Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 25 : Triệu Tiểu Thời có gian tình

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Đinh Sĩ Lỗi xảy ra chuyện lớn, từ chàng trai trẻ tuổi bất kham biến thành tên lãng tử nghèo túng chỉ mất có hai ngày. Hai ngày nay đến công ty, có chuyện vẫn điện thoại trao đổi, bọn Lý Giang nghĩanh tabị ốm, ngày hôm qua còn hỏi ta xem có cần thay đổi người công tác nhưng Đinh Sĩ Lỗi đồng ý.

      Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy ta Triệu Hữu Thời biếtchắc phải đổi người thôi.

      Đinh Sĩ Lỗi gì, vẻ mặt trầm, Triệu Hữu Thời lần đầu tiên ngồi máy bay, cái gì cũng đều hiểu, chỉ có thể theo sau , đợi đến khi ngồi xuống, Triệu Hữu Thời có chút lo lắng, nắm tay hít sâu mấy hơi rồi mới quay đầu với Đinh Sĩ Lỗi: "Đây là lần đầu tiên em máy bay."

      Đinh Sĩ Lỗi cúi đầu, lời nào.

      Triệu Hữu Thời hỏi: "Có phải là cãi nhau với ba mẹ hay , bị bọn họ mắng?"

      Cuối cùng Đinh Sĩ Lỗi cũng ngẩng lên, cổ quái nhìn cái, nhìn xong lại chẳng gì dứt khoát nhắm mắt ngủ, Triệu Hữu Thời đành phải tự tưởng tượng rằng gia đình của có chút mâu thuẫn.

      Triệu Hữu Thời từng ngồi tàu hảo bốn lần, mỗi lần phải mất năm giờ mới tới nơi, lần này máy bay đến cùng thành phố thế mà chỉ mất có giờ liền hạ cánh, vẫn còn có chút quen, lại càng quen khi cả tiếng đồng hồ bay Đinh Sĩ Lỗi đều u, sau khi xuống máy bay, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, sải bước mà hoàn toàn để mắt đến Triệu Hữu Thời.

      Đến khách sạn Triệu Hữu Thời cũng thể nhịn được nữa mà bùng nổ: "Rốt cục bị làm sao hả, còn muốn bàn chuyện làm ăn nữa hay , bày cái dáng vẻ muốn sống muốn chết này cho ai xem, anhbây giờ là tìm vật liệu xây dựng hay làtìm quan tài!"

      Đinh Sĩ Lỗi sợ ngây người, hoàn toàn nghĩ tới cũng có thể ăn độc miệng như vậy. Triệu Hữu Thời rống xong mới có chút hối hận, Đinh Sĩ Lỗi tâm tình tốt,đáng racô nên an ủi chứ nên phát giận với , vì thế đành giọng : "Thực xin lỗi, em phải ý đó, em..."

      Đinh Sĩ Lỗi rộng lượng vẫy tay, ngồi yên lát, phút chốc sau lại đứng dậy, rốt cuộc ra câu đầu tiên trong ngàyhôm nay: " có chút việc, ra ngoài lát."

      " lát" của lâu, Triệu Hữu Thời chỉ đành ttự thu xếp hành trình cho ngày mai, nàng gọi điện thoại cho Địch Mẫn, : "Đinh Sĩ Lỗi chạy cả buổi chiều, giờ trời tối, còn chưa có về, tám giờ sáng mai chúng em phải xuất phát, kiểu này chuẩn bị như thế nào?"

      "Buổi tối đừng cho ngủ, em vất vả chút, canh chừng ." Dừng chút, Địch Mẫn lại hỏi, "Rốt cục là cậu ta bị làm sao?"

      "Em còn muốn hỏi anhđó."

      Ai cũng biết có chuyện gì sảy ra với Đinh Sĩ Lỗi , mãi sau nửa đêm mới trở về, Triệu Hữu Thời vẫn đứng ở trong phòng ngủ gà ngủ gật, Đinh Sĩ Lỗi vào cửa nhìn thấy sợ tới mức "A" tiếng, Triệu Hữu Thời ngáp: "Đây là câu thứ hai của trong ngày hôm nay đó."

      Đinh Sĩ Lỗi tiều tụy, câu thứ ba: "Em về phòng ngủ , cần lo lắng việc ngày mai, tắm rửa cái rồi chuẩn bị chút."

      Triệu Hữu Thời lo lắng : " sao chứ? Nếu là có việc, hay là chúng ta hoãn cuộc hẹn lại muộn chút, Địch Mẫn qua vài ngày nữa là ấy có thể tới."

      " cần." Đinh Sĩ Lỗi xoa mặt, mỏi mệt , "Yên tâm , em cứ về phòng ngủ trước ."

      Triệu Hữu Thời làm sao có thể yên tâm, sau khi về phòng, lại lấy tư liệu ra ôn tập, đến tận hai giờ mới nghỉ ngơi, may mắn là ngày hôm sau Đinh Sĩ Lỗi rửa mặt cạo râu, mặc comple, thoạt nhìn cũng ra dáng thanh niên sáng láng.

      Tám giờ sáng, bọn họ thuê xe lần lượt chạy tới hai công ty quan trọng về gạch men và sàn nhà, trước khi đến Địch Mẫn ngừng dặn dò, muốn bọn họ phải đàm phán cách ổn thỏa, kinh doanh mạng chủ yếu là cạnh tranh nhờ giá cả, nếu có ưu thế vềgiá cả ai buông tay trước chính là mất lợi ích trước.

      Đinh Sĩ Lỗi đám phán với lão tổng của công ty đó tới khô miệng, Triệu Hữu Thời ở bên trợ thủ, mãi cho đến bốn giờ chiều mới chấm dứt, hai bên hẹn ngày mai bàn bạc thêm lúc ăn cơm.

      Triệu Hữu Thời thở phào, đường về mới : "Nghe Hứa tổng giám đốc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bình thường xa xỉ, vừa rồi em có cùng mấy chị ở quầy tiếp tân chuyện, chị ấy Hứa tổng chú trọng ăn uống cho lắm, chỉ thích uống rượu ngon, buổi tối em tramấy loại rượu đó, ... Nàyanh đâu thế, về khách sạn phải đường này!"

      Đinh Sĩ Lỗi vẫn nhìn về phía trước, : "Đợi lát nữa thả em xuống xe, em tự thuê xe trở về khách sạn, còn có việc!"

      Triệu Hữu Thời thấy dáng vẻ của biết lại biến trở lại trạng thái của ngày hôm qua, ngừng kêu khổ, chết chịu buông cửa xe, : " được, em xuống!"

      Nàng lo lắng Đinh Sĩ Lỗi xảy gặp chuyện, lỡ như ta lái xe lung tung gây tai nạn xe cộ làm sao, Triệu Hữu Thời nhớ đến cái gì, đột nhiên : "Từ hôm qua đến thành phố này còn chưa gặp chị Kiều Kiều đâu, hôm nay chúng ta có thời gian, buổi tối rủ chị Kiều Kiều cùng nhau ăn cơm !"

      Đinh Sĩ Lỗi đột nhiên nổi giận gầm lên: "Ăn cơm, ăn cơm cái con khỉ, ta còn ăn nước miếng của người khác kìa!" xong tay lái xe, tay cầm di động gọi điện, khi điện thoại có người nghe giọng của thay đổi so với vừa rồi đến mức khiến Triệu Hữu Thời líu lưỡi, Đinh Sĩ Lỗi giọng thầm , " làm cái gì?"

      Đối phương biết gì đó, Đinh Sĩ Lỗi cười : "Ân, vậy em sớm nghỉ ngơi, thoải mái liền đừng nấu cơm, ăn chút cháo."

      Cúp điện thoại, gọn gàng đạp phanh xe, Triệu Hữu Thời có chuẩn bị, bị đánh mạnh về phía trước, chờ khi lần nữa ngồi vững vàng, bên cạnh đãxuất nghỉ.

      Đinh Sĩ Lỗi u : "Loại hình mướn phòng nhanh này, càng ngày càng hạ giá!"

      Lần này đến phiên Triệu Hữu Thời sợ ngây người.

      Triệu Hữu Thời chỉ nghe qua việc phụ nữ đibắt gian đàn ông, lúc bắt kẻ thông dâm thường mang theo chị em thân thiết của mình, hoặc là vài người thân, sau khi bắt được trận hành hung, náo loạn khiến cho từ đầu đường tới cuối ngõ đều biết, trước kia ở hẻm Ngô Đồng cũng phải chưa từng xảy ra việc gièm pha này.

      Nhưng chưa bao giờ biết, rađàn ông cũng bắt gian phụ nữ, hơn nữacòn lửa giận ngút trời , lệ khí đầy mặt như thế này.

      Triệu Hữu Thời ôm lấy cánh tay Đinh Sĩ Lỗi, để xuống xe, vội la lên: " điều tra cẩn thận chưa, xác định sao, có thể lý trí chúthay , có chuyện gì từ từ giải quyết, bây giờ suy nghĩ làm cái gì!"

      Đinh Sĩ Lỗi kêu: "Em còn muốn điều tra như thế nào nữa, tuần trước thằng đàn ông lên giường với ấy còn gửi hình tới thị uy với , bảy giờ ngày hôm trước gọi điện thoại cho ấy, ấy ở nhà, nhưng thằng khốn kia lại phát tới tấm hình của ấy, bối cảnh là khách sạn, còn cẩn thận đem bức hình đó kiểm tra xem có phải là photoshop , mẹ nó, là ảnh !"

      Triệu Hữu Thời vội cố vớt vát : "Nhưng mà cũng thể vọng động như vậy, chúng ta trở về nghĩ biện pháp, theo em về trước !"

      "Trở về con mẹ nó chứ, đây muốn lên đập nát sọ đôi gian phu dâm phụ kia!"

      Đinh Sĩ Lỗi dùng sức đẩy Triệu Hữu Thời ra, khiến gáy đụng vào kính xe, choáng váng khiến hoa mắt nhưng cũng quên kéo lấy Đinh Sĩ Lỗi, "Đừng , đừng !"

      Vào thời điểm này nếu là Địch Mẫn làm như thế nào, Triệu Hữu Thời nhớ Địch Mẫn, bởi vì nhất định có biện pháp giải quyết, cần biết là sảy ra chuyện gì, luôn có thể dễ dàng, cần tốn nhiều hơi sức để giải quyết, giống như lần cậu đến kiếm chuyện, tình hình như sắp đánh nhau to, nhưng Địch Mẫn chỉ hai ba câu liền bảo vệ bình an.

      Bỗng mắt Triệu Hữu Thời sáng lên, : "Chúng ta báo án , khách này có người..." từ Bán dâm quá ác độc, dù sao con cũng muốn chú trọng thanh danh, "Có người bán hàng đa cấp phi pháp, là địa điểm bán hàng đa cấp, thế nào?"

      Chiêu này là mượn đao giết người mà Địch Mẫn dạy, Triệu Hữu Thời cảm thấyrất tốt, đến lúc đó cảnh sát tới quấy rối, Đinh Sĩ Lỗi giả bộ vô tình gặp được bắt kẻ thông dâm, cho dù có ưa nhau có cảnh sát ở đây bọn họ cũng dám xằng bậy.

      Đinh Sĩ Lỗi sửng sốt, : "Thông minh!" Sau đó che mặt Triệu Hữu Thời, đẩy ra, "Báo án giả, là vi pháp phạm pháp, lãng phí sức lực cảnh sát, là công dân tốt!"

      Triệu Hữu Thời nhìn Đinh Sĩ Lỗi hùng hổ chạy vào khách sạn, thấp thỏm bất an, thể nề hà sau khi do dự lâu sau, vẫn thấy yên lòng, đành phải xuống xe chạy vào khách sạn, nhưng biết Đinh Sĩ Lỗi vào phòng nào, nàng hỏi lễ tân: "chị ơi, năm phút đồng hồ trước có người đàn ông vào đây, chị có biết ấy lên tầng mấy ạ?"

      Lế tân : "Em lắm ạ, chị có thể..." vừa nửa, có bác mang theo cây lau nhà từ thang lầu chạy xuống, : " tầng ba có khách đánh nhau, nhanh tìm người lên xem chút!"

      Phản ứng của Triệu Hữu Thời còn nhanh hơn cả nhân viên khách sạn, vội vãchạy vào thang máy thẳng lên tầng ba.

      tầng ba có gian phòng mở rộng cửa, hai người đàn ông đánh nhau, Triệu Hữu Thời mới đến hành lang, từ xa xa nhìn thấy Đinh Sĩ Lỗi vung tay đấm người, ngườitên gian phu chỉ vây cái khăn tắm đến ngang eo, bên trong có vẻ là lõa thể nên dám đánh trả..

      Kiều Kiều cũng quấn khăn tắm, bán vào bậu cửa hô to: "Vu Gia , tên hỗn đản, đem ảnh chụp của tôi phát ra ngoài?"

      Gian phu gào lên với : "Đúng thế sao, nếu tôi phát ra ngoài, còn muốn bắt cá hai tay đến bao giờ, hôm nay phải ràng với cho tôi!"

      Đinh Sĩ Lỗi gầm lên, xuống tay càng thêm tàn nhẫn,mấy nhân viên khách sạn và vài người khách tiến lên khuyên bảo, có người còn muốn báo án, Triệu Hữu Thời sợ càng thêm lớn chuyện, vội tiến lên ngăn lại: "Đừng báo cảnh sát đừng báo cảnh sát, đó là bạn của tôi, tôi đưa ấy ngay!"

      Nhưng sức lực của quá , thể tới gần ngăn cản Đinh Sĩ Lỗi, Kiều Kiều rơi lệ đầy mặt: "Đinh Sĩ Lỗi, tôi muốn chia tay với , dừng tay cho tôi, dừng tay, có nghe thấy !"

      Chiếc khăn tắm người của người đàn ông kia cuối cùng cũng bị rơi xuống đất, những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Triệu Hữu Thời trợn mắt há hốc mồm, "A" tiếng rồi lập tức nhắm mắt lại, Kiều Kiều rống lên: "Ngoài việc đánh nhau còn có thể làm cái gì, anhcoi tôi là bạn của sao, ngoài công việc ra cũng chỉ biết có công việc, sau khi về từ tháng 1 đến bây giờ, ngoài lần đến đây hai tuần, lúc tốt nghiệp tôi trở về ba ngày, chúng ta có lúc nào gặp mặt, tôi là loại người tham tiền hám của ư , tôi muốn anhgây dựng nghiệp sao, tôi chỉmuốn người đàn ông mà thôi!"

      "Cho nên tìm thằng như thế này đến đây thuê phòng ?!" Đinh Sĩ Lỗi chỉ vào tên kia và gầm lên.

      " người như thế làm sao, lúc tôi bệnhanh ta nấu cháo cho tôi, lúc tôi vui ta an ủi tôi, ta có thể đưa đón tôi làm, làm được , lúc tôi sinh bệnh còn ở thành phố Lô Xuyên ôm máy tính gây dựng nghiệp, tôi muốn người đàn ông làm sao!"

      Đinh Sĩ Lỗi nổi trận lôi đình, đưa mắt nhìn chung quanh, đột nhiên đem Triệu Hữu Thời nhắm mắt trốn ở góc lại, kéo vào trong lòng, quát: "Tôi ôm máy tính? Tôi ôm ấy! Đừng nghĩ rằng phải là được, ông đây sớm có người khác !"

      Kiều Kiều thét lên cách chói tai, Đinh Sĩ Lỗi thân mật ôm Triệu Hữu Thời, kéo quay người rời .

      Đinh Sĩ Lỗi thất tình, mượn rượu giải sầu, hai mắt đỏ rực, bên chân là notebook và đống tư liệu, máy tính bị đánh rơi đứng hình, tư liệu cũng bị xé rách.

      "Triệu Tiểu Thời, cho em biết, em đừng có đương lúc học đại học, việc chia tay sau khi tốt nghiệp ay là cơm bữa, vốn cứ nghĩ rằng anhvà Kiều Kiều là ngoại lệ, kết quả cũng vẫn là kẻ phàm phu tục tử như người khác thôi, đương nên tìm đồng hương mới tốt." Đinh Sĩ Lỗi lại mở lon bia, ngồi ở phía trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, "Khoảng cách có xa đến thế ? Chẳng phải ở đâu cũng nhìn thấy ánh trăng hay sao? Ta gây dựng nghiệp có lỗi gì, có người đàn ông nào nghĩ có được nghiệp, bọn nhau hai năm, mới tách ra có mấy tháng, thế mà ấy liền chịu nổi đơn?"

      lâu vẫn thấy được đáp lại, Đinh Sĩ Lỗi quay đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Triệu Hữu Thời ngồi nhặt kia đống tư liệu, giờ phút này im lặng ghép từng tờ với nhau, lại dùng băng dính dán những phần bị xé rách, cũng dán xong bốn năm tờ, trước sau như hề gì quấy rầy , cứ như vậy ngồi xếp bằng phía sau , cúi đầu, im lặng.

      Triệu Hữu Thời nghe thấytiếng chuyện, kỳ quái ngẩng đầu, thấy ta nhìn mình, nghĩ nghĩ, : "... Chưa ăn cơm chiều, có muốn ăn chút gì hay ?"

      Đinh Sĩ Lỗi bỗng bật cười, nghiêng thân thể, cố gắng xoa đầu của , : "Giúp gọi bát mì, đợi lát thử bật máy tính, trong máy tính có phần dữ liệu đề phòng." Triệu Hữu Thời đứng dậy gọi món ăn, Đinh Sĩ Lỗi lại bỏ thêm câu, "Này, chớ cùng bọn Địch Mẫn tới việc này nhé."

      Triệu Hữu Thời gật đầu, đàn ông đều sĩ diện, nhất định ra.

      Máy tính thể khởi động, cần đem sửa, Triệu Hữu Thời gọi điện thoại Địch Mẫn phát thêm phần văn kiện, Địch Mẫn hỏi nguyên nhân, đành phải dối. Đinh Sĩ Lỗi ăn xong mì, ngồi dưới đất tiếp tục hoàn thành việc ghép dán giấy mà Triệu Hữu Thời làm dở, cảm xúc của rất suy sụp, dễ dàng miên man suy nghĩ, làm việc này có thể phân tán chú ý của , Triệu Hữu Thời ngồi ở bên, cùng nhau làm, hai người bận rộn đến nửa đêm, Triệu Hữu Thời có chút buồn ngủ nhịn được, Đinh Sĩ Lỗi thấy nàng khẽ nhếch miệng ngủ gà ngủ gật, trầm mặc lát bèn : "Em về phòng , ngày mai tám giờ xuất phát!"

      Mấy ngày sau đó, Đinh Sĩ Lỗi ban ngày liều mạng công tác, buổi tối lại mượn rượu giải sầu, có lúc ngang qua cửa hàng nữ trang, còn dừng bước lại ngẩn người, Triệu Hữu Thời dám rời khỏi ta nửa bước, sợ ta tự sát. Đinh Sĩ Lỗi còn tìm đến dưới lấu nhà Kiều Kiều, bị chậu nước đổ xuống, hại Triệu Hữu Thời cũng bị vạ lây, Đinh Sĩ Lỗi sắc mặt xanh mét, kéo rờiđi, cuối cùng cũng kết thúc trận giằng co này, bao giờ nhắc đến hai chữ Kiều Kiều nữa.

      Hôm nay Triệu Hữu Thời trở về, cảm giác như sắp nhìn thấy ánh rạng đông, tâm tình khá tốt, tâm lý tối tăm của Đinh Sĩ Lỗi thể ảnh hưởng đến nữa, Địch Mẫn gọi điện thoại tới: " đónem nhé?"

      Triệu Hữu Thời : " cần đến đón em , em và Đinh Sĩ Lỗi trực tiếp về công ty, ở công ty chờ chúng em, đúng rồi, chị của em hôm nay có hẹn với Thẩm Đạo sao?"

      Địch Mẫn ngồi ở trong xe, cách đó xa chính là Cao ốc Thời Đại, thấy bên cạnh chiếc xe màu đỏ vô cùng bị chú ý, có khoanh tay đứng đối diện với Triệu Hữu Vi, : "Chắc là có hẹn đâu."
      Anhdvamattroiden2810 thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 26 : Địch Tiểu Mẫn là tiểu bại hoại

      Edit: Linh Sờ Tinh

      cửa Cao ốc Thời Đại, Triệu Hữu Vi lúng túng, mặt đỏ tai hồng, ở trước mặt : " cần bệnh viện sao? Em đụng phải chị, vẫn nên bệnh viện xem chút hơn."

      Triệu Hữu Vi : " sao."

      "Sao có thể có việc gì, chân của chị..." Đối phương tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, "Quần của chị cũng bẩn rồi, hay là bệnh viện xem chút , vừa rồi chị ngã rất mạnh ."

      Đám người vây xem đều tập trung vào đùi của Triệu Hữu Vi, ban đầu mọi người còn chỉ trích ta tăng tốc độ vô ý, đầu đuôi đâm vào đây, giờ phút này thấy thái độ ta nhận tội, còn muốn gánh vác trách nhiệm, cũng có người đứng ra khuyên bảo Triệu Hữu Vi: "Đúng vậy , , bệnh viện xem chút , nhỡ may làm sao biết thế nào!"

      Triệu Hữu Vi có chút thoải mái, gượng cười : " cần, tôi làm sao."

      Ngóntay củaĐịch Mẫn khẽ gõ lên tay lái, định rời , đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đạo từ trong cao ốc Thời Đại ra, nhướng mày, tắt máy xuống xe, chậm rãi qua, vừa lúc nghe Thẩm Đạo : "Làm sao vậy?"

      Địch Mẫn gần như ra cùng lúc với Thẩm Đạo: " Chị Hữu Vi, xảy ra chuyện gì?"

      Triệu Hữu Vi thấy thực xấu hổ, chiếc quần bị nhiễm tầng bụi, lòng bàn tay của còn bị xước da, là do lúc đứng từ mặt đất lên cẩn thận bị xát phải, bây giờ cánh tay còn có chút đau, nhưng vẫn cố chống đỡ, chỉ : " có việc gì, vừa rồi cẩn thận đụng phải chút."

      kia đột nhiên mở miệng: "A, Thẩm Đạo, các người quen nhau sao? Là đồng nghiệp của sao?"

      "Đúng." Thẩm Đạo cúi lưng phủi bụi ống quần của Triệu Hữu Vi, rồi cầm tay , xoa mu bàn tay rồi hỏi, "Ngã có đau ?"

      Triệu Hữu Vi lắc đầu, kia còn : "Vừa rồi em lái xe cẩn thận đụng vào ấy, muốn đưa ấy bệnh viện, nhưng ấy lại cần, Thẩm Đạo, đó là đồng nghiệp của , hay là đưa ấy bệnh viện ?"

      Đám người vây xem thấy bọn họ biết nhau, Triệu Hữu Vi cũng có vấn đề gì, vì thế tản dần . Thẩm Đạo thấy Triệu Hữu Vi chịu bệnh viện, cũng miễn cưỡng,, giới thiệu: " ấy chính là em , Chu Dực Thiến." Rồi lại giới thiệu với Chu Dực Thiến , "Triệu Hữu Vi, Địch Mẫn."

      Chu Dực Thiến gật gật đầu vớiĐịch Mẫn, : "Nếu bệnh viện, vậy em đưa chị lên lầu , chị làm việc tại Thời Đại hả?" xong liền muốn tiến lên nâng người, nhưng còn chưa đụng tới Triệu Hữu Vi, bị Thẩm Đạo ngăn lại.

      Triệu Hữu Vi từ trước đến giờ đều tự mình bước , cần người khác nâng đỡ, cho dù là bị té ngã, cũng mình bò lên, có chân, quải trượng thay đùi phải, Thẩm Đạo để người khác đỡ , ngay bản thân cũng đỡ .

      Địch Mẫn đem hết thảy nhìn ở trong mắt, lại cùng Thẩm Đạo và Triệu Hữu Vi hàn huyên vài câu rồi mới , sau khi lên xe mới nhìn về phía đầu kia, Thẩm Đạo ở chính giữa, bên trái là Triệu Hữu Vi, phía bên phải là Chu Dực Thiến ôm tay , Địch Mẫn cười cười, rồi mới rời .

      Chiều đó Triệu Hữu Thời trở lại công ty, và Đinh Sĩ Lỗi làm bộ như có việc gì sảy ra, nộp lên thành quả lao động của cả tuần công tác.

      Lý Giang lập tức tổ chức cuộc họp , có việc của Triệu Hữu Thời nên định phòng trà nước tìm bánh quy, vừa nhồm nhoàm ăn hết nửa gói, Địch Mẫn đột nhiên tới, câu gì hôn cái, Triệu Hữu Thời thể chuyện, giờ tay chống đỡ, nhanh chóng nuốt hết bánh quy rồi mới : "Đây là công ty, chú ý chút!"

      Địch Mẫn ôm hông của , thân mật : "Chú ý cái gì, cũng hôn ở bên ngoài. Có nhớ ?"

      Triệu Hữu Thời liếc về phía cửa, thấy có người qua, mới cười : "Ân!"

      "Ân là có ý gì?"

      "Ân chính là nhớ."

      "À ——" Địch Mẫn kéo dài điệu, " đây cũng ân em!"

      Triệu Hữu Thời tức giận lấy khuỷu tay đâm cái.

      Địch Mẫn lấy cớ ra pha cà phê, thể trò chuyện quá lâu với , trước lúc rời chu miệng chút, Triệu Hữu Thời nhón chân hôn cái mới đuổi được người .

      Bận rộn cả buổi chiều, trước khi tan việc Địch Mẫn lại cùng bọn Lý Giang đến kho hàng mới thuê ở ngoại ô, lúc liếc nhìn Triệu Hữu Thời cái, ánh mắt kia có ý gì chỉ có hai người bọn họ mới biết.

      Triệu Hữu Thời mình về nhà, vốn mệt mỏi vô cùng, muốn nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng vừa thấy chị , cả kinh kéo lấy cánh tay của chị : "Sao chị lại sẩy chân , chị bị ngã ở đâu? Trong nhà hay là cầu thang?"

      Triệu Hữu Vi cười : "Em cũng đừng ngạc nhiên , chẳng qua chỉ là cẩn thận nên té ngã thôi."

      "Ngã ở đâu, ngã chỗ nào , mau cho em biết!" Triệu Hữu Thời đau lòng vô cùng, cẩn thận sờ tay chị , sợ làm chị bị đau.

      "Ngã ở gần công ty, hôm nay có chiếc xe chạy quá nhanh, chị kịp né tránh nên mới cẩn thận mà té ngã." Sợ Triệu Hữu Thời lo lắng, còn cố ý cường điệu, "Em đoán xem người tài xế kia là ai, chính là em của Thẩm Đạo!"

      Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Triệu Hữu Thời lập tức hỏi về em của Thẩm Đạo, nghe chị mình miêu tả lại, quả nhiên em của Thẩm Đạo chính là chủ nhân của chiếc xe đỏ kia, Triệu Hữu Thời rất ít khi tỏ thái độ thích người khác, ngay cả với Khâu Tĩnh Linh, ban đầu cũng nghĩ nhiều lắm, duy chỉ có đối với Chu Dực Thiến, biết là do quá mức nhạy cảm hay là ta và Thẩm Đạo quá thân mật, nên trong trực giác Triệu Hữu Thời thích ta.

      Triệu Hữu Thời cho rằng trong khoảng thời gian ngắn có khả năng gặp Chu Dực Thiến, ai ngờ "Duyên phận" khó lường, đến vài ngày, lại gặp được người ta.

      Hôm đó vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, thợ sửa nước mãi chẳng thấy tăm hơi, Triệu Hữu Thời đành lật cờ lê tự mình ra tay, vào buồng vệ sinh đóng kín cửa để sửa. Đinh Sĩ Lỗi chờ WC, tựa vào cửa mà chờ, sau khi công tác trở về, vứt bỏ toàn bộ ảnh treo trong xe ô tô, xóa mọi dấu vết có liên quan đến bạn bàn làm việc, lại bắt đầu học Địch Mẫn , cứ hở cái là cầmđến điếu thuốc, ai cũng nhìn ra bị thất tình, nhưng ai biết rằng toàn bộ chân tướng chỉ có Triệu Hữu Thời biết .

      Triệu Hữu Thời vừa sửa vòi nước vừa : " chẳng chịu học cái tốt mà chỉ học cái xấu, thà là cứ mượn rượu tiêu sầu ."

      Đinh Sĩ Lỗi khó hiểu hỏi: "Hả?"

      "Em mua cho ngũ gia bì, tốt cho sức khỏe!"

      Đinh Sĩ Lỗi cười cười, ngắm nghía điếu thuốc tay, : "Hút xong điếu này , thể lãng phí được."

      Triệu Hữu Thời sửa xong vòi nước, thuận tiện lại thay bóng đèn vốn hư hỏng của phòng trà nước luôn, đám đồng nghiệp công ty vây quanh xem: " chị Triệu, chị còn có thể sửa cái gì, cái ghế xoay của em lúc xoay hơi bị vướng, chị có thể sửa sao?"

      "chị Triệu, chị sửa đồ có tính phí ?"

      "Chị Triệu..."

      Triệu Hữu Thời chỉ đành há miệng, kịp ứng phó lại bọn họ, đột nhiên có người : " ấy còn có thể khâu vá, có thể may hết miệng các người lại!"

      Địch Mẫn xuất , mọi người líu ríu: "Địch tổng!" Mới vừa rồi còn ồn ào,chớp mắt trốn tiệt.

      Triệu Hữu Thời đứng ở bàn ghế, cười : "Sao bọn họ sợ đến thế, bình thường lúc hát hò vẫnrất tốt mà."

      "Trong công ty chỉ có em sợ !" Địch Mẫn đến gần, cầm hai cái cẳng chân của , nhíu mi vui, "Xuống , về sau cho leo cao."

      " có việc gì, em té xuống."

      "Ai sợ em té xuống? Em xem , cái mông hở ra kìa." rồi vỗ vỗ vào mông , "Em nghĩ mặc quần đùi jean có việc gì hả? Cái gì gọi là như như có hiểu hay ?"

      Triệu Hữu Thời trả lời, vẫn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Địch Mẫn thấy thế, ôm lấy bắp chân của , mang xuống dưới, Triệu Hữu Thời lúc này mới hồi thần, lập tức đỡ lấy hai vai của .

      "Nhìn cái gì mà nhập tâm như thế?" Địch Mẫn vừa vừa ôm đến bên cửa sổ, khi buông ra , nhìn ra bên ngoài nhìn thấy người quen.

      Triệu Hữu Thời : "tổng giám đốc Địch, em muốn ăn cơm trưa trước!"

      Gần công ty có khá nhiều nhà hàng và quán cà phê, bình thường vì có dì nấu cơm cho nên Triệu Hữu Thời rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, nhưng có đến quán cà phê với Đinh Sĩ Lỗi vài lần.

      vào quán cà phê, liếc mắt là liền nhìn thấy chị gáivà Chu Dực Thiến ngồi chung chỗ, bên cạnh Chu Dực Thiến còn có người ngồi cùng, chắc là bạn của ta.

      Triệu Hữu Thời đến: "Chị, chị đến đây ăn cơm?"

      Triệu Hữu Vi quay đầu, cầm tay Triệu Hữu Thời cười : "Sao em cũng tới, chị giới thiệu cho em biết, đây là em của Thẩm Đạo tên là Chu Dực Thiến, đây là bạn của Thiến Thiến." Rồi lại giới thiệu với Chu Dực Thiến, "Đây là Triệu Hữu Thời, em của chị."

      Chu Dực Thiến rất nhiệt tình mời mọc: "chị ăn cơm chưa ạ? Cùng nhau ăn chút , món ăn quán này tồi."

      Bốn ngồi chung bàn, cũng chẳng có mấy chuyện chung có thể , đề tài duy nhất cũng chỉ có Thẩm Đạo.

      Chu Dực Thiến cười : "lúc em học ở Úc vẫn ở trong nhà bọn họ, chú và dì đặc biệt bận rộn, nghiệp vụ tại hải ngoại của tập đoàn Thời Đại là do bọn họ phụ trách, Thẩm Đạo luôn kén ăn, thích ăn đồ mà người giúp việc nấu, bình thường em chỉ đành tự mình xuống bếp, ngờ làanh ấy về nước chưa đến hai năm, khẩu vị cũng thay đổi ."

      Triệu Hữu Thời nhíu mi, cảm thấy lời này của ta có chút quái dị, quay đầu nhìn chị chút, nhưng hình như chị có phát , vẫn tiếp tục cùng ta chuyện phiếm.

      Chu Dực Thiến : "Lần này về nước em tính ở lại lâu dài, chú Trầm muốn em đến làm ở Thời Đại công tác." Dừng chút, "À đúng rồi, chú Trầm chính là chú của Thẩm Đạo, nghe chú ấy , sau khi Thẩm Đạo về nước vẫn ra thân phận của ấy, chị là bạn của ấy chắc ấy giấu diếm nhỉ."

      Triệu Hữu Thời còn thấy kỳ lạ, đột nhiên nghe chị mình cười : "Chị biết, chú ấy là tổng giám đốc Thẩm."

      Chu Dực Thiến sửng sốt, sau đó ngay lập tức cười : "Đúng thế, quả nhiên ấy dấu chị điều gì." Sau đó ta kêu phục vụ bàn đến thêm nước rồi lại cùng bạn mình chuyện.

      bữa cơm với các loại mục đích, Triệu Hữu Thời lời nào, chuyên tâm nghe mọi người chuyện phiếm, đợi đến khi tính tiền, Chu Dực Thiến ngăn cản Triệu Hữu Vi, nháy mắt mấy cái : "Sao phải tiêu tiền của chị em phụ nữ chúng mình, để em quẹt thẻ, thẻ này vốn là do chú Trầm cho Thẩm Đạo , Thẩm Đạo cần, em bèn lấy dùng."

      Phục vụ vừa đem giấy tờ cầm xong, lại có khách đến, Chu Dực Thiến đột nhiên kêu lên: "Thẩm Đạo, ở đây!"

      Triệu Hữu Thời quay đầu, thấy Địch Mẫn cùng Thẩm Đạo đến, chưa kịp chuyện, liền thấy Chu Dực Thiến trận gió chạy vội qua, trong lúc chạy cẩn thận đụng phải chị mình vừa đứng dậy, Triệu Hữu Thời vội đỡ lấy người.

      Chu Dực Thiến ôm cánh tay Thẩm Đạo, cười : "chị Hữu Vi bận, cho nên đợi , giờ hết bận chưa?"

      " xong việc." Thẩm Đạo nhìn về phía Triệu Hữu Vi, "Nhanh vậy ăn xong? Ăn cùng thêm chút nữa được ?"

      Địch Mẫn cũng muốn ăn cơm trưa, năng gì mà áp tải Triệu Hữu Thời tại chỗ, vừa ăn vừa cùng Thẩm Đạo trò chuyện công tác, Thẩm Đạo cuối cùng : "Có nhiều chỗ cậu vẫn nên tự mình chạy tốt hơn, Lý Giang mặc dù là đại cổ đông, nhưng tính tình cậu ta biết mềm mỏng, có số việc hiểu được phải làm, Đinh Sĩ Lỗi đầu não tốt, biết ăn , nhưng đủ ổn trọng."

      Địch Mẫn cười : "Cho nên tháng sau đổi thành em công tác."

      Thẩm Đạo muốn ăn xong, lúc rời Chu Dực Thiến vẫn ôm cánh tay của như trước, Triệu Hữu Vi mình ở bên cạnh, tốc độ cũng chậm hơn bọn bao nhiêu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại như có khoảng cách vô hình, có chút động tác chị thể làm, giống như việc Chu Dực Thiến ôm cánh tay của Thẩm Đạo.

      Triệu Hữu Thời trầm mặt xuống, nhìn theo bọn họ, Địch Mẫn cúi đầu ăn cơm, : "Cánh tay của chỉ để cho người ôm, em cũng được phép động."

      Triệu Hữu Thời hoảng hốt nhìnanh cái, có cách nào hình dung cảm nhận của mình lúc này, cũng có cách nào chia sẻ nó với chị , mọi cử động của Chu Dực Thiến đều rất bất thường, vì sao chị lại nhận ra?


      Ngày hôm nay đám bạn học cấp ba tụ họp, nghỉ hè sắp chấm dứt, bọn họ lại muốn chơi hết mình buổi. Địch Mẫn công tác bên ngoài có tham dự, Tưởng Phương Dao tức giận với Triệu Hữu Thời: "Mình làm công cũng được, cậu có phải là chị em tốt của mình thế hả !" nhưng ấy cũng tức giận được bao lâu, khi có người đến ép Triệu Hữu Thời uống rượu ấy lại đứng, "Muốn ăn hiếp Triệu Tiểu Thời? Qua cửa của ta trước !"

      Triệu Hữu Thời thấy buồn cười, uống xã giao xong hai ly bia, bèn lấy cớ WC chạy ra ngoài. Toilet tương đối xa, bên ngoài còn cách mộtbồn rửa mặt, chung quanh khá im lặng, bất kỳ thanh nào đều có thể nghe được ràng, có người : "... Chỉ tra được những tin này? Ba tuổi mất chân, ba mẹ lại chết sớm, còn phải nuôi người em , dễ dàng, có thể đóng bộ phim truyền hình bi thảm... Ôi, nếu ba mẹ ấy mà biết ấy thích người tàn tật, còn bị ấy làm cho tức chết? Lần trước ăn cơm cậu cũng gặp được rồi đó, nếu ấychọn là em, vậy còn đỡ,ai dè lại là kẻ chân , mình hối hận là ngày đó đâm mạnh thêm cho ta tàn thêm chút nữa... Mình biết tồn tại của ta từ lâu à, cậu hỏi có phải mình cố ý à?"

      Cúp điện thoại, Chu Dực Thiến nhìn gương sửa sang tóc, vừa xoay người, liền thấy trong góc tối có bóng người, ả giật mình, đợi đến khi thấy là “ em có gặp mặt lần”, ả cười : "Là à, đến ca hát với bạn bè hả?"

      Triệu Hữu Thời lời nào, Chu Dực Thiến hề tỏ ra xấu hổ khi bị bắt tại trận xấu người khác, tabày ra vẻ mặt ôn hòa, ôm cánh tay cười : "Đúng rồi, tôi nhớ ngày đó lúc ăn cơm cũng gì, chẳng lẽ là người câm? là..." hết lời, che miệng, mặt đầy vẻđồng tình, " thảm, xin lỗi !"

      Sắcmặt Triệu Hữu Thời tái nhợt, đến khi ta cố ý đâm qua vai mình mất, cũng mở miệng lời.

      Về nhà, chị tắt đèn ngủ, Triệu Hữu Thời vào phòng ngủ của chị, mở đèn, đánh thức người rồi : "Chị có biết Chu Dực Thiến là loại người như thế nào ?"

      Triệu Hữu Vi còn buồn ngủ, kịp phản ứng lại, sắc mặt Triệu Hữu Thời vẫn tái nhợt: "Chị có biết là ngày đó ta cố ý lái xe đâm chị !"

      Cuối cùng Triệu Hữu Vi cũng tỉnh hẳn: "Cái gì?"

      "Hôm nay em hát, gặp ta, nghe thấy chính miệng ta thừa nhận với người khác, chị, rốt cục chị có biết ta là người như thế nào , ta và Thẩm Đạo có quan hệ như thế nào, bọn họ chung họ, nhưng là ta lại gọi ch mẹ của Thẩm Đạo là dì chú, phải dượng cũng phải cậu, rốt cục là em họ ngoại hay em họ nội?"

      " vợ sau của Thẩm Lãng Vĩ mẹ của Chu Dực Thiến."

      Cuối cùng Triệu Hữu Vi cũng mở miệng, Triệu Hữu Thời lại sửng sốt.

      Triệu Hữu Vi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ánh mắt còn có chút chưa thích ứng với ánh đèn chói mắt: "Thẩm Đạo là cháu ruột của Thẩm Lãng Vĩ, ấy luôn cho chị biết, hôm đó tại quán cà phê, Chu Dực Thiến nhắc tới tổng giám đốc Thẩm, còn đến nghiệp vụ hải ngoại tạiAustralia, chị đoán ra quan hệ của hai người bọn họ. Tổng giám đốc Thẩm có đứa con trai độc nhất mới chín tuổi, sống ở nước ngoài, còn có kế nữ, từ trước vẫn du học, chị chỉ biết như vậy thôi."

      Triệu Hữu Thời ngốc lăng : "Chị đều biết? Vậy sao chị còn..."

      "Sao chị vẫn cùng Chu Dực Thiến cười cười hả?" Triệu Hữu Vi vỗ vỗ mép giường, cho Triệu Hữu Thời ngồi xuống, , "Thẩm Đạo chị, nhưng ấy đối với Chu Dực Thiến rất tốt, mặc kệ Chu Dực Thiến có loại cảm tình gì với ấy, tóm lại ấy . Bây giờ chuyện gì cũng chưa sảy ra, Chu Dực Thiến lại luôn mang bộ mặt “ em tốt” ,chị thể lấy tình cảm mới năm của bọn chị khiêu chiến tình cảm em mười mấy năm của người ta, chị cũng thể làm người bạn chỉ biết gây ."

      Ban đầu Triệu Hữu Thời cho rằng chị mình qua đơn thuần trong tình nam nữ, nhưng hóa ra chị sớm ràng tất cả, hơn nữa còn biết mình nên làm như thế nào, thở ra hơi, lại hừ lạnh : "Chị đừng để bị Chu Dực Thiến ăn hiếp, ta mà chuyện khó nghe, chị cũng phải biết đánh trả!"

      "Còn phải đợi em tới dạy ?" Triệu Hữu Vi xoa đầu của , cười , " cần lo lắng cho chị, còn nên chuyện của em đó, em và Địch Mẫn là sao?"

      Triệu Hữu Thời cả kinh, hai tai lập tức phiếm hồng: "Cái gì là làm sao, emvà Địch Mẫn..."

      Triệu Hữu Vi đánh gãy lời : "Tuy rằng chị cũng thực thích Địch Mẫn, nhưng đương là chuyện của các ngươi, chị can thiệp, chỉ có điều bây giờ em vẫn học , đừng để bị ảnh hưởng, phải hiểu được cách bảo vệ mình, thể người ta nhiều hơn người ta mình, đừng để cho chính mình bị tổn thương."

      Triệu Hữu Thời thẹn thùng, phủ nhận cũng thừa nhận, nháy mắt vội sang chuyện khác: "Chị cũng bảo vệ mình chứ?"

      "Đương nhiên."

      Triệu Hữu Thời cười : " Thẩm Đạo mà biết được thương tâm bao nhiêu, ấy chị nhiều hơn so với chị ấy."

      Triệu Hữu Vi nhịn được cười: "bây giờ bắt đầu học chọc ghẹo chị rồi!"

      Biết được mọi việc, buông gánh nặng, cuối cùng Triệu Hữu Thời cần lo lắng cho chị , gọi điện thoại cho Địch Mẫn, lặng lẽ cho biết chuyện này, căm giận : "em chưa từng thấy người con nào ác tâm như vậy, quan trọng nhất là, ta biết rất ràng em nghe lén, thế mà vẫn có thể đổi sắc mặt, còn có thể cười nhạo em nữa!"

      Giọng của Địch Mẫn tỏ vẻ vui: "Bình thường em là người câm , thế mà em đúng là thành người câm? Sao lúc bình thường tranh luận với chẳng phải là rất nhanh mồm nhanh miệng?"

      Triệu Hữu Thời hừ hừ, liếc mắt nhìn phía ngoài phòng trà nước, xác định có ai, mới hạ giọng : "lúc em nghe được giọng ta điện thoại, vội vụng trộm bấm số máy của Thẩm Đạo, sau khi ta , em thấy di động còn kết nối, sau đó em liền trực tiếp cúp máy."

      Trong chốc lát Địch Mẫn lên tiếng, lúc lâu sau mới : "Em học hết tinh túy của rồi đấy."

      Triệu Hữu Thời đắc ý cười trộm, Địch Mẫn lại : " muốn hôn em."

      Triệu Hữu Thời đỏ mặt: "Chờ công tác về."

      ", lúc này thực rất muốn hôn em."

      Triệu Hữu Thời quá quen việc biểu lộ tình cảm qua điện thoại, nhưng lay chuyển được Địch Mẫn, đành phải "chụt" tiếng, Địch Mẫn nghe : "Em hôn hả ? Sao chẳng nghe thấy gì cả."

      Triệu Hữu Thời lại “moa moa chụt chụt” thêm hai lần, Địch Mẫn vẫn nghe , Triệu Hữu Thời mặt đỏ tai hồng, vàotrong điện thoại: " mà!"

      Lần này Địch Mẫn rốt cuộc nghe , Triệu Hữu Thời hỏi: "Còn sao?" lên tiếng, Triệu Hữu Thời hỏi lại , "Còn , còn , còn !"

      Địch Mẫn nín hơn nửa ngày, rốt cuộc mở miệng: "... Sao... mà!"

      Triệu Hữu Thời che miệng cười trộm, Địch Mẫn sủng nịch : "Tiểu bại hoại!"

      Bên ngoài phòng trà nước, Đinh Sĩ Lỗi bưng chén kinh ngạc ngẩn người, cúi đầu nhìn hình mình phản chiếu trong cốc cà phê, tự nhiên buột miệng : " mà."
      miumiu122, mattroiden2810michellevn thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Thông báo .
      Sau khi nhận được phản hồi từ mod Lạc Lạc, bộ này có nhà dịch xong và có ebook.
      Vì vậy rất buồn khi thông báo với tất cả các bạn theo dõi bộ này là mình xin được drop bộ này.Các bạn có thể gg với tên Tương Tư Hữu Thời tìm được nhà dịch bộ này.
      Cảm ơn tất cả các bạn , hẹn gặp lại các bạn trong các bộ truyện sau .
      linhdiep17Cố Huân Nhiên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :