Chương 24 Tiểu Vũ Trụ nóng bỏng
Edit: Linh Sờ Tinh
Địch Mẫn biến mất hai ngày hai đêm, sau khi trở về bị Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi nghiêm hình bức cung, đáng tiếc dũng cảm bất khuất, hai người kia hỏi ra được gì .
Địch Mẫn rất nhanh liền điều chỉnh được trạng thái, chuyên tâm vào công tác, ba người phân công công việc, Đinh Sĩ Lỗi tìm nguồn cung cấp cùng kho hàng, Lý Giang phụ trách thông báo tuyển dụng cùng tìm nơi để chuyển văn phòng công ty, Địch Mẫn phụ trách về kỹ thuật, nhưng cái gì cũng làm chút, hôm nay cùng Đinh Sĩ Lỗi công tác, ngày mai lại giúp Lý Giang phỏng vấn tuyển nhân viên mới, nửa tháng sau khi Triệu Hữu Thời nghỉ hè trở về, văn phòng mới của Khoa học kỹ thuật Mộc Tử làm xong chứng thực.
Địa chỉ mới của công ty địa vẫn gần cao ốc Thời Đại, nhưng giá thuê đắt hơn chỗ cũ , diện tích hơn gấp bội.
Công ty mới có ba gian văn phòng, phòng của Lý Giang có vị trí tốt nhất, phòng bếp vẫn giữ lại như trước, mỗi ngày vào buổi sáng dì nấu cơm đến chuyến, bên cạnh phòng bếp là phòng trà nước, tủ lạnh, lò vi sóng và bình cà phê mọi thứ đều đầy đủ, Triệu Hữu Thời siêu thị mua được đống đồ ăn vặt và đồ uống, đặt ở phòng trà nước để công nhân viên cùng ăn.
Địch Mẫn rất ít khiở văn phòng, cố ý để cái bàn làm việc cho chính mình trong văn phòng nhân viên, đại đa số thời gian đều ở đó làm việc. Triệu Hữu Thời pha xong cà phê bưng cho , Địch Mẫn giương mắt, ánh mắt gặp ánh mắt , cả hai như có cuộc chuyện trong im lặng.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?"
" được, chị của em hỏi."
"Vậy lên nhà em ăn!"
" dám!"
Triệu Hữu Thời trừng mắt liếc nhìn , chấm dứt đối thoại, ngẩng đầu ưỡn ngực bận việc khác.
Ba vị lão làng của công ty chính là ba người nhóm Lý Giang, Triệu Hữu Thời miễn cưỡng cũng được tính là vị lão làng lớn thứ tư, tuy tuổi nhất, nhưng kinh nghiệm lại nhiều nhất, tuy rằng mấy nghiệp vụ mới hiểu, nhưng tình hình công ty lại hiểu hơn hẳn những nhân viên khác, bởi vậy tạm thời làm chức Chủ quản, cùng Lý Giang phỏng vấn tuyển người, thành lập hồ sơ công nhân viên mới, phụ trách chi tiêu hàng ngày của công ty.
Hôm nay Lý Giang gọi điện thoại bàn việc, Triệu Hữu Thời đến phòng khách trước, hỏi qua người tham gia phỏng vấn những thông tin cơ bản như ngày sinh, họ tên, sơ yếu lý lịch, Triệu Hữu Thời : "Tôi họ Triệu, có thể gọi tôi là chị Triệu. Lý , năm nay vừa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm công tác, vậy hiểu công việc của trợ lý sao?"
ta : "Lãnh đạo cái gì trợ lý làm cái đó?"
Triệu Hữu Thời : "Đinh tổng của công ty chúng ta chủ yếu phụ trách về nghiệp vụ đàm phán, thường xuyên phải công tác, làm trợ lý phải phụ trách sắp đặt mọi người hành trình, bao gồm đặt khách sạn, tình toán lộ phí chi tiêu , ăn uống, còn phải làm biên bản hội nghị, cũng như ghi chép lại hành trình công tác, đúng rồi, có giấy phép lái xe ?"
Lý kia cuối cùng cũng thở phào: "Có , tôi có giấy phép lái xe."
Ai biết Triệu Hữu Thời lại hỏi: "Có giấy phép lái xe, lúc đó lái xe sao?"
nàng họ Lý sửng sốt, khô cằn : "Năm ngoái tôi mới thi được bằng lái xe, nhưng còn chưa cơ hội lái xe."
Triệu Hữu Thời cười tủm tỉm: "Cũng sao, việc lái xe có thể luyện dần."
Cúi đầu làm ghi lại, chỗ đánh dấu, chỗ ghi chép. họ Lý thể nhìn thấy Hữu Thời ghi gì giấy, đành phải đánh giá , hôm nay Triệu Hữu Thời buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhắn, cổ thon dài, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, ăn mặc đơn giản, nhưng dù nhìn thế nào nữa cũng thể lớn hơn mình, càng giống người có công việc.
Triệu Hữu Thời làm xong việc ghi chép lại, : "Chúng tôi cũng cầu ứng viên phải có kinh nghiệm với tất cả mọi việc, chúng ta chấp nhận sinh viên mới tốt nghiệp , kinh nghiệm có thể từ từ tích lũy, nhưng quan trọng nhất là phải chịu được khổ, có thể chạy ngược chạy xuôi cùng mọi người, chuyện hào phóng khéo léo, luống cuống khi gặp chuyện, cẩn thận nhưng gan lớn, lúc cần thiết có thể mình ra mặt xử lý mọi vấn đề, hỗ trợ Đinh tổng hoàn thành mọi việc, mỗi tuần công ty chỉ nghỉ ngày rưỡi, thế nhưng chiều thứ bảy chúng ta thường tổ chức hoạt động tập thể, bồi dưỡng tinh thần đoàn kết của công ty, ví dụ như ca hát, leo núi, nướng thịt, tình hình công ty chính là như vậy, có còn gì muốn hỏi sao?"
Vấn đề mà họ Lý muốn hỏi tương đối mẫn cảm, nên trong phút chốc dám mở miệng, Triệu Hữu Thời nheo mắt cười : " muốn hỏi về vấn đề tiền lương sao? Tôi vừa lúc làm việc được luống cuống, phải hào phóng khéo léo cơ mà. Trong kỳ thử việc lương tháng là 3000, sau thử việc, công ty đóng bảo hiểm, có phúc lợi như sinh nhật , ngày nghỉ lễ, còn có trợ cấp báo hiếu cha mẹ là 8% lương,khoản đó chúng tôi trực tiếp giao cho cha mẹ của công nhân viên. Mặt khác, cứ nửa năm là có lần thi công chức, tiền lương cũng tăng theo cấp bậc, mức cao nhất là 7000 tháng, đương nhiên, nếu có năng lực, mức tăng lương là vô hạn. Bây giờ còn có vấn đề gì sao?"
ta đỏ mặt lắc đầu: " có vấn đề gì nữa ."
"Vậy có thể về trước chờ tin tức, kết quả phỏng vấn chúng tôi thông báo cho trong vòng tuần."
đứng dậy cáo biệt: "Cám ơn, vậy em trước, chị Triệu!"
"Phốc —— "
Ngoài cửa có người vừa phun nước, Triệu Hữu Thời mở cửa, trừng mắt uy hiếp, Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi vội vàng tìm khăn tay chùi miệng, Đinh Sĩ Lỗi kêu lên: "Chị Triệu, có giấy ăn , mau lấy cho tôi!"
Triệu Hữu Thời cười híp mắt đưa tiễn tò mò nhìn bọn họ, với bọn : "Các đừng quên thân phận của mình, thế mà lại dám trốn ngoài cửa nghe lén!"
"Chị Triệu, chúng tôi cũng nghe thấy bao nhiêu cả." Lý Giang cũng nhịn được mà trêu ghẹo, xong chính cũng muốn cười.
Triệu Hữu Thời mặt đỏ, đem hồ sơ lý lịch giơ đến trước mặtĐinh Sĩ Lỗi: " vừa rồi quá hướng nội, em sợ ấy ứng phó nổi công việc trợ lý, ấy có vẻ thích hợp làm thư ký hơn, thực ít tiếng và thành ."
"Giống như em sao?" Đinh Sĩ Lỗi nhướn mày, "Vậy được sao, chúng ta có nhân viên khoác vỏ bọc của im lặng thành rồi!"
Triệu Hữu Thời nghiêm túc với : "Trợ lý thể quá mức láu cá, nhưng càng thể hướng nội, mấy ngày nay có nhiều người đến phỏng vấn như vậy, em cũng phải rất hài lòng, các xem chút , tư liệu đều ở đây cả."
Địch Mẫn vẫn ngồi ở sau máy tính với thái độ bàng quan, chỗ làm việc do tự mình sắp xếp mở rộng, đám công nhân viên làm việc nghiêm túc tạp niệm, chỉ có ánh mắt luôn liếc về phía cửa phòng khách, cuối cùng cũng đợi đến khi Triệu Hữu Thời ngang qua , lặng lẽ giữ chặt cổ tay , nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ đứng đắn nhìn thẳng vào màn hình máy tính.
Triệu Hữu Thời đưa mắt nhìn vòng chung quanh, rút tay hạ giọng: "Đừng làm rộn, có người thấy!"
Địch Mẫn nghịch ngợm mấy đầu ngón tay , : "Vừa nãy chuyện gì thế, bọn em cười gì mà vui vẻ vậy?"
Triệu Hữu Thời giọng : "Bọn họ cười nhạo em, mau buông tay ra."
Địch Mẫn cười: "Buổi tối xem phim."
Triệu Hữu Thời vẫn chưa kịp trả lời, điện thoại di động trong túi rung lên, lấy ra tiếp nghe, tay còn lại vẫn bị Địch Mẫn vụng trộm niết, bên kia điện thoại biết Tưởng Phương Dao gì, Địch Mẫn phát tay của Triệu Hữu Thời hơi run chút, sau khi cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời buồn rầu : "Địch Mẫn, Tưởng Phương Dao muốn đến làm thêm trong đợt hè!"
Tưởng Phương Dao đãmuốn đến làm thêm trong công ty của Địch Mẫn từ rất lâu rồi, nhưng Địch Mẫn nghĩ rằng ấy chỉ đùa vui nên thèm để ý, lúc ấy tìm đến tận cửa Địch Mẫn vẫn dứt khoát đuổi ra, Tưởng Phương Dao nhận được giúp đỡ, đột nhiên nghĩ đến Triệu Hữu Thời, lúc này mới vòng đường khác tìm đột phá.
Ăn cơm trưa xong, bốn người Triệu Hữu Thời, Địch Mẫn, Đinh Sĩ Lỗi và Lý Giang ở trong văn phòng lớn thương lượng đại .
"Còn chưa tìm được trợ lý của mình, công ty đãphải chuẩn bị hầu hạ vị vô công rồi nghề?" Đinh Sĩ Lỗi thích Tưởng Phương Dao, Tưởng Phương Dao luôn có thói quen chạy theo Địch Mẫn, chơi bóng rổ chạy đưa nước, giờ tự học vào buổi tối chịu học hành lại chuồn êm đến ký túc xá nam để tìm Địch Mẫn, bình thường tính tình bướng bỉnh, mắc bệnh công chúa do được nuông chiều từ bé, từ trước tới nay Đinh Sĩ Lỗi cũng quá thích nhưng cũng quá ghét loại này, nếu so sánh Triệu Hữu Thời đơn giản là bé dễ thương: nhưng cũng quá dễ .
Triệu Hữu Thời giọng chuyện, dường như sợ Tưởng Phương Dao ở tận nội thành xa sôi cũng nghe thấy: " ấy có kinh nghiệm, tính cách cũng tốt, chuyện cũng luống cuống, bây giờ còn chưa tìm đượctrợ lý của , hay là chúng ta vừa tìm vừa để ấy làm thêm dịp hè ở đây, làm trợ lý của ?"
Đinh Sĩ Lỗi vội kháng nghị: " kiên quyết đồng ý!"
Lần này ngay cả Địch Mẫn cũng phản đối: " được." Công việc phải trò đùa, ai cũng phải dựa vào năng lực, ngay cả người thân cũng lưu tình, huống chi đó chẳng qua chỉ là Tưởng Phương Dao, "Triệu Hữu Thời, ở đây bọn có chuyện cửa sau, nếu em cho rằng em vào làm ở công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử là do cho em cửa sau, vậy em sai hoàn toàn, nếu phải Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi cảm thấy em có năng lực sinh viên năm thứ nhất như em cũng thể nào có thể có mặt ở đây mà phụ trách việc tuyển dụng nhân !"
nhìn thẳng vào Triệu Hữu Thời, từng câu từng chữ rất rành mạch: "Em phải nhớ kỹ, đây là công tyKhoa học kỹ thuật Mộc Tử, chúng ta trả tiền lương cho em đương nhiên em phải nghiêm túc với công việc của mình, năng lực của Tưởng Phương Dao em là người hiểu nhất, ngoài ăn , uống , trang điểm làm dáng ra ấy còn có thể làm cái gì? Bây giờ em tự dối mình , khen ấy tốt mà làm trái với lương tâm, về sau nếu ấy có thể vào làm nhưng khi công việc của ấy xảy ra vấn đề gì em chịu trách nhiệm ư ? Mà em có chịu trách nhiệm em chịu như thế nào?"
Giọng điệu của Địch Mẫn quá nghiêm khắc, khiến Triệu Hữu Thời mặt đỏ tai hồng, ra lời, Lý Giang vội hoà giải: "Địch Mẫn, việc mà thôi, cứ từ từ mà, dù sao Hữu Thời vẫn còn ."
Địch Mẫn : "Tuổi còn cũng thể lấy đó làm lý do, làm việc phải biết nặng , mình dạy ấy chứ phải là hại ấy, Triệu Hữu Thời,em hiểu ?"
Triệu Hữu Thời gật đầu, đỏ hồng mắt giọng : " hiểu."
cũng biết tốt xấu, đương nhiên biết Địch Mẫn chẳng qua chỉ là giải quyết việc chung, nhưng côcũng thể công nhận quá chí công vô tư, khiến biết gì.
Ở phòng trà nước, Đinh Sĩ Lỗi đụng đụng cánh tay của , cười : "Địch Mẫn lúc nào cũng như vậy, ngay cả khi làm việc gì sai cũng mắng thèm kiêng nể gì cả, em xem giờ làm việc là kỹ thuật viên máy tính cao cấp. lại ở đám nhân viên, và cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp hệ chính quy , Lý Giang đến học kỳ sau mới là năm thứ 2 học Thạc sỹ, những nhân viên mới đến làm có ai tuổi hơn chúng ta đâu? Thế mà lúc làm việc Địch Mẫn vẫn thực nghiêm khắc, khiến những ngời ngồi ở ngoài kia ai dám tập trung. Nhưng bình thường lại thường xuyên mời mọi người ăn cơm ,ca hát, cùng bọn họ em em đúng là vừa đấm vừa xoa , khiến những người đó trở nên vô cùng dễ bảo, cho nên em đừng quá để ý, chỉ là công và tư ràng mà thôi." xong, Đinh Sĩ Lỗi lại trộm lấy bao đồ ăn vặt nhét cho Triệu Hữu Thời, "Ai, tuần sau lại phải công tác, nếu có trợ lý , em cùng , giờ hối lộ em trước, chớ để người khác phát , nhé?"
Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng nở nụ cười, đón túi đồ ăn vặt miễn cưỡng đồng ý. Rửa chén xong, trở lại bàn làm việc thu thập túi sách rời , cửa thang máy vừa khép lại, lập tức có cái chân chen vào, Địch Mẫn xuất , Triệu Hữu Thời ngửa mặt nhìn trần nhà.
"Tức giận?" Địch Mẫn giật túm tóc đuôi ngựa của , "Cảm thấy bị oan uổng?"
Triệu Hữu Thời lắc đầu, Địch Mẫn bèn ôm lấy : "Hôm nay chị em có hẹn với Thẩm Đạo, em có thể về muộn chút. chúng ta đâu ăn cơm ?"
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn giầy, còn chưa thèm để ý đến , Địch Mẫn đành phải nắm tay , may mà cũng có phản kháng, Địch Mẫn cười cười, trước khi ra khỏi thang máy còn kịp hôn hôn đầu ngón tay .
Công ty có chiếc xe, bình thường để phục vụ có nhân viên ra ngoài làm việc, Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi đều có xe riêng, bởi vậy chiếc này tuy là xe công, nhưng đại đa đều là Địch Mẫn sử dụng.
Triệu Hữu Thời đứng ở dưới lầu chờ Địch Mẫn lấy xe, cách đó xa chính là cao ốc Thời Đại, có thể nhìn thấy người ra người vào ở cửa tòa nhà, sắp đến giờ chị tan tầm, biết hôm nay chị và Thẩm Đạo đâu hẹn hò, chỉ mong bọn họ đụng nhau.
Triệu Hữu Thời còn nghĩ ngợi linh tinh, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đạo từ cao ốc Thời Đại ra, bên cạnh lại có Triệu Hữu Vi, Triệu Hữu Thời cảm thấy kỳ quái nhìn thấy chiếc xe màu hồng rất bắt mắt dừng trước mặt Thẩm Đạo, từ xe xuống, ăn mặc rất mốt, đeo kính đen, kéo cánh tay của tại rồi chuyện.
Triệu Hữu Thời trong lòng lộp bộp chút, Địch Mẫn đưa xe ra, : " Bé ngốc, lên xe!"
Triệu Hữu Thời hỏi: "Địch Mẫn, chẳng phải chị em có hẹn với Thẩm Đạo sao?" Tay nàng chỉ về phía trước, nơi đó chỉ còn lại bóng dáng đôi người về phía xa, biết là họ đâu, ngay cả xe cũng để đó thèm để ý.
Địch Mẫn nhìn lại, hếch mày, thấy Triệu Hữu Thời mày nhíu chặt, lặng lẽ : "Em gọi điện thoại hỏi chị em xem, như thế chẳng phải là ràng hay sao?"
Triệu Hữu Thời tỉnh ngộ, lập tức bấm số gọi cho Hữu Vi, hỏi chị xem đêm nay mấy giờ trở về, chị : "Hôm nay em của Thẩm Đạo tìm có việc, lát nữa chị về nhà ăn cơm, còn em, công ty phải làm thêm ?"
Triệu Hữu Thời thở phào, ra chỉ là em , nhìn Địch Mẫn, thấy dùng khẩu hình cảnh cáo mình, mím môi cười, đành phải dối: "Công ty em có chút việc, chị, chị ăn cơm mình nhé, lát nữa em mua đồ ăn khuya về cho chị!"
Cuối cùng xe cũng xuất phát, Triệu Hữu Thời cài dây an toàn, chú ý thấy Địch Mẫn nhìn chằm chằm vào hướng mà Thẩm Đạo và “em ” kia vừa biến mất.
tuần chớp mắt trôi qua, vị trợ lý mà Đinh Sĩ Lỗi ngày ngóng đêm trông cũng tuyển được, Triệu Hữu Thời chỉ có thể tự mình ra tay, trước khi Địch Mẫn bổ túc kiến thức cho , đem đống tài liệu về vật liệu xây dựng cho xem, dạy ít kiến thức chuyên nghiệp, còn : "Có thời gian em tranh thủ xem thêm , chú ý sắp xếp hành trình, mấy việc về mát xa Sauna này nếu mà em biết gọi điện thoại cho ta."
Triệu Hữu Thời nheo mắt: " biết?"
Địch Mẫn cười : "Muốn biết ?"
Đợi đến ngày xuất phát, Triệu Hữu Thời ở phi trường đợi nửa giờ, mãi mà thấy Đinh Sĩ Lỗi, gọi điện thoại di động tắt máy, gọi điện thoại hỏi Địch Mẫn, Địch Mẫn : "Để đến nhà tìm, êm để ý thời gian, nếu kịp đổi chuyến bay nhé!"
Triệu Hữu Thời vừa đồng ý xong nhìn thấy có người đàn ông chậm rãi tới, râu ria xồm xàm, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, áo còn mặc ngược, kinh hãi vào di động: "Địch Mẫn, Đinh Sĩ Lỗi xảy ra chuyện rồi..."