1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: Ghen



      Đêm, chuẩn bị ngủ, An Nguyệt Quân ai oán ngó hai người cười rôm rả giường, bất mãn gọi: “Nương tử…”

      nghe.

      An Nguyệt Quân khụt khịt cái mũi trông càng đáng thương hơn, rưng rưng gọi lần nữa: “Nương tử à.”

      Cuối cùng người giường cũng có phản ứng. Diệp Khê Thiến cụt hứng quay ra. “Chuyện gì?”

      An Nguyệt Quân uất ức chỉ người nằm cạnh Diệp Khê Thiến, mắt to long lanh, giọng: “Nương tử, nàng ta cướp chỗ của ta, đuổi nàng ta .”

      Thê tử của gật đầu. Lập tức mặt mũi sáng bừng, vẻ bất mãn thay bằng nụ cười xán lạn, miệng toe toét, tức tốc định cởi giày lên giường.

      Khoảnh khắc bò lên…

      Rầm!

      An Nguyệt Quân lăn xuống đất, tội nghiệp hôn đất mẹ thân . nghển cổ dòm nàng, đơ đơ chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra.

      Thê tử cau mày, ra lệnh: “Ra chỗ khác ngủ. Hôm nay em muốn ngủ với Nhược Nhi.”

      Hoá ra là đuổi !

      Dương Nhược Nhi ở bên thích thú quan sát hai người.

      An Nguyệt Quân rầu rĩ bò dậy, chu môi, cố bày ra vẻ mặt ta--rất-tức. Tuy nhiên mặc tức bao nhiêu, người cần để ý cũng chả thèm để ý tới, sớm quay lại tiếp tục chuyện trò rồi. đành vác bộ mặt đưa đám rời . Chẳng bao lâu sau, cửa lại mở, hai tên tôi tớ khiêng chiếc giường đến, theo sau là An Nguyệt Quân thích chí bê chăn gấm.

      Giường đặt trước bình phong. An Nguyệt Quân lặng lẽ ngắm nương tử mình qua tấm bình phong cách hờn dỗi và cưng chiều, tủm tỉm.

      Mong sao mãi được ngắm nàng thế này… cả đời.

      Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến mơ mơ màng màng mở mắt nhưng chưa muốn dậy, toan xoay mình ngủ tiếp hết hồn trợn mắt chỉ người nằm cạnh. “Sao lại là ?”

      An Nguyệt Quân cười hồn nhiên. “Nương tử, nàng vui đúng ?”

      Ai vui? Diệp Khê Thiến bực dọc hỏi: “Nhược Nhi đâu?”

      “Ai biết.” An Nguyệt Quân hì hì, tay tự động quấn quanh eo Diệp Khê Thiến.

      phải do giở trò đấy chứ?” Diệp Khê Thiến đầy nghi ngờ ngó .

      hề!” Cái mặt ngây thơ lắc mạnh.

      Buổi trưa.

      Bên ngoài dồn dập tiếng đập cửa, An Nguyệt Quân mặt lạnh rướn mày. “Ai?”

      Dương Hoà rối rít lao vào. “Bảo chủ, xong, xong!”

      An Nguyệt Quân đứng dậy, mặc y phục, dù mặt vẫn vô cảm nhưng thái độ cũng có vẻ khó chịu. “Chuyện gì?”

      “Bảo chủ, Quân Duyệt lâu đại loạn ạ!” Dương Hoà lo lắng báo tin.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      Quân Duyệt lâu là tửu lâu của Nguyệt gia bảo, cũng là tửu lâu lớn nhất thành Lâm Nguyệt. Quân Duyệt lâu có đặc điểm là mỗi ngày chỉ nấu mười món, ai ra giá cao nhất được món, vàng thu về hơn nghìn lượng, song khách vẫn ra vào nườm nượp. Bởi lẽ món ăn của Quân Duyệt lâu đều là những món ngon nhất thành Lâm Nguyệt, từng món được chế biến vô cùng tỉ mỉ, hương vị tất nhiên khỏi phải chê. Hơn nữa, những người có thể đến Quân Duyệt lâu dùng bữa toàn đại gia, ai chả muốn giàu dù chỉ là trong mắt người đời?

      “Hôm nay, ông chủ tiệm cầm đồ Thành Tây ăn ở quán chúng ta, đột nhiên trúng độc chết. tại Quân Duyệt lâu hoàn toàn bóng khách, quan phủ cũng sắp đến rồi.”

      “Độc gì?”

      “Dạ, ạ.”

      “Tra chưa?” Đáy mắt An Nguyệt Quân lấp loé thứ ánh sáng u tối.

      “Thuộc hạ tra hỏi hết rồi, có ai đáng nghi ạ.”

      An Nguyệt Quân ngẫm nghĩ rồi phân phó: “Ngươi ở đây canh chừng phu nhân, ta xem chút.” Dứt lời liền thấy bóng người.

      Mai Thanh các.

      Tề Thiên Phóng đau khổ giọng với Nhược Nhi ngồi bên cạnh đương nhàn nhã ăn bánh: “Nhược Nhi, nàng hết giận chưa? Nàng ngó ngàng gì ta mấy hôm rồi.”

      “Hừ!” Dương Nhược Nhi hừ mạnh tiếng, trừng mắt liếc Tề Thiên Phóng. Trong cái liếc đó, có hờn dỗi cũng có thấp thoáng nét cười.

      phải chỉ lỡ lời câu thôi ư? Tề Thiên Phóng tiếp tục: “Nhược Nhi, rốt cuộc phải làm gì nàng mới chịu tha thứ cho ta?”

      Dương Nhược Nhi nhìn trời suy nghĩ rồi : “Về sau đều phải nghe ta.”

      giờ chẳng phải nghe nàng à… A, được, Nhược Nhi, sau này mọi chuyện đều nghe nàng!” Tề Thiên Phóng đương lẩm bẩm, bị ánh mắt của Nhược Nhi doạ hết hồn, lập tức sửa lời.

      Đột nhiên người từ đâu ra.

      “Làm ơn! Đến tiếng! Doạ người ta hết hồn.” Tề Thiên Phóng cáu bẳn liếc bản mặt lạnh lùng như núi tuyết nghìn năm của An Nguyệt Quân.

      An Nguyệt Quân lạnh nhạt nhìn lại, đáp, ngắn gọn: “, có chuyện.” Dứt lời lại thấy tăm hơi.

      Tề Thiên Phóng ngó bóng lưng mất dạng của , rót ly trà, nâng lên môi nhấp ngụm, lẩm bẩm: “Chả hiểu đến làm gì.”

      “Chàng đoán thử xem?” giọng mang ý cảnh cáo vờn quanh lỗ tai Tề Thiên Phóng.

      Tề Thiên Phóng giật mình đến bắn cả trà trong miệng. Y lau lau nước dính bên môi, quay lại cười cười với Dương Nhược Nhi. “Nhược Nhi, ta , ta đây.”

      Tề Thiên Phóng bỏ ly trà xuống, nhìn Dương Nhược Nhi cái rồi liền đuổi theo An Nguyệt Quân.

      Dương Nhược Nhi buồn cười dõi theo Tề Thiên Phóng còn bóng dáng, nhún vai, đứng dậy mở cửa, ra ngoài. tìm Thiến Thiến thôi!

      Tề Thiên Phóng đuổi lúc mới thấy bóng An Nguyệt Quân. Y tăng tốc, tiến lên toan chộp lấy vai lách mình, toàn thân vụt loé về trước cách y cả đoạn. Tề Thiên Phóng đành ra sức đuổi tiếp.

      lâu sau, hai người đến Quân Duyệt lâu. Vào trong, đúng là tửu lâu bình thường vốn náo nhiệt nay khí rất ảm đạm, yên tĩnh, trong gian chỉ có tiếng ai tính bàn tính lách cách. Mấy người làm của tửu lâu ủ rũ cúi đầu, than thở với nhau. Chưởng quỹ ở quầy, tập trung tính toán sổ sách, chốc lại cầm bút lông viết mấy chữ lên sổ.

      Góc nhà có thi thể người, hiển nhiên chính là kẻ xui xẻo dính độc, ông chủ tiệm cầm đồ Thành Tây. Y phục lão ta đắt tiền nhưng trông rất tục tằng, tay đeo nhiều nhẫn, tóm lại hai chữ: rất giàu.

      Người làm trong tửu lâu thấy người đến là ai bèn lục tục đứng lên, kêu: “Bảo chủ.”

      Chưởng quỹ tửu lâu buông bút trong tay, tới hành lễ, cung kính: “Bảo chủ.”

      An Nguyệt Quân gật đầu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Hai canh giờ trước, ông chủ Hứa dùng chín trăm lượng bạc trắng thắng được món Tường Long Song Phi. Quán làm đồ ăn đưa lên, ông ta ăn chưa được mấy miếng đổ gục ôm cổ, co quắp vài cái rồi chết.” Chưởng quỹ tóm tắt.

      “Ai bưng món lên?”

      Chưởng quỹ chỉ nam tử trông gầy gầy ở bên. “Là tên này.”

      Nam tử run rẩy bước lại, cúi đầu. “Bảo chủ, nô tài… nô tài … hạ độc…”

      “Ngẩng lên.” An Nguyệt Quân lạnh lùng bảo.

      Nam tử run run ngước mặt, vẻ đầy lo sợ. An Nguyệt Quân nhìn y chòng chọc hồi rồi chẳng chẳng rằng quay , bảo: “Gọi Lý Vinh tới đây.”

      Lý Vinh là đầu bếp của Quân Duyệt lâu, thoạt nhìn là nam tử đường hoàng, mặt mũi thà ngay thẳng. Y tới thi lễ với An Nguyệt Quân. “Bảo chủ.”

      “Hôm nay có điểm gì bất thường ?” An Nguyệt Quân hỏi.

      “Dạ .” Lý Vinh suy nghĩ rồi lắc đầu, giữa chừng bỗng sực nhớ. “À, hình như ngoài cửa luôn thấp thoáng có bóng người, lúc ấy bận khách nô tài có thời gian để ý, biết đâu là người này ạ?”

      là ai ?” An Nguyệt Quân cau mày.

      “Dạ… chỉ thấy bóng lưng rất gầy, mặt ạ.”

      Bấy giờ Tề Thiên Phóng tới, đầy nghi ngờ bảo: “Độc này tên Ti Hỉ, lúc phát tác khiến kẻ trúng độc nghẹt thở giống như cổ bị dây siết vậy. Nhưng sao Ti Hỉ có thể xuất ở Tử Nguyệt vương triều? Nó chỉ có ở Khải quốc thôi.”

      An Nguyệt Quân u hỏi lại: “Ngươi chắc chắn?”

      “Dám chất vấn ta à?” Tề Thiên Phóng tỏ vẻ vui.

      An Nguyệt Quân đáp. Lạc Vũ ư? Nếu y quyết tiêu diệt Nguyệt gia bảo đâu cần thiết làm chuyện thừa thãi này. Nhưng nếu phải Lạc Vũ là ai?

      “Bảo chủ, làm sao đây ạ?” Chương quỹ hỏi.

      “Tiếp tục buôn bán.” An Nguyệt Quân bảo nhạt.

      là Lạc Vũ chăng?

      Nguyệt gia bảo.

      Dương Nhược Nhi ngồi cạnh Diệp Khê Thiến bỗng thở dài tiếng, đơn chống cằm, mắt chăm chăm dòm Diệp Khê Thiến.

      “Sao thế?” Diệp Khê Thiến buồn cười ngó Dương Nhược Nhi.

      “Hâm mô quá, có tướng công tốt, còn sắp có con nữa.” Dương Nhược Nhi cách ước ao. “ đối với là tất cả, đôi mắt nhìn chăm chú, điên cuồng, thâm tình, trong tim hoàn toàn chỉ có mình . hạnh phúc.”

      Diệp Khê Thiến thoả mãn gật đầu. “Ừ, ở cạnh ấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc tới nỗi chẳng muốn trở về. Còn , chả có Tề Thiên Phóng còn gì?”

      Dương Nhược Nhi bĩu môi. “Sao lại so họ với nhau, cứ như lấy trời so với đất ấy.” Đột nhiên Dương Nhược Nhi tò mò: “Đúng rồi, nhà ở đâu? Chưa từng nghe nhắc đến.”

      Mặt Diệp Khê Thiến thoắt trắng, đôi mắt hơi tối lại. Có nên ? Hồi lâu, nàng mới mở miệng: “Nhược Nhi, giờ tôi hết với , tuyệt đối đừng kể cho người khác nhé.”

      Dương Nhược Nhi bị vẻ nghiêm trọng của Diệp Khê Thiến doạ bèn nghiêm túc gật đầu. “Được, tuyệt đối .”

      “Cũng đừng cho Quân.” Diệp Khê Thiến dặn thêm.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Khủng hoảng



      đợi Dương Nhược Nhi phản ứng, Diệp Khê Thiến dõi mắt vào hư , kể: “ có thể tin nhưng thực tôi phải người thời đại này.”

      Dương Nhược Nhi ngây ngốc cà lăm: “… ý gì?”

      “Tôi phải người của thế giới này, tôi đến từ tương lai.” Diệp Khê Thiến vừa vừa cau mày. “Chỉ có điều theo lịch sử mà tôi biết thời nào có Tử Nguyệt vương triều.”

      …” Dương Nhược Nhi há hốc mồm, hồi lâu mới đủ bình tĩnh hỏi lại: “ đùa tôi chứ?”

      Diệp Khê Thiến chẳng lời nào, nét mặt nghiêm túc giống đùa. Dương Nhược Nhi nghi ngờ, chưa dám tin hỏi lại: “ à?”

      Gật đầu khẳng định, Diệp Khê Thiến bắt đầu kể chi tiết: “Sau khi tan làm, tôi về nhà, quẹo vào hẻm đụng trúng đám đánh nhau. Tôi rất cẩn thận cố tránh họ rồi, ai dè con dao từ đâu bỗng bay về phía tôi. Tôi hết hồn né nó, xe máy mất lái, kết quả tung vào tường, tỉnh lại đến đây.”

      Dương Nhược Nhi như lạc vào sương mù, miệng há hốc, lâu sau mới sững sờ lắc lắc đầu. “Tôi hiểu gì cả.”

      Diệp Khê Thiến cười cầm tay Nhược Nhi. “ hiểu là đúng, hiểu tôi mới giật mình ấy. Thế giới của tôi đại hơn nhiều, giống nơi đây chẳng có gì đâu.”

      Chính vì chẳng có gì nên nàng dần quen mất rồi… quen có … quen mỗi ngày thức giấc trong lồng ngực … quen được ngắm bằng đôi mắt bao dung, được gọi bằng nương tử… quen bắt nạt dáng vẻ đáng của

      Từ từ tiếp nhận câu chuyện, vấn đề Thiến Thiến từ đâu tới còn khiến Dương Nhược Nhi tò mò nữa, chuyện nàng tò mò hơn là: “Quê ra sao? Khác nơi đây chỗ nào?”

      Vừa nghe, Diệp Khê Thiến phấn chấn hẳn, lập tức ngồi thẳng lại, mặt mày tươi tắn. “Khác nhiều lắm! Chỗ tôi có ô tô, tương tự với xe ngựa ở đây, nhưng nó đại hơn, nhanh hơn, ngồi vào thoải mái hơn nhiều. Nhất là điện! Có điện làm gì cũng dễ. Ví dụ hè nóng, chỉ cần mở máy lạnh là…”

      Giọng Diệp Khê Thiến dần, cuối cùng im bặt.

      có muốn về ?” Dương Nhược Nhi trông vẻ đơn mặt Diệp Khê Thiến bèn hỏi.

      “Tôi…”

      Đằng sau đột ngột vang lên tiếng rống hoảng loạn: “! Ta cho! Nàng được đâu hết! Nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta!”

      Dương Nhược Nhi nhìn tình trước mặt, ý tứ ra.

      Diệp Khê Thiến chưa kịp định thần cơ thể bị siết chặt, vòng ôm dường muốn khảm nàng vào da thịt. An Nguyệt Quân run rẩy, run lập cập, giọng bên tai van nài, từng từng như vỡ vụn: “Nương tử, nàng bỏ ta chứ?”

      Nương tử là của mình, là của mình, của mình... Đáy lòng cứ phải liên tục lặp lại như vậy An Nguyệt Quân mới thấy bớt đau. Nhưng đồng thời điều đó cũng khiến nỗi tuyệt vọng gia tăng. Nương tử định rời khỏi mình... , muốn... Đau quá... Đau tê tâm liệt phế, toàn thân co rút. Nàng mãi là của , ông Trời cũng đừng hòng phản đối!

      Nỗi sợ thực ra vẫn luôn thường trực. Dù mỗi ngày ôm nàng nhưng vẫn sợ. Nếu hôm đó được gặp nàng, có phải bây giờ vẫn sống trong độc và tăm tối?

      Dung nhan tuyệt thế nhiễm bụi trần lập tức rúm ró. nhìn nàng bằng con mắt van xin, đôi môi đỏ trắng bệch, run run đứt quãng kêu: “Nương tử, nàng đừng ... Nương tử, ta cho đâu...”

      Dòng nước mắt lăn xuống gò má, tiếng động rơi lên cổ Diệp Khê Thiến, mang nỗi tuyệt vọng của An Nguyệt Quân thấm vào tim nàng.

      Diệp Khê Thiến sửng sốt, sau đó cười ấm lòng, hàng mi rợp bóng thương. Nàng ngẩng đầu, đau lòng nhìn gò má mũm mĩm loang lổ vệt nước mắt, cả con mắt hồng hồng đáng thương. Người này... sao có thể thương? Than , nàng vuốt mặt thủ thỉ: “Ngốc, sao có thể? Em đâu hết. Em rồi, dù trời có sập, em cũng .” Chỉ sợ ông Trời cho, câu cuối này nàng nhủ thầm trong lòng nỡ ra.

      ư?” Đôi mắt ướt chớp chớp, long lanh tựa thuỷ tinh trong vắt, mặt vẫn chưa bớt sợ sệt.

      Diệp Khê Thiến gật đầu mạnh, nắm tay An Nguyệt Quân đặt lên bụng mình, trịnh trọng hứa: “Yên tâm, em và con luôn ở bên .”

      “Ừm.” An Nguyệt Quân nặng nề gật đáp, nét trẻ thơ cuối cùng cũng chịu trở về. vuốt bụng nàng, chốc sau lại nơm nớp nhắc: “Nương tử, nàng hứa rồi, được nuốt lời đấy.”

      Diệp Khê Thiến bật cười. Tốt rồi, còn gượng gạo nhưng vẻ tuyệt vọng và tang thương nơi đáy mắt An Nguyệt Quân biến mất. Diệp Khê Thiến giữa lúc thở phào bỗng nghe tiếp: “Nếu có ngày ấy, ta tiếc bất cứ gì để đuổi theo nàng. Ông Trời cho ta nghịch thiên.” quan tâm nàng từ đâu tới, trong lòng , nàng mãi mãi rời . Nàng chính là !

      *nghịch thiên: chống lại trời

      Diệp Khê Thiến cảm động, con ngươi dần ướt nước. Nàng lắc lắc đầu, cách hy vọng: “ có ngày ấy đâu.” đâu, trời cao tàn nhẫn vậy đâu.

      An Nguyệt Quân nghe nàng, cười như hoa, đáng vô ngần, má lúm đồng tiền .

      Đột nhiên tay cảm thấy có gì đó động đậy, An Nguyệt Quân luống cuống, vừa hốt hoảng vừa hưng phấn hô: “Nương tử, nương tử, con... con chúng ta đạp.”

      lập tức ngồi xổm xuống trước Diệp Khê Thiến áp tai vào bụng nàng, lát sau tiếp tục vui vẻ cười bảo: “Nương tử, con chúng ta chào ta kìa, đáng quá.”

      Diệp Khê Thiến cũng cười theo. “Đáng ? Lúc trước ai đòi vứt con ấy nhỉ?”

      An Nguyệt Quân mở to đôi mắt vô tội hỏi lại: “Ai thế? Sao ta biết.”

      Diệp Khê Thiến trợn mắt với , dở khóc dở cười.

      Nửa đêm.

      “Bảo chủ, thuộc hạ sắp xếp xong, chuyện được xoa dịu. Tuy nhiên dù sao cũng là án mạng, chúng ta nên nhanh chóng tra .” Dương Hoà khom lưng cung kính báo cáo.

      “Ừ.” Giọng An Nguyệt Quân nhàn nhạt.

      “Bảo chủ, bây giờ làm sao ạ? Kẻ đáng nghi nhất tại là Lạc Tể tướng, chúng ta có nên dò la phủ ?” Dương Hoà đắn đo đề nghị.

      “Ừ.”

      “Bảo chủ, chúng ta phải sớm giải quyết.”

      “Ừ.”

      Dương Hoà lạ lùng ngước nhìn An Nguyệt Quân có vẻ yên lòng. Lão cao giọng gọi chủ, An Nguyệt Quân như vừa từ trong mộng ra, giật mình ngoảnh lại mù mờ nhìn Dương Hoà. “Cái gì?”

      Dương Hoà cẩn thận dò hỏi: “Bảo chủ, ngài sao vậy ạ?”

      An Nguyệt Quân dời mắt về hướng khác, đáp. Căn phòng yên ắng hồi lâu, lúc Dương Hoà tưởng chủ trả lời mình bảo: “ có gì, ngươi lui xuống trước .”

      “Vâng ạ.” Dương Hoà cúi người, thầm nghĩ bảo chủ chắc chắn có tâm , hy vọng mọi chuyện đều ổn.

      An Nguyệt Quân nâng tay định đẩy cửa vào phòng, giữa chừng lại hạ xuống.

      ràng gần trong gang tấc, với tay là có thể chạm đến nhưng cũng xa tận chân trời. Tất cả thắc mắc đều được giải thích, y phục kỳ quái của nàng trong lần gặp đầu tiên, những từ ngữ lạ thỉnh thoảng nàng hay . là rất hoang đường, nhưng tin nàng dối. Nàng nàng đến từ tương lai, nàng nàng , tin nàng.

      Sáng hôm sau, buổi sớm bình thường như bao ngày. Chỉ khác ở chỗ Diệp Khê Thiến rất bất đắc dĩ với An Nguyệt Quân. Từ lúc dậy đến giờ An Nguyệt Quân luôn ôm nàng chặt cứng. Nàng muốn mắng , song nhớ lại vẻ sợ hãi đáng thương hôm qua lại đành.

      Đúng lúc này, Dương Hoà vận trường sam xanh ập vào. Lão dù năm mươi nhưng bước chân vẫn mau mắn, khẽ khàng, lại nhiều cũng thở dồn. Hiển nhiên nội lực lão hề kém. Lão hành lễ, sốt ruột báo: “Bảo chủ, thi thể ông chủ Hứa biến mất rồi!”

      Mắt An Nguyệt Quân tối lại, hỏi lạnh: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải dặn ngươi canh kỹ ư?”

      “Bảo chủ, thuộc hạ có phái người canh chừng rồi. Nhưng mà tối qua họ trúng mê hồn dược, tỉnh lại thi thể mất, tìm xung quanh cũng chẳng thấy.”

      An Nguyệt Quân trầm suy tư, mắt loé sáng, : “Xem ra có người muốn đổ tội cho chúng ta.”

      Dương Hoà sửng sốt rồi bừng tỉnh. Đúng vậy, thấy thi thể khiến người khác cho rằng Nguyệt gia bảo huỷ thi diệt tích.

      “Bảo chủ, vậy phải làm sao ạ?” Dương Hoà lo âu hỏi lại. Chuyện này liên quan đến danh tiếng Nguyệt gia bảo, thể cho qua được.

      “Yên tâm, ta bỏ tí thuốc vào thi thể.” Tề Thiên Phóng cười cười bước vào phòng. Y cuộn tay áo lên, khiến mọi người hoảng hốt với con rắn xanh quấn cánh tay y. Con rắn le lưỡi, y sờ đầu nó, : “Chỉ cần theo nó, chúng ta tìm thấy thi thể.”

      “Thiên Phóng, sao có thể nuôi cái thứ ghê tởm này chứ?” Diệp Khê Thiến mặt trắng xanh ngó con rắn ngọ nguậy.

      An Nguyệt Quân thương Diệp Khê Thiến, lạnh lẽo liếc Tề Thiên Phóng, mặt viết rất : cút!

      “Cái thứ ghê tởm gì? Nó tên Tiểu Thanh, rất vâng lời, rất đáng .” Tề Thiên Phóng lơ đãng rũ tay áo.

      Đáng ? Rắn á? Diệp Khê Thiến nhíu mày, tuyệt cho rằng rắn đáng . Cố nén cảm giác ớn lạnh, nàng quay mặt chỗ khác.

      “Tối nay giờ Tí.” An Nguyệt Quân dứt lời, ôm Diệp Khê Thiến rời phòng ra ngoài.

      *giờ Tí: 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng

      “Bảo chủ, giờ Tí sao ạ?” Dương Hoà hiểu.

      Tề Thiên Phóng tốt bụng giải thích: “Ý là giờ Tí tối nay tìm thi thể.” Mình khổ cực giúp đỡ vậy mà đến lời cảm tạ cũng thèm nhả, Tề Thiên Phóng nghĩ.

      Dõi theo bóng lưng An Nguyệt Quân, y nhún vai. nằm ngoài dự đoán mà. Thôi tìm nương tử đại nhân quan trọng hơn.


      Chương 100: Vạch chân tướng

      Đêm khuya, sao trời thưa thớt, vạn vật chìm vào thinh lặng. Các con phố vắng ngắt, bóng người.
      cái bóng xẹt ngang khung cảnh yên tĩnh, vun vút tựa gió, bồng bềnh như tiên, dung nhan tuyệt thế ai thấy cũng nghẹt thở. Cái bóng lao như chớp giật dừng ở Quân Duyệt lâu. Cửa mở, ánh nến lập lòe, Tề Thiên Phóng sớm chờ ở trong đấy, bên là bầu rượu sắp cạn và ít đồ nhắm. Y nhàn nhã dốc nốt bầu rượu, gắp nốt đồ nhắm thừa, mất lát mới để ý đến kẻ ngoài cửa.
      Y thấy , nheo mắt, thở dài: “Quân Duyệt lâu quả danh bất hư truyền, mùi vị thể chê vào đâu.”
      An Nguyệt Quân liếc nhạt Tề Thiên Phóng, tới trước mặt y, lạnh lùng: “ được chưa?”
      Tề Thiên Phóng gật đầu buông đũa, lôi con rắn xanh trong túi tiền ra thả xuống vị trí trước đó đặt xác ông chủ Hứa. Con rắn miễn cưỡng mở cặp mắt, thè thè lưỡi, bỗng bò quanh sàn nhà cách hưng phấn rồi trườn ra phía cửa.
      Tắt nến, đóng cửa, họ đuổi theo con rắn.
      Ngõ phố vắng lạnh, rắn hai người tiếng động di chuyển giữa đêm.
      Rẽ trái, rẽ phải, thêm đoạn, rồi lại rẽ phải, rẽ trái, con rắn dẫn hai người đến nơi mà đầu là hai chữ “Thi phủ”. Con chữ bị ánh trăng vàng vọt chiếu rực lên, ghê rợn.
      An Nguyệt Quân nhếch môi, hàng mi lạnh thấu xương chứa sát khí. Ánh mắt liếc nhanh ra sau, nét cười càng rộ, đẹp mà kinh người.
      Con rắn dừng lọ mọ tìm đường vào, nó chui qua khe nứt ở chân tường. An Nguyệt Quân, Tề Thiên Phóng nhún chân, nhảy phốc qua tường, khẽ theo con rắn tiếp.
      Băng qua tiền viện, qua phòng khách, qua hành lang, rồi hậu viện, rừng trúc ra. Gió thổi, lá trúc xào xạc tựa bản nhạc êm tai.
      An Nguyệt Quân vung tay, cửa gỗ căn phòng nát bấy, đương bước vào nghe thấy tiếng thét chói tai quen thuộc, quen đến khiến nheo mắt đầy sát ý.
      “Rắn! Người đâu! Có rắn!” ả con tóc tai bù xù từ trong lao ra, bước chân hoảng loạn, y phục sơ sài xộc xệch. Con rắn xanh đuổi theo ả. Ả ngước mặt, hoá ra là Thi Tiêu An.
      Đôi má đáng ngày nào giờ xanh hóp, vẻ khắc khổ hằn lên từng sợi mi, thậm chí khoé mắt có cả nếp nhăn, tóc tai rối như ổ rơm, lại còn ngắn và xơ. Trông ả cứ như phụ nữ trung niên nghèo khổ chứ phải tiểu thư độ xuân . Điều duy nhất đổi đó là vẻ yếu đuối của ả, mà , ả giờ còn yếu hơn hồi trước nữa.
      Thi Tiêu An thấy người đến là ai, sợ hết hồn, cố giữ hàng lông mày chau lại đầy hận ý. Ả vờ bình tĩnh hỏi: “Biểu ca, sao huynh tới đây?”
      *biểu ca: họ
      An Nguyệt Quân lời, con ngươi ngày giá, ngược lại Tề Thiên Phóng đằng sau hừ mũi, than thở tiếc nuối: “Chậc, phí cho cái mặt đẹp.”
      Thi Tiêu An nhìn nam tử đằng sau, thấy mái tóc bạch kim của y hiển nhiên hơi hãi. Tề Thiên Phóng cũng phát , nhưng y chỉ cười mỉa lạnh lùng.
      “Ngươi… ngươi là ai?”
      Bấy giờ An Nguyệt Quân mở miệng, khẩu khí chút hơi ấm: “Cái xác đâu?”
      “Xác nào cơ?” Thi Tiêu An nghi ngờ hỏi lại, vẻ mặt cũng bối rối, nếu biết hẳn ai cũng nghĩ ả vô tội. Lâu gặp kỹ năng diễn của ả lại lên rồi.
      Tề Thiên Phóng đứng sau An Nguyệt Quân lúc này ngó nổi nữa bèn chán ghét bảo: “Còn diễn à?”
      Mặt Thi Tiêu An như thường, đôi mắt trong veo đáng thương, giọng: “Diễn cái gì cơ? Tiêu Tiêu hiểu hai người gì.”
      Tề Thiên Phóng đảo con mắt chán ngán. “Ả kinh tởm.”
      “Ngươi…!” Thi Tiêu An cứng đờ, nét thù hận hằn lên khuôn mặt, nhưng chỉ trong giây lát rồi liền trở lại làm đoá hoa quỳnh mong manh.
      Tề Thiên Phóng huýt sáo, con rắn trườn đến trước y, nghển đầu thè lưỡi. Tề Thiên Phóng ngồi xổm xuống, con rắn ngoan ngoãn bò lên tay y.
      Y xoa xoa đầu chú rắn cưng, liếc Thi Tiêu An sợ đến ngây người, cách khinh bỉ: “Ngươi vẫn chối à?” Nữ nhân dạng này tởm đến phát ói.
      Thi Tiêu An mất hồi lâu để khôi phục mặt nạ bình tĩnh. “Ngươi nghĩ ngươi có thể ép ta thừa nhận những chuyện ta làm?”
      “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Tề Thiên Phóng ghét bỏ liếc Thi Tiêu An rồi nhanh chóng cúi đầu ngắm con rắn của mình nghỉ ngơi, : “Ngươi nghĩ xem sao chúng ta lại ở đây. Đừng bảo là dạo.”
      Sắc mặt Thi Tiêu An trắng bợt, hốt hoảng dâng lên mắt, vẫn cố níu chút bình tĩnh cuối cùng chối: “Ta hiểu ngươi gì.”
      “Hôm qua ta bỏ thuốc vào xác ông chủ Hứa nhằm ngừa thối rữa, may làm đổ cả lọ Trang Thanh lên ông ta.” Tề Thiên Phóng ngừng lời nhàn nhã quan sát bản mặt Thi Tiêu An dần rúm lại vì hãi. “Biết Trang Thanh là gì ? Nó chiết xuất từ da Tiểu Thanh, vô sắc vô vị. Chỉ riêng Tiểu Thanh ngửi được mùi này, ngửi được nó thích thú đuổi đến nơi phát ra mùi.”
      Giờ mặt Thi Tiêu An còn hột máu, vẻ vẫn chưa dám tin. Tề Thiên Phóng càng thích chí, tiếp: “Tiểu Thanh quả lợi hại, đuổi đến tận đây.”
      Thi Tiêu An chột dạ rồi mà vẫn vặc lại: “Nghe lợi hại đấy, tuy nhiên nếu ngươi có thể tìm ra cái xác nào trong phủ ta lúc đó ta tuỳ ngươi xử trí.”
      “Khỏi cần tìm.” An Nguyệt Quân đột nhiên mở miệng, liếc Thi Tiêu ngây người. “Ở Lạc phủ. Độc là ngươi hạ.” Mắt dấy bão táp cuồng phong, sát ý hung tàn.
      Thi Tiêu An run bắn, cơn sợ từ thẳm sâu cuộn trào. Tề Thiên Phóng như thấy, hay đúng hơn là chẳng thèm nhìn, lầm bầm: “Ai chả cơ chứ.”
      “Hai lần. Lần đầu, cố ý đánh rơi lệnh bài Lạc phủ ở Nguyệt gia bảo, muốn giá hoạ cho Lạc Vũ. Lần này, hạ độc xuất xứ từ Khải quốc, giấu xác trong Lạc phủ, vừa khiến người ngoài nghĩ Nguyệt gia bảo xoá chứng cứ vừa khiến mối hận giữa Lạc phủ và Nguyệt gia bảo thêm sâu.” An Nguyệt Quân gằn từng chữ, mỗi chữ như gai nhọn xuyên tim. “Hận đến mức tiêu diệt lẫn nhau.”
      Tề Thiên Phóng nghe mà trợn mắt há mồm, tặc lưỡi. Ai ngờ nữ nhân yếu ớt này lại cơ trí, à , rắn rết thế.
      “Cái lần thứ hai ta quan tâm.” An Nguyệt Quân dừng chút rồi độc tiếp: “Nhưng ngươi nên ra tay với nàng ấy!”
      “Ha ha ha…” Thi Tiêu An chợt ngửa cổ cười, đôi mắt nhìn An Nguyệt Quân có si mê, có đau buồn, phần nhiều là oán hận. Ả lẩm bẩm: “Biểu ca lợi hại cỡ nào chứ, đều tại con ả đó, con ả làm hại huynh… Nếu vì ả, muội ở cạnh huynh. Nếu vì ả, muội có chuyện loạn luân với ca ca, bị người đời nhục mạ. Nếu vì ả, muội thành ra thế này. Nếu vì ả, muội phải tìm đến Lạc Vũ. Nếu vì ả, muội bị tên Vương Ngàn đó làm nhục. Đều vì ả! Vì ả! thể trách muội! phải lỗi của muội!” Thi Tiêu từ lẩm bẩm sang gào thét, hai mắt mờ . “Biểu ca, muội huynh, từ quyết làm thê tử của huynh… Đều do ả ta cướp huynh ! Nhưng… nhưng biểu ca… muội giờ xứng với huynh, muội bẩn lắm… hạ độc… mang xác chết đến Lạc phủ… giả vờ giả vịt… sống ở nơi tồi tàn này chịu gã nam nhân kia làm nhục hết lần này đến lần khác… Biểu ca, ta còn là Tiêu Tiêu trong trắng nữa… còn nữa… huynh còn cần muội ?”
      Thi Tiêu An càng càng bi đát, mái tóc rối xoã xuống hệt kẻ điên, lệ tuôn như mưa, con mắt vằn vện thù hận, oán thán. “ được, muội phải huỷ diệt tất cả. Lạc Vũ cũng thế, bảo hợp tác rồi cuối cùng lại lật lọng. Đều vì ả tiện nữ đó… Đều do ả…”
      Câu còn chưa dứt, Thi Tiêu An bị phanh thây, mắt vẫn mở tròn như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Máu nhuộm đó sàn nhà, ánh trăng hiu hắt rọi vào, vừa kinh khủng vừa đáng thương.
      An Nguyệt Quân nồng nặc sát khí như con quỷ dưới địa ngục, dung nhan tuyệt thế lạnh giá và tàn bạo. mấp máy môi: “ ai được động vào nàng ấy, nếu , chết!”
      Thi Tiêu An thiên tính vạn tính, cuối cùng vẫn chạy khỏi cái chết. Chính cái chấp niệm hại người điên cuồng của ả đem đến kết quả này, thương cũng đúng mà buồn cũng đúng.
      Tề Thiên Phóng ngẩn người, phải vì vẻ bạo tàn của An Nguyệt Quân. Lâu sau, y lấy lại được lý trí, có tội nghiệp gì mà chỉ lắc đầu thở dài: “Nữ nhân nên chọc vào, loại nữ nhân này lại càng .”
      “Ra đây.” Đáy mắt An Nguyệt Quân loé sáng, lạnh lùng nhả chữ len qua rừng lá trúc ngoài xa. “Theo tới đây rồi còn chịu xuất ?” lại nhếch môi, cái kiểu cười ác ma thường lệ.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      Chris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cảm ơn nàng @banglangtrang123 ,truyện này rất hay nhưng mà lâu lắm mới có chương, mừng quá :ex10:

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 101: Tăm tiếng lụi tàn


      Từ rừng trúc, nam tử vận trường sam đen, vóc người gầy gò, ngũ quan bình thường bước ra. Trông y chẳng có gì đặc biệt, ngoài cặp mắt sâu thấy đáy kia. Dù bị phát y vẫn tới trước An Nguyệt Quân bằng vẻ đứng đắn, tỉnh táo chuyện: “ biết bảo chủ có chuyện gì?”

      “Nếu ta cho Lạc Vũ biết mấy chuyện này, nghĩ gì?” An Nguyệt Quân nhìn đối phương bình tĩnh, bản thân càng bình tĩnh thản nhiên.

      Vương Thiên sửng sốt, che giấu nỗi căm hận tiếp tục giả ngu: “Chẳng hay ý bảo chủ là gì?”

      “Đồ của ngươi?” Ánh trăng chiếu rọi dung nhan tuyệt lệ của An Nguyệt Quân và thứ trong tay , con ngươi đen sáng rực, bộ dạng thần bí khó lường.

      Mặt Vương Thiên biến sắc. Y cứng ngắc vờ bình tĩnh hỏi lại: “Đồ gì cơ?”

      “Nếu ta đưa nó cho Lạc Vũ…”

      câu, Vương Thiên liền hiểu, mặt mũi sớm trắng bệch. Nếu lệnh bài của y bị An Nguyệt Quân đưa cho chủ tử với tính tình đa nghi của chủ, giết nhầm còn hơn bỏ sót, khẳng định y có kết quả tốt. Hợp tác với may ra còn cơ hội sống sót.

      Suy nghĩ hồi lâu, vẻ hốt hoảng trở lại bình tĩnh, y hỏi: “Muốn ta làm gì?”

      An Nguyệt Quân liếc xác Thi Tiêu An dưới đất mấy câu khiến Vương Thiên sinh lòng bội phục. hổ danh bảo chủ Nguyệt gia bảo tài trí hơn người, khó trách Nguyệt gia bảo phú khả địch quốc, khó trách Lạc Vũ cứ muốn diệt .

      “Chuyện thành, lệnh bài tự trở về với ngươi.” An Nguyệt Quân chuyện lạnh nhạt, ánh mắt thả về nơi xa xăm nào đó biết nghĩ gì.

      “Được.” Vương Thiên gật đầu, tuy chỉ hứa miệng nhưng khiến người ta tin tưởng.

      Vương Thiên ôm xác Thi Tiêu An, nhặt cái đầu lăn lóc của ả lên lạnh lùng nhìn, trong lòng khoái trá. Rốt cuộc ả ta cũng chết. Nếu vì ả y đâu vướng phải chuyện này, bị người ta sai khiến.

      An Nguyệt Quân liếc Tề Thiên Phóng, y tự nguyện gật đầu. “Trong vòng ngày về tay .” Sao y phải giúp tên lạnh lùng đến câu cảm ơn cũng chả thèm này!

      Hai người nhún chân phóng lên cao, biến mất.

      Ba ngày sau, Lạc phủ lan truyền tin đồn rợn tóc gáy: Lạc Tể tướng say rượu đánh đập nữ tử xong giết người diệt khẩu bị vài nô bộc chứng kiến. Xác cũng được tìm thấy, đao chặt đứt đầu. Cũng biết ai đồn rằng chính y hạ độc ông chủ Hứa ở Duyệt Quân lâu.

      Lần này lớn chuyện. Dù say rượu cố ý song giết người là . Trong mắt dân chúng bây giờ y từ thanh quan người người kính trọng trở thành tội nhân giết người.

      Lạc phủ.

      “Ngươi gì?” Lạc Vũ tay tựa bàn tay giở sách, mắt ngước nhìn nam tử trước mặt, vừa lo lắng vừa suy nghĩ.

      “Đại nhân, bên ngoài có những lời đồn hay… Ngài giết người, còn…” Quản gia Lạc phủ Lạc Tiêu khom lưng kể vắn tin đồn. Dù mùa thu mát mẻ nhưng lão mồ hôi ròng ròng, mắt dán xuống đất dám ngẩng, chỉ sợ chủ vui là mạng mình tong.

      “Ai ?” Tìm được bình tĩnh, Lạc Vũ hỏi ngược lại, có mùi nguy hiểm.

      “Nô tài ạ.” Lạc Tiêu ngày càng hãi, tim sắp thót lên đến cổ.

      Lạc Vũ trầm tư. Hồi lâu, môi y nhếch . Trò này giống với cái chiêu trừng trị ả ngu kia. An Nguyệt Quân, lợi hại đấy. Vất vả lắm y mới gầy được tiếng tốt trong lòng dân, cuối cùng bị phá sạch. “Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp dần cao to. An Nguyệt Quân xứng đáng là đối thủ của y, đối thủ rất mạnh! Lần này thắng, lần sau chuẩn bị bại trong tay y !

      Lạc Tiêu giật mình, tự hỏi chả lẽ chủ tức quá hoá dại, lắp bắp: “Đại… đại nhân… ngài…?”

      Nụ cười vụt tắt, ánh mắt sắc như dao, y lạnh: “Phủ tể tướng há để kẻ lạ đột nhập! Hộ vệ làm gì!” Càng càng tức, ánh mắt càng ngày càng lạnh, y quát: “Truyền tất cả hộ vệ trực đêm qua đến đây!”

      Lạc Tiêu vội gật, xoay lưng rời , thầm mừng mình còn may. Đừng trách lão, người vì mình trời tru đất diệt, lão chỉ giữ mạng thôi.

      lâu sau, các hộ vệ đều bị gọi tới. Tổng cộng năm người xếp thành hàng, bề ngoài trông bình tĩnh song đáy mắt sợ hãi.

      Lạc Vũ nhếch môi hỏi: “Các vị, đêm qua có gì khác thường ?”

      Năm người đáp lời. Liếc Lạc Vũ mặt lạnh dần, mắt tối dần người can đảm bước lên trước cà lăm: “Đại… đại nhân, phát gì… khác thường.” Dứt lời y liền lùi về vị trí cũ.

      Nụ cười của Lạc Vũ thêm sâu. “Sao? Đêm qua xảy ra chuyện lớn vậy mà các ngươi hay?”

      Năm hộ vệ bắt đầu run lập cập. Mắt Lạc Vũ tối hẳn, sát ý vụt loé, định ra tay thấy xa xa Lạc Tiêu chạy vào.

      “Đại nhân, Lý đại nhân bộ Hình cầu kiến, chờ ở tiền sảnh ạ.” Lạc Tiêu vội báo.

      Xem ra là đến thăm dò chuyện đêm qua, Lạc Vũ nghĩ. “ ta ngủ trưa, lâu mới tỉnh.” Y cười, ngón tay miết mặt bàn tạo thành tiếng kít khiến các hộ vệ phập phồng lo sợ.

      “Đại nhân, thế…” Lạc Tiêu chần chờ: “Đắc tội Lý đại nhân sợ hay đâu. Ý đại nhân là gì ạ?”

      Mắt lạnh buốt, Lạc Vũ trầm giọng: “Từ khi nào ngươi có quyền chất vấn ta?”

      Lạc Tiêu gật như giã tỏi. “Dạ , , tất nhiên là ạ.”

      Sau khi Lạc Tiêu cuống quít rời , Lạc Vũ tiếp: “Còn chưa cút?”

      Dứt lời, năm tên hộ vệ hành lễ rồi lập tức biến trong nháy mắt.

      Phòng lặng yên tiếng động. Lạc Vũ suy tư nhìn ra ngoài.

      canh giờ sau, y đứng lên ra tiền sảnh, trông Lý Vận thưởng trà. Hương trà nhàn nhạt, hơi nóng bốc từ chén trông mờ ảo.

      “Lý đại nhân, để ngài chờ lâu rồi.” Lạc Vũ khẽ cười vào, nụ cười đến mắt song mặt hoàn hảo vẻ áy náy.

      “Lạc Tể tướng trăm công nghìn việc, đợi là thường mà.” Lý Vận bỏ ly trà đứng lên, khom lưng hành lễ, ánh mắt sâu xa.

      Lạc Vũ quan sát hành động của y, mắt lạnh, như vô ý: “Mấy ngày nay thường phải giúp bệ hạ bàn mưu tính kế tới khuya nên Lạc mỗ có hơi mệt, để Lý đại nhân đợi lâu vậy phải.” Lời lịch , thái độ đúng mực nhưng từng câu từng chữ của Lạc Vũ ngầm nhắc Lý Vận rằng y là Tể tướng, quyền chủ động nằm trong tay y.

      Mặt mày Lý Vận cứng đờ, lập tức chuyển sang giả lả nịnh nọt: “Có gì đâu. Lạc Tể tướng vất vả rồi.”

      Hai người qua lại lát, Lý Vận sớm chẳng còn gan tra dò Lạc Vũ thêm dù việc này do bệ hạ cầu. Bây giờ Lạc Tể tướng vẫn tay che trời, lòng dạ khó lường, y chọc vào nổi. Lý Vận khách sáo dăm câu rồi chuồn biến.

      Ngày hôm sau, lại có tin đồn Lạc Vũ ỷ mình là Tể tướng, khi đại nhân bộ Hình đến tra hỏi chèn ép người ta hòng xoá tội. Vụ án giết người vẫn chưa được giải quyết.

      Lần này danh tiếng Lạc Vũ mất sạch, ai cũng mắng y.

      Mưa to gió lớn bên ngoài hoàn toàn ảnh hưởng đến Nguyệt gia bảo sóng êm biển lặng. Ở đây vẫn ấm áp hạnh phúc như thường. Thế giới của An Nguyệt Quân vẫn luôn xoay quanh nương tử của , chưa từng thay đổi.

      Sân trước Thấm Tuyết các, Diệp Khê Thiến ngồi xích đu, cạnh bàn là khay trà, đĩa bánh. Nàng thoải mái nheo mắt hưởng thụ trời thu trong lành. Gió thu se lạnh thổi tới. càng tuyệt vời hơn nếu có cái tên cứ dính lấy mình.

      “Nương tử, còn ba tháng.” An Nguyệt Quân nheo mắt cười ngờ nghệch, miệng kìm được ngọt ngào .

      “Ừ.”

      Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt chỉ còn ba tháng. Khoảng thời gian vui vẻ luôn qua mau. biết con có giống Quân? Diệp Khê Thiến thở dài. Đúng là nhanh .

      khí nồng ấm ngọt ngào.

      “Quân, mấy đêm nay ra ngoài làm gì?” Diệp Khê Thiến sực nhớ cau mày hỏi.

      “Nương tử ngủ à?” An Nguyệt Quân mở to mắt.

      “Em đâu phải heo, sao tỉnh?” Diệp Khê Thiến tức cãi.

      An Nguyệt Quân liếc đĩa bánh mới nãy đầy ụ giờ còn có vài miếng rồi nhìn nương tử mình cùng cái cái bụng to hồi lâu, sau đó gật đầu hỏi lạ lùng: “Nương tử mà phải heo á?”

      Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi ngó điệu bộ của . Ý là gì! Giọng cáu kỉnh, nàng trợn mắt với : “ .”

      “Nương tử, dù là heo nàng cũng là của ta.” An Nguyệt Quân cách rạo rực như thể đây là chuyện đáng khen lắm.

      mới là heo, em…” Diệp Khê Thiến sực tỉnh trước cái bẫy của kẻ đối diện, tức tối trừng An Nguyệt Quân. “ vòng vo hay lắm, để ý là bị dắt mũi ngay. Đừng có lảng sang chuyện khác!”

      Nghe nàng, vui vẻ toát ra từ từng đường nét mặt . dương dương đắc ý, miệng toe toét, thiếu điều vẫy đuôi. “Đa tạ nương tử khích lệ.”

      “Da mặt sao lại dày vậy, em…” được nửa nàng dở khóc dở cười: “Lại bị dắt mũi! Mấy đêm nay làm gì hả?”

      “Chỉ là nhúng tay vào tí việc tiện giết kẻ. Ta muốn nương tử bình an sinh nở gặp nguy hiểm. bất cứ nguy hiểm nào!” An Nguyệt Quân nghiêm mặt trả lời, óc nhớ lại từng lần nàng bị thương mà tim đau đớn. Kẻ nào dám làm nàng đau, gặp thần giết thần, gặp ma sát ma!

      Tiện giết? Giết người mà cũng tiện thể vậy được? Cong môi, Diệp Khê Thiến vô thức cầm miếng bánh lên ăn. Vị ngọt của bánh sánh nổi vị ngọt trong lòng.

      “Tiểu Tuyết, lấy thêm đĩa bánh khác. Nương tử của ta ăn hết rồi.” oang oang như sợ người cách ba dặm nghe, đặc biệt nhấn mạnh ở chữ “thêm”.

      Vì vậy miếng bánh cắn dở bên môi Diệp Khê Thiến tức phóng về phía .

      Chương 102: Nhược Hàm xuất


      Nháy mắt, nửa tháng trôi qua, Tử Nguyệt vương triều vẫn náo nhiệt phồn hoa trong yên bình. ngày, thiên tử Tử Nguyệt vương triều Tử Hạo hạ Hoàng bảng: công chúa út Nhược Hàm của Khải quốc trong hai ngày tới đến kén rể, nam tử chưa lập gia đình đều có thể tham gia.

      *Hoàng bảng: cáo thị do vua ra

      Hoàng bảng ra kinh hãi cả Tử Nguyệt vương triều. Chuyện Tử Nguyệt vương triều cống nạp Khải quốc từng rùm beng phen rồi, chưa bao lâu lại đến cái chuyện chẳng ai tưởng tượng nổi này, nam nhân Khải quốc chết hết rồi à? Sao có thể! Chả lẽ công chúa rất xấu? Đâu có, nghe bộ dạng rất kiều diễm đáng .

      Mặc dù lòng dân đầy thắc mắc nhưng ai ngu mà phản đối. Gả cho công chúa thành phò mã đó, ai chẳng muốn? Vì vậy thanh niên trai tráng tuấn tú tài giỏi ở Tử Nguyệt vương triều đều nhao nhao hết lên, ngỏng cổ mong chờ vị công chúa Khải quốc nọ đến.

      Tuy nhiên phải thanh niên nào cũng nhao nhao. Trong Lạc phủ, Lạc Vũ nâng ly trà lên rồi mãi uống, mắt thoáng kinh ngạc lẫn ngẫm nghĩ, cất cao giọng: “Ngươi Nhược Hàm đến kén rể?”

      “Vâng.” Gã thị vệ cung kính cúi đầu xác nhận.

      “Nhược Hàm muốn hay do bệ hạ ra thánh chỉ?”

      “Thần ạ, bệ hạ vừa hạ Hoàng bảng hôm nay.”

      Lạc Vũ cau mày, ánh mắt sắc bén. Sai ở đâu? Chuyện lớn dường này của Tử Nguyệt vương triều mà y hay? Rốt cuộc sai ở đâu? Chẳng lẽ y điều khiển được Tử Hạo nữa? , thể nào, quan sát kỹ lắm rồi, đâu có gì khác lạ. Vậy là do Nhược Hàm xin?

      Càng nghĩ càng thấy đúng, Lạc Vũ đặt ly trà xuống, nâng mắt gọi: “Bay đâu, thay y phục, ta muốn vào cung.”

      Thay xong quan phục, Lạc Vũ lập tức . Tại ngự thư phòng Hoàng cung, Tử Hạo trầm ngâm trước mật thư long án chốc rồi bỗng cười khổ. Y còn chưa tính tới mà lập kế hoạch kín kẽ. Thậm chí y chưa hành động xong rồi. Khó trách Diệp Khê Thiến hề do dự chọn . đủ khả năng bảo vệ nàng. Bảo vệ hoàn hảo cách vô điều kiện.

      Tử Hạo vò mật thư trong lòng bàn tay, mở ra, nó thành bột bay theo gió.

      “Bệ hạ, Lạc Tể tướng cầu kiến.”

      Thái giám vừa dứt lời, Lạc Vũ như cơn lốc lao vào. Tử Hạo tức khắc mặt dại ra như gỗ.

      “Ai hạ Hoàng bảng?” Lạc Vũ hỏi thẳng.

      “Ta.” Câu trả lời máy móc, sâu trong mắt thoáng hận ý.

      Con ngươi Lạc Vũ chợt loé. Y cứa ngón tay cho máu chảy ra, đưa đến mũi Tử Hạo. Hồi lâu, y hài lòng cười. Hay lắm, chưa giải, có máu của y sao có thể giải cổ được.

      Y đột ngột túm cổ áo Tử Hạo, mắt hung hãn, tàn ngược gằn hỏi: “Ai cho ngươi hạ Hoàng bảng?”

      “Tử Ngạo đề nghị, để Tử Nguyệt vương triều và Khải quốc giao hảo trọn đời.” Tử Hạo đẫn đờ đáp, mặt hệt khúc gỗ biểu cảm.

      Lạc Vũ chậm rãi thả Tử Hạo ra ngẫm nghĩ lời y. Vậy nên Lạc Vũ phát ánh mắt thâm độc khinh bỉ của Tử Hạo: ngươi đáng đời lắm!

      Hai ngày sau, trong chào đón của dân chúng, đoàn rước công chúa Nhược Hàm vào thành. Ai nấy ngẩn ngơ, đồ trong tay rơi đầy đất. Đoàn rước dài, đằng đầu là thị vệ dẫn đường, đằng sau là la liệt đồ cười: phỉ thuý, mã não, trân châu, vàng bạc động lòng người. Đồ cười nhiều thế ai động lòng?

      Ngồi ngay ngắn sau màn mỏng, Nhược Hàm mi dài cong cong, mắt to long lanh tựa mặt hồ ban trưa, hai má hồng ửng, tóc đen mượt dài vấn thành búi cố định bằng trâm vàng, hai bên mai thả tự nhiên. Tiểu mỹ nhân nụ cười tươi tắn, mắt đen lúng liếng đảo cách tinh quái. Hiển nhiên công chúa này ngoan ngoãn như vẻ ngoài. Y phục hồng nhạt mờ ảo khiến nam nhân ai thấy đều si mê, than thở trần đời sao có người con đáng ngưỡng mộ thế.

      Mỹ nhân giàu có, thuộc về mình tốt quá!

      Xe ngựa tiếp tục , trong chứng kiến của dân chúng tiến vào cung.

      Đến điện Kim Loan, Nhược Hàm xuống xe vào, bước nở hoa, hương thơm ngan ngát. Nàng ta tới quỳ trước Tử Hạo. “Nhược Hàm, công chúa Khải quốc, khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

      Tử Hạo vô cảm nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm vương giả trời sinh. Y cứng nhắc nhưng chưa đến nỗi lạ : “Bình thân.”

      “Tạ ơn bệ hạ.” Nhược Hàm đứng dậy.

      “Công chúa đường xa mệt nhọc, trước mời về điện nghỉ ngơi.” Mắt Tử Hạo nhìn Nhược Hàm chuyển động ngừng, sợ nàng ta phạm gì nên chặn lời.

      Nhược Hàm ngẩn ra rồi đoan trang khom gối, thừa lúc cúi mặt chu miệng vẻ muốn lắm, đáp: “Tạ ơn bệ hạ.” Ngẩng lên, mặt trở về là công chúa đoan trang dịu hiền.

      Ra ngoài, tìm nơi kín đáo, Nhược Hàm to mắt quan sát xung quanh lần nữa, thấy có ai bèn cởi lớp hoa phục sang trọng người, chỉ chừa cung trang đơn giản màu trắng. Nàng ta cuộn hoa phục giấu vào đám cỏ, sau đó vui vẻ nghịch ngợm phóng .

      Đến ngự hoa viên, Nhược Hàm bị mê hoặc bởi biển hoa. Và giữa biển hoa mê hoặc đó có nam tử vận trường sam trắng, thấy mặt nhưng nhìn lưng thôi cũng ngời ngời khí chất. Y xoay lưng, tim Nhược Hàm đánh thịch. Mặt mũi như tạc, dịu dàng như ngọc, đôi mắt thâm thuý hiền hoà, quá tuấn mỹ song mang cho đối phương cảm giác yên lòng.

      Y cũng phát người đến, từ xa bước lại khiến tim Nhược Hàm nhảy theo mỗi bước chân y, cặp mắt dám nhìn thẳng, má rực lên như cháy.

      Nàng ta ngẩng đầu, y trước mặt.

      “Ngươi là cung nữ ở đâu? Tên gì?” Giọng y mượt như nhung, rất êm tai.

      “Ta… ta…” Nhược Hàm bối rối lắp bắp, hồi lâu được, mặt đỏ càng đỏ, rất đáng .

      “Ha ha ha…” Nam tử cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp dịu dàng trấn an: “Đừng vội. Ta là Tể tướng Tử Nguyệt vương triều, Lạc Vũ. Còn ngươi?”



      Tại Nguyệt gia bảo, Diệp Khê Thiến dựa vào ghế, hỏi An Nguyệt Quân ở bên bóc nho cho mình ăn: “Nghe công chúa Khải quốc tới mình kén rể. Công chúa trông thế nào nhỉ?”

      An Nguyệt Quân ngẩng dừng. “Chẳng biết.”

      nghĩ có phải đẹp lắm ?” Diệp Khê Thiến hào hứng tiếp. Trước kia xem phim công chúa đều là hàng giả, nay hàng ngay sát đây. Nhưng nàng ngó bụng mình, thở dài.

      đâu.” An Nguyệt Quân bắt đầu đút nho lột sạch vỏ cho nàng, vui vẻ bận rộn, lơ đãng đáp.

      “Sao biết chứ?” Diệp Khê Thiến liếc , mở miệng ăn nho do đút, đột nhiên đỏ mặt gắt: “Bỏ tay ra!”

      Ngón tay An Nguyệt Quân dùng dằng trong miệng nàng chịu rời, lúc này cố vờn cái lưỡi hồng của nàng, mắt đen sâu hoắm, dung nhan tuyệt thế ửng hồng, yết hầu vô thức chuyển động, cả người toát hơi thở tình dục.

      Diệp Khê Thiến bó tay mặt cũng hồng rực. Tên này động dục chả bao giờ lựa thời! Nàng nheo mắt nguy hiểm, lúng búng : “Có bỏ ra hay ?”

      An Nguyệt Quân say sưa đâu thủng lời nàng, lâng lâng lắc đầu: “…”

      bỏ? Diệp Khê Thiến chớp mắt. Vậy đừng trách nàng! Nàng cắn răng đớp lấy ngón tay làm bậy.

      Tiếng kêu thảm thiết: “Á!”

      An Nguyệt Quân đáng thương rụt về, mặt đáng nhăn nhó. Ngón tay hằn dấu răng, xem ra Diệp Khê Thiến dùng hết sức. mập mờ liếc nàng rưng rưng: “Nương tử, nàng muốn đánh dấu lên người ta cũng được nhưng nên đánh chỗ khác chứ…”

      “Cút ra!” Diệp Khê Thiến cười híp mắt véo má gào. Nếu nàng cử động mạnh được nàng cho thêm cái đạp rồi.

      “Nương tử, nàng có muốn thấy nữ nhân đó ?” Óc An Nguyệt Quân loé lên, quay qua cười nịnh nọt.

      “Ai cơ?” Diệp Khê Thiến lúc đầu ngẩn ra, ngay sau hiểu ý gật mạnh đầu: “Muốn chứ!”

      Dứt lời, An Nguyệt Quân thấy tăm hơi. Rất nhanh, trở lại với bức hoạ giơ trước mặt Diệp Khê Thiến. “Nương tử, đây là công chúa Khải quốc.”

      Người con kiều duyên dáng đập vào mắt, Diệp Khê Thiến khỏi xuýt xoa: “Đẹp quá, quả nhiên là mỹ nhân.” Giọng giấu hâm mộ.

      “Nương tử, người này đẹp nương tử đẹp hơn gấp bội.” mặt là nụ cười nịnh nhưng lời hết sức chân thành.

      “Bớt nịnh .” Diệp Khê Thiến trợn mắt, ngắm ngắm lại bức hoạ, đột nhiên nhướng mày đổi mặt, đùng đùng véo má An Nguyệt Quân hỏi: “Sao có hình ta? Để tối lén ngắm hả?!”

      Dĩ nhiên, nàng ghen.

      An Nguyệt Quân lắc đầu quầy quậy, dám động, hề hề giải thích: “Nương tử ta có! Có ngắm cũng ngắm hình nàng, nàng ta xấu thế ngắm làm gì, ai thèm ngắm?”

      Diệp Khê Thiến cầm bức hoạ run lên, u tra xét: “Vậy cái này là sao?”

      “Nương tử, đây là cho kẻ khác, tuyệt phải ta. Ta chỉ thích ngắm nương tử.” An Nguyệt Quân sốt sắng giải thích, sợ nương tử giận cả đời thèm ngó ngàng nữa.

      “Cho ai?” Diệp Khê Thiến nheo mắt.

      biết.” An Nguyệt Quân đáp, thấy nàng vẫn nhìn mình căm tức và nghi ngờ đành tiếp: “Cho cái tên đáng ghét kia, tin nương tử hỏi . Tuy nhiên ta để hai người gặp nhau đâu.” Về cuối trong lời đậm vị chua lẫn uất ức.

      “Tề Thiên Phóng?” Có vẻ ghét y, đến tên cũng chả muốn nhắc tới.

      “Ừm.”An Nguyệt Quân bất đắc dĩ đồng tình, song cũng nở nụ cười, hề hề ngọt ngào: “Nương tử vừa ghen kìa. Nương tử vừa ghen đó…”

      định mấy lần nữa? Cuối cùng, Diệp Khê Thiến nhịn nổi nữa: “Câm miệng!”
      Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @michellevn: mừng nàng trở lại. Cho ta hỏi lịch post của truyện này với, ta chờ lâu quá mới thấy chương mới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :