1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Nàng nhất định phải ta!


      Ở đại sảnh.
      Liễu Văn nhìn theo hướng hai người ra ngoài hồi lâu, đáy mắt lên tia lãnh, cười , đột nhiên : “Ả trông cũng có vài phần dáng điệu.”
      “Cha…” Liễu Hồng vừa nghe lập tức hiểu lão ám chỉ ai, sau đó thuận kêu lên.
      Liễu Văn nhìn nữ nhi của lão, vẻ mặt chiều chuộng, nhàng : “Nhưng vẫn bằng phần con ta.”
      Liễu Hồng mặt thoắt cái kiêu ngạo cùng khinh thường: “Đó là dĩ nhiên.”
      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Văn vuốt hai chòm râu, lại : “Tuy nhiên con vẫn bì được ả.”
      Liễu Hồng sửng sốt, mặt đầy ghen ghét lẫn cừu hận: “Cha, con…”
      Liễu Văn kín đáo quan sát sắc mặt nữ nhi, chẳng qua chỉ cười, khoát khoát tay áo, bóng gió: “Hồng nhi, con có thể tự làm cho ả ta rời khỏi .”
      “Cha, ý cha là gì?” Liễu Hồng mơ hồ hỏi.
      “Cha cũng chỉ nhắc nhở đến đây thôi.” Liễu Văn đột nhiên đứng lên, nhìn trời bên ngoài, vỗ vỗ vai nữ nhi, ý vị thâm trường: “Có thể làm bảo chủ phu nhân hay là tuỳ thuộc vào con.”
      xong, lão liền rời .
      Liễu Hồng ngồi tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, phút chốc đứng dậy, giống như quyết định, hướng ngoài cửa hô: “Thuý nhi, Thuý nhi…” Nàng nhất định phải có được , vì vậy nữ nhân đó phải biến mất!
      Hai người sau khi thoả thuận, An Nguyệt Quân nhanh nhẹn vào phòng, mắt liếc bốn phía, phát bất cứ dị thường nào mới ân cần quay đầu, hớn hở vẫy vẫy tay với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nương tử, chúng ta ngủ thôi.”
      Diệp Khê Thiến nhìn khuôn mặt vô cùng hưng phấn của An Nguyệt Quân, lại liếc nhìn chiếc giường phía sau , từ từ qua, miệng ảo não lẩm bẩm: “ hối hận.”
      An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến tới, lập tức chạy đến bên người nàng, vẻ mặt chờ đợi, mở to đôi mắt nai long lanh khả ái đáng , lúc này còn loáng thoáng tia dụ dỗ, vui sướng : “Nương tử, nương tử, ta giúp nàng thay y phục nha.” Bàn tay bất tri bất giác xoa xoa hông nàng.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến trừng phạt tay sói của , vẻ mặt cảnh giác cao độ, hung tợn hỏi: “ làm cái gì đó?!”
      An Nguyệt Quân ngoan ngoãn rút tay về, con ngươi đen lúng la lúng liếng, lén lút liếc nàng, giọng đáng thương gọi: “Nương tử…”
      Diệp Khê Thiến săm soi hồi lâu, ngay sau đó bò lên giường, dùng chăn bông cuốn chặt lấy mình, lớn tiếng : “Còn qua đây.”
      An Nguyệt Quân vui vẻ cười, mặt toàn là sung sướng, thích thú tức bò lên giường. tay ôm lấy nàng cùng chăn bông, tay chạm vào mọi đường nét khuôn mặt nàng, đôi mắt, lông mày, cái mũi, làn da, chỗ nào làm thích. thoả mãn hít sâu hơi: “Nương tử thơm quá, ta thích, thích.”
      Diệp Khê Thiến đỏ mặt, biết nên cái gì, chỉ đành giả vờ thô bạo gắt: “Câm miệng, ngủ!”
      An Nguyệt Quân mím môi, mắt chớp nhìn nàng, có chăm chú, có cưng chiều, có thích, có ấm áp, khoé miệng bất giác giơ cao, nũng nịu gọi: “Nương tử à…”
      Diệp Khê Thiến đảo cặp mắt trợn trừng, nhìn kiên trì, chỉ có thể thở dài. Nàng nhanh chóng hạ môi xuống hôn cái, xong : “Ngủ.” Rồi lập tức nhắm mắt lại thèm để ý tới nữa.
      An Nguyệt Quân mặt dịu dàng như nước, đôi mắt nồng đậm thương, im lặng nằm bên cạnh ngắm nàng, lâu, lâu…
      Đêm dần khuya, An Nguyệt Quân phút chốc mở mắt ra, liếc mắt nhìn nàng cái, sau đó vô cùng nhàng xuống giường, ra ngoài, nháy mắt thấy bóng dáng, biến mất trong đêm tối.
      Hừng đông, mới trở về, mặt tột đỉnh băng hàn, đáy mắt loé lên sát ý kinh hồn. Liễu Văn chết tiệt, rốt cuộc để người ở đâu?! Nếu mà tìm được, nhất định làm cho y nợ máu phải trả bằng máu!
      Vào phòng, bắt gặp dáng ngủ say sưa của Diệp Khê Thiến, sát ý trong mắt lập tức rút lui. Gương mặt nhu tình, người khẽ khàng bò lên giường, cẩn thận mà đem nàng giam cầm trong vòng tay mình. Nương tử, nàng là của ta!
      Trời vừa sáng, Diệp Khê Thiến chậm rãi tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là vẻ đẹp thiên sứ của An Nguyệt Quân, đáng , khả ái như búp bê tinh xảo, lông mi dài rợp tựa cánh bướm rung rung, môi càng đỏ hồng như muốn quyến rũ người đến nếm thử. Diệp Khê Thiến trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, đột nhiên đôi mắt đen kia lại mở ra: “Nương tử nhìn ta như vậy, có phải ta rồi ?” Tuy là bâng quơ, nhưng trong mắt lại dồn dập chăm chú cùng khẩn trương.
      nằm mơ à?!” Diệp Khê Thiến liếc xéo , tức khí ; hốt nhiên, mắt lại có chút trốn tránh lẫn chột dạ.
      An Nguyệt Quân mắt đầy mong đợi đành thất vọng mà khép lại. thương sao? Nàng sao? phen mất mát, lại nồng đậm đau lòng, chỉ có thể dùng sức ôm chặt người trước mặt, tha thiết : “Nương tử, nàng nhất định phải ta.” Giọng ngang ngạnh và bất chấp cự tuyệt.
      Nàng nhất định phải . sợ mất nàng. Mới đầu, có lẽ chỉ là vui đùa, nhưng tại, sâu sắc. nàng hung dữ, nàng ương ngạnh, nàng bắt nạt, nàng giận dỗi, thậm chí cả bộ dạng khi đánh … Tất cả, tất cả của nàng, đều thích.
      “Biết rồi, biết rồi. Tôi bảo đảm, được chưa?” Diệp Khê Thiến đáp cho có lệ.
      An Nguyệt Quân nghe nàng cam đoan, tâm mới hơi hơi buông lỏng. Dù biết đây chỉ là dụ dỗ, nhưng vào trong tai lại chẳng khác gì tiếng trời. … chỉ cần chút an tâm như vậy là đủ rồi.
      “Nương tử, chúng ta cứ mãi ôm nhau như thế này tốt.” An Nguyệt Quân làm nũng , vẫn buông nàng ra.
      “Đứng lên!” Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng quát. Tên nhóc này! Muốn sỗ sàng ăn đậu hũ tới khi nào?!
      *ăn đậu hũ: từ lóng của teen Trung Quốc, ý chỉ việc sàm sỡ, đụng chạm linh tinh, v.v.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, vô tội kêu.
      “Bốp!” đấm đánh tới, An Nguyệt Quân đành phải buông tay. Nàng liếc mắt trừng cái liền rời giường.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hôm nay có vẻ khá tốt. biết các nàng có hài lòng ? Tiểu Quân Quân nhà chúng ta mới thâm tình làm sao! Ta viết mà ta cũng thấy đau đớn. Ngày hôm qua chạy 800m ở Thiên Nhất, sém chút tắt thở. Mệt rã rời như vậy, hôm nay cũng chẳng còn sức lên mạng. Thôi, nhớ comment lại cho ta nha các nàng, ta thăng thiên đây (bay ). Tối mai gặp lại nha, khà khà, nếu chê ta phiền.
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Diệp Khê Thiến bị hại


      Mở cửa, hít sâu hơi, Diệp Khê Thiến quay đầu nhìn chăm chăm An Nguyệt Quân chậm chạp mặc y phục, rống quát: “An Nguyệt Quân! ra ngoài nhanh chút cho tôi nhờ!”
      An Nguyệt Quân sau khi mặc y phục tử tế liền tới trước mặt nàng, chớp chớp mắt thôi hỏi lại: “Nương tử, nàng muốn ta ra à?”
      Phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là trực tiếp đạp cho cước văng ra ngoài, ở trước mặt An Nguyệt Quân đùng đùng dùng sức đóng cửa lại.
      Ăn xong điểm tâm do nha hoàn đưa tới, Diệp Khê Thiến chuẩn bị ra ngoài, lại thấy Liễu Hồng từ xa lượn lờ bước tới, mùi hương thơm đậm ngấy theo khí truyền đến. Nàng nhíu nhíu mày, giả bộ thấy Liễu Hồng mà lướt qua. Liễu Hồng nhanh tay ngăn lại, ôn tồn điềm đạm hỏi thăm: “An phu nhân, người muốn đâu chăng?”
      Diệp Khê Thiến mất kiên nhẫn nhìn Liễu Hồng. Người phụ nữ này, ăn mặc đẹp đẽ như kia để làm chi? Phấn trang điểm lại quá nhiều, so với tường thành còn muốn dày hơn, làm người khác chẳng vừa mắt chút nào! Diệp Khê Thiến tức giận đáp qua loa: “Tôi chỉ tuỳ tiện lung tung chút.”
      Liễu Hồng vờ như thấy được Diệp Khê Thiến mất kiên nhẫn, thản nhiên cười, mắt lên tia vui sướng. Nàng ta kéo tay Diệp Khê Thiến, thân mật : “An phu nhân, người tới lâu như vậy, tiểu nữ vô tâm còn chưa dẫn người thăm thú xung quanh. Cũng tiện, sáng hôm nay Liễu Hồng tới đây cũng là muốn mang người xem phong cảnh nơi đây, chẳng hay ý phu nhân thế nào?”
      Diệp Khê Thiến nhíu mày, có chút muốn: “Ý tốt của tôi xin nhận, bất quá tôi quen lắm, chỉ muốn mình dạo thong thả quanh đây thôi.”
      Liễu Hồng nụ cười cứng đờ, đáy mắt lên tia ngoan, nét mặt càng thêm nhiệt tình, : “An phu nhân, tuy sơn trang bé , nhưng đạo đối đãi khách cũng hiểu, nếu phật lòng khách quý thế này, há truyền ra ngoài tốt chút nào.”
      Diệp Khê Thiến nghe nàng ta hợp tình hợp lý, cũng tiện từ chối nữa, chỉ có thể tình nguyện theo, đáy lòng mơ hồ có chút bất an.
      Liễu Hồng quỷ dị cười tiếng, nụ cười môi càng ngày càng rực rỡ. Nàng thấp giọng hỏi nha hoàn ở bên: “Thuý nhi, làm xong xuôi chưa?”
      Thuý nhi nhàng gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ làm việc người còn yên tâm sao.”
      Liễu Hồng đắc ý cười thầm. Bảo chủ phu nhân, nàng chết chắc rồi!
      Trong khi đó, An Nguyệt Quân trở về gian phòng của mình, ngồi xuống, đột nhiên thấy Liễu Văn sớm ở chỗ này chờ chực. cũng chẳng lộ thanh sắc, chẳng qua nhàn nhạt liếc lão, tự mình rót ly trà, lạnh lùng hỏi: “Trang chủ, nghĩ kỹ chưa?”
      Mắt Liễu Văn lên tia quỷ dị, tuy nhiên vẻ mặt vẫn đều là vẻ nịnh bợ, lấy lòng : “Bảo chủ, mời theo tại hạ đến nơi.”
      An Nguyệt Quân đặt ly trà xuống, gật đầu. đồng ý làm Liễu Văn đắc ý dào dạt. Chỉ cần đem người ra trao đổi, lão tin chú ý. An Nguyệt Quân nhìn Liễu Văn, mặc dù nhìn ra lão có cái gì đúng, nhưng cũng chẳng thèm để ý, hoặc đúng ra là khinh thường.
      Liễu Văn đứng lên, cung kính mời: “Bảo chủ hướng này.”
      An Nguyệt Quân theo sát phía sau, thân khí lạnh thấu xương khiến Liễu Văn sợ run cả người, nhưng rồi lão lại mơ tới mình có thể làm bảo chủ Nguyệt gia bảo, cả vạn người, ví như ánh mắt lạnh băng cũng đủ doạ kẻ khác ngoan ngoãn lui binh, quả là tuyệt vời biết bao!
      Chẳng bao lâu sau, Liễu Văn dẫn hai người đến thư phòng. An Nguyệt Quân nhìn quanh, đáy mắt lên tia nghi hoặc, lạnh lùng hỏi: “ ở đâu?”
      Liễu Văn mắt chớp loé, ánh mắt tham lam thấp thoáng, cười xuề xoà: “Bảo chủ, ta nghe người này cùng ngài có thâm cừu đại hận, cho nên phải mất rất nhiều tâm tư truy lùng được , may thay trong lúc lơ đãng nên mới…”
      An Nguyệt Quân nhíu nhíu mày, khoé miệng gợi lên sát ý, mắt đen lạnh buốt, có khinh thường, có đùa cợt, kiên nhẫn : “Sau khi chuyện này thành công, Nguyệt gia bảo là chỗ làm ăn tốt của ngươi.” mất ít công sức cùng thời gian cũng tìm được tung tích người đó, mà Liễu Văn này lại làm được. Lão ta hề đơn giản!
      Bất thình lình, tâm An Nguyệt Quân co rút trận đau đớn, cơn đau càng ngày càng mãnh liệt. Đau! Cơn đau này… rất giống như lúc cha mẹ tự vẫn trước mặt ! Đau quá! Tại sao?! Tại sao lại đột nhiên đau như vậy?! Nương tử! Nương tử! Vừa nghĩ tới nàng, tâm càng đau đớn thêm vạn phần.
      An Nguyệt Quân quay đầu , lao thẳng ra ngoài. Liễu Văn ngờ đến lại hành động như thế, đáy mắt thoắt chút bối rối. Chẳng lẽ Hồng nhi hành bị phát ? Lại nghĩ, chẳng qua chỉ là bảo chủ, võ công chưa hẳn cao, lo. Tâm dần dần trấn định, lão đuổi theo, giả bộ thở hổn hển hỏi: “Bảo… chủ… ngài có… chuyện gì…?”
      An Nguyệt Quân còn tâm trí nào nữa, vẫn hộc tốc về phía trước, rốt cuộc cũng chạy tới gian phòng của Diệp Khê Thiến. Thấy cửa phòng nàng mở toang, đáy lòng mơ hồ khủng hoảng. vọt vào nhưng tìm thấy nàng, tâm co rút càng tệ hại hơn, mắt dần dần nhiễm tia điên cuồng. Nét mặt lạnh lẽo cực đỉnh, quay đầu lại thẳng tắp hướng Liễu Văn bước tới, gằn giọng: “! Nàng đâu?!” Ngữ điệu băng hàn như cũ nhưng còn điên cuồng hơn trước. Nàng thể xảy ra chuyện gì! Bởi vì cho phép!
      “Nàng?”Liễu Văn nét mặt nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Bảo chủ, ngài hỏi ai?”
      An Nguyệt Quân mang chút tình cảm trừng trừng nhìn lão, từng bước ép sát. Tay Liễu Văn lén lút cầm bội kiếm bên hông, mà động tác của cũng qua khỏi mắt An Nguyệt Quân, lạnh lùng cười tiếng, hỏi lại: “Nương tử của ta ở đâu?”
      “Bảo chủ, phu nhân phải là ở cùng chỗ với ngài sao?” Liễu Văn vẻ mặt vô tội, lão nghĩ nghĩ chốc lát rồi : “Có thể phu nhân nghịch ngợm, đâu chơi rồi chăng?”
      Cuồng phong thịnh nộ trong mắt An Nguyệt Quân muốn bùng nổ, rít: “Ngươi…”
      Bỗng có thanh lanh lảnh chen vào, là nha hoàn chừng mười hai, mười ba tuổi, tay dựa vào khung cửa, giọng : “Bảo chủ, nếu ngài hỏi phu nhân nô tỳ vừa mới thấy người cùng tiểu thư đến sau núi.”
      Liễu Văn sửng sốt, mắt nhìn nha hoàn ngây ngô mà lộ ra sát ý. Trong phủ y luôn cần kẻ nhiều chuyện như thế này, giữ lại chẳng có tác dụng! Liễu Văn hoà nhã tới trước nha hoàn , cười híp mắt hỏi: “Có nghe các nàng đến đó làm gì ?”
      Nha hoàn suy nghĩ chút, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Tiểu thư nóng lòng muốn dẫn phu nhân cùng dạo đâu đó…”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Cuối cùng cũng xong! Ôi, mệt… Các nàng cảm thấy chỗ nào chưa ổn, cứ nhé. Dù sao da mặt ta cũng dày, các nàng cứ thoải mái, comment vô tư, ta càng phấn đấu khổ cực (ném giày). á, ta tàn bạo Tiểu Quân Quân nhà chúng ta cho xem! Ta tin mọi người đều nhẫn tâm phải nào? Khà khà, hình như ta thành dì ghẻ mất rồi.
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: phải là người!


      Liễu Văn chuyển hướng An Nguyệt Quân, báo: “Bảo chủ, ngài nghe rồi, chẳng qua là Hồng nhi mang phu nhân dạo chút thôi, cần lo lắng.”
      An Nguyệt Quân mặt chút thay đổi nhìn đằng trước, suy tư hồi lâu, lông mày đột nhiên giương lên, lạnh lùng hỏi nha hoàn: “Phía sau núi là ở đâu?” Mắt lên tia chán ghét. Tốt lắm! Rất tốt! Tiện nữ kia thành công khiến có hứng thú. Khoé miệng vung lên nụ cười đẫm máu.
      Nha hoàn cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, nhìn bộ dạng vô cảm, hơn thế sát ý mơ hồ, quan trọng là, mắt dường như còn màu đen bình thường nữa… Nha hoàn tội nghiệp “a” tiếng, bất tỉnh tại chỗ.
      An Nguyệt Quân nhìn tình cảnh ấy, tâm lạnh lẽo. phải sớm có thể tiếp nhận phản ứng này của thế nhân sao? Đêm đó, tim phải sớm hoá đá sao? Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng điều duy nhất làm ấm áp chỉ có thể là nàng.
      Nghĩ đến đây, đồng tử An Nguyệt Quân sâu hoắm, cũng kịp đợi nữa, lập tức phóng ra ngoài, chớp mắt liền thấy bóng dáng.
      Liễu Văn nhìn nha hoàn đáng thương xụi lơ mặt đất, đáy mắt ngoan, nhưng nghĩ để bản thân hạ thủ, quá bẩn tay lão. Lão quát to: “Người đâu?!”
      Giá sách trong thư phòng chậm rãi động, lập tức có hai hắc y nam tử ra, cả người sát khí nồng nặc cùng với tử khí, bọn họ rất có quy củ hô: “Trang chủ có gì phân phó?”
      *hắc y nam tử: người đàn ông mặc đồ đen
      Liễu Văn hung hăng nhìn nha hoàn ngã dưới đất còn đứng dậy nổi, tuyệt mang theo chút tình cảm hạ lệnh: “Đem nha hoàn lắm mồm này xuống! Dám phá hư đại của ta, các ngươi cứ liệu mà đối đãi.”
      “Dạ.” Hai hắc y nhân khiêng nha hoàn dưới đất lên vai, cung kính hành lễ rồi lại lui xuống sau giá sách. Giá sách nặng nề khép lại, phảng phất như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì.
      An Nguyệt Quân nhún chân tới, lấy đà nhảy cái phi thân giữa trung. Thân thể ngừng chuyển động, mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh. Bên này có. Bên kia cũng có. Nàng đâu?! Tốc độ ngừng tăng nhanh, nhưng nàng vẫn vô tung vô ảnh. Tâm dường như bị bàn tay bóp chặt, đau đến nghẹt thở, sợ hãi càng sâu. Vì sao mới có lát mà giống như xa nhau lâu? nghĩ nàng, nhớ nàng, nhớ quá, nhớ quá. phải tìm được nàng, ôm nàng chặt, như vậy mới an tâm.
      Lúc này loạt thanh yếu ớt và sợ hãi đứt quãng truyền vào lỗ tai : “… Đừng… Làm ơn…” Mắt sáng ngời. Là nàng sao?
      Men theo hướng thanh, An Nguyệt Quân kinh hoàng trông thấy cảnh tượng suốt cả đời cũng khó mà quên được. Dưới thân cây, nương tử của , bảo bối duy nhất của , cơ thể nàng lộ ra gần như trọn vẹn! Tay chân nàng bị trói chặt. Và tên nam nhân dâm đãng vuốt ve thân thể nàng…
      Toàn thân lạnh run, máu đảo lưu, tựa hồ cùng tụ tập vào chỗ, mắt dần dần biến thành màu tím. Tím mị. Tím nguyền rủa. Tím chết chóc. Tâm, tột cùng tê liệt đau đớn.
      An Nguyệt Quân đáp xuống đất, cảm giác như thiên thần giáng thế, xinh đẹp tuấn mỹ, rồi lại như Diêm La địa ngục, mang theo nồng đậm hơi thở tử thần. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đáng chết nọ thi thể rã rời, , đúng hơn là bị cắt thành từng khối, từng mảnh tán loạn rơi đất, khắp nơi đều là máu, chậm rãi lan tràn, khí tức tử vong càng thêm nặng nề.
      Yên tĩnh, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh…
      An Nguyệt Quân đau xót tới bên Diệp Khê Thiến, môi run rẩy, ngừng gọi nàng: “Nương tử… Nương tử… Nương tử…” cởi y phục mình đem cơ thể gần như trần truồng của nàng bao chặt lấy, lưu khe hở.
      Ở phía xa, Liễu Hồng và Thuý nhi đầu óc trống rỗng, song trong mắt cũng chỉ là mảnh đỏ tươi. An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc họ, đợi họ giật mình tỉnh lại sớm xuất trước mặt, đồng tử tím tựa hồ nhiễm màu máu đỏ tươi, càng tăng thêm nét quỷ dị kinh hồn.
      “A! Bảo chủ! ! Người phải là… Người là…” Liễu Hồng vẻ mặt kinh hãi nhìn An Nguyệt Quân, sợ đến năng mạch lạc. Đúng là tử nhãn! Đây… còn là người sao?! ! phải! nghiệt!
      *tử nhãn: tử là màu tím, nhãn là mắt, ở đây ám chỉ đôi mắt tím của An Nguyệt Quân
      An Nguyệt Quân như nghe thấy gì, tử nhãn càng thêm lạnh như băng, sát khí trùng trùng, từng bước từng bước đến gần. Liễu Hồng mặt mày trắng bệch, bối rối hô: “Bảo chủ, ngài bỏ qua cho tiểu nữ ! phải tiểu nữ! Đây hết thảy đều là chủ ý của Thuý nhi!”
      Nô tỳ Thuý nhi bên vừa lập cập run rẩy, vừa nghe chủ nhân có ý đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình. Tử nhãn lạnh nhạt dần dần chuyển hướng về phía nàng ta, cái rét bao trùm toàn thân. Nàng ta lập tức bò tới trước kéo kéo góc áo An Nguyệt Quân, thảm thiết cầu xin: “Bảo chủ, xin tha mạng! Đây đều là nô tỳ nghe tiểu thư! Lần sau dám…”
      tiếng “a” thê lương vang vọng giữa trung, Thuý nhi hoảng sợ nhìn mình mảnh máu tươi đầm đìa. Cách đó xa, hai cánh tay nàng ta an ổn nằm lăn lóc ở đấy. Co giật đau đớn dữ dội đánh tới, lập tức Thuý nhi hôn mê bất tỉnh.
      phải là người, phải là người, phải là người…
      Liễu Hồng ngây ngốc nhìn khung cảnh đẫm máu trước mặt, mùi tanh nồng nặc truyền vào mũi, đánh thức các giác quan khác. Lúc này toàn thân trừ hoảng sợ cũng chỉ là hoảng sợ, trừ sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi, chỗ này thi thể, chỗ kia máu tươi, khắp nơi đều là địa ngục tử vong. Thế mà An Nguyệt Quân vẫn thân đơn giản, sạch nhiễm tia máu nào, tay kiếm, nét mặt vô cảm đậm đặc sát khí, tử nhãn sẫm mảnh đỏ tươi, so với ma quỷ còn làm cho người ta kinh hãi hơn!
      Tử nhãn, vô kiếm… Lãnh Diện Ngọc Quân! Truyền thuyết giết người chớp mắt, Lãnh Diện Ngọc Quân! Truyền thuyết đêm giết chết mấy trăm mạng người, bất kể nữ nhân và trẻ cũng tha, Lãnh Diện Ngọc Quân! Mắt Liễu Hồng trợn trắng đến kinh hoàng. Nàng ta nghĩ tới, Lãnh Diện Ngọc Quân lại là bảo chủ Nguyệt gia bảo! Nàng đây khó thoát khỏi cái chết rồi sao?
      “An… An… Nguyệt… Quân… là… … hả?” Thanh mỏng manh yếu ớt truyền đến, lay tỉnh An Nguyệt Quân gần như hoá điên hoá cuồng.
      ngơ ngác quay đầu, ngây ngốc nhìn trân bảo quý của , giờ phút này nàng suy yếu tưởng như trong suốt. Đau! Tim đau đến muốn nổi điên!
      “An… Nguyệt… Phu… quân…” An Nguyệt Quân giật mình tỉnh lại, cuống quýt chạy tới, nhàng ôm nàng lên, lo sợ như ôm con búp bê sắp vỡ, vô cùng cẩn thận, nghẹn giọng gọi: “Nương tử… ta… tới…” sợ thanh mình quá to khiến nàng tan biến còn thấy đâu.
      Diệp Khê Thiến hơi hơi mở mắt ra, tay run rẩy chậm rãi với lên phía khuôn mặt , đột nhiên giữa chừng, tay đưa đến nửa bỗng rơi thõng xuống, hôn mê bất tỉnh.
      “Nương tử! Nương tử!” An Nguyệt Quân ôm chặt nàng, ngừng điên cuồng kêu to, mang theo nỗi đau đớn khôn cùng.
      Hồi lâu sau, ôm lấy Diệp Khê Thiến phi thân , nháy mắt còn thấy bóng dáng.
      Lúc này, Liễu Hồng thấy có cơ hội, liền liều mạng bỏ chạy thục mạng, thỉnh thoảng kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy có đuổi theo tới đây. Đến khi chạy được đoạn rất xa, nàng ta mới dừng lại, ngừng thở hào hển.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Chao ôi! Ta buồn bực quá! Sáng nay hơn bảy giờ ra cửa, đến ba giờ chiều mới về đến nhà. Về là lập tức gõ gõ, kết quả coi lại, số từ sao mà ít thế! Chỉ có thể than thở, xui xẻo quá xui xẻo , đề cập nữa. Tiểu Quân Quân của chúng ta hôm nay khốc quá khốc phải các nàng? Hắc hắc, nhớ để comment lại nha. Ta vẫn hi vọng có thể viết dài hơn, nhưng mà lực bất tòng tâm, ta xin lỗi, năng lực có hạn mà. Thôi nửa vậy nha!
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Phế bỏ Liễu Hồng!


      Trong khách điếm Phúc Vận.
      An Nguyệt Quân đứng yên bên, mắt chớp nhìn đại phu chẩn đoán bệnh tình của Diệp Khê Thiến, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần khẩn trương. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi làm người ta nghẹt thở.
      Hồi lâu sau, đại phu đứng dậy, xoay người hành lễ : “Vị nương này có gì đáng ngại. Bất quá thân thể có chút yếu kém. Tại hạ kê đơn thuốc, đúng giờ uống thuốc là được.”
      An Nguyệt Quân nhàn nhạt gật đầu, cho đại phu ít bạc. Đại phu sau khi hậu tạ, : “Chốc nữa tại hạ gọi điếm tiểu nhị đem thuốc đưa tới đây.”
      Cửa từ từ khép lại.
      Mà An Nguyệt Quân hoàn toàn chẳng nghe đại phu gì, chỉ si ngốc nhìn người lẳng lặng nằm giường, nét mặt dịu dàng như nước khiến lòng người mê say. nhàng vươn tay chạm khẽ lông mày nàng, tinh tế miêu tả hình dạng của nó, sau đó ôn nhu vuốt ve đôi môi nàng. Cánh môi đỏ bừng giờ này cực kỳ tái nhợt. cúi người ở vành tai nàng nỉ non: “Nương tử… Nương tử… Nàng nhất định được xảy ra chuyện gì…” Mắt cứ dừng lại người nàng, lâu, lâu, ánh mắt vô hạn chuyên chú, vô hạn thâm tình, phảng phất như đời chỉ có duy nhất mình nàng.
      Mắt thấy cần cổ nàng có vết máu ứ đọng, đáy mắt An Nguyệt Quân lại dấy lên nồng đậm sát ý. Bọn họ đáng chết! chút nghĩ ngợi, liền mở cửa ra ngoài, trầm giọng hô tiếng: “Ánh Nguyệt!”
      “Bảo chủ.” nữ tử lập tức xuất trước mặt , ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt vô cảm. Tuy nhiên đáy mắt nàng mơ hồ có thể nhìn thấy tia kích động.
      “Dùng tính mạng của ngươi thề, ở ngoài này trông coi phu nhân cho kỹ.” An Nguyệt Quân đều đều , mang theo bất cứ tia cảm xúc nào.
      “Vâng. Nếu phu nhân có nửa điểm thương tổn, tại hạ xin lấy cái chết tạ tội.” Ánh Nguyệt thề, mặc dù tất cả đều là lãnh ý, song đáy lòng đột nhiên có cảm giác bi ai cùng tuyệt vọng.
      An Nguyệt Quân hài lòng gật đầu, trở vào phòng nhìn Diệp Khê Thiến sâu rồi mới ra ngoài, nháy mắt liền thấy bóng dáng.
      Cửa vừa khép lại, Diệp Khê Thiến liền mở mắt ra. Nàng cứ như vậy ngay ngốc mở to mắt. muốn nhớ lại nữa! Người đàn ông dâm tục… Liễu Hồng đùa cợt… Nàng gần như bại lộ trọn vẹn, mặc người định đoạt… Tránh thoát thế nào cũng được… ! nên nhớ lại nữa! Nhưng sao trong đầu nàng hết lần này tới lần khác đều là những hình ảnh đáng sợ ấy? Nàng níu chặt lấy đệm giường, thân thể ngừng phát run, môi cắn chặt, mặt trắng phờ phạc.
      Khi đó nàng chỉ còn biết kêu cứu tuyệt vọng, khi nhìn đến, mặc dù là tràn đầy sát khí, nhưng tâm tự chủ mà tìm được chút an lòng. Toàn tâm toàn ý tin tưởng , đó là sao? Thỉnh thoảng lại có chút nhớ , đó là sao? Thấy cùng người con khác thân cận, trong lòng kìm được mà ê ẩm chua chát, đó là sao?
      ra… nàng sớm . Từ lúc nào? Là khi vì nàng bắt nạt mà đáng thương làm nũng? Hay là dịu dàng giúp nàng lau lệ nơi khoé mi? Hay là bướng bỉnh bắt nàng nhất định phải ? Giờ đây, nhận ra điều này, tim nàng phút chốc co rút. Nàng thế này mà còn muốn sao? Nàng thế này mà còn có thể sao?
      Thân thể dần dần rét lạnh, càng nghĩ càng run rẩy kịch liệt. Lạnh quá! Nàng ngồi dậy, tự vòng tay ôm lấy mình…
      lâu sau, An Nguyệt Quân đến Hàn Minh sơn trang. thẳng tắp vào, nhìn bốn phía cũng thấy tung ảnh của bọn họ, khoé miệng cười cợt. Lúc này, bên trong thư phòng truyền đến tiếng kêu: “Cha… Cha…” Thanh mang theo sợ hãi tột đỉnh.
      “Hồng nhi sao vậy?” Liễu Văn ôn hoà hỏi.
      “Cha, An Nguyệt Quân chính là…” Đột nhiên thanh ngưng bặt. Liễu Hồng hãi hùng nhìn An Nguyệt Quân xuất ở cửa, chân tự giác mà lùi về phía sau, đầu ngừng lắc lắc.
      Liễu Văn ngó An Nguyệt Quân, lại nhìn phản ứng của Liễu Hồng, cau mày, hồi mới tiến lên chào đón: “Bảo chủ, ngài tới đây là…”
      An Nguyệt Quân nhìn cũng nhìn Liễu Văn, đường bước tới trước Liễu Hồng, lạnh lùng nhìn nàng, nhưng hề lên tiếng. Khuôn mặt chẳng hề có bất kỳ cảm xúc gì, sát khí quanh thân dần dần dày nặng, đồng tử tím dần dần nhuộm thẫm con ngươi đen, vẻ đẹp tà mị. Liễu Hồng sớm bị doạ đến xụi lơ mặt đất, thân thể ngừng mà run rẩy, ánh mắt trống rỗng, vô thức thào cầu xin: “Tha mạng… Tha mạng… Bảo chủ tha mạng…”
      “Á!” Mặt Liễu Hồng trắng bệch cơ hồ còn hột máu. Nàng ta mở to mắt hai mắt nhìn nam nhân trước mặt tưởng là Diêm La địa ngục, đồng tử tím huyễn hoặc lạnh nhạt. quỷ dị cười tiếng lại làm cho Liễu Hồng lông tơ dựng đứng cả lên, nụ cười đẫm máu, độ.
      “Chết… quá tiện nghi cho ngươi.” Cánh môi đỏ bừng của An Nguyệt Quân khẽ phun ra mấy chữ làm hồn vía Liễu Hồng lên mây.
      … Tha cho tiểu nữ… Tiểu nữ dám nữa…” Liễu Hồng đáy lòng sợ hãi tới cực điểm. Nàng ta muốn giống như Thuý nhi. muốn! Nàng đáng lẽ nên! nên chọc tới bảo chủ…
      Liễu Văn ngơ ngẩn nhìn màn này, sớm thể thốt nên lời. … rốt cuộc là ai?
      Liễu Hồng kinh hoàng nhìn thân thể còn trọn vẹn của mình, bàn tay cùng lòng bàn chân bị cắt thành từng mảnh , đầu lưỡi đỏ hỏn lẳng lặng nằm cách đó xa, máu nhuộm thẫm bên giá sách, mùi tanh của máu tươi chậm rãi tản ra quanh phòng, đến tiếng cũng kịp kêu tất cả tri giác mất hết. Giờ phút này Liễu Hồng dù muốn chết cũng được, muốn chết cũng có cửa!
      Liễu Văn chẳng qua chỉ trợn mắt nhìn tình cảnh thê thảm của Liễu Hồng, tuyệt có bất kỳ thương tiếc nào dành cho nữ nhi. Lão cà lăm hỏi: “Ngươi… ngươi… đến tột cùng… là nghiệt… phương nào…?” Sát khí đen đặc, tàn nhẫn máu lạnh, có kiếm, trong tay lại có kiếm! Chẳng lẽ…
      An Nguyệt Quân lạnh lùng cười tiếng, tử nhãn chợt loé, bẫng mà : “ tại tới lượt ngươi.”
      “Ngươi… là… Lãnh Diện Ngọc Quân!” Liễu Văn bắt gặp tử nhãn của , bật thốt lên.
      An Nguyệt Quân nhàng cười tiếng, gì, chỉ thẳng tắp theo dõi hành động của lão.
      “Ngươi giết ta biết tung tích kẻ đó.” Liễu Văn trấn định dùng điều kiện cuối cùng để ngăn chặn .
      An Nguyệt Quân vẫn tiếng nào, đáy mắt tràn đầy đùa cợt.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Ha! Chương này Tiểu Quân Quân của chúng ta có phải quá tàn nhẫn đúng các nàng? trừ đối với nương tử nhà ra, tính mạng kẻ khác đều thèm ngó ngàng, như vậy mới đúng là người đàn ông si tình chứ! Rất nhiều nàng cũng mừng vì chương này nương tử của cuối cùng tỉnh ngộ mà , biết các nàng khác có hài lòng ? Hắc hắc, comment đừng có ít quá nha. Vậy là Liễu Hồng có chết, bất quá kết cục như vậy đối với nàng ta mà còn thê thảm hơn là chết rồi, tàn nhẫn hơn cả tàn nhẫn rồi!
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Nương tử, nàng còn có ta!


      Liễu Văn nhìn An Nguyệt Quân, thâm tâm phút chốc run lên. sao lại có ánh mắt thế kia?! Lão thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn biết?”
      An Nguyệt Quân vô tình nhếch môi, khoé miệng tràn đầy khinh thường, nhàng mà đáp: “Muốn.”
      Nghe câu trả lời của , ánh mắt Liễu Văn nhõm. Bảo chủ Nguyệt gia bảo chẳng qua cũng chỉ là người bình thường thôi! Sắc mặt lão nhất thời trở nên buông lỏng, thanh bình tĩnh hơn, tiếp tục: “Bảo chủ, vậy ngài…”
      “Nhưng nàng quan trọng hơn.” An Nguyệt Quân nghĩ đến nàng, ánh mắt liền hoá ấm áp, nhưng ngay sau đó lại phủ đầy tầng tầng băng giá. trầm : “Thương tổn nàng chịu, ta nhất định đòi lại gấp bội!”
      Sống lưng Liễu Văn run sợ lạnh toát. Ánh mắt quá khủng khiếp! Cho dù lăn lộn chốn giang hồ lâu như vậy, nhưng nhìn tử nhãn kia loé ra tầng tầng rét lạnh, bao nhiêu là ngoan cùng sát khí, lão cũng phải sợ hãi. Lão cố trấn tĩnh, gắng gượng bày ra bình tĩnh mặt: “Bảo chủ, tại hạ hiểu ý của ngài.”
      An Nguyệt Quân cười lạnh tiếng, mắt lãnh cảm chăm chú nhìn lão, phát ra bất kỳ thanh nào. Mùi máu tươi nồng nặc kích thích , con ngươi đảo vòng, mắt liếc sang Liễu Hồng thê thảm đến thể thê thảm hơn ở bên, lông mày nhướng lên, hỏi: “Ngươi muốn chết thế nào?”
      Liễu Văn mắt đảo nhanh, lén lút hướng giá sách di động nhích tới. An Nguyệt Quân thu hết động tĩnh của lão vào mắt, con ngươi nhá lên tia sáng, đầu ngón tay nhàng bắn ra, mắt lạnh nhìn lão lát, sau đó rời .
      Cước bộ di động nhất thời đình chỉ. Liễu Văn nhìn bóng lưng An Nguyệt Quân rời , có chút trợn tròn mắt. Lão vốn định thừa dịp muốn giết mình hết sức chạy trốn vào mật thất, ai ngờ, lại khinh khỉnh bỏ qua cho lão như vậy, hơn nữa lại quá dễ dàng!
      Liễu Văn ngây ngốc đứng đơ tại chỗ lâu…
      An Nguyệt Quân rất nhanh về đến khách điếm Phúc Vận. lên lầu, bắt gặp Nguyệt Ảnh. Nàng ta lập tức nghênh đón, hành lễ: “Bảo chủ.”
      An Nguyệt Quân lạnh lùng nhàn nhạt gật đầu, : “Khổ cực.”
      Nguyệt Ảnh mặt chút thay đổi đáp: “Đa tạ bảo chủ quan tâm.” Song tâm phút chốc lại co rút, cơn đau quen thuộc đến thể quen thuộc hơn theo đó mà ập tới, rất đau. Nàng phải coi nó thành thói quen sao? Thói quen lạnh nhạt, thói quen toan tính, thói quen lạnh nhạt. Nhưng mà nàng thể nào chịu được có thói quen chiều, che chở cho nữ nhân khác! Điều này nàng tài nào coi nó thành thói quen được!
      An Nguyệt Quân khe khẽ đẩy cửa ra. Cửa vừa mở, gương mặt băng lãnh tột đỉnh phút chốc toàn bộ hoá thành nhu tình. Nhìn người lẳng lặng nằm giường, lông mi khẽ run rẩy nàng tỉnh, hơn nữa còn rất an tĩnh!
      nhàng cởi áo ngoài cùng giày leo lên giường, từ phía sau ôm lấy Diệp Khê Thiến. Thân thể Diệp Khê Thiến lập tức cứng đờ, tuy nhiên mắt vẫn cứ kiên trì nhắm chặt. Giọng An Nguyệt Quân dịu dàng vang lên đều đều bên tai nàng: “Nương tử, lần đầu tiên gặp nàng, ta thấy nàng là người vô cùng đặc biệt. Về sau, nàng hung dữ, nàng thẳng thắn, tất cả của nàng ta đều thích, thích, sâu thích, thích đến biết làm thế nào mới tốt, thích đến nỗi hận thể cùng nàng mỗi ngày ở chung chỗ, thích đến muốn đem toàn bộ thế giới tặng cho nàng… Nương tử, tâm tình của ta, nàng có hiểu được chăng?”
      Cơ thể Diệp Khê Thiến khẽ run, nhưng đáp lời nào. Đột nhiên, nước mắt nàng từng giọt từng giọt chảy xuống.
      “Nương tử, ta thích nàng, rất thích nàng. Thích nàng vì nàng chính là nàng, mà phải là ai khác, nàng có hiểu ?” An Nguyệt Quân đem mặt chôn sâu ở cổ nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt làm cho nàng run run.
      “Liễu Hồng thế nào? bỏ qua cho ta?” Diệp Khê Thiến đột ngột mở miệng hỏi, ngỡ ngàng phát thanh mình có chút run rẩy.
      “Tuyệt ! Tổn thương đến người của ta, ta chút cũng bỏ qua!” An Nguyệt Quân vừa nghĩ tới Liễu Hồng, đáy mắt lên tia ngoan. Nàng ta nên đụng đến người trong tim của !
      Diệp Khê Thiến cũng chỉ ừ hử cho qua, gì thêm. Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, tuy nhiên lại có chút ấm áp.
      “Nương tử, nàng sợ sao?” An Nguyệt Quân nhàng hỏi, vô tình mang theo chút khẩn trương. “Sợ ta tàn nhẫn như vậy sao?”
      “An Nguyệt Quân.” Diệp Khê Thiến đột nhiên quay đầu, nhìn , nghiêm túc : “Em thích .”
      An Nguyệt Quân sợ ngây người, mắt mở to, ngơ ngẩn nhìn nàng, tựa hồ có cách nào tin lời nàng , cà lăm hỏi: “Nương tử… nàng… … cái gì…?”
      “Nhưng mà em…” Diệp Khê Thiến hai mắt đột nhiên phủ đầy sương mù, vô hồn trống rỗng, thân mình càng ngừng run rẩy, miệng vô ý thức : “Nhưng mà em còn có thể thích nữa ?”
      “Có thể! Đương nhiên có thể!” An Nguyệt Quân lớn tiếng đáp, hai cánh tay ôm nàng chặt đến nghẹt thở. “Nương tử, trừ nàng ra, ai có thể!”
      Con ngươi Diệp Khê Thiến đột nhiên có chút mơ hồ. Nàng thất thần nhìn , thào: “Tôi muốn về… Tôi muốn trở về…” Ngữ khí yếu ớt rất đỗi xa xôi, càng ngừng cứa đau lòng người.
      “Nương tử, nương tử, giờ chúng ta lập tức , lập tức về nhà.” An Nguyệt Quân khẩn trương . Bộ dáng này của nàng xa xôi… Tại sao? Tại sao đột nhiên thấy sợ, sợ nàng cứ như vậy biến mất? Nàng phải bị khoá chặt trong ngực đây sao?
      “Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!” Diệp Khê Thiến vô ý thức gào, nét mặt càng ngày càng điên cuồng.
      An Nguyệt Quân nhìn nàng, đáy mắt trùng trùng sợ hãi, sâu thẳm tâm can đau buốt. vẫn cố gắng giữ chặt lấy nàng. Diệp Khê Thiến lại càng giẫy giụa, miệng ngừng hô: “Bỏ ra… Bỏ tôi ra… cần…”
      “Nương tử, là ta, là ta, nương tử…” An Nguyệt Quân vẫn cứ kiên trì lần lại lần dỗ dành, lần lại lần an ủi.
      Dần dần, Diệp Khê Thiến bình tâm trở lại, song nước mắt tiếng động lã chã rơi xuống. Nàng mở to mắt với : “An Nguyệt Quân, tôi muốn về nhà, tôi rất muốn về nhà.”
      “Nương tử, nhà nàng ở đâu?” An Nguyệt Quân hỏi.
      “Nhà tôi ở…” Diệp Khê Thiến đột nhiên im bặt, ánh mắt trở nên bi thương và tuyệt vọng. Nàng cúi thấp đầu : “ thể trở về được. Tôi thể trở về được nữa. Cái gì tôi cũng có.”
      Tim An Nguyệt Quân thấm đẫm nỗi đau đớn của nàng. xót xa đăm đắm nhìn nàng, trịnh trọng : “Nương tử, nàng còn có ta.”
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :