1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 88: Ngốc!


      An Nguyệt Quân nghe Tề Thiên Phóng, lập tức sốt sắng ấn Diệp Khê Thiến nằm trở lại. Động tác của cẩn thận hệt nâng niu món đồ thuỷ tinh. lo lắng kiểm tra toàn thân Diệp Khê Thiến, hỏi dồn: “Nương tử, có chỗ nào đau ? Có cần gọi đại phu tới xem ?”
      Diệp Khê Thiến bị thương vẫn cố cười, lắc đầu. “Ngốc ạ, em yếu thế đâu.”
      Bấy giờ An Nguyệt Quân mới yên lòng nở nụ cười vui sướng tựa trẻ thơ mọi khi.
      Tề Thiên Phóng đứng ngoài bước vào, thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn rót ly trà nhấm nháp, đôi mắt lạnh hứng thú quan sát đôi tình nhân nồng nàn trước mặt.
      Đôi tình nhân ngạc nhiên quay qua nhìn hàng loạt động tác của y, lời.
      “Sao tiếp tục ?” Tề Thiên Phóng nghiêm mặt, trong giọng lẫn chút châm biếm.
      An Nguyệt Quân lạnh lùng ngó y, lông mày cau có, ý đuổi người lồ lộ.
      Tề Thiên Phóng vờ như thấy, cười bảo: “Ta tới ra cầu đây.”
      “Ngươi muốn gì?” An Nguyệt Quân hỏi hề chớp mắt.
      Tề Thiên Phóng lấy bình sứ màu đen từ trong ngực. Y nhếch môi. “Rất đơn giản. Chỉ cần ngươi uống viên thuốc trong này là được.”
      “Tề Thiên Phóng, có ý gì?” Diệp Khê Thiến đột nhiên thấy bất an.
      “Nương tử…”
      nín!” Quát xong, Diệp Khê Thiến ho khan ngừng. An Nguyệt Quân vội vã rót trà, vỗ lưng cho nàng hồi lâu, nàng mới hết ho.
      “Vì , dán cáo thị rằng ai cứu được Nguyệt gia bảo đồng ý cầu.” Tề Thiên Phóng nhàn nhã giải thích, đôi mắt loé sáng. “Vừa khéo, người cứu sống chính là ta.”
      “Thuốc này có độc ?” Diệp Khê Thiến hỏi, mắt nheo nheo hơi chút mỏi mệt.
      đoán xem.” Tề Thiên Phóng chả đáp đúng hay sai. Dĩ nhiên độc độc, cùng lắm chỉ khiến An Nguyệt Quân khó chịu mấy ngày thôi. Dù sao khi đó cũng khiến y và Nhược Nhi đau khổ thời gian.
      “Đưa đây.” Sắc mặt An Nguyệt Quân vẫn như thường.
      Tề Thiên Phóng nhìn sâu, lạnh lùng cảnh báo: “ sợ ta bỏ cái gì vào à?”
      “Đưa đây.” Vẫn ngữ điệu nhàn nhạt như cũ, chút do dự.
      Đáy mắt Tề Thiên Phóng thoáng vẻ bội phục lẫn tán thưởng, y đưa bình sứ sang.
      An Nguyệt Quân mở nắp bình, dốc ngược, viên thuốc lăn ra. thèm suy nghĩ toan đưa lên môi.
      !”
      Diệp Khê Thiến hét, chẳng sức lực từ đầu mà đột nhiên nhổm phắt dậy ôm lưng An Nguyệt Quân. Nàng gần như sử dụng sức lực toàn thân, thế nên bấy giờ bắt đầu thở dốc, tuy nhiên vẫn mực muốn giành lấy viên thuốc trong tay An Nguyệt Quân.
      Nửa chừng, nàng lả .
      “Nương tử, xin lỗi, xin lỗi, tha thứ cho ta…” An Nguyệt Quân đỡ Diệp Khê Thiến nằm lại giường, lẩm bẩm cách đớn đau với nàng.
      điểm huyệt ngủ của nàng!
      Dứt lời, An Nguyệt Quân tức nuốt viên thuốc vào họng.
      Sau đó, nhắm mắt, lẳng lặng chờ.
      Thời gian dần trôi…
      Hồi lâu thấy xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tề Thiên Phóng tay chống cằm, tay ve vuốt ly trà bàn.
      Tề Thiên Phóng săm soi kỹ cái chén rồi nhíu mày quay qua với vẻ thần bí: “Ta có đấy là độc ư?”
      “Là cái gì?” An Nguyệt Quân hỏi.
      “Nhanh biết thôi. Chỉ là trong thời gian ngắn nó còn chưa phát tác đâu.” Tề Thiên Phóng chậm rãi nhả từng câu từng chữ, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “thời gian ngắn”.
      An Nguyệt Quân gật đầu hỏi thêm, chuyển tập trung về lại phía nương tử của .
      Tề Thiên Phóng tiếp tục dòm, có lẽ thấy chẳng còn kịch hay nữa nên bèn nhún nhún vai rời . Y chỉ rời phòng chứ rời Nguyệt gia bảo. Bởi vì y còn chờ đến ngày dược hiệu viên thuốc kia phát tác. Đảm bảo thú vị.
      Ngờ nghệch, cố chấp canh cả đêm bên giường, sáng hôm sau, điều đầu tiên khiến An Nguyệt Quân rời là sắc thuốc. phải tự tay sắc mới yên tâm.
      Diệp Khê Thiến tỉnh, ngó quanh chẳng thấy ai giật mình hoảng hốt. Xảy ra chuyện gì chăng? Càng nghĩ càng sợ, lồng ngực nàng đau thắt.
      thể chịu nổi nữa! Nàng muốn gặp ! Phải thấy bằng mọi giá! Nàng xuống giường, lê hai bước, chân đột nhiên nhũn ra, ngã ngửa. Nàng cố gồng dậy nhưng bất lực.
      Cắn răng, nàng thèm dậy nữa mà bò luôn đất, lết dần ra cửa. Chân tay nàng trầy xước, nàng mặc kệ. Nước mắt lã chã rơi… rơi… rơi… điểm thành những đoá hoa trong suốt. Nàng khóc phải vì đau, nàng khóc vì nghĩ mình thể gặp được Quân nữa.
      Nhích dần, nhích dần cách khó khăn, khoảng cách rất gần nhưng sao nàng lết mãi đến. Mồ hôi, nước mắt trộn lẫn ròng ròng chảy. Vết thương toác cả ra. Mặt nàng tái nhợt tưởng sắp ngất. Toàn thân chồng chất đau đớn song ý niệm còn nung nấu buộc nàng phải kiên trì.
      Lâu sau…
      “Nương tử, sao thế này?!” giọng hốt hoảng vang lên. Là giọng quen thuộc tới khắc cốt ghi tâm.
      Diệp Khê Thiến nhếch môi cười khẽ, đáy lòng buông lỏng, lập tức hôn mê.
      Mở mắt lần nữa, ánh mắt lo âu, đớn đau, hãi hùng khiến nàng ấm lòng. Nàng run run vươn tay xoa hai má An Nguyệt Quân, cười trấn an. “Quân, đừng buồn.”
      Khoé mắt An Nguyệt Quân ngấn lệ. cẩn thận vuốt ve gương mặt Diệp Khê Thiến, lắc đầu. “ buồn, buồn. Nương tử sao ta vậy.”
      “Ngốc ạ!” Vành mắt Diệp Khê Thiến đo đỏ, nụ cười môi tươi hơn. Nàng có rất nhiều điều muốn nhưng tất cả đều mắc kẹt ở cổ họng, cuối cùng đều hoá thành tiếng than .
      “Vì nàng, ta nguyện làm tất cả. Si mê mình nàng. Ngốc nghếch vì nàng.” An Nguyệt Quân nhiễm xúc động của Diệp Khê Thiến, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết, môi cười hiền như gió xuân, đáng tới mức ai cũng muốn ôm vào lòng cưng nựng.
      “Ban nãy… em nghĩ… nghĩ…” Diệp Khê Thiến tiếp được, dường như thốt lên câu đó thôi nàng cũng sợ và đau.
      An Nguyệt Quân tách hàm răng nàng cắn lấy môi ra, khẽ lau vết máu rớm, thổi thổi mong nàng hết đau. “Nương tử, nàng cũng ngốc lắm.”
      Ôi, cặp đôi ngốc nghếch!
      “Tề Thiên Phóng bắt uống cái gì?” Diệp Khê Thiến lo lắng hỏi An Nguyệt Quân, đáy lòng thầm ghi hận Tề Thiên Phóng. Tề Thiên Phóng, chờ đó cho tôi!
      biết.” An Nguyệt Quân lắc đầu.
      “Có thấy khó chịu ở đâu ?” Diệp Khê Thiến sốt ruột quan sát An Nguyệt Quân.
      . bảo thời gian sau dược tính mới phát tác, sao. Nương tử, chúng ta cần lo.” An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến bắt đầu rơm rớm lệ bèn lảng .
      “Quân, hứa gì với em?” Diệp Khê Thiến nheo mắt hỏi . nhưng khiến An Nguyệt Quân tim đập rộn.
      giết người nữa?” An Nguyệt Quân dò hỏi, len lén quan sát Diệp Khê Thiến. Nhìn mặt nàng lạnh , hoảng hồn, đổi câu trả lời: “Sinh chục em bé?”
      Lúc này, Diệp Khê Thiến hoàn toàn đanh mặt. giả ngu à?! Dáng vẻ đó của nàng trông yếu ớt, nhợt nhạt tuy nhiên vẫn doạ An Nguyệt Quân sợ tới nước mắt lưng tròng.
      hứa, nếu đủ sức đối phó để em giúp . Thế mà lúc đó làm gì? Điểm huyệt ngủ của em, nhỡ đấy là độc, có phải định mình trước?” Diệp Khê Thiến bị kích động ngừng ho khan. An Nguyệt Quân nghiêng người tính đỡ nàng lại bị nàng gạt ra. Nàng nhìn chằm chằm từng chữ , vẻ đơn dưới đáy mắt trào ra.
      “Nương tử, sau này nhất định luôn có nhau.” An Nguyệt Quân mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng say lòng người đủ để nhấn chìm con tim nàng cả đời.
      “Ừm.”
      Họ nhìn nhau trao đổi tình ý, cần lời.
      Trải qua trận đấu với An Nguyệt Quân, Lạc Vũ bị thương nặng nên y buộc phải yên ắng thời gian, vài ngày lâm triều. Có lẽ y chữa thương, có lẽ y chuẩn bị kế hoạch khác, ai .
      Gió mát thoang thoảng. Ngày ngày trôi thanh bình. Rất nhanh, nửa tháng qua. Đầu thu, thời tiết se lạnh sảng khoái.
      Diệp Khê Thiến sắp khỏi hẳn. An Nguyệt Quân dưới giám sát của nàng ăn uống đầy đủ cũng trở lại bộ dạng khoẻ khoắn, hai má mềm mại trắng hồng khiến dưới Nguyệt gia bảo đều phấn khởi.
      Đêm đầu thu, trăng sáng sao thưa, gió mát vi vu. Đường mòn trong rừng ngập đầy những bóng cây và bóng trăng trút xuống. Đây chính là giờ phút lý tưởng dành cho các cặp tình nhân.
      “Nương tử, đêm nay đẹp, rất nhiều sao.” Ai đó mở to mắt trong thèm nhìn trời.
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến khẽ nhắm mắt tận hưởng gió đêm mát lành.
      Ai đó thất vọng thở dài. Lát sau, mắt to lại bắt đầu lúng liếng có mục đích. “Nương tử, hôm nay nàng rất đẹp.”
      “Chỉ hôm nay thôi à?”
      Ai đó lắc đầu quầy quậy, dáng vẻ nũng nịu khiến ai cũng muốn bắt nạt. “Nương tử ngày nào cũng đẹp, đẹp hơn cả tiên nữ trời. Nương tử đẹp nhất nhất nhất.”
      “Ờ.” Nàng hài lòng gật đầu.
      Nhiệt tình của mình bị dội gáo nước lạnh, An Nguyệt Quân tiu nghỉu bĩu môi, gương mặt nhắn uất ức, miệng làu bàu: “Nương tử, nàng thấy chúng ta lãng phí đêm trăng đẹp à?” Ai đó ranh ma nhào vào lòng Diệp Khê Thiến làm nũng.
      Nàng đẩy ra, hỏi: “Lảm nhảm đống, rốt cuộc muốn gì hả?”
      “Nương tử, ta muốn … hay chúng ta sinh em bé thôi.” vẫn khoác bộ dạng trẻ con nhưng đôi mắt nồng cháy dục vọng, tay lặng lẽ siết eo nàng.
      Chẳng lẽ đóng cửa trốn trong phòng lãng phí đêm trăng đẹp à?
      Chưa kịp thốt ra câu , Diệp Khê Thiến bị bế bổng lên, mất hút.
      Vừa hết bệnh liền nghĩ tới mấy chuyện này, quả nhiên… thực sắc tính dã!
      *thực sắc tính dã: mê sắc thành tính
      Hồi lâu…
      Đột nhiên, từ Thấm Tuyết các vang lên tiếng gầm giận dữ của ai đó cắn răng nghiến lợi: “Tề Thiên Phóng!!!”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 89: Buổi sớm ngọt ngào


      Lục đục hồi, cửa phòng bị đạp tung. Bạch y tung bay, phong hoa tuyệt đại. Thoắt cái, bạch y mất hút.
      Tề Thiên Phóng mình ngồi ở Mai Thanh các thưởng trà, thần thái biếng nhác và nhàn rỗi. Đột nhiên, y cười cười đặt ly trà xuống, lẳng lặng chờ.
      Giây sau, An Nguyệt Quân mặt đen như đít nồi, ánh mắt tối tăm pha lẫn giữa tức giận và dục vọng, trán hằn gân xanh xuất , hầm hầm tra hỏi: “Dược gì?”
      Tề Thiên Phóng hề bị An Nguyệt Quân doạ. Y chậc chậc lắc đầu, cười thầm trong lòng, miệng hỏi: “Thế nào? thoả mãn?”
      “Dược gì?” An Nguyệt Quân lặp lại lần nữa.
      “Ngươi à?” Tề Thiên Phóng giả bộ ngạc nhiên. “Ta nghĩ ngươi chứ.”
      Mặt An Nguyệt Quân thoắt đổi. mím môi lời.
      “Nhịn nửa tháng là được.” Dù Tề Thiên Phóng cố nghiêm mặt song khoé môi vẫn hơi run như thể y sắp cười phá lên.
      An Nguyệt Quân lạnh lùng nheo hai mắt ghim chặt Tề Thiên Phóng, sát khí bùng nổ. “Ngươi…!”
      Tề Thiên Phóng chả dám liếc An Nguyệt Quân nữa, chỉ sợ mình nhịn được bật cười ngay tại chỗ. Bình thường An Nguyệt Quân lạnh lùng tỉnh táo chừng nào giờ trông chật vật, vặn vẹo chừng ấy. Tuy nhiên đánh chết y cũng này ra đâu. Phải biết nam nhân được thoả mãn y chang trái bom hẹn giờ. Y nên nhanh trốn hơn.
      An Nguyệt Quân trợn mắt ngó hướng Tề Thiên Phóng mất hút. Tề Thiên Phóng, ngươi chờ đấy!
      Trở về Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân ngắm Diệp Khê Thiến ngủ giường, sắc tâm lại nổi lên. Mắt sáng rực, vẻ mặt si mê, còn kém chảy nước miếng nữa thôi. Nhưng nhớ đến tình trạng tại của mình, lại chỉ đành thở dài đầy đau khổ ôm nàng, loay hoay hồi lâu mới ngủ được.
      Nhìn được ăn được, khổ quá !
      Rạng sáng hôm sau.
      Diệp Khê Thiến tỉnh, đẩy hai cánh tay An Nguyệt Quân quấn lấy nàng hệt bạch tuộc ra, dậy rửa mặt, chẳng thèm để ý ai đó cứ mở to đôi mắt mọng nước ăn vạ giường.
      Mặc Diệp Khê Thiến quay lưng về phía mình, An Nguyệt Quân vẫn nắm chăn gấm trưng đôi mắt rưng rưng và vẻ bị vợ bỏ ra, mím môi, buồn bã lên án: “Nương tử, nàng thích ta nữa đúng ?”
      “Hả?” Diệp Khê Thiến rửa mặt thuận miệng đáp.
      “Vậy sao nàng cho ta ôm?” Ai đó giọng giận dỗi: “Vốn ăn được đủ thảm, giờ ngay cả ôm cũng cho. Phu quân là đáng thương mà…”
      “Gì cơ?” Diệp Khê Thiến nghe , hỏi lại.
      “Nương tử, ta gì hết.” Ai đó lắc đầu quầy quậy.
      “Hôm nay trời rất đẹp.” Diệp Khê Thiến rửa mặt xong, muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa bèn quan sát thời tiết bên ngoài. Nàng thoải mái chống nạnh quay lại.
      “Ừ, ừ, ừ.” Ai đó gật đầu như giã tỏi, đôi mắt lập loè hy vọng, hỏi: “Chúng ta ngủ tiếp ha?”
      Bốp!
      Đầu bị táng cú đau điếng, An Nguyệt Quân xoa xoa chỗ đau, uất ức đỏ ửng mắt, rưng rưng mếu: “Nương tử, đừng đánh mạnh quá. Đánh mạnh làm đau nắm tay bé của nương tử, phu quân đau lòng.”
      “Thôi xàm !” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười. “Chốc em ra ngoài dạo phố, phải ?”
      , , chứ!” An Nguyệt Quân giơ cao tay, miệng dõng dạc hô lộ hưng phấn, đáng tới mức ai cũng muốn bắt nạt.
      còn muốn ngủ, em miễn cưỡng .” Diệp Khê Thiến vờ ngẫm nghĩ, đột nhiên mắt sáng rỡ. “Để em gọi Tề Thiên Phóng cùng .”
      Ai đó nhảy dựng vồ đến trước mặt Diệp Khê Thiến, ầm ĩ: “Nương tử sao lại muốn cùng ?! cho! Ta cho! cho!”
      Đồng thời đáy lòng An Nguyệt Quân lại tiếp tục ghi thêm hận với Tề Thiên Phóng.
      “Ồ, chẳng phải muốn ngủ tiếp ư?” Diệp Khê Thiến giả bộ ngạc nhiên, lẩm bẩm: “ sao, em tìm ta cũng được mà.”
      Dứt lời, nàng lập tức xoay người định ra khỏi phòng.
      đôi tay từ sau ào tới siết lấy nàng, lực mạnh đến nỗi khiến cơ thể nàng theo quán tính đổ về trước thêm vài bước mới giữ lại được trọng tâm. Nàng ngoái đầu trợn ngược mắt.
      Tên này!
      “Nương tử…” Giọng rầu rĩ, uất ức vang lên.
      “Hả?” Diệp Khê Thiến khẽ đáp, môi cười tươi.
      “Nàng đừng bắt nạt ta nữa. Ta muốn mà.” Giọng nghe như sắp khóc.
      may, vẻ sắp khóc ấy thể tranh thủ được chút thương tình nào.
      “Ấy chết, còn sớm nữa, em phải nhanh tìm ta thôi. Nếu sợ ta lại đâu mất.”
      ! luôn ! Kẻ khiến thần phật phẫn nộ, người người căm hận đó tốt nhất nên khỏi trở về! Tề Thiên Phóng đáng chết!
      “Đừng, đừng mà nương tử, cho ta theo với. Ta biết tửu lâu nào có món mới, có rượu ngon. Hơn nữa, ta còn biết phố Nam…” Ai đó say sưa quảng cáo bản thân ngừng, lòng muốn chơi cùng Diệp Khê Thiến.
      Diệp Khê Thiến lặng lẽ phủ tay mình lên vòng tay quanh eo, môi cười chưa từng tắt, cắt ngang : “ thôi.”
      Đương nhiệt huyết với bài diễn thuyết, ai đó sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại: “Gì cơ?”
      phải muốn chơi với em à?” Diệp Khê Thiến quay lại dịu dàng ôm mặt An Nguyệt Quân. dễ thương quá mất!
      “Muốn! Muốn chứ!” An Nguyệt Quân gật đầu liên hồi, sau đó lập tức kéo nàng ra cửa. “Nương tử, thôi, thôi! Chậm mất vui.”
      Mục đích rành rành: sợ nàng lại đổi ý tìm Tề Thiên Phóng.
      Diệp Khê Thiến níu , thở dài, lắc đầu. “ định trần như nhộng ra đường ư?”
      sáng lắm ồn ào. Cuối cùng, khi chuẩn bị xong xuôi, hai người rề rà lên đường.
      Sao lại “rề rà”? Bởi vì ngay trước cửa bảo, họ cãi nhau, à nhầm, mỗi Diệp Khê Thiến rống thôi, còn An Nguyệt Quân chỉ có nước ngoan ngoãn nghe chửi, nào dám cãi.
      “An Nguyệt Quân!!!” Nhìn xe ngựa trước mặt, Diệp Khê Thiến tức tới độ xịt khói, bất lực dâng trào. Trò gì thế này hả trời!
      “Đây! Nương tử, chuyện gì vậy?” An Nguyệt Quân vội vàng điểm danh, dáng vẻ quan tâm, cưng chiều. say đắm trong đáy mắt mỗi ngày chỉ tăng chứ giảm.
      “Giải thích cho em! Những cái này là gì?!” Xung quanh xe ngựa sao lại treo đầy lục lạc lớn đủ cỡ, màu sắc đủ loại? Hơn nữa, sao chúng còn được xếp thành bốn chữ “ta nương tử” to đùng?!
      “Lục lạc đó.” An Nguyệt Quân cười híp mắt đáp.
      “Em biết.” Diệp Khê Thiến hít sâu hơi cho bình tĩnh. “Nhưng nó có ích gì cho chuyến chơi của chúng ta?”
      An Nguyệt Quân ngại mà ưỡn ngực trả lời: “Nương tử, vậy trông oách lắm mà.” tới đây, mắt trong sáng còn hơn cả tuyết mùa đông, miệng cong cong cách tự hào.
      Oách? Chắc chắn là oách chứ phải điên chứ? Diệp Khê Thiến giật giật khoé môi hỏi lại: “Oách?”
      “Ừ, nương tử! Nàng thấy mọi người đều nhìn chúng ta và xe ngựa bằng ánh mắt hâm mộ ư? Oách dễ sợ còn gì! Hơn nữa, nếu làm vậy, cả thành đều biết nàng là nương tử của ta. Xem còn ai dám xớ rớ tới gần nàng.” An Nguyệt Quân hết lòng ca ngợi “kiệt tác” của mình. Cảm hứng tạo ra nó chính là từ cơn dục vọng đêm qua vẫn chưa được giải toả. hài lòng nở nụ cười tươi rói, mắt đen chớp chớp cực đáng .
      “Oách cái rắm! Ra ngoài bị người ta nghĩ là bệnh nhân tâm thần trốn trại mới lạ!” Diệp Khê Thiến rốt cuộc hết nhịn nổi bèn mắng liên mồm. Cuối cùng, nàng hung hăng đạp đạp, vùng vằng bỏ , bao giờ muốn thấy kẻ đầu óc mắc bệnh này nữa!
      Còn mỗi An Nguyệt Quân đáng thương ngó bóng nàng. liếc xe ngựa cười khúc khích, lát sau mới kịp phản ứng vội vã đuổi theo.
      đường.
      “Nương tử, đừng lơ ta nữa mà.” Ai đó sau khi thành công chọc tức Diệp Khê Thiến giờ lại lo bấu lấy nàng làm nũng, cầu xin.
      “…” Diệp Khê Thiến vẫn thèm hé răng, mặt hầm hầm.
      “Nương tử, có phải nàng thấy chữ còn quá ? sao, lần sau phu quân xếp lớn hơn.” An Nguyệt Quân bừng tỉnh, mắt sáng rỡ.
      “…” Vẫn như cũ hé răng, nhưng khoé miệng và khoé mắt giật đùng đùng.
      “Yên tâm, nương tử, lần sau phu quân nhất định làm…” An Nguyệt Quân tiếp tục hứa hẹn.
      Rốt cuộc hết chịu nổi, Diệp Khê Thiến quát: “Nín!”
      An Nguyệt Quân gục đầu, im . Mắt to chớp liên hồi rồi trở nên ươn ướt, má mềm phúng phính, môi mím , muốn biểu lộ mình tức giận, nhưng nhìn thế nào cũng thành ra đáng .
      Hai người trước sau. Lặng được lúc, người đằng sau lại bắt đầu ầm ĩ.
      “Nương tử…” Tiếng kêu rất rất rất . Môi đỏ bèn bẹt, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
      “Sao?” Diệp Khê Thiến nhìn con đường xa tít mù khơi trước mặt, nhíu mày, nghĩ đến người phía sau lại càng bực.
      Lần này có tiếng đáp. y hệt vợ bị mắng lẽo đẽo bám sát nàng, buồn rầu nhìn chằm chằm lưng nàng, mắt thỉnh thoảng liếc lên đằng trước.
      Tay Diệp Khê Thiến vung vẩy theo từng bước . An Nguyệt Quân len lén định nắm lấy nó, nhưng lần nào sắp tóm được cũng bị tiếng nàng gọi vu vơ đập cho tỉnh, nét mặt càng thêm rầu rĩ.
      Hồi lâu, đột nhiên Diệp Khê Thiến thở dài, gọi: “Quân.”
      “Nương tử, ta đây, ta đây!” An Nguyệt Quân hấp tấp chạy tới trước mặt nàng, gương mặt trắng hồng tươi tắn, mắt cười cong cong.
      “Em mỏi chân.”
      Dứt lời, ai đó liền mừng rơn xông đến bế bổng nàng lên. Giây sau, bóng hai người mất hút.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Dạo phố

      lâu sau là đến chợ. Chợ ồn ã, náo nhiệt. Tửu lâu, quán trà, khách điếm hàng nối hàng hai bên đường. Các sạp hàng rong ra rả tiếng rao bán.
      An Nguyệt Quân và Diệp Khê Thiến đương dạo bước, chợt nghe: “Biểu ca, trùng hợp quá.”
      Tiếng trong veo ngọt ngào của con khiến hai người quay đầu. Là Thi Tiêu An. Nàng ta vận bộ y phục xanh nhạt, được Minh Nguyệt dìu, dáng vẻ yếu ớt, hơi thở gấp gáp. Xem ra sức khoẻ chưa bình phục nhiều. Phản ứng của An Nguyệt Quân là lạnh nhạt và hơi có vẻ ghét bỏ. Phản ứng của Diệp Khê Thiến là khách sáo cười cười. Quả nhiên oan gia ngõ hẹp.
      Thi Tiêu An lặng lẽ ra dấu Minh Nguyệt cần đỡ mình nữa. Nàng ta từ từ bước tới, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng về phía An Nguyệt Quân. Lúc sắp đến gần , nàng ta bỗng lảo đảo, bước chân loạng choạng, người đổ về trước chuẩn bị nhào vào lòng An Nguyệt Quân.
      An Nguyệt Quân vốn cảnh giác nàng ta từ lâu nên tránh rất dễ. tiếng động né sang bên, nũng nịu cười. “Nương tử, tửu lâu đằng kia mới khai trương, chúng ta vào ăn thử .”
      Dứt lời, kéo Diệp Khê Thiến thẳng, thèm để ý Thi Tiêu An đằng sau chới với. Minh Nguyệt hết hồn chạy tới định giữ chủ nhưng kịp. Thi Tiêu An ngã sóng sượt bò dậy nổi, rên rên rỉ rỉ, ngó chừng đau lắm.
      “Tiểu thư sao chứ ạ?” Minh Nguyệt đỡ Thi Tiêu An dậy, gấp gáp hỏi thăm.
      cố ý? Thi Tiêu An tức giận lắc đầu. “Ta sao.”
      Trông bóng An Nguyệt Quân và Diệp Khê Thiến, Thi Tiêu An vội muốn đuổi theo. Thứ nàng ta nhận định là của mình chắc chắn phải là của mình!
      trước, Diệp Khê Thiến mỉm cười, đánh An Nguyệt Quân cái. “ cố ý đúng ?”
      An Nguyệt Quân mở to đôi mắt đen, mím mím môi oan ức, giọng: “Nào có. Hoá ra phu quân trong lòng nương tử hư vậy sao?”
      “Ồ, đoán hay thế.” Diệp Khê Thiến cười khoái trá. Đối với người ngoài, có lẽ rất xấu. Nhưng trong lòng nàng, là cả kho báu đấy.
      “Nương tử, sao nàng lại có thể nghĩ xấu phu quân của mình? Ta ấy hả, trong lòng ta, nương tử đẹp y chang tiên nữ trời vậy đó, giống như…” An Nguyệt Quân ấm ức lên án hăng say.
      “Được rồi, được rồi, ăn ngọt ngào dễ nghe lắm, được chưa?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ chữa cháy. Người này là… khiến người khác cũng khó.
      “Nương tử thích phu quân ăn ngọt ngào dễ nghe sao? Nếu nương tử dám thích, ta ôm nữ nhân khác đó.” An Nguyệt Quân liếc kẻ đằng sau sắp đuổi tới nơi, khỏi bước nhanh hơn, nụ cười môi rực rỡ, chói mắt như thần tiên.
      “Thích, thích, thích. Ai cho ôm người phụ nữ khác.” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc , híp mắt doạ: “Nhớ! là của em. Toàn thân từ đầu xuống chân mỗi chỗ đều là của em. Nếu dám để người phụ nữ nào sờ vào, em liền chặt tay ta, à , cầm kéo xẻo , cho hết đường lăng nhăng!”
      Lời ác nghiệt nhưng lại làm An Nguyệt Quân cười tít, gương mặt tuyệt mỹ toả sáng, mắt xếch say đắm tình nồng nàn. ghé vào lỗ tai nàng, đắc ý thầm: “Nương tử, ta nào có cho ai sờ vào mình. Phu quân từ xuống dưới toàn nương tử là sờ thôi.”
      Diệp Khê Thiến đỏ bừng mặt. Người này! Bực bội trợn mắt liếc An Nguyệt Quân, đấm cho đấm, cuối cùng tặng thêm đạp xong, nàng mới cam lòng tiếp.
      An Nguyệt Quân đứng tại chỗ khúc khích hồi lâu.
      Vất vả đuỗi mãi mới đến nơi, Thi Tiêu An thở hổn hển, hỏi: “Biểu ca, huynh nhanh vậy? Sao đợi Tiêu Tiêu?”
      An Nguyệt Quân xoay người cúi đầu lạnh lùng ngó nàng ta, khinh thường ghét bỏ lạnh giọng: “Cút cho ta! Còn nữa, tốt nhất ngươi nên dẹp ý định của ngươi .”
      Dứt lời, lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng cách đó xa, vội vã đuổi theo.
      Thi Tiêu An xấu hổ sững sờ tại chỗ. Đột nhiên, sau lưng nàng ta vang lên giọng tà ác ai nghe cũng rùng mình: “Muốn chiếm được ?”
      Quay lại, Thi Tiêu An như bị mê hoặc, bước dần về phía y…
      “Nương tử, chúng ta ăn bánh hoa quế nhé?” Khuôn mặt nũng nịu xáp lại gần khuôn mặt hầm hầm của Diệp Khê Thiến.
      ăn.”
      “Nương tử, chúng ta ăn cá xào giấm .”
      ăn.”
      “Nương tử, đừng giận mà.” liên tục làm nũng, sau đó hồn nhiên sửa sai. “Nương tử, nếu về sau ta ôm nương tử nhiều nhiều chút? Nương tử cho ôm, ta vẫn cứ ôm?”
      Có khi nào nàng ôm mà ôm đâu?
      An Nguyệt Quân và Diệp Khê Thiến vào tửu lâu.
      “Hai vị khách quan muốn ăn gì?” Tiểu nhị ân cần hỏi han.
      An Nguyệt Quân lấy lòng cười hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nàng muốn ăn gì?”
      “Cho ấm trà Long Tĩnh với vài món đặc sắc của quán.” Diệp Khê Thiến gọi đại.
      “Vâng, phu nhân.” Tiểu nhị liếc hỏi ý An Nguyệt Quân, thấy gật đầu mới lui xuống.
      “Nương tử, chúng ta quả nhiên là tâm đầu ý hợp. Ta vừa hay cũng muốn uống trà Long Tĩnh.” Ai đó mở to đôi mắt đen trong veo, cười toét miệng, bắt đầu dông dài.
      Dĩ nhiên chả ai thèm đáp .
      Rất nhanh, thức ăn được dọn lên. bàn lớn ngào ngạt hương thơm, tuy nhiên Diệp Khê Thiến có cảm giác thèm, ngược lại còn thấy buồn nôn. Nàng nhíu mày cố nuốt miếng cá.
      An Nguyệt Quân hăng hái gắp thịt vịt định bỏ vào chén Diệp Khê Thiến, phát nàng buông đũa bèn lạ lùng hỏi: “Nương tử sao vậy? ngon hả? Kêu món khác nhé?”
      Diệp Khê Thiến lắc đầu. “ cần, em ăn vô. ăn .”
      “Nương tử ăn, ta cũng ăn.” An Nguyệt Quân buông đũa.
      ăn?” Diệp Khê Thiến cau mày, véo khuôn mặt nạt: “Trông còn gầy lắm, đáng tí nào. Nếu gầy, em thương đâu.”
      An Nguyệt Quân tội nghiệp liếc nàng. “Nhất định phải ăn ư?”
      Diệp Khê Thiến gật mạnh đầu, lúc này An Nguyệt Quân mới rưng rưng nước mắt cầm đũa ăn tiếp.
      Ăn uống no nê, thanh toán xong, họ rời .
      Hai người ngó đông ngó tây, dạo khắp nơi. Ban đầu xem xiếc phun lửa, Diệp Khê Thiến sùng bái ngắm diễn viên khiến An Nguyệt Quân ghen ngút trời. Sau chuyển xem nặn tượng đất, mới từ từ hạ hoả, vui vẻ trở lại.
      Trời mau tối, Diệp Khê Thiến chợt nhớ tới Thi Tiêu An, lo lắng khều An Nguyệt Quân: “Quân, trễ thế này rồi biểu muội còn ở ngoài đường, nguy hiểm lắm. Hay gọi ấy cùng về .”
      “Nàng ta về rồi.” An Nguyệt Quân chút chần chờ đáp. sao có thể để kẻ thứ ba chen vào giữa họ!
      “Sao biết?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ ngó .
      “Ta vừa thấy nàng ta lên xe ngựa về rồi.” mặt đỏ thở gấp trợn mắt láo, cười hì hì bảo: “Nương tử, may mà nàng ta về. Nếu phải về cùng nàng ta, sợ mai còn chưa đến bảo.”
      Diệp Khê Thiến cười phì, lắc đầu giục: “Về thôi, về thôi.”
      Đêm đen như mực, hai người đan tay sánh bước, hạnh phúc rạng rỡ môi.
      Chỉ cần cùng nhau tay trong tay, dù đến đâu cũng đều là hạnh phúc.
      Diệp Khê Thiến trộm nhìn An Nguyệt Quân, cười gian, đương lúc lan man chuyện bỗng tót lên lưng . “Em muốn cõng.”
      An Nguyệt Quân lảo đảo vài bước, sau đó vững vàng đỡ được nàng, bất đắc dĩ cười cười. “Ừ.”
      Giờ phút này, nồng tình mật ý, cần ngôn ngữ.
      An Nguyệt Quân chợt thốt: “Nương tử, hình như nàng mập ra rồi.” Nhưng ta thích. Câu kế, chưa kịp tiếp
      Bốp! Đầu bị ăn đấm. Diệp Khê Thiến sát khí đằng đằng ra lệnh: “Nín!”
      “Dạ, nương tử.” Cam chịu vâng lời.
      Diệp Khê Thiến đột nhiên quấn hai tay vòng quanh cổ An Nguyệt Quân, áp môi lại gò má mềm của , thầm: “Thưởng cho .”
      “Nương tử, bên trái nữa.”
      “Rồi.”
      “Nương tử, thêm cái nữa.”
      “Rồi.”
      “Nương tử, thêm cái nữa.”
      “Rồi.”
      “Nương tử, thêm…”
      đủ chưa?!” Diệp Khê Thiến hết chịu nổi rống . Người này da mặt đúng là dày hơn tường thành!
      “…” Uất ức câm nín.
      An Nguyệt Quân cứ cõng Diệp Khê Thiến bộ như vậy về Nguyệt gia bảo. Tuy nửa đêm nhưng chẳng hề mất kiên nhẫn, ngược lại mặt chỉ toàn tươi cười lẫn hạnh phúc.
      Thời gian chầm chậm trôi. Ngày tháng ngọt ngào bất tri bất giác nửa tháng. Hết lệnh cấm, nhịn lâu lắm rồi cho nên hưng phấn hết biết.
      Trưa đó ăn cơm, An Nguyệt Quân kéo Diệp Khê Thiến vào đại sảnh.
      lâu sau, thức ăn được bưng lên, hương thơm toả bốn phía. Đột nhiên, Diệp Khê Thiến mặt trắng xanh, bụm miệng lao ra ngoài.
      “Oẹ… oẹ… oẹ…”
      An Nguyệt Quân lo lắng vỗ lưng nàng. “Nương tử, nàng sao vậy? Nương tử thấy thế nào? Đừng làm ta sợ.”
      quát hạ nhân bên ngây như phỗng: “Nhanh gọi đại phu! Nhanh!”
      Đám nha hoàn lúc này mới sực tỉnh, cuống cuồng lao .
      “Nương tử, đừng làm ta sợ mà…” Mặt An Nguyệt Quân trông còn trắng hơn Diệp Khê Thiến. Mắt đầy khiếp sợ, môi cũng run run.
      “Bê , bê , bê hết .” Diệp Khê Thiến vừa nôn vừa chỉ bàn ăn.
      cần An Nguyệt Quân rống nữa, đám hạ nhân tự động bê hết thức ăn xuống.
      Lát sau, Diệp Khê Thiến mới khoẻ hơn, quay sang cười cười với An Nguyệt Quân bị doạ cho hết hồn ở bên. “Ngốc ạ, em sao. Chắc là…” Nàng vui mừng nghĩ tới khả năng này. Các biểu rất giống!
      “Gì cơ?” An Nguyệt Quân mù mờ hỏi lại.

      Quỳ An: Mình tự hỏi, lúc này Tề Thiên Phóng rúc cái xó xỉnh nào??? Nhà có sẵn thần y mời tự dưng gọi đại phu quèn chi??? Mấy người này rảnh… =.=

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: Nương tử, ta sắp làm cha

      Diệp Khê Thiến trừng mắt với An Nguyệt Quân, định giải thích với đại phu tới. Nàng liếc . May quá, có vẻ bình tĩnh lại.
      “Bảo chủ, đại phu đến rồi ạ.”
      Đại phu xách hòm thuốc bước vào, cúi đầu hành lễ. “Bảo chủ, phu nhân.”
      “Ừm, xem cho nương tử của ta .” An Nguyệt Quân nhạt giọng bảo, song bên trong vẫn lộ lo lắng.
      “Vâng.”
      Đại phu bắt mạch hồi lâu, sau đó mỉm cười, mừng rỡ thông báo: “Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, là hỷ mạch. Phu nhân có tin vui rồi.”
      “Gì cơ?” An Nguyệt Quân dại ra. Đại phu vừa cái gì?!
      “Bảo chủ, phu nhân có tin vui.” Đại phu cười ha hả, lặp lại lần nữa.
      An Nguyệt Quân vẫn ngơ ngẩn, đờ ra hệt khúc gỗ. Lâu lâu sau, đột nhiên túm cổ áo đại phu, dữ dằn cầu: “Lặp lại lần nữa.”
      “Bảo… bảo chủ, phu nhân… có tin vui…” Dứt lời, đại phu liền ho khan.
      An Nguyệt Quân hớn hở thả đại phu ra, mặc lão ngã nhào xuống đất. cúi đầu cẩn thận hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nương tử, đúng vậy? Ta sắp làm cha rồi hả?”
      Nương tử mang thai con của ! Con của !
      Diệp Khê Thiến sớm đoán được nên cũng ngạc nhiên lắm. Tuy nhiên nghe đại phu xác nhận, nàng vẫn mừng như điên. Nàng cố giữ vẻ mặt bình thường, nâng tay véo má .
      “Ối! Á!” An Nguyệt Quân chớp đôi mắt long lanh, rưng rưng mếu: “Nương tử, đau.”
      “Phải mơ ?” Diệp Khê Thiến hỏi .
      An Nguyệt Quân lắc đầu, dáng vẻ hệt vợ tội nghiệp trả lời: “ phải.”
      Chợt bừng tỉnh, nhào tới ôm cổ Diệp Khê Thiến, dụi dụi vào nàng, lẩm bẩm liên hồi: “Ta có em bé, ta có em bé, ta sắp làm cha…”
      Nửa chừng, An Nguyệt Quân sững lại, lui về sau, cẩn thận đỡ Diệp Khê Thiến ngồi xuống ghế. “ được, thể hành động như vậy nữa, khéo động thai khí.”
      cũng ngồi xuống cạnh nàng, xoa cái bụng chưa to ra, vừa cười vừa : “Đây là con ta, là con của ta và nương tử…” Giọng rất rất như sợ quấy rầy đến sinh mệnh bé bỏng bên trong.
      “Nương tử, nương tử, ta sắp làm cha đó.” Đột nhiên, lớn giọng tuyên bố, mặt mày nở nụ cười tươi rói, con ngươi vụt sáng, trông hồn nhiên khác gì đứa trẻ.
      Điều này khiến mọi người trong phòng phải cười trộm, đồng thanh: “Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ.”
      “Nương tử, nàng bảo chúng tên nên đặt tên em bé là gì?” An Nguyệt Quân cười như chưa từng được cười, vẫn lẩm bẩm ngừng: “Chuyện này phải suy nghĩ kỹ, thể sơ suất.”
      Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười. “Quân, hơi sớm đấy.”
      An Nguyệt Quân như bị điếc, tiếp tục lầm bầm: “Tốt nhất là…”
      “Quân!” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ gọi to.
      “Nương tử, chuyện gì?” An Nguyệt Quân sững sờ ngẩng đầu, khoé môi vẫn cong cong.
      “Còn sớm, chuyện tên cần vội.” Diệp Khê Thiến lắc đầu thở dài.
      “À…” An Nguyệt Quân cúi đầu, chốc lại ngẩng phắt lên, hoảng hồn dặn: “Nương tử, đừng lớn thế, cẩn thận động thai khí.”
      An Nguyệt Quân cong môi cười ngây ngô, gương mặt tuyệt mỹ trắng hồng, mềm nhẵn, mắt cười híp thành sợi chỉ, toàn thân lộ ra hơi thở ấm áp. vui… vui… Con của và nương tử! Hạnh phúc căng tràn lồng ngực như muốn phá cũi mà ra. Con của ! Con của và nương tử!
      “Nương tử, ta sắp làm cha rồi.” An Nguyệt Quân ngẩng lên, mở to mắt nhìn Diệp Khê Thiến. Câu này dù lặp lặp lại rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến gật đầu đáp lại.
      “Nương tử, ta sắp làm cha rồi.” Mặt An Nguyệt Quân mừng rơn.
      “Ừ.”
      “Nương tử, ta sắp làm cha rồi.” Lại lặp lại lần nữa, dường như mãi đủ.
      “Nương tử…”
      xong chưa?!” Rống to.
      Bầu khí yên lặng đến khi An Nguyệt Quân uất ức vì bị mắng liền rúc rích những tiếng cười.
      Giờ phút này, phòng khách rộn ràng, tươi vui khắp chốn.
      Đại phu ở bên thoáng áy náy nhưng vẫn đành giọng: “Chúc mừng phu nhân, tin vui nửa tháng.”
      Lời vừa thốt, phòng khách im bặt. Diệp Khê Thiến mặt thoắt tái, An Nguyệt Quân quanh thân cũng dần dậy sát khí.
      Nửa tháng? Sao lại nửa tháng? Ai ai cũng biết nửa tháng nay bảo chủ, phu nhân sinh hoạt vợ chồng, sao có thể có con? Mọi người xì xào bàn tán.
      “Quân, phải tin em, em tuyệt đối …” Diệp Khê Thiến hoảng sợ lay cánh tay An Nguyệt Quân.
      “Biểu ca, biểu tẩu có tin vui? Chúc mừng, chúc mừng.” Giọng yểu điệu vang lên, Thi Tiêu An bước vào, tươi cười lớn tiếng chúc mừng.
      “Vâng, phu nhân mang thai nửa tháng.” Đại phu cúi đầu .
      “Gì cơ? Nửa tháng? Nhưng nửa tháng trước phải biểu ca…” Thi Tiêu An làm như vô tình bật thốt: “A, biểu tẩu, đứa bé này chắc chắn là của biểu ca. Thứ cho Tiêu Tiêu ăn bậy bạ.”
      An Nguyệt Quân vô cảm nhìn đại phu chằm chằm, ánh mắt lạnh như tuyết mùa đông. “ chịu khai ?”
      Đại phu phát run nhưng vẫn cứng miệng: “Bảo chủ, lão phu dám dối, là ạ.”
      “Phải ?” An Nguyệt Quân hừ tiếng, mắt sắc như dao, gằn từng chữ: “Ta cho phép ai lừa dối ta, càng cho phép có người lôi nương tử của ta ra làm trò, khiến nương tử rơi lệ! Nếu …”
      “Quân, em tuyệt đối …” Diệp Khê Thiến vẫn hốt hoảng muốn biện giải. Nào ai ngờ chuyện vui lại thành ra thế này! Tại sao?!
      An Nguyệt Quân quay lại , ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn. ôm nàng, hôn khẽ lên mái tóc nàng, thương bảo: “Nương tử, cẩn thận động thai khí.”
      “Quân, đứa bé này là của , nhất định phải tin em!” Diệp Khê Thiến mắt ứa lệ. Nàng muốn Quân cưng chiều mình thế này. Nếu nhỡ sau này , nàng chịu nổi mất! Bởi nàng thương , thương lắm!
      “Nương tử, nàng còn nhớ trước kia ta từng gì với nàng . Ta tin nàng như tin chính bản thân mình.” An Nguyệt Quân ôm nàng, khẽ gạt nước mắt cho nàng. “À , còn hơn chính bản thân ta. Cho nên đây nhất định là con của chúng ta, ta sắp làm cha rồi.” Đoạn cuối, còn quên nở nụ cười ngốc nghếch quen thuộc.
      Diêp Khê Thiến cảm động nên lời. Có người chồng tin mình thế này, nàng còn cầu gì hơn. Nàng gật gật đáp lại , lo sợ trong lòng tan biến sạch.
      Thấy cảm xúc của Diệp Khê Thiến ổn định, An Nguyệt Quân mới quay ra lạnh lùng liếc hai người kia. “ Còn chịu khai? Vậy đừng hối hận.”
      Từng câu từng chữ như lưỡi kiếm đâm vào màng nhĩ đại phu khiến lão lẩy bẩy. Lão hết chịu nổi, bèn quỳ thụp xuống, chỉ vào Thi Tiêu An, khai tuốt tuột: “Bảo chủ, phải nô tài, là ả! Vừa rồi ngoài bảo ả cho nô tài khoản ngân lượng, sai nô tài vậy. ra phu nhân mang thai gần hai tháng.”
      Hai tháng! Sau khi thành thân!
      Thi Tiêu An đờ đẫn, chưa kịp chối tội tóc bị cắt bay chỉ còn nhúm. Tóc đen rơi đầy đất, đầu Thi Tiêu An rối như con điên.
      An Nguyệt Quân lạnh lùng : “Biến! Đừng để ta động thủ giết ngươi!”
      Thi Tiêu An siết nắm đấm, hận thù hằn sâu mặt, định quay nghe An Nguyệt Quân bồi thêm: “Trở về Thi phủ, sau đừng để ta gặp lại ngươi.”
      Trong phòng khách, rất nhiều nha hoàn và nô bộc đều hả hê. Đáng đời ả!
      Thi Tiêu An xoay người, nước mặt giọt giọt rơi, hoa lê đái vũ, cầu khẩn: “Biểu ca, muội…”
      *hoa lê đái vũ: nghĩa là khóc như hoa lê trong mưa, cụm từ chỉ người con đẹp khi khóc
      An Nguyệt Quân thẳng thừng cắt: “Biến!”
      Trừ nương tử, những kẻ rơi lệ trước mặt đều vô tác dụng, thậm chí còn ghét cay ghét đắng!
      Đuổi xong, An Nguyệt Quân liền chả thèm để ý Thi Tiêu An nữa mà quay qua dỗ dành Diệp Khê Thiến.
      Thi Tiêu An căm hận nhìn cặp đôi trước mặt. Nàng ta nhất định có được biểu ca! vốn là của Thi Tiêu An nàng!
      Suy nghĩ này có lẽ trở thành cố chấp bệnh hoạn.
      Người hết, Diệp Khê Thiến ngồi dậy muốn về Thấm Tuyết các chợp mắt chút. An Nguyệt Quân tận tình đỡ nàng, vừa dìu vừa cười hề hề: “Nương tử, ta sắp làm cha rồi.”
      “Biết, biết, nhiều lắm rồi.”
      “Nương tử, ta sắp làm cha của con chúng ta.”
      “Nương tử, con chúng ta chắc chắn đáng , xinh xắn giống nương tử.”
      “Nương tử…”
      Họ càng xa, tiếng ngày càng , nhưng riêng hạnh phúc mãi mãi vẫn nguyên vẹn.
      Diệp Khê Thiến tỉnh dậy là nửa đêm. Nàng quay sang bên cạnh, hết hồn trông An Nguyệt Quân ngây ngốc nhìn bụng mình cười ngớ ngẩn.
      Diệp Khê Thiến hỏi cách bất lực: “Nãy giờ cứ vậy đó hả?”
      An Nguyệt Quân phát Diệp Khê Thiến mở mắt bèn gật gù bảo: “Nương tử, ta ngắm con chúng ta.”
      “… thấy con thế nào?” Khoé môi giật giật.
      “Nó rất đáng , cứ vẫy vẫy ta à.” An Nguyệt Quân híp mắt, gương mặt trắng hồng toả sáng, cười khép nổi miệng, trông vừa dễ thương vừa buồn cười.
      Vẫy vẫy? Con còn chưa thành hình thấy nó đáng vẫy mình? Chẳng lẽ có mắt thần? Diệp Khê Thiến trợn mắt, bó tay toàn tập với . Hiển nhiên thâm tâm nàng rất vui, tay ngừng vuốt ve bụng. Con của nàng và Quân! Chỉ nghĩ đến điều này thôi đủ sung sướng. Hoá ra đây chính là cảm giác sinh con cho người mình … Rất hạnh phúc…

      Quỳ An: Mẹ Thi Tiêu An quá ngu, tự dưng bày kế rồi lao ra cho người ta túm gáy chi biết. =_=|||

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 92: Kết cục của Thi Tiêu An

      Diệp Khê Thiến đứng dậy định rót ly trà, nhưng vừa mới nhấc cái ấm lên bị kẻ đằng sau rống ầm: “Nương tử, nàng làm gì vậy?”
      Tay run, trà sánh ra bàn. Diệp Khê Thiến trừng lại An Nguyệt Quân, đáp rất rành rọt: “Em uống trà.”
      An Nguyệt Quân lao tới giật lấy chén trong tay nàng, cẩn thận rót rồi đưa đến bên môi nàng. “Nương tử, cái này nặng lắm, nên cầm, cẩn thận động thai khí. Nương tử muốn uống trà cứ bảo phu quân tiếng là được.”
      Nặng? Diệp Khê Thiến lặng im ngó An Nguyệt Quân. cái chén nặng lắm ư? Nàng thở dài, thử phân giải với : “Quân, mới có hai tháng thôi, đừng cuống lên thế.”
      “Ừ, ừ, ừ.” An Nguyệt Quân gật gù.
      Diệp Khê Thiến thoáng yên tâm. Xem ra còn chịu nghe người khác .
      Nhưng nghe thủng chưa?
      Chuyện này…
      Tối, lúc chuẩn bị dùng bữa khuya, Diệp Khê Thiến vừa định bưng bát cháo
      “Nương tử, cái này nặng lắm…”
      Diệp Khê Thiến trừng An Nguyệt Quân hồi lâu khiến giọng dần, dần, mắt cũng ngập tràn uất ức, cuối cùng dám hé tiếng nào nữa.
      Hiển nhiên là nghe chưa thủng rồi.
      Sáng hôm sau.
      “Oẹ…”
      “Nương tử, nàng sao vậy?” An Nguyệt Quân lo lắng quan sát Diệp Khê Thiến nôn ra mật xanh mật vàng.
      sao… oẹ…” Mặt mũi Diệp Khê Thiến tái nhợt. Nàng yếu ớt lắc đầu, câu là nôn trận.
      An Nguyệt Quân hoảng hốt vỗ lưng cho nàng, đồng thời quát to: “Nhanh gọi đại phu! Nhanh!”
      Lát sau, đại phu tới, xem xét chút liền cười bảo: “Xin bảo chủ đừng lo. Nôn là biểu rất bình thường của thời kỳ đầu mang thai. Chỉ cần phu nhân nghỉ ngơi tốt, ngày ăn làm nhiều bữa, mỗi bữa thêm chút đồ chua, thi thoảng ra ngoài dạo, để tâm trạng thoải mái là ổn.”
      An Nguyệt Quân gật đầu, mặt mày vẫn xanh mét. nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, lau ít bẩn còn sót bên khoé môi nàng. “Nương tử, khá hơn chưa?”
      “Ừm.” Diệp Khê Thiến ói tới kiệt sức, đành gật đầu cái.
      An Nguyệt Quân rót ly trà nóng cho Diệp Khê Thiến. Kết quả, nàng chưa kịp nhấp môi lại bắt đầu nôn thốc nôn tháo. chỉ có thể ở bên luống cuống vỗ lưng, xoa vai cho nàng. “Nương tử, chúng ta đừng sinh con nữa. Đứa bé này hư quá, làm nương tử khổ! Chúng ta cần nó nữa! Đừng sinh!”
      Diệp Khê Thiến chả còn hơi sức đâu mà mắng An Nguyệt Quân. Nàng vô lực ngó chằm chằm, rủa thầm trong bụng. Tuy nhiên, tim cũng ngọt ngào lắm, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện mà.
      Ngày ngày trôi qua, trong bảo thường xuất những tình huống như sau:
      “Nương tử, cái này nên đụng vào, cẩn thận động thai khí.”
      “Nương tử, chúng ta đừng sinh đứa bé này nữa! Nó làm nương tử khó chịu, ta ứ thèm!”
      “…” Ứ thèm? Rất muốn táng cho cú nhưng vô sức.
      Mọi người trong bảo cười thầm. Tốt quá, sau này hẳn càng ồn ào hơn đây.
      Thêm tháng qua như vậy, Diệp Khê Thiến cuối cùng cũng bớt nôn, bụng nhô dần. An Nguyệt Quân cũng tiến vào trạng thái chờ lệnh 24/24, khắc rời nàng, chỉ cần nàng hơi động tí là liền ngoác mồm gào như nhà ai cháy.
      ngày, Diệp Khê Thiến được tỳ nữ Tiểu Tuyết dìu dạo quanh bảo. An Nguyệt Quân cũng muốn theo nhưng bị nàng đuổi, để có thời gian làm việc của mình.
      Vừa , Diệp Khê Thiến vừa âu yếm vuốt bụng. Con của nàng và Quân! Môi nàng cong cong, rạng rỡ niềm hạnh phúc.
      Ủa? Diệp Khê Thiến sững bước.
      Thi Tiêu An vận thân y phục dài, nếu như chỉ xét gương mặt quả là đại mỹ nhân, nhưng tóc nàng ta – giờ là tóc ngắn rồi – lại bù xù hệt đám cỏ dại, trông rất buồn cười, mặc dù chủ nó hẳn cố sửa sang.
      Thi Tiêu An tới, mang theo mùi là lạ. Mặt nàng ta đo đỏ, thỉnh thoảng ho khan. Sau khi thấy Diệp Khê Thiến, những tưởng nàng ta bày ra vẻ oán hận, ai dè nàng ta lại tươi cười đon đả: “Biểu tẩu, trùng hợp quá.”
      Danh xưng biểu tẩu khiến Diệp Khê Thiến rùng mình, dự cảm xấu ùa tới. Nàng cố rặn trả nụ cười. “Đúng là khéo . Em chưa về nhà ư?”
      Thi Tiêu An cứng người, uất hận thoáng qua đáy mắt, song rất nhanh giấu nó . Nàng ta cười cười. “Tiêu Tiêu quay lại tìm ít đồ bỏ quên đó mà.”
      Diệp Khê Thiến khách sáo gật đầu. “Vậy em tìm nhé, chị trước.” Dứt lời, nàng liền lôi Tiểu Tuyết rời nhanh. Thi Tiêu An này kỳ lạ sao ấy, nàng chả dám chọc vào đâu.
      Thi Tiêu An cũng chẳng ngăn. Nàng ta đứng dõi theo bóng lưng Diệp Khê Thiến, cười lạnh, đầy mưu mô và đắc ý.
      Vội về Thấm Tuyết các, ngờ thứ mùi là lạ ban nãy lại bảng lảng. Nó ngấy ngấy… Diệp Khê Thiến cau mày bước qua cửa, đột nhiên trượt chân, cơ thể bổ ngửa. Tiểu Tuyết hết hồn xông tới đỡ, tuy nhiên cú ngã rất mạnh khiến cả hai cùng té nhào ra đất.
      Máu rỉ giữa hai chân. Tanh. Đỏ. Cơn đau như khoét từ bụng lan ra.
      Giữa tràng gào thét kinh hoàng của An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến dần chìm vào bóng tối. Điều cuối cùng nàng nhớ là lời đáp cho câu hỏi mùi gì người Thi Tiêu An.
      Là mùi dầu!
      An Nguyệt Quân lạnh lẽo nhìn Diệp Khê Thiến giường và vị đại phu bắt mạch kế bên, mặt vô cảm. Nhiệt độ trong phòng vì mà tụt hẳn xuống .
      Đại phu trán đẫm mồ hôi, lòng run run khẩn cầu. Chợt lão cười toét, nỗi lo tiêu biến. May quá, lão chưa phải chết!
      Đại phu quay lại hành lễ. “Bảo chủ, phu nhân và đứa bé đều bình an. May nhờ lúc ngã có nô tỳ Tiểu Tuyết đỡ phu nhân, giảm bớt lực, nếu đứa bé nguy . Tuy nhiên phu nhân mất rất nhiều máu, thời gian tới có thể hơi yếu, cho nên về sau càng phải cẩn thận hơn. Thêm lần nữa, chỉ con, sợ cả mẹ cũng giữ được. Đây là thuốc dưỡng thai, xin bảo chủ nhớ nhắc phu nhân uống đúng giờ.”
      Con ngươi căm căm hàn ý của An Nguyệt Quân giờ mới thoáng tan chảy. Mắt vẫn chăm chăm vào Diệp Khê Thiến, chỉ gật đầu qua loa với đại phu. “Làm phiền.”
      Đại phu hành lễ, rời .
      An Nguyệt Quân ngồi đầu giường nhìn khuôn mặt Diệp Khê Thiến trắng bệch, ứa lệ, tay run run vuốt tóc rồi đến lông mày, mũi, môi nàng… Nương tử, sợ quá, ta sợ quá… Đừng doạ ta thế này nữa, ta chịu nổi… Ta nàng. Ta nàng. Nương tử…
      Tiểu Tuyết ở bên rụt rè cất tiếng: “Bảo chủ, phu nhân ngã là do có người cố ý.”
      Giọng Tiểu Tuyết xíu song lại giống như hồi chuông cảnh tỉnh An Nguyệt Quân. quay lại, tới trước mặt nữ tỳ , sát khí bập bùng kinh hồn, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
      Tiểu Tuyết bị bộ dạng khủng khiếp của An Nguyệt Quân hù, mắt rưng rưng, cà lăm đáp: “Nô tỳ… nô tỳ phát … ở cửa… bôi đầy dầu ăn…”
      An Nguyệt Quân lại cửa. Mặc dù lau nhưng vẫn có thể nhận ra trước đó sàn nhà ở đây bị bôi cái gì. Mặt tối tăm cực điểm, hệt con quỷ đói máu. Kẻ nào dám làm nàng đau, thề bao giờ tha thứ!
      “Ai vào đây?” An Nguyệt Quân hỏi.
      “Nô tỳ… biết.” Tiểu Tuyết nức nở, đứt quãng thuật lại: “Nô tỳ dìu phu nhân dạo, đường có gặp biểu tiểu thư. Chẳng hiểu sao phu nhân vừa thấy biểu tiểu thư liền thấp thỏm, mấy câu rồi .”
      “Thi Tiêu An!!!” Tiếng cắn răng nghiến lợi tựa ma quỷ rít gào, sát ý cuồn cuộn. Nữ nhân này! để ả yên đâu!
      “Ả đâu?”
      “Biểu tiểu thư quay lại Nguyệt gia bảo tìm ít đồ bỏ quên, chắc giờ ở Mai Thanh các ạ.” Tiểu Tuyết phỏng đoán.
      “Tinh Ảnh.”
      “Có thuộc hạ.” bóng đen xuất . Là Tinh Ảnh vẫn y phục đen, bịt mặt đen.
      “Lôi ả tới đây.” Câu đều đều thanh điệu song lại khiến Tinh Ảnh run sợ. Sợ rằng kẻ nào đó xấu số rồi.
      “Vâng.” Bóng đen nháy mắt mất tăm.
      Chốc sau, Tinh Ảnh trở lại, kéo theo Thi Tiêu An giãy đành đạch cùng về. Tinh Ảnh ghét bỏ quẳng nàng ta ra đất. Trâm cài tóc của nàng ta tuột, tóc tai sợi ngắn sợi dài xoã tung, trông y chang bị chó gặm.
      An Nguyệt Quân ngồi cạnh bàn lạnh lùng ngó nàng ta, hỏi nhạt: “Thi Tiêu An, ngươi muốn chết thế nào?”
      Thi Tiêu chưa hoàn hồn, trông vẻ nguy hiểm của An Nguyệt Quân liền lôi chiêu đắc ý nhất ra dùng: giả vờ vô tội. “Biểu ca… muội hiểu ý huynh!”
      An Nguyệt Quân ra hiệu cho Tinh Ảnh, Tinh Ảnh gật đầu, tiến lên tát Thi Tiêu An tát như trời giáng.
      Má Thi Tiêu An sưng vù, khoé môi rỉ máu.
      “Khai hay ?”
      Thi Tiêu An cắn chặt môi, vẫn mạnh miệng: “Muội biết huynh gì!”
      Tinh Ảnh nhìn An Nguyệt Quân thăm dò, An Nguyệt Quân lạnh giọng: “Tiếp.”
      Lại tát, Thi Tiêu An mồm ngập máu. Hiển nhiên Tinh Ảnh xuống tay hề nương tình. Tinh Ảnh hỏi: “Khai hay ?”
      Thi Tiêu An vẫn chịu nhận. “Ta biết ngươi gì!”
      “Dầu ở cửa là do ngươi bôi đúng ?” An Nguyệt Quân nhếch môi.
      Thi Tiêu An thầm đắc ý, xem ra kế hoạch thành công. Khoái cảm trả thù nơi đáy mắt nàng ta sao qua được tinh nhãn của An Nguyệt Quân. hừ lạnh. “ chịu nhận?”
      Thi Tiêu An trấn định đáp trả: “ làm vì sao phải nhận?”
      An Nguyệt Quân gật gù, nhếch mép như có như . chăm chú quan sát ly trà trong tay, đầu ngón tay vuốt mép chén, làm như vu vơ thốt: “ làm? Nhưng ngươi nhận rồi.”
      Thi Tiêu An thất kinh, hốt hoảng ngẩng phắt lên, lớn tiếng: “Đừng bảo huynh định vu oan muội? Nguyệt gia bảo ức hiếp người vô tội, tin này mà truyền ra ngoài là hay đâu!”
      “Hả?” An Nguyệt Quân cười mà mắt toàn giá băng. “Mùi người ngươi phải bằng chứng ràng đấy ư? Khó ngửi vậy còn gì, ngươi điếc mũi à?”
      Thi Tiêu An thực hoảng loạn. Nàng ta phản bác ngay tức khắc: “Tầm bậy! Mùi dầu người muội được tẩy…” Đột nhiên, nàng ta trợn mắt, toàn thân run bắn, oán hận trỏ An Nguyệt Quân. “Huynh cố ý!”
      Nháy mắt, dáng vẻ An Nguyệt Quân thay đổi. Ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt bén tựa dao, nụ cười u ám như ma, gằn: “Được lắm!”
      Thi Tiêu An bấy giờ chỉ còn biết run, đến câu xin tha cũng chẳng có dũng khí thốt.
      Toan xuống tay, tuy nhiên sau giây suy nghĩ, An Nguyệt Quân lại đổi thành đánh ngất Thi Tiêu An. nhếch môi gọi Tinh Ảnh, rỉ tai mấy câu khiến Tinh Ảnh trợn trừng, hiếm lắm mới thấy cảm thông với Thi Tiêu An sóng soài dưới đất được lần. Tinh Ảnh gật đầu nhận lệnh, vác Thi Tiêu An, biến mất.
      An Nguyệt Quân dõi theo hướng họ , cười nham.
      số việc còn khổ sở hơn là chết, chẳng phải ư?
      Giải quyết xong, An Nguyệt Quân quay đầu trở về trông chừng nương tử của . muốn mình là người đầu tiên nàng thấy khi tỉnh lại.
      Hai ngày sau, Diệp Khê Thiến mới mở mắt. An Nguyệt Quân mừng rơn hôn môi nàng, hô: “Nương tử, cuối cùng nàng cũng tỉnh!”
      Sương mù trong mắt Diệp Khê Thiến tan dần. Đầu óc minh mẫn rồi, nàng liền giật thót sờ bụng mình, lắp bắp hỏi An Nguyệt Quân: “Đứa bé… đứa bé còn ?”
      Đau lòng nhưng An Nguyệt Quân cố kìm nén, thay vào đó nở nụ cười trấn an. “Nương tử yên tâm, nó bình an.”
      Diệp Khê Thiến thở phào nhõm. “Vậy tốt.”
      An Nguyệt Quân bưng chén thuốc nấu sẵn tới, cẩn thận đút từng muỗng cho Diệp Khê Thiến.
      Chiều, Diệp Khê Thiến ngồi dựa vào đầu giường nghe Tiểu Tuyết thao thao bất tuyệt những chuyện xảy ra gần đây. Chúng khiến nàng nhăn mày, hỏi lại: “ ư?”
      “Vâng, phu nhân. Tin này lan từ khuya hôm trước: biểu tiểu thư và biểu thiếu gia gian díu với nhau, bị hạ nhân bắt gặp. Vô liêm sỉ! tiểu thư kia thế mà dám làm chuyện đó với ca ca mình.” Tiểu Tuyết tỏ vẻ ghét bỏ.
      “Sao lại vậy chứ?” Diệp Khê Thiến dám tin.
      “Phu nhân, tiểu thư đó bị vậy là đáng lắm.” Tiểu Tuyết tới đây rất hả hê. “Phu nhân ngã là do tiểu thư đó bày trò mà, đáng ghét!”
      Diệp Khê Thiến sớm tường đáp án, tuy nhiên dáng vẻ phồng má trợn mắt của Tiểu Tuyết dễ thương quá, nàng bèn gật gù hùa theo: “Ừ, ghét.”
      Thi phủ thảm lắm phu nhân ơi. Chuyện này vừa lan là đôi huynh muội kia y chang chuột chạy qua đường, nhục kinh. Hơn nữa, cũng chẳng ai dám dính líu tới họ nữa. Chủ nợ suốt ngày đập cửa đòi tiền.” Tiểu Tuyết càng càng hăng, nó chứng tỏ nô tỳ này ghét cay ghét đắng Thi Tiêu An.
      Diệp Khê Thiến chỉ cười đáp, như có điều suy nghĩ. Mọi chuyện… phải do Quân đấy chứ? Nàng cắt lời Tiểu Tuyết: “Quân đâu?”
      “Bảo chủ ạ? Bảo chủ…” Tiểu Tuyết gãi gãi tóc.
      Bộ dáng ấy ngây thơ khiến Diệp Khê Thiến phải phì cười. Đột nhiên, giọng mừng rỡ thân quen vang lên: “Nương tử, ra nàng nhớ ta vậy à? Vừa tỉnh muốn gặp ta?”
      Hiển nhiên là An Nguyệt Quân.
      An Nguyệt Quân mỉm cười, sải bước vào phòng, phất tay ra hiệu Tiểu Tuyết lui ra, còn mình sà vào lòng Diệp Khê Thiến, ôm nàng nũng nịu. “Nương tử, người nàng thơm quá.”
      “Quân, chuyện Thi Tiêu An là do hả?” Diệp Khê Thiến dò xét nhìn .
      Những tưởng phủ nhận, ai dè lại thản nhiên gật đầu. “Đúng, do ta.” Môi đỏ cười toét, khuôn mặt hồng ửng, mắt đầy đắc ý, mong chờ hỏi: “Nương tử, phu quân có phải rất thông minh, lợi hại ?”
      Sai Tinh Ảnh chuốc xuân dược nữ nhân kia, nhốt Thi Lang vào phòng cùng ả, lúc chúng củi khô gặp lửa bày khéo cho bọn hạ nhân phát ra. truyền mười, mười truyền trăm, tóm lại, ai ai cũng biết!
      Diệp Khê Thiến yên ổn nằm đây nhưng chúng thảm rồi, huynh muội cùng gian! Cho nên mới đời có số việc còn khổ sở hơn là chết.
      Diệp Khê Thiến ngó bộ dạng dở hơi của An Nguyệt Quân, cười bò. “Đúng! Đúng! Rất thông minh! Rất lợi hại!”
      Lần này thực Thi Tiêu An quá đà. Nếu có Tiểu Tuyết, chẳng phải con của nàng mất ư? Nàng ta nên nhận được bài học thích đáng.
      “Hê hê hê…”
      Được Diệp Khê Thiến khen, An Nguyệt Quân phổng cả mũi, trông đáng vô cùng.
      Dưới chăm sóc tỉ mỉ của dưới Nguyệt gia bảo, nửa tháng sau, Diệp Khê Thiến khoẻ lên nhiều, có thể xuống giường lại. Tuy nhiên, vẫn còn chuyện làm nàng đau đầu: sao mới có bốn tháng mà bụng nàng to đùng thế này! Ngày nào nàng cũng như vác cái bồn cầu lại lại, mệt chết!
      Suýt chút sảy thai cho nên An Nguyệt Quân ngày càng cẩn thận, lúc nào cũng đeo Diệp Khê Thiến như sam, bước chẳng rời. luôn cuống cả lên mỗi khi thấy nàng phải mó tay vào việc gì, sau đó liền lao tới tranh việc với nàng; nếu nàng chịu, mở to mắt rưng rưng như van lơn khiến nàng thể nhường việc cho .
      Tối, hai người ngọt ngào tản bộ. Đường mòn yên ắng, gió đêm thoang thoảng làm tâm trạng con người thoải mái.
      “Nương tử sinh bé tốt. Nó đáng giống nương tử vậy.” An Nguyệt Quân vừa dắt tay Diệp Khê Thiến vừa .
      , em muốn bé trai giống cơ.” Diệp Khê Thiến vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, rề rà dạo bước.
      ! Con trai đáng !” An Nguyệt Quân cau mày phản bác. Giữa chừng, sực nghĩ tới điều gì, đột nhiên rầu rầu hỏi: “Nương tử, ta với con, ai quan trọng hơn?”
      “Đương nhiên là…” Diệp Khê Thiến cố ý kéo dài câu khiến An Nguyệt Quân nở nụ cười đắc ý được nửa chưng hửng. “… Con .”
      An Nguyệt Quân xịu mặt, đáng thương lẩm bẩm: “Vậy ta ứ cần con nữa. Ta để mấy đứa nhóc giành nương tử của ta đâu.”
      Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười với .
      “Nếu là con còn tạm chấp nhận, nhưng nếu là con trai … miễn ! Giành nương tử với ta, biến!”
      Cuộc sống ở Nguyệt gia bảo tiếp tục đầm ấm vậy đấy. Song Tử Nguyệt vương triều lại xảy ra đại .
      Ngày mười tháng tám năm Tử Khải, Tử Nguyệt vương triều ký kết với Khải quốc hiệp ước hữu nghị lâu dài, hàng năm Tử Nguyệt vương triều tiến cống Khải quốc vô số bảo vật, ngân lượng.
      Hạ thấp danh dự Tử Nguyệt vương triều, gia tăng vị thế của Khải quốc, đối với Khải quốc hiệp ước này là vô cùng béo bở, chỉ lợi hại.
      Tin tức vừa ra, dân chúng liền bàn tán ầm ĩ. Khải quốc chỉ là nước nho , nếu bảo họ tiến cống Tử Nguyệt vương triều còn hiểu được. Đằng này Tử Nguyệt vương triều sao lại phải sợ Khải quốc bằng cái móng tay? thể hiểu nổi mà.
      Đại thần trong triều rối rít can gián Hoàng thượng, song tất cả đều bị gạt hết.
      Tử Nguyệt vương triều ngày loạn.
      Lạc phủ.
      Lạc Vũ ngồi giữa sảnh nâng ly rượu, liếc từng vị đại thần đương kể lể trước mặt. Con ngươi y trầm như đầm sâu, khoé môi nhếch , chẳng hé nửa lời.
      “Lạc Tể tướng, vì sao Hoàng thượng lại làm vậy? Chuyện lớn cỡ đó mà thương lượng với các đại thần, đùng cái ký hiệp ước. Trước kia Hoàng thượng đâu thế.” vị đại thần bộ Binh bất bình.
      “Đúng vậy, Lạc Tể tướng, có thể Hoàng thượng nghe Tể tướng. Ngài mau can gián Hoàng thượng , đổi ý còn kịp.”
      “Lạc Tể tướng, vì sao chúng ta phải tiến cống cho Khải quốc chứ? nhục nhã!”
      Lạc Vũ hài lòng nhìn tình trước mắt. Can gián? Có nhầm ? Những chuyện này đều do y khiến Tử Hạo làm, can gián nỗi gì! tạo được mâu thuẫn giữa Tử Hạo với các vị đại thần, hiển nhiên lâu sau Tử Nguyệt vương triều xảy ra nội chiến. Bước hai thành công, mục tiêu cách ngày càng gần rồi.
      Tuy nhiên bước đầu vẫn còn dang dở: Nguyệt gia bảo! Y phải nhanh diệt trừ mối hoạ lớn này mới được!
      Lúc này, tên hạ nhân vào nháy mắt với Lạc Vũ. Y gật đầu, quay sang với chư vị đại thần: “Ngại quá, thể tiếp chuyện nữa, ta có khách.”
      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, y mất tăm.
      Đến ngôi đình, Lạc Vũ trông thấy người tới tìm y. Y cười cười lại gần. “Thi tiểu thư, quả nhiên là tiểu thư.”
      Thi Tiêu An ngước khuôn mặt tiều tuỵ, đứng dậy, hành lễ.
      “Lạc Tể tướng.”
      “Ha ha ha, có chuyện gì?” Mắt Lạc Vũ đầy khinh thường nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ khách sáo.
      “Lời ngài lần trước vẫn còn hiệu lực chứ?” Thi Tiêu An thẳng vào vấn đề, hai mắt đỏ ngầu.
      “Còn chứ. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là tiểu thư phải ở Nguyệt gia bảo. Mà theo như ta biết, mấy ngày gần đây, tiểu thư chuyển ra ngoài rồi, hơn nữa còn bị người ta vạch trần chuyện xấu. Ta nghĩ tiểu thư còn cửa vào lại đó đâu.” châm chích đầy nhã nhặn ấy ngầm tỏ ý của Lạc Vũ: đơn giản, ngươi còn giá trị lợi dụng, ta khinh!
      “Ngươi…” Thi Tiêu An cứng họng, cam lòng biện minh: “Do An Nguyệt Quân hại ta! Là do ! Ta muốn chịu báo ứng!”
      Lạc Vũ vẫn hết coi thường Thi Tiêu An. Qua chuyện lần trước, y giác ngộ ra rằng An Nguyệt Quân phải kẻ dễ chọc. Y cũng dặn tiểu thư này đừng nên rút dây động rừng, phải đợi y hồi phục rồi nội ứng ngoại hợp, kế hoạch mới có cửa thành công. Hiển nhiên, y quên mất điều, ả ngu này điếc đặc mà.
      Giờ y nên sai ả ngu này làm gì đây nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :