1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Nương tử, dù nàng là heo cũng là heo dễ thương nhất!


      Diệp Khê Thiến lẳng lặng nhìn An Nguyệt Quân hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “ ư?” Đáy lòng nàng bồi hồi cảm động.
      An Nguyệt Quân ra sức gật đầu, nghiêm nghị : “Nương tử, nàng là của ta. Phu quân của nàng cũng chỉ có thể là mình ta.” Độc đoán cùng dịu dàng, mang theo tình nồng nàn và say đắm khó có thể che giấu.
      Diệp Khê Thiến chỉ nhàn nhạt ứng lời đáp lại: “Tôi muốn ngủ.”
      “Được, nương tử. Nàng an tâm nghỉ ngơi .” An Nguyệt Quân ân cần đắp kín chăn mền lại cho nàng, nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt liền thở dài, khẽ khàng khép cửa lại.
      đêm đằng đẵng trôi qua…
      Sáng sớm, Diệp Khê Thiến tỉnh dậy từ rất sớm, thấy ngoài cửa có bóng người, tâm cả kinh len lén lại gần. Cửa bật mở liền thấy An Nguyệt Quân tựa người im lặng ngủ bên ngoài, dưới mi mắt có quầng thâm đen mờ mờ. Trái tim nàng bỗng có dòng nước ấm chảy qua, mắt bất chợt ươn ướt. Tên ngốc này đêm qua chịu về phòng lại ở bên ngoài canh chừng cho nàng… Nàng làm lo lắng vậy sao?
      An Nguyệt Quân mở mắt, thấy người đứng trước mặt mình, nhất thời tay chân luống cuống, lắp bắp: “Nương tử, ta là… Nàng…”
      Diệp Khê Thiến nhìn dáng vẻ bối rối của , đôi mắt tà mị xinh đẹp ngập tràn khẩn trương, rốt cuộc nàng lạnh mặt nổi nữa đành phì cười. Có phu quân ưu tú như lo lắng cho mình, nàng còn tiếc nuối cái gì chứ. Vả lại, nàng cũng chưa có bị làm sao… Nàng muốn sống tốt! Vì mình. Và vì cả nữa.
      “Nương tử, nàng dậy sớm thế? Sao ngủ thêm chút nữa?” An Nguyệt Quân thấy nụ cười của nàng, tâm mới hơi hơi buông lỏng. Nhưng mà nàng vui vẻ ư?
      ngủ nữa. ngủ nữa. Ngủ nhiều tôi thành heo mất. Thành heo rồi chẳng ai dám lấy nữa.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt cách ranh mãnh.
      “Nương tử, ta muốn, ta muốn nha!” An Nguyệt Quân giơ tay cao, mắt lanh lợi đảo vòng, khuôn mặt trắng nõn vội va vội vàng cứ như sợ chậm có khi để nương tử nhà chạy mất.
      á?” Diệp Khê Thiến hừ mũi, liếc mắt ngó , vẻ mặt tin.
      “Phải, nương tử! Ta bảo đảm, bất kể nàng biến thành hình dạng gì, ta cũng muốn nàng!” An Nguyệt Quân chắc chắn như đinh đóng cột, thanh lớn vang dội phảng phất như muốn mọi người đời này đều biết, giọng điệu tự hào mà đáng . Đột nhiên, đáy mắt lên tia suy ngẫm. Hai má ửng hồng, rạo rực tiếp: “Huống chi, cho dù nương tử biến thành heo cũng là heo đáng nhất thế giới!”
      “Bốp!” đấm nặng nề vung tới, Diệp Khê Thiến tức giận gầm lên: “ nhớ kỹ cho tôi! Tôi mới cần biến thành heo!”
      An Nguyệt Quân mím môi, đáng thương nhìn nàng, mắt long lanh ngập nước. giọng ai oán: “Nương tử, nàng làm sao lại đánh ta? Ta đúng ư?”
      “Hừ!” Diệp Khê Thiến nặng nề hừ tiếng, hung hăng trừng mắt liếc , sau đó đầu lại quay ngoắt , thèm để ý nữa.
      “Nương tử, nương tử, chịu để ý ta sao?” An Nguyệt Quân dụi dụi mắt, bi ai rên rỉ, tay ương bướng nắm chặt gấu áo nàng, vẻ mặt như con cún bị chủ bỏ rơi, đôi mắt thuần khiết thi thoảng len lén liếc nàng.
      Diệp Khê Thiến nhìn đôi mắt vằn tia máu do thức đêm, tim bỗng chốc mềm nhũn. … là vì nàng. Vì thế, nàng đành vỗ vỗ vai , đau lòng bảo: “Đồ ngốc, đói bụng sao? Ăn điểm tâm thôi.”
      An Nguyệt Quân nghe xong liền vui vẻ, cao hứng đến độ mắt híp lại thành sợi chỉ, khoé miệng chậm rãi giơ lên, kéo theo nụ cười xán lạn như ánh mặt trời. nũng nịu hướng Diệp Khê Thiến nháy mắt mấy cái, đòi hỏi: “Nương tử, nàng làm điểm tâm cho ta ăn . Ta rất muốn ăn điểm tâm nương tử làm.”
      Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là trực tiếp bỏ mạch, đến cả trừng mắt liếc cũng lười.
      Nàng khoẻ rồi. tốt! An Nguyệt Quân ở sau lưng nàng ngây ngốc nở nụ cười.
      Diệp Khê Thiến xuống dưới lầu, An Nguyệt Quân cũng theo phía sau. Hai người vừa xuống tới điếm tiểu nhị niềm nở chào đón, ân cần hỏi han: “Khách quan, các vị muốn ăn cái gì?”
      An Nguyệt Quân đợi Diệp Khê Thiến cướp lời: “Phòng bếp ở đâu?” Vẻ mặt hưng phấn vô cùng đáng , nhìn chỉ muốn cắn cắn bắt nạt phen!
      Tuy điếm tiểu nhị thấy kỳ quái nhưng khách hàng là thượng đế, y cũng ngoan ngoãn chỉ về phía sau, trả lời: “Khách quan, ở đây.”
      An Nguyệt Quân nhàn nhạt gật đầu, ngay sau đó quay vào cười lấy lòng Diệp Khê Thiến, làm nũng : “Nương tử, chúng ta xuống bếp .”
      .” Diệp Khê Thiến bộ kiên quyết từ chối. Nàng nghĩ đến việc phải dùng cái tài nấu nướng tồi tệ của mình mà vào bếp, còn có chút thể diện nào ư?
      An Nguyệt Quân thấy nàng từ chối mặt tức xụ đống. rưng rưng nhìn nàng, đáy mắt lấp loáng khẩn cầu cùng lệ quang, miệng mím chặt, tỏ vẻ nếu nàng đồng ý khóc ngay.
      Diệp Khê Thiến với mắt to trừng mắt , hai người nhìn nhau chẳng ai chịu gì. Hồi lâu sau, nàng cuối cùng đành giương cờ trắng đầu hàng, tức giận : “Được rồi, được rồi, .”
      An Nguyệt Quân thoắt cái biến thành mặt trời xán lạn, nụ cười rực rỡ chói mắt, mê ly cực kỳ! Bọn họ tới phòng bếp, nghiêm túc hỏi: “Nương tử, nàng muốn ăn cái gì? Ta làm cho nàng ăn.”
      Diệp Khê Thiến nhướng mày kinh ngạc: “ làm á? phải tôi sao?”
      An Nguyệt Quân vừa nghe dẩu môi, ai oán nhìn Diệp Khê Thiến, giận dỗi bảo: “Ai kêu nương tử chịu làm cho ta?” điệu ràng vô cùng bất mãn.
      Diệp Khê Thiến giả vờ hiền từ nhìn hồi lâu, vẻ mặt giả tạo hỏi: “Phu quân, phu quân muốn nương tử làm sao?” Tuy nhiên đáy mắt lại lên tia nguy hiểm. Tên này mà dám gật đầu, chết chắc!
      Nhưng An Nguyệt Quân ngây thơ vô cùng hưng phấn, hai má tinh xảo giống như là hai đoá hướng dương. sống chết gật đầu như gà mổ thóc, vui sướng hô: “Nương tử, muốn, ta muốn!”
      Quả nhiên, tiếng “á” thảm thiết từ trong phòng bếp truyền ra. An Nguyệt Quân đau khổ nhìn nàng, rưng rưng cầu xin: “Nương tử, nương tử, , thôi, đau…”
      Diệp Khê Thiến nhướng lông mày, bộ dạng nhàn nhã như chơi, từ từ dùng thêm sức véo lỗ tai , ghé vào ôn hoà hỏi lại : “Phu quân, còn muốn nương tử nấu cơm ?”
      An Nguyệt Quân thê thảm chịu thua, lắc đầu, quả quyết trả lời: “, nương tử, ta muốn nữa.”
      “Thế này mới ngoan chứ.” Diệp Khê Thiến lườm cái mới hài lòng buông lỗ tai tội nghiệp của ra, song đáy mắt lại lấp lánh ánh cười.
      An Nguyệt Quân mặt dài ra, có khổ dám kể, chỉ có thể ấm ức xoa xoa lỗ tai bị nương tử nhà véo ửng hồng, giọng bảo: “Nương tử, giờ ta làm cơm cho nàng ăn.”
      Diệp Khê Thiến vẻ mặt nghiễm nhiên gật đầu, giọng như bà hoàng: “Còn mau !?”
      An Nguyệt Quân bị nàng thúc, lập tức bay vào bếp, quay ngoắt 180 độ gắt lại với những người bên trong: “Các ngươi ra ngoài.” Gương mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.
      “Ơ…” Ai nấy đều thộn ra nhìn , chần chờ.
      Sát ý trong mắt An Nguyệt Quân từ từ xuất , sắc mặt càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người sợ hãi đến liếc cũng dám liếc, ba chân bốn cẳng bỏ hết việc làm chạy thẳng ra ngoài.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, Tiểu Quân Quân cùng nương tử nhà lại hoà hợp, chúng ta cùng chúc mừng họ, đốt pháo ăn mừng nào, khà khà. Nhớ comment nhiều nhiều nha! Nếu mà ít hả, ta liền bạo hành Tiểu Quân Quân cho các nàng đau lòng chết, tuyệt đối hạ thủ lưu tình đâu! Cho nên những ai đành lòng nhớ nhé… Khà khà, các nàng cũng đừng có mắng vốn gì ta nha, đừng có phỉ báng ta, ta là người tốt, rất tốt, vô cùng tốt cơ mà…
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Nương tử, thích ta lần nữa !


      An Nguyệt Quân chờ tất cả mọi người đều chạy ra ngoài rồi mới lon ton đến trình diện Diệp Khê Thiến, dương dương tự đắc: “Nương tử, phu quân ta lợi hại ?” biết, nàng sợ , vậy là đủ rồi!
      Diệp Khê Thiến đảo tròn con mắt, vỗ nhè lên khuôn mặt nõn nà của , tiện thể lén ăn chút đậu hũ ngon ngọt, sau đó vui vẻ khen: “Phu quân rất lợi hại nha.” Tim, ấm áp.
      An Nguyệt Quân cười đến mắt cũng híp lại thành đường cong cong, ở bên tai nàng hôn cái rồi bắt đầu chuyên tâm làm điểm tâm. Tư thế linh động linh hoạt, động tác vô cùng thuần thục khiến Diệp Khê Thiến vừa hoài nghi lại vừa kinh ngạc, chỉ có thể cảm thán, tên này tuấn mỹ tà mị, ngay cả khi nấu cơm cũng chẳng chút tổn hại đến hình tượng, mỗi cử chỉ nhấc chân nhấc tay đều đẹp trai ngời ngời, cũng khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn sao mà thấy đầu óc mê mẩn.
      “Nương tử, ăn được rồi.” An Nguyệt Quân bưng chén cháo nóng hổi tới gần nàng, vẻ mặt hồi hộp chờ đợi, mắt có nồng đậm thâm tình.
      Diệp Khê Thiến nhìn chén cháo này, mặc dù cũng chả khác gì những chén cháo bình thường khác, nhưng lại làm cho nàng ấm áp cực kỳ, cũng an ủi lòng nàng. là hạnh phúc.
      Hai người bưng bát cháo ra ngoài. Điếm tiểu nhị sững sờ nhìn bọn họ. Vốn người làm việc trong phòng bếp lại đột nhiên hoảng loạn chạy ra, miệng ngừng hô: “Giết người! Giết người!”, nhưng mà giờ y nhìn lại chỉ thấy nam nhân với gương mặt chiều cùng nữ nhân tuy làm bộ hung hãn song mắt ngập tràn cảm động, trông thế nào cũng giống kẻ giết người.
      “Nương tử, ngồi đây.” An Nguyệt Quân tự động lướt qua điếm tiểu nhị sững sờ hoá đá, dẫn nàng đến góc, cẩn thận lau lau băng ghế cho nàng ngồi.
      Đợi Diệp Khê Thiến ngồi xuống, nhàng đem cháo để lên bàn, bên thổi, bên dịu dàng bảo: “Nương tử, ta giúp nàng thổi nguội chút.” Mắt chuyên chú mà ôn nhu.
      Hồi lâu sau, An Nguyệt Quân đem cháo đưa lại trước mặt nàng, hồi hộp chờ nàng ăn. Nàng bị làm cho cảm động. Sao nàng lại có thể may mắn được thương như vậy chứ?
      Diệp Khê Thiến ăn vài miếng, chuẩn bị phát biểu nhận xét, đột nhiên có giọng người vang lên: “Nghe đâu Lãnh Diện Ngọc Quân lại xuất .” Lãnh Diện Ngọc Quân? phải người ngồi trước mặt nàng đây sao? Chuyện gì vậy?
      “Đúng rồi. Hơn nữa gần đây ỷ mình có võ công cao, suốt ngày làm chuyện xấu. Mà , có mấy ai dám chọc vào! Hình như vài hôm trước mới lăng nhục nữ nhi Cao gia đó.” Lại có người chêm vào.
      “Còn nữa! Còn nữa! Đêm qua lại báo cho Ngô lão bản tối nay tới cướp nữ nhi nhà y. Y sợ hãi lập tức thuê mấy chục tên tay chân bảo vệ nữ nhi trân bảo của mình.” Thêm người tiếp tục góp chuyện.
      *lão bản: đồng nghĩa với ông chủ, thương gia, thương nhân, tay buôn, v.v.
      Cái gì? Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Quân, chỉ thấy vô tội nhìn lại nàng, chớp chớp mắt, oan ức bảo: “Nương tử, phải ta mà.”
      Diệp Khê Thiến lộ ra tia hứng thú với tình này, hàng gặp hàng giả, màn kịch đáng xem lắm đây! Thế là nàng vội vàng ghé vào ngồi gần An Nguyệt Quân, dụ dỗ: “Phu quân, chúng ta nhìn cái coi sao. Nương tử muốn xem xem kẻ nào to gan dám giả mạo phu quân.”
      An Nguyệt Quân thờ ơ, lòng bất đắc dĩ. khó chịu hỏi: “Nương tử, chẳng bảo chúng ta về nhà sớm hay sao?”
      “Tất nhiên là về.” Diệp Khê Thiến thô bạo véo lỗ tai , con ngươi xoay vòng, dụ tiếp: “Phu quân lo thanh danh của mình bị phá hư à?”
      An Nguyệt Quân nhìn nàng, sâu sắc hiểu rằng nếu đáp ứng nàng cứ chờ xem bị xử làm sao . Nhịn được bật cười: “Nương tử, thanh danh của ta vốn tốt, cũng cần phải làm thế.”
      hả?!” Diệp Khê Thiến hết kiên nhẫn quát, tay bất tri bất giác càng dùng sức xoắn tai An Nguyệt Quân lại.
      “A! Nương tử, nương tử, đau quá, nương tử, thôi.” An Nguyệt Quân đáng thương rên rỉ.
      “Sao?” Diệp Khê Thiến lại trừng mắt với , ý uy hiếp rất ràng.
      . Chúng ta lập tức .” An Nguyệt Quân ngoan ngoãn đáp, trong mắt hàm chứa ánh lệ, vô cùng ai oán nhìn nàng, phảng phất như nàng là vừa phạm phải tội ác tày trời.
      “Phu quân có vẻ thích với nương tử ha?” Diệp Khê Thiến được đằng chân lấn đằng đầu tiếp tục bắt nạt ai kia.
      có, có. Nương tử, ta rất thích, cực kỳ thích.” An Nguyệt Quân lớn tiếng thanh minh dẫn tới ánh mắt soi mói của vài đám người gần đó, nhưng tuyệt quan tâm, vẫn cứ bô bô tiếp: “Chỉ cần cùng nương tử ở chỗ, thế nào ta cũng thích.”
      “Hừ!” Diệp Khê Thiến khinh khỉnh hừ tiếng rồi đem chén cháo còn lại ăn sạch , sau đó liền lôi rời khỏi khách điếm.
      Dọc đường.
      “Nương tử, nàng có thể thích ta lần nữa ?” An Nguyệt Quân giọng cầu, lời khát khao cùng mong chờ, mắt mở to nhìn nàng.
      “Tôi từng ư?” Diệp Khê Thiến giả vờ hoài nghi, tuy nhiên con ngươi lại ngượng ngùng lúng liếng. Tên nhóc kia, ngoài đường ai chuyện tế nhị này chứ!
      “Nương tử, chịu, chịu đâu. Nàng phải với ta lần nữa cơ.” An Nguyệt Quân cứng đầu cứng cổ đòi tới cùng, cam chịu bị ăn quịt, nằng nặc diễn trò đường lớn.
      “Bốp!” đấm thẳng cánh cò bay, Diệp Khê Thiến nghiến răng khẽ giọng gọi: “Phu quân.”
      “Ở đây.” An Nguyệt Quân tức ngoan ngoãn hô đáp, mặt mày hưng phấn và khẩn trương khiến cười toét ra tận mang tai.
      “Tôi thích…” Diệp Khê Thiến chầm chậm kéo dài câu, nhìn An Nguyệt Quân mà mắt lên tia giảo hoạt kịp khiến người phản ứng, khoé miệng nàng nở nụ cười tà ác, cuối cùng lớn tiếng nốt: “… Đánh !” xong lập tức vừa bỏ vừa ha ha cười khí thế.
      Miệng An Nguyệt Quân mở to, mắt ngu nga ngu ngơ, ngây ngốc dõi theo nương tử của khoái chí đùa bỡn mình. Hồi lâu, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nhanh nhanh chóng chóng đuổi theo nàng, rầu rĩ tố cáo: “Nương tử, nàng bắt nạt ta. Mới nãy tính, nàng lần nữa xem.”
      “Tôi mới đó phải sao?” Diệp Khê Thiến nhìn mặt duỗi ra giận dỗi, nhướng nhướng mày, trong bụng sớm cười nghiêng ngả.
      An Nguyệt Quân bất đắc dĩ nhìn nàng tiểu nhân đắc chí, đáy mắt lên vẻ cưng chiều. mấp máy miệng , vẫn từ bỏ mà làm nũng: “Nương tử, , , lại lần nữa mà.”
      Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là vô tư lơ , quẳng qua bên rìa.
      An Nguyệt Quân quẹt miệng, vẻ mặt mất hứng lẽo đẽo bám lại theo nàng. Đột nhiên, đôi mắt ấy lạnh lẽo quét vòng xung quanh, mơ hồ ra băng giá chết người.
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Nương tử, nàng có ta còn chưa đủ ư?


      “Nương tử, chúng ta đâu? Về nhà sao?” An Nguyệt Quân hồn nhiên như tiên hỏi.
      cái gì đó An Nguyệt Quân?!” Diệp Khê Thiến đảo mắt qua khoé mi ngân ngấn nước của , nghiến răng nghiến lợi gầm.
      có, nương tử, ta cái gì cũng chưa .” An Nguyệt Quân đầu lắc quầy quậy như cái trống bỏi, sợ hãi hệt con rùa rụt cổ, mắt nhắm mà môi cũng mím chặt, trông buồn cười lại càng thập phần đáng .
      Diệp Khê Thiến ngó ngó xung quanh, bất thình lình chiếu tướng kẻ bên cạnh, cười cười, cười làm tâm An Nguyệt Quân hoa cỏ nở rộ, muốn mở miệng câu gì bị đạp cho cước đau điếng. Nàng híp mắt, dùng khẩu khí của bà hoàng ra lệnh: “! Hỏi cái nhà tên Ngô lão bản ở đâu cho tôi!”
      Mắt An Nguyệt Quân giận dỗi nhìn nàng, giọng phân bua: “Nương tử, vậy nàng làm gì?”
      Diệp Khê Thiến phẩy tay đuổi như đuổi con ruồi, mắt bị thu hút đến sạp tượng đất cách đó xa, hưng phấn bảo: “Tôi xem chỗ kia chút. xong tới đó tìm tôi nha.” Rồi đợi đồng ý hay , nàng mất dạng.
      An Nguyệt Quân dõi theo bóng nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. Chao ôi! Theo nàng vậy.
      Diệp Khê Thiến nhanh chóng chạy đến sạp tượng đất, bức tượng nào cũng tinh xảo, sống động y hệt người . Nàng nhìn tất cả các nhân vật bức tượng từ trong tay người trung niên nam tử lần lượt xuất , thần khí y ôn hoà lại hết sức chăm chút cho từng tác phẩm của mình. Những điều đó đều làm nàng bội phục.
      Nàng xem xem ngắm ngắm hồi lâu mới chọn lấy bức tượng Triệu Vân trong đám tượng đất. Tượng được làm rất tinh xảo, sống động, giống như là sống vậy.
      *Triệu Vân (168-229), tên tự là Tử Long, người vùng Thường Sơn, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở trong lịch sử Trung Hoa. Ông là người góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán
      Vui mừng vì kiếm được đồ tốt, nàng còn muốn nhìn kỹ chút nữa nhưng bị người nào đó ngăn lại. Quay đầu, là An Nguyệt Quân trông vô cùng mất hứng trừng mắt ngó nàng chằm chằm.
      Nàng sửng sốt. Trừng? Tên này trừng nàng chứ phải nàng trừng ? Nhưng mà bộ dáng trừng người của cũng rất đáng , mắt nai mở to tràn đầy oán giận, miệng dẩu rất cao, tựa hồ như người chồng tội nghiệp bị ruồng bỏ. Nàng buồn cười hỏi: “ làm sao đó? Sao mà trông tức giận vậy?”
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân ỉu xìu xìu gọi, bĩu môi, ai oán nũng nịu.
      “Làm sao?” Diệp Khê Thiến nhướng mày, cười cười hỏi .
      “Nương tử, nàng sao lại mua nam nhân khác về?” An Nguyệt Quân tức giận chất vấn, đích thị là ông chồng ghen tuông chua lét sờ sờ ra.
      “Hử?” Diệp Khê Thiến ngẩn ngơ, suy nghĩ nửa ngày cũng hiểu. “Tôi mua đàn ông về? Làm gì có trời!”
      “Nàng vừa mới định mua.” An Nguyệt Quân vẫn cứ giận hai dỗi, hồi lâu sau, rưng rưng đáng thương nhìn nàng: “Nương tử, nàng có ta còn chưa đủ ư?”
      Diệp Khê Thiến bị làm cho teo não. Chuyện gì chứ?! Nàng khi nào muốn mua đàn ông về?! Nãy giờ cũng chỉ là đứng đây xem tượng đất… Tượng đất?! Chẳng lẽ…
      Nàng dở khóc dở cười cầm lấy bức tượng Triệu Vân hỏi: “ cái này á?”
      “Hừ!” An Nguyệt Quân mắt vừa thấy tượng đất đáng ghét kia liền nặng nề hừ tiếng, thèm trả lời.
      Diệp Khê Thiến nhìn , đáy mắt từ từ nhuốm màu gian manh, tà ác. Nàng nâng tượng đất tay, cẩn thận xem xét, tấm tắc: “ chàng tượng đất này cũng đẹp trai đấy. Tôi mua về mỗi ngày rời giường ngắm cho mắt.”
      “Nương tử, được!” An Nguyệt Quân thở phì phì hét, gò má trắng nõn phình lên mơ hồ thấy chút đỏ ửng.
      “Tại sao được?” Diệp Khê Thiến nén cười nhìn dáng vẻ sinh khí, tức giận, dù biết cũng cố trêu tới cùng.
      “Nương tử, trong mắt nàng chỉ được có mình ta thôi!” An Nguyệt Quân độc đoán tuyên bố.
      “Ừm…” Diệp Khê Thiến ra chiều suy tư, chần chờ lẩm bẩm: “Cái này tôi còn phải suy nghĩ .”
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân nhìn nàng chịu đáp ứng, vẻ mặt mau muốn khóc lắm rồi, mắt ầng ậng nước, giọt to lẫn giọt . nghĩ muốn lớn tiếng nhưng rồi lại dám, đành nhàng oán trách: “Nương tử, nàng sao có thể làm vậy chứ?!”
      “Tôi sao nào?” Diệp Khê Thiến đắc ý hỏi, sau đó bỗng nhớ đến điểm chính liền hưng phấn hỏi: “An Nguyệt Quân, thăm dò ràng chưa?”
      An Nguyệt Quân cam tâm tình nguyện gật đầu, trả lời: “Nương tử, cách ngay ngã rẽ của con đường này.”
      xong vẫn yên tâm nhìn tượng đất nàng cầm tay, khuôn mặt tội nghiệp càng xuống nước cầu xin: “Nương tử, thể bỏ lại ư?”
      “Nhưng tôi rất thích.” Diệp Khê Thiến có chút lưu luyến rời với tượng đất trong tay.
      An Nguyệt Quân hai cứng đầu cứng cổ chịu đồng tình, chằm chằm trợn mắt với bức tượng đất vô (số) tội, câu nào, cũng chịu tiếp.
      “Được rồi, được rồi. Tôi lấy nữa là được chứ gì.” Diệp Khê Thiến thấy vẻ chết cũng chịu thua cũng chỉ đành vẫy cờ trắng đầu hàng, đem tượng đất trả về chỗ cũ, kéo . An Nguyệt Quân được như ý nguyện liền nhếch môi, mắt và miệng đều hài lòng cười.
      muốn xoay người chạy, nàng lại nghe có giọng truyền đến: “ nương, đây là túi tiền của nàng sao?”
      Diệp Khê Thiến quay lại. Vị công tử đứng ở đó, thân y phục màu lam, ngũ quan tuấn tú, hài hoà ôn nhuận, khoé miệng thấp thoáng nụ cười nhã nhặn, tóc cột cao, tác phong nhanh nhẹn, phong nhã, có chút mùi vị khiêm tốn.
      Diệp Khê Thiến trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt, kích động lẫn mừng rỡ hô: “Tô Dương! Ông cũng tới!” rồi liền ào ào xông lên trước ôm chặt lấy vị công tử nọ.
      An Nguyệt Quân phút chốc mặt đen sì, lãnh ý lạnh buốt, tâm tự chủ được run rẩy, đáy mắt ngập tràn bối rối cùng sát ý. Y là ai? Vì sao nàng có thể phản ứng nhiệt tình như vậy, còn với , nàng chưa từng có! cho phép nàng như vậy! Tuyệt đối cho phép!
      Mà bên này vị công tử lạ mặt kia cũng sững sờ, hồi lâu sau mới kịp phản ứng, ngắc ngứ hỏi: “ nương, nàng là…?”
      “Ông nhận ra tôi à? Tôi là Thiến Thiến nè!” Diệp Khê Thiến kích động nhìn người trước mặt. hề nghĩ tới, ở nơi xa lạ này được gặp bạn cũ!
      nương, nàng nhận nhầm người rồi. Ta gọi là Tư Đồ Khiêm. Đây có phải túi tiền của nương ?” Nam nhân tên gọi Tư Đồ Khiêm đúng mực ôn hoà, mở lòng bàn tay ra, túi tiền tinh xảo xinh xắn ra trong mắt Diệp Khê Thiến.
      … Làm sao …” Có thể cùng ông bạn Tô Dương của nàng giống nhau như đúc vậy?! Diệp Khê Thiến chẳng thể nào thêm chữ gì, trong lòng là từng đợt cảm giác mất mát. Sao nàng lại ngu ngốc thế chứ? ràng thể nào có chuyện Tô Dương cùng xuyên tới đây với nàng mà. là quá ngu ngốc ! Nghĩ tới đây, cũng chẳng thèm quan tâm đến hai người nam nhân còn sững sờ còn đen mặt, ủ rũ xoay người .
      nương, đây…” Tư Đồ Khiêm nghĩ lại muốn tiến lên hỏi thăm, dù sao túi tiền này cũng là rơi dưới chân nàng, rất có khả năng là của nàng.
      “Nàng có túi tiền như vậy.” An Nguyệt Quân mặt so với ngày đại hàn còn muốn lạnh hơn, trong mắt tầng tầng độc cùng mơ hồ sát khí, lạnh nhạt : “Nhưng ngươi dám bám theo nàng, ta lập tức giết ngươi!”
      ! Tư Đồ Khiêm nhìn theo bóng lưng An Nguyệt Quân, lại nhớ lại vẻ mặt lãnh khốc vừa rồi của , nam nhân ấy sát khí rất nặng. Tay siết chặt túi tiền, nụ cười chậm rãi nở môi: “Nếu phải là nương đó coi như xong sao?”
      An Nguyệt Quân nghe lời , lành lạnh phủi tay cái, nhưng đáy mắt lên tia kinh ngạc, cuối cùng cũng xoay người bỏ .
      Sắc mặt Tư Đồ Khiêm ôn nhu nhìn hai người họ rời , đáy mắt mơ hồ có chút hứng thú. tin, bọn họ nhất định gặp lại!
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Khà khà, chương sau, họ có thể gặp lại đấy! Còn về thân phận của Tư Đồ Khiêm, ta tạm thời giữ bí mật. Hô hô, tóm lại câu, Tiểu Quân Quân của chúng ta dường như thê thảm khi cùng “tình địch” -thể-ngờ tranh giành nương tử nhà nha! Khà khà! Cho ho khan cái, khụ! Hoan nghênh diễn đàn phiên bản mới, ta chờ mi! Diễn đàn nâng cấp nên thường xuyên post truyện cho các nàng được, hu hu. Chương này vốn là của hôm qua đó, kết quả là post lại sập mạng cái rụp. khổ! Thôi, 2 giờ sáng rồi, phải bay thôi (bay )…
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Gặp lại Tư Đồ Khiêm!


      “Nương tử, kẻ đó là ai vậy?” An Nguyệt Quân quấn quít lấy Diệp Khê Thiến, làm bộ vu vơ hỏi nhưng ra đáy lòng rối bời.
      “Ai biết.” Diệp Khê Thiến chán nản đáp, lòng vẫn hết mất mát.
      “Nương tử, nàng biết mà lại ôm loạn nam nhân khác!” An Nguyệt Quân ghen tuông, sát ý dấy lên.
      “Gì đây? Sao tôi ngửi thấy mùi dấm chua lè ấy nhỉ? Ai mới ghen tị vậy ta?” Diệp Khê Thiến tà ác trêu chọc.
      Khuôn mặt trắng nõn của An Nguyệt Quân nháy mắt đỏ rực như quả cà chua chín, vô cùng khả ái đáng , đôi mắt ai oán, giọng xấu hổ rên: “Nương tử…”
      Diệp Khê Thiến ha hả cười thành tiếng, cũng còn chút lương tâm trêu nữa.
      Nhanh chóng, hai người tới Ngô phủ. Ngô phủ cao lớn khí khái, hai bức tượng sư tử đá uy vũ trấn sừng sững trước cửa làm người sinh ra chút e dè, cạnh đó có hai tên lính hầu đứng canh gác, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
      Hai người muốn vào bất chợt có tên lính lên tiếng ngăn cản: “Các người là ai?”
      “Tôi…” Diệp Khê Thiến cầu cứu nhìn An Nguyệt Quân, ngặt nỗi chỉ nhận được thờ ơ của , dáng vẻ mực cũng thèm giúp, liền nổi giận đùng đùng đá cái.
      “Nương tử, nàng làm gì đá ta?” An Nguyệt Quân khoé mắt rơm rớm nước, vô tội nhìn nàng.
      …” Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời trừng . Nàng tin rằng, chỉ cần danh xưng của mình, có ai dám cho vào?! Tên này là cố ý! Nàng đánh chết cái cố ý của ! Nghĩ lại điên, nàng nhấc chân muốn đá thêm cái nữa.
      “Là mấy người!” thanh hoà nhã dễ nghe xen lẫn vui mừng vang lên.
      An Nguyệt Quân nghe giọng “tình địch” mặt tức đen nửa, tia dự cảm bất an trỗi dậy, môi mím chặt, con ngươi u ám loé ra ánh sáng lạnh như hắc ín, nồng đượm sát khí. Tên đó là quá ngu xuẩn hay là quá tự tin vào bản thân, dám xuất trước mặt lần nữa!?
      Diệp Khê Thiến quay đầu, nhìn thấy người nọ nhưng hứng thú ban đầu còn.
      Tư Đồ Khiêm kinh ngạc. Nàng làm sao vậy? Chưa có bao lâu mà thái độ khác biệt dữ. Y liếc nhìn An Nguyệt Quân người nhuộm đầy sát khí rành rành, miệng nhoẻn cười cách giảo hoạt. Y hướng Diệp Khê Thiến đùa dai: “Mới lâu mà nương quên ta rồi sao? Phân biệt đối xử quá. Vừa rồi còn nhiệt tình nồng cháy lắm mà, thiếu chút nữa ta còn ăn tiêu.”
      Mặt An Nguyệt Quân tối hẳn, quanh thân tản mát hơi thở lạnh lẽo, tay gắt gao nắm thành đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn. Đáy mắt từ từ thẫm thành màu đen lạnh, điên cuồng mà xinh đẹp. đợi mọi người phản ứng, đứng trước Tư Đồ Khiêm, lãnh khốc, chút nhiệt độ gằn: “Ngươi, lặp, lại, lần, nữa!”
      Diệp Khê Thiến vội chen vào giữa họ, nụ cười dịu dàng, ánh mắt mềm mại quyến rũ gọi tiếng: “Phu quân…” Thanh nũng nịu đáng mang theo tia dụ dỗ.
      “Ở đây.” An Nguyệt Quân loáng cái thân lệ khí biến mất sạch vô tung vô ảnh, vẻ mặt vui mừng rạo rực nhìn bảo bối của . nuốt nuốt nước miếng : “Nương tử có chuyện gì?”
      “Phu quân, bọn họ cho nương tử vào, làm sao bây giờ?” Diệp Khê Thiến liếc xéo qua tên lính canh cửa.
      An Nguyệt Quân mặt khổ sở, quan sát Diệp Khê Thiến, lại nhìn tên lính canh, thăm dò cười cầu hoà hỏi: “Nương tử, hay chúng ta đừng vào?” Thanh xíu xin xỏ.
      “Nếu để ý, ta ngại mang hai người cùng vào.” Tư Đồ Khiêm vừa rồi nhìn nam nhân này biến hoá liền ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó khỏi sinh lòng tán thưởng, ánh mắt nhìn Diệp Khê Thiến nồng nàn mật ý, thương cỡ nào, trân trọng cỡ nào.
      “Thập phần để ý…” Câu trả lời bất mãn vang dội lập tức cất lên, tức Diệp Khê Thiến thô bạo quăng cho cái nhìn đe doạ, lập tức hào khí của An Nguyệt Quân mất ráo, tiu nghỉu ngậm miệng lại.
      Diệp Khê Thiến hướng Tư Đồ Khiêm nhã nhặn cười tiếng, : “Vậy xin làm phiền.”
      Đáy lòng An Nguyệt Quân đắng nghét nhìn hai người. Đáng ra phải là của ! Nụ cười nàng, là của . Nước mắt nàng, là của . Tầm mắt nàng, cũng là của ! Trong ấy nên có nam nhân đáng chết kia! Nàng hết thảy đều là của !
      Tư Đồ Khiêm lễ phép cười đáp lại: “ nương cần khách khí. Xin hỏi phương danh của nương?”
      “Diệp Khê Thiến, có thể gọi là Thiến Thiến, bạn bè đều gọi tôi vậy.” Diệp Khê Thiến sảng khoái trả lời, dù cho y phải Tô Dương, nhưng có lẽ vì tướng mạo lại tình cờ giống hệt, nàng đối với y có phần hảo cảm.
      thể chịu được! An Nguyệt Quân trừng mắt kiến nghị, giọng phản đối: “Nương tử, được! Nàng cũng đâu có cho ta gọi nàng Thiến Thiến.”
      “Tôi nhớ kỹ có gọi tên tôi đâu.” Diệp Khê Thiến lành lạnh đáp, trong đó có phê bình kín đáo. Tên này, vừa gặp bắng nhắng gọi nàng nương tử này nương tử nọ, nàng ngay cả quyền phản bác cũng có, bị tức chết.
      An Nguyệt Quân nghe mà khoé miệng liền vung lên nụ cười ngọt ngào, chỉ ngây ngốc cười, ánh mặt trời rọi xuống có biết bao thu hút lẫn mê hoặc, hồn nhiên mà lại mị, ngốc nghếch mà lại đáng .
      Tư Đồ Khiêm nhìn hai người, nụ cười môi vẫn tắt, trong con ngươi có chút bí hiểm. Y ôn nhu với Diệp Khê Thiến: “Thiến Thiến, giờ vào được chưa?”
      “Được, chúng ta vào.” Diệp Khê Thiến sảng khoái đáp.
      An Nguyệt Quân lãnh quẳng cho Tư Đồ Khiêm tia nhìn chết người, môi chu lên nũng nịu : “Nương tử, cùng vào .”
      Nhưng Diệp Khê Thiến chỉ lưu lại cho cái bóng lưng. Nàng theo sau Tư Đồ Khiêm, khuôn mặt nở nụ cười, chẳng chút bận tâm đến An Nguyệt Quân mặt mày đông cứng có thể thấy được mơ hồ ghen tức.
      “Tư Đồ công tử.” Hai tên lính canh nhìn Tư Đồ Khiêm cung kính hành lễ, lại nhìn hai người phía sau y, có chút khó khăn : “Tư Đồ công tử, hai vị này là… ?”
      Tư Đồ Khiêm nhàng cười tiếng như gió xuân, nhưng trong mắt lại là tia sắc bén khiến hai tên lính canh thức thời từ bỏ hoài nghi. Bọn họ vội vàng : “Tư Đồ công tử, xin lỗi. Bởi hôm nay Ngô lão gia có đặc biệt dặn dò, người lạ mặt được phép vào.”
      Tư Đồ Khiêm ý cười vẫn như cũ nhưng giọng hàm chứa uy nghiêm: “Ngay cả ta cũng được ư?” Thanh tuy lại làm người ta rét mà run, vừa nhìn biết phải người bình thường.
      Hai tên lính canh có chút kiêng dè, vội : “Tư Đồ công tử có lời, bằng hữu của ngài cũng là khách quý của phủ, mời vào.”
      “Khổ cực.” Tư Đồ Khiêm hoà nhã gật đầu, quay sang với hai người đằng sau: “Vào được rồi.”
      Diệp Khê Thiến sùng bái nhìn , hưng phấn : “Cảm ơn nha! là lợi hại!”
      An Nguyệt Quân căm tức nhìn hai người kia, miệng lầm bầm: “Này có cái gì đâu. Ta so với còn lợi hại hơn.” Lời lẽ chua lè, mặt dài ra, ánh mắt vô cùng bất mãn.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Rốt cuộc cũng diễn đàn cũng nâng cấp xong. Ha ha, xin lỗi, trễ hẹn với các nàng, đừng có ném đá ta nha, khà khà (hôn ).

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Đến Ngô phủ


      Diệp Khê Thiến nghe An Nguyệt Quân ca thán, khoé mắt thích thú thu bất mãn của vào trong, môi nở nụ cười ngọt ngào. Nàng cười, xinh đẹp vô cùng, nàng cười, quyến rũ vô cùng, nàng cười, An Nguyệt Quân mê mẩn.
      Ba người vào, Diệp Khê Thiến hoàn toàn bị hút hồn. Tiên cảnh! Đầu nàng chỉ có mỗi từ này. Vườn trúc xanh biếc, mỗi khi gió thổi qua có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá. Cuối vườn là cái hồ, lớn lắm. Bên hồ có gốc dương liễu rủ bóng, mặt hồ phẳng lặng hệt tấm kính trong suốt, dưới ánh mặt trời như được dát lớp kim tuyến lóng lánh. Núi giả, cầu , nước chảy, đình nghỉ mát, giống phủ đệ mà giống hoa viên hơn.
      Vừa đường vừa thưởng thức cảnh đẹp, tâm tình quả thực cực kỳ thư thái.
      Lúc này ba người đến trước trung niên nam tử. Y mặc thân trường sam đặc biệt, bên hông đeo khối ngọc bội cổ, đơn giản lại mất khí chất. Y bước tới gần vỗ vỗ vai Tư Đồ Khiêm, cười bảo: “Hiền chất, con đến.” Thanh sang sảng lộ ra khí khái giang hồ, tuy nhiên trang phục thư sinh khiến y có chút trẻ con.
      Tư Đồ Khiêm lễ phép cười, ngay cả đáy mắt cũng là nụ cười, ấm áp như gió xuân, lộ ra ít kích động đáp: “Bá phụ, mấy năm gặp, người vẫn trẻ khoẻ như ngày nào.”
      Trung niên nam tử vuốt vuốt chòm râu bạc cười lớn, tiếng cười làm cho người nghe dễ chịu, nội tâm khỏi vui mừng. Y : “Ha ha, hiền chất này miệng càng ngày ngọt làm cho người ta thích. Bá mẫu biết con muốn tới, ngày nào cũng nhắc tới con. Sáng nay còn gọi ta dậy sớm kêu ta ra đón nữa.”
      “Bá phụ đùa, vãn bối chỉ thành mà thôi.” Tư Đồ Khiêm cười trả lời, người hơi nghiêng tránh sang bên cạnh.
      Trung niên nam tử ha ha gật đầu, lúc này mới chú ý tới hai người phía sau Tư Đồ Khiêm nãy giờ câu, kinh ngạc thốt: “Hai vị này là…?”
      “Bá phụ, đây là bằng hữu của con, vừa gặp nhau ở cửa liền dẫn họ vào.” Tư Đồ Khiêm giới thiệu.
      “Ha ha, là bằng hữu của Khiêm nhi cũng là bằng hữu của ta.” Trung niên nam tử cười tiếp, ánh mắt ôn hoà nhìn hai người họ.
      “Bá phụ, nương này là Diệp Khê Thiến, người bên cạnh là phu quân của nàng.” Tư Đồ Khiêm giới thiệu tới An Nguyệt Quân giọng hơi ngập ngừng, sau đó mới tiếp.
      “Ha ha, trai tài sắc, ông trời tác hợp!” Trung niên nam tử cao hứng , sau đó cười híp mắt thân thiện tiếp: “Ta là Ngô Hiên, nếu chê cứ theo Khiêm nhi gọi ta bá phụ cũng được.”
      Diệp Khê Thiến vừa nghe trong lòng hồi hộp, vội vang nhiệt tình kêu to: “Làm sao lại chê được, con vui mừng còn kịp nữa là.” Nụ cười tràn đầy phóng khoáng chút ngại ngùng với Ngô Hiên.
      An Nguyệt Quân vốn tĩnh lặng như tờ giấy nghe người khác , bất chợt mặt nở nụ cười ngây ngốc, tay bất tri bất giác quàng qua hông Diệp Khê Thiến, thấy nàng cự tuyệt trong lòng mừng rơn. ngẩng đầu lên hân hoan tự hào : “Đây là nương tử ta nhất nha.” Thanh lớn lại vang dội, mắt mở to, ánh lên vẻ kiêu ngạo hồn nhiên, lại cực kỳ khả ái dễ thương, làm người ta hết sức.
      Diệp Khê Thiến mặt phút chốc đỏ rần. Nàng liều mạng nhéo cánh tay ôm chặt thắt lưng mình nhưng vô dụng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc kẻ ngây thơ đằng sau, tuy nhiên, trái tim nàng lại ngọt ngào tựa như được phủ lớp mật vậy. Nàng lén quan sát Ngô Hiên, mặt bỗng chốc trở nên đỏ hơn, có chút thẹn thùng giải thích: “Để bá phụ chê cười, con cùng ta phải loại quan hệ này đâu.”
      Ngô Hiên thích thú nhìn hai người liếc mắt đưa tình, hài lòng: “Ha ha ha, ân ái làm sao, ta xem nhịn được đỏ mặt rồi.”
      “A!” An Nguyệt Quân phát ra tiếng hét thảm thiết, tay tự giác được buông lỏng, ôm lấy chân nhảy lên, tội nghiệp nhìn Diệp Khê Thiến khóc ròng: “Nương tử, nàng làm gì giẫm chân ta? Đau quá à.”
      “Đáng đời, ai bảo ăn lung tung.” Diệp Khê Thiến hả hê nhìn , vui sướng khi có người gặp hoạ, chẳng có chút thương cảm.
      An Nguyệt Quân bỗng dính chặt lại, ôm chặt nàng bá đạo tuyên thệ: “Nương tử, nương tử, nàng luôn luôn là nương tử của ta! Vẫn luôn như vậy!”
      , buông, tay, mau!” Diệp Khê Thiến phẫn nộ trợn mắt với .
      Đứng xem kịch hồi lâu giờ Ngô Hiên mới chịu lên giải vây: “Đứng lâu như vậy cũng mệt rồi, vào trong cái rồi .”
      Những lời này đánh thức An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến, nàng xấu hổ nhìn nụ cười ranh mãnh của Ngô Hiên, mặt trắng xanh rồi đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Được… Được rồi…”
      xong cơ hồ là chạy trối chết.
      An Nguyệt Quân chiều nhìn bóng lưng dần xa của nàng, đến lúc còn thấy nữa, nhiệt độ trong mắt tức tụt xuống cực. Quay đầu lại nét mặt còn tình cảm, phảng phất như màn vừa rồi đều là hư ảo. lạnh lùng nhả ra ba chữ: “An Nguyệt Quân.” Xong liền nghênh ngang rời .
      Ngô Hiên ngây ngốc nhìn bóng lưng , trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới sực tỉnh, nghi ngờ khó hiểu hỏi Tư Đồ Khiêm: “Vừa rồi là cùng người sao?”
      “Bá phụ, người yên tâm, từ từ quen thôi.” Tư Đồ Khiêm ha ha cười thành tiếng, đột nhiên trong mắt xẹt qua tia suy ngẫm, trầm tư lát, có chút hồ nghi lặp lại: “An Nguyệt Quân… biết nghe qua ở đâu rồi nhỉ?”
      Ngô Hiên vỗ vỗ lưng , chẳng mấy để tâm: “ cần nghĩ nữa, bá mẫu chờ con lâu lắm rồi, chúng ta vào thôi.”
      Tư Đồ Khiêm gật đầu, cất bước muốn , bất thình lình lại nghe Ngô Hiên đế thêm câu: “Thi nhi cũng chờ lâu.” Thanh có chút ý tứ hàm súc khiến Tư Đồ Khiêm lảo đảo bước, mặt liền biến sắc, dở khóc dở cười: “Bá phụ, người là cố ý.”
      “Ha ha, làm sao có thể. Nó trước kia mỗi ngày đều ở cửa ngóng con, tại vì Lãnh Diện Ngọc Quân nên mới có lệnh cưỡng chế ở trong phòng cho phép ra ngoài.” mặt Ngô Hiên vốn tràn đầy nụ cười nay lại có chút u sầu.
      Tư Đồ Khiêm nghiêm túc : “Bá phụ, yên tâm , người vẫn tin con sao?”
      “Đương nhiên là tin, nếu chúng ta còn biết tin ai.” Ngô Hiên đáy mắt tán thưởng nhìn Tư Đồ Khiêm tuấn tú trước mặt mình, lại cười tiếng tiếp: “ nữa, nữa, mau thôi, bá mẫu lại mắng ta.”
      xong, Tư Đồ Khiêm theo Ngô Hiên bước vào.
      Ở đại sảnh chính, thê tử của Ngô Hiên là Lý Phượng sớm đứng đó trông mong ngóng chờ, thấy hai người họ tới, mặt bà rạng rỡ nụ cười nghênh đón, trêu ghẹo với Ngô Hiên: “Thiếp còn tưởng lão gia bao giờ về đến.”
      cái gì vậy chứ.” Vẻ mặt Ngô Hiên có chút áy náy, xin lỗi .
      “Khiêm nhi đây sao? Mấy năm gặp cao lớn tuấn tú thế này rồi.” Lý Phượng cẩn thận đánh giá từ xuống dưới, sau lại có chút mập mờ: “Khó trách Thi nhi cứ mong nhớ con.”
      Tư Đồ Khiêm lúc này chỉ có thể đau khổ cười tiếng, mắt nhìn bốn phía nhưng thấy hai người y dẫn tới, vội hỏi: “Bá mẫu, người có thấy nam nữ nào vào đây ?”
      “Trừ nô bộc cũng có người nào. Sao vậy?” Lý Phượng hồi tưởng đáp, có chút nóng nảy dồn hỏi: “Chẳng lẽ Lãnh Diện Ngọc Quân tới?”
      Tư Đồ Khiêm trấn an: “Bá mẫu đừng nghĩ nhiều, họ chỉ là bằng hữu của con.”
      “Khiêm nhi, nếu ta phái người trong phủ tìm thử xem?” Lý Phượng đề nghị.
      cần, con nghĩ họ nhanh đến thôi.” Tư Đồ Khiêm cự tuyệt, nụ cười vẫn lễ phép như cũ nhưng đáy mắt lên ánh sắc bén.
      dungmuoimuoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :