Chương 9 : Xâm nhập tổ chức có thể đổi ý ?
Edit: Linh
Triệu Hữu Thời bị chụp tỉnh, cảm giác Địch Mẫn chụp cái ót của , động tác này có chút quỷ dị , nhưng cũng thể nó quỷ dị chỗ nào. thay Địch Mẫn đổi tách trà xong, cũng thuận tay rót vào các tách trống của những người chưa tới , vừa đặt tất cả lên bàn ăn, nghe thấy giọng Tưởng Phương Dao: "... Triệu Tiểu Thời đáng của ta, ngươi ở đâu, mau tới đón tiếp!"
Triệu Hữu Thời cười cười, lập tức thay ấy mở cửa, cửa vừa mở ra, ba bốn người chen chúc tiến vào, người phía sau theo bước người phía trước, vươn tay ra để Triệu Hữu Thời giúp phen, xem Triệu Hữu Thời lựa chọn ai, thanh ầm ầm, đến khi những người kia nhìn thấy Địch Mẫn, lập tức quên đùa nghịch, cùng kêu lên tiếng: "Đại ca!"
"Đại ca, hiếm khi còn đến sớm hơn chúng em!"
"Tưởng Phương Dao mau gọi rượu đế, hôm nay mình phải chuốc Đại ca mấy chén!"
Tất cả có mười người kéo vào , tính cả Tưởng Phương Dao vừa hay năm nam năm nữ, mười hai người ngồi thành bàn, phục vụ rất nhanh mang rượu và thức ăn lên, bọn họ vừa đóng cửa lại, lập tức đem phòng bao trở thành địa bàn của chính mình , ban đầu còn bình thường dùng thức ăn, sau này càng ngày càng náo nhiệt, cậu nam sinh rót đầy rượu cho mọi người, ngay cả chén của đám con cũng buông tha: "Uống nước ngọt gì chứ, nếu phải tại cái chế độ thi đại học biến thái này, lúc chúng ta vừa đủ mười tám tuổi là có thể quang minh chính đại uống rượu!"
Mười tám tuổi có nghĩa là trưởng thành, thi đại học cũng chứng minh mình lớn.
Đám con trai lao nhao ồn ào, con ghét rượu đế, Địch Mẫn cầm cốc rượu gõ lên bàn, mọi người ngay lập tức im lặng nữa.
"Khi các em vào cấp ba , cũng vừa đỗ đại học, còn chưa bước vào cổngtrường đại học, bị thầy chủ nhiệm gọi trở về diễn thuyết cho học sinh mới, lúc đó đám học sinh mới đều thành thành , chỉ có đám mấy người các ngươi chạy đến gần, nháy mắt, các ngươi cũng đều thi lên đại học rồi."
Địch Mẫn chỉ vào người ngồi đối diện : "Lý Giải thi đậu Xuyên Đại, Mạnh Tư Tiệp thi đậu Công Đại, Băng Băng thi đậu Sư Phạm." thuận chiều kim đồng hồ chỉ vào từng người, ai cũng im lặng, đến phiên Triệu Hữu Thời, cười , "Người này cần , thi đậu Hoa Đại, đứng thứ hai cả lớp, trong top 10 người đúng đầu toàn trường, có thể rất nhanh cũng bước theo rập khuôn của , cũng phải diễn thuyết cho sinh viên mới vào lễ khai giảng."
Mọi người cười vang, Địch Mẫn cuối cùng : "Người mới khách hôm nay là Tưởng Phương Dao, dựa vào thành tích học tập của ấy thế mà cũng có thể thi đậu Xuyên Đại, liền chứng minh đời này có cái gì là thể, kỳ tích vẫn rất nhiều, về sau mọi người cũng chia khắp nơi, tương lai cần biết sảy ra điều gì, trong lòng đều phải có hi vọng và chờ mong. Nếu cần giúp đỡ gì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, nhưng mà các cậu cũng biết , con người chưa bao giờ giúp công ai cái gì đâu."
Mọi người lại cười, Địch Mẫn gõ gõ mặt bàn: "Trường hợp hôm nay khác với bình thường, mỗi người đều phải uống chút, con uống, chỉ cần nhấp môi ngụm coi như lễ phép, rượu thừa còn lại cũng đừng lãng phí, ai muốn nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với ai khác, giúp người ấy giải quyết, cần phân biệt nam nữ !"
Địch Mẫn vừa xong, khí tức tăng vọt, đúng là hiểu biết mấy thứ ăn chơi đùa giỡn, nơi nào có vĩnh viễn cũng tẻ nhạt, thoạt nhìn để ý đến ai hoặc việc gì, thực ra lại nắm mỗi mọi việc như lòng bàn tay, đến cả việc người nào thi đậu trường đại học nàp đều có thể gọi đúng từng người sai, cho dù thường xuyên châm chọc khiêu khích người khác, rất nhiều lúc chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, nhưng Triệu Hữu Thời thể thừa nhận, Địch Mẫn đúng là "Đại ca" của bọn họ.
Triệu Hữu Thời vụng trộm đánh giá Địch Mẫn, chỉ trong lát xuất thần, cốc rượu trước mặt đột nhiên bị người khác cầm lấy, quay đầu nhìn lại thấy là Lý Giải, mọi người ồn ào gõ bàn đập ghế: "Lý Giải, cậu sớm nhịn nổi rồi hả, bình thường cứ cố mà giả vờ , Triệu Tiểu Thời, đừng cho cậu ấy uống!"
Có hai tên tranh đoạt cái chén của Tưởng Phương Dao, Tưởng Phương Dao đếm xỉa tới, cười lớn : "Lý Giải, nhanh uống, nếu kịp!"
Triệu Hữu Thời mặt đỏ tai hồng, muốn đoạt lại chén rượu, lại nghĩ chị bình thường quá tích cực, dù sao tất cả mọi người chỉ là đùa, ngay cả Tưởng Phương Dao cũng ngại khi chén rượu của ấy bị hai người khác chia đều, có lẽ cũng nên thoải mái chút mới được.
Lý Giải nhìn thấy Triệu Hữu Thời chần chờ bất động, hưng phấn uống ngụm hết chén rượu, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hô: "Triệu Tiểu Thời, cơ hội hiếm khó, bạn lại rót thêm cho , dám uống, mau lên, đổ đầy ba cốc lớn cho !"
Triệu Hữu Thời cười : "Đừng làm rộn đừng làm rộn, rượu rất quý, đừng có lãng phí."
khí vẫn rất náo nhiệt, mọi người càng thể bỏ qua, Lý Giải cầm chén rượu muốn chạy trốn, đột nhiên bình rượu lại xuất , "Hoa hoa" vài cái, rượu lại lần nữa được đổ đầy.
"Nhìn xem, ngay cả Đại ca cũng thay cậu rót rượu, cậu thể khiến Đại ca mất mặt!" Việc này càng khiến Lý Giải trốn được.
Địch Mẫn cười nhìn Lý Giải: "Uống ly nữa, Triệu Hữu Thời đúng, nhưng đừng lãng phí rượu này."
Chén rượu khéo léo, nhưng tửu lượng của Lý Giải cao, Địch Mẫn lại thay rót rượu, dù thế nào nữa cũng phải uống, cố gắng mà uống, bao lâu có chút mơ hồ, mọi người ngừng trầm trồ khen ngợi.
Nhân viên phục vụ lại đưa lên ba món ăn, là miễn phí tặng, Dương ca miễn thanh toán bữa hôm nay, Tưởng Phương Dao mừng rỡ như điên, sau bữa cơm liền chuyển sang KTV, Tưởng Phương Dao muốn say hồ hồ, chọn bài hát xong liền : "Kế tiếp là tiết mục các ca khúc kinh điển của Triệu Tiểu Thời , mọi người mau vỗ tay cổ vũ!"
Triệu Hữu Thời từ chối, chưa bao giờ ca hát trước mặt mọi người, nhất là trong hoàn cảnh như thế này, nhưng mọi người lại hết sức chờ mong, vẫn cứ đưa microphone vào trong tay . Tưởng Phương Dao : "Cậu đừng thẹn thùng, lúc tan học chẳng phải cậu vẫn thường xuyên hát mấy bài này hay sao, nhanh hát , hát !"
nhạc vang lên, Triệu Hữu Thời thể làm gì khác, chỉ có thể cầm microphone theo dõi Ti Vi, lúc đầu theo kịp nhạc, lỡ mất mấy nhịp.
Bài hát này cũng nổi tiếng lắm, ngoài Triệu Hữu Thời chưa có ai nghe, nó là khúc nhạc cuối phim của bộ phim truyền hình, kịch tình phim quá u, quốc nội bị cấm chiếu rộng rãi, Triệu Hữu Thời ca hát, nhưng lại chỉ thích ca khúc này, hát đến đoạn cuối cùng, lời ca trào dâng lại để cho người ta cảm thấy yếu ớt:
"Nếu, vận mệnh có thể lựa chọn, và em bước tiêu sái hơn ở ngã tư đường..."
"Nếu, sống có thể thẳng thắn, những giá trị tin tưởng trước đây đừng để thời đại thay đổi..."
Triệu Hữu Thời hiểu tiếng Quảng Đông, hát có chút lạ giọng, nhưng bài hát này rất thích hợp với trường hợp hôm nay, "Thiếu Niên vô tri" đối với bọn họ mà là những từ ngữ tốt đẹp nhất, bọn họ có thể tuỳ ý sử dụng cái gọi là "Thiếu Niên vô tri", tận tình phóng túng, về sau thể như thế này nữa.
Hết bài hát, mọi người nghiêng trái ngã phải vỗ tay, tiếp tục lấy microphone để ca hát, Lý Giải ngồi trong góc ngủ, mấy người khác điên điên khùng khùng la hét. Địch Mẫn uống bia giải khát, thấy Triệu Hữu Thời muốn ngồi về chỗ cũ, đưa tay kéo lấy cổ tay của Triệu Hữu Thời, đem ngồi xuống bên người .
Triệu Hữu Thời sợ hãi kêu lên tiếng, nhưng ai nghe thấy, nhìn thấy Địch Mẫn, kỳ quái hỏi: " làm gì thế?"
Địch Mẫn uống rượu nhiều, ba phần say bảy phân tỉnh, với Triệu Hữu Thời, nhưng nhạc quá lớn tiếng, Triệu Hữu Thời nghe , Địch Mẫn chế trụ vai , kề sát tai kêu: "Em tìm tôi là muốn hỏi việc phải ? Ngày mai đến đây, Lý Giang phỏng vấn em!"
Triệu Hữu Thời giãy dụa, cho rằng Địch Mẫn say lắm rồi, giãy dụa vài lần tránh được, chỉ có thể đẩy mặt cho tới gần mình, sau khi nghe cũng để tâm đến việc cảm thấy kỳ lạ tìm lúc nào, bận rộn kêu: "Đuọc!" Cuối cùng cũng đẩy được Địch Mẫn ra, mặt đỏ tai hồng, tim đập như trống, đứng dậy tránh ra xa.
Do tác dụng của rượu, sau khi về nhà Địch Mẫn ngủ say, ngày hôm sau khi nghe điện thoại vẫn cho rằng còn nằm mơ, mơ hồ lẩm bẩm : "... lại đây." Tay trái cầm “ người em” đứng thẳng , đến khi nghe thấy đầu bên kia gọi "Đại ca", sau đó lại mang cả họ tên gọi ra "Địch Mẫn", mới giật mình, đột nhiên thanh tỉnh, thầm mắng tiếng, tức giận : "Mới sáng sớm em có chuyện gì?"
Triệu Hữu Thời ngồi ở trong nhà gãi gãi đầu, chần chờ : "Em đánh thức hả? Ngày hôm qua hôm nay em đến phỏng vấn, nhưng em biết là mấy giờ."
Địch Mẫn nhìn lại màn hình, thấy dãy số xa lạ, mới đưa điện thoại lại bên tai lần nữa, giọng vẫn còn có chút khàn khàn: "Em có rảnh qua , cần phải xem thời gian, hôm nay Lý Giang đều ở công ty."
Triệu Hữu Thời lời cảm ơn, vừa định ngắt điện thoại, đột nhiên nghe Địch Mẫn hỏi: "Em mua di động ?"
"Vâng, mới mua mấy ngày hôm trước." Vừa xong, điện thoại cúp , Triệu Hữu Thời cảm thấy ra làm sao.
Địch Mẫn lưu lại số máy của , tiếp tục ngủ, đáng tiếc lại ngủ được, miệng khô lưỡi khô, rời giường uống hai ly nước lạnh, lại nằm lên giường tìm số di động của Triệu Hữu Thời, muốn sửa lại tên trong danh bạ, cuối cùng vẫn viết thành "Triệu Hữu Thời", cả họ lẫn tên, xa lạ xa cách, giống với với Tưởng Phương Dao tên là "Tưởng F", Lý Giang tên "Lý Thủy Công", "Đinh Sĩ Lỗi" tên "Đinh Tam Thạch", trời sinh tính tình nghiêm cẩn, cho dù di động bị mất , cũng có thể đề phòng người khác giả danh lừa bịp.
Mười giờ sáng Triệu Hữu Thời tới " Công Ty khoa học kỹ thuật Mộc Tử ", Lý Giang còn ăn sáng, miệng còn nhai bánh bao thịt : "Sớm như vậy, em ngồi lát, rót cho em cốc nước."
Triệu Hữu Thời vội vàng : " cần , cần ạ."
Lý Giang cười: "Em đừng câu nệ, cứ ngồi trước . ra hôm đó cũng hỏi Địch Mẫn xem em có muốn tìm việc , Địch Mẫn trả lời, ngờ ngày hôm qua đột nhiên cho em đến phỏng vấn." cảm thấy Địch Mẫn có lý, giờ làm rút ngắn lại chút, tiền lương cao hơn chút, sợ công nhân viên thành , nhưng cũng phải tính toán phí tổn, trung hòa mọi phương diện, cảm thấy chức thư ký cũng có thể coi là nghề chuyên nghiệp.
"Ở đây bọn làm vài trang web , công việc của thư ký chỉ cần phụ trách đổi mới tin tức, cho em vài địa chỉ của các trang web cố định , mỗi ngày em chỉ cần đem tin tức bên đó về phục chế ,đổi mới là được, thao tác vô cùng dễ dàng, nhưng nội dung lại rất vô vị, mỗi ngày đều làm những công việc lặp lặp lại, đúng rồi, em có biết PS ?"
Triệu Hữu Thời : "Em biết ạ..."
"Vậy cũng sao, lúc cần đến có thể dạy em , chỉ cần biết những thao tác đơn giản nhất của PS là được, có thể có vài hình ảnh cần cắt lớn hoặc , chắp nối tiêu đề, thời gian và địa điểm làm việc tùy em quyết định, trước mười hai giờ mỗi đêm muốn thấy tất cả nội dung đều đổi mới là được. Chừng nào em có thể làm?"
Triệu Hữu Thời phản ứng kịp: "Em lúc nào cũng có thể làm, như vậy là... Phỏng vấn xong rồi?"
Lý Giang cười : "Đúng vậy, tình huống của em đều biết, làm loại công việc này có chút người tài được trọng dụng, nhưng mà nếu em làm tốt, về sau khai giảng học đại học, cũng có thể tiếp tục làm trong trường học, vậy so với việc em tìm việc khác cũng dễ dàng hơn."
Phần này công tác trắng ra chính là đo chuẩn cho Triệu Hữu Thời, từ trước đến giờ luôn có tính nhẫn nại, những việc đơn giản rườm rà đều có thể kiên trì, động tác nhanh chút mỗi ngày chỉ cần làm mấy giờ, thời gian còn thừa có thể tìm việc khác, hơn nữa việc này hạn chế địa điểm làm việc, Triệu Hữu Thời vui sướng, lập tức ghi lại nội dung công việc.
" máy chủ phối hợp hai moden, rất thuận tiện cho các thao tác bình thường, em có thể phục chế máy, nhưng ở máy khác cắt ghép, nhưng nếu em làm việc tại nhà, nhanh gọn như vậy, phải tốn thêm chút thời gian hơn." Lý Giang mở máy tính, với Triệu Hữu Thời, "Địch Mẫn phụ trách kỹ thuật, đợi lát nữa đến , kêu lập tài khoản cho em."
Địch Mẫn đến muộn, lúc tới Triệu Hữu Thời sắp hoàn thành đổi mới trang web, chào hỏi Triệu Hữu Thời, trực tiếp với Lý Giang: "Tiền mua nồi niêu xoong chảo nhớ chi trả."
Lý Giang ngẩn người, nhìn thấy trong tay Địch Mẫn xách theo bao lớn bao , sắc mặt rất cổ quái.
Triệu Hữu Thời tò mò nhìn Địch Mẫn, lại nhìn Lý Giang, Lý Giang ho tiếng, ý xin lỗi : "Địch Mẫn bình thường em làm hai ngày nghỉ ngày, ngày nghỉ đó có thể đến đây nấu cơm."
"Nấu cơm?" Triệu Hữu Thời giật mình, nhìn quanh văn phòng, nơi này còn có thể nấu cơm?
Lý Giang cười ngượng ngùng: "Ở đây còn có hai gian phòng , là văn phòng, server đặt ở bên trong, gian khác là phòng bếp, vẫn chưa từng dùng qua..."
còn giải thích, Địch Mẫn từ phòng bếp ra, đứng trước mặt Triệu Hữu Thời, bóng người tối mờ phủ lên người Triệu Hữu Thời.
Địch Mẫn nhắc nhở , : "Ngẩn người cái gì, làm cơm , mua giò heo, nhớ hầm mềm chút!"