1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Gặp Thi Lang


      Trong tình huống mập mờ và lộn xộn, nam tử liếc Diệp Khê Thiến cái, chẳng có bất kỳ cảm giác xấu hổ nào, vẫn cứ tiếp tục cử động.
      trông thấy Diệp Khê Thiến hơi ngượng, toan dừng lại, nhưng cuối cùng vì người ở cứ tiếp tục nên bản thân vẫn đành thở dốc, trằn trọc.
      Diệp Khê Thiến vô tư đứng đó quan sát, dáng vẻ vô cùng thích chí. Điều này làm cho nam tử nọ cụt hứng, đành dừng động tác và mặc quần vào.
      Y bước tới trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, hỏi: “Ngươi là nha hoàn ở đâu mà dám to gan thế hả?”
      Nam tử này cao gầy, tướng mạo mặc dù tuấn mỹ, da dẻ trắng bóc nhưng lại tạo cho người khác cảm giác nguy hiểm. Hơn nữa cặp mắt ranh ma, ngoan quá mức kia của y càng khiến những ai nhìn vào phải sởn gai ốc.
      Diệp Khê Thiến chẳng hề có chút thiện cảm, đẩy tay nam tử nọ ra, lạnh lùng : “ là cái giống gì vậy? Cút ngay cho tôi!”
      Y tức giận mà cợt nhả cười tiếng, trêu chọc: “Ồ, mỹ nhân đừng dỗi mà. Có phải do bản thiếu gia chạm vào nàng cho nên nàng khó chịu ?” Giọng y tràn ngập ý dâm tục, hạ lưu.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến chút nghĩ ngợi liền quăng cho y cái tát.
      “Ngươi!” Nam tử điên tiết nheo mắt lại, nhưng rồi đột nhiên lại nở nụ cười đểu cáng, bảo: “Loại cảm giác cay cú này lâu rồi ta chưa có dịp thưởng thức lại. Đêm nay tới Mai Thanh các nhé, mỹ nhân, ta chờ nàng.”
      Mai Thanh các? phải đó là nơi ở dành cho khách ư? Y là khách quý của Nguyệt gia bảo? Đầu đột nhiên nhớ tới lời lúc sáng của An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến khẽ mỉm cười, bảo: “ là Thi Lang.” phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
      “Làm sao nàng biết?” Thi Lang kinh ngạc.
      “Thi thiếu gia, nô tỳ ngưỡng mộ đại danh của ngài lâu, hôm nay quá may mắn mới được diện kiến ngài, cảm động biết bao.” Diệp Khê Thiến dịu dàng mỉm cười, mí mắt rũ xuống che giấu miệt thị. Tên khốn nạn, hạ lưu, đê tiện này vừa tới làm càn, phải dạy cho y bài học mới được!
      “À?” Thái độ bất đồng của Diệp Khê Thiến làm Thi Lang sửng sốt, cảm thấy hơi hoài nghi. Tuy nhiên nghĩ lại đoán chắc nàng bị thân phận của mình hù doạ nên sợ, y cười dâm đãng, dặn: “Mỹ nhân à, đêm nay ta chờ nàng.” Mặc dù nữ nhân trong mắt y chẳng đáng xu nhưng trông cách ăn mặc có vẻ địa vị của nàng ta ở bảo rất cao, chừng nàng ta là nô tỳ thân cận của ai đó. Và nếu may mắn y đoán đúng mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều.
      Vừa bận tính toán vừa cười nên Thi Lang bỏ sót vẻ mặt khiếp sợ của ăn mặc hớ hênh kế bên. Nàng ta ngừng phát run, đáy mắt ngập tràn sợ hãi. nô tỳ sao có thể lớn mật như thế? nô tỳ sao có thể dùng trâm vàng, mặc tuyết gấm trân quý?
      “Vâng thưa Thi thiếu gia, nô tỳ tuyệt đối làm ngài thất vọng.” Diệp Khê Thiến cười mập mờ với Thi Lang.
      Thi Lang ha hả bước , bỏ lại sau vẻ mặt tinh quái của Diệp Khê Thiến.
      Diệp Khê Thiến đến trước ôm y phục che trước ngực, lạnh lùng bảo: “Chuyện vừa rồi được với ai, nếu …”
      ngay lập tức run rẩy cam đoan: “Phu… phu… nhân… người… yên tâm… nô tỳ… Linh nhất… định… định …”
      Diệp Khê Thiến hài lòng gật đầu, cười cười, bảo: “Mặc quần áo tử tế vào rồi dẫn tôi Lạc An các.”
      Linh run run mặc lại y phục rồi thưa: “Phu nhân, mời bên này.”
      Vào Lạc An các là buổi trưa, Đông nhi và Thu nhi mang vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa trông mòn cả mắt. Thu nhi nhanh mắt thấy Diệp Khê Thiến trước, vội chạy lên gọi: “Tỷ tỷ, tỷ đâu vậy? Muội lo quá mất!” rồi Thu nhi còn dẩu môi, hờn dỗi liếc Diệp Khê Thiến cái.
      Diệp Khê Thiến thở dài, gõ lên chóp mũi Thu nhi, bảo: “Chị chỉ dạo chút thôi mà. Sao? thể rời xa chị dù chỉ khắc cơ à?” Dứt lời, nàng tinh ranh mở to mắt ngó Thu nhi.
      Thấy vậy, Đông nhi ở bên dở khóc dở cười. Đông nhi bước lên trước, : “Tỷ tỷ, tỷ đàng hoàng chút . Vừa nãy bảo chủ có sai người gọi tỷ đấy.”
      “Gọi cái gì mà gọi? Chả phải hồi sáng mới gặp đó ư?” Diệp Khê Thiến trợn trắng mắt. Đúng là cái tên kia chẳng thể cho nàng phút bình yên nào.
      “Tỷ tỷ, tỷ nên dùng cơm trưa rồi. Dương tổng quản còn bởi vì mời được tỷ sang mà bị bảo chủ quát cho trận.” Thu nhi hả hê kể.
      đâu, chị chẳng muốn ăn.” Diệp Khê Thiến khoát khoát tay.
      “Tỷ tỷ, được! Nghe tin biểu thiếu gia tới, biểu tiểu thư liền quấn lấy bảo chủ đòi tổ chức buổi tiệc trưa nay để chào đón biểu thiếu gia đấy.” Đông nhi hơi chán ghét .
      “Thi Lang?” Diệp Khê Thiến nhướn mày.
      “Vâng, đúng vậy. Nghe biểu thiếu gia là nam tử rất tuấn mỹ, muốn nhìn cái quá.” Thu nhi vỗ tay cách mơ mộng.
      Đẹp trai cái quỷ! Hạ lưu biến thái có! Diệp Khê Thiến thầm mắng trong lòng. Nàng bỗng cười cười bảo: “Sai người báo với Quân là chị tới.”
      “Ơ?” Đông nhi kinh ngạc há hốc mồm, chần chờ: “Tỷ định ạ? Thế ổn lắm đâu…”
      “Cứ thân thể chị khoẻ, .” Diệp Khê Thiến gật đầu chốt hạ. Nếu lộ mất chứ còn à? Trò hay đêm nay tiến hành thế nào được nữa?
      “Dạ vâng ạ.” Đông nhi đành phải thuận theo chủ.
      “Đúng rồi, tại hai em rảnh ?” Diệp Khê Thiến mở to đôi mắt lấp lánh, hăng hái bừng bừng hỏi.
      Cả Đông nhi lẫn Thu nhi đều lắc đầu làm Diệp Khê Thiến cười càng vui vẻ hơn, bảo: “Các em ghé tai qua đây.”
      Lát sau, Đông nhi cau mày hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại cần mấy thứ đấy chứ?”
      “Ha ha ha, có việc.” Diệp Khê Thiến cười ha hả, thần bí lắc lắc ngón tay.
      “Tỷ tỷ à…” Đông nhi chần chờ.
      “Trời ạ, chị bảo lấy cứ lấy , chị muốn dạy dỗ tên kia.” Diệp Khê Thiến .
      Tên kia? Chẳng lẽ là bảo chủ? tội nghiệp ngài… Đông nhi thay bảo chủ thở dài hơi. Nếu đúng là chỉ dùng để đùa với bảo chủ thôi chắc thành vấn đề gì đâu. Thế là Đông nhi đành gật đầu: “Được rồi, tỷ tỷ.”
      “Nhớ phải xong trước bữa tối cho chị đấy nhé.”
      “Vâng.”
      Tại Mai Thanh các.
      “Đáng chết!” thanh lanh lảnh vang lên, trong đó thể rằng chủ nhân của giọng ấy hề cam tâm. “Nữ nhân kia chẳng thèm nể mặt ta! Cả ca ca ta cũng ! ràng chả có ai để ta vào trong mắt!”
      Minh Nguyệt tiến lên cẩn thận kiểm tra xem tay chủ có bị thương , đau lòng : “Tiểu thư cẩn thận đừng khiến mình bị thương. phải nữ nhân kia thân thể khoẻ ư?”
      “Thân thể khoẻ cái gì? muốn tới có! Nài nỉ mãi biểu ca mới đồng ý, vậy mà chỉ vì câu của ả mất dạng.” Thi Tiêu An lại đập tay xuống bàn, tức giận rống.
      “Tiểu thư…”
      “Biểu ca là của ta! Biểu ca nhất định là của ta! Nữ nhân kia lâu nữa chẳng còn là bảo chủ phu nhân nữa đâu!” Đôi mắt Thi Tiêu An đầy ắp tự tin và mê muội. Biểu ca chắc chắn là của nàng ta!
      Minh Nguyệt nhìn Thi Tiêu An, trong mắt ngập tràn lo lắng. Tiểu thư quá cố chấp, cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.

      “Nương tử, nàng khoẻ ở đâu? Có cần gọi đại phu đến xem chút ?” Giọng nóng nảy lẫn liên miên vang lên tại Lạc An các, pha lẫn trong đấy cả chút sợ hãi, lo lắng.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Nương tử, đừng làm ta sợ!


      Ôm chặt lấy Diệp Khê Thiến ăn bánh hạt sen vào ngực, tay An Nguyệt Quân kiểm tra toàn thân nàng từ xuống dưới, sốt sắng: “Nương tử, nàng khoẻ ở đâu? Sao nàng cho ta hay? Có phải đau lắm ?” Giọng run rẩy lo lắng thấy .
      “Khụ khụ khụ… muốn em nghẹn chết đấy à?” Diệp Khê Thiến ho sằng sặc hồi, vất vả lắm mới thông cổ họng được liền quay sang tức giận mắng.
      An Nguyệt Quân vỗ vỗ lưng nàng, giọng ngập tràn trách cứ: “Nương tử, đến ăn bánh mà nàng cũng chẳng cẩn thận.”
      Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân cái, gằn: “ phải tại nên em mới nghẹn à?”
      Đầu ngón tay An Nguyệt Quân khẽ lau vụn bánh bên khoé môi Diệp Khê Thiến, dịu dàng và nghiêm túc hỏi: “Nương tử, nàng có bị sao chứ?”
      sao, sao hết.” Diệp Khê Thiến lắc đầu.
      An Nguyệt Quân ôm cổ nàng chặt, toàn thân tun rẩy, thào: “Vậy vì sao nương tử lại bảo thân thể khoẻ? Nàng biết phu quân lo lắm ư? Lần trước nương tử bị rắn độc cắn khiến ta đau đến tê tái tâm can rồi. Ta muốn nếm trải loại đau đớn đó nữa đâu. Nương tử, nàng có hiểu cho ta ?”
      Diệp Khê Thiến im lặng lên tiếng. Sau nàng mới đặt tay lên lưng An Nguyệt Quân, nhàng đáp: “Thực xin lỗi, em lại làm tổn thương.”
      “Chỉ cần nương tử sao là tốt rồi.” An Nguyệt Quân miễn cưỡng nở nụ cười, đôi môi vốn đỏ tươi nay trắng bệch vẫn mấp máy: “Nương tử, hứa với ta, nàng phải tự bảo vệ mình tốt.”
      Diệp Khê Thiến trịnh trọng gật đầu, vuốt mặt , cam đoan: “Ừ, em hứa.”
      “Mà phải dự tiệc à?” Diệp Khê Thiến tiếp tục hỏi.
      “Nương tử quan trọng nhất.” Vẻ mặt An Nguyệt Quân rầu rầu, đôi mắt ngây thơ chớp chớp, quyến rũ thủ thỉ: “Nương tử, nàng bắt nạt ta, nàng phải đền bù cho ta.” Rồi chu chu cái miệng nhắn ra.
      “Em bắt bạt khi nào?” Diệp Khê Thiến khó hiểu.
      “Nương tử giả bệnh lừa ta làm ta đau lòng.” An Nguyệt Quân nũng nịu , đáy mắt thoáng qua nét mê hoặc lấp lánh say lòng người.
      “Chẳng lẽ mong em bệnh ?” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc , giả vờ tức giận truy xét.
      ! ! Ta sao dám chứ?” An Nguyệt Quân cuống quít lắc lắc đầu, dung nhan tuyệt thế lộ vẻ khẩn trương.
      “Nếu bệnh sao còn đòi em đền bù?” Diệp Khê Thiến mỉm cười tinh quái, đôi mắt híp thành đường. Nụ cười của nàng tươi mát như làn gió trong lành.
      An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, chỉ biết ngây ngốc gật đầu. Nương tử vậy… hình như cũng… sai nhỉ?!
      Diệp Khê Thiến ngắm bộ dạng ngơ ngác đáng này của An Nguyệt Quân sớm nhịn nổi mà phì cười.
      An Nguyệt Quân giờ mới hiểu mình lại vừa bị nàng đùa giỡn. đáng thương nhìn nàng, tròng mắt ngây thơ ngập nước lúng liếng, miệng đỏ tươi mím chặt, lên án: “Nương tử, nàng lại bắt nạt ta nữa!”
      Thu nhi và Đông nhi bên sớm cười đến lệch eo nhưng cũng đành nén cười vào bụng. Chỉ mỗi ở trước mặt phu nhân, bảo chủ mới tháo chiếc mặt nạ lạnh lẽo xuống. Mà may mắn sao, trông bảo chủ như vậy vô cùng dễ thương!

      Màn đêm buông xuống, Diệp Khê Thiến lại lại trước cửa Lạc An các, đáy lòng ngừng lảm nhảm: “Hai nhóc kia vì sao còn chưa về? Chẳng lẽ đường xảy ra chuyện gì?”
      Vừa suy nghĩ tới đó, Thu nhi với Đông nhi đỏ mặt cầm bọc đồ nhanh chóng chạy vào. Diệp Khê Thiến nghênh đón hai người, hỏi: “Vì sao về trễ thế?”
      Thu nhi tức giận kể lể: “Tỷ tỷ, sao tỷ tự mua ? Mua mấy cái thứ này xấu hổ quá mất! Lão bá ở tiệm thuốc đó cứ nhìn chằm chằm bọn muội, cứ như bọn muội làm chuyện gì mờ ám lắm ấy!”
      Diệp Khê Thiến cười cười đẩy Thu nhi vào trong, ấn bé ngồi xuống ghế, nhàng massage, nịnh nọt: “Thu nhi của chúng ta vất vả rồi. Để chị đấm bóp cho em nhé.”
      bên Thu nhi nhàn nhã hưởng thụ làm Đông nhi kế bên hậm hực đặt mông ngồi xuống ghế, oán giận: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ chỉ đấm bóp cho Thu nhi? Muội cũng chịu mất mặt mua mấy thứ kia cho tỷ mà.”
      Diệp Khê Thiến tới phía sau lưng Đông nhi, lấy lòng : “Tiểu thư Đông nhi cũng cực khổ rồi. Để chị đấm bóp cho.”
      Cả phòng ấm áp…
      “Đông nhi điều tra xong hết rồi chứ? Tối nay bảo chủ làm gì? Nếu nhỡ ấy mà phát hỏng bét.” Diệp Khê Thiến lo lắng.
      Tuy đáy lòng Đông nhi cầu xin mọi chuyện hỏng bét luôn cho rồi nhưng miệng vẫn đảm bảo: “Tỷ tỷ yên tâm, Đông nhi hỏi hết rồi, tối nay chắc chắn bảo chủ tới.”
      Thu nhi lo âu ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, làm thế này ổn chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì chúng ta chết chắc!”
      Diệp Khê Thiến cau mày, đáy mắt lướt qua tia sáng, tay vỗ vỗ vai Thu nhi, hứa: “Yên tâm, chị tự biết chừng mực mà.”
      Trông dáng vẻ kiên quyết của Diệp Khê Thiến, Thu nhi lẫn Đông nhi cũng đành gật đầu thuận theo.
      Diệp Khê Thiến phóng mắt ra màn đêm thăm thẳm bên ngoài, ôm bọc đồ vào trước ngực, vẫy vẫy tay chào: “Chị nhé.”
      Cuối cùng, dưới ánh mắt lo lắng của hai tỳ nữ , Diệp Khê Thiến tung tăng rời .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Dạy dỗ Thi Lang


      Bóng trăng đổ xuống chiếu rọi trần gian, khung cảnh lung linh như mộng như ảo.
      Men theo đường mòn trong rừng, Diệp Khê Thiến về phía trước. Đường mò lấp loáng ánh trăng mờ mờ ảo ảo khiến người như lạc vào tiên cảnh.
      Diệp Khê Thiến rẽ bên trái, rẽ bên phải, qua biết bao nhiêu đình nghỉ mát, xuyên suốt vô số hành lang. Nàng thở dài, mấy ngày trước lúc cùng Quân chẳng hề thấy con đường loằng ngoằng tới cỡ này. Có lẽ là do tâm trạng khác nhau. Khi ấy trong mắt, trong tim nàng đều toàn là , còn giờ mình mới nhận ra nó dài biết bao.
      Mãi lâu sau, Diệp Khê Thiến mới tới được ngoài Mai Thanh các. Nàng bỏ bọc đồ xuống, chọn vài thứ bên trong đấy rồi giấu bên hông. Ngó chỗ còn lại trong bọc, nàng lắc đầu. Thôi, dạy cho y bài học là tốt rồi. Giấu bọc đồ vào bụi cỏ xong, Diệp Khê Thiến vào Mai Thanh các. Nhưng chẳng bao lâu sau, có đôi tay lại nhặt bọc đồ lên, mang nó rời .
      Ranh mãnh cười cười tới chỗ Thi Lang, nàng nâng tay toan gõ cửa bên trong tự động mở ra.
      Khuôn mặt đểu cáng của Thi Lang khắc sâu vào mi mắt Diệp Khê Thiến. Y cũng ngờ mình lại chạm mặt nàng ngay ở cửa nên rất ngạc nhiên nở nụ cười, dâm tục : “Tiểu mỹ nhân tới sớm quá, xem ra nàng chờ được nữa hả?” Dứt lời y liền muốn chạm vào eo nàng.
      Diệp Khê Thiến nhanh nhẹn né bàn tay dơ bẩn của y, đôi mắt híp lại. Xem ra tay với tên này là quá dễ dàng cho y rồi! Kẻ khốn nạn phải cho chúng biết tay mới đúng! Lòng nghĩ đằng nhưng miệng nẻo, nàng nịnh bợ cười cười: “Biểu thiếu gia, chẳng phải nô tỳ nghĩ cho ngài ư?”
      Thi Lang gật gù, toe toét cười: “ tệ, tệ, quả là hiểu thời biết thế! Nếu như ngươi hầu hạ ta tốt, sau này có cơ làm bảo chủ phu nhân chừng.” Lời y vô cùng ngông cuồng và tự đại.
      Ánh mắt Diệp Khê Thiến chợt loé, ý lạnh dần dần dâng lên trong lòng. Chỉ bằng thứ như tên này á? Tuy nhiên miệng nàng vẫn ngọt xớt: “Biểu thiếu gia minh thần võ, cơ trí hơn người, đảm bảo tuyệt đối có thể ạ. Về sau nô tỳ phải dựa vào ngài rồi.”
      Thi Lang cười ha hả, bảo: “Đừng nhiều lời nữa, vào .” Xem ra đêm nay sung sướng lắm đây.
      Diệp Khê Thiến vào phòng, tới bên cạnh bàn, vừa cười vừa : “Biểu thiếu gia lần này tới Nguyệt gia bảo làm gì?”
      “Đương nhiên là tới để trộm… à … thăm muội muội ta.” Thi Lang được nửa chợt cảm thấy ổn nên lập tức sửa lời, mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Khê Thiến.
      Tâm Diệp Khê Thiến run lên nhưng vẫn cố tự trấn định bản thân, đáp: “Vậy biểu thiếu gia muốn gặp nô tỳ làm gì?” Giọng nàng mềm mại và quyến rũ vô vàn.
      Sắc mặt Thi Lang bỗng chốc lạnh xuống, hỏi: “Ngươi là ai?”
      “Ý biểu thiếu gia là gì? Chẳng phải chính ngài cho gọi nô tỳ hay sao? Tự dưng lại hỏi nô tỳ là ai…”
      Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh…
      Đột nhiên, Thi Lang tự giễu cười tiếng. Chắc tại y suy nghĩ quá nhiều. Y bảo: “ có gì, tiểu mỹ nhân có muốn…”
      Diệp Khê Thiến cầm ly trà đặt bàn lên, rót đầy nó, ngón tay duyên dáng nâng chén, hồn nhiên nở nụ cười mà uốn éo đến trước mặt Thi Lang. Nước trong chén theo động tác của nàng lay động làm chất bột hoà tan.
      “Biểu thiếu gia vừa mới hung dữ với nô tỳ, có phải giờ ngài nên đền bù cho nô tỳ chút hay ?” Diệp Khê Thiến lã chã chực khóc, dáng vẻ cực kỳ đau lòng.
      “Ừ, ừ, ừ, được, được, được, chỉ cần tiểu mỹ nhân vui vẻ là được rồi.” Thi Lang bị bộ dạng điềm đạm đáng của Diệp Khê Thiến mê đảo nên ngay lập tức liền gật đầu đồng ý.
      Đáy mắt Diệp Khê Thiến thoáng qua tia ranh mãnh. Nàng dâng trà tới trước mặt Thi Lang, y nhận lấy, uống hơi cạn sạch.
      “Trà tiểu mỹ nhân rót quả nhiên ngon hơn trà thường rất nhiều.” Thi Lang háo sắc khen.
      “Đa tạ biểu thiếu gia khen ngợi.”
      Dứt lời, Diệp Khê Thiến đứng im tại chỗ, nhàng nở nụ cười. Sắp phát tác rồi đây…
      “Tiểu mỹ nhân sao vậy?” Thi Lang thấy Diệp Khê Thiến đột nhiên lùi lại bước dài liền kinh ngạc.
      Ngay lúc ấy chợt mắt y mờ mờ, ý thức mông lung, giây kế tiếp lọt vào bóng tối.
      Diệp Khê Thiến bước tới cạnh Thi Lang, hung hăng đá cho y vài cái. Tên ngựa đực đáng chết này, giờ nhân lúc đá y cho có mà ngu! Nghĩ thế, nàng càng đá dữ hơn. Đá xong, nàng cúi người, lấy thứ giấu bên hông ra, hành động.
      Thi Lang lờ mờ tỉnh lại, tay chân muốn động đậy bỗng phát mình bị treo ở cây, toàn thân gần như trần truồng. Y liều mạng giãy giụa nhưng có tác dụng gì, đành định kêu cứu.
      Bất ngờ, giọng lạnh nhạt truyền đến: “Tôi khuyên đừng nên lộn xộn nữa. Dược tính sắp phát tác rồi.”
      Thi Lang cúi đầu xuống, mắt híp lại, tức giận đùng đùng gào: “Mau cởi trói cho ta!”
      , từ chối.” Diệp Khê Thiến lạnh nhạt cự tuyệt.
      “Ngươi là ai?” Trong lòng Thi Lang thầm tính toán. Để y biết được con ả này là ai, y làm thịt ả!
      “Ha ha ha, hung cái gì mà hung? tại là thịt cá, còn tôi mới là dao thớt.” Diệp Khê Thiến cười cười nhắc.
      Thi Lang muốn gì nữa nhưng phát cơ thể dâng trào luồng nhiệt từ tứ chi làn tới toàn thân, sau đó tụ tập về chỗ. Chỗ rất nhạy cảm nhưng vô cùng yếu ớt của nam nhân ấy trướng đau đến phát điên.
      Y hoảng sợ ngó Diệp Khê Thiến, vừa đau vừa bực hỏi: “Tiện nữ nhân, ngươi làm gì ta?!”
      “Chả có gì, chỉ là chút Hợp Hoan Tán làm nóng lên tẹo thôi. Ha ha ha, chắc giờ khó chịu lắm nhỉ?” Diệp Khê Thiến bâng quơ những lời này.
      *Hợp Hoan Tán: 1 loại xuân dược
      “Ngươi chờ đó cho ta…” Lời còn chưa hết cơ thể nóng đến cực hạn, Thi Lang tài nào chịu tiếp nổi loại đau đớn dằn vặt này nữa nên liền hôn mê bất tỉnh.
      “Tên vô dụng…” Diệp Khê Thiến khinh thường liếc y, sau đó rời luôn, mặc y tự sinh tự diệt. Nhưng chắc bao lâu nữa có người tới cứu y thôi.
      Ở góc tối, nam tử với dung nhan tuyệt mỹ chứng kiến toàn bộ màn này. Bờ môi khẽ nâng lên. phải vì nghi ngờ nên đến mà là vì lo nàng gặp nguy hiểm.
      Cùng lúc đó, trong gian phòng cuối cùng ở Mai Thanh các.
      Thi Tiêu An vừa cười vừa uống trà, tán thưởng nhìn Minh Nguyệt. “Lần này ngươi chộp được tin rất hay! Ha ha ha, để xem nữ nhân kia rồi làm gì. Quyến rũ nam nhân khác là trọng tội!”
      Ngược lại với chủ, đáy lòng Minh Nguyệt hơi lo lắng. Nàng cố ý muốn hại phu nhân! Vừa nãy thấy phu nhân giấu bọc đồ trong bụi cỏ, nàng tình cờ nhặt lên, phát bên trong là xuân dược dược tính cực mạnh và số đồ dùng trong kỹ viện bèn nghi ngờ bám theo phu nhân. Sau nàng lại thấy phu nhân vào phòng của biểu thiếu gia nên liền hớt hải lập tức quay về báo với tiểu thư. Tiểu thư tức sai nàng đặt mấy thứ đồ này lên bàn của bảo chủ. Vốn nàng cũng chẳng đồng ý nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của tiểu thư, nàng bèn hạ quyết tâm, thừa dịp có bảo chủ ở trong thư phòng mà đặt mọi thứ lên bàn bảo chủ. Nàng ích kỷ vì tiểu thư, nàng vì tiểu thư mà làm tổn thương người khác. Chỉ mong phu nhân sao…

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Nương tử, ta ghen!


      Tại Lạc An các.
      Có lẽ khoái trá vì mới trừng trị được kẻ xấu, Diệp Khê Thiến rất vui vẻ, vừa ngân nga vài giai điệu vừa uống trà.
      “Nương tử, nàng cười gì thế?” Giọng trong vắt, mềm mại cất lên kèm theo chút vị chua.
      “À, có gì.” Diệp Khê Thiến giật mình, bối rối phủ nhận.
      Môi An Nguyệt Quân nở nụ cười đáng , tuy nhiên giây tiếp theo, lại buồn buồn bảo: “Nương tử, ta ghen, ta ghen lắm!”
      “Gì?” Chẳng đầu chẳng cuối, Diệp Khê Thiến chả hiểu ra làm sao.
      “Nương tử, chạm vào nàng rồi ư?” điệu của An Nguyệt Quân tuy dịu dàng nhưng vẫn rất bực bội, trầm.
      tin em ư?” Diệp Khê Thiến lạnh mặt, trái tim nhức nhối. Điều quan trọng nhất trong tình là tin tưởng. Nếu cả điều cơ bản đó cũng hai người làm sao duy trì nổi?
      Lần đầu tiên An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến lạnh lùng với mình, mặt mày lập tức hốt hoảng, lúng túng, cánh môi đỏ tươi trở nên trắng bệch, cặp mắt nai lóng lánh ánh lệ. ôm cổ nàng, giải thích: “Nương tử đừng giận! Ta hề nghi ngờ nàng, ta chỉ ghen! Ghen muốn phát điên lên được! Nàng là của ta, ai cho tên khốn ấy chạm vào? đầu ngón tay cũng cho! Nương tử, nàng là của ta, của ta, của ta… Nàng là của ta, đúng ?” Đoạn, nắm chặt tay nàng, ấp nó vào lòng mình, miệng vẫn vô thức lẩm bẩm: “Nương tử, cơ thể nàng chỉ được mang mỗi hơi thở của ta thôi.”
      Diệp Khê Thiến bị bộ dạng này của An Nguyệt Quân làm cho kinh ngạc lẫn mê say. Tay bị nắm dù đau nhưng tay kia của nàng vẫn nâng lên, vuốt ve gương mặt , thầm: “Quân, em hỏi , có tin em ?”
      “Tin! Tin chứ! Như là tin chính bản thân ta vậy… À , còn hơn tin cả bản thân ta nữa!” An Nguyệt Quân đáp. Đôi đồng tử như nai con sáng lấp lánh, đáng cực kỳ.
      “Vậy tốt. Quân, nghe em, em chưa hề bị ta đụng vào, đầu ngón tay cũng .” Diệp Khê Thiến từng câu từng chữ.
      An Nguyệt Quân từ từ ngẩng đầu lên, sững sờ. Dần dần, đôi môi đỏ tươi nhoẻn cười, vừa ngây ngô vừa ngọt ngào như mật, trịnh trọng và thâm tình lặp lại: “Nương tử, ta tin nàng!”
      Bốp!
      Bất ngờ bị ăn đấm, An Nguyệt Quân uất ức xoa xoa gò má đỏ ửng, hai mắt đẫm lệ, mím môi hỏi: “Nương tử, vì sao đánh ta?”
      “Vì làm tay em đau!”
      “Nương tử đánh ta mạnh cỡ đó, đau mới lạ…” An Nguyệt Quân lầm bầm.
      nắm tay em đau quá!” Diệp Khê Thiến vung tay định đánh An Nguyệt Quân cú nữa nhưng bất đắc dĩ lại thôi.
      “…”
      Buổi trưa hai ngày sau, Diệp Khê Thiến tập viết xong ra ngoài tản bộ.
      Lúc dạo ven hồ Tử Minh, nàng chạm mặt vị khách thể ngờ. Áo gấm màu xanh, tóc búi cao đính ngọc quan, gương mặt tuấn mỹ, mày kiếm đậm và đen như mực, mắt sáng tựa sao, toàn thân toả ra khí thế cao quý, tôn nghiêm mang theo chút xa cách. Bấy giờ, y cùng Tư Đồ Khiêm thảo luận về cái gì đó.
      “Tử Hạo Thiên, sao lại ở đây?” Diệp Khê Thiến kinh ngạc thốt. Nhớ lại vụ chạm mặt đầu tiên đầy khó chịu giữa hai người, nàng chẳng vui vẻ gì.
      Tử Hạo Thiên xoay đầu nở nụ cười, gấp chiếc quạt giấy bạch ngọc lại, chắp tay chào hỏi: “Thiến Thiến nương, lại gặp mặt rồi.”
      “Rốt cuộc có mục đích gì?” Diệp Khê Thiến nheo nheo hai mắt, cảnh giác đánh giá kẻ đối diện từ xuống dưới.
      “Ha ha ha, còn có thể vì mục đích gì đây? Từ sau lần đầu gặp gỡ với Thiến Thiến, ta ngày nhớ đêm mong, đến hôm nay chẳng thể chịu nổi nữa nên mới tới.” Tử Hạo Thiên cười cười đáp, lời nửa phần trêu chọc, nửa phần nghiêm túc.
      …” Diệp Khê Thiến nghiến răng, tay nắm chặt thành đấm, hận thể đấm vỡ mũi tên đáng ghét kia.
      “Thiến Thiến, đêm qua quả thực rất phấn khích. Ta càng ngày càng thấy hứng thú với nàng rồi đấy.” Lúc lướt qua Diệp Khê Thiến, Tử Hạo Thiên có vào tai nàng câu .
      Diệp Khê Thiến mở tròn mắt. Đêm qua? phải… Chẳng trách nàng cứ có cảm giác bị ai theo dõi, hoá ra là y. Nhưng tên này có ý gì chứ?

      Phòng ốc tráng lệ được bố trí cách quái gở và đáng sợ khiến người ta sợ sệt.
      “Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.” nam tử quỳ dưới đất cất tiếng.
      .” Chính giữa, nam tử trung niên đeo mặt nạ che giấu khuôn mặt thực của mình. Đôi mắt y chẳng hề có lấy tí độ ấm, chứng minh y hẳn phải là kẻ lòng lang dạ sói!
      “Giáo chủ, thuộc hạ điều tra ra An Nguyệt Quân rất quan tâm tới vị thê tử. Bắt được ả, ta có cơ hội trừ khử .” Nam tử cung kính quỳ dưới đất nhưng mặt vẫn giấu hết vẻ đắc ý. Cung cấp thông tin lớn thế, lần này giáo chủ hẳn có thể cho y lên làm tổng đường chủ rồi chứ?
      Tuy nhiên, tất cả chỉ là ảo tưởng…
      thấy giáo chủ ra tay cách nào nhưng má tên thuộc hạ in hằn năm dấu ngón tay. Khoé miệng rỉ máu, tên thuộc hạ nghe từng lời đầu truyền xuống: “Điều này ta sớm biết! Ngươi tới Nguyệt gia bảo lâu như vậy mà chỉ thu thập được tin tức cũ rích đó à?!” Giọng y ngập tràn sát ý.
      “Giáo chủ tha mạng! Xin giáo chủ tha mạng! Thuộc hạ bảm đảm trong vòng nửa tháng dẫn ả nương tử đó đến trước mặt ngài!” Nam tử kinh sợ, vừa dập đầu vừa hô vội hô vàng, cứ như sợ chậm là mạng mình tong.
      “Được!” Giáo chủ gật đầu, nhắc: “An Nguyệt Quân vô cùng lợi hại, ngươi phải hành cho kín đáo. Lần này còn thành công, ngươi mang đầu mình về gặp ta !” Y muốn thất bại lần thứ hai!
      “Thuộc hạ đa biết! Thuộc hạ biết!” Nam tử tới tấp dập đầu, sau đó dè dặt hỏi: “Giáo chủ… người tha cho thuộc hạ rồi ạ?”
      “Ngươi còn dám mở miệng nữa à? Nếu phải ngươi còn chỗ dùng lại có thể quang minh chính đại ra vào Nguyệt gia bảo ngươi nghĩ ta cần ngươi làm gì?” Nam tử trung niên hừ lạnh. Trông thấy nửa bên mặt của tên thuộc hạ bỗng chốc chuyển thâm đen, y trầm cười: “Ngươi cảm thấy mặt mình có gì thay đổi ư?”
      Nam tử giật thót lấy tay sờ mặt, tay y dính đầy máu đen. Y kinh hoàng, cà lăm: “Giáo… giáo chủ… người… người làm… cái… gì?”
      Nam tử trung niên giơ nửa viên thuốc giữa trung, lạnh giọng: “Đây là nửa viên thuốc giải độc, nó giúp độc mặt ngươi biến mất nhưng ở tay và chân chưa. Nếu mọi việc thành công, ta đưa ngươi nửa viên còn lại. Nếu , ngươi cứ chờ chết !”
      Tên nam tử vội vã chộp lấy nửa viên thuốc giải bỏ vào miệng, càng ngừng đảm bảo: “Thuộc hạ hiểu! Thuộc hạ nhất định phụ kỳ vọng của giáo chủ!”
      “Cút!”
      Câu lệnh lạnh lùng vừa cất lên, nam tử quỳ dưới đất nhanh chóng bỏ chạy như bị ma đuổi sau lưng.
      Còn lại mình, nam tử trung niên u ngồi giữa đại sảnh nguy nga, đáy mắt tràn ngập nỗi tàn ác lẫn cam lòng. An Nguyệt Quân, chờ , y tuyệt đối thất bại lần thứ hai!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Tử Hạo trêu chọc


      Sáng sớm, khí mát mẻ, mùi cỏ xanh rờn hoà cùng hương hoa thơm ngát khiến tinh thần con người ta thoải mái, dễ chịu.
      Thi Tiêu An cả đêm chợp mắt chỉ vì câu của Minh Nguyệt: “Tiểu thư, tình cảm giữa bảo chủ và phu nhân rất keo sơn!”. Nỗi ghen tị trào dâng như hồng thuỷ, mỗi giây mỗi phút càng thêm ồ ạt, dường chẳng còn cách nào ngăn nổi.
      Ăn xong bữa sáng, Thi Tiêu An tản bộ xung quanh, hy vọng biết đâu gặp được biểu ca.
      Rời khỏi Mai Thanh các, nàng ta định đến đình Thu Tuyết ngồi, vì An Nguyệt Quân muốn tới thư phòng chắc chắn phải ngang qua đình Thu Tuyết.
      Vừa hay lúc đó băng qua Nguyệt Tinh các, Thi Tiêu An cười nhạt. Nàng ta chưa từng chuyện với Nguyệt Ảnh và Tinh Ảnh, nhưng nghe bảo hai người họ rất được An Nguyệt Quân trọng dụng. Có lẽ nên thử tạo dựng chút tình cảm với họ.
      Thi Tiêu An định bước vào nghe bên trong có tiếng chuyện.
      “Nguyệt Ảnh, ngươi thể lún sâu mãi thế này được!” Đây là giọng của Tinh Ảnh: trầm thấp, khàn khàn, lạnh nhạt, xen lẫn chút giận dữ.
      “Ta biết, Tinh Ảnh, ta biết… Nhưng ta tài nào khống chế nổi… Mỗi lần nhìn ngài, ta lại tài nào khống chế nổi…” Bình thường, giọng của Nguyệt Ảnh cũng lành lạnh tựa như Tinh Ảnh. Nhưng lúc này, nó nhuốm đẫm nỗi tuyệt vọng cùng bi thương.
      “Nguyệt Ảnh, từ bỏ . Ngươi với bảo chủ chẳng đời nào có kết quả đâu.”
      “Ta biết mà, ta hơn ai hết… Nhưng tình cảm nhiều năm đâu phải muốn bỏ là bỏ được. Ta thể, Tinh Ảnh, ta thể…” Từng câu từng chữ của Nguyệt Ảnh đều vô cùng khổ sở.
      Thi Tiêu An nhếch môi cười mỉa. Cái gì? Con ả đó vừa cái gì? Nó biểu ca? Ha ha ha…
      “Nguyệt Ảnh…”
      “Tinh Ảnh, mọi chuyện ta đều hiểu hết, nhưng ta cam tâm! Vì sao nữ nhân mới biết vỏn vẹn mấy tháng có thể chiếm trọn trái tim bảo chủ, còn ta, người kề cận bên ngài hơn mười năm, lại mãi mãi phải tìm bóng lưng ngài? Thậm chí đến cái bóng lưng bảo chủ cũng lười chừa cho ta! Tinh Ảnh, ta thực cam tâm! Là vì ta tốt ư?”
      khổ sở trong giọng của Nguyệt Ảnh trái lại làm Thi Tiêu An cười càng tươi, đến cả đôi mắt cũng chứa đựng ý cười. Sắp tới hẳn rất náo nhiệt! Có bạn đồng bệnh tương lân làm sao lại vui?
      Đến đây, Thi Tiêu An chẳng còn hứng nghe tiếp nữa. Những chuyện cần nghe đều nghe, còn ở lại làm gì? Nàng ta khe khẽ xoay mình, rón rén rời , ai dè chân giẫm phải cành cây khô khiến nó gãy và vang lên loạt thanh răng rắc khô khốc.
      “Ai?! Ai ở bên ngoài?!” Tinh Ảnh quát, sát ý nặng nề.
      Thi Tiêu An hiểu mình chuồn nổi bèn bước vào. Nguyệt Ảnh, Tinh Ảnh thấy người bên ngoài là Thi Tiêu An tâm can chấn động, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, hành lễ: “Kính chào biểu tiểu thư.”
      “Xin chào.” Thi Tiêu An dịu dàng đáp, nụ cười ấm áp tựa gió xuân. Nàng ta tha thiết giải thích: “Ta tới lâu nhưng chẳng dám vào chào hỏi. Mong hai vị giúp ta vài lời tốt đẹp với biểu ca, về sau có cái gì tốt chắc chắn thiếu phần hai vị.”
      Giọng Thi Tiêu An hốt hoảng cũng chột dạ, đôi mắt long lanh trước sau toàn ý khẩn thiết. Nguyệt Ảnh, Tinh Ảnh chăm chăm nhìn nàng ta, hồi lâu mới trả lời: “Đa tạ biểu tiểu thư quan tâm tới bọn thuộc hạ như thế, dám nhận.”
      “Ha ha ha, ai cũng có nhu cầu mà. Thôi, sớm nữa, ta phải đây.” Thi Tiêu An hơi ngẩng mặt nhìn trời, thốt lên. Lúc sắp sửa rời , nàng ta liếc mắt ngó Nguyệt Ảnh cách giễu cợt như doạ dẫm. Nguyệt Ảnh sửng sốt, nhưng lập tức liền hiểu được ngụ ý bên trong.
      Đợi Thi Tiêu An xa, Nguyệt Ảnh hỏi: “Nàng ta nghe hết rồi, làm sao bây giờ?”
      “Giết nàng ta.” Tinh Ảnh đưa ra ý kiến chẳng chút tình người.
      “Ngươi biết , điều đó là thể.” Nguyệt Ảnh lắc đầu tuyệt vọng.

      Diệp Khê Thiến ngủ đến trưa mới dậy. Sau khi được Thu nhi và Đông nhi hầu rửa mặt xong, nàng mới uể oải bước ra ngoài. Mở cửa, Tử Hạo nhàn nhã phe phẩy quạt giấy đứng lừng lững ở đó.
      Phản ứng đầu tiên của Diệp Khê Thiến là sửng sốt, phản ứng thứ hai là lập tức đóng cửa. Tử Hạo nhanh tay chèn quạt giấy bạch ngọc vào giữa, ngăn cản nàng.
      Gương mặt tuấn tú của Tử Hạo vênh vênh, cười cười, đáy mắt hơi hơi rét lạnh: “Sao nào? Thiến Thiến hoan nghênh ta ư?” ai dám từ chối y, Diệp Khê Thiến cũng chẳng ngoại lệ!
      “Phải.” Diệp Khê Thiến gật đầu thẳng thừng. Trước cái nhìn sửng sốt của Tử Hạo, nàng tiếp: “Rất ghét! Ghét ngươi tự xem mình là đúng! Ghét ngươi tự xem mình là trung tâm! Ghét nhiều lắm lắm nhưng ta thêm nữa, tránh khiến ngươi thấy tổn thương.”
      Đáy mắt Tử Hạo u ám. Y tin Diệp Khê Thiến gục trước y! Chẳng phải với nam nhân càng khó khăn là càng kích thích ư? Phải, y giải quyết được nàng! Nghĩ thế, Tử Hạo nở nụ cười tuấn lãng khiến cho cả Thu nhi lẫn Đông nhi hai bên đều phải đỏ mặt, hỏi: “Thiến Thiến mời ta vào trong ngồi à?”
      Diệp Khê Thiến nhíu mày. Xem ra tên này coi lời nàng vừa như nước đổ lá khoai rồi. Thế là nàng bèn chêm: “Ghét nụ cười đểu cáng của , vô cùng ghét!”
      Tử Hạo sốc tập hai, tuy nhiên y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười cười nài nỉ: “Thiến Thiến, nể tình ta từ sáng sớm đứng đây chờ, dạo cùng ta lát thôi.”
      “Tại sao tôi phải dạo với ?” Diệp Khê Thiến phản bác rồi tiếp: “Còn nữa, tại sao lại ở đây?”
      “Đường đường là Nguyệt gia bảo mà đến kẻ vô gia cư như ta cũng chứa chấp nổi sao?” Tử Hạo rút quạt giấy bạch ngọc về, nhàng phe phẩy, chân thay quạt chèn giữ cửa. Mỗi động tác của y đều tràn đầy cao quý, tự tin.
      …” Diệp Khê Thiến hung tợn trừng y.
      “Nàng là nữ nhân đầu tiên đối xử với ta thế này. Ta nghĩ, có lẽ ta thấy hứng thú với nàng rồi đấy, ha ha ha…” Tử Hạo cười rộ, dường như tâm tình rất khoái trá.
      “Bốp!” Diệp Khê Thiến hung hăng đá bay chân Tử Hạo ra. Nàng vòng qua người y, bỏ thẳng. “Tôi vội, có thời gian giỡn cùng !”
      Tử Hạo chậc chậc, lắc đầu. Y mà, sao nàng tin chứ? Nhưng ngờ nàng khoẻ thế, như trâu như hổ vậy. Lần đầu tiên y biết, nữ tử mạnh mẽ tới cỡ đó.
      Ngay sau đó, y đuổi theo.
      người chạy nhanh, người đuổi đằng sau. Mắt Tử Hạo chợt loé, giây kế tiếp thân hình y chắn phía trước Diệp Khê Thiến. Diệp Khê Thiến đà tốc độ, phanh kịp, thế là theo quán tính tông thẳng vào lồng ngực Tử Hạo.
      “Thiến Thiến, dù nàng thích ta tới mấy cũng cần vội vàng chui vào lòng ta vậy đâu.” Tử Hạo đùa cợt cúi nhìn người trước ngực mình. Bởi chạy quá sức nên hai má nàng ửng hồng đáng . Đáy mắt y dịu dàng như nước. thực, vẻ này của nàng hấp dẫn chẳng kém những mỹ nữ tuyệt trần trong hậu cung y đâu.
      , cút!” Thêm từ Diệp Khê Thiến cũng chả muốn , bèn lời ít ý nhiều mà gằn. Trước khi bỏ , nàng còn cảnh cáo thêm: “Cấm theo tôi nữa!”
      Diệp Khê Thiến xa nên Tử Hạo đuổi kịp. Y liếc mắt sang bên cạnh, bảo: “Ra , có chuyện gì?”
      “Bệ hạ, Vương gia liên tục thúc giục bệ hạ hồi cung.” nam tử mặc đồ người hầu tiến tới trước Tử Hạo, toan hành lễ nhưng bị y ngăn, chỉ đành khẽ khom lưng.
      với nó cứ lo xử lý ổn thoả mọi việc . Nếu xảy ra chuyện gì, sau này lôi Tiêu Dao vương ra hỏi tội.” Khoé môi Tử Hạo lạnh lùng nhếch tạo thành đường cong đẹp mắt.
      “Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.”
      “Còn nữa, điều tra nữ nhân tên Diệp Khê Thiến kia cho ta.”
      “Bệ hạ, phải người…” điều tra vụ Tà Y giáo ư? Nhưng phát ánh mắt nguy hiểm của Tử Hạo, tên thuộc hạ thông minh nuốt nốt câu còn lại trở vào.
      giờ ta tìm được việc quan trọng hơn để làm rồi. Về Tà Y giáo, chuyển phong thư này cho Tử Ngạo là được. Nó đọc hiểu.” Tử Hạo lấy phong thư từ trong ngực áo đưa cho tên thuộc hạ.
      Bàn giao mọi việc xong xuôi, y liền xoay người bước . “Việc quan trọng hơn” mà y … dĩ nhiên là bồi dưỡng tình cảm với Thiến Thiến rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :