1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tướng công khờ của nương tử đẹp-Mạn Tuyết Sơ Tình (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 5: Thám hiểm trong miệng hùm.

      Phía dưới bức tường ở hậu viện của tửu lâu Phú Hào, ba người ngồi cạnh nhau, hai người mặc quần áo bình thường màu xám tro, còn người kia gương mặt râu ria, người là quần áo bẩn thỉu, tay phải còn thiếu ống tay áo, thấy thế nào giống như tên ăn xin. d.d0l0q0d.

      "Ai, rốt cuộc như vậy có được hay ?" Hai người mặc quần áo màu xám tro hỏi.

      " thử làm sao biết có được hay ? Dài dòng cái gì, nhanh lên chút." Người bẩn thỉu nhịn được .

      Hai người áo xám sửng sốt chút, sau đó từ từ đứng ở góc tường.

      Lý Dục cước đạp lên bả vai của mỗi người, sau đó được, hai người phía dưới mới từ từ đứng lên, chỉ chốc lát sau, đầu của từ từ vượt qua tường.

      ra lấy công phu của , chỉ cần nhàng nhảy cái là có thể nhảy qua tường kia, nhưng cần người yểm trợ, nếu đả thảo kinh xà* tốt, cũng chỉ phải có thể mang theo hai người họ, xảy ra chuyện gì cũng có đệm lưng.

      (*) đả thảo kinh xà = bứt dây động rừng.

      Hậu viện rất an tĩnh, thấy người, lên vách tường xong Lý Dục đưa tay kéo hai người lên, ba người nhảy xuống, vào viện.

      "Loại tửu lâu như này, phòng bếp phải ở phía sau lâu chính, mà là ở gần lâu chính, chỉ cần chúng ta tìm được phòng bếp của bọn họ, vào quấy rối chút, đập nồi của bọn họ, thịt với món ăn làm cho hôi thối dơ dáy, bọn họ có cách nào mang thức ăn lên, chỉ cần món ăn, khách nhất định oán trách, khi khách nhân hài lòng, tửu lâu Như Ý của chúng ta." Lý Dục xong, mang theo hai người nhanh như mèo lẻn phòng bếp.

      "Cái đó. . . . . . làm như vậy có được ?" Đại Đầu sợ hãi .

      Lý Dục nghe vậy chợt dừng bước, sau lưng Trụ Tử đụng đầu vào bên hông của : "Làm như vậy tốt, vậy bọn họ giành việc buôn bán của chúng ta là tốt à? Ngươi cứ sợ vậy chúng ta trở về.” xong liền muốn về.

      Trụ Tử ôm đầu kéo lại, quay đầu lại cho Đại Đầu cái tát: "Tiểu quỷ nhát gan nhà ngươi, nếu sợ hỏng việc cút về cho ta, đừng ở chỗ này làm phiền."

      Đại Đầu còn dám chuyện nữa, cúi đầu, có thể sợ sao, tửu lâu Phú Hào này buổi sáng có tận mười tiểu nhị, nếu phát bọn họ tới quấy rối, còn bị đánh đến chết sao!

      Trụ Tử thúc giục Lý Dục mau , lúc Lý Dục xoay người cũng sợ hãi hỏi câu: " bị phát chứ?"

      "Ta rồi, ta có biện pháp chuồn , các ngươi thừa dịp có ai động thủ lần nữa, làm sao có thể bị phát , coi như bị phát rồi, ta dùng công phu, các ngươi có thể bị đánh đến chết hay sao?"

      "Đúng, đúng, biết rồi" Lần này hai người mới thả lỏng.

      Thở dài, Lý Dục dẫn hai người phòng bếp lần nữa.

      Quả nhiên phòng bếp ở trong căn phòng gần lâu chính, ba người nằm ở cửa sổ, nhìn đám người bận rộn ở bên trong, mở lớn miệng, quả nhiên là tửu lâu Phú Hào, riêng ở đằng trước được trang hoàng, mà cả phòng bếp cũng được xưng tụng là đẳng cấp phú hào, dãy mười cái bếp lò xếp hai bên, mỗi bếp lò đều nhóm lửa có đầu bếp đứng, căng thẳng bận rộn, giữa gian là cái bàn rất dài, phía bày nhiều loại thức ăn, cùng có món ăn hoàn thành, tiểu nhị cứ chuyến lại chuyến, đều bưng ra ngoàng, mà ở bên ngoài cửa, là hàng lồng hấp, bốc hơi nóng.

      Đại Đầu bị thức ăn tinh mĩ với thủ pháp chế biến thức ăn của đầu bếp hấp dẫn, quên sợ, mà Trụ Tử lại nghĩ muốn phá hư cái phòng bếp này như thế nào, thọt Lý Dục bên cạnh: "Bọn họ có nhiều người như vậy, ngươi có thể cùng dẫn bọn họ ra để cho chúng ta động thủ chứ?"

      "Có. Lý Dục trả lời, tạo ra điểm hỗn loạn nhất định có thể dẫn bọn họ ra.

      "Vậy chúng ta phải làm sao?"

      "Bây giờ còn chưa đến lúc, các ngươi ở đây chờ, tùy cơ ứng biến, ta đến bên xem chút, chừng có thể tìm được biện pháp tốt." Lý Dục xong, đợi Trụ Tử phản ứng, nhanh chóng, từ từ đến gần lâu chính.

      Hậu viện tửu lâu Phú Hào rất , trừ phòng bếp, chỉ có hành phòng , hình như là chuẩn bị cho tiểu nhị, nếu muốn giấu người, nhất định là ở trong phòng khách của tửu lâu.

      Lầu là chỗ người bình thường ăn cơm, chính là gian phòng rất to, bên trong bày rất nhiều bàn, lầu hai là nơi người có chút thân phận dùng cơm, nơi đó chỉ có đơn độc căn phòng , có thể ăn cơm mà bị người khác quấy rầy, mà lên lầu ba, chính là phòng khách.

      Đứng phía sau lâu, Lý Dục suy nghĩ chút, hơi dùng sức, nâng thân thể lên, nhảy lên bên cửa sổ lầu ba.

      Ở cửa sổ, cẩn thận mở ra khe , bên trong có ai, sau đó mở cửa sổ ra, bay người vào.

      xác định là Lâm Khải Thái đón người , như vậy dấu người ở nơi nào? Mình chỉ biết tửu lâu Phú Hào này, vậy trước tiên cứ bắt đầu lục soát ở tửu lâu này .

      Mở của từ trong phòng, vì là thời gian dùng cơm buổi trưa, tiểu nhị rảnh, khách cũng chưa trở về, cho nên trong hành lang bóng người, Lý Dục thoải mái ra, cứ lục soát từng gian phòng ốc .

      Mấy gian phòng lầu ba đều trống , chỉ có phòng có tú tài đọc sách, trong lầu bốn chỉ có người béo phì thở to ngủ.

      Chẳng lẽ Lâm Khải Thái này dấu người ở trong tửu lâu? Lý Dục nghĩ, ôm tia hi vọng cuối cùng, tới lầu năm.

      giống với hai tầng phía dưới, lên tới lầu năm, đầu tiên thấy là hai cách cửa gỗ to, đẩy cửa ra, phát lầu năm này giống hai tầng lầu phía dưới chút nào, vừa vào cửa, là phòng khách phủ thảm đỏ, hai bên phòng khách chỉ có hai gian phòng.

      Vừa vào, liền phát trong phòng bên phải có động tĩnh, lặng lẽ đến gần, nghe thấy tiếng thở gấp kiềm được của nữ nhân bên trong, a a kêu lúc vui vẻ.

      Lý Dục cười lạnh, ban ngày làm loại chuyện này, biết là con rùa nào mà biết hưởng thụ như vậy.

      Từ từ đẩy khe hẹp ở cửa phòng ra, đưa mắt tới.

      Gian phòng lớn, bên tường gần cửa sổ bày bồn hoa hồng nở tươi đẹp, bên cạnh còn có cái giá, đó bày vài món đồ cổ, chỗ khác là tủ treo quần áo, bên cạnh nó là giường lớn, nhìn thấy bên trong, chỉ nhìn thấy rèm che bỏ xuống đung đưa.

      Bỏ qua tiếng kêu phóng đãng này, ánh mắt Lý Dục nhìn chằm chằm cái bàn được phủ khăn trải bàn màu vàng trong phòng, ra canh chừng là cái bàn, mà là mấy lọ thuốc bàn, còn có mấy mảnh vải trắng nhuốm máu.



      Bên trong có người bị thương, tên họ Lâm đó sao? Bị đuổi theo nửa tháng, người kia nhiều lần nhặt cái mệnh nát của từ mũi kiếm của mình, chưa tính đến mấy lần đả thương nặng.

      Chợt, Lý Dục bị đống đồ trong góc tường hấp dẫn, đó là đống y phục, y phục màu xám tro rất bình thường, chỉ là, y phục bên cạnh, lại có đôi giày tràn đầy bùn lầy, hơn nữa còn là giày quan?

      Nhìn giày quan, Lý Dục khẳng định được thân phận nam nhân sung sướng giường, Thương Châu cũng lớn, người mặc quần áo màu xám tro bị lão bản quán rượu Phú Hào dẫn , có giày quan màu đen hơn nữa người bị thương tuyệt đối có người thứ hai.

      Lâm Tu Văn, ngươi phải nắm chặt thời gian sung sướng , bởi vì thời gian còn lại của ngươi nhiều lắm. . . . . .

      suy nghĩ, đột nhiên phòng bếp ở lầu dưới truyền đến tiếng kêu to: "Ăn trộm, bắt kẻ trộm. . . . . ."

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 6: Hưng sư vấn tội.

      Đưa đầu qua cửa sổ nhìn xuống dưới, phòng bếp phía dưới có đám người vây thành vòng, hai người kia bị phát rồi sao?

      Từ cầu thang, xuống tầng dưới cùng, mọi người ở đây đều vì chuyện tình ở hậu viện mà khẩn chương, nên có ai phát cả người bẩn thỉu từ trong phòng khách xuống.

      Theo dòng người đến hậu viện, nghe thấy tiếng kêu của Lâm Khải Thái: "Ngươi được đấy Tô lão đầu tửu lâu Như Ý, có bản lãnh so đo với tửu lâu Phú Hào của chúng ta nên làm loại chiêu hạ lưu này. . . . . ."

      Xem ra bị phát , Lý Dục thầm mặc niệm vì hai người trong lòng, hai kẻ ngu này, biết làm cái gì, sao lại bị người ta phát chứ? Ánh mắt lướt qua, đột nhiên phát phòng bếp trống rỗng, bên trong có người nào.

      Nhìn phòng bếp trống rỗng, trong lòng chợt nảy ra kế.

      Thừa dịp có ai chú ý, chạy vào phòng bếp, sau khi quan sát cái, liền động thủ.

      Đầu tiên là đổi nhãn muối và đường cho nhau, sau đó đổ sạch giấm trắng, thay bằng nước giếng, đổi giấm chua thành nước tương, rồi đổi bột ngũ vị hương thành hạt tiêu, cuối cùng đổ chén nước vào bên trong bình dầu, vỗ tay bốp, đại công cáo thành, lúc ra khỏi phòng bếp, bất ngờ phát trong góc cạnh cửa để mấy lồng tre, bên trong có gà, vịt, thỏ, bên cạnh còn có mấy chậu nước, bên trong chứa cá trạch, lươn còn có mấy con rắn hoa, đạp nước nhìn vẫn còn tươi, tay Lý Dục lại quản được rồi. . . . . .

      ra Đại Đầu và Trụ Tử có làm cái gì cả, Lý Dục vừa , Trụ Tử muốn phá hư, nhưng nghĩ ra biện pháp nào có thể thực được, Đại Đầu bị thủ pháp của đầu bếp trong phòng bếp hấp dẫn, cực kì hăng hái nhìn bị đầu bếp cầm thứ gì đó đến cửa sổ phát , đầu bếp quát to tiếng, làm hai người ngoài cửa sổ giật mình.

      Hai người vừa thấy mình bị phát , sợ hãi nghĩ đến tìm đường chạy trốn, đến góc tường, nhưng làm thế nào cũng qua được bức tường kia, đúng lúc sốt ruột, chỉ thấy từ trong phòng bếp có đầu bếp cầm cái muỗng mang theo đầu bếp to lớn đuổi đến, chốc lát sau Lâm Khải Thái cũng nghe thấy tiếng chạy tới.

      Nhận ra hai người, Lâm Khải Thái nổi lên ý định, cố ý vu tội cho tửu lâu Như Ý, còn kích động đến khách nhân, cuối cùng còn áp giải hai người, mang theo khách nhân cùng tửu lâu Như Ý, định hoàn toàn bôi xấu danh tiếng của tửu lâu Như Ý.

      Lúc Lý Dục ra khỏi phòng bếp, Lâm Khải Thái áp giải hai người Đại Đầu, Trụ Tử đến tửu lâu Như Ý, Lý Dục sau cùng đội ngũ, cũng ra khỏi tửu lâu Phú Hào.

      Trong tửu lâu Như Ý, Tô Tĩnh Nhã nổi giận, từ nửa năm trước, tửu lâu Như Ý cũng buôn bán cái gì, có thể duy trì được đến nay là hoàn toàn dựa vào bằng hữu của cha mình cùng với láng giềng chiếu cố, phần lớn bằng hữu của cha ở ngoài thành, kiếm sống trong thành, bình thường bọn họ đều sớm tối ăn cơm ở nhà, buổi trưa về nhà quá xa nên đến tiệm ăn bữa, những hàng xóm láng giềng có hoa màu gì trong nhà đều gọi cha giúp đỡ, vì cho đến bây giờ tửu lâu Như Ý đều cực kì thân thiết với mọi người, bình thường buổi sáng đều có gì để buôn bán, nên hai người làm đều ăn qua điểm tâm, thời điểm buổi trưa mới bắt đầu làm việc.

      Nhưng hôm nay, khách nhân ngay lập tức tới, nhưng lại thấy bóng dáng của hai người làm đâu, người ngày hôm qua thu vào trong tiệm để làm việc cũng thấy.

      Chờ rất lâu, dễ dàng gì mới nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, còn tưởng là hai người đến, lúc đến cửa nhìn, lại nhìn thấy đối thủ bản thân sống chết đối đầu, Lâm Khải Thái của tửu lâu Phú Hào mang theo vài tiểu nhị vắt khăn lông vai với vài đầu bếp đeo tạp dề, đùng đùng tức giận đến tửu lâu của mình.

      Đây là có chuyện gì xảy ra? Tô Tĩnh Nhã buồn bực.

      Gặp được Tô Tĩnh Nhã, Lâm Khải Thái nâng cao giọng lên: "Ta này nha đầu Tô gia, ngươi cũng quá hiền hậu rồi, hai nhà chúng ta ai làm buôn bán của người ấy, cho đến bây giờ đều là nước sông chạm nước giếng, tại, ngươi cho người đến tửu lâu Phú Hào của ta quấy rối, mục đích của ngươi là gì?" Vung tay lên, người phía sau đẩy Đại đầu và Trụ Tử tới trước mặt nàng.

      Thấy được hai người, Tô Tĩnh Nhã đầy lửa trong bụng, đến để làm việc còn chưa tính, còn chạy tới trong nhà người ta, đáng giận hơn còn để cho người ta bắt quả tang, hai kẻ ngu này định làm gì chứ? có việc gì làm tìm phiền toái sao?

      Nhìn vẻ mặt đầy lửa giận của Tô Tĩnh Nhã, Đại Đầu và Trụ Tử đuối lý cúi đầu.

      "Mọi người đều Tô lão bản tửu lâu Như Ý tuổi trẻ tài cao, khi còn tuổi dựng lên tửu lâu Như Ý, nhưng nghĩ đến ra cũng chỉ dựng lên như vậy thôi . . . . . ." Lâm Khải Thái mang dáng vẻ đáng tiếc, gật gù đắc ý .

      Tô lão cha trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh cũng ra, vừa nhìn thấy cục diện, con của mình bị người ta khi dễ, cầm cái ghế ngồi tiến lên, lại bị Tô Tĩnh Nhã ngăn cản, phải là nàng tin tưởng bản lĩnh của cha, nhưng sau lưng tên họ Lâm này còn có nhiều người như vậy, nếu động thủ, danh tiếng của tửu lâu Như Ý bị phá hủy.

      Trụ Tử vừa nghe thấy Lâm Khải Thái làm ô nhục lão bản của mình như vậy, lập tức nóng lên : "Họ Lâm kia, người vào nhà các ngươi là hai chúng ta, ngươi tức giận về phía chúng ra, làm khó nương của chúng ra làm gì, chúng ta trộm giành, chỉ là vào hậu viện nhà các ngươi nhìn chút, ngươi phải gây đến như vậy sao hả?"

      "Ai u, còn có thể bảo vệ chủ như thế, ta tin hai người các ngươi có ai chỉ điểm mà cũng dám vào tửu lâu Phú Hào của chúng ta." Lâm Khải Thái , bất kể như thế nào, đều muốn tiêu trừ tửu lâu Như Ý.

      câu của Trụ Tử, cũng làm cho Tô Tĩnh Nhã nghe ra manh mối: "Ta này Lâm lão bản, chúng ta mở cửa tửu lâu chính là để đón khách, chẳng lẽ cửa nhà các ngươi được vào sao?"

      "Đúng là tửu lâu Phú Hào mở cửa đón khách, mà ta nghênh đón khách ở khắp nơi đến, phải giống như các ngươi làm ra chuyện tiểu nhân xâm nhập bất hợp pháp này." Lâm Khải Thái khinh miệt .

      "Tiểu nhân? Lâm lão bản người nào vậy? Người làm trong tiệm của chúng ta có giết người nhà ngươi rồi phóng hỏa sao, ngươi lại còn vu oan cho bọn họ là tiểu nhân." Tô Tĩnh Nhã vì người làm của mình mà phân giải, Trụ Tử Đại Đầu phải là người xấu gì, cái này nàng rất ràng.

      "Bọn họ giết người phóng hỏa, nhưng bọn dám trộm bí truyền của đầu bếp ta mời về làm." Lâm Khải Thái giá họa .

      "Chúng ta có. . . . . ." Trụ Tử, Đại Đầu cùng kêu lên .

      "Ngươi bọn họ trộm bí truyền của các ngươi, vậy chứng cớ đâu? Ngươi thể chỉ làm, cái gì chính là cái đó chứ?" Tô Tĩnh Nhã , nàng tin hai người này làm ra chuyện như vậy.

      "Bọn họ nằm trong phòng bếp của chúng ta nhìn lén là điều tất cả mọi người đều thấy, còn là ta hãm hại bọn họ ?" Lâm Khải Thái .

      Tô Tĩnh Nhã cười lạnh : "Ta này Lâm lão bản, ngươi có chuẩn bị cho đầu bếp của ngươi phòng bếp riêng ?"

      " có, ngươi hỏi cái này làm gì?" Lâm Khải Thái hiểu.

      "Nếu có, vậy mời ngươi bắt tất cả tiểu nhị, tất cả đầu bếp, còn có toàn bộ người từng qua phòng bếp của ngươi lại, cùng đưa đến trong nha môn với người của ta , vì bọn họ đều nhìn qua đầu bếp của các ngươi làm món ăn rồi, đều là ăn trộm trộm bí truyền cả." Tô Tĩnh Nhã hả hê , nếu thực liếc mắt nhìn cũng coi như trộm bí truyền, cái bí truyền này cũng quá đáng giá rồi.

      "Ngươi. . . . . ." Lâm Khải Thái chỉ vào Tô Tĩnh Nhã ra lời.

      "Mọi người cho cái lý , nếu ở xa xa liếc mắt nhìn cũng bị coi là ăn trộm bí truyền, vậy bí truyền này có là bí truyền sao?" Tô Tĩnh Nhã với người xem náo nhiệt: "Hai người làm nhà ta cũng chỉ tò mò vào xem tửu lâu Phú Hào, chỉ ở xa xa liếc mắt nhìn Lâm lão bản cứ gây như vậy, có phải đạo lý rồi hay ?"

      Người xem náo nhiệt nghe lời của Tô Tĩnh Nhã, quả nhiên bàn luận xôn xao, Lý Dục núp ở trong đám người cũng lộ ra ánh mắt tán dương, tệ, này chỉ mồm mép lanh lợi, xử tỉnh táo, lại còn tỉ mỉ, giỏi về chỗ phát vấn đề, giải quyết vấn đề, chỉ có mấy tuổi nho làm được trình độ này, dễ dàng

      Chuyện tình cứ phát sinh theo hướng đảo ngược như vậy, hai người làm bị Tô Tĩnh Nhã thành tò mò nhìn lén

      "Lâm lão bản, hai người làm hiểu chuyện của ta gây phiền toái cho ngươi, Tĩnh Nhã xin lỗi ngươi, tửu lâu Phú Hào buôn bán có thể phát đạt như vậy, chứng minh Lâm lão bản ngươi có năng lực đặc biệt, năng lực này chỉ sợ phải hai người làm bé của ta liếc mắt nhìn là có thể học được, ngươi thấy có đúng hay ?" Thấy hảo tựu thu (*), Tô Tĩnh Nhã lại xin lỗi với Lâm Khải Thái trước mặt nhiều người như vậy.

      (*) chuyển biến tốt liền thu liễm lại.

      Lâm Khải Thái cũng ngờ đến có kết quả như vậy, người ta xin lỗi, mình còn có thể như thế nào, cũng thể còn chịu bỏ qua, trong lòng cực kì phục, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng thể thừa nhận năng lực của mình bị hai mắt của người ta nhìn là có thể học được, còn lời nào để , chỉ đành phẩy tay áo bỏ .
      sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 7: Đại náo tửu lâu Phú Hào.

      Editor: hongheechan

      Đám người từ từ tản , sắc mặt Tô Tĩnh Nhã cũng từ từ đen lại: " chút , có chuyện gì xảy ra?" phát ra, hai người này còn có can đảm như vậy, cũng thèm nhìn xem đối phương là ai, lại dám vào miệng hùm kia, đúng là muốn sống, dù muốn tìm cái chết, cũng đừng kéo nàng theo chứ.

      Trụ Tử đẩy Đại Đầu cái, ý muốn để trả lời vấn đề của nương, Đại Đầu lắc đầu cái, nương nổi nóng, cũng có can đảm mà vuốt râu cọp vào lúc này.

      " ra . . . . . . chuyện này, phải chủ ý của chúng ta." Trụ Tử thấy Đại Đầu bất động, đành mở miệng giải thích

      "Tiếp tục." Lời này Tô Tĩnh Nhã tin, nếu hai người này có can đảm cũng đến bây giờ mới động.

      " ra là thằng ngốc đó. . . . . ."

      "Ta về rồi!" Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến nay, mới đến Nhị Khờ, liền nghe thấy tiếng của , quay đầu nhìn lại, cái tên đầu sỏ gây chuyện tươi cười đứng bên cạnh cửa.

      Thấy Lý Dục, Trụ Tử với Đại Đầu giống như gặp phải kẻ thù giết cha, khuôn mặt dữ tợn hung dữ nhìn : "Tên tinh hại người kia, đều do ngươi làm hại." Ra cái chủ ý cùi bắp gì chứ, tự bên xấu mình, còn làm hại nương bị người ra tìm phiền toái như vậy.

      Trụ Tử cầm cây chổi ở góc tường lên, Đại Đầu giơ cái ghế ngồi ở bên cạnh lên.

      Tô Tĩnh Nhã ngăn cản, lẳng lặng ở bên nhìn, nàng cũng tò mò, rốt cuộc việc như thế nào.

      "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, các ngươi đừng như vậy, phải ta cố ý nhét các ngươi vào nơi đó mà." Lý Dục liên tục khoát tay, sợ hãi lui về phía sau, cây chổi sao nhưng ghế ngồi có thể nguy hiểm đến tính mạng đó, đuối lý nên hoàn toàn quên mất mình biết võ công, hai người trước mặt này vốn phải đối thủ của .

      Trụ Tử, Đại Đầu cũng muốn nghe giải thích, có phải là cố ý hay quan trọng nữa rồi, dù sao chuyện cũng là mang đến, phải là người chịu trách nhiệm gánh hậu quả, lúc gặp chuyện may ngươi núp vào, lửa giận sau đó ngươi phải tới tắt thôi.

      "Cái đó. . . . . . ra ta cũng có làm vài việc . . . . . ." bị dồn đến góc tường, có đường lui.

      Trụ Tử giơ cây chổi lên, thấy sắp rơi xuống mình.

      "Các ngươi nhìn , nhìn tửu lâu đối diện. . . . . ."

      Ở tửu lâu Như Ý chiếm được cái gì tốt, Lâm Khải Thái cam lòng trở lại tửu lâu Phú Hào, mới vừa vào tiệm, thấy cửa sau có con gà bay ra ngoài, chính xác rơi đúng vào đầu Lâm Khải Thái, phịch mấy cái, sau khi làm rối loạn tóc kêu cục tác bay .

      Lâm Khải Thái nổi giận: "Gà ở đâu ra vậy, bắt nó cho ta."

      Được ra lệnh, tiểu nhị với đầu bếp chạy về phía con gà kia, có thể là do ngây ngô trong lồng tre quá lâu, sau khi ra ngoài bao giờ muốn trở về nữa, con gà kia lại dũng mãnh khác thường, bay cao, nhiều người bổ nhào ngăn cản như vậy cũng bắt được nó, ngược lại bị ghế, bàn trong đại sảnh làm cho ngã trật chân, từng người ngã xuống đất, nhất thời trong lúc đó, tửu lâu Phú Hào thành chiến trường bắt gà.

      người làm cuống quít chạy ra, kêu to: "Lão bản, xong, phòng bếp xảy ra chuyện rồi."

      "Gào to cái gì!" Lâm Khải Thái hỏi phòng bếp xảy ra chuyện gì, thực tế cũng cần biết nhiều như vậy, những khách nhân đều ở đầy ngoài cửa chờ ăn cơm, bọn tiểu nhị bắt gà trong đại sảnh, cái này gọi là tình: sạch đến mức làm trò cười cho người ta.

      "Vương đầu bếp đâu? Mau gọi ra ngoài bắt gà!" Lâm Khải Thái kêu lên, đầu bếp bản lãnh lớn, đối phó gà chắc có thể mạnh hơn bọn tiểu nhị ngu xuẩn kia.

      "Vương đầu bếp bắt vịt ở bên trong." Người làm .

      "Cái gì?"

      " biết tại sao lồng vịt lại bị mở ra." Người làm giải thích .

      "Triệu Đại đâu?"

      " bắt cá trạch ở bên trong."

      "Chậu cá trạch cũng bị đổ rồi hả ?" Mặt Lâm Khải Thái càng đen hơn.

      "Lý Nhị đâu?"

      " bắt lươn ạ."

      "Lưu Tam đâu?"

      " bắt rắn."

      "Lý Tam đâu?"

      "Lão bản, ta ở chỗ này!" Lý Tam đuổi theo thỏ đuổi đến đại sảnh bị đâm vào ghế ngồi trật chân ngã, nằm mặt đất đáp lời Lâm Khải Thái!

      Trong tửu lâu Phú Hào, gà bay vịt chạy thỏ nhảy, rắn ngao du lươn với cá trạch nháo, cực kì náo nhiệt.

      Bốn người đứng ở tửu lâu Như Ý trợn to mắt, rốt cuộc tửu lâu Phú Hào ở đoàn tuồng nào vậy?

      "Là ta" Lý Dục cười : "Lúc các ngươi bị bắt, ta thừa dịp mở tất cả lồng tre chứa đồ sống ra."

      ra là như vậy: " phải , ngươi thu hút người ta, chúng ta làm nghiệp phá hoại sao?" Trụ Tử hiểu hỏi.

      "Cái đó. . . . . . các ngươi cũng bị phát , cơ hội tốt như vậy thể bỏ qua chứ?" Lý Dục lúng túng .

      Trụ Tử nghĩ, cũng đúng, nhìn tửu lâu Phú Hào nhiệt nhiệt nháo nháo, lửa nóng trong lòng Trụ Tử cũng tiêu bớt: "Nhìn ngươi làm chuyện khiến chúng ta thoải mái như vậy, chúng ta cũng so đo với ngươi." Tên vênh váo hung hăng Lâm Khải Thái trái nhảy phải nhảy đuổi gà, bộ dạng kia là chơi quá tốt, quá hả giận.

      Nghe đối thoại của hai người, Tô Tĩnh Nhã quay đầu nhìn kỹ nam nhân khờ trước mặt lần nữa: dáng vẻ là hơi khờ chút, nhưng đầu cũng phải là ngốc.

      Tửu lâu Phú Hào ầm ĩ bao lâu, bốn người đứng trước cửa tiệm nhìn bấy lâu, là quá đẹp mắt rồi.

      Đối diện dễ dàng mới yên tĩnh trở lại tửu lâu Như Ý lại náo nhiệt, lâu có vào thăm tửu lâu Như Ý ngồi, người khách vừa vào cửa vừa mắng: "Này biết họ nấu cái gì nữa, sườn xào chua ngọt cực kì mặn, cá nấu cải chua lại ngọt, dưa chuột dấm chua lại như than củi vậy. . . . . ."

      Nghe lời này Tô Tĩnh Nhã nhìn về phía Lý Dục, Lý Dục gật đầu cái, nhếch miệng cười tiếng: "Ta chỉ làm gia vị của bọn họ hơi nhúc nhích tí mà thôi." Vẻ mặt cực kì thà vô tội.

      Tô Tĩnh Nhã nhìn bộ dạng của , nhịn được vội bật cười, hơi nhúc nhích? Động tĩnh như vậy, chỉ là hơi nhúc nhích thôi sao?

      Thấy Tô Tĩnh Nhã cười, Lý Dục cho rằng nàng tin lời mình : "Ta lừa ngươi, chỉ bỗng nhúc nhích nhãn của chúng mà thôi, đó."

      "Tin, ta tin." xong cười lớn, người này quá buồn cười rồi, ràng là mình làm - chuyện tốt, lại lộ ra vẻ mặt cực kì vô tội.

      Lý Dục cũng theo toét miệng ra: "Lúc ấy có bột phấn, nếu có chút khẳng định đặc sắc hơn rồi. . . . . ."
      sanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 8: Cuộc sống của tiểu nhị.

      Editor: hongheechan

      Trong phòng bếp của tửu lâu Phú Hào, mảnh nhếch nhác, các đầu bếp giống như tội phạm mắc sai lầm, cúi đầu đứng ở hai bên, Lâm Khải Thái thong thả ở chính giữa.

      "Mỗi người các ngươi đều là đầu bếp nổi danh nên kiêu ngạo sao? Gia vị của mình bị người ta đổi cũng biết, ai cũng mũi đầu bếp rất thính, thính cái rắm, đường với muối mà cũng phân biệt được, nước tương với giấm chua nhận ra, nếu ngày nào đó có người đổi gia vị thành độc dược, vậy phải các ngươi đều thành hung thủ giết người rồi hay sao." Tức chết ta, ràng đây chính là kế điệu hổ ly sơn, đầu tiên là để hai người làm hấp dẫn chú ý, sau đó thừa dịp làm loạn, để vật sống trong phòng xổ lồng, gia vị bừa bãi, chính là muốn khách nhìn chuyện cười trong tửu lâu Phú Hào, khiến khách muốn vào tửu lâu Phú Hào nữa, Lâm Khải Thái tức giận nghĩ, chuyện này thoát được quan hệ với tửu lâu Như Ý.

      Đầu bếp đứng ở cửa dám thở mạnh, dám câu nào, chính bọn họ phạm sai lầm, mắng bọn là lão bản cho tiền công, có thể cái gì đây chứ? Có trách cũng là trách người quấy rối kia, quá chuyên nghiệp, chỉ động mấy thứ gia vị có bề ngoài khác nhau lắm, để cho họ thể bắt bẻ, bị mắc bẫy.

      "Còn đứng đó làm gì, mau đổi gia vị , nếu lại xảy ra chuyện này, ta để các ngươi cút toàn bộ" Lâm Khải Thái mắng to, chuyện hôm nay khiến khá nhiều khách bất mãn, nếu cẩn thận lại làm ra cái gì, tửu lâu Phú Hào có thể có ai đến nữa.

      Tiếng mắng này vào trong lỗ tai đầu bếp cũng là tiếng trời, chan`le`qu.y'don được giải thoát, từng người lập tức dọn dẹp.

      Nhìn người trong phòng bếp bận rộn thành đoàn, Lâm Khải Thái vừa tức vừa hận, các người Tô gia trêu chọc ta trước, cũng đừng trách ta vô tình

      Trong tửu lâu Phú Hào là mảnh trầm, tửu lâu Như Ý cũng nóng khác người, lâu rồi có nhiều người như vậy khiến tất cả mọi người đều cười tươi tắn, trong này nên khen ngợi nhất phải là Lý Dục rồi, bây giờ người mặc bộ y phục màu xanh dương đậm, cực kì bận rộn.

      Thấy bộ y phục này, trong tim xuất loại cảm giác ấm áp, vì quấy rồi ở trong tửu lâu Phú Hào, lại khiến khách vào tửu lâu Như Ý nhiều hơn vào tửu lâu Phú Hào, khách càng nhiều, người làm cũng đủ, Đại Đầu ở trong phòng bếp với Tô lão cha, Trụ Tử và nương ở bên ngoài giúp được, nương vốn muốn để giúp tay, nhìn thấy mặc y phục bẩn thỉu nhíu mày, xoay người ôm ra bộ y phục trong phòng mình để cho thay, đó là bộ y phục vải thô màu xanh dương đậm, y phục cũng tốt lắm, chất vải cũng cực kì thô tháo, nhưng đổi lại, nguyên nhân rất đơn giản, những thứ khác nhưng đây chính là bộ y phục sạch nhất trong nửa tháng nay của .

      Vì báo đáp tốt bụng của nương, làm việc cực kì cố gắng, hơn nữa thành công biến mình từ người được hầu hạ thành người hầu hạ, theo Trụ Tử, có nề nếp chào hỏi khách, giới thiệu món ăn, dọn dẹp bàn gọn gàng, lấy mâm mang thức ăn lên, thuần thục đến mức ngay cả cũng nghĩ mình là tiểu nhị thành công.

      Trăng treo cao, vất vả ngày, Lý Dục bưng bưng chậu chén bát bẩn cuối cùng đưa vào trong phòng bếp, tới bên cạnh phòng bếp nghe thấy có người chuyện bên trong.

      "Ta này nha đầu, y phục người Nhị Khờ là chuyện gì xảy ra vậy? Ta nhớ lầm y phục kia là ngươi làm hơn nửa tháng, để làm quà tặng đại thộ bốn mươi tuổi cho ta mà? " Tô lão cha bất bình vì .

      "Cha à, phải chỉ là bộ y phục thôi sao, cùng lắm ngày mai con làm cái cho người, hẹp hòi như vậy làm gì chứ!" Tô Tĩnh Nhã làm nũng .

      "Cái gì mà hẹp hòi, keo kiệt chứ, đó là quà lễ thọ của ta, tại sao phải cho người mới đến hai ngày chứ?" Tô lão cha cực kì bất bình, tại sao nữ nhi lại có thể cho người mới biết đến hai ngày chứ, chẳng lẽ ở trong tâm nữ nhi phân lượng của mình còn nặng bằng tên khờ mới đến sao?

      "Được rồi mà..., cha, người nhìn Nhị Khờ xem, là người thành , công phu lại rất tốt, lúc chưa vào tiệm lại giúp chúng ta dạy dỗ Vương Ngũ tay, cứu nữ nhi mạng, vừa mới vào trong tiệm của chúng ta mạnh mẽ dạy dỗ tên họ Lâm, trả lại buôn bán cho chúng ta, riêng là ân nhân cứu mạng của nữ nhi, còn là phúc tinh của tửu lâu Như Ý chúng ta, đương nhiên con muốn đối tốt với rồi." Tô Tĩnh Nhã .

      "Đối tốt với ta phản đối, nhưng ngươi thể cho thứ đó chứ, trong nhà ta có nhiều quần áo cũ như thế, nhìn dáng vẻ , cũng phải là công tử gia đình giàu có gì, có đồ mặc được, để ý đâu . . . . . ." Tô lão cha .

      " là phúc tinh của chúng ta, cho mặc đồ cũ tốt mà, cùng lắm về sau con làm cho cha bộ mới được , người cũng đừng lại tức giận nữa, nhanh dọn dẹp đồ, còn sớm đâu. . . . . ."

      Nhìn hai người xa, Lý Dục mới ra từ chỗ tối, trong lòng thậm chí có loại cảm giác ấm áp, trách được lúc phòng bếp bưng thức ăn, ánh mắt Tô lão cha nhìn hơi đúng, ra việc là như vậy, đều dệt hoa gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, hôm nay gặp rủi ro, bị tên ăn xin đường khi dễ, cũng được nữ nhân trong tửu lâu Như Ý che chở, tuy hơi mất thể diện, nhưng cảm động.

      Ngày thứ hai, buôn bãn của tửu lâu Như Ý vẫn coi như được, ngày thứ hai khách cũ trở về tửu lâu Phú Hào, bọn họ chuyện thành sai lầm, vì để ý, cũng có số người vẫn ở lại tửu lâu Như Ý, mặc dù món ăn của tửu lâu Như Ý phải cực kì nổi danh, nhưng thắng ở mới mẻ lại thực dụng, mà khách vùng khác khéo vì “quái vị” nên mới vào tửu lâu Như Ý ăn cơm, phần lớn đều chịu nữa, vì lý do an toàn, bọn họ vẫn là vào tửu lâu Như Ý, cho nên mới , tửu lâu Như Ý buôn bán đánh bậy đánh bạ lại khá hơn.

      Nhìn đại sảnh, tâm tình Tô Tĩnh Nhã cực kì tốt, suy nghĩ chuyện tình hai ngày nay chút mà cảm thán, tên Nhị Khờ này, chính là quý nhân của tửu lâu Như Ý.

      Mà Lý Dục, cũng hoàn toàn dung nhập vào kiểu người này, biểu diễn cực kì thích hợp, thấy có khách đến cửa, vội vàng tiến lên gọi, dẫn tới bàn trống, tên mấy món ăn đặc sắc trong tiệm, dĩ nhiên, cũng quên thầm quan sát người ra vào trong tửu lâu đối diện, chơi nhưng cũng quên chính .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 9: Bắt đầu trả thù.

      Editor: hongheechan

      Mới rạng sáng ngày thứ hai, Tô lão cha và Tô Tĩnh Nhã cùng dậy rất sớm, ngay cả Trụ Tử Đại Đầu bình thường phải giữa trưa mới đến cũng đến trong tiệm từ sáng sớm, nhóm người dọn dẹp nồi chén muôi chậu, mang tất cả gia vị nấu ăn chứa ở chiếc xe bánh.

      Trụ Tử hét lớn khiến Lý Dục đẩy xe , nhìn xe cút kít tràn đầy là đồ, Lý Dục nhíu mày: "Xe này đẩy như thế nào?" Khi vận chuyển quân lương đều bằng loại xe này, gặp qua ít, nhưng chưa đẩy qua.

      "Sao vậy, lẽ ngươi chưa từng đẩy qua cái xe này sao?" Đại Đầu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn : "Nâng tay lái lên, đẩy về phía trước là được."

      "Oh." Lý Dục nghe vậy, nâng tay lái lên, còn chưa đẩy về phía trước, xe liền lệch , thấy xe sắp đổ mặt đất mà xe đều là chén dễ vỡ và lọ gia vị, ngã xuống đất làm bể toàn bộ, dưới tình thế cấp bách, chân Lý Dục hơi dùng sức ở thắt lưng cái, hai cánh tay cùng đưa lên, nhấc cả xe cùng toàn bộ đồ lên.

      Đại Đầu Trụ Tử ở bên cạnh bị sợ đến cuống quít chạy tới, đỡ xe, cẩn thận đặt xuống đất.

      "Làm sao ngươi lại ngu như vậy chứ, chuyện đơn giản như vậy cũng làm xong." d.d~lleqquyydonn Trụ Tử vỗ vỗ ngực: "Ngươi hù chết của ta đấy, nếu vật này mà đổ, may rồi."

      " phải có gì sao." Lý Dục vô tội .

      "Vậy phải làm sao bây giờ? Ai đẩy xe?" Đại Đầu quan tâm nhất là vấn đề này, trước kia việc này là của , tại lại có người đến, phải người thấp nhất rồi, còn bắt đẩy sao?

      Nhìn Trụ Tử, Trụ Tử xoay mặt sang bên, d.d.le0quy0don mới muốn làm việc này đâu, nhìn Nhị Khờ, Nhị Khờ ngây ngốc cười tiếng: "Nếu các ngươi sợ đồ xe bị vỡ cái gì, ta đẩy"

      Lúc Tô Tĩnh Nhã ra, nhìn thấy ba người vây quanh xe chứa đồ vật, biết làm gì: "Các ngươi làm gì vậy? Còn mau lên đường, thời gian cũng còn nhiều."

      "Đại Đầu, đẩy xe." Trụ Tử ra lệnh với Đại Đầu.

      Đại Đầu cũng gì , ngoan ngoãn đẩy xe, thời gian còn nhiều lắm , nếu lại xảy ra chuyện gì, nương lại nổi giận, vừa đẩy vừa nghĩ trong lòng, có thời gian nhất định phải chỉ giáo cho thằng nhóc này.

      Xe ở phía trước, phía sau Lý Dục và Tô Tĩnh Nhã vừa vừa tán gẫu. " nương, chúng ta đâu vậy?"

      " về nhà bà Đỗ ở phía cuối phố, hôm nay bà Đỗ đại thọ 50 tuổi, con trai và con dâu muốn bày rượu ăn mừng, chúng ta nấu ăn cho bọn họ." Tô Tĩnh Nhã giải thích .

      "À." Lý Dục hiểu, là nấu ăn sao, còn tưởng là dọn nhà chứ.

      "Tiệc mừng thọ đều khá nhiều người, nhà bình thường làm được nhiều món ăn như vậy, cho nên cũng mời đầu bếp trong quán rượu về nấu ăn, tự họ viết thực đơn, cho đầu bếp chút tiền, để đưa đồ ăn làm được cho bọn họ, bản thân bớt lo, đầu bếp cũng có thể mở mang danh tiếng của mình" Tô Tĩnh Nhã giải thích.

      Hoá ra là như vậy.

      "Những năm gần đây làm phiền hàng xóm láng giềng chiếu cố, tửu lâu Như Ý mới có thể chống được đến tại, cho nên, nếu hàng xóm láng giềng có chuyện gì tửu lâu Như Ý của chúng ta cũng góp phần sức lực, để báo đáp hàng xóm láng giềng chiếu cố." Tô Tĩnh Nhã : "Hôm qua, cha ta cũng chuẩn bị thực đơn, phân phó người Đỗ gia mua đồ rồi, hôm nay chúng ta chỉ cần dựa theo thực đơn mà mang thức ăn ra ngoài, cũng coi như là hoàn thành công việc rồi."

      Lý Dục gật đầu cái, đối diện với có ơn chắc chắn trả này càng thêm tôn kính: "Nhưng mà ta biết làm món ăn à." Kêu ta tới đây, chẳng may mọi người chạy làm thế nào?

      " sao, nấu ăn có Đại Đầu với Trụ Tử rồi, ngươi chỉ cần bưng món ăn đến bàn là được rồi." Tô Tĩnh Nhã .

      Đến nhà họ Đỗ, đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng người bên trong lại rất náo nhiệt, Tô Tĩnh Nhã : "Mọi người nhanh lên chút, ông chủ cũng bắt đầu bận rộn rồi, ta mà làm việc, những bàn tiệc rượu kia đều có đồ rồi."

      Đẩy cửa ra, phát trong sân dọn bàn, trải lụa đỏ, ở cửa phòng bếp, có đầu bếp đeo tạp dề màu trắng rồi, mà đầu bếp kia, bọn họ đều biết, là Lưu Đại trong tửu lâu Phú Hào, Lưu Đại cũng nhìn thấy bọn họ, đứng ở cửa phòng bếp, mặt khiêu khích nhìn bọn họ

      Đây là có chuyện gì xảy ra? Bốn người hai mặt nhìn nhau.

      Con trai bà Đỗ - Đỗ đại thúc nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã cạnh cửa, vội vàng chạy tới: "Tô nương, xin lỗi, ngươi thấy đấy, chúng ta. . . . . ."

      "Ta này Đỗ đại thúc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, ba ngày trước, phải ngươi tự mình đến tửu lâu Như Ý muốn chúng ta làm bếp sao? Hôm qua còn lấy thực đơn chỗ cha ta, tại sao lại mời bọn họ?" Trụ Tử nhanh miệng hỏi.

      Đỗ đại thúc lên tiếng, chỉ là nhìn qua bên Tô Tĩnh Nhã, biết cái gì, Tô Tĩnh Nhã nhíu mày, rồi sau đó như an ủi mấy câu với Đỗ đại thúc rồi quay đầu bảo Đại Đầu lôi kéo xe, về

      Dọc theo đường , Trụ Tử và Đại Đầu cùng nhau bất bình mà , Tô Tĩnh Nhã lại câu nào.

      Đến tửu lâu Như Ý, Tô lão cha ở phía sau quầy thấy bốn người trở về cũng rất kinh ngạc, lúc này Tô Tĩnh Nhã mới cất lời: "Cha, thọ yến Đỗ gia có người làm rồi, là người của tửu lâu Phú Hào, Đỗ đại thúc , là lão bản của bảo mời người của tửu lâu Phú Hào, là nếu mời nhà người khác làm khiến mất công việc, Đỗ đại thúc là chưởng quỹ tiệm ngọc trong thành, tiền công vô cùng tốt, muốn mất công việc này nên cũng chỉ có thể mời người của tửu lâu Phú Hào thôi."

      "Lão bản của bọn họ cũng quản quá nhiều rồi, Đỗ đại thúc mời người nào làm cho ngày mừng thọ của nương mình liên quan gì đến chứ?" Trụ Tử bất bình .

      "Có phải lão bản của có quan hệ gì với lão bản tửu lâu Phú Hào ?" Lý Dục hỏi.

      "Đúng vậy." Tô Tĩnh Nhã : "Lão bản của họ là Nhị thiếu gia nhà họ Vương, nhà họ Vương và Lâm Khải Thái là thông gia, cũng chính là nhà họ Vương này, nhìn trúng mảnh đất ngoại thành nhà Đại Đầu."

      " trách được, nhất định bọn họ trả thù." Trụ Tử , còn có câu ra, chính là nhà họ Vương cũng tính toán đến nhà của mình, ép cha con Tô gia , nhưng cũng may là chưa mất.

      "Được rồi" Tô lão cha cắt đứt lời mọi người: "Chuyện này đến đây chấm dứt, sắp xếp lại đồ vật chút , sau đó đến phòng bếp sắp xếp lại thức ăn muốn dùng đến." xong đứng lên, thân thể hơi choáng váng, sau đó che thắt lưng, vào hậu viện.

      Suốt cả ngày, tâm tình của mọi người trong tửu lâu Như Ý đều thấp, tất cả mọi người lo lắng, dưới tình huống tửu lâu Phú Hào muốn cho bọn họ khó xử như vậy, tửu lâu Như Ý rốt cuộc còn có thể chống được bao lâu?
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :