1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: An Nguyệt Quân, là người đàn ông duy nhất của em!


      An Nguyệt Quân hân hoan theo Diệp Khê Thiến, môi nở nụ cười nhàng mà ngây ngốc.
      Mở cửa phòng ra ngoài, ra vườn, Diệp Khê Thiến xoay người, mắt thẳng tắp quan sát An Nguyệt Quân, cẩn thận tra xét: “Vì sao muốn ?”
      An Nguyệt Quân mím môi, qua làn nước mắt nhìn nàng, đáng thương trả lời: “Chính là muốn , muốn rời xa nương tử, giây phút cũng muốn.”
      Diệp Khê Thiến gì, hồi lâu sau mới ngẩng đầu tiếp: “ tin tôi?”
      An Nguyệt Quân sửng sốt, đáy mắt có chút u ám, bĩu môi, vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi lại: “Nương tử, nàng cái gì thế? Phu quân tất nhiên là tin tưởng nàng mà.”
      Diệp Khê Thiến trầm mặc, soi vào đôi mắt có chút đau lòng, giọng: “Muốn như thế nào mới tin tưởng tôi?”
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân gì khác, chẳng qua là sâu kín gọi tiếng, nhưng bên trong tràn đầy bất an cùng sợ hãi.
      “An Nguyệt Quân, em chỉ lần, nhớ! Em, Diệp Khê Thiến, chỉ có người đàn ông duy nhất là , bất kể trước kia, tại, thậm chí tương lai, cũng là người đàn ông duy nhất của em!” Diệp Khê Thiến nghiêm nghị nhìn An Nguyệt Quân, nhấn mạnh từng chữ từng câu, đôi mắt và nét mặt cũng thập phần kiên định.
      “Nương tử, ta nghe , nàng lặp lại lần nữa .” An Nguyệt Quân giọng cầu, rất , sợ rằng mộng đẹp bị quấy rầy. muốn lần nữa xác định, để trái tim hoà tan. Nam nhân duy nhất của nàng? Có vậy chăng? nên tin tưởng ư?
      “An Nguyệt Quân, là người đàn ông duy nhất của em.” Diệp Khê Thiến lặp lại lần.
      “Nương tử, lại lần nữa .”
      “An Nguyệt Quân, là người đàn ông duy nhất của em.”
      “Nương tử, lại lần nữa , ta còn muốn nghe.”

      “An Nguyệt Quân! rốt cuộc muốn nghe bao nhiêu lần nữa hả?!” Diệp Khê Thiến cứ như cái máy cassette lên cơn lặp lặp lại, cuối cùng chịu nổi bốc hoả, điên tiết gầm lên.
      “Nương tử, đủ, mãi mãi đủ đâu. Sau này mỗi ngày nàng phải lại cho ta nghe.” An Nguyệt Quân mềm đáp, giống như tuyên ngôn độc quyền, lại giống như nỉ non làm nũng.
      “Bốp!” Cho đấm, Diệp Khê Thiến nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, buồn cười bảo: “ đó! Được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Tôi là chập mạch dây thần kinh mới chọn mới cái tên như .”
      “Nương tử, cái gì gọi là khoe mẽ? Ta vốn rất khiêm tốn, rất biết điều nha. Nương tử đông, ta dám tây; nương tử kêu ta đứng, ta nào có dám ngồi.” An Nguyệt Quân lớn tiếng phản bác, đôi mắt nai ngập tràn oan ức, sau đó lại đắc ý bảo: “Nương tử chọn trúng nam nhân tuấn đệ nhất của Tử Nguyệt vương triều là ta, phải con mắt nàng vô cùng chính xác mới đúng.” Gương mặt dương dương tự đắc, phía sau tưởng chừng có cái đuôi vểnh lên tận trời.
      “Đệ nhất tuấn đâu chẳng thấy, tôi chỉ thấy được mỗi cái đệ nhất.” Diệp Khê Thiến nở nụ cười nghiêm túc .
      “Gì?” An Nguyệt Quân tò mò hỏi, mắt to đầy nghi ngờ, trông vô cùng khả ái đáng .
      “Đệ nhất mặt dày.” xong tự nàng cười to dứt.
      An Nguyệt Quân sửng sốt, nhưng ngay sau đó mất hứng nhìn lại Diệp Khê Thiến, bộ dáng đau khổ cầu xin: “Nương tử, nàng đùa bỡn ta. Phu quân là đáng thương.”
      kêu tôi dóc à? Vậy xem, sao lần này kêu mãi chịu ?” Diệp Khê Thiến tênh liếc An Nguyệt Quân, chất vấn.
      “Nương tử… đó là… là…” An Nguyệt Quân cứng họng, chần chờ . nàng, chỉ có thể đem nàng khoá chặt ở bên người, trói nàng, lúc nào muốn buông ra. Chỉ có như vậy, mới cảm giác được nàng. có phải nên buông ra khoảng thời gian ? Dù muốn, muốn, muốn chút xíu nào…
      Đôi mắt An Nguyệt Quân đột ngột chiếu vào nàng, giống như muốn sâu vào trong linh hồn nàng, thâm tình : “Nương tử, bởi vì nàng, cho nên ta .” Bởi vì nàng, cho nên nguyện ý; bởi vì nàng, cho nên lựa chọn tin tưởng. Đơn giản, đó là bởi vì nàng, cho nên mới .
      Diệp Khê Thiến nở nụ cười, thở phào hơi, dịu dàng đáp: “Phu quân, cảm ơn.” Cảm ơn , cảm ơn bắt đầu tin tưởng nàng.
      An Nguyệt Quân cũng cười, cười đến là đẹp đẽ, cười đến là vô tội, cười đến là tuyệt mỹ, cười đến khiến tất cả màu sắc thế giới này bị phai nhoà. Dịu dàng như nước, sau đó nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại của Diệp Khê Thiến, nuốt xuống ngụm nước bọt, chu miệng lên nũng nịu: “Nương tử, cảm ơn ta thế nào đây?”
      Diệp Khê Thiến nhìn hồi bỗng thấy buồn cười, tâm lại đột nhiên đau. Nàng lắc đầu, kiễng chân lên đem môi mình ấn lên môi An Nguyệt Quân, nhàng vuốt ve, dịu dàng như cánh bướm. Lát sau, muốn rời khỏi nàng bị cánh tay ôm chặt lấy, tuy nhiên vẫn rất cẩn thận đụng vào cánh tay bị thương của nàng.
      Thoạt đầu là nhàng, lưu luyến, dần dần trở nên kịch liệt, triền miên, rồi cuối cùng lại dịu dàng như thấm men say. Đầu lưỡi lần lại lần vẽ theo đường viền cánh môi nàng, lần lại lần liếm láp hương vị của nàng. Diệp Khê Thiến run rẩy “ưm” tiếng, tạo cơ hội cho lợi dụng, đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào khuôn miệng của nàng. Điên cuồng, gần như điên cuồng hấp thu chất lỏng ngọt ngào ấm áp kia…
      muốn buông ra, cứ nghĩ ôm nàng đến địa lão thiên hoang, khắc cũng muốn buông ra.
      Cho tới khi Diệp Khê Thiến bắt đầu giẫy giụa, An Nguyệt Quân mới đành lòng nới tay. Hai người thở hổn hển. Đôi mắt Diệp Khê Thiến phủ đầy sương mù, cánh môi đỏ mọng sưng lên. An Nguyệt Quân ngắm nàng, đồng tử tà mị u thêm mấy phần, màu đen thẫm như hắc ín, khao khát lại muốn cúi người tiếp tục. Diệp Khê Thiến đột nhiên tỉnh táo lại, đầu né sang bên khiến An Nguyệt Quân hôn vào khí.
      An Nguyệt Quân bất mãn chu miệng lên: “Nương tử, nàng trốn làm chi á?” Đồng thời mắt tà tà liếc sang bên cạnh.
      đủ rồi phải ?” Diệp Khê Thiến vừa thở vừa .
      đủ, đủ, đủ! Làm sao có thể đủ được? Cả đời cũng đủ!” An Nguyệt Quân đồng thời cũng cúi thấp đầu xuống, chuẩn bị tiếp tục.
      Diệp Khê Thiến vội vàng dùng tay ngăn miệng lại, cuống quít kêu lên: “Được, được, đủ, là đủ!”
      “Nương tử thẹn thùng?” An Nguyệt Quân thích thú cười, dị thường xinh đẹp, đôi gò má tuyệt luân tản ra dụ dỗ chí mạng, hệt như loại thuốc phiện, ngọt ngào mà cũng điên cuồng. Đôi mắt xinh đẹp của chăm chú nhìn Diệp Khê Thiến, đột nhiên lưỡi liếm lấy lòng bàn tay nàng đặt môi khiến chân nàng mềm nhũn, tâm tê dại y hệt bị điện giật.
      Diệp Khê Thiến hít sâu hơi, lại hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, tái diễn rất nhiều lần như thế, cuối cùng nàng mới miễn cưỡng trấn định lại, nhanh: “ đáp ứng rồi, chúng ta vào nhà thôi.” Khẩu khí hung ác cố che lấp nỗi thẹn thùng cùng với rung động trong tim.
      “Nương tử, nàng vứt bỏ ta ư?” Rụp cái, An Nguyệt Quân biến thành bộ dạng của oán phu, mang theo mười phần độ phóng điện, cánh môi hồng đào nhếch lên đáng thương, thi thoảng còn có thanh sụt sịt nho .
      Diệp Khê Thiến trợn tròn mắt. Đây là cái trò gì thế? Nàng có vứt bỏ sao? Tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh .
      “Nương tử, im lặng chính là thừa nhận.” An Nguyệt Quân chực khóc, giọng vô cùng oán giận, tức tối : “Nương tử quả nhiên ghét bỏ ta! Có phải nàng ghét bỏ ta ?” Vừa vừa lén lút liếc trộm nàng, tay thuận tiện sờ sờ eo nàng, chậm rãi ôm trọn lấy nàng, cho đến khi vuốt ve vai, mặt, lông mày, tóc vẫn thấy nàng có phản ứng, trong lòng liền vui sướng cười thầm trận.
      Đây là cái tuồng gì thế? Diệp Khê Thiến nhức óc nghĩ nửa ngày cũng ra. Nàng có gì quá đáng sao? Nàng có ghét bỏ sao?
      Hai người cứ như vậy, người liều mạng nghĩ nghĩ nghĩ, người ngừng sỗ sàng ăn ăn ăn đậu hũ của người ta.
      Cách đó xa, nam tử tóc trắng ngồi xe lăn, ánh mắt lạnh lùng quan sát hết thảy. Khuôn mặt đạm mạc làm ai biết được y nghĩ gì, chỉ có nắm đấm nổi đầy gân xanh kia là tiết lộ bí mật của y.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Ngày hôm qua có online, xin lỗi. Chúc mừng trễ, mọi người Tết Đoan Ngọ vui vẻ. Sau hai ngày chật vật, cuối cùng cũng lên được diễn đàn. Hu hu hu, có mạng, thứ ba ta mua gói cước ngay, mọi người thông cảm đừng có ném đá ta. Cuối cùng, comment và message cũng đừng ít quá nha. Hai ngày qua ta cũng có lười biếng đâu, hừ hừ, nhìn .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Nương tử, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều phải nhớ ta!


      Hai ngày trôi qua, An Nguyệt Quân vốn mang khuôn mặt trắng bệch, nhưng dưới chăm sóc tỉ mỉ của Diệp Khê Thiến nay, trở nên hồng nhuận, óng ánh, trong suốt, sáng bóng, mê người như quả táo chín đỏ.
      Cũng hai ngày qua, An Nguyệt Quân mỗi giây mỗi khắc đều dính vào bên người Diệp Khê Thiến, chút rời, ban đêm đều rụt rụt rè rè ôm nàng ngọt ngào ngủ.
      Hôm nay, An Nguyệt Quân vừa tỉnh lại còn thấy Diệp Khê Thiến nằm bên người, lập tức hô lên: “Nương tử, nương tử, nàng ở đâu?” Giọng u oán, yếu đuối giống hệt đứa trẻ bị vứt bỏ.
      Diệp Khê Thiến lập tức vội vàng chạy vào, khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”
      Gương mặt An Nguyệt Quân lay động nở nụ cười xán lạn, ngọt ngào làm người ta say đắm, hạnh phúc làm người khác mê ly. nhảy xuống giường ôm cổ Diệp Khê Thiến, buồn buồn hỏi: “Nương tử mới đâu?”
      phải xa, tôi xem xem có cái gì để mang theo đường.” Diệp Khê Thiến ở trong lòng An Nguyệt Quân hít sâu hơi, giọng trả lời. Dù cố che giấu nhưng những giọt lệ nơi khoé mắt nàng vẫn lặng lẽ rơi. nỡ! nàng nỡ! Kể từ khi nàng tới cổ đại, vẫn luôn mực ở bên bảo vệ nàng, là thần hộ mệnh của nàng, lúc nào cũng mang lại cho nàng cảm giác an toàn, được che chở và thương. Hôm nay bỗng phải rời xa, dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng nàng vẫn thể nào quen được, trái tim cứ mãi phập phồng lo lắng.
      “Nương tử, tay nàng bị thương mà cứ lộn xộn làm gì, đáng đánh!” An Nguyệt Quân giả bộ tức giận kêu, tuy nhiên mắt vẫn nhìn tay bị thương của nàng.
      có gì, đừng lo lắng. Tôi sửa soạn xong xuôi hết rồi.” Diệp Khê Thiến đáp đồng thời nâng bao quần áo trong tay lên để vào tay An Nguyệt Quân, vẫn có chút yên lòng: “ xem có còn thiếu thứ gì ?”
      “Ta chỉ muốn mang nàng theo.” An Nguyệt Quân đem bao quần áo đặt lại lên giường, giọng mang theo chút tội nghiệp.
      “Cái gì?” Diệp Khê Thiến bận rộn sửa soạn, ậm ờ hỏi lại.
      “Ta muốn đem nương tử đóng gói mang theo.” An Nguyệt Quân lớn tiếng tuyên bố cách rất ngây thơ, miệng nhếch , nghĩ khâm phục mình sao mà có thể nghĩ ra được biện pháp tuyệt vời như thế, càng thêm đắc ý, ánh mắt hưng phấn lẫn chờ đợi.
      “Cốp!” Diệp Khê Thiến dùng sức gõ vào đầu An Nguyệt Quân cái, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, bất đắc dĩ than: “ nhăng cuội …”
      có nhăng có cuội nha!” An Nguyệt Quân sâu kín thở dài hơi, tiếp tục giọng đáng thương: “Nương tử, tại sao còn chưa có xa mà nhớ như vậy rồi?” Cánh tay ôm nàng dùng sức thêm mấy phần.
      Bên trong phòng thập phần yên tĩnh…
      Thời gian như rất dài mà cũng rất ngắn, lát sau An Nguyệt Quân buông Diệp Khê Thiến ra, tròng mắt thâm thuý giống như muốn đem hình bóng của nàng khảm sâu vào trong tâm hồn, , có lẽ nó sớm in dấu trong tim rồi, chẳng có cách nào xoá bỏ được.
      “Phu quân đường phải cẩn thận, nếu thiếu cọng lông, nương tử liền tìm phu quân tính sổ!” Diệp Khê Thiến sắc mặt dữ dằn căn dặn nhưng chỗ nào lộ ra quan tâm.
      “Nương tử, tuân lệnh.” An Nguyệt Quân lớn tiếng trả lời.
      Đúng lúc này, tiếng bánh xe gỗ lọc cọc truyền đến, bao lâu sau thấy Tề Thiên Phóng đẩy xe lăn đến gần hai người họ, mắt đen lạnh giá, thản nhiên bảo: “Ngươi nhất định phải đem toàn bộ gốc cây mang về, nếu dược tính mất hết.”
      An Nguyệt Quân mắt nhắm mắt mở, dường như nghe thấy lời Tề Thiên Phóng, xem y như là khí. quay đầu với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nương tử, ta trở về nhanh. Nơi này rất nguy hiểm, thể chạy loạn, thể ăn bậy, thể…”
      “Được rồi, được rồi, biết rồi.” Diệp Khê Thiến nhàn nhạt nở nụ cười đáp.
      “Cuối cùng, cho phép nhớ ta.” An Nguyệt Quân thâm tình dặn.
      Bá đạo đến ấm lòng khiến trái tim Diệp Khê Thiến nhảy loạn, khuôn mặt chậm rãi phiếm hồng, khẩu khí có chút khàn khàn: “Có cần tôi ngày ba bữa, đến cả bữa khuya cũng nhớ ?”
      An Nguyệt Quân lắc đầu, con ngươi tà mị lưu chuyển từng tia đa tình, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm, tản ra nét quyến rũ say lòng người, chỉ khe khẽ : “.”
      ?” Diệp Khê Thiến kỳ quái ngó An Nguyệt Quân cái, vẻ mặt lên chút gian manh, nàng gật đầu, nở nụ cười lẩm bẩm: “Ồ, hiểu rồi, là cần tôi nhớ nữa chứ gì, vậy xem ra tôi có thể tiết kiệm chút thời gian nhớ làm việc khác.”
      cho phép! cho phép! Nương tử mỗi giây mỗi giờ mỗi khắc đều phải nhớ ta!” An Nguyệt Quân nghe lời nàng liền nóng nảy, lập tức mãnh liệt lao qua ôm cổ nàng làm nũng.
      Tề Thiên Phóng thờ ơ nhìn hai người trước mặt, nhìn hai người ôm nhau chặt, môi lạnh lùng cười tiếng.
      Mấy canh giờ sau.
      An Nguyệt Quân mang theo bao quần áo Diệp Khê Thiến sửa soạn cho ra cửa, quay đầu nhàng : “Nương tử, ta phải , nàng tự chiếu cố bản thân tốt, nhất định phải nhớ tới ta.”
      Rồi mắt liếc ngang qua Tề Thiên Phóng, u quang nơi đáy mắt lặng lẽ thoáng qua rồi biến mất, đột nhiên bật ra câu: “Có lẽ rất sớm trở lại.”
      Diệp Khê Thiến nghe lời quái dị của An Nguyệt Quân, tuy ngờ ngợ nhưng vẫn lời nào, chẳng qua nhè gật đầu. Tâm nàng bỗng đau, nàng rất nhớ, rất nhớ , đúng như lời , còn chưa chia lìa, bắt đầu nhớ.
      An Nguyệt Quân nhìn Diệp Khê Thiến cái sâu, sau liền xoay người rời .
      Diệp Khê Thiến đứng mãi ở đó hồi lâu, cho đến khi Tề Thiên Phóng bên cạnh lạnh giọng : “ vào.”
      “Cái gì?” Diệp Khê Thiến hỏi ngược lại.
      “Giải độc.” Vẫn là giọng lạnh lẽo đó, nhưng lần này có trộn lẫn chút nhu tình.
      “Ờ…” Diệp Khê Thiến đáp tiếng, xoay người nhìn thoáng qua Tề Thiên Phóng rồi cũng theo y. đường nàng vẫn ngừng thắc mắc. Giải độc? Lại có ai trúng độc nữa sao?
      theo Tề Thiên Phóng tới căn phòng, bên trong có rất nhiều ngăn kéo nho , phía trước có viết nhãn như đương quy, nhân sâm v.v… Nàng khỏi cảm thán. Quả nhiên là thần y, người bình thường như nàng mới chỉ xem qua thôi muốn choáng váng rồi.
      “Hàng thứ tư từ dưới lên, cột thứ ba từ bên trái qua, đem dược liệu bên trong lấy ra.”
      Diệp Khê Thiến gật đầu kiễng chân lên, mơ mơ hồ hồ đem đồ bên trong lấy ra, sau liền trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Đây… đây… đây là cái gì?!?” Trong bàn tay nàng là đoá hoa màu lam hơi khô.
      “Cánh hoa Thu Tâm Thảo.”
      Thanh lạnh lùng đều đều như muốn lôi Diệp Khê Thiến bừng tỉnh khỏi cơn mê, lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần, xác định: “ hả?”
      Tề Thiên Phóng gật đầu.
      “Tại sao?!?” Diệp Khê Thiến phẫn uất lẫn tức giận gào lên.
      “Chẳng sao cả.”
      Câu trả lời lạnh nhạt khiến Diệp Khê Thiến sôi máu tới cực điểm. Nàng níu lấy y phục của Tề Thiên Phóng, hỏi: “ vốn có Thu Tâm Thảo?”
      Tề Thiên Phóng gật đầu lần nữa.
      Diệp Khê Thiến hít sâu hơi, hỏi tiếp: “ có, vì sao còn kêu ấy lấy làm gì?”
      “Bởi vì ở bên cạnh ngươi nhìn rất chướng mắt.” Tề Thiên Phóng nhìn Diệp Khê Thiến, trong lời có chút chán ghét.
      …”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Lại cái tát


      làm người khác chán ghét, bất kể trước kia hay tại.” Diệp Khê Thiến cau mày, tay gắt gao cầm Thu Tâm Thảo.
      “Ha ha ha… Phải ?” Khoé miệng Tề Thiên Phóng nhếch lên, nụ cười hề lan đến đáy mắt. Chán sao? Lại là chán.
      dám đùa giỡn ác độc như vậy!” Y lừa dối họ như vậy, cho rằng họ là người dễ đùa giỡn sao? Càng nghĩ càng giận, nàng lạnh giọng : “Cho dù tay kia vô dụng, ta còn tay có thể động thủ được.”
      “Bốp!” cái tát hung hăng đánh tới, dường như chỉ trong khoảnh khắc, gương mặt trắng nõn xuất dấu bàn tay đỏ chót, đập vào mắt có chút hoảng hồn. Diệp Khê Thiến tuy nhìn đành lòng nhưng vừa nghĩ đến y làm chuyện tồi tệ như vậy, trong nháy mắt liền lạnh băng thèm quan tâm nữa.
      Tề Thiên Phóng nhắm mắt lại, lòng có chút mất mát, phải vì nàng liên tục đánh đau, phải vì nàng tức giận với , mà chỉ vì câu nàng chán , chỉ vì câu này. Bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, ai cũng gì. Hồi lâu sau, Tề Thiên Phóng mở mắt ra, nhàn nhạt bảo: “Đưa cho ta.”
      “Cái gì?” Diệp Khê Thiến đùa cợt ngó y.
      “Thu Tâm Thảo.”
      Thu Tâm Thảo… Thu Tâm Thảo… Chỉ vì cái ngọn cỏ rách này, nàng lại để phu quân của nàng mới bệnh nặng xong tìm. là Lãnh Diện Ngọc Quân, ắt hẳn gặp nhiều khó khăn; nhưng cũng là Lãnh Diện Ngọc Quân, là người có biết bao nhiêu cừu gia. Nhớ tới hồi đầu hai người gặp nhau, có biết bao kẻ từng vây quanh hòng đánh lén . Càng nghĩ mặt nàng càng trắng xanh, mắt cũng càng ngày càng hồng, tay phải từ từ giơ lên định đem Thu Tâm Thảo trong tay ném .
      *cừu gia: trong thâm cừu đại hận, chỉ những người có mối hận thù sâu nặng với nhau
      “Đừng ném.” Hiển nhiên Tề Thiên Phóng hiểu ý đồ của nàng, lập tức ngăn cản: “ có nó, bằng hữu nằm giường kia của ngươi chết.”
      chết cái rắm! Phu quân tôi mới tìm rồi. Hơn nữa ta chết cũng đâu có liên quan gì đến tôi!” Diệp Khê Thiến tức giận gào, thanh có chút nghẹn ngào. Nàng cần cầu xin gì nữa, chỉ van xin được bình an trở về, bình an trở về với nàng.
      Tề Thiên Phóng kinh ngạc nhìn nàng tục, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, thần sắc lạnh nhạt bảo: “Nếu có thuốc giải độc, khoảng hai canh giờ nữa thể sống được đâu.”
      “Ý là phu quân hai canh giờ nữa có thể trở về?” Thần sắc Diệp Khê Thiến có chút vui mừng, vui vẻ hô. Khoé mắt nàng vẫn lấp lánh ánh lệ trong suốt.
      , chưa đến ba ngày trở lại. Ít nhất cần ngày để đến núi Dương Sơn, mà đợi Thu Tâm Thảo nở hoa còn phải thêm hai ngày. Ngươi ném cây này , kẻ nằm trong kia hẳn phải chết thể nghi ngờ.” Tề Thiên Phóng giọng mang theo bất cứ tình cảm nào , lại nhìn đầu lông mày mừng rỡ của nàng càng khiến y đau nhói mắt, giọng lạnh thêm ba phần.
      Lồng ngực Diệp Khê Thiến bây giờ trướng đầy lửa giận mà có nơi phát tiết, chỉ có thể hậm hực kêu: “ để cho phu quân tôi chuyến tay !”
      “Mạng của các ngươi là do ta cứu, cái giá luôn nhiều.” Tề Thiên Phóng liếc Diệp Khê Thiến cái, tiếp: “Dùng gốc cây đổi gốc cây, quá đáng chứ?”
      Diệp Khê Thiến cứng họng đáp trả được, y vậy rất có lý.
      “Đưa ta.”
      Diệp Khê Thiến tức giận đem Thu Tâm Thảo cầm trong tay ném cho Tề Thiên Phóng. Tề Thiên Phóng cũng thèm nhìn nàng, trực tiếp đẩy xe lăn rời . Diệp Khê Thiến ra ngoài hiên, mắt dõi theo bầu . Mới tách ra lát thôi mà nhớ rồi. Tề Thiên Phóng đúng, cứu người phải trả giá, thiên hạ chẳng có bữa trưa nào miễn phí cả. Lúc đầu sở dĩ y cứu bạch y nam tử kia là bởi muốn lừa gạt An Nguyệt Quân rời sao?
      Tâm phút chốc run lên, nàng chợt nhớ tới lời kỳ quái của An Nguyệt Quân trước lúc . trở lại nhanh? có phải sớm biết rồi ? Cho nên mới như vậy…
      Diệp Khê Thiến vội vã chạy ra cửa đợi hồi lâu, nhưng hình bóng tâm tâm niệm niệm kia vẫn xuất . Đột nhiên nàng nghe trong nhà truyền đến tiếng rên rỉ cùng với tiếng hổ rống giận. Diệp Khê Thiến rùng mình trắng xanh mặt mày. xảy ra chuyện gì?
      Nàng cuống quít vào, cước bộ gấp gáp, vì vậy bỏ quên mất bóng dáng màu trắng phía sau cũng theo.
      Đến cửa, Diệp Khê Thiến trông thấy nam tử bị trúng độc ngã nhào đất, con hổ gục lên người y há ra cái miệng đỏ lòm, chuẩn bị hướng cổ y ấn răng nanh xuống. Sắc mặt Diệp Khê Thiến căng thẳng, đầu óc trống rỗng, lập tức chạy tới mạnh mẽ ôm lấy con hổ, dịu dàng vuốt ve lông của nó.
      Con hổ gầm lên giận dữ, buông con mồi trước mắt ra, quay đầu nhận ra Diệp Khê Thiến vuốt ve mình liền thoả mãn hô lên. Dần dần, thanh càng trở nên dần, cuối cùng con hổ gục mặt đất nheo mắt lại, thoải mái hưởng thụ đấm bóp của Diệp Khê Thiến. Người ngoài cửa thấy vậy mặt liền biến sắc, trong lòng vô cùng đố kỵ.
      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Khê Thiến đến bây giờ vẫn còn sợ hãi. Lão hổ quả nhiên là vua của rừng rậm, khí thế kinh sợ, màn vừa rồi cũng làm cho nàng thấu hiểu được đạo lý: hổ phát uy tuyệt đối đừng tưởng nó là mèo bệnh.
      Tề Thiên Phóng sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như chuyện vừa rồi rất bình thường, đáng để vào mắt y. Y nhàn nhạt : “ có gì, vừa ăn giải dược, phản ứng có hơi kịch liệt.”
      Diệp Khê Thiến đến bên giường nghi ngờ hỏi: “Cũng kịch liệt như vậy chứ? Bạch Tướng Quân ngày thường đâu có hề đả thương người.”
      “Thu Tâm Thảo ra cũng có kịch độc. Ta bất quá chỉ là lấy độc trị độc, hai loại độc ở trong cơ thể, dĩ nhiên đau đến cùng cực, huống chi cũng phải người chết, làm sao mà có phản ứng.” Tề Thiên Phóng liếc nhìn người ngoài cửa, lạnh lùng cười. Nhanh như vậy trở lại? Đáy lòng mất mát. Y chỉ có thể cùng nàng ở cạnh nhau thời gian ngắn vậy thôi… chịu ra? Y làm cho phải ra!
      “Hoá ra là như vậy.” Diệp Khê Thiến cái hiểu cái gật gật đầu. Dù sao nàng cũng chẳng phải thần y, cũng chẳng cần hiểu làm cái gì.
      Tề Thiên Phóng nhìn nàng có chút ngu ngơ, đồng tử loé lên ý cười nham hiểm quỷ dị. Y nhàng kêu: “Tới đây.”
      “Gì?” Diệp Khê Thiến ngờ nghệch hỏi lại.
      “Ta có việc muốn cho ngươi biết.” Tề Thiên Phóng gọi lần nữa.
      Diệp Khê Thiến cúi người chậm rãi tới gần. Lúc này Tề Thiên Phóng nhanh như cắt ôm lấy nàng, chặt, khoé miệng thấp thoáng nụ cười như có như , chầm chậm dựa sát thân thể mình vào thân thể nàng. Diệp Khê Thiến đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liều mạng giẫy giụa nhưng mà được.
      Khi cả hai gần kề sát, giọng vô cùng lạnh lẽo truyền đến: “Buông ra.”
      Tề Thiên Phóng đạt được mục đích cũng buông Diệp Khê Thiến ra, có chút lưu luyến tuy nhiên thể ra, đùa cợt : “Cuối cùng cũng xuất ?”
      Diệp Khê Thiến nghe giọng quen thuộc, quay lại, đầu tiên là ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó là trận kinh hỉ, nội tâm cực độ run rẩy, lập tức ào về phía trước, vội vã nhào vào trong lồng ngực . trở về!
      An Nguyệt Quân thân bạch y, mái tóc đen dài tuỳ ý tung bay, nét đẹp lung linh xao động tâm hồn, giống như thần tiên giáng thế, tay áo nhè phấp phới, gò má tuyệt mỹ ánh lên vẻ say mê dịu dàng. dựa vào bên cánh cửa, vòng ôm rộng mở, tràn ngập thương nhìn Diệp Khê Thiến sốt sắng chạy về phía mình, rốt cuộc cũng đem nàng bọc lại trong lòng. Nàng là của !
      Hồi lâu, Diệp Khê Thiến mới từ cái ôm ấm áp của An Nguyệt Quân ngờ ngợ ngẩng lên, kỳ quái hỏi: “Làm sao mà sớm như vậy trở lại? Có phải lấy được Thu Tâm Thảo?”
      Lúc này An Nguyệt Quân bèn dẩu môi lên, đôi gò má mập mạp chọc người trìu mến, tay từ trong ngực lấy ra nắm Thu Tâm Thảo, dương dương tự đắc : “Nương tử, đâu có, phu quân hái nhiều lắm nè.”
      Nét hân hoan khuôn mặt càng trở nên đáng .
      hái thế nào vậy?” Diệp Khê Thiến nhìn đến biểu cảm ai oán của An Nguyệt Quân, tiếp tục truy vấn.
      “Đương nhiên là dùng tay hái.” An Nguyệt Quân nhìn Diệp Khê Thiến cái, giọng trả lời nhưng rồi lại lớn tiếng tiếp: “Chán nương tử quá! Ta rời lâu như vậy, mất nhiều sức lực như vậy hái Thu Tâm Thảo, cũng có cho phu quân hôn , phu quân là đáng thương.”
      Vừa đôi mắt đẹp vừa lóng lánh những giọt lệ nho , thỉnh thoảng còn có thanh khụt khịt, nghe ra càng đáng thương.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Các nàng, ngày hôm qua học đến 9 giờ, ngay cả cơm tối cũng chưa kịp ăn, mở máy tính ra hơn 10 giờ rồi, hơn 11 giờ còn rớt mạng, viết mãi cuối cùng mới xong. Buổi sáng ngày hôm qua post 1 chương rồi cho nên hôm nay chỉ post thêm 1 chương nữa thôi. Bởi Yên Yên còn là học sinh nên, hơn nữa tháng 6 lại có nhiều bài kiểm tra nữa, thời gian học tập tương đối nhiều chút, có lẽ mọi người phải chờ lâu đấy. xin lỗi! Cuối cùng, chúc mọi người ngày 1-6 vui vẻ!!!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Chỉ ta mới có thể bắt nạt nàng


      “Bốp!” đấm đánh tới, Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân cái, lành lạnh bảo: “ nhảm, ai chẳng biết dùng tay hái, chẳng lẽ dùng miệng hái?”
      “Nương tử muốn biết à?” Mắt An Nguyệt Quân đen trắng ràng, mắt mở to ngập tràn hồn nhiên ngây thơ, khoé môi gợi lên nụ cười giảo hoạt, dụ dỗ hỏi.
      ?!” Diệp Khê Thiến mất kiên nhẫn, mắt nheo lại tràn đầy ý uy hiếp.
      “Nương tử, ta rất nhớ nàng.” An Nguyệt Quân làm như thấy cơn giận dữ của nàng, gương mặt phúng phính cẩn thận tiến tới trước ngực nàng liều mạng cọ cọ làm nũng.
      “Nếu tôi nhớ nhầm, chúng ta mới tách ra có mấy canh giờ mà?” Diệp Khê Thiến hồ nghi.
      “Xem kìa, xem kìa, nương tử chút cũng nhớ ta, chút cũng muốn mỗi giờ mỗi khắc cùng ta ở chỗ.” An Nguyệt Quân ai oán lên án, lông mày thanh tú nhăn lại, gò má đáng tinh xảo dán tại người nàng tiếp tục cọ.
      Diệp Khê Thiến trầm mặc…
      lâu sau đó.
      rốt cuộc có chịu ? Đừng có nghĩ lảng sang chuyện khác.” Diệp Khê Thiến mở miệng hỏi dồn, mặc dù khẩu khí hung dữ nhưng mặt lại tràn đầy nhu tình.
      “Nương tử, núi Ngọc Kỳ này vốn có Thu Tâm Thảo.” An Nguyệt Quân liếc kẻ ngồi xe lăn kia, trông ánh mắt kỳ dị của y dành cho mình, tay liền lén lút ôm hông nàng khiến mặt y biến sắc. An Nguyệt Quân nở nụ cười đắc ý. A… Nàng là của !
      “Vốn có? Làm sao biết? Trước kia tới đây à?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi An Nguyệt Quân.
      “Phải, trước kia khi qua ngọn núi này có thấy.” An Nguyệt Quân trả lời.
      “Khó trách trở lại nhanh.” Diệp Khê Thiến trong lòng bừng tỉnh ngộ.
      “An Nguyệt Quân! Nếu chỉ cần có mấy canh giờ, làm sao lại muốn ? Khi ấy có phải cố ý ăn đậu hũ của tôi ?” Diệp Khê Thiến đột nhiên nghĩ đến màn ly biệt trước khi , bị sỗ sàng ăn ăn ăn, giận đến sôi máu. Tên nhóc này cố ý?! Càng nghĩ càng giận, nàng bực bội phóng ánh mắt giết người tới.
      An Nguyệt Quân rụt cổ lại, trong mắt mơ hồ có ánh lệ lên, lỗ mũi kéo dài, đáng thương giọng giải thích: “Nương tử, nào có, sau khi ta mới nhớ ra đó chứ.”
      ?” Diệp Khê Thiến ràng tin ngó An Nguyệt Quân. Tin mới có quỷ!
      “Nương tử, lời ta đương nhiên là .” Vì để phối hợp với độ tin cậy, An Nguyệt Quân còn liều mạng gật đầu.
      Diệp Khê Thiến muốn tiếp bên giường bỗng truyền tới tiếng rên rỉ làm nàng phải nuốt lời định lại. Nàng bước đến bên giường khẩn trương nhìn người nọ, hỏi: “ tỉnh?” Thấy thế An Nguyệt Quân trong lòng hơi khó chịu. Nương tử tích cực như vậy làm gì? trở lại cũng thấy nàng tích cực cỡ đó.
      có tỉnh.” Tề Thiên Phóng bị hai người bỏ quên hồi lâu bật thốt, kèm theo nụ cười trào phúng, khẩu khí châm chọc: “Ngươi có thấy bệnh nhân nào vừa uống thuốc xong liền tỉnh chưa? Hơn nữa còn bệnh nặng thế kia.”
      Lời châm chọc rành rành khiến Diệp Khê Thiến đỏ bừng mặt. Dù Tề Thiên Phóng đúng nhưng mà…
      cho phép với nương tử của ta như vậy, cho phép bắt nạt nàng!” An Nguyệt Quân bộ mất hứng kêu lên, thanh non nớt, mắt hung hăng trừng Tề Thiên Phóng chằm chằm, mơ hồ thấy được chút toan tính.
      tệ, tệ, xem ra ngày thường uổng công tôi thương .” Diệp Khê Thiến vui vẻ gật gù.
      “Cho nên sau này nương tử phải thương ta nhiều hơn.” An Nguyệt Quân cũng gật gật quay đầu nhìn Diệp Khê Thiến, vui sướng hài lòng chạy tới, vừa chạy vừa rung đùi đắc ý, trông vô cùng đáng .
      “Biết, biết.” Diệp Khê Thiến tiếp tục gật gù.
      An Nguyệt Quân lạnh mặt với Tề Thiên Phóng, nụ cười thấp thoáng như khinh miệt, hàm chứa băng giá vô hạn, : “Chỉ mình ta mới có thể bắt nạt nàng.”
      Diệp Khê Thiến cười đến vui vẻ, vừa nghe xong mấy lời này mặt liền cứng đờ.
      “Cốp!” Hung hăng gõ vào đầu An Nguyệt Quân cái chút lưu tình, nàng tràn ngập tức giận gằn từng câu từng chữ: “, , cái, gì?!?”
      An Nguyệt Quân mắt đen lúng liếng đảo vòng, cười làm lành với Diệp Khê Thiến bảo: “Nương tử, ta là chỉ mình nàng mới có thể bắt nạt ta.”
      Diệp Khê Thiến biết nên khóc hay nên cười nhìn bèn lắc đầu. Người này… trở mặt cũng quá nhanh !
      An Nguyệt Quân quay mặt về phía Tề Thiên Phóng, nhàng mà nở nụ cười nguy hiểm, : “Hai ngày nữa, người mà ngươi tưởng tượng được đến.”
      Tề Thiên Phóng biến sắc, đáp lời, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn lại An Nguyệt Quân.

      Mấy ngày nữa trôi qua, An Nguyệt Quân đúng như lời bảo, mỗi giờ mỗi khắc đều cùng Diệp Khê Thiến dính chỗ. Mỗi khi Diệp Khê Thiến chịu được muốn đuổi người, lại nháy mắt biến thành con nai với đôi mắt tinh khiết đáng nhìn nàng khiến tâm nàng thoáng chốc mềm nhũn, lại ngầm đồng ý để tiếp tục dính lấy mình. Mà tay bị thương của Diệp Khê Thiến cũng dần dần chuyển tốt.
      Hôm nay, khó có được ngày yên ổn, Diệp Khê Thiến ngồi bên bàn trầm tư. Tề Thiên Phóng đẩy xe vào nàng cũng lên tiếng.
      “Ngươi hỏi vì sao ta tới?” Tề Thiên Phóng cười nhạt hỏi nàng.
      muốn , thôi, ai ép được .” Diệp Khê Thiến nhìn y cái, nhàn nhạt đáp lại.
      “Tay ngươi thế nào rồi?” Tề Thiên Phóng ôn nhu nhìn tay nàng hỏi thăm.
      Diệp Khê Thiến ngây ngốc chút, kết quả lắp bắp đáp: “Ờ… tốt… tốt lắm… … bộ bị cái gì… kích thích à?” Y đột nhiên dịu dàng như thế làm nàng chẳng quen chút nào.
      Tề Thiên Phóng lắc đầu, dịu dàng nắm lấy tay Diệp Khê Thiến, nhìn kỹ rồi bảo: “Quả nhiên là phục hồi, cố gắng điều trị là ổn.”
      Này… Y có có phải bị kích thích quá vậy, hay là phát sốt? Diệp Khê Thiến lấy tay chạm vào trán mình rồi quay ra chạm vào trán Tề Thiên Phóng, tự lẩm bẩm: “ có sốt mà.”
      Cảm giác mềm mại trán khỏi làm Tề Thiên Phóng trận xao động mất hồn. Y nghĩ rằng nàng có thể ở tình cảnh này chạm vào y, chỉ vì muốn xác định xem y có phát sốt lên . Tim có dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua. Trừ nữ nhân kia, nàng là người thứ hai đem lại cho y cảm giác ấm áp…
      “Thiên Phóng…”
      Giọng mềm mại khiến thần sắc Tề Thiên Phóng đại biến, nét mặt trầm, đáy mắt ngập tràn đau thương, tay tự chủ được run rẩy, bối rối bắt mạnh nhầm tay bị thương của Diệp Khê Thiến. Là ảo giác! Tuyệt đối là ảo giác!
      “A!” Diệp Khê Thiến bị đau hét to lên, trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.
      Tề Thiên Phóng tràn ngập áy náy hỏi nàng: “Đau lắm hả?”
      Diệp Khê Thiến lắc đầu.
      “Thiên Phóng…”
      Lại là giọng mềm mại, đáng đó, dịu dàng cùng ngập tràn xúc cảm thâm tình khiến cả người Tề Thiên Phóng phát run, cuối cùng đành quay đầu lớn tiếng rống: “Cút!” Thanh y tràn đầy thống khổ cùng với chán ghét, mơ hồ còn chút quyến luyến tư niệm.
      Sắc mặt y kinh khủng làm cho người khác phải lùi lại, như Diêm La địa ngục ngừng hổn hển, đáy mắt hiển vô vàn thống khổ. Nàng tới làm cái gì? Tại sao còn muốn xuất trước mặt y?
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hu hu hu, cứ viết chút là lại sửa, các nàng đừng có mắng ta. Mà các nàng nữa, gần đây comment, message, like đều ít quá, hu hu hu, có phải các nàng ghét Yên Yên rồi hay ??? Khụ… phải là thích Tiểu Quân Quân chứ?!? Các nàng là người xấu nha, hu hu hu… Ta lệ rơi… T^T

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Dương Nhược Nhi xuất


      Ngoài cửa, bóng hình xinh đẹp thướt tha lượn lờ tới trước mặt Tề Thiên Phóng. Khuôn mặt tinh xảo, dùng quá nhiều son phấn, rất trong sáng, rất thuần khiết, rất trang nhã, dịu dàng nết na nhưng nét mềm mại đáng kia lại có chút thực. Bù lại trang phục thuỷ lam cùng quần lụa mỏng càng tăng thêm vẻ mờ ảo cho nàng.
      mặt Tề Thiên Phóng nồng đậm chán ghét, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, giọng trào phúng: “Dương Nhược Nhi, ngươi tới làm gì? Tới nhìn ta chết chưa sao?”
      “Thiên Phóng…” Dương Nhược Nhi tràn ngập áy náy, mắt trong nhìn y, thấp giọng gọi y. Nàng tin, cho dù nàng làm chuyện như vậy y cũng tha thứ cho nàng.
      nên gọi cái tên này để khiến ta nhớ ngươi từng ác tâm với ta đến cỡ nào!” Tề Thiên Phóng nghe nàng mãi kêu mình làm y vô cùng chán ghét, nụ cười khoé môi càng thêm lạnh.
      Gương mặt Dương Nhược Nhi trắng bệch, nghĩ muốn ra, nhưng rồi lại ngậm ngùi nuốt xuống. Nàng chạy đến trước mặt y, dùng sức ôm lấy y, thân mình ngừng run rẩy, nước mặt giọt giọt rơi xuống, thào: “ xin lỗi… xin lỗi…”
      Tề Thiên Phóng dùng sức đẩy Dương Nhược Nhi ra làm nàng ngã nhào đất, phải đau đớn kêu lên tiếng. Y cũng thờ ơ ngạo nghễ nhìn nàng, hận thù : “Ngươi nghĩ câu xin lỗi là xong rồi sao? Ngươi nghĩ câu xin lỗi có thể làm cho mọi chuyện trở lại như xưa sao? Ngươi nghĩ câu xin lỗi có thể làm cho vết thương của ta còn đau đớn nữa sao?” Tim của y có phải hoá thành sắt đá rồi ? Trước kia y thấy nàng hơi cau mày chút liền đau lòng dứt, nhưng tại sao bây giờ nàng khóc sướt mướt như thế, y chẳng cảm thấy gì? đóng băng rồi ư? Hay là… Tề Thiên Phóng nhắm mắt lại, dám nhớ đến nữa.
      Dương Nhược Nhi bò dậy lại muốn ôm lấy Tề Thiên Phóng, khóc hô: “Thiên Phóng, đừng như vậy, Thiên Phóng…”
      Tề Thiên Phóng mở mắt ra, y cất tiếng cười to, tiếng cười ngập tràn thê lương. Y đùa cợt nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Biết tóc ta sao lại thành màu trắng ?”
      Dương Nhược Nhi ngẩng đầu, lúc này mới nhìn đến mái đầu đầy tóc trắng của Tề Thiên Phóng, mái tóc trắng toát nhưng tuyệt nhiên chẳng làm giảm phong thái của y, ngược lại còn tăng thêm mấy phần lạnh lùng. Dương Nhược Nhi kinh ngạc há hốc miệng, lắp bắp: “Chàng… chàng… tóc chàng tại sao…?”
      “Ha ha ha… Còn phải tạ ơn Dương đại tiểu thư ban tặng.” ràng nguyện cả đời ở chung chỗ, tuy nhiên ngày thành thân đó, nàng chút do dự đâm dao vào trong ngực y. Ha! chút do dự! Trong mắt nàng y là cái gì? Thề non hẹn biển coi là cái gì? Còn phải là đống rác rưởi! là cái gì? Còn phải là đống giả dối nhàm chán dùng để viện cớ! Nữ nhân đều là giả dối! Sinh mệnh của Tề Thiên Phóng y… bao giờ có nữa!
      “Thiên Phóng, xin lỗi, ta phải cố ý.” Dương Nhược Nhi nước mắt rơi như mưa, nho thều thào.
      “Bốp!” Tề Thiên Phóng hung hăng tát Dương Nhược Nhi cái, lạnh lùng gằn: “Ngươi cút cho ta!” Lại là câu phải là cố ý! Ban đầu nàng đả thương y cũng dùng vẻ mặt vô tội với y phải là cố ý. Nàng rất đáng chết!
      Dương Nhược Nhi khoé miệng có giọt máu rỉ xuống, đập vào mắt vô cùng đáng thương. Nàng nho : “Trời chưa tàn, tình chưa phai.”
      “Câm mồm! Câm mồm! Ngươi xứng với câu này!” Tề Thiên Phóng sắc mặt đại biến, chán ghét gào. Nhưng đầu óc y vẫn lên khung cảnh xưa. Ở đình nghỉ mát, y tự tay kẻ lông mi cho nàng, cúi đầu thầm bên tai nàng: “Trời chưa tàn, tình chưa phai.” Y liều mạng lắc đầu muốn đánh văng những hình ảnh dao động này , nhưng ngược lại nó càng ngày càng ràng.
      “Thiên Phóng, Thiên Phóng, ngày đó phải là…” Dương Nhược Nhi liều mạng muốn giải thích.
      Tề Thiên Phóng hồi tưởng lại cảnh tượng hôm ấy, đầu đau như muốn vỡ tung, lại còn phải nhìn nàng, nhớ đến dối trá của nàng, cơn điên loạn bùng nổ. Y nhấc chân lên muốn đá văng Dương Nhược Nhi, ai ngờ hành động này đụng đến vết thương làm y tức ngã nhào ra đất.
      Dương Nhược Nhi thấy Tề Thiên Phóng như vậy, lo lắng bước đến muốn dìu y đứng lên, quan tâm hỏi: “Thiên Phóng, chàng sao chứ? Chân chàng sao lại bị như vậy?”
      “Chặt đứt! Sau này thể nào được! Ngươi có phải hối hận? Đừng có giả vờ giả vịt nữa!” Nét mặt Tề Thiên Phóng đùa cợt, lời càng thêm miệt thị.
      “Tại sao? Chân chàng sao lại thành ra như vậy?” Dương Nhược Nhi khó khăn nhìn Tề Thiên Phóng, thống khổ hỏi, nước mắt tràn mi, vừa đáng thương vừa đáng .
      Tề Thiên Phóng đẩy Dương Nhược Nhi ra, vẻ mặt châm biếm tràn đầy cười cợt, ngay cả khoé miệng cũng khinh miệt : “Biến! được đụng vào ta!”
      Mắt y vừa liếc đến Diệp Khê Thiến nãy giờ đứng ngây ngốc ở bên liền hô: “Ngươi! Tới đây!”
      “A?” Điều này làm cho Diệp Khê Thiến đứng xem diễn ở bên trợn tròn con mắt. Gọi nàng làm gì?
      “Đỡ ta!” Tề Thiên Phóng gằn từng chữ bảo.
      Diệp Khê Thiến ngây ngốc gật đầu, nhìn đáy mắt Tề Thiên Phóng bừng bừng lửa giận liền vội vã lập tức bước tới nâng y lên, trong lòng ngừng thắc mắc: “Hai người họ cãi nhau tự nhiên lôi mình vào làm chi? Chẳng liên quan tới mình mà.”
      thầm oán thán, bên tai Diệp Khê Thiến truyền đến câu: “ tại nàng là nữ nhân của ta!”
      Diệp Khê Thiến đầu óc thoáng chốc thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tề Thiên Phóng. Từ lúc nào nàng trở thành nữ nhân của y?! Nàng cũng đâu phải muốn sống nữa, nhỡ đâu lúc nào chọc tới y, chết kiểu gì cũng biết.
      Dương Nhược Nhi bi thương nhìn Diệp Khê Thiến, đáy mắt lên chút u quang, lắc đầu tự lẩm bẩm: “Ta tin, ta tin, chàng từng chỉ cần mình ta thôi mà…”
      “Thiến Thiến, đẩy ta ra ngoài.” Tề Thiên Phóng thèm nhìn đến Dương Nhược Nhi bi thương nữa, ra lệnh với Diệp Khê Thiến.
      Thiến Thiến? cơn rùng mình lạnh buốt, suýt chút làm Diệp Khê Thiến ngã ngửa. Từ lúc nào nàng với y quen thân như vậy? Nàng thở dài, cũng theo lời đẩy y .
      Dương Nhược Nhi muốn đuổi theo, ngặt nỗi quá hoảng sợ nên ngã nhào ra đất, bởi Bạch Tướng Quân đứng ở cửa chặn đường của nàng và hướng nàng rống lớn, từng bước từng bước tiến đến gần nàng.

      Tề Thiên Phóng vốn ít lời, mà Diệp Khê Thiến tự nhiên cũng chẳng muốn nhiều với y, vì vậy dọc đường hai bên đều im lặng.
      Đột nhiên, Tề Thiên Phóng nhìn về phương xa, như là lâm vào trong hồi ức, kể: “Chúng ta từng là đôi thần tiên quyến lữ làm cho người đời thích và ngưỡng mộ. Ta tín nhiệm nàng, đem tất cả mọi thứ trao cho nàng, và ta tưởng rằng sau đó vẫn mãi là vậy.”
      ấy tổn thương rất sâu.” Diệp Khê Thiến nhận định chắc nịch.
      Tề Thiên Phóng ha hả cười gằn, tràn đầy bi thương tiếp: “Tuy nhiên ngày thành thân, nàng đem dao hung hăng đâm vào ngực ta, khóc với ta rằng nàng cố ý, nàng làm vậy vì phải cứu nam nhân khác! phạm tội và bị nhốt trong tù!”
      Diệp Khê Thiến cũng hít hơi, khiếp sợ hỏi lại: “Cái gì cơ?”
      “Nàng mang thai đứa con của . Lúc còn sợ ta chưa chết, còn đâm ta thêm mấy dao. Gia sản đều bị nàng lấy hết. Ngày đó, mẹ ta cũng chết.” Tề Thiên Phóng tuy kể rất nhàng, tựa như chuyện người khác, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều làm cho ngực y thêm đau đớn vạn phần.
      Y quay đầu nhìn về phía Diệp Khê Thiến, nét mặt yếu ớt làm cho người ta muốn khóc. Phút chốc, y cười ra tiếng, bi thương hỏi: “Ta có phải rất đáng chết hay ?”
      …” Diệp Khê Thiến được nữa, muốn an ủi y câu nhưng rồi thế nào cũng chẳng nên lời. Nội dung vở kịch quá hay, nhưng cũng làm người rơi nước mắt.
      Lát sau, Diệp Khê Thiến cuối cùng nhàng đáp: “Hết thảy rồi tốt thôi.”
      Xa xa có tiếng thét chói tai của nữ nhân hoà với tiếng hổ rống truyền đến khiến Diệp Khê Thiến cả kinh, xoay người muốn chạy lại xem.
      “Đừng .” Tề Thiên Phóng nhàn nhạt gọi.
      “Nếu , Dương Nhược Nhi bị Bạch Tướng Quân cắn chết đó. đau lòng sao?” Diệp Khê Thiến lo lắng hỏi.
      chết đâu, ta chỉ để Bạch Tướng Quân dạy dỗ nàng chút.” Tề Thiên Phóng trả lời, vô cùng trào phúng: “Đau lòng? Làm sao lại đau lòng? Nàng càng chết sớm càng tốt!”
      còn hận ấy?”
      “Hận! Rất hận! Vô cùng hận! Mỗi giờ mỗi khắc đều hận!” Tề Thiên Phóng giống như muốn cho Diệp Khê Thiến nghe, cũng giống như tự cho mình nghe, liên tục lặp lại. Hận sao? hận sao? Y phải nên hận sao? Nhưng sao giờ phút này y chẳng có chút cảm giác hận nào?
      cũng đâu hận. hận ấy tận xương, cũng có nghĩa là, cũng ấy tới tận xương. mình cẩn thận suy nghĩ .” Diệp Khê Thiến nhàn nhạt , xong liền rời .
      có phải thế ? Nhưng bây giờ y chẳng có chút cảm giác hận nào với nàng cả. Y tha thứ cho nàng? thể nào! Tại sao có thể hận nàng? Bởi vì có người khác ở bên ư? Tề Thiên Phóng nhìn theo hướng Diệp Khê Thiến rời suy tư đến xuất thần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :