1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Rốt cuộc cũng hôn


      Màn đêm buông xuống, qua mấy canh giờ, An Nguyệt Quân tay trái ôm thêm cái bình hoa, tay phải cầm thêm rất nhiều thức ăn, đáng thương hướng Diệp Khê Thiến trong cơn hưng phấn muốn rẽ vào ngõ khác, cầu xin: “Nương tử, cần cái bình hoa này được ư?”
      Diệp Khê Thiến cười híp mắt hỏi: “Phu quân, sao lại cần?”
      An Nguyệt Quân trừng mắt đảo quanh, giọng đáp: “Nương tử, cầm thứ này mất thể diện lắm. Với lại chúng ta còn phải đường xa, cầm theo tiện.”
      “Vậy sao? Tôi lại chẳng thấy ‘ tiện’ chỗ nào cả. Huống chi tôi thích nó lắm nhé.” Diệp Khê Thiến vui vẻ .
      An Nguyệt Quân cầu xin nửa ngày cũng được, đành bó tay, quyết định: “Nếu nương tử thích, ta nhất định bảo vệ nó tốt.” Điệu bộ như hùng chết oan, thờ dài thườn thượt, mím môi ôm bình hoa tiếp tục về phía trước.
      “Hi hi hi…” Diệp Khê Thiến bị bộ dạng của chọc cho buồn cười, sau đó mới tốt bụng bảo: “Được rồi, được rồi, cần cũng được.”
      An Nguyệt Quân mới đầu vui vẻ, sau lại nghi ngờ hỏi: “ phải nương tử thích nó lắm sao?”
      “Trêu đó.” Diệp Khê Thiến kiễng chân lên xấu xa nhéo má , cảm thán : “Ai bảo bày ra bộ dạng khiến tôi muốn trêu cơ chứ?”
      An Nguyệt Quân vừa nghe mặt tối sầm, mắt đẹp lấp loáng ánh lệ, lông mi dài rung rung, miệng môi càng mím chặt, vô cùng đáng thương ai oán trách nàng: “Nương tử, nương tử, sao nàng lại đối xử với ta như vậy chứ?”
      “Hử?” Diệp Khê Thiến thèm thấy tội lỗi, ậm ừ. “Tôi sao?”
      “Nhưng… Nhưng…” An Nguyệt Quân đứt quãng thành lời.
      Diệp Khê Thiến khoái trá nhìn bộ dạng sắp khóc của , ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới đây.”
      An Nguyệt Quân để bình hoa xuống, hấp tấp chạy lại hỏi: “Có chuyện gì? Có chuyện gì nương tử?”
      Diệp Khê Thiến kiễng chân lên lần nữa, nhàng đặt nụ hôn lên môi , hồi lâu sau mới đỏ mặt rời : “Đền cái này, được chưa?” Mắt len lén liếc xung quanh chút, phát rất nhiều người nhìn, mặt đỏ càng thêm đỏ, xấu hổ rên tiếng, vội vàng chạy biến.
      An Nguyệt Quân ngây ngẩn cả người, xúc động vuốt ve môi mình, lông mày nhướng cao, mắt thấm đẫm ý cười. Mềm mềm, thơm thơm, ngọt ngọt, đây chính là mùi hương của nàng sao?
      Cười tươi, hai, ba bước đuổi kịp nàng, quấn quít lấy nàng khen: “Nương tử, ngọt lắm nha, thơm lắm nha!”
      Vừa nghe lời này, mặt Diệp Khê Thiến cũng nhịn được mà hồng rực lại. Thẹn quá hoá giận, nàng trừng mắt liếc : “ câm miệng!”
      An Nguyệt Quân rụt rụt rè rè nhìn nàng tha thiết: “Nương tử, ta muốn hôn nữa cơ.”
      “Bốp!” đấm đánh tới làm An Nguyệt phải hoàn toàn ngậm miệng.
      Hai người họ nhanh chóng tìm được khách điếm trọ lại qua đêm.
      *khách điếm: tương đương với khách sạn, nhà trọ ở đại
      Sáng hôm sau.
      “Rầm rầm rầm…” tràng tiếng đập cửa vang lên lay Diệp Khê Thiến ở trong mộng đẹp tỉnh lại. Nàng định ngủ tiếp, nhưng vẫn quấy. “Nương tử, nương tử, nương tử à…”
      Diệp Khê Thiến rúc đầu vào trong chăn, nhưng thanh cứ vang lên dứt. Rên rỉ tiếng, buồn bực tung chăn, nàng dùng lực hung hăng mở cửa, điên tiết trừng An Nguyệt Quân mặt mày tươi rói, gằn giọng: “ gào cái gì?! thấy tôi ngủ sao?!”
      An Nguyệt Quân cuối cùng cũng thấy được nàng, nội tâm căng thẳng lúc này mới buông lỏng. nhìn Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng, hơi lùi lại sau mấy bước, giọng đáp: “ thấy được.”
      cho phép ầm ĩ nữa, tôi muốn ngủ tiếp.” Diệp Khê Thiến ngáp cái, muốn đóng cửa vào ngủ bù, nhưng ngờ An Nguyệt Quân lại đưa tay chặn cửa.
      Diệp Khê Thiến nghi ngờ nhìn hỏi: “An Nguyệt Quân, muốn cái gì đây?”
      “Nương tử, chúng ta ra ngoài dạo chút .” An Nguyệt Quân lấy lòng .
      dạo cái con khỉ! Hôm qua ‘ dạo’ vẫn chưa đủ mất mặt sao?” Diệp Khê Thiến tức tối gào với . Hôm qua trước mặt nhiều người như vậy hôn , dù nàng có là đến thế kỉ 21 đại nhưng bản tính cũng thập phần bảo thủ, công khai làm chuyện kiểu đó vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến đây, nàng chẳng còn mặt mũi nào bước ra ngoài.
      “Làm sao lại mất mặt?” An Nguyệt Quân hồi tưởng lại ngày hôm qua, vui vẻ nhếch môi, ngọt ngào : “Nương tử, ta thấy vô cùng hạnh phúc.” Thậm chí cả người cũng đắm trong mùi vị hạnh phúc, nhìn thôi cũng làm trái tim ấm áp.
      Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là trực tiếp đóng cửa lại. An Nguyệt Quân đau đến nhe răng trợn mắt rút tay về, nhìn nhìn cửa, khẽ khàng cười tiếng, rời .
      Chẳng bao lâu sau, An Nguyệt Quân lại bưng phần điểm tâm lên, gõ cửa phòng lần nữa. Chỉ nghe thấy bên trong “phịch” tiếng, sau đó lại thêm “phịch” tiếng nữa cửa mới mở. Vừa nhìn người bên ngoài là , nàng thể nhịn được nữa đành bộc phát: “An Nguyệt Quân! Rốt cuộc muốn cái gì đây?!”
      An Nguyệt Quân hai tay dâng điểm tâm lên, vô tội : “Nương tử, ăn điểm tâm nè.”
      Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc cái rồi mới nghiêng người để vào.
      An Nguyệt Quân mang điểm tâm đặt lên bàn, tới trước mặt nàng, vội vã lo lắng hỏi: “Nương tử, mới nãy nàng té hả? Té đau ở đâu, ở đâu, ở đâu?”
      nhìn thái dương nàng có chút bầm xanh, sốt sắng dùng tay khẽ vuốt ve cho nàng. Diệp Khê Thiến nhìn đôi lông mày chau lại của đều là đau lòng, tim bỗng nhàn nhạt hạnh phúc. Nàng may mắn, đến nơi xa lạ này lại có người thương mình.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Viết chương này, trong lòng ta vô cùng vui vẻ. Hi vọng các nàng cũng cảm nhận được phần nào vui vẻ của ta. Hắc hắc, ta cũng chúc mừng Tiểu Quân Quân của chúng ta cuối cùng hôn được nương tử nhà . Đốt pháo ăn mừng nào!!! *^o^*
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Đến Hàn Minh sơn trang


      Hai người ăn xong điểm tâm, sửa soạn đồ đạc xong xuôi liền rời khỏi khách điếm. ngang qua tiệm đồ cổ, An Nguyệt Quân cười híp mắt nũng nịu lôi kéo Diệp Khê Thiến: “Nương tử, chúng ta vào chút, vào chút .”
      Diệp Khê Thiến chán chường bất đắc dĩ bị lôi vào trong. An Nguyệt Quân nghiêm túc chọn lựa hồi lâu mới cầm lấy đôi ngọc bội long phượng, tới trước mặt nàng đem ngọc phượng thận trọng trao cho nàng, giọng điệu thập phần trịnh trọng : “Nương tử, đây là vật đính ước giữa chúng ta. Ngàn vạn lần được vứt bỏ nha.”
      Nàng từ trong tay tiếp lấy ngọc bội. Khối ngọc này chất liệu vô cùng tốt, chạm vào ôn nhuận, dù gì cũng tốn tiền, nhận cũng chẳng sao, nghĩ vậy nàng liền đem cất vào. An Nguyệt Quân nhìn nàng nhận ngọc, trong lòng nhất thời vui vẻ, nụ cười mặt cũng rạng rỡ thêm vài phần.
      “Nương tử, hôm nay chúng ta Hàn Minh sơn trang dạo chút nha?” Mắt An Nguyệt Quân lên lãnh ý tia nhìn về phía xa, nhưng quay đầu ngó nàng đầy vẻ cầu khẩn cùng mong đợi.
      “Hàn Minh sơn trang?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ lặp lại, nhưng ngay sau đó liền hưng phấn hỏi: “Có phải là chốn nhân sĩ giang hồ gì ?”
      phải, chỉ là thư hương thế gia.” An Nguyệt Quân giải thích.
      *thư hương thế gia: thế gia nghĩa là gia đình quyền thế, thư hương nghĩa là có tiếng văn chương, đại khái thư hương thế gia có thể hiểu là gia đình nhà văn danh tiếng
      Diệp Khê Thiến lập tức xụ mặt, hưng phấn bốc hơi, chán nản khoát khoát tay: “ , , chẳng có ý nghĩa gì cả.”
      “Nương tử, nương tử, theo ta mà, theo ta mà, mà.” An Nguyệt Quân ngừng lôi lôi kéo kéo nàng, đôi mắt đen láy như hạt trân châu lúng liếng. lớn gan tuyên bố: “Nương tử, nàng mà theo ta, ta bỏ nàng ở đây cho xem.”
      Mặt Diệp Khê Thiến cứng đờ, sợ hãi nhìn xung quang người đến người , chột dạ hỏi: “ giỡn hả?”
      An Nguyệt Quân nhướng nhướng mày, dáng vẻ tựa tiểu nhân đắc chí, miệng cong lên, mắt nhìn sâu thẳm, môi cười hì hì : “Nương tử, nàng muốn thử chút hay ?”
      Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi: “ dám uy hiếp tôi à!?”
      An Nguyệt Quân tròn mắt, vẻ mặt vô tội thanh minh: “ có! Nương tử, ta nào dám chứ.” Xong lại liếm liếm cánh môi, hồn nhiên vô (số) tội dụ dỗ nhìn nàng.
      Tên nhóc này! ràng là uy hiếp, còn phải! Diệp Khê Thiến tức giận tới mức muốn xoá sạch khuôn mặt tươi cười của , hung hăng trừng mắt liếc , ngoắt đầu, cam tâm tình nguyện : “!”
      An Nguyệt Quân tới trước mặt nàng, u buồn hỏi: “Nương tử, thích với ta ư?” Song giọng lại có phần đắc ý.
      “Bốp!” đấm nhân nhượng đánh tới tên vô sỉ nào kia! Diệp Khê Thiến trong mắt dấy hừng hực lửa giận, nhưng khẩu khí lại mềm mại khác thường: “Phu quân, nương tử rất thích cùng phu quân chứ bộ.” Sau đó ngẩng cao đầu, ung dung về phía trước.
      An Nguyệt Quân đáng thương xoa xoa chỗ bị đánh, ngây ngốc cười, mắt tràn đầy hạnh phúc, rực rỡ xao động, dưới ánh mặt trời toát lên vẻ mị hoặc say lòng người, lăng xăng theo sau nàng hô to: “Nương tử à…”
      “Gì?” Diệp Khê Thiến điên tiết quay đầu nhìn .
      An Nguyệt Quân khí thế xẹp lép, chỉ chỉ hướng khác, giọng đáp: “Nương tử, ta chỉ muốn là nàng nhầm đường thôi mà.”
      Diệp Khê Thiến xấu hổ mặt đỏ lên, đến trước mặt hùng hổ: “Tôi thích hướng đó đó, sao nào?”
      có sao, có sao hết. Nương tử muốn đâu cũng được.” An Nguyệt Quân luôn miệng cầu hoà, gật đầu như gà mổ thóc, đáy mắt chan chứa chiều chuộng cùng thương.
      “Vậy còn nhiều làm gì! nhanh.” Diệp Khê Thiến lảng tránh ánh mắt , giục chỉ đường.
      , nương tử!” ngoan ngoãn vâng lời, tay len lút chạm lên ngón tay của nàng, chậm rãi nắm, thấy Diệp Khê Thiến có phản kháng liền nở nụ cười ngọt ngào làm điên đảo chúng sinh, gương mặt xinh đẹp thêm vài nét ngây ngô làm cho người ta say mê thôi.
      Diệp Khê Thiến mắt nhắm mắt mở nhìn động tác của , theo mà trong lòng thấy ấm áp lạ.
      khoảng hơn canh giờ, Diệp Khê Thiến sắp khuỵu xuống đành hỏi: “An Nguyệt Quân, sao chúng ta lại ngồi xe ngựa?”
      An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, tồ tồ : “Nương tử, ta nghĩ tới.”
      Nàng mệt mỏi như vậy rốt cuộc là vì cái gì?! Diệp Khê Thiến nghe thiếu chút nữa té xỉu, phẫn nộ gầm lên: “An, Nguyệt, Quân!!!”
      “Nương tử, ở đây.” An Nguyệt Quân nhìn nàng giận sôi lên cũng dám chọc, ngoan ngoãn trả lời, chỉ kém có giơ tay báo danh như học sinh tiểu học thôi.
      lập tức tìm cái xe ngựa ngay cho tôi!” Diệp Khê Thiến giận dữ trợn trừng mắt nhìn chằm chằm, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ toi mạng biết bao nhiêu lần.
      “Nhưng…” An Nguyệt Quân giọng kêu, đôi mắt đẹp đáng thương ngó nàng, nét mặt phảng phất như nàng là người tội ác tày trời bằng.
      “Nhưng nhị cái gì?!” Diệp Khê Thiến nhíu mắt nhìn , tràn đầy lửa giận phẫn uất.
      “Nhưng Hàn Minh sơn trang còn cách kia xa nữa thôi.” An Nguyệt Quân giọng . Huống chi cùng nàng cảm giác ngọt ngào như thế, tốt đẹp như thế, làm sao có thể muốn, thậm chí còn muốn mãi mãi cơ.
      Diệp Khê Thiến nhìn phía trước thấy có lờ mờ nhà phủ, trực tiếp ngồi xuống đất, ăn vạ: “Mặc kệ. Tôi . giỏi cõng tôi !”
      An Nguyệt Quân đáy mắt lên tia bất đắc dĩ, thấm đượm nồng nàn chiều, tới trước mặt nàng, khom lưng xuống: “Nương tử, ta cõng nàng.”
      Diệp Khê Thiến sửng sốt. Tuy đại nam cõng nữ là bình thường, nhưng ở cổ đại đàn ông phải rất tự ái sao? Nàng cứ nghĩ chẳng đồng ý, hơn nữa còn chút do dự. Mắt bỗng thấy ươn ướt. Nàng lập tức đứng lên, che giấu rung động trong lòng, vỗ vỗ lưng , dịu dàng mắng: “Ngốc nghếch.” Xong liền bỏ về phía trước.
      An Nguyệt Quân xúc động, nhìn bóng lưng của nàng, khoé miệng tan thành nụ cười tuyệt diễm ngọt ngào. Vì nàng, cam nguyện ngốc nghếch!
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Khà khà, hôm nay rốt cuộc chúng ta cũng thấy đồng chí Địch Chí vĩ đại, mặc dù lúc ấy sóng người bắt đầu đánh, bất quá còn kém hai thước, cũng quá giật mình . Khụ, trở về chủ đề chính, hôm nay Tiểu Quân Quân có làm các nàng hài lòng ? Khà khà, lập tức phô ra mặt lãnh khốc liền đây, mọi người kiên nhẫn chờ nha (bay )…
      Trở lại câu, comment nhớ bỏ dấu nha.
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Liễu Hồng xuất


      lâu sau, hai người cuối cùng cũng tới Hàn Minh sơn trang. Hàn Minh sơn trang mặc dù cách chợ xa lắm nhưng lại phá lệ thanh tĩnh cùng trang nhã. Bốn chữ đề Hàn Minh sơn trang phiêu dật mỹ lệ, hai bên cây cối xanh rì râm mát, hương xuân dào dạt.
      Cửa sớm có người đứng chờ, thấy người đến vội vàng chạy ra nghênh đón, cung kính : “Tại hạ trang chủ Liễu Văn vinh hạnh đón bảo chủ đại giá quang lâm.”
      An Nguyệt Quân nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt bình tĩnh đột ngột liếc về phía trang chủ Liễu Văn, mơ hồ đoán được từng mưu mẹo toan tính.
      Diệp Khê Thiến kinh ngạc há hốc miệng, ngơ ngác: “Bảo chủ? Bảo chủ cái gì?”
      Vừa dứt lời Liễu Văn ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: “Bảo chủ, đây là…”
      An Nguyệt Quân lạnh lùng nhắc: “Ngươi cần biết.”
      “Bốp!” đấm bay tới, Diệp Khê Thiến lầm rầm rủa: “Cái gì cần biết? Chẳng lẽ để người khác biết tôi mất mặt lắm sao?”
      An Nguyệt Quân oan ức nhìn nàng, mím môi, chịu yên : “Nương tử, phải, chút cũng phải! Ta hận thể để tất cả mọi người biết nàng là nương tử của ta ấy chứ!” Thanh lớn tựa như muốn để tất cả mọi người nghe được, nhưng lại mang theo nhè nụ cười.
      “Hừ! Còn dám mạnh miệng!” Diệp Khê Thiến quay ngoắt, nặng nề hừ tiếng, thèm để ý tới .
      An Nguyệt Quân đáng thương nhìn nàng, tay gắt gao lôi kéo chú ý của nàng, lấy lòng làm nũng: “Nương tử, nương tử, ta sai rồi, sai rồi. Sau này ta dám vậy nữa đâu, đừng lơ ta mà.”
      Bên này An Nguyệt Quân sống chết cầu xin tha thứ, bên kia Liễu Văn sớm ngây ngẩn cả người, mắt tràn đầy nghi ngờ. Nương tử? Lão chưa từng nghe qua bảo chủ Nguyệt gia bảo danh chấn nam bắc, ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ ba phần có nương tử. Hơn nữa, thái độ đối với nương tử là mất mặt thể diện nam nhân. Huống chi, nhìn thế nào cũng thấy nương tử của đúng là chướng mắt…
      Mắt Liễu Văn mang vẻ khinh thường, nhưng rất thức thời đem nó giấu , ngược lại đổi giọng nịnh nọt: “Hoá ra là bảo chủ phu nhân. Tại hạ thất kính rồi.”
      Diệp Khê Thiến muốn há miệng giải thích, tuy nhiên bên trong truyền đến thanh : “Cha, có phải bảo chủ tới hay ?” Giọng mềm mại đáng , nghe mà cả đầu khớp xương cũng tê dại.
      vị mỹ nhân tuyệt sắc lượn lờ tới, khuôn mặt trắng nõn là ngũ quan xinh xắn, lông mày thanh mảnh tăng thêm vài phần xinh đẹp, vóc người mỹ lệ mặc thân hồng y, những chẳng tầm thường, ngược lại còn tăng thêm vài phần thanh tú đáng lẫn phong tình quyến rũ.
      Liễu Văn mặt mày hài lòng, tự hào giới thiệu: “Bảo chủ, đây là ái nữ của ta, Liễu Hồng, mới mười sáu tuổi, còn chưa kết hôn.” tin chắc, chỉ cần là nam nhân nhìn nữ nhi của cái thôi, ai cũng mê ngay.
      Diệp Khê Thiến sớm nhìn đến ngây người. Đẹp quá! Vẻ đẹp này, quả thực là trời sinh ưu ái, nam nhân mơ ước. Chỉ cần là đàn ông nhất định chọn nàng ta! Nghĩ đến đây, Diệp Khê Thiến liếc nhìn An Nguyệt Quân, trong lòng bỗng chan chát.
      An Nguyệt Quân thấu hiểu tâm tư của nàng, tay chẳng biết lúc nào để ở thắt lưng nàng, khoé miệng nhè cong lên, hơi lộ nụ cười, trong mắt tất cả là cưng chiều. Quay sang nhìn Liễu Hồng, mặt lại tràn đầy băng sương, chẳng qua là cúi đầu đáp tiếng, phảng phất như bố thí.
      Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hồng nhất thời cứng đờ, tuy nhiên ngay sau đó bất chấp tới trước , tay xoa lồng ngực , thân thể mềm mại đáng cơ hồ dựa hẳn vào người , mị nhãn kiều, trong mắt đều là khiêu khích, hơi thở thơm tho : “Bảo chủ, Liễu Hồng thỉnh an ngài.”
      Liễu Văn vô cùng hài lòng. Nha đầu này tốn công lão thường ngày dạy bảo.
      Diệp Khê Thiến ngơ ngác nhìn màn này. Tại sao vậy? Tại sao tim giống như bị tay ai bóp chặt đến thể nổi? muốn nhìn nữa! Nàng mặt mày cứng ngắc vào. Tất cả mọi người nhìn nàng, trong mắt đều là khinh thường, chỉ duy nhất người lại tràn đầy vui sướng. Nàng là ghen sao?
      An Nguyệt Quân tinh tế ngắm nàng, phảng phất cả thế giới này chỉ có mình nàng, vô cùng chăm chú, vô cùng thương. Đợi sau khi bóng nàng biến mất, An Nguyệt Quân mới lạnh lùng nhả ra hai từ: “Cút ngay.”
      Liễu Hồng vỗ về lồng ngực giật mình trận, sắc mặt cương cứng, hít sâu cái, vẫn cố mềm giọng: “Bảo chủ…”
      An Nguyệt Quân bất động, mắt lạnh lùng lộ ra sát khí, chán ghét quát: “Cút ngay!”
      Liễu Hồng nhìn mà lòng run lên, thể tin được, chưa từng có nam nhân nào thoát khỏi sức quyến rũ của nàng ta. Tay đưa lên muốn xoa mặt , ý khiêu khích càng ràng hơn.
      “A! Đau…” Liễu Hồng hét lên kinh hãi, nhìn bàn tay của mình từ từ biến thành đen, khẩn thiết hướng An Nguyệt Quân cầu xin: “Bảo chủ tha mạng… Bảo chủ tha mạng…”
      An Nguyệt Quân thờ ơ bỏ ngoài tai tiếng cầu cứu của Liễu Hồng, cũng muốn nhìn nàng ta nữa, lập tức bỏ vào trong. Từ đầu đến cuối, chẳng hề đụng tới nàng ta!
      “Bảo chủ, xin tha cho tiểu nữ.” Liễu Văn trừng mắt liếc Liễu Hồng, tính tới nó vô dụng như vậy, nhưng thầm nghĩ có thể vẫn còn giá trị lợi dụng, lão mới cầu xin An Nguyệt Quân.
      An Nguyệt Quân như nghe thấy gì, thẳng tắp về phía trước. Liễu Văn liều lĩnh chặn trước mặt , bắt gặp ánh mắt lạnh như băng, thâm tâm run sợ nhưng vẫn kiên trì : “Bảo chủ, cầu xin ngài tha cho tiểu nữ.”
      “Tránh ra.” An Nguyệt Quân mắt đậm đặc sát khí , thanh phảng phất như đến từ địa ngục, lạnh lẽo như băng.
      Liễu Văn kinh hãi, tự chủ mà nhường đường. An Nguyệt Quân tiếp tục vào, chỉ chăm chăm tìm kiếm khắp nơi bóng dáng duy nhất trong lòng.
      Liễu Văn sững sờ bất động tại chỗ. là đáng sợ! Ánh mắt do với băng tuyết đại hàn còn lạnh hơn, sát khí lại dày đặc, nhìn như muốn giết người. … là người sao?
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Các nàng, Tiểu Quân Quân trình làng nét mặt lạnh lùng rồi, sau này còn có kiểu lãnh khốc hơn nha, mọi người đón xem nha. Còn nữa, chương sau Tiểu Quân Quân của chúng ta lại đáng thương nữa đó, khà khà.
      Trở lại câu: nhớ comment nha *ôm hôn, bay *!
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Diệp Khê Thiến ghen?


      Diệp Khê Thiến liều mạng về phía trước. có đẩy ra… Thích nàng ta sao? Cũng đúng, chỉ cần là đàn ông đều thích phụ nữ đẹp mà. Nhớ làm nũng với nàng, gọi nàng nương tử, sau này như thế với người phụ nữ khác sao? Vì đâu tâm lại co rút đau đơn thế này? Chắc là do thói quen thôi. Phải, là do thói quen, nàng thể nào cùng người thời đại này có quan hệ gì được.
      Chẳng qua là thói quen thôi mà, sao chính nàng thể khống chế nước mắt rơi xuống càng mau. Nàng biết mình đâu, chỉ ngừng tới, tới.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn, là An Nguyệt Quân. Phản ứng trước nhất của nàng chính là trực tiếp quay ngoắt . Đột nhiên, An Nguyệt Quân ôm nàng chặt từ phía sau.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân ở bên tai nàng khe khẽ kêu tiếng, đắc ý làm nũng, cánh môi nhàng dán ở lỗ tai nàng hồi lâu.
      Sau đó đến trước mặt nàng, tinh tế lau nước mắt của nàng, ánh mắt dịu dàng làm lòng người tan chảy, mang theo thương , động tác mềm , hỏi: “Nương tử, sao lại khóc?” Ngữ điệu mang theo khẩn trương.
      có gì.” Diệp Khê Thiến quay đầu, muốn thấy . dịu dàng như nước có thể khiến nàng say mê.
      “Nương tử, nương tử, có phải vì nữ nhân kia hay ?” An Nguyệt Quân tiếp tục gặng hỏi. Từ đầu đến cuối chẳng nhớ Liễu Hồng kia trông như thế nào. Từ đầu đến cuối, cũng chẳng nhớ tên nàng ta. Bởi, trong mắt , chỉ có mình nương tử của thôi.
      phải! Chỉ là hạt cát bay vào mắt tôi thôi!” Diệp Khê Thiến như chém đinh chặt sắt, nhưng đáy mắt lại lên tia chột dạ. Lấy cớ thế này, được lắm!
      “Nương tử đừng khóc, ta giúp nàng thổi nha.” An Nguyệt Quân ánh mắt đau lòng. cúi đầu xuống mắt nai của nàng mà in nụ hôn, rồi nhàng thổi thổi, hơi thở ấm áp làm tim Diệp Khê Thiến cũng ấm, cũng làm đầu óc nàng choáng váng say mê.
      Hồi lâu sau, vẫn chưa buông ra, Diệp Khê Thiến chỉ có thể mở miệng: “ thả tôi ra được chưa?”
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, thấy đáy mắt nàng bi thương mất , tâm mới buông lỏng, tiếp tục làm nũng: “Nương tử, ta vẫn muốn ôm nàng nha.”
      “Bốp!” đấm vừa vặn hạ thủ lưu tình, Diệp Khê Thiến tức giận : “Với tên lang sói như đúng là khắc cũng thể lơ là.”
      “Nương tử, nàng sao lại đánh ta chứ?” An Nguyệt Quân xoa xoa nơi bị đánh, đáng thương nhìn nàng, miệng trề xuống, cố gắng hừ mũi tiếng, giận dỗi: “Nương tử, ta giận rồi, thèm để ý tới nàng nữa đâu.”
      Diệp Khê Thiến híp mắt hỏi: “ á?”
      An Nguyệt Quân bĩu môi, đầu quay ngoắt , nhưng mắt vẫn len lén liếc nàng, thấy nàng vẫn nhìn sang bên mình bèn vội vàng lảng , làm bộ thèm để ý.
      Diệp Khê Thiến tỉnh bơ: “Phu quân, để ý nương tử à? Nương tử nè.” xong đúng bỏ .
      Cái này… An Nguyệt Quân nóng nảy vội vàng hoả tốc đuổi theo nàng, hung hăng ôm lấy nàng: “Nương tử, nương tử, ta để ý, ta để ý mà. Nàng đừng .”
      Diệp Khê Thiến vờ buồn rầu: “Phu quân chẳng phải giận nương tử sao?” Tuy nhiên đáy mắt lại mỉm cười.
      An Nguyệt Quân mở to mắt trắng đen ràng, vô tội nhìn nàng, hùng hùng hổ hổ: “Nương tử, ai dám vậy? Ta đánh kẻ đó.”
      “Có ?” Diệp Khê Thiến vờ vịt bi thương. “Mới vừa nãy ta nghe rành rành…”
      “Nương tử, nàng nghe nhầm, nghe nhầm.” An Nguyệt Quân đầu lắc như cái trống bỏi, tay giơ cao lên thề: “Nương tử, ta , ta bảo đảm.”
      Diệp Khê Thiến nhìn khả ái như vậy, đáng như vậy, tay tự chủ được mà vươn lên véo má . An Nguyệt Quân ngoan ngoãn đứng im, dám có bất kỳ phản kháng nào. Lát sau, đôi gò má trắng nõn xuất hai vệt ửng đỏ. đáng thương hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, véo xong chưa? Đau quá à…”
      Diệp Khê Thiến sắc lẹm liếc cái, lập tức đứng nghiêm, lớn tiếng hô: “Nương tử, ta chút cũng đau. Nàng cứ tiếp tục.”
      Nàng nhịn nổi nữa bật cười, thanh sung sướng, thanh thuý, dưới ánh mặt trời có loại cảm giác mộng ảo, An Nguyệt Quân sớm bị hút hồn, ngây người : “Nương tử xinh đẹp. Nàng là của ta nha.”
      Diệp Khê Thiến đảo đảo cặp mắt cũng chẳng đáp trả với lời . An Nguyệt nhìn nàng phản đối, vui sướng : “Nương tử, nàng có từ chối đó nha. Nàng là của ta rồi, được thay đổi.” Mắt bén nhọn liếc về phía cuối hành lang.
      Ở cuối hành lang, gương mặt Liễu Hồng vô cùng khó coi. Nữ nhân kia, dung nhan bình thường, vóc người cứng ngắc, dựa vào cái gì lại có được toàn bộ chú ý của bảo chủ? Sát khí chiếm hữu đáy mắt, Liễu Hồng lòng đầy ghen ghét, vẻ xinh đẹp tuyệt diễm bị thay thế bằng bản mặt xấu xí cực kỳ.
      “Hồng nhi, có phải con rất muốn ?” Liễu Văn chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh Liễu Hồng, bắt gặp nàng ta sát khí đầy mặt. Lão cười cười, xem màn phía trước, thăm dò.
      “Cha…” Liễu Hồng giậm chân, vẻ mặt xấu hổ kêu.
      “Thẹn thùng cái gì? Nữ nhi luôn phải lập gia đình.” Liễu Văn ha hả cười, mặt theo sau chút trầm. “Chỉ là nữ nhân kia quả thực nhìn có chút chướng mắt.”
      Liễu Hồng ngẩn người, trầm tư hồi lâu: “Cha, ý là cha là…”
      Liễu Văn nhàn nhạt cười tiếng, vỗ vỗ vai nữ nhi, : “Cha tin tưởng con hiểu, bất quá cứ chuyện lần này thành công trước rồi hãy .” Dứt lời liền rời .
      Liễu Hồng mình ở lại, rơi vào trầm tư cực kỳ lâu.
      Bên này, An Nguyệt Quân lộ ra nụ cười lạnh lùng…
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hu hu hu, hai giờ sáng, cực khổ gõ gõ, lèo tèo vài ba comment. Còn nữa, sao các nàng comment bỏ dấu. Hắc hắc, cuối cùng ta cũng đành phải thôi (giày đá bay). Lại ngẫu nhiên câu nho : thích Tiểu Quân Quân nhà ta, khà khà khà.
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Cùng nhau ngủ?


      An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến được an bài ở phía tây sơn trang, cách nhà chính khoảng kha khá nên rất là thanh tĩnh. Ở hai ngày, gặp người nào ở đó lại thấy yên tĩnh quá, nhưng là…
      “Nương tử, nương tử, nương tử, theo ta ra ngoài chút .” An Nguyệt Quân nũng na nũng nịu .
      !” Diệp Khê Thiến vỗ vỗ đầu trực tiếp từ chối, sau đó ngắt ngắt khuôn mặt , giống như là dụ dỗ con nít bảo: “ tự mình chơi được sao?”
      “Nương tử…”
      Đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Khê Thiến rốt cuộc cũng đem An Nguyệt Quân ồn ào đuổi , vừa đặt lưng lên giường tính nghỉ ngơi, lúc này ngoài cửa có người báo: “Phu nhân, trang chủ mời người qua dự tiệc.”
      Diệp Khê Thiến mở mắt ra, suy nghĩ chút, trả lời: “Tôi biết rồi.”
      Sửa sang y phục kĩ càng, nàng ra cửa, theo nha hoàn khoảng mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng tới đại sảnh. Thấy An Nguyệt Quân ở đó, mặt tuy biểu lộ gì nhưng cũng bớt căng thẳng .
      An Nguyệt Quân thấy nàng, gương mặt lạnh nhạt cùng lãnh khốc phút chốc biến đổi, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tuyệt sắc chí cực, gấp gáp chạy đến bên người nàng, lôi kéo làm nũng: “Nương tử, ngồi đây với ta.”
      màn này cũng đủ khiến Liễu Hồng biến sắc, mặt mày trầm. Nàng ta ngồi bên An Nguyệt Quân nãy giờ, dùng đủ mọi cách lấy lòng nhưng chẳng thèm câu . xem nàng đây là khí sao?
      Diệp Khê Thiến nhìn mọi người xung quanh ai cũng ngó mình chằm chằm, có chút ngượng ngùng, phản xạ muốn tránh , hung dữ bảo: “ buông ra.”
      An Nguyệt Quân vẫn nắm tay nàng chặt, kéo nàng đến ngồi bên cạnh mình. Diệp Khê Thiến giận dữ nhìn chằm chằm , có hiệu quả, đành phải ức chế ngồi xuống. An Nguyệt Quân vui thích lập tức sán vào bên cạnh nàng, ân cần đem đũa đưa cho nàng, nháy mắt hỏi: “Nương tử muốn ăn cái gì?”
      “Bảo chủ, rất vinh hạnh ngài có thể đến sơn trang tại hạ.” Liễu Văn chờ nổi nữa, giơ ly rượu lên, cung kính mời: “Ta trước kính ly.”
      Thấy hành động của lão, An Nguyệt Quân chẳng qua khoé miệng khẽ động, cũng chẳng thèm đáp lại. Liễu Văn sắc mặt cứng đờ, chật vật để ly rượu xuống.
      Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh…
      “Hai ngày qua. ở đâu?” An Nguyệt Quân lạnh lùng , mắt ngoan lệ bắn thẳng về phía Liễu Văn, phảng phất có thể thấu tận tim gan lão.
      Liễu Văn đáy mắt ngoan, thận trọng đáp: “Bảo chủ, chuyện này sau hãy bàn tới, giờ chúng ta cứ dùng bữa .” Sau lại hướng Liễu Hồng nheo mắt cái. Liễu Hồng nháy mắt bừng hiểu gật đầu.
      “Bảo chủ, mời ngài nếm thử phù dung tô cá, mùi vị thập phần đặc biệt.” Liễu Hồng gắp miếng cá đưa tới miệng An Nguyệt Quân, mềm mại đáng . Thân thể nàng ta mảnh mai tựa vào , thân hồng y như cũ, so sánh với lúc mới gặp càng thêm phong tình, cùng kỹ nữ thanh lâu chỉ có hơn chứ kém.
      “Muốn tay bị phế bỏ sao?” An Nguyệt Quân liếc cũng chẳng liếc cái, nhàn nhạt lời đe doạ, khiến người ta rét mà run.
      Liễu Hồng tay cứng đờ, biết được làm được, tuyệt phải suông, chỉ có thể phẫn nộ để đũa xuống.
      An Nguyệt Quân để ly rượu xuống, lôi Diệp Khê Thiến muốn nhăm nhe các món ăn rời , buông lại câu: “Chờ ngươi hiểu , chúng ta bàn lại.”
      Liễu Văn đứng nguyên tại chỗ, mặt thoắt trắng thoắt xanh, mắt tràn ngập mưu toan cùng sát khí. Liễu Hồng cũng cam lòng. Nàng ta từ khi nghe cha bảo chủ Nguyệt gia bảo muốn tới liền mỗi ngày ngóng trông, khắc thấy , trái tim sớm u mê. tuấn mỹ, giống như thiên thần! Nhưng mà đối với nàng chút cũng chẳng ngó ngàng. Nhất định là bởi ả nữ nhân kia! có ả, Liễu Hồng nàng tin tưởng bảo chủ tuyệt đối mình!
      Dọc đường.
      “An Nguyệt Quân, làm gì đó?! Tôi còn chưa ăn được cái gì!” Diệp Khê Thiến nổi cơn đùng đùng, mặc dù toàn thân tràn đầy lệ khí, nhưng chả biết sao nàng cũng chẳng sợ. Là bởi vẫn luôn chiều nàng chăng?
      An Nguyệt Quân vừa nghe nàng than vãn, lệ khí quanh thân thoáng qua liền biến mất. quay đầu, làm lành cười: “Nương tử đừng nóng giận. Chốc nữa ta giúp nàng chuẩn bị chút gì ăn.”
      “Thế được.” Diệp Khê Thiến khẽ hừ mũi, căm giận đáp ứng.
      Đến phòng, Diệp Khê Thiến vừa muốn đóng cửa lại bị kéo lại. Nàng bĩu môi, tức tối hỏi: “ còn có chuyện gì đây?”
      An Nguyệt Quân mắt bồ câu mở to, lấy lòng cười cười, rụt rụt rè rè : “Nương tử, ta muốn ngủ với nàng.”
      Diệp Khê Thiến vừa nghe hai lời liền gạt phăng , hung hăng trừng : “ nằm mơ !”
      “Nhưng nàng là nương tử của ta mà. Phu quân và nương tử phải cùng nhau ngủ mới đúng chứ.” An Nguyệt Quân nhìn nàng tàn bạo từ chối, mím môi giọng .
      “Bốp!” đấm chút lưu tình, Diệp Khê Thiến mắt hung tợn, khẩu khí lại hết sức mềm : “Phu quân, giờ còn muốn ngủ cùng nữa sao?”
      An Nguyệt Quân liên tục gật đầu, ngoan ngoãn giơ tay lên thề thốt: “Ta bảo đảm làm gì nương tử hết.”
      Diệp Khê Thiến phản xạ quay đầu , song đụng phải lồng ngực kín đáo, ngẩng đầu, lại bị ôm chặt vào trong ngực, mùi vị của sao mà ấm áp, sao mà mê say, nàng say mất…
      …” chữ tuột ra khỏi miệng, làm thế nào cũng thể nốt.
      An Nguyệt Quân cúi đầu hôn nàng sâu, kích cuồng mà lại mất dịu dàng. Hồi lâu, An Nguyệt Quân mới buông nàng ra, ở vành tai nàng tà mị nỉ non: “Nương tử, nàng mà chịu, ta hôn đến khi nàng đồng ý mới thôi.”
      Diệp Khê Thiến chằm chằm nhìn , thấy lại có khuynh hướng cúi xuống mình bèn đưa tay ngăn trở bạc môi , bất đắc dĩ hỏi lại: “ bảo đảm?”
      An Nguyệt Quân lại muốn giơ tay lên thề. Diệp Khê Thiến thở dài, dở khóc dở cười: “Được rồi.”
      An Nguyệt Quân thấy nàng đồng ý, đáy mắt mỉm cười. Xong rồi lại đáng thương nhìn nàng, giọng kì kèo: “Nương tử, thể làm cái gì ư?”
      Diệp Khê Thiến ánh mắt giết người xẹt qua, An Nguyệt Quân ngoan ngoãn im lặng, vô tội nhìn nàng.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, chương sau Tiểu Quân Quân nhất định muốn cùng nương tử nhà đại náo phen đây. Muốn biết ? Muốn biết ? Comment, comment nhé. Hừ hừ, ta tuyệt đối phải uy hiếp các nàng đâu, ta dịu dàng ngọt ngào lắm đấy (giày ném tới đây)! Lại hỏi câu: hôm nay Tiểu Quân Quân có làm các nàng hài lòng ? Hu hu hu, ta thức đến giờ sáng, các nàng nên mắng ta, tội ta lắm, ta chỉ viết theo cảm giác thôi…
      dungmuoimuoihonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :