1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 83: An Nguyệt Quân tỉnh lại


      Phòng đầy người nhưng hoàn toàn yên tĩnh. Mọi chú ý đều đặt lên vị nằm giường.
      Đại phu nặng nề quay đầu, thở dài: “ kiếm có độc. Nếu rút kiếm ngay, để độc lan đến tim thuốc nào cứu nổi.”
      Nghiêm trọng vậy ư? Môi Diệp Khê Thiến run rẩy, mắt muôn trùng sợ hãi, hỏi : “Rút kiếm có gây nguy hiểm gì ?”
      “Phu nhân, dù rút hay đều nguy hiểm.” Đại phu lắc đầu.
      “Rút kiếm.” Diệp Khê Thiến nắm chặt tay An Nguyệt Quân đưa ra quyết định. Dù kết quả ra sao, nàng vẫn ở bên .
      “Vâng. Vì có thuốc tê nên xin phu nhân hãy giữ chặt bảo chủ để tránh lúc rút kiếm bảo chủ có những hành động quá khích gây thương tổn đến bản thân.” Đại phu vừa dặn vừa nhích sang bên chừa chỗ cho Diệp Khê Thiến vào.
      Diệp Khê Thiến gật đầu bò lên giường giữ An Nguyệt Quân. Nhìn khuôn mặt mới đây thôi còn đỏ hồng đầy sức sống nay trắng bệch như tờ giấy, nước mắt nàng lại lã chã tuôn rơi ướt đẫm má .
      “Nương… tử, nương… tử, đừng khóc… đừng… khóc… ta… đau lòng…” Bàn tay run rẩy nâng lên toan lau giọt lệ của nàng, tuy nhiên nửa chừng nó lại rơi xuống.
      Diệp Khê Thiến sửng sốt, con tim rung động mãnh liệt. Tên ngốc này, bị thương cỡ đó rồi mà vẫn muốn an ủi nàng, sao lại có người ngốc thế chứ? Nước mắt càng mau, nàng nghẹn ngào: “Quân… Quân ơi…”
      “Phu nhân, thể chậm trễ thêm nữa.” Đại phu đành lòng quay đầu phân phó hạ nhân: “Phiền mang nước nóng và khăn sạch tới đây.”
      “Vâng.”
      Đám đông nín thở nhìn chằm chằm cánh tay đại phu gồng lên nắm lấy chuôi kiếm. Toàn thân An Nguyệt Quân run bắn. Máu văng tung toé, nhuốm đỏ tầm mắt mọi người, dính cả lên mặt , đẹp và kiêu sa như những đoá túc.
      “Mau! Khăn! Cầm máu!” Đại phu hốt hoảng hô.
      Bao chậu nước nóng bê vào rồi lại bê ra, đỏ thắm. Khăn lông cũng đỏ tươi, lẫn trong đó có chút đen.
      Diệp Khê Thiến sớm khóc thành tiếng. Hoá ra em phải là người kiên cường. Hoá ra em rất yếu đuối. Hoá ra em sâu đậm như vậy. Hoá ra… ngày thiếu , em tài nào sống nổi.
      Mắt Diệp Khê Thiến tối sầm.
      “Phu nhân… Phu nhân…”
      “Đỡ phu nhân về phòng.”

      Trông thấy Diệp Khê Thiến từ từ mở mắt, nha hoàn ở bên mừng rỡ kêu: “Phu nhân, tốt quá, rốt cuộc người cũng tỉnh.”
      Diệp Khê Thiến ngẩn người, đột nhiên bắt lấy bả vai nha hoàn, hỏi: “Quân… Quân đâu?” Đôi mắt nàng đầy sợ hãi xen lẫn mong đợi. Chắc thương thế của Quân tốt hơn. Chắc đợi nàng đây.
      “Phu nhân…” Nha hoàn ái ngại dám trả lời.
      lẽ ấy…” Cổ họng nàng ngòn ngọt, chất lỏng đỏ rỉ từ khoé môi. Máu, từng giọt máu lên áo ngủ gấm như những đoá huyết mai nở rộ. Chết rồi ư? Nàng… sao bây giờ?
      “Phu nhân! Phu nhân! Người đừng làm nô tỳ sợ!” Nha hoàn hốt hoảng đỡ lấy Diệp Khê Thiến.
      Đôi mắt Diệp Khê Thiến trống rỗng. Nàng đờ đẫn quay đầu, dường như lạc vào thế giới riêng của bản thân, lẩm bẩm: “ ấy… chết rồi ư? Chết rồi ư?”
      “Phu nhân bình tĩnh ạ! Bảo chủ chưa chết, nhưng bảo chủ hôn mê.” Nha hoàn trả lời.
      Lời của nha hoàn thức tỉnh Diệp Khê Thiến. Nàng vén chăn, xuống giường, lao ra khỏi phòng, mặc cho nha hoàn kêu la đằng sau: “Phu nhân! Phu nhân, đợi chút! Người chưa mang giày, phu nhân!”
      Diệp Khê Thiến chân trần chạy, đá cứa rách cả da, máu chảy, nhưng nàng chẳng hề cảm thấy. Nàng càng chạy càng nhanh, hướng thẳng Mai Thanh các.
      Đám đông vây quanh An Nguyệt Quân trông thấy nàng lập tức nhường lối.
      Em đến rồi, Quân. Sao vẫn im lặng nằm đây? Mau đứng lên . Mau đứng lên. lo cho em lắm mà? Giờ em rất đau, chân chảy máu, sao vẫn thèm để ý đến? Sao cứ nằm im hoài thế?
      “Đại phu sao?” Diệp Khê Thiến hỏi nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn An Nguyệt Quân.
      “Máu cầm, nhưng máu mất quá nhiều khiến bảo chủ yếu hẳn . Hơn nữa, độc chưa được giải, vô cùng nguy hiểm.” Dương Hoà lo lắng trả lời.
      “Sao có thể! Chỉ bị đâm kiếm thôi mà! Tên ngốc này rất lợi hại, nhất định sao! Đúng… nhất định…” Giọng Diệp Khê Thiến càng lúc càng , cuối cùng chuyển thành nức nở.
      khí bi thương nặng nề.
      Dương Hoà lơ đãng ngoảnh đầu, chợt kinh hãi hô lên: “Đại phu! Đại phu! Mau mau băng bó cho phu nhân!”
      Vệt máu kéo dài từ ngoài cửa đến bên giường. Đó là máu chảy từ chân Diệp Khê Thiến.
      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh…
      Hai ngày trôi qua, An Nguyệt Quân vẫn chưa tỉnh. Diệp Khê Thiến dần cảm thấy tuyệt vọng. Vì sao chưa mở mắt? Có phải đôi mắt đó chẳng bao giờ mở nữa ? ! !
      Diệp Khê Thiến vò chiếc khăn mặt, khẽ khàng lau mình cho An Nguyệt Quân. gian tĩnh lặng, ấm áp, nhưng đượm bi thương.
      Chợt Dương Hoà vào.
      “Phu nhân.”
      “Chuyện gì?” Diệp Khê Thiến vẫn tiếp tục lau.
      “Người kia toàn thân đều bị thương, có nên đánh nữa ạ?” Dương Hoà nhớ lại cái kẻ bị giam trong ngục, người mưng mủ thối rữa chẳng còn chỗ nào lành lặn nọ liền thấy buồn nôn.
      “Đánh tiếp!” Diệp Khê Thiến ngừng lau, đáy mắt thoáng tia căm hận, ra lệnh: “Ông ta phóng kiếm bằng tay nào, chặt cái tay đó xuống!”
      Ánh mắt của Diệp Khê Thiến khiến Dương Hoà run lên. Phu nhân đây ư? Dù phu nhân phải dạng mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng thuộc loại giai nhân thanh tú, tính cách dịu dàng, được mọi người mến. Tuy nhiên, vẻ thâm độc này của nàng quả thực…
      “Thuộc hạ ngay.” Dương Hoà liếc nhìn An Nguyệt Quân hôn mê, hỏi: “Bảo chủ sao rồi ạ?”
      nhanh khoẻ thôi.” Đúng, nhất định mau khoẻ. Nàng cho phép cũng tha thứ nếu dám mãi nằm thế này!
      Dương Hoà nhìn sâu cái, lui ra.
      “Sao vẫn chưa tỉnh? Em sắp hết kiên nhẫn rồi. Có phải giận em nên mới cố ý khiến em khổ sở, đau lòng ?” Diệp Khê Thiến lẩm bẩm, ngón tay vuốt ve khuôn mặt An Nguyệt Quân cầm nổi đau buồn.
      “Quân, hiểu em lắm mà. Giờ toàn thân em đều đau, sao thèm để ý đến em?”
      “Quân, em đánh nữa, tất cả mọi chuyện em nghe . Cho nên… mau mau mở mắt ra … được ?”
      “Quân, nếu tỉnh, em lập tức tìm người xinh đẹp, đáng em hơn , sau đó bỏ lấy người đó đấy.”
      Đáp lại Diệp Khê Thiến là im lặng. Nàng há miệng như muốn nhưng thốt nên lời, thay vào đó nước mắt trào ra, mằn mặn, đau đớn.
      Đột nhiên…
      “Kẻ… kẻ nào… dám… ta… ta giết… khụ khụ… ta giết !”
      Tiếng như muỗi song lại khiến Diệp Khê Thiến chấn động, niềm vui rạng rỡ khuôn mặt. Bệnh liệt giường nhưng vẫn bá đạo, Quân của nàng!
      “Quân, … tỉnh rồi hả?” Đôi mắt Diệp Khê Thiến ươn ướt.
      ai đáp lại.
      Mơ ư? Nhưng nó rất chân .
      “Quân chưa tỉnh? Phải lấy người khác thôi.” Dứt lời, Diệp Khê Thiến liền bật dậy, vờ .
      Khoảnh khắc xoay người, tay áo nàng bị kéo lại bằng lực rất và điều đó khiến nàng mỉm cười, nước mắt chảy dài. Mắt vẫn nhắm, đôi môi trắng bệch vô thức nỉ non: “… đừng… cho nương tử… nương tử là của ta…”
      Mắt Diệp Khê Thiến long lanh. Nàng cúi đầu, thầm bên tai An Nguyệt Quân: “Nếu khoẻ lại, em lấy người khác đấy.”
      đáp nhưng nàng biết, chắc chắn tỉnh.
      Thêm ngày trôi qua.
      “Phu nhân, xong! Kẻ kia trốn mất rồi!” Dương Hoà vội vã chạy vào.
      “Shhh!” Diệp Khê Thiến ra hiệu Dương Hoà tiếng lại, chốc sau mới lơ đãng hỏi: “Chuyện gì?” giờ mong muốn duy nhất của nàng là Quân mau tỉnh lại.
      “Phu nhân, thuộc hạ theo lệnh vốn tính chặt tay kẻ kia hôm nay, tuy nhiên lại phát trốn mất.” Dương Hoà cúi đầu kể.
      “Mặc ông ta .”
      “Vâng.” Dương Hoà quan sát vẻ bình tĩnh của Diệp Khê Thiến, chần chừ chút rồi : “Phu nhân, nếu lộ tin bảo chủ Nguyệt gia bảo trúng độc thoi thóp sợ bảo được yên ổn.”
      Nhưng Diệp Khê Thiến có phản ứng. Dương Hoà lắc đầu thở dài, rời .
      Lệ giọt giọt tuôn rơi. Trừ khóc, nàng chẳng thể làm hết. Nàng hề muốn nước mắt rơi nhưng nó cứ trào ra.
      “Nương tử, đừng khóc.”
      Diệp Khê Thiến mừng rỡ ngẩng đầu. Con ngươi đen láy tuy vương nỗi mỏi mệt song nét dịu dàng vẫn sáng rỡ. Dung nhan phong hoa tuyệt đại bồng bềnh như tiên. Làn da trắng bệch tưởng trong suốt, hơi nhiễm chút tái xám của những đám mây mùa đông. Đầu lông mày rệu rã. Đôi môi đẹp mất sắc đỏ tươi. Dưới ánh nến lập loè, khuôn mặt tái nhợt của An Nguyệt Quân tĩnh lặng, tóc đen nhánh xoã tung gối.
      “Quân… Quân…” Diệp Khê Thiến gọi , đôi mắt mừng rỡ ghim chặt An Nguyệt Quân. Nàng sợ, sợ đây chỉ là giấc mộng.
      “Nương tử…” Hơi thở dài, giọng nỉ non, lời lẽ cưng chiều, tất cả vẫn như xưa, ngoài cõi lòng đầy vết thương của Diệp Khê Thiến.
      “Em gọi đại phu! Em gọi đại phu!” Diệp Khê Thiến nhận ra đây phải mơ bèn hốt hoảng bật dậy.
      Nàng tập tễnh chạy , vải trắng băng bó chân thấm máu cũng phát . Nàng sai nha hoàn gọi đại phu, sau lập tức trở lại, ngây ngốc nhìn An Nguyệt Quân.
      “Quân, cuối cùng cũng tỉnh.” Diệp Khê Thiến nằm bên người , vừa vừa khóc.
      “Nương tử, nàng đừng mơ lấy ai khác ngoài ta.” An Nguyệt Quân muốn vuốt tóc nàng, song chỉ đủ sức chạm tới lọn tóc xoã bên tai, thở khẽ. Đột nhiên, mở trừng mắt, cố nghển cổ ngó ra sau, kết quả ngã vật trở về giường, ho khan ngừng, mặt tái nhợt đáng sợ.
      sao thế? Có chuyện gì?” Diệp Khê Thiến vỗ lưng .
      “Nàng… chân nàng… khụ khụ… sao vậy?” An Nguyệt Quân khó nhọc thốt từng lời.
      sao, sao.” Diệp Khê Thiến lắc đầu cười. Miễn việc gì là được.
      “Nương tử, đến nằm… cạnh… ta… …” An Nguyệt Quân kiên quyết cầu.
      Diệp Khê Thiến vốn định từ chối, tuy nhiên ánh mắt cố chấp của khiến nàng mềm lòng, bèn nhấc chân bò lên giường, nằm cạnh . vòng tay ôm nàng, muốn xem vết thương ở chân nàng nhưng đủ sức, đành rũ tay xuống.
      Diệp Khê Thiến trông mà buồn cười, nheo mắt lời.
      Chốc sau, đại phu tới. Diệp Khê Thiến lập tức bò xuống giường, vẻ bình tĩnh khuôn mặt che lấp được đôi mắt ngượng ngùng. Đại phu kiểm tra thương thế của An Nguyệt Quân, gật đầu, vui vẻ thông báo: “Phu nhân, bảo chủ tuy yếu nhưng còn nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần chăm sóc ngài cẩn thận là ổn.”
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến nở nụ cười nhõm, giữa chừng sực nhớ. “Độc trong người ấy…”
      Đại phu vuốt chòm râu, cười giải thích: “Phu nhân yên tâm, lần này bảo chủ trong hoạ được phúc. Lúc rút kiếm, mặc dù mất nhiều máu nhưng may độc cũng theo đó mà ra hết khỏi cơ thể.”
      Bây giờ Diệp Khê Thiến hiểu vì sao khi đó máu có lẫn màu đen, hoá ra là độc. Vui sướng lan tràn toàn thân. Tốt quá, Quân sao, tốt quá.
      “Nương tử, đừng khóc.” Giọng dịu dàng thương truyền vào tai nàng.
      Đứa ngốc này lại thế, vừa thoát chết xong mà vẫn quan tâm nàng trước tiên, bản thân ra sao cũng mặc. ngốc!
      Đại phu xếp hòm thuốc, chuẩn bị ra về. Đột nhiên giọng yếu ớt nhưng lạnh thấu xương vang lên: “Đại phu, sau khi rời khỏi đây, nếu có ai hỏi về bệnh tình của ta, hãy nó rất nghiêm trọng, tốt nhất cứ bảo thuốc nào chữa nổi, hiểu chưa?”
      “Vì sao…”
      Đôi mắt An Nguyệt Quân u. vô cảm cảnh cáo: “Cần ta lặp lại lần thứ hai? Nếu ngươi lỡ miệng sai, tin ta , ngươi hối hận đấy.”
      Dù còn liệt giường nhưng hàn ý này cũng đủ khiến người đại phu già run rẩy. Đại phu rụt cổ gật đầu như giã tỏi, tông cửa ra về.
      Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ thở dài, đắp chăn kỹ cho An Nguyệt Quân xong mới hài lòng gật đầu, càu nhàu: “Bệnh mà còn ra vẻ à!”
      An Nguyệt Quân mở to đôi mắt đen, nũng nịu trả lời: “Đâu, nương tử, ta ngoan lắm nè.”
      “Sao phải làm vậy?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi.
      “Có kẻ muốn diệt Nguyệt gia bảo.” An Nguyệt Quân thản nhiên đáp, đầu rụt trong chăn hệt đứa trẻ.
      “Gì cơ?!” Diệp Khê Thiến cứng người, mắng: “ ngốc quá vậy! biết có kẻ muốn diệt bảo sao còn tung tin mình mắc bệnh nặng? Nhỡ ngay ngày mai chúng tấn công làm thế nào?”
      có chuyện đó đâu.” An Nguyệt Quân lắc đầu. Kẻ đa nghi, xảo trá, thông minh như y chắc chắn khinh suất hành động ngay. Nếu đoán nhầm y sai Thi Lang tới điều tra thực hư.
      …” Diệp Khê Thiến định cho đấm nhưng nghĩ bị thương, bèn phủ tay lên mu bàn tay , : “Nếu có ngày ấy mệt đối phó nổi, để em cho chúng trận.”
      “Ừ.” Vẻ lạnh lùng của An Nguyệt Quân bởi câu của nàng mà trở nên mênh mang, tràn ngập thương.
      Thời gian như đọng lại…
      Nửa tháng sau, sức khoẻ An Nguyệt Quân bắt đầu hồi phục, có thể xuống giường dạo vài vòng.
      Bên ngoài tin đồn bay đầy trời: bảo chủ Nguyệt gia bảo lâm bệnh, bệnh rất nặng, có khi ngày mai gặp Diêm Vương. Có người hả hê, có người nháo nhào, có người nghi ngờ, nhưng ai hành động gì, chỉ ngồi yên theo dõi thể.
      Thi phủ.
      Thi Lang đương kiểm kê sổ sách, cau mày. Cơ thể y gầy sọp . Mấy ngày này, chủ nợ bám y như đỉa đói khiến y chẳng biết làm sao. Đột nhiên, y ngẩng phắt lên, kêu: “Ai đó?!”
      Nam tử đeo mặt nạ bạc lộ diện. Thi Lang hết hồn, hãi hùng hét toáng: “Ma! Có ma!”
      Giáo chủ tát y cái nảy lửa, cắt đứt tiếng kêu của y. Giáo chủ nheo nheo con mắt, lạnh lùng : “Nhìn cho ta là người hay ma!”
      Thi Lang vẫn chưa tỉnh hẳn, lắp bắp: “Giáo chủ… giáo chủ… phải ngài…”
      “An Nguyệt Quân, ta nhớ món nợ này!” Giáo chủ ác độc .
      “Giáo chủ, tốt quá! Ngài chưa chết, giáo chủ…” Thi Lang kích động.
      “Bớt nhiều lời . Hôm nay ta tới tìm ngươi là có việc.” Giáo chủ cắt lời Thi Lang.
      “Giáo chủ có việc gì xin cứ phân phó, nhất định thuộc hạ dốc sức hoàn thành.” Thi Lang cúi đầu quỳ đất, dáng vẻ nịnh nọt mà đáy mắt lạnh lẽo.
      “Cũng chẳng phải việc gì khó. Ta hỏi ngươi, tin An Nguyệt Quân lâm trọng bệnh thuốc nào chữa nổi có chính xác ?” Giáo chủ hỏi.
      “Gì cơ? lâm bệnh?” Thi Lang cao giọng hỏi ngược lại. Nếu vậy độc trong người y làm sao đây? Thi Lang hốt hoảng suy nghĩ.
      “Ngươi biết? Có phải vậy, Thi Lang?” Giáo chủ hoài nghi nhìn Thi Lang chằm chằm.
      “Giáo chủ tha mạng! Gần đây chuyện buôn bán của thuộc hạ gặp khó khăn, ngày nào chủ nợ cũng đến đòi nợ làm thuộc hạ phải trốn tới sứt đầu mẻ trán, còn tâm trí nào lo chuyện bên ngoài.” Thi Lang nơm nớp lo giáo chủ tin mình bèn bày vẻ mặt căm hận ra. “Tất cả đều do An Nguyệt Quân hại! Đều do !”
      “Ờ.” Giáo chủ gật đầu. Có lẽ căm hận mặt Thi Lang khiến y tin tưởng. “Ngươi tới Nguyệt gia bảo thăm dò xem tin đồn An Nguyệt Quân lâm trọng bệnh có đúng mau.”
      “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” Thi Lang đáp, đáy lòng thầm thở phào.
      “Nếu thành công, ta dành cho ngươi vị trí tốt.” Giáo chủ hài lòng đầu, hứa hẹn.
      “Tạ ơn giáo chủ, thuộc hạ chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.” Thi Lang cung kính cúi đầu. Nếu là trước đây, lời hứa này có lẽ rất hấp dẫn đối với y, tuy nhiên tại mạng còn trong tay kẻ khác, vị trí tốt có ích gì!
      Dứt lời, giáo chủ liền mất dạng.
      Cũng chiều hôm đó, kiện động trời xảy ra khiến ai nấy đều kinh ngạc, có người còn bật khóc.
      Tể tướng đương triều Âu Dương Tán bị bắt vì tội bán nước. Tin này vừa được công bố, cả triều xôn xao. Nguyên lão tam triều Âu Dương Tán là trọng thần được người người kính trọng. Nhắc tới y, ai ai cũng kính nể. Y dân như con, quyền cao chức trọng song hề kiêu căng, sống đời thanh liêm. vị quan như vậy sao có thể phạm tội bán nước?
      Tất cả đều hoài nghi. Quan viên triều đình trong đêm cùng ký lá thư cầu điều tra kỹ lại chuyện này, có khả năng tể tướng Âu Dương Tán bị vu oan, họ tin y vô tội. Dân chúng biết tin xong cũng bắt đầu lên tiếng chửi triều đình. Song đương triều vương tử Tử Hạo vẫn hề bận tâm. Y bổ nhiệm vị tể tướng mới. Đó là nam tử tuổi còn trẻ, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, diện mạo tuấn tú, trông có vẻ hiền lành. Tuy nhiên y mang cặp mắt vô cùng thâm sâu, chẳng ai trong ấy chứa đựng mưu gì.
      Y tên Lạc Vũ!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 84: Tử Hạo bị khống chế

      Mới nhậm chức được ba ngày, Lạc Vũ hạ bệ nhiều đại thần trong triều. Toàn bộ đều là các viên quan lúc trước ký lá thư cầu xét xử lại vụ Âu Dương Tán. Những người còn lại bàng hoàng. Chẳng ai dám nhắc đến cái tên cựu tể tướng Âu Dương Tán nữa. Ốc lo nổi mình ốc, giữ mình quan trọng hơn.
      Bấy giờ, phủ tân tể tướng đông như trẩy hội, lễ vật gửi tới liên miên.
      Lạc Vũ nửa nằm giường, tay phải nâng chén, khoé miệng cong cong tuấn mỹ, tà mị. xem nghệ kỹ nhảy múa chớp, đáy mắt thi thoảng loé sáng.
      Khung cảnh ăn chơi xa hoa, lãng phí.
      Lát sau, y phẩy tay, ý bảo nghệ ký lui xuống.
      Đợi người cuối cùng mất dạng, y mới cười, : “Sao? Còn chịu ra?”
      “Ngươi là ai?” Nam tử mang mặt nạ bạc, giáo chủ Tà Y giáo, bước ra từ sau cây cột.
      “A… giáo chủ Tà Y giáo, ngươi hỏi ta vấn đề này thấy buồn cười ư?” Lạc Vũ nhấp rượu trong chén, nét cười lưu chuyển nơi đáy mắt khiến người ta rét mà run.
      “Ngươi là đường chủ Diễm Hồi đường?” Giáo chủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
      Lạc Vũ thèm để ý đối phương, cười , bỏ ly rượu xuống, rướn người sang mâm trái cây ngắt quả nho tươi ngon bỏ vào miệng, xong y mới mở miệng: “Ta nghĩ chuyện này chả liên quan đến ngươi.”
      Y liếc giáo chủ cái như là thấu hết mọi .
      Giáo chủ hé nửa lời.
      “Ngươi muốn gì ta đều có thể thoả mãn. Tuy nhiên chẳng ai rỗi hơi giúp kẻ mình quen bao giờ, đạo lý này hẳn giáo chủ hiểu chứ.” Lạc Vũ bằng giọng nhàng, đuôi lông mày nhướng cao như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay y.
      “Mục đích của ngươi là gì?” Giáo chủ hỏi.
      Lạc Vũ cau mày, cười như cười, khẩu khí cợt nhả: “Mục đích của ta là gì cũng đều vì bệ hạ.”
      Giây tiếp theo, giáo chủ biến mất. Lạc Vũ cười tà mị, đứng lên, xoay lưng rời .
      Triều đình nổi sóng to gió lớn khiến trăm người liên luỵ là thế nhưng Nguyệt gia bảo hơi đâu mà xen vào, hay đúng hơn là còn chưa tới lúc.
      “Bảo chủ, có biến.” Dương Hoà khom lưng trước An Nguyệt Quân vờ say ngủ giường.
      An Nguyệt Quân mở mắt, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại vô cảm, đôi môi xám trắng mở lời: “Chuyện gì?”
      “Tể tướng Âu Dương Tán bị bắt vì tội bán nước. Lạc Vũ lên thay. Các đại thần trong triều đều bị đổi. Song bệ hạ hề phản đối.” Dương Hoà lo lắng nhíu chặt lông mày.
      “Lạc Vũ?”
      “Dáng dấp tuấn tú, thoáng trông có vẻ chỉ là văn nhược thư sinh, song mắt rất sắc và đầy mưu mô. Thuộc hạ sợ đơn giản như bề ngoài.”
      “Ừ.” An Nguyệt Quân lắng nghe, trầm ngâm.
      “Bảo chủ, chúng ta nên làm gì đây?”
      “Yên lặng theo dõi biến chuyển.”
      Dương Hoà gật đầu nhưng rồi lại lo âu : “Bảo chủ, sau khi tin ngài bệnh nặng đồn ra ngoài, nhiều kẻ bắt đầu sốt ruột. Thiếu chủ Danh Kiếm sơn trang cũng chuẩn bị. Sợ là…”
      An Nguyệt Quân nhếch môi, mắt đẹp trào ý lạnh, bảo: “Ngươi lui xuống trước .”
      Dương Hoà kinh ngạc ngó chủ, sau liền rũ mắt, cung kính đáp: “Vâng.”
      Lão nhàng ra, đóng cửa.
      Trong phòng yên ắng tiếng động.
      Đột nhiên cái đầu thò ra khỏi chăn, trừng mắt với An Nguyệt Quân, bò lên người , gục vào ngực , tức giận hỏi: “Sao ta phải núp trong chăn? Nóng lắm đó, biết ?”
      An Nguyệt Quân mở mắt lần nữa, đôi mắt trắng đen to lúng liếng, nũng nịu : “Nương tử, chỉ lần này thôi mà.”
      Nàng trợn mắt với , xong lại gục vào ngực , hỏi: “Vì sao chịu cho Dương Hoà biết mình hết bệnh?”
      An Nguyệt Quân vuốt tóc nàng, động tác dịu dàng. “Càng ít người biết càng tốt.”
      Có thế giáo chủ và Lạc Vũ mới dẫn xác tới chứ. Lạc Vũ… chắn chắn y còn thân phận khác.
      Bốp!
      Diệp Khê Thiến bất ngờ tặng An Nguyệt Quân đấm, mắng: “Hay nhỉ. Thế nên mới có mỗi mình em ngày ngày chăm , mệt bao nhiêu biết ?”
      An Nguyệt Quân uất ức mím môi, mắt to dần phủ lớp nước. vuốt ve bả vai nàng, thầm: “Nương tử vất vả rồi.”
      “Dù biết khoẻ nhưng mỗi khi nhớ lại dáng vẻ thoi thóp của ngày đó, em sợ lắm. Sợ lắm, biết ?” Dứt lời, lệ lặng lẽ chảy dài.
      Bàn tay vuốt tóc nàng chợt ngưng. An Nguyệt Quân lật người đè Diệp Khê Thiến xuống dưới, hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng. Ngón tay thon dài lướt qua từng tấc da tấc thịt. thương thầm: “Nương tử, ta bao giờ để nàng sợ, bao giờ khiến nàng khóc, bao giờ để nàng bị thương nữa…”
      Mỗi câu mỗi chữ đồng thời ấn nụ hôn triền miên và thương tiếc. Ánh nến in bóng dáng nóng bỏng, kích thích của hai người lên tấm màn như lời thề vĩnh hằng.
      Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến đau lưng nhũn chân bò dậy, mặc y phục xong mở cửa, ngạc nhiên ngó người đứng trước cửa. “Biểu đệ?”
      Thi Lang ngẩng đầu. Là nàng. Y cười khan, đương lúng túng nghe bên trong gọi: “ vào.” Y lập tức thở phào, chuồn vào.
      Diệp Khê Thiến cười. Nàng đáng sợ lắm à?
      Thi Lang khẽ khàng tới bên giường, lén liếc liếc, giật mình. Biểu ca bệnh nặng dường này rồi ư? Vậy độc trong người y làm sao bây giờ?
      An Nguyệt Quân đọc thấu tâm tư y, cười lạnh. “Sợ ta giải được độc?”
      , , biểu ca nhanh khoẻ lại thôi.” Thi Lang tái mét, lời chẳng chút chân thành.
      tìm ngươi?” An Nguyệt Quân lơ y, hỏi.
      “Phải, phải, tối hôm trước giáo chủ tìm đệ, sai đệ tra bệnh tình của biểu ca.” Thi Lang cúi đầu, quỳ gối, chuyện dám ngẩng lên. Dù biểu ca vẫn còn yếu nhưng ánh mắt của , y dám nhìn thẳng.
      “Tốt. Ngươi cứ với những gì ngươi thấy.” An Nguyệt Quân nhếch môi.
      “Nhưng giáo chủ nhất định …” Thi Lang kinh ngạc.
      “Cứ làm theo lời ta.” Giọng tụt mất vài độ.
      Thi Lang run lên, cuống quít dập đầu, vâng dạ.
      Thư phòng trong Hoàng cung.
      Tử Hạo phê duyệt tấu chương.
      “Ta nghĩ xong rồi.” Giáo chủ ló ra từ góc tối. Y theo dõi Tử Hạo nãy giờ, lòng đầy thắc mắc. Lần trước y nấp lâu liền bị Tử Hạo phát , sao hôm nay y đợi mãi mà Tử Hạo chẳng lời. Y cố ý ư?
      Tử Hạo ngẩng đầu, cau mày, bất mãn hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
      “Ngươi quên giao ước giữa chúng ta rồi à?” Giáo chủ cẩn thận quan sát Tử Hạo.
      “Tất nhiên là chưa. Ngươi có ý gì?”
      “Ngươi biết đấy, bảo chủ Nguyệt gia bảo lâm bệnh nặng. Chẳng phải thời cơ rất tốt ư?” Giáo chủ cười tà.
      Tử Hạo gật đầu. “Cũng phải. Ngươi có kế hoạch gì?”
      Giáo chủ tới cạnh Tử Hạo, kề lỗ tai y mấy câu. Mắt Tử Hạo lộ nét mừng rỡ, gật gù liên tục, khen: “Ý hay! Ý hay! Cứ làm thế .”
      Giáo chủ thấy lạ. Tử Hạo hôm nay bình thường! Sực nhớ cuộc đối thoại với Lạc Vũ hồi trưa, y dò hỏi: “Ngươi thấy Lạc Vũ…”
      Cửa kẹt mở.
      Giáo chủ giật mình, kịp nấp, chỉ đành quay lại nhìn Lạc Vũ.
      Y phe phẩy chiếc quạt, nhàn nhã bước vào trong như nhà mình. Phát giáo chủ, y cũng ngạc nhiên, mắt nheo nheo, gấp quạt, hỏi: “Giáo chủ đêm khuya viếng thăm có việc gì?”
      “Ngươi cũng có việc?” Giáo chủ lạnh lùng hỏi ngược.
      “Ha ha ha, phải.” Lạc Vũ từ từ tới cạnh Tử Hạo, vung tay. Tử Hạo ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ cho y. Y điềm nhiên ngồi xuống như thể đây là chuyện đương nhiên.
      Giáo chủ chấn động. “Ngươi… ngươi…”
      Khó trách y cảm thấy Tử Hạo lạ lạ. Những chuyện xảy ra gần đây đều có thể giải thích rồi. Y liếc Tử Hạo giờ trông như kẻ ngốc. Sợ y bị khống chế hoặc thôi miên.
      “Sao?” Lạc Vũ nhếch môi, đầu lông mày ngưng tự nét lạnh.
      “Ngươi phải đường chủ Diễm Hồi đường Lạc Vũ.”
      “Vậy à?”
      “Ngươi là ai?” Giáo chủ đằng đằng sát khí.
      “Giết ta? Muốn chết hả?” Lạc Vũ cười mà mắt cười, dáng vẻ vô cùng khinh thường. “ phải định tấn công Nguyệt gia bảo ư? Ta giúp ngươi.”
      cần.” Giáo chủ từ chối thẳng thừng.
      “Ta nghĩ chúng ta hợp lực có khi đánh cũng lại , nhưng ta có thể khiến sống bằng chết. Vậy chuyện diệt Nguyệt gia bảo chẳng phải dễ như trở bàn tay.” Lạc Vũ cười cười như thể nắm chắc phần thắng.
      Giáo chủ nhìn Lạc Vũ hồi lâu, hỏi: “Sao lại là An Nguyệt Quân? Ngươi được lợi gì?”
      là cái đinh trong mắt ta, phải nhổ.” Lạc Vũ đáp, cặp mắt loé sáng.
      Giáo chủ suy nghĩ. “Ngươi có cách gì?”
      phải ngươi nuôi nhóm tử sĩ sao?” Gương mặt trắng nõn của Lạc Vũ hơi nhếch lên. Những chuyện này dường như đều là cơm bữa với y.
      Việc này y cũng biết?! Giáo chủ chợt ngập tràn sợ hãi. Rốt cuộc y là kẻ nào? Khống chế thiên tử Tử Nguyệt vương triều, hạ bệ các đại thần chút dấu vết, ngay cả bí mật của Tà Y giáo y cũng . Y dường như biết hết tất cả song lại chẳng ai biết gì về y. Kẻ như thế sao đáng sợ!
      “Gọi là tử sĩ chắc sợ chết và rất nghe lời nhỉ? Chó tốt vậy tội gì lợi dụng. Huống chi giờ phút này An Nguyệt bị thương nặng.” Lạc Vũ đổi tư thế, cười như cười.
      Y… nguy hiểm! Y… thâm sâu! Biết là thế nhưng giáo chủ vẫn kìm nổi mơ tưởng cái ngày Nguyệt gia bảo lọt vào tay y, bèn đáp: “Được.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 85: Giết chết giáo chủ


      Hiệp nghị đạt thành, hai bên nhìn nhau cười, mỗi bên mỗi mưu riêng.
      Song họ đều hay, tất thảy đều bị người áo trắng như tiên nóc Hoàng cung nghe được.
      nhếch môi, cười lạnh, nhún chân mất dạng. Hai, à , ba người phía dưới từ đầu đến cuối chẳng hề biết đến diện của .
      Tử sĩ? Sắp thành tử sĩ rồi đấy!
      *Chữ “tử sĩ” đầu tiên có nghĩa chiến sĩ sẵn sàng chịu chết, quyết chiến đến hơi thở cuối cùng. Còn chữ “tử sĩ” thứ hai có nghĩa chiến sĩ chết. Ý Quân này bảo mấy tên kia: “Mày chết chắc rồi con!”
      Ba ngày sau.
      Đêm khuya, bầu trời lẻ loi vài đốm sao. Tất cả mọi người say giấc, dĩ nhiên, Nguyệt gia bảo cũng ngoại lệ. Thoạt nhìn mọi thứ đều rất yên tĩnh, song lại yên tĩnh cách đáng sợ.
      Có biến.
      Đêm đen như mực thể che giấu hoàn toàn bóng những tên hắc y vào Nguyệt gia bảo.
      *hắc y: áo đen
      An Nguyệt Quân vờ ngủ say giường thấy động, lạnh lùng nhếch môi. Rốt cuộc cũng hành động!
      mở mắt, lao ra sân, ngăn ám khí xông về phía mình, hô: “Đứng im!”
      Giáo chủ nhìn An Nguyệt Quân mạnh khoẻ, ánh mắt lạnh, mặt trầm như Tu La. nào giống kẻ sắp chết chỉ còn thoi thóp hơi?!
      Giáo chủ kinh hãi, bấy giờ mới hiểu mình mắc bẫy. Qua giây đầu hốt hoảng, y trấn tĩnh, hỏi: “Ngươi cố ý?”
      Trong sân, hai hàng người hắc y, bạch y – mỗi hàng mười người đứng đối diện nhau, bao vây quanh An Nguyệt Quân.
      *bạch y: áo trắng
      Nháy mắt, hàng hắc y áp sát. Giáo chủ cười lạnh, gằn: “An Nguyệt Quân, hôm nay là ngày chết của ngươi.”
      “Liễu Văn, ngươi phạm phải ba sai lầm.” An Nguyệt Quân như thấy mình bị bao vây, con ngươi vẫn nhìn thẳng giáo chủ, môi đỏ tươi mấp máy. Tay vung lên, mặt nạ bạc vỡ nát, lộ ra gương mặt hoảng sợ.
      “Ngươi… ngươi biết từ bao giờ?” Liễu Văn kinh ngạc lắp bắp, lòng run rẩy. An Nguyệt Quân trông lúc nào cũng có vẻ bàng quan nhưng lại nắm mọi việc trong lòng bàn tay.
      “Thứ nhất, ngươi quá ngu; thứ hai, ngươi quá tin Lạc Vũ; thứ ba, ngươi quá sơ suất.” Giọng An Nguyệt Quân như gió thoảng. “Đồng bọn muốn diệt Nguyệt gia bảo với ngươi sao đến cái bóng cũng chả thấy? Ngươi nghi ư?”
      Liễu Văn trợn trừng cặp mắt, đôi mắt bình tĩnh dần dâng lên hoảng sợ.
      hề có ý bắt tay với ngươi, tính thí ngươi làm con tốt. Nếu thành công, ngư ông đắc lợi; nếu thất bại, cũng chẳng tổn thất gì.” Giọng nhè lan toả trong đêm gợi cho người ta cảm giác bị Tử thần vờn.
      “Ít lời ! Các ngươi, lên!” An Nguyệt Quân càng , Liễu Văn càng sợ. Bởi An Nguyệt Quân sai, quả nhiên y quá tin tiểu tử Lạc Vũ kia nên phát mưu của y.
      Hàng hắc y ai cử động. Đột nhiên, hàng hắc y quay lưng lại đối mặt với giáo chủ khiến y tức điên, gào: “Bọn cẩu nô tài các ngươi sao dám kháng lệnh ta?! Giết !”
      “Bọn họ nghe lời ngươi.” An Nguyệt Quân thèm đếm xỉa đến Liễu Văn giãy chết.
      “Ngươi… ngươi… làm gì chúng?!”
      “Có gì đâu, chỉ là tử sĩ của ngươi chẳng biết đầu thai ở đâu rồi.” cười lạnh hệt ác ma.
      Nghe, Liễu Văn run toàn thân, run lẩy bẩy, sợ đến độ An Nguyệt Quân tới trước mặt vẫn để ý. An Nguyệt Quân độc nhìn Liễu Văn.
      Giây tiếp theo, An Nguyệt Quân ra tay thế nào, Liễu Văn trợn to hai mắt, dám tin cúi đầu ngó lồng ngực mình thủng lỗ to.
      An Nguyệt Quân đâm xuyên tay qua tim Liễu Văn, bóp nát nó. Máu xuôi dọc theo cánh tay trắng nõn rỉ xuống đất, tanh nồng.
      Sai rồi, Lạc Vũ ngồi yên, y ra tay. Liễu Văn nở nụ cười đầy ý, ngã xuống.
      Liễu Văn luôn tính toán, luôn nghi ngờ, luôn cẩn thận, tuy nhiên y mắc hai sai lầm. Sai lầm thứ nhất là y đánh giá thấp An Nguyệt Quân. Sai lầm thứ hai là y quá tin Lạc Vũ, đây là sai lầm chí mạng.
      An Nguyệt Quân vung tay, đám thuộc hạ mang thi thể Liễu Văn . Trước sân lại yên tĩnh như trước.
      Phủ tể tướng.
      Lạc Vũ nằm nghiêng giường, chăn gấm che nửa thân dưới, sắc mặt đỏ hồng. khí còn lưu lại mùi vị kích tình, hẳn y vừa vui vầy trận. Ngồi hai bên là hai mỹ nhân, để lộ nguyên thân trần và bầu ngực nõn nà vuốt ve bờ vai y, hơi thở thơm như hoa lan cẩn thận bóc vải dâng y ăn.
      Y hừ khẽ, lạnh lùng, khinh bỉ: “Thất bại?”
      “Vâng.” Nam tử quỳ dưới đất cung kính đáp: “ bị An Nguyệt Quân bóp nát tim.”
      “Lão già Liễu Văn này vô dụng !” Lạc Vũ than thở. Cả kẻ bệnh liệt giường cũng thể đánh bại, quá vô dụng!
      “Đường chủ, An Nguyệt Quân hết bệnh rồi. Hơn nữa, dường như mọi việc đều như lòng bàn tay.”
      Lạc Vũ nhíu mày. “Vậy ư?”
      như lòng bàn tay? Chưa chắc đâu.
      Sáng sớm, Diệp Khê Thiến tỉnh lại thấy An Nguyệt Quân rời giường, ngạc nhiên hỏi: “ dậy sớm thế?”
      An Nguyệt Quân chớp chớp đôi mắt đen, mỉm cười. “Chẳng lẽ nương tử còn muốn nữa lần nữa?”
      Diệp Khê Thiến nở nụ cười ranh mãnh, ngón tay vuốt môi mình, quyến rũ thủ thỉ: “Quân, em muốn…”
      An Nguyệt Quân nuốt nước miếng, nương tử đẹp quá. lao vọt qua, gật đầu như giã tỏi, vội vội vàng vàng cởi áo. “Nếu nương tử muốn, phu quân chắc chắn thoả mãn nàng.”
      Diệp Khê Thiến kéo lên giường, tiếp tục nỉ non: “Quân, em muốn…”
      An Nguyệt Quân tiếp tục gật gật, khuôn mặt bé vui sướng, mắt đen vụt sáng, càng muốn cởi y phục nhanh nhanh nhưng vì cởi nhanh quá nên vướng…
      “… Đánh !” Diệp Khê Thiến cười ha hả. Chưa kịp phản ứng, An Nguyệt Quân sửng sốt quỳ bên giường bị đá đá văng ra ngoài, đáng thương nằm dưới đất.
      Diệp Khê Thiến chỉ , cười nắc nẻ. Căn phòng đầy ấm áp, tươi vui.
      An Nguyệt Quân bò dậy, phủi bụi người rồi chạy lại giường, mặt rầu rĩ, môi mím mím, mắt đen phủ lớp nước, kể tội: “Nương tử, nàng bắt nạt ta.”
      Diệp Khê Thiến ườn ra giường, véo véo má , híp mắt hỏi: “Em thể bắt nạt à?”
      “Có chứ! Nương tử tất nhiên có thể bắt nạt ta như tối qua ta bắt nạt nàng…” cuối An Nguyệt Quân cố ý kéo dài, mắt đẹp càng thêm sáng, miệng cười he he.
      Diệp Khê Thiến hiểu ý, định mắng cơn đau ập tới khiến nàng phải ôm lấy đầu, cắn môi, mặt tái nhợt, mồ hôi ròng ròng.
      “Nương tử, nương tử, nàng sao thế? Nương tử…” An Nguyệt Quân hốt hoảng ôm nàng vào lòng, xoa đầu cho nàng, tuy nhiên chẳng có hiệu quả gì, ngược lại nàng càng đau đớn hơn.
      hoảng sợ nhìn nàng, lay nàng. Khuôn mặt thương lọt vào bóng tối, giọng dần, nàng ngất.
      “Mau gọi đại phu! Mau gọi đại phu! Nhanh!”
      “Nàng sao?” An Nguyệt Quân lo lắng hỏi đại phu, song mặt vẫn giữ vẻ lạnh. Có vẻ ngoại trừ trước mặt nàng, bao giờ lộ biểu gì khác.
      “Phu nhân hoàn toàn khoẻ mạnh, bị bệnh.” Đại phu lắc đầu.
      thể nào! Ban nãy nàng đau đầu vô cùng, làm sao bệnh?” An Nguyệt Quân tin mắng đại phu. Nàng đau, cũng đau.
      Đại phu trông ánh mắt tăm tối, lạnh lẽo của An Nguyệt Quân, run bắn cả người, vội vã xoay lại. “Để… để… tại hạ… xem lại…”
      Bắt mạch kỹ lần nữa, đại phu vẫn phát Diệp Khê Thiến có gì khác lạ, nhưng đại phu sợ An Nguyệt Quân trách phạt nên đành ôm quyền bảo: “Phu nhân sợ là vất vả quá độ, tại hạ thảo phương thuốc, trước uống là được. Quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi.”
      An Nguyệt Quân gật đầu, quay sang nhìn nô tài bên cạnh. Tên nô tài nhanh trí, mời: “Đại phu, ta theo ngài bốc thuốc, mời.”
      Sau khi hai người rời , An Nguyệt Quân liền lại ngồi bên giường, xoa gương mặt tái nhợt của nàng, thào: “Nương tử, ta lại để nàng đau rồi.”
      Vừa nãy vẫn còn vui cười bình thường, sao bây giờ nằm im giường thế này? Tim… đau quá.
      “Nương tử, có phải nàng trách ta vi phạm lời thề, để nàng đau?”
      “Nương tử, đừng giận ta.”
      “Nương tử…”
      Đột nhiên, Diệp Khê Thiến mở mắt. Trông An Nguyệt Quân, nàng tràn ngập sát ý, tuy nhiên bản thân giấu rất nhanh.
      An Nguyệt Quân nhanh nhạy ngày thường phát điều này. Thấy nàng tỉnh, vui sướng ôm cổ nàng, hoan hỉ: “Nương tử, nàng tỉnh rồi! Đầu nàng còn đau ?”
      Diệp Khê Thiến im lặng quan sát An Nguyệt Quân, đáy mắt mê man, mặc ôm.
      “Nương tử, ta lo cho nàng.” An Nguyệt Quân tiếp tục ôm nàng lẩm bẩm.
      Con ngươi của ngập tràn tình và vui sướng, nó lấp vẻ mặt thẫn thờ của Diệp Khê Thiến. Có lẽ quá vui vì nàng tỉnh lại nên chú ý. “Nương tử, nàng có đói ? Có muốn ăn gì ?”
      Diệp Khê Thiến gật đầu. An Nguyệt Quân cười tươi rói như đắm chìm trong ánh nắng mặt trời. “Nương tử đợi chút, ta lấy.”
      Dứt lời, hôn lên môi nàng cái, rời .
      Cửa khép, Diệp Khê Thiến lại ôm đầu, khổ sở van xin: “Đừng… Đừng nữa… Đừng nữa…”
      Đầu óc nàng cứ văng vẳng giọng ma mị.
      , giết An Nguyệt Quân, là kẻ thù của ngươi, mau giết , giết kẻ thù của ngươi, giết
      Nàng chật vật lăn lộn giường, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng nữa… Đừng nữa… Ta muốn nghe…”
      Giọng văng vẳng như ma quấn lấy tâm trí Diệp Khê Thiến, chặt tới nỗi sắp bóp vỡ óc nàng ra. Ý nghĩ duy nhất còn sót là: giết An Nguyệt Quân!
      Dần dần, ánh mắt đau đớn của nàng rã rời, xa lạ và trở nên đầy sát ý.
      Lạc Vũ ra tay: khống chế Diệp Khê Thiến, biến nàng thành con rối của y.
      Nàng nhìn cây kéo trước bàn trang điểm, mắt sáng lên, chạy qua giấu nó vào ống tay áo, sau đó trở về giường nằm xuống.
      Đúng lúc này, An Nguyệt Quân bê khay cháo nóng và thức ăn bước vào, vẻ mặt sung sướng. Nương tử tỉnh, gì tốt hơn nữa!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 86: Điên cuồng


      An Nguyệt Quân thấy chăn gấm người Diệp Khê Thiến bị tung ra liền đặt khay cháo và thức ăn lên bàn, nhàng đến bên đắp lại, hề để ý tới ánh mắt ngày lạnh lẽo của nàng.
      Đương định xoay người bị Diệp Khê Thiến níu lại. ngồi ghé bên mép giường, hỏi: “Nương tử, sao vậy? Có phải vẫn còn mệt…”
      Nương tử…
      Đột nhiên giọng An Nguyệt Quân ngưng bặt. Diệp Khê Thiến rút cây kéo trong ống tay áo ra, đôi mắt chẳng chút tình cảm như ngày thường mà chỉ có mê man, rỗng hoác.
      Giết … Giết
      Đầu óc nàng quẩn quanh câu .
      Nàng giơ cao cây kéo, đâm về phía , lúc mũi kéo chuẩn bị đâm vào lồng ngực dừng lại. Nàng sững sờ hỏi: “Vì sao tránh?”
      An Nguyệt Quân cười, dịu dàng, thương, thâm tình đáp: “Vì sao phải tránh?”
      tránh chết.” Diệp Khê Thiến vô cảm trần thuật . Nàng nhìn An Nguyệt Quân. Giây phút này, trước mặt nàng, chỉ là kẻ thù!
      “Nhưng cuối cùng nàng vẫn đâu có đâm…” Đột nhiên, An Nguyệt Quân thể thốt nên lời nữa. Tim đau quá. Đau tới tê tâm liệt phế. Đau… Nương tử của nhận ra . Nương tử của nhìn như kẻ thù. Nương tử của muốn giết . Nương tử của … Nương tử…
      Còn gì có thể đau hơn được nữa?
      “Nương tử, mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao.” An Nguyệt Quân khe khẽ , gương mặt phong hoa tuyệt đại ngập tràn dịu dàng lẫn thâm tình, oán hối.
      Đáy mắt Diệp Khê Thiến dao động.
      Mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao…
      Vì sao nghe câu này, con tim nàng lại thổn thức?
      Tuy nhiên…
      Giết… Giết An Nguyệt Quân… Giết … Giết kẻ thù của ngươi… Chỉ cần đâm nhát thôi, ngươi được giải thoát…
      Mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao… Mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao…
      Hai giọng ngừng bủa vây tâm trí nàng.
      Cạch!
      Cây kéo rơi xuống đất. Diệp Khê Thiến ôm đầu ngồi thụp xuống, khổ sở lắc đầu, miệng van nài: “Đừng nữa… Đừng nữa… Đừng nữa mà…” Đôi mắt nàng đầy sương, vẻ mặt thống khổ.
      An Nguyệt Quân nhặt cây kéo rơi dưới đất lên, bước tới trước mặt đỡ nàng dậy, nhét cây kéo vào tay nàng rồi bao chặt lấy nó, hướng mũi kéo về phía ngực mình, hỏi: “Chỉ cần đâm ta, đầu nàng hết đau đúng ?”
      Dứt lời, mũi kéo đâm mạnh vào ngực.
      Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Quân. Sao có thể vừa cười vừa những lời ấy? Sao đôi mắt có thể đong đầy hạnh phúc thế kia? Sao khuôn mặt có thể dịu dàng tới mức khiến người thấy tan nát cõi lòng như vậy? Vì sao? Vì sao? Sao làm chuyện này? Tim… bỗng đau. Đau như bị tay ai bóp nát.
      An Nguyệt Quân cười nhìn nàng, nhớ chỉ mới đây thôi nàng còn vui vẻ đùa giỡn với mình, mình bĩu môi làm nũng với nàng, những chuyện quen thuộc hàng ngày, rất quen thuộc…
      Tay Diệp Khê Thiến buông lỏng, thanh kim loại rơi nền đất chói tai. Nó khiến nàng nhức đầu, nhức lắm, giống như bị vạn cây kim đâm vào óc, vô cùng đau đớn.
      An Nguyệt Quân nhìn sâu Diệp Khê Thiến, thấy nàng vẫn chưa hết đau bèn lại nhặt cây kéo, tiếp tục nhét vào tay nàng, chuyển sang chỗ khác, đâm mạnh!
      Máu bắn tung toé. Trường sam trắng như tuyết bị nhuộm đỏ bởi những đoá huyết túc kiều diễm với mật độ ngày càng dày đặc, đồng thời nhuộm đỏ cả tầm mắt Diệp Khê Thiến.
      Con ngươi nàng căng lớn, gương mặt tuyệt mỹ dần to và trở nên quen thuộc hơn.
      “Á!” Diệp Khê Thiến hét ầm, đôi mắt mê man từ từ sống lại. Nàng hết hồn trông An Nguyệt Quân đẫm máu nằm dưới đất, la toáng: “Quân… Quân!”
      bị thương, An Nguyệt Quân lại cười rạng rỡ. Bàn tay dính đầy máu của lau lệ cho nàng, chạm vào môi nàng, thào: “Nương tử… ta… ta… rất vui… rất vui… vui…” Vui vì còn có thể nghe nàng gọi ta. Vui vì còn có thể thấy nàng nhìn ta như trước. Rất… vui.
      Diệp Khê Thiến bịt chặt miệng vết thương của , song hiểu sao máu vẫn cứ tuôn, đầm đìa hai tay nàng. Nước mắt tí tách rơi, thấm vào bộ trường sam đẫm huyết.
      Thư phòng bên trong phủ Tể tướng.
      Lạc Vũ thẩm duyệt công văn gì đó, thân chỉ khoác hờ độc chiếc trường sam sắc xanh, tóc dài xoã tung. Đột nhiên, y khựng người, khoé môi nhếch cao, mắt lộ vẻ hài lòng. Xem ra thành công.
      Y buông bút lông, gọi hạ nhân bên ngoài: “Thay y phục.”
      Thấm Tuyết các.
      An Nguyệt Quân nằm giường, vết thương được băng bó kỹ nên chảy máu nữa.
      Diệp Khê Thiến nắm chặt tay , sợ hễ mình buông lỏng là biến mất. Trông sắc mặt tái nhợt và bộ dáng yếu ớt của , nàng đau lòng hỏi: “Quân, sao lại bị thương cơ chứ?”
      An Nguyệt Quân cười cười, môi đỏ nay xám trắng khẽ mấp máy: “Nương tử, do ta bất cẩn thôi. Đầu nàng còn đau ? Có cần ta xoa bóp giúp nàng ?”
      Tên ngốc này! Diệp Khê Thiến cương quyết lắc đầu. vĩnh viễn đều nghĩ cho nàng trước! Nàng cười, cũng cười. Nàng khóc, chẳng biết làm sao nhưng vẫn cố nghĩ cách khiến nàng cười. Nàng đau, đau hơn nàng gấp ngàn vạn lần. Trong sinh mệnh của , quan trọng nhất chính là nương tử! Bị thương, vừa tỉnh lại, vẫn lo cho nàng trước bản thân!
      Bất cẩn? Bất cẩn có thể để kéo đâm vào ngực ư?
      Đột nhiên, trí óc nàng lướt qua rất nhiều hình ảnh: nàng xuống giường tìm kéo, giấu kéo vào ống tay áo với đôi mắt trống rỗng… Nghĩ nghĩ, nàng càng thể tin. Sao nàng có thể hại ? ! thể nào! Nàng đời nào hại Quân. Chắc là nhầm lẫn ở đâu rồi.
      sai đâu, chính đâm vào ngực An Nguyệt Quân. Chính tự tay giết An Nguyệt Quân.”
      giọng lạ chen vào. Diệp Khê Thiến ngoảnh sang. Lạc Vũ thân trường sam tím đơn giản, vóc người cao to, gương mặt tuấn nhưng quá mỹ giống nữ nhân. Trông y có vẻ nhàn nhã. Nàng ngơ ngác hỏi: “ là…?”
      Lạc Vũ đáp. Y đến cạnh giường đối diện với Diệp Khê Thiến, đôi mắt mưu mô loé sáng, vu vơ bảo: “ nhớ ư? Chính tự tay đâm cây kéo vào ngực An Nguyệt Quân. Chính tự tay giết . Chính khiến chảy nhiều máu như vậy đấy. Chính .”
      Ký ức ngày càng ràng. Sắc mặt Diệp Khê Thiến tái nhợt. Đúng, chính nàng cầm cây kéo, chính nàng định đâm cách vô cảm. Chính nàng… Chính nàng… Chính nàng tự tay giết người nàng nhất… Chính nàng…
      Mắt Diệp Khê Thiến đẫm lệ, chú ý Lạc Vũ rướn người qua với thanh đoản kiếm xuất trong tay từ bao giờ và sắp đâm tới…
      Diệp Khê Thiến cuối cùng cũng phát . Nàng tái mặt, hề do dự lao qua chắn trước An Nguyệt Quân. Ai ngờ, giây kế tiếp, An Nguyệt Quân ôm nàng tránh xa khỏi nguy hiểm.
      An Nguyệt Quân trầm mặt, lạnh giọng: “Quả nhiên là ngươi!”
      Lạc Vũ ngạc nhiên nhìn An Nguyệt Quân. Chuyện gì đây? Chỉ khi An Nguyệt Quân chết, ý thức nữ nhân kia mới trở lại mà. Xem ra y khinh thường nàng ta rồi. ngờ tình cảm của nàng ta sâu đậm như vậy. Nén kinh ngạc, Lạc Vũ cười : “Ồ, mạng ngươi dai đấy.”
      An Nguyệt Quân lạnh lùng trừng Lạc Vũ, con ngươi mị nổi lên giông bão. Sắc tím đẹp đẽ, quỷ quái cộng thêm làn da trắng bệch làm trông rất kinh dị, hệt con ác quỷ khát máu.
      thể tha thứ cho tên này! Dám đối xử với nương tử như thế, y đáng chết!
      Sát ý càng lúc càng đặc. Chẳng họ xuất chiêu ra sao, giây sau bóng hai người quấn lấy nhau. Mọi thứ xung quanh đều vì chưởng phong, kiếm khí mà dữ dội tan tành. Chỉ mình Diệp Khê Thiến là chưa bị gì.
      Dần dần, những vết thương vốn được băng bó bắt đầu rỉ máu. Mặt An Nguyệt Quân trắng bệch như sáp, chiêu thức yếu dần, tốc độ ra chiêu chậm lại, tuy nhiên vẫn luôn luôn che cho Diệp Khê Thiến.
      Hiển nhiên Lạc Vũ nhận ra điều đó. Toàn bộ chiêu thức của y đều nhắm vào Diệp Khê Thiến.
      Bề ngoài An Nguyệt Quân có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm sớm căng thẳng. Cắn răng, máu rỉ khỏi khoé môi, văng lên má trông dị khác thường.
      “Quân, sao rồi?” Diệp Khê Thiến lo lắng hỏi.
      “Nương tử, nàng có bị thương ?” An Nguyệt Quân trụ chân, quay đầu hỏi ngược lại nàng, tay vẫn bận bịu đỡ chiêu Lạc Vũ.
      Diệp Khê Thiến lau máu bên môi An Nguyệt Quân, song nó vẫn chảy ngừng. Nàng càng thêm hốt hoảng lau , nước mắt giàn giụa. nắm tay nàng, trấn an: “Nương tử, ta sao.”
      Lúc này, Lạc Vũ phát ra sơ hở. Y dồn toàn lực đâm tới, kiếm khí vun vút. An Nguyệt Quân theo phản xạ toan đỡ đòn, tuy nhiên giữa chừng Diệp Khê Thiến bỗng lao ra chắn trước . Giây tiếp theo, thanh kiếm đâm xuyên qua ngực nàng.
      khí đóng băng.
      An Nguyệt Quân trợn trừng. Nương tử… Nương tử của … Đón lấy cơ thể mềm nhũn của nàng, siết nàng vào lòng mình, vẻ mặt bi thương. bế nàng nằm lên giường, dường như hoàn toàn thấy Lạc Vũ áp sát.
      Xoay người, mặt hoàn toàn có lấy biểu cảm. khí đóng băng bấy giờ như vỡ tung. Đồ đạc xung quanh rúng động.
      Giây sau, chúng nát vụn. thứ sức mạnh kinh khủng bủa vây An Nguyệt Quân. Mặt mũi dữ tợn, con ngươi tím thẫm trầm, tàn bạo. hoá ác ma.
      đợt kiếm khí kinh hoàng ập tới, Lạc Vũ lúng túng đỡ. Song chưởng phóng qua, chiêu chiêu tưởng muốn nghiền nát y.
      Lạc Vũ đỡ được chiêu thứ nhất. Sang chiêu thứ hai, y thể đỡ thêm. Y thở hồng hộc, vết thương ngày càng nhiều. Chưởng phong của An Nguyệt Quân mạnh dần, máu y theo đó chảy càng mau.
      An Nguyệt Quân… điên rồi.
      Mọi người nghe ồn kéo đến. Thấy tình cảnh bên trong, ai nấy đều sững sờ. Thậm chí số nha hoàn nhát gan còn thút thít.
      Dương Hoà quá đỗi kinh ngạc. Chuyện gì mà khiến bảo chủ điên tới độ này?! Mắt lão lướt qua người nằm giường, nhất thời liền hiểu. Mặc kệ nguy hiểm, lão lao vào, trông Diệp Khê Thiến sắc mặt xám trắng, hơi thở mong manh. Để lâu thêm, sợ phu nhân nguy mất, lão nghĩ. Dương Hoà bèn gào với hạ nhân: “Nhanh gọi đại phu! Nếu , phu nhân sợ giữ nổi mạng!”
      Lời Dương Hoà như thức tỉnh đám người chết đứng ngoài cửa cũng như An Nguyệt Quân đương nổi điên. dừng chiêu, xoay lưng về lại bên giường.
      Lạc Vũ thừa dịp liền trốn. Ban đầu đến với dáng vẻ ung dung bao nhiêu, bây giờ trông y nhếch nhác bấy nhiêu, hệt con chó nhà ai có tang.
      lâu sau, đại phu được mời đến. Tỉ mỉ xem xét Diệp Khê Thiến xong, đại phu lắc đầu, : “Bảo chủ, tại hạ cố hết sức nhưng chắc có cứu nổi phu nhân .”
      An Nguyệt Quân chấn động, mắt nhìn đại phu chằm chằm, gằn: “Nếu ngươi cứu được nàng lo chuẩn bị hậu .” Tay nắm thành quyền, gân xanh nổi cuồn cuộn.
      Đột nhiên, mắt tối sầm.
      “Bảo chủ! Bảo chủ…”
      Có lẽ trận đấu vừa rồi hao tốn rất nhiều thể lực của An Nguyệt Quân. mê man mãi đến tối mới tỉnh. Những vết thương người đều được băng bó.
      ngẩn ngơ, sau đó tung chăn gấm người toan xuống giường. Nha hoàn hầu bên ngăn lại: “Bảo chủ, được! tại ngài nên cử động…”
      An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc nha hoàn. Nha hoàn tội nghiệp lập tức im bặt. thẳng ra ngoài.
      Nương tử…
      Lúc An Nguyệt Quân vào, mọi người đồng loạt tránh đường. Nhìn đại phu hết cau mày rồi lại lắc đầu, lòng rét lạnh. “Thế nào?”
      Đại phu hành lễ với An Nguyệt Quân, trả lời: “ rút kiếm rồi ạ. Tuy nhiên nguyên khí phu nhân bị thương tổn nặng nề, sợ là trước đó trúng phải bùa phép gì khiến tâm lực tiều tuỵ. Giờ lại sốt cao cả đêm thế này, có lẽ khó mà cầm cự nổi qua hai ngày…”
      Chưa dứt lời, đại phu bị An Nguyệt Quân túm áo, quát: “Ngươi cái gì?!”
      thể nào! Tuyệt đối thể nào!
      Đại phu run rẩy lặp lại: “Phu nhân… sợ là… khó cầm cự nổi… qua hai ngày…”
      Đại phu bị quẳng ra ngoài, mất hút.
      … Tuyệt đối thể… thể nào…” An Nguyệt Quân trắng bệch mặt lẩm bẩm.
      “Bảo chủ, hay chúng ta thử mời đại phu khác?” Dương Hoà buồn bã đề nghị.
      An Nguyệt Quân gật đầu.
      Nương tử bỏ rơi . Nương tử từng hứa rồi mà, bên nhau cả đời.
      Sau đó, toàn bộ đại phu thành Nguyệt Khai đều được mời tới Nguyệt gia bảo. Tuy nhiên đáp án An Nguyệt Quân nhận được luôn chỉ có , hề thay đổi: phu nhân thể cầm cự nổi qua hai ngày.
      Dĩ nhiên, chúng đại phu tội nghiệp cũng đều bị quẳng ra ngoài hết.
      Dương Hoà lo lắng nhìn chủ mình, sợ bảo chủ lại giống như lần phu nhân mất tích. Lão nghe An Nguyệt Quân hạ lệnh: “Thông cáo ra ngoài: ai có thể cứu sống phu nhân, Nguyệt gia bảo đồng ý cầu của người đó. cầu gì cũng được.”
      “Bảo chủ, có phải hơi… quá ạ?” Nhỡ người ta đòi cả Nguyệt gia bảo, chẳng lẽ mình cũng chắp tay dâng?
      “Theo lời ta làm . Phái thêm mấy người nữa vào. Trong tối phải xong. chỉ thành Nguyệt Khai, cả Tử Nguyệt vương triều đều phải biết.” An Nguyệt Quân với vẻ thẫn thờ.
      “Vâng.” Dương Hoà thấy ý bảo chủ quyết đành thở dài, lui ra. Có lẽ lão chỉ giúp được bảo chủ chút việc cỏn con này thôi nên dù liều mạng lão cũng dốc sức hoàn thành.
      Trong phòng rất yên ắng. Yên ắng tới mức làm An Nguyệt Quân sợ. run run nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, gương mặt ngập vẻ kinh hãi, van nài, hy vọng.
      Nương tử, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nương tử, đừng bỏ ta. Nương tử, ta xin nàng, hãy tỉnh lại

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 87: Tỉnh lại


      Đêm khuya, bầu trời tối đen thi thoảng loé lên vài ánh sao yếu ớt.
      Đây là lúc nên say giấc, mơ những giấc mơ đẹp, song Nguyệt gia bảo lại đèn dầu sáng rỡ, ai nấy đều lục đục, rầu rĩ.
      Thấm Tuyết các yên tĩnh như chết.
      An Nguyệt Quân ngơ ngác ngồi đầu giường. Máu trường sam trắng như tuyết nay khô thành màu đỏ sậm trông như những cánh hoa héo tàn. nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, từ đầu tới giờ chưa hề buông lơi. Mắt đờ đẫn nhìn về trước, bi thương, khẩn thiết.
      Môi trắng bệch hạ xuống bên mắt nàng, thủ thỉ: “Nương tử, mở mắt nhìn ta , được ? Chỉ lần thôi, được ?”
      hôn tiếp mắt còn lại. “Nương tử, mắng ta ngốc, được ? Chỉ câu thôi, được ?”
      hôn lên môi nàng. “Nương tử, dậy bắt nạt ta, được ? Dữ với ta, được ?”
      Nương tử, van nàng… Van nàng mà, nương tử…
      Giọng khô khốc của An Nguyệt Quân văng vẳng quanh phòng nhưng đáp luôn chỉ có yên lặng. cười thê thảm, gương mặt trắng bệch lâm vào tuyệt vọng khôn cùng trông hãi hệt như ma vậy.
      Lau mãi bằng khăn lông ướt mà máu vẫn dính dính tay, cũng như trán Diệp Khê Thiến chườm khăn mãi mà nó vẫn duy trì nhiệt độ cao ngất.
      Nương tử, phải nàng muốn sinh chục đứa bé sao? phải nàng bắt nạt ta cả đời sao? phải nàng vĩnh viễn bên cạnh ta sao?
      Có phải đều là dối ta ? hứa là cả đời mà. Dối ta… Nàng dối ta…
      Bật cười. Thê lương. Bi ai. Tuyệt vọng. Nước mắt trong suốt tiếng động lăn dài. Vẻ yếu ớt của ai nhìn cũng thấy đau lòng.
      Nương tử, đừng bỏ ra… Ta muốn bị nàng bỏ rơi… Đừng…
      Nương tử…
      Tim này có còn lành lặn trong lồng ngực ? Sao đau thế này?
      Chân trời hửng sáng.
      “Bảo chủ, ngài có muốn nghỉ chút ?” Dương Hoà xong việc trở lại thấy chủ vẫn nguyên bộ dạng như đêm hôm qua bèn lo lắng hỏi thăm.
      An Nguyệt Quân ngây ngốc quay sang. Dương Hoà kinh hãi. Đúng là cặp mắt trống rỗng, ngập sợ hãi và van xin yếu đuối của đứa trẻ khi ấy. Lần thứ hai! là lần thứ hai lão tận mắt thấy bảo chủ lạnh lùng vô tình của mình trở thành cái dạng có thể bị đánh gục bởi bất cứ ai này. Hai lần đều vì phu nhân!
      “Việc đến đâu rồi?” An Nguyệt Quân mặt đổi, mắt chuyển.
      “Xong xuôi rồi ạ.” Dương Hoà cung kính trả lời. Lão sớm thành thói quen với lạnh nhạt này rồi. Dịu dàng, thương, niềm vui, nỗi buồn, tất cả những điều ấy của đều chỉ thuộc về người. Lần này hy vọng phu nhân cũng tai qua nạn khỏi.
      “Ừ.” An Nguyệt Quân thờ ơ gật đầu rồi lại quay lại với Diệp Khê Thiến nằm giường.
      Dương Hoà thở dài, nghĩ mình khuyên chắc chẳng ích gì đâu, bèn lắc đầu lui ra.
      Bố cáo truyền , người nối người tới liền dứt. Nhưng toàn bộ đều bị An Nguyệt Quân quẳng ra ngoài hết.
      Đồ ăn sáng, ăn trưa, ăn tối ai động vào. An Nguyệt Quân vẫn cố chấp canh bên giường rời bước, chờ Diệp Khê Thiến mở mắt.
      Nương tử, nàng mau tỉnh lại , chúng ta cùng ăn…
      Đêm.
      Mắt An Nguyệt Quân đầy tơ máu. đờ đẫn nhìn Diệp Khê Thiến chớp mắt. Đột nhiên, bụm miệng ho khan, máu rỉ ra giữa các kẽ tay. Sững sờ trông máu tươi tay, cay đắng nhếch mép. Nương tử, có phải nàng thương ta nữa? Tim ta đau, cả người ta đều đau, sao nàng vẫn cứ nằm?
      Nha hoàn lặng lẽ mở cửa bưng thuốc vào, đành lòng cắt đứt dòng nhớ thương của chủ bèn tự động đặt thuốc lên bàn sau đó khép cửa lui ra.
      Hơi thuốc thoang thoảng vương trong khí. An Nguyệt Quân quay lại với ánh mắt tăm tối chút sức sống. Ánh mắt ấy lướt qua thuốc bàn, bất ngờ được rót vào tí ánh sáng le lói.
      Bê thuốc lên, múc muỗng, đưa lên môi thổi thổi, cẩn thận bằng tất cả tập trung đút cho Diệp Khê Thiến uống.
      Nhưng thuốc rót đến bên môi lại tràn khỏi khoé miệng, chảy dọc xuống cằm và má.
      An Nguyệt Quân hốt hoảng, lại đút muỗng thuốc cho nàng, kết quả tương tự. Ánh sáng le lói tắt ngấm. thào: “Nương tử, uống , được ? Thuốc bổ lắm…” Giọng run rẩy van xin.
      Thêm muỗng, vẫn vậy. tin, đút tiếp từng muỗng đến khi hết chén thuốc. Rốt cuộc vẫn vào giọt nào.
      Choang!
      Chén thuốc bể tan tành. An Nguyệt Quân để ý. Hoặc có thể tại trừ nương tử, chẳng để ý gì khác nữa.
      Tay vuốt ve gương mặt Diệp Khê Thiến, chợt dừng dưới mũi nàng. Hô hấp như có như khiến run rẩy, bàng hoàng. Dường như thể chịu nổi nữa, ôm chầm lấy nàng, siết chặt nàng như muốn khảm nàng vào thân thể mình.
      “Nương tử, nương tử, nương tử, nương tử…”
      Tiếng nỉ non tuyệt vọng vỡ oà giống cái chén dưới đất, quanh quẩn lại trong căn phòng nặng nề.
      Sang ngày thứ hai.
      An Nguyệt Quân điên rồi. Diệp Khê Thiến vẫn sốt cao tỉnh, hô hấp mong manh ngày càng mong manh, có rồi lại , rồi lại có.
      Điên rồi.
      Trong phòng, An Nguyệt Quân cười như kẻ điên, mắt phủ đầy sương. Vết thương băng bó kỹ càng lại chảy máu, thế nhưng chẳng hề thấy đau. Giữa mơ màng, bóng hình xinh đẹp lượn lờ, nở nụ cười dịu dàng, liên tục : “Quân, xin lỗi, xin lỗi…”
      ngây ngô cười, vui mừng nhào về trước hòng bắt lấy nàng. Ảo ảnh chậm rãi biến mất, hốt hoảng đuổi theo, gọi: “Nương tử, chờ ta! Nương tử, chờ ta với…”
      Bóng dáng ấy cuối cùng luôn biến mất. phun ra búng máu. Bao nhiêu đoá huyết hoa nở rộ. Đẹp mà bi ai. Tỉnh ra, trước mắt toàn là bóng tối. khép mắt, chìm vào tuyệt vọng.
      Nương tử, cuối cùng nàng cũng bỏ rơi ta…
      Tim chết rồi, hề đập nữa. À, còn nữa đâu mà đập.
      Đột nhiên, ngoài sảnh í ới vọng vào: “Bảo chủ, bên ngoài có người chỉ đích danh bảo chủ.”
      An Nguyệt Quân lạnh giọng. “Cút!”
      “Người đó có thể chữa khỏi cho phu nhân, tuy nhiên người đó muốn bảo chủ tự ra đón mình.” Giọng hạ nhân bên ngoài lẫn theo tiếng nức nở. Bảo chủ dễ sợ quá!
      An Nguyệt Quân như kẻ chết đuối vớ được cọc, lập tức phóng ra. buông tha dù chỉ tia hy vọng.
      Cửa Nguyệt gia bảo.
      “Là ngươi!” An Nguyệt Quân giấu kinh ngạc bằng bộ mặt lạnh nhạt song vẫn lấp hết được vui mừng trong giọng với nam tử trước mặt. Nếu là y nương tử được cứu rồi.
      Mái tóc trắng dài lấp lánh dưới ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ, phong thái cao ngạo như thiên tiên, trường sam đen khiến y tăng thêm nét lạnh lùng. Y đứng đón gió mặc mái tóc tung bay. Y chính là Tề Thiên Phóng!
      Tề Thiên Phóng thả hòm thuốc trong tay xuống, gật đầu : “Còn mau chữa trị e nương tử của ngươi mất mạng.”
      Dứt lời, hai người mất hút. Dĩ nhiên, họ phóng đến Thấm Tuyết các.
      Tề Thiên Phóng xem xét tình hình xong liền cười hỏi lại: “Giao kèo đổi chứ?”
      “Chỉ cần ngươi cứu được nàng.” An Nguyệt Quân đáp chắc nịch. Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tề Thiên Phóng, lại bắt đầu nhen nhóm hy vọng. Y chắc chắn có thể cứu nương tử!
      Tề Thiên Phóng tự tin đặt hòm thuốc xuống, bắt đầu cắm đống ngân châm vào các huyệt đạo của Diệp Khê Thiến bằng tốc độ sét đánh.
      Hai canh giờ sau, Tề Thiên Phóng cười đóng nắp hòm thuốc.
      An Nguyệt Quân lo âu hỏi: “Sao rồi?”
      “Còn phải hỏi. Cơn sốt hạ. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Tề Thiên Phóng cau mày trả lời cách thiếu kiên nhẫn. Y đưa tờ đơn thuốc cho An Nguyệt Quân, dặn: “Mỗi ngày uống thuốc sau khi ăn cơm, nửa tháng là khỏi.”
      Cõi lòng vỡ oà. Nương tử sao, sao. An Nguyệt Quân chạy vội qua kiểm tra hô hấp của Diệp Khê Thiến, cảm giác hơi thở nàng đều đều khiến mừng khôn xiết. Giờ phút này tuy trông hơi nhếch nhác nhưng khi môi cong cong, mắt lấp lánh ý cười vẫn rất đáng . cười mãi, đầu mày cuối mắt đều cười, liên tục lẩm bẩm: “Nương tử sao… Nương tử sao…”
      Lát sau, mới sực nhớ trong phòng còn có người, bèn quay đầu nhạt: “Cảm tạ.” Nhạt mà rất chân thành.
      “Khỏi, chỉ theo nhu cầu thôi.” Tề Thiên Phóng đáp, đáy mắt có phần khác lạ.
      cầu gì?” Hiển nhiên An Nguyệt Quân nhớ giao kèo. bình tĩnh hỏi ý đối phương. Chỉ cần cứu được nương tử, chấp hết!
      “Đợi Thiến Thiến tỉnh rồi .” Tề Thiên Phóng cười cười. “Mấy ngày này ta ở lại đây, nhỡ Thiến Thiến xảy ra chuyện gì còn tiện chăm sóc.”
      Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân chằm chằm với vẻ thù hằn. Cứu Thiến Thiến là để báo đáp. Nhờ An Nguyệt Quân, y mới có thể trở về bên Nhược Nhi. Song y cũng chưa quên vết thương của Nhược Nhi và cả cái chân của mình. Mối thù này, y nhất định phải trả!
      An Nguyệt Quân gật đầu. “Làm phiền ngươi. Bao giờ nương tử của ta tỉnh?”
      “Chắc khoảng ngày mai.” Tề Thiên Phóng trầm ngâm chốc lát rồi trả lời. Đột nhiên, y nhớ tới ánh mắt đầy ý của An Nguyệt Quân hồi đó, bèn hỏi: “Có phải ngay từ đầu ngươi biết nguyên nhân?”
      An Nguyệt Quân mờ mịt, sau đó hiểu ra liền gật đầu.
      Tề Thiên Phóng bực bội liếc . “Thế sao ngươi với ta mà để ta tổn thương Nhược Nhi?”
      “Ta , ngươi nghe ư?”
      “Nhưng…” Tề Thiên Phóng định cãi, tuy nhiên An Nguyệt Quân cắt lời: “Ra ngoài!”
      Tề Thiên Phóng bĩu môi. Qua cầu rút ván! Hừ, chờ đấy, y trả thù!
      Y xách hòm thuốc lên, trừng An Nguyệt Quân rồi ra.
      An Nguyệt Quân quay lại nhìn người giường nhíu mày lẩm bẩm: “Quân… Quân…”
      An Nguyệt Quân lập tức bắt lấy tay Diệp Khê Thiến, sốt sắng đáp: “Nương tử, ta đây, ta đây.”
      Nhưng Diệp Khê Thiến chẳng hé môi nữa. An Nguyệt Quân ngồi đầu giường lại yên tâm chờ đợi. Nương tử sao, nàng vừa gọi rồi. Gương mặt tái nhợt lộ vẻ hạnh phúc, mắt to chăm chú ngắm nàng cách ngây thơ, đôi môi trắng bệch cười toét.
      Trừ nàng, chẳng cần gì khác!
      Ngày thứ hai, An Nguyệt Quân vẫn rời Diệp Khê Thiến tấc, sợ nàng tỉnh lại thể thấy mình đầu tiên. khác hẳn mấy ngày trước. Giờ đây trong tràn đầy niềm vui và hy vọng.
      “Quân… Quân… Quân…” Tiếng rên yếu ớt vang lên.
      Yếu tới nỗi gần như có, song An Nguyệt Quân nghe được. hồi hộp. Nàng tỉnh ư? Trái tim dâng trào mong đợi. chăm chăm chờ nàng.
      Cuối cùng Diệp Khê Thiến cũng tỉnh. Mắt nàng mở ra, nhắm lại, nhập nhèm hồi lâu mới xoá tan sương mù vây lấy tầm mắt mình. Tim An Nguyệt Quân cũng phập phồng theo từng cử động của nàng.
      Nàng quay sang, bất ngờ. “Quân, … sao… lại thế này?” Vành mắt thâm quầng, làn da vốn trắng mềm nay nhợt nhạt, má sọp hẳn . Sao mới có mấy ngày mà lại trở thành thế này?!
      “Nương tử, ta sao.” Đôi mắt trong veo của An Nguyệt Quân lấp lánh, cong cong tựa vầng trăng khuyết. Toàn thân đau đớn, mỏi mệt nhờ nàng mà chẳng hề gì. Nhưng cảm thấy có nghĩa đau đớn, mỏi mệt kia lộ ra ngoài.
      … khụ khụ… tắm rửa… sau đó… nghỉ ngơi… ngay… ngay… cho em… Mau!” Diệp Khê Thiến khó khăn hết câu, xong đứt cả hơi, ho sù sụ. Tuy nhiên nàng vẫn mực phải .
      An Nguyệt Quân sung sướng lắc đầu. “Nương tử, ta muốn. Ta muốn ngắm nàng.”
      “Có … hay… hay ?!” Diệp Khê Thiến vừa nhắm mắt vừa .
      “Ta ! Ta ! Nương tử đừng lơ ta! Đừng bỏ rơi ta!” An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến thèm ngó mình nữa bèn hốt hoảng đồng ý, vội vàng đứng lên. “Ta ngay, nương tử! ngay mà!”
      Diệp Khê Thiến hài lòng mỉm cười, nhắm mắt.
      Lát sau cả hai cùng chìm vào mộng đẹp.
      Ngủ thẳng mạch đến tối, An Nguyệt Quân mới tỉnh. Vừa tỉnh, liền sốt ruột kiểm tra Diệp Khê Thiến. Bây giờ tuy da thịt còn tiều tuỵ nhưng tinh thần sảng khoái hơn nhiều, khôi phục bề ngoài phong hoa tuyệt đại.
      Đến bên giường, nhìn Diệp Khê Thiến nhắm chặt hai mắt, đáy lòng hoảng hốt.
      ôm chầm lấy nàng lay lay: “Nương tử! Nương tử! Nương tử! Đừng… Đừng…”
      “Đau…” Diệp Khê Thiến cau mày mở mắt.
      “Gì cơ?” An Nguyệt Quân ngẩn người.
      Diệp Khê Thiến cười, trừng mắt với cái, đáp: “ sao.”
      “Nương tử, may quá. Nàng ở đây, sao.” An Nguyệt Quân tiếp tục tăng lực cánh tay.
      Dù bị ôm đau điếng nhưng Diệp Khê Thiến cản. Bởi nàng cũng rất hạnh phúc.
      “Còn ôm nữa, coi chừng nương tử ngươi toác miệng vết thương ra bây giờ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :