1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Gặp lại họ


      vào Nguyệt gia bảo, Diệp Khê Thiến hoàn toàn bị ấn tượng tới bất ngờ. Nơi này quả thực cực đẹp, tuy thể tả nó xa hoa cỡ nào, nhưng đảm bảo chỗ nào cũng toàn tiền là tiền, loá cả mắt! Núi giả sống động uốn quanh, rạch nước chảy êm đềm, biểu lộ sáng tạo của chủ nhà. Những cành hoa kiều đọng sương mai nở rộ, rừng trúc xanh ngát mọc sum suê, bao trùm tươi mát lên gian tao nhã, yên tĩnh, che lấp bớt thứ quyền uy ghê người.
      đường, tất cả hạ nhân nhác thấy An Nguyệt Quân đều sợ sệt vội cúi đầu hành lễ, song chẳng chút để tâm, chỉ chuyên chú nở nụ cười rực rỡ chói loà, hai lúm đồng tiền đáng , ngừng líu ríu giới thiệu với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, đây là hồ Tử Minh, còn kia là đình Nguyệt Khê…”
      Diệp Khê Thiến nhìn đình nghỉ mát trước mặt, ngẩng lên tấm biển treo cao, quả nhiên trông thấy ba chữ được viết rồng bay phượng múa rất đẹp mắt: Đình Nguyệt Khê. Nàng kinh ngạc thốt: “Đình Nguyệt Khê? Sao lại trùng hợp vậy?”
      “Ừ, ừ, ừ, điều này chứng minh ta và nương tử rất có duyên nhé.” An Nguyệt Quân nhịn được bèn vui mừng gật gù, mắt cao hứng híp lại thành sợi chỉ.
      Diệp Khê Thiến mơ hồ gật đầu đồng ý, bước vào đình nghỉ mát ven hồ. Quang cảnh rất đẹp, ngồi bên lan can mát mẻ khiến người ta vô cùng thoải mái. Gió thổi tới mang đến hơi thở mát lạnh xua tan cái nóng của bụi đường, sóng gợn lăn tăn mặt hồ trong suốt tựa gương, nắng vàng dát lung linh, lác đác còn có hoa sen tươi hồng dập dờn đong đưa khiến cảnh hồ càng thêm xinh đẹp.
      An Nguyệt Quân tới gần bàn đá, rót chén nước săn sóc bưng đến bên môi Diệp Khê Thiến, nịnh nọt : “Nương tử, đường có phải rất khát đúng ? Nàng uống chút trà cho nhuận yết hầu rồi tiếp tục giận ta cũng được mà.”
      Sớm Diệp Khê Thiến chẳng giận gì An Nguyệt Quân nữa, bây giờ nhìn bộ dạng này của cũng đành mềm lòng cười lắc đầu, đón lấy ly trà từ tay uống cạn.
      Cả hai chơi rất nhàn nhã, tình nồng ý mật, bỏ lại Dương Hoà đứng bên lo lắng.
      Lão suy nghĩ chốc lát rồi lại mạnh dạn báo: “Bảo chủ, phu nhân, thuộc hạ hề muốn quấy rầy hai vị ân ái đâu, nhưng trong đại sảnh còn có khách chờ, cứ để họ đợi ở đó mãi hay lắm…”
      Hai má Diệp Khê Thiến ửng hồng e thẹn, mắt xấu hổ lườm nguýt An Nguyệt Quân. Nàng ngượng ngùng cười bảo với Dương Hoà: “Vậy thôi.”
      Đáy mắt An Nguyệt Quân hơi thẫm lại, mất hứng dẩu môi làu bàu: “Mặc kệ mấy người đó! Người chờ đâu phải nương tử, bận tâm làm gì.”
      Tuy dần thích ứng với dáng vẻ trẻ con của bảo chủ khi đứng trước Diệp Khê Thiến nhưng lúc này Dương Hoà chẳng thể nào ngăn nỗi kinh hoàng trong lòng. Bảo chủ minh từ khi nào trở nên mất hết lý trí như vậy? Mồ hôi lạnh của lão chảy ròng ròng.
      Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân thêm lần nữa rồi đảo mắt về phía Dương Hoà bị doạ cho kinh hồn bạt vía, : “Dương bá bá, bá cứ dẫn đường .”
      “Nhưng còn bảo chủ…” Dương Hoà chần chờ dám vô lễ.
      sao, cứ mặc ta đứng đấy, lát nữa ta tự động dẫn xác theo.” Diệp Khê Thiến cười cười trả lời.
      Dương Hoà trúc trắc vâng dạ, tuy cảm thấy hơi có lỗi với bảo chủ của mình nhưng lão đích thực cũng chẳng còn cách nào cả. Thực chất hai vị khách kia cũng mới tới thôi, song thân phận lại rất đặc biệt, tuyệt thể lơ là, bèn mời: “Phu nhân, bên này ạ.”
      Lão mang theo Diệp Khê Thiến rời , bỏ lại An Nguyệt Quân trơ trọi đứng tại chỗ, tức giận nguyền rủa lão thuộc hạ! Dương Hoà! Cái lão già hồ đồ này! Đồ kỳ đà cản mũi!
      Nhìn hai bóng người dần khuất xa, miệng khẽ bĩu, chân hậm hực đuổi theo.
      Chỉ lưu lại cho Thi Tiêu An nãy giờ đứng phía sau bóng lưng cao lớn màu trắng, đồng tử nàng ta vằn đỏ tơ máu, đáy mắt loé lên u quang, sau đó rơi vào bóng tối u ám…
      Ở chính sảnh, Diệp Khê Thiến và An Nguyệt Quân vừa bước chân vào nghe thấy thanh nhã nhặn truyền đến: “Thiến Thiến, lâu gặp.”
      Diệp Khê Thiến kinh ngạc ngẩng đầu, trông bóng người quen thuộc, vui vẻ hô: “Tư Đồ Khiêm!”
      Tư Đồ Khiêm thân trường sam màu xanh đen, giản dị nhưng hề làm phai khí chất cao quý, gương mặt tuấn mỹ, tóc tai hơi rối ngược lại tăng thêm chút phóng khoáng, tự tại. Lúc này y dịu dàng mỉm cười nhìn Diệp Khê Thiến.
      “Làm sao đến đây được?” Diệp Khê Thiến vui quá nên buông luôn cánh tay mực lôi kéo mình ra, chạy tới trước mặt Tư Đồ Khiêm mở rộng vòng ôm, mắt nhắm lại định bá cổ y. Đối với Tư Đồ Khiêm, nàng có loại cảm giác quen thuộc hiểu nổi, có lẽ bởi vì y trông giống hệt Tô Dương, người bạn tốt duy nhất của nàng ở thế giới cũ.
      Tuy nhiên khi mở mắt ra, người trước mặt lại là khuôn mặt hàm chứa vô vàn uất ức và ghen ghét của An Nguyệt Quân. Nhất thời Diệp Khê Thiến kịp phản ứng, nàng ngây ngốc hỏi: “Ủa? An Nguyệt Quân? Sao lại là ?”
      “Sao lại thể là ta? Ghét nương tử…” quan sát đôi mắt hồn nhiên và ngây thơ của nàng, khoé môi trề xuống cách cực kỳ hậm hực, gò má phụng phịu tức đến đỏ ửng.
      An Nguyệt Quân lơ đãng ôm eo Diệp Khê Thiến tựa như cố ý biểu quyền sở hữu, ánh mắt tinh nhàn nhạt quét qua hai vị khách mời mà đến, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”
      Ác ý trong lời rành rành, hoạ có điếc mới nghe ra. Tư Đồ Khiêm mất tự nhiên á khẩu, biết nên sao cho phải. Ngô Vũ Thi đứng bên cạnh thấy người mình lúng túng liền mở miệng giải vây: “Bảo chủ, tiểu nữ chủ ý đến đây là để với ngài lời cảm ơn…”
      Đôi mắt lanh lợi của An Nguyệt Quân lạnh lẽo đảo qua Ngô Vũ Thi, lập tức nhàn nhạt cắt lời: “ cần, cũng phải vì ngươi.”
      Ngô Vũ Thi nháy mắt chân tay cực kỳ ngượng ngập, song vẫn cố tiếp: “Mặc dù vậy tiểu nữ vẫn phải lời cảm tạ chân thành tới bảo chủ, nếu nhờ có ngài ta… ta… … sớm bị…”
      Nét mặt An Nguyệt Quân dường như khinh thường, dường như trào phúng, môi đẹp lãnh liệt nhếch lên, trực tiếp hỏi thẳng: “Bao giờ ?” chú mục khoá chặt Tư Đồ Khiêm, đồng tử phảng phất hơi thở buốt giá. Tư Đồ Khiêm! Y nên chạm vào người con của An Nguyệt Quân !
      Mà hai vị khách đáng thương sau khi được chủ nhà phũ phàng tiếp đón bị doạ đến nỗi đờ cả người. Ngô Vũ Thi chỉ biết cười giả lả lấp liếm bối rối, trả lời: “Bây giờ! Bây giờ ngay ạ!”
      Diệp Khê Thiến gắng sức véo cánh tay An Nguyệt Quân cái, đợi đến khi thấy được nét mặt cầu xin đau khổ của mới buông tay, sau đó bước lên trước kéo tay Ngô Vũ Thi: “Trước tiên cứ ở lại đây vài ngày . Lâu gặp, tôi thấy có chút nhớ hai người đấy.”
      “Nhưng…” Ngô Vũ Thi chần chờ, len lén liếc mắt về phía An Nguyệt Quân cái, vẫn thấy khuôn mặt lạnh lùng đổi của vội hạ ngay tầm mắt, lí nhí cự tuyệt: “Thôi, nên đâu.”
      Diệp Khê Thiến lập tức sáng tỏ, nàng ngoắt đầu nở nụ cười tươi rói, mềm mại gọi: “Phu quân ơi…”
      “Nương tử! Ở đây! Nương tử, ta ở đây!” thân lệ khí của An Nguyệt Quân tức bốc hơi sạch , cười híp mắt diện trước mặt nàng, mắt tròn mở to hồn nhiên lẫn ngây thơ, vội vàng hỏi: “Nương tử, nàng gọi phu quân có chuyện gì chăng?”
      “Hai người họ thể ở lại đây à?” Diệp Khê Thiến nhíu mày hỏi, tuy xin xỏ mà mặt vẫn thản nhiên như thường, giọng còn hơi cao.
      An Nguyệt Quân rụt rụt cổ, nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp trả lời: “Nương… nương tử… chuyện này…”
      “Sao?” Tiếng hừ lạnh thách thức, tông điệu rất cao, còn có chút tức giận tiềm tàng.
      “Nương tử…” An Nguyệt Quân trả lời thẳng mà chỉ liên tục làm nũng.
      Diệp Khê Thiến liếc mắt nhìn , rất có khí thế với hai vị khách phía trước: “Yên tâm , tôi ở lại được là ở lại được. Nếu dám phản đối à? Hừ hừ!”
      Nặng nề hừ hai tiếng, ý uy hiếp vô cùng ràng khiến An Nguyệt Quân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tự biết rằng mình rơi vào đường cùng, chỉ đành phải tội nghiệp tiếp tục kêu: “Nương tử…”
      “Biểu ca, có khách đến à? Sao gọi Tiêu Tiêu cùng ra tiếp đãi?” Giọng vang lên làm ai nấy đều quay đầu ra cửa xem xem ai tới, chỉ ngoại trừ duy nhất An Nguyệt Quân vẫn cứ chăm chú thâm tình nhìn nương tử của mình.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Khó khăn xuất


      Thi Tiêu An đứng ở cửa, ánh mắt đong đầy tình ý đặt người An Nguyệt Quân, tuy nhiên nàng ta phát lại hề để ý tới mình. Thất vọng cùng ghen tị quay cuồng trào dâng trong lòng, Thi Tiêu An cắn chặt môi dưới, thướt tha yểu điệu lướt đến gần An Nguyệt Quân, điệu bộ hờn trách.
      Tới trước mặt An Nguyệt Quân, nàng ta đưa tay nhận chén sứ từ tỳ nữ dâng lên, dịu dàng : “Biểu ca, ca đường vội vã trở về bảo, chắc cũng mệt lắm rồi đúng ? Ta sớm bảo người chuẩn bị tổ yến chưng đường phèn cho biểu ca tẩm bổ đây.”
      An Nguyệt Quân lạnh lùng cười khẩy, nụ cười rét mướt sánh ngang băng tuyết nghìn năm, trầm thấp gọi: “Dương Hoà.”
      “Dạ, bảo chủ.” Dương Hoà lập tức sẵn sàng chờ lệnh.
      “An bài họ cho tốt.” An Nguyệt Quân liếc mắt nhìn hai vị khách bất đắc dĩ, chất giọng mang theo tia tình cảm.
      “Dạ.” Dương Hoà hiểu ý đáp.
      Quay đầu, Dương Hoà lịch khom người với Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, : “Mời bên này.”
      Hai người gật đầu, Dương Hoà đánh mắt liếc An Nguyệt Quân thấy chủ có thêm ý kiến gì mới dẫn họ lui xuống.
      Xong xuôi, An Nguyệt Quân quay ngoắt lại về phía Diệp Khê Thiến nở nụ cười rực rỡ, chói loà đến độ trời đất cũng điên đảo thất sắc, đôi môi đẹp cong cong tao nhã. cẩn thận lấy lòng hỏi: “Nương tử, như vậy nàng hài lòng chưa?”
      “Rồi, rồi, rồi, hài lòng rồi.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt trả lời, tay thích thú véo mạnh gò má trắng mũm mĩm, mặt lập tức xuất hai vệt hồng hồng đáng .
      “Nương tử vui vẻ là tốt rồi.” An Nguyệt Quân híp mắt đáp.
      Thi Tiêu An bị bỏ ở bên, tổ yến tay chẳng biết nên buông xuống hay tiếp tục giữ, tay dần dần siết chặt thành chén, đầu ngón tay trắng bệch, đáy mắt nhá lên chút u quang.
      Lát sau…
      “Bảo chủ, gian phòng ngài phân phó sắp xếp xong. tại phu nhân có thể tới Lạc An các nghỉ ngơi.” Dương Hoà vừa bẩm báo lòng vừa cảm thấy quái lạ. Bảo chủ với phu nhân phải phu thê ư? Hà cớ gì lại ở hai phòng khác nhau?
      Lạc An các… Lạc An các…Là Lạc An các… Thi Tiêu An choáng váng oán hận. Lạc An các là chỗ biểu ca ở, nữ nhân này sao có thể cùng ở đó được?! Tuy nhiên, Thi Tiêu An lại hề biểu lộ giận dữ này ra ngoài, vẻ mặt vẫn nhu nhược, đáng kèm theo hơi thở hơi gấp gáp, nhác trông có vẻ yếu đuối, tội nghiệp.
      “Nương tử, lâu cũng mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi chút hay ?” Tròng mắt đen lúng liếng đảo quanh, khoé miệng ngập tràn thương, An Nguyệt Quân dịu dàng hỏi nàng.
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến quả thực mỏi mệt, lập tức đồng ý với .
      An Nguyệt Quân ôm nàng thẳng, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ để ý tới Thi Tiêu An, thậm chí cái liếc mắt dành cho nàng ta cũng có!
      Thi Tiêu An hoá đá tại chỗ, sắc mặt vẫn bình thường song chén sứ trong tay kịch liệt rung động. Nàng ta nhìn đại sảnh vắng tanh, khàn giọng run rẩy: “Minh Nguyệt, ta có điểm nào kém ả chứ? Vì sao biểu ca chỉ cần ả chứ cần ta?”
      Tỳ nữ Minh Nguyệt ở bên trả lời: “Tiểu thư dung mạo như tiên, ả làm sao có thể so sánh với người.”
      “Nhưng vì sao biểu ca cần ta?” Thi Tiêu An ho khan tiếng, khẽ khàng hỏi.
      Minh Nguyệt lại gần vỗ vỗ vai chủ tử: “Tiểu thư, rồi bảo chủ nhận ra điểm tốt của người.”
      Thi Tiêu An ngơ ngẩn gật đầu, chỉ hi vọng thế… Nếu như thể, nàng ta chỉ còn cách ép cưới mình!
      Diệp Khê Thiến bị dẫn lòng vòng đến chóng mặt mới tới Lạc An các. Vừa bước vào, hương thơm ngan ngát xông vào mũi làm tâm tình con người trở nên thoải mái. Diệp Khê Thiến trông An Nguyệt Quân hết thay nàng pha trà rồi lại giúp nàng đấm lưng, công việc tuy bận rộn nhưng hết sức vui vẻ, còn được tha hồ ăn đậu hũ, khoé môi vui vẻ nhếch cao.
      vừa về bảo mà có chuyện gì cần giải quyết à?” Diệp Khê Thiến nghi hoặc nhìn người con trai tất bật quanh mình.
      “Có.” An Nguyệt Quân thẳng thắn trả lời nhưng tay vẫn dừng động tác, còn mải bận vuốt ve.
      Diệp Khê Thiến thoải mái thở phào cái. “Vậy còn mau ?”
      “Nương tử quan trọng hơn.”
      , , ngay cho tôi. Nếu Nguyệt gia bảo phá sản, coi chừng tôi đá tìm tên khác bây giờ.” Diệp Khê Thiến tức giận doạ.
      “Nương tử, ra là vì Nguyệt gia bảo nên nàng mới thích ta.” thanh đáng thương ai oán, rất, rất, rất đáng thương, xen lẫn cả tiếng nức nở nữa.
      “Đáp án 1: con người phải dĩ thực vi thiên.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt đáp.
      *dĩ thực vi thiên: có ăn là hết, mọi thứ khác đều quan trọng bằng
      “Nương tử, chẳng lẽ phải vì ta đáng nên nàng mới thích ta à?”
      “Đáp án 2: mời xem lại đáp án 1.”
      “…”
      , , mau làm việc của .” Diệp Khê Thiến dương dương tự đắc phẩy phẩy tay về phía giống như đuổi ruồi.
      An Nguyệt Quân đứng lên, mắt lạnh quét tứ phía.
      “Các ngươi nhớ chăm sóc phu nhân cho tốt.”
      “Dạ.”
      Lúc muốn bước ra khỏi cửa, An Nguyệt Quân chợt ngoái đầu nhìn Diệp Khê Thiến, bảo: “Nương tử, nàng phải cẩn thận với nữ nhân vừa rồi. Nàng ta cái gì nàng cũng đừng tin.”
      Nữ nhân vừa rồi? Ai? Não chợt loé, đầu óc minh bạch, Diệp Khê Thiến khoát khoát tay tỏ ý hiểu. An Nguyệt Quân lúc này mới yên tâm bước ra ngoài.

      An Nguyệt Quân vào thư phòng. Dương Hoà sớm ở đấy chờ, thấy chủ đến liền vội vàng hô: “Bảo chủ.”
      gật đầu, ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
      “Thưa bảo chủ, tất cả đều tốt, chỉ có chút việc gần đây là bình thường.” Dương Hoà lắc đầu thông báo.
      “Sao?”
      “Tiệm đồ cổ, tửu lâu, cộng thêm ít cửa hàng khác do chúng ta kinh doanh hiểu sao gần đây liên tiếp có kẻ đến quấy rối.”
      à?” An Nguyệt Quân nhướng mày hỏi lại, đáy mắt tầng tầng lãnh ý.
      “Cách dăm ba ngày lại đến. Hơn nữa vì quấy rối thường xuyên này mà doanh thu làm ăn của chúng ta giảm rất nhiều.” Dương Hoà bất đắc dĩ tiếp.
      An Nguyệt Quân mặt đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Dương Hoà, hồi lâu lại hỏi: “Có tra ra là người phương nào ?”
      Dương Hoà chần chờ khá lâu mới trả lời: “Vẫn tra ạ.”
      “Tổn thất bao nhiêu?” Mắt An Nguyệt Quân loé lên thứ ánh sáng u tối lạnh lẽo, khắc nghiệt, nét tàn nhẫn thấp thoáng làm tâm Dương Hoà tức run sợ.
      “Hơn mười vạn lượng.” Dương Hoà lớn gan thành thực đáp. Dù số tiền đó với Nguyệt gia bảo mà chẳng đáng là bao, nhưng đối với người bình thường lại là cả gia tài.
      Thư phòng mảnh yên tĩnh…
      “Còn chuyện gì khác?” An Nguyệt Quân lại tiếp tục lạnh giọng hỏi.
      “Dạ, còn vấn đề này nữa. Bảo chủ, Tư Đồ Khiêm là con trai của Thanh Nhạc vương gia. Thanh Nhạc vương gia trong triều cũng được coi là trọng thần, mà Tư Đồ Khiêm tuy tuổi còn trẻ song là Đại Tướng Quân. dưới triều đình, ai ai cũng hết lời khen ngợi . Bảo chủ, ngài đừng nên đụng tới .”
      An Nguyệt Quân , chỉ mỗi sát khí quanh thân là quá nặng. Dĩ nhiên, thấy chủ như vậy Dương Hoà cũng dám mở miệng nữa.
      Hồi lâu sau, rốt cuộc An Nguyệt Quân mới bảo: “Ngươi lui xuống trước .”
      “Dạ.”
      Đợi dáng người bên ngoài khuất xa rồi, mới gọi tiếng: “Tinh Ảnh.”
      Bóng đen xuất , tức quỳ trước mặt , cung kính hô: “Bảo chủ.”
      “Gần đây có động tĩnh gì?”
      “Dạ thưa, có.”
      có? Hay tra ra?” Câu hỏi nhàng của An Nguyệt Quân làm da đầu Tinh Ảnh run lên, tim đập bình bịch.
      “Bảo chủ, thuộc hạ tra lại.”
      cần, gọi Ánh Nguyệt trở về.” An Nguyệt Quân lắc đầu ra lệnh.
      “Dạ.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Lập uy


      Diệp Khê Thiến ngồi xuống cạnh bàn, uống ly trà, nhìn bánh ngọt bàn. Suy nghĩ chút, nàng bắt đầu cầm bánh lên ăn.
      “Thu nhi, Đông nhi thỉnh an phu nhân.” Hai tỳ nữ mặc y phục trắng và vàng tới bên cạnh nàng quỳ xuống, cung kính thi lễ. Cả hai sắc mặt rất khẩn trương, mí mắt rũ xuống, đôi môi hơi trắng bệch, thân thể ngừng run rẩy.
      “Đứng lên , mình cùng ngồi xuống ăn nào.” Diệp Khê Thiến vừa nhồm nhoàm ăn bánh vừa mời mọc, hoàn toàn chẳng để ý tới hình tượng.
      “Phu nhân, điều này tuyệt đối thể.” Hai tỳ nữ mặt mày kinh hãi, liên tục lắc đầu quầy quậy từ chối.
      “Vì sao thể? Chẳng lẽ mấy đứa thích ăn bánh?” Diệp Khê Thiến nhìn chiếc bánh ngọt tinh xảo, mùi vị thơm ngon, nuốt vào miệng là tan ngay, mềm mềm ngọt ngọt, càng ăn càng thích, lập tức tay nàng nhón thêm cái bánh nữa.
      Thu nhi nuốt nước miếng, ánh mắt hau háu nhìn món bánh cao quý, vừa hấp dẫn lại vừa đẹp mắt, khó khăn giải thích: “ phải là thích ạ.”
      Diệp Khê Thiến thấy bộ dạng rụt rè của nữ tỳ, phút chốc liền sáng tỏ, cười cười bảo: “So đo tôn ti địa vị làm gì? Cứ gọi tôi là chị, mau lại đây ăn .”
      Thu nhi tuổi hơn Đông nhi, trẻ người non dạ, nghe lời mời đầy thiện ý của Diệp Khê Thiến xong liền háo hức chạy tới gần nàng, vui vẻ gật đầu : “Cảm ơn tỷ tỷ.” Thanh rất đơn thuần, khả ái.
      Diệp Khê Thiến trông bộ dạng đáng của , cười híp mắt bảo: “Thu nhi muốn ăn gì cứ lấy .”
      “Dạ, cảm ơn tỷ tỷ.” cảm động xong liền hưng phấn cầm lấy bánh bắt đầu ăn.
      “Thu nhi!” Đông nhi khẩn trương nhìn bạn ngốc nghếch của mình, đáy lòng vô cùng lo lắng.
      “Đông nhi, làm sao vậy? Bánh ngọt này ăn rất ngon, mau tới cùng ăn .” Bàn tay của Thi nhi dính đầy vụn bánh, giọng cực kỳ vui vẻ.
      “Ngươi…” Đông nhi chỉ biết trơ mắt nhìn bạn, lập tức dập đầu với Diệp Khê Thiến: “Xin phu nhân tha thứ cho Thu nhi! Thu nhi còn chưa hiểu biết gì, hi vọng phu nhân đừng trách nàng!” Càng hi vọng lời cầu xin này có thử thức tỉnh đứa ngốc Thu nhi kia!
      “Đôi khi đơn thuần có gì là tốt.” Diệp Khê Thiến nhìn Thu nhi vì được cho ăn bánh mà vui mừng, nhàn nhạt trả lời.
      “Dạ, phu nhân.” Đông nhi thận trọng tiếp lời, ánh mắt dè chừng lén lút ngẩng cao về phía Diệp Khê Thiến. Ánh mắt mỉm cười, khoé miệng cũng mỉm cười, phải chăng phu nhân hề giống các chủ tử khác?
      Hồi lâu, Diệp Khê Thiến đợi Thu nhi ăn bánh xong mới bảo: “Chúng ta ra ngoài dạo lát.”
      “Dạ.” Đông nhi thuận theo.
      Ba người cùng bước đường, Diệp Khê Thiến chậm rãi trước thưởng thức phong cảnh xung quanh.
      Bấy giờ, họ đụng ngay phải Thi Tiêu An. Thi Tiêu An trông thấy Diệp Khê Thiến bèn nở nụ cười vui vẻ, thân thiết gọi: “Biểu tẩu, mới nãy ta và Minh Nguyệt vừa nhắc tới tẩu, ngờ giờ liền gặp tẩu.” Đáy mắt loé lên thứ ánh sáng u tối.
      *biểu tẩu: cách gọi vợ của họ thời xưa
      Diệp Khê Thiến gật đầu, rất thoải mái trả lời: “Rất vui được biết em.”
      “Biểu tẩu muốn đâu?” Thi Tiêu An hỏi.
      “Chỉ dạo loanh quanh chút.”
      “Nếu biểu tẩu chê, Tiêu Tiêu xin phép được dẫn đường cho tẩu. Dù sao tẩu cũng mới vào bảo, chưa thông thuộc đường lối về, rất dễ lạc.” Thi Tiêu An nhiệt tình xung phong.
      Diệp Khê Thiến nhíu nhíu mày, lời của nàng ta làm nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng vẻ mặt thân thiện kia, ánh mắt cũng rất chân thành, nàng nghĩ rằng bản thân quá đa nghi rồi, bèn đồng ý: “Được, vậy làm phiền Tiêu Tiêu.”
      Thế là Thi Tiêu An dẫn Diệp Khê Thiến dạo chơi khắp nơi. đường, khoé miệng Thi Tiêu An lúc nào cũng mỉm cười, vờ như vô ý hỏi: “Biểu tẩu quen biểu ca như thế nào?”
      “À…” Quen như thế nào? Sao nàng biết được! Vừa mở mắt ra, An Nguyệt Quân ghé vào trước mặt nàng làm nũng, liên tục gọi nàng là nương tử, ai biết được cả hai vì sao gặp nhau?
      Diệp Khê Thiến đành lấp lửng trả lời: “ kiểu như… gặp ngoài phố… rồi quen biết… vậy thôi…”
      Thi Tiêu An nghe Diệp Khê Thiến , cười cười nhìn về phương xa. “Ta và biểu ca từ bên nhau, từ ta thích cận kề huynh ấy rồi.”
      “Ừ.” Diệp Khê Thiến ậm ừ lên tiếng, đáy mắt loé lên chút thích thú hiểu được.
      “Biểu tẩu…”
      Xa xa, có hai tỳ nữ tới, họ trông thấy chủ liền vội chạy qua chào hỏi.
      Đến gần, họ hướng Thi Tiêu An hành lễ: “Thỉnh an biểu tiểu thư.”
      Thi Tiêu An gật đầu như muốn khoe khoang, kiêu ngạo cười hỏi: “Các ngươi đâu?”
      “Tổng quản giao phó số việc cho bọn nô tỳ xử lý ạ.” người hồi đáp.
      “Vậy các ngươi mau làm việc .”
      “Cảm ơn biểu tiểu thư.”
      xong, hai tỳ nữ nọ lập tức định rời . Thấy thế, Thu nhi bất bình đứng ra chặn: “Đứng lại! Ở đây còn có bảo chủ phu nhân, sao mau thỉnh an? Mắt các ngươi mù à?”
      Hai tỳ nữ ngẩng đầu nhìn Thi Tiêu An, sau khi nhận được cái gật đầu của nàng ta liền quay ngoắt lại phía Thu nhi, khinh thường bảo: “Bảo chủ phu nhân cái gì? Chúng ta chưa bao giờ nghe có bảo chủ phu nhân. phải lại là loại nữ nhân tầm thường ngu si vọng tưởng mình chim sẻ hoá thành phượng hoàng đấy chứ? Loại đó chúng ta thấy nhiều rồi.”
      Giọng hàm chứa ý miệt thị ràng khiến Thu nhi tức giận, lập tức lao lên phía trước phùng má trợn mắt, tức giận gắt: “Mấy người quá đáng! Đây chính là bảo chủ phu nhân! Mắt bị mù hết rồi à?!”
      “Bảo chủ phu nhân đâu? Chúng ta vẫn nhìn thấy.” Hai người vờ vịt đảo mắt tìm kiếm liên tục xung quanh, còn cố ý đụng mạnh vào người Thu nhi làm ngã .
      Diệp Khê Thiến vốn chẳng quan tâm gì ba chuyện này, song nhìn Thu nhi té ngã dưới đất rất tức giận. Lập tức, nàng bước lên trước, tát cho mỗi tỳ nữ kia cái tát đau điếng, lạnh lùng : “Đây là do tự các người chuốc lấy!”
      “Ngươi! Ngươi! Đồ tiện nữ kia! Dám đánh ta à?! Ta …” thanh chợt im bặt, tỳ nữ la hét tái mặt hoảng sợ nhìn sau lưng Diệp Khê Thiến, hai chân ngừng lùi về.
      “Tiếp tục cho hết.” Thanh băng giá cực điểm truyền đến làm ai nấy đều lâm vào kinh hoảng.
      Quay đầu, An Nguyệt Quân đứng đó giống như vị thần, ánh mắt rực sáng rét căm, nét mặt khủng bố tàn nhẫn nồng đượm sát khí, khoé môi nhếch thành nụ cười băng giá chăm chú chiếu vào hai tỳ nữ kia.
      “Bảo chủ tha mạng, bảo chủ tha mạng, nô tỳ…” Hai tỳ nữ cảm giác bầu khí buốt lạnh đậm đặc toả ra từ chủ tử vô cùng khủng khiếp bèn hoảng sợ cầu xin tha mạng, mồ hôi giọt giọt đầm đìa trán.
      “Cũng chẳng có gì đâu, Quân, tha cho…” Lời còn chưa dứt, mặt ngây dại, miệng kinh ngạc há hốc.
      Tiếng kêu rên rỉ thảm thiết vang lên, hai con mắt tròn tròn lăn lóc dưới đất, hốc mắt trống hoác trông thấy cả thịt bên trong, máu dầm dề chảy xuống, quá sức kinh khủng!
      Thi Tiêu An hoảng sợ thét toáng lên, lập tức hôn mê bất tỉnh.
      “Về sau ai nghe lời nàng, kết quả còn thảm hơn so với hai kẻ này!” An Nguyệt Quân lạnh lùng tuyên bố, thanh vô vàn hàn khí khiến thời tiết giữa hè mà mọi người ai nấy đều như chôn trong hầm băng.
      “Dạ, , .” Hai tỳ nữ liều mạng dập đầu xin tha.
      “Cút.”
      Hai tỳ nữ điên cuồng quay lưng bỏ chạy như kiểu sau lưng có mãnh thú rượt theo. Máu theo từng bước chân họ nhiễu dưới nền đất tạo thành con đường tanh tưởi đỏ thẫm.
      “Nương tử, ta rất nhớ nàng.” An Nguyệt Quân nở nụ cười hồn nhiên khả ái, gọi Diệp Khê Thiến cách thân thiết và ngọt ngào. Tay ôm lấy nàng, hít sâu hương thơm thuần khiết người nàng, cả mặt hơn hớn vui vẻ.
      “An Nguyệt Quân! đáp ứng tôi cái gì?!” Diệp Khê Thiến phục hồi tinh thần liền nổi giận đùng đùng quát hỏi. Nàng muốn vì nàng mà tổn thương nhiều người như vậy! Điều đó làm nàng rất khổ sở.
      “Nương tử, ta có giết họ.” An Nguyệt Quân đáng thương nho đáp, khoé miệng trề ra, trông tội nghiệp.
      …” Diệp Khê Thiến hít sâu hơi, bất đắc dĩ bảo: “Tôi cần chút yên tĩnh.”
      Sau đó nàng lập tức bỏ , thoáng thấy An Nguyệt Quân dợm bước muốn đuổi theo mình : “Đừng theo.”
      Cuối cùng, nàng cũng bỏ mặc An Nguyệt Quân đáng thương đứng ngây đơ tại chỗ, mình rời .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Sáng sớm


      Trong vòng đêm, dưới Nguyệt gia bảo đều rỉ tai nhau kiện hai tỳ nữ mạo phạm bảo chủ phu nhân bị bảo chủ móc mắt, đồng thời họ cũng tự giác ngộ ra điều: nữ nhân nọ có vị trí rất cao trong bảo, có thể xem như ngang hàng với bảo chủ, à , thậm chí còn hơn cả bảo chủ nữa kìa.
      ví dụ nhé…
      “Nương tử, ta muốn ôm.” Đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy cầu khẩn, hai tay nóng lòng mở rộng.
      Nhưng bốn bề lại lặng lẽ chẳng tiếng động…

      Vì vậy, to lớn bé trong bảo đều nhất trí gật đầu thề rằng: chọc ai chọc chứ tuyệt đối thể chọc tới phu nhân.
      Sáng sớm ngày thứ hai.
      Diệp Khê Thiến tỉnh giấc ngay lập tức bị Thu nhi và Đông nhi kéo ấn ngồi trước bàn trang điểm. Nàng vừa ngáp vừa bảo: “Hai đứa nhóc mấy em gọi chị sớm vậy làm gì?”
      “Tỷ tỷ, đến giờ ăn sáng rồi.” Đông nhi trả lời.
      Sau ngày hôm qua, Diệp Khê Thiến vì Thu nhi mà dạy dỗ hai tỳ nữ đáng ghét kia, Đông nhi lập tức xem nàng trở thành chủ tử thực của mình. Đông nhi tin, khi đó Diệp Khê Thiến là tức , Đông nhi cũng tin, Diệp Khê Thiến tức là vì những tỳ nữ bé như mình. Vậy nên Đông nhi liền yên tâm bỏ bớt sợ hãi trong lòng với Diệp Khê Thiến, thêm nhiều phần thân thiết hơn, học theo Thu nhi kêu chủ là tỷ tỷ.
      “Ăn sáng trang điểm làm gì?” Diệp Khê Thiến tức giận , lại mở miệng ngáp cái, lòng thầm bực bội chửi thề.
      “Tỷ tỷ, nữ nhân có mấy cái xuân xanh? Dĩ nhiên phải nhân lúc xuân sắc còn phơi phới mà trang điểm cho xinh, mê hoặc bảo chủ đến thần hồn điên đảo chứ.” Đông nhi khẽ cười .
      “Đông nhi, em từng có thời đọc sách hả?” Nghe những từ ngữ Đông nhi , đáy mắt Diệp Khê Thiến thoáng tia u quang, nhàng hỏi.
      “Vâng, có đọc chút, nhưng về sau trong nhà xảy ra chuyện nên bỏ ạ.” Đôi mắt Đông nhi ảm đảm, dáng vẻ trông hơi bi thương.
      “Em thích đọc sách à?” Diệp Khê Thiến hỏi. Đông nhi giống nàng, lúc còn , sau khi cha mẹ mất nàng đành bỏ học, cũng chẳng muốn học nữa, thế là trôi nổi giữa dòng đời xô đẩy sống lay lắt, qua ngày nào hay ngày đó, tại, chữ 大 (đại) viết thế nào cũng biết. Ánh mắt tối sầm, tâm rối bời, nàng như vậy xứng với ư? Nàng có nên nỗ lực thêm chút nữa?
      “Vâng, con thích hợp với việc đọc sách, cha cũng phản đối.” Đông nhi lại cười khẽ tiếng, cách ngập tràn khổ sở.
      Diệp Khê Thiến gật đầu cái, thoáng chốc hiểu .
      Trải qua công cuộc “gia công” tỉ mỉ của hai tỳ nữ , tiểu mỹ nhân xuất , gò má trắng nõn nhàn nhạt lớp phấn hồng đáng , lông mày thanh tú, hàng mi đen rợp khẽ rủ thấp thoáng đôi đồng tử sáng rỡ, ánh mắt trong suốt, đôi môi đầy đặn đỏ bừng say lòng người, bộ y phục màu lam nhạt người thướt tha càng làm mỹ nhân thêm yểu điệu.
      ngờ tỷ tỷ lại là đại mỹ nhân.” Thu nhi ngó trái ngó phải nửa ngày, bật thốt.
      Diệp Khê Thiến tức giận trừng mắt với Thu nhi, đảo đảo cặp mắt, hung tợn hỏi: “Thu nhi, trước kia chị xấu lắm à?”
      , , , tỷ tỷ đẹp nhất.” Thu nhi lắc đầu quầy quậy, lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ.
      “Phải ?” Diệp Khê Thiến hừ lạnh tiếng, chống nạnh nhìn Thu nhi.
      “Cả hai đừng chộn rộn nữa, để bảo chủ đợi lâu hay đâu.” Đông nhi trông hai chủ tớ đây câu kia câu cười đùa liền vội vã chen miệng nhắc nhở.
      “Được rồi, Thu nhi, bản mỹ nữ bỏ qua cho em đó.” Diệp Khê Thiến khoan hồng độ lượng khoát khoát tay.
      Thu nhi và Đông nhi len lén cười, ngay cả Diệp Khê Thiến xong cũng thấy buồn cười, cười phì ra.

      Thu nhi lẫn Đông nhi cùng Diệp Khê Thiến đến đại sảnh, thấy An Nguyệt Quân an toạ ở ngay chính giữa, trước mặt là bàn lớn sơn hào hải vị nhưng dáng vẻ vẫn lạnh băng, từ, đăm đăm nhìn về phía trước. Quét mắt nhìn bên cạnh , Thi Tiêu An ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt vụng trộm có chút mơ màng, Diệp Khê Thiến nở nụ cười với Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, sau khi được bọn họ đáp lại mới quay đầu về phía An Nguyệt Quân.
      “Nương tử, ngồi chỗ này!” Thấy Diệp Khê Thiến tới, An Nguyệt Quân lập tức cười xán lạn như mặt trời, đáy mắt mê đắm bao trùm lấy bóng dáng xinh đẹp của nàng, cười híp mắt vẫy tay với nàng, hô to gọi .
      Diệp Khê Thiến chép miệng, toan bước tới trước bước, tuy nhiên vô ý giẫm phải tà váy quá dài, lảo đảo nghiêng người muốn ngã.
      Thu nhi với Đông nhi theo sau kinh hô, lập tức khẩn trương lao lên muốn níu chủ lại, chẳng ngờ An Nguyệt Quân nhanh hơn, động cái liền đem nàng ôm vào trong lòng mình.
      An Nguyệt Quân chớp nhá tia hứng thú nơi khoé mắt, dung nhan tuyệt thế ngập ý trêu đùa, đồng tử trắng đen ràng nháy nháy, cách rất chất phác: “Nương tử, thấy tướng công cần phải hành đại lễ vậy đâu, nhưng nếu nương tử muốn, phu quân rất vui lòng phối hợp.”
      Diệp Khê Thiến trợn mắt ngó trừng trừng, bất mãn mở miệng: “Nhìn trông hả hê nhỉ?”
      “Đâu có, đâu có, nương tử, ta nào dám.” An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, vô tội trả lời, song khoé miệng hơi hơi cong lên.
      Diệp Khê Thiến tách đôi tay ôm mình ra, bước lên trước, chọn chỗ xa nhất, ngồi xuống.
      An Nguyệt Quân mất hứng bĩu môi, chỉ vào chỗ gần bên mình nhất, nũng nịu lại gọi: “Nương tử, ngồi chỗ này cơ.”
      “Được…” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, canh đúng lúc vì lời của nàng mà cười híp mắt, cao hứng nở nụ cười ngọt ngào ác độc quăng đấm: “… Mới là lạ.”
      Hụt hẫng, An Nguyệt Quân buồn bã ngó Diệp Khê Thiến, đáy mắt tràn đầy ai oán cùng tội nghiệp, trông nàng mãi vẫn có ý dịch chuyển chỗ ngồi bèn càng thêm rầu rĩ cúi đầu, đáng thương sụt sịt.
      Nhưng chưa tới chốc, lại vui vẻ ngẩng phắt đầu lên, cầm theo ghế xê tới chỗ Diệp Khê Thiến, chen vào ngồi giữa nàng và Ngô Vũ Thi, an vị xong liền quay qua với tất cả những kẻ còn lại bàn cơm há hốc mồm nhìn mình, lạnh lùng hạ: “Ăn cơm.”
      “Nương tử, ăn cái này .”
      “Nương tử, cái đó ăn ngon đâu, ăn cái này nè.”
      Thi Tiêu An nhìn màn trước mắt, đáy mắt ngập tràn đau đớn lẫn ghen tị, bàn tay nắm đũa run run. Rốt cuộc nàng ta buông chén đũa xuống, mềm yếu với An Nguyệt Quân: “Biểu ca, ăn xong cùng Tiêu Tiêu dạo chợ nhé? Lâu rồi chúng ta chưa .”
      Tựa hồ nghe thủng lời của Thi Tiêu An, An Nguyệt Quân vẫn tiếp tục bận rộn luôn chân luôn tay, khi gắp thức ăn, khi múc canh, tuy nhiên dù làm gì trước sau vẫn chẳng hề liếc về phía Thi Tiêu An. Thi Tiêu An lúng túng đảo mắt sang hướng khác.
      “Quân, chốc nữa tôi muốn ra ngoài dạo chợ tí, tiện mua ít đồ.” Diệp Khê Thiến thông báo.
      “Nương tử, ta cũng muốn .” An Nguyệt Quân lập tức đồng ý hai tay hai chân, khuôn mặt tuyệt mỹ toát thêm vài nét trẻ con, nở nụ cười nịnh nọt nhìn Diệp Khê Thiến.
      Dương Hoà ở bên lù lù tiến lên như cái “bóng đèn” vô duyên, nhắc nhở: “Bảo chủ, hôm nay chẳng phải người muốn thị sát cửa hàng ư?”
      “Nhiều chuyện!” thanh rét lạnh truyền tới khiến Dương Hoà hoàn toàn ngậm tăm.
      “An Nguyệt Quân, cần .” Diệp Khê Thiến liếc liếc , tuyên bố.
      “Nương tử, tại sao?! Tại sao lại bỏ ta?!” Đôi mắt nai của An Nguyệt Quân tràn đầy phẫn uất cùng buồn bã, miệng đáng thương nỉ non.
      “Ngốc à, nên giải quyết chuyện trong bảo , có Tư Đồ Khiêm theo tôi là được rồi.” Diệp Khê Thiến véo véo gò má trơn mềm của , cười bảo.
      “Ừ, ta với Thiến Thiến, đảm bảo an toàn.” Tư Đồ Khiêm điềm đạm gật đầu.
      “Mấy người sao còn chưa ? Sao cứ thích ăn cơm chùa hoài vậy?” An Nguyệt Quân giọng oán thán.
      Câu xíu như tiếng muỗi vo ve này lọt vào tai hai vị khách đáng thương kia nhưng lại bị Diệp Khê Thiến nghe được. Nàng bất đắc dĩ ngó , sau đó hỏi Thi Tiêu An bị cho ra rìa nãy giờ: “Tiêu Tiêu, em có muốn cùng ?”
      Thi Tiêu An dịu dàng cười cười, ho khan cái, đáp: “Tiêu Tiêu từ thân thể khoẻ, ít ra ngoài lắm.”
      Diệp Khê Thiến gật đầu, hỏi nữa, nhưng đáy lòng lại lẩm bẩm buồn cười: “Ha ha ha… Thân thể khoẻ? Vậy mà lúc nãy còn kêu An Nguyệt Quân cùng dạo chợ làm gì? Haizzz, thay đổi nhanh như chong chóng.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Bị đánh lén


      An Nguyệt Quân dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo với Diệp Khê Thiến đòi nhưng được, cuối cùng đành phải uất ức bĩu môi dừng chân sau ngưỡng cửa, đáy mắt thích lẫn ghen tị nhìn ba bóng người vui vẻ rời .
      Mãi cho đến khi bóng thấy nữa, An Nguyệt Quân mới mở miệng gọi: “Dương Hoà!” Giọng lạnh như băng, so với thường ngày còn lạnh hơn.
      “Dạ!” Dương Hoà lập tức hô đáp. Bảo chủ muốn thị sát cửa hàng rồi sao? Gật gù, Dương Hoà mừng thầm trong bụng, xem ra bảo chủ vẫn còn chút lý trí. Mặc dù cửa hàng tổn thất đáng kể lắm nhưng vẫn phải mau chóng đến xem xét.
      “Ngươi cọ rửa nhà xí bảy ngày.” Mắt xếch tà mị ngập tràn giá rét, hơi thở lạnh lẽo lan tràn. An Nguyệt Quân dứt lời liền chút thương tiếc quay ngoắt bỏ !
      “Á?” Dương Hoà trợn tròn mắt. Kêu bộ xương khô rụng rời là lão cọ rửa nhà xí? phải chứ? Dù sao đường đường lão cũng là tổng quản Nguyệt gia bảo, có thể chừa chút mặt mũi cho lão ? Mà tự nhiên vô duyên vô cớ bảo chủ lại trút giận lên đầu lão… A! Dương Hoà nháy mắt minh bạch. Bảo chủ mượn việc công trả thù riêng đây mà, trả thù lão già này lúc nãy lỡ miệng, trả thù vì lão tự dưng chen ngang làm bảo chủ thể cùng phu nhân dạo chợ.
      Nhất thời, Dương Hoà dở cười dở mếu, trông bóng lưng xa xa của chủ, bổ sấp bổ ngửa đuổi theo, cầu xin: “Bảo chủ, ngài có thể đổi cho thuộc hạ việc khác ? Ngài xem xem, lưng thuộc hạ sắp còng rồi đây này, chẳng thể lao động nặng nhọc được đâu.”
      “Ừ.” An Nguyệt Quân “tốt bụng” lạ thường đáp ứng, mắt đen thoáng chút gian trá.
      “Tạ ơn bảo chủ.” Dương Hoà nhõm thở phào, thầm nghĩ mình may mắn. May quá! May quá ! May là bảo chủ vẫn còn chút cảm thông, vẫn có thể phân phải trái.
      “Cọ rửa nhà xí mười ngày.” Lần này dứt lời là An Nguyệt Quân bước ra ngoài bảo , quay đầu nữa. Dương Hoà đáng thương hoá đá tại chỗ.
      hành lang Nguyệt gia bảo, Dương Hoà ngây ngốc hồi lâu, chẳng biết làm thế nào cho phải. Bỗng dưng lão cảm thấy khóc ra nước mắt.

      Diệp Khê Thiến, Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi ba người ngồi xe ngựa, khoảng canh giờ sau đến chợ Nguyệt Hoa Khai. Có lẽ do chợ Nguyệt Hoa Khai nằm ở kinh đô Tử Nguyệt vương triều nên nó rất phồn hoa và sầm uất, mới sáng sớm ra liền náo nhiệt vô cùng. Tửu lâu, khách điếm, tiệm cầm đồ, tất cả đều mở cửa buôn bán. Các gian hàng hai bên đường cũng được dựng lên để bán đồ cổ, phấn son hay trang sức… gian ồn ã tiếng rao hàng, tiếng mua bán, tiếng cười cực kỳ náo nhiệt.
      Ba người đường, nam tuấn, nữ tú, ăn mặc tầm thường, vậy nên rước lấy nhiều cái nhìn chăm chú, dĩ nhiên trong đó thiếu kẻ xấu.
      “Thiến Thiến, muốn mua cái gì?” Ngô Vũ Thi bên hỏi.
      “Thư trai gần nhất ở đâu nhỉ?” Diệp Khê Thiến suy nghĩ chốc lát rồi hỏi lại.
      *thư trai: tiệm sách
      Nàng muốn trở thành xứng với , cứ ưu tú như vậy có ngày nàng theo kịp mất, bởi nàng đến chữ 大 (đại) thế nào cũng chẳng biết viết… Phút chốc trái tim co rút. Nếu lúc nào đó biết bí mật đáng xấu hổ này của nàng có coi thường nàng ? Ở đại, ly hôn xảy ra như cơm bữa, vì vậy nàng chẳng dám tin vào thiên trường địa cửu, cũng hề thích những lời đại loại thế. Vĩnh viễn là bao lâu? Nào ai biết… Nhưng nếu phải quý trọng từng giây từng phút có, nàng cũng phải nỗ lực với tình này! Mặc dù tinh thông cầm, kỳ, thi, hoạ như tài nữ nhưng bảo chủ phu nhân ít nhất cũng phải biết chữ chứ, lỡ đồn ra ngoài mất mặt lắm!
      *thiên trường địa cửu: sánh cùng trời đất
      *cầm, kỳ, thi, hoạ: bốn thú chơi phong lưu của người xưa gồm đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh
      biết.” Ngô Vũ Thi lắc đầu.
      “Tôi có việc cầu xin , giúp tôi được chứ?” Diệp Khê Thiến mở to đôi mắt nhìn Ngô Vũ Thi.
      “Ừ, chỉ cần ta có thể làm được nhất định giúp.” Ngô Vũ Thi bảo đảm.
      “Tôi muốn biết chữ, dạy tôi học chữ nhé? À quên, dạy cho ba người luôn.” Diệp Khê Thiến đột nhiên nghĩ tới Thu nhi và Đông nhi nên sửa lời. Nếu nhờ Quân dạy, chắc chắn đồng ý, nhưng nàng có thể mặt dày mở miệng nhờ ư?
      “Vì sao lại là ba người? phải chỉ có thôi ư?” Ngô Vũ Thi ngạc nhiên.
      “Tôi cộng thêm cả hai nhóc Thu nhi và Đông nhi nữa.”
      Ngô Vũ Thi gật đầu cái, đáp ứng: “Được.”
      “Đúng rồi, đừng cho Quân nhé. Đây là bí mật giữa hai chúng ta, được ?” Diệp Khê Thiến chắp hai tay, nài nỉ.
      “Ừ, ừ, ừ, được mà.” Ngô Vũ Thi cười cười, bỗng đáy mắt lướt qua tia khổ sở, nàng : “ hâm mộ có thể được bảo chủ thương, còn ta…” Vừa nàng vừa liếc về phía Tư Đồ Khiêm, giọng lịm dần.
      Diệp Khê Thiến thấu hiểu, cầm lấy tay Ngô Vũ Thi, cổ vũ: “ ngày cũng vậy thôi.”
      “Ừ.” Ngô Vũ Thi đáp, đột nhiên liếc sau lưng Diệp Khê Thiến, chần chừ chút mới tiếp: “Thiến Thiến, có cảm giác ai đó theo chúng ta ?”
      Mắt Diệp Khê Thiến hơi liếc về phía sau chút, quả phát có mấy tay bộ dạng lén lút bám theo, cau mày bảo: “Lúc xuống xe nhận ra, nhưng ai biết làm sao bây giờ?”
      Dứt lời, năm tên phía sau đột ngột lao lên bao vây nhóm Diệp Khê Thiến, cẩn thận quan sát từ xuống dưới rồi cách bất hảo: “Hai nàng trông khá xinh đấy, có chồng rồi cũng chả đến nỗi. Vừa đúng con mụ ở nhà già rồi, đổi đứa mới thôi.”
      xong năm tên đồng loạt cười khà khà, khuôn mặt dung tục tràn đầy dâm ý phối hợp nụ cười bỉ ổi đó càng khiến người ta ghê tởm. trong những kẻ đó đáy mắt nhá lên u quang, đương lúc chuyện cứ liên tục liếc về chỗ xa xa, lúc sau khuôn mặt gian trá mới tiếp tục duy trì ý dâm tục.
      Diệp Khê Thiến thấy thế hề động đậy, cau mày trầm tư. Mặc dù mấy tên này thoạt nhìn mặt có vẻ hung hãn nhưng ngôn từ vẫn có chút cẩn trọng, rốt cuộc là tại sao?
      Tuy nhiên thấy chúng vẫn sấn sổ tới gần mình, nàng liền hoảng loạn, bên ngoài vẫn giữ trấn định, lạnh nhạt hỏi: “Mấy người muốn gì?” Giọng điệu hung ác.
      Năm tên sửng sốt, đôi mắt ngập tràn tán thưởng. Nhưng ngay sau đó tà ý lại bao trùm, chúng ác ý trả lời: “Hoá ra nàng này đáo để thế, mang về chắc chắn… Ha ha ha…” Chúng cười to trận, vô cùng đắc ý và khoa trương.
      “Mẹ kiếp! Đừng nhảm nữa, lãng phí thời gian! Bắt luôn về nhà !” Có tên nhịn được, thô lỗ hô to.
      “Cũng đúng.” Tên khác tán thành.
      Bàn xong, bọn chúng lại từng bước từng bước tiến tới gần. tên toan đột kích ngực Diệp Khê Thiến liền bị nàng đá phát trúng vào chỗ hiểm, đau đến nhảy dựng lên. tên khác từ phía sau định bắt nàng mà lại bắt hụt nên ngã té nhào đất rên rỉ.
      tên trong đám có chòm râu giống cá trê ngó về nơi xa, ánh sáng trong mắt chợt loé, đảo mắt lại và nở nụ cười: “ nghĩ rằng các nàng lợi hại như vậy, xem ra giường hẳn cũng rất mạnh mẽ.”
      “Mày còn muốn ăn đá à?” Diệp Khê Thiến hề bị câu của tên đó ảnh hưởng, lạnh lùng đối đáp.
      Lúc này có tên bắt được Ngô Vũ Thi ngừng giãy giụa, hai tay nàng bị túm chặt, tên đấy hô: “Muốn ta thả người ngoan ngoãn đưa tay chịu trói , đừng có rượu mời uống muốn uống rượu phạt.”
      “Buông ấy ra!” Diệp Khê Thiến biến sắc, tức giận cuồn cuộn, nhưng vẫn gắng giữ giọng mình hoà hoãn. Mắt nàng đảo xung quanh xem có gì đem lợi lại cho mình , bất ngờ bắt gặp bóng dáng Tư Đồ Khiêm len lén lại gần sau lưng tên bắt Ngô Vũ Thi, khoé môi y cười .
      “Ngươi…” Tên bắt giữa Ngô Vũ Thi trông Diệp Khê Thiến vẫn lạnh giọng nên hết sức tức giận, chợt lao lên định tóm luôn nàng để dạy cho trận.
      “Dừng tay!”
      thanh ngập tràn khí phách lẫn nghiêm nghị vang lên khiến tất cả mọi người ngừng lại, ngoái về phía phát ra tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :