1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Gặp Ngô Vũ Thi


      Diệp Khê Thiến đỏ hồng mặt, đăm đăm về phía trước, tới nửa, đột nhiên nghĩ thế này phải phép, cho nên quay lại đường cũ trở về. được chốc lại phát cảnh vật càng xa lạ, nàng bối rối, cước bộ càng ngày càng loạn.
      Lúc này, từ đằng xa, ở đình nghỉ mát có thanh truyền đến: “Tiểu thư, đẹp lắm rồi.” Ngữ khí có vẻ hơi bất đắc dĩ.
      “Mai nhi, đúng ? Ta cảm thấy búi tóc còn hơi lỏng.” Giọng mềm mại, pha lẫn xấu hổ và khó chịu.
      “Tiểu thư, Tư Đồ thiếu gia sắp tới rồi, người cứ ở đây có phải hay …”
      sao, ta muốn mình đẹp để huynh ấy ngắm.”
      Diệp Khê Thiến trong lòng mừng thầm, vội vã bước tới, thấy mặc y phục xanh nhạt ngồi ở lan can đình nghỉ mát, khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết, mũi vừa khéo léo, miệng nho , đôi mắt sáng như hai vì tinh tú, mang theo vài phần linh khí. Búi tóc phi yến đơn giản của nàng được cây trâm tử ngọc tinh xảo cài cố định, phần đuôi trâm cài buông thõng từng sợi trân châu , gió thổi qua nhàng xôn xao, trông vô cùng linh động. Còn bên cạnh là khác vận y phục xanh, cung kính giúp kia trang điểm, vừa nhìn là biết đó là nha hoàn Mai nhi.
      Diệp Khê Thiến tiến lên hành lễ : “Xin cho tôi hỏi đại sảnh thế nào?” Bộ dáng nàng hơi quẫn bách.
      “Ngươi là người phương nào? Làm sao có thể vào đây?” Mai nhi nghi ngờ hỏi.
      “Là cùng Tư Đồ Khiêm vào.” Diệp Khê Thiến thành trả lời.
      “Cái gì?! Tư Đồ Khiêm!” vốn điềm tĩnh nho nhã ngồi lập tức đứng bật dậy, thần sắc kích động: “Tư Đồ Khiêm tới rồi?”
      Diệp Khê Thiến gật đầu, quan sát phản ứng của nàng, mơ hồ hiểu ra: “… là Ngô Vũ Thi ư?”
      Ngô Vũ Thi kinh ngạc nhìn Diệp Khê Thiến, hỏi: “Làm sao biết?”
      “Nghe .” Diệp Khê Thiến thành đáp, sau lại lẩm bẩm: “ chỉ đường cho tôi được ? Mất tích lâu như vậy, ta hẳn giận lắm.” An Nguyệt Quân có phải ỉu xìu như cọng bún thiu, ai oán chỗ chờ nàng? Nghĩ đến đây, Diệp Khê Thiến nhịn được nhoẻn miệng cười.
      Là ai? Ai mà khiến cho người con này nở nụ cười ngọt ngào đến thế? Đột nhiên nghĩ đến cái tên khiến Ngô Vũ Thi mặt mày trắng bệch, tay có chút phát run, mắt thẳng tắp nhìn Diệp Khê Thiến chằm chằm, rồi đột ngột xô nha hoàn bên cạnh vọt lên phía trước.
      Mà Mai nhi bên cạnh cũng hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khê Thiến cái cũng đuổi theo chủ.
      Diệp Khê Thiến ngốc nghếch nhìn chủ tớ bọn họ, hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, rồi bỗng nhiên nghĩ tới lời mình với Ngô Vũ Thi và lời các nàng chuyện với nhau, có chút biết nên khóc hay nên cười: “ phải hiểu nhầm chứ?”
      Diệp Khê Thiến vội vàng đuổi theo nên nàng chú ý đến phía sau có bóng dáng nãy giờ vẫn theo sát nàng, mắt cứ si ngốc dán chặt vào nàng.
      Ngô Vũ Thi vừa chạy nước mắt vừa chảy xuống. Huynh ấy sao có thể đối xử với nàng như vậy? Nàng vì y, vì lúc trước y đùa rằng lấy nàng nên si ngốc tin theo… Giờ phút này y lại mang nữ nhân khác về, tại sao?!?
      “Tiểu thư, người chậm thôi… Tư Đồ thiếu gia chạy mất đâu.” Mai nhi ở phía sau đuổi theo, thở hồng hộc kêu.
      Ngô Vũ Thi dường như nghe thấy, vẫn lảo đảo chạy tiếp. Dọc đường , nô bộc cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Ngày thường tiểu thư rất ý tứ, chưa từng lại luống cuống như thế này, hướng nàng hành lễ cũng có phản ứng.
      lâu sau cuối cùng cũng tới đại sảnh, đôi mắt đẹp của nàng đảo nhanh tìm bóng hình trái tim ngày đêm vẫn tâm tâm niệm niệm, nhìn đến Tư Đồ Khiêm nhàn nhã ngồi ghế uống trà, ánh mắt liền bất động, cứ như vậy ngơ ngẩn ngắm y.
      “Thi nhi, sao lại vội vã chạy tới đây thế? Lại đây nghỉ ngơi con.” Lý Phượng thấy Ngô Vũ Thi, kinh ngạc trông bộ dạng chật vật của nàng.
      “Ai nha, Thi nhi tới rồi sao vào? Nhanh đến với phụ thân nào.” Ngô Hiên cười híp mắt vuốt vuốt chòm râu, thương nhìn nữ nhi duyên dáng kiều Ngô Vũ Thi, vui vẻ kêu to.
      Lời này cắt đứt dòng tưởng niệm của Ngô Vũ Thi, nàng quay đầu, tới sà vào lồng ngực Ngô Hiên, nũng nịu gọi: “Cha… Mẹ…”
      “Thi nhi, muội đến rồi.” Tư Đồ Khiêm đặt ly trà xuống, nhàng gọi tiếng, mắt ôn nhu nhìn nàng, mặt bình tĩnh vô ba nhưng trong lòng lại có chút rung động. Trước kia chỉ là tiểu nha đầu suốt ngày chạy bám sau y, mấy năm gặp trở thành thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng như hoa phù dung rồi.
      Ngô Vũ Thi cắn chặt môi dưới, có chút cam lòng nhìn . Lại là dịu dàng! Huynh ấy chỉ có dịu dàng thôi sao? Mấy năm rồi… Nàng tỉ mỉ trang điểm dung nhan cốt là muốn thấy gợn sóng trong mắt y, nàng chăm chút y phục cốt chỉ muốn lời tán thưởng của y, nàng trong mắt y vẫn mãi chỉ là tiểu nha đầu ư?! Đầu nàng quay ngoắt , làm bộ như thấy , chẳng thèm đáp.
      “Đứa này, ngày thường mong mong ngóng ngóng lâu như vậy, giờ lại còn làm bộ.” Ngô Hiên kinh ngạc thốt.
      “A! Cuối cùng cũng tới.” thanh truyền đến, có chút vội vàng thở nổi.
      Mọi người đều quay lại nhìn. Ngô Hiên sau khi thấy liền nở nụ cười: “Các người tới rồi.”
      Diệp Khê Thiến gật đầu, chuẩn bị cất bước vào, đột nhiên dừng bước. Các? phải chỉ có mình nàng thôi ư? Nàng quay đầu lại giật mình cái thót, hết hồn nhìn An Nguyệt Quân đứng cách mình bước ngắn, tức giận hỏi: “Sao lại ở sau tôi?”
      Đôi mắt mị của An Nguyệt Quân nhìn nàng, lưu chuyển mơ màng mê mộng. rầu rĩ kêu: “Nương tử, nàng thích nhìn ta đến thế à?”
      “Thích, làm sao lại thích được. Tôi rất thích.” Diệp Khê Thiến vội vàng chữa lời, chỉ sợ nghe được đáp án hài lòng lại quấn quít lấy nàng cho đến khi hài lòng khổ.
      “Vậy ư?” Gương mặt tuấn mỹ tà mị của An Nguyệt Quân nở nụ cười xán lạn, đôi tròng mắt sáng ngời lộ vẻ thoả mãn, trong đầu toàn từ ngữ thương, tự lẩm bẩm: “ ra nương tử nghĩ về ta như vậy à.”
      Tuy là tự lẩm bẩm nhưng vẫn cố ý để nàng nghe được, ràng vô cùng đắc ý.
      …” Diệp Khê Thiến nghẹn họng, thẹn thùng trợn mắt nhìn chằm chằm. Tên nhóc này là cố ý sao?! Cố ý để mọi người đều biết. Điều này làm nàng xấu hổ biết nhìn những người đằng sau thế nào.
      “Nương tử, ta sao cơ?” An Nguyệt Quân ngẩng đầu hồn nhiên vô tội hỏi, nét mị hoặc vẫn toả ra trong mắt.
      Diệp Khê Thiến ngoắt thèm để ý đến , người này giỏi nhất được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
      “Ha ha, tân phu thê còn hoà hảo sao?” Ngô Hiên rốt cuộc cũng cười mở miệng chuyện, nhưng là bộ thích thú xem kịch hay.
      Diệp Khê Thiến cứng đờ người, trợn muốn rớt tròng mắt với An Nguyệt Quân, mặt phiếm hồng, quay đầu xin lỗi nhìn mọi người, líu ríu: “Chuyện này… Bá phụ…”
      Ngô Hiên vô tư cười cười. Y khàn khàn ho khan, vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc bảo: “Các con có thể tiếp tục, tiếp tục.” Nhưng vẫn là cái kiểu ngồi xem kịch vui đó, đáy mắt hàm chứa nụ cười.
      “Cha, bọn họ là ai?” Ngô Vũ Thi ở bên cạnh quan sát hồi lâu mới mở miệng hỏi, điệu trong veo có chút hy vọng. Quan hệ của hai người nọ là thế nào?
      dungmuoimuoi thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Nương tử, đừng phản bội ta!


      “Thi nhi, đây là bằng hữu của Khiêm nhi.” Ngô Hiên cười híp mắt giới thiệu.
      “Thế ư…” Ngô Vũ Thi buồn buồn đáp tiếng, mắt dõi theo Tư Đồ Khiêm, lại phát y ôn nhu nhìn vẻ mặt thở hổn hển của Diệp Khê Thiến, tâm bỗng chốc co rút. , ! Y đối với ai cũng dịu dàng như thế, y thích nàng. Nhưng mà đáy mắt y sao lại đột nhiên xuất tia sáng… Y hứng thú với nàng đến thế ư?
      Lý Phượng như hiểu tâm tư nữ nhi, trừng mắt liếc Ngô Hiên, sau đó liền tiến lên với hai người vẫn đứng ở cửa: “Sao lại cứ đứng bên ngoài vậy? Trời nóng thế này, khéo lại bệnh khổ. Để ta kêu nha hoàn làm nước ô mai lạnh giải khát.”
      Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn Lý Phượng, thấy ngôn ngữ cùng trang phục nàng tầm thường liền nàng là đương gia chủ mẫu. Diệp Khê Thiến nhiệt tình kêu: “Đây chắc là bá mẫu rồi. Người quả là xinh đẹp, ý nhị.”
      “Ha ha, nghe lời nha đầu kia kìa. Ta là lão thái bà rồi, xinh đẹp gì chứ. Mau vào .” Lý Phượng cười đon đả , sau đó hướng nha hoàn gần bên phân phó: “Lục Tú, mau bưng nước ô mai lên, được chậm trễ khách quý.” Hai chữ ‘khách quý’ rất nhấn mạnh.
      Diệp Khê Thiến cùng An Nguyệt Quân sau đó liền ngồi xuống. Lý Phượng xem xét hai người, mập mà mập mờ hỏi: “Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp động lòng người. Hai người nồng tình mật ý đến lão thái bà như ta cũng phát ghen lên, xem mà đỏ mặt. Các con vừa mới thành thân sao?”
      “Ta cùng nương tử nhanh chóng thành thân, tại trong giai đoạn thương bồi đắp tình cảm. Ta…” An Nguyệt Quân cầm chặt tay nàng cười, tròng mắt trắng đen ràng lóng lánh tầng tầng hạnh phúc, môi đào đỏ bừng khe khẽ nhếch lên tạo thành đường cong đẹp mắt, khuôn mặt phúng phính trắng hồng là sung sướng.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến tức giận đánh vào chân An Nguyệt Quân, cắt đứt lời liến thoắng từ trong miệng . Nụ cười của An Nguyệt Quân nhanh chóng biến mất, đáng thương khụt khịt lỗ mũi, mắt cố ý chớp chớp tội nghiệp kêu: “Nương tử, sao nàng cứ đánh ta thế?”
      “Ai nha, dễ thương quá làm tôi muốn nựng nựng tí thôi mà.” Diệp Khê Thiến đưa tay véo véo hai má hồng hào của . Đôi gò má kia sờ mới thích làm sao, mềm mềm, bóng loáng, nhẵn nhụi.
      An Nguyệt Quân vuốt vuốt chỗ bị véo đau, ấm ức nhìn nàng, nhưng câu cũng dám .
      “Xin lỗi… Khụ khụ khụ…”
      Tiếng ho khan đầy ý nhị đem An Nguyệt Quân thoát khỏi bể khổ, Diệp Khê Thiến ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Lý Phượng tinh quái ngó hai người họ, mặt nàng phút chốc đỏ rần, nhất thời đầu cúi gằm dám mở miệng thêm lần nào nữa. Mà An Nguyệt Quân bộ dạng tiểu nhân đắc chí làm nàng hận thể đánh cho thêm đấm nữa cho thoả nỗi hận trong lòng. Lần nào cũng hại nàng mất thể diện!
      Ngô Vũ Thi nhìn màn này, tâm treo ngược cành cây cuối cùng cũng buông được xuống.
      Lục Tú bưng nước ô mai lạnh lên xong liền lui ra đứng ở bên, tuỳ thời chờ chủ ra lệnh.
      “Bá phụ, Lãnh Diện Ngọc Quân khi nào tới?” Tư Đồ Khiêm nãy giờ gì đột nhiên lên tiếng.
      Ngô Hiên nhìn ngoài trời chút, ngay sau đó thở dài, lo lắng : “Còn khoảng mấy canh giờ nữa. Đêm qua ở thư phòng, cây cột có mũi tên gắn tờ giấy đe doạ rằng tối nay giờ Tý đến cướp lấy con ta…”
      chưa xong mà tất cả mọi người hiểu giọng ý tứ của y, khí thoáng chốc mảnh vắng lặng.
      “Bá phụ, yên tâm . Chuyện này để con xử lý.” Tư Đồ Khiêm trước sau vẫn ôn hoà, tuy nhiên đôi mắt ánh lên nét nghiêm nghị, dù chỉ thoáng qua nhưng Ngô Vũ Thi vẫn thấy được, tâm nở muôn hoa vui sướng. Y lo lắng cho nàng sao?
      lạnh nhạt, tàn nhẫn, vô tình, lãnh khốc. Ta nghĩ làm những chuyện thế này.” Tư Đồ Khiêm trầm ngâm lúc rồi chậm rãi .
      Diệp Khê Thiến liếc qua bộ dạng vô tội hồn nhiên của An Nguyệt Quân, gật đầu như chày giã tỏi, miệng lặp lại: “Phải, phải, tệ, đúng là như vậy.”
      Lời đồng tình này tuy nhưng làm cho ai nấy trong phòng có phản ứng .
      “Thiến Thiến, nàng làm sao biết được?” Tư Đồ Khiêm kỳ quái nhìn Diệp Khê Thiến, vẻ mặt trầm tư, trong mắt lên tia chất vấn. Y cẩn thận xác nhận: “Nàng biết à?”
      Lời vừa ra đều khiến mọi người hồ nghi. Mặt Ngô Hiên cứng ngắc, rồi kích động hỏi: “Thiến Thiến, con biết ?”
      “Hả? Cái này… Ha ha, con làm sao lại có thể biết được.” Diệp Khê Thiến cười trừ đáp.
      Đột nhiên nét mặt mọi người đều tỏ vẻ tin. Nàng ngờ mình lại tạo thành cái cục diện này, có chút bối rối nhìn bọn họ, biết xoay xở làm sao bèn nhìn An Nguyệt Quân cầu cứu, lại thấy thờ ơ ngồi đó uống trà. Nàng tức giận hung hăng liếc mắt bắn tín hiệu với , lại thấy vẫn đơ ra như khúc gỗ, thế là điên tiết dùng sức véo mạnh chân .
      “Ôi!” An Nguyệt Quân lại kêu lên tiếng thảm thiết. thảm thương mím môi, mắt trong suốt nhìn nàng.
      có giúp tôi hay ?” Diệp Khê Thiến ghé lỗ tai giọng gắt.
      .” An Nguyệt Quân trừng mắt nhìn lại, nhàng mà phun ra câu, nhìn nàng thêm cái rồi quay đầu , thèm để ý nữa. Tuy nhiên tâm lại run rẩy dữ dội. muốn biết, nàng có khai ra hay . chẳng sợ người khác phản bội, nhưng lại sợ nàng phản bội , dù chỉ là rất , cũng sợ, sợ loại đau đớn làm tê liệt mọi cảm giác kia. muốn nếm nữa.
      !” Diệp Khê Thiến nheo mắt trừng , trong đầu mắng cả ngàn lần.
      Liều mạng trừng mắt thêm vài cái, nàng mới quay đầu lại phía những người còn lại, nhàng : “Mọi người nghĩ Lãnh Diện Ngọc Quân trông thế nào?”
      biết, bởi những người từng thấy đều chết hết. Bất quá gần đây có lời đồn trông vô cùng tuấn mỹ mị hoặc.” Tư Đồ Khiêm vừa nghĩ vừa trả lời.
      “Tuy là đồn đại nhưng phải là có cơ sở.” Diệp Khê Thiến nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, chột dạ cũng thấy nữa, tiếp tục : “Nếu tuấn mỹ như thế, tội gì còn phải cướp nữ nhi nhà người ta?”
      “Thiến Thiến đúng.” Tư Đồ Khiêm gật đầu, đáp, sau còn cười: “Vậy ý nàng Lãnh Diện Ngọc Quân này có thể là giả ư?”
      “Chỉ cần ngẫm lại hành động trước sau của thay đổi rất lớn là .” Diệp Khê Thiến đáp, mắt đảo quanh xem mọi người trầm tư, lát sau khẽ mỉm cười tiếp: “Bây giờ quan trọng hay giả. giả gì buổi tối cũng tới, giờ cái chính là chúng ta cần phải nghĩ biện pháp đối phó với .”
      “Phải.” Tư Đồ Khiêm gật đầu, đảo mắt nhìn về phía hai người Ngô gia lòng như lửa đốt, cười bảo: “Bá phụ, bá mẫu, chuyện này giao cho con xử lý.”
      “Phải rồi, dù chúng ta tin con, Thi nhi cũng tin con thôi.” Ngô Hiên khẽ mỉm cười, mập mờ .
      “Bá phụ…” Tư Đồ Khiêm lúng túng kêu tiếng.
      “Cha…” Ngô Vũ Thi cũng thẹn thùng gọi.
      Lúc này An Nguyệt Quân lén nắm tay Diệp Khê Thiến chặt, mắt khoá chặt nàng, thâm thuý cỡ nào, vui sướng cỡ nào, lưu luyến si mê cỡ nào, cũng vô cùng dịu dàng. May là… may là nàng gì…
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Khà khà, lén cho các nàng biết, 9 ngày nữa là đến sinh nhật ta, chính là vào ngày 20 đấy. Hắc hắc, mọi người có phải nên bắt đầu chúc mừng ta ? Sau đó comment, comment và comment cho ta nhiều. Nếu biết rồi nhớ nhé, ta nhắc rồi đó (bay ). Trở lại câu, chương trước có sửa lại đôi chỗ, các nàng xem lại nhé, cố ý viết sai đâu.
      dungmuoimuoi thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Nương tử, ta phản đối


      Diệp Khê Thiến thả lỏng thở ra hơi, thầm nghĩ mình may mắn qua mắt được mọi người. Bỗng bàn tay đột nhiên ấm áp, nàng cúi đầu, phát ra là tay heo của An Nguyệt Quân liền muốn rút ra, nhưng nắm chặt như là tua bạch tuộc, muốn rút thế nào cũng rút được. Nàng trừng , nhìn nàng. Con ngươi của lưu chuyển vẻ mị hoặc hút hồn khiến nàng cứ phải mải miết nhìn, trong đầu trống rỗng, trừ ra cũng chỉ có đôi đồng tử thâm thuý như bảo thạch chói loà kia, mặt muốn ửng hồng…
      “Thiến Thiến, nàng có biện pháp gì ?” Tư Đồ Khiêm hỏi Diệp Khê Thiến vào cõi thần, có lời đáp. Y cũng chẳng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cất giọng gọi nàng: “Thiến Thiến, Thiến Thiến…”
      “A?” Diệp Khê Thiến rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng Tư Đồ Khiêm gọi, quay lại nhìn y nhưng chỉ vô ý thức đáp.
      Tư Đồ Khiêm nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, đáy mắt mỉm cười. Y ho cái, lặp lời : “Thiến Thiến, nàng có biện pháp nào ?” Thanh ôn nhuận như suối nước trong suốt, dễ nghe.
      “Hỏi tôi?” Diệp Khê Thiến tin hỏi ngược lại, nhìn thấy Tư Đồ Khiêm gật đầu, lập tức từ chối: “Cái này tôi chịu thôi. Ha ha, mọi người cứ tiếp tục.”
      “Ha ha, sao có thể được chứ?” Ngô Hiên cười lớn, mắt híp lại : “Mới nãy nghe con tỉnh táo phân tích quả thực hề thua kém bất kỳ nam tử hán nào.” Trong ngữ điệu mang theo tán thưởng.
      Diệp Khê Thiến im lặng, trong lòng lại tức giận mắng. Cái gì chứ, nàng chỉ lung tung vậy thôi, có gì mà tỉnh táo? Nếu phải vì tên An Nguyệt Quân, nàng phải những lời đó ư?
      An Nguyệt Quân? Tên hại nước hại dân tà mị say lòng người này, đôi mắt phong lưu mê hoặc, chỉ cần liếc mắt cái cũng toát ra tia dụ dỗ, môi đỏ đỏ lại , mềm mại đáng làm cho người ta muốn cắn ngụm. Tia sáng trong đầu loé lên, mắt Diệp Khê Thiến sáng rực, khoé miệng nở nụ cười tà ác ma quỷ khiến An Nguyệt Quân thấy hãi.
      Diệp Khê Thiến nhàng nhìn lướt xung quanh, dừng lại ở Tư Đồ Khiêm, hé miệng: “Tôi có chủ ý, bất quá biết có làm được hay .”
      “Thiến Thiến, có cái gì cứ , đừng ngại.” Tư Đồ Khiêm ôn nhu trấn an.
      “Đổi trắng thay đen.” Diệp Khê Thiến trấn định ra bốn chữ này, trong lòng khỏi trận mừng thầm, , phải cười đến nhịn được. An Nguyệt Quân thấy, đáy mắt lên tia bất đắc dĩ.
      xong, bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh…
      “Ý của nàng là tráo người?” Tư Đồ Khiêm đưa ra nghi vấn.
      Y trầm tư lát lại chậm rãi nêu ra mấu chốt vấn đề: “Đây cũng là biện pháp. Nhưng ai thay thế Thi nhi?”
      được. Con đồng ý.” Quan sát hồi lâu Ngô Vũ Thi đột nhiên lớn tiếng phản đối.
      “Thi nhi, con sao vậy?” Ngồi ở bên Lý Phượng cũng nghĩ nữ nhi phản đối, sợ hết hồn trách cứ.
      “Vì con mà để người khác lâm vào nguy hiểm, chuyện như thế con thể nào chấp nhận được.” Ngô Vũ Thi nhìn vào mắt Lý Phượng, sau đó hướng mọi người to.
      Diệp Khê Thiến đáy mắt lên tia tán thưởng. như vậy, nàng thích!
      “Thi nhi, làm cha mẹ đều ích kỷ. Chúng ta chỉ hy vọng con có thể bình an.” Lý Phượng rưng rưng với nữ nhi.
      “Mẹ, những khác cũng có cha mẹ hy vọng họ bình an vậy. Ở trong lòng cha mẹ, con cái luôn là độc nhất vô nhị.” Ngô Vũ Thi lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tư Đồ Khiêm : “Huống chi, con tin Khiêm ca ca nghĩ ra biện pháp khác.”
      Tư Đồ Khiêm lắc đầu: “Thời gian cấp bách, ta cũng chưa nghĩ thêm được biện pháp nào tốt cả.”
      “Vậy Thi nhi tuyệt đối đồng ý!” Ngô Vũ Thi kiên quyết phản đối.
      “Con! Đứa này, sao chịu nghe lời?!” Lý Phượng nhướng mày, khẩu khí nặng nề trách cứ nàng.

      “Tráo người cũng nhất định phải dùng nữ.” Diệp Khê Thiến liếc nhìn An Nguyệt Quân, trong mắt tràn đầy nụ cười, tiếp: “Cũng có thể dùng nam.”
      “Nam? Làm sao có thể? Chưa đến thể diện nam nhân, xét dung mạo thôi cũng rất khó làm người ta tin.” Tư Đồ Khiêm nhướng mày .
      Diệp Khê Thiến đột nhiên hướng ngón tay chỉ An Nguyệt Quân bên vô lực nhìn mình, từng chữ từng chữ hỏi: “ ta sao?”
      “A?” An Nguyệt Quân ngơ ngẩn, ngây ngốc ngó Diệp Khê Thiến, đôi mắt trắng đen ràng mở to vô tội, tội nghiệp hỏi: “Nương tử, sao lại là ta?”
      Diệp Khê Thiến trả lời , với những người còn lại: “Nếu ta giả nữ, đảm bảo là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
      “Đúng, đúng!” Ai nấy nhất trí gật đầu.
      “Nếu ai phản đối, tối nay cho ta giả nữ thành Ngô Vũ Thi giải quyết ‘Lãnh Diện Ngọc Quân’.” Diệp Khê Thiến nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng liền chốt hạ vấn đề.
      “Có!” Thanh vô cùng, vô cùng, vô cùng bất mãn lớn tiếng vang lên.
      Diệp Khê Thiến liếc cái, nhìn thẳng với mọi người: “Cứ quyết như vậy .”
      “Nương tử, ta phản đối.” An Nguyệt Quân giơ tay cao, mắt nai mở to tràn đầy uỷ khuất, miệng bèn bẹt đáng thương nhìn nàng.
      à…” Diệp Khê Thiến làm bộ như suy tính hồi lâu sau, An Nguyệt Quân tưởng nàng muốn tha cho mình nàng lại tàn bạo : “ cần nhìn đến!”
      An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, tay nắm góc áo nàng, đôi gò má tuyệt diễm nhăn lại, bộ dạng rưng rưng nhìn nàng, phá lệ làm người ta trìu mến. đau buồn kêu: “Nương tử… Nương tử… Vì sao nhìn đến ta?”
      “Hừ hừ! Ai kêu vừa rồi nhìn tôi!” Diệp Khê Thiến thẳng thừng tố tội, mặt mày hung ác.
      “Ta đâu có.” An Nguyệt Quân giọng cãi.
      dám có?!” Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn chằm chằm, tay thô bạo véo khuôn mặt trắng nõn mê người của . An Nguyệt Quân nhìn nàng nổi giận cũng biết điều đóng vai yếu ớt cho nàng khi dễ, trông đáng thương vô cùng.
      Hồi lâu sau, Diệp Khê Thiến rốt cuộc thấy quá đủ, kéo tay trong lúc mọi người còn ngu ngơ hiểu gì, : “Tôi với tên này có chút ‘ân oán cá nhân’, chúng tôi ra ngoài giải quyết chút!”
      Ai nấy ngơ ngẩn gật đầu, chờ bóng họ còn thấy đâu liền trở nên thẫn thờ.
      Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Khà khà, cùng đếm ngược đến ngày sinh nhật nào, còn 8 ngày nữa. Nhớ nha, nhớ nha, các nàng, phải comment ta nhiều nhiều đó! Mỗi comment phải ôm hôn ủng hộ khích lệ ta nha, ta ghi tạc trong lòng. Nhiều người chúc mừng ta cảm động. Nghĩ đến sinh nhật sắp tới, ta chắc mình rất vui vẻ, ở đây ta tiếng cảm ơn trước nhé. Hắc hắc, số tài khoản của ta: 41682139. Còn chương sau, chúng ta được thấy Tiểu Quân Quân mặc nữ trang đó, đẹp mắt cực kỳ (bay ).
      dungmuoimuoi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Nương tử, cái gì cũng theo nàng


      Diệp Khê Thiến kéo An Nguyệt Quân thẳng tắp về phía trước. An Nguyệt Quân tiếng nào ngoan ngoãn theo phía sau, đáng thương như đứa trẻ bị người lớn mắng, bĩu môi ngó nàng, hồi lâu sau mới rụt rè hỏi: “Nương tử, chúng ta đâu đây?”
      Diệp Khê Thiến dừng bước, quay đầu, cười híp mắt hỏi: “Phu quân có phải muốn nghe nương tử ?” Giọng dịu dang pha lẫn dụ dỗ.
      An Nguyệt Quân vội vàng gật đầu, chỉ sợ mình muộn bị trừng phạt cái gì, tròng mắt đen trắng ràng mở to hồn nhiên nhìn nàng, ngân ngấn ánh lệ cực kỳ đáng thương.
      “Phu quân, nương tử là vợ phu quân đúng ?” Diệp Khê Thiến tiếp tục dụ dỗ, nhoẻn cười, nhu tình như nước với .
      An Nguyệt Quân liều mạng gật đầu, mắt nhìn nàng, sau đó giọng bảo: “Nương tử, có lời gì cứ thẳng là được rồi.”
      “Bốp!” đấm nương tay, Diệp Khê Thiến nhìn chằm chằm An Nguyệt Quân, híp mắt, giọng bẫng mà uy hiếp: “Ý phu quân là nương tử rất dài dòng hả?”
      An Nguyệt Quân theo quán tính gật đầu trận, ngay sau đó kịp bừng tỉnh mà vội vàng lắc đầu, bộ nai con thuần khiết vô tội lén liếc trộm nàng, thấy gương mặt phẫn nộ của nàng vội vàng cười làm lành: “Nương tử, mỗi câu nàng đều là vàng là ngọc, ta luôn nhớ kỹ.”
      “Vậy à?” Diệp Khê Thiến nheo mắt hừ mũi nhìn An Nguyệt Quân, buồn cười nhìn bộ dáng của , đáy mắt lên tia lém lỉnh, thuận miệng hỏi: “Ngày đó ở chợ, với tôi cái gì?”
      “A?” An Nguyệt Quân ngây ngốc nhìn nàng, cái miệng đào nhắn cong lên, lát sau khuôn mặt phúng phính phụng phịu sà vào ngực nàng cọ cọ, nụng nịu thốt: “Nương tử, nàng lại trêu ta!” Chất giọng mềm mại làm tứ chi nàng mềm nhũn, chỉ muốn đem ôm chặt vào lòng vân vê phen.
      “Ai trêu chọc gì , đồ vô duyên!” Diệp Khê Thiến liếc xéo lành lạnh đáp, thấy cứ làm loạn người mình, nhanh chóng đẩy ra, khẩu khí hung ác cảnh cáo: “ cho phép cọ lung tung!”
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân ấm ấm ức ức giọng gọi.
      “Chậc chậc… Thiếu chút bị qua mặt rồi.” Diệp Khê Thiến trông gương mặt xinh đẹp của đều là tội nghiệp, ngũ quan xinh xắn nhăn lại thành đống, tim mềm nhũn nhưng vẫn vờ mình thô lỗ.
      “Nương tử, ta đâu có.” An Nguyệt Quân phản bác, tuy là phản bác nhưng giống như làm nũng hơn, thanh ai oán nho và triền miên.
      “Phu quân, phu quân đáp ứng nương tử giả nữ nha?” Diệp Khê Thiến khẽ mỉm cười, ôn nhu hỏi, nụ cười tuy phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng diễm lệ toả ra bốn phía, hàm súc ngây ngô, dịu dàng trong trẻo.
      An Nguyệt Quân ngu ngơ ngắm nàng, si mê từ tận trong tim, đầu óc trừ nụ cười mê hoặc của nàng ra đều trống rỗng, vô ý thức gật đầu: “Được… rồi.”
      “Ha ha, cứ quyết vậy nha.” Diệp Khê Thiến đạt được mục đích liền vỗ vỗ khuôn mặt mà vui vẻ cười lớn tiếng.
      An Nguyệt Quân giật mình tỉnh lại nhìn khuôn mặt tươi cười dương dương đắc ý của nàng, dự cảm bất thường lan tràn. ớn lạnh hỏi: “Nương tử, quyết cái gì?”
      “Phu quân, phu quân vừa mới đáp ứng nương tử giả nữ đó nha, khà khà.” Diệp Khê Thiến vừa nghĩ tới chốc nữa có thể thấy mặc đồ nữ, biến thành mỹ nhân tuyệt sắc xuất trần, lại nhịn được cười to, vui sướng .
      Mặt An Nguyệt Quân lập tức trở nên nhăn nhó khổ sở, mắt loé sáng vô hạn sức quyến rũ, cánh tay thon dài quấn lên vai của nàng, nũng nịu : “Nương tử, nàng nghe nhầm, ta chưa .”
      “Ý là lỗ tai tôi tốt hả?” Diệp Khê Thiến nhàng nhả ra câu như vậy.
      An Nguyệt Quân trợn tròn mắt biết nên làm gì, cảm giác mình gì cũng sai, cuối cùng chỉ có thể mở to mắt phàn nàn, khoé miệng chậm rãi trề xuống, thê thảm cầu xin: “Nương tử, tha cho ta .”
      “Hừ!” Diệp Khê Thiến nặng nề hừ mũi, đến nhìn cũng nhìn .
      An Nguyệt Quân thấy nàng chịu chịu liếc mình, xoay vòng vòng ô ô kêu lên: “Nương tử để ý ta ư?”
      Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là bàng quan, chuyên tâm nhìn cây cối đằng xa.
      Hồi lâu sau, An Nguyệt Quân giống như hạ quyết tâm, thể làm gì hơn là nặng nề thở dài, cam tâm chịu thua : “Nương tử, ta đáp ứng nàng giải quyết ‘Lãnh Diện Ngọc Quân’.” Đáy mắt lên lo lắng cùng đậm đặc sát khí.
      “Giả nữ?” Diệp Khê Thiến xác nhận, trong tim có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Nàng biết mình cố tình gây , dựa vào võ công của bảo vệ Ngô Vũ Thi tuyệt đối phải là vấn đề. Coi như nàng tuỳ hứng cũng được, coi như nàng rắc rối cũng được, nàng chẳng qua chỉ muốn biết, có thể vì nàng làm được chuyện gì!
      “Phải, cái gì cũng tuỳ nàng.” An Nguyệt Quân cười nhạt, nhưng lại tràn đầy thương cùng bất đắc dĩ, có cau mày, chút gì gọi là kiên nhẫn, chẳng qua chỉ là quá cưng chiều, quá say đắm, quá quý trọng nàng.
      Thân thể Diệp Khê Thiến run lên, mắt ươn ướt, nơi sâu thẳm nhất trong tim rung động. Nàng biết vì mình còn có thể làm được chuyện gì nữa, nhưng nàng nghĩ, thế này là đủ rồi. Thiên hạ rộng lớn, nàng có thể gặp được , đây là ân đức trời ban, nàng may mắn. Nếu như ông trời đưa nàng đến triều đại này chỉ là vì muốn và nàng có thể gặp nhau, hiểu nhau, hứa hẹn nàng vô cùng hạnh phúc, ! Nàng ngàn lần cảm kích trời xanh, nhớ lại căn hộ cũ nát, quán rượu ầm ĩ nồng nặc khói thuốc, đột nhiên cảm thấy chúng cách nàng xa xa, tựa như là chuyện của cả đời trước rồi.
      “Nương tử, chịu để ý đến ta rồi chứ?” An Nguyệt Quân đáng thương gọi nàng.
      “Ngu ngốc.” Diệp Khê Thiến đổi lại khẽ mắng tiếng, sau đó ấn lên môi nụ hôn, đáy mắt tràn đầy ngượng ngùng, mặt hồng hồng bỏ chạy.
      Hơi thở ngọt ngào vẫn lưu lại môi, hương vị ấm áp say lòng người. An Nguyệt Quân vuốt ve cánh môi mình, phảng phất như ở đó vẫn là đôi môi mê người của nàng, ngơ ngẩn chỗ ngây ngốc cười. Nếu nàng có thể cười tiếng, cái gì cũng nguyện làm!
      Mất nhiều sức lực, Diệp Khê Thiến rốt cuộc cũng trở lại đại sảnh liền bắt gặp bộ mặt lo lắng chờ đón mình. Lý Phượng trông mi mắt nàng đỏ ửng, quan tâm : “ đồng ý cũng bình thường. đời này có nam nhân nào cam tâm tình nguyện giả nữ đâu chứ. Ta còn có biện pháp khác mà, đừng khóc.”
      chưa dứt lời, mắt Diệp Khê Thiến lại bắt đầu đỏ. Nàng liều mạng lắc đầu, có chút nghẹn ngào : “ ta… đồng ý.”
      “A?” Mọi người đều ồ lên, vẻ mặt thể tin nổi. Tư Đồ Khiêm im lặng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Vì sao đồng ý?”
      Diệp Khê Thiến nước mắt cứ vậy giọt giọt rơi xuống tí tách sàn nhà, ướt đẫm hai gò má. Nàng liều mạng kìm nén ý niệm muốn khóc lớn lên, lát sau, rưng rưng đáp: “Vì tôi.”
      Lời vừa thốt khỏi miệng, mọi người ai nấy nổi lời nào, bên trong phòng mảnh vắng lặng. Ngô Vũ Thi liếc Tư Đồ Khiêm, rồi lại thích ngưỡng mộ nhìn Diệp Khê Thiến. Có thể nào nữ nhân được nam nhân tuấn mỹ thế kia tới mê đắm? Nàng quá ngưỡng mộ.
      Lý Phượng kịp phản ứng đầu tiên, biết gì ngoài cảm ơn: “Thiến Thiến, cảm ơn, cảm ơn…”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): biết chương này mọi người có hài lòng ? Ta viết mà tâm có chút đau đớn, đột nhiên cảm thấy Diệp Khê Thiến hạnh phúc, được người con trai thương. Tiện thể, còn 6 ngày nữa là tới sinh nhật ta đó nha! Thấy comment thân của mọi người cho ta, ta rất rất là vui vẻ, cảm ơn mọi người nha. Tài khoản diễn đàn của ta là 41682139, mong chờ các nàng. À quên, ta trở lại rằng, ngày hôm qua ta sai rồi. Chương sau nữa Tiểu Quân Quân mới giả nữ lận, sorry, sorry, đừng đánh ta, hu hu…
      dungmuoimuoi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Nương tử, chúng ta là phu thê


      Tất cả mọi người thở dài hơi, có chút áy náy nhìn Diệp Khê Thiến, hồi lâu sau Tư Đồ Khiêm mở miệng : “Nếu như việc tráo người bị phát , sợ …”
      Diệp Khê Thiến cười nhạt, ra vẻ thần bí đáp: “Chỉ cần có ta ở đây, hết thảy đều có thể.” Chỉ cần có ở đây, cái gì cũng có thể giải quyết, nàng tin tưởng.
      Lúc này, An Nguyệt Quân vừa vặn đuổi kịp nàng, thở hổn hển, hai gò má trắng nõn nở rộ như hai đoá đào hồng sáng, đôi mắt đen nhánh hữu thần nhìn nàng mang theo vẻ thâm trầm.
      Lý Phượng tới trước mặt An Nguyệt Quân, kích động : “Nếu phải có ngài, Thi nhi …”
      An Nguyệt Quân thay đổi thái độ đáng khả ái cùng hồn nhiên, đổi lại nét mặt lãnh ý : “ phải vì ngươi.”
      Thoáng chốc, khí trầm xuống…
      “Ha ha, bất kể là vì ai, chúng ta đều vô cùng cảm ơn con.” Ngô Hiên nhìn khí có chút lạnh, vội vàng chữa cháy.
      “Phải, phải, đúng vậy.” Những người khác cũng hưởng ứng.

      Sau khi ăn cơm tối xong, An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến được dẫn tới sương phòng, đường phong cảnh trang nhã, hài hoà, đập vào mắt là hoa lan, cao quý giống như hoa mẫu đơn, xán lạn như hoa hồng, cũng thanh nhã như hoa thược dược, nhưng lại có cảm giác thanh tân trong trắng thuần khiết, cây cảnh hai bên đường được bố trí càng khéo léo.
      *sương phòng: phòng ngủ
      “An công tử, Thiến Thiến nương, đây là sương phòng của hai người. Nếu có gì chưa vừa lòng xin cứ .” Lý Phượng đẩy cửa ra .
      An Nguyệt Quân vui mừng hân hoan muốn vào lại bị Diệp Khê Thiến phen lôi lại, thô bạo gầm: “ cho phép vào!” Nhưng ngay sau đó quay đầu lại có chút khó khăn với Lý Phượng: “Bá mẫu, vì sao chỉ có phòng ạ?”
      An Nguyệt Quân vô tội bị nàng kéo lại, vừa nghe câu hỏi của nàng liền giơ tay, mắt đẹp mở to, miệng nhếch cao cướp lời: “Bởi vì chúng ta là phu thê nha, nàng là nương tử của ta mà!”
      “Phải rồi, phu thê lại mâu thuẫn sao mà được?” Lý Phượng ý nhị nở nụ cười.
      có, ta rất nương tử.” An Nguyệt Quân giống như bị nương tử của hiểu nhầm , vội vàng “tỉnh tò”, vừa vang dội là lớn tiếng.
      “Bang!” đấm vung tới, Diệp Khê Thiến cười híp mắt : “Phu quân, phu quân đừng để ta tới lần thứ hai, sang phòng khác !”
      “Nương tử… Nương tử…” An Nguyệt Quân hồn nhiên ngây thơ nhìn nàng, nhũn nhùn làm nũng .
      Mà Diệp Khê Thiến đến đáp cũng chẳng thèm đáp, trực tiếp hỏi thẳng Lý Phượng lúng túng: “Bá mẫu, còn phòng trống khác nữa ?”
      Lý Phượng ho tiếng, nín cười : “Thiến Thiến, con cần lo lắng, lập tức ở phòng khác ngay.”
      Diệp Khê Thiến sửng sốt, nhưng ngay sau đó hiểu là chuyện gì, gật đầu: “Dạ, dạ.”
      “Thiến Thiến, ta đây trước, có cái gì hài lòng cứ với nha hoàn, nếu như phòng ở tốt, cứ với ta là được.” Lý Phượng dặn.
      “Dạ, cảm ơn bá mẫu.” Diệp Khê Thiến trả lời.
      Lý Phượng gật đầu xong liền rời .
      Diệp Khê Thiến vào phòng, mặc dù tráng lệ nhưng cũng có hứng trang nhã: bên cửa sổ có chậu thuỷ tiên, bàn trà đơn giản, bàn trang điểm tinh xảo, bình phong hoa rơi lộ ra nhàn nhạt ấm áp.
      An Nguyệt Quân ung da ung dung mà vào theo, cười hì hì : “Nương tử, hôm nay chúng ta lại cùng nhau ngủ nha.”
      “Ha ha, làm sao có thể.” Diệp Khê Thiến đắc ý nhìn , khoái chí cười tiếng.
      “Nương tử có ý gì?” An Nguyệt Quân vô tội nhìn nàng, mắt đen lúng liếng sáng trong, hồn nhiên, thuần khiết.
      tí nữa phải giải quyết ‘Lãnh Diện Ngọc Quân’ sao?” Diệp Khê Thiến lành lạnh , tuy nhiên đáy mắt lại mảnh ấm áp.
      biết rồi. Chán nương tử.” An Nguyệt Quân mím môi ngoắt đầu , cam lòng đáp.
      Diệp Khê Thiến muốn tiếp tục , lúc này ngoài cửa thanh truyền vào: “An công tử, lão gia, phu nhân mời người gặp.”
      An Nguyệt Quân làm sao có thể để ý đến lời người khác, đầy đầu đều chỉ là Diệp Khê Thiến. đến bên cạnh nàng, cầm tay nàng nũng nịu hỏi: “Nương tử, khi nào chúng ta trở về? tại nha?”
      “Gì?” Diệp Khê Thiến vừa nghe, ánh mắt giết người phóng tới. An Nguyệt Quân ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lập tức : “Nương tử, chúng ta cùng đối phó ‘Lãnh Diện Ngọc Quân’.”
      “Tôi đâu có .” Diệp Khê Thiến lập tức phản đối.
      Đột nhiên, An Nguyệt Quân kéo tay nàng chặt, mắt kiên trì nhìn nàng làm nàng tránh né nổi, chỉ có thể hờn dỗi theo sau .
      Hai người rốt cuộc cũng đến sương phòng của Ngô Vũ Thi. Tất cả mọi người đều ở đấy chờ chực. An Nguyệt Quân đảo mắt nhìn họ, lạnh lùng : “Ta hiểu nhiều người thế này cần gì phải sợ mình ‘Lãnh Diện Ngọc Quân’?”
      Lời nhàn nhạt nhưng mang theo ý trào phúng, nhất thời sắc mặt mọi người đều biến đổi. Tư Đồ Khiêm cười khổ : “Lãnh Diện Ngọc Quân nghe có song tử nhãn có thể hút hồn phách người, ai ngăn cản được chứ?”
      *song tử nhãn: đôi mắt màu tím (tử là tím)
      “Vậy à?” An Nguyệt Quân lạnh lùng cười tiếng, đáp cũng thêm tiếng. Lãnh mâu đảo qua từng người, nhàng : “Sở dĩ ta đáp ứng là vì nương tử, để cho nàng cười tiếng.”
      Nhìn tất cả mọi người gật gật đầu, An Nguyệt Quân tiếp tục : “Vì nàng nên các ngươi có thể . Nếu ai thấy, kẻ đó phải chết!” Ánh mắt đen đặc loé lên nồng đậm sát ý.
      Bọn họ nhìn, đáy lòng dần dần run lên nỗi sợ hãi tên. Con ngươi băng lãnh của cuồng dã, tàn nhẫn, nét mặt lại càng lãnh khốc dị thường, khoé môi vung lên nụ cười ngoan độc. … là !
      “Vậy… chúng ta trước.” Lý Phượng xong ra ngoài trước, sau đó hướng những người còn lại phát tín hiệu cảnh báo, thế là ai nấy đều nối đuôi nhau ra ngoài hết.
      Thấy mọi người rồi, An Nguyệt Quân lạnh lùng đem cửa đóng lại, sau xoay người, cười hì hì : “Nương tử, nàng giúp ta thay trang phục nha?”
      nằm mơ .” Diệp Khê Thiến ngồi ở ghế thảnh thơi tự mình rót ly trà uống, nhấm nháp từng ngụm, cũng nhìn mà đáp.
      “Nương tử, nàng giúp ta thay trang phục, ta ra.” An Nguyệt Quân vẻ mặt hồn nhiên vô tội uy hiếp, đột nhiên tròng mắt mị tất cả đều là dịu dàng, nụ cười ấm áp nhìn nàng, tản ra dụ dỗ vô hạn.
      dám!? dám uy hiếp tôi!?” Diệp Khê Thiến nhíu mắt lại, khẩu khí lành lạnh nhưng trong người phừng phừng lửa giận. Thoáng chốc, nhiệt độ khí ngày càng thấp, An Nguyệt Quân run sợ nhìn nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lúc này Diệp Khê Thiến thình lình mở miệng, hơn nữa rất ôn nhu : “Được, tôi đáp ứng.”
      “A?” An Nguyệt Quân trợn tròn mắt, nhìn gương mặt thanh tú từ từ đến gần mình, e dè hỏi: “Nương tử, làm sao nàng đồng ý vậy?”
      “Tôi đồng ý mà thích hả?” Câu hỏi tênh bay tới khiến An Nguyệt Quân liều mạng gật đầu, hô: “Thích, thích, làm sao lại thích.” Sau lại nho thầm: “Nhưng nương tử đột nhiên dịu dàng như vậy ta có chút quen.”
      Diệp Khê Thiến nhìn bộ dạng đáng thương của chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, vỗ vỗ hai gò má tuyệt diễm đáng khả ái của , buồn cười bảo: “Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa, mau bắt đầu .”
      “Được, nương tử gì chính là cái đó.”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Cả đêm thức rốt cuộc cũng xong, tâm tình khá, cảm ơn mọi người an ủi, hay là ta câu khác, có các nàng tốt, ta cố gắng kiên trì. Hu hu, cái kia, ta lại sai rồi, chương sau nữa nữa mới giả nữ, đừng có mắng ta sắc nữ hay này nọ nha, đánh ta là tốt rồi, khà khà (bay ).
      dungmuoimuoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :