1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 103: Thân phận của Lạc Vũ


      Trai tuấn trai tài của Tử Nguyệt vương triều ngày đêm trông ngóng, mong mình được công chúa chọn trúng, bước lên tiên. Từng ngày trôi qua, công chúa Nhược Hàm lại hề đả động gì đến chuyện chọn rể khiến dân tình lần nữa xôn xao, nóng nảy.

      Thời gian trôi rất mau, tháng.

      Trong ngự thư phòng.

      “Tử Hạo, ta bảo ngươi hạ thánh chỉ sao ngươi mãi chưa hạ?” Lạc Vũ gọi thẳng tên đương kim thánh thượng, cau mày thăm dò. Theo y biết Tử Hạo là tên vua cao ngạo. Giả như bị y hạ cổ điều khiển, bị gọi thẳng tên thế này chắc chắn sửng cồ lên. Song giờ phút này Tử Hạo chẳng hề có phản ứng gì, đờ đẫn hỏi lại: “Thánh chỉ gì cơ?”

      “Tháng sau diệt Nguyệt gia bảo. qua tháng rồi mà sao chưa có động tĩnh gì?” Ánh mắt nghi hoặc của Lạc Vũ quét lên quét xuống Tử Hạo.

      “Tử Ngạo bảo đoạn này công chúa Khải quốc đến kén rể, đương chuyện vui, nên đại khai sát giới, để công chúa kén rể xong tính toán kỹ sau.” Tử Hạo ngây ngốc đáp, nắm tay gối lặng lẽ siết chặt. Mình phải nhịn! nhịn được chuyện làm hỏng việc lớn.

      Mặt đần đần, mắt dại dại đổi nhưng Lạc Vũ cứ yên. Rốt cuộc vướng chỗ nào?

      Lạc Vũ ngó trái ngó phải hồi lâu vẫn chẳng phát gì, thuận miệng hỏi: “Mà gần đây sao thấy Tiểu Lộ Tử? Có phải trốn việc ? Muốn bị lôi ra đánh ư?”

      Vừa dứt lời Tiểu Lộ Tử bê mâm điểm tâm đến, thấy Lạc Vũ mắt thoáng ý lạnh nhưng rất nhanh vụt tắt. Y lập tức khom lưng, cung kính chào hỏi: “Tham kiến Lạc Tể tướng.”

      “Gần đây bệ hạ có gì khác lạ ?” Lạc Vũ hỏi.

      ạ. Vẫn như thường ngày.” Tiểu Lộ Tử đáp.

      “Tử Ngạo có hay đến ?” Lạc Vũ cau mày hỏi. Chẳng phải tên Tử Ngạo đó bị nhốt ư?

      “Thỉnh thoảng ạ.”

      Lạc Vũ trầm tư chốc lát rồi phất tay. “ cần ngươi nữa. Đưa trà đây ta tự dâng cho bệ hạ.”

      Lạc Vũ nâng ly trà, ngón tay miết dọc miệng chén rắc gì đó vào rồi lắc , sau đó xoay người đặt ly trà trước mặt Tử Hạo, cười bảo: “Vất vả cho ngươi rồi. Uống ly trà cho đỡ khô họng.”

      Tử Hạo gật cầm ly trà lên, đáy mắt loé sáng uống hơi cạn sạch chén, máy móc như báo cáo: “Uống xong.”

      Lạc Vũ hài lòng gật đầu. “Vậy ta cáo lui.”

      Lạc Vũ ra rồi nên thấy dưới long án có vũng nước, dĩ nhiên đó là nước trà bị Tử Hạo vận công ép ra. Y bị hại lần, còn ngu để bị lần hai sao?

      Trở lại Lạc phủ, kiệu mềm vừa dừng, Lạc Vũ thấy Lạc Tiêu đứng chờ trước cửa. Thấy Lạc Vũ về, y lập tức ra nghênh đón. Lạc Vũ hỏi: “Có chuyện gì?”

      “Đại nhân, ngài có thư ạ.” Lạc Tiêu đề phòng .

      “Đưa đây.” Lạc Vũ thẳng, tư thái tôn quý.

      Lạc Tiêu ngẩn ra, nhận thấy ánh mắt vui của chủ tâm run lên, lập tức dâng thư.

      Lạc Vũ mở ra, vừa đọc mặt mày vừa trầm trọng hẳn lên, quay ra sai Lạc Tiêu: “Chuẩn bị ngựa, lương khô và ngân lượng. Mấy ngày tới ta về phủ.”

      Lạc Tiêu nhận ra chủ có chuyện gấp, tức khắc gật lấy gật để. “Thuộc hạ chuẩn bị ngay ạ.”

      lâu sau mọi thứ xong xuôi. Lạc Vũ lên ngựa, với Lạc Tiêu: “Nếu có ai đến hỏi bảo ta bệnh, tiếp khách được.”

      “Vâng.” Lạc Tiêu dù rất tò mò nhưng dám nhiều lời.

      Lạc Vũ lập tức thúc ngựa phóng .

      tình cờ hay sắp đặt, ngay sau hôm Lạc Vũ rời , công chúa Nhược Hàm thông báo tin chấn động Tử Nguyệt vương triều: nàng muốn làm vị hôn thê của Lạc Tể tướng Tử Nguyệt vương triều, ngày hai tháng chín năm Tử Khải thành thân.

      Ngày hai tháng chín là nửa tháng sau, rất nhanh.

      Điều này khiến chúng nam tử mặt mày rầu rĩ nhưng thể làm gì. Họ làm gì được? Tiền , tài , tướng mạo tầm thường, sao so nổi Lạc Tể tướng. Y có thể tay che trời, giết người tuỳ ý, còn có thể sống sung sướng tiêu pha, cưới đàn đàn mỹ nữ, ai so nổi với y? Từ đó ngày càng nhiều người đố kỵ với Lạc Vũ.

      Ở Lạc phủ khác, người làm đều ngẩn ra chủ mình sắp thành thân sao họ chả biết gì. Nhưng ngẩn hồi họ cũng chỉ nhún vai. Chủ họ vốn hỉ nộ bất thường, muốn gì làm đó mà.

      Nghĩ thông rồi, họ liền bắt tay vào chuẩn bị lễ thành thân: sắp xếp tân phòng, mua đồ dùng mới, dám qua loa. Chủ họ thành thân với công chúa cơ mà, có phúc lắm mới thế, làm người làm họ cũng sung sướng, vinh dự lây.

      Còn Diệp Khê Thiến mang thai đến tháng thứ chín, bụng nặng đến mức hai bước cũng thấy mệt nên hầu như toàn ở trong phòng ra ngoài. Giờ nàng dám cá mình sinh . An Nguyệt Quân tất nhiên sắp xếp mọi thứ chu toàn, nửa bước rời nàng, lúc nào cũng vây lấy nàng hầu hạ, canh chừng, dù lảm nhảm liên tục nhưng dám to sợ kinh đến nàng.

      Thời gian luôn trôi mau, mười hai ngày chớp mắt qua. Tôi tớ Lạc phủ từ hưng phấn chuyển sang thấp thỏm. Ngày thành thân sắp đến rồi, sao chủ của họ vẫn chưa thấy bóng dáng?

      Rốt cuộc Lạc Tể tướng đâu? Mọi người lòng nóng như lửa đốt, có chú rể lễ thành thân sao tiến hành? Chuyện lớn đấy! Công chúa mất mặt chưa tính, nhỡ trở thành trò cười cho thiên hạ, huỷ thanh danh của công chúa, họ bị giáng tội trốn cách nào? Chuyện này liên quan tới tính mạng! Cả đồ cưới của công chúa cũng đưa đến, quý giá lắm.

      Hơn nữa mấy ngày trước còn nhận được tin Hoàng thượng đích thân giá đáo Lạc phủ chủ hôn, vinh dự lớn lao này giờ trở thành lời nguyền treo cổ.

      Càng nghĩ càng hãi nhưng hạ nhân ai dám trốn, vừa lo bạc tóc vừa gò lưng sắm sửa tiếp. Thêm năm ngày qua .

      Ngày hai tháng chín năm Tử Khải.

      Sáng sớm, trong Hoàng cung chiêng trống tưng bừng, kèn nhạc ồn ã náo nhiệt. Vì Nhược Hàm ở đây có phụ mẫu nên Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn nàng có thể từ Vũ Tâm điện đến Lạc phủ.

      Chủ vẫn chưa trở lại khiến đám tôi tớ lòng nóng như lửa đốt. Kiệu hoa sắp tới mà chú rể vẫn biệt tăm biệt tích, quan khách đến hết, dân chúng mặt mày hớn hở bu đầy ngoài phủ, chỉ có hạ nhân bọn họ mặt mày đưa đám. Vui nỗi gì! Chết đến nơi vui cái nỗi gì!

      Lúc bấy giờ từ đằng xa vọng tiếng vó ngựa, chốc sau con tuấn mã hí dài trước cửa. Là Lạc Vũ, Lạc Tể tướng! Chủ của họ!

      Hạ nhân lập tức kéo Lạc Vũ vừa xuống ngựa vào, sốt sắng chuẩn bị cho tân lang. Vội nên họ bỏ qua biểu cảm ôn hoà, ánh mắt đong đầy gió xuân, bầu khí ấm ấp lạ lùng xung quanh chủ. Nhưng giờ ai còn tâm trí mà quan tâm!

      Điện Vũ Tâm ồn ã từ sáng đến chiều, tỳ nữ người tô son người điểm phấn, ai cũng luôn chân luôn tay. Nhược Hàm vận bộ hỷ phục đỏ thắm đối với nước da trắng nõn, bội phần xinh đẹp. Cặp mắt nâu lanh lợi giờ đây đầy ngượng ngùng.

      Đội mũ phượng, trùm khăn, Nhược Hàm được hỷ nương đỡ ra ngoài, lên kiệu hoa.

      *hỷ nương: bà mối

      Chú rể Lạc Vũ tuấn tú giấu giếm chút tâm tư trong mình nhưng vẫn ảnh hưởng tới sắc thắm của hỷ phục, đoá hoa hỷ đỏ tươi vắt trước ngực rực rỡ.

      Đoàn rước dâu dài dằng dặc. Công chúa đúng là công chúa, thành thân long trọng cũng rắc rối gấp trăm lần người thường.

      Dân chúng chen chúc phố xem. Sáo, trống, kèn vang dội đường tới Lạc phủ.

      Nhược Hàm được Lạc Vũ đỡ vào phủ, Tử Hạo thần thanh khí sảng vận trường sam đỏ nâng ly trà ngồi giữa sảnh, chẳng hề giống kẻ bị cổ làm cho mụ mẫm.

      Sau chuỗi nghi thức lê thê, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, trong tiếng chúc mừng và trêu chọc của khách khứa, tân lang tân nương được đưa vào động phòng. Lúc này Tử Hạo nhếch môi vui sướng trông toàn cục, y cần giả vờ nữa! Giờ y có thể đường hoàng trở lại làm Hoàng đế Tử Nguyệt vương triều! Trò hay sắp bắt đầu.

      Hai canh giờ sau, bóng dáng phong trần vào phủ, mặt là tức tối, tuyệt vọng và mệt mỏi cách nào giấu nổi. Y vận y phục xanh, bề ngoài tuấn mỹ bao bọc trong cái vẻ tính toán hiểm.

      Y là Lạc Vũ!

      phải Lạc Vũ động phòng ư? phải y cởi từng lớp hỷ phục hưởng thụ mỹ nhân ư? Sao đột nhiên chuyển qua mặc trường sam còn từ ngoài vào?

      Chúng tân khách thấy y, người nhịn được hỏi: “Lạc Tể tướng, sao ngài lại từ ngoài đó vào? phải bây giờ là lúc ngài tận hưởng đêm xuân với công chúa Nhược Hàm ư?”

      Sắc mặt Lạc Vũ trắng nhợt, lao đến chộp vai người vừa gằn hỏi: “Ngươi cái gì cơ?”

      Vị khách đó dĩ nhiên bị vẻ mặt dữ dằn trước mặt doạ. Lần đầu tiên Lạc Tể tướng lộ ra biểu cảm quá khích như vậy, bình thường lúc nào y cũng lạnh nhạt, nhìn người cách bí . Vị khách lắp bắp: “Ngài… ngài mới… mới thành thân với… với công chúa Nhược Hàm mà.”

      Tay Lạc Vũ rơi thõng. Khuôn mặt kinh hoàng của y khiến hỷ khí ngập phòng thoáng cái bay sạch. Chẳng ai là người chạy đầu tiên, lần lượt khách khứa đều biến hết.

      Chốc sau, sảnh vắng tanh. ồn ào náo nhiệt vừa xong tưởng là ảo ảnh.

      Lạc Vũ liếc Tử Hạo ngồi giữa cặp mắt tỉnh táo chứa đầm sâu đáy, khoé mắt thấp thoáng thích thú.

      Y sai ở đâu? Từ lúc xung quanh Tử Hạo có gì đó khác? Nhưng rốt cuộc khác từ lúc nào? Tới trước Tử Hạo, Lạc Vũ hỏi mà khẳng định: “Ngươi vẫn luôn giả vờ!”

      thế nào?” Tử Hạo nhấc mắt sắc bén nhìn về phía Lạc Vũ, rành rọt từng chữ: “Hả Nhị Hoàng tử Khải quốc?”
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 104: Kết cục


      Lạc Vũ thót trong lòng nhưng miệng vẫn trấn tĩnh đối đáp: “Ngươi gì vậy?”

      “Ai cho phép ngươi ăn trống với trẫm?” Tử Hạo cười lạnh giễu cợt, khí phách quân vương cuồn cuộn.

      “Chẳng hay bệ hạ gì?” Lạc Vũ cúi đầu, thoạt nhìn rất cung kính.

      “Ngươi biết?” Tử Hạo cười cười lắc ly rượu trong tay, liếc ánh nến hỷ bập bùng vòng vo: “Ái khanh của trẫm, cảm giác kết hôn với muội muội mình thế nào?”

      Lạc Vũ siết quả đấm trợn mắt trừng Tử Hạo, giọng vẫn cố duy trì bình tĩnh: “Tất cả do ngươi bày ra!”

      Tử Hạo đáp, đáy mắt thấp thoáng nét cười ngắm rượu sóng sánh trong chén. “Trẫm muốn ngươi nếm thử cảm giác bị phụ hoàng chém đầu, chật vật trốn chui trốn nhủi.”

      Toàn thân Lạc Vũ căng cứng, sát ý dần chất trong mắt, hỏi: “Sao phụ hoàng lại tin ba cái chuyện hoang đường như ta bán nước theo địch chứ?”

      Hoá ra tất cả đều là trò của Tử Hạo. Đột nhiên nhận được thư báo mẫu hậu bệnh nặng ở nhà khiến y ba chân bốn cẳng chạy về, giữa chừng bị chặn bắt ở cổng thành. Y vắt óc nghĩ cách diệt Nguyệt gia bảo, rập bẫy Tử Hạo, diệt sạch kẻ địch đều vì muốn phụ hoàng hài lòng, cuối cùng hề hay bị địch lật ngược thế cờ.

      “Bán nước theo địch? Đó phải tội danh ngươi chụp lên đầu Âu Dương Tể tướng ư?” Tử Hạo tà tà liếc liếc Lạc Vũ. “Nhẫn ngọc đâu?”

      Nhẫn ngọc? Khó trách! Lạc Vũ căm hận gầm: “Tiểu Lộ Tử phản bội ta, tên cẩu nô tài!”

      , bị giết rồi, có kẻ đóng giả .” Tử Hạo cười nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm. “ nhẫn ngọc và vị trọng thần ba đời đức cao vọng trọng của Tử Nguyệt vương triều, cộng thêm lá thư giả, bấy nhiêu đó với trẫm là đủ.” Bậc đế vương đều đa nghi, chịu nổi lòng tin của mình có hạt sạn nào. Huống chi Hoàng đế Khải quốc càng xảo trá.

      “Trọng thần ba đời?” Đáy mắt Lạc Vũ thoáng mơ hồ, lập tức bừng tỉnh, mặt tức tối. “Là lão ta!”

      Tử Hạo lại cười, đến khoé mắt cũng cong cong, nhàng bồi thêm câu: “Ái khanh của trẫm, còn sao? Có người nóng ruột nóng gan chờ ngươi đó.” Luôn mồm ái khanh, ái khanh, giọng thành khẩn và giục giã. May Âu Dương Tể tướng sao.

      người áo xanh đứng tuổi, thân hình quắc thước, phong thái thẳng thắn đường hoàng xuất . Lão đến trước Hoàng thượng định quỳ xuống hành lễ, bị Tử Hạo ngăn: “Ái khanh đường bôn ba mệt mỏi, cần đa lễ, mau ngồi .”

      Âu Dương Tán cảm tạ: “Tạ chủ long ân.” rồi ngồi lên ghế.

      là ngươi!” Lạc Vũ khiếp sợ nhìn y. Chẳng phải y chết rồi ư?

      “Ha ha, nhờ ơn Lạc Tể tướng lão hủ mới có cơ hội đến thăm Khải quốc, thưởng thức mỹ tửu, hương vị quả nhiên lời nào chê. Hơn nữa Hoàng thượng Khải quốc chu đáo, công chúa Nhược Hàm cũng rất tốt.” Âu Dương Tán cười , vừa vừa vuốt chòm râu. Lão là nhắc nhở Lạc Vũ còn đường lui, nhà cũng chả còn mà về đâu.

      Lạc Vũ ngó hai người trước mặt chằm chằm lời. Y đánh giá tên Hoàng đế này quá thấp.

      Tử Hạo liếc quanh, cung thủ đồng loạt vào chỗ, ngoài cửa chính, cửa sổ lẫn tường đều có. Lạc Vũ quan sát, hề hoảng, ung dung : “Bằng này mà muốn giết ta?”

      thử sao biết?” Tử Hạo nhếch môi thong thả kém, dường nắm chắc phần thắng.

      Thầm vận nội lực, Lạc Vũ kinh hoảng phát cách nào vận được.

      “Khỏi phí sức.” Tử Hạo đến trước Lạc Vũ, : “ phát trong phòng có mùi gì à?”

      Lạc Vũ biến sắc, như là tuyệt vọng, đưa ra đáp án: “Nội Tiêu phấn.” Nội Tiêu phấn, nghĩa như tên, ai hít phải nội lực mất hết, chỉ khi ngửi thấy nữa nội lực mới trở lại. Nhưng tình hình là phòng này đầy mùi Nội Tiêu phấn. Mất nội lực, y sao đánh lại, kiếm đường thoát thân. Cung thủ siết vòng vây, Lạc Vũ có cánh cũng thể bay.

      “Trẫm có lòng sai người rắc Nội Tiêu phấn lên nến hỷ đấy.” Tử Hạo , sau đó chậm rãi đứng dậy bỏ , từng câu từng chữ ràng vọng lại: “Tất cả nghe đây, sau khi tra , Lạc Vũ cấu kết với Khải quốc ký hiệp ước bất lợi cho Tử Nguyệt vương triều, phản quốc, phải chết; vu oan Âu Dương Tể tướng, mưu sát hại, phải chết; lạm sát người dân, phải chết. Tội ác tày trời, chết!”

      Ngó sảnh bóng người, Tử Hạo nặng nề hạ lệnh: “Bắn.”

      Dứt lời, tên rơi như mưa, bay ngang xẹt dọc chính sảnh. Tử Hạo đứng cách đó xa nhìn người Lạc Vũ trúng tên, hai tên, ba tên… đến khi y khác gì con nhím Tử Hạo mới nâng tay. “Dừng.”

      Đến gần, cặp mắt Lạc Vũ vẫn trợn to, máu người tuôn như suối, nhuộm đỏ cả giày Tử Hạo. Mùi máu nồng nặc bao trùm hỷ sảnh tươi thắm.

      Tử Hạo cười tàn nhẫn, với thị vệ ở ngoài: “Quất xác, hoả thiêu rồi rải cốt.”

      Đây chính là kết cục của Lạc Vũ!

      Lạc Vũ lầm hai chuyện: thứ nhất, quá tự tin vào bản thân; thứ hai, đánh giá sai địch.

      Đánh giá sai An Nguyệt Quân, kẻ cứu Tử Hạo khỏi cổ độc, kẻ cho người đóng giả mình mê hoặc công chúa Khải quốc Nhược Hàm, kẻ cứu Âu Dương Tán, phái lão đến Khải quốc, khích bác ly gián khiến phụ tử thành thù, kẻ sai người dẫn dụ mọi người hay Nhị Hoàng tử trốn đến Lạc phủ, thành thử giờ ai ai cũng biết Nhị Hoàng tử Khải Quốc vì giữ mạng mà lấy muội muội của mình, khiến công chúa Nhược Hàm còn tư cách làm công chúa nữa. Lạc Vũ, tên bằng cầm thú!

      Nhờ thế, giờ dù giết Lạc Vũ Khải quốc cũng nửa câu oán, bởi chính phụ hoàng y còn hận thể giết chết y, tuyệt mang đến tranh chấp gì giữa hai nước.

      Lời dân Khải Quốc, y là kẻ bán nước theo địch, loạn luân cưới muội muội mình. Với nước, y bất trung. Với đấng sinh thành, y bất hiếu. Với luân thường đạo lý, y bất nghĩa.

      Lời dân Tử Nguyệt vương triều, y cũng là tên theo địch bán nước, gài bẫy trọng thần, sát hại bá tánh, bất trung bất thiện.

      Coi như y có chí lớn diệt Nguyệt gia bảo, cướp ngôi vua kết quả cuối cùng vẫn là thảm, vạn tiễn xuyên tâm, hại người hại mình. Đáng buồn thay.

      Sáng hôm sau, Hoàng bảng chiếu cáo thiên hạ, dân chúng nổi giận. ra Lạc Tể tướng, à, tên Lạc cầm thú đó xấu xa đê hèn cỡ đó, đáng đời!

      Thiên hạ thái bình trở lại, chính xác là tạm thái bình trở lại. Có gì đó chưa yên? Nhưng chưa liên quan đến Nguyệt gia bảo. Bảo vẫn vui vẻ ồn ã, mỗi ngày đều đầy sức sống.

      Hầu như mọi người đều tụ tập trong Thấm Tuyết các, vây quanh Diệp Khê Thiến ngó nàng, , bụng của nàng. Đầu tiên, dĩ nhiên, là An Nguyệt Quân, tiếp theo là Tề Thiên Phóng, Dương Nhược Nhi, Nhược Hàm và phu quân nàng Dương Nhược Thanh.

      Nhược Hàm?

      sai, đêm động phòng ấy, Dương Nhược Thanh đổ mồ hôi ra chân tướng, vốn tưởng đối phương căm hận mình, ai dè nàng ngược lại mừng rỡ lôi kéo y muốn xông pha giang hồ. Nhưng rốt cuộc hai người chưa đụng đến giang hồ mà trú lại nơi muội muội Dương Nhược Nhi của y ở, Nguyệt gia bảo.

      “Nương tử, hôm nay con có quấy ?” An Nguyệt Quân cẩn thận xoa bụng Diệp Khê Thiến, môi cười cong cong sắp chạm mang tai, trông ngốc ngốc.

      “Tất nhiên , con khôn hơn nhiều. Mà dù có làm gì được?” Diệp Khê Thiến bực bội liếc .

      “Đợi con ra đời ta đánh nó nhừ tử, dạy dỗ nó ra trò, xem xem sau này nó còn dám bắt nạt nương tử nữa .” An Nguyệt Quân đắc chí ưỡn ngực.

      Nghe ! Đây là lời của ông bố á?

      phải nó, là chúng nó.” Tề Thiên Phóng sửa, liếc Dương Nhược Nhi thích thú bên cạnh, nghĩ biết con hai người sau này có xinh xắn giống nàng . Vốn xích mích giữa họ được hoá giải, tình xưa cũng nối lại, nhưng khổ nỗi nương tử đại nhân kính mến của y chịu rời khỏi đây, y đành gả gà theo gà, gả chó theo chó, à… tức phụ xướng phu tuỳ.

      “Chúng nó? Mấy đứa?” An Nguyệt Quân hỏi ngược.

      “Ai biết.” Tề Thiên Phóng liếc bản mặt đần nghệch của An Nguyệt Quân, làm gì có phong thái của bảo chủ!

      Lập tức An Nguyệt Quân mặt nhăn mày nhó cười lấy lòng với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, chúng ta sinh đứa thôi nhé, còn lại ném hết cho kẻ khác nuôi.”

      Diệp Khê Thiến thèm ngó ngàng . Mấy lời này nàng nghe phát ớn, đây phải lần đầu.

      Công chúa Nhược Hàm bên chưa hiểu chuyện đời, hứng thú sờ cái bụng tròn vo hỏi: “Tỷ tỷ ơi, có em bé bằng cách nào vậy?”

      Diệp Khê Thiến liếc Dương Nhược Thanh. “Em hỏi chồng em là biết.”

      Dương Nhược Thanh ho khan, bắt vai thê tử. “Hàm Nhi, chúng ta về phòng .”

      Tề Thiên Phóng nhìn chằm chằm y, tức khắc đồng tình: “Đúng, đúng, , mau .” Vì tên đáng chết này mà y với Nhược Nhi mới hiểu lầm xa cách lâu vậy!

      Dương Nhược Thanh thấu hiểu đành bất đắc dĩ cười, bảo Nhược Hàm: “Hàm Nhi, thôi.”

      Có vẻ Nhược Hàm cũng mệt , ngoan ngoãn về.

      Hai người vừa khuất, Tề Thiên Phóng định tiếp nghe: “Ngươi cũng cút!”

      Cái giọng lạnh tanh, bản mặt lạnh buốt của An Nguyệt Quân, cặp mắt cũng tăm tối hằn to chữ “cút”! Vậy nên Dương Nhược Nhi vội kéo Tề Thiên Phóng biến.

      “Nương tử, ta đuổi hết bọn họ rồi, được chưa? chỗ chen gì đâu lắm người, thấy ghét!” An Nguyệt Quân làm nũng, mắt to đen trắng ràng chiếu thẳng Diệp Khê Thiến. Nguyệt gia bảo rộng vậy mà sợ lắm người? Có mà có kẻ ghen, muốn độc chiếm nương tử của mình nên mới ép người khác có.

      bậy gì đấy.” Diệp Khê Thiến buồn cười trợn mắt với An Nguyệt Quân, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

      An Nguyệt Quân trẻ con bĩu môi, má xịu xuống, mắt to lấp loáng ánh nước trông nương tử gần đây càng ngày càng ít để ý , càng nghĩ càng thấy thương thân. Đều tại mấy người đó! Bọn họ cứ quấy rầy nương tử , mai đuổi hết bọn họ.

      Tuy nhiên giờ vẫn chưa ngờ tới sau này mình còn cần bắc thang vượt qua mấy vại giấm nữa.
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 105: Sinh con (1)


      Khoảng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Nháy mắt, tháng qua, ngày Diệp Khê Thiến chuyển dạ càng gần. Bà đỡ sớm mời, mọi người trong bảo vô cùng cẩn thận, thời thời khắc khắc chú ý bảo chủ phu nhân.

      Đêm hôm đó.

      “Nương tử, hôm nay nàng thấy thế nào?” An Nguyệt Quân vuốt lưng cho Diệp Khê Thiến, ánh mắt đắm đuối, động tác dịu dàng tựa cánh bướm.

      Diệp Khê Thiến ừm ừ thoải mái đáp, đột nhiên sực nhớ thời gian này đều vây quanh mình liền nhạo báng: “Mấy tháng nay ngày ngày chơi bời lêu lổng, Nguyệt gia bảo sụp chứ?”

      An Nguyệt Quân nhíu mày uất ức, dung nhan tuyệt thế lộ vẻ chỉ trích, buồn rầu ngó thê tử chằm chằm: “Nương tử, ta nào chơi bời lêu lổng, ta bận nhất ấy!” Càng về cuối giọng càng cao.

      Diệp Khê Thiến nghi ngờ liếc . “ bận cái gì chứ?”

      An Nguyệt Quân hất cằm ưỡn ngực cao tăng dần đều, chỉ kém vểnh đuôi, mặt mày đắc ý, cặp mắt trắng đen ràng vụt sáng, tự hào liệt kê: “Ta luôn phải trông chừng nương tử, nên là dĩ nhiên bận đấm lưng, bóp chân, rót trà, bón cơm cho nàng rồi.” Đến cuối còn gật mạnh cái như tâm đắc. “Nương tử à, ta rất bận đó.”

      Nàng hồi tưởng từ khi mình mang thai tới nay, chẳng chút nhàn rỗi, luôn quấn lấy mình thăm hỏi, mình muốn gì được nấy, lo trong lo ngoài, nàng làm gì cũng giành lấy, chỉ cần chuyện có liên quan tới nàng, đều nhúng vào. Sao nàng lại may mắn thế cơ chứ, gặp được người đàn ông thế này! Lòng như được ướp mật, nàng nắm tay : “Vất vả cho quá.”

      An Nguyệt Quân lắc đầu, nụ cười dịu dàng lây chất ngọt từ nàng. “ hề, nương tử mới vất vả.”

      Diệp Khê Thiến đáp, chỉ nhìn cách hạnh phúc, vu vơ: “Em vẫn chẳng hiểu sao lại thích em. Em mặt mũi khuynh thành, thân hình nóng bỏng, càng chẳng có tài cán gì, sao lại thích em?”

      khí lắng đọng. Đồng tử An Nguyệt Quân như tan ra trong sóng tình dập dềnh hồ nước xuân. “Ta cũng từng tự hỏi vì sao, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn có đáp án. Vì sao lần đầu tiên thấy nàng bên hồ tim lại trật nhịp, vì sao cứ quấn lấy nàng gọi nương tử, vì sao thích nàng. Rồi ta lại nghĩ, có khi nào mình đừng nghĩ nữa bớt thích nàng chút, bớt nàng chút, quá mức sợ hãi nàng ngày bỏ , sống trong khủng hoảng mỗi ngày nữa.”

      Diệp Khê Thiến lập tức lắc đầu, đôi mắt rưng rưng. “Vậy khỏi cần nghĩ nữa, em cũng muốn biết. Em biết em là đủ rồi.”

      “Nương tử, nàng cho ta biết , vì sao ràng nàng ở ngay trong lòng ta, ta vẫn cứ lo hãi nàng rời ta, mãi mãi thấy. Nương tử, cho ta biết , có cách gì làm ta bớt nàng chút?” An Nguyệt Quân vòng tay ôm nàng từ sau, lệ nóng hổi lẳng lặng chảy sau gáy, nhói con tim nàng.

      Diệp Khê Thiến siết chặt tay , định mặt mày trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, đau đớn kinh hoàng lay lay : “Quân, Quân, đau quá, hình như em sắp sinh.”

      Nàng dứt lời, vòng ôm đằng sau liền biến mất. vòng ngay lên trước, hốt hoảng chẳng biết để tay chỗ nào người nàng, sốt ruột: “Sớm vậy nương tử? phải còn mười ngày nữa ư? Sao lại sinh sớm vậy?” nhanh chóng gào to ra ngoài: “Người tới, mau tới! Kêu bà đỡ! Nương tử ta sắp sinh, mau tới!”

      Bên ngoài rối loạn. An Nguyệt Quân cẩn thận đỡ nàng lên giường rồi thấm ướt khăn lau mồ hôi trán nàng, siết lấy tay nàng động viên: “Nương tử, nàng gắng chịu nhé. Ta luôn ở bên nàng. Nương tử, nàng đừng sợ.”

      Con bà nó, sinh con đau dữ! Diệp Khê Thiến đau đến ra hơi, khuôn mặt trắng bệch mồ hôi ướt nhẹp, tóc mai dính má, chỉ có thể ú ớ vài trong họng, tầm mắt ngày mờ nhoè. Cuối cùng, trong tiếng kêu sợ hãi của An Nguyệt Quân, nàng mất ý thức.

      Bà đỡ xông vào, thấy Diệp Khê Thiến ngất bèn căng thẳng hô hạ nhân bên ngoài: “Mau nấu nước, nhanh! Phu nhân gặp nguy hiểm, phải lập tức đỡ đẻ.”

      An Nguyệt Quân nghe khuôn mặt tái xanh phút chốc trắng bệch, con ngươi căng ra khủng hoảng dám tin, hỏi gấp: “Ngươi cái gì?”

      “Trông phu nhân thế này, bụng lại lớn thế này, hơn nữa còn sinh sớm mười ngày, sợ là nguy.” Bà đỡ lo lắng bắt đầu chuẩn bị vật dụng, thấy An Nguyệt Quân vẫn ở nguyên chỗ bèn cung kính: “Bảo chủ, tình hình khẩn cấp, mời ngài ra ngoài, nam nhâm ở trong phòng sinh là điềm xấu.”

      , ta ở lại đây.” An Nguyệt Quân chút suy nghĩ từ chối. muốn nhìn nàng, thấy nàng bình an mới yên tâm.

      “Chuyện này…”

      Sắc mặt An Nguyệt Quân bỗng chốc khủng bố, ngũ quan vì lo lắng mà vặn vẹo, sát khí nặng nề gào: “Còn mau!”

      Bà đỡ sợ gật như gà mổ thóc. Bấy giờ nước nóng được đưa vào, nha hoàn lũ lượt nối đuôi nhau. Bà đỡ rửa tay, sau đó tới bên giường bắt đầu công việc.

      An Nguyệt Quân giống bức tượng án ở đầu giường, mặt đổi, tay nắm chặt thành quyền, kềm được run run, mắt đong đầy lo sợ, tim đập lên từng nhịp đớn đau, cảm giác bất an nhỡ nàng rời cứ chập chờn. Sợ quá, nương tử, đừng gặp chuyện gì, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện…

      canh giờ qua.

      Hai canh giờ qua.

      Vẫn chưa ai nghe được tiếng khóc con trẻ. Bà đỡ mồ hôi như tắm, gấp gáp với An Nguyệt Quân: “Phu nhân hôn mê thể dùng sức, nếu cứ sinh cả phu nhân lẫn đứa bé đều gặp nguy hiểm.”

      Toàn thân An Nguyệt Quân run lên, lo lắng hốt hoảng hỏi lại: “Vậy phải làm thế nào?” Sau đó dường nghĩ tới cái gì, cố giữ tỉnh táo dặn: “Bảo đảm an toàn của nương tử là quan trọng nhất.”

      Nương tử, tha thứ cho ta, mất con chúng ta có thể sinh lại, dù rất đau. Nhưng có nàng, ta sống nổi.

      Bà đỡ gật đầu, vẫn sốt sắng: “Cần có cách làm phu nhân tỉnh lại.”

      An Nguyệt Quân môi trắng bệch ngắm Diệp Khê Thiến thiêm thiếp, tay chân càng run mạnh, van vỉ bên tai nàng: “Nương tử, nàng mau tỉnh, mau tỉnh lại được ? Nương tử, đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại , được ?” Từng tiếng kêu thâm tình chẳng thể lọt vào màng nhĩ nàng. Nỗi sợ gần như chiếm lĩnh , nắm tay nàng như thể đó là cọng rơm cứu mạng.

      “Bảo chủ, vậy ổn, gọi quá, gọi vậy phu nhân tỉnh đâu ạ.” Bà đỡ mồ hôi tuôn càng mau. Phu nhân mà sinh nở bình an bà cũng đừng mong sống qua ngày mai.

      An Nguyệt Quân ghé sát tai nàng rù rì: “Nương tử, xin lỗi, xin lỗi.” Đoạn, vung cao tay tát nàng. Chưa tỉnh, dùng sức tát thêm cái nữa. Liên tiếp mười cái tát, nàng vẫn mê man. dần tuyệt vọng, con mắt nai rưng rưng hãi hùng, môi lập cập, da dẻ trắng hếu như tờ giấy, bất lực hỏi lại bà đỡ: “Sao bây giờ?”

      “Cần…” Vừa định đưa giải pháp khác, bà đỡ đột nhiên mừng rỡ hô: “Bảo chủ, phu nhân tỉnh kìa! Phu nhân tỉnh rồi!”

      Diệp Khê Thiến mờ mịt mở mắt, cơn đau thấu xương liền tập kích khiến nàng suýt chịu nổi ngất thêm lần nữa. Bà đỡ nhanh nhanh giải thích tình huống: “Phu nhân, ta muốn đỡ đẻ cho ngài. đau lắm, ngài nhất định phải gắng sức. Bảo chủ, ngài lấy cái gì cho phu nhân ngậm, khéo tí phu nhân đau cắn nhầm lưỡi.”

      Diệp Khê Thiến run rẩy gật, giọng chồng ngay sát: “Nương tử, nàng cắn ta này.” An Nguyệt Quân thấy nàng tỉnh mừng như điên, vén tay áo lên kề sát môi nàng.

      Nàng định từ chối nhưng cơn đau cho phép nàng buông lơi, nàng cắn phập luôn lên cánh tay trước mặt.

      Đau… đau lắm… đau mà nàng sợ luôn. Tuy nhiên nàng muốn Quân đơn nữa, nàng muốn cho cảm giác có nhà. Bất kể, nàng phải kiên trì! Có , khổ mấy cũng được!

      Diệp Khê Thiến đau bao nhiêu cắn mạnh bấy nhiêu. Song dù nàng cắn cỡ nào, mặt An Nguyệt Quân cũng biến, chỉ dịu dàng động viên ngắm nàng.

      “Phu nhân, gắng lên, dùng sức!” Bà đỡ từng câu cổ vũ. “Phu nhân, thấy đầu rồi, nhanh, nhanh…”

      Trong phòng loạn thành đoàn.

      Ngoài phòng, đám Tề Thiên Phóng loay hoay chờ đợi lẫn lo lắng, cầu nguyện với trăng sao, mong mỏi mẹ tròn con vuông. Những đôi chân như con thoi qua lại. Ai cũng mong phu nhân và tiểu chủ tử bình an.

      *tiểu chủ tử: cậu chủ

      Im ắng bao trùm tiếng khóc lanh lảnh vang dội giữa đêm khuya: “Oa oa oa…”

      Người bên ngoài đồng loạt thở phào, vui khóc kêu: “Sinh, sinh! Rốt cuộc sinh!”

      Trong phòng tỳ nữ đón lấy đứa bé từ bà đỡ, cười : “Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, là con trai ạ.”

      An Nguyệt Quân cười hồn nhiên, mừng rỡ định đón con từ trong tay nha hoàn nghe bà đỡ gấp gáp kêu lên: “Bảo chủ, vẫn còn!”

      lập tức lại ngồi ghé bên nàng, siết tay nàng buông, thủ thỉ: “Nương tử, con ngoan, làm nương tử đau như vậy, sau này ta dạy chúng bài học.”

      “Phu nhân, gắng lên nào, dùng sức, dùng hết sức!”

      Diệp Khê Thiến kiệt lực, mắt ngày càng tối, nhưng nhiệm vụ dang dở làm nàng cố vớt chút hơi tàn.

      Hồi lâu, thêm tiếng khóc: “Oa oa oa…” vang dội khiến mọi người thở phào lần hai. May quá, bình an vô .

      “Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, lại là con trai.” Nô tỳ lau sạch máu thân trẻ sơ sinh bèn cười.

      Diệp Khê Thiến từ xa ngắm con, yên lòng nhoẻn miệng, thả lỏng, lập tức hôn mê.

      Vẫn là bà đỡ kêu tiếp: “Phu nhân, dùng sức, vẫn còn… Phu nhân? Phu nhân, ngài mau tỉnh!” Bà đỡ la toáng mà nàng phản ứng, lòng bà nóng như lửa đốt. “Bảo chủ, vẫn còn đứa kẹt ở trong, làm sao đây? Phu nhân kiệt sức rồi, cứ để vậy rất nguy hiểm.”
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 106: Sinh con (2)


      “Cái… cái gì?” An Nguyệt Quân sững sờ chưa kịp phản ứng, mặt mày sợ hãi thoạt nhìn rất yếu ớt, ai thấy đều đau lòng.

      “Bảo chủ, hình như là vì sinh xong hai bé đầu phu nhân kiệt sức, hôn mê. Cứ thế này chỉ thai nhi mà phu nhân cũng gặp nguy.” Bà đỡ lo lắng giải thích.

      An Nguyệt Quân rũ mắt giấu tiệt yếu đuối, môi nhếch lên tàn khốc: “ cứu được ngươi chôn cùng nàng.”

      Bà đỡ lập cập vâng dạ, trong lòng rủa xả mình ban đầu ham bạc làm chi, giờ bạc chưa hưởng mạng nguy. Bà ta há miệng run môi mấy bận suy tính lại, cuối cùng vô phương đành mặt xám như tro cà lăm: “Bảo chủ, ta… ta tận lực. Phải lay phu nhân tỉnh đứa bé mới…”

      Nỗi sợ vừa bị kiềm chế lại lan từ tâm lên mặt, nét tàn độc khắc ngày càng đậm khiến bà đỡ hãi ngất. liếc con mắt, đá cú bà ta vẫn tỉnh bèn sai tỳ nữ: “Dội nước.”

      Rồi sà xuống bên Diệp Khê Thiến, đau đớn thủ thỉ, kể lể bên tai nàng: “Nương tử, nàng khoẻ mà. ràng nàng hứa xa rời ta. Nàng sao.”

      Cửa mở. Tề Thiên Phóng gánh mũi chịu sào ào vào sốt ruột hỏi chuyện gì, bắt gặp Diệp Khê Thiến hôn mê giường lập tức đổi sắc: “ xong, nàng nguy.” Y vội vội vàng vàng ra lấy hòm thuốc của mình, Dương Ngọc Nhi chực sẵn ở cửa nhét liền hòm thuốc cho y. Y mở hòm lấy ngay viên thuốc, tiến tới đút cho Diệp Khê Thiến và châm vài huyệt đạo người nàng.

      Bà đỡ bị dội chậu nước lạnh lơ mơ tỉnh lại, nơm nớp trở lại trực bên giường. Tề Thiên Phóng liên hoàn châm mười đầu ngón tay Diệp Khê Thiến, giúp nàng tỉnh. Hai con mắt nàng mờ sương, mồ hôi sớm ướt đẫm đầu tóc quần áo, cơn đau dồn dập đánh tới khiến nàng cắn mạnh môi, theo thói quen rặn.

      Bà đỡ động viên: “Phu nhân, đúng, sắp ra rồi, dùng sức! Thấy đầu rồi.”

      Lâu lâu sau, rốt cuộc bà đỡ mồ hôi đầy đầu thở phào, bế đứa trẻ sơ sinh hô: “Ra rồi, ra rồi, chúc mừng bảo chủ, phu nhân, là con .”

      Mặt mày An Nguyệt Quân hạnh phúc rạng ngời, nương tử sao. cúi người đặt nụ hôn lên trán Diệp Khê Thiến, nàng lúc này kiệt sức mê man. “Nương tử, vất vả rồi.” Ánh mắt trìu mến, dồn biết bao thương và nồng nàn.

      Bà đỡ đương khấp khởi thoát nạn, cúi đầu ngó kỹ đứa bé trong lòng kinh ngạc, khiếp hãi. Bà ta run cầm cập giơ tay kiểm tra hơi thở đứa bé, mặt trắng bệch quỳ bịch xuống sàn. “Bảo… bảo chủ, hình như do thời gian sinh lâu… lâu quá nên thai nhi chết… chết rồi ạ.”

      An Nguyệt hết từ cảm xúc này tới cảm xúc khác, tiếp hình hài bé bỏng từ bà đỡ, dò hơi. Đừng chết con, đừng chết…

      Nghĩ tới cái gì, chiếu mắt sang Tề Thiên Phóng, cái nhìn van lơn. “Ngươi có cách!” Nếu nương tử biết khổ sở, muốn nương tử khổ sở!

      Tề Thiên Phóng nhìn và đứa con xám ngắt trong lòng, lắc đầu vẻ bất lực. “Xin lỗi, nếu nó còn chút hơi ta có thể cứu, nhưng chết rồi vô phương.”

      Câm lặng, lát, tàn trong mắt càng đậm, quét tứ phía cảnh cáo: “Quản tốt cái mồm đám các ngươi! Nếu phu nhân biết, ta tha thứ!” Sát ý đâm xuyên lồng ngực từng người trong phòng. Ánh trăng chiếu lên ngũ quan hoàn mỹ càng khiến lòng người lạnh buốt, như ma quỷ, như tử thần.

      Ai nấy nhất nhất đồng thanh, quỳ mọp hô: “Nô tài/tỳ tuyệt hé răng!”

      An Nguyệt Quân gật đầu, sau đó quay lại tiếp tục đăm đăm nhìn thi thể đứa con.

      Mọi người cũng đều chung dòng cảm xúc đau thương. sinh linh bé, còn chưa kịp mở mắt chào đời chết.

      An Nguyệt Quân ngẩn ra hồi lâu, đương lúc lòng bi thương cực điểm cười. May mắn là con bé chết! Con mất vẫn có thể sinh tiếp, nhưng nương tử mà mất sinh được nữa. Nghĩ thông, đưa con cho tỳ nữ sai người tẩy rửa, đưa nó vào từ đường, còn mình tiếp tục ở lại trông chừng nương tử. Có thể máu lạnh, máu lạnh với cả con cái, dù là nam hay nữ. duy chỉ quan tâm nương tử của ! Máu lạnh sao chứ? Đứa này mất vẫn có thể sinh đứa khác cơ mà.

      chỉ quan tâm nương tử!

      Sang ngày hôm sau, Diệp Khê Thiến tỉnh lại với cơ thể suy yếu. Ngó bên An Nguyệt Quân túc trực bên giường bèn dịu dàng gọi: “Quân à.”

      An Nguyệt Quân ngẩng lên, như vừa dứt khỏi mộng, ngây ngốc đáp: “Nương tử, nàng tỉnh rồi à?”

      Quân sao vậy? Đột nhiên, rùng mình, nàng lờ mờ có suy nghĩ bèn hoảng hốt níu . “Quân, con chúng ta đâu?”

      An Nguyệt Quân cười đứng dậy, đến bên nôi ôm hai đứa bé quấn tã tới cho nàng. “Nương tử, đều ở đây này.”

      Diệp Khê Thiến yên lòng, mỉm cười ngắm lũ trẻ say ngủ, vuốt gương mặt mềm của tụi nó. “Đáng quá, đáng quá.”

      An Nguyệt Quân cười đắc ý, mắt đen lúng liếng, hì hì cách tự hào: “Dĩ nhiên, con chúng ta mà sao đáng được?”

      Diệp Khê Thiến bị bộ dạng chọc cười, lắc đầu thây kệ vênh váo, mình tiếp tục ngắm con. Dường sực nhớ, nàng nhướng mày nghi ngờ: “Em nhớ mình sinh ba mà, sao chỉ có hai đây?”

      “Nương tử, ba đâu ra? Nương tử mê sảng à?” An Nguyệt Quân mở to cặp mắt vô tội, hồn nhiên lời ám muội: “Nếu nương tử còn muốn sinh, vi phu nhất định thoả mãn nàng.”

      Diệp Khê Thiến đỏ bừng mặt, giận liếc chồng. “Vậy cảm ơn nhiều nhá.” hai? Chắc mình mê sảng .

      “Đừng khách sáo. Nương tử cũng biết ở phương diện kia vi phu rất hăng say, tuyệt qua loa.” An Nguyệt Quân thấy nàng tin lòng thở phào, tròng mắt đen càng thêm sáng, nhe răng hi hi ha ha.

      “Cho nên em mới giống heo mẹ sinh lắm thế này!” Diệp Khê Thiến nhớ lại quá trình sinh nở đúng nghĩa đẫm máu đẫm nước mắt bèn căm tức, song vì yếu nên lời ra lại giống làm nũng hơn.

      phải nương tử muốn sinh cả tá sao? Chẳng lẽ vi phu nhớ nhầm?” An Nguyệt Quân chớp đôi mắt to.

      thèm để ý , Diệp Khê Thiến ngắm hai đứa con, dịu dàng cười.

      An Nguyệt Quân bực bội bĩu môi, chỉ hai thằng con lên án: “Nương tử, nàng còn chưa cười hiền với ta như thế bao giờ. Tại sao nàng cười với chúng nó? được, được, ta cho nàng cười đẹp vậy với bọn nó! Phải đánh tụi nó, đánh đau…” Bình thường Diệp Khê Thiến toàn đánh , con trai mình dĩ nhiên cũng phải ăn đòn của nàng. Nghĩ đến đây vui trở lại liền.

      Diệp Khê Thiến chẳng thèm nhấc mắt, chăm chú ngắm hai đứa ngủ mê mệt, cảm giác hạnh phúc tràn đầy lồng ngực. Con của nàng và Quân! Đột nhiên nhớ ra, nàng hỏi: “Quân, đặt tên cho con chưa?”

      Người nào đó tưởng tượng cảnh con bị đòn hăng say ngoái lại, mơ màng: “Tên gì cơ?”

      Diệp Khê Thiến nheo mắt, gằn từng chữ: “ cái gì!”

      An Nguyệt Quân lắc quầy quậy chối: “ gì, gì!”

      “Tên nghĩ chưa?”

      “Đúng rồi, nương tử, nàng mới tỉnh, có muốn ăn gì ?” Ai đó cười nịnh lảng sang chuyện khác, hiển nhiên là có mục đích.

      “Đừng có đánh trống lảnh. Tên sao đây?”

      “Nương tử…”

      “Đừng có giở trò, !”

      “Nương tử, khụ, ta quên.” Cặp mắt to tròn áy náy, miệng cười dè dặt.

      “Cút!”

      chữ làm sụt sịt, đáng thương càu nhàu: “Giờ vi phu nghĩ ngay đây mà.” chần chờ nhổm dậy, chậm rãi lê từng bước ra cửa. muốn rời nương tử đâu.

      “Quân.”

      “Nương tử, ta đây, ta đây!” Giống trẻ con được gọi cho kẹo, cười toét mồm hưng phấn vọt về. Nương tử gọi lại, có phải nàng cũng muốn rời ? Trong lòng nàng, quan trọng hơn con nhiều nhiều nhiều.

      “Sao khi em chuyện má đau vậy?” Diệp Khê Thiến khó hiểu sờ má.

      Nụ cười tươi tắn cứng đờ, lắp bắp dối: “Nương tử, có lẽ sinh con… nó vậy.” thực là do hôm qua tát.

      “Sinh con đau má á?” Diệp Khê Thiến ngờ vực.

      “Ừ, ta nghe bà đỡ bảo vậy.” do dự quẳng cục nợ lên người khác.

      “Vậy à?” Diệp Khê Thiến hỏi xong, liếc bản mặt trông mong của chốt hạ: “ cút được rồi.”

      Ôi, sao mình đáng thương quá vậy nè. buồn bã rời . Con quan trọng hơn sao? thèm!
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :