1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 93: Phản kích

      Sau chuyện Thi Tiêu An, An Nguyệt Quân ngày càng cảnh giác. Việc ăn uống, quần áo, đồ dùng của Diệp Khê Thiến đều do đảm nhiệm. chẳng hề phiền, trái lại còn rất vui.
      Ngày trôi, bụng Diệp Khê Thiến mỗi lúc lớn. Cơ thể căng phồng hệt trái bóng làm nàng di chuyển rất khó khăn, vài bước là thở hồng hộc. Hơn nữa, nàng ngủ suốt ngày, nhiều khi hai người còn chưa trò chuyện được gì nàng thiếp mất rồi. An Nguyệt Quân chỉ đành rầu rầu ngắm nàng ngủ, mắng thầm tên nhóc láo lếu chưa ra đời kia. Dần dần, đôi mắt ngắm nàng từ trong sáng trở nên thèm thuồng. … muốn. Muốn lắm! Nhưng ngó cái bụng tròn vo của nàng, liền lập tức ủ rũ.
      ngày, An Nguyệt Quân bỗng ào đến trước Diệp Khê Thiến, hưng phấn mở to cặp mắt sáng ngời, hô: “Nương tử, ta nghĩ xong rồi! Ta nghĩ xong rồi!”
      “Nghĩ gì?” Diệp Khê Thiến vừa lật sách vừa thuận miệng hỏi lại. nàng chẳng tiện cử động, chỉ có thể ngồi đọc sách giết thời gian. Trước nàng được dạy Thi nhi dạy cho kha khá chữ, giờ đọc sách cũng đọc được rồi.
      An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến hề đặt chú ý lên mình bèn hậm hực giật sách của nàng, chu môi. “Nương tử, sách hấp dẫn hơn ta à?”
      Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu. Thế cũng ghen? Liếc gò má trắng hồng của , nàng ngứa tay véo lấy nó, xoa xoa, cười đáp: “Ừ, dĩ nhiên.”
      “…”An Nguyệt Quân mím môi, rưng rưng ngước nhìn Diệp Khê Thiến, mặt viết : giận nương tử rồi đó!
      nghĩ xong gì vậy?” Diệp Khê Thiến thầm than thở, lảng sang chuyện khác. Ôi, cứ thế này sau khi sinh, chẳng lẽ nàng phải quản đến hai đứa con nít?
      An Nguyệt Quân lắc đầu, khanh khách dính lại gần Diệp Khê Thiến, cho nàng nghe: “Nương tử, tên con chúng ta, ta nghĩ xong rồi. Là An Ái Thiến.” Vẻ mặt hả hê như vừa khiến ai cảm động lắm.
      “… Con trai?” Khoé môi Diệp Khê Thiến có dấu hiệt co giật, tuyệt chả cảm động với cái tên của .
      “Con ! Ta ứ thèm con trai. Con trai giành nương tử mất, ta ứ thèm!” An Nguyệt Quân cau mày bĩu môi, cách ghét bỏ. Sau đó, giống đứa trẻ chờ người lớn thưởng, nở nụ cười mong đợi, hỏi lại: “Nương tử, tên này hay đúng ? Phu quân nghĩ mãi mới ra đấy.”
      “…” Nghĩ mãi mới ra được cái tên đó? Hay! Hay lắm! Bộ tưởng mình muốn con gì nàng đẻ ra con đó cho chắc?
      Diệp Khê Thiến câm nín ngó An Nguyệt Quân, sau đó nhặt quyển sách bị ném lên chuẩn bị đọc tiếp. Tuy nhiên nó lại bị giật , quẳng cách thương tiếc ra ngoài cửa, tạo đường cong mỹ miều giữa trung, cuối cùng thân thương hôn ụp lên mặt Tiểu Tuyết đương bê khay thức ăn vào Thấm Tuyết các. Tiểu Tuyết chẳng dám than, đặt thức ăn lên bàn, ấm ức nhặt quyển sách, lui ra. Ai muốn có kết cục tương tự quyển sách này chứ!
      Tay An Nguyệt Quân xuất cây ngân châm. thử từng món ăn , vẻ mặt tối sầm khi phát ngân châm biến đen.
      “Người đâu? Dẫn Tiểu Tuyết tới đây.” An Nguyệt Quân lạnh lùng hạ lệnh, đáy lòng lại thoáng thở phào, nắm đấm khẽ run, tự nhủ may mình cẩn thận, nếu nương tử
      Rất nhanh, Tiểu Tuyết bị hạ nhân dẫn tới. nô tỳ sợ sệt quỳ sụp dưới đất, trông bộ dạng tối tăm của An Nguyệt Quân mà phát run. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cơm hợp khẩu vị bảo chủ, phu nhân?
      “Có phải ngươi hạ độc vào thức ăn ?” An Nguyệt Quân vô cảm hỏi.
      Tiểu Tuyết ngây người, trợn mắt, mất lúc mới kịp phản ứng, lắc đầu lia lịa, lắp bắp biện minh: “Bảo… bảo chủ… nô tỳ thề, nô tỳ dám… Phu nhân… Xin phu nhân tin nô tỳ, nô tỳ tuyệt bao giờ hại phu nhân…”
      An Nguyệt Quân vứt cây ngân châm xuống đất cho Tiểu Tuyết nhìn. “Vậy ngươi giải thích vật này thế nào?”
      “Nô tỳ biết… Nô tỳ biết… phải nô tỳ…” Tiểu Tuyết chỉ biết lắc đầu, trông gương mặt kinh khủng hệt Diêm La kia liền nhớ tới mấy lời đồn từng xôn xao trong đám hạ nhân. Nghe bảo chủ giết người chớp mắt, nghe bảo chủ ăn thịt người, nghe bảo chủ thích xé cơ thể nạn nhân ra từng mảnh, nghe ánh mắt bảo chủ có thể giết người… Càng nghĩ càng sợ, toàn thân Tiểu Tuyết run bần bật.
      “Thế sao ngươi còn run? Chột dạ?” An Nguyệt Quân ngó Tiểu Tuyết khóc rũ rượi mà chả hề thương tình.
      Tiểu Tuyết len lén nhìn An Nguyệt Quân, thấy con ngươi giật giật bèn sợ quá khai tuốt: “Nô tỳ nghe bảo chủ thích móc mắt, ăn thịt người, xé cơ thể nạn nhân ra từng mảnh…” Tiểu Tuyết khóc đến nỗi cả người nấc run nhưng vẫn dám bật thành tiếng.
      Cả phòng lạnh toát. An Nguyệt Quân vẻ mặt u ám định mở miệng đột nhiên tràng cười cắt ngang . ngoảnh lại trông người cười nắc nẻ, đáy mắt hoá dịu dàng, mím môi kêu: “Nương tử.”
      Diệp Khê Thiến cười đủ liền khoái chí hỏi ngược An Nguyệt Quân: “Quân, móc mắt, ăn thịt người khi nào vậy? Sao em chưa từng thấy?”
      Câu cú tuy sặc mùi bạo lực nhưng có tác dụng xoa dịu khí trong phòng. An Nguyệt Quân đáng thương đính chính: “Nương tử, nào có, ta chỉ thích ăn nàng.”
      Diệp Khê Thiến đỏ mặt táng cho cú. Chuyện phòng the mà dám oang oang trước đám đông thế à!
      An Nguyệt Quân xuýt xoa chỗ bị đánh, song thực chất rất vui. Bị người khác nhắc đến quá khứ giết chóc của mình, dù là ngay trước mặt nương tử, giờ đối với chẳng khác gì nước chảy mây bay rồi. có nàng. hiểu ban nãy nàng cố ý đùa như vậy cũng là vì sợ khó chịu. Có nàng tốt! Nương tử của !
      việc chuyển biến khiến Tiểu Tuyết đờ đẫn. Dáng vẻ dịu dàng, ngốc nghếch này của bảo chủ khác hoàn toàn với lời đồn mà!
      Diệp Khê Thiến cười híp mắt bảo Tiểu Tuyết: “Được rồi, được rồi, đứng lên .”
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân chen vào phản đối.
      “Nếu nhờ bé này con chúng ta chả còn rồi. Hơn nữa, buộc tội bé chỉ bằng cây ngân châm là rất vô lý. Hãy tìm thêm chứng cứ thuyết phục .” Diệp Khê Thiến nhàng phân xử đồng thời liếc Tiểu Tuyết ngây ngô bên cạnh. Nàng có hảo cảm với bé này, mong rằng để nàng thất vọng.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân vẫn yên tâm.
      tin em ư?” Diệp Khê Thiến cười cười.
      An Nguyệt Quân suy nghĩ rồi gọi: “Dương Hoà.”
      “Vâng, bảo chủ.” Dương Hoà nhanh nhẹn bước vào.
      “Lập tức điều tra kỹ việc này. Bất cứ ai liên quan đều phải tra khảo cho kỹ.” An Nguyệt Quân hạ lệnh xong, quay qua Tiểu Tuyết: “Ngươi đến Mai Thanh các.”
      Tiểu Tuyết hiểu chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu. “Vâng ạ.”
      Diệp Khê Thiến vốn định phản đối nhưng sau khi nghĩ kỹ thấy vậy cũng tốt. xử lý thế là rộng lượng, thoả đáng lắm rồi. Sau khi mọi người lui ra, An Nguyệt Quân cau mày. ngón tay khẽ vuốt vầng trán nhăn tít của .
      đó, nhăn nữa thành ông già bây giờ.”
      “Sao nào? Dù ta thành ông lão nương tử vẫn thương ta đấy thôi.” An Nguyệt Quân vô cùng tự tin.
      “Da mặt dày hơn cả tường thành.” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười.
      “Đúng vậy chứ? Đúng ?” Mở to mắt chờ đợi.
      “… Ờ, đúng.”
      Đêm.
      Diệp Khê Thiến ngủ rất sớm, An Nguyệt Quân thời thời khắc khắc canh bên cạnh, bước rời.
      Bỗng cửa mở, Dương Hoà vào, thầm với An Nguyệt Quân: “Bảo chủ, thuộc hạ điều tra, trong bảo có gì khác thường.”
      “Sao lại vậy?” An Nguyệt Quân hỏi khẽ lại.
      “Tuy nhiên…” Dương Hoà lấy tấm lệnh bài từ trong ngực áo dâng lên. “Bảo chủ, vật này do Lý đại nương phòng bếp đưa cho thuộc hạ. Bà ấy bảo phát nó ở cửa bếp.”
      An Nguyệt Quân nhận lấy, xem xét, ánh mắt rét căm, quanh thân vần vũ sát ý, trầm giọng: “Vương Thiên, Lạc phủ, kẻ này là ai?”
      Dương Hoà giải thích: “Là thân tín của Lạc Tể tướng ạ.”
      “Lạc Vũ!” An Nguyệt Quân căm hận gằn từng tiếng buốt xương.
      “Bảo chủ, thuộc hạ cho rằng nếu là thân tín của Lạc Tể tướng thể khinh suất đánh rơi lệnh bài thế này được. Thân tín Lạc Tể tướng võ công hề yếu đâu ạ.”
      An Nguyệt Quân trầm ngâm lát rồi bảo: “Đúng lắm. Tuy nhiên đây là lệnh bài của Lạc phủ, chuyện này chắc chắn dính líu tới chúng.”
      “Bảo chủ, sao đây ạ? Vấn đề liên quan đến triều đình, tuyệt thể giải quyết qua loa.” Dương Hoà phân vân: “Càng rắc rối là gần đây trong triều rất loạn, Hoàng thượng lại hành lạ lùng.”
      “Lạ thế nào?” Con ngươi An Nguyệt Quân lay động.
      Dương Hoà thở dài, quả nhiên bảo chủ mù tịt. Dạo này trừ phu nhân, đúng là chả chứa gì khác trong đầu nữa. Dương Hoà đành giải thích: “Đầu tiên là chưa hỏi ý quần thần đổi Tể tướng. Tiếp theo là quyết định ký hiệp ước hữu nghị lâu dài với Khải quốc và tiến cống cho họ – nước hơn mình, há chẳng phải tự hạ thấp bản quốc sao ạ?”
      An Nguyệt Quân nghe, mắt sáng rực, môi nhếch , bảo: “Mai dán bố cáo thế này cho ta: Dương Nhược Nhi ở Nguyệt gia bảo.”
      “Ai là Dương Nhược Nhi ạ?” Dương Hoà buột miệng.
      “Cứ làm .” An Nguyệt Quân muốn giải thích nhiều.
      Dương Hoà tự hiểu, hỏi nữa. Lão lui xuống. An Nguyệt Quân gác bút lông, ra cửa, gọi: “Tinh Ảnh.”
      bóng đen chớp nhoáng. “Có thuộc hạ.”
      An Nguyệt Quân mấy câu, Tinh Ảnh kinh ngạc mở lớn mắt, sau đó liền gật đầu. “Thuộc hạ tuân lệnh.” Dứt lời, bóng người mất tăm.
      An Nguyệt Quân lại trở vào, đóng cửa, đáy mắt lấp loé phấn khích. Lạc Vũ, chờ đấy! Lần này trả đủ y cả vốn lẫn lời!
      Hôm sau, An Nguyệt Quân mè nheo đòi đút cơm cho Diệp Khê Thiến. Mặc dù nàng từ chối rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn thua . Thôi, có người hầu tội gì hưởng? Mặc .
      Chợt An Nguyệt Quân nhếch môi. Tới rồi.
      người ập vào, tóc bạch kim tung bay, gương mặt đẹp như tượng tạc tràn ngập bực bội. Y hung tợn đập bàn, quát hỏi: “Nhược Nhi đâu?”
      An Nguyệt Quân tiếp tục đút cơm, lạnh nhạt liếc y cái. “Đừng doạ nương tử của ta.”
      “Ngươi…!” Tề Thiên Phóng tức muốn banh họng nhưng thể làm gì. Y ngó An Nguyệt Quân thong thả đút từng miếng từng miếng cho nương tử mình, nheo nheo mắt. “ sợ ta hạ độc à?”
      “Nếu dám thấy ta đâu.” An Nguyệt Quân bình thản.
      Tề Thiên Phóng cứng họng. sai, Nhược Nhi vẫn trong tay . Tên này thuộc loại dù bị đe doạ cách mấy cũng luôn giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ khi liên quan đến Thiến Thiến mới khác thôi. Tuy nhiên, cách đây lâu, y còn từng may mắn tận mục vẻ mặt hiếm có của mà.
      “Trước vất vả nhịn nửa tháng, kết quả giờ Thiến Thiến lại có tin vui. chắc ngươi khổ sở lắm nhỉ?”
      An Nguyệt Quân vờ điếc, song nếu nhìn kỹ, có thể thấy được ức chế lẩn khuất trong mắt .
      Bữa cơm kéo dài lâu lâu.
      Lúc Tề Thiên Phóng định chuyện An Nguyệt Quân lại đỡ Diệp Khê Thiến vào phòng, lên giường. Hai người trò chuyện lâu ơi là lâu, Diệp Khê Thiến mới chìm vào giấc ngủ. Bấy giờ, mới chịu quay ra, liếc Tề Thiên Phóng cái rồi thẳng ra ngoài.
      Tề Thiên Phóng theo . Cửa khép.
      “Nhược Nhi đâu?” Vừa khỏi cửa, Tề Thiên Phóng lại hỏi dồn.
      kẻ đầu óc mụ mẫm, ngươi chữa được ?” An Nguyệt Quân trả lời nẻo.
      “Được.” Tề Thiên Phóng ngẫm nghĩ rồi gật.
      “Nếu ngươi chữa khỏi cho kẻ đó, ta cho ngươi biết ta ở đâu.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt ra điều kiện.
      “Ta đồng ý.” Tề Thiên Phóng vừa nghe tức buột miệng, ghét bỏ nhíu mày. Sao y phải nghe lệnh chứ! Tuy nhiên sau khi suy nghĩ, y đành cắn răng. “Khoan, ta đồng ý. Bao giờ?”
      “Ta báo sau.” An Nguyệt Quân gật đầu, dứt lời liền toan trở lại phòng. Song Tề Thiên Phóng vẫn kịp bồi câu: “Trông ngươi cố gắng đấy. Khoảng năm tháng rồi nhỉ? Bụng Thiến Thiến lớn vậy, rất có thể là sinh đôi. Hoặc nhiều hơn.” Tề Thiên Phóng cốt để chọc An Nguyệt Quân, nhưng bên trong cũng chứa ngưỡng mộ. Y và Nhược Nhi còn chưa có…
      Bàn tay đẩy cửa của An Nguyệt Quan hơi khựng. đáp, vào trong.
      Đóng cửa, đến bên giường chu môi, ngó bụng nương tử mình, nhớ lại lời vừa rồi của Tề Thiên Phóng.
      Sinh đôi? Ứ thèm. Nương tử chỉ của mình , chỉ của mình thôi.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: Lấy máu

      Đêm, giờ hợi.
      *giờ hợi: 9 giờ đến 11 giờ đêm
      Tề Thiên Phóng điên tiết về Mai Thanh các, rủa thầm tên khốn kia rốt cuộc giấu Nhược Nhi chỗ nào mà y lục tung cả Nguyệt gia bảo lên thấy. Đáng chết! Mở cửa, y giật mình trông An Nguyệt Quân ngồi cạnh bàn lẳng lặng thưởng trà. Phòng thắp nến, tối om. Bóng trăng mộng ảo đổ xuyên khung cửa sổ, ánh vào con ngươi tà khôi lấp lánh giữa màn đêm.
      *tà khôi: tà và tinh khôi
      “Hết hồn!” Tề Thiên Phóng càu nhàu tới ngồi cạnh An Nguyệt Quân.
      An Nguyệt Quân lạnh nhạt liếc y. “Bắt đầu thôi.”
      Tề Thiên Phóng mất mấy giây mới hiểu được lời . “Rồi. Ở đâu?”
      “Hoàng cung.”
      An Nguyệt Quân ngắn gọn, Tề Thiên Phóng cố giấu nỗi kinh ngạc, gật đầu. Nháy mắt, hai người thấy tăm hơi.
      Hoàng cung.
      Tử Hạo phê duyệt tấu chương mà bút trong tay hề động. đúng hơn là toàn thân y đờ ra hệt bức tượng, chả có phản ứng gì cả. Xung quanh ai chú ý tới vẻ đáng ngờ này của y. Hoặc giả cũng có, nhưng tên thái giám tâm phúc bị mua chuộc mất rồi. Nhờ vậy, đến giờ vẫn chưa có ai phát y bị sao.
      Bỗng cửa cung có bóng người.
      “Ai?!” Tử Hạo đờ đẫn ngẩng đầu, quát cách máy móc.
      An Nguyệt Quân ra hiệu cho Tề Thiên Phóng. Y cau mày lên trước, điểm huyệt câm của Tử Hạo, bắt mạch, xem xét hồi lâu rồi quay lại bảo: “ bị hạ cổ độc.”
      “Giải được ?” An Nguyệt Quân hỏi lại.
      “Loại cổ này chi phối tâm trí người trúng cổ bằng máu kẻ hạ cổ. quá ba năm, người trúng chắc chắn thất khiếu chảy máu mà chết. Hơn nữa, nó còn khiến sinh mệnh kẻ hạ cổ và người trúng cổ tương thông.” Tề Thiên Phóng cau mày giải thích.
      *thất khiếu (bảy lỗ) gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
      “Sinh mệnh tương thông?” An Nguyệt Quân lẩm bẩm, mặt biến sắc, đáy lòng nổi cơn thịnh nộ. Lạc Vũ!
      “Ừ. Muốn giải, phải có máu kẻ hạ cổ. Nửa bình là đủ. Mà ai to gan dám hạ độc Hoàng đế vậy?” Tề Thiên Phóng thuận miệng hỏi.
      Khoé môi An Nguyệt Quân nhếch lạnh. lạnh lùng đáp: “Giờ này, ngày mai, ta đưa ngươi máu.” Máu kẻ hạ cổ? Ha, quá đơn giản!
      Tề Thiên Phóng gật đầu. Cả hai lại chớp mắt thấy bóng dáng. Họ đến và như làn khói, chẳng ai để ý, chẳng ai phát .
      Sáng sớm hôm sau.
      An Nguyệt Quân mở mắt, tay tự động vuốt bụng Diệp Khê Thiến, bĩu môi lầm bầm: “Sinh đôi? đủ lắm rồi! Ghét! Ghét!”
      Diệp Khê Thiến tỉnh thấy tự kỷ mình, buồn cười hỏi: “ sao vậy?”
      “Nương tử, chúng ta sinh thôi, nhé?” An Nguyệt Quân nũng nịu dò hỏi.
      “À…” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười trông vẻ trẻ con của . Sinh thôi? Thế chẳng lẽ sinh hai nhét đứa lại vào bụng? “Ai bảo cần mẫn cho lắm vào.”
      An Nguyệt Quân liếc mắt đưa tình với nàng. “Tại nương tử ăn ngon quá, ta nhịn nổi chứ bộ.” áp sát cổ nàng hít hà, bám dính hệt chú mèo con. “Nương tử, nàng thơm quá…”
      “Ừ.”
      “Nương tử, buổi trưa ta phải ra ngoài, nàng được lung tung đâu đấy, ta sai Dương Hoà canh ở ngoài rồi. Tề Thiên Phóng cũng tới. Còn nữa, được ăn linh tinh. Và tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối được liếc Tề Thiên Phóng dù chỉ cái nhé! Coi như khí là được!” An Nguyệt Quân dặn dò cẩn thận, cuối câu còn rất nhấn mạnh.
      “…” Diệp Khê Thiến câm nín ngó .
      “Nương tử, đồng ý mà.” An Nguyệt Quân mở to cặp mắt long lanh.
      “… Rồi.” Tên này… đúng là biết tận dụng ưu thế của mình!
      Khuôn mặt mới rồi còn mếu máo lập tức xán lạn. “Nương tử, tuyệt đối được để ý đâu đấy! Nàng đồng ý với ta rồi đấy!”
      Buổi trưa, Lạc phủ.
      Giờ là lúc dùng bữa. Lạc Vũ thoải mái hớp canh trân châu mỹ nhân kề cận dịu dàng đút cho. Ngoài cửa, tên hạ nhân bổ sấp bổ ngửa lao vào. Lạc Vũ phất tay ra hiệu cho mỹ nhân lui, khó chịu hỏi: “Chuyện gì mà hoảng hốt?”
      “Đại nhân, ngoài… ngoài… có kẻ… xông vào…” Tên hạ nhân há miệng ngáp ngáp mãi mới được vài chữ.
      Lạc Vũ cười khinh bỉ. “Chuyện cỏn con vậy cũng bẩm ta? Thị vệ để làm cái gì?!”
      “Đại nhân… tên này kinh khủng lắm. Trông hệt thiên tiên, trường kiếm vung nhát là mọi thứ nát vụn, may là chưa hề giết ai cả.” Tên hạ nhân càng càng run lẩy bẩy.
      “Trường kiếm?” Theo lời tên nô tài miêu tả chỉ có thể là . Nhưng đâu dùng kiếm bao giờ? Rốt cuộc là ai?
      Nghĩ chưa ra đáp án người đến. Bạch y tung bay, tóc dài xoã tung, xinh đẹp tuyệt thế, mị hoặc phong hoa, tay là trường kiếm, đúng là An Nguyệt Quân.
      “Ngươi tới làm gì? Tới nộp mạng à?” Lạc Vũ nhếch môi ra vẻ tự nhiên.
      An Nguyệt Quân đáp, nhấc kiếm đâm tới. Lạc Vũ cười tự tin tiếp chiêu. Đường kiếm loe loé, sắc bén, biến hoá nhưng vẫn rất ưu nhã. Hồi lâu, An Nguyệt Quân nheo nheo mắt, mất kiên nhẫn, vung mạnh kiếm. Lưỡi kiếm bén cắt ngọt da thịt, máu trào ra.
      Bọn nô bộc hô hoảng: “Đại nhân!”
      Ngực Lạc Vũ toé máu, máu chảy thành suối. An Nguyệt Quân nhếch môi nhận xét cách rợn óc: “Tốt lắm.”
      Lạc Vũ cũng yếu thế. Y cười lạnh, chỉ ngực mình khiêu khích: “Đâm tiếp . Tử Nguyệt vương triều tong, mạng nương tử nhà ngươi cũng tong. Cho ta có thêm vài bằng hữu cùng xuống hoàng tuyền.”
      An Nguyệt Quân liếc con người quỷ quyệt ấy, vô cảm thu kiếm, lạnh lùng xoay lưng rời . chả sợ gì, nhưng hễ là chuyện liên quan đến nương tử, sợ. Dù biết nàng vẫn ổn, vẫn sợ. Dẫu sao mục đích cũng đạt được. Từ giờ mới là mở màn cho tiết mục đặc sắc khác.
      Từng này máu kiếm hẳn là đủ.
      Lạc Vũ nắm chặt hai quả đấm, căm tức nhìn theo bóng lưng An Nguyệt Quân. Mối thù ngày hôm nay, ngày khác y trả đủ!
      Nguyệt gia bảo.
      Bước vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân ức chế ngó nương tử của mình cười với Tề Thiên Phóng. phăm phăm chen ngang họ, móc lọ sứ ném cho Tề Thiên Phóng, lệnh thẳng: “Ngươi cút được rồi.”
      “Đây là…?” Tề Thiên Phóng mở nắp lọ liền ngửi thấy mùi máu tanh.
      “Ngươi cút được rồi.” thèm nhìn Tề Thiên Phóng, An Nguyệt Quân lặp lại lần nữa.
      Tề Thiên Phóng nào chịu rút êm như thế. Y đổi giọng thân tình với Diệp Khê Thiến: “Thiến Thiến, trò chuyện với vui.”
      Diệp Khê Thiến chẳng hề để tâm tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai nam nhân, gật đầu, hùa theo: “Ha ha ha, tôi cũng vậy.”
      Từ sau khi lại ở bên Nhược Nhi, tính tình Tề Thiên Phóng cởi mở hơn nhiều. Có lẽ vốn dĩ tính y chính là vậy.
      Tề Thiên Phóng ngó nắm đấm ai đó siết chặt, tiếp tục: “Thiến Thiến, mai trò chuyện tiếp nhé.”
      Gân xanh nắm đấm giật đùng đùng. khí bắt đầu căng thẳng.
      Tề Thiên Phóng thích thú quan sát, rốt cuộc đứng lên, ra cửa, trước khi còn ngoái đầu thêm: “Thiến Thiến, đừng quên lời hứa giữa chúng ta nhé.”
      An Nguyệt Quân đằng đằng sát khí dõi theo đến khi bóng Tề Thiên Phóng khuất hẳn.
      “Quân, sao ngồi?”
      Nghe Diệp Khê Thiến gọi, sát khí người An Nguyệt Quân tản bớt. mím môi, phụng phịu ôm nàng từ đằng sau, rầu rầu gọi: “Nương tử.”
      “Ừ?”
      “Nàng và tên kia gì thế?”
      “Cũng chả có gì. Chuyện vẩn vơ thôi.” Diệp Khê Thiến nắm tay , thuận thế dựa vào ngực .
      “Nương tử, nàng đồng ý gì với ta? Lại còn cười cười với tên kia như thế.” Giọng điệu An Nguyệt Quân như thể muốn chặt Tề Thiên Phóng thành tám khúc, à , xé thành từng mảnh luôn. “Nương tử, nàng hứa gì với ? Sao nương tử có thể hứa hẹn với nam nhân khác ngoài ta chứ!” hậm hực nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, mếu máo đáng thương hệt đứa trẻ bị bỏ rơi.
      “Hứa hẹn?” Diệp Khê Thiến ngạc nhiên, suy nghĩ rồi buồn cười giải thích: “Cũng chả phải hứa hẹn gì. Tề Thiên Phóng dự định thành thân với Nhược Nhi vào mùa xuân năm sau, dặn em nhất định phải tới dự. Còn , ta đoán chắc chẳng thích nên mới mời thôi.”
      , , ta chứ!”
      á?” Diệp Khê Thiến dò xét ngó An Nguyệt Quân, thực chất trong bụng cười thầm. Dễ lừa ghê! Tề Thiên Phóng thừa biết mời trực tiếp An Nguyệt Quân thể nào cũng nên mới dùng nàng làm mồi nhử. Quả nhiên liền.
      Ai đó chìm trong vại giấm, mất khả năng cảnh giác, bèn nhảy thẳng vào bẫy. “Nương tử đương nhiên phải cùng với ta! cho phép nương tử mình tìm Tề Thiên Phóng! Nương tử, nàng là của ta!”
      Diệp Khê Thiến cười tươi, gật đầu. “Ừ.” Thành công!
      Người nào đó bị lừa vẫn chẳng hề hay, ôm cuốn lấy nàng, liên miên: “Nương tử, chúng ta chung, tức chết !”
      À, tất nhiên là cũng ngốc hết thuốc chữa!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 95: Giải cổ

      Khuya, vạn vật chìm vào giấc ngủ, riêng Hoàng cung rực sáng ánh đuốc. Giữa màn đêm nhấp nhoáng hai bóng người. Họ lướt nóc Hoàng cung, nhanh như gió. Chốc sau, họ dừng lại và mất hút.
      Tử Vân điện, nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.
      Tử Hạo đương thiêm thiếp, ngay lúc phát giác trong phòng có người liền bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng đờ.
      An Nguyệt Quân mặt biểu tình, ánh mắt tĩnh lặng, : “Bắt đầu . Mất bao lâu? Ta canh chừng bên ngoài.”
      là… Đây là thái độ nhờ vả người khác đấy à?” Tề Thiên Phóng bất mãn liếc An Nguyệt Quân, giọng làu bàu, tuy nhiên vẫn lấy chiếc lọ sứ khỏi hòm thuốc, xem xét Tử Hạo bất động, trầm ngâm rồi : “Trước phải lấy huyết cổ ra. Vì loại huyết cổ này khiến sinh mệnh người trúng cổ và kẻ hạ cổ tương thông nên để kẻ hạ cổ phát , cần đưa loại huyết cổ vô hại khác vào thay thế. Trong vòng nửa năm, kẻ hạ cổ hay đâu. Nếu đúng theo trình tự này cần khoảng ba canh giờ.”
      An Nguyệt Quân gật đầu. Nửa năm? Chừng đó đủ rồi! bảo: “Giao cho ngươi.” rồi liền quay đầu lánh ra.
      an vị tại bàn gỗ cách đó xa lẳng lặng thưởng từng chén từng ly trà, con ngươi thâm thuý sâu thấy đáy giữa chừng bỗng mê man.
      Lúc này nương tử làm gì? Có phải ngủ? Có nhớ ?
      Nghĩ tới đây, con tim bất giác nóng rực. Chắc là ngủ nhỉ? Đáy lòng thầm nhung nhớ nương tử của mình cách tỉ mẩn. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi.
      Lâu sau, An Nguyệt Quân quay lại, trông Tề Thiên Phóng mệt mỏi bước ra, gật đầu với , bảo: “Huyết cổ lấy. Tuy nhiên có vẻ cổ độc ăn vào máu quá sâu, cần thêm thuốc giải cổ và mỗi ngày hít ít thuốc phiện. Bảy ngày sau, đầu óc tỉnh táo lại.”
      An Nguyệt Quân gật đầu, nhếch môi. “Được, phiền ngươi rồi.”
      “Ngươi cũng biết câu này? Ta tưởng ngươi chỉ biết mỗi sai bảo người khác, chẳng coi ai ra gì thôi đấy.” Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân tỏ ý nhạo báng.
      An Nguyệt Quân chả ảnh hưởng, chỉ nhàn nhạt liếc cái, đặt ly trà xuống, hỏi: “Xử lý gọn ghẽ, để lại dấu vết chứ?”
      Tề Thiên Phóng vui ngó , tự ái hỏi vặn: “Ta làm việc ngươi còn yên tâm?”
      An Nguyệt Quân đáp trả cũng phản bác, đứng lên. “ thôi.”
      “Thuốc giải ta cầm theo, phải về nhà lấy.” Tề Thiên Phóng nhăn mày. Từ đây về nhà đường phải ngắn, mệt lắm đây. Phiền quá!
      “Ừ.” An Nguyệt Quân chỉ ừ nhạt, cũng chẳng hề sợ Tề Thiên Phóng luôn.
      Hai người tới trước cửa, ngó quanh thấy có ai. Tề Thiên Phóng bước nhanh. “Vậy ta trước, tối mai trở lại.”
      An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt thâm sâu khó lường. nhảy lên, biến mất giữa trung, song phải về hướng Nguyệt gia bảo.
      Ngày thứ hai, ngày mười ba tháng tám năm Tử Khải, chuyện xảy ra gây chấn động cả nước. Âu Dương Tán đêm trước bị ám sát trong ngục, thân bị chém mấy chục đao, thi thể nát bét, mặt mũi nhìn cũng chẳng ra.
      Tin vừa hay, từ trọng thần trong triều đến người dân nơi phố đều tiếc thương. nguyên lão tam triều cúc cung tận tuỵ đời, kết quả ra còn được toàn thây.
      Ai ai cũng thoá mạ vị Hoàng đế thời tàn nhẫn, vô tình.
      Lạc phủ.
      Lạc Vũ bị thương cần lâm triều, dựa vào thành giường, lồng ngực quấn đầy băng. Y nhíu mày, mắt thoáng vẻ kinh sợ khó thấy, hỏi nhạt: “Vương Thiên, có chuyện này?”
      Vương Thiên khom người, nhắm mắt, đáp: “Vâng, ạ, đêm qua Âu Dương Tán bị ám sát.”
      “Ai cơ chứ? Lão già kia gây thù chuốc oán với ai…” Mắt rét lạnh, Lạc Vũ mím môi, nghiêm nghị nhìn chăm chú tên thuộc hạ. “Ngươi chắc chắn?”
      Vương Thiên gật đầu. “ kiểm xác rồi ạ.”
      Để lão già kia thần phục mình, Lạc Vũ từng dùng nhiều khổ hình với lão, ít nhất người lão cũng phải trăm vết thương rồi. Khổ nỗi xương lão già đó cứng quá…
      “Vậy cũng tốt.” Môi Lạc Vũ nhếch . “Bọn tiện dân có phản ứng gì?”
      “Đều thương tiếc Âu Dương Tán, thoá mạ Hoàng đế.”
      “Vậy à?” Lạc Vũ lẩm bẩm, con ngươi hàm chứa vô hạn thâm ý, mặt cười mà như . Đột nhiên, y ngồi dậy, hô: “Thay y phục.”
      Tỳ nữ lập tức vào, dịu dàng giúp y. Vương Thiên lo lắng khuyên can: “Đại nhân, thương thế của ngài chưa hồi phục, thể ra ngoài.”
      sao, ta cần vào cung chuyến.” Lạc Vũ phật ý liếc thuộc hạ, đồng thời giang tay để tỳ nữ giúp mình mặc quan phục.
      Trông cái nhìn lạnh lùng của chủ, Vương Thiên giật thót. Hành tung của chủ bọn tôi tớ như y nào có quyền hỏi. Y quỳ sụp xuống. “Đại nhân thứ tội.”
      “Đứng lên.”
      Nút áo cuối cùng được cài, quan phục tươm tất, Lạc Vũ ra ngoài.
      Y lâm triều xong, đến tẩm cung của Hoàng thượng đúng lúc cận thần nội thị Tiểu Lộ Tử xử lý vụ. Đơn giản, chỉ cần đóng lên mỗi con dấu là xong. Những vụ quan trọng đều để sang bên chờ Lạc Vũ rồi.
      Lạc Vũ đến, Tiểu Lộ Tử nhanh mắt phát , tức chạy đến làm lễ cung kính còn hơn với Hoàng đế, bởi vì Lạc Vũ mới là chủ tử của y.
      Gần đây ngày càng lắm chuyện, thể đề phòng, chỉ cần sai ly là dặm ngay. Đầu tiên An Nguyệt Quân trực tiếp cầm kiếm tới cửa khiêu khích, sau đó lại đến lão già… Cầm kiếm? Kiếm? Kiếm!
      Mặt lạnh, thèm quan tâm đến Tiểu Lộ Tử ở bên, Lạc Vũ xông đến trước mặt Tử Hạo, đưa ngón tay lên mũi y, cảm giác cổ vẫn ngọ nguậy trong ngực y mới yên lòng. Song hoài nghi trong đầu vẫn thể cởi bỏ. Hành động của rốt cuộc có ý gì?
      “Hai ngày nay có gì khác thường ?” Lạc Vũ hỏi Tiểu Lộ Tử ở bên.
      “Bình thường, đều nằm trong kế hoạch ạ.” Tiểu Lộ Tử cười đáp, nụ cười cung kính. Người này mới đúng là Hoàng đế của y!
      Lạc Vũ gật đầu, tháo chiếc nhẫn ngón cái quẳng cho Tiểu Lộ Tử, bảo: “Cầm nó, thấy nó như thấy ta. Về sau hữu dụng. Ngươi lui xuống .”
      Tiểu Lộ Tử sáng mắt, mừng rỡ nhận thưởng, cung kính tuân mệnh: “Thưa vâng.”
      Chỉ còn lại hai người, Lạc Vũ đối diện với Tử Hạo, mắt đối mắt, ra lệnh rành rọt từng câu từng chữ: “Hạ thánh chỉ ra lệnh thiêu thi thể cố Tể tướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro.”
      Thoá mạ? Quá . Y muốn Tử Hạo hoàn toàn mất lòng dân!
      Chạng vạng.
      Nguyệt gia bảo đắm mình trong hoàng hôn ấm – ấm của nắng và ấm của tình người.
      “Nương tử, hôm nay trong người khoẻ chứ?” An Nguyệt Quân dìu Diệp Khê Thiến dạo quanh Thấm Tuyết các, lo âu hỏi han.
      “Ờ.” Da dẻ Diệp Khê Thiến hồng hào nhờ gần đây ăn nhiều đồ bổ. chưa bao lâu, nàng thấm mệt, trán lấm tấm mồ hôi.
      An Nguyệt Quân lấy khăn tay do nha hoàn dâng lau mồ hôi cho nàng, động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú. Chỉ cần liên quan đến nương tử, đều tập trung như vậy.
      Vừa lau xong, đương chuẩn bị dạo tiếp Tề Thiên Phóng thân trường sam xanh, tóc trắng tung bay giận dữ lao tới. Diệp Khê Thiến ngạc nhiên ngó An Nguyệt Quân, định hỏi có chuyện gì Tề Thiên Phóng gào trước: “Ngươi dám lừa ta?! Còn sai ta làm việc cho ngươi, quá đáng!”
      An Nguyệt Quân lạnh nhạt ngó y cái, mở miệng, hiển nhiên chẳng muốn .
      Diệp Khê Thiến bên tò mò: “Tề Thiên Phóng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
      Khuôn mặt tức tối lập tức cười phơi phới, Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân vẫn lạnh nhạt, mắt đầy ý chuyển sang nhìn Diệp Khê Thiến. “Thiến Thiến, chúng ta quen biết lâu thế rồi mà ngươi còn gọi cả họ tên ta, ta tổn thương đó nhé.”
      Y chờ xem tỉnh được đến chừng nào!
      Diệp Khê Thiến cười khẽ. “Vậy giờ gọi là gì nào?”
      “Thiên Phóng là được.” Tề Thiên Phóng thân mật trả lời.
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến cười theo.
      “Thiến Thiến, chúng ta tiến thêm bước nữa .” Tề Thiên Phóng dường như mê mẩn lắm. Y ngó nắm đấm run run của ai đó mà cười thầm trong lòng. Trông có vẻ sắp bộc phát rồi đây.
      đường kiếm khí bổ về phía Tề Thiên Phóng. Y né nhanh, tự nhủ quả nhiên bộc phát rồi. Mắt An Nguyệt Quân đằng đằng sát khí, ra chiêu càng tàn độc.
      chần chừ, Tề Thiên Phóng xoay người trốn. Dù sao cũng thành công rồi. Cái bộ dạng lạnh lùng đó phát khiếp, nhất là võ công y bằng , chạy chẳng lẽ chờ ngủm? Thế nên nháy mắt, bóng Tề Thiên Phóng mất tăm.
      An Nguyệt Quân trừng trừng hướng Tề Thiên Phóng biến mắt, sau đó quay lại nắm tay Diệp Khê Thiến, : “Nương tử, chúng ta về .”
      dạo nữa à?” Diệp Khê Thiến tủm tỉm, biết mà vẫn cố hỏi.
      “Nương tử, mình đóng cửa dạo trong phòng cũng được, rất an toàn.” An Nguyệt Quân dẩu môi, toàn thân nồng nặc mùi giấm.
      “Ừ.” Trong lòng Diệp Khê Thiến sớm cười nắc nẻ trong bụng.
      “Nương tử, cho nàng tiến thêm bước nữa với .”
      “Ừ.”
      “Nương tử, về sau gặp , trực tiếp đóng cửa.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Mưu kế bắt đầu


      Thánh chỉ ban ra, dân tình kinh hãi. Thiêu xác cố Tể tướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro! Thánh chỉ này những bất kính với bậc tiền bối như Âu Dương Tán mà còn bất kính với cả oan hồn người khuất. Cách thức tàn nhẫn này đáng lẽ chỉ áp dụng cho tội nhân tội ác tày trời thôi chứ.
      Giờ dân chúng hoàn toàn phẫn nộ. Họ chẳng tài nào hiểu cớ sao vị vua tốt lại bỗng trở nên tàn độc thế và đều thoá mạ hoàng đế đương triều Tử Hạo.
      Sau đó, chả ai đồn rằng, Tể tướng đương triều Lạc Vũ vì can gián Hoàng thượng hạ thánh chỉ này màng quỳ trước long án ngày đêm mong Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Tuy nhiên, kết quả vẫn được. Tin này làm địa vị Lạc Vũ trong lòng dân tăng lên đáng kể. Dân chúng luôn miệng tiếc hận thay vị Tể tướng trẻ tuổi. đường, nếu có ai nhận ra y đều tỏ ra kính nể y, tán thưởng y là thanh quan. Mọi hoài nghi trước kia đối với y dần tiêu tan hết.
      *long án: bàn vua
      *thanh quan: vị quan tốt
      Mọi đều y như kế hoạch của Lạc Vũ. Giờ phút này, y nhàn nhã tựa vào ghế thưởng trà, ngắm mây trời, đầu óc nghìn xoay trăm đảo tính xem bước kế tiếp nên làm gì. Hiển nhiên là diệt Nguyệt gia bảo! Ngày nào còn chưa diệt Nguyệt gia bảo, ngày đó kế hoạch của y còn chưa suôn. Có lẽ nên dùng binh lực của Tử Hạo, xuất quân diệt lần cho gọn. Địa vị Nguyệt gia bảo trong lòng đám dân đen còn cao hơn so với Âu Dương Tán, nếu lấy danh nghĩa Tử Nguyệt vương triều diệt Nguyệt gia bảo đúng là công đôi việc, chả cần y hao sức lại càng khiến dân chúng thêm thất vọng với vị vua tại. Mất lòng dân là điều tồi tệ nhất đối với bậc đế vương! Khi đó mới chính là thời điểm đích thực để y ra tay.
      Đêm ấy, An Nguyệt Quân đắp chăn cho Diệp Khê Thiến, sóng mắt dịu dàng, độc tác nhàng. Xong xuôi, xoay người đến bên cửa sổ, gọi: “Vào .”
      Tinh Ảnh nhảy qua song cửa, quỳ xuống. “Bảo chủ.”
      “Tra chưa?” An Nguyệt Quân lạnh nhạt hỏi.
      nằm ngoài dự đoán của bảo chủ, đúng là vậy ạ.” Tinh Ảnh đáp khẽ, trong giọng có biểu lộ khâm phục.
      “Ừm.” An Nguyệt Quân mắt loé sáng, nhếch môi, nụ cười buốt da buốt xương.
      Tinh Ảnh biết, có kẻ sắp xui tận mạng rồi!
      Khuya bảy ngày sau.
      An Nguyệt Quân và Tề Thiên Phóng như thường lệ vào cung tiếp tục giải cổ cho Tử Hạo. Hôm nay là ngày cuối cũng là ngày mấu chốt. Tuyệt được xảy ra sơ sót! Tề Thiên Phóng tập trung châm kim, luôn chân luôn tay. An Nguyệt Quân vẫn ngồi cạnh bàn, mắt xa xăm. Chợt rướn mày, dỏng tai nghe tiếng bước chân dồn dập, mắt cuồn cuộn sát khí.
      Tiểu Lộ Tử chạy vào điện, toan bước qua cửa phát khí trong điện khác lạ. Y cảnh giác lùi lại. bóng trắng chớp nhoáng. Tiểu Lộ Tử chưa kịp phản ứng mình bị xẻ làm hai.
      Tề Thiên Phóng thấy có động bèn ngoái cổ, ra, thấy thi thể Tiểu Lộ Tử than thở: “Sao bây giờ? Thi thể xử lý thế nào đây?”
      An Nguyệt Quân nhàn nhạt liếc y. Hồi lâu, Tề Thiên Phóng thở dài cam chịu. “ hết cách với ngươi. Chắc kiếp trước chúng ta là oan gia quá.” Sau đó y quay đầu vào tìm hộp thuốc.
      An Nguyệt Quân dường như sớm biết thế này, thong dong về chỗ. Lát sau, Tề Thiên Phóng trở ra mang theo lọ sứ màu vàng, mở lọ lên thi thể Tiểu Lộ Tử vài giọt.
      Thất khiếu Tiểu Lộ Tử chảy máu, thịt người rữa ra, con mắt rớt khỏi tròng, xương teo lại, cuối cùng y biến mất chỉ còn đọng lại vũng máu. Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt.
      Tề Thiên Phóng đắc chí với hiệu quả của dược, gật gù. “Quả nhiên mình tính sai.”
      An Nguyệt Quân đăm đăm nhìn giữa vũng máu còn sót chiếc nhẫn ngọc. tiến lên, khom lưng nhặt nó, quan sát rồi cười cách đắc thắng. với Tề Thiên Phóng mấy câu, Tề Thiên Phóng gật đầu.
      Lúc này bên trong bỗng có tiếng rên.
      “Ưm… Người đâu…?”
      Tiếng đứt quãng khiến Tề Thiên Phóng cười cười. Tỉnh rồi à! Y liếc An Nguyệt Quân vẫn lạnh nhạt ở bên, mình vào trước. An Nguyệt Quân thấy vậy mới theo.
      Sau tấm bình phong, Tử Hạo tỉnh, thấy người tới dĩ nhiên hết hồn, qua mấy giây mới trấn định tinh thần gượng dậy, hết hơi hỏi: “Các ngươi… khụ khụ… sao… sao lại… ở đây?”
      An Nguyệt Quân thèm giải thích, quay đầu kêu: “Vào .”
      nam tử phong thần tuấn lãng, mặc y phục màu đỏ sắc tím, cổ đeo chuỗi ngọc, trông rất giống với Tử Hạo ào vào. Y chính là Tiêu Dao vương của Tử Nguyệt vương triều – Tử Ngạo.
      “Hoàng huynh, rốt cuộc huynh cũng tỉnh!” Tử Ngạo mừng rỡ đỡ Tử Hạo.
      “Rốt cuộc… là… có chuyện gì?” Tử Hạo vẫn hiểu.
      “Ngắn gọn là thế này: tháng trước hoàng huynh gán tội phản quốc và bỏ tù Âu Dương Tán, cho Lạc Vũ làm Tể tướng, sau đó lâu ký hiệp ước với Khải quốc hàng năm tiến cống vô số tài vật, ngân lượng, mấy ngày trước Âu Dương Tán bị ám sát, hoàng huynh còn hạ thánh chỉ thiêu thi thể Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro. Thần đệ định vào cung tìm hoàng huynh phủ bỗng bị binh lính bao vây, danh nghĩa là canh giữ nhưng ra là giam lỏng, cho thần đệ ra ngoài.” Tử Ngạo từ từ giải thích.
      “Âu Dương… Tán… bị ám sát?” Tử Hạo ho khan, dám tin hỏi lại.
      “Vâng, mấy hôm trước xác nhận rồi ạ.” Tử Ngạo liếc Tử Hạo bị đả kích nặng trước tin Âu Dương tán chết bèn tiếp sang chuyện khác: “Hôm qua, An Nguyệt Quân và bằng hữu của đến phủ báo cho thần đệ hoàng huynh trúng cổ độc, hôm nay hoàng huynh khoẻ lại, sợ hoàng huynh tin nên dẫn thần đệ tới giải thích cho hoàng huynh.”
      “Trúng… cổ độc?” Dứt lời, Tử Hạo ho sặc sụa.
      Tề Thiên Phóng nãy giờ vốn im lặng bỗng chen vào: “Yên tâm, giải giúp ngươi rồi.”
      “Lạc Vũ… đáng chết!” Tử Hạo dù suy yếu, mặt mày trắng bệch nhưng nổi giận vẫn có khí thế của đế vương. Y là vua, tất cả đều phải tôn quý, sụp lạy y!
      An Nguyệt Quân nhàn nhạt mở miệng: “ phải Lạc Vũ, Lạc Vũ sớm bị giết rồi.”
      “Vậy sao …” Tử Hạo ngừng lời, mắt lộ vẻ căm tức. Vì sao y phải hỏi tin từ An Nguyệt Quân? Sao dám cao cao tại thượng dùng vẻ khinh khỉnh ấy nhìn y? ràng y mới là vua! Y cam lòng!
      An Nguyệt Quân liếc Tử Hạo, tự động đưa ra lời đáp khiến ba người còn lại kinh hãi.
      “Làm sao đây?” Tử Ngạo cau mày.
      “Hạ thánh chỉ… giết Lạc Vũ!” Tử Hạo gằn giọng. Y thể để kẻ như vậy tiếp tục sống đời!
      An Nguyệt Quân giễu cợt ngó Tử Hạo, thèm can, thay vào đó là Tử Hạo: “Hoàng huynh, ổn đâu. địa vị Lạc Vũ trong lòng dân chúng rất cao, e là còn… khụ khụ… còn cao hơn hoàng huynh.” Nếu Tử Hạo hạ thánh chỉ giết Lạc Vũ, sợ rằng khiến dân chúng phẫn nộ.
      Tử Hạo trầm mặc, lâu sau mới hỏi: “Vậy phải làm sao?”
      An Nguyệt Quân đứng dậy tới trước mặt Tử Hạo, lạnh nhạt : “Ngươi cứ như cũ, đừng để lộ chuyện cổ được giải. Tử Ngạo giả thành gian tế Lạc Vũ an bài cạnh ngươi, Tiểu Lộ Tử. Những chuyện khác ta tự sắp xếp. Tuy nhiên nhất cử nhất động đều phải báo cho ta.”
      “Sao trẫm… phải nghe ngươi?” Tử Hạo cam lòng. Tình hình rất nghiêm trọng, y biết mình thể phản đối. Song y cũng là đế vương, có hoang đường khi phải báo mọi chuyện của vua cho tên dân thường?
      An Nguyệt Quân thèm đếm xỉa, lẳng lặng nhìn Tử Hạo. Tử Ngạo ở bên tha thiết khuyên: “Hoàng huynh, chẳng lẽ an nguy của Tử Nguyệt vương triều bằng thể diện của chúng ta?”
      Lời Tử Ngạo khiến Tử Hạo nhắm mắt trầm tư, lâu sau mới ngẩng đầu. “Vì sao… giúp trẫm?”
      An Nguyệt Quân trả lời thẳng. “Ngươi nghĩ xem.”
      Tử Hạo cứng họng. Diệp Khê Thiến! Vì nàng, ngại dính vào cuộc đấu chốn cung đình. Vì nàng, chẳng cần mạng. Vì nàng, chả tiếc gì. Chỉ vì nàng! Chỉ vì nàng! Chỉ vì người con ấy! có thể bất cần tất cả, thậm chí bất cần cả bản thân, nhưng thể quan tâm nàng.
      Y vẫn nhớ bộ dạng si mê, khủng khiếp lẫn tuyệt vọng của đối với Diệp Khê Thiến. Nó quá sâu sắc, y vẫn luôn nhớ…
      Cho nên đừng đụng tới vấn đề này, đừng nên hỏi.
      “Được.” Tử Hạo đồng ý nhưng vẫn còn thắc mắc. “Mình ngươi thể đối đầu với Lạc Vũ nên mới giúp trẫm?”
      An Nguyệt Quân trầm mặc. Mãi thấy trả lời, Tử Hạo tưởng muốn , ngờ cuối cùng trả lời : “Bởi vì mấy tháng nữa nàng ấy sinh rồi.”
      Khi nàng lâm bồn, phải ở bên xua tan hết mọi nguy hiểm hộ nàng. Thế nên mới để kẻ khác nhổ cỏ tận gốc Lạc Vũ thay.
      Cũng quan tâm đối phương nghe có hiểu , An Nguyệt Quân liền rời . Giữa chừng, dừng bước, vọng lại: “Âu Dương Tán được ta cứu.” Rồi lại chờ ai phản ứng, mất tăm.
      Tề Thiên Phóng vội với Tử Ngạo: “Mai ta đưa da mặt tới, trước đó ngươi phải trốn kỹ.” và ném cho Tử Hạo mấy lọ thuốc. “Mỗi ngày dùng lần, cho đến khi vết thương ở ngực lành hẳn.”
      Dứt lời, y cũng bỏ .
      Chốc sau, An Nguyệt Quân về Nguyệt gia bảo. tới Thấm Tuyết các, gật đầu với Tinh Ảnh vẫn đứng canh trước cửa cái rồi vào. Tinh Ảnh thấy chủ về liền rời . Dù sao có bảo chủ, thêm Tinh Ảnh hay bớt Tinh Ảnh cũng chả có gì khác.
      An Nguyệt Quân ngắm người giường, nở nụ cười cưng chiều. Nương tử ngủ say ghê.
      cởi áo ngoài, leo lên giường, nhàng ôm Diệp Khê Thiến vào lòng, hôn khẽ lên môi nàng rồi nhắm mắt.
      Có nàng, đêm ngủ ngon.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Đạp



      Hôm sau, lâm triều xong, Lạc Vũ trong bộ quan phục vội vã đến tẩm cung của Hoàng thượng. Trong ngự thư phòng, Tử Hạo đương phê duyệt tấu chương. Y cười cười, quỳ lạy, thi lễ, ngạo nghễ bước vào. “Cần cù nhỉ.”

      Tử Hạo thẫn thờ ừm tiếng, đáy mắt vụt loé rồi sau lại đờ đờ đẫn đẫn, nắm tay đùi nhẫn nhịn siết chặt.

      Lạc Vũ nhìn Tử Hạo chằm chằm, cau mày, lòng dạ cứ thấy nghi nghi. Có gì đó đúng. Y đến, Tử Hạo chủ động nhường chỗ cho y, y cũng khách khí, ngồi luôn xuống. Ngẩng đầu nhìn lại Tử Hạo, y tự nhủ có lẽ mình suy nghĩ nhiều.

      “Đúng rồi, Tiểu Lộ Tử đâu?” Lạc Vũ ngó quanh tìm Tiểu Lộ Tử.

      biết, từ sáng thấy .” Tử Hạo đều đều trả lời chẳng chút cảm xúc, đúng hệt kẻ đầu óc mụ mẫm.

      Lạc Vũ gật gật, mở chiếc quạt giấy trong tay rồi từ từ khép nó lại, liếc về phía Tử Hạo bảo: “Hạ chỉ, ngày mười lăm tháng chín năm Tử Khải, tra ra Nguyệt gia bảo cấu kết với Tà Y giáo, phái vạn cấm quân, năm nghìn cung thủ tấn công Nguyệt gia bảo, nhất định chiến thắng trở về.”

      Lạc Vũ dứt lời, Tử Hạo cũng viết xong, buông bút, lùi sang bên.

      Lạc Vũ cầm thánh chỉ cẩn thận đọc lại, đắc ý nhếch môi, vì vậy để ý con ngươi thâm trầm và nồng đậm sát khí Tử Hạo ở bên.

      Cuộc đấu bắt đầu, ai thắng, ai bại?

      Cùng thời điểm đó, cách thành Lâm Nguyệt xa, ở thị trấn , tại tiểu viện u tĩnh, gió thu se buốt, lá vàng xác xơ đầy sân, có người vận bạch y cực bắt mắt, tà áo phấp phới trong gió, tư thái cao ngạo, tóc đen dài mượt, dung nhan tuyệt thế hệt thiên tiên, lạnh và đẹp tới mức khiến người khác nín thở, đó chính là An Nguyệt Quân. Đối diện lão nhân mặc trường sam, tuy mặt mũi gầy gộc, gò má xám hóp nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần và lộ vẻ uy nghiêm, vuốt chòm râu dài, đó chính là vị trọng thần tưởng chết của Tử Nguyệt vương triều – Âu Dương Tán.

      Khi hai người chuyện, An Nguyệt Quân lấy ra chiếc nhẫn ngọc, vài câu rồi đưa cho Âu Dương Tán. Âu Dương Tán kinh ngạc nhận lấy, ngẫm nghĩ rồi gật gù, lầm bầm: “Hoá ra là vậy. Khó trách sao phải làm vậy.”

      An Nguyệt Quân chắp tay, nhạt: “Làm phiền Âu Dương Tể tướng.”

      “Ha ha ha, nếu nhờ bảo chủ, lão hủ sớm mất mạng. Hơn nữa, đây là vì quốc gia, lão hủ dẫu có liều mạng cũng quyết làm bằng được.” Âu Dương Tán vừa khen vừa vuốt chòm râu.

      An Nguyệt Quân để ý lắm. đâu vì nước… chỉ vì nàng!

      lấy da mặt đưa Âu Dương Tán, dặn: “Đeo cái này vào, nếu rất dễ bị phát , xong việc hẵng cởi ra. Còn nữa, chuyện này phải nhanh chóng hoàn tất.”

      “Được, bảo chủ suy tính rất chu đáo.” Âu Dương Tán gật đầu nhận đồ, cất vào ngực áo.

      “Tinh Ảnh.” An Nguyệt Quân gọi .

      “Đây ạ.” Dứt lời, Tinh Ảnh xuất , cung kính quỳ gối dưới đất.

      “Bảo vệ Âu Dương Tể tướng. Có tin tức gì báo cho ta.” An Nguyệt Quân ngắn gọn phân phó.

      “Vâng, bảo chủ.”

      Đêm.

      An Nguyệt Quân nắm mảnh giấy trong tay, cười lạnh. tháng? Diệt Nguyệt gia bảo trong vòng tháng? Mơ tưởng! Lạc Vũ, bây giờ là lúc ngươi phải trả giá lớn rồi đấy!

      Hai ngày tiếp theo trôi qua. Diệp Khê Thiến tròn sáu tháng mang thai, bụng lớn tướng, bên cạnh lúc nào cũng có người hầu kề cận. sáng sớm, An Nguyệt Quân ngốc nghếch vuốt ve bụng nàng, chợt ngạc nhiên há hốc mồm, lắp ba lắp bắp: “Nương tử, nương tử, vừa rồi… tay ta, à , bụng nương tử… động đậy…”

      Diệp Khê Thiến buồn cười ngó , cầm tay cùng áp lên bụng mình. “Đạp được mấy hôm rồi, quên chưa kể nghe. Là con chúng ta đạp đấy, cũng cảm nhận thử xem.”

      Tròng mắt mở căng, An Nguyệt Quân cực kỳ hưng phấn, nơm nớp hỏi lại: “Có được ?”

      Diệp Khê Thiến khẳng định gật đầu, An Nguyệt Quân lập tức nghiêng tai áp vào bụng nàng lẳng lặng nghe. Lâu sau, thất vọng chu môi, cằn nhằn: “Nương tử, sao mãi chả thấy đạp?” Vì vậy, chán rời đầu , quay ra ôm nàng khúc khích.

      Bỗng Diệp Khê Thiến hô: “Quân, đạp này, đạp này!”

      An Nguyệt Quân tức cúi đầu nghe, lâu sau lại mím môi. “Nương tử, có đạp gì đâu.”

      Áp tai thêm lúc nữa, vẫn chả thấy gì, An Nguyệt Quân bực bội, cam lòng doạ dẫm với cái bụng: “Ta là cha mi đây, động đậy chút cho ta nghe coi. Nếu , đánh đó.”

      Vẫn có động tĩnh. An Nguyệt Quân vui nheo mắt, bặm môi, gương mặt mềm mại trở nên nghiêm túc. “ chịu à, sau ta vứt mi ra đường á.”

      Ai thèm để ý !

      Dĩ nhiên, cái bụng vẫn im thin thít. An Nguyệt Quân uất ức dòm Diệp Khê Thiến, mếu máo: “Nương tử…”

      Diệp Khê Thiến véo má , an ủi: “Tí nó đạp thôi.”

      An Nguyệt Quân nằm xuống, Diệp Khê Thiến đột nhiên bắt lấy tay áp lại lên bụng mình, hô: “Quân, đạp, đạp!”

      Lại phấn khích nghe ngóng, kết quả lại được gì, liên tiếp mấy lần liền như vậy, An Nguyệt ức chế phát điên, phì phò chỉ vào bụng Diệp Khê Thiến. “Tiểu tử thối! Ta nhất định vứt ngươi ra đường, , trước đánh ngươi trận bầm dập hẵng rồi mới vứt ra ngoài đường!” Khuôn mặt nhắn bởi vì cơn tức mà đỏ ửng, làn da trắng sáng hồng căng, mắt to càng thêm to, trông cực kỳ đáng .

      “Quân, bậy bạ gì đó?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ buồn cười lắc đầu.

      “Nương tử, nó cố ý!” An Nguyệt Quân mè nheo ôm thê tử.

      “Ai cố ý?” Diệp Khê Thiến lạ lùng hỏi lại.

      “Con chúng ta.” Hai má An Nguyệt Quân phình tướng, hiển nhiên cơn giận của rất lớn.

      Nghe An Nguyệt Quân Diệp Khê Thiến mới để ý, nàng kiềm chế cơn buồn cười trong họng, nghiêm giọng đáp: “Ồ, con mình chưa sinh biết bắt nạt bố, tệ.”

      An Nguyệt Quân ngước đầu, đôi mắt xinh đẹp rực sáng, môi đỏ toe toét, tự đắc lớn tiếng: “ sau này ta bắt nạt lại. Dù sao nó đánh cũng lại ta.”

      “…” Có loại cha này ư?!

      “Nương tử, ta quan trọng hơn con nhiều đúng ? Rất rất nhiều đúng ?” An Nguyệt Quân mở to cặp mắt trắng đen ràng nhìn Diệp Khê Thiến chằm chằm, hai gò má đáng đầy mong muốn in hai chữ “đúng” to.

      Bộ dạng này của khiến người khác muốn bắt nạt.

      Diệp Khê Thiến vờ vịt tư lự, thấy sắc mặt đối phương sắp chuyển đen mới chịu gật đầu, nín cười trả lời: “Con quan trọng hơn rất rất nhiều.”

      Mây đen chuyển thẳng thành mưa rào, An Nguyệt Quân bù lu bù loa: “Nương tử, được! Ta quan trọng nhất! có ta, lấy đâu ra con! Nhờ ta ngày ngày cố gắng mới…”

      Càng càng linh tinh, còn đâu bộ dạng đau thương nữa, trông bây giờ y chang đứa trẻ ăn vạ. Diệp Khê Thiến câm nín, cuối cùng mất kiên nhẫn cho đấm.

      Bốp!

      Ngậm miệng thành công.

      Diệp Khê Thiến hài lòng gật gù, trừng mắt cảnh cáo: “Đừng có dạy hư con.”

      Quả nhiên nương tử coi con quan trọng hơn! Kẻ nào đó bất mãn bĩu môi, căm hận ngó cái bụng Diệp Khê Thiến, trong đầu sớm lôi con mình ra đánh biết bao nhiêu lần.

      Đánh xong, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

      Hai người chàng chàng thiếp thiếp ăn bữa sáng, sau đó đọc sách, hăng say quẩn quanh đấm lưng, bóp vai cho đối phương.

      “Nương tử.”

      “Hả?” Diệp Khê Thiến miễn cưỡng mở mắt. Kỹ thuật đấm bóp của tên này tiến bộ nhanh .

      “Chúng ta…”

      Chưa dứt lời, cửa đột ngột mở toang, Tề Thiên Phóng lao vào, đến bàn chộp lấy ly trà uống ực, ý thức tình cảnh trong phòng liền trợn mắt nhạo báng: “Khiến người ta hâm mộ.”

      Sau lưng nghẹn ngào giọng : “Ta đối với chàng tốt ư? Nếu tốt, vậy ta…”

      Tề Thiên Phóng quay lại ôm chầm lấy người đằng sau, cười làm lành. “Nhược Nhi tốt nhất.”

      “Ta biết ngươi vẫn còn trách ta chuyện năm đó. Ta cố ý. cố ý…” Nhược Nhi đương bưng mặt khóc nấc, đột nhiên lén ngẩng đầu mở to mắt với Diệp Khê Thiến rồi lại tiếp tục sụt sùi.

      Diệp Khê Thiến ngạc nhiên, dở khóc dở cười lắc đầu. Giả khóc á?

      Tuy nhiên Tề Thiên Phóng biết. Y hốt hoảng dỗ lấy dỗ để: “Nhược Nhi, ta trách nàng, ! Đừng khóc! Ta trách nàng đâu. Nàng cũng vì ta mà…”

      “Hừ!” Dương Nhược Nhi hừ tiếng to, hất tay Tề Thiên Phóng ra, bước đến cạnh Diệp Khê Thiến ngồi xuống, cười he he hỏi: “ chính là Thiến Thiến à? Sao trông quen vậy nhỉ?”

      Diệp Khê Thiến cười nhắc: “Lần đó, đến tìm Thiên Phóng.”

      Dương Nhược Nhi sực nhớ, hiểu ý gật đầu, liếc bụng Diệp Khê Thiến, liếc An Nguyệt Quân rồi lại liếc Diệp Khê Thiến, đột nhiên tỏ vẻ nài nỉ: “Thiến Thiến, ta có thỉnh cầu.”

      “Được, tôi đồng ý.” Diệp Khê Thiến chút nghĩ ngợi đáp.

      chưa hỏi sao đồng ý?” Dương Nhược Nhi thấy kỳ quái.

      “Tôi thích , hơn nữa là thê tử của Thiên Phóng.” Diệp Khê Thiến cười đáp.

      giọng u ám đến từ sau: “Nương tử, nàng được thích người khác!”

      Tự động lơ tên này.

      “Ta muốn làm mẹ nuôi của đứa bé.” Dương Nhược Nhi chờ mong .

      “Được thôi.” Diệp Khê Thiến dễ tính gật đầu.

      Dương Nhược Nhi mừng rỡ, quay lại ra lệnh cho Tề Thiên Phóng mang bộ mặt đau khổ: “Ta muốn ở đây chờ con nuôi ta chào đời, chàng cũng vậy. Ở đây hoặc cút!”

      Tề Thiên Phóng bất đắc dĩ gật đầu. Nương tử đại nhân lên tiếng, y có thể nghe sao!

      An Nguyệt Quân liếc hai người họ, cười nhạt. Có Dương Nhược Nhi ở đây, cũng yên tâm hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :