1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Nương tử, chúng ta thành thân


      “Ngươi là ai?” Giọng đông đặc, băng giá cực điểm truyền tới, mang theo hương máu tanh nồng nặc.
      Gió ngừng thổi. Giờ khắc này, mọi thứ đều im ắng…
      Tử Hạo xoay người. Kinh ngạc! Phong hoa tuyệt đại, cực sắc xinh đẹp, bạch y xuất trần, mắt tím diễm vô ngần, ngoại hình ấy hệt như thiên tiên bất phàm. Toàn thân toả ra thứ khí lạnh như băng, chút nhân tính, sát ý, tàn nhẫn, ngoan độc, khát máu. Thứ sát khí kinh khủng tới cực điểm.
      “An Nguyệt Quân?” Tử Hạo vờ như chẳng nhận ra địch ý của An Nguyệt Quân, ngược lại còn hỏi chuyện. là Lãnh Diện Ngọc Quân? Người thế này… quả là ai gặp cũng đều phải kinh ngạc.
      “Ngươi dám chạm vào nàng!” thanh hệt như tiếng gọi nơi địa ngục, rướm đầy hơi máu.
      Tử Hạo chưa kịp phản ứng, trước mắt y bỗng xẹt ngang bóng áo trắng khác.
      “Hạo, ngươi trước .” Tư Đồ Khiêm chẳng biết vì sao lại xuất đây, chắn trước Tử Hạo.
      Bấy giờ, môi Tử Hạo nở nụ cười, : “Bản lĩnh của Lãnh Diện Ngọc Quân, từ lâu ta muốn thụ giáo lần rồi.”
      Thoáng chốc, trung chớp nhoáng bóng trắng, bóng xanh quấn lấy nhau. Bóng trắng điêu luyện tuyệt đỉnh, mờ mờ ảo ảo tựa làn khói phiêu phiêu. Bóng xanh luôn ở thế hạ phong, động tác chậm, cồng kềnh.
      Giây kế tiếp, cuộc đấu ngừng. Khoé miệng Tử Hạo giọt giọt rỉ máu. Y ho khan, nụ cười nở môi vừa khâm phục vừa cam lòng, lắc đầu: “An Nguyệt Quân, ngươi khiến ta bội phục.”
      “Cút!” Mặt An Nguyệt Quân vô cảm. chốt hạ câu cuối rồi lạnh lùng xoay người bỏ .
      “Thiến Thiến đáng .” Có lẽ vì cam lòng, y bật thốt. Nhưng dù là vì cam lòng, lời y cũng có phần trong đó.
      Sát khí lại nhuốm đầy, thấm đẫm toàn thân An Nguyệt Quân. quay lại, gắt: “Biến! Nếu , chết!” phải muốn tha cho tên Tử Hạo này, nhưng hứa với nàng giết người rồi. Vì nàng, có thể buông bất kỳ điều gì! Vì nàng, có thể huỷ thiên diệt địa! Vì nàng, thèm quan tâm thế gian! chỉ cần nàng! Để nàng vui, làm bất cứ điều gì có thể, huống chi chỉ là chuyện cỏn con như giết người mà thôi.
      *huỷ thiên diệt địa: phá huỷ trời đất
      Tử Hạo cười cười, máu vẫn nhuộm đỏ môi tựa cây hoa túc chói loà. Y gật đầu, xoay người rời . Muốn giành được nàng, nhất thiết phải lấy trứng chọi với đá mà đánh nhau ngươi sống ta chết. Đánh lại nên thông minh chọn cách rút lui bảo toàn lực lượng. Bậc Đế vương dù bất đắc dĩ nhưng luôn có được thứ mà cả thiên hạ đều thích và ngưỡng mộ: quyền lực.
      Ánh mắt An Nguyệt Quân chợt loé, đáy mắt tối tăm sợ hãi. nên làm gì đây? Đầu tiên là Tề Thiên Phóng, bây giờ đến tên nam nhân này, có phải về sau có thêm nhiều nhiều nam nhân khác thích nương tử hay ? Nàng là của mà! cho người khác chạm vào dù chỉ li! Lúc nào nàng mới chân chính thuộc về chứ?
      Có lẽ… nên hành động ngay thôi.
      Trái tim phút chốc đau đớn. Nỗi sợ hãi mất Diệp Khê Thiến khiến An Nguyệt Quân như bị cái dằm đâm sâu vào tim, ỉ nhức buốt. thều thào hỏi Dương Hoà bên cạnh: “Nàng đâu? Nàng đâu rồi?”
      Nhìn đôi mắt chủ mê man khổ sở, Dương Hoà đau thay nhưng biết phải mở lời thế nào. Hồi lâu sau, lão mới phản ứng được, vội hồi đáp: “Bảo chủ đừng nóng, thuộc hạ lập tức phái người tìm phu nhân.”
      Dứt lời, lão tất tả chạy .
      Chẳng bao lâu sau, Dương Hoà hổn hển dẫn Diệp Khê Thiến vẻ mặt sốt sắng, khó hiểu trở về.
      Giây tiếp theo, nàng liền bị ôm chặt vào ngực. Khép mắt, nàng thở dài, trái tim ỉ. Nàng giọng hỏi: “Quân, có chuyện gì vậy?”
      “Nương tử, chúng ta thành thân .” Giọng rầu rĩ cất lên mang theo cảm giác sợ hãi. muốn nàng là của ! Phải là của !
      Diệp Khê Thiến sửng sốt. Nàng có nên đồng ý ? Chẳng biết lúc nào về thế giới cũ, nàng có nên đồng ý ? Gương mặt Diệp Khê Thiến dịu dàng, rạng rỡ. Nàng ôm trả An Nguyệt Quân nhưng đáp.
      An Nguyệt Quân đợi lâu có câu trả lời liền nóng nảy, bá đạo làm nũng: “Nương tử, mặc kệ! Nhất định nàng phải lấy ta! Chúng ta phải thành thân! Nàng là của ta, chắc chắn thế!”
      Diệp Khê Thiến lắc đầu. Tên này… cầu hôn cũng nhõng nhẽo thấy sợ! khiến người ta dở khóc dở cười mà! Nàng ngẩng đầu, kiên định nhìn , đáp: “Ừ.”
      khuôn mặt tuyệt mỹ của An Nguyệt Quân lộ ra nét mừng rỡ hồn nhiên như đứa trẻ được cho kẹo. Khoé miệng cong cong, ngất ngây, hạnh phúc. ôm Diệp Khê Thiến xoay vòng vòng, vừa cười to vừa hô: “Nương tử đồng ý! Nương tử, nàng là của ta!”
      vui mừng đơn thuần của lây sang cả cho người bên cạnh. vui vẻ lặp lại với Dương Hoà: “Dương Hoà, nương tử đồng ý! Nàng là của ta!” Như là vừa có được trong tay toàn bộ thế giới, sung sướng tột đỉnh. Nàng là của ! Rốt cuộc cũng là của rồi!
      Dương Hoà gật đầu, vui vẻ chúc: “Chúc mừng bảo chủ!”
      “Nương tử, chúng ta thành thân là có thể vào động phòng rồi!” Xong An Nguyệt Quân liền quay sang bảo Dương Hoà: “Dương Hoà, nhanh nhanh chuẩn bị! Ta muốn thành thân với nương tử vào trưa nay. Nếu sai giờ, ngươi chịu trách nhiệm.”
      Dương Hoà nhất thời ngẩn ngơ. thể nào?! Bảo chủ vui phát điên làm ơn cũng đừng kéo thêm lão xuống nước chứ! Từ giờ đến trưa còn có mấy canh giờ, làm sao kịp?! Đây chẳng phải là muốn cái mạng già của lão sao?!
      “Bốp!”
      “Ái ôi! Nương tử, sao lại đánh ta? Đau quá!” An Nguyệt Quân đáng thương ôm đầu, đôi mắt hồn nhiên mở to, nũng nịu kêu ca nhưng khoé môi kìm được vẫn cong cong, ngay cả đáy mắt cũng lấp lánh ý cười, đáng vô cùng!
      ngốc à? Có cần vội vậy ?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ quát. Giờ này còn yên lòng cái gì? Nàng là của rồi, phải sao? Nếu như hạnh phúc chỉ có trong khoảnh khắc này thôi nàng hưởng thụ nó trọn vẹn, chuyện sau này để sau này tính. Bảo nàng ích kỷ cũng được, mắng nàng vô tình cũng được, dù sau này có lỡ trở về khiến Quân đau khổ nhưng giờ khắc này Diệp Khê Thiến muốn được hạnh phúc với . Huống chi trời cao có mắt, nếu đưa nàng đến thế giới này chắc để nàng trở về nữa đâu, đúng ?
      “Ừ, rất vội, rất vội, ta chỉ mong nương tử mau mau thuộc về ta thôi.” An Nguyệt Quân trịnh trọng gật đầu, đôi mắt mùi mẫn nhìn nàng: vui vẻ, hạnh phúc, ấm áp. quay đầu cau mày, quát: “Dương Hoà, còn chuẩn bị mau?!”
      Dương Hoà chỉ đành đau khổ nhận lệnh. Xem ra xong việc này, lão nên xin về hưu sớm để ngày ngày uống trà, ôm cháu chơi thôi. Cứ theo bảo chủ thế này sợ chả biết lúc nào lão bị bảo chủ hù chết quá!
      “Khoan!”
      Diệp Khê Thiến lại bất đắc dĩ lắc đầu, : “Dương bá bá, bá cứ chọn ngày tốt , ít nhất cũng phải nửa tháng hoặc tháng sau cơ.” Ôi tên ngốc này! là! Sến đến độ xấu hổ chết người!
      “Vâng, phu nhân.” Dương Hoà cảm động rớt nước mắt nhìn Diệp Khê Thiến. Dứt lời, lão liền lui ra.

      “Tiểu thư, có chuyện nô tỳ biết có nên báo cho người hay .” Minh Nguyệt lo âu nhìn Thi Tiêu An. Tiểu thư hay tin này chẳng biết có chịu nổi . Dù sao sớm muộn gì nó cũng đến tai tiểu thư mà thôi.
      “Cái gì?” Thi Tiêu An bỏ đồ cầm tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
      “Tiểu thư, bảo chủ… sắp… thành thân rồi.” Minh Nguyệt khó nhọc lắp bắp.
      “Ờ…” Thi Tiêu An nghe xong chỉ gật đầu cái, vừa liếc mắt về phía khác vừa nhàn nhạt đáp lời, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu hoa, dường như tin động trời mới xong chỉ là gió thoảng qua tai. Có điều, đôi bàn tay cầm kim run rẩy ngừng lật tẩy cảm giác thực của nàng ta.
      “Tiểu thư, người sao vậy? Người khoẻ chứ?” Minh Nguyệt kỳ quái ngó Thi Tiêu An. Sao tiểu thư lại phản ứng hời hợt thế này? Quá bình tĩnh! Bình tĩnh đến nỗi Minh Nguyệt chẳng biết làm sao.
      “Minh Nguyệt, ngươi lui xuống trước . Ta muốn yên tĩnh mình.” Thi Tiêu An cười cười, thản nhiên hạ lệnh, như nước chảy mây trôi.
      “Tiểu thư…” Minh Nguyệt do dự.
      “Lui xuống .” Giọng Thi Tiêu An thoáng cao lên, ánh mắt kiên trì.
      “Vâng.” Minh Nguyệt bất đắc dĩ đồng ý.
      Minh Nguyệt lui ra, khép cửa lại.
      “Ra .” Chờ Minh Nguyệt xa, Thi Tiêu An khẽ gọi. Đáy mắt nàng ta loé sáng kinh hồn. Nàng ta chiếm được biểu ca, bởi vì nàng ta chiến đấu mình.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64: mưu chưa thành bại


      Đêm khuya, Hoàng cung rộng lớn, nơi nơi đều yên ắng. Điện Chiêu Dương nằm tận sâu chốn thâm cung đương đèn dầu sáng rỡ, bên trong văng vẳng tiếng chuyện.
      “Ngươi cái gì?!” Tử Hạo vỗ mạnh bàn, kinh ngạc.
      “Thưa bệ hạ, tra ra Diệp Khê Thiến là ai, thân thế hoàn toàn trống ạ!” Người quỳ dưới đất tỏ vẻ cam lòng. Kỳ quái! Cách gì cũng tra ra nổi nữ nhân đó là ai!
      “Ngươi đường đường là đường chủ Diễm Hồi đường nắm trong tay mạng lưới tình báo cả thiên hạ mà đến nữ nhân cũng tra ra?” Khoé miệng Tử Hạo giễu cợt nhếch , chẳng thèm che giấu nỗi nghi ngờ của mình.
      “Vâng ạ.” Người được gọi là đường chủ Diễm Hồi đường cắn răng xác thực.
      “Thực hề tra nổi chút gì?” Tử Hạo hỏi lại lần nữa.
      “Chỉ biết rằng nàng ta và bảo chủ Nguyệt gia bảo sắp thành thân, tuy nhiên ngày tháng vẫn chưa quyết định.”
      Tử Hạo gật đầu, lệnh: “Ngươi lui xuống trước .”
      Sắp thành thân ư? Thế chẳng nghĩa là Tử Hạo y nên tăng tốc thêm chút rồi sao?

      Bên trong thư phòng Nguyệt gia bảo vô cùng im ắng.
      An Nguyệt Quân ngồi trước bàn, đầu chăm chú cúi xuống. Đột nhiên, dừng bút, mắt nâng lên, miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
      Nguyệt Ảnh bước ra từ sau tấm bình phong đến trước An Nguyệt Quân và quỳ xuống, báo: “Thưa bảo chủ, thời gian này Tà Y giáo thường xuyên hoạt động. Nếu chúng ta ra tay, sợ có rắc rối xảy ra.”
      “Nguyệt Ảnh, ngươi tự do.” An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc người trước bàn, bình thản ra lời tàn nhẫn nhất đối với nàng.
      “Cái gì?!” Nguyệt Ảnh kinh ngạc ngẩng phắt lên nhìn chủ, đôi mắt bàng hoàng. Ý bảo chủ là gì? Vì sao lại bảo nàng như vậy? Bao nhiêu người khao khát tự do, riêng nàng, nàng cần! , tự do còn tác dụng gì?
      “Gần đây ngươi yên.” Mắt xếch tà mị lạnh băng như ngày đông, tia nhiệt độ.
      “Bảo chủ vậy là sao? Thuộc hạ hiểu.” Nguyệt Ảnh kích động phân bua, hoảng loạn nhìn gương mặt vô cảm, đẹp như đoá túc của An Nguyệt Quân.
      “Cút!” An Nguyệt Quân chốt hạ lần cuối với Nguyệt Ảnh, lười phải dài dòng thêm.
      “Bảo chủ, ngài hãy tin thuộc hạ, thuộc hạ chưa từng làm chuyện tổn thương tới ngài!” Nguyệt Ảnh tin! Nàng cam tâm! cam tâm! Nàng càng cố tới gần càng cần nàng là sao?
      “Ta chỉ tin nàng ấy.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp, dường như dáng vẻ kích động của Nguyệt Ảnh chẳng hề ảnh hưởng gì tới .
      Chỉ tin nàng ta? Ha ha ha… Phải, là vậy đó, chưa từng quan tâm tới tình cảm của bất cứ ai! Cứ nghĩ ít nhiều mình cũng là cánh tay trái, cánh tay phải gì đấy của , hoá ra chỉ vì quen dùng, chỉ vì hữu ích nên mới được trọng dụng; hoá ra ai cũng có có thể thay thế vị trí của nàng; hoá ra… nàng chẳng là cái thá gì trong lòng cả.
      Nước mắt lã chã tuôn rơi, ướt đẫm gò má. Hơn mười năm… hơn mười năm vô vọng đuổi theo bóng lưng ấy… cuối cùng đổi lại chỉ vỏn vẹn chữ “cút”. Nguyệt Ảnh cứ vô thức lắc đầu, dường như nàng thể chấp nhận nổi tàn khốc trước mắt. Giữa lúc lệ đầm đìa, lạ kỳ thay nàng vẫn trông gương mặt tuyệt thế nhưng băng giá của An Nguyệt Quân, gương mặt khắc sâu vào óc nào, ăn vào máu nàng. Đau… Đau quá… Con tim này đau đớn như muốn nứt ra…
      độc ác ư? Vậy sao vì nàng ta, có thể từ bỏ mọi thứ, còn với máu mủ của mình ung dung sát huynh giết cha? tàn nhẫn ư? Vậy sao vì nàng ta, nguyện làm tất cả, còn với mấy trăm mạng người tàn sát chỉ trong đêm mà khoé môi vẫn khinh khỉnh nhếch ? Đơn giản vì trái tim và tình của đều dành trọn cho nữ nhân kia! Cả niềm nồng nhiệt lẫn quan tâm đầy thương của cũng vậy, mãi mãi dành cho nữ nhân mà , chẳng hề chừa chút nào cho người khác!
      Tuy tim sớm chết lặng nhưng Nguyệt Ảnh vẫn cảm nhận được từng giọt máu ứa ra cách xót xa. Ánh mắt trống rỗng, nàng toan đứng dậy nghe gọi: “Khoan.”
      tia hy vọng le lói nơi tối tăm, Nguyệt Ảnh mừng rỡ ngẩng phắt đầu lên, mong chờ… Nhưng khoé môi còn chưa kịp nâng giây kế tiếp đành rũ xuống.
      cả nàng ta, mau sớm cút!” để bất cứ mối nguy hiểm nào ở gần nàng! nàng, phải bảo vệ nàng!
      Nguyệt Ảnh buồn bã gật đầu. . Bảo chủ quả nhiên là bảo chủ… Nàng mới thương lượng với Thi Tiêu An hợp mưu giết nữ nhân kia mà nhanh vậy rồi… Ánh mắt thê lương, lồng ngực trống rỗng, cả thân thể cũng trở nên nặng nề…
      bước, hai bước, ba bước…
      Rời khỏi thư phòng , nàng nên đâu đây? Rời khỏi , nàng biết phải trôi về đâu đây? Từ nàng luôn vì mà sống. Giờ, , nàng còn gượng nổi thế nào đây?
      Đột nhiên, mắt Nguyệt Ảnh tối sầm, ý thức sụp đổ.
      Ngay tức , cánh tay đỡ lấy nàng, nâng nàng lên, mang nàng rời .

      Sáng sớm, An Nguyệt Quân lại đứng trước cửa phòng Diệp Khê Thiến chờ. Chỉ chờ, chẳng hề làm gì cả, chỉ đứng đó mà chờ nàng. Đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước, tưởng như nếu kiên trì có thể trông thấu vào trong vậy.
      Núi băng lạnh lẽo, vạn năm đổi ngay tại thời điểm cửa phòng bật mở bỗng hoá thành làn hơi xuân dịu dàng, trìu mến, đầy thương. nồng nhiệt nhoẻn cười: “Nương tử dậy sớm quá ta!”
      “Ờ, ngủ được…” Hai mắt Diệp Khê Thiến lờ đờ vì thiếu ngủ.
      “Nương tử nhớ ta quá ngủ được chăng?” Đôi mắt An Nguyệt Quân cong cong tựa chú mèo trộm được cá, vừa đắc ý vừa đáng . Gương mặt trắng nõn mong chờ Diệp Khê Thiến đồng ý.
      phải.” Câu trả lời thẳng thừng từ nàng khiến nụ cười của An Nguyệt Quân méo mó, vẻ mặt uất ức ngó nàng. Nương tử sao lại nhớ ? rất rất rất nhớ nương tử cơ mà!
      Dường như cảm nhận được ánh mắt ai oán của ai kia, Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, sửa lại: “Ngoan, rất rất rất nhớ đó, được chưa?”
      An Nguyệt Quân hài lòng nhào tới ôm Diệp Khê Thiến, thâm tình hôn nàng, thào: “Nương tử, chúng ta sắp thành thân rồi… Cứ như mơ ấy…”
      “Ối á!” An Nguyệt Quân đáng thương rụt cổ, ôm lấy hai bên má bị véo sưng đỏ. rưng rưng nhìn Diệp Khê Thiến, miệng lầm bầm: “Sao nương tử lại thích bắt nạt ta thế chứ! Nàng dữ quá hà!”
      “Thấy đau ?” Diệp Khê Thiến cười cười hỏi An Nguyệt Quân, vờ như chẳng nghe thấy câu than vãn của .
      “Có đau.” Ánh mắt An Nguyệt Quân càng thêm buồn bã, nặng nề gật đầu.
      “Thế còn nghĩ mình nằm mơ ?”
      “…”
      “Phu quân! Tướng công! Nè, sao trả lời vậy?” Diệp Khê Thiến khúc khích cười trộm trước vẻ sững sờ của đối phương.
      “Nương tử, nàng có muốn học võ ?”An Nguyệt Quân cười đáp, đồng tử đen lúng liếng đảo tròn cách đáng , trông vô cùng hấp dẫn.
      “Tập võ á? Cũng được…” Diệp Khê Thiến vừa trả lời vừa trầm ngâm suy nghĩ. Đầu óc nàng liên tưởng tới những bộ phim võ hiệp từng xem, nhớ lại cảnh các nữ hùng hiên ngang trừng trị bọn vô lại, đánh đuổi kẻ xấu.
      “Nương tử, từ ngày mai ta dạy võ cho nàng.” Biết võ công có ai dám chạm vào nàng nữa!
      Trong Mai Thanh các.
      Dương Hoà hả hê dẫn đoàn người tiến vào phòng Thi Tiêu An, hả hê nhìn nàng ta, hả hê thông báo: “Bảo chủ lệnh cho ngươi mau cút !” Rốt cuộc ả nữ nhân khiến người người chán ghét cũng bị đuổi, bõ tức mà! Mặc dù gần đây bảo chủ làm ít chuyện hồ đồ nhưng quyết định này quả là quyết định sáng suốt nhất trong số các quyết định.
      Thi Tiêu An mê man lúc lâu, sau đó liền lắc đầu quầy quậy: “! đâu! Biểu ca đối xử với ta như vậy! Ta muốn !” Chưa được làm bảo chủ phu nhân, nàng ta ! Chưa chiếm được biểu ca, nàng ta ! Chưa giết chết nữ nhân kia, Thi Tiêu An nhất quyết !
      “Ngày mai đừng để ta trông thấy ngươi!” Dương Hoà nghiêm mặt, lặp lại.
      “Ta tin! Ta phải hỏi biểu ca!” Sắc mặt Thi Tiêu An tái nhợt. Nàng ta lảo đảo đẩy Dương Hoà, lao ra khỏi phòng. Biểu ca cho phép nàng ta ở lại rồi mà! , phải hỏi biểu ca ràng mới được!
      “Tiểu thư, chậm thôi! Coi chừng ngã!” Nô tỳ Minh Nguyệt hớt hải đuổi theo sau.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Cả đời


      Thi Tiêu An hồng hộc chạy, vừa chạy vừa hỏi người hầu xung quanh biểu ca ở đâu.
      Vất vả lắm mới đến thư phòng, nàng ta chẳng thèm gõ cửa xông thẳng vào trong. Nháy mắt, sát khí cuồn cuộn ào tới. Nàng ta mau lẹ né người, tuy nhiên cổ vẫn có vết máu.
      “Biểu ca, sao huynh nỡ đối xử với Tiêu Tiêu như vậy?” Thi Tiêu An yếu ớt cất tiếng, thân thể run run, nhưng mắt lại hiểm liếc liếc xung quanh.
      An Nguyệt Quân như chẳng nghe thấy gì, vẫn cúi đầu viết. Lát sau, : “Cút!”
      Sắc mặt Thi Tiêu An cứng đờ. Nàng ta hít sâu hơi, chất vấn: “Biểu ca, huynh còn nhớ huynh hứa với bá mẫu cái gì ? Huynh muốn bá mẫu nhắm mắt an lòng ư?”
      Chát!
      cái tát dữ dằn.
      An Nguyệt Quân lạnh lùng nhìn Thi Tiêu An, à , phải là khát máu mới đúng. Sát khí dày đặc, độc khiến ai nhìn cũng rợn tóc gáy, tàn nhẫn tới độ ma quỷ dưới địa ngục nhìn cũng ngại, vô cùng kinh khủng! Đôi môi đỏ mím chặt, gằn: “Ngươi có tư cách ! Cút!”
      “Muội có tư cách ?” Thi Tiêu An lạnh lùng nở nụ cười, lấy từ trong ngực áo ra chiếc nhẫn. Đó là nhẫn ngọc Lưu Ly. Nhẫn tròn, mịn, xanh óng ánh gần như trong suốt. Nàng ta lắc lắc chiếc nhẫn trong tay, đắc ý bảo: “Biểu ca, muội nhớ chỉ cần có nhẫn ngọc Lưu Ly, toàn bộ dưới Nguyệt gia bảo đều phải nghe lệnh muội.”
      Đáy mắt An Nguyệt Quân sâu hơn, khoé môi nhếch nụ cười mỉa mai càng thêm lạnh. chuyện.
      “Biểu ca, muội dùng nhẫn ngọc Lưu Ly lệnh cho huynh thành thân với muội.” Thi Tiêu An tràn đầy tự tin.
      Thư phòng yên ắng tiếng động…
      “Ngươi nghĩ có thể ra lệnh cho ta bằng chiếc nhẫn rách đó?” An Nguyệt Quân cười cợt đáp trả. có thể sát huynh giết cha còn quan tâm thứ đấy làm gì?
      Vẻ tự tin của Thi Tiêu An lung lay. Nàng ta luống cuống tay chân, vội phản bác: “Biểu ca, huynh thể coi thường vật tổ tông gia truyền được! Thế là bất kính bất hiếu!”
      An Nguyệt Quân cười lạnh. Kính? Hiếu? Vì sao phải kính hiếu chứ? thơ ơ bảo: “Ta cho ngươi cơ hội.”
      Dứt lời, vai Thi Tiêu An trào máu, da thịt nát bét, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng lên óc. An Nguyệt Quân ác độc nở nụ cười, hỏi: “Biết cái gì là khổ sở nhất ?” Nụ cười này như của Diêm La địa ngục, vô tình và tàn nhẫn.
      Thi Tiêu An hoảng sợ lắc đầu, ngừng lùi thân mình về phía sau. An Nguyệt Quân thản nhiên đứng yên chỗ, tựa vị thần, nhàn nhã hưởng thụ sợ hãi của con mồi.
      Hồi lâu, máu chảy lênh láng. Hình như An Nguyệt Quân cũng thấy chán rồi nên cất lời: “Ngươi nên tổn thương nàng ấy!”
      Giờ khắc này, Thi Tiêu An thực hoảng sợ, hoảng sợ từ tận trong tâm. Nàng ta lắc đầu quầy quậy, biện giải: “Muội có, biểu ca, muội có mà!” Máu đầm đìa chảy, Thi Tiêu An chẳng còn cảm giác gì nữa rồi, cứ như vết thương hề nằm người nàng ta vậy.
      “Ngay cả suy nghĩ cũng đừng nên có! Nếu , chết!” An Nguyệt Quân thẳng tắp nhìn Thi Tiêu An, nâng cao tay toan kết liễu nàng ta. Chợt, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khiến ánh mắt dịu dàng hẳn.
      Thi Tiêu An chứng kiến mà ngây ngẩn. Sao cơ? Biểu ca tha cho mình rồi? Nàng ta hớn hở.
      Bình bịch… Bình bịch… Bình bịch…
      Đáy mắt An Nguyệt Quân lúc này hoá thành hồ nước xuân mênh mang, ngay cả giữa lúc nguy nan Thi Tiêu An thấy mà cũng xiêu lòng. di chuyển thế nào mà thân mình lừng lững trước cửa. Ánh mắt dần kích động.
      Cửa mở.
      Bốp!
      Bóng dáng màu vàng nhạt đâm sầm vào lòng An Nguyệt Quân. vui mừng ôm chầm lấy.
      Diệp Khê Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao biết em tới?”
      An Nguyệt Quân thương vuốt mặt nàng, đáp: “Nương tử, tự nhiên ta biết vậy thôi.” Bước chân của nàng vừa vừa gấp, chẳng biết tại sao xác định ngay đó là nàng.
      “Quân, nghe nè! Em học được nhiều chữ lắm rồi. Hứng quá, em viết bức thư tình cho đây. có muốn đọc ?” Diệp Khê Thiến giơ giơ bức thư trong tay mình lên, phấn khích hỏi.
      “Thư tình á?” An Nguyệt Quân thắc mắc lặp lại.
      “À… cứ xem là được.” Cơn phấn kích của Diệp Khê Thiến hơi hơi xẹp xuống. Thời này chẳng biết thư tình là gì, nàng cũng ngại giải thích. Thế là nàng dúi thẳng thư vào tay An Nguyệt Quân.
      An Nguyệt Quân mở thư ra xem, Diệp Khê Thiến ngó ra đằng sau , mặt liền trắng bệch. đất loang lổ vũng máu, Thi Tiêu An nằm vật ra đó, ngất lịm, hề có dấu hiệu sống sót nào.
      “Quân, xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Khê Thiến cau mày tra hỏi.
      “Khụ khụ… nương tử à… có chút… chút chuyện…” An Nguyệt Quân lắp ba lắp bắp, mắt ai oán liếc nàng. Sao nương tử phản ứng dữ thế?
      Diệp Khê Thiến hung hăng trừng mắt liếc lại , sau đó nàng mở cửa, gọi hạ nhân: “Mau gọi đại phu!”
      “Vâng thưa phu nhân.”
      An Nguyệt Quân xem xong thư liền cẩn thận từng chút cất vào trong áo. Niềm hạnh phúc căng tràn toàn thân, nở nụ cười tươi rói, cả đáy mắt cũng thoả mãn. Nương tử viết, nương tử muốn bắt nạt cả đời, muốn bầu bạn sớm chiều cùng cả đời, muốn ồn ào với cả đời, muốn cả đời… Cả đời! là cả đời! An Nguyệt Quân ngây ngốc cười.
      “Thư đâu?” Diệp Khê Thiến ngoảnh lại thấy thư đâu, tay trống . Nàng cố giấu nỗi xấu hổ trong mắt, hung tợn hỏi.
      “Nương tử, nó đột nhiên biến mất, phu quân cũng chẳng biết sao.” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt vô tội đáp.
      “Bậy bạ!” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ cười cười, bảo: “Em chẳng đòi lại đâu, gấp làm gì.”
      “Vậy tốt! Vậy tốt!” An Nguyệt Quân thở hắt ra, mặt mày hớn hở.
      “Chữ đọc hiểu ?” Diệp Khê Thiến ngượng nghịu dò hỏi. Mới tập viết nên chữ nàng còn cong cong quẹo quẹo. Nhưng được học, nàng rất vui.
      “Ừ, ừ, ừ, chữ nương tử đẹp lắm.” An Nguyệt Quân mở to mắt dối, còn gật đầu cách chắc nịch nữa.
      “Ghét!” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc An Nguyệt Quân cái. Nàng chợt nhận ra nãy giờ Thi Tiêu An vẫn còn nằm đất bèn áy náy đưa tay toan nâng nàng ta dậy.
      “Nương tử, được chạm vào người khác.” An Nguyệt Quân chu môi ghen. Đáy lòng thầm cười lạnh. Vì nương tử, bỏ qua cho nàng ta lần này. Sau đó, gọi: “Người đâu?”
      “Vâng thưa bảo chủ?”
      “Đưa nàng ta về Mai Thanh các.”
      “Dạ.”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Học võ?


      Mai Thanh các.
      Thi Lang nghe tin Thi Tiêu An bị thương liền vội chạy tới ngay. Trông nàng ta nằm thoi thóp giường, gương mặt tái nhợt, lòng y đau đớn tột cùng. Y giận dữ hỏi Minh Nguyệt bên cạnh: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên Tiêu Tiêu bị thương?”
      “Thiếu… thiếu gia, nô tỳ… nô tỳ cũng biết.” Minh Nguyệt khóc bù lu bù loa, đứt quãng đáp: “Tiểu thư kêu tìm bảo chủ, lát sau người hầu đưa về bị thương rồi.”
      Rầm!
      Thi Lang đấm mạnh tay lên bàn, điên tiết gầm: “Sao ngươi cản Tiêu Tiêu?!”
      “Nô tỳ… nô tỳ có cản… nhưng… tiểu thư … nghe.” Minh Nguyệt nức nở lắc đầu.
      An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… Lại là ! Đáy mắt Thi Lang thoáng tia ác độc, y cười lạnh. Rồi y đẩy Minh Nguyệt sang bên, đến bên giường Thi Tiêu An nắm tay nàng ta, khổ sở thào: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu à, muội phải mau bình phục nhé.” Thi Lang ta nhất định báo thù thay muội! lâu nữa đâu!
      Mắt Thi Lang lướt đến chiếc nhẫn ngọc Lưu Ly ngón tay Thi Tiêu An, y tháo nó ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. Môi y nở nụ cười hiểm độc, nụ cười chất chứa biết bao toan tính và mưu.
      “Đại phu tới chưa?” Thi Lang quát hỏi Minh Nguyệt.
      “Đến rồi, đến rồi đây thưa biểu thiếu gia.” Đám tôi tớ bên ngoài lao nhao đáp, dẫn vị đại phu trung niên vội vã xông vào.
      Đại phu đến bên người Thi Tiêu An, đặt hòm thuốc bằng trúc xuống, xem xét thương thế, bắt mạch. Hồi lâu, đại phu phán: “Vết thương phải được xử lí ngay nếu nguy hiểm đến tính mạng. Mất máu quá nhiều rồi.”
      “Vậy còn lảm nhảm gì nữa! Mau cứu muội ấy !” Thi Lang gấp gáp thúc giục, gương mặt bởi lo lắng nên trông rất khổ sở, đôi mắt ngập tràn đau đớn. Thi Tiêu An… là muội muội của y… hơn nữa cũng là…
      Minh Nguyệt lạ kỳ liếc vẻ khẩn trương của Thi Lang. Vì sao biểu thiếu gia kích động như thế? Bởi tiểu thư là muội muội y sao? Hay vì tư tình gì khác? Chẳng lẽ… tin đồn là ?
      Đại phu vội vàng gật đầu, ngồi xuống, xé vai áo Thi Tiêu An lúc này bị máu nhuộm đỏ, sau đó bắt đầu thuần thục cầm máu, băng bó vết thương.
      Trong phòng hoàn yên tĩnh…
      “Thế nào? Tiêu Tiêu sao chứ?”
      Thi Lang quay về phía giọng , thấy khuôn mặt của người vào cửa, lập tức cơn phẫn uất trào dâng. Y chậm rãi bước tới trước mặt nàng: “Là ngươi.” Nụ cười trầm nở môi.
      “Ừ, là tôi.” Diệp Khê Thiến cười đáp lại, nụ cười có ý khinh thường, đáy lòng thầm than vãn. Ôi, sao nàng sớm nghĩ tới chuyện Thi Lang cũng xuất ở đây chứ! Y là biểu ca của Thi Tiêu An mà!
      Thi Lang túm lấy cổ áo Diệp Khê Thiến, hả hê cười : “Bây giờ đừng hòng thoát khỏi tay ta!” Ả nữ nhân này dám làm y mất thể diện, y trừng trị ả thích đáng!
      “Thiếu gia, thiếu gia mau buông ra !” Minh Nguyệt sốt sắng khuyên Thi Lang.
      Ngược lại, Thi Lang hiểu ý tốt của Minh Nguyệt, hung tợn liếc mắt và mắng nàng: “Hạng nô tỳ thấp kém như ngươi mà dám ra lệnh cho ta à?!”
      Bốp!
      Diệp Khê Thiến hứng trọn cái tát như trời giáng, gò má trắng nõn giờ đây xuất dấu bàn tay đỏ sẫm trông phát ghê. Xem ra Thi Lang dùng hết sức.
      Y đánh xong, cười đểu tiếp: “Sau này ta còn “thương” ngươi nhiều nữa cơ.”
      Diệp Khê Thiến lạnh lùng cười lại, gằn: “ đối xử với tôi thế nào tôi bắt trả gấp đôi.”
      Bốp! Bốp!
      Diệp Khê Thiến hung hăng tát lại Thi Lang hai cái.
      Thi Lang nổi trận lôi đình khiến Minh Nguyệt đứng bên kinh sợ, vội vàng can ngăn: “Thiếu gia, đây là bảo chủ phu nhân!”
      Lời dứt, cánh tay nâng lên của Thi Lang liền sững lại rồi buông xuống. Y hỏi: “Ngươi chính là Diệp Khê Thiến?”
      “Sao?” Diệp Khê Thiến thèm trả lời.
      Thi Lang trợn trừng hai mắt, hô: “Ngươi chính là Diệp Khê Thiến!” Là bảo chủ phu nhân hay phải bảo chủ phu nhân cũng được, y đều có biện pháp đối phó với ả!
      “Ý kiến gì?” Diệp Khê Thiến tiếp tục khiêu khích, đáy mắt rét lạnh.
      Thi Lang ngẩn người, toan đáp nàng thấy đại phu đứng lên, chuẩn bị thu dọn hòm thuốc. Y vội hỏi han: “Tiêu Tiêu thế nào?”
      “Máu cầm rồi. Sau này nên chú ý chăm sóc mình, bệnh nữa khó chữa lắm. Để tại hạ kê cho tiểu thư đây đơn thuốc bồi bổ thân thể.”
      “Đa tạ đại phu.” Minh Nguyệt bước lên cảm ơn.
      “Hà Minh, theo đại phu bốc thuốc.” Diệp Khê Thiến lệnh cho tên tôi tớ bên ngoài.
      “Dạ thưa phu nhân.” Hà Minh vâng lệnh.
      Lúc đại phu định xoay người rời chợt nghe Thi Lang hỏi thêm: “Nên bồi bổ thế nào?”
      “Chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, mỗi ngày uống đúng giờ là được.” Đại phu vuốt chòm râu dài, trả lời.
      “Rồi.” Thi Lang gật đầu. “Hà Minh, bốc thuốc .”
      “Vâng thưa biểu thiếu gia.” Hà Minh cúi người lui ra.
      “Vậy tại hạ cáo lui.” Đại phu cúi chào rồi rời .
      Biết Thi Tiêu An còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, lương tâm Diệp Khê Thiến mới bớt day dứt. Sau khi tạm biệt câu, nàng xoay lưng luôn, phát phía sau Thi Lang nở nụ cười lạnh lẽo.

      “Nương tử, sao nàng lâu vậy? Phu quân rất nhớ nàng.” Đương bước đường, Diệp Khê Thiến bỗng bị ôm chầm từ sau, giọng nũng nịu vang bên tai. Nàng nhoẻn cười.
      “Ai bảo hại người ta thê thảm thế làm chi!” Diệp Khê Thiến bực bội liếc An Nguyệt Quân.
      Đôi mắt long lanh mở to, dung nhan tuyệt sắc đỏ ửng như hoa đào nở bừng tiên giới. An Nguyệt Quân cọ cọ mặt Diệp Khê Thiến, mè nheo: “Nương tử ơi…”
      Chẳng để ý xung quanh, Diệp Khê Thiến thắc mắc: “Gì?”
      Chỗ rộng như vậy mà chẳng có ai, khí tịch mịch lạ thường.
      An Nguyệt Quân chán ngán ngó nàng, khụt khịt lỗ mũi oán giận. chu miệng bảo: “Nương tử, nàng mau quên thế.”
      “Gì cơ?” Diệp Khê Thiến càng mù mờ. Nàng quên cái gì chứ?
      “Nương tử, ghét nàng lắm.” An Nguyệt Quân đảo mắt liếc quanh hồi rồi trở về phía Diệp Khê Thiến, thấy nàng vẫn chẳng hiểu ý rưng rưng, mặt nhăn đống, hai hàng lông mày chau thành hàng, đáng thương giải thích: “Nương tử, nàng đồng ý học võ với ta.”
      “À, phải rồi.” Diệp Khê Thiến gập gù hỏi tiếp: “Sao?”
      “Nương tử ngốc, giờ chúng ta học thôi.” An Nguyệt Quân hì hì bảo, môi đỏ tươi toe toét.
      Diệp Khê Thiến trừng mắt. phải bảo ngày mai mới tập à? Sao lại thành hôm nay rồi? Nàng đương định hỏi chợt vấn đề khác sốt dẻo hơn nảy ra trong đầu, thế là nàng hớn hở đổi câu: “Quân, tính dạy em chiêu gì?”
      “Nương tử ngốc lắm, ta phải suy nghĩ kỹ …” An Nguyệt Quân cau mày tỏ vẻ suy tư, trông có vẻ hết sức khổ sở.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: An Nguyệt Quân khóc


      “Lăng Ba Vi Bộ? Thiên Nữ Tán Hoa? Hay Ngọc Nữ Tâm Kinh?” Diệp Khê Thiến hưng phấn tuôn hàng loạt cái tên trong phim võ hiệp từng xem.
      “Nương tử, nàng gì vậy?” An Nguyệt Quân ngơ ngác.
      “À…” Diệp Khê Thiến cứng họng, cơn kích động xẹp hơn phân nửa. “Vậy định dạy em cái gì?”
      “Khinh công.” An Nguyệt Quân vui vẻ trả lời. Có khinh công, thời điểm gặp nguy hiểm nương tử có thể chạy trước, như vậy chẳng ai chạm vào nương tử được hết.
      Càng nghĩ càng vui, dung nhan điên đảo chúng sinh sáng bừng. Vẻ đẹp tuyệt diễm ấy dường như thuộc về nhân gian. Đôi mắt lấp lánh hương vị hạnh phúc, làn da nõn nà ửng hồng như chú mèo trộm được cá. nở nụ cười đáng , đáy lòng mừng rỡ: nương tử là của !
      mưu cái gì đúng ?” Diệp Khê Thiến nheo mắt liếc An Nguyệt Quân. Nụ cười của sặc mùi gian trá thế cơ mà!
      An Nguyệt Quân cực lực lắc đầu, vô (số) tội hô: “, ta có mưu gì đâu!”
      Rồi An Nguyệt Quân cười rộ bảo: “Nương tử, chúng ta bắt đầu nhé?” Chỉ cần được ở bên nương tử, dù chút thôi cũng thấy hạnh phúc.
      “Ừ.”

      đêm yên tĩnh. Yên tĩnh lạ thường.
      “Ai đó?!” Diệp Khê Thiến thiu thiu ngủ, chợt cảm giác có người lảng vảng bèn bật dậy lớn tiếng quát.
      Xung quanh im ắng tiếng động, nhưng nàng vẫn thấy chưa ổn. khí thoang thoảng mùi hương nghe quen quen.
      Vội xuống giường, mò mẫm đến bên bàn thắp đèn lên, Diệp Khê Thiến ngó quanh bốn phía, tuy nhiên chẳng phát điểm nào khả nghi. Nàng nhíu mày lẩm bẩm: “Chả lẽ mình đa nghi quá?”
      Ngáp dài, nàng toan quay về giường, đột nhiên cơ thể lảo đảo ngã xuống đất, hôn mê. Ngọn đèn bàn bị nàng gạt phải cũng theo đó văng trúng trướng màn, bắt lửa, cháy ngày càng to.
      Màn đêm tịch mịch tựa mặt hồ phẳng lặng lấy gợn, chỉ thấp thoáng tiếng lửa lách tách li ti.
      Cuối cùng, lâu sau, ai đó hô hoán: “Chết! Cháy rồi!”
      “Có cháy! Có cháy! Mọi người dậy mau!”
      “Lạc An các cháy!”
      Lập tức, dưới Nguyệt gia bảo rối rít tụ tập, người bưng thau, người xách thùng múc nước giếng tới tấp dập hoả. may, đám cháy chẳng hề giảm, ngược lại còn có xu hướng bốc cao hơn.
      Đương lúc ai nấy luống cuống, bỗng bóng người cao cao phi vào đám lửa, theo sau là Dương Hoà hết lời khuyên can: “Bảo chủ! Bảo chủ, đừng! giờ lửa rất lớn, ngài gặp nguy hiểm mất!”
      “Đừng cản ta!” An Nguyệt Quân lạnh lùng đáp, thanh chút nhân tình, băng giá như địa ngục sâu thẳm. Vẻ mặt vặn vẹo đến rợn người, hàn khí ầm ầm lan toả tưởng chừng có thể đóng băng cả thời gian.
      “Bảo chủ, nhỡ ngài vào mà có phu nhân trong đó chỉ uổng công thôi.” Dương Hoà tìm mọi lời khuyên ngăn.
      “Nàng chết, ta cũng chẳng thiết sống.” Câu kiên định khiến Dương Hoà chấn động, bàn tay già nua cố sống cố chết níu chủ cũng từ từ buông lỏng. có trái tim, An Nguyệt Quân sống thế nào được nữa? có nàng, biết bước tiếp quãng đời còn lại ra sao? Bây giờ, ngay cả thở, cũng đau đến tê dại. Có phải yếu đuối lắm ? Phụ thuộc vào nàng, chẳng ai thay thế nổi nàng, nhất định phải là nàng… Diệp Khê Thiến, ta yếu đuối thế đấy… nên nàng nỡ bỏ ta … đúng ?
      Với bọn gia nhân, câu An Nguyệt Quân vừa làm họ nín lặng, nước mắt lã chã tuôn rơi. Phu nhân chết, bảo chủ cũng chẳng thiết sống! Hoá ra tình cảm bảo chủ dành cho phu nhân sâu đậm tới vậy!
      An Nguyệt Quân vọt vào biển lửa, bóng dáng tuyệt sắc dần dần chìm trong gian đỏ rực. Mọi người đều thầm cầu nguyện: cầu cho bảo chủ, phu nhân bình an vô ; cầu trời hãy đổ cơn mưa, dập tắt trận hoả hoạn tàn nhẫn này .
      Im lặng…
      Lâu sau, rất lâu sau, hy vọng bắt đầu hoá tuyệt vọng. Vài nô tỳ tuổi xúc động còn khóc nấc lên.
      Đột nhiên, đám lửa khổng lồ bị tách làm hai. Bóng người cao lớn cẩn thận ôm lấy thân hình bé , thoát khỏi tay Tử Thần.
      Bảo chủ!
      Phu nhân!
      Phút chốc, tiếng hoan hô rầm trời. Dương Hoà đứng tại chỗ, hốc mắt ẩm ướt. Bảo chủ dám tự tách ngọn lửa làm hai! Việc này hao phí biết bao nội lực chứ! Tất cả chỉ vì mong phu nhân phải chịu thêm thương tổn nào nữa mà thôi! Lão thực bị cảm động. Cảm động bởi si tình của bảo chủ. Bảo chủ vô tình, mà chỉ vì toàn bộ tình cảm đều dành trọn cho người duy nhất rồi.
      “Mau tìm đại phu!” An Nguyệt Quân quát lớn, ôm chặt Diệp Khê Thiến yếu ớt nhắm nghiền mắt vào lòng, tưởng chừng sợ chỉ giây kế tiếp, nàng rời . Tim đau như bị ai cắt. Ban nãy, lúc mới xông vào đám lửa, vết thương da vẫn đau. Vậy mà giờ, nhìn người trong ngực mình, còn đau hơn. Mặt, tay, mình, toàn thân nàng đều bị phỏng. Những vết thương đâm nhói mắt , làm lệ lóng lánh tràn mi, giọt giọt xuống, tí tách lăn gương mặt tái nhợt của nàng. Hệt như con tim rỉ máu của vậy: đau!
      Chưa, chưa đâu, nhất định nương tử chưa muốn bỏ , nhất định nàng còn muốn ở bên , cả đời bắt nạt !
      Nàng chưa thể chết!
      Ôm siết Diệp Khê Thiến, An Nguyệt Quân như muốn khảm nàng vào thân thể mình. run run, đáy mắt đen quánh, nồng đậm sát ý, khát máu, tàn nhẫn. nâng tay trỏ vào cái bóng cách Lạc An các xa, bờ môi lành lạnh nở nụ cười dữ tợn. Dù là ai, chỉ cần làm nàng bị thương phải trả giá đắt, sống bằng chết!
      Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt tuyệt mỹ trông quỷ dị gấp vàn lần Diêm La. Nét khủng khiếp ấy làm những ai có mặt nơi này đều rùng mình ớn lạnh, run rẩy trước thứ sát khí nhuộm đen trời đất, nhấn chìm thế gian vào địa ngục kia.
      “Bảo chủ, đại phu tới.”
      An Nguyệt Quân chẳng nhúc nhích, vẫn ôm cứng Diệp Khê Thiến. Dương Hoà vội lớn tiếng báo lại: “Bảo chủ, đại phu tới rồi! Chúng ta phải mau mau đưa phu nhân đến chỗ sạch để đại phu chữa cho phu nhân!”
      Nghe đến hai chữ “phu nhân”, An Nguyệt Quân mới có phản ứng, chầm chậm bế Diệp Khê Thiến lên. Đoàn người nối đuôi nhau theo bóng An Nguyệt Quân, cũng lo cho thương thế của phu nhân họ.
      Tại Thấm Tuyết các cách Lạc An các xa, quang cảnh thanh nhã, mùi hương thoang thoảng, nếu chẳng phải bảo gặp biến đúng là tiên cảnh.
      Vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân nhàng đặt Diệp Khê Thiến lên giường, mân mê vuốt ve gương mặt nàng, thào: “Nương tử hư, sau này được doạ ta thế nữa!”. Cũng đừng để ta kinh hãi tới vậy nữa! Nếu còn thêm lần, có khi hoá điên mất! Hoá điên mất!
      Khẽ hôn lên môi Diệp Khê Thiến, An Nguyệt Quân tiếp tục thủ thỉ: “May mà nàng sao…” Cảm ơn trời đất, nàng vẫn còn đây với

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :