1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công ăn mày - Nguyệt Lam (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      7:
      “Ha ha ha ha ha...”
      Trong tân phòng, ánh nến đỏ lung linh rực sáng, bái đường xong, lúc này Trì Tú Tâm nằm dài ra giường, cười đến cơ hồ ngồi dậy nổi.
      “Nguyên Dật, chàng cần giống ta phải đội khăn đỏ, hẳn là nhìn thấy ràng biểu cảm của đám người hàng xóm cùng bà mối Dương phải ? là muốn cười chết ta!”
      Trì Tú Tâm chẳng chút nào giống tân nương tử thẹn thùng, nàng tự tiện ném khăn đỏ, còn cười đến để ý hình tượng, ngay cả nước mắt cũng sớm chảy ra.
      Vốn đám người kia đến chỉ để xem nàng mất mặt thế nào khi phải gả cho tên ăn mày, cuối cùng hiểu sao tên ăn mày lại biến thành công tử tuấn lịch , khiến vô số nương nhìn muốn chết sống lại tại đương trường.
      “Nàng có vẻ rất vui.” Lạc Nguyên Dật ngồi vào bên cạnh bàn, tự rót rượu cho mình.
      Từ ngày quyết ý mai danh tánh, sống cuộc đời thiếu thốn của ăn mày đến nay, y cơ hồ quên mất loại hưởng thụ này. tại bàn đầy rượu cùng thức ăn phong phú trước mắt tựa như là ảo ảnh, bất tri bất giác lại khiến y tưởng nhớ về quá khứ dứt bỏ sau lưng.
      “Ta đương nhiên vui vẻ. Bởi vì ta gả cho chiến thần giáp vàng. Chứng minh ta soi mói nhiều năm như vậy là hoàn toàn xứng đáng.” Trì Tú Tâm cười đắc ý đến rơi cả nước mắt. Bất quá bận rộn hết ngày, nàng bây giờ có chút đói bụng, đành phải rời khỏi giường, ngồi xuống bàn ăn.
      “Nàng xác định ta là chiến thần giáp vàng của nàng chỉ vì bộ dạng ta giống ?” Đây cũng là chuyện Lạc Nguyên Dật thấy khó hiểu nhất.
      Người ta còn sống sờ sờ đây, thế nào lại báo mộng được?
      “A…” Nghe Lạc Nguyên Dật hỏi, Trì Tú Tâm có chút ngoài ý muốn.
      Nàng ta ngẫm kỹ lại, sau đó vươn tay bốc miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, nhai nuốt hồi, nhận ra mình làm gì mới lộ ra chút biểu cảm ngượng ngùng, cười khan : “Kỳ thực, ta cũng nhớ người trong mộng bộ dáng thế nào.”
      Đôi đũa trong tay Lạc Nguyên Dật vừa vươn ra liền chết lặng giữa trung, y trừng mắt nhìn khuôn mặt vô tội của Trì Tú Tâm, cảm thấy nàng dường như vô phương cứu chữa.
      Nha đầu kia đúng là ngốc đến thần kỳ.
      “Bất quá quan hệ! Ta thấy bộ dạng chàng tốt như vậy, hẳn là cũng kém cạnh gì , cần phải để ý.” Vẫy vẫy tay, Trì Tú Tâm gắp khối thịt bỏ vào trong bát y, “Đây đây đây, ăn nhiều chút, lát nữa chàng mới có sức cùng ta động phòng.”
      Ngôn từ thẳng thắn của nàng làm Lạc Nguyên Dật uống rượu thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
      “Nàng...” Lạc Nguyên Dật đánh giá biểu tình ung dung mặt nàng, hỏi: “Nàng có biết thế nào là động phòng ?”
      Đại nha đầu sống cùng với cha, biết có phải từ ông ta mà học được mấy chuyện khuê phòng tư mật này?
      “Sao lại biết? Chàng nghĩ ta là con nít ba tuổi à? Lúc ta còn để tang mẹ, các cùng lứa với ta đều thành thân cả rồi, ta chính là nghe được từ các nàng ít chuyện vui thú chốn khuê phòng...” đến đây, nàng hạ thấp giọng rồi đảo mắt đánh giá Lạc Nguyên Dật, “Cho nên… ta thực chờ mong!”
      Xem Lạc Nguyên Dật tuấn thế này, thân hình lại rắn chắc, cánh tay thoạt nhìn rất có lực, biết tư vị được y ôm vào lòng có mất hồn đúng như lời các chị em .
      Lòng nàng lúc này tràn đầy vọng tưởng, ánh mắt nhìn y giống như xem xét khối thịt thượng hảo hạng, làm Lạc Nguyên Dật ở bên nhịn được phì cười.
      Nhìn nàng thế này, còn mong đợi “kính nhi viễn chi” cái gì nữa?
      Y nhanh lẹ bắt lấy ngón tay non mịn của nàng, nắm ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức, “Nàng biết động phòng là chuyện gì, ta cũng cần phải dạy nàng nữa.”
      cần dạy, ta tự thể nghiệm là được.” Nghĩ tới đêm nay biết thêm vấn đề nhân sinh mới mẻ, Trì Tú Tâm thoáng chốc còn cảm giác đói bụng.
      Nàng đứng dậy thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Lạc Nguyên Dật, phen ôm lấy cánh tay y, cười : “Cho nên chàng ăn nhiều chút! Tý nữa biểu cho ta xem, để sau này ta còn khoe với các chị em chàng có bao nhiêu uy vũ…”
      Nàng để người khác khoe khoang hay châm chọc mình là lỡ nữa. Nhìn xem trượng phu của nàng tốt, muốn khuôn mặt, muốn dáng người đều có đủ.
      “Nàng đấy!” Lạc Nguyên Dật nhịn được vuốt ve đôi má non mềm, “Lời này là muốn ta được để nàng thất vọng sao?”
      “Chàng làm ta thất vọng?”
      Thấy đôi mắt đen láy hiếu kỳ nhìn mình, Lạc Nguyên Dật buông xuống đôi đũa cùng cái bát ăn dở, nhịn được nâng mặt nàng lên, trực tiếp hôn xuống môi nàng.
      Môi của nàng mềm mại, trơn trượt, khi áp vào ập tới là cỗ hương rượu nồng nàn.
      Lạc Nguyên Dật tự chủ được tiến sâu vào thăm dò, sau đó giống như thỏa mãn, được tấc lại tiến thêm thước, muốn tham lam chiếm giữ nhiều. Về phần nàng, mặc dù dự đoán được Lạc Nguyên Dật hôn mình, nhưng cũng thuận tình phối hợp với y.
      Sớm nghe chị em qua, cùng nam nhân trong lòng hôn môi là tư vị tốt đẹp thế nào, thực tế khi bản thân tự trải nghiệm, mới biết lời các nàng bất quá chỉ bằng phần vạn.
      lâu sau, nàng cảm thấy cánh môi chợt lạnh, mới phát giác y buông mình ra, lúc này dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn mình.
      “Sao vậy?” Nàng say mê, muốn dừng lại.
      “Có thích ?” Nhìn nàng chút nào e lệ, còn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, Lạc Nguyên Dật quả thực muốn cười.
      Lúc y hôn nàng, tuy rằng thiếu mất cảm giác thẹn thùng ngây ngô của thiếu nữ, nhưng làn môi như cánh hoa kia lại khiến lòng y nổi lên sóng ba đào mãnh liệt, mà trúc trắc của nàng chẳng những phá hỏng cảm giác tốt đẹp, còn khiến y cảm thấy vô cùng thích thú.
      “Ta nếu thích mắng chửi người.”
      “Vậy ngồi lên ăn nhiều chút.” Lạc Nguyên Dật nhìn thân hình mềm mại của nàng ngả vào trong lòng mình, nhịn được cười : “Bằng lát nữa nàng đủ sức chống đỡ qua đêm xuân, chứ phải ta có khả năng thỏa mãn nàng.”
      Chén bát bàn đổ nghiêng đổ ngửa, quần áo nam nữ vứt đầy bên giường, toàn bộ đều là giá y đỏ thắm.
      Mái tóc búi cao xõa tung ra, mềm mại phân tán ở giường, như tạo nên mảnh thiên hà tối tăm.
      Phương Lăng, Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      8:

      Vạn hết thảy đều thuận lợi.

      Hôn lễ lần này của Trì gia chẳng những làm xấu mặt gia đình, hơn nữa theo thời gian ngày càng có nhiều người hâm mộ Trì Tú Tâm.

      Bởi “gã ăn mày” chỉ có tướng mạo tuấn, ngay cả chuyện chăn gối cũng nhiệt tình như lửa, thế nên mỗi khi Trì Tú Tâm để lộ ra ít tình hình khuê phòng, các chị em tốt của nàng nghe tới lại được dịp háo hức cùng đố kỵ thôi.

      Lạc Nguyên Dật phải loại người trừ bỏ có diện mạo ra làm được việc.

      Y viết chữ rất đẹp, còn có thể ngâm thơ đối câu.

      Mỗi khi đến thời điểm hội hè, Trì gia tổng hội đều mong chờ gia viết đôi ba câu thơ, dịp mừng năm mới viết câu đối xuân dán ở đại môn, để cho người người thưởng thức nét chữ đẹp đẽ lại mạnh mẽ có lực của y.

      nam nhân vừa tuấn vừa có tài học đáng được coi trọng, đằng này Lạc Nguyên Dật như muốn nam nhân đời đều thống hận tới chết, y cư nhiên còn thấu hiểu đạo kinh thương.

      Tuy rằng y quyết ý đời này muốn công thành danh toại, chỉ muốn sống an phận tới già, song cứ hễ nhạc phụ nhờ vả, y lại giúp Trì lão gia thu vào biết bao nhiêu là tiền của.

      Hơn năm nay, Trì gia chỉ đem gia nghiệp mở rộng đến phương diện chế rượu, mà còn khai trương thêm hai cửa hàng mới, làm cho Trì lão gia mỗi khi xuất môn đều tỏa ra phong quang vô hạn.

      Bởi vậy, dân chúng Lạc Thành còn nghĩ Lạc Nguyên Dật chỉ là tên ăn mày tiền đồ bình thường nữa, thậm chí có tin đồn y là tú tài mạt vận, chừng vì lên kinh ứng thí, chẳng may bị thổ phỉ cướp hết tiền, còn cách nào để quay về quê nhà, cho nên mới lưu lạc đến nông nỗi này.

      Ngoài ra còn có người đoán y kỳ thực là công tử con nhà phú thương, đáng tiếc tao ngộ Chúc Dung, người nhà cùng tài sản đều tiêu tán trong trận hỏa hoạn, nên về sau chỉ có thể hành khất mà sống.

      chung đủ dạng suy đoán, nhưng tuyệt có người cảm thấy hôn của Trì Tú Tâm đáng chê cười. Nguyên bản coi Lạc Nguyên Dật, chờ xem Trì gia mất mặt, ngờ đâu đến cùng ai nấy đều đồng tình hoặc tán thưởng người con rể này, cho rằng y nhất định xuất thân phú thiếu hoặc công tử thế gia.

      Đối với cái nhìn của người ngoài, Lạc Nguyên Dật cơ bản quan tâm.

      Y cũng hy vọng chính mình trở thành chủ đề trọng yếu trong những buổi trà dư tửu hậu, song miệng lưỡi người đời y quản được, chỉ có thể tận lực điệu thấp, hơn phân nửa thời gian đều nhốt mình trong nhà, tính toán số lần ra cửa mà , có thể so sánh cùng với tiểu thư khuê các.

      Dù sao Trì gia đại trạch tương đối lớn, sân nhà rộng mở, còn có giả sơn suối cùng đình hòng mát bên hồ nước tạo cảnh, khiến người ta buồn chán, muốn có thứ gì chỉ cần phân phó hạ nhân là được. Bởi vậy, cho dù ở lỳ trong nhà ra cửa, y vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Bất quá, trong thời điểm nhất định phải , lại muốn chạm mặt nhiều người…

      “Ồ, đây là cái gì?”

      Trời còn chưa sáng, Lạc Nguyên Dật kéo Trì Tú Tâm còn ngái ngủ tới chuồng ngựa.

      Trì Tú Tâm dụi dụi mắt, nàng có thói quen dậy sớm, tuy rằng nàng biết mỗi ngày lúc trời chưa sáng Lạc Nguyên Dật rời giường, nhưng đại đa số thời điểm nàng đều tiếp tục ngủ, vì vậy sáng hôm nay đột nhiên bị đánh thức, nhất thời nàng có điểm mơ màng, chưa thể thích ứng.

      Nhìn khu chuồng ngựa rộng lớn của nhà mình, Trì Tú Tâm hắt hơi cái, cảm thấy mọi thứ vẫn y như cũ nhưng cũng hề như cũ.

      “Đây là có chuyện gì...”

      Nguyên bản nơi này chỉ dành để nuôi hai thớt ngựa kéo xe, đại đa số thời điểm đều bỏ trống , nàng cũng thường ghé lại đây, thế nhưng tại...

      Nơi này khác quá xa so với trí nhớ của nàng.

      Chẳng những toàn bộ địa phương đều dọn dẹp sạch , hơn nữa cỏ nuôi súc vật cũng được thay mới.

      Có cần thiết vì hai thớt ngựa kéo xe mà làm vậy ?

      Trì Tú Tâm cẩn thận nhìn lại, mới phát bên cạnh có con ngựa khác.

      Con ngựa này nàng chưa từng thấy, toàn thân nó màu đen nhánh, chỉ riêng nhúm lông ở ngay giữa trán là có màu trắng.

      Xem ra, phu quân nàng mỗi ngày đều lựa lúc trời chưa sáng ra ngoài, tám phần là lo chuẩn bị chuồng cho con ngựa này.

      “Nguyên Dật, nó...”

      “Là con ngựa ta mới nuôi! Tú Tâm, đừng ngay cả con ngựa mà nàng cũng biết.”

      “Ta đương nhiên biết đây là con ngựa, chỉ là…”

      “Chỉ là gì?”

      “Lúc trước chàng bảo muốn nuôi con gì đó, ta cứ tưởng là con chó con mèo, còn muốn ta cùng chơi với nó, nghĩ tới là chàng nuôi ngựa.” Trì Tú Tâm ngẫm lại hồi, cảm thấy dở khóc dở cười.

      Nàng quá coi thường trượng phu nhà mình.

      Sở thích của nam nhân quả nhiên giống với nữ nhân. “ ra là chuyện đó.”

      Lạc Nguyên Dật nhịn được mỉm cười. “Chuyện đó ta sớm quên, dù sao ta chỉ thuận miệng thôi.” Xem ra vị thê tử này luôn luôn nhớ kỹ lời y .

      “Cứ cho là chàng phải nuôi nó để chơi, vậy chứ nuôi để làm gì?”

      “Đương nhiên là có mục đích riêng.” Lạc Nguyên Dật kéo tay Trì Tú Tâm, nhàng xoa lòng bàn tay nàng, cười : “Từ ngày nàng gả cho ta tới nay hơn năm, trong khoảng thời gian này nàng luôn ở nhà bầu bạn cùng ta phải sao?”


      “A… phải bởi vì chuyện này mà chàng muốn đền ta con ngựa đấy chứ?” Nàng thực thích nuôi ngựa.

      “Đương nhiên phải. Ta nghĩ nàng hẳn là buồn chán lắm, cho nên muốn mang nàng đâu đó quanh đây chút.” Lạc Nguyên Dật thực hiểu nổi sức tưởng tượng của nàng.

      Trước khi thành thân, y cảm thấy vị thê tử này tính tình hoạt bát, hơn nữa lại hướng ngoại, về sau ở với nhau rồi, y ngẫu nhiên nghe nàng đề cập đến hội chùa hoặc hội đèn lồng, thậm chí là xuất môn dạo phố, chỉ là lúc ấy y có hứng thú.

      Dựa theo lời đám hạ nhân, nàng rất thích đây đó, phát chỗ nào có trò vui liền đến xem ngay, bao giờ ở quá lâu nơi.

      Hơn năm kể từ ngày hai người thành thân, nàng vì nghe thấy những hoạt động bên ngoài mà sốt sắng chạy .

      Lạc Nguyên Dật biết, nàng hơn phân nửa là vì y.

      Mỗi lần nàng nhắc tới muốn ra ngoài, y luôn lắc đầu, sau đó vài lần vẫn được, nàng dứt khoát thèm hỏi nữa.

      Kỳ thực y cũng nghĩ sau khi thành thân người vợ bắt buộc phải ở trong nhà. Nhưng Trì Tú Tâm hiểu đạo lý cầm được bỏ được, cư nhiên có thể ngoan ngoãn ở lại trong nhà, bồi y hơn năm, ngay cả Trì lão gia đối với chuyển biến này của nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Y hiểu được nàng là muốn bồi mình, bất quá...

      Cái tính hiếu động đó đâu dễ áp chế được. Y vẫn thường trông thấy Trì Tú Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt như muốn vượt qua khỏi bức tường.

      Nàng vẫn thích thế giới bên ngoài, hẳn là muốn cùng y xem chút cảnh quang tươi mới náo nhiệt.

      Chính là như thế, y mới cố tìm phương pháp, ít nhiều bù đắp cho người vợ luôn suy nghĩ vì mình này.
      Last edited: 17/6/15
      Phương LăngTrâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      9:

      “Chàng bảo ta buồn chán?” Trì Tú Tâm chỉ chính mình, đôi mắt đen mở lớn, cảm giác có chút nghi hoặc, “Làm ơn, ta thường xuyên tới nhà các tỷ muội, tìm các nàng chuyện phiếm, nếu buồn chán phải chàng chứ?”

      “Vậy nàng thích hội chùa lễ mừng địa phương linh tinh gì đó sao?” Lạc Nguyên Dật nhíu mày cả giận, nhịn được lên tiếng chất vấn.

      “Ừ hứ... Ta trước kia chạy ra ngoài chủ yếu để tìm trượng phu!” Trì Tú Tâm trừng mắt nhìn y, đột nhiên bật cười, “Hội chùa đông đúc, ta có cơ hội thấy nhiều người nhất, ai vừa mắt ta nhờ người thăm dò xem xét. Nhưng tại ta có trượng phu tốt rồi, đâu cần làm chuyện dư thừa nữa.”

      như vậy chẳng qua nàng muốn thuyết phục Lạc Nguyên Dật. Nàng sấn người tới ôm lấy cánh tay y, dùng sức cọ xát vài cái.

      Nàng thích dán vào người y nhất, cảm giác thoải mái.

      Ai bảo nàng gả cho trượng phu tốt như vậy. Y xuất môn, chỉ mực nghe nàng chuyện, cuộc sống quả thực nhàm chán khiến người ta thương cảm.

      “Ý nàng bảo ta suy nghĩ nhiều quá?” Lạc Nguyên Dật hơi kéo cánh tay, trái lại đem nàng ôm vào lòng. “Bởi vì nàng cảm thấy buồn chút nào, cho nên ta cần phải vẽ vời thêm chuyện, cần nghĩ dẫn nàng ra ngoài dạo, để nàng kiến thức thế nào là cảnh đẹp hiếm thấy nữa?”

      “Gì?” Nghe Lạc Nguyên Dật vậy, hai mắt Trì Tú Tâm lập tức sáng ngời, “Sao lại vẽ vời thêm chuyện được? Có cảnh đẹp, ta đương nhiên muốn rồi!” Đừng giỡn với nàng, nàng nguyện ý bồi trượng phu ở nhà, có nghĩa là nàng muốn ra ngoài.

      “Vừa nghe chơi lên tinh thần rồi?” Lạc Nguyên Dật vuốt cái mũi thon thon của nàng, cười .

      “Chàng sớm biết tính ta rồi mà…” Trì Tú Tâm rúc vào lòng Lạc Nguyên Dật, bàn tay xấu xa đánh lên ngực y, “Nhưng phải chàng thích xuất môn sao? Mang ta ra ngoài, có hay ủy khuất chàng, khiến chàng vui?”

      Nàng cao hứng khi thấy Lạc Nguyên Dật vì mình mà suy nghĩ, nhưng đồng thời cũng muốn y vì vậy mà phải chịu đựng cá tính ham vui của mình.

      Dù sao nàng bình thường vẫn có thể ghé thăm các chị em trong nhà, các nàng ấy rất nhiều chuyện thú vị cho nàng nghe, cho nên nàng cũng muốn trượng phu chịu ủy khuất, dù sao thành thân hơn năm nay, y luôn đối xử với nàng tốt.

      Nàng thể đến tột cùng đó là cảm giác gì, nàng chỉ biết Lạc Nguyên Dật muốn nhắc tới quá khứ của mình, đối với những suy đoán của người ngoài cũng để ý, y cũng chỉ làm theo ước định trước khi thành thân, hiếu với cha, thương với nàng.

      Y đại đa số thời điểm đều thực trầm ổn, nhất là những lúc cùng cha chuyện làm ăn, vẻ mặt nghiêm túc khi bàn chuyện này của y rất có sức hút, nhưng cũng có chút xa lạ. Phảng phất như y biến thành người khác.

      Thế nhưng, chớp mắt cái, lúc y quay đầu nhìn nàng, biểu cảm nghiêm túc đó biến mất vô tung, chỉ còn lại bộ dáng trầm ổn mang theo chút ý vị tươi cười.

      Nàng thích Lạc Nguyên Dật thương nàng, chơi đùa với nàng, hưởng thụ cảm giác chính mình được y thương . Nhưng ngẫu nhiên nàng lại có suy nghĩ kỳ quái…

      Lạc Nguyên Dật luôn luôn dịu dàng của tại, rốt cuộc có phải là Lạc Nguyên Dật chân chính hay ?

      “Nàng suy nghĩ nhiều quá.” Lạc Nguyên Dật sờ sờ đầu nàng, cười : “Ta cũng thấy buồn chán, cho nên mới chọn thời điểm ít người đường này để ra ngoài thay đổi khí. Vì vậy có chuyện ủy khuất gì ở đây hết.”

      quan tâm của nàng làm Lạc Nguyên Dật như cảm nhận được cỗ hơi ấm xông lên đỉnh đầu, ngay cả trong ngực cũng thấy ấm áp.

      “Ra là vậy, chẳng trách chàng gọi ta dậy, bởi vì trời còn chưa sáng, đường cũng có mấy ai.” Thấy y phải tận lực hùa theo lời của mình, Trì Tú Tâm cũng thấy yên tâm hơn. “Bất quá, ra ngoài dạo thôi, đâu cần thiết phải cưỡi ngựa.” Y muốn trực tiếp vòng lại vòng quanh Lạc Thành sao?

      phải dạo bình thường, ta muốn mang nàng ra ngoại thành, như vậy xuất phát sớm sợ gặp người, ban đêm về trễ cũng vắng vẻ hơn.” Lạc Nguyên Dật cười .

      “Chàng quá bài xích con người rồi.” Trì Tú Tâm nghe y tính toán, khỏi cười ra tiếng, “Bất quá, chàng ra ngoại thành là muốn đâu?”

      “Địa phương này có hơi xa.” Lạc Nguyên Dật cười thực thần bí, “Muốn ?” “Đương nhiên muốn, ta luôn rất muốn được cùng chàng xuất môn dạo, có điều…”

      “Có điều cái gì?”

      “Chúng ta thế này, có thể hay có nguy hiểm?” Trì Tú Tâm lộ ra vẻ mặt lo lắng. Dù sao địa phương bên ngoài cổng thành có quan binh canh gác, ngộ nhỡ chuyện xấu xảy ra, có kêu cứu khản cổ cũng vô dụng.

      “Nàng cảm thấy ngoại thành rất nguy hiểm?” Thấy nàng lo lắng, Lạc Nguyên Dật khỏi cười trong bụng. “ phải có cái gì thổ phỉ, sơn tặc linh tinh sao?” Trì Tú Tâm nhíu mày, hỏi: “Ta bộ dạng xinh đẹp đáng , nếu gặp bọn cướp sắc mà , chúng nhất định nhắm ta làm mục tiêu? Như vậy quá nguy hiểm!”

      Lạc Nguyên Dật đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới ha hả cười vang.

      “Nàng đấy!” Y buông Trì Tú Tâm ra, xoay mình ghé vào chuồng ngựa cười ngừng, cơ hồ cười đến run cả người.

      “Sao lại cười thành bộ dáng như vậy?”

      “Nàng xinh đẹp sai, nhưng nương thoải mái chính mình xinh đẹp đến mức sợ bị người ta cướp sắc cũng có mấy người!” Ông trời, thê tử này của y là dở hơi cực kỳ.

      “Ta chỉ .” Trì Tú Tâm bất mãn liền đá vào đùi y.

      “Nàng nghe thuyết thư nhiều quá nên suy diễn.” Lắc đầu, Lạc Nguyên Dật chỉnh lại sắc mặt, đáp: “Ta vốn là người từ nơi khác đến đây, đường này ta cũng qua, có thổ phỉ sơn tặc.”

      “Vì sao thuyết thư...”

      “Đó là biên ra cả thôi, họ muốn lừa chút tiền trà từ tay những nương như nàng và người nghe.” Lạc Nguyên Dật nắm tay phải thành quyền, gõ lên đầu nàng, “Sơn tặc phải nơi nơi đều có, hơn nữa quan phủ để trưng chơi, huống hồ tại thiên hạ thái bình, người người ăn no mặc ấm, cần gì phải làm sơn tặc để tự rước phiền toái?”

      vậy sao?” Trì Tú Tâm hơi nhíu đầu mày, cảm thấy chính mình giống như bị cười nhạo.

      “Đến đây , nếu có chuyện gì, ta nhất định bảo vệ nàng.” Lạc Nguyên Dật dứt lời, cũng dài dòng thêm nữa, xoay người cái liền nhảy lên lưng ngựa, sau đó khom người đưa tay về phía nàng.

      Y xác định Trì Tú Tâm biết cưỡi ngựa nên đặc biệt chọn thớt đến từ phương bắc này, sức chịu đựng tốt, thể lực tốt, gánh được đồ nặng dài ngày.

      Nhờ vậy y mới có thể cùng nàng ngồi chung con ngựa.

      “A… Muốn cưỡi chung hả? Thoạt nhìn rất kích thích.” Trì Tú Tâm nhìn bộ dáng y hướng mình đưa tay, thần sắc tràn ngập tự tin khiến cho lòng nàng nở ra muôn vàn đóa hoa.

      Nàng thương y chính vì thái độ hài hước, lại ổn trọng đáng tin cậy này. N

      hanh lẹ nắm lấy bàn tay của trượng phu, nàng muốn hỏi y cách lên ngựa, tức thân mình bị cỗ lực đạo kéo lên, chỉ trong nháy mắt bị Lạc Nguyên Dật đặt ngồi lưng ngựa.

      “Chàng… khí lực lớn!” Thấy mình vững vàng lưng ngựa, Trì Tú Tâm khỏi buột miệng khen ngợi.

      phải nàng sớm biết?”

      “Ta biết chàng có khí lực, nhưng là ở giường cùng cái này giống nhau.”

      “Coi như nàng khen ta.” Lạc Nguyên Dật cười : “Vì tỏ lòng biết ơn, hôm nay ta mang nàng xem cảnh sắc tuyệt hảo hiếm thấy!”

      xong, y cũng đợi Trì Tú Tâm chuẩn bị, khẽ quát tiếng, thúc kỵ mã mang theo thê tử cùng xa…

      Lúc ngựa hai người ra khỏi cửa thành, ánh dương nơi chân trời mới bắt đầu ló dạng.
      Phương LăngTrâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      10:
      Ngồi lưng ngựa, cảm nhận tiếng gió gào thét qua tai, trong lòng Trì Tú Tâm sinh ra cảm giác mới mẻ. Tuy tính nàng hiếu động, cha cũng quản được, nhưng chung quy là nương nhà gia giáo, dạo trong thành còn có thể, chứ dám thử mình rời thành, nên nàng quả thực chưa từng thấy qua cảnh quan ngoại thành, càng đừng là cưỡi ngựa như tại.

      Hít thở khí tươi mới của buổi sáng, nhìn sương sớm kết tinh cành lá cùng cánh hoa óng ánh trong suốt tắm mình trong ánh sáng mặt trời, Trì Tú Tâm khỏi lộ ra biểu tình vui sướng.

      Thậm chí nơi này còn có vài bông hoa sáng sớm nở rộ, đến giữa trưa liền khép lại, nghe rất lạ kỳ. Nàng sở dĩ biết được đều nhờ có Lạc Nguyên Dật chỉ điểm cho. Trì Tú Tâm vì vậy cảm thấy kinh diễm vô cùng, dọc theo đường bởi vì quá mức hưng phấn nên chẳng tài nào ngừng chuyện được.

      “Nguyên Dật, có phải cảnh đẹp chàng đó ? Đúng là đẹp !” Trì Tú Tâm vui vẻ kêu lên.

      “Bây nhiêu đây chưa là gì cả.” Lạc Nguyên Dật tiếp tục thúc ngựa, chậm rãi hướng tới con đường phía trước.

      “Còn có địa phương khác đẹp hơn nữa sao?” Trì Tú Tâm hưng phấn hỏi.

      “Nàng nhắm mắt lại !”

      “Bày đặt thần bí.” Tuy như thế, Trì Tú Tâm vẫn ôm tâm tính hiếu kỳ nhắm mắt lại.

      Nhưng nàng nghĩ tới tiếp theo Lạc Nguyên Dật lại lấy ra cái khăn mặt, trực tiếp che kín hai mắt nàng.

      “Nguyên Dật!” Y làm vậy khiến nàng còn biện pháp để nhìn lén.

      “Chịu khó chút, sắp tới rồi.” Lạc Nguyên Dật , liền thúc ngựa nhanh hơn.

      nhìn thấy gì chán lắm!” Nàng khó khăn mới ra được ngoại thành, y lại cho nàng xem cái gì, rất đáng tiếc.

      “Mấy chỗ nhàm chán vừa rồi nàng nhìn chưa đủ sao? tại ta chỉ che mắt nàng chút, vậy mà nàng chịu nổi.” Lạc Nguyên Dật cười .

      “Làm ơn, chàng cũng phải ngày đầu tiên nhận thức ta.” Trì Tú Tâm nổi giận, cong môi đáp: “Ta chính là người như vậy, khi thấy nhàm chán ngày cũng dài bằng năm.”

      “Kiên nhẫn kiên nhẫn, cũng sắp tới rồi, nếu nàng thực cảm thấy nhàm chán, vậy chúng ta tán gẫu .” Lạc Nguyên Dật bên cố tìm chuyện, bên kéo cương tiếp tục phi nhanh.

      “Tán gẫu?” Bọn họ mỗi ngày đều ở nhà tán gẫu còn thấy chưa đủ?

      Trì Tú Tâm vừa định kháng nghị, Lạc Nguyên Dật kịp thời lên tiếng trước bước.

      “Nàng có biết Lạc Thành có tam tuyệt, đủ để người ở địa phương khác bàn tán ngớt, còn muốn đến đây kiến thức phen ?”

      “Ta đương nhiên biết! Chuyện này cũng có quan hệ với nhà ta.” Nghe hỏi câu này, tâm tư Trì Tú Tâm lập tức xoay chuyển.

      ra nghe thử.”

      “Cái gọi là tam tuyệt, chính là dệt thêu, linh dược, nương.”

      “Quan hệ chỗ nào?” Lạc Nguyên Dật cho nàng thời gian suy xét, tiếp tục đặt câu hỏi.

      “Chàng cũng biết nhà ta kinh doanh đủ loại mặt hàng vải vóc thượng hạng, mà chọn dệt thêu vào tam tuyệt chính vì vải vóc luôn được xếp vào hạng mục vật phẩm tiến cống hàng năm, vậy nên nổi tiếng là chuyện thường!” Trì Tú Tâm giản lược đáp.

      “Còn hai cái kia?”

      “Linh dược ý nơi này y thuật phát triển, dược học đứng đầu cả nước. chỉ vậy Lạc Thành còn sản sinh ra rất nhiều nương giỏi giang lại xinh đẹp, giống như ta đây!” Đến câu cuối, nàng bất giác nhếch môi lộ ra biểu tình đắc ý.

      “Nàng cũng dám .” Lạc Nguyên Dật cười to.

      “Sao dám ? Chẳng lẽ chàng cảm thấy ta xinh đẹp sao?” Trước mắt mảnh tối đen, nên Trì Tú Tâm chỉ có thể đặt toàn bộ tâm tư vào công phu miệng lưỡi.

      “Nàng muốn ta trả lời thế nào?” Lạc Nguyên Dật dở khóc dở cười đáp: “ nàng xinh đẹp, nàng khẳng định tức giận; nàng rất xinh đẹp, đẹp gì sánh nổi, trái lại giống như tự mắng mình là đăng đồ tử, chỉ thích chưng diện bên ngoài.”

      có đâu, chúng ta thành thân hơn năm, ta biết chàng phải loại nam nhân đó.” Trì Tú Tâm lắc đầu : “Lần trước mừng năm mới, chàng có gặp qua vị biểu tỉ xinh đẹp của ta, nhưng chàng lại bị nàng câu mất hồn, vẫn ta như cũ.”

      phải nàng muốn hạ thấp bản thân, mình xinh đẹp bằng biểu tỉ, mà là vị thân biểu tỉ đó của nàng đứng nhất trong Lạc Thành tứ đại mỹ nhân, mỹ mạo thanh tú được dân chúng công nhận, nên nàng đành chịu cam bái hạ phong.

      “Ta biết chàng phải nhìn người qua sắc đẹp, cho nên bây giờ chàng ta xinh đẹp, ta dĩ nhiên tức giận, thậm chí còn cao hứng, bởi vì điều này chứng tỏ chàng thực tình ta.”

      lại nàng.” Lạc Nguyên Dật đáp: “Được, ta đây cảm thấy nàng rất xinh đẹp, ở trong mắt ta, nàng so với Lạc Thành tứ đại mỹ nhân đẹp còn đẹp hơn, như vậy được chưa?”

      “Câu đầu đáp rất khá, câu sau quá khoa trương.” Trì Tú Tâm nghiêm túc bình luận.

      “Ta nàng lại tin?” Lạc Nguyên Dật cười : “Có lẽ những người khác đều cảm thấy tứ đại mỹ nhân rất xinh đẹp, nhưng với ta, cái loại nương gầy yếu phảng phất bị gió thổi mất này, ta tuyệt đối thích.”

      “Phải ? Vậy chàng thích bộ dạng này của ta?”

      “Đúng, ta thích nương lanh lợi hoạt bát như nàng, có tinh thần lại còn sáng sủa, lúc nào cũng giống như chú chim sẻ, luôn luôn rủ rỉ rù rì chuyện với ta, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta thấy buồn, cũng thấy phiền lòng...”

      Y chân thành, Trì Tú Tâm nghe được, mi tâm khỏi nhíu lại.

      “Chàng rốt cuộc khen hay chê ta?” Chim sẻ phải dùng để hình dung loại nữ nhân bát nháo ầm ỹ sao?

      Có điều nghe y vậy, hiểu sao nàng lại cảm thấy y khen mình nhiều, cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt đẹp?

      Người này muốn chứng tỏ bên cạnh mình nếu có ai đó ầm ỹ, bản thân thấy buồn đầu loạn tưởng, phiền não vô cùng sao?

      Trì Tú Tâm nhịn được nhớ lại thời điểm hai người thành thân, lúc ấy vị trượng phu này trong mắt nàng rất tuấn, nhưng y luôn khóa chặt chân mày, bộ dáng năng cẩn trọng, thẳng đến hơn nửa năm sau, y mới dần dần khởi sắc, giống như bây giờ, thường hay chọc cho nàng cười.

      cách khác, nàng mặc dù ầm ỹ như chim sẻ, nhưng bởi vì ầm ỹ với đúng người, nên Lạc Nguyên Dật nghĩ rằng mình quan tâm chiếu cố tới y?

      “Ta mặc kệ nàng là dạng nữ nhân gì, cho dù uyển chuyển hàm súc, ôn nhu hiền thục, e lệ thẹn thùng, ta cũng vẫn nàng.”

      Tuyên bố rất thâm tình, bất quá lúc lâu sau, Trì Tú Tâm đột nhiên trợn ngược đôi mày, tiếp theo vung quyền hướng đùi y nện xuống.

      “Đáng giận! Chàng quả nhiên chê ta!” Hoa ngôn xảo ngữ nhiều như vậy, thoạt nghe rất động lòng người, kỳ thực căn bản là cười nhạo nàng.

      “Được được được, ta giỡn nữa.” Lạc Nguyên Dật phen đè lại bàn tay vung loạn, mỉm cười cho ngựa dừng lại, sau đó ôm cổ nàng, “Đừng đánh nữa, để ta gỡ khăn cho, chúng ta đến nơi rồi.”

      “Vậy nhanh chút, thấy cảnh đẹp ta liền đánh chàng hai quyền.” Tuy rất muốn đánh y vài cái tiết hận, bất quá lòng hiếu kỳ lại càng lớn hơn, Trì Tú Tâm gật gật đầu, xem như đồng ý giao dịch này.

      Lạc Nguyên Dật cười cười, nhanh chóng đem khăn gỡ xuống, để nàng nhìn xem phong cảnh tú lệ trước mắt.

      Bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng khiến Trì Tú Tâm có chút khó chịu, nhưng đợi đến lúc nàng thích ứng được, chỉ thấy cảnh tượng kinh người phía trước làm cho nàng bỗng chốc quên mất chuyện đấu võ mồm, càng nhịn được thốt lên sợ hãi...

      “Chao ôi! Nơi này căn bản chính là tiên cảnh!”
      Phương LăngTrâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      11:

      Rừng hoa đào che kín bầu trời như muốn đem trời xanh hòa vào làm .

      Lúc này là mùa ngắm hoa, hoa đào nở rộ, đua nhau khoe sắc, cực kỳ thu hút ánh nhìn người ghé thăm.

      Đối diện khung cảnh trời hoa hài hòa, Trì Tú Tâm vô cùng hưng phấn, bởi nàng chưa thấy qua cảnh tượng nào đẹp đến thế.

      Càng khó tin hơn, nơi tuyệt đẹp như vậy, ngoài hai phu thê họ ra, xung quanh lại có lấy bóng người, tựa như rừng đào này vốn sinh ra để dành cho họ.

      Trì Tú Tâm biết gần miếu Nguyệt Lão ngoài thành Nam cũng có rừng đào, bất quá chỉ là khu đất vỏn vẹn mười gốc cây, đến mùa ngắm hoa liền chật ních người, khí lãng mạn, thứ nhìn được duy nhất là đám người chen lấn xô đẩy nhau.

      Vì vậy cánh rừng này thực khiến nàng cảm thán thôi, chỉ nhìn đến hoa cả mắt, thậm chí còn kinh ngạc thốt nên lời.

      “Đây mới chân chính là Lạc Thành tam tuyệt, vị hà, tuyệt phong, đào hoa lâm.” (Phong: ngọn núi)

      Lạc Nguyên Dật nhìn rừng hoa, lại cúi đầu nhìn thê tử há hốc miệng, nhịn được khẽ cười.

      Cảnh sắc tuyệt mỹ thế này được văn nhân nhã sĩ thích nhất, bọn họ đến đây ngắm cảnh, ngâm thơ, hoặc nhấm nháp rượu đào tăng thêm hứng thú, vì rừng đào viết thơ, vẽ tranh.


      Y cũng từng là người mộ danh mà đến, sau đó liền ở lại đây định cư.

      “A… Ta có thể lý giải vì sao đây là Lạc Thành tam tuyệt, bởi nơi nào ở Lạc Thành có thể sánh bằng nơi này.” Trì Tú Tâm vừa nhìn đến say mê vừa liên tục gật đầu, lại : “Nhưng ta chưa từng nghe người ta nhắc tới nơi này. Có lẽ những người biết nơi này hi vọng nhiều người tìm đến vì muốn mình hưởng thụ thanh tĩnh?”

      Nếu là vậy, nàng cũng đồng tình. Dù sao cảnh đẹp hiếm có, đổi lại là nàng vì muốn độc chiếm, đại khái cũng ra, miễn cho ngày sau giống miếu Nguyệt Lão kia, quá mức huyên náo.

      “Kỳ thực, Lạc Thành tam tuyệt trong lời nàng là niềm tự hào của dân chúng Lạc Thành, còn ngoại thành tam tuyệt là ý tưởng của người ngoài.”

      Trì Tú Tâm tán thành quan điểm đầu, dù sao đó cũng là ưu điểm của Lạc Thành.

      Bất quá cái là tam tuyệt nội thành, cái là tam tuyệt ngoại thành…

      “Như vậy, Lạc Thành có lục tuyệt.” Trì Tú Tâm tính toán xong, cảm thấy vô cùng đắc ý. Nàng là dân chúng Lạc Thành, suy nghĩ tự nhiên cũng rộng rãi.

      “Nếu có người hỏi ta, ta Lạc Thành có tứ tuyệt, hoặc Lạc Thành tứ mĩ cũng được.” Lạc Nguyên Dật cười cười, hơi liếc qua nàng như có ám chỉ.

      “Tứ mĩ bao gồm những gì?” Nàng ngược lại hiếu kỳ, biết trượng phu chọn bốn thứ nào trong số sáu ưu điểm.

      “Vị hà, tuyệt phong, đào hoa lâm, còn có… nương.” Y đáp, ngón tay điểm vào hông nàng từ từ kéo xuống. “Nơi này của nữ nhân so với cảnh sắc đó, đẹp đến nỗi làm người ta quyến luyến cả đời, nhất là của nương tử.”

      Trì Tú Tâm cảm giác bên hông căng thẳng, nàng ha hả cười lên, nhanh tay chụp lấy ma trảo của y, “Hôm nay miệng ngọt quá, sáng sớm ăn vụng đường hay uống trộm mật?”

      Quả nhiên con người nên nhốt mình mãi trong nhà. Bình thường Lạc Nguyên Dật cùng nàng chuyện phiếm, tuy đến nỗi tiếc chữ như vàng, nhưng cũng giống như hôm nay, ngẫu nhiên giễu cợt nàng, chọc cho nàng cười, thậm chí còn nghe nàng dụ dỗ.

      Cũng như nàng ra ngoài dạo vòng, sau khi trở về, tâm tình cũng đặc biệt tốt lên. Cho nên nàng quyết định cùng y xuất môn giải sầu hôm nay là đúng lắm, xem y bây giờ sáng sủa bao nhiêu.

      “Buổi sáng ta chỉ ăn chút cháo với dưa muối, bất quá trước đó rời khỏi phòng có trộm hôn nàng ngụm, vậy có tính là ăn đường, uống mật ?” Lạc Nguyên Dật đưa tay chạm vào môi nàng, thấp giọng cười hỏi.

      “Hai cái đều tính. Chẳng trách chàng hôm nay chuyện ngọt như vậy.” Trì Tú Tâm há miệng cắn vào ngón tay y, vừa ngậm nửa ngón tay ấy trong miệng, vừa cười hì hì thốt: “Về sau chàng cứ thế phát huy là được, ngọt như vậy, ta nghe xong cũng thấy khoái trá.”

      “Chuyện này hề khó!” Lạc Nguyên Dật rút ngón tay ra, cúi đầu nâng chiếc cằm của nàng, sau đó dán môi xuống.

      Nụ hôn cực nóng cùng cái ôm siết chặt, khiến Trì Tú Tâm cơ hồ thở nổi.

      lâu sau, khi Lạc Nguyên Dật thấy thỏa mãn, bấy giờ y mới chịu nới lỏng cánh tay.

      Trì Tú Tâm hài lòng dựa vào trong khuỷu tay y, ngửa mặt cười hỏi: “Nguyên Dật, chàng Lạc Thành tam tuyệt còn có vị hà cùng tuyệt phong đúng , vậy chàng xem qua hết chưa?”

      Thấy Lạc Nguyên Dật tỏ ra rất quen thuộc Lạc Thành, có lẽ thăm thú ít địa phương, nên nàng y xem qua tam tuyệt cũng phải có khả năng. Dù sao y giống nàng, là đại nương bị nuôi nhốt trong thành.

      “Đều xem qua.” Lạc Nguyên Dật nghe nàng hỏi, trong lòng kiềm được thương tiếc, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, “Hẳn nàng cũng muốn kiến thức phen?”

      Vị thê tử hiếu động này của y nếu sinh ra là thân nam nhi, khẳng định đời này có tòa thành nào có thể giam được nàng, chứ đừng chỉ là tòa Trì gia đại trạch.

      “Chàng mang ta sao?” Hai mắt Trì Tú Tâm sáng rực lên.

      Quả nhiên ăn xong đường mật, tâm tình Lạc Nguyên Dật rất tốt. Xem ra hôm nay nàng được mở rộng tầm mắt, nhìn qua đủ lượt tất cả các kỳ quan.

      Hơn nữa, chừng, ngày sau nàng có thể kêu Lạc Nguyên Dật thường xuyên ra ngoài thay đổi khí, thuận đường mang nàng xem phong cảnh. Nếu vậy, y nhốt mình trong nhà, tâm tình có lẽ cũng ngày tốt hơn.

      “Hôm nay mang nàng xuất môn chính là để cho nàng xem đủ.” Lạc Nguyên Dật gật đầu cười : “Tuy vị hà có chút xa, hôm nay có khả năng tới được, nhưng chúng ta vẫn có thể thưởng thức chút tuyệt phong.”

      vậy chăng, tuyệt phong nằm ở đâu? Còn phải qua bao nhiêu con đường?” Trì Tú Tâm vì quá hưng phấn, liên tục gật đầu, tâm tư sớm bay mất.

      “Ngay tại phụ cận thôi, xa.” Lạc Nguyên Dật đáp rồi đem nàng xoay lại, ôm vào trong ngực.

      “Này?” Trì Tú Tâm có hơi buồn bực, nàng ngồi vững lưng ngựa, hà cớ gì Lạc Nguyên Dật lại ôm nàng?

      Bất quá nghi hoặc còn chưa ra miệng, liền cảm giác được thân mình di chuyển, trong tích tắc, Lạc Nguyên Dật ôm nàng phóng khỏi lưng ngựa ô, lấy tốc độ cực nhanh tiến vào trong rừng cây.

      Chớp mắt sau đó, nàng cư nhiên phát bóng ngựa ô còn thấy đâu. Từ đó có thể hiểu Lạc Nguyên Dật phi nhanh đến cỡ nào.

      “Này... Nguyên Dật! Chàng chàng chàng…”

      Trước đây nàng từng nghe thuyết thư giảng qua, nếu nhầm đây chính là khinh công của nhân sĩ giang hồ.

      Trượng phu của nàng cư nhiên biết võ công?

      Điều này khiến người ta giật mình, đầu óc Trì Tú Tâm lâm vào hỗn loạn, nàng căn bản chưa kịp hiểu đến tột cùng chuyện gì xảy ra, Lạc Nguyên Dật ôm nàng đạp lên khối đại nham thạch, ra sức nhảy vọt qua, tiếp theo lấy cành đào làm điểm tựa, lợi dụng lực đàn hồi để tung mình lên cao, liên tục như vậy, hết lần lại lần đột phá qua tầng tầng lớp lớp hoa đào.

      “A...”

      Đến khi bóng dáng hai người vượt qua rừng đào, Trì Tú Tâm mới phát , nguyên lai bên cạnh rừng đào thế nhưng lại là vách núi dựng đứng.

      Tiếng gió gào thét bên tai, toàn thân hai người nhiễm đầy hương khí, Trì Tú Tâm vừa kinh ngạc vạn phần dõi theo biến hóa xảy ra bên người, vừa ôm chặt lấy Lạc Nguyên Dật.

      “Đừng la nữa, cẩn thận cắn vào đầu lưỡi!” Lạc Nguyên Dật nhân lúc còn lực đẩy liền giẫm lên vách đá mà , quên lên tiếng cảnh báo ái thê.

      Lần đầu đối diện với chuyện này thực khó mà bình tĩnh.

      Trì Tú Tâm nhìn rừng cây bên dưới cách mình mỗi lúc ngày xa, cách khác, Lạc Nguyên Dật ngày càng tiến lên cao.

      Lạc Nguyên Dật mang nàng leo dần lên đỉnh núi, Trì Tú Tâm cố đè nén kinh ngạc trong lòng, nhân cơ hội này phóng mắt nhìn bốn phía. đề cập chuyện trượng phu biết khinh công, nàng thực khó có cơ hội đứng cao như vậy để ngắm cảnh.

      Rừng đào rực lửa dần dần thu , trong khi tuyệt phong lại ngày càng ràng trông thấy, tâm tình của nàng cũng từ kinh ngạc dần chuyển biến thành hân hoan.

      “A… A...”

      Khi hai người đặt chân lên đỉnh núi, nhìn mây bay xuyên thẳng qua người mình, Trì Tú Tâm nhịn được kinh hãi kêu lên.

      “Tú Tâm, suốt đường nàng kêu la hơi nhiều.” Lạc Nguyên Dật đem nàng thả xuống đất, bấy giờ mới cười khổ hỏi: “Thực đáng sợ đến vậy sao?” Y muốn cùng thê tử ngắm cảnh, chứ phải kéo nàng chết.

      Còn cho rằng nàng sợ trời sợ đất, cá tính lớn mật, nghĩ tới phen leo núi lại đem nàng dọa thành như vậy.

      “Ai sợ nào?” Ngoài dự kiến của y, Trì Tú Tâm chớp chớp đôi mắt , “Ta ngờ chàng biết khinh công nên mới kêu lên vậy thôi. Về sau thét chói tai, bởi vì ta cho rằng người thuyết thư nhắc đến chuyện “bích hổ du tường” gì đó là giả, lại nghĩ chàng thực có thể mang ta nhảy lên vách đá, lướt qua ngọn núi, sau đó...”

      “Sau đó?” Nghe nàng giải thích, Lạc Nguyên Dật khỏi mỉm cười yên tâm.

      Quả nhiên thê tử của y biết sợ hãi là gì.

      Tiểu nương bình thường hẳn bị đỉnh núi cao ngất này dọa đến mặt mày xanh mét. May mắn, nàng cùng y thực xứng đôi.

      “Sau đó… ngắm cảnh đến choáng váng!” Trì Tú Tâm chỉ tay về phía, “Ta nghĩ nhìn từ đỉnh núi, cảnh trí lại đẹp đến vậy.”

      Đứng đỉnh núi nhìn ra, phía dưới hoa đào trải rộng, xa xa có thể thấy được Lạc Thành, cùng với đường hướng về phía đông là vị hà, sông núi cây rừng, hết thảy cảnh đẹp đều thu vào trong mắt.

      “Đây là tuyệt phong đúng ? Từ nơi này cư nhiên có thể nhìn hết tam tuyệt, rất đẹp!” Trì Tú Tâm vừa , vừa hít vào sâu, “Đứng ở chỗ này, bỗng dưng có cảm giác chính mình hóa thành tiên nhân!”

      “Quả nhiên nàng thích nơi này.” Lạc Nguyên Dật đem tầm mắt phóng ra xa xa, “Ta biết nàng thích những gì mới mẻ, nghĩ nàng đến đây nhất định rất vui.”

      chỉ vui, ta còn vô cùng cao hứng!” Trì Tú Tâm hết nhìn đông lại nhìn tây, biết tầm mắt nên đặt ở đâu mới tốt. “Sau này nếu có vẽ tranh, ta nhất định vẽ khung cảnh này để cho mọi người thưởng thức!”

      Phút chốc, Lạc Nguyên Dật biến sắc.

      vẽ tốt hơn.” Y giọng thốt.

      “Ta muốn vẽ cũng vẽ được.” Trì Tú Tâm cười .

      “Ý ta là, cho dù nàng vẽ, cũng đừng đem việc này truyền ra ngoài.” Lạc Nguyên Dật lắc đầu.

      “A...” Trì Tú Tâm nhìn y khôi phục bộ dáng trầm tĩnh, nhịn được tiến tới hỏi, “Làm sao vậy? muốn ta chuyện tam tuyệt với người khác?”

      , chỉ hy vọng nàng đừng đem chuyện ta biết khinh công với ai.” Lạc Nguyên Dật , ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.
      Last edited: 17/6/15
      Phương Lăng, Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :