1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Hút độc


      Hai người ngồi xe ngựa, nam tử bị thương được đặt ngả ở bên đệm lót, máu nhuộm cả đệm tơ tằm. An Nguyệt Quân lần đầu tiên có quấn quít lấy Diệp Khê Thiến, tựa người vào cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, cái gì cũng . Quanh thân bỗng nhiên tràn ngập dòng bi thương.
      Diệp Khê Thiến cũng là lần đầu thấy An Nguyệt Quân biểu lộ ra chút cảm xúc khác ngoài lạnh lùng. Mặc dù vẫn muốn như người bình thường, có vui buồn hờn giận, nhưng bi thương thế này, nàng muốn.
      Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh…
      Đột nhiên, An Nguyệt Quân có chút đơn cùng với chán ghét hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nàng biết ta trở nên điên cuồng mắt biến thành màu tím đúng ?”
      “Ừ, đẹp ghê luôn!” Diệp Khê Thiến hồi tưởng lại, tâm diễn nổi thành lời. màu tím huyễn hoặc, vô cùng thần bí, vô cùng tinh khiết, làm cho nàng chếnh choáng say mê.
      “Ha ha ha… Đẹp… Đẹp…” An Nguyệt Quân đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười ngập tràn bi thương cùng tự giễu, ngôn ngữ sớm đau đớn thể thành câu, tự lẩm bẩm: “ là đẹp … Nếu như ta có thể gặp nàng sớm chút tốt rồi.”
      Nếu đẹp, tại sao lại có kẻ mắng nghiệt? Nếu đẹp, mẹ cũng chết. Nếu đẹp, cũng
      “Làm sao vậy?” Diệp Khê Thiến bị dáng vẻ đau khổ này của An Nguyệt Quân hù, phải vì sợ , mà là lo lắng; lo đau, tâm nàng cũng đau đớn tê liệt.
      có gì.” An Nguyệt Quân khống chế lại cảm xúc, nhàn nhạt đáp nàng. phải muốn cho nàng biết, chỉ là sợ. Sợ nàng biết rồi như những kẻ khác, ghét bỏ , ghét bỏ rồi còn có thể giống như bây giờ chuyện bình thường với ? Bọn họ đáng chết! Giết họ, chưa bao giờ thấy hối hận! Nhưng mà giờ, hiểu sao, ngay giây phút này, bỗng hối hận…
      Diệp Khê Thiến nhận được câu trả lời liền gật đầu, cũng chỉ nhàng “ừ” tiếng, cũng chẳng hỏi gì thêm.
      “Nương tử, sao nàng hỏi nữa?” An Nguyệt Quân cứ nghĩ với tính cách của nàng chắc gặng hỏi đến cùng, lại ngờ rằng nàng đơn giản chấp nhận như vậy, có chút kinh ngạc.
      “Mỗi người đều có bí mật. Chờ lúc nào muốn cho tôi biết được, tôi chỉ cần tin thôi.” Diệp Khê Thiến đưa mắt nhìn sâu, nhấn mạnh từng câu từng chữ. Bởi vì , cho nên nàng tin tưởng.
      An Nguyệt Quân đáp lại ánh mắt của nàng, dòng khí bi thương quanh thân từ từ tản mát, trong tim chỉ còn mật ngọt ấm áp, nhàng trả lời: “Đến ngày, ta nhất định đem tất cả cho nàng biết, giấu giếm giữ lại gì hết.”
      Hai người tâm linh tương thông, nồng tình mật ý bao trùm như keo như sơn.
      “Lộc cộc… Lộc cộc… Lộc cộc…”
      Xe ngựa cứ , khí bên trong vẫn ấm áp ngọt ngào.
      Có lẽ xe nhanh, lâu sau, ngựa dừng lại. Phu xe cung kính báo: “Bảo chủ, phu nhân, tới Ngọc Kỳ sơn.”
      Diệp Khê Thiến ra, ánh mắt choáng ngợp. Đây chính là Ngọc Kỳ sơn, sừng sững giữa trời, cây cối xanh rì, mây mù thấp thoáng mờ ảo, gió thổi tới mang theo hơi ẩm của đất, là núi rừng nên có cảm giác uy nghi gợn sóng, lại vừa có chút gì mông lung, mộng ảo của vùng Giang Nam.
      *Giang Nam: thường hay gọi là vùng sông nước Giang Nam, là tên gọi trong văn hoá Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía Nam sông Trường Giang
      An Nguyệt Quân theo phía sau, hai má non mềm mũm mĩm, môi nhếch , ôm cổ Diệp Khê Thiến làm nũng : “Nương tử, chúng ta phải vào à?”
      nhảm, vào đến đây làm gì.” Diệp Khê Thiến tức tối liếc , bất đắc dĩ .
      “Nương tử, ta muốn vào, rất cực khổ. Lại còn có phần thưởng nữa chứ…” An Nguyệt Quân lấy lòng , mắt tràn ngập khát cầu, đáy mắt lấp loáng tia sáng.
      Diệp Khê Thiến nhấc chân muốn đạp cái, đột nhiên nhìn ống sáo trong tay , hoài nghi: “ ra cũng muốn cứu người ta chứ gì? Còn biết xấu hổ đòi phần thưởng. Chà, tính toán cũng tệ .”
      An Nguyệt Quân đáy lòng chột dạ, nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng xíu kêu: “Nào có chứ.”
      có sao?” Diệp Khê Thiến nheo mắt lạnh lùng.
      “Nương tử, chúng ta thôi, trễ nải hay đâu.” An Nguyệt Quân nũng nịu cầu hoà.
      rồi lập tức về phía trước, quay đầu nhìn phu xe, lành lạnh thốt: “Mang theo kẻ kia.”
      “Dạ.”
      Cứ như vậy, mọi người vào Ngọc Kỳ sơn. Càng vào trong càng thấy kỳ quái, càng vào càng khó khăn, mơ hồ có tiếng hổ gầm, lại thêm cây cối rậm rạp khiến cảm giác ớn lạnh cứ bao trùm.
      Diệp Khê Thiến nghe mà thân người run lên, gấp gáp xán lại gần An Nguyệt Quân hãi hùng hỏi: “An Nguyệt Quân, chắc là mình đúng đường chứ? Có con hổ…”
      “Có ?” An Nguyệt Quân đưa mắt liếc xung quanh, lạnh lùng nhìn về phía trước, sau lại quay đầu sang Diệp Khê Thiến hỏi: “Nương tử, nàng sợ hổ à?”
      “Sao lại sợ? Hổ ăn thịt người đó!” Diệp Khê Thiến càng càng hãi.
      “Nương tử sợ gì chứ, hổ thấy nàng còn phải vái lạy mới đúng.” An Nguyệt Quân giọng thầm.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến sôi máu đấm cái, dữ tợn gắt: “Đừng tưởng là tôi nghe thấy nha!”
      An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, mím môi, lệ quang , nhũn nhùn kêu: “Nương tử, ta khích lệ nàng mà.”
      “Khích lệ tôi cái gì?”
      “Khích lệ… lợi hại… nương tử lợi hại!” An Nguyệt Quân vắt óc nghĩ nửa ngày, cuối cùng cái khó ló cái khôn, gật đầu mãnh liệt đồng tình, cước bộ dưới chân vẫn ngừng.
      Diệp Khê Thiến tức thèm gì nữa.
      Bấy giờ…
      Diệp Khê Thiến giẫm lên phải cái gì mềm như bún, trơn trơn ướt ướt, ngay sau đó bỗng thấy chân mình đau xót. Nàng “ối” lên tiếng rồi ngã nhào xuống đất, ôm chặt chân mình, mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, môi cắn chặt mà vẫn kìm được than .
      An Nguyệt Quân hoảng hốt chạy lên, đầu lông mày tràn đầy lo lắng. run rẩy cuộn ống quần nàng lên liền xuất vết nanh cắn sâu mà mỏng, máu chậm rãi ứa ra, mảng đỏ tươi nhuộm hồng quần nàng, cũng nhuộm đau cả tim .
      “Là rắn độc cắn, hơn nữa độc tính rất mạnh!” Phu xe bên nhìn nhịn được chen miệng.
      An Nguyệt Quân đầu lông mày lạnh lùng, tâm thoắt cái rối loạn, đáy mắt tất cả đều là sợ hãi và sợ hãi, tay gắt gao nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, thấy nàng ngất , thống khổ đau đớn. nghẹn ngào gọi: “Nương tử, nương tử, đừng bỏ ta.” Tâm đau quặn lên như bị ai nhéo, loại đau đớn khó chịu thấu tận tim gan. Hạnh phúc của rời xa sao? Giờ phút này sớm đem bạch y nam tử bị thương nặng kia quẳng ra khỏi đầu, thâm cừu đại hận gì cũng mảy may tính đến nữa.
      “Bảo chủ, phải đem độc hút ra.” Phu xe tiếp tục : “Bất quá việc này hơi nguy hiểm, người có thể cũng bị trúng độc…”
      Phu xe còn chưa xong, An Nguyệt Quân cúi người xuống miệng vết thương của Diệp Khê Thiến hút máu đen vào, nhả ra, hút vào, nhả ra… biết làm động tác đó bao nhiêu lần, máu của Diệp Khê Thiến mới bắt đầu biến đỏ trở lại. Tuy nhiên giờ cánh môi đỏ bừng của An Nguyệt Quân lại nhuộm đen, biết là bị máu độc dính vào hay là bị trúng độc…
      Bỗng chốc cảm thấy choáng váng, An Nguyệt Quân nhắm chặt hai mắt, lại mở ra, tay nhanh chóng xé mảnh y phục đem miệng vết thương của Diệp Khê Thiến băng kín lại rồi ôm nàng lên, để nàng tựa vào trước ngực mình, để biết rằng nàng vẫn còn ở đây, bên cạnh , là thực…
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Cho cái, các nàng chớ mắng ta, hai topic lập, có rất nhiều nàng đăng nhập, số tài khoản là 41682139, các nàng nào chưa nhớ vào sớm nha. Bởi vì diễn đàn vào buổi trưa khoá, nên nếu đăng nhập nhớ đăng nhập vào buổi tối nha các nàng. Hu hu, vừa mới liếc qua comment kìa, ít quá thôi, tâm cũng lạnh, hu hu hu, khóc ròng…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Thần y Tề Thiên Phóng


      An Nguyệt Quân ôm Diệp Khê Thiến mà ngừng phát run, đầu choáng váng càng ngày càng nghiêm trọng. lắc đầu, cố làm mình tỉnh táo. Nhưng rồi trước mắt càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng nhạt nhoà, cuối cùng ngã “rầm” tiếng, mất ý thức.
      lâu sau…
      Chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt Diệp Khê Thiến là cái bàn cũ nát cùng băng ghế cũ, sau bàn là cái giá, giá toàn là dược liệu được sắp xếp rất tỉ mỉ. Diệp Khê Thiến chợt nghĩ tới mục đích lúc đầu của mình, ý thức được mình ở chỗ của thần y núi Ngọc Kỳ. Nhưng chẳng phải thần y giàu có lắm ư, chỗ này sao trông lại nghèo nàn thế này?
      Mới ngẩng đầu lên, Diệp Khê Thiến lại thêm phen hết hồn. bộ da người được treo tường làm tiêu bản, nhiều chỗ còn lưu vết máu, dưới ánh mặt trời ban ngày càng toả ra hàn khí u quỷ dị. Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm nhìn cái thứ treo tường ấy, đầu óc trống rỗng, cũng tự chủ mà nuốt nuốt nước miếng, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, thân mình bất giác liên tục lùi về phía sau khiến giường gỗ khiến nó phát ra thanh kẽo kẹt.
      “Ngươi tốt nhất nên lộn xộn.” Giọng lạnh như băng vang lên.
      Diệp Khê Thiến ngoảnh về nơi phát ra tiếng , lập tức ngây ngẩn cả người. Đây là người ư?! đến bề ngoài tuấn mỹ xinh đẹp chê vào đâu được, thần khí xuất trần như thiên tiên, vẻ mặt lãnh cao ngạo, đáng kinh ngạc nhất là mái tóc màu trắng của y. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, mái tóc y lấp lánh ánh bạch kim trông y hệt như thần tiên vậy.
      Diệp Khê Thiến mê muội ngắm y, nghĩ tới ở nơi núi rừng hoang vu thế này lại gặp được chàng đẹp trai này. Nhưng cũng phải lại, dù có đẹp trai thế nào chăng nữa, cũng có đẹp trai bằng phu quân của nàng đâu.
      “Ngươi dám nhìn nữa, ta móc mắt ngươi!” Lại là giọng lạnh như băng vang lên, lần nữa còn xen thêm chút chán ghét.
      “A?” Diệp Khê Thiến tỉnh lại, thấp giọng lầm bầm: “Mắng cái gì chứ? Nhìn chút mất miếng thịt nào ư? Được bổn nương đây ngắm cái là diễm phúc rồi.”
      Nam tử tóc trắng nhíu mày nhưng phản bác gì, tuy nhiên đáy mắt thầm mỉm cười.
      “Phu quân tôi đâu?” Diệp Khê Thiến vội vàng hỏi.
      “Ngươi là nương tử của ?”
      “À, xem như thế .” Diệp Khê Thiến cứng họng đáp được. cả hai thành thân tuyệt đối chưa có, nhưng phải cứ liền tù tì gọi nàng nương tử, nương tử, nương tử hay sao? Nhưng ngay sau đó nàng lại vội hỏi: “Phu quân tôi bị làm sao vậy? Còn nữa, tôi thế nào lại ở đây? Là ấy mang đến hả?” Trong lời hiển nhiên rất là gấp gáp.
      “À…” Nam tử tóc trắng cười lạnh phen, mang theo chút toan tính đáp: “Ngươi bị rắn độc cắn phải, vì cứu ngươi nên đem máu độc từng chút từng chút hút ra, kết quả cũng làm mình trúng độc.”
      Diệp Khê Thiến nghe mà nước mắt tuôn rơi, từng giọt thấm ướt đôi gò má. Nàng cắn chặt môi dưới, tâm biết vì sao vô cùng đau đớn. An Nguyệt Quân! sao có thể ngốc như vậy? Ngốc làm nàng muốn khóc, ngốc làm nàng đau lòng, ngốc làm nàng biết nên giận hay thương đây. Nàng đáng giá để đối xử tốt như vậy. Nàng muốn chết! Nếu như cái mạng này của nàng là dùng của để đổi lấy, thế nàng đời nào cần!
      để ý đến vết thương ở chân, Diệp Khê Thiến lập tức lao đến trước mặt nam tử tóc trắng bắt lấy cánh tay y, kích động hỏi dồn: “ ấy ở đâu? Tôi muốn gặp ấy! ấy vẫn khoẻ chứ?”
      chết được. Vì nữ nhân mà cả mạng mình cũng cần, kẻ như vậy quá ngu xuẩn! Ta, Tề Thiên Phóng, khinh thường !” Tề Thiên Phóng mặt thay đổi ra lời miệt thị khiến người ta chán ghét.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến chần chờ cho y cái tát. khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Thiên Phóng lập tức xuất năm ngón tay đỏ chót. Diệp Khê Thiến giận run nhìn Tề Thiên Phóng chằm chằm, gào: “ cho phép ấy như vậy!”
      “Ngươi dám đánh ta?!” Tề Thiên Phóng lửa giận ngút trời trừng Diệp Khê Thiến, y nắm chặt lấy tay nàng, chán ghét tuyên bố: “Ngươi có tư cách gì đánh ta? Tính mạng của ngươi và của , còn của người khác nữa đều ở trong ta, ngươi có tư cách gì?!”
      Diệp Khê Thiến tia sợ hãi nhìn thẳng đáp lại Tề Thiên Phóng, trần đầy kiên định mà cũng bừng bừng lửa giận, lớn tiếng quát: “Mạng của tôi thích lấy lấy, chẳng sao hết, nhưng được phép ấy như vậy!”
      “Ngươi sợ?” Tề Thiên Phóng kinh ngạc.
      “Sợ? Làm sao lại sợ! Ai chẳng sợ chết!” Diệp Khê Thiến muốn thoát khỏi gọng kìm của Tề Thiên Phóng nhưng được, đành khinh thường mà cãi nhau với y: “Nhưng mà so với mạng của tôi, ấy quan trọng hơn nhiều!”
      Tề Thiên Phóng lực nắm tay Diệp Khê Thiến tăng thêm mấy phần, tự thào lẩm bẩm: “ phải, phải vậy! Nữ nhân đều là hạ tiện!”
      Bất thình lình, Tề Thiên Phóng nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay muốn tát y thêm cái nữa, mắt khinh thường liếc Diệp Khê Thiến: “Ngươi cho là ta chịu để ngươi đánh lần thứ hai sao?”
      “Mau cho tôi biết ấy ở đâu!” Diệp Khê Thiến chán ghét nhìn Tề Thiên Phóng. Người con trai xinh đẹp như vậy mà bản tính xấu xa. Não nàng đột nhiên nghĩ đến ý tưởng liền : “ , tôi khiến sống bằng chết cho mà xem!”
      “Bản thân ta cũng muốn thử chút cái ‘sống bằng chết’ của ngươi là cái gì đấy.” Tề Thiên Phóng vừa lạnh lẽo vừa cuồng nộ , tuy nhiên tâm bị nàng quấy nhiễu đến đục ngầu. Y biết nữ nhân là cái dạng gì. Tất cả đều làm người khác chán ghét, hèn hạ, tham tiền, ham sống sợ chết, giống như con tiện nhân kia vậy! Nhưng… nàng sao lại khác biệt thế này?
      Diệp Khê Thiến chau mày, phút chốc đột ngột dùng sức lên đầu gối nhắm thẳng ‘chỗ nguy hiểm’ của Tề Thiên Phóng nhưng lại nhanh lẹ bị y né được. Diệp Khê Thiến chán nản liếc y. Tên đáng ghét!
      “Ha ha ha, đây chính là ‘sống bằng chết’ mà ngươi đó sao? Quả thực là ‘sống bằng chết’ nhỉ?” Tề Thiên Phóng giễu cợt nhìn nàng, châm chọc cười tiếng.
      …” Diệp Khê Thiến ngừng giẫy giụa.
      “Buông nàng ra.” thanh lạnh đến thể lạnh hơn được nữa vang lên khiến hai người giằng co phải ngừng lại.
      Diệp Khê Thiến ngoảnh đầu, thấy An Nguyệt Quân sắc mặt tái nhợt suy yếu dựa vào cạnh cửa, vội vàng dùng sức thoát khỏi trói buộc của Tề Thiên Phóng chạy lại bên , sốt sắng hỏi: “An Nguyệt Quân, An Nguyệt Quân, có chỗ nào thoải mái ? Có chỗ nào đau ? Có chỗ nào…”
      Chưa dứt nàng bị ôm chặt vào trong lồng ngực, giọng ở bên lỗ tai nàng suy yếu nhưng kiên định: “Có nàng ở đây, ta chỗ nào cũng đau…”
      Lời thâm tình của làm lòng người rúng động, thanh suy yếu cũng khiến nàng đau lòng, được quen thuộc ôm vào trong ngực, nhận ánh mắt thương nuông chiều của , tất cả đều làm Diệp Khê Thiến chịu nổi mà rơi lệ. Nàng vừa khóc vừa mắng: “ là thằng ngốc, thằng ngốc, thằng ngốc, thằng ngốc…”
      “Nương tử, vì nàng, ta cam chịu làm tên ngốc.” An Nguyệt dịu dàng , đáy mắt là tình say đắm khiến lòng nàng mê mải chìm vào: “Nương tử, ta…”
      may, lời còn chưa hết, người ngất .
      “An Nguyệt Quân! Phu quân! Phu quân! Phu quân à! Tỉnh lại, tỉnh lại …” Diệp Khê Thiến hoảng hốt kêu , đôi mắt ngập tràn sợ hãi, nước mắt càng chảy mau hơn.
      chẳng qua là té xỉu thôi, ngươi cần lo lắng như vậy.” Trông nàng chạy về phía vòng tay của người nam nhân khác, đột nhiên Tề Thiên Phóng lại có chút mất mát. Lại nhìn nàng vì nam nhân vô dụng đó mà thương tâm, tâm có chút thoải mái, chỉ đành thuận mà mở miệng.
      nhất định phải cứu ấy! Van cầu !” Diệp Khê Thiến quay đầu kích động nhìn Tề Thiên Phóng, cứ như là trông thấy chúa cứu thế bằng.
      “Yên tâm, chết đâu. Độc của ta giải rồi.” Tề Thiên Phóng lạnh lùng đáp, lời thể che hết được vị chua. Y bây giờ là thế nào đây? Y thề bao giờ động tâm nữa. Y thề rồi! thề bao giờ động tình nữa… bao giờ… nữa…
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, nam phụ thứ 2 xuất . Các nàng hài lòng chưa? Khà khà, ý kiến ý cò gì, vào đây: 71481237. Khụ, vào topic đừng có kinh ngạc gì nha! Khà khà khà, trước khi bay , nhắc nhở nữa nè, comment đừng có ít quá nhé…
      Đảm bảo chơi 1 chọi 1! Nam phụ thứ 2 chẳng qua dùng làm nền thôi, là nam phụ 2 cũng tính đúng nữa! He he, ta thích tình 1-1 mà, thích n-p, cũng thích n-p kiss, làm các nàng thất vọng rồi…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: ấy là của tôi!


      “Vậy sao tại ấy lại ngất ? Có phải độc còn sót ?” Diệp Khê Thiến đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Nguyệt Quân, lo lắng hỏi.
      Mặt Tề Thiên Phóng biến sắc, lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi dám nghi ngờ y thuật của ta?” Dưới ánh mặt trời, mái tóc trắng mông lung loé ra kim quang.
      ! phải! Tôi chỉ… chỉ… chỉ là…” Diệp Khê Thiến nhìn Tề Thiên Phóng chần chờ.
      “Vừa mới xử lý sạch độc trong cơ thể, thân thể dĩ nhiên suy yếu, ngã bệnh còn nằm yên chỗ nghỉ ngơi còn chạy loạn lung tung!” Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân im lặng nằm trong lòng Diệp Khê Thiến, đáy mắt vô cùng khinh thường. nghĩ tới nam nhân vô dụng như lại khiến nàng khuynh tâm đến vậy.
      Diệp Khê Thiến mất rất nhiều sức mới chuyển được An Nguyệt Quân về lại giường, trong khi đó Tề Thiên Phóng mực thờ ơ lạnh nhạt chẳng thèm giúp.
      “Mặc dù tôi ghét nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn .” Diệp Khê Thiến bên đắp chăn gọn gàng cho An Nguyệt Quân, bên dịu dàng ân cần lau mồ hôi khuôn mặt tuyệt mỹ của , ánh mắt vô cùng chuyên chú, hồi lâu sau nàng mới xoay người với Tề Thiên Phóng như .
      “Vì cứu ngươi?” Tề Thiên Phóng châm chọc: “Hoá ra ngươi còn biết lễ nghĩa?”
      .” Diệp Khê Thiến phản bác, đôi mắt nàng tràn đầy nhu tình ngắm An Nguyệt Quân, tay nắm chặt tay , sửa lại: “Vì cứu ấy, tôi mới cảm ơn .”
      Tề Thiên Phóng sửng sốt. Ánh mắt kia của nàng rất đẹp, kiên định mà vẫn ngập tràn tình cảm thương, cả người nàng tản ra mùi vị mê hoặc. Giờ phút này đầu óc y trống rỗng, si mê. Bỗng nhiên y lại nghe nàng hỏi: “Còn người kia như thế nào?”
      lại càng thảm. Kịch độc biết tên, đến nay vẫn chưa giải được, chẳng qua là kìm hãm lại.” Tề Thiên Phóng ngượng ngùng hồi tỉnh đáp.
      “Vậy ta chết ư?” Diệp Khê Thiến lo lắng.
      , có ta ở đây chết được.” Tề Thiên Phóng tự tin .
      Diệp Khê Thiến gật đầu, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh…
      từng giết người à?” Diệp Khê Thiến có chút sợ hãi hỏi.
      Tề Thiên Phóng đầu tiên là sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ai mà chưa từng giết người?”
      “Vậy có thói quen lột da người làm tiêu bản ư?” Diệp Khê Thiến nuốt nuốt nước miếng, chăm chú nhìn tiêu bản da người treo tường, rụt rè tiếp.
      Tiêu bản? Tề Thiên Phóng nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của nàng nhìn quanh liền hiểu, ác độc trả lời: “Đúng vậy.”
      Mặt Diệp Khê Thiến trắng bệch, thân thể sợ hãi rụt lùi về phía sau.
      “Cho nên nếu ta muốn làm gì, hi vọng ngươi tốt nhất nên phản kháng.” Tề Thiên Phóng chậm rãi áp sát, mặt vẫn vô cảm như cũ, nhưng thay vì vẻ lạnh như băng là nụ cười tà ác.
      “Cái gì?” Diệp Khê Thiến nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Tề Thiên Phóng, người lùi về tận mép giường, lại chú ý đến mái tóc trắng của y, câu hỏi tuột ra khỏi miệng kịp nghĩ: “ vì sao lại có tóc trắng vậy?”
      Sắc mặt Tề Thiên Phóng phút chốc biến đổi. Nó lãnh mạc đến tàn khốc, mắt y chằm chằm nhìn Diệp Khê Thiến khiến nàng run sợ. Nháy cái, cổ nàng kề thanh kiếm, Tề Thiên Phóng lãnh : “Trước kia, ai hỏi ta cái này, chỉ có chết! Mà ngươi, cũng ngoại lệ.”
      rồi kiếm nhích tới vài phân, mơ hồ có thể thấy tơ máu xuất , Diệp Khê Thiến cười cười, e dè kêu: “Thần y, kiềm chế chút, đao kiếm có mắt đâu.”
      “Ngươi sợ chết sao?” Tề Thiên Phóng gằn từng chữ từng chữ, vẻ mặt giễu cợt, tiếp: “Nữ nhân các ngươi cả lũ đều là tiện nhân khẩu thị tâm phi.”
      *khẩu thị tâm phi: có thể hiểu là ngoài miệng này nhưng trong lòng nghĩ khác, đồng nghĩa với khẩu xà tâm phật
      “Chỉ tiếc là có ấy ở đây, tôi chết được.” Diệp Khê Thiến lùi về sau được nữa liền dựng thẳng người lên kiên định đáp.
      Mới xong, giường đột nhiên lại truyền đến thanh rên rỉ nỉ non suy yếu: “Nương tử… Nương tử… Nương tử à…”
      Diệp Khê Thiến xúc động đến kiếm ở cổ cũng thèm để ý nữa, trực tiếp giẫy giụa quay đầu khiến cái cổ trắng nõn của nàng xẹt đao, máu ứa ra giọt giọt rơi xuống. Vẫn là đôi gò má tinh xảo ấy, vẫn là cái miệng khéo léo ấy, nhưng giờ phút này tất cả đều trắng bệch. Diệp Khê Thiến kích động gọi: “Phu quân! Phu quân! A! tỉnh, tôi lo… lo… lo…” Vừa nước mắt nàng ứ đọng nơi khoé mi.
      An Nguyệt Quân đau lòng nhìn nàng, tay run rẩy hướng về phía khuôn mặt Diệp Khê Thiến, chuyên chú, nhu tình, tràn đầy thương. đứt quãng : “Nương tử… nương tử đừng… đừng khóc… nàng khóc, ta đau lòng…”
      Mắt chợt bắt gặp vết kiếm cổ nàng, đồng tử An Nguyệt Quân dần dần nhuốm màu đen lạnh, sát khí tích tụ nơi đáy mắt, cuồng nộ kinh khủng, phối với làn da tái nhợt lúc này trông y hệt quỷ mị tà! lạnh giá và độc hỏi: “Ai?!”
      “A?” Diệp Khê Thiến bị câu hỏi đầu cuối của làm cho sửng sốt, mãi mới phản ứng được vội che giấu: “Là do tự tôi cẩn thận thôi.” xong mới tự mắng mình ngu, vết thương rành rành như vậy làm sao mà mình tự làm được!
      An Nguyệt Quân nhìn đến kiếm Tề Thiên Phóng cầm trong tay, rít từng chữ từng chữ: “Là ngươi!” Lời mỏng mảnh nhưng ngập tràn lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.
      Tề Thiên Phóng dõi mắt nhìn An Nguyệt Quân, cứ cho rằng chết nhát, ai ngờ lại phải vậy. Áp lực này, lãnh ý này, sát khí này, tuyệt đối bình thường! Hình như chuyện càng ngày càng thú vị. Tề Thiên Phóng tà mị cười cười, y hỏi ngược lại: “Ngươi cứ xem?”
      “Ầm!” Kiếm bị chặt đứt làm vài đoạn, mặt và cổ Tề Thiên Phóng cũng bị đao chém sâu. Y híp híp mắt đảo qua Diệp Khê Thiến còn sững sờ. Chắc chắn phải nàng! Vậy … Mắt lại chuyển hướng về An Nguyệt Quân thở dồn dập giường. Là ư?
      Ánh mắt An Nguyệt Quân thẳng tắp găm người Tề Thiên Phóng, ho khan gầm: “Đây… là… quá tiện nghi… cho ngươi! Dám đả thương… nàng… chỉ có chết!”
      “Đúng ?” Tề Thiên Phóng liếm liếm khoé môi chảy máu, hờ hững trêu ngươi: “Thế sao ta còn đứng ở đây? Là vì ngươi bị thương? Hay là còn có nguyên nhân khác?”
      Đáy mắt An Nguyệt Quân lên chút u quang, trả lời.
      Tề Thiên Phóng ngó An Nguyệt Quân hồi lâu, tay đột nhiên bắt lấy bả vai Diệp Khê Thiến từ từ mơn trớn, tràn ngập dụ dỗ lại làm như vô ý nỉ non: “Làm sao bây giờ? Ta nghĩ ta thích nàng…”
      đợi Diệp Khê Thiến mở miệng, An Nguyệt Quân cướp lời, trong mắt tràn đầy băng giá và sát khí cùng ít sợ hãi nhàn nhạt. cầm chặt tay nàng, lớn tiếng: “Nàng là của ta!”
      “Ha ha, các ngươi còn chưa có thành thân, ta vẫn còn cơ hội.” Tề Thiên Phóng nâng lên lọn tóc của Diệp Khê Thiến, tiếp tục giễu cợt.
      “Khụ khụ… Ngươi… buông… buông nàng ra!”An Nguyệt Quân mặt thay đổi gằn.
      An Nguyệt Quân cứ ho khan mãi làm Diệp Khê Thiến thấy mà đau lòng.
      “Nàng…”
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến bất thình lình quay lại tát Tề Thiên Phóng cái, gương mặt chút thay đổi tuyên bố: “Tôi là của ấy, ấy cũng là của tôi, còn chẳng là cái thá gì cả, chưa?!”
      Tề Thiên Phóng sôi máu túm lấy tay nàng, chậm rãi bóp chặt, lạnh băng và tức giận ngút trời rít: “Đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng!”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): He he, thông báo đây, tối hôm nay ta phải thi cho nên biết có online được hay , thành xin lỗi mọi người nha. Ôn thi cũng mệt mỏi lắm, chút sức tàn gượng dậy cũng cạn kiệt rồi. Nên dù hôm nay cố tìm cách online, nhưng số chữ có thể ít chút, hu hu hu, ta cố ý đâu…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Nương tử, đau lắm à?


      “Rắc rắc…”
      thanh gãy gọn vang lên.
      Mặt Diệp Khê Thiến trắng xanh, cánh môi bị nàng cắn rỉ cả máu, mồ hôi giọt giọt rơi xuống nhưng mắt vô cùng quật cường, có thấp thoáng ánh lệ lại bị nàng khống chế cho rơi xuống, đến tiếng rên nàng cũng cho thoát ra khỏi cổ họng, chỉ chăm chăm nhìn Tề Thiên Phóng. Đau… tê tâm liệt phế… lan tràn tới toàn thân…
      ngờ ngươi giỏi như vậy, gãy tay cũng kêu tiếng!” Tề Thiên Phóng tán thưởng nhìn Diệp Khê Thiến. Nữ nhân này khiến y phải mở rộng tầm mắt rồi, ngay cả nam tử có khi cũng làm được thế, nàng lại có thể kiên cường đến vậy khiến y bội phục thôi.
      giây sau, Diệp Khê Thiến hôn mê bất tỉnh.
      Mắt An Nguyệt Quân mở to, tay nắm chặt, khuôn mặt vô cảm băng lãnh, , phải là kinh khủng! Đồng tử đen láy tinh khiết bắt đầu phai màu…
      Khi Tề Thiên Phóng định thần lại, ánh mắt An Nguyệt Quân hoàn toàn chuyển tím. gầm lên: “Ngươi đả thương nàng!”
      rồi ho khan hai tiếng, người chậm rãi ngồi dậy tới trước mặt Tề Thiên Phóng, tàn khốc : “Nàng là bảo bối trân quý của ta, bảo bối ta cẩn thận che chở, ngươi thậm chí dám đả thương nàng!”
      Gió ù ù nổi lên từ từ quây thành vòng quanh thân An Nguyệt Quân, tóc đen phấp phới tung bay, bàn ghế càng ngừng lay động, thậm chí cả giường cũng lay động. khí trong phòng nồng nặc nỗi sợ hãi kinh hoàng.
      “Ngươi… rốt cuộc… là ai?!” Tề Thiên Phóng kinh hãi nhìn màn trước mặt. Đây là nghiệt phương nào?!
      An Nguyệt Quân điên cuồng đến còn nghe thấy gì, chỉ ngừng tự lẩm bẩm: “Ngươi đả thương nàng! Thậm chí dám đả thương nàng! Dám đả thương nàng…” Nàng là bảo bối của , cầm tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, là ấm áp duy nhất của , là tình cảm chân thành của , là tất cả mọi thứ của ! Lại có kẻ dám đả thương nàng! Chết, quá tiện nghi cho y, làm y sống bằng chết!
      Thoáng chốc, bên trong gian phòng, bàn ghế, giường chiếu, đến cả cánh cửa cũng vỡ vụn.
      Lúc này kèm theo tiếng “rắc rắc” chói tai vang lên, hai chân Tề Thiên Phóng gãy lìa làm y ngã nhào mặt đất, thân thể cũng có nhiều chỗ bị thương. An Nguyệt Quân mắt chớp cũng chớp cái, lạnh lùng gằn: “Ngươi đối xử với nàng thế nào, ta cũng làm thế với ngươi! Ta giết ngươi là bởi ngươi còn phải chữa trị cho nàng!”
      “Ha ha, thú vị, thú vị lắm! Ngươi chắc chắn ta chữa trị cho nàng sao?” Tề Thiên Phóng cười khẽ, cứ như người bị thương phải là y vậy.
      “Ta khiến ngươi phải chữa trị cho nàng!” An Nguyệt Quân vẫn lạnh lùng .
      “Ta, Tề Thiên Phóng, bình sinh căm ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp! Nếu ngươi cứ buộc ta chữa cho nàng, vậy ta càng thập phần chữa!” Tề Thiên Phóng khoé miệng lạnh nhạt nhếch môi, dường như chuyện gì đời cũng đều liên quan tới y, cái gì y cũng để vào mắt, nhưng đáy lòng lại là nỗi đau đớn khôn nguôi. Những thứ này làm y nhớ lại quá khứ đó… Thân xác đau, tâm còn đau hơn!
      “Thế sao?” An Nguyệt Quân đạm mạc nhìn y, hai mắt loé sáng u, mặt ngoan : “Dương Nhược Nhi.”
      “Cái gì?!” Sắc mặt Tề Thiên Phóng đại biến, đầu lông mày toát ra niềm căm hận, hận, hận đến tận xương tuỷ: “Làm sao ngươi biết?!”
      An Nguyệt Quân đáp: “ phải ngươi vẫn muốn báo thù sao? Ta cho ngươi biết nàng ta ở đâu.” Lạnh lẽo, hàn, đôi mắt băng giá hơn tuyết ngày đông.
      Tề Thiên Phóng chấn động. Y sai lầm, lại cho kẻ chết nhát vô dụng, xem ra nhìn người quá sơ sẩy rồi. Giống như Dương Nhược Nhi, phải cũng là do y mù quáng sai lầm sao? Bất quá y nghĩ, lần này hẳn cũng sai lắm, cuối cùng y ngẩng đầu, trả lời: “Ta cứu nàng, nàng làm ta thấy hứng thú.”
      Mặt An Nguyệt Quân biến sắc, muốn cái gì nữa nhưng thần khí càng trở nên tái nhợt, rốt cuộc thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
      Bên trong phóng mảnh yên tĩnh…
      “Ôi chao… Hai người hôn mê bất tỉnh, phải làm thế nào đây?” Lát sau, Tề Thiên Phóng mới lắc lắc đầu, buồn rầu ca thán, tẹo cũng vì cái chân đứt lìa của mình mà lo lắng. Y là thần y mà, phải sao?
      Sau đó, y chu môi huýt sáo tiếng, ngoài cửa liền có con hổ tiến vào. Nó khổng lồ, toàn thân phủ lớp lông mao vàng vằn đen nhàn nhạt, ngực bụng và tứ chi có lớp lông mao trắng, cái đuôi vằn đen nhánh làm nổi bật bộ lông hoàn hảo. Nó thấy Tề Thiên Phóng bị thương liền tức giận rống lên, dáng vẻ thập phần đáng sợ.
      Nó tới gần Tề Thiên Phóng, dụi dụi vào lồng ngực y. Tề Thiên Phóng vỗ vỗ nó, hướng nó gượng người dậy, con cọp hiểu ý, phối hợp nâng y ra ngoài.

      Chờ An Nguyệt Quân tỉnh lại lần nữa qua hai ngày. Mở mắt, đầu tiên sửng sốt, sau đó tức ngồi bật dậy, miệng ngừng gọi: “Nương tử, nương tử, nương tử ơi…”
      Nhanh chóng bị cánh tay đè xuống, lặng lẽ nâng mắt, thấy khuôn mặt lo lắng của Diệp Khê Thiến ở trước mặt mình. Nàng đưa tay muốn vuốt tóc , ngờ mới động cổ tay lại chạm đến chỗ bị thương, đau đến ứa nước mắt.
      An Nguyệt Quân đau lòng muốn chạm vào cánh tay băng bó trắng toát của nàng, thấy nàng đau lại vội vã rụt về, khẩn trương: “Nương tử, đau lắm à?”
      thổi chút hết đau.” Diệp Khê Thiến cảm động, đột nhiên nghĩ đến hành động hồi trước của , bật .
      “Ừ.”
      Đáp xong, An Nguyệt Quân nhàng mà thổi, chăm chú, dịu dàng, cẩn trọng làm tim Diệp Khê Thiến phập phồng mật ngọt ấm áp, lông mi dài càng ngừng rung động. Hồi lâu sau, An Nguyệt Quân ngẩng đầu hỏi: “Nương tử, bây giờ còn đau ?”
      , đau chút nào, .”
      Nhìn cánh tay bị thương của nàng, đáy mắt đột nhiên lên chút sợ hãi. An Nguyệt Quân ôm nàng chặt, kích động hỏi tiếp: “Nương tử, ta là của nàng, nàng là của ta sao?”
      cái quái gì thế?” Diệp Khê Thiến buồn cười nhìn . Ngốc nghếch, dĩ nhiên nàng là của !
      “Nương tử, khi nào chúng ta ?” An Nguyệt Quân đáy lòng sợ hãi sâu sắc. xuất của Tề Thiên Phóng… Nếu như có thể, muốn giết y! Tuy thế, đáy mắt vẫn cứ hồn nhiên làm nũng.
      “Ngốc à, khỏi hẳn chưa ?” Diệp Khê Thiến bận tâm xem xét .
      “Tốt, tốt lắm nương tử, nàng nhìn ta vui vẻ chưa này.” Rạo rực cười cười, tuy nhiên, sắc mặt tái nhợt của An Nguyệt Quân vẫn thể giấu hết.
      Thấy thế Diệp Khê Thiến vừa buồn cười vừa đau lòng.
      “Ngươi khỏi nhanh lắm, nhưng cánh tay của nàng vẫn chưa ổn, ít nhất hai ngày tới vẫn được lộn xộn.” giọng chen vào.
      Hai người quay đầu, thấy Tề Thiên Phóng chân băng bó ngồi xe lăn, gương mặt đạm mạc, tóc trắng tung bay, phía sau y còn có con hổ.
      An Nguyệt Quân thấy nó, vẻ mặt canh giác bước lên chắn trước mặt Diệp Khê Thiến: “Nương tử, có hổ! Đừng sợ, ta bảo vệ nàng!”
      Ai ngờ Diệp Khê Thiến đẩy ra, tới trước mặt con hổ sờ sờ đầu nó, thân mật bảo: “Bạch Tướng Quân hôm nay ngoan nha.”
      Con hổ vui sướng dụi dụi vào ngực Diệp Khê Thiến. An Nguyệt Quân nổ đom đóm mắt chạy lên phía trước, hướng nó quát: “Xê ra! Chỗ kia là của ta đó, cho phép mi đụng vào!”
      Con hổ trừng mắt lại, hướng An Nguyệt Quân rống tiếng, rồi thèm để ý đến tiếp tục cọ.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân đáng thương kêu, đôi mắt ngập nước nhìn nàng, kiểu như oán phu nơi khuê phòng vậy, rất tội nghiệp.
      “Ngốc à, cái gì đó? Cùng con hổ ghen cái gì?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu.
      Thấy người hổ thân quen như là bạn lâu năm, An Nguyệt Quân đột nhiên hỏi: “Nương tử, ta ngủ bao lâu rồi?”
      “Hai ngày.” Diệp Khê Thiến đáp.
      “Hai ngày? Nàng…” An Nguyệt Quân liếc qua liếc lại giữa hai người Diệp Khê Thiến và Tề Thiên Phóng, chần chờ.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Ngày hôm qua có online, xin lỗi, hướng các nàng dập đầu cái. Sau đó lại cảm thấy chương mình vừa viết ngẫu hứng, chả hay tẹo nào. Mọi người xem xong rồi biết có thấy hay ? Nếu hay để ta delete. Mọi người nhất định phải comment lại cho ta biết nha. Số tài khoản diễn đàn: 41682139. Haizzz, hình như ta lại bị bệnh nhảm rồi phải…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Nương tử, chán nàng


      “Cái gì?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi lại.
      “Nương tử với…” Cái tên Tề Thiên Phóng đó có phải rất thân rồi ? An Nguyệt Quân bỗng ngập ngừng câu ở môi, nghĩ muốn ra, nhưng thế nào cũng mở miệng được. Cuối cùng nhìn đến con hổ già gầm bèn lập tức thốt: “Nương tử, làm sao nàng lại cùng con hổ kia quen thân như vậy? Nhớ kỹ mấy ngày trước nàng vẫn còn sợ nó lắm mà? Bây giờ còn hại ta ghen, nương tử xấu.”
      Hiển nhiên câu sau cùng rất , nhưng vẫn đủ để truyền vào lỗ tai Diệp Khê Thiến. Nàng dở khóc dở cười bảo: “Phu quân ơi là phu quân… Hai ngày nay hôn mê, tay tôi vừa bị thương, thỉnh thoảng ra mồ hôi lạnh tôi còn lau kịp, còn phải làm phiền Bạch Tướng Quân giúp. Nhờ nó mực ở bên hỗ trợ nên nhanh như vậy mới có thể tỉnh lại đấy. Mặc dù lần đầu tiên thấy nó tôi cũng sợ thiếu chút nữa chết ngất , bất quá hai ngày tiếp theo tôi mới biết, hoá ra hổ lại ngoan ngoãn dễ thương đến như vậy.”
      “Nương tử, nó bằng ta sao? Nó khả ái đáng như ta sao?” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt bồ câu, oán giận nhìn Diệp Khê Thiến, miệng lưỡi lảm nhảm đầy vị chua.
      Diệp Khê Thiến đưa tay muốn véo mặt An Nguyệt Quân, khổ nỗi tay bị thương nên đành thôi. Nàng cười híp mắt, ngâm nga : “Phu quân à, so với nó khôn hơn, chắc chắn đấy.”
      An Nguyệt Quân vừa nghe, lông mày, mắt đẹp, mũi thon, miệng , tất cả đều nở nụ cười thoả mãn khả ái, đáng hết sức. Vốn mở to đôi mắt đầy ý cười, bỗng liếc đến nam tử bên cạnh trông hơi xơ xác tiêu điều, lạnh giọng: “Ngươi nghĩ tìm cái chết?” Mắt cứ giữ yên dõi theo y.
      Tề Thiên Phóng vừa nghe, cũng đáp, vô cùng đạm mạc, hai mắt cũng chẳng có nhiệt độ, đến cả đường viền gương mặt tuấn tú cũng đều là lạnh lùng.
      Diệp Khê Thiến nhìn trái ngó phải hai người này. Tề Thiên Phóng, con người này, tuy lúc đầu làm nàng chán ghét, nhưng hai ngày qua lại rất tận tâm thay nàng chữa trị tay. Bất quá, nàng đối với y vẫn cứ chán ghét. Dù sao y cũng là người bẻ gãy cổ tay nàng! Loại đau đớn đó, nàng bao giờ quên.
      Mắt nàng lại đưa tới vết thương ở chân Tề Thiên Phóng, đáy lòng có cảm giác gì. Thương hại? . Là do y bẻ gãy cổ tay nàng trước cơ mà! Trừ phi nàng ngu ngốc mới thương hại y. Cao hứng? Có lẽ vậy. Nàng cũng chả phải người thiện tâm gì, tính tình rất xấu, từ trước đến giờ có thù đều phải trả.
      “Sao ngươi hỏi tình cảnh của kẻ kia xem? thảm hơn ngươi nhiều.” Tề Thiên Phóng mắt xếch dài nhàn nhạt liếc An Nguyệt Quân.
      ta thế nào?” Diệp Khê Thiến lo lắng đoạt lời trước.
      “Vết đao căn bản là mau hồi phục, nhưng còn độc, cần phải có thời gian.” Tề Thiên Phóng bắt gặp Diệp Khê Thiến, ánh mắt đạm mạc xôn xao, thanh có chút nhu hoà.
      đâu?” An Nguyệt Quân muốn nhìn hai người đầu mày cuối mắt, lập tức lạnh giọng xen giữa.
      “Gian phòng cách vách.” Tề Thiên Phóng đột nhiên cười tiếng, tay cố hết sức đẩy xe lăn nhưng mãi nó cũng động, giống như bị mắc kẹt. Bạch Tướng Quân thấy thế lập tức tiến lên dùng chân đẩy, xe liền lăn được mấy vòng.
      Đẩy xong, nó rống lớn tiếng, giống như cao hứng, hay là tức giận, theo Tề Thiên Phóng ra ngoài.
      An Nguyệt Quân muốn tới đỡ Diệp Khê Thiến, bảo: “Nương tử, chúng ta cũng coi chút.”
      Giây sau, Diệp Khê Thiến đẩy An Nguyệt Quân ra. An Nguyệt Quân đáng thương ngó nàng, gương mặt tuy tái nhợt nhưng phá lệ làm người ta mến, làm người ta đau lòng. Diệp Khê Thiến thở dài: “Tôi phải bà già bảy tám chục tuổi được.”
      An Nguyệt Quân vẫn quấn lấy nàng, nắm tay bị thương của nàng, ấm áp : “Nương tử, ta vẫn muốn nắm tay nàng, nắm cho đến khi hai chúng ta tóc trắng xoá.”
      Diệp Khê Thiến chăm chú nhìn An Nguyệt Quân, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Nàng nở nụ cười, vô cùng đẹp, vô cùng hạnh phúc, nhàng mà kiên định đáp: “Được.” Nếu như trời cao cho phép.
      Hai người vừa vừa tâm tình tới gian phòng cách vách.
      Bên trong, Tề Thiên Phóng chờ ở bên giường. An Nguyệt Quân làm như thấy y, trực tiếp tới đầu giường, nhíu mày nhìn người giường hỏi: “Bao lâu nữa mới tỉnh?”
      biết, thiếu loại dược liệu, chế ra giải dược.” Tề Thiên Phóng đáp.
      Diệp Khê Thiến từ phía sau đến, thấy nam tử sạch giường hoàn toàn kinh ngạc. nghĩ tới sau khi xoá sạch bùn đất dơ bẩn, chữa khỏi các vết sẹo mặt, trông y cũng khá đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh ràng, lông mi thô mà đậm, chỗ nào là lộ ra vẻ cương nghị.
      “Thuốc gì?” An Nguyệt Quân lạnh lùng hỏi.
      “Thuốc này dễ tìm, cách đây rất xa, ở núi Dương Sơn, tên là Thu Tâm Thảo, mọc ở vách đá, lá cây hẹp dài, hoa năm cánh màu lam, hoa này chính là dược liệu, tại đúng trong thời điểm nở hoa.” Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân cái, đáy mắt lên u quang, nhàn nhạt giải thích.
      “Ý của là…” Diệp Khê Thiến nhíu mày.
      “Phải cử người hái Thu Tâm Thảo.” Ánh mắt Tề Thiên Phóng dừng lại người An Nguyệt Quân.
      “Ta .” An Nguyệt Quân hiểu ngay ý tứ của y, lập tức lạnh lùng phản bác.
      “Phu quân, ở đây tất cả mọi người đều bị thương, chẳng lẽ phu quân nhẫn tâm để nương tử lấy?” Diệp Khê Thiến nhìn xung quanh lượt, ánh mắt lại rơi vào sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt của An Nguyệt Quân.
      “Nương tử, nàng có thể kêu .” Ngón tay An Nguyệt Quân chỉ chỉ Tề Thiên Phóng, ý xấu bĩu môi.
      “Ngốc à, ta như vậy cái gì mà ?” Diệp Khê Thiến đối với An Nguyệt Quân quả thực hết thuốc chữa, chỉ có thể bất đắc dĩ than.
      “Vậy bò.” An Nguyệt Quân hừ lạnh tiếng, nhàn nhạt liếc Tề Thiên Phóng. Tốt nhất là luôn , đừng có về.
      Cái này… Diệp Khê Thiến cũng chẳng biết thế nào nữa.
      “Nương tử, ta cũng là người bị thương nha.” An Nguyệt Quân thuận theo, làm nũng. muốn rời nàng, nàng là của , vẫn luôn như thế. Rời nàng, hai người họ có thể hay ! nhất quyết để chuyện đó phát sinh!
      “Nhưng mới nãy là khoẻ lắm rồi mà?” Ánh mắt Diệp Khê Thiến căng thẳng, khẩn trương hỏi.
      “Ta… giờ ta… ta… có khoẻ… nương tử…” An Nguyệt Quân méo miệng đáng thương nhìn Diệp Khê Thiến, đôi mắt ngân ngấn ánh lệ.
      “Ngươi nghỉ ngơi , hai ngày nữa là hồi phục.” Tề Thiên Phóng đột nhiên chen vào.
      “Phu quân, vậy cứ nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi .” Diệp Khê Thiến nghe Tề Thiên Phóng , lập tức vui vẻ thông báo với An Nguyệt Quân, tâm nhàng buông lỏng, sao là tốt rồi.
      , nương tử, ta muốn, muốn .” Nhất là ở tình huống này! An Nguyệt Quân thấy cự tuyệt được, lập tức trực tiếp ăn quịt.
      …” Diệp Khê Thiến im lặng nhìn bộ dạng hư hỏng của An Nguyệt Quân, biết nên giận hay nên cười, chỉ có thể khuyên: “Phu quân, đây là chuyện sống còn, là đại .”
      thèm, biết, vô luận thế nào ta cũng , ta muốn rời khỏi nương tử nhiều ngày như vậy, hơn nữa nàng cũng ngã bệnh, ta phải ở bên cạnh chiếu cố mới an tâm.”
      Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài tiếp: “Phu quân yên tâm , có thần y ở đây chiếu cố, chờ phu quân trở lại, nương tử khoẻ như vâm rồi.”
      Cũng bởi vì có tên thần y chết tiệt ấy ở đây, ta mới an tâm! An Nguyệt Quân uất đỏ mắt thiếu chút nữa đem lời này phun ra, biết là thể cự tuyệt nữa rồi, miệng càng ngừng hô: “Nương tử, nương tử, ta muốn , chính là muốn .”
      Diệp Khê Thiến nhìn An Nguyệt Quân, đáy lòng cảm động thôi, tâm cũng vô cùng thương , nhưng nàng biết bây giờ phải lúc xử lý theo cảm tính. Mắt đảo xung quanh, nàng với : “An Nguyệt Quân, ra đây cho tôi, chúng ta chuyện chút.” xong nàng liền bỏ ra ngoài.
      dungmuoimuoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :