1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Em là ai?


      Đại phu vội vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân ngoan ngoãn nhường chỗ của mình cho đại phu.
      theo dõi kỹ quá trình đại phu chữa trị, đáy lòng thấp thỏm, mắt đẹp lo lắng khôn nguôi. Lâu sau, đến lúc sắp hết nhẫn nhịn nổi đại phu mới thở phào cất tiếng: “May nhờ cứu ra kịp thời nên phu nhân gặp nguy hiểm. phu nhân hôn mê là do bị sặc khói, xin đừng lo. người phu nhân phỏng nhiều chỗ, mặc dù thời gian sau là khỏi nhưng chắc để sẹo đấy. Ở đây tại hạ có dược cao chữa thương, mỗi ngày bôi đều vết phỏng mau khỏi hơn, sẹo cũng mờ dần. Nhưng nếu muốn tiêu sẹo hoàn toàn cần Tuyết Vực cao.”
      *dược cao: thuốc mỡ bôi
      An Nguyệt Quân gật đầu, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng tìm được chốn hạ. Nương tử sao là tốt.
      “Trước tại hạ băng vết phỏng lại để tránh nó nặng hơn, sau cứ định kỳ tại hạ tới thay băng. Chỉ cần vài ngày là ổn thôi.” Dứt lời, đại phu thuần thục băng bó cho Diệp Khê Thiến, thời gian ngắn sau liền xong.
      Dương Hoà liếc An Nguyệt Quân chỉ lo dính chặt mắt vào Diệp Khê Thiến. Lão thở dài, hỏi thay: “Đại phu, có cần chú ý thêm gì nữa ?”
      “Chăm sóc cẩn thận, chú ý tránh đụng nước là được.”
      “Vâng.” Dương Hoà lấy bạc vụn từ trong ngực áo ra thả vào tay đại phu, bảo: “Làm phiền đại phu.”
      Đại phu nhận tiền, cảm tạ rồi rời .
      Bấy giờ, Thu nhi và Đông nhi hớt hơ hớt hải xông vào, trông Diệp Khê Thiến bị băng bó nằm giường bèn vọt tới, nước mắt ào ào chảy, nghẹn ngào: “Phu nhân, phu nhân, người sao thế này?”
      “Ban nãy các ngươi ở đâu?” Giọng lạnh lẽo của An Nguyệt Quân truyền đến, tuy nhiên tầm mắt vẫn đau đáu ghim chặt vào Diệp Khê Thiến.
      Thu nhi tái mặt, rụt rè trả lời: “Thưa… bảo chủ… nô tỳ cũng chuyện gì xảy ra. Nô tỳ bị người ta đánh bất tỉnh. Sau đó mở mắt, nghe mọi người phu nhân bị thương, nô tỳ liền chạy đến đây.”
      “Thưa, còn nô tỳ ngủ quên ạ. hiểu sao hôm nay ồn ào vậy mà nô tỳ có thể ngủ sâu thế nữa.” Đông nhi lo lắng liếc về phía người nằm giường, bạo gan hỏi thăm: “Phu nhân sao chứ ạ?”
      sao, chỉ phỏng thôi, nhưng để sẹo. Chẳng biết phu nhân có ngại .” Dương Hoà lắc đầu, thay chủ đáp.
      An Nguyệt Quân lạnh mặt, lời.
      đêm trôi qua, An Nguyệt Quân thức trắng, nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, si ngốc ngắm nàng, chờ nàng tỉnh lại.
      Chợt tay Diệp Khê Thiến nhúc nhích, An Nguyệt Quân dụi dụi mắt, cúi đầu, cà lăm: “Nương… nương tử, nàng… nàng tỉnh… rồi hả?”
      Nhưng , nàng chẳng còn động tĩnh gì nữa, An Nguyệt Quân chán nản tiếp tục canh chừng. Lát sau, lại thấy tay nàng giật giật, tim được phen nhảy thót lên tận cổ họng, mắt chớp cũng chẳng dám chớp, chăm chú trông nàng.
      Diệp Khê Thiến từ từ hé mi, vô thức rên rỉ: “Nước… Nước…”
      An Nguyệt Quân toe toét, hưng phấn bật dậy lao đến bên bàn rót nước. Bởi quá kích động, chân đụng phải cạnh bàn đau điếng. thèm để ý, vẫn khúc khích cười. Nhanh chóng pha trà, tay run run bê ly trà lại giường.
      Nương tử tỉnh rồi!
      An Nguyệt Quân ngồi bên mép giường, nâng ly trà đến bên môi nàng, tuy nhiên tay run làm nàng uống được. Suy nghĩ lát, uống luôn ly trà, sau đó cúi người dán môi mình lên môi nàng, đút cho nàng. Liên tiếp mấy lần như vậy, đến chừng môi Diệp Khê Thiến hết khô khốc mới thôi.
      Rồi Diệp Khê Thiến hoàn toàn mở mắt. Nàng định chuyện nhưng cổ họng khó chịu, giọng khàn khàn, vừa ho vừa hỏi: “Em sao thế này?”
      “Nương tử, nàng sao, chỉ bị thương chút thôi.” An Nguyệt Quân mắt đen lúng liếng, dịu dàng như ngọc, nhìn nàng đầy cưng chiều.
      Mắt ngó thấy toàn thân mình đầy băng trắng, Diệp Khê Thiến run rẩy sờ soạng khắp mặt, sốt sắng hỏi: “Em bị nặng ?”
      , nặng, phỏng chút thôi mà.” An Nguyệt Quân híp mắt cười.
      “Có để sẹo ?” Diệp Khê Thiến lo lắng. Tuy nàng quan tâm lắm đến ngoại hình nhưng đứng trước An Nguyệt Quân, nàng hơi tự ti. Nếu nàng bị sẹo, sau này chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn.
      .” An Nguyệt Quân chắc như đinh đóng cột.
      “May quá…” Diệp Khê Thiến nhìn chòng chọc An Nguyệt Quân, hỏi: “Quân, sao mặt tái nhợt thế? cũng bị thương hả?” đến đây, Diệp Khê Thiến càng lo.
      đâu nương tử, ta sợ thôi. Nương tử, sau này đừng doạ ta nữa nhé, ta sợ lắm đó.” Đôi mắt An Nguyệt Quân lấp loáng ánh lệ, giọng tha thiết cầu xin, khuôn mặt nhắn trắng bệch khiến trông tội nghiệp vô cùng.
      “Ngốc à, đâu, đâu.” Diệp Khê Thiến đau lòng vỗ vỗ lưng An Nguyệt Quân cam đoan.
      “Nương tử lời phải giữa lời đấy.” An Nguyệt Quân lật mặt nhanh như lật giấy, vui vẻ tặc lưỡi: “Nương tử mà dối, ta hôn nàng tới khi nàng nghẹt thở luôn.”
      “…”
      Mấy ngày sau, An Nguyệt Quân lúc nào cũng kề cận bên Diệp Khê Thiến. bận trước bận sau, loay hoay chăm sóc cho nàng.
      hôm…
      “Quân, em muốn ăn bánh hạt sen ngoài phố.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt vòi vĩnh.
      “Tuân lệnh nương tử!” An Nguyệt Quân hấp tấp đáp, hớn hở bảo: “Nương tử cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta mua bánh hạt sen cho nàng.”
      Dứt lời, xoay lưng , trước khi rời khỏi còn ngó chằm chằm Thu nhi, ánh mắt lạnh hơn băng giá dưới địa ngục.
      Đợi An Nguyệt Quân xa rồi, Diệp Khê Thiến lại bảo: “Trừ Đông nhi, Thu nhi ở lại, tất cả lui xuống hết .”
      “Vâng thưa phu nhân.” Bọn tôi tớ răm rắp làm theo.
      “Thu nhi, sao em phải làm vậy?” Diệp Khê Thiến nhìn Thu nhi chằm chằm, hỏi. Bởi bị băng trắng quấn kín nên nhìn ra vẻ mặt nàng lúc này.
      “Tỷ tỷ, tỷ gì cơ?” Thu nhi ngơ ngác hỏi lại.
      “Em còn gọi chị là chị ư? Em là ai?” Giọng điệu Diệp Khê Thiến nhè khổ sở. ngờ, thủ phạm lại là người nàng vẫn xem như em . Lòng nhói đau… Phải chăng đây chính là mùi vị của phản bội? đơn, khó chịu…
      “Tỷ tỷ, tỷ gì vậy?” Đông nhi ngơ ngác liếc qua liếc lại.
      “Ngươi phát từ bao giờ?” Thu nhi, vẫn khuôn mặt ngây thơ ấy, đột nhiên trở nên lạnh nhạt như người dưng, tuy đáy mắt thoáng chút hối hận khó nhận ra.
      “Thu nhi à…” Đông nhi kinh ngạc.
      Roẹt!
      Thu nhi lột tấm mặt nạ da người, trở về với hình dạng của mình. Thu nhi ngây thơ giờ biến thành nữ nhân trông có vẻ lạnh lùng, mắt đẹp và sâu giống hồ ly, da thịt trắng tựa tuyết, dù tới nỗi xinh đẹp tuyệt trần nhưng đủ để quyến rũ bọn nam nhân háo sắc. Nàng ta lạnh giọng trả lời: “Ta là Nghiên Tịch!”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Ngươi đơn giản


      dịch dung?” Diệp Khê Thiến bình tĩnh hỏi: “Thu nhi đâu?”
      *dịch dung: hoá trang
      “Con bé đó ư? Chết rồi.” Nghiên Tịch nhàn nhạt trả lời. Dường như giết người đối với nàng ta chỉ là chuyện bé như con kiến.
      “Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?! Còn thế… sao ngươi nỡ xuống tay chứ?!” Đông nhi đứng bên kích động lao đến trước mặt Nghiên Tịch, túm nàng ta, đau lòng truy vấn.
      “Vì đại cuộc, vài người phải hy sinh.” Nghiên Tịch lạnh lùng đáp.
      “Rốt cuộc là ai?” Diệp Khê Thiến nghiêm giọng hỏi.
      “Ta là hữu hộ pháp Tà Y giáo.” Đồng tử Nghiên Tịch loé sáng, tiếp: “Ngươi phát ra ta từ bao giờ?”
      “Mấy ngày trước, lúc đột nhiên bị ai đánh ngất, tuy vẻ mặt bình thường nhưng mắt lại có sát ý. Tôi cho rằng, với bé mới mười hai, mười ba tuổi chưa trải mùi đời, loại ánh mắt ấy hoàn toàn hợp lý.” Diệp Khê Thiến dõi mắt xa xăm, lắc đầu, thoáng chút khổ sở, thán: “Khi đó tôi biết chẳng đơn giản gì.”
      “Ngươi cũng đơn giản đâu. Nhưng chỉ có vậy mà ngươi phát ra ta ư?” Nghiên Tịch cười cười hỏi lại.
      “Mùi, là mùi thơm.” Diệp Khê Thiến nhàng giải thích: “ biết hôm ấy người mình có mùi gì à?”
      “Cái gì?!” Sắc mặt Nghiên Tịch đại biến, đáy mắt xẹt tia kinh hoàng, nhưng chỉ giây lát sau tự trấn định, hỏi: “Mùi gì?”
      “Tối hôm đó, tôi có bỏ ít Thu Tâm Thảo trong phòng và Đông nhi. Nó là thảo dược giải độc, cũng là thảo dược an thần. Mùi của nó rất nhạt, phải tinh lắm mới ngửi thấy. Hôm ấy, lúc đánh tôi bất tỉnh, tôi ngửi thấy mùi thơm này.” Diệp Khê Thiến từng câu từng chữ.
      “Ngươi…” Nghiên Tịch lườm Diệp Khê Thiến. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, nàng ta trở về cũng bằng chết. Thôi liều lần! Lập tức, Nghiên Tịch gian trá nhếch khoé môi, hỏi: “Ngươi sợ ta giết người diệt khẩu ư?”
      có hối hận ?” Diệp Khê Thiến làm như chẳng nghe Nghiên Tịch.
      Nghiên Tịch trước sửng sốt, sau đó bình tĩnh trả lời: “Ta bao giờ làm chuyện mà mình hối hận.” Bởi dù có hối hận cũng vô dụng.
      “Tôi vẫn luôn xem như chị em thân thiết. Đến tận giờ phút này, tôi cũng như , hối hận.” Diệp Khê Thiến thở dài vừa như tiếc nuối, vừa như bất lực. Nàng nhàng khép mắt, ưu sầu.
      Nghiên Tịch im lặng, cánh tay run rẩy. Nàng ta phải nhắm mắt hồi lâu để khôi phục bình tĩnh. Khi mở mắt, chẳng biết từ lúc nào mà cây roi mạ bạc loé sáng sẵn tay, nàng ta gằn: “ nhiều vô nghĩa, chịu chết !”
      “Vì sao phải giết tôi?” Diệp Khê Thiến sợ hãi, chỉ mở to mắt nhìn Nghiên Tịch.
      “Bởi vì ngươi là nữ nhân An Nguyệt Quân , là tình đích thực của bảo chủ Nguyệt gia bảo, cho nên ngươi phải chết!” Nghiên Tịch cách hiểm.
      nấp ngoài đó đủ rồi đấy. mệt à?” Diệp Khê Thiến buồn cười ngó cái bóng ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tên ngốc này… cuối cùng vẫn yên tâm.
      Từ ngoài, bóng trắng lao vào, trề môi, vẻ mặt uất ức, lấy lòng : “Nương tử, sao nàng phát ra ta hay thế?”
      “Phát từ lâu rồi!” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, vờ bực bảo: “Có phải nếu em gọi định chẳng ló mặt luôn hả?”
      “Nương tử đại nhân minh, cơ trí, thông tuệ, hiền thục, xinh đẹp, dịu dàng, là đệ nhất mỹ nhân…” An Nguyệt Quân càng càng hăng say, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt hồng hào sáng bừng chói loá, đôi môi đỏ như đào nhấp nha nhấp nháy rất đáng .
      “Được rồi, được rồi, dừng ở đây là được rồi đấy.” Diệp Khê Thiến buồn cười xua tay. Dịu dàng? Hiền thục? Đệ nhất mỹ nhân? Chỉ mình nổi như thế.
      “Nương tử, ta chứ bộ!” An Nguyệt Quân đáng thương sụt sịt mũi, tuy nhiên ánh mắt lại thoáng liếc sang Nghiên Tịch gần đó. Ánh mắt lạnh lẽo, tàn độc, chút nhân tình. Ngay cả khí xung quanh cũng chìm xuống. Hình ảnh Diêm La nơi địa ngục ấy chợt làm Nghiên Tịch run lập cập.
      đó, chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.” Diệp Khê Thiến hạnh phúc nheo mắt, nhìn An Nguyệt Quân cười.
      An Nguyệt Quân cũng cười. Cười như có được toàn thế gian, như si như dại.
      Rồi xoay người, từng bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Nghiên Tịch, lạnh giọng bảo: “Hôm nay, ta tha mạng cho ngươi. Trở về báo biết, trong vòng năm ngày tới, ta nhất định diệt sạch Tà Y giáo!”
      Nghiên Tịch nghe mà toàn thân lạnh như băng, cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tuỷ.
      An Nguyệt Quân hạ mắt nhìn Nghiên Tịch, khoé môi nhếch , nụ cười lạnh lùng chứa đầy sát ý: “Ngươi cũng thoát đâu!”
      Nghiên Tịch bị hơi thở băng giá của An Nguyệt Quân làm cho cứng đờ. Nàng ta từng trải biết bao chuyện kinh khủng, giết bao biết bao nhiêu mạng người, nhưng đây là lần đầu tiên tận đáy lòng nàng ta dâng trào sợ hãi thực thế này. Nàng ta chỉ biết ngây ngốc chôn chân ở đó, tài nào nhúc nhích nổi.
      “Cút!” Con chữ rít qua làn môi đỏ, ám ảnh con người ta như rắn như rết.
      Chốc sau Nghiên Tịch mới kịp phản ứng, mắt lướt về phía Diệp Khê Thiến lần cuối rồi vụt mất.
      “Sao phát được?” Diệp Khê Thiến tò mò hỏi An Nguyệt Quân.
      “Lúc ta cứu nàng đêm đó.” An Nguyệt Quân vừa thành trả lời, trái tim vừa đau nhói. vô dụng quá, luôn để nàng gặp nguy hiểm. rầu rầu cúi nhìn nàng, thào: “Nương tử, nàng có trách ta ?”
      “Ngốc ạ!” Diệp Khê Thiến cười cười, giọng điệu hung hăng hỏi ngược lại: “ hao tổn bao nhiêu nội lực rồi hả?”
      “Nương tử gì cơ?” An Nguyệt Quân giả ngây giả ngốc, đáy mắt loé lên u quang. Lão già Dương Hoà lắm chuyện! Ngày nào đó phải khâu miệng lão ta lại mới được!
      “Tên ngốc kia, có giả ngu cũng vô dụng thôi. Về sau đừng làm những chuyện như thế nữa, nghe chưa?” Diệp Khê Thiến vuốt ve bàn tay An Nguyệt Quân, dặn dò.
      Hồi lâu, chẳng có lời đáp.
      “Nương tử, có nàng, ta còn cần nội lực làm gì.” An Nguyệt Quân thâm sâu nhìn nàng, thầm: “ có nàng, mọi thứ đều vô nghĩa. có nàng, ta chẳng thiết sống nữa.”
      …” Đôi mắt Diệp Khê Thiến ngân ngấn lệ, lồng ngực nóng rực.
      “Nương tử, ta quên mua bánh hạt sen cho nàng rồi, nàng trách ta chứ?” An Nguyệt Quân lảng vội sang chuyện khác.
      mua lại !” Từng giọt từng giọt hạnh phúc vào trái tim Diệp Khê Thiến. muốn làm nàng lo, nàng hiểu chứ.
      “Nương tử…”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Tháo băng


      An Nguyệt Quân rồi, Đông nhi như kìm nén nổi nữa, nước mắt rơi lã chã: “Tỷ tỷ, chuyện gì xảy ra vậy? Sau này có phải còn Thu nhi nữa ?”
      “Đông nhi, Thu nhi vẫn luôn ở đây.” Diệp Khê Thiến , tiến lên ôm chầm lấy Đông nhi.
      Lúc bấy giờ, nô bộc ở ngoài cửa cung kính báo: “Phu nhân, đại phu sáng mai tới tháo băng ạ.”
      “Tôi biết rồi.” Diệp Khê Thiến gật đầu đáp.

      Sáng ngày thứ hai.
      Trước lúc đại phu bắt đầu tháo băng, Diệp Khê Thiến nắm chặt lấy tay An Nguyệt Quân, lo lắng hỏi: “ để sẹo ư?”
      đâu nương tử. Ta .” An Nguyệt Quân gật đầu, con ngươi lúng liếng, đôi mắt đen trắng ràng lộ nét đẹp say lòng người, miệng hoạ thành đường cong mất hồn.
      “Vậy tốt.”
      Lúc này, đại phu đến, hành lễ: “Bảo chủ, phu nhân.”
      “Bắt đầu .” Diệp Khê Thiến bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, thực ra sâu trong nội tâm lại run rẩy, cầu mong…
      Chốc sau…
      Đại phu hỏi: “Phu nhân, xong rồi, người có thấy khó chịu ở đâu ?” Đáy mắt đại phu thoáng thương xót. Liệu… phu nhân chịu đựng được gương mặt này ?
      Diệp Khê Thiến lắc đầu, chầm chậm đứng lên chạy đến trước gương đồng, nhất thời ngây dại cả người.
      Người trong gương kia… là nàng đó ư? Vẫn có thể nhận ra gương mặt trước đổi, tuy nhiên giờ nhiều chỗ thành sẹo, mặc dù nhạt nhưng rất . Kinh khủng nhất là ở má trái, vết sẹo lớn gần như che kín nửa khuôn mặt nàng, ngay cả chân mày cũng có, quả thực xấu xí thê thảm.
      Kinh hoàng chịu nổi, Diệp Khê Thiến hoảng loạn che mặt, gào: “Các người ! ! Đừng nhìn! mau!” Nàng muốn! muốn ai thấy bộ mặt xấu xí này của mình! Nhất là , An Nguyệt Quân, nàng sợ…
      An Nguyệt Quân liếc mắt, đại phu lặng lẽ lui ra ngoài. dịu dàng ôm Diệp Khê Thiến từ phía sau, thào: “Nương tử, nàng cũng muốn ta ư?”
      ! mà! Em muốn nhìn thấy …” Ít nhất giờ nàng muốn thấy. Lỗi là do nàng, do nàng chuẩn bị chắc tâm lý. Nàng muốn nhìn thấy gương mặt xấu xí kinh tởm này của mình chút nào!
      An Nguyệt Quân mỉm cười lắc đầu. vòng đến trước mặt nàng, khẽ nâng khuôn mặt đầy thương tích của nàng lên mà hôn. Làn môi đỏ dịu như cánh bướm chạm khẽ từng đường nét khuôn mặt nàng: lông mày, đôi mắt, sống mũi, cặp môi… Những nụ hôn nhàng tựa lông vũ phớt qua, mềm mại mà điên đảo, chan chứa thương say thấm lòng người. Hồi lâu, lại : “Nương tử, ta nhìn nàng rồi.” Giọng cực kỳ dụ dỗ và mê hoặc.
      Diệp Khê Thiến bình tĩnh trở lại, mê ly nhìn từng động tác của An Nguyệt Quân. Hồn nàng như chìm trong đáy mắt thâm thuý chất chứa tình ý sâu đậm của , dường như nó cắn nuốt nàng vào đó.
      “Nương tử, đố nàng ta thấy gì?” An Nguyệt Quân khẽ hỏi.
      “Chẳng thấy gì.” Diệp Khê Thiến lắc đầu trả lời.
      “Nương tử, là nàng, ta chỉ thấy nàng. Trong mắt ta, trong đầu ta, trong tim ta, tất cả đều là nàng. Nhìn nàng khiến ta sung sướng tột cùng, nhìn nàng khiến ta tâm can rung động, nhìn nàng khiến ta đến thể kiềm chế…” An Nguyệt Quân lau nước mắt mặt nàng, thầm bên tai nàng.
      ! nên nhìn em! Em xấu lắm! Em rất xấu!” Diệp Khê Thiến quầy quậy lắc đầu, muốn thoát khỏi vòng tay của , bàng hoàng kêu lên.
      Đáy mắt An Nguyệt Quân cuồn cuộn sát khí lạnh lẽo. Tà Y giáo! Món nợ này nhất định đòi lại! , đòi lại gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí là vạn lần!
      “Nương tử xấu. Nương tử đẹp nhất.” An Nguyệt Quân dịu dàng với Diệp Khê Thiến.
      “Em thế này… Em thế này…” Đáy mắt Diệp Khê Thiến ngập tràn bi thương. Bộ dạng này ngay cả bản thân nàng cũng khó có thể chịu được, còn sao? Nàng biết, nhất định đón nhận mình. Tuy nhiên, đẹp đẽ tựa thiên tiên giáng trần đấy, nàng có thể ở bên được sao? Nàng xứng. Nàng xứng với người con trai tốt đẹp này.
      “Nương tử, nàng được rời khỏi ta vì cái lý do vớ vẩn kia! Nàng hứa, hứa bắt nạt ta cả đời! Cả đời, nàng nhớ ?” Nhận ra suy nghĩ của Diệp Khê Thiến, An Nguyệt Quân bối rối ôm chầm lấy nàng, mê man ở bên tai nàng nỉ non: “Nếu như ngày nào đó thấy nàng, ta đuổi theo nàng đến chân trời góc biển! Dù xuống cả tào địa phủ, nàng cũng đừng mơ thoát khỏi ta!”
      “Quân à…” Diệp Khê Thiến bị dáng vẻ kích động này của mê hoặc, thốt ra lời.
      “Nương tử, nàng còn muốn rời ta nữa ư?” Mắt An Nguyệt Quân thẳng tắp nhìn nàng, tay gắt gao bấu lấy vai nàng.
      Tuy bị bóp đau nhưng tim nàng hiểu sao lại ngọt ngào vô cùng: “, em muốn bắt nạt cả đời cơ.” Diệp Khê Thiến lắc đầu. muốn! muốn! Nếu để ý nàng tội gì phải quan tâm nhiều như vậy? Cứ để nàng ích kỷ ở trong lòng , mình độc chiếm trái tim và tình của là được. Nàng muốn chiếm cứ cả đời.
      Cả căn phòng ấm áp, ngọt ngào nên lời.
      “Quân, với em để sẹo mà.” Diệp Khê Thiến nhớ lại lời cam đoan với mình.
      “Nương tử, nàng để ý đến nó như vậy sao?” An Nguyệt Quân vuốt vuốt tóc nàng. Dù nàng trông ra sao, cũng vẫn , vẫn thích mà.
      Để ý? Diệp Khê Thiến bỗng chốc sáng tỏ. Nãy giờ thủ thỉ với nàng là vì muốn nàng cần quan tâm đến những thứ này? Tim bỗng đau. Vì cái gì lại tốt như vậy? Vì cái gì lại nuông chiều nàng như vậy? Vì cái gì lại nhấn chìm nàng trong bể tình của như vậy? Vì cái gì lại phải khiến nàng cảm động đến rơi lệ đây? Nàng lắc đầu, nghẹn ngào : “Quân, lừa em.”
      , nương tử, ta thề, ta bao giờ lừa nàng.” An Nguyệt Quân ngoan ngoãn giơ tay lên thề, bộ dạng rất ngây thơ, khả ái, đáng .
      để sẹo.” Diệp Khê Thiến rầu rầu lặp lại. Ai bảo để nàng ôm hy vọng lớn chứ, giờ thất vọng càng nhiều.
      “Đúng vậy, để sẹo.” An Nguyệt Quân gật đầu, vẻ mặt cực kỳ thần bí.
      “Khuôn mặt này mà sẹo á?” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, đồng thời chỉ chỉ vào gương mặt đáng xấu hổ của mình.
      An Nguyệt Quân lấy từ trong lồng ngực ra cái hộp gấm tinh xảo, cười hì hì bảo: “Nương tử, có cái này dĩ nhiên sẹo liền.”
      Diệp Khê Thiến hồ nghi hỏi: “Đây là cái gì?”
      “Đây là Tuyết Vực cao. Mỗi ngày bôi đều đặn, đến nửa tháng vết sẹo hoàn toàn biến mất.” An Nguyệt Quân giải thích.
      “Thứ này chắc quý lắm nhỉ? kiếm đâu ra thế?” Diệp Khê Thiến hỏi, bên lòng nhõm hẳn. Nếu nàng bảo để ý, có phải cả đời cũng đưa Tuyết Vực cao ra ?
      “Chẳng quý báu gì cả. Phu quân chỉ tiện mua được.”
      á?”
      “Ừ.” Người nào đó chuyện chả xé nháp, lập tức gật đầu.
      “Ngốc à, thế tay bị thương là vì sao hả?” Diệp Khê Thiến lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ vạch trần , đáy mắt tràn đầy đau lòng. tên ngốc!
      cẩn thận bị con mèo cào.”
      “…”
      “Nương tử, ta giúp nàng bôi.” An Nguyệt Quân mở hộp thuốc ra, tức mùi hương thơm ngát thấm vào mũi, ngửi thôi cũng làm con người sảng khoái.
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến gật gật đầu.
      An Nguyệt Quân khẽ khàng chấm lấy ít thuốc, cẩn thận bôi lên những vết sẹo bỏng mặt nàng, lông mi đen dài ngừng hấp háy, ánh mắt cực kỳ chăm chú, ngay cả hai má cũng viết hai chữ “chăm chú” to đùng.
      Cảm giác mát mẻ da mặt lan tràn tới toàn thân. Diệp Khê Thiến thoải mái nhắm mắt lại.
      Lát sau…
      Nàng đành bất đắc dĩ mở mắt ra: “ còn muốn sờ bao lâu nữa?”
      Mải mê vuốt ve cái cổ trắng muốt của nàng, hiển nhiên An Nguyệt Quân thầm cười trộm phải hoãn động tác lại chút, chu môi lên, ai oán bảo: “Nương tử, phải ta giúp nàng bôi thuốc à?” Ánh mắt có chút giận dỗi, giống như trách cứ.
      “Em nhớ kỹ cổ em đâu có bị thương.”
      An Nguyệt Quân ngốc nghếch nở nụ cười, nheo hai mắt lại giống như là con mèo ăn vụng, lại rất đơn thuần hệt đứa trẻ ngây thơ làm cho người ta cười được, tức cũng xong, chỉ có thể dở khóc dở cười thở dài.
      Bỗng An Nguyệt Quân liếc về bóng người ngoài cửa, mắt nhá lên chút u quang. từ tốn dặn Diệp Khê Thiến: “Nương tử, ta ra ngoài chút, nàng đừng có chạy lung tung nha.”
      Diệp Khê Thiến phẩy phẩy tay coi như biết. Đừng có chạy lung tung? Xem nàng là con nít ba tuổi hả? Nàng tức giận cười cười, mặc dù trông giống tinh doạ người nhưng cũng đủ để An Nguyệt Quân tim đập nhanh hồi.
      Nhìn nàng lâu, sau đó mới đành lòng xoay người rời .
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Ngày mai cuộc thi còn môn cuối vào buổi chiều nữa nên chắc phải tối ta mới online được. Các nàng thân hôm nay xem xong rồi ngày mai ghé lại nha. Cảm ơn các nàng ủng hộ, các nàng nhiều.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      QUYỂN II: NGUYỆT GIA BẢO

      Chương 71: Xa nhà

      An Nguyệt Quân tới khúc quanh hành lang, dừng lại, mắt lạnh nhìn người phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

      “Bảo chủ, bên trong sắp xếp xong rồi.” Tinh Ảnh quỳ chân đất, cung kính thưa.

      An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt loé lên u quang bảo: “Ngày mai lên đường.”

      xong định xoay người rời , bỗng chốc lại nghe thấy giọng Tinh Ảnh: “Bảo chủ, thấy Nguyệt Ảnh.”

      Ngay sau đó, Tinh Ảnh lập tức bị đánh văng ra xa tít, phun ra ngụm máu, khó nhọc kêu: “Bảo chủ…”

      “Sau này phải chuyện của mình đừng lắm mồm!” Đôi mắt long lanh trong suốt như thuỷ tinh của An Nguyệt Quân nhấp nháy sát ý, con ngươi đen thẫm thêm nhiều khiến Tinh Ảnh lạnh buốt từ đầu xuống dưới chân, miễn cưỡng lại quỳ xuống thưa: “Tuân lệnh.”

      An Nguyệt Quân lời, rời .

      bước vào Thấm Tuyết các, đập vào mắt là khung cảnh ấm áp ngọt ngào đến mê người.

      Nương tử của nằm ngủ quên úp sấp bàn, khoé miệng vẫn nụ cười tươi tắn. Có lẽ ngủ ngon nên đôi môi hồng của nàng cười càng thêm thoả mãn, tựa cánh đào khẽ nở bung, lỗ mũi nho khéo léo thở đều đều, đôi mắt nhắm chặt song vẫn có thể tưởng tượng lúc nó mở ra mê hoặc đến độ nào. Cứ như là xem phong cảnh đẹp nhất trần đời vậy, An Nguyệt Quân say mê mỉm cười, cười đến ngờ nghệch, mặc dù vết sẹo lớn mặt nàng rất ràng nhưng đáy mắt vẫn chỉ có loại si mê cách nào bỏ được. Nương tử của là đẹp quá!

      Cảm nhận được ngoài cửa sổ có gió lạnh lùa vào, An Nguyệt Quân nhíu chặt lông mày, bất đắc dĩ lắc đầu ôm nàng lên. Diệp Khê Thiến vô ý thức cựa quậy, đem khuôn mặt bé cọ cọ vào trong lồng ngực , thêm gần gũi dính chặt lấy mà ngủ. Đôi mắt trầm tĩnh bỗng chốc biến thành hồ nước xuân cuồn cuộn dậy sóng, dịu dàng nhìn nàng kề sát vào mình, tâm trướng đầy hạnh phúc.

      Đem nàng khẽ khàng đặt nằm giường bạch ngọc, ngơ ngác ngắm nàng, tay gắt gao nắm chặt tay nàng, như thể cả đời thế này cũng chán.

      Mãi ngắm… ngắm… ngắm…

      Đến khi màn trời phủ xuống, Diệp Khê Thiến lờ mờ tỉnh lại, vô ý duỗi người cái. Nàng quay đầu chợt phát đôi mắt đen thâm thuý của An Nguyệt Quân thẳng tắp chằm chằm nhìn mình, sợ hết hồn nhổm dậy hỏi: “ nhìn gì vậy?”

      An Nguyệt Quân dường như bị nàng gọi tỉnh lại từ trong mộng, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó mê mẩn cười toe toét, ánh mắt lấp lánh chói loà như tinh tú trời cao, nũng nịu đáp: “Nhìn nương tử nha.”

      “Em bây giờ có cái gì đẹp mà nhìn?” Nàng xong, mí mắt rũ xuống, ngay cả mỗi sợi tóc cũng toát ra vẻ buồn rầu.

      “Nào có! Lông mày nương tử nhìn kỹ rất đẹp nha, thanh thanh mảnh mảnh. Mắt nương tử rực rỡ như bảo thạch nha, xinh đẹp. Mũi nương tử vừa khéo léo vừa nho nha, vô cùng đáng . Môi nương tử đỏ bừng như hoa đào nha, rất muốn cắn ngụm. Nương tử chỗ nào cũng đều xinh đều đẹp hết, cả đời ta nhìn cũng chán.”An Nguyệt Quân vừa vừa đưa tay điểm đến mỗi chi tiết khuôn mặt nàng, mỗi chỗ đều thương vuốt ve, giống như chạm vào bảo vật vô giá. Khoé môi nở nụ cười ngọt ngào đến tan chảy lòng người.

      “Đồ ngốc.” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc cái, vội vã đưa mắt sang hướng khác, khuôn mặt ửng lên nhàn nhạt ráng hồng khiến vết sẹo trở nên đỏ tươi, nhìn vào rất kinh khủng, nhưng với An Nguyệt Quân chỉ càng thêm khắc vào tâm can, như là sợ đủ làm lòng nàng say vậy.

      chuyện càng ngày càng ngọt đó, em chỉ sợ đỡ nổi mấy chiêu này của rồi.” Diệp Khê Thiến khẽ mỉm cười tiếp.

      “Có đâu. Phu quân đều là chứ bộ! Nương tử, nàng làm sao lại tin ta?” An Nguyệt Quân đáng thương ngó nàng, mắt hàm chứa u oán và giận dỗi.

      “Được, được, em tin mà. phải ra ngoài à? Sao về nhanh thế?” Diệp Khê Thiến gặp bộ dạng nũng nịu mê chết người này của ngay lập tức đầu hàng, vội lảng sang chuyện khác.

      “Nương tử, ngày mai phu quân phải ra ngoài chút.” An Nguyệt Quân hề cam tâm tình nguyện chu môi lên, hệt đứa con nít hờn dỗi kêu.

      “Ừ.” Diệp Khê Thiến gật đầu lại ngồi bên ghế, lười biếng úp mặt lên bàn thêm gì nữa.

      An Nguyệt Quân giống như là đứa con nít lấy được thứ mình muốn, vẻ mặt mất hứng oán giận, nặng nề ngồi xuống bên cạnh nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ bé đưa tới gần mặt nàng, nước mắt lã chã chực rơi: “Nương tử, nàng còn ta nữa sao?” Từng câu từng chữ là ai oán.

      “Hả?” Diệp Khê Thiến ngu ngơ hiểu. Lại cái tuồng gì nữa đây?

      “Vì sao ta muốn ra ngoài mà nương tử chẳng thèm nhớ ta, hỏi ta nơi nào?” An Nguyệt Quân càng càng thương tâm, mắt to mơ hồ có thể tuôn ào ào ra nước.

      Diệp Khê Thiến liếc nặng nề thở dài, bất đắc dĩ giải thích: “ cũng đâu phải bao giờ trở lại.” Tuy nhiên nhìn có càng ngày càng có nguy cơ xuất ra trận đại hồng thuỷ, nàng liền vội vã đổi lời: “ muốn đâu, mấy ngày? Em rất nhớ .”

      An Nguyệt Quân như là vừa được cho ăn mật, ngây ngô nở nụ cười đáp: “Nương tử, ta cũng biết, nhưng ta trở lại nhanh, nhanh, nhanh.” Vô cùng nhanh, bởi vì rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ nàng.

      “Vậy đường nhớ cẩn thận.” Diệp Khê Thiến mở miệng dặn.

      “Ừ, nương tử.”

      “Xong rồi, .”

      “…”

      Hồi lâu…

      “Nương tử…” Chẳng biết sao tâm cứ thấp thỏm bất an, dường như trực giác mách bảo phát sinh chuyện hay. An Nguyệt Quân đầu óc yên, nghĩ muốn đem nàng mang theo bên mình, khắc cũng tách rời. Tuy nhiên biết nàng đồng ý, lại muốn nàng vui, cũng muốn khiến cho nàng vui. Tức , nghiêm túc căn dặn: “Đáp ứng ta, trong khi ta , nàng đâu cũng phải có người bên cạnh.”

      “Chuyện gì chứ?” Diệp Khê Thiến cười cười bảo: “Em thành cái dạng này ai mà cần? suy nghĩ nhiều quá.”

      An Nguyệt Quân lắc đầu, hướng ngoài cửa nhàng gọi tiếng: “Dương Hoà.”

      Ngoài cửa Dương Hoà lập tức xuất ngay, cung kính thưa: “Có thuộc hạ.”

      “An nguy của phu nhân giao cho ngươi. Ta cho phép có bất cứ sai lầm nào.” An Nguyệt Quân lạnh lùng hạ lệnh.

      “Vâng, thuộc hạ xin dùng tính mạng của mình thề, phu nhân tuyệt đối an toàn.” Vẻ mặt Dương Hoà bình tĩnh thề.

      An Nguyệt Quân gật đầu. Có Dương Hoà ở đây cũng tạm yên tâm, nhưng hiểu sao đáy lòng vẫn hoàn toàn an tĩnh, vẫn cứ mơ hồ phập phồng…

      Ngay sau đó, giống như là quyết định chắc chắn, An Nguyệt Quân cười híp mắt : “Nương tử, ngày mai ta nữa.”

      “Sao vậy?” Diệp Khê Thiến kỳ quái hỏi.

      “Ta rất nhớ nương tử, với lại nương tử cũng chịu nhớ ta.” An Nguyệt Quân kéo kéo lỗ mũi đáng thương kêu khổ. Nương tử của , hết thảy đều quan tâm nàng nhất. Vì nàng, cái gì cũng để ý.

      “Á!” An Nguyệt Quân bất ngờ bị đánh cái, xoa xoa đầu rưng rưng kêu khóc: “Nương tử, nàng sao lại đánh ta?”

      sau này đừng có nhìn mặt em nữa!” Diệp Khê Thiến hung hăng doạ nạt. Nàng hy vọng sau khi trở về vết sẹo mặt tốt hơn. Tuy chẳng bận tâm nhưng mà nàng vẫn có chút để ý. Khuôn mặt xấu xí thế này ai nhìn cũng khó chịu chứ.

      An Nguyệt Quân thấy nàng kiên quyết ra lệnh, buồn buồn nuốt xuống cái quyết định của , vội vàng gật đầu, đôi mắt sáng trong mở to lấy lòng, ngoan ngoãn : “Nương tử, ta nghe nàng, ta nghe nàng hết.”



      Lời tác giả:

      PS (Photoshop): Hắc hắc, hôm nay rốt cuộc cũng thi xong, cảm ơn mọi người ủng hộ cho tới hôm nay. con rùa bò lê bò càng như ta đây được nhiều người ủng hộ như vậy diễm phúc! Cúi đầu xin cảm tạ! Ta trước thu xếp đồ đạc . Ngày mai về quê, chừng chiều chiều mới về đến nhà. Yên tâm, về đến nơi ta online liền. Bất quá internet trong nhà chậm lắm, hắc hắc, nhưng các nàng cứ yên tâm, nếu được ta ra tiệm cho nhanh. Nhớ nhé, mai ta trở lại, see ya.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      QUYỂN II: NGUYỆT GIA BẢO

      Chương 72: Nương tử, ta phải

      Ở biên giới Tử Nguyệt vương triều có Tà Y giáo. Ban đầu chỉ là đám ô hợp, vì vậy các vị quân vương cao quý của Tử Nguyệt vương triều cũng để vào mắt. Nhưng sau khi Tử Hạo lên ngôi, chúng bắt đầu hoành hành. Tà Y giáo gây chiến giang hồ, tiếng tăm nổi lên làm nhiều người kinh hãi, thậm chí rung động đến triều đình. Bọn họ gian tà, cuồng ngạo, chả nể nang ai, muốn giết cứ giết, chẳng chuyện ác nào làm. Căn cứ địa của Tà Y giáo nằm ở chốn thâm sơn cùng cốc rất bí mật, rất nhiều bẫy và cơ quan, người bình thường vào chỉ có chứ có về.

      Đại sảnh Tà Y giáo.

      Nam tử trung niên mang mặt nạ ánh mắt u lãnh, môi mím chặt lộ ý vui. Y hừ lạnh tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”

      “Giáo chủ, thất bại.” Nghiên Tịch thân áo đen, mặt chút thay đổi đáp, mí mắt từ từ rũ xuống che ảm đạm bên trong.

      Nhưng ngay sau đó còn chưa kịp thêm hành động gì, sắc mặt Nghiên Tịch tái nhợt, máu giọt giọt từ khoé miệng chảy xuống, lộ ra vẻ thương tâm đập vào mắt.

      “Giữ ngươi lại có tác dụng gì!” Giáo chủ Tà Y giáo hừ lạnh, lời tàn nhẫn, sắc bén.

      Nghiên Tịch cũng đáp. Có thể là do nàng nỡ, do nàng hối hận.

      Khoé miệng giáo chủ nhếch, nổi bật ánh mắt sắc như dao cạo. Y chậm rãi đứng dậy tới trước mặt Nghiên Tịch, : “Ngươi vất vả, ta cũng làm ngươi thống khổ thêm nữa.”

      Y vừa vừa vung tay lên muốn hạ thủ. Bỗng bên ngoài có giọng gấp gáp: “Giáo chủ! Giáo chủ!”

      Nam tử vui hạ tay xuống: “Chuyện gì mà hớt hải vậy?”

      “Giáo chủ, giáo chủ, có tin tức truyền đến, ngày mai bảo chủ Nguyệt gia bảo đến…” Kẻ quỳ dưới đất nuốt nuốt nước miếng nhìn sắc mặt giáo chủ khó chịu, càng thêm khẩn trương lắp bắp thưa: “… đến tấn… tấn công… tấn công vào…”

      Nam tử trung niên nghe xong, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hướng tên thuộc hạ phất tay bảo: “Ngươi lui ra trước .”

      Người quỳ dưới đất hiển nhiên thở phào hơi, cung kính đáp: “Thuộc hạ cáo lui.”

      Vội vã quay , nhưng kẻ đó chưa đến cửa cũng ngã xuống, đầu lăn lóc đất.

      Nam tử mang mặt nạ lạnh lùng cười cười nhìn phía xa. An Nguyệt Quân? Giữa họ còn món nợ nên rạch ròi tính sổ.

      Tuy nhiên võ công của điều tối kị. Mắt giáo chủ liếc sang Nghiên Tịch, bỗng mặt y lên tia quỷ dị, theo sau nụ cười đắc ý, gian tà, mùi vị của mưu khiến y tin mình nắm chắc phần thắng.

      An Nguyệt Quân, ta có lá bài chủ chốt này trong tay, để xem ngươi có tự đưa tay chịu trói !



      Lại là buổi sáng nắng sớm, An Nguyệt Quân tỉnh giấc, chuẩn bị đến phòng Diệp Khê Thiến hôn trộm nàng. Mở cửa, ngẩn ngơ, ngay lập tức nở nụ cười ngọt ngào hơn mật, mắt híp lại thành đường cong, hai cánh tay dang rộng ra sức bổ nhào về phía trước đem người nọ ôm chặt lấy. tì vào hõm vai nàng ngừng dụi dụi cọ cọ làm nũng: “Nương tử, nương tử, nương tử, sao nàng lại đến? Ta vui.”

      Diệp Khê Thiến cũng cười, miệng toe toét, ngay cả trong mắt cũng đầy ý cười. Nàng từ trong lồng ngực lấy ra cái túi gấm, rách nát, nho , vải vóc chằng chịt nhưng có thể thấy còn rất mới, được buộc bằng sợi tơ màu lam. Ngượng ngùng cười tiếng, nàng : “Em biết nhất định là có nguy hiểm. Cái này em làm cho . Là túi may mắn đấy, bên trong có cả bùa may mắn.”

      Diệp Khê Thiến xấu hổ nhìn túi gấm rách rưới tùm lum, quả thực thê thảm quá đỗi, bỗng muốn tặng nữa. Nhưng An Nguyệt Quân nhanh tay lẹ mắt đoạt trước khi nàng có ý định đó, hai mắt toả sáng như sao, chói lọi rực rỡ khen: “Nương tử, đẹp quá.”

      vừa vừa muốn kéo sợi tơ mở túi gấm. Diệp Khê Thiến vội vàng dùng đôi tay bị vết kim đâm chi chít ngăn lại, mặt nàng ửng đỏ lắc đầu và bảo: “Chờ khi nào hẵng nhìn, giờ cho phép xem.”

      “Được, ta nghe nương tử.” An Nguyệt Quân mỉm cười, ngoan ngoãn cất túi gấm cẩn thận vào trong vạt áo mình như cất giữ báu vật.

      Mắt sáng trong lộ vẻ thoả mãn, vui vẻ nở nụ cười, cười đến xán lạn, như vầng thái dương bao giờ tắt nắng khiến tinh tú tiên thần gì cũng phải thất sắc, tâm ấm áp vui sướng, gò má tuyệt mỹ hồng hồng lộ ra niềm si mê ngây ngất. Bắt gặp những ngón tay sưng tấy của nàng, đáy mắt đau lòng, tay nhàng nâng tay nàng lên đặt bên môi mình, nhàng : “Nương tử đau, thổi chút liền hết đau.”

      Miệng đỏ bừng khẽ khàng thổi thổi. Bấy giờ đêm mệt mỏi thức trắng bởi vì còn, Diệp Khê Thiến cười hạnh phúc, ấm áp, hơi thở của len lỏi tận vào trong tim nàng.

      Lát sau, An Nguyệt Quân ngẩng đầu, đôi mắt ôn nhu say lòng người lấp lánh như pha lê, khoé môi vẽ thành đường cong tuyệt đẹp: “Nương tử, ta đau lòng lắm.”

      sao, sao.” Diệp Khê Thiến vội vã lắc đầu muốn rụt tay về nhưng bị giữ lại chặt.

      Giờ phút này, quả thực là ngọt ngào hơn mật.

      Đột nhiên có kẻ thức thời xông vào. Tinh Ảnh mặc dù mặt chút thay đổi nhưng vẫn có thể thấy được ở đáy mắt chút ranh mãnh. Y quỳ chân đất cất cao giọng báo cáo: “Bảo chủ, hết thảy đều chuẩn bị thoả đáng.”

      An Nguyệt Quân gật đầu, quay lại với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, Thiến Thiến của ta, ta .”

      “Ừ, đường cẩn thận, em chờ .”

      “Nương tử, ta .”

      “Ừ, em nhớ tới .”

      “Nương tử, ta đây.” Người nào đó cam tâm tình nguyện u oán nhìn nàng chằm chằm.

      “…”

      “Nương tử…”

      giây sau, nàng thành công chặn miệng An Nguyệt Quân lại. Hiển nhiên phải cần nụ hôn thân mật làm người ta đỏ mặt tía tai, mới ngoan ngoãn bước .

      Diệp Khê Thiến đứng yên nhìn theo hướng An Nguyệt Quân rời , thẫn thờ lâu. Quân, nhất định phải bình an, nhất định phải bình an nhé.



      Lên đường, An Nguyệt Quân ngồi con bạch mã cao lớn, mâu quang chợt loé, tay từ trong ngực áo lấy ra túi gấm. Mở ra, bên trong có hai tờ giấy. Lại chậm rãi mở ra, cười. nhúm tóc đen dài chảy xuống lòng bàn tay , giấy viết:

      Còn chưa chia lìa, bắt đầu nhớ

      Tóc đen là ta, nó ở bên chàng, ta cũng luôn ở bên chàng

      Mở ra mảnh giấy còn lại, nụ cười của càng thêm rực rỡ, tuyệt sắc chí cực, xinh đẹp làm người khác phải nín thở. Hai nhúm tóc đen quấn quít lấy nhau, được cột chặt bằng sợi tơ đỏ.

      Cả đời dây dưa, vĩnh viễn tư niệm.



      Lời tác giả:

      PS (Photoshop): Hắc hắc, ta về đến nhà rồi, nhớ các nàng quá. Cảm ơn ủng hộ nha. Mặc dù chương này có chút trễ nhưng comment vẫn đều đều, ôi cảm động, lệ rơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :