1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Ân nhân cứu mạng?


      Người nọ mặt mày trắng trẻo, tóc mai gọn gàng, hàng mi như vẽ, tóc búi kim quan, đôi đồng tử xinh đẹp ngập tràn sóng xuân làm lòng người nhộn nhạo mê say, song lông mày sắc bén toả ra khí phách mãnh liệt. Y thân trường bào gấm màu tím tăng nét tuấn dật phóng khoáng, tay thon dài cầm chiếc quạt giấy bạch ngọc tô vẻ cao quý, tóm lại là từ đầu tới chân đều tràn ngập khí chất vương giả.
      “Tiểu tử thối, đừng chõ mõm vào!” tên trong đám hét lên, tuy nhiên đáy mắt tên đó lại thoáng tia sợ hãi, vẻ mặt dù hung ác nhưng trông có vẻ giống thùng rỗng kêu to hơn.
      Mà bộ dáng Tư Đồ Khiêm nhìn người mới đến thấp thoáng có thể trông thấy cung kính.
      Diệp Khê Thiến lời, tròng mắt sắc bén nhìn chăm chăm năm tên đầu trâu mặt ngựa, đáy mắt chúng ngập tràn hoang mang và… kính sợ? Vì sao kính sợ? Vì sao chúng lại kính sợ người lạ kia? Có phải do nàng nhìn nhầm ? Hay…
      “Bộp!” Quạt giấy gấp lại, giọng tràn đầy khí phách lần nữa vang lên: “Buông nàng ra!”
      Lời đơn giản từ trong miệng y làm năm tên ác đồ cà lăm: “Tại… tại… tại sao… chứ?”
      “Đừng để ta phải lần thứ hai!” Giọng càng thêm trầm thấp uy nghiêm lẫn với sát khí.
      “Được, được, được, tiểu tử, xem như ngươi may mắn.” tên trong đám run rẩy nhìn y, đôi mắt phủ ngập sợ hãi, sau đó tên đó hô lên với những tên còn lại: “Chúng ta rút lui!”
      Dứt lời, cả đám năm tên nhanh chóng ôm nỗi hoảng sợ mà bỏ trốn.
      Bởi tên bắt Ngô Vũ Thi đột nhiên buông nàng ra, mà chân nàng lại mềm nhũn, nên cả người ngã nhào xuống đất. Tư Đồ Khiêm vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, ân cần lo lắng: “Thi nhi, muội có sao ?”
      “Muội sao, Khiêm ca ca.” Ngô Vũ Thi lắc đầu, sau khi trưởng thành lần đầu tiên được gần người trong mộng thế này nên bàn tay nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi.
      “Chúng ta thôi.” Diệp Khê Thiến đột nhiên mở miệng .
      “Thiến Thiến, nàng định cảm tạ người ta ư? Dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng chúng ta.” Ngô Vũ Thi quan sát nam tử tiến đến gần bọn họ, chần chừ đưa ra ý kiến.
      “Ha ha ha… May là mọi người còn để ý tới ta.” Nam tử mới đến vung tay áo tạo thành vòng cung đẹp mắt giữa trung, khoé môi tao nhã mỉm cười, mắt như có như liếc về phía Tư Đồ Khiêm, đồng tử thấp thoáng tia sáng khó hiểu.
      Ánh mắt y kịp thời ngăn cản Tư Đồ Khiêm toan muốn mở miệng gì đó.
      “Tại hạ tên Tử Hạo, còn nương là…?” Tử Hạo tới trước mặt Diệp Khê Thiến sang sảng cười tiếng, tiếng cười của y làm mặt trời giữa ban ngày cũng phải phai mờ.
      cần biết.” Diệp Khê Thiến lạnh lùng đáp.
      Lời này vừa dứt, Tư Đồ Khiêm vốn trầm ổn bỗng trở nên khẩn trương, vội hô: “Thiến Thiến, sao nàng lại ăn với ân nhân như vậy?”
      “Sao lại ? gì là quyền của tôi.” Diệp Khê Thiến cười tiếng, nụ cười hàm chứa ý lạnh.
      Bấy giờ, Ngô Vũ Thi đành rời Tư Đồ Khiêm đến bên cạnh Diệp Khê Thiến, khuyên: “Thiến Thiến, sông có cội có nguồn, cây có gốc có rễ, huống chi đây là ân nhân cứu mạng chúng ta?”
      Diệp Khê Thiến nhìn thẳng Tử Hạo, lạnh lùng cười tiếp, khoé miệng nhoẻn cười thành độ cong hoàn mỹ, ý lạnh vẫn chưa lui, bảo: “Thi nhi xác định đây là ân nhân cứu mạng ư?”
      “Thiến Thiến, gì vậy? Nếu phải Hoàng… khụ khụ… Tử huynh xuất kịp thời chúng ta sớm bị mấy tên ác đồ kia bắt . Mà nàng chắc chắn cũng…” Tư Đồ Khiêm ngó Tử Hạo Thiên, thấy y có nổi giận mới yên lòng.
      Diệp Khê Thiến nghe lời Tư Đồ Khiêm , giọng thanh thanh lạnh lẽo lại nhạo báng: “Ha ha ha… Ân nhân cứu mạng, phải nhỉ? có dám đảm bảo đây phải là màn kịch buồn cười dựng nên?”
      “Vì sao nương lại vậy?” Đáy lòng Tử Hạo Thiên dâng lên tán thưởng. ngờ này trông có vẻ thuỳ mị nhưng năng lực quan sát lại thâm thuý tới thế! Nhưng bị phát sao? Y quan tâm! Y chẳng thèm khẩn trương hay chột dạ làm gì, vẫn cười cười như , còn hỏi ngược lại.
      “Còn vì sao phải làm trò này?” Diệp Khê Thiến đáp mà cũng hỏi.
      nương tên gì?” Tử Hạo cười cười, chả thèm trả lời nàng.
      Diệp Khê Thiến gì thêm, nàng quay đầu hướng hai người phía sau, chốt hạ: “Chúng ta thôi!”
      Ngô Vũ Thi chần chừ: “Nhưng mà…”
      “Thiến Thiến, bằng mời Tử huynh cùng với chúng ta ?” Tư Đồ Khiêm liếc Tử Hạo chăm chú thâm sâu đánh giá Diệp Khê Thiến.
      ta muốn chỗ nào kệ ta, chúng ta đường mình là được.” Diệp Khê Thiến liếc xéo Tử Hạo, trông y cười như cười với mình, nàng ngoắt mặt, tỏ vẻ chán ghét y.
      Xong, nàng liền lôi kéo Ngô Vũ Thi rời . Tư Đồ Khiêm bất đắc dĩ phải theo nàng, lúc y bước ngang qua người Tử Hạo nghe được: “Tối này, giờ Hợi tới gặp ta.”
      *giờ Hợi: từ 9 giờ tới 11 giờ đêm
      Đợi Tư Đồ Khiêm gật đầu cái, Tử Hạo mới nở nụ cười, xoay lưng rời .

      Diệp Khê Thiến kéo Ngô Vũ Thi về phía trước. Nàng quay lại nhìn Tư Đồ Khiêm ở phía sau, rồi chuyển sang cười hỏi Thi nhi: “Thi nhi, Tư Đồ Khiêm biết võ công ?”
      “Khiêm ca ca á? Ta chẳng để ý.” Ngô Vũ Thi suy nghĩ lát đáp, nhưng sau đó thêm: “Khi còn bé ta có thấy huynh ấy tập võ, mấy năm gặp chắc cũng có tiến bộ.”
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến nhàn nhạt chấp nhận đáp án này, đáy mắt hơi tối, lại hỏi: “ tại ta làm gì?”
      biết, cái này phải hỏi cha mẹ ta, ta lâu lắm có gặp huynh ấy mà.” Ngô Vũ Thi thành .
      Phải ? Hình như y quen biết Tử Hạo, nếu sao cứ đỡ cho y như vậy? Tư Đồ Khiêm trăm nghìn bao biện cho Tử Hạo là vì cái gì? Chẳng lẽ họ là bạn bè? Dĩ nhiên phải! Trông bộ dáng tầm thường của Tử Hạo Thiên, chắc là con em nhà giàu có.
      Định hỏi thêm Ngô Vũ Thi thình lình chỉ hướng bên cạnh, hưng phấn bước lên trước kêu: “Thiến Thiến, đằng kia là thư trai, chúng ta vào chứ?”
      Bị Tử Hạo quấy rầy làm Diệp Khê Thiến suýt chút quên lần dạo chợ này định mua gì, nhờ có Ngô Vũ Thi nhắc nàng mới nhớ ra, lập tức gật đầu : “Ừ, chúng ta vào .”
      Bên trong thư trai, mùi giấy vở lẫn bụi mù ập thẳng vào mặt. Yên ắng, cổ kính, tiệm này mặc dù lớn nhưng bài trí rất đặc sắc, sắp xếp gọn gàng, vì vậy sách được bày bán cũng nhiều.
      “Thi nhi, tôi phải mua sách gì bây giờ? Tôi hiểu mấy thứ này.” Diệp Khê Thiến than thở.
      “Để ta chọn cho.” Ngô Vũ Thi giọng đáp, ngay sau đó tay lật lật vài trang sách để chọn lựa.
      Diệp Khê Thiến nhìn nhiều sách như vậy cũng hoa cả mắt, chữ lại hiểu, vậy nên yên vị ở cái ghế bên cạnh, lặng im nhìn dòng người tấp nập ngoài đường và Tư Đồ Khiêm đứng chờ ở cửa tiệm.
      Hồi lâu, Ngô Vũ Thi ôm vài cuốn sách tới trước mặt Diệp Khê Thiến, áy náy cười mấy tiếng, đưa ra mấy cuốn mình chọn ra, thú nhận: “Thiến Thiến, đây nè… Ta cũng chẳng hiểu hết đâu, chỉ chọn bừa vài quyển.”
      Diệp Khê Thiến tiện tay lật xem qua, toàn na ná như Nữ giới, Lễ ký, Tam Tự kinh vân vân và mây mây. Lật qua lật lại, nàng gật đầu bảo: “Cảm ơn nhé, Thi nhi.”
      Ra ngoài cửa, Tư Đồ Khiêm cười cười hỏi: “Có muốn ra đằng kia dạo chút ?”
      biết đường?” Diệp Khê Thiến thuận miệng.
      “Ừ, trước đây từng qua.” Tư Đồ Khiêm cười cười, giọng vẫn và dịu dàng như trước.
      Diệp Khê Thiến mỉm cười, ý tứ dò xét hỏi: “ biết ta à?”
      Lông mày Tư Đồ Khiêm hơi giật giật, tuy nhiên nụ cười môi vẫn phơi phới gió xuân, trăm hoa đua nở, ấm áp lòng người, y hỏi lại: “Ai cơ?”
      “Tử Hạo.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Vì sao lại khiến em như vậy?!


      Tư Đồ Khiêm vẫn cười, chẳng qua đôi mắt hơi tối lại. Ánh mắt y rơi vào những cuốn sách tay Diệp Khê Thiến, kinh ngạc: “Thiến Thiến mua sách làm gì vậy?”
      “Học chữ.” Nàng tự nhiên đáp.
      “Nàng biết chữ?” Tư Đồ Khiêm thể tin nhìn Diệp Khê Thiến.
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến gật đầu thừa nhận, thấy Ngô Vũ Thi đến, mắt liền sáng rỡ, mở miệng hỏi Tư Đồ Khiêm: “ dạy tôi học chữ nhé?”
      “Ơ? Thiến Thiến nhờ tôi dạy rồi mà?” Ngô Vũ Thi hơi sửng sốt.
      Diệp Khê Thiến trừng mắt nhìn Ngô Vũ Thi hồi lâu, thấy nàng vẫn cứ vẻ mặt mờ mịt hiểu gì. Chao ôi, Diệp Khê Thiến nàng se duyên cho Ngô đại tiểu thư đó nha! Diệp Khê Thiến lắc đầu thở dài.
      Bỗng thấy phía trước có rất nhiều người vây quanh, hai mắt Diệp Khê Thiến toả sáng, hăng hái kéo Ngô Vũ Thi lao vào đám đông náo nhiệt.
      Bên này ồn ào tưng bừng, bên kia Dương Hoà khổ thể tả theo sau An Nguyệt Quân. Tuy bảo chủ ngày thường lạnh lùng rồi, nhưng hôm nay quả thực lạnh quá mức . Cả đầu lông mày cũng toát ra lãnh ý, đôi mắt băng giá như ngày đại hàn, cánh môi nhấp đều tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác đóng băng.
      “Bảo chủ đừng… đừng… đừng nóng giận… có khi … gặp được phu nhân…” Dương Hoà chịu được khí đông chết người này nên mới kiên trì khuyên nhủ. Bọn họ thị sát cửa hàng chính ở gần Nguyệt Hoa Khai, cách chợ cũng chỉ có mấy ngã tư. Nếu giờ qua đó có khi gặp được phu nhân cũng nên, đến lúc đấy bảo chủ cũng khỏi phải lạnh như bây giờ nữa…
      Đôi mắt yên lặng của An Nguyệt Quân hơi động, cước bộ dưới chân nhanh hơn, bước vào cửa hàng. Chưởng quỹ thấy chủ vội vàng chạy ra đón, kính vội thưa: “Bảo chủ tự tới xử lý ạ?”
      An Nguyệt Quân gật đầu, ngồi xuống bên bàn. Chưởng quỹ cuống quít dâng trà. An Nguyệt Quân khẽ nhấp ngụm, đặt ly trà xuống, giọng nặng nề cũng vang lên: “Có chuyện gì?”
      “Bảo chủ, gần đây thường xuyên có người tới gây rối. Bọn họ nhóm ba nhóm năm, nhiều người hơn đập bàn phá ghế. Bởi vì họ rất hung ác và vạm vỡ nên bọn nô tài cũng thể làm gì. Mấy lần tới phá, làm ăn thất thoát rất nhiều, hại vô số khách nhân dám tới nữa.”
      “Bọn họ có gì hay ?” Dương Hoà thấy An Nguyệt Quân chỉ gật đầu, vẻ mặt trầm tư liền vội hỏi thay chủ.
      “Thưa, họ gì hết, chỉ kéo tới gây chuyện. Tuy nhiên nô tài thường xuyên nghe họ gào thét rằng đừng có gọi bảo chủ là bảo chủ nữa, sau này Nguyệt gia bảo là do chủ tử của chúng làm bảo chủ.” Chưởng quỹ xong liền hoảng sợ nhìn An Nguyệt Quân, thấy tức giận mới yên tâm.
      Dương Hoà khẽ gật đầu, quay đầu hỏi An Nguyệt Quân: “Bảo chủ, có cần báo quan ?”
      An Nguyệt Quân lắc đầu bảo: “Đây phải chuyện quan phủ có thể giải quyết.”
      “Vậy giờ phải làm sao?”
      “Tinh Ảnh.”
      “Có thuộc hạ.” Hai người còn lại chưa kịp phản ứng bóng đen hiển trước mặt họ, cung kính quỳ gối trước An Nguyệt Quân.
      “Là sao?” An Nguyệt Quân con ngươi lạnh lẽo, khoé miệng nhếch khẽ, như là trào phúng, lại như nắm chắc phần thắng.
      “Vâng.”
      “Theo dõi kỹ.”
      “Vâng.”
      “Khổ cực.”
      Sau khi Tinh Ảnh rời , An Nguyệt Quân quay đầu với hai người ngây ra như phỗng: “Lấy tĩnh chế động.”
      “Dạ vâng?”
      “Trước cứ để phá thời gian ngắn, sau này làm sống bằng chết!” Lời bẫng nhuốm đẫm hơi thở băng giá, khoé môi thấp thoáng nụ cười gian tà, đáy mắt đầy thị huyết kinh khủng lạnh lẽo. đợi kịp? Muốn chơi? An Nguyệt Quân cùng y chơi vui!
      Dương Hoà nhìn, nhất thời toàn thân lạnh lẽo, tâm lạnh từ dưới lạnh lên. Lão sớm biết bảo chủ là ai có thể địch: tài trí, võ công, gia thế, thậm chí cả thủ đoạn ngoan độc cũng ai bì được. người hề có nhược điểm! Tài trí ấy có thể khiến cho Nguyệt gia bảo cường đại đến phú khả địch quốc. Võ công ấy trong thiên hạ ai có thể sánh kịp. Ngoan độc ấy có thể vô tình đến độ sát huynh giết cha, có thể đêm giết mấy trăm mạng người mà vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh hơn ác quỷ. Người như vậy hề có nhược điểm! Tuy nhiên chuyện bảo chủ biết võ công chỉ có rất ít người biết.
      An Nguyệt Quân nhìn sắc trời bên ngoài, đứng lên, có chút mất kiên nhẫn : “.” Bây giờ thử, có lẽ vẫn gặp được nàng. Con ngươi đen tinh khiết đảo quanh, sau đó chìm vào mảnh yên tĩnh.
      Thấy An Nguyệt Quân xa, Dương Hoà vội vã đuổi theo.

      Bên này Diệp Khê Thiến hưng phấn lao vào đám đông, chen chúc trong biển người hồi lâu mới phát hoá ra là bán mình chôn cha. Khuôn mặt người con nọ điềm đạm đáng , nhưng Diệp Khê Thiến nhìn xong liền lập tức quay mặt . Nàng vô tình, nàng lạnh lùng, nàng thờ ơ, nàng tàn nhẫn… Từ sớm trước nàng biết, muốn sinh tồn cái gì cũng được để ý. Nàng từng quan tâm rất nhiều, từng mềm lòng rất nhiều, nhưng rồi đổi lại nàng nhận được những gì? Người thân bỏ , bạn bè phản bội, thậm chí, nàng trong đêm liền mất tất cả. Chuyện hay ho như phim truyền hình đó phát sinh người nàng đấy. Khi ấy nàng thề, nàng phải lạnh, phải lạnh mặt, mà là lạnh tâm.
      Đó là quãng thời gian tuyệt vọng nhất nàng từng phải trải qua…
      Ủa? Trời mưa sao? Sao mặt lại ẩm ướt? Diệp Khê Thiến ngẩng đầu, phát ánh mặt trời vẫn chói chang.
      “Thiến Thiến làm sao vậy?” Ngô Vũ Thi lo lắng nhìn Diệp Khê Thiến ngừng rơi nước mắt, muốn an ủi nàng nhưng chẳng biết làm sao.
      có chuyện gì đâu.” Diệp Khê Thiến lắc đầu. Nàng muốn lau nước mắt, nàng nên rơi lệ nữa. Cuộc sống trước kia qua rồi, nàng tại rất hạnh phúc…
      hạnh phúc ư? Sao nàng có cảm tưởng cái gọi là hạnh phúc vẫn mơ hồ quá vậy, tựa hồ bọt biển, đâm cái nổ. Nàng luôn dùng thô lỗ để che giấu rung động trong lòng mình, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng đâu vào đâu. An Nguyệt Quân… quá tốt, tốt đến lòng nàng trầm luân.
      Đột nhiên, hơi thở ấm áp quen thuộc bao phủ. Diệp Khê Thiến ngẩng đầu, ngay lập tức dung nhan tuyệt thế tinh xảo của An Nguyệt Quân khắc sâu vào đáy mắt nàng. thương đó… Quan tâm đó… Đột nhiên, nàng rất hận ! An Nguyệt Quân! Vì sao phải làm cho nàng để ý đến như vậy? Nếu như ngày nào đó nàng trở về phải làm sao đây?
      Nghĩ tới đó, nỗi xúc động của nàng thể kiềm chế…
      “Bốp!” cái tát thanh thuý và vang dội.
      Thoáng chốc khí như bị ngưng đọng, cái gì cũng dừng lại tại khoảnh khắc kia.
      vất vả đuổi theo tới nơi, Dương Hoà vẻ mặt kinh hãi nhìn tất cả mọi việc. Diệp Khê Thiến còn muốn sống nữa sao? Dám tát bảo chủ!
      Thân người An Nguyệt Quân phả ra hơi thở lành lạnh, hô hấp nặng nề, đôi mắt tối sầm, gió quanh thân khẽ lay động. Dấu bàn tay đỏ chót gò má tuyệt mỹ, vẻ mặt lãnh, nhức mắt làm người khác hoảng sợ.
      Diệp Khê Thiến nước mắt mông lung nhìn An Nguyệt Quân, chỉ nhìn, gì cả.
      Dường như thời gian trôi qua rất lâu, rồi tựa hồ có tiếng than , An Nguyệt Quân liền đem Diệp Khê Thiến ôm vào trong ngực, sâu, chặt, dịu dàng và thâm tình : “Đừng khóc.”
      “Vì sao?” Diệp Khê Thiến ở trong lòng hỏi câu đầu đuôi.
      Lòng say vẫn thay đổi, ánh mắt dịu dàng phảng phất có thể nhấn chìm trái tim nàng. An Nguyệt Quân lau nước mắt của nàng, : “Bởi vì là nàng.” Bởi vì là nàng, vô luận cái gì cũng có thể tha thứ.
      Thân thể Diệp Khê Thiến run rẩy trận, sau đó liền bật khóc lớn, tay ngừng mà đấm vào ngực An Nguyệt Quân, vừa khóc vừa la: “ sai! Tại sai cả đấy! Vì sao lại làm như vậy?! Vì sao lại khiến em như vậy?!”
      Mắt An Nguyệt Quân vụt sáng, bàn tay vỗ về mặt Diệp Khê Thiến ngừng run rẩy, lắp bắp hỏi: “Là… sao?” Giọng khẽ khàng êm ái như rắc thành mảnh , tựa như muốn đánh vỡ giấc mộng đẹp đẽ này.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Vốn tính viết nhiều hơn nhưng ngày mai lại có môn thi rồi, xấu hổ quá. À, thông báo cái này, từ chương sau ta viết tên chương nữa, bởi có đứa bạn ta tên lãng xẹt quá. Hu hu hu, lệ rơi ào ào…

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Diệp Khê Thiến tỏ tình


      An Nguyệt Quân… Bảo chủ Nguyệt gia bảo…
      phải rất lạnh lùng ư? phải rất kiêu ngạo ư? phải luôn dùng nửa con mắt để nhìn thiên hạ ư? người như vậy sao có thể biến thành thế kia? Khuôn mặt tuyệt mỹ tha thiết cầu xin, cùng với dịu dàng làm cho lòng người tan chảy, thân thể run run, cả cánh tay cũng run, môi lại càng run rẩy kịch liệt! người như An Nguyệt Quân bị Diệp Khê Thiến hại thành ra như vậy!
      Tâm Diệp Khê Thiến tê liệt đau đớn, khóc ôm lấy An Nguyệt Quân, càng ngừng lẩm bẩm: “ xin lỗi, Quân, xin lỗi…” xin lỗi vì nàng tuỳ hứng. xin lỗi vì nàng tự ti. xin lỗi vì nàng chậm chạp.
      “Nương… nương tử… nàng… nàng vừa mới… cái… cái gì?” Sợ hãi cùng cầu xin, giọng rất đáng thương mà lại cực kỳ khát vọng. Tâm đau… Nàng thương ? Có thể sao? Đây có phải là giấc mơ ? Nếu như là mơ, vậy cầu xin trời cao, đừng bao giờ cho tỉnh lại, muốn tỉnh lại!
      Diệp Khê Thiến ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tràn đầy thâm tình của , từng chữ từng câu : “Quân, em , nuông chiều, làm nũng, thỉnh thoảng bá đạo, tàn nhẫn, …”
      chưa xong, con ngươi đen mở to hơn, An Nguyệt Quân cúi đầu phút chốc bắt được đôi môi Diệp Khê Thiến. Nàng sửng sốt trợn tròn hai mắt, nhưng ngay sau đó nhàng mà nhắm lại. Ấm áp, dịu dàng, đột nhiên trở nên kích cuồng nóng bỏng, lại dẫn tới cực hạn thâm tình. nụ hôn làm cho nàng sợ, làm cho nàng sa vào.
      Hồi lâu, lúc Diệp Khê Thiến sắp thể thở được, An Nguyệt Quân mới buông nàng ra. Hai mắt phủ đầy sương mù nhìn nàng, ôm chặt, tự lẩm bẩm: “Thiến Thiến, nàng là của ta, của ta, nhất định là của ta!” chờ được rồi sao? Giống như là chờ cả nghìn năm, rốt cuộc cũng chờ được nàng. Cảm giác ôm lấy nàng giống như được nằm trong mộng đẹp.

      Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn màn trước mặt này.
      Lúc bấy giờ…
      “Khụ khụ khụ…”
      biết là ai bỗng nhiên ho khan tiếng, vừa vang dội lại vừa có chút mập mờ.
      Ngắm ánh mắt mơ màng phủ đầy sương mù của Diệp Khê Thiến, đôi mắt đen của An Nguyệt Quân càng thêm sâu thẳm, cúi người lại muốn tiếp tục hôn nàng. Diệp Khê Thiến tỉnh lại từ trong mộng, đôi môi sưng đỏ vẫn còn lưu lại dấu vết kích tình ban nãy. Nàng lén nhìn xung quanh, vội đưa tay ngăn cản môi An Nguyệt Quân, buồn bực từ trong lòng phản kháng: “ cho phép hôn nữa!” Quá mất mặt! Quả thực quá mất mặt! còn biết xấu hổ muốn tiếp tục, nàng còn muốn chút thể diện nha!
      “Nương tử, ta còn muốn hôn nữa.” An Nguyệt Quân nhìn phản ứng của nàng, đáy mắt rạng rỡ mỉm cười, lại lộ ra vẻ hồn nhiên, đầu lưỡi liên tục liếm láp lòng bàn tay nàng đặt môi .
      Diệp Khê Thiến run lẩy bẩy, tê dại, tâm khống chế được mà nhảy lên thon thót. Nàng cắn chặt môi dưới, trừng mắt liếc cái, gằn: “ xong chưa?”
      “Nương tử, chúng ta cả đời này đều xong đâu. Chúng ta dây dưa đến vĩnh viễn.” An Nguyệt Quân chu môi , ngây thơ cúi đầu nhìn người con trong lòng mình, nét mặt vô tội đột nhiên lại cái câu làm cho người ta mặt đỏ bừng tim đập nhanh.
      Nhìn chằm chằm , Diệp Khê Thiến lại nhìn đến dấu bàn tay đỏ , đáy lòng vô cùng hối hận, khẽ nâng tay xoa gò má đỏ bừng tội nghiệp, đau lòng hỏi: “ xin lỗi, Quân, xin lỗi, có đau lắm ?”
      An Nguyệt Quân nhàng cười tiếng, tay nắm chặt tay nàng, nũng nịu đáp: “ đau, chỉ cần nương tử hôn liền đau… bao giờ đau nữa…” biết vì sao lại thích nàng như vậy? biết vì sao lại nàng như vậy? Nếu như gặp nàng, chẳng biết cái gì gọi là lo lắng. Nếu như gặp nàng, chẳng biết cái gì gọi là ghen tị. Nếu như gặp nàng… Nếu như gặp nàng… Nếu như có gặp nàng, cũng chẳng biết cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là vui sướng…
      Hốc mắt Diệp Khê Thiến đỏ lên, nước mắt cứ giọt giọt rơi xuống. Mặc dù biết có rất nhiều người nhìn, nhưng mà … Nàng chút do dự kiễng chân hôn lên gò má sưng đỏ của .

      Hồi lâu có bất kỳ tiếng động nào.
      “Bộp bộp…” Phút chốc, sách trong tay Diệp Khê Thiến rớt đầy đất. Diệp Khê Thiến lập tức khom lưng muốn nhặt, nhưng có người khác nhanh tay hơn. An Nguyệt Quân thuận cầm quyển sách lên, tuỳ ý lật vài tờ, kinh ngạc: “Nương tử, nàng sao lại phải đọc Nữ Giới?”
      Diệp Khê Thiến chấn động, im lặng. Nàng có nên cho biết? Nhưng rồi… liệu có ghét bỏ nàng ?
      Mắt An Nguyệt Quân thoáng minh bạch, nhưng sau đó vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi: “Chẳng lẽ nương tử biết mình rất hung nên muốn học cách làm sao đối xử tốt với phu quân ư?”
      Diệp Khê Thiến tức tối nhìn . Có đôi khi quả thực rất biết làm người khác dở khóc dở cười. Nghĩ lát, nàng quyết định : “Em muốn biết chữ.” có cảm giác gì?
      “Ừ.” An Nguyệt Quân chẳng qua gật đầu đáp tiếng.
      “Ừ là sao?” Diệp Khê Thiến có chút bất ngờ hỏi lại.
      “Chính là ý ta biết rồi.” An Nguyệt Quân nheo mắt, nhàng cốc đầu nàng cái, : “Nương tử ngốc.”
      thấy lạ? Nếu như bảo chủ phu nhân biết chữ có phải rất mất thể diện ? có phải …” Diệp Khê Thiến nhìn An Nguyệt Quân, khó khăn nhả ra mấy chữ cuối cùng: “… xem thường em?”
      An Nguyệt Quân gì, nhưng giây sau đột ngột bắt lấy môi nàng, mãnh liệt gặm cắn, mang theo chút tức giận, hồi lâu sau lại trở nên rất quý trọng, thương. Buông nàng ra, có chút tức giận hỏi: “Nương tử, chẳng lẽ trong lòng nàng ta là người như vậy ư?”
      phải…” Diệp Khê Thiến vội vàng lắc đầu, có chút bối rối trả lời.
      “Nhỡ kỹ, đời này, nàng là của ta, cũng là người duy nhất.” Đôi mắt nóng rực nhìn nàng, phảng phất như muốn thiêu đốt nàng còn sót lại chút gì.

      Diệp Khê Thiến biết rốt cuộc mình vì sao mình có thể trở về. Đầu óc nàng hỗn loạn. Trong mắt, trong đầu, trong tim, tất cả chỉ có người duy nhất: An Nguyệt Quân. Đợi nàng tỉnh táo lại, chớp mắt vài cái thấy mình ngồi đùi An Nguyệt Quân, ở trong thư phòng Nguyệt gia bảo.
      Phía dưới họ có người quỳ, Nguyệt Ảnh.
      Nguyệt Ảnh ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Quân gần tháng gặp, đáy mắt tràn đầy tư niệm, nhưng cuối cùng chỉ có thể đem nó khoá chặt chôn sau ở trong nội tâm. Sắc mặt bình tĩnh, nàng lạnh nhạt gọi: “Bảo chủ.”
      “Ừ.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp tiếng.
      “Thuộc hạ truy ra hành tung của Liễu Văn, phát y cùng với Tà Y giáo có liên quan.” phải sớm quen với lạnh lùng của sao? Nhưng mà bây giờ ngay cả ánh mắt lạnh lùng đó cũng lưu lại cho nàng nữa. Tâm Nguyệt Ảnh vô cùng đau đớn!
      “Tà Y giáo?” Đồng thời cảm giác người trong lòng vì nghe đến tên Liễu Văn mà run run, An Nguyệt Quân vội vàng ôm chặt nàng, dịu dàng : “Nương tử, sao.” Giọng vô cùng thương và mềm mại.
      “Vâng, hơn nữa y còn là người của Tà Y giáo.” Tâm Nguyệt Ảnh cứ như vậy đau đến tê liệt, đau đến nghẹt thở. Từ lúc nào người con ấy đối với quan trọng đến như thế? Còn với nàng, luôn vĩnh viễn lạnh lẽo như băng sương, mãi mãi bao giờ tan chảy… Lòng ghen tị phút chốc tràn ra…
      “Phái người trà trộn vào .” An Nguyệt Quân ánh mắt đằng đằng sát khí, thị huyết ngập tràn, có khuynh hướng nổi lên màn mưa máu, lạnh lùng ra lệnh: “Hai tháng sau, diệt nó!”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, mọi người thấy sao? Đối với những nàng thất tình, đọc chương này ta nỡ, xin lỗi nha…

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Tính toán của Tử Hạo


      Đêm khuya, gian yên ắng.
      Bên trong ngự thư phòng của Hoàng cung Tử Nguyệt vương triều, Tử Hạo mặc áo Hoàng bào ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương. Ngọn đèn lưu ly bên cạnh chợt sáng chợt tối, cách đó xa là tấm bình phong hoạ tiết hoa lưu ly sừng sững như vách tường. Căn phòng lớn như thế mà có bất kỳ nô bộc nào nên trông có vẻ trống vắng và buồn tẻ.
      Hồi lâu…
      “Bộp!” nhàng đặt bút lông xuống nhưng tiếng vang , ngay sau đó giọng trầm trầm uy lực vang lên: “ ra .”
      Từ sau tấm bình phong, nam tử phong độ tuấn lãng xuất , thân y phục đen làm y càng thanh nhàn, nho nhã lịch . Y quỳ xuống, hô: “Thần Tư Đồ Khiêm khấu kiến bệ hạ.”
      Tử Hạo nhíu mày, vui bảo: “Tư Đồ, chỉ có hai người chúng ta thôi, cần câu nệ phép tắc như vậy.”
      “Nhưng mà…” Quân thần khác biệt. Tư Đồ Khiêm thông minh kịp đem lời này nuốt trở lại ra.
      “Đây là mệnh lệnh.” Tử Hạo nghiêm mặt.
      “Vâng.”
      “Tư Đồ, ngươi làm cách nào vào được Nguyệt gia bảo?” Tử Hạo khép lại tấu chương, nhàng hỏi.
      “Ban đầu, bảo chủ Nguyệt gia bảo giải quyết Lãnh Diện Ngọc Quân giả, nếu Thi nhi gặp phải nguy hiểm. Tuy nhiên, Thi nhi vẫn muốn cảm tạ nên mới tới Nguyệt gia bảo. An Nguyệt Quân hoan nghênh, nhưng Thiến Thiến giữ chúng thần ở lại.”
      “Lãnh Diện Ngọc Quân giả? Làm sao ngươi biết được?” Tử Hạo chớp mắt, ngón tay thon thon gõ mặt bàn.
      Đôi mắt Tư Đồ Khiêm trầm xuống, dừng lát mới đáp: “Bởi vì An Nguyệt Quân mới chính là Lãnh Diện Ngọc Quân !”
      Ngón tay ngừng gõ, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, thiếu chút hít thở thông. Tròng mắt Tử Hạo thoáng tia quỷ dị, : “Tư Đồ, hôm nay gọi ngươi tới là có việc cho ngươi làm.” Lãnh Diện Ngọc Quân? Chuyện càng ngày càng hay đây.
      “Bệ hạ, thần nhất định bất chấp nguy nan, muôn lần chết cũng chối từ.” Tư Đồ Khiêm chắc như đinh đóng cột.
      “Ta hi vọng ngươi dùng thân phận bằng hữu để những lời này chứ phải thân phận quân thần.” Tử Hào nhàn nhạt bảo.
      “Chẳng phải ngươi luôn ư?” Tư Đồ Khiêm nhàng cười tiếng, ngay cả hàng mi cũng ánh lên nét vui vẻ.
      dùng kính ngữ, chỉ chữ “ngươi” liền khiến Tử Hạo nở nụ cười. Y đứng lên, tới trước mặt Tư Đồ Khiêm, ngồi xuống thảm, chẳng chút để tâm hình ảnh lẫn thân phận đế vương của mình. Tư Đồ Khiêm chỉ có thể lắc đầu. Có ghế ngồi, tự dưng chạy ra đây ngồi dưới đất. Y thở dài, cũng đành ngồi theo.
      Tử Hạo cười cười, nụ cười thêm vài tia ấm áp, bớt vài phần lạnh lùng, nhiều vui vẻ, ít đơn. Y : “Tư Đồ, ngươi có cách nào giúp ta vào Nguyệt gia bảo ?”
      “Vì sao tự nhiên ngươi muốn vào Nguyệt gia bảo?” Tư Đồ Khiêm kinh ngạc nhìn y, chốc lại : “Chỉ cần ngươi giá lâm, ai dám hoan nghênh ngươi?”
      “Tư Đồ, sao có lúc ngươi đần quá vậy? Nếu đơn giản thế ta còn gọi ngươi tới làm gì?” Tử Hạo lắc lắc đầu, buồn cười nhìn y.
      “…”
      “Gần đây, người của ta tra được là Nguyệt gia bảo và Tà Y giáo có qua lại. Nếu bọn họ liên thủ với nhau đó mối đe doạ lớn cho Tử Nguyệt vương triều.”
      Tư Đồ Khiêm cau mày nghe, suy nghĩ lát, trong đầu ngừng lên khuôn mặt lạnh như băng của An Nguyệt Quân. Y lắc đầu phản bác: “Ngươi đừng lo, tuyệt đối làm vậy. Nam tử đó chẳng hề quan tâm bất cứ ai, cái gì cũng có thể buông…”
      “Sao?”
      , có quan tâm, cực kỳ quan tâm bảo bối vô cùng trân quý của . Nhưng ngươi yên tâm, tuyệt làm những chuyện này, bởi khinh thường.” Tư Đồ Khiêm nhớ tới Diệp Khê Thiến, lập tức sửa lời.
      “Ồ? Là ai thế?” Mắt Tử Hạo loé lên tia giảo hoạt. Nghe Lãnh Diện Ngọc Quân vô tình, chẳng hề quan tâm ai, khi nào có vậy?
      “Diệp Khê Thiến, chính là nương ngươi gặp lúc ban ngày.” Tư Đồ Khiêm trả lời.
      “Nàng ư? Nàng đáo để lắm.” Tử Hạo cười tiếng.
      “Vậy ra vở kịch buổi sáng đúng là ngươi cố ý?” Đầu óc Tư Đồ Khiêm chợt loé, kinh ngạc hỏi.
      Tử Hạo gật đầu, thừa nhận: “Vốn muốn giả lấy cái danh hiệu ân nhân để quang minh chính đại ra vào Nguyệt gia bảo, xui xẻo bị nàng vạch trần mất tiêu. Nhưng chả sao, may là còn có ngươi ở đây, ta cho ngươi thời gian ba ngày.” nữ nhân trông chẳng có gì đặc biệt hoá ra lại lợi hại tới vậy, có thể nhìn thấu y. Lần đầu tiên y thấy nữ nhân kiểu này, y có chút mong chờ đấy!
      “Việc này…” Tư Đồ Khiêm thấy kiên trì trong mắt người đối diện, bất đắc dĩ đành gật đầu đáp ứng: “Được.”
      Trong phòng yên tĩnh tiếng động.
      Khoé miệng Tử Hạo giương lên nụ cười, đáy mắt nhuốm màu tà khí lẫn quỷ dị.
      Bảo bối vô cùng trân quý ư? Y cũng muốn xem xem nàng có bao nhiêu trân quý!

      Sáng sớm, bên trong Lạc An các hết sức náo nhiệt.
      “Thiến Thiến, đúng rồi, nét này phải viết đậm.” Ngô Vũ Thi cầm tờ giấy lên, nhìn những nét chữ ngổn ngang đó, bất đắc dĩ lắc đầu bảo.
      Diệp Khê Thiến thở dài, toan vươn tay cầm lên tờ giấy khác, chuẩn bị tiếp tục viết, ngờ bởi động tác quá mau nên bút lông vô tình hoạ nét mực lên gò má nàng, ấy vậy mà nàng chẳng hề nhận ra. Thu nhi cùng Đông nhi tập viết trông thấy, len lén cười thầm.
      “Nương tử, nàng làm gì vậy?” An Nguyệt Quân bước vào Lạc An các. Tuy hai người ở cùng các nhưng chỗ ở vẫn cách nhau khoảng khá xa. Sau ngày hôm qua, An Nguyệt Quân càng thêm dính chặt nàng, chỉ cần nàng ở đâu, tầm mắt nhất định rơi đúng chỗ đấy. Mà ánh mắt ấy lại càng thêm dịu dàng đến vô cùng, thâm tình tới nỗi ai nhìn cũng thấy tim đập nhanh.
      Diệp Khê Thiến ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, rầu rầu đáp: “Luyện chữ.”
      “Ha ha ha…” An Nguyệt Quân thấy hai má nàng “nở hoa” như con mèo hoa liền cất tiếng cười to.
      Dương Hoà đứng sau phút chốc cảm động vô cùng. Từ sau chuyện kia, bảo chủ chưa từng cười vui như vậy, tất cả đều chỉ là lạnh, lạnh và lạnh. Đây là lần đầu tiên lão thấy bảo chủ cười to vui vẻ thế này.
      Diệp Khê Thiến khó hiểu nhìn An Nguyệt Quân, kỳ quái lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mặt mình dính cái gì sao? Cười ngoác cả miệng cơ đấy… là…” Vừa nàng vừa sờ sờ mặt, càng làm vết mực má “nở hoa”, quả giống như con mèo hoa .
      Thoáng chốc, cả phòng mọi người đều cười lớn.
      Diệp Khê Thiến vui ngó chằm chằm An Nguyệt Quân, hỏi: “Quân, cười cái gì đấy?”
      An Nguyệt Quân lắc đầu, tiếp tục cười mà trả lời, con ngươi xinh đẹp híp lại thành đường nhưng vẫn nhận ra vui vẻ trong ấy.
      “Thu nhi, em ngoan nhất, chị nghe, mọi người cười cái gì vậy?” Diệp Khê Thiến quay đầu hỏi Thu nhi cười đến gục mặt lên bàn.
      “Tỷ… tỷ… mặt… mặt của tỷ…” Thu nhi còn chưa hết lại cười ngoác tận mang tai.
      “Mặt của chị?” Diệp Khê Thiến sờ sờ mặt, thấy tay đầy mực, bực bội nheo mắt nhìn An Nguyệt Quân.
      An Nguyệt Quân vất vả lắm mới ngừng cười, nuốt nuốt nước miếng, rụt rụt cổ, vô tội bảo: “Nương tử sao lại nhìn ta? Ta để ý nương tử ngắm phu quân của mình đâu nhưng…”
      Lời còn chưa dứt, Diệp Khê Thiến đứng lên, vọt tới trước ngực An Nguyệt Quân, mặt ngừng cọ xát lồng ngực , tay lau lên mặt , liên tục véo mạnh. Lâu sau, nàng hài lòng gật gù, cười híp mắt : “Giờ xem còn cười được !”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 57: Đắm say


      Gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của An Nguyệt Quân giờ phút này nhuộm từng mảng mực đen, tuy nhiên càng làm nổi bật lên đôi môi đỏ bừng. Con ngươi đen lúng la lúng liếng ngừng, giọng ngập tràn ai oán cùng cam lòng, mân mê miệng , oán giận làm nũng: “Nương tử, nàng lại bắt nạt ta.” Thanh non nớt cùng với khuôn mặt nhem nhuốc như con mèo, những buồn cười lại còn trông rất là khả ái.
      Diệp Khê Thiến thèm nể mặt ha ha cười to, còn khua tay chỉ mặt : “Đáng đời, ai kêu chọc em trước!”
      Xung quanh cũng loáng thoáng vang lên tiếng cười, nhưng khi ánh mắt băng hàn vô cùng lạnh quét qua tất cả đều ngậm lại. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, tim An Nguyệt Quân tràn đầy ấm áp cùng với tình say đắm.
      “Quân, tới đây có chuyện gì sao?” Diệp Khê Thiến vất vả ngừng cười to, nhưng mắt vẫn híp lại thành đường.
      “Hôm nay Thi Lang tới.” An Nguyệt Quân ôn nhu , mắt say mê nhìn nàng, đầu ngón tay khẽ lau qua hai má có vết mực, vô cùng mềm , dường như chạm vào bảo bối trân quý nhất trần đời, lại quyến luyến nỡ rời tay.
      “Ai… cơ?” Diệp Khê Thiến bị động tác của An Nguyệt Quân mê hoặc, con ngươi cứ theo nhất cử nhất động của mà chuyển động. Nhiệt độ bên trong phòng từ từ tăng lên cao, khí nồng đậm hơi thở mờ ám.
      “Ca ca của Thi Tiêu An.” Đầu ngón tay dừng lại ở cánh môi tươi thắm của nàng, An Nguyệt Quân liền tinh tế vuốt ve, mắt đen càng thêm thẫm. Đến lúc nào? Đến lúc nào nàng mới có thể thuộc về ? nhịn được nữa. Ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong mơ cũng thấy bóng hình xinh đẹp của nàng, nhưng tỉnh lại, lồng ngực trống rỗng có ai. Mỗi lần như thế lại đau đớn dứt. Đến lúc nào? Có phải hay
      Đột nhiên, đáy mắt An Nguyệt Quân loé lên tia khát vọng, nhưng ngay sau đó nhanh chóng biến mất.
      Đầu ngón tay nóng bỏng khiến mặt Diệp Khê Thiến đỏ rực, câu chữ lộn xộn: “ ta… ta… là… là… ai?”
      kẻ sắp chết.” Thanh lãnh khốc vang lên, thoáng chốc đánh tan khí mập mờ trong phòng.
      “A?” Diệp Khê Thiến kinh ngạc ngó An Nguyệt Quân.
      “Ta cho sống lâu thêm chút.” Lời nhân từ ở trong miệng An Nguyệt Quân lại trở nên tàn nhẫn dị thường. Cánh môi đỏ bừng lại mở ra: “Nương tử, nàng phải cẩn thận .”
      vậy nhưng ở trong bảo, y đến nỗi càn rỡ. Tóm lại tin Thi Lang tới cũng chỉ là cái cớ, chủ yếu là do muốn gặp nàng thôi.
      ta tới làm gì? thích đừng cho ta tới nữa.” Diệp Khê Thiến thấp giọng lầm bầm.
      “Tìm đồ.” cho y đến, chẳng phải thiếu rất nhiều trò vui sao? Nếu y muốn, để cho y tìm. Bất quá, còn phải xem y có bản lĩnh đó . Ánh mắt An Nguyệt Quân cuồng ngạo, tàn ác, đẫm máu.
      “Cái gì…”
      Chưa dứt lời, An Nguyệt Quân bất ngờ xâm chiếm đôi môi nàng, ngừng liếm láp, càng ngừng gặm cắn, tình cảm nồng nhiệt điên cuồng như vũ bão, nồng đậm khiến người ta hít thở thông.
      Ngọt… Ngọt quá… Tại sao hôn nàng mãi đủ? Tại sao luôn nghĩ tới nàng? Tại sao mỗi cử chỉ hành động của nàng đều khiến mê muội thôi? Tại sao chỉ muốn đem nàng giam cầm vào trong lồng ngực mình? được, nhịn được! Làm sao bây giờ? Khát quá! Chỉ muốn ngụm đem nàng ăn luôn vào trong bụng, như vậy nàng vĩnh viễn bao giờ rời khỏi . Luôn luôn nghĩ ra, sao lại nàng thế này? A! Chẳng lẽ đây là báo ứng sao? Báo ứng giết quá nhiều người, báo ứng tàn nhẫn vô tình, báo ứng sát huynh giết cha! Tuy nhiên báo ứng ngọt ngào như vậy, cam tâm tình nguyện, tình nguyện cả đời sa vào. Trước kia, có nhược điểm, nhưng mà từ khi gặp được nàng, nàng chính là nhược điểm duy nhất của !
      Nhóm Thu nhi cùng Đông nhi sớm thức thời mà lui ra ngoài.
      Lâu sau, rất lâu sau…
      “Ưm… A…” Tiếng rên rỉ mập mờ đứt quãng, cuốn theo sức hấp dẫn vô hình, ngược lại càng làm cho nụ hôn sâu của hai người thêm cuồng dã.
      Đến lúc Diệp Khê Thiến sắp chuẩn bị lăn đùng ra mà xỉu do thiếu dưỡng khí, An Nguyệt Quân mới lưu luyến thả nàng ra. Nàng dựa vào lồng ngực , dồn dập hít từng ngụm từng ngụm khí, ra hơi, đôi mắt mơ màng phủ đặc lớp sương mù.
      “Nương tử, làm sao bây giờ? Tại sao hôn nàng mãi đủ?” An Nguyệt Quân thầm.
      “Vậy hôn đến địa lão thiên hoang.” Diệp Khê Thiến thẳng người nhìn vào mắt An Nguyệt Quân, ra từng câu từng chữ.
      “Được, địa lão thiên hoang.” An Nguyệt Quân lặp lại. Gương mặt tuyệt mỹ vạn phần thoả mãn, vui vẻ, thâm tình, ánh mắt ôn nhu lẫn thương làm cho Diệp Khê Thiến trầm luân thôi.
      Có cái gì đó thay đổi, nhưng cũng thể thay đổi.

      Âu yếm thêm lát, An Nguyệt Quân bởi có số việc phải xử lý liền .
      Diệp Khê Thiến sửa sang lại y phục, rửa vết mực mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng. Cánh môi sưng mọng đỏ bừng, nàng đưa tay bần thần chạm vào. Đàn ông thường động dục vào buổi sáng, những lời này quả sai!
      Mà trải qua hồi náo loạn của An Nguyệt Quân, khí học tập hoàn toàn biến mất, chữ chạy đâu hết. Suy nghĩ chút, nàng quyết định thôi ra ngoài dạo.
      Diệp Khê Thiến mở cửa lại thấy Đông nhi cùng Thu nhi vẻ mặt mờ ám nhìn mình. Nàng trợn mắt với hai người cái, nhưng rồi lại thấy cả hai vẫn che miệng mà cười dứt, bất đắc dĩ than: “Hai vị tiểu thư à, cười đủ chưa vậy?”
      Hai người lắc đầu. Diệp Khê Thiến than thêm tiếng, : “Vậy cứ tiếp tục cười nhé.”
      Dứt lời liền bỏ .
      Đông nhi đuổi theo, vội vã hỏi: “Phu nhân, người muốn đâu?”
      tìm Thi nhi tâm .” Diệp Khê Thiến đáp.
      “Phu nhân, cần Đông nhi theo cùng ?” Đông nhi hỏi.
      cần, chị cũng mù đường đâu. Có vài bước thôi mà được sao? Em cứ làm chuyện của mình .” Diệp Khê Thiến tự đắc phất phất tay.
      xong đợi Đông nhi phản ứng nàng liền nghênh ngang rời . Vừa lúc Đông nhi cũng có việc phải làm nên chỉ đành bất đắc dĩ nhìn theo bóng Diệp Khê Thiến. Phu nhân nhất định nên xảy ra chuyện, trong bảo cũng có giống như bên ngoài đâu.
      “Đáng chết! nên mạnh miệng làm gì! Làm sao bây giờ? Đây là chỗ nào đây?!” Diệp Khê Thiến nhíu chặt lông mày liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn chẳng biết đâu là đâu, bất đắc dĩ lẩm bẩm. Sao mà tuỳ ý dạo chút mà cũng lạc đường? tại ở đây làm gì có ai, làm sao bây giờ? Sớm biết vậy để Đông nhi và Thu nhi cùng cho xong.
      Nơi này, cảnh sắc đẹp, gió thoang thoảng mang theo hơi lạnh lẽo, núi giả san sát, nhành liễu rủ chập chờn, nhàn nhạt hương hoa, cộng thêm tiếng lá cây xào xạc như khúc nhạc vui tai của thiên nhiên…
      “A… nên… Thiếu gia… Chậm…”
      Hơi thở đứt quãng truyền đến. Diệp Khê Thiến nghe được liền lộ vẻ vui mừng, xem ra chỗ này có người. Cuối cùng cũng có người để nàng hỏi đường rồi. Vui quá nên Diệp Khê Thiến lỡ quên luôn cả mập mờ trong chuỗi thanh kia.
      Tiến về phía tiếng động, phát là ở sau hòn giả sơn, nàng lén lút đến gần… Kinh hãi! Trước mắt là màn làm cho Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm, gò má trắng nõn tự chủ mà đỏ ửng lên, cũng được, cũng xong, lúng ta lúng túng đứng chỗ.
      Cặp đùi tuyết trắng, mái tóc rối bời, thấp giọng thở dốc, cao giọng rên rỉ…
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Mọi người, hu hu hu, vội học có về bình luận, đừng mắng, đừng mắng, buổi tối về đền bù. Hôm nay thi tệ quá, buồn bực! ràng biết kết quả rồi mà nhìn điểm vẫn chán. Lệ rơi… Hu hu hu, ta muốn comment…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :