó. " Những thứ khác , khó sống với quản gia Quan Đô mất.

      "Làm sao ngươi lại phiền toái như vậy, ta tự mình tự mình làm, ngươi nhiều như vậy làm gì?" Lý Dục giận dữ, rốt cuộc ai mới là chủ tử hả?

      ". . . . . ." Thanh Phong im lặng, làm sao cho đầu óc nghỉ ngơi lại nổi giận chứ?

      "Người nào đó." trong lúc hai người giằng co, lầu hai truyền đến gầm lên giận dữ.

      tốt, quên mất còn có Tô lão cha là cao thủ, Lý Dục nhìn thấy cửa sổ lầu hai bị đẩy ra, bóng người lập tức nhảy ra, dưới tình thế cấp bách, cước đá vào mông Thanh Phong: "Ăn trộm, chạy đâu".

      Thanh Phong bị cước biết tại sao này đạp bay xa vài mét, bước chân vất vả mới đứng vững vàng, liền nghe thấy gia mình kêu câu to: Ăn trộm? Ăn trộm ở đâu?

      Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy gia mình đánh vào lồng ngực của quyền, nắm tay cũng có nội lực, rồi lại đánh ra xa vài mét: "Còn chạy mau.".

      Lúc này Thanh Phong mới phản ứng được, ra tiểu tử ăn trộm chính là , lập tức quay đầu bỏ chạy, mới vừa chạy hai bước, quyền phong bay tới, đây chính là quả đấm lực đạo mười phần, chút xíu giả nào, Thanh Phong bị sợ đến như bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, lăn mấy vòng mặt đất, mới cút ra khỏi phạm vi của quyền phong, dám chần chờ, Thanh Phong quay đầu lẻn vào bên trong rừng, nếu chạy mau, mạng có thể bảo vệ được.

      "Xem chưa, là ai vậy?" Tô lão cha hỏi Lý Dục.

      " biết, có thể là tiểu tặc nào có mắt thôi." Lý Dục .

      "Vậy sao?" Tửu lâu Như Ý có đồ vật gì đáng để bọn tặc nhớ sao? " xem chút".

      "Cha à, nửa đêm canh ba, cánh rừng lại thâm sâu, ngộ nhỡ kẻ trộm này có đồng bọn trong rừng, chúng ta vào, phải bị trúng mai phục sao?" Lý Dục .

      Tô lão cha vừa nghĩ, cũng đúng: "Vậy ngươi trở về nhìn chút xem trong nhà có ít hơn thứ gì ?".

      "Được." Thở phào nhõm trong lòng,

      Sau khi hai người , cây ven rừng bỗng nhúc nhích, từ phía dưới cây người bò ra.

      Kéo cái chân bị thương, Thanh Phong kêu khổ trong lòng: gia à, ngươi sống ở nơi có cao thủ như thế này, ta lần sau tìm người bằng cách nào đây.
      Last edited: 11/3/16
      sanone2112caoduong thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 12: Tửu lâu Như Ý khác lạ.

      Editor: hongheechan

      Ngày thứ hai, vừa mở cửa chính ra, đánh bóng bàn, duỗi thẳng ghế ngồi ra, lại sạch cách kì quái, đợi đến khi mặt trời xuống núi, lại gặp người nào đến tửu lâu Như Ý ăn cơm.

      Đây là chuyện gì thế? Tô Tĩnh Nhã cực kì buồn bực, lúc trước kia, dù buôn bán tốt bằng hữu của cha cũng tới, coi như có chuyện phải làm tới được cũng thể nào giống như hẹn nhau nghỉ đến người cũng có chứ? Trong phòng bếp chuẩn bị xong món ăn và thịt tươi rồi, đến ngày mai nhất định biến vị, vậy phải làm sao bây giờ mới được chứ?

      Nhìn đại sảnh trống rỗng, Tô lão cha cũng khỏi nhíu mày: "Ta ra ngoài dạo." xong chắp tay sau lưng, ra cửa.

      Tô Tĩnh Nhã cũng cảm thấy đại sảnh trống rỗng này ở đường cái nào nhiệt, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạc lõng, dặn dò Đại Đầu và Trụ Tử coi chừng, kêu Lý Dục lên, tới phòng bếp.

      biết tại sao, bây giờ lúc Tô Tĩnh Nhã có chuyện, rất thích để Lý Dục tiếp bên người, xem ra nam nhân ngây ngô này, luôn có thể cho mình loại cảm giác an toàn, mặc dù làm cái gì nhưng chung quy lại có thể để cho nàng an tâm.

      Rửa tay cái, Tô Tĩnh Nhã nhìn những cây rau cải còn tốt, dùng cái gầu đặt lên chậu nước, đắp miếng vải ướt dày lên , rắc muối lên thịt buổi sáng mua được, đặt trong cái bình, sau khi lưu loát làm xong, để Lý Dục ôm lấy, đặt ở trong cái chậu vừa múc nước giếng trong lên, thở dài, hi vọng ngày mai còn có thể ăn.

      Lại nhìn qua rau cải tốt lắm dùng sợi dây buộc lại, với Lý Dục: "Ở lại chờ khi Đại Đầu và Trụ Tử về nhà, nhớ nhắc nhở bọn họ, mang những món ăn này về, bề ngoài thức ăn này đẹp mắt cho lắm, nhưng hư, vẫn có thể ăn, còn có thịt kia, ta để lại nhiều, người nhà bọn họ cũng phải quá nhiều, để nhiều bọn họ cũng ăn hết".

      Lý Dục gật đầu cái.

      Sau khi hết bận, diien'dannlle'quyy-don-chanchan tìm cái ghế ngồi xuống: "Nhị Khờ, ngươi hộ ta suy nghĩ chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại bất chợt buôn bán được gì chứ?".

      " nghĩ ra." Lý Dục : "Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này giống như tiệc nhà Đỗ, thoát được quan hệ với tửu lâu Phú Hào".

      "Trước kia bọn họ còn dùng phương thức quá gấp như thế này, chẳng lẽ bọn họ tính toán chém tận giết tuyệt sao?" Tô Tĩnh Nhã buồn bực, chẳng lẽ gạt bọn họ ra khỏi Thương Châu bỏ qua sao?

      "Có lẽ, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn." Lý Dục an ủi nàng , nhưng trong lòng của nghĩ như vậy.

      Trước kia họ làm đến bước cuối cùng, dự tính còn phải sống được ở Thương Châu, muốn gây ra phiền toái khiến mình ngột ngạt, tại, tìm kho báu, mộng đẹp đại phát tài, định tìm xong kho báu mang theo nó mà cao chạy xa bay, cho nên cũng cần thiết duy trì mặt ngoài hài hòa này nữa, chỉ muốn có oán báo oán, có thù báo thù, chỉ muốn để cho người khiếm thoải mái cũng dễ chịu mà thôi.

      Nhưng những lời này ra, muốn làm cho nữ nhân trước mắt lo lắng.

      "Có lẽ là như vậy...! " Tô Tĩnh Nhã cũng còn biện pháp khác, chỉ có thể nghĩ đến khía cạnh tốt.

      Chỉ chốc lát sau, Tô lão cha trở lại, vào phòng bếp, chân mày Tô lão cha khóa chặt.

      "Cha, có hỏi thăm được việc là thế nào hay ?" Tô Tĩnh Nhã vội vàng hỏi, chỉ mong khác thường hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi.

      "Ta nhà vị lão bằng hữu, lão bằng hữu này cho ta biết, ngày hôm qua khi cơm nước xong ở tửu lâu Như Ý, mới ra cửa liền bị mấy đại hán kéo đến trong góc dùng quyền cước đánh, sau khi đánh xong cho biết: đây chính là kết quả đến tửu lâu Như Ý ăn cơm, ta ở đường còn đụng phải thương nhân vùng khác mới vừa đến ăn cơm chỗ chúng ta xong, người nọ cũng sưng mặt sưng mũi, bước còn khập khễnh." Tô lão cha than thở .

      rất ràng rồi, là phú hào quán rượu làm trò quỷ: "Bọn họ quá đáng, cha, chúng ta phải làm sao đây?"

      "Nha đầu, đừng nóng giận như vậy, chuyện thể đều như ý nguyện của bọn họ, nhịn chút ." Tô lão cha an ủi .

      "Nhịn? Chúng ta cũng nhịn lâu như vậy rồi, còn phải nhịn nữa, rốt cuộc muốn nhịn tới khi nào chứ?" Tô Tĩnh Nhã bất đắc dĩ hỏi.

      " đành lòng có thể như thế nào, người ta muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, chúng ta lấy cái gì liều mạng với bọn họ, ngoài thành còn nhiều người coi chúng ta là hi vọng của bọn họ như vậy, nếu chúng ta thiếu kiên nhẫn, xảy ra chuyện gì, bọn họ nên làm cái gì đây? Bất kể thế nào đều phải chống đỡ trước, chỉ cần chúng ta còn có thể chống đỡ được còn có hi vọng." Tô lão cha .

      Trong tâm Tô Tĩnh Nhã có lửa nhưng cũng gì nữa, tình thế trước mắt trong lòng nàng ràng nhất, mặc dù trong lòng thoải mái nhưng cũng có cách nào.

      " có việc gì để Đại Đầu với Trụ Tử về trước , xem tình cảnh ngày mai chút rồi tính toán tiếp. " Tô lão cha xong, xoay người lên lầu.

      Nhìn tâm tình rơi xuống đáy của Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục nghĩ, có nên giúp nàng làm việc gì đó hay ?








      Last edited by a moderator: 6/5/16
      sanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 13: Khách tới.

      Edit: hongheechan

      tới tiền sảnh, nhìn thấy Đại Đầu Trụ Tử nhàm chán ngủ gật bàn, vừa mới chuẩn bị bảo Đại Đầu và Trụ Tử đóng cửa lại, thấy nam nhân mặc hoa phục tơ lụa màu xanh dương, mang theo bốn người hầu nghênh ngang vào tửu lâu Như Ý.

      Trụ Tử và Đại Đầu vừa nhìn nam nhân này, liền vội vàng tiến lên, muốn ngăn lại, bị bốn người hầu chặn.

      Thẳng tắp đến trước mặt Tô Tĩnh Nhã, nam nhân gảy quạt mà : "Ai u, đây là Tô muội tử sao? Mấy ngày gặp, Tô muội tử càng thêm mặn mà nha".

      Tô Tĩnh Nhã chán ghét quay đầu, như nghe thấy, người này tới đây làm gì chứ? Chế giễu sao?

      "Ta này Tô muội tử, ca ca ta tốt bụng mới tới thăm muội, làm sao muội lại chào đón ca ca chứ?" Nam nhân cũng tức giận, tiếp, ở bên ngoài tửu lâu Như Ý ngăn cản đánh người cả ngày rồi, vừa tới buổi tối, liền vội vã vào xem chút nữ nhân cao ngạo này bây giờ có biểu tình gì.

      vào quầy, bắt đầu dọn dẹp sổ sách tính toán bàn, Tô Tĩnh Nhã đè nén lửa nóng trong lòng, định coi như cái người khiến người ta chán ghét này tồn tại, đồng thời cũng hi vọng người này biết khó mà lui.

      Nhưng nguyện vọng của nàng cực kì hiển nhiên thất bại.

      Nam nhân kia cũng thèm để ý nàng nhìn, ngược lại càng càng hăng: "Tô muội tử à, sao lại làm ăn này như thế này nha, nhìn sắc mặt của ngươi tốt, có phải là xảy ra chuyện gì hay hả? sớm mình nữ nhân như ngươi khổ cực như vậy làm gì, tìm nam nhân mà gả, ngày ngày trải qua cuộc sống thiếu nãi nãi (thiếu phu nhân) tốt đẹp, cứ khổ cực như vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền, còn tốn nhiều tâm như vậy, cẩn thận khuôn mặt sinh nếp nhăn đó, ha ha. . . . . ."

      "Bốp." Tô Tĩnh Nhã vứt bàn tính bàn xuống, tiếng động khổng lồ này khiến Đại Đầu và Trụ Tử ở bên sợ bắn lên, cũng làm cho Lý Dục mới từ trong phòng bếp ra ngoài dừng bước.

      Bây giờ Tô Tĩnh Nhã có thể khẳng định, chuyện khách ăn cơm tại tửu lâu Như Ý bị đánh với người trước mắt này, con độc nhất của Lâm Khải Thái, Lâm Tường Nghiệp có liên quan, cũng chỉ có cái tên đầu heo này, sau khi làm xong chuyện thiếu kiên nhẫn, luôn nghĩ tới diễu võ dương oai.

      Nhìn Lâm Tường Nghiệp cứng mặt, d.dle-úyđônn tâm Tô Tĩnh Nhã nảy sinh kế: là chọn lựa gây hấn trước, như vậy tổn thất của tửu lâu, dĩ nhiên cũng phải bù lại từ người .

      Thu hồi vẻ giận dữ, ôm bàn tính đặt lại quầy, Tô Tĩnh Nhã đổi lại khuôn mặt tươi cười cười tự nhiên, với Lâm Tường Nghiệp: "Xem ra là Lâm công tử quan tâm tiểu nữ tử, xa xôi mà còn tới chăm sóc buôn bán của tiểu nữ tử, công tử đối với tiểu nữ tử tốt." Giọng mềm mại vừa phát ra, con mắt Lý Dục trợn to, Đại Đầu Trụ Tử cùng nghĩ hôm nay nương ăn nhầm thuốc rồi hả?

      Lâm Tường Nghiệp thấy Tô Tĩnh Nhã mặt lạnh nhiều lần, chợt thấy nụ cười lúm đồng tiền này, nhất thời bị mê mẩn biết đông tây nam bắc, "Đó là đương nhiên, cũng chỉ có ta mới là quan tâm ngươi." Khoe khoang , từ hai năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy trước mắt này, vẫn nhớ mãi quên, còn từng mượn thế lực của Lâm gia đến tửu lâu Như Ý để đề cập chuyện hôn , nhưng lại bị cự tuyệt, tâm cao khí ngạo tới tửu lâu Như Ý tìm Tô Tĩnh Nhã lý luận, lại bị răng nanh sắc bén của Tô Tĩnh Nhã chê cười trận còn bị công kích đến thương tích đầy mình, thẹn quá hóa giận sai gia đinh bắt nàng, muốn dùng sức mạnh, lại bị quả đấm của Tô lão cha quả đấm đánh ôm đầu chạy trốn, người chính là như vậy, có được mới là tốt nhất, luôn tâm tâm niệm niệm thỉnh thoảng gây loạn cho tửu lâu Như Ý, nhưng não người này quá phẳng, tất cả điều nghĩ ra đều ăn nhập, đều để cho Tô Tĩnh Nhã khéo léo hóa giải, hôm nay, theo mệnh lệnh của phụ thân, sai người đánh khách tửu lâu Như Ý, nhìn tửu lâu Như Ý trống rỗng, nhịn được nghĩ đến nhìn chuyện cười của Tô Tĩnh Nhã.

      "Tĩnh Nhã biết mà, người khác đối tốt với Tĩnh Nhã đều có mục đích, chỉ có ngươi mới tâm thương Tĩnh Nhã." Dùng điệu mình nghe cũng nổi da gà lời khen tặng.

      Nghe lời thừa nhận đó, trong lòng Lâm Tường Nghiệp nổi lên nghi ngờ, trước kia phải là để ý, đối chọi gay gắt với mình hay sao, hôm nay lại làm sao rồi? Đổi tính à?

      "Lâm công tử." Tô Tĩnh Nhã ra từ phía sau quầy: "Đều là Tĩnh Nhã tốt, lúc trước nhìn thấy lòng tốt của ngươi, ngươi là người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người , đừng giận ta có được hay ?"

      Lâm Tường Nghiệp bị lời này dụ dỗ quên băn khoăn trước đó, còn mừng thầm trong nội tâm, nữ nhân mình nhìn trúng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, biết mình tốt rồi.

      "Có được hay vậy. . . . . ." Lôi kéo tay áo Lâm Tường Nghiệp, bên dao động bên làm nũng.

      Dao động khiến Lâm Tường Nghiệp mê mẩn đến choáng váng đầu óc, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy".

      "Cho nên bây giờ, vì báo đáp ngài quan tâm tiểu muội, tiểu muội đặc biệt để lại những món ăn ngày mai mới bày cho ngài, ngài nhất định phải nếm thử chút đó." Ném mồi ra.

      "Được được." Đáp trong miệng, hề nghĩ đến việc mình thành công mắc câu, còn cười lấy bàn tay quấy rối của mình đưa đến sờ khuôn mặt trắng noãn trước mắt, lại bị mỹ nhân trước mặt nhàng linh hoạt tránh ra.

      Chỉ ngón tay: "Đại Đầu, còn bưng món Phỉ Thúy bạch ngọc cha mới nghiên cứu lên, để Lâm công tử nếm thử chút." xong nháy mắt với Đại Đầu.

      "A, Phỉ Thúy bạch ngọc?" Là cái gì? diennd-nlêquý'đôn Đại Đầu ngây ngẩn cả người, Lý Dục bên kéo lại: "Chính là món ăn Tô lão cha mới làm đó, ta biết rất , để ta xuống bưng lên hộ ngươi".

      Chỉ chốc lát sau, Lý Dục bưng ra đĩa sứ, phía là từng cục lớn chừng ngón cái, có trắng, có xanh, còn có đỏ, trắng trong suốt, xanh trong suốt, đỏ tươi mới, mặt còn có chút đậu nành làm phụ gia, chỉ nhìn dáng vẻ đây là món ăn làm cho người ta muốn ăn.

      "Thức ăn này là đẹp mắt." Lâm Tường Nghiệp kìm lòng được .

      Ở sau lưng giơ ngón tay cái lên với Lý Dục: "Đây chính là món ăn mới của tửu lâu Như Ý chúng ta, gọi là Phỉ Thúy bạch ngọc, dùng quả Thiên Sơn Tuyết Liên, thanh lê Tây Vực và hồng lần Trường Thành phía Bắc làm thành, chỉ có vị mỹ, còn có tác dụng giải độc dưỡng nhan công hiệu thần kỳ, vật ít vì đắt, đồ tốt như vậy, tiểu muội ta cũng được ăn, lấy ra cho Lâm công tử rồi."

      "Vậy sao?" Tuyết Liên nghe qua, nhưng thanh lê và hồng lần là vật gì? Lâm Tường Nghiệp biết, nhưng cũng hỏi ra lời, vì bên trong lòng đều là mĩ vị, bất kể là thứ gì, chỉ cần mỹ nhân muốn lấy cho , liền cao hứng trong lòng, xem ra ôm được mỹ nhân về phải là chuyện rất xa xôi rồi.

      "Lão bản." Lý Dục mở miệng lúc Lâm Tường Nghiệp có ánh mắt mê ly : "Có muốn mang đồ ăn ngon nhất của chúng ta: râu rồng xào lăn cho vị công tử này phần hay ?".

      Râu rồng xào lăn? Nhìn con ngươi lóe lên tia sáng của Lý Dục, Tô Tĩnh Nhã sáng tỏ gật gật đầu: "Lâm công tử có muốn nếm thử hay ?".

      "Được." Mỹ nhân cái gì chính là cái đó, Lâm Tường nghiệp sảng khoái đồng ý.

      Lý Dục đáp tiếng, xoay người vào phòng bếp.

      Chỉ chốc lát sau, lại bưng ra bàn món ăn, đĩa trắng như tuyết, sợi màu vàng dài uốn thành nửa vòng tròn, bên cạnh còn có bông hoa trắng nõa để trang trí, dáng vẻ cũng khác thường, nhưng lại có hương vị khác, đặt đĩa để lên bàn, Lý Dục lại lấy ra cái đĩa từ phía sau, bên trong là phần màu trắng, cũng quá tròn, mặt còn có rắc lạc thưa thớt: "Lâm công tử, ta tự chủ trương, mang phần não khỉ hấp cuối cùng trong tiểu điếm bưng lên cho ngươi, đây là não của con khỉ sống, rất có dinh dưỡng đó, ngươi để ý chứ?".

      Não con khỉ sống? Lâm Tường nghiệp còn chưa phản ứng kịp, giọng ngọt ngào của Tô Tĩnh Nhã vang lên : "Lâm công tử, đây chính là phần cuối cuối cùng đó, ăn có thể bao giờ được ăn nữa đâu."

      "Ăn, ăn, đồ nhà muội tử, Bản công tử ăn" Lâm Tường Nghiệp vì lấy lòng mỹ nhân, hào phóng .

      "Được rồi, Lâm công tử, Tĩnh Nhã đút cho ngươi ăn." Cầm cái muỗng lên, múc muỗng não khỉ hấp: "Lâm công tử, há mồm nào."
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 14: Lừa gạt

      Edit: hongheechan

      bị ngon ngọt làm cho choáng váng Lâm Tường Nghiệp nghe lời há miệng ra, nuốt ít cái gì đó ở muỗng xuống, vừa vào miệng, sao mùi vị lại quen như vậy? Giống như đậu hũ vậy.

      "Ăn ngon chứ, não khỉ hấp này vừa mềm vừa trơn, còn mang theo mùi thơm ngát, chẳng những có dinh dưỡng, còn có thể thoải mái tăng trí nhớ đó." Tô Tĩnh Nhã .

      "Ăn ngon ăn ngon." Mặc dù mùi vị hơi kì quái, Lâm Tường Nghiệp cũng ra miệng, nhiệt tình khó chối, tin, mỹ nhân biết tốt, lừa gạt .

      "Ăn ngon là được rồi, đến, ăn miếng râu rồng xào lăn này xem." Vừa vừa gắp miếng đưa đến bên mồm của .

      Lần này vào trong miệng, cảm thấy có chút vị khét, còn hơi mặn, nếm ra vật trong miệng là gì.

      "Tiếp nào, đây là Phỉ Thúy bạch ngọc" Lại muỗng nữa đến, ăn muỗng này vào, vật này rất giòn, vị khét và vị mặn cùng xông vào miệng, nhưng mà sao Tuyết Liên này lại giống như củ cải nhỉ?

      cho suy nghĩ nhiều, muỗng thứ tư muỗng thứ năm đưa đến.

      "Lâm công tử, ăn nhiều chút. . . . . ."

      "Ăn cái này vào tẩm bổ, ngươi càng ngọc thụ lâm phong . . . . . ."

      "Sau khi ăn cái này da của ngươi càng làm cho các nương thích. . . . . ."

      Chỉ chốc lát sau, ba cái đĩa thấy đáy: "Lâm công tử, ăn no chưa? Cảm giác như thế nào vậy?"

      "Rồi. . . . . ." No bụng ——

      " hổ là Lâm công tử, đồ tốt gì cũng chỉ có ngươi biết thưởng thức" Tô Tĩnh Nhã tiếp tục khen tặng.

      " hay lắm." Cảm giác được mỹ nhân khen đúng là khác lạ.

      "Cái đó, Lâm công tử, ngày cũng còn sớm, hay là ngươi tính tiền rồi về nghỉ trước?" Tô Tĩnh Nhã hỏi, cũng dần dần lộ ra mục đích cuối cùng của mình.

      Quá no rồi, về nhà nghỉ ngơi chút cũng tốt, Lâm Tường Nghiệp gật đầu cái.

      "Vậy được rồi, ta tính toán sổ sách hộ Lâm công tử." xong, tới quầy.

      Lý Dục và Đại Đầu Trụ Tử kéo cổ dài ra, kịch hay sắp bắt đầu rồi.

      "Ba món ăn. . . . . . Tổng cộng là 32 lượng bạc, Lâm công tử là người sảng khoái, tiểu muội cũng nên quá mức hẹp hòi, nên thu hai lượng kia, ngươi trả ba mươi lượng là được." Tô Tĩnh Nhã .

      "Cái gì?" Lâm Tường Nghiệp to: "Ta ăn cái gì mà lại phải trả ba mươi lượng?" Ba mươi lượng gì chứ, ở tửu lâu Phú Hào ăn tiệc ba ngày cũng tới ba mươi lượng đâu? diiennddanlêquý-đônn

      "Lâm công tử này, trước khi mang thức ăn lên cũng cho ngươi đó là thức ăn gì rồi mà?" Tô Tĩnh Nhã vô tội : "Đây đều là trân phẩm từ biên quan Tây Vực ngàn dặm xa xôi chở tới đây, còn có râu rồng lăn xào, ngươi xem chút, đó chính là mười mấy cân cá trắm đen làm thành đó, còn não khỉ hấp nữa, đó là mệnh của con khỉ sống đó, ngươi xem món ăn trân quý như vậy, thu ngươi ba mươi lượng bạc, đắt sao hả?" Tô Tĩnh Nhã .

      "Cái . . . . . . cái gì mà Phỉ Thúy bạch ngọc, não khỉ hấp, ràng là củ cải với đậu hũ, các ngươi làm như ta dễ trêu trọc lắm phải hả, cầm những thứ tầm thường gì đó đến giả mạo trân phẩm Tây Vực, xem bản công tử là người ngu phải ?" Lúc này Lâm Tường Nghiệp mới phản ứng được, chính bị mắc lừa.

      "Ta này Lâm công tử, ngươi thể như vậy nha." Tô Tĩnh Nhã chỉ vào ba đĩa bàn: "Thứ đó ăn vào trong bụng của ngươi rồi, ngươi mới phải đồ thiệt, vậy lúc ăn sao hả? Ngươi phải cố ý đến gây chứ?" Tô Tĩnh Nhã chút khách khí , đây cũng là mục đích ta tự mình hầu hạ ngươi dùng cơm.

      "Ta. . . . . ." Lâm Tường Nghiệp còn lời nào để , ràng lúc ấy ăn có vấn đề, nhưng sắc đẹp trước mặt nên ra, tại, cũng vào bụng, chứng cớ cũng có, lời mình còn có ai có thể tin tưởng nữa chứ?

      Nhưng muốn trả tiền, trong nội tâm lại cam lòng, nữ nhân này gài bẫy mình, coi như mình thiếu bạc cũng thể cứ như vậy cho nàng.

      Chợt, ý tưởng lóe lên: "Ngươi trong tiệm các ngươi có ba món ăn này, vậy ngươi mang các món ăn giống như vậy ra, đợi Bản công tử nghiệm xác định đúng là trị giá ba mươi lượng bạc, Bản công tử mua luôn cả thức ăn bàn, đưa cho ngươi 60 lượng bạc tại chỗ." Lâm Tường Nghiệp hiểm : " Nếu ngươi lên đây được, vậy ràng là các ngươi có vấn đề, Bản công tử làm như vậy công bằng rồi".

      "Này. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã hơi khó : "Lúc ăn phải cho ngươi rồi sao, ba món ăn này vô cùng trân quý, ngươi ăn chính phần cuối cùng ta đặc biệt lưu lại cho ngươi, phần cuối cùng cho vào trong bụng ngươi rồi, ta tìm phần mới cho ngươi ở nơi nào chứ." Tô Tĩnh Nhã , mang lên phần, mang lên phần phải lộ sao?

      "Đâu có chuyện tình trùng hợp như thế chứ, ngươi có hả, ngươi nó trị giá ba mươi lượng bạc, nó chỉ đáng giá ba mươi lượng bạc hả? Chứng minh ? Ta làm sao biết các ngươi có phải cố tình lừa ta hay ?" Lâm Tường Nghiệp cũng hạ quyết tâm, lấy ra chứng cớ trả tiền.

      "Ngươi. . . . . ." Chứng minh như thế nào đây? Tô Tĩnh Nhã cũng có chủ ý.

      Lý Dục bên cũng nhịn được hơi nhức đầu, người này khó dây dưa.

      "Ta có thể chứng minh, tửu lâu Như Ý này quả có mấy món ăn như thế." Lúc này, tiếng vang dội truyền đến từ ngoài tiệm.

      Mọi người vừa nhìn, người tiến vào cũng là tiểu tử còn trẻ tuổi.

      Vẻ mặt Tô Tĩnh Nhã và Trụ Tử Đại Đầu khó hiểu: Người kia là ai? Còn Lý Dục nhìn thấy người đến trong lòng thở hơi: Miệng lưỡi tiểu tử Thanh Phong này khá lợi hại, tên Lâm công tử này khẳng định đủ để đấu với .

      "Ngươi? Ngươi là người nào?" Lâm Tường Nghiệp hỏi, vốn nắm chặt phần thắng, sao lại lồi ra tên quấy rối từ bên ngoài chứ.

      "Tại hạ chỉ là người bên ngoài mà thôi, trùng hợp ăn mấy món ăn này ở trong tiệm ngày hôm qua, mùi vị và vẻ đẹp khiến ta trở về vẫn nhớ kĩ, cho nên hôm nay đến cửa lần nữa, muốn ăn tiếp để thỏa ham hê ăn uống." Thanh Phong làm như giải thích.

      "Ngươi xác định ăn ba món ăn đó rồi? Phỉ Thúy bạch ngọc, râu rồng xào lăn, còn có. . . . . ."

      "Còn có não khỉ hấp, đúng rồi mà, ta ăn qua, món ăn này tệ, mùi vị rất được, sau khi ăn còn nhõm sảng khoái đó." Thanh Phong nghiêm trang , nhưng là do ở ngoài cửa nghe rất lâu, phải chỉ là ba món ăn ư, chẳng lẽ nhớ được.

      "Ngươi. . . . . ."

      "Vị công tử này, tiểu sinh mới tới nơi này, chưa quen với cuộc sống nơi đây, chắc cần phải gạt ngươi đâu." Thanh Phong nghiêm trang .

      "Lâm công tử, thứ ngươi muốn chứng minh rồi, còn nghi vấn hả?" Tô Tĩnh Nhã đắc ý , tại sao người này lại giúp mình, về sau chậm chậm hỏi thăm, bây giờ chỉ muốn cho người đáng ghét trước mắt biến mất: "Lâm công tử à, ngươi là nhân vật có mặt mũi trong thành Thương Châu, cũng thể làm loại chuyện tình rớt giá trị của bản thân này được, với lại tửu lâu Như Ý của ta cũng dễ khi dễ, d.d-le'quy-don~chna nếu ngươi trả, ta ngại đến đạo lí với Lâm lão bản phía đối diện." Tô Tĩnh Nhã chút yếu thế , tất cả mọi người đều biết, Lâm công tử này rất sợ cha mình, mang cha ra , tin mắc câu.

      "Ngươi. . . . . ." Nhớ tới roi của lão già nhà mình, Lâm Tường Nghiệp kiềm hãm được sợ run cả người: "Xem như ngươi lợi hại." Quay đầu lại câu với tùy tùng sau lưng: "Đưa tiền. . . . . ."

      xong hất tay áo lên, ra ngoài cửa.

      biết lúc nào Lý Dục chuyển đến cửa nhìn như vô tình lắc mình, vừa vặn đụng vào Lâm Tường Nghiệp, sau khi ổn định thân hình Lý Dục vội vàng xin lõi với Lâm Tường Nghiệp còn chưa kịp nổi giận.

      Lâm Tường Nghiệp chỉ muốn nhanh rời , hung hăng trừng mắt liếc cái, cũng gì.

      Chờ người của Lâm Tường Nghiệp trả hóa đơn xong, sau khi , Lý Dục lấy ra cái chủy thủ từ trong tay áo.

      Nhìn chủy thủ này, khiến Trụ Tử bên cạnh vội vàng kéo tay : "Nhị Khờ này, làm sao ngươi lại cầm cây đao vậy, chẳng lẽ muốn cho họ Lâm kia đao hả?" Nếu người ở tửu lâu Như Ý xảy ra chuyện tửu lâu Như Ý xong rồi.

      Lý Dục chỉ cười , Tô Tĩnh Nhã lại nghi ngờ đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Tường Nghiệp mới ra cửa, nếu cho đao, cho đến bây giờ vẫn có phản ứng chứ, chủy thủ của Nhị Khờ cũng thể chỉ là tùy tiện lấy ra cho người ta nhìn, vậy đến cùng làm cái gì chứ?

      Lúc nàng hoài nghi Lâm Tường nghiệp đường cái chợt té ngã mặt đất, nhìn kỹ, thấy quần của biết từ lúc nào trượt đến cổ chân, phía dưới áo khoác, hai cái chân cứ bại lộ đường cái như vậy.

      "A." tiếng, đại nương và tiểu tức phụ đường cái thét lên chạy sang hai bên, Lâm Tường Nghiệp lúng túng kéo quần, lấy tay xách lên nhếch nhác chạy .

      Bốn người trong tửu lâu Như Ý cười ngửa tới ngửa lui, Đại Đầu đánh vào ngực Lý Dục quyền: "Tiểu tử ngươi, ngươi được lắm đấy, chuyện như vậy cũng có thể làm ra được".

      " khi dễ nương, thể để cho tốt hơn." Lý Dục cũng muốn trả lời, ngẩng đầu nhìn Tô Tĩnh Nhã, Tô Tĩnh Nhã nghe như thế trong lòng ấm áp, mất tự nhiên mấp máy miệng, còn chưa nghe thấy quay đầu thu dọn đồ đạc.

      Đại Đầu mơ hồ cảm thấy khí người hai người hơi khác lạ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bị Trụ Tử kéo sang bên: "Mau cho ta nghe chút , chuyện Phỉ Thúy bạch ngọc là như thế nào?".

      "Bạch chính là củ cải trắng, thanh chính là rau cải, đỏ là cà rốt, cho qua nước, cho thêm ít muối, đổ thêm giấm trắng là được".

      "A, ra là như vậy, còn râu rồng lăn xào sao?"

      "Chính là bánh phở bỏ xuống chảo dầu, vớt lên rồi đổ nước tương, bỏ đầu và đuôi đặt ở trong mâm là được."

      "Vậy món ăn cuối cùng là gì?"

      "Chính là đậu hũ, sau khi luộc bỏ bốn góc, lại dùng tăm tỉa hoa là được rồi. . . . . ."

      "Trời ơi, ngươi rất có tài rồi, ai dạy ngươi làm vậy."

      "Nhị Khờ đó, nương muốn làm cái đó cho họ Lâm ăn, để ta dùng mấy đồ bình thường làm mấy món ăn đẹp mắt, sau đó. . . . . ."

      Giọng dần dần xa, phía sau quầy Tô Tĩnh Nhã lặng lẽ nghĩ, làm sao Nhị Khờ này biết nàng muốn làm cái gì?
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :