1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Nương tử, ta chán bọn họ!


      An Nguyệt Quân tà mị nở nụ cười, khoé môi khẽ giơ cao, toả ra dụ hoặc chết người, đến cử động của đầu ngón tay cũng khiến người ta say mê hạnh phúc. chăm chú nhìn Diệp Khê Thiến, sâu, tay quấn lấy đầu ngón tay nàng, rành rọt từng chữ: “Thiến Thiến, nàng nhất định phải nhớ kỹ những lời nàng hôm nay.”
      Lần đầu tiên, có gọi nàng là nương tử. Lần đầu tiên, thân mật gọi tên nàng. Nàng rũ mi mắt xuống, tay hơi run rẩy. phải bởi vì gọi nàng là nương tử, chẳng qua là lời quá thâm tình, quá chăm chú. Nàng ngẩng đầu, kiên định lặp lại: “Nếu như trời cao đồng ý, tôi nhất định luôn luôn ở bên cạnh .”
      Chỉ sợ trời cao tán thành, cho nàng cơ hội giữ lời, đột nhiên lúc nào đó lại mang nàng trở về. Nếu như có thể trở về, nàng trở về sao? Bỏ được người con trai tuấn mỹ tà mị luôn chiều nàng hết mực này sao? bỏ được sao? Nghĩ đến đây, tâm tình nàng chợt chùng xuống.
      “Nương tử, nếu trời đồng ý, ta liền nghịch thiên!” Tóc đen tung bay trong gió, gương mặt xinh đẹp có nét mê hoặc dị thường đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt đẹp chất chứa tình cảm sâu đậm nhìn nàng chăm chú.
      *nghịch thiên: nghĩa là kháng trời, chống lại trời, ở đây có thể hiểu là chống lại số phận
      “Ha ha…” Diệp Khê Thiến lại bị lời của làm chấn động thôi, tâm kinh ngạc, biết phải gì, chỉ có thể ngừng cười khúc khích. tột cùng có bao nhiêu quyết tâm mà có thể ra những lời như vậy?
      “Nương tử, nàng làm sao vậy?” An Nguyệt Quân khôi phục lại bộ dạng thiên chân vô tà, bắt chước đứa trẻ chớp chớp mắt đáng , phảng phất như những chuyện vừa rồi đều là ảo giác cả.
      có gì.” Diệp Khê Thiến vô ý thức chối, bỗng nhìn cách đó xa có hai bóng dáng quen quen, vui mừng muốn chạy tới chào hỏi lại bị An Nguyệt Quân ôm chặt về. Nàng quay đầu nhìn chằm chằm mắng: “ mau buông! nhìn thấy Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi đằng kia sao?”
      “Nương tử, ta thấy.” Ánh mắt An Nguyệt Quân lạnh như băng xem hai người phía trước đến đến hỏi thăm rất nhiều người về cái gì đó, mềm nhũn .
      “Thế mà còn buông để tôi ra chào họ. Họ mất bây giờ.” Diệp Khê Thiến nhìn hai người họ sắp , lo lắng .
      An Nguyệt Quân vẫn cứ sống chết giữ chặt nàng tha, ngây thơ hỏi: “Nương tử, làm gì cơ chứ.”
      Hai người cứ thế giằng co. Diệp Khê Thiến sống chết muốn tiến lên, An Nguyệt Quân lại sống chết kéo lại. Thế là Diệp Khê Thiến chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hai người họ xa dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
      Diệp Khê Thiến xoay người phẫn nộ chất vấn: “Tại sao để tôi gặp họ?”
      “Nương tử, ta chán ghét bọn họ, nàng cũng chán ghét họ , được ?” An Nguyệt Quân rụt rè , lấy lòng cười làm lành.
      “Tại sao?” Diệp Khê Thiến kỳ quái hỏi, đột nhiên nghĩ đến cái gì thốt lên: “ phải vẫn còn để ý đến chuyện tôi vì bọn họ mà bắt giả nữ đấy chứ?”
      “Làm gì có! Nương tử, ta mà là người hẹp hòi thế sao?” An Nguyệt Quân mím miệng , mắt ai oán và bất mãn nhìn nàng.
      “Khó nha…” Diệp Khê Thiến tức giận liếc , lành lạnh tiếp: “ biết ai nhìn tôi mua tượng Triệu Vân mà cũng ghen đấy nhỉ?”
      An Nguyệt Quân mặt đỏ rực lên nhưng vẫn cố giữ vẻ ngây ngô, mắt mở to lảng: “Nương tử, nàng tới ai thế? Sao ta biết?”
      Diệp Khê Thiến ho tiếng, nhìn An Nguyệt Quân chằm chằm khiến mặt càng trở nên đỏ hơn. Làn da trắng nõn hồng rực lên như cánh đào, môi đỏ mọng hơn, thêm đôi mắt đen lúng liếng vô tội, khả ái càng thêm khả ái, đáng càng thêm đáng .
      “An Nguyệt Quân!” Diệp Khê Thiến bỗng gọi lớn tiếng.
      “Ở đây, nương tử!” An Nguyệt Quân lập tức đáp.
      “Hôm qua tôi ở Ngô phủ đúng ? Sao sáng nay tỉnh lại khách điếm rồi?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi An Nguyệt Quân làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
      “Nương tử…” Mắt An Nguyệt Quân loé sáng, nũng nịu kêu.
      “Đừng có làm nũng! Tôi muốn biết tại sao!” Diệp Khê Thiến tiếp tục truy vấn.
      “Nương tử… nàng… nàng té xỉu…” An Nguyệt Quân nghĩ lát rồi đáp: “Ta liền mang nàng đến khách điếm.”
      “Nguyên lai là như vậy à…” Diệp Khê Thiến ra chiều suy nghĩ.
      “Phải, phải, phải, là như vậy đấy…” An Nguyệt Quân gật đầu như gà mổ thóc hùa theo, thấy Diệp Khê Thiến có vẻ như chấp nhận đáp án này rồi nên yên lòng thở phào hơi.
      “Nhưng mà… hình như tôi bị hôn hay sao ấy?” Diệp Khê Thiến bất thình lình nghi vấn tiếp khiến An Nguyệt Quân lòng lại khẩn trương.
      “Nương… nương tử… nàng… nàng nằm… nằm mơ! Phải, nằm mơ, là nằm mơ đó!” An Nguyệt Quân lúc đầu tìm mãi ra lí do nên lắp bắp, sau cứ vin vào cái cớ ‘nằm mơ’ mà liều mạng gật đầu.
      “Ồ, hiểu rồi.” Diệp Khê Thiến gật đầu theo .
      “Được, được, được, nương tử hiểu là tốt rồi.” An Nguyệt Quân lại cuống quít hùa theo.

      “Tư Đồ ca ca, làm sao bây giờ? Tìm khắp nơi cũng thấy bóng Thiến Thiến cùng An công tử.” Ngô Vũ Thi ngượng ngùng nhìn Tư Đồ Khiêm tuấn lãng trước mặt mình .
      “An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… Quen lắm, hình như ta nghe qua ở đâu rồi, nhưng sao lại nghĩ ra…” Tư Đồ Khiêm lục lọi trí nhớ xong, chỉ có thể lắc đầu nhướng mày bảo.
      “Tư Đồ ca ca, nghĩ ra cũng sao. Chúng ta tìm tiếp là được.” Ngô Vũ Thi đành lòng nhìn y cau mày, an ủi.
      Hai người vào quán trà, điếm tiểu nhị lập tức tiến lên ân cần hỏi: “Hai vị khách quan dùng chút trà chứ?”
      “Cho ấm trà Long Tĩnh, thêm ít điểm tâm.” Ngô Vũ Thi nhìn Tư Đồ Khiêm vẫn còn suy tư, tự mình kêu.
      “Được rồi.” Điếm tiểu nhị hồi đáp.
      “An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… Rốt cuộc là nghe qua ở đâu?” Tư Đồ Khiêm lẩm bẩm tự hỏi.
      Điếm tiểu nhị chuẩn bị rời tai vốn thính, nghe được lời tự hỏi của Tư Đồ Khiêm nhịn được mở miệng: “Công tử, ngài có nghe qua Nguyệt gia bảo chưa?”
      “Làm sao lại chưa. Thế lực Nguyệt gia bảo cường đại khiến người ta kinh hoàng, lĩnh vực nào cũng nhúng tay vào, ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng kị mấy phần, mà bảo chủ An…” Tư Đồ Khiêm đột nhiên ngậm tăm, nét mặt khiếp sợ.
      Y biết, An Nguyệt Quân phải người bình thường, nhưng mà nghĩ tới thân thế của lại quá to lớn như vậy!
      “Thi nhi, ta biết An Nguyệt Quân là ai rồi.” Tư Đồ Khiêm nhất thời chưa phản ứng nổi, trong mắt vẫn còn khiếp sợ.
      “An công tử là bảo chủ Nguyệt gia bảo.” Ngô Vũ Thi kiên định .
      “Làm sao muội biết?” Tư Đồ Khiêm kinh ngạc.
      “Muội vừa hỏi điếm tiểu nhị nên biết.” Ngô Vũ Thi khẽ mỉm cười, sau lại thập phần chắc chắn : “Bất kể An công tử có là ai nữa, muội nhất định phải trả phần ân tình này. Có lẽ với An công tử chuyện này chẳng đáng là bao, tuy nhiên muội vẫn muốn thiếu.”
      Tư Đồ Khiêm nghe Ngô Vũ Thi , ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Trước kia nàng chỉ là tiểu nha đầu lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo y, giờ lớn, lại còn khiến y kinh ngạc khâm phục.
      “Nếu Thi nhi quyết, chúng ta chỉ có biện pháp.” Tư Đồ Khiêm trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi .
      “Là gì ạ?”
      “Chúng ta tự Nguyệt gia bảo. Chắc là chỉ còn cách này.”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Các nàng, thứ năm thi cho nên ta bận lắm, chỉ post 1 chương thôi. May mà hôm qua chịu khó, có post, dường như bình thường đều là 1 chương phải (vuốt mồ hôi). À, comment cùng message cũng đừng ít quá nha (bay ). Nhắn thêm, số tài khoản diễn đàn của ta: 41682139, mọi người muốn ta nhanh phải giục ta đó nha (giày PIA bay)…

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Phải về Nguyệt gia bảo sao?


      Nguyệt gia bảo?” Ngô Vũ Thi trầm ngâm. Nàng là tiểu thư nơi khuê phòng, cha mẹ rất ít cho nàng ra khỏi cửa, cùng lắm là ra mấy ngã tư phố gần gần dạo chơi chút, cũng có lúc là nàng buồn chán tự chuồn chơi. Nguyệt gia bảo đường rất xa, dọc đường nhất định có chuyện vui, vừa lúc nàng rỗi. Hơn nữa, quan trọng nhất là Tư Đồ Khiêm, y có thể cùng nàng có nhiều thời gian…
      Nghĩ tới đây, Ngô Vũ Thi ngẩng đầu, đôi mắt linh động kiên định, thập phần chắc chắn : “Tốt, theo ý huynh.”
      Tư Đồ Khiêm nhìn con ngươi trong sáng của nàng hơi thất thần chút, lúc sau mới phục hồi tinh thần. Thấy Ngô Vũ Thi chằm chằm ngó mình, tuấn nhan y xuất chút đỏ ửng nhàn nhạt. Y ho tiếng: “Quyết định vậy nhé. Chúng ta trở về với bá phụ, bá mẫu tiếng.”
      “Khách quan, trà lên đây.”
      Lời điếm tiểu nhị vừa đúng lúc hoá giải lúng túng của Tư Đồ Khiêm. Y vội bảo: “Thi nhi, trước uống trà , xong chúng ta lập tức trở về.”
      “Dạ.” Ngô Vũ Thi khó lắm mới nhìn được chút bối rối của Tư Đồ Khiêm, trong lòng khỏi mừng thầm đáp.

      Mấy ngày trôi qua.
      An Nguyệt Quân sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt xong mở cửa, con ngươi bỗng chợt loé, nhàn nhạt : “Vào .” Sau đó tới băng ghế cạnh bàn ngồi xuống.
      “Bảo chủ.” Nguyệt Ảnh vào, cung kính hướng hành lễ.
      “Chuyện gì?” An Nguyệt Quân cười hỏi, trong mắt ánh lên tia ngạc nhiên.
      “Tổng quản gửi thư báo, gia bảo tại an toàn.” Nguyệt Ảnh lo lắng .
      “Ồ? Cuối cùng cũng động thủ?” An Nguyệt Quân lạnh lùng nhếch môi, mắt tầng tầng thị huyết cùng với khinh thường. Vẻ mặt tàn khốc, lại hỏi: “Hay là sớm động thủ?”
      “Có khả năng này.” Nguyệt Ảnh đáp, nghĩ lát, lại tiếp: “Bảo chủ, những kẻ ám sát ngài lần trước có phải là thủ hạ của ?”
      An Nguyệt Quân đáp lời Nguyệt Ảnh mà nâng ly trà lên, mắt lên nét lạnh lẽo. nhàn nhạt hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì nữa?”
      “Sau lần cảnh cáo trước, mấy ngày qua biểu tiểu thư sửa đổi tính tình, rất ngoan ngoãn, nhưng lại mở to đôi mắt đẫm lệ mà hỏi tổng quản đến lúc nào bảo chủ về. Tổng quản đáp, nàng bèn ỷ vào lời trước kia của bảo chủ, đuổi hoài , hại tổng quản chỉ đành núp núp, liên tục phát thư cầu cứu tới.” Nguyệt Ảnh nghĩ tới vị tổng quản thường xuyên lên giọng với người khác kia cũng có ngày này, lòng buồn cười nhưng rồi lại chua chát.
      “Buổi trưa ta trở về.” An Nguyệt Quân trước sau vẫn là ánh mắt lạnh hơn sương giá, nhàn nhạt bảo.
      “Dạ.”
      “Ngươi về trước. Nếu như Liễu Văn xuất , Hàn Minh sơn trang tìm cho ra y.” Khẩu khí An Nguyệt Quân xuống vài độ.
      “Dạ.” Nguyệt Ảnh đáp, khổ sở sớm bành trướng trong lồng ngực, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cảm che giấu, nhưng đáy mắt vẫn thể giấu giếm hết.
      Hiển nhiên An Nguyệt Quân thấy được, nhưng gì mà lại gật đầu, bảo: “Ngươi lui xuống trước .” Vẫn mãi mãi như trước. Vẫn mãi mãi lạnh băng. Vẫn mãi mãi xa cách.
      Nguyệt Ảnh khổ sở nở nụ cười, mắt thẳng tắp nhìn An Nguyệt Quân, cũng thèm để ý tới thân phận chủ tớ nữa. Vài ngày tới đây nàng thể nhìn thấy bóng lưng nữa rồi. tàn nhẫn! Ngay cả cái bóng lưng cũng lưu lại cho nàng! Trái tim của , tình của , nụ cười của , nỗi buồn của , giận hờn của … tất cả… tất cả của đều chỉ liên quan đến nữ tử kia sao? Tại sao đến chút cũng thể cho nàng? Hai người họ bất quá mới chỉ biết nhau gần 1 tháng, còn nàng và biết nhau hơn 10 năm, vậy mà đến chút cũng cho nàng! Làm sao nàng có thể chịu nổi?!
      sâu nhìn An Nguyệt Quân lần nữa, Nguyệt Ảnh xoay người lui ra ngoài.
      An Nguyệt Quân chờ sau khi Nguyệt Ảnh rời mắt mới để lộ ra chút kiên nhẫn, vội vàng ra ngoài tới căn phòng sát vách, nhè gõ cửa, cùng lúc khoé môi cũng tự chủ được mà cong , nở nụ cười thương, lẳng lặng chờ đợi.
      Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang “bùm bùm”, kèm theo tiếng thấp giọng chửa rủa. phút sau, cửa mở toang, Diệp Khê Thiến mở to hai mắt đục ngầu, phẫn nộ: “Sao lần nào cũng dậy sớm như vậy làm gì hả?!” Tuy tới triều đại này vài ngày nhưng thói quen ngủ trễ dậy trễ của nàng nhiều năm rồi, phải bỏ là bỏ được.
      “Nương tử, là nàng thức dậy quá muộn thôi.” An Nguyệt Quân vô tội phản bác, nhìn đầu tóc nàng rối tung như tổ quạ, đáy mắt lên nhu tình cùng nụ cười.
      “Bốp!” đấm chần chờ vung tới, Diệp Khê Thiến tức tối mắng: “ được ầm ĩ! Tôi muốn ngủ!”
      Diệp Khê Thiến xoay người chuẩn bị vào phòng, bỗng phía sau An Nguyệt Quân vẫn kiên trì kéo lại. Nàng nheo mắt, điên tiết gầm: “Có rắm mau thả!”
      “…” An Nguyệt Quân ngạc nhiên nhìn nàng, lại vì bộ dáng đục ngầu hai mắt của nàng làm cho hãi, rụt rè kêu: “Nương tử, buổi trưa chúng ta phải về.”
      “Được, về đâu?” Diệp Khê Thiến thuận miệng hỏi.
      “Về nhà của chúng ta.” An Nguyệt Quân nhàng đáp, nhưng đáy mắt nồng đậm hạnh phúc và khẩn trương.
      “Được rồi, vậy tôi ngủ tiếp.” Diệp Khê Thiến gật đầu muốn xoay người, An Nguyệt Quân vẫn cứ cứng đầu níu lấy góc áo nàng. Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi: “, muốn, thế, nào, hả?!”
      “Nương tử, nàng phản đối?” An Nguyệt Quân trưng ra vẻ sờ sợ, đột nhiên liếm cánh môi đỏ bừng, động tác vô cùng dụ dỗ nhưng khuôn mặt trước sau vẫn rất ngây thơ.
      “Tôi phản đối gì hết, trưa nay chúng ta về nhà, của, chúng, ta!” Diệp Khê Thiến gằn từng câu từng chữ, nặng nề nhấn mạnh cụm từ ‘nhà của chúng ta’, xong cũng nhìn An Nguyệt Quân, ngáp cái.
      “Nương tử tiếp tục ngủ , khi nào ta gọi.” An Nguyệt Quân thoả mãn cười híp mắt.
      Cửa đóng lại, An Nguyệt Quân vừa muốn rời , bỗng cửa lại xịch mở, thanh của Diệp Khê Thiến lớn tiếng truyền đến: “Chậm !”
      Tâm An Nguyệt Quân run lên. Nàng đổi ý sao? Đổi ý muốn về nhà của chúng ta nữa? Từ từ quay người, khuôn mặt bé tràn đầy khẩn trương, lấy lòng hỏi: “Nương tử có chuyện gì?”
      “Nhà chúng ta cách đây có xa lắm ?” Diệp Khê Thiến hỏi.
      xa, chừng ba ngày đường hà.” An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ đáp.
      “Bốp!” đấm hạ thủ lưu tình, Diệp Khê Thiến sôi máu gào: “Cái này mà bảo xa à?! lại muốn tôi bộ tới rụng cẳng ư?!”
      Vẫn chưa hết bực, Diệp Khê Thiến tặng thêm cho đạp, lành lạnh tuyên cáo: “ tìm ngay cái xe ngựa cho tôi, nếu , mà cõng tôi về! Còn nữa tôi nhất quyết về đâu hết!”
      An Nguyệt Quân đáng thương xoa xoa chỗ bị đánh đạp đau, vội vã gật đầu đáp ứng, nhưng tâm hề co rút đau đớn nữa. cam đoan: “Nương tử, nhất định có xe ngựa, ta bảo đảm.”
      Nghe được cam đoan rồi, Diệp Khê Thiến lập tức “rầm” tiếng đóng mạnh cửa lại, lưu lại mình An Nguyệt Quân đứng cười khúc khích, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, hôm nay chán quá, bởi vì nhìn comment cùng message lưu lại chẳng bao nhiêu cả! Hu hu, có tí động lực nào hết! Ngày mai lại là sinh nhật ta, các nàng cũng chả tích cực gì hết, ta thương tâm, ta than thở… Lặp lại lần nữa nhé, ngày mai là sinh nhật ta đó, mọi người đều biết, hắc hắc, biết làm gì đúng ? Số tài khoản diễn đàn của ta: 41682139. Vào diễn đàn nhớ cập nhật thông tin, sau đó thúc giục ta, thuận tiện ngày mai sinh nhật cũng có thể chúc ta vài câu, khà khà. Hmm… Rất nhiều nàng cầu nhanh nhanh trở về Nguyệt gia bảo, bất quá nhanh như vậy đâu, khà khà…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Phải về Nguyệt gia bảo sao?


      Nguyệt gia bảo?” Ngô Vũ Thi trầm ngâm. Nàng là tiểu thư nơi khuê phòng, cha mẹ rất ít cho nàng ra khỏi cửa, cùng lắm là ra mấy ngã tư phố gần gần dạo chơi chút, cũng có lúc là nàng buồn chán tự chuồn chơi. Nguyệt gia bảo đường rất xa, dọc đường nhất định có chuyện vui, vừa lúc nàng rỗi. Hơn nữa, quan trọng nhất là Tư Đồ Khiêm, y có thể cùng nàng có nhiều thời gian…
      Nghĩ tới đây, Ngô Vũ Thi ngẩng đầu, đôi mắt linh động kiên định, thập phần chắc chắn : “Tốt, theo ý huynh.”
      Tư Đồ Khiêm nhìn con ngươi trong sáng của nàng hơi thất thần chút, lúc sau mới phục hồi tinh thần. Thấy Ngô Vũ Thi chằm chằm ngó mình, tuấn nhan y xuất chút đỏ ửng nhàn nhạt. Y ho tiếng: “Quyết định vậy nhé. Chúng ta trở về với bá phụ, bá mẫu tiếng.”
      “Khách quan, trà lên đây.”
      Lời điếm tiểu nhị vừa đúng lúc hoá giải lúng túng của Tư Đồ Khiêm. Y vội bảo: “Thi nhi, trước uống trà , xong chúng ta lập tức trở về.”
      “Dạ.” Ngô Vũ Thi khó lắm mới nhìn được chút bối rối của Tư Đồ Khiêm, trong lòng khỏi mừng thầm đáp.

      Mấy ngày trôi qua.
      An Nguyệt Quân sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt xong mở cửa, con ngươi bỗng chợt loé, nhàn nhạt : “Vào .” Sau đó tới băng ghế cạnh bàn ngồi xuống.
      “Bảo chủ.” Nguyệt Ảnh vào, cung kính hướng hành lễ.
      “Chuyện gì?” An Nguyệt Quân cười hỏi, trong mắt ánh lên tia ngạc nhiên.
      “Tổng quản gửi thư báo, gia bảo tại an toàn.” Nguyệt Ảnh lo lắng .
      “Ồ? Cuối cùng cũng động thủ?” An Nguyệt Quân lạnh lùng nhếch môi, mắt tầng tầng thị huyết cùng với khinh thường. Vẻ mặt tàn khốc, lại hỏi: “Hay là sớm động thủ?”
      “Có khả năng này.” Nguyệt Ảnh đáp, nghĩ lát, lại tiếp: “Bảo chủ, những kẻ ám sát ngài lần trước có phải là thủ hạ của ?”
      An Nguyệt Quân đáp lời Nguyệt Ảnh mà nâng ly trà lên, mắt lên nét lạnh lẽo. nhàn nhạt hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì nữa?”
      “Sau lần cảnh cáo trước, mấy ngày qua biểu tiểu thư sửa đổi tính tình, rất ngoan ngoãn, nhưng lại mở to đôi mắt đẫm lệ mà hỏi tổng quản đến lúc nào bảo chủ về. Tổng quản đáp, nàng bèn ỷ vào lời trước kia của bảo chủ, đuổi hoài , hại tổng quản chỉ đành núp núp, liên tục phát thư cầu cứu tới.” Nguyệt Ảnh nghĩ tới vị tổng quản thường xuyên lên giọng với người khác kia cũng có ngày này, lòng buồn cười nhưng rồi lại chua chát.
      “Buổi trưa ta trở về.” An Nguyệt Quân trước sau vẫn là ánh mắt lạnh hơn sương giá, nhàn nhạt bảo.
      “Dạ.”
      “Ngươi về trước. Nếu như Liễu Văn xuất , Hàn Minh sơn trang tìm cho ra y.” Khẩu khí An Nguyệt Quân xuống vài độ.
      “Dạ.” Nguyệt Ảnh đáp, khổ sở sớm bành trướng trong lồng ngực, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cảm che giấu, nhưng đáy mắt vẫn thể giấu giếm hết.
      Hiển nhiên An Nguyệt Quân thấy được, nhưng gì mà lại gật đầu, bảo: “Ngươi lui xuống trước .” Vẫn mãi mãi như trước. Vẫn mãi mãi lạnh băng. Vẫn mãi mãi xa cách.
      Nguyệt Ảnh khổ sở nở nụ cười, mắt thẳng tắp nhìn An Nguyệt Quân, cũng thèm để ý tới thân phận chủ tớ nữa. Vài ngày tới đây nàng thể nhìn thấy bóng lưng nữa rồi. tàn nhẫn! Ngay cả cái bóng lưng cũng lưu lại cho nàng! Trái tim của , tình của , nụ cười của , nỗi buồn của , giận hờn của … tất cả… tất cả của đều chỉ liên quan đến nữ tử kia sao? Tại sao đến chút cũng thể cho nàng? Hai người họ bất quá mới chỉ biết nhau gần 1 tháng, còn nàng và biết nhau hơn 10 năm, vậy mà đến chút cũng cho nàng! Làm sao nàng có thể chịu nổi?!
      sâu nhìn An Nguyệt Quân lần nữa, Nguyệt Ảnh xoay người lui ra ngoài.
      An Nguyệt Quân chờ sau khi Nguyệt Ảnh rời mắt mới để lộ ra chút kiên nhẫn, vội vàng ra ngoài tới căn phòng sát vách, nhè gõ cửa, cùng lúc khoé môi cũng tự chủ được mà cong , nở nụ cười thương, lẳng lặng chờ đợi.
      Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang “bùm bùm”, kèm theo tiếng thấp giọng chửa rủa. phút sau, cửa mở toang, Diệp Khê Thiến mở to hai mắt đục ngầu, phẫn nộ: “Sao lần nào cũng dậy sớm như vậy làm gì hả?!” Tuy tới triều đại này vài ngày nhưng thói quen ngủ trễ dậy trễ của nàng nhiều năm rồi, phải bỏ là bỏ được.
      “Nương tử, là nàng thức dậy quá muộn thôi.” An Nguyệt Quân vô tội phản bác, nhìn đầu tóc nàng rối tung như tổ quạ, đáy mắt lên nhu tình cùng nụ cười.
      “Bốp!” đấm chần chờ vung tới, Diệp Khê Thiến tức tối mắng: “ được ầm ĩ! Tôi muốn ngủ!”
      Diệp Khê Thiến xoay người chuẩn bị vào phòng, bỗng phía sau An Nguyệt Quân vẫn kiên trì kéo lại. Nàng nheo mắt, điên tiết gầm: “Có rắm mau thả!”
      “…” An Nguyệt Quân ngạc nhiên nhìn nàng, lại vì bộ dáng đục ngầu hai mắt của nàng làm cho hãi, rụt rè kêu: “Nương tử, buổi trưa chúng ta phải về.”
      “Được, về đâu?” Diệp Khê Thiến thuận miệng hỏi.
      “Về nhà của chúng ta.” An Nguyệt Quân nhàng đáp, nhưng đáy mắt nồng đậm hạnh phúc và khẩn trương.
      “Được rồi, vậy tôi ngủ tiếp.” Diệp Khê Thiến gật đầu muốn xoay người, An Nguyệt Quân vẫn cứ cứng đầu níu lấy góc áo nàng. Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi: “, muốn, thế, nào, hả?!”
      “Nương tử, nàng phản đối?” An Nguyệt Quân trưng ra vẻ sờ sợ, đột nhiên liếm cánh môi đỏ bừng, động tác vô cùng dụ dỗ nhưng khuôn mặt trước sau vẫn rất ngây thơ.
      “Tôi phản đối gì hết, trưa nay chúng ta về nhà, của, chúng, ta!” Diệp Khê Thiến gằn từng câu từng chữ, nặng nề nhấn mạnh cụm từ ‘nhà của chúng ta’, xong cũng nhìn An Nguyệt Quân, ngáp cái.
      “Nương tử tiếp tục ngủ , khi nào ta gọi.” An Nguyệt Quân thoả mãn cười híp mắt.
      Cửa đóng lại, An Nguyệt Quân vừa muốn rời , bỗng cửa lại xịch mở, thanh của Diệp Khê Thiến lớn tiếng truyền đến: “Chậm !”
      Tâm An Nguyệt Quân run lên. Nàng đổi ý sao? Đổi ý muốn về nhà của chúng ta nữa? Từ từ quay người, khuôn mặt bé tràn đầy khẩn trương, lấy lòng hỏi: “Nương tử có chuyện gì?”
      “Nhà chúng ta cách đây có xa lắm ?” Diệp Khê Thiến hỏi.
      xa, chừng ba ngày đường hà.” An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ đáp.
      “Bốp!” đấm hạ thủ lưu tình, Diệp Khê Thiến sôi máu gào: “Cái này mà bảo xa à?! lại muốn tôi bộ tới rụng cẳng ư?!”
      Vẫn chưa hết bực, Diệp Khê Thiến tặng thêm cho đạp, lành lạnh tuyên cáo: “ tìm ngay cái xe ngựa cho tôi, nếu , mà cõng tôi về! Còn nữa tôi nhất quyết về đâu hết!”
      An Nguyệt Quân đáng thương xoa xoa chỗ bị đánh đạp đau, vội vã gật đầu đáp ứng, nhưng tâm hề co rút đau đớn nữa. cam đoan: “Nương tử, nhất định có xe ngựa, ta bảo đảm.”
      Nghe được cam đoan rồi, Diệp Khê Thiến lập tức “rầm” tiếng đóng mạnh cửa lại, lưu lại mình An Nguyệt Quân đứng cười khúc khích, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, hôm nay chán quá, bởi vì nhìn comment cùng message lưu lại chẳng bao nhiêu cả! Hu hu, có tí động lực nào hết! Ngày mai lại là sinh nhật ta, các nàng cũng chả tích cực gì hết, ta thương tâm, ta than thở… Lặp lại lần nữa nhé, ngày mai là sinh nhật ta đó, mọi người đều biết, hắc hắc, biết làm gì đúng ? Số tài khoản diễn đàn của ta: 41682139. Vào diễn đàn nhớ cập nhật thông tin, sau đó thúc giục ta, thuận tiện ngày mai sinh nhật cũng có thể chúc ta vài câu, khà khà. Hmm… Rất nhiều nàng cầu nhanh nhanh trở về Nguyệt gia bảo, bất quá nhanh như vậy đâu, khà khà…

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Ngồi xe ngựa


      Buổi trưa, sau khi An Nguyệt Quân an bài thoả đáng mọi việc, muốn lên lầu gọi Diệp Khê Thiến, ngẩng đầu thấy nàng chuẩn bị xuống lầu. Vẻ băng lãnh mặt lập tức tan chảy, ấm ấm ức ức giọng : “Nương tử rốt cuộc cũng rời giường, phu quân chờ nàng lâu lắm nha.”
      “Phần thưởng đây.” Diệp Khê Thiến ôn nhu , xong mới nhàng mà hôn cái, cười híp mắt hỏi: “Phu quân, được chưa?”
      , được, hôn thế nào cũng đủ!” An Nguyệt Quân chu miệng làm nũng.
      Diệp Khê Thiến nhìn , đáy mắt mỉm cười rạng rỡ, hơn nữa lại tràn ngập nhu tình cùng thoả mãn. Tay nàng chủ động lôi kéo tay , mười ngón tay đan xen chặt, : “Phu quân, chúng ta về nhà.” Là , nhu tình của , nàng thích, nũng nịu của , nàng thích, tính tình trẻ con của , nàng thích, thậm chí, ngoan và tàn khốc của , nàng cũng thích.
      An Nguyệt Quân cả người bần thần, mắt dừng người nàng sâu, vô cùng chuyên chú. có được nàng rồi sao? Nàng ở bên cạnh rồi sao? Gương mặt tuyệt mỹ từ từ hé lộ nụ cười điên hồn đảo phách chúng sinh, biết bao tuyệt diễm, biết bao chung tình, biết bao ấm áp… gật đầu, đáp: “Ừ, nương tử, chúng ta về nhà.”
      Ra cửa, cỗ xe ngựa hoa lệ ở trước mắt Diệp Khê Thiến. Diệp Khê Thiến vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa ở cổ đại, hai mắt lập tức bị hấp dẫn, thi thoảng vươn tay sờ sờ thùng xe rồi kích động chạy về phía đầu xe, trông thấy con ngựa liền ôm lấy nó, thích thú vuốt ve kêu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngựa đấy, thích quá mất!”
      An Nguyệt Quân mâu quang chợt loé, tiến lên phía trước đem nàng tách ra khỏi con ngựa, giận dỗi: “Nương tử, ngựa có đẹp hơn ta ? Có quan trọng bằng ta ?” Lời ngập mùi dấm chua.
      Diệp Khê Thiến sửng sốt, cười to dứt, cười đến nỗi đau cả ruột, vừa cười nàng vừa đứt quãng : “Ngốc… ngốc ơi là ngốc… ai lại so sánh mình với… ngựa chứ? Ha ha ha…”
      Cố điều chỉnh tư thái, nàng nghiêm túc với : “Phu quân, nương tử tin, phu quân so với ngựa đẹp hơn nhiều.” Nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười.
      An Nguyệt Quân ngơ ngác đứng ì ra đó, rốt cuộc cũng phản ứng kịp, mặt thoắt đỏ bừng, dưới ánh mặt trời tản ra nét dụ dỗ và tà khí tuyệt mỹ. ai oán nhìn nàng, ấm ức tố cáo: “Nương tử, nàng lại giễu cợt ta.”
      “Là ngốc nghếch, sao lại trách tôi?” Diệp Khê Thiến che miệng cười trộm. Tên gia hoả này, làm sao có thể giễu cợt được đây? Nàng chỉ là con người bình thường, bình thường, cũng luôn khát vọng tình cảm đơn thuần, tha thiết và chân thành. Bởi vì thích, nên nàng mới muốn giễu cợt; bởi vì thích, nên nàng mới muốn bắt nạt.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt bồ câu u oán nhìn nàng, bất mãn kêu. Nương tử, bởi vì nàng, ta mới ngốc; bởi vì nàng, ta mới khờ; bởi vì nàng, ta mới hạnh phúc. Hạnh phúc của bây giờ chính là hạnh phúc vì nàng mà cảm động, vì nàng bao giờ rời bỏ !
      Diệp Khê Thiến chui vào trong xe ngựa, quả nhiên ngoài dự liệu, phía ngoài hoa lệ thế kia, bên trong hẳn kém gì: gian rộng rãi, đệm ngồi tất cả đều là tơ tằm thượng đẳng, ở giữa có cái bàn bày đặt sách, trà cụ cùng với chút điểm tâm.
      Diệp Khê Thiến ngồi xuống, An Nguyệt Quân cũng lên theo, nhưng vừa mới đặt mông xuống bị nàng quát: “Ra ngoài đánh xe! đừng có tưởng xe nó tự chạy!”
      “Nương tử, đừng lo lắng mà. Ta thuê người rồi. Nàng nhận ra xe bắt đầu rồi sao? Nương tử ngốc à, thế cho nên mấy ngày tới chúng ta chỉ cần ở trong này tận hưởng gian nho ở đây thôi.” Khẩu khí của giống như có mục đích xấu xa nào đó, vừa còn dịch người đến gần Diệp Khê Thiến, mắt len lén liếc nàng, đến khi cả người dính sát bên cạnh nàng rồi, mới dừng lại.
      Diệp Khê Thiến buồn cười nhìn cái vẻ mờ ám của , chẳng qua là nhắm con mắt mở con mắt. Nàng tuỳ ý cầm quyển sách bàn lên, lật lật xem, sau đó chán ghét ném nó xuống.
      “Nương tử, làm sao vậy?” An Nguyệt Quân tò mò hỏi.
      “Loại sách cổ thế này ai mà hiểu!” Vẻ vô cùng chán ghét.
      Con ngươi An Nguyệt Quân chợt loé, mở miệng hỏi: “Nương tử, nàng trước kia có xem qua ư?”
      “Thiên tài mới xem, tôi làm gì…” Ngậm lại tất cả lời định , nàng chột dạ nhìn cái, lấp liếm: “Ha ha, chẳng qua là rất ít xem, bởi vì tôi nhận được chẳng mấy mặt chữ cả.”
      “Ừm.” An Nguyệt Quân cũng thuận miệng đáp theo, nhưng trong lòng khỏi hoài nghi. Sách cổ? ràng là sách của thời đại này, sao lại gọi là sách cổ chứ?
      Cả ngôn từ cử chỉ của nàng cũng vậy, là của người Tử Nguyệt vương triều ư? giống. Càng tiếp xúc lâu càng phát nàng vô cùng khác biệt, càng cảm thấy nàng dường như rất xa xôi, xa đến thể chạm vào khiến lòng sợ hãi sâu sắc. nên làm cái gì bây giờ?
      “Nương tử, nhà nàng ở đâu?” An Nguyệt Quân đột nhiên hỏi.
      “Ở rất là xa…” Diệp Khê Thiến than tiếng, đáy mắt chợt dâng lên chút nhớ nhung. Tuy muốn trở về nữa, nhưng mà đó cũng là nơi nàng từng sinh sống suốt 22 năm, cũng có chút nỡ.
      “Rất xa là ở đâu? Tiêu Thanh quốc? Minh An quốc? Hay là tiểu quốc phụ cận nào đó?” An Nguyệt Quân vẫn kiên trì truy hỏi.
      “Phu quân mấy tuổi rồi?” Diệp Khê Thiến nghe hỏi trong lòng vô cùng khẩn trương, đột nhiên chen miệng hỏi lại.
      “Ta 23. Nương tử, có phải nàng chê ta già rồi ?” An Nguyệt Quân đáng thương ngó nàng.
      nghĩ tôi mấy tuổi?”
      “Nương tử nhiều nhất là 18 tuổi.” An Nguyệt Quân tỉ mỉ nhìn nàng, đàng hoàng đáp.
      “Ha ha ha…” Diệp Khê Thiến cười đến run rẩy hết cả người.
      “Nương tử, nàng làm sao vậy?”An Nguyệt Quân khẩn trương hỏi.
      có chuyện gì.” Bị trở thành thiếu nữ 18 tuổi như thế, ai cao hứng chứ. Diệp Khê Thiến tủm tỉm cười, dương dương tự đắc : “Tôi 22 rồi.”
      An Nguyệt Quân sửng sốt hồi lâu, sau đó mới cuống quít hỏi: “Chẳng lẽ trong nhà nương tử có phu quân rồi?” Ánh mắt nồng đậm sát ý.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến hung hăng gõ cái đầu gỗ của , tức tối bảo: “ cảm thấy tôi là người tuỳ tiện như vậy ư? Có phu quân rồi còn gọi như kia làm gì?” xong mới liều mạng trừng mắt với , quay ngoắt kéo rèm cửa xe ra thưởng thức phong cảnh bên ngoài, bộ dạng bao giờ muốn quan tâm đến nữa.
      “Nương tử, ta sai lầm rồi, sau này dám nữa.” An Nguyệt Quân đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng đáng thương hứa.
      Bên trong xe lặng lẽ tiếng động…
      “Nương tử, nếu nàng để ý đến ta, ta cứ ôm nàng mãi buông cho xem.” Tay tự giác ôm hông nàng, khuôn mặt tuấn mỹ vùi vào lưng nàng, nụ cười mờ ám nhưng khẩu khí vẫn nhất nhất đáng thương.
      Vẫn như cũ lặng lẽ tiếng động…
      Chết rồi! An Nguyệt Quân nóng nảy, muốn mở miệng làm nũng tiếp xe ngựa đột nhiên lảo đảo ngừng lại. Ánh mắt An Nguyệt Quân băng giá, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
      “Bảo chủ, giữa đường có nam nhân bị thương.” Bên ngoài truyền đến tiếng trả lời e dè.
      “Tiếp tục lên đường.” An Nguyệt Quân hừ lạnh tiếng.
      “Nhưng mà…”
      “Đường vòng được, trực tiếp thẳng!” Giọng An Nguyệt Quân lạnh đến gần như còn nhân tính khiến người bên ngoài khiếp sợ. Sinh tử của kẻ khác cùng quan hệ, chỉ biết đến người duy nhất trong lòng mình thôi.
      “Chờ !” thanh thanh thuý vang lên, Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc An Nguyệt Quân cái, bảo: “Tôi cứu.”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hôm nay có rất nhiều comment thương nhắn lại chúc mừng sinh nhật, ta rất rất rất là cảm động, cũng rất rất rất là hạnh phúc. Lần này, để báo đáp các nàng, ngày mai 2 giờ, hắc hắc, mọi người nhớ ghé qua diễn đàn chút nha. Diễn đàn đông ghê, phải nhanh về trang chủ thôi (bay )… À quên, thêm câu nữa, ngày mai sinh nhật qua, comment và message của các nàng cũng thể thiếu nha, hu hu, cảm tạ mưa hôn của mọi người. Ta xây topic mới, số là 87631398, hoan nghênh gia nhập!
      dungmuoimuoi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Bạch y nam tử


      Mở cửa, nhảy xuống tới đằng trước, Diệp Khê Thiến thấy cách vó ngựa khoảng xa có bạch y nam tử nằm, cả người đẫm máu, mặt nhìn còn chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết kiếm cùng vết đao, đập vào mắt vô cùng thương tâm làm người khác đành lòng. Nhưng nhìn kỹ tướng mạo của y tầm thường, trang phục cũng được làm từ tuyết gấm trân quý, xem ra thân phận y có phần đặc biệt.
      “Phu quân, mau lại đây!” Diệp Khê Thiến quay đầu lại hô lớn.
      “Nương tử, đây, đây…” An Nguyệt Quân môi hồng răng trắng vui mừng chạy tới, cười ngoác đến tận mang tai. nhanh chóng diện trước mặt Diệp Khê Thiến, bộ tuỳ thời đợi lệnh, hỏi: “Nương tử có cái gì cần phu quân làm hả?”
      đó, khua môi múa mép!” Diệp Khê Thiến cười tủm tỉm nhìn , rồi lại liếc về phía người con trai nằm dưới đất, tức khí bảo: “ có cứu người này ?”
      “Cứu, nương tử cứu, ta nào dám cứu.” An Nguyệt Quân nho thầm. xong, về phía bạch y nam tử, cúi người nhìn qua loa, đáy mắt lên tia u ám, nhàng : “Sắp chết rồi, cứu được.”
      “Làm sao có thể?! Tôi mới thấy ta cử động mà, sao thoáng cái lại yếu thế được?” Diệp Khê Thiến vừa nghe lập tức cúi người, tay run rẩy đưa đến trước chóp mũi bạch y nam tử, cảm giác chút hơi thở mỏng manh liền kích động: “An Nguyệt Quân! Cứu người cứu cho đàng hoàng nha! ta còn thở mà!”
      “Nương tử, y trúng kịch độc, hơn nữa còn bị chém vạn đao, thê thảm vô cùng, thủ đoạn so với ta còn tàn nhẫn hơn nữa.” An Nguyệt Quân nhìn nàng nghiêm túc đính chính.
      “À, phải rồi, phải rồi, mỗi lần đều đem người ta xắt như xắt rau cải, trực tiếp gặp Diêm Vương luôn, khỏi cần phải chịu đựng thống khổ đau đớn, quả là khá nhỉ?” Diệp Khê Thiến lành lạnh kể, mắt đồng ý liếc An Nguyệt Quân.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân thua cuộc mở miệng kháng nghị, rên rỉ kêu lên.
      cứu được?” Diệp Khê Thiến lo lắng, mông lung hỏi lại.
      “Hơi thở yếu thế này… Nương tử, hay chúng ta tặng cho y đao, giúp y mau mau hết thống khổ?” An Nguyệt Quân vô tội mở to mắt, nụ cười tươi tắn cứ như câu là ai khác chứ phải .
      “Bốp!”
      “Ôi cha!” An Nguyệt Quân nhăn nhó, đôi mắt lấp loáng ánh nước, xoa xoa chỗ bị đánh tội nghiệp giọng kêu: “Nương tử sao vậy?”
      “Ăn linh tinh! Đây là mạng người đó!” Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng.
      “Ta… ta… chỉ đùa chút.” An Nguyệt Quân líu ríu trả lời.
      đùa? Mạng người cũng có thể đùa sao?!” Diệp Khê Thiến hung tợn thêm chút bất đắc dĩ, buồn cười gắt.
      “Mạng người trong mắt ta giống như con kiến hôi, đáng giá nhắc tới.” Giọng An Nguyệt Quân đột nhiên thanh lãnh và bất cần, dường như hết thảy mọi thứ đời đều được để vào mắt.
      Mà Diệp Khê Thiến cả kinh. đáng giá nhắc tới? rốt cuộc có quá khứ thế nào mà ánh mắt lại lạnh giá cao ngạo như vậy, lại có thể thản nhiên ra những lời tàn nhẫn như vậy? Nghĩ tới đó, ánh mắt Diệp Khê Thiến trở nên yếu mềm mà tràn đầy thương , tâm nhói đau, bỗng suy nghĩ loé lên trong đầu, miệng kịp chờ : “Phu quân, sau này nương tử bảo vệ phu quân!” Thanh vô cùng kiên định. nhất định chỉ có con trai mới có thể bảo vệ con , con cũng vậy; nàng thương , nên nhất định bảo vệ .
      Thân thể An Nguyệt Quân chấn động, giống như thuỷ tinh trong suốt dần dần rạn vỡ, đáy mắt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó từ từ, từ từ niềm hạnh phúc bao phủ dâng trào, cánh môi hoạ đường cong tuyệt mỹ, biết bao sung sướng, biết bao tốt đẹp, biết bao ấm áp. nhè gật đầu, dịu dàng đáp: “Được.” Giờ phút này chỉ còn lại hạnh phúc, chuyện của 10 năm trước, tất cả đều xa xôi. Vì nàng…
      Diệp Khê Thiến bởi nụ cười như thiên tiên giáng trần của làm cho mê muội, mãi vẫn lấy nổi lại bình tĩnh.
      An Nguyệt Quân hiển nhiên thấy được si mê trong mắt nàng, càng thích thú cúi đầu cười rạng rỡ. Đến lúc này Diệp Khê Thiến mới phục hồi tinh thần, mặt thoắt cái đỏ bừng, thầm oán thán mình. là mất hết thể diện mà, hoá ra nàng háo sắc đến thế! bây giờ nàng vẫn còn chưa thể tin, An Nguyệt Quân là của nàng. , người ưu tú xuất sắc như vậy, lại là của nàng.
      “Nương tử, cũng hẳn là hết thuốc chữa đâu.” Nhìn kỹ nam tử thương tích đầy mình trước mặt, An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ chốc lát rồi mở miệng, thanh đặc biệt nhõng nhẽo, đặc biệt mềm nhũn.
      “Gì? Đừng có thừa nước đục thả câu nha. lẹ!” Diệp Khê Thiến muốn vứt bỏ nỗi xấu hổ trong lòng nên vội vội vàng vàng giục.
      “Người này mấu chốt là bị trúng kịch độc, cách đây trăm dặm có ngọn núi tên Ngọc Kỳ, ở đó có vị thần y có thể trị mọi loại kịch độc. Chỉ cần giải độc thôi, vết đao tổn thương đến gân cốt lắm, điều dưỡng lâu dài là khỏi.”
      “Vậy còn mau!” Diệp Khê Thiến mắt lộ ra lo lắng. Mạng người quan trọng, nàng tuy phải chúa cứu thế hay thần tiên bồ tát gì, có lòng nghĩa hiệp rộng lượng muốn ôm ấp cả thiên hạ, nhưng mà cũng thể nhẫn tâm nhìn người khác chết trước mặt mình được.
      “Nương tử, xa lắm, ta đâu.” An Nguyệt Quân bướng bỉnh cự tuyệt, vẻ như hai lời.
      ta còn sống được bao lâu?” Diệp Khê Thiến hỏi ngược lại câu.
      “Chừng nửa ngày .” An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ đáp.
      “Từ đây đến Ngọc Kỳ sơn mất bao lâu?”
      ngày.”
      “Tôi hỏi bộ!” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi gầm, tay sốt ruột nắm chặt.
      “Cưỡi ngựa nửa canh giờ, xe ngựa hai canh giờ.” An Nguyệt Quân rụt đầu ngoan ngoãn đáp.
      Diệp Khê Thiến nghe xong thở dài, lại nhìn An Nguyệt Quân cái rồi vươn tay toan nâng bạch y nam tử dậy. Nhưng An Nguyệt Quân ngăn lại, đồng ý mím môi, : “Nương tử, nàng thể chạm vào nam nhân khác.”
      chắc?” Diệp Khê Thiến chau mày, bỗng nheo nheo mắt, hoài nghi ngó : “ phải là muốn nên cố ý câu giờ đấy chứ hả?”
      có, làm gì có.” An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, miệng nũng nịu kêu: “Nương tử, chúng ta mà Ngọc Kỳ sơn mất rất nhiều thời gian, bằng mau trở về .”
      làm gì mà cứ muốn về nhanh vậy?” Diệp Khê Thiến liếc xéo , hoài nghi vẫn ngừng, nhàng hỏi: “Ở nhà có nương tử xinh đẹp nào chờ hả?” Khẩu khí tuy hiền hoà mà mang theo hơi hướm nguy hiểm. mà dám có, nàng đập thành có luôn!
      , , nương tử, ta chỉ có mình nàng, trước kia cũng vậy, tại cũng vậy, sau này cũng thế.” An Nguyệt Quân nghiêm túc , mắt vô cùng chăm chú.
      Diệp Khê Thiến hừ hừ đạp cái, khoé miệng mỉm cười nhưng vẫn cố làm cho khẩu khí hung tợn: “Ôm bệnh nhân !”
      Nhận mệnh, An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc về phía phu xe cái. Phu xe trong lòng dâng lên tầng tầng hàn khí, lập tức hiểu liền tiến lên e dè ôm lấy bạch y nam tử nâng dậy. Đột nhiên, từ người bạch y nam tử, ống sáo rơi xuống đất. An Nguyệt Quân nhặt nó lên xem. Ống sáo rất ngắn, bề ngoài tinh xảo, ở giữa khảm khối tử ngọc, dưới ánh mặt trời toả sáng rực rỡ, giống sáo nhưng cũng là sáo, bên thân còn có sợi ren trang trí buông thõng. Mắt An Nguyệt Quân nhá lên tia sáng, sau đó lại như có điều trầm tư suy nghĩ.
      Phút chốc, nắm chặt ống sáo trong tay, ngẩng đầu, có chút kích động : “ thôi.”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Haizzz… Rốt cuộc cũng OK! Hai topic nha mọi người, 41682139 (bỏ ). Hôm qua nhiều nàng hôn và comment lại như vậy, ta rất cảm động, cũng có nhiều nàng ủng hộ ta lắm. Ôm hôn mọi người! Về phần mấy tiểu muội muội muốn ta có nhiều tình tiết kinh động hơn nữa, cái này ta ý kiến nha, ha ha (bay )…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :