1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Ngươi nên động vào người ta quan tâm nhất!


      Diệp Khê Thiến ấn An Nguyệt Quân ngồi xuống, ôn nhu bảo: “Nhắm mắt lại.”
      An Nguyệt Quân nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ bừng chu chu ra chờ đón. Diệp Khê Thiến buồn cười hỏi: “An Nguyệt Quân, làm gì đó?”
      An Nguyệt Quân vô tội mở mắt ra, ngây ngô đáp: “Hôn .”
      Diệp Khê Thiến bất lực đảo mắt, véo mặt cái, dở khóc dở cười : “Ngốc nghếch! Ngồi ngoan ngoãn đàng hoàng cho tôi.”
      An Nguyệt Quân vẻ mặt buồn buồn liếc nàng, mắt mọng nước tràn đầy ấm ức, muốn phô ra đáng thương nhất của mình, cong cong môi mà lại có chút xinh xắn. Diệp Khê Thiến nhìn mà mắc cười kinh khủng.
      “Nương tử…” Giọng rầu rĩ truyền đến, mang theo cam tâm tình nguyện.
      “Làm sao?”
      “Ta tự nhiên phát ta bị thua thiệt.” Thanh u oán cực kỳ, đáng thương cực kỳ.
      “Tại sao?”
      “Ta khổ cực giả nữ còn phải đánh tên bại hoại giả mạo, nương tử còn cho ta phần thưởng.” Thanh ai oán vẫn cứ vang lên như muốn tranh thủ đồng tình.
      “…”
      “Nương tử, chúng ta lâu rồi có hôn .” Thanh dụ dỗ mang theo khát cầu, mềm mại nhưng mất tự nhiên.
      “Bốp!” Hung hăng đá cước.
      “Nương tử, ta nghĩ muốn…” Thanh so với lúc nãy còn đáng thương hơn.
      “Bốp!” Lại cước.
      câm miệng cho tôi!” Diệp Khê Thiến điên tiết gào lên với , tròng mắt trừng muốn rớt ra. Tên này đến lúc nào mới an phận được chút chứ!?
      An Nguyệt Quân lắc lắc hai má tuyệt diễm, khụt khà khụt khịt bất đắc dĩ : “ là…”
      Lại trận im lặng.
      “Nương tử, người trong gương này là ai?” An Nguyệt Quân chỉ vào người trong gương, mắt trừng lớn, kinh ngạc kêu lên.
      đó.” Diệp Khê Thiến tự hào trả lời. Đây chính là kiệt tác mồ hôi nước mắt của nàng, sao lại tự hào được chứ?
      “Nương tử, ta phải là khỉ! Sao lại có mông khỉ mặt?!” An Nguyệt Quân nhìn người trong gương chán ghét bảo, miệng trề ra tức giận.
      Trong gương, mỹ nhân hàng mi lá liễu rợp dài như cánh bướm, cặp lông mày thanh thuý tựa dáng núi mùa xuân, tăng thêm mấy phần đẹp đẽ, tà mị. Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển tất cả phong tình, giống như thắp lên ngọn lửa, như nhược lại tinh tế làm người khác thể rời mắt. Mũi khéo léo, môi hồng răng trắng. tiếng mê hoặc quyến rũ, quay đầu mỉm cười đến người sắt cũng đổ, quả thực là tuyệt thế giai nhân khuynh nước khuynh thành được phái xuống nhân gian để mê hoặc chúng sinh. Thế mà, tự nhiên khuôn mặt trắng nõn lại được đánh thêm hai cái má hồng đậm đậm, phá huỷ phần mỹ miều khiến người ta buồn cười.
      Diệp Khê Thiến nở nụ cười : “Tôi biết phải là khỉ.”
      An Nguyệt Quân chịu được phải chu miệng, thần sắc oán giận kêu: “Nương tử là xấu.”
      Diệp Khê Thiến nín cười đem hai má hồng của lau , lộ ra làn da mềm mềm trắng hồng, khuôn mặt bé khả ái đáng , sa y màu tím huyễn hoặc, tóc đen dài tuỳ ý buông thả, trông càng mờ ảo huyền diệu như tuyệt thế tiên nữ hạ phàm.
      mỹ nữ.” Diệp Khê Thiến mê đắm ngắm .
      “Vậy nương tử có ta ?”
      Khuôn mặt tuyệt diễm hồi hộp chờ đợi. Diệp Khê Thiến mở miệng muốn cái gì đó, đột nhiên nghe: “Nương tử, ngừng thở.” Giọng băng lãnh mang theo chút khẩn trương, nhưng vẫn chậm bước, Diệp Khê Thiến lảo đảo ngã rầm xuống đất dậy nổi.
      An Nguyệt Quân nhìn Diệp Khê Thiến, đem nàng bế lên giường, đắp kín chăn mền, sau đó ra trước tấm bình phong, ngồi cạnh bàn xoay xoay ly trà xanh, mắt chăm chú nhìn ô cửa sổ, tà mị rồi lại lạnh lùng cười.
      Cửa nhàng mở ra. Người tiến vào hiển nhiên ngờ rằng bên trong còn có người tỉnh, sửng sốt, vốn tưởng thuốc của mình có tác dụng nên muốn chạy trốn, nhưng sau khi nhìn dung nhan mê hoặc kia dâm tục cười : “Mặc dù phải Ngô Vũ Thi nhưng so với nàng ta còn đẹp hơn nhiều. Xem ra hôm nay ta gặp may rồi.” Mắt chuột gian xảo nhìn chằm chằm vào đại mỹ nhân nọ, hiển nét dâm tà.
      “Ngươi dùng dược gì?” An Nguyệt Quân dường như thèm để lời dâm toan của tên chuột đó vào tai, lạnh lùng hỏi.
      Y cười : “Mỹ nhân, ta phải mất rất nhiều tiền mới kiếm được, đương nhiên phải dùng xuân dược để cùng mỹ nhân trải qua đêm xuân nồng nhiệt rồi!”
      Mặt An Nguyệt Quân biến sắc, hắc mâu tinh khiết màu đen thoáng như có biến đổi, tàn bạo gắt: “Ngươi dám dùng xuân dược!”
      “Ha ha, phải là Hợp Hoan Tán, mỹ nhân. Ta nhất định làm cho nàng thấy thoải mái.” Nam tử vừa lời hạ lưu dâm đãng, vừa kiêu ngạo cười lớn.
      “Lãnh Diện Ngọc Quân?” An Nguyệt Quân thờ ơ uống trà, lạnh lùng cười tiếng, nhàn nhạt hỏi.
      Nam tử nghe lời An Nguyệt Quân hỏi, đắc ý : “Chẳng qua là trộm danh xưng của mà thôi. Làm chuyện xấu có người chịu tiếng thay. Khà khà, đám người ngu dốt!”
      “Ta biết.” An Nguyệt Quân nhàng đáp câu.
      “A? Làm sao nàng biết?” Nam tử ngừng cuồng vọng và đắc ý cười, nghi ngờ hỏi.
      “Bởi vì ta chính là .” Nhàn nhạt xong câu đó, An Nguyệt Quân đặt ly trà xuống, đứng lên đối diện hoàn toàn với Lãnh Diện Ngọc Quân giả mạo, đồng tử tím mị lạnh lùng nhìn y, tuy rằng chưa có sát khí nhưng làm cho y toàn thân lẩy bẩy đứng nổi, phút chốc nhớ tới lời đồn đại về Lãnh Diện Ngọc Quân . Mặc dù võ công y kém, nhưng trước mặt chỉ như châu chấu đá xe.
      Hai người cứ giằng co như vậy, phút chốc nam tử giả mạo đột nhiên quỳ rạp xuống đất, thảm thiết cầu xin tha thứ: “Ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta con đường sống! Ta dám nữa, ta dám nữa…” Nam tử lệ rơi đầy mặt, trong mắt ngoài hoảng sợ cũng chỉ có tuyệt vọng.
      An Nguyệt Quân đồng tử tím khẽ lưu chuyển, nhàng cười tiếng, nam tử giả mạo tưởng mình được ân xá nên hết sức hy vọng, lại nghe: “Ngươi giết bao nhiêu người ta cần biết, nhưng mà, ngươi ngàn vạn lần nên động vào người ta quan tâm nhất.” Giọng này của lạnh đến còn chút nhiệt độ cùng với nồng đậm sát khí.
      Nam tử giả mạo còn chưa kịp phản bác thêm lời đoạn đoạn thi thể vung vãi, lả tả rơi trong phòng, máu chậm rãi lan tràn nồng nặc mùi tử khí. An Nguyệt Quân vô tình quay người lại, tới sau tấm bình phong thay nam trang, đem Diệp Khê Thiến ôm lấy ra ngoài.
      dungmuoimuoi thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Vận công ép xuân dược


      tới cửa…
      “Rầm!” Cửa mở bung ra, Tư Đồ Khiêm vọt vào phòng đầu tiên, đập vào mắt là khung cảnh toàn máu và thi thể, mặt đất thấm đẫm máu đỏ tươi, y sợ ngây người. Đến khi y nhìn thấy An Nguyệt Quân lạnh lùng ra trước mắt, lòng bỗng dấy lên nỗi sợ tên. Đồng tử tím lạnh lùng liếc y. Tử nhãn? là…
      Tư Đồ Khiêm luôn ôn nhuận như ngọc lúc này lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng. Y thất thanh hồi lâu mới phản ứng lại: “Ngươi là Lãnh Diện Ngọc Quân?”
      Lời vừa xong khiến tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh, các nào tưởng tượng được người tuấn mỹ tuyệt diễm thế kia lại là Lãnh Diện Ngọc Quân giết người như ngoé. Thế nhưng việc bày ra trước mắt lại thể tin, mảnh mảnh thi thể, khoé môi lãnh khốc cười cợt, đặc biệt là tử nhãn mà thế nhân gọi là “ đồng tử”, nghe đâu có thể hút hồn phách nhân…
      * đồng tử: tạm hiểu là đôi mắt màu tím của nghiệt (tử là tím)
      Nghĩ tới đây, trong đám đông có kẻ hô hoán lên: “Con của nghiệt! Mọi người ngàn vạn lần đừng nhìn vào mắt !”
      Dứt lời, đám đông liền hỗn loạn ầm ĩ, số người thậm chí còn sợ hãi lui về sau.
      Hiển nhiên là An Nguyệt Quân nghe được, mắt bắn thẳng về kẻ vừa lên tiếng, chẳng qua chỉ nô bộc, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nam tử bên cạnh đứng cạnh lại có chút quái dị, tuy là mặc trang phục nô bộc nhưng tà khí lẫn sát khí người y vẫn vô cùng nồng đậm… An Nguyệt Quân cười khẩy, nụ cười chạm đến đáy mắt. Ôm chặt lấy Diệp Khê Thiến, cần, cần.
      Bỗng người lòng “ưm” tiếng khiến An Nguyệt Quân chấn động. Dược mau phát tác rồi! An Nguyệt Quân băng băng bước , ai nấy đều sợ hãi mở ra con đường cho . lướt mắt nhìn xung quanh, tất cả đều chỉ là sợ hãi, sợ hãi và sợ hãi, sau đó cười lạnh ra ngoài.
      “Khiêm nhi, chuyện này…” Ngô Hiên khiếp sợ nhìn màn trước mắt, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, chần chờ .
      Tư Đồ Khiêm khẽ mỉm cười: “Bá phụ, chúng ta thể thất lễ được.”
      “Nhưng mà mắt Lãnh Diện Ngọc Quân…”
      Tư Đồ Khiêm lắc đầu đồng ý : “Bá phụ, nếu ánh mắt có thể hút hồn phách nhân, Thiến Thiến ở cùng lâu như vậy sao vẫn bị gì?”
      Ngô Hiên còn do , Ngô Vũ Thi liền ra tiếp: “Cha, chuyện lần này vô luận thế nào con cũng muốn đền đáp, nên con nghĩ tự mình lời cảm tạ An Nguyệt Quân. Nếu có An công tử, con nghĩ giờ này con yên bình đứng ở đây đâu.”
      Ngô Hiên vẫn do dự: “Nhưng…”
      “Bá phụ, con theo Thi nhi.” Tư Đồ Khiêm ôn nhu bảo.
      “Tư Đồ ca ca!” Ngô Vũ Thi vẻ mặt thất kinh nhìn y, đáy mắt ngập tràn vui sướng. Y quan tâm nàng sao?
      “Được rồi, ta đáp ứng. Các con nhớ phải cẩn thận.” Ngô Hiên cuối cùng cũng bị thuyết phục.
      “Dạ, cảm ơn cha.” Ngô Vũ Thi vui vẻ .

      An Nguyệt Quân ôm chặt Diệp Khê Thiến từ Ngô phủ ra ngoài liền lập tức thẳng hướng đông bay . Cảm giác nhiệt độ thân thể nàng càng ngày càng cao, mặt cũng càng ngày càng hồng làm hắc mâu vốn tinh khiết của trở nên thâm trầm, tốc độ phi thân cũng nhanh hơn.
      tới cuối đường rồi rẽ trái, đầy lát sau hai người đến khách điếm. Khách điếm này được trang hoàng tráng lệ, so với những chỗ trước kia đẳng cấp khác. Ở cửa khách điếm có người đứng chờ, y cung kính hành lễ: “Bảo chủ.”
      An Nguyệt Quân gật đầu.
      Người nọ nhìn nữ tử An Nguyệt Quân ôm trong ngực, mắt vô cùng tò mò nhưng tuyệt dám để lộ liền tiếp: “Bảo chủ, Lý Thanh từ nửa tháng trước biết ngài muốn tới, sớm vì ngài chuẩn bị sương phòng.”
      “Khổ cực.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp.
      Lý Thanh cũng tính cách chủ nhân, chuyện liên quan đến y cấm hỏi nên thẳng: “Bảo chủ, bên này.”
      Đợi An Nguyệt Quân gật đầu, Lý Thanh liền dẫn đến sương phòng chuẩn bị tốt. tại dù khuya nhưng cũng còn ầm ĩ. Lý Thanh an bài An Nguyệt Quân ở sương phòng ngoại biệt, nằm riêng ở hậu viện nhưng vẫn thông liên với khách điếm. gian yên tĩnh, cảnh trí cũng đẹp, tuy nhiên khí hơi có vẻ thanh u với đại sảnh tráng lệ đằng trước.
      Lý Thanh mở cửa, khom lưng : “Bảo chủ, mời ngài nghỉ ngơi.”
      Lúc An Nguyệt Quân toan bước vào, Lý Thanh chần chừ hồi lâu vẫn quyết định xin chỉ thị: “Thuộc hạ mạo phạm, biết bảo chủ có phát kẻ bám theo ngài ?”
      An Nguyệt Quân mâu quang chợt loé, khuôn mặt lạnh nhạt trước sau như , lành lạnh bảo: “Ngươi giải quyết .”
      “Nhưng là địch hay bạn còn chưa phân , như vậy có mạo muội…” Lý Thanh sợ hãi chần chừ .
      để ta lần thứ hai!” Khẩu khí An Nguyệt Quân cường ngạnh, cũng lạnh ít. Tên đó đúng là chưa từ bỏ ý định! Ở Ngô phủ giết y, y còn đuổi theo đến tận đây!
      “Dạ, dạ, dạ, thuộc hạ hiểu.” Lý Thanh hãi hùng lắp bắp đáp.
      “Ngươi lui xuống trước . Chưa đến sáng đừng tới.” xong An Nguyệt Quân vào, cửa nhàng đóng lại.
      Lý Thanh thở dài hơi, quay .
      Bên trong phòng, An Nguyệt Quân đem Diệp Khê Thiến nhàng mà để ở giường. Diệp Khê Thiến “ưm” tiếng, chậm rãi mở mắt ra, thấy An Nguyệt Quân liền thản nhiên nở nụ cười, dang rộng hai tay, hệt trẻ con vòi vĩnh kêu: “Ôm, ôm, ta muốn ôm!”
      An Nguyệt Quân nhìn nàng, cưng chiều cúi người trao cho nàng cái ôm nóng bỏng. Dần dần, mắt Diệp Khê Thiến trở nên mông lung, cộng thêm chút khát cầu, mặt càng ngày càng hồng rực, miệng cứ lải nha lải nhải: “Nóng quá, nóng quá, nóng…”
      tay đẩy An Nguyệt Quân ra, thân thể nàng ngừng giẫy giụa, tay còn lại bắt đầu vô ý thức cởi y phục ra. Ánh mắt An Nguyệt Quân thâm trầm sâu thẳm, tay đưa tới cầm chặt lấy bàn tay tự làm loạn lên kia, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng.
      Diệp Khê Thiến giống như là nhận được an ủi nhoi nên càng ngừng mà hướng đòi hỏi nhiều hơn, khuôn mặt nhắn dúi cọ trong bàn tay to lớn của , dễ chịu híp mắt như con mèo con được chủ cưng nựng. Dần dần, nàng bắt đầu thấy chưa đủ, tay từ từ tiến lên xoa xoa thân thể An Nguyệt Quân, lại cảm giác y phục của sao mà chướng mắt, thế là chu miệng lên muốn đem chúng thoát ra, nhưng làm thế nào cũng cởi được.
      Diệp Khê Thiến dần kề sát vào An Nguyệt Quân, rồi bất thình lình hôn mạnh lên môi , kịch liệt nhấm nháp thứ chất lỏng ngọt ngào trong miệng , tay liều mạng muốn kéo y phục chướng mắt của ra. An Nguyệt Quân vội vàng đẩy nàng ra, hào hển thở dốc, đôi mắt đen nhánh còn tà mị giống bình thường nữa mà lây nhiễm ham muốn nguyên thuỷ nhất… gồng mình nắm tay chặt.
      Diệp Khê Thiến bị đẩy ra vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn cứng đầu quấn lấy An Nguyệt Quân tiếp, nhưng đột nhiên giây sau nàng mất ý thức. An Nguyệt Quân thở dài hơi, còn lông mày nhăn lại thành đường. Điểm huyệt của nàng, chẳng qua chỉ là tạm thời, sợ tỉnh lại dược có khi còn hoành hành hơn.
      Mâu quang chợt loé, An Nguyệt Quân đem nàng ngồi xếp bằng giữa giường, chính mình ngồi phía sau, bắt đầu vận công đem xuân dược bức ra ngoài. khắc sau, người Diệp Khê Thiến từ từ toát ra nhiệt khí, còn An Nguyệt Quân trán lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt thấm ướt chăn đệm.
      *1 khắc = 15 phút
      Ước chừng thêm khắc đồng hồ nữa trôi qua, người Diệp Khê Thiến nhiệt khí chỉ còn rất ít, cuối cùng mất hẳn. An Nguyệt Quân chậm rãi đem tay thu hồi, thở mạnh ra hơi điều hoà khí tức. Sau đó đặt Diệp Khê Thiến nằm lại lên giường, nhìn khuôn mặt nàng bởi vì nhiễm khí nóng mà hồng nhuận mướt mát mồ hôi, cổ họng khô rát bèn cúi người hôn nàng cái, nhưng sau đó lại nhanh chóng nằm ngủ ngay ngắn bên cạnh.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Về vụ trúng xuân dược này ta cũng phải rành, chỉ có thể viết như vậy, với lại ta cũng cảm thấy nên kịch liệt quá làm gì. Hu hu, nàng nào hài lòng cũng đừng tìm ta tính sổ nha! Còn phần sinh hoạt vợ chồng sau màn che, ta phải là đồng ý, nhưng nếu như quả quan tâm và quý trọng người con , nhất định qua loa với nàng, vì thế họ chỉ làm ở lúc thành thân thôi. Hắc hắc, muốn xem sao, vậy ủng hộ nhiệt tình vào , comment, comment khí thế vào!
      dungmuoimuoi thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Nương tử ngốc quá


      Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến tỉnh lại từ rất sớm, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo mê người giống như thiên sứ hề có chút phòng bị nào của An Nguyệt Quân. Nàng khỏi nuốt nuốt nước miếng, môi cũng tự chủ mà đưa lên trước nhàng chạm vào đôi môi mềm mại và ấm áp của , nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng rụt về. Nhìn mắt vẫn nhắm chặt, lòng nàng khẽ mừng thầm. Cảm giác ăn lén đậu hũ này tệ! Tuy nhiên, nàng để ý đến khoé môi An Nguyệt Quân có lộ ra nụ cười nho , nhàng, nhàn nhạt, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.
      Diệp Khê Thiến muốn đứng dậy, phát thắt lưng bị An Nguyệt Quân ôm chặt, muốn cũng được, hơn nữa hình như tay còn càng siết chặt thêm. Thở dài hơi, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đột ngột mở mắt ra. Càng ngày càng chặt? ra tên này giả bộ ngủ gạt nàng, hừ, xem nàng làm sao trừng trị !
      Tay nàng hề báo trước mà luồn qua hông An Nguyệt Quân, thấy nụ cười môi An Nguyệt Quân càng rạng rỡ thêm, liền bất thình lình dùng sức véo cái đau điếng.
      An Nguyệt Quân lập tức mở mắt ra, nước mắt chực chờ hồn nhiên và ngây thơ, đáng thương giọng xin: “Nương tử, nàng thể hạ thủ lưu tình chút sao? Phu quân rất đau.”
      “Ai bảo tỉnh mà còn giả vờ ngủ. Đáng đời!” Diệp Khê Thiến hung hăng : “Còn muốn ăn đậu hũ của tôi, háo sắc bại hoại!” Xem ra nàng hoàn toàn nghĩ tới, vừa nãy là ai ăn trộm đậu hũ của ai trước.
      “Nương tử, nương tử, ta nào có!” Giọng vẫn uỷ khuất đáng thương như cũ, nũng na nũng nịu kêu ca oan tình của mình. Mà thanh kia còn mềm nhũn đến tận đầu khớp xương, nghe làm cho người ta muốn đặc biệt cưng nựng.
      “Tôi muốn rời giường.” Diệp Khê Thiến nhàng nở nụ cười, đáy mắt hoàn toàn là hạnh phúc.
      “Nương tử, nàng thấy người có chỗ nào khoẻ ?” Giọng khẩn trương lo lắng, mắt mở to để bộc lộ tình cảm thương của mình, đáy lòng trướng đầy hạnh phúc ngọt ngào hơn mật.
      có, tôi rất khoẻ.” Diệp Khê Thiến hiểu câu hỏi của có ý gì, liếc nhìn cái.
      “Ta cũng thấy có chuyện gì.” An Nguyệt Quân lầm bầm, sau lại tí tởn : “Nàng dữ như vậy, làm sao có thể bị gì được.” Tâm thả lỏng, may là ngày hôm qua vận công hữu dụng.
      Vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác được ánh mắt sắc bén chiếu vào mình, tâm An Nguyệt Quân run lên, vẻ mặt vô tội nhìn đáp nàng, hồn nhiên hỏi: “Nương tử, nàng sao lại nhìn ta như vậy?”
      “Phu quân vừa ai dữ?” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi phun ra câu từ kẽ răng.
      có, có, nương tử rất dịu dàng.” An Nguyệt Quân lắc đầu cấp tốc hô, lông mi dài rợp chớp chớp phủ đôi mắt nai hồn nhiên mở to vô tội, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta muốn bắt nạt, ăn hiếp đời.
      Diệp Khê Thiến ngó , đột nhiên cười thành tiếng, kỳ quặc làm An Nguyệt Quân lông tơ dựng đứng. lắp bắp nhát gừng hỏi: “Nương tử, nương tử, nàng… sao vậy?”
      , , chỉ là muốn cười thôi.” Diệp Khê Thiến vẫn cười híp cả mắt. Nàng liếc nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là đâu?”
      “Báo cáo nương tử, đây là khách điếm.” An Nguyệt Quân lập tức trả lời.
      “Chỗ này tệ, chắc tốn tiền lắm.” Diệp Khê Thiến chăm chú xem xét bày trí xung quanh, tuỳ ý , mặt có chút đứt ruột. buổi ở đây hết bao nhiêu tiền chứ?
      cần trả tiền.” An Nguyệt Quân đáp chút nghĩ ngợi.
      cần trả tiền? Đây là nhà chắc?” Diệp Khê Thiến tức tối liếc cái.
      “Sai.” An Nguyệt Quân phản đối chắc như đinh đóng cột làm Diệp Khê Thiến ngẩn ra, dương dương đắc ý sửa lại: “Nương tử, đây là nhà chúng ta.” Mặt tràn đầy lấy lòng, khẩu khí cũng thập phần vui vẻ.
      “Hả? phải là cái gì bảo sao? Thế nào lại thành khách điếm rồi?” Diệp Khê Thiến hồ đồ nhìn .
      “Nương tử ngốc quá, khách điếm này là do Nguyệt gia bảo kinh doanh, ngoài ra còn nhiều thứ khác nữa, ví dụ như sòng bạc, tiệm bán đồ cổ…” An Nguyệt Quân hăng hái hừng hực giới thiệu.
      “Dừng chút! hãy cho tôi, nhà …” Diệp Khê Thiến lại bắt gặp vẻ mặt hài lòng của liền vội vã sửa lời: “, là nhà chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”
      An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, ngây ngốc đáp: “Nương tử, cũng nhiều, bất quá nhất định đủ nuôi nương tử mà.”
      “À, à, vậy tốt.” Diệp Khê Thiến an tâm gật đầu, nghĩ bộ dạng khá giả của chắc cũng đủ cho nàng tiêu xài.
      Đúng lúc này ngoài cửa có thanh cung kính lẫn khẩn trương vang lên, cắt đứt cuộc chuyện của hai người.
      “Bảo chủ, Lý Thanh có việc bẩm báo.”
      Diệp Khê Thiến vừa nghe có giọng người lạ lập tức xấu hổ khẩn trương kiểm tra lại y phục của mình, sau đó nghĩ muốn bò dậy nên đẩy An Nguyệt Quân ra rời khỏi giường, thế nhưng lại bị ấn chặt vào ngực cho cựa quậy. Diệp Khê Thiến mặt hết trắng xanh rồi lại đỏ bừng, hít vào thở ra đều là hương thơm đặc biệt của , thoang thoảng, dễ chịu. Nàng chôn sâu ở trong lồng ngực , bỗng nhiên cảm giác có thể cùng như vậy đến địa lão thiên hoang.
      *địa lão thiên hoang: ám chỉ khoảng thời gian lâu dài, sáng ngang với trời đất
      vào.” Thanh lạnh nhạt truyền vào lỗ tai. Nàng thể chú ý, chỉ có khi đối với nàng, mới có thể trẻ con, có thể làm nũng, cũng có thể chọc cho người mến. Nàng sao mà may mắn có được ! Nhưng được người con trai đến như vậy, si mê đến như vậy, có phải rồi bị trời phạt ?
      Cửa mở ra, vào là trung niên nam tử mặc trường sam đỏ tím, cột tóc, trông có vẻ đậm chất giang hồ. Y quỳ xuống trước An Nguyệt Quân, chết sờn kiên định : “Bảo chủ, thuộc hạ hoàn thành mệnh lệnh của ngài, xin nguyện lấy cái chết tạ tội!”
      “Hử?” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp.
      “Bảo chủ, đêm qua thuộc hạ thận trọng để cho kẻ bám theo ngài chạy thoát.” Giọng y có chút cam lòng. Y sợ chết, nhưng cứ vậy mà chết y cam lòng.
      “Ừm.” An Nguyệt Quân nghe Lý Thanh nhận tội, chẳng qua cũng chỉ mặt vô cảm đáp.
      “Thuộc hạ sợ chết, chỉ là thể hoàn thành nhiệm vụ bảo chủ giao, hổ thẹn thôi.” Lý Thanh bi phẫn thanh minh.
      “Ngươi…”
      Diệp Khê Thiến nhìn mắt An Nguyệt Quân bắt đầu dấy lên sát ý, tâm cả kinh, vội vàng cắt đứt lời ôn nhu kêu: “An Nguyệt Quân, tôi đói.”
      “Nếu nương tử đói bụng, giờ chúng ta ra ngoài ăn điểm tâm luôn.” An Nguyệt Quân cúi đầu nhìn người trong lòng, lãnh ý trong mắt bốc hơi sạch , chiều đáp ứng nàng.
      Thanh lấy lòng cùng dáng vẻ cưng chiều kia khiến Lý Thanh sửng sốt. Đây… là bảo chủ lãnh khốc ư? Đây là bảo chủ vô tâm ư? Đây là bảo chủ tàn nhẫn ư? Y tin!
      “Lý Thanh, đứng lên .” Giọng lành lạnh của An Nguyệt Quân vừa truyền vào tai, Lý Thanh vội ngẩng đầu lên, thấy lại bảo chủ lạnh lùng tàn nhẫn An Nguyệt Quân. Y chầm chậm phục hồi tinh thần. Đây mới chính là bảo chủ Nguyệt gia bảo, người trừ lãnh ý và vô cảm cũng chưa bao giờ xuất thêm bất kỳ biểu cảm khác của nam nhân!
      “Dạ.” Lý Thanh y lệnh đứng lên tuy nhiên vẫn khom lưng chờ chủ sai khiến.
      An Nguyệt Quân kéo Diệp Khê Thiến ra khỏi phòng, tới cửa mới bỏ lại câu: “ chạy là nằm trong dự liệu của ta.”
      Lý Thanh sững người tại chỗ. Ý bảo chủ là gì?
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): 2 giờ sáng rồi, comment cùng message để lại cũng chẳng bao nhiêu, hu hu hu, để cho tâm ta lạnh rơi lệ. Ta đợi tới 3 giờ đó, tìm kiếm động lực, hừ hừ. Số tài khoản diễn đàn của ta: 41682139. Vận động mọi người, chuyện phiếm, gì cũng được, hoan nghênh gia nhập, cũng có thể ôm hôn (cười đểu), ủng hộ ta ôm hôn ha (bay ).
      dungmuoimuoi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Nương tử, nàng béo lên rồi!


      “Tên vô dụng này! Giết người cũng xong!” Giọng điên tiết gầm lên, kèm theo tiếng chén sứ vỡ tan tành.
      “Thuộc hạ tận lực, vốn tính ở Ngô phủ động thủ, nhưng đến đó lại biết được tin khác!”
      “Cái gì?”
      là Lãnh Diện Ngọc Quân.”
      “Gì cơ? Ta chưa từng nghe tiện nữ kia là Lãnh Diện Ngọc Quân. Ngươi xác định?”
      “Thuộc hạ xác định. đời này chỉ mình mị tử nhãn, hơn nữa cách thức giết người tàn nhẫn thị huyết, chừng ấy cũng đủ chứng minh.”
      “Khó trách nhóm sát thủ có có về. Dù sao võ công Lãnh Diện Ngọc Quân đến đương kim minh chủ còn khó địch nổi.”
      “Thuộc hạ vô dụng, xin chủ tử giáng tội.”
      “Thôi được rồi, ngươi lui xuống trước .”
      “Dạ.”
      Gã thuộc hạ nọ vốn muốn xoay người , nhưng chưa đầy giây sau người đổ gục. Nam tử ngồi ghế lạnh lùng cười, gian tà, hàn làm cho người ta nhịn được run rẩy.

      Diệp Khê Thiến tới sảnh chính khách điếm mới biết chỗ này tráng lệ cỡ nào, cùng với khách điếm lần trước quả khác trời vực, mặc dù xa hoa nhưng tuyệt lộ vẻ hoang phí. tại tuy là buổi sáng nhưng dòng người vẫn nườm nượp chật chội khiến cho người khác kinh ngạc.
      “Nương tử, nàng muốn ăn cái gì?” An Nguyệt Quân giọng hỏi nàng.
      Diệp Khê Thiến liếc cái, : “ cho rằng tôi đói bụng à?”
      “Ủa? phải chính nương tử với ta nàng đói sao?” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt tinh nhìn nàng, đồng tử đen láy lúng liếng, khoé miệng cong cong, nghi ngờ hỏi.
      “Đó là vì tôi muốn giết người, ghê tởm chết!” Diệp Khê Thiến tức giận , vẻ mặt chán ghét.
      “Nương tử… Nương tử…” Tâm An Nguyệt Quân thắt lại, biết phải gì, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng ngừng mà làm nũng. Nàng ác tâm ư? Tại sao? Tại sao với ngay từ đầu? Như vậy buông thả cho trái tim ngày lại ngày thêm nàng, mặc cho mình trầm luân trong mật ngọt hạnh phúc. Ngày ấy, nàng từ trời rơi xuống trước mặt giống như tiên nữ hạ phàm. Mà nếu nàng có là tiên nữ chăng nữa, cũng nhất định tiếc hết thảy mà đem nàng giam cầm trong lòng mình, dù cho có phải cùng trời đối nghịch!
      “An Nguyệt Quân, chúng ta thương lượng chút.” Diệp Khê Thiến vẻ mặt mong chờ ngó .
      “Cái gì, nương tử?” An Nguyệt Quân hồn nhiên ngây thơ nhìn nàng.
      sau này động thủ thể… lưu lại toàn thây sao? Tôi nhìn cảm thấy buồn nôn lắm. cảm giác mấy ngày nay tôi gầy sao?”
      đâu, nương tử. Ta thấy nàng béo lên mà.” Tròng mắt An Nguyệt Quân đen trắng ràng tinh nghịch nhìn nàng, môi bĩu lại lẩm bẩm. May là… may là nàng có ghét bỏ . Tâm hơi thả lỏng, nhưng vẫn có chút đau đớn. tại, điều sợ nhất chính là có ngày nàng chán ghét , sợ trong mắt nàng nhìn rồi chỉ có khinh bỉ.
      , , CÁI, GÌ?!?” Mà Diệp Khê Thiến nghe lời cơ hồ rít từng chữ từng chữ qua kẽ răng, mắt bốc lửa như muốn thiêu chết .
      “Buổi sáng hôm nay ta sờ thắt lưng nương tử thấy eo nàng nhiều thịt lên.” An Nguyệt Quân ngoan ngoãn trả lời, cũng hề biết mình chọc phải ổ kiến lửa mà trả lời.
      Diệp Khê Thiến máu nóng xông ngược lên não, cũng giận đến thể giận hơn được nữa. Tên này! có biết phụ nữ kiêng kị nhất là khi nhắc đến thể trọng ?! còn cố ý vi phạm! ràng là cố ý!
      “Bốp!” đấm nặng nề đánh tới, sau đó trong ánh mắt đáng thương lẫn ngây ngốc của An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến đùng đùng bỏ .
      Nhìn bóng lưng nàng rời , An Nguyệt Quân chân sau cũng muốn đuổi theo, đột nhiên Ánh Nguyệt lại xuất chặn trước mặt , cung kính thưa: “Bảo chủ, chuyện ngài sai thuộc hạ điều tra, tra ra rồi.”
      .” An Nguyệt Quân đơn giản hạ chữ.
      “Trang chủ Hàn Minh sơn trang - Liễu Văn, 20 năm trước từng là trong thập đại cao thủ võ lâm, ‘Bạch Thủ Quỷ’, lúc uy phong hiển hách bỗng thoái giang hồ, sáng lập Hàn Minh sơn trang và cưới nữ nhân có danh tiếng gì. Năm năm trước, vợ y chết.”
      “Ừm.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp tiếng, chẳng lộ ra tí kinh ngạc nào. sớm biết lão hồ ly đó cũng phải dạng đơn giản tốt đẹp gì.
      “Mà thập đại cao thủ năm đó chỉ còn lại mỗi mình Liễu Văn. Thập đại cao thủ chết cũng tầm thường nên nhất định là có liên quan đến y. Bảo chủ, có thể nhóm đuổi theo giết ngài cũng là y.” Ánh Nguyệt xong câu như vậy liền chần chờ, len lén lo lắng nhìn phản ứng của chủ.
      “Còn có cái gì?”
      “Biểu tiểu thư mỗi ngày náo loạn ầm ĩ đòi ngài trở về. Tổng quản chịu nổi nên phát vài phong thư cầu cứu tới.” Khẩu khí Ánh Nguyệt vô cảm nhưng mơ hồ có chút ghen tuông trong đó.
      “Nữ nhân đáng chết!” An Nguyệt Quân thấp giọng mắng, nhíu nhíu mày, chán ghét bảo: “Ngươi hồi , kêu ả cút!”
      “Dạ.” Ánh Nguyệt nín cười đáp.
      “Còn nữa, sau này nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nàng.” Mắt An Nguyệt Quân nhìn Ánh Nguyệt lạnh lùng tia dao động.
      “Thuộc hạ tuân lệnh.”
      An Nguyệt Quân gật đầu, chút do dự rời .
      Ánh Nguyệt bi ai phát , nàng mãi mãi tìm kiếm , nhưng thứ lưu lại cho nàng vẫn luôn chỉ là bóng lưng, đến cái nhìn chính diện cũng thèm bố thí!

      “Nương tử, nàng chậm chút, phu quân theo kịp.” An Nguyệt Quân sau khi tìm được bóng Diệp Khê Thiến ở xa liền ra sức chạy theo, cũng để ý hình tượng mà hô to gọi .
      Lời vừa thốt ra, đường nam nữ già trẻ ai cũng liếc bàn tán xôn xao.
      Diệp Khê Thiến đỏ mặt làm bộ như nghe gì, cũng thấy , băng băng về phía trước. Đến khi An Nguyệt Quân theo kịp, ai oán thôi: “Nương tử, nàng chạy nhanh như vậy là muốn vứt bỏ ta sao?”
      “Chính xác!” Diệp Khê Thiến cười híp khen, còn thêm: “Đáng tiếc có phần thưởng nha.”
      “Nương tử, nàng vứt bỏ ta là muốn tìm nam nhân khác sao?” Bộ mặt An Nguyệt Quân ghen tức phụng phịu, miệng mím chặt, đáy mắt lộ nét khẩn trương.
      cũng có lúc thông minh quá ha?” Diệp Khê Thiến lành lạnh .
      “Nương tử, nếu như nàng dám tìm nam nhân khác, ta giết nàng!” Vẫn độc bộ dạng ngây thơ, tuy nhiên, mắt cùng mặt An Nguyệt Quân viết rất hai chữ: nghiêm túc!
      “Ha ha ha… giỡn …” Diệp Khê Thiến lần đầu tiên nhìn dùng nét mặt lạnh băng thế kia nhìn mình, khỏi nuốt nuốt nước miếng cười trừ. Tuy lòng cả kinh nhưng nàng vẫn thấy sợ hãi. Bởi nàng biết, vô luận thế nào cũng làm thương tổn nàng, vậy là đủ rồi.
      , nương tử, ta chân !” Mắt sâu thẳm nhìn nàng, ngây thơ hồn nhiên, thiên chân vô tà, nhưng lời trong miệng lại quá mức độc đoán.
      *thiên chân vô tà: cụm từ đồng nghĩa với ngây thơ, chỉ chân tình có gian dối, tà niệm
      “Còn nữa, nương tử, dù nàng có rời bỏ ta, ta cũng đuổi theo nàng! Chân trời góc biển, ta nhất định tìm được nàng!”
      Lại câu nhàng bay tới, uy lực vẫn mười phần như cũ khiến Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm, tâm rung động kịch liệt. Nàng sững sờ lâu, lát sau mới hoàn hồn, mắt thẳng tắp nhìn , nguyện thề: “Nếu như trời cao cho tôi cơ hội, tôi luôn luôn ở bên cạnh !”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): 3 giờ sáng… Chao ôi, chao ôi, chao ôi, comment, message, ta nhìn thấy nhiều quá, bao nhiêu cực khổ bay biến hết! Chương này viết hay lắm nên hôm nay ta chỉ vào coi thôi, ai dè mọi người thúc giục ghê quá. Hu hu, ta cập nhật có chậm quá ???
      dungmuoimuoi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Nương tử, ta chán bọn họ!


      An Nguyệt Quân tà mị nở nụ cười, khoé môi khẽ giơ cao, toả ra dụ hoặc chết người, đến cử động của đầu ngón tay cũng khiến người ta say mê hạnh phúc. chăm chú nhìn Diệp Khê Thiến, sâu, tay quấn lấy đầu ngón tay nàng, rành rọt từng chữ: “Thiến Thiến, nàng nhất định phải nhớ kỹ những lời nàng hôm nay.”
      Lần đầu tiên, có gọi nàng là nương tử. Lần đầu tiên, thân mật gọi tên nàng. Nàng rũ mi mắt xuống, tay hơi run rẩy. phải bởi vì gọi nàng là nương tử, chẳng qua là lời quá thâm tình, quá chăm chú. Nàng ngẩng đầu, kiên định lặp lại: “Nếu như trời cao đồng ý, tôi nhất định luôn luôn ở bên cạnh .”
      Chỉ sợ trời cao tán thành, cho nàng cơ hội giữ lời, đột nhiên lúc nào đó lại mang nàng trở về. Nếu như có thể trở về, nàng trở về sao? Bỏ được người con trai tuấn mỹ tà mị luôn chiều nàng hết mực này sao? bỏ được sao? Nghĩ đến đây, tâm tình nàng chợt chùng xuống.
      “Nương tử, nếu trời đồng ý, ta liền nghịch thiên!” Tóc đen tung bay trong gió, gương mặt xinh đẹp có nét mê hoặc dị thường đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt đẹp chất chứa tình cảm sâu đậm nhìn nàng chăm chú.
      *nghịch thiên: nghĩa là kháng trời, chống lại trời, ở đây có thể hiểu là chống lại số phận
      “Ha ha…” Diệp Khê Thiến lại bị lời của làm chấn động thôi, tâm kinh ngạc, biết phải gì, chỉ có thể ngừng cười khúc khích. tột cùng có bao nhiêu quyết tâm mà có thể ra những lời như vậy?
      “Nương tử, nàng làm sao vậy?” An Nguyệt Quân khôi phục lại bộ dạng thiên chân vô tà, bắt chước đứa trẻ chớp chớp mắt đáng , phảng phất như những chuyện vừa rồi đều là ảo giác cả.
      có gì.” Diệp Khê Thiến vô ý thức chối, bỗng nhìn cách đó xa có hai bóng dáng quen quen, vui mừng muốn chạy tới chào hỏi lại bị An Nguyệt Quân ôm chặt về. Nàng quay đầu nhìn chằm chằm mắng: “ mau buông! nhìn thấy Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi đằng kia sao?”
      “Nương tử, ta thấy.” Ánh mắt An Nguyệt Quân lạnh như băng xem hai người phía trước đến đến hỏi thăm rất nhiều người về cái gì đó, mềm nhũn .
      “Thế mà còn buông để tôi ra chào họ. Họ mất bây giờ.” Diệp Khê Thiến nhìn hai người họ sắp , lo lắng .
      An Nguyệt Quân vẫn cứ sống chết giữ chặt nàng tha, ngây thơ hỏi: “Nương tử, làm gì cơ chứ.”
      Hai người cứ thế giằng co. Diệp Khê Thiến sống chết muốn tiến lên, An Nguyệt Quân lại sống chết kéo lại. Thế là Diệp Khê Thiến chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hai người họ xa dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
      Diệp Khê Thiến xoay người phẫn nộ chất vấn: “Tại sao để tôi gặp họ?”
      “Nương tử, ta chán ghét bọn họ, nàng cũng chán ghét họ , được ?” An Nguyệt Quân rụt rè , lấy lòng cười làm lành.
      “Tại sao?” Diệp Khê Thiến kỳ quái hỏi, đột nhiên nghĩ đến cái gì thốt lên: “ phải vẫn còn để ý đến chuyện tôi vì bọn họ mà bắt giả nữ đấy chứ?”
      “Làm gì có! Nương tử, ta mà là người hẹp hòi thế sao?” An Nguyệt Quân mím miệng , mắt ai oán và bất mãn nhìn nàng.
      “Khó nha…” Diệp Khê Thiến tức giận liếc , lành lạnh tiếp: “ biết ai nhìn tôi mua tượng Triệu Vân mà cũng ghen đấy nhỉ?”
      An Nguyệt Quân mặt đỏ rực lên nhưng vẫn cố giữ vẻ ngây ngô, mắt mở to lảng: “Nương tử, nàng tới ai thế? Sao ta biết?”
      Diệp Khê Thiến ho tiếng, nhìn An Nguyệt Quân chằm chằm khiến mặt càng trở nên đỏ hơn. Làn da trắng nõn hồng rực lên như cánh đào, môi đỏ mọng hơn, thêm đôi mắt đen lúng liếng vô tội, khả ái càng thêm khả ái, đáng càng thêm đáng .
      “An Nguyệt Quân!” Diệp Khê Thiến bỗng gọi lớn tiếng.
      “Ở đây, nương tử!” An Nguyệt Quân lập tức đáp.
      “Hôm qua tôi ở Ngô phủ đúng ? Sao sáng nay tỉnh lại khách điếm rồi?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi An Nguyệt Quân làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
      “Nương tử…” Mắt An Nguyệt Quân loé sáng, nũng nịu kêu.
      “Đừng có làm nũng! Tôi muốn biết tại sao!” Diệp Khê Thiến tiếp tục truy vấn.
      “Nương tử… nàng… nàng té xỉu…” An Nguyệt Quân nghĩ lát rồi đáp: “Ta liền mang nàng đến khách điếm.”
      “Nguyên lai là như vậy à…” Diệp Khê Thiến ra chiều suy nghĩ.
      “Phải, phải, phải, là như vậy đấy…” An Nguyệt Quân gật đầu như gà mổ thóc hùa theo, thấy Diệp Khê Thiến có vẻ như chấp nhận đáp án này rồi nên yên lòng thở phào hơi.
      “Nhưng mà… hình như tôi bị hôn hay sao ấy?” Diệp Khê Thiến bất thình lình nghi vấn tiếp khiến An Nguyệt Quân lòng lại khẩn trương.
      “Nương… nương tử… nàng… nàng nằm… nằm mơ! Phải, nằm mơ, là nằm mơ đó!” An Nguyệt Quân lúc đầu tìm mãi ra lí do nên lắp bắp, sau cứ vin vào cái cớ ‘nằm mơ’ mà liều mạng gật đầu.
      “Ồ, hiểu rồi.” Diệp Khê Thiến gật đầu theo .
      “Được, được, được, nương tử hiểu là tốt rồi.” An Nguyệt Quân lại cuống quít hùa theo.

      “Tư Đồ ca ca, làm sao bây giờ? Tìm khắp nơi cũng thấy bóng Thiến Thiến cùng An công tử.” Ngô Vũ Thi ngượng ngùng nhìn Tư Đồ Khiêm tuấn lãng trước mặt mình .
      “An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… Quen lắm, hình như ta nghe qua ở đâu rồi, nhưng sao lại nghĩ ra…” Tư Đồ Khiêm lục lọi trí nhớ xong, chỉ có thể lắc đầu nhướng mày bảo.
      “Tư Đồ ca ca, nghĩ ra cũng sao. Chúng ta tìm tiếp là được.” Ngô Vũ Thi đành lòng nhìn y cau mày, an ủi.
      Hai người vào quán trà, điếm tiểu nhị lập tức tiến lên ân cần hỏi: “Hai vị khách quan dùng chút trà chứ?”
      “Cho ấm trà Long Tĩnh, thêm ít điểm tâm.” Ngô Vũ Thi nhìn Tư Đồ Khiêm vẫn còn suy tư, tự mình kêu.
      “Được rồi.” Điếm tiểu nhị hồi đáp.
      “An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… Rốt cuộc là nghe qua ở đâu?” Tư Đồ Khiêm lẩm bẩm tự hỏi.
      Điếm tiểu nhị chuẩn bị rời tai vốn thính, nghe được lời tự hỏi của Tư Đồ Khiêm nhịn được mở miệng: “Công tử, ngài có nghe qua Nguyệt gia bảo chưa?”
      “Làm sao lại chưa. Thế lực Nguyệt gia bảo cường đại khiến người ta kinh hoàng, lĩnh vực nào cũng nhúng tay vào, ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng kị mấy phần, mà bảo chủ An…” Tư Đồ Khiêm đột nhiên ngậm tăm, nét mặt khiếp sợ.
      Y biết, An Nguyệt Quân phải người bình thường, nhưng mà nghĩ tới thân thế của lại quá to lớn như vậy!
      “Thi nhi, ta biết An Nguyệt Quân là ai rồi.” Tư Đồ Khiêm nhất thời chưa phản ứng nổi, trong mắt vẫn còn khiếp sợ.
      “An công tử là bảo chủ Nguyệt gia bảo.” Ngô Vũ Thi kiên định .
      “Làm sao muội biết?” Tư Đồ Khiêm kinh ngạc.
      “Muội vừa hỏi điếm tiểu nhị nên biết.” Ngô Vũ Thi khẽ mỉm cười, sau lại thập phần chắc chắn : “Bất kể An công tử có là ai nữa, muội nhất định phải trả phần ân tình này. Có lẽ với An công tử chuyện này chẳng đáng là bao, tuy nhiên muội vẫn muốn thiếu.”
      Tư Đồ Khiêm nghe Ngô Vũ Thi , ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Trước kia nàng chỉ là tiểu nha đầu lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo y, giờ lớn, lại còn khiến y kinh ngạc khâm phục.
      “Nếu Thi nhi quyết, chúng ta chỉ có biện pháp.” Tư Đồ Khiêm trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi .
      “Là gì ạ?”
      “Chúng ta tự Nguyệt gia bảo. Chắc là chỉ còn cách này.”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Các nàng, thứ năm thi cho nên ta bận lắm, chỉ post 1 chương thôi. May mà hôm qua chịu khó, có post, dường như bình thường đều là 1 chương phải (vuốt mồ hôi). À, comment cùng message cũng đừng ít quá nha (bay ). Nhắn thêm, số tài khoản diễn đàn của ta: 41682139, mọi người muốn ta nhanh phải giục ta đó nha (giày PIA bay)…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :