1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công bám người - Phi Yên(c106/123+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Tề Thiên Phóng Dương Nhược Nhi nữa?


      được nửa đường, An Nguyệt Quân đột nhiên xuất trước mặt Diệp Khê Thiến. Nàng làm như nhìn thấy, vòng qua người nhưng bám chặt theo, còn ở phía sau rầu rầu : “Nương tử, nàng vừa đâu vậy? Cố ý bỏ ta lại, bây giờ còn làm như thấy ta.”
      An Nguyệt Quân càng nghĩ càng thương tâm, ánh lệ mơ hồ thấp thoáng, lỗ mũi thi thoảng khụt khịt.
      Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ xoay người, liếc chú nai con rưng rưng vô tội nhìn mình, rất khả ái, rất đáng , tâm nàng thoáng chốc mềm nhũn. Lắc đầu, nàng khẽ thở dài: “ ấy là do gọi tới sao?”
      “Nương tử ai?” Đáy mắt An Nguyệt Quân nhá lên u quang, đôi mắt đơn thuần làm cho ai nhìn ra tâm tư nho của .
      “Dương Nhược Nhi.” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc cái. “ còn giả bộ!”
      “À…” An Nguyệt Quân bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trả lời: “Nương tử, nàng ta phải do ta gọi tới.”
      thể nào.” Diệp Khê Thiến nhìn An Nguyệt Quân, mặt viết rất ràng hai chữ ‘ tin’.
      An Nguyệt Quân phục chu môi, buồn buồn bảo: “Nương tử, phải ta mà.”
      “Vậy là ai?” Diệp Khê Thiến hoài nghi đánh giá An Nguyệt Quân từ xuống dưới. phải còn ai vào đây chứ?
      “Nguyệt Ảnh.” Miệng nhàng nhả ra hai chữ, sau đó đôi mắt u oán thẳng tắp chiếu vào Diệp Khê Thiến.
      Diệp Khê Thiến gật gật đầu đáp: “Ừ, ừ, quả nhiên phải .”
      An Nguyệt Quân thấy nàng gật đầu, vẻ mặt liền như con mèo vừa ăn vụng, cười đặc biệt xán lạn, cũng đặc biệt khả ái đáng .
      Trong đầu Diệp Khê Thiến đột nhiên loang loáng vài hình ảnh… Nguyệt Ảnh… Nguyệt Ảnh… Cái tên này quen ghê, hình như nàng có nghe qua ở đâu.
      Bấy giờ…
      “Cốp!” Diệp Khê Thiến hung tợn gõ An Nguyệt Quân, gào: “Nguyệt Ảnh là thuộc hạ của mà! Nếu phân phó làm sao ấy tự tiện hành động được?”
      “Nhưng nương tử, cuối cùng ta cũng đâu phải người gọi Dương Nhược Nhi.” An Nguyệt Quân tội nghiệp kêu.
      kêu ấy tới làm cái gì?” Nhìn Tề Thiên Phóng thống khổ như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy đành lòng.
      “Nương tử đau lòng vì ?” An Nguyệt Quân nháy nháy lông mi, đáy mắt lên tia sát khí.
      , chẳng qua cảm thấy ta có chút đáng thương.” Diệp Khê Thiến thở dài đáp.
      An Nguyệt Quân rũ mi mắt xuống, nho : “ tuyệt đáng thương!” ! chút cũng đáng thương! Tranh thủ đồng tình của người khác, đó mới là phương thức ghê tởm nhất. Nhưng ra, cũng chỉ cho y bài học thôi, để y hiểu được, người của An Nguyệt Quân thể tuỳ tiện chạm vào! Y có nữ nhân kia cũng đừng đem tâm tư đặt lên người nàng nữa. tuỳ hứng cũng được, ghê tởm cũng được, tóm lại là muốn chiếm trọn toàn bộ tâm tư nàng!
      “Cứu mạng…”
      Xa xa có tiếng kêu cứu truyền tới, thanh vô cùng hãi sợ. Diệp Khê Thiến nhướng mày. Chẳng lẽ…
      Diệp Khê Thiến trực tiếp chạy tới.
      Vào cửa nàng liền nhìn thấy cảnh tượng con hổ cắn y phục của Dương Nhược Nhi, có những chỗ thấy tơ máu xuất , chắc cũng là kiệt tác của nó.
      “Tiểu Bạch.”
      Con hổ vừa nghe tiếng gọi, lập tức lắc đầu ngoắc đuôi rời khỏi Dương Nhược Nhi, chạy đến bên Diệp Khê Thiến, nhàng liếm nàng.
      Diệp Khê Thiến sờ sờ đầu con hổ, tức qua trước mặt Dương Nhược Nhi, quan tâm hỏi han: “ sao chứ?”
      Dương Nhược Nhi lườm Diệp Khê Thiến, đột nhiên nhào tới người nàng ngừng xé rách y phục nàng, nắm chặt lấy tóc nàng kéo mạnh, phẫn hận hô: “Nếu có ngươi, Thiên Phóng vẫn còn là của ta.” Thiên Phóng là của Dương Nhược Nhi nàng, nàng thể để cho người khác cướp y .
      Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời lan toả. Cái chuyện khỉ gì thế này! Mắt nàng từ từ nheo lại, nhanh nhẹn bắt lấy Dương Nhược Nhi và ném nàng cái qua vai, sau đó cúi đầu níu lấy tóc nàng, hung hăng cho nàng mấy cái tát, nhương mày lạnh lùng gằn: “Đây là tự chuốc lấy.” Tay vì vừa mới khỏi nên mơ hồ phát đau, nhưng mà Diệp Khê Thiến quan tâm.
      An Nguyệt Quân ở bên xem kịch vui, trong lòng ngừng than thở. Nương tử, dũng mãnh, xinh đẹp! Nhưng mà… Đôi mắt chuyển chuyển, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Bộ dạng này của nàng… Thôi sau này ít chọc nàng chút tốt hơn.
      Dương Nhược Nhi muốn phản kháng, mắt bắt gặp Tề Thiên Phóng đẩy xe lăn vào liền thay đổi chủ ý. Nàng lập tức khóc thành tiếng, chỉ vào Diệp Khê Thiến khóc lóc: “Thiên Phóng, Thiên Phóng, nữ nhân này đánh ta.” Khóc hoa lê đẫm mưa, trông rất là đáng thương.
      *hoa lê đẫm mưa: cụm từ dùng để ám chỉ người con đẹp khi khóc sướt mướt
      Tề Thiên Phóng cười nhạo hỏi: “Thế nào lại thành ra màn xiếc này vậy?” Nếu là trước kia, y luôn tin mà nghi ngờ.
      Dương Nhược Nhi sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn ngừng nức nở, vừa khóc nàng vừa nỉ non: “Thiên Phóng, mọi chuyện phải như chàng nghĩ đâu, ta hối hận rồi.” Nàng hối hận, hối hận nên làm như vậy. Nàng hối hận, hối hận nên thân mình gánh chịu.
      “Ngươi mang thai đứa con của , tại sao hối hận? Ngươi ám sát ta, tại sao hối hận?” Tề Thiên Phóng cười, cười giống như khóc, mỗi câu mỗi chữ đều gằn giọng.
      “Thiên Phóng, chàng còn hận ta?” Dương Nhược Nhi nhìn Tề Thiên Phóng hỏi.
      “Hận?” Tề Thiên Phóng lắc đầu, nhàng đáp: “ hận, tại hận.”
      “Thiên Phóng, ta biết chàng tốt nhất, giống như trước kia vậy.” Tâm Dương Nhược Nhi thở phào hơi, nếu Thiên Phóng có khả năng đáp ứng, Tư Tư được cứu sống rồi.
      “Ha ha ha… Ta lúc nào như thế?” Tề Thiên Phóng cười lớn tiếng, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Nhược Nhi, bên trong có chán ghét, có vô tình, còn có chút cảm xúc thể .
      “Thiên Phóng, ta cầu xin chàng tha thứ, chỉ cần chàng cứu Tư Tư là được, nếu , nó chết mất.” Dương Nhược Nhi nước mắt rơi như mưa, khẩn thiết cầu xin.
      “Tư Tư?” Tề Thiên Phóng nhếch môi, tựa như khóc, cũng tựa như cười, đột nhiên đáy mắt cuồn cuộn hận ý, y châm chọc: “Nó là tạp chủng của ngươi và tên nam nhân kia sao? Chết , chết cũng tốt.” Dựa vào cái gì chứ? Y phải nhờ vào hận thù mà sống, còn nàng ngày qua ngày được hạnh phúc.
      được, nó thể chết được. Thiên Phóng, van cầu chàng cứu nó, van cầu chàng…” Miệng Dương Nhược Nhi vô ý thức cầu khẩn, trong mắt cũng ngập tràn khẩn cầu đối với con người dày đặc hận thù trước mặt.
      “Bốp!” Tề Thiên Phóng hung hăng tát cho Dương Nhược Nhi thêm cái, khuôn mặt vốn thê thảm giờ lại càng thêm sưng đỏ. Y tự giễu lẩm bẩm: “A… ra chỉ vì nghiệt chủng kia, chỉ vì người khác, chỉ vì cái danh hiệu ‘thần y’.”
      phải y… phải vì y… Tâm mơ hồ co rút đau đớn. phải sớm hết đau rồi ư? Nhưng vì sao giờ lại đau? Đột nhiên y hiểu. phải đau, mà bởi vì nàng tới, gặp nàng, y từng vì nàng làm những chuyện giống thế, nên đau. Ha… Y có phải quá vô dụng, để nữ nhân đùa bỡn lần lại lần?
      “Cút! Đừng để cho ta gặp lại ngươi nữa!” Tề Thiên Phóng rống lớn tiếng muốn đem tất cả bi thống trong lòng lôi ra, tê tâm liệt phế, nghe mà khổ sở.
      “Thiên Phóng… Thiên Phóng, phải như chàng nghĩ đâu, phải vậy…” Dương Nhược Nhi nhìn bộ dạng này của Tề Thiên Phóng, tâm đau. Y như vậy càng làm nàng đau hơn, liều lĩnh muốn đem mọi bí mật kể ra, nhưng bây giờ lại phải lúc. Huống chi bây giờ nàng , y chưa chắc tin.
      An Nguyệt Quân đột nhiên cười tà, con ngươi mị loé lên làm người ta hoảng hồn, tay hướng Dương Nhược Nhi vung lên, chỉ thấy thân thể nàng nhanh chóng bay về phía sau, nặng nề đụng phải vách tường, như con búp bê vỡ gục xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Các nàng, hôm nay 3 giờ rồi, cho nên chỉ có 1 chương thôi, các nàng kiên nhẫn chờ nha. Hu hu hu, để cho ta động lực, nhớ comment nhiều nhiều nghen, chút cũng thể thiếu đó (bay ).

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Y vẫn nàng mãnh liệt như thế!


      “An Nguyệt Quân, làm gì đó?!” Diệp Khê Thiến nghĩ An Nguyệt Quân xuất thủ, ngơ ngác chôn chân tại chỗ, lát sau liền hướng hét to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Mặc dù tàn nhẫn nhưng tuỳ ý đả thương người. Nhưng mà giờ… sao lại thế này?
      An Nguyệt Quân chẳng qua là chớp chớp con ngươi xinh đẹp, vô tội có, hồn nhiên có, hơn nữa còn cực kỳ hấp dẫn. Nàng trợn mắt nhìn biểu của , đồng tử đen thẫm.
      !” Tề Thiên Phóng bi thống hét tiếng, đầu óc trống rỗng, thân thể run rẩy lập cập, đáy mắt y chỉ còn có mỗi bộ dạng hôn mê bất tỉnh của Dương Nhược Nhi.
      Tề Thiên Phóng chút suy nghĩ liền muốn đứng dậy khỏi xe lăn để bước qua đỡ Dương Nhược Nhi, nhưng chân vừa mới chạm đất người ngã nhào. Đau nhức! Đầu đau, chân đau, tâm càng đau. Y cười khổ tiếng, song ý nghĩ muốn đến bên cạnh Dương Nhược Nhi quá mãnh liệt, y lại đứng lên, rồi lại ngã xuống, lại đứng lên, lại ngã, lại đứng… Rất nhiều, rất nhiều lần như thế, rốt cuộc y cũng vững vàng bước được.
      Khoé mắt Diệp Khê Thiến ươn ướt, nàng từng nghĩ y bạc tình, nàng từng cho rằng y vô tâm, nàng từng thầm bảo y tuyệt tình. Nhưng hoá ra, mọi thứ của y đều chỉ xoay quanh tên Dương Nhược Nhi ấy. Người đàn ông này… có thể khiến người khác chảy nước mắt được ư?
      Tề Thiên Phóng rất vất vả để đến bên Dương Nhược Nhi, lập tức ôm lấy nàng, tay run cầm cập như sắp gào khóc, cầu khẩn thầm bên tai nàng: “Nhược Nhi, Nhược Nhi, tỉnh lại, đừng ngủ nữa.” Y cuối cùng hiểu, phải , mà là nàng đến độ khảm sâu trong nội tâm rồi. Tình nguyện bị nàng quay lưng phản bội, tình nguyện bị nàng đâm chết, cũng muốn nàng bị thương. Y… quả nhiên hết thuốc chữa.
      Mà Dương Nhược Nhi vẫn im lặng nhắm mắt, khuôn mặt tím tái mãi gối lên khuỷu tay của Tề Thiên Phóng say ngủ.
      Cảm giác sợ hãi dâng lên tột đỉnh, Tề Thiên Phóng run rẩy đưa tay hướng tới chóp mũi nàng, cảm giác luồng hơi thở yếu ớt vẫn còn tâm mới nới lỏng. Y ngừng lẩm bẩm: “Nhược Nhi, sao nàng còn tỉnh? Ta cứu Tư Tư mà, nàng đừng ngủ nữa…”
      “Ngươi phải thần y à?” Diệp Khê Thiến nhìn nãy giờ chịu nổi nữa phải lắc đầu, vội vàng nhắc nhở kẻ ngu muội kia. quả nhiên luôn làm con người ta mất lý trí.
      “Đúng, đúng, ta phải cứu nàng…” Như chợt tỉnh ngộ, Tề Thiên Phóng tới tấp gật đầu, ánh mắt khẩn trương, cũng chẳng để ý đến đôi chân đau đến nhức nhối liền ôm Dương Nhược Nhi .
      Thời gian dường như sững lại, trong phòng thập phần yên tĩnh…
      “Tại sao phải làm như vậy?” Diệp Khê Thiến tới trước mặt An Nguyệt Quân, nghi ngờ hỏi.
      “Nương tử, nàng cảm thấy giữa bọn họ thay đổi rồi ư?” An Nguyệt Quân nhàng cười tiếng, gò má tuyệt diễm ánh lên màu hồng hấp dẫn, có vẻ vô cùng tinh khiết, từng động tác đều toả ra hơi thở mê hoặc quyến rũ.
      Diệp Khê Thiến mê man nhìn . Thay đổi? Cái gì thay đổi? Chẳng phải vì chưởng đó của mà Tề Thiên Phóng phải tái mặt đáng thương cầu khẩn Dương Nhược Nhi… A! Quả nhiên có thay đổi, cuối cùng nàng cũng hiểu.
      Diệp Khê Thiến cau mày nhìn An Nguyệt Quân, bất bình bảo: “ đúng, nhưng cũng cần dùng tới phương pháp thô bạo vậy chứ? Vạn nhất làm người ta bị thương sao bây giờ?”
      phải còn có thần y đó sao?” An Nguyệt Quân rất kín đáo thấp giọng phê bình.
      đó! hết !” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, song vẫn có chút lo lắng hỏi: “ ấy sao chứ?”
      “Nương tử, nhất định có chuyện gì đâu mà, ta chỉ dùng chút xíu xìu xiu lực thôi.” An Nguyệt Quân vang giọng đảm bảo.
      ta… si tình.” Diệp Khê Thiến thích lẫn ao ước cảm thán.
      “Nương tử, nàng hâm mộ hả?” An Nguyệt Quân mâu quang khẽ biến, nhàng hỏi nàng.
      cần, bởi có đủ hạnh phúc rồi.” Diệp Khê Thiến nghe được vị chua từ trong miệng , cười cười đáp.
      An Nguyệt Quân thoả mãn mỉm cười, mắt híp lại thành đường cong.
      Hồi lâu, ánh mắt Diệp Khê Thiến trở nên xa xăm, vẫn cảm thấy lo lắng: “Chẳng biết họ làm sao rồi?”
      An Nguyệt Quân trực tiếp kéo nàng bước ra ngoài, bảo: “Nương tử, chúng ta coi thử xem sao.”
      Hai người đến thẳng chỗ ở của Tề Thiên Phóng, có ngang qua phòng của nam tử bạch y bị trọng thương. An Nguyệt Quân mắt liếc vào bên trong chút, đáy mắt chợt loé, nhưng ngay sau đó liền kín đáo dập tắt nó và về phía trước. Y tỉnh nhanh lắm…
      Tới phòng của Tề Thiên Phóng, Diệp Khê Thiến định đẩy hé cửa ra để nhìn lén nhưng sau lại nghĩ đến mấy diễn viên thường diễn TV, bèn học theo họ lấy ngón tay đâm thủng ô giấy cửa sổ, nheo con mắt nhìn vào trong.
      Còn An Nguyệt Quân vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, đầu gối lên lưng nàng, tinh tế ngắm khuôn mặt nàng, mắt, môi, má… Nàng nhìn bọn họ, nhìn nàng! Đối với người khác ngoài nàng, tới bây giờ đều cần cũng muốn quan tâm. Đôi mắt càng thêm đen láy, nương tử mặc áo váy màu lam nhạt đúng là đẹp quá, cổ họng bỗng khô khốc.
      Bên trong phòng, Tề Thiên Phóng cẩn thận kiểm tra cho Dương Nhược Nhi, xác định nàng chẳng bị sao, chỉ có vài chỗ sưng đỏ, đáy lòng mới tạm yên. Y ngồi bên giường, bên cạnh Dương Nhược Nhi, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng. Y cho rằng mình rất hận nàng, cho rằng mình rất chán ghét nàng, cho rằng mình quên nàng, kết quả tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Nàng phản bội y như vậy rồi, tại sao y vẫn cứ khắc sâu nàng trong tim thế này? Tại sao thể thiếu được nàng?
      Đầu ngón tay Tề Thiên Phóng khẽ run chạm vào lông mày của nàng, mắt, mũi, môi, lưu luyến lâu, lâu. khí bên trong phòng vô cùng ấm áp.
      Đột nhiên, con ngươi say mê bỗng biến đổi, y siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Dương Nhược Nhi, trái tim đau rỉ máu. Y có thể tha thứ cho nàng giết y, có thể tha thứ cho nàng phản bội y, có thể tha thứ cho nàng làm y táng gia bại sản, tuy nhiên y tuyệt đối thể tha thứ cho nàng khiến mẹ y chết!
      Giống như quyết tâm, Tề Thiên Phóng dứt khoát đứng lên về phía cửa. Y được để bản thân bị nàng dụ dỗ nữa! Y phải quên được nàng!
      Diệp Khê Thiến nhìn thấy Tề Thiên Phóng định rời khỏi phòng, cuống quít muốn lùi về sau chạy trốn. Nhưng mà nàng quên mất An Nguyệt Quân say đắm ôm nàng từ phía sau ăn đậu hũ, thế là…
      “Ối!” An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến ngã ngửa ra sau, và tiếng hét thảm thiết là của An Nguyệt Quân. phải vì ngã đau, mà là vì vô cùng lâng lâng nhìn chằm chằm người nằm đè mình, dán mắt vào bộ ngực đầy đặn của nàng. Diệp Khê Thiến ý thức được mình bị “soi mói”, đấm tức tối bay tới hai con mắt háo sắc của An Nguyệt Quân, hung hăng quát: “Dê xồm! nhìn đâu đó?!”
      Vừa dứt lời, cửa xịch mở. Diệp Khê Thiến nhận thức được tư thế của hai người bọn họ lúc này quá chướng tai gai mắt, lập tức muốn đứng lên, nhưng lại bị An Nguyệt Quân nắm tay kéo xuống, ngã nhào lại người .
      Tề Thiên Phóng nâng mắt, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn hai người họ, cũng chẳng câu nào liền bỏ .
      ta đâu nhỉ?”
      cần yên tĩnh chút.” An Nguyệt Quân dõi mắt theo hướng Tề Thiên Phóng vừa rời khỏi mà . Với y bây giờ, cần phải cho y thời gian tỉnh táo suy nghĩ phải làm gì tiếp theo. Huống chi, vẫn còn số chuyện y vẫn chưa biết, An Nguyệt Quân tính toán, chắc là phải cho y chút gợi ý…
      Nương tử… Nếu nương tử phản bội … Nếu nương tử… Tâm kịch liệt co rút! Rất đau, rất đau, rất đau, An Nguyệt Quân dám nghĩ tiếp nữa, nghiêm sắc mặt với Diệp Khê Thiến: “Nhất định được phản bội ta.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: , ta từ chối


      Bấy giờ, ánh mắt An Nguyệt Quân đột nhiên thay đổi, khẽ bảo: “ tỉnh rồi.” Xong liền kéo Diệp Khê Thiến đứng dậy, hướng phòng bên cạnh tới.
      Kéo cửa ra, nam tử bị thương tỉnh, do dự muốn xuống giường.
      Diệp Khê Thiến vội vàng chạy lại ngăn: “Vết thương của chưa ổn đâu, đừng cử động.”
      Bạch y nam tử ngẩng đầu hỏi: “Là nương cứu ta ư?”
      “Là ấy cơ.” Diệp Khê Thiến kéo An Nguyệt Quân tới trước mặt bạch y nam tử rồi chỉ chỉ , cười híp mắt .
      “Cổ Mặc tạ ơn huynh đài cứu mạng.” Bạch y nam tử tên Cổ Mặc toan đứng dậy hành lễ nhưng có sức, chỉ có thể dùng hai tay ôm quyền cảm tạ.
      An Nguyệt Quân làm như nghe thấy lời của y, lấy ống sáo từ trong ngực áo đưa ra hỏi: “Của ai?”
      Cổ Mặc cười cười: “Ta còn tưởng mất, nãy giờ cứ tìm hoài.”
      “Ai?!” An Nguyệt Quân trầm hỏi lại, tràn đầy lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.
      “Là của ta, cảm ơn huynh đài nhặt nó giúp ta, nó thể mất được.” Cổ Mặc đáp xong liền đưa tay muốn lấy lại ống sáo kia.
      An Nguyệt Quân phút chốc bóp lấy cổ y, gằn giọng hỏi: “Là của ngươi ?”
      “Phải… phải… là… ta… của… cha ta… cho…” Mặt Cổ Mặc chốc lát liền tím tái, hô hấp dồn dập, ngừng ho khan, khó khăn lắm mới được hết câu.
      “Về báo với cha ngươi, mau chóng đến Nguyệt gia bảo; nếu , toàn bộ chết!” An Nguyệt Quân buông tay, đôi mắt khát máu trừng trừng nhìn Cổ Mặc, vô cùng tàn nhẫn, vô cùng tuyệt tình.
      “Huynh… huynh đài… khụ… khụ… là… là ai?” Mắt Cổ Mặc tràn đầy sợ hãi, đáy lòng cực kỳ lo lắng, giọng có chút run rẩy hỏi.
      An Nguyệt Quân chỉ lạnh nhạt liếc y cái rồi xoay người kéo Diệp Khê Thiến rời .
      Ra đến ngoài cửa, Diệp Khê Thiến hồ nghi ngó An Nguyệt Quân hỏi: “An Nguyệt Quân, làm trò gì vậy?”
      “Sau này nương tử biết.” An Nguyệt Quân hì hì cười đáp, song trong đáy mắt lại ngập tràn nỗi buồn. nhìn về phía xa, quay đầu bảo: “Nương tử, chúng ta nên trở về nhà thôi.” Giọng vừa dịu dàng vừa ấm áp.
      “Được.” Diệp Khê Thiến dù đầu óc có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng mở miệng ra, chỉ gật đầu.
      An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến hướng cổng chính mà lại bước ngược trở lại vào nhà, khẩn trương hô: “Nương tử, nàng còn muốn đâu?”
      “Thu thập hành lí, ngốc à, chúng ta vẫn còn số thứ cần sắp xếp lại.” Diệp Khê Thiến tức giận liếc An Nguyệt Quân.
      cần.” An Nguyệt Quân quả quyết cự tuyệt, hai lắc đầu. Diệp Khê Thiến tưởng đồng ý, ai ngờ lại từ chối làm nàng ngạc nhiên: “Vì sao?”
      An Nguyệt Quân bĩu môi chán ghét, mắt đẹp loé lên tia hồn nhiên, khuôn mặt nhắn cực kỳ vui, buồn bã làu bàu: “Nương tử, ta cần những thứ có mùi của tên nam nhân kia.”
      Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười: “ chuyện vô lí.”
      “Nương tử, bỏ , chúng ta có thể mua thứ khác mà.” An Nguyệt Quân cười híp mắt nhìn nàng, má xuất hai lúm đồng tiền nho , trông rất đáng : “Nương tử, phu quân có tiền nha.” Mày nhướng cao biểu lộ đắc ý, miệng cong lên, trông rất tự tin.
      “Có tiền cũng thể phung phí như vậy.” Diệp Khê Thiến cau mày, lén thở dài, bất đắc dĩ bảo.
      “Nương tử, nàng bỏ đống đồ đó , ta cũng cho nàng mang theo.” An Nguyệt Quân ôm lấy nàng, chu môi làm nũng. Cho rằng cứng đầu cũng được, cho rằng cố chấp cũng được, cho rằng vô lí cũng được, nhưng nhất định để nàng chạm đến mấy thứ đồ đó nữa.
      Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm nhìn An Nguyệt Quân, lát sau liền mím môi cố bước vào nhà, đương nhiên cũng rước theo cả của nợ phía sau.
      Nhưng qua thời gian ngắn, Diệp Khê Thiến cũng mệt mỏi, đành phải tức giận đầu hàng: “Được, được, được, tôi thu dọn nữa.”
      An Nguyệt Quân lúc này mới buông nàng ra, mặt mày vui vẻ, hai lúm đồng tiền má càng thêm ràng, gật đầu làm nũng: “Ta biết nương tử tốt nhất.”
      thu dọn đồ đạc gì nhưng chí ít cũng nên gặp Tề Thiên Phóng lời tạm biệt.” Diệp Khê Thiến bảo.
      Ánh mắt An Nguyệt Quân căng thẳng, mặt mũi nhăn nhó hừ khẽ, sau đó lập tức cười rạng rỡ, tuy nhiên đáy mắt vẫn nhá lên chút u quang. “Nương tử, ta với rồi.”
      “Khi nào?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi lại.
      “Giữa trưa.” An Nguyệt Quân mở to con ngươi hồn nhiên và ngây thơ trả lời.
      trực tiếp với ta?”
      “Ta viết thư để lại cho .” An Nguyệt Quân tiếp tục trơn tru đáp.
      á?”
      “Nương tử, ta cam đoan luôn.” An Nguyệt Quân liếm liếm môi, bộ dáng ngây thơ khả ái, giơ cao tay thề.
      “Được rồi, thôi.” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu.
      Lời vừa ra, An Nguyệt Quân thể chờ lâu thêm được nữa liền lôi kéo nàng ra ngoài, cảm nhận mềm mại từ đôi bàn tay của nàng làm ngốc nghếch cười thầm.
      Hai người mang theo đồ đạc gì, nhưng cũng chẳng do dự mà rời , , phải là An Nguyệt Quân chẳng còn kiên nhẫn mà chờ nữa.
      Bên trong phòng Tề Thiên Phóng, Dương Nhược Nhi tỉnh lại, thấy Tề Thiên Phóng ngồi bên chiếc bàn giữa phòng, nàng bật ngồi dậy hô: “Thiên Phóng, trước kia do ta sai lầm, cầu xin chàng cứu Tư Tư.”
      Cầu xin y? Chỉ vì thứ nghiệt chủng chết tiệt kia mà cầu xin y? Tề Thiên Phóng lộ ra nụ cười như muốn khóc, chân mày cau lại thành đường thẳng: “Được, ta !” Y muốn nhìn xem thứ nghiệt chủng kia chút, rốt cuộc nó có bộ dạng gì! Y chỉ , y hề cứu!
      Dương Nhược Nhi tựa hồ trút được gánh nặng, vui sướng nở nụ cười dịu dàng: “Thiên Phóng, cảm ơn chàng.”
      Tề Thiên Phóng ngắm nàng, tâm như bị bàn tay bóp chặt. Nàng quan tâm đứa trẻ ấy đến vậy à? Y đứng lên, nhàn nhạt thông báo: “Bây giờ có thể .”
      Dương Nhược Nhi gật đầu xuống giường, cả hai cùng ra ngoài.

      đường xuống núi, An Nguyệt Quân luôn luôn cảnh giác đưa mắt canh chừng xung quanh, chú ý kiểm tra dưới chân Diệp Khê Thiến, chỉ sợ nàng lại giẫm lên con rắn độc nào đó.
      “An Nguyệt Quân, tôi cảnh cáo !” Diệp Khê Thiến đột nhiên chống nạnh, giận dữ hô.
      “Ta đây!” An Nguyệt Quân trái lại rất nhiệt tình chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của nàng.
      “Sau này cho phép làm chuyện nguy hiểm như hút độc nữa!” Nàng muốn phải nhìn hai má hồng nhuận của trở nên tái nhợt, muốn khoẻ mạnh như vậy đột nhiên trở nên suy yếu.
      An Nguyệt Quân im lặng. rất nàng, rất thương nàng, thương đến độ chẳng biết nên làm gì mới tốt, đáy lòng cảm giác muôn vàn hạnh phúc. Mỗi ngày được nhìn nàng đều cảm thấy vui vẻ, nhận ra bản thân càng ngày càng nàng. Tại sao lại vậy? nên làm gì bây giờ? Nếu có ngày, còn được nhìn thấy nàng nữa, chẳng phải nổi điên sao? Hoặc có thể còn nghiêm trọng hơn… Hồi lâu sau, đáp: “, ta từ chối.”
      Sao lại ngốc như thế! Mắt nàng rưng rưng, giống như hơi nước bốc lên cuồn cuộn. Nàng gắng lắc đầu, thô lỗ dùng bạo lực che giấu.
      “Bốp!” đấm đánh tới, Diệp Khê Thiến khẽ cười mắng: “Đồ ngốc!” Ngốc làm nàng rung động, ngốc khiến nàng đau lòng, ngốc đến nỗi nàng chẳng biết phải gì.
      Hai người cuối cùng cũng xuống tới chân núi. , đột nhiên Diệp Khê Thiến dừng lại, ngoắt khuôn mặt thanh tú của mình sang hỏi An Nguyệt Quân: “Phu quân, xe ngựa của chúng ta đâu?” Giọng mềm nhưng sau đó là khuynh hướng lên cơn.
      “A?” An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, miệng nhắn đơ ra, chỉ biết ngây ngốc ngó nàng.
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Bởi nam phụ hai xây dựng thành công lắm nên cũng chả tính là nam phụ hai *toát mồ hôi*, sau này chắc có thêm. Chuyện cũ của nam phụ Tề Thiên Phóng được kể nhiều lắm trong truyện, nếu mọi người cảm thấy hứng thú với chàng này, ta suy nghĩ viết truyện ngắn hay ngoại truyện cho. Hắc hắc, cho ta hôn cái nào, nhớ ủng hộ nha, cảm ơn… [^^~]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Ta muốn làm hư nàng


      Hồi lâu, An Nguyệt Quân mở mắt nai ngây thơ, dè dặt nhìn Diệp Khê Thiến, nụ cười sáng rỡ nịnh nọt, nũng nịu : “Nương tử, chúng ta bộ chút cũng được mà.”
      “Bốp!” đấm lưu tình, Diệp Khê Thiến hừ hai tiếng, mặt nở nụ cười nguy hiểm. “ bộ à?”
      An Nguyệt Quân nhìn nàng mà toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng lắp bắp dò hỏi: “Nương… nương tử… nàng… nàng… muốn… thế nào?”
      ?” Nụ cười của Diệp Khê Thiến càng thêm “xán lạn”, hai tay chống nạnh ngạo nghễ hệt nữ vương.
      “Nương tử… ta… biết…” An Nguyệt Quân suy nghĩ lâu, sợ hãi rụt rè trả lời.
      Diệp Khê Thiến ngẩng mặt cười gian, vòng ra phía sau An Nguyệt Quân, đột nhiên nhảy phốc lên lưng , ôm cổ uy hiếp: “Tôi muốn cõng cơ!”
      An Nguyệt Quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau liền lập tức nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa trìu mến vừa thương đáp cách hạnh phúc: “Được, nàng bảo ta làm gì ta làm đó.”
      1 bước, 2 bước, 3 bước…
      Hồi lâu, Diệp Khê Thiến sớm ở lưng ngọt ngào ngủ thiếp , nước miếng chảy ướt đầm mảnh áo.
      Xa xa, dần dần thấy khói bếp lượn lờ bay lên, họ vào khu vực có người ở. Ở lưng An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến ngủ mê mệt hơn 5 canh giờ, mà từ đầu tới cuối vẫn duy trì tư thế cõng nàng như cũ!

      Xe ngựa lốc cốc tới, Diệp Khê Thiến tỉnh lại, tay bị An Nguyệt Quân nắm chặt. Ngạc nhiên, nàng ngơ ngác hỏi: “An Nguyệt Quân, làm sao tìm được xe ngựa vậy?”
      “Nương tử, quen nhau lâu thế rồi mà nàng còn chịu gọi thẳng tên ta? Xem ra nương tử hoàn toàn để ta trong tim.” Giọng buồn bã của An Nguyệt Quân vang lên, cúi đầu ai oán nhìn người trong lòng mình, lầm bà lầm bầm giống như vừa cho mình nghe vừa cả cho nàng nghe.
      Diệp Khê Thiến nhịn cười, vờ ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng gọi: “Quân… khụ khụ… Quân…”
      “Ừ, ừ, ừ, nương tử, ta ở đây.” Tốc độ biến đổi sắc mặt của An Nguyệt Quân phải là cực nhanh, lập tức vui vẻ gật đầu, khoé miệng mỉm cười, mắt đen lúng liếng cách thoả mãn.
      Diệp Khê Thiến nhìn sắc trời ngoài cửa xe, phát trời tối, kinh ngạc thốt: “Sao trời tối nhanh vậy? Tôi nhớ lúc ngủ còn khoảng tầm trưa…”
      Đột nhiên nàng im bặt, trái tim những hạnh phúc mà còn có cảm giác muốn khóc oà lên. ra cõng nàng lâu như vậy! Ngốc quá! Bảo nàng phải làm gì đây? Tim nàng bị bắt trói mất rồi.
      giọt nước mắt khẽ rơi. “Quân, cứ vậy làm hư tôi.”
      Nàng quá hạnh phúc, hạnh phúc đến ông trời cũng ghen tị. Nếu có ngày nàng phải rời xa , nàng nên làm gì? nũng nịu của , bá đạo của , thương của , thâm tình của , nàng biết phải làm sao? Làm sao?
      An Nguyệt Quân sững sờ lúc, nhàng nở nụ cười vô cùng tuyệt diễm. chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng. Thời gian như ngừng lại. Rất lâu sau, mới buông nàng ra, đáy mắt ngập tràn tình : “Ta chính là muốn làm hư nàng, thương nàng khiến nàng mãi mãi bao giờ rời bỏ ta, bao giờ thoát khỏi ta!” nắm chặt tay nàng, khẳng định…
      Đêm khuya, vạn vật đều say ngủ, chỉ có xe ngựa tiếp tục tới cùng hai bóng dáng bên trong thầm những lời thương, ngọt ngào đến say lòng người.

      Căn phòng tráng lệ, có nam tử ngồi cao, phía dưới là hắc y nhân quỳ đất.
      “Ngươi gì?” Nam tử trầm hỏi.
      “An bảo chủ hồi Nguyệt gia bảo, tại đường .” Đáy mắt hắc y nhân lên tia sợ hãi, trong lòng ngừng toát mồ hôi, nhưng mặt dám biểu . Muốn sống trước mặt chủ, tuyệt được để lộ cảm xúc.
      lũ ăn hại!” Nam tử cầm vật trong tay hướng hắc y nhân ném tới, điên tiết quát.
      “Võ công của An bảo chủ rất cao, thuộc hạ phái vài tổ nhân mã nhưng đều bị…” Hắc y nhân dám nữa, chỉ có thể cúi đầu chờ lệnh.
      *tổ nhân mã: nhóm bao gồm cả người, ngựa
      đám rác rưởi! Nếu để an ổn hồi bảo, các ngươi chuẩn bị mang đầu tới gặp ta !” Nam tử thâm độc hạ lệnh, đôi mắt hằn lên tia khát máu.
      “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

      Sáng sớm, Diệp Khê Thiến lại từ trong lòng An Nguyệt Quân tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở thấy nhìn mình chớp. Nàng lạ lùng hỏi: “ tỉnh từ bao giờ?”
      “Mới đây thôi.” An Nguyệt Quân thản nhiên dối.
      Quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt phản bội An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến có chút đau lòng, đưa tay véo má , hung dữ vạch tội: “Dám gạt tôi à!”
      An Nguyệt Quân vô tội nhìn nàng, thêm nữa. Đêm qua cứ như vậy ngắm nàng, chút cũng chẳng mệt mỏi.
      Đột nhiên ngoài xe, giọng sợ hãi của xa phu vang lên: “Các người… các người… là ai?”
      *xa phu: người đánh xe
      An Nguyệt Quân liếc ra ngoài cửa sổ, sắc mặt biến lạnh, sát khí cuồn cuộn giữa chân mày. Song vẫn nhàng quay đầu bảo nàng: “Nương tử, nàng cứ ngủ tiếp , ta vào ngay.”
      Xuống xe, đám hắc y nhân bao vây lấy cỗ xe ngựa của họ, An Nguyệt Quân lạnh lẽo cười: “Các ngươi tới nạp mạng?”
      Tên cầm đầu cao giọng: “Chúng ta phụng mệnh chủ nhân đến lấy đầu ngươi, hôm nay ngươi chết chúng ta chết.”
      Đôi mắt tím mị của An Nguyệt Quân nhàn nhạt đảo qua đám người, đôi môi nở nụ cười lãnh liệt, giống như Tu La nơi địa ngục, bước lên trước bước.
      “Khoan .” hắc y nhân kéo Diệp Khê Thiến hai tay bị trói chặt chầm chậm từ phía sau xuất , đắc ý : “Nếu ngươi muốn ả sống hãy tự mình kết liễu .” Y quan sát rất lâu, biết rằng nữ nhân này đối với vô cùng quan trọng! Y tin An Nguyệt Quân vâng lời!
      , Quân…”
      Diệp Khê Thiến đột ngột im bặt, nàng cần nhiều lời, chỉ cần tin tưởng là được!
      Chớp hạ mi mắt, An Nguyệt Quân bỗng hoàn toàn biến đổi, thân lệ khí, bộ mặt tà ác ra, phảng phất giống hồn dạ quỷ nơi địa ngục, ác độc, tàn nhẫn, mang theo chút tình người.
      Thân hình cao to rạch xé gian lao về phía trước, tựa như hoa rơi nước chảy, khoảng cách chớp mắt thay đổi. Trăm nghìn đạo bạch quang chớp loé giao nhau rước theo từng tiếng kêu rên thảm thiết, giây tiếp theo mọi thứ đột ngột kết thúc, An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến quay lại chỗ xe ngựa như ban đầu. lãnh liệt cười cợt như ma quỷ: “Đây là hình phạt của các ngươi!” tuyệt đối tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám đụng đến người của !
      Thân thể biến mất, chỉ còn lại từng khúc chân tay rời rạc và những mảnh thi thể nát bét, máu chậm rãi lan tràn. im lặng chết chóc, khí đông đặc, thời gian như ngừng trôi. Quả là địa ngục trần gian! Đồng tử tím mị đẫm máu, nụ cười băng giá, thân thủ hoàn hảo, là ai? nhất định là Lãnh Diện Ngọc Quân!
      “Ngươi… tại sao… ngươi… … giết ta?” Hắc y nhân cầm đầu cả người đầm đìa máu chảy, da thịt bê bết, hầu như chẳng còn nhìn ra bộ dạng gì nữa. Y hồn phi phách tán, sợ đến nỗi tim mật muốn rớt ra ngoài, muốn bỏ trốn song hai chân cứ bất lực run rẩy.
      “Trở về với , còn tháng để sống!”
      Hắc y nhân biết An Nguyệt Quân giết mình, vội vàng gật đầu, hoảng loạn cố gắng thoát thân.
      Đương chuẩn bị quay lại ôm Diệp Khê Thiến vào xe ngựa, đột nhiên…
      “Bốp!”
      An Nguyệt Quân thoáng sững sờ, khuôn mặt nhắn tràn đầy nghi hoặc, bĩu môi ai oán: “Nương tử, sao nàng lại đánh ta?”
      Diệp Khê Thiến nắm lấy lỗ tai , từ từ dùng sức xoắn.
      “Ối ối ối! Nương tử à! Ô ô ô… Nương tử, đau quá!” An Nguyệt Quân nước mắt ngập mi, đồng tử càng thêm long lanh mê người, cái miệng uỷ khuất la lên.
      “Lần trước tôi bảo cái gì?! bảo đừng…” Mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, bụng dạ lộn nhào, cơn giận trong nàng cũng theo đó trào ra, tức nôn thốc nôn tháo.
      Đáy mắt An Nguyệt Quân lộ ra vẻ thương tiếc, khẽ lau miệng cho nàng, lát sau rốt cuộc cũng thấy nàng thoải mái hơn chút, tuy nhiên ánh mắt trừng vẫn đùng đùng tức giận. chỉ có thể rụt rè nắm lấy tay nàng ngừng lắc lắc làm nũng: “Nương tử, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta mà. Lần sau ta dám nữa, nương tử…”
      Lời tác giả:
      PS (Photoshop): Hắc hắc, hôm nay ta mạo hiểm ngày mưa giông bão, sét đánh đầu vẫn cứ mở máy post truyện. Ha ha ha… *chống nạnh cười điên loạn* mọi người có phải nên cho ta phần thưởng ? Hô hô hô…

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      QUYỂN II: NGUYỆT GIA BẢO

      Chương 47: Trở về Nguyệt gia bảo

      An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến, hai người ngựa vó câu ngừng nghỉ lên đường, rốt cuộc 3 ngày sau cũng về tới Nguyệt gia bảo. Lâm Nguyệt thành là trung tâm kinh tế của Tử Nguyệt vương triều, Nguyệt gia bảo ở Lâm Nguyệt thành chiếm địa vị rất lớn, phạm vi ảnh hưởng của nó kéo dài tới tận bên ngoài. Tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, tửu lâu… chỉ cần kiếm được tiền là Nguyệt gia bảo đều nhúng tay vào, vì vậy có thể là phú khả địch quốc. chỉ Tử Nguyệt vương triều, thậm chí cả các vương triều khác cũng phải nghe qua danh của Nguyệt gia bảo. Ở trong lòng người dân, bảo chủ Nguyệt gia bảo An Nguyệt Quân chính là thần! Vị trí so với đương kim hoàng thượng của Tử Nguyệt vương triều Tử Hạo có thể còn lớn hơn!
      *phú khả địch quốc: dịch nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước, ở đây ý cơ ngơi của Nguyệt gia bảo sánh được với cả Tử Nguyệt vương triều
      Tổng quản Nguyệt gia bảo Dương Hoà dẫn theo chúng nô bộc trong bảo ra ngoài cửa lớn đợi, thần sắc ai nấy đều khẩn trương và sợ hãi. phải vì bảo chủ đối đãi với hạ nhân hà khắc, mà là vì vẻ mặt quanh năm lãnh, chỉ cần cái liếc mắt cũng làm đáy lòng người khác cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
      Đương nhiên, ngoại trừ người. Nàng ta mặc bộ y phục đỏ thắm, khuôn mặt nhu mà mị, kiều mà diễm, đôi mắt long lanh hàm chứa vô vàn tình ý say đắm, môi chẳng điểm cũng hồng, khuôn miệng đào nhắn. Nàng ta chính là biểu muội của An Nguyệt Quân - Thi Tiêu An. Giờ phút này, Thi Tiêu An lộ ra vẻ mặt rất vui mừng, ngóng trông chờ An Nguyệt Quân trở về.
      *biểu muội: em họ
      Cùng với tiếng ngựa hí dài, cỗ xe từ từ dừng lại trước mặt mọi người. Chúng hạ nhân ngừng thở. bàn tay thon vén màn xe lên, bước xuống là vị nữ tử trông rất duyên dáng và thanh tú, mi, mắt, mũi miệng đều lộ ra linh khí. Tất cả mọi người ngây ngẩn. Nàng là ai? Bảo chủ đâu?
      “Nương tử, nương tử, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta mà. Lần sau ta xin thề dám vậy nữa.” Giọng non nớt vang lên, mang theo vô hạn uỷ khuất, nghẹn ngào như sắp khóc.
      “Im miệng!”
      “Nương tử, nàng mấy ngày để ý tới phu quân rồi. Phu quân rất đơn, nàng cần ta nữa sao?” thanh làm nũng càng ngày càng thấp, càng ngày càng thê thảm, quả thực chỉ cần nghe là đành lòng.
      “Cút ngay!” Tiếng quát rất lớn, vô cùng hung dữ.
      Hê… Giọng nam này sao nghe quen dữ vậy?
      Chỉ thấy bóng trắng xuất làm chúng hạ nhân hoa mắt, ai nấy đều đồng loạt nhắm mắt rồi mở trợn ra lần nữa, vẫn thấy bên cạnh nữ tử thanh tú xuất thêm người. Người này dung nhan tuyệt thế mị hoặc, 100% là bảo chủ của bọn họ, nhưng 100% cũng phải là bảo chủ!
      Bảo chủ của bọn họ mặt phải trầm cũng là lãnh ý, bao giờ có biểu cảm khác! Vậy người phụng phịu đôi gò má hồng hồng tựa trái táo chín, ra vẻ đáng thương, đôi mắt mê hoặc lấp loáng nước mắt, miệng hơi cong lên, lỗ mũi khéo léo thút thít này là ai?!
      Bảo chủ của bọn họ là người có giọng lạnh lẽo đến độ kẻ đứng cách ba thước cũng bị làm cho đóng băng! Vậy giọng nũng nịu, mềm nhũn, non nớt, ai oán triền miên này là của ai?!
      Bảo chủ của bọn họ đối với nữ nhân luôn luôn chỉ có khinh thường, thậm chí là vô cùng tàn nhẫn! Vậy nam nhân lúc này thỉnh thoảng xoa xoa thắt lưng nữ tử kia, còn vì được ăn đậu hũ của nàng mà lộ vẻ vui mừng tuyệt mỹ xuất trần này là ai?!
      Người này… tuyệt đối phải bảo chủ của bọn họ!
      Tất cả mọi người đều sững sờ, biết nên có phản ứng gì.
      “Rầm!” Tổng quản Dương Hoà tuổi tác cao, dường như chịu nổi cú shock quá lớn nên lăn đùng ra đất té xỉu.
      Đúng lúc hạ nhân chẳng ai biết làm sao giọng băng giá tới cực điểm, dày đặc hàn ý truyền đến: “Đưa cứu tỉnh!”
      “Dạ!” Chúng hạ nhân phục hồi tinh thần, thấy sắc mặt lạnh lẽo, lạnh nhạt quen thuộc của An Nguyệt Quân mới phản ứng lại, vội vàng hồi đáp. Đây mới chính là bảo chủ của bọn họ!
      Rốt cuộc nhờ mọi người cứu chữa, Dương Hoà mới chậm rãi tỉnh lại, lão ngồi dậy, lệ già tung hoành, sốt sắng hỏi: “Bảo chủ, ngài phải bị trúng tà chứ? Có cần thỉnh người trừ tà ?”
      Sắc mặt An Nguyệt Quân đột ngột trầm xuống, ánh mắt càng lúc càng đông đặc, muốn nổi giận nghe thấy…
      “Ha ha ha… Trúng tà! An Nguyệt Quân, mấy người buồn cười quá!” Diệp Khê Thiến ngừng cười to, tiếng cười nghe trong trẻo, đáng .
      Xong đời nàng ta rồi! Dám ngang nhiên ở trước mặt mọi người mà cười nhạo bảo chủ! Nhớ trước đây cũng có kẻ lớn gan như vậy bị bảo chủ chém chết toàn thây, thậm chí chẳng còn biết xác y ở đâu nữa! Ai nấy đều kinh hãi liếc Diệp Khê Thiến, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, lần lượt ném cho nàng vô vàn ánh mắt thương hại, thay nàng mặc niệm trong lòng, hi vọng bảo chủ tốt tính có thể cho nàng chết toàn thây.
      “Nương tử, rốt cuộc nàng cũng cười rồi. Có phải nàng tha thứ cho phu quân rồi ?” Phút chốc, An Nguyệt Quân nở nụ cười xán lạn đến chói mắt, mắt híp lại thành đường cong, vui mừng hỏi.
      “Cút sang bên !” Diệp Khê Thiến hừ lạnh ngoắt mặt sang hướng khác, thèm để ý tới .
      Hả?! Tình huống gì thế này?! Vì sao thái độ của bảo chủ hoàn toàn giống với dự đoán của bọn họ? Chẳng lẽ bảo chủ định từ từ hành hạ nàng? Nhưng nhìn tình hình trước mắt chắc chắn phải phương án đấy!
      “Các ngươi mau đến tham kiến bảo chủ phu nhân.” thanh lạnh lùng truyền đến, ở trong đầu mỗi người chẳng khác gì sét nổ giữa trời quang! Nàng là bảo chủ phu nhân? phải là…
      Thấy Diệp Khê Thiến nhiều lần mạo phạm, vô lễ với bảo chủ, bảo chủ chẳng những chẳng trừng phạt mà ngược lại còn tìm cách lấy lòng nàng, Dương Hoà lập tức hiểu rằng người con này đích thực là bảo chủ phu nhân, tâm can vui sướng, gật đầu hô: “Dương Hoà tham kiến bảo chủ phu nhân.”
      “Á?” Diệp Khê Thiến nhìn đoàn người phía trước đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình tức trợn tròn hai mắt, có chút bối rối liếc về phía An Nguyệt Quân, biết nên đáp câu gì cho phải. Nàng lúng túng phất phất tay mong bọn họ tự đứng dậy, song lại cảm thấy ổn nên đành giơ tay : “Xin chào mọi người.”
      Thi Tiêu An thân mình đứng bên rìa đợi An Nguyệt Quân nãy giờ, vẻ mặt tại đương nhiên chỉ có thể tóm gọn trong bốn chữ ‘ thể tin được’. Nàng ta luôn luôn chờ đợi, luôn luôn ở bên cạnh , từ , từ lần đầu tiên trông thấy , nàng quyết định mình phải gả cho An Nguyệt Quân. Thế mà bây giờ bỗng đâu lại đem về nữ nhân thân thế, cướp vị trí bảo chủ phu nhân của nàng? Vị trí này trước giờ phải đều định sẵn cho Thi Tiêu An nàng ư? Nữ nhân kia đáng chết!
      Càng nghĩ càng cam lòng, Thi Tiêu An vội vội vàng vàng chạy sang nũng nịu với An Nguyệt Quân: “Biểu ca, rốt cuộc Tiêu Nhi cũng đợi được ca trở về rồi.” Giọng hàm chứa tội nghiệp, ánh mắt nhìn vô cùng say đắm.
      “Cút!” Giọng An Nguyệt Quân chút độ ấm, mang theo chút tình cảm.
      Khuôn mặt Thi Tiêu An cứng đờ. Vì sao kẻ chỉ mới biết được mấy tháng có thể chiếm trọn chú ý của , còn Thi Tiêu An nàng vất vả lấy lòng lâu như vậy mà lại chẳng được gì?
      “Bảo chủ, có khách tới thăm, họ chờ lâu rồi ạ.” Dương Hoà thông báo.
      An Nguyệt Quân gật đầu, tức nắm tay kéo Diệp Khê Thiến vào trong.
      Chúng hạ nhân vẫn còn sững sờ vì kinh ngạc nên kịp phản ứng, chỉ biết hoá đá ngây ngốc tại chỗ trông theo hai bóng người dần khuất.

      Trong thư phòng của hoàng cung, hoàng đế Tử Nguyệt vương triều, Tử Hạo, khuôn mặt tuấn mỹ, lông mi đen nhánh, đáy mắt chứa ngạo mạn và khí phách cuồng nộ, nghiêm khắc nhìn thuộc hạ quỳ gối dưới đất, lạnh giọng hỏi: “ có chuyện như vậy?”
      “Dạ.”
      Cho thuộc hạ lui ra ngoài rồi, Tử Hạo liền lâm vào trầm tư. Nguyệt gia bảo? Tà Y giáo? Y muốn xem chúng có bao nhiêu bản lĩnh! Lập tức, y cao giọng gọi nô tài bên ngoài: “Tiểu Lý Tử.”
      “Dạ, có nô tài.”
      “Truyền Tử Ngạo tới gặp trẫm.”
      “Dạ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :