Chương 22 Hai ngày hai đêm (tiếp)
Edit: Linh Sờ Tinh
Triệu Hữu Thời mặt dày như Địch Mẫn, đợi khi vào trong phòng, cả người nóng rực đỏ như cua hấp, có nhiều điều muốn hỏi , " có thể ở đây hai ngày sao? Khoản đầu tư đầu tiên là bao nhiêu tiền? phải bận công tác sao?"
Địch Mẫn cố ý đặt phòng khá tốt, trong phòng có hai chiếc giường, có tủ lạnh mini, lấy lon đồ uống đưa cho Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời cho rằng nơi này đồ uống rất đắt, cho nên nhận, Địch Mẫn đơn giản bèn đem đồ uống dán lên mặt của lăn qua lăn lại, : "Đốt thêm phút thôi là chín rồi đó, sao em còn nhiều vấn đề thế làm gì!"
Lon nước lành lạnh, đắp lên mặt thực thoải mái, Triệu Hữu Thời hừ giọng, muốn tự mình lấy đồ uống, Địch Mẫn cho có cơ hội đó, Triệu Hữu Thời lại : "Lần trước Đinh Sĩ Lỗi đến ở khách sạn cũng rất rẻ mà, sao lại xa xỉ như thế, đến tận đây ở."
"Tiền là để tiêu , sao phải làm khổ chính mình!" Địch Mẫn tiếp tục lấy đồ uống lăn lên mặt , lại dùng tay sờ mặt , phát cũng còn nóng như trước nữa, " ở đây hai ngày, em theo giúp , muốn biết cái gì từ từ hỏi."
Triệu Hữu Thời lắc đầu như trống bỏi: "!"
Địch Mẫn lưu loát mở đồ uống, giữ đầu Triệu Hữu Thời để cho uống, để nữa, Triệu Hữu Thời tiếc tiền, lỗ lỗ uống vài ngụm, uống được nửa đẩy ra, lắc đầu tỏ vẻ uống no, Địch Mẫn lại đến gần bên miệng mà đút, thấy uống đủ, mới đem phần còn dư lại uống hết.
Thời gian vẫn còn sớm, hai giờ chiều Triệu Hữu Thời mới có tiết, trong phòng lại có máy tính, thậm chí còn kích động hơn so với Địch Mẫn, lập tức tìm cách mua vé vào cửa các điểm tham quan, lên lịch trình cho Địch Mẫn : "Hôm nay em vẫn phải lên lớp, nên cùng được, em tìm cho hai nơi để , nếu mệt tự mình chơi, giờ tự học buổi tối em có thể nghỉ, chờ em tan học, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."
Địch Mẫn tựa vào đầu giường, đá đá thành giường : "Được rồi, em cũng cần gấp, ăn cơm trưa chưa?"
" ăn, em đói bụng." Triệu Hữu Thời dừng động tác di chuột lại, hỏi, " chưa ăn cơm trưa sao?"
Địch Mẫn đứng dậy, đến bên bàn đóng máy tính tại, kéo Triệu Hữu Thời ăn cơm trưa, đói lâu rồi, cho nên ăn như lang thôn hổ yết, Triệu Hữu Thời tuy đói bụng, nhưng cái miệng vẫn làm việc thực chăm chỉ, Địch Mẫn cười, giơ tay : "Điện thoại di động để trong phòng, em cho mượn gọi cuộc điện thoại."
Triệu Hữu Thời lấy máy đưa cho , Địch Mẫn bấm vài nút, để bên tai nghe ngóng, nhún vai : " ai nghe.". Sau đó trả lại cho Triệu Hữu Thời.
Trở về phòng, Triệu Hữu Thời tiếp tục : "Cho nên hiểu ý của em chưa, sắp cuối kỳ , tiền điện thống nhất là chia đều, tháng này phòng bọn em quả thường xuyên mở điều hòa, Khâu Tĩnh Linh muốn trả tiền điện của điều hòa, cậu ấy chỉ chịu đóng tiền điện của quạt thôi, nhưng mà cậu ấy có cũng có dùng nước nóng, di động cũng nạp điện mỗi ngày, sinh viên năm thứ nhất được mang máy tính, nhưng cậu ấy có mang, sáng nay cũng bởi vì thế mà La La Giai và Vương Du suýt cãi nhau với cậu ấy, may mà thoát được."
Địch Mẫn bắt lấy điểm mấu chốt: " ta muốn trả bao nhiêu tiền?"
Biểu tình của Triệu Hữu Thời có chút vặn vẹo: "... Mười số điện."
" học kỳ mười số?" Địch Mẫn lấy làm kỳ lạ, " ta giả ngốc hay là nghĩ bọn em đều ngốc hết thế?"
Triệu Hữu Thời thực buồn rầu: "Khâu Tĩnh Linh thiếu tiền, em đoán đoán ấy cảm thấy tức tối thôi, nhưng đây là sinh hoạt tập thể chỉ có thể như vậy, số ít phải phục tùng đa số, hơn nữa ấy chỉ phản đối lúc đầu thôi, sau đó thời tiết quả rất nóng, cậu ấy cũng tiếp là muốn bật điều hòa."
Địch Mẫn như cười như : "Xem , biết em thích ta mà!"
"Em cũng phải là thánh mẫu, cũng có khả năng vờ vịt là mình có ý kiến với ấy." Triệu Hữu Thời cuối cùng cũng thẳng thắn thừa nhận mình thích Khâu Tĩnh Linh, nếu thích, dĩ nhiên là có thành kiến, ở chuyện này, đương nhiên đứng về phía La La Giai, nhưng lý trí cho biết cũng chỉ có mình Khâu Tĩnh Linh có vấn đề, ít ra lúc ban đầu , các cũng để ý đến ý kiến của Khâu Tĩnh Linh.
Địch Mẫn đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, trong phòng lập tức tối , : "Chuyện này rất đơn giản, các em vì đứng ở mặt đối lập, cũng chỉ có hai lựa chọn, là theo ý ta, loại khác là theo ý bọn em. Học kỳ sau La La Giai xuất ngoại, ta đương nhiên ngại khơi mào mâu thuẫn, cho nên Khâu Tĩnh Linh nhiều lần đối lập với bọn em, nếu theo ý bọn em lần này, có lẽ hậu hoạn vô cùng, các em còn thời gian ba năm, cầu ai đó đổi phòng, ra cũng khó." Địch Mẫn mà hề để ý e dè, "Nếu ta gây trở ngại đến mọi người, vì sao thẳng thắn lần, vĩnh viễn tuyệt cái hậu hoạn này?"
Triệu Hữu Thời bị cách của Địch Mẫn dọa sợ, cái gì gọi là dứt khoát lần, vĩnh tuyệt hậu hoạn, chẳng lẽ chỉ vì chút việc này mà đuổi người? Triệu Hữu Thời nghĩ nghĩ, : "Nếu đứng về phía ấy sao?" cũng phải hồ đồ, có chủ ý.
Địch Mẫn kéo lấy bím tóc của , nhàng dắt đến bên giường, cười : "Suy nghĩ kỹ chưa? Suy nghĩ kỹ rồi ngủ trưa cùng , thời gian vẫn còn sớm."
Cái gì là ngủ trưa cùng , cái gì mà thời gian còn sớm, Triệu Hữu Thời lấy di động ra xem, di, quả nhiên vẫn còn sớm, ra bọn họ mất có chút thời gian để ăn bữa cơm và đống chuyện phiếm? Nhưng vẫn nhảy dựng lên, cảnh giác : "Em ngủ, em chờ đến giờ lên lớp."
Địch Mẫn đẩy ngồi lên giường, trước khi kịp bật dậy, nhanh chóng sang cái giường khác, ngáp : "Em ngủ nhưng muốn ngủ, sáng sớm vội máy bay, chưa ngủ đủ, em cùng trong chốc lát thôi cũng được."
Trong phòng mờ mờ tối, bên ngoài bức rèm dày là luồng ánh sáng như lửa thiêu vậy, sau khi ăn cơm no mệt rã rời, trong phòng lại thoải mái như thế, Triệu Hữu Thời cũng buồn ngủ, đơn giản lấy điện thoại di động ra chỉnh đồng hồ báo thức, bao lâu sau liền ngủ mất.
Địch Mẫn mở mắt ra, nghiêng người nhìn chòng chọc vào trong chốc lát, mới lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận lấy di động của , xem được giờ đặt báo thức, nhìn thấy pin còn có vạch, liền mở phát video chế độ câm tiếng, sau đó mới ngồi xuống bên giường , yên lặng nhìn lát, vuốt mặt của .
Triệu Hữu Thời mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như ngủ lâu lắm rồi, có chút choáng váng đầu, trong phòng vẫn mờ mờ tối tối, tìm di động, mới phát di động tự động tắt máy, giọng kêu: "Địch Mẫn, Địch Mẫn!"
Địch Mẫn có tỉnh, Triệu Hữu Thời vén chăn lên đến bên giường , quét mắt nhìn, nhìn thấy di động của đặt ở bên cạnh gối đầu, cầm lấy nhìn xem, lập tức kêu to: "A —— ba giờ!"
Địch Mẫn phen ôm lấy , giọng đậm vẻ buồn ngủ: "Ba giờ cái gì?"
Triệu Hữu Thời muốn khóc: " ba giờ rồi, di động của em hết pin, tự động tắt máy !"
Địch Mẫn sờ sờ đầu của , trấn an : "vậy đừng về nữa, lại ngủ cùng lát." xong, nhắm mắt lại liền hôn , vị trí chuẩn xác, kích trúng đích.
Khách sạn có đầu sạc vạn năng, sạc tầm nửa giờ, Triệu Hữu Thời khởi động lại máy nhắn tin cho La La Giai, La La Giai trả lời thiên hạ thái bình, mới thở phào. Địch Mẫn ngủ đủ, hưng trí bừng bừng lôi kéo thăm quan các thắng cảnh, chơi đến đầy đầu mồ hôi mới trở về, trong lúc đó Lý Giang đánh gọi tới mấy lần lên án, Triệu Hữu Thời che miệng cười trộm, Lý Giang tai thính vội kêu lên: "Rốt cục là cậu ở đâu, sao mình nghe thấy giọng con ?"
Triệu Hữu Thời trừng mắt to, nhắc nhở Địch Mẫn đừng có bán đứng , Địch Mẫn chỉ vào miệng mình ám chỉ, Triệu Hữu Thời thấy thể tin được, mặt đỏ hồng, nhưng vẫn đành nhón chân hôn cái, Địch Mẫn đạt được như ý, tâm tình vui vẻ : "Mình và Triệu..."
Triệu Hữu Thời tay chân lanh lẹ vội che cái miệng của , ánh mắt như hung thần nhìn đầy uy hiếp, Địch Mẫn lại hôn lòng bàn tay , Triệu Hữu Thời nhanh chóng tránh ra, chỉ nghe thấy: "Mình ở cùng Dì Triệu. Dì Triệu nào á? Dì tớ cậu cũng có hứng thú hả?"
Triệu Hữu Thời bị gán cho danh hiệu " Dì Triệu ", biểu tình lại lần nữa vặn vẹo.
Buổi tối Địch Mẫn để về ký túc xá, chỉa về phía giường ngủ ban trưa : "Lúc trưa cũng ngủ rất ngon mà, buổi tối tại sao lại thể ngủ? Em cho là ăn em hả?"
Triệu Hữu Thời rất nghiêm túc gật đầu: "Ừ!"
Địch Mẫn bị tức, há miệng thở dốc, nhưng lại nghĩ được lý do thoái thác nào có thể phản bác, " là người như vậy sao?"
Triệu Hữu Thời càng thêm nghiêm túc : "Giống!"
Địch Mẫn tức giận mà nở nụ cười, đơn giản nhấc lên giường, tay cào cào quần áo , hung dữ : "Như thế này mới giống!"
Triệu Hữu Thời hi hi ha ha cười ngừng, nằm lỳ ở giường giãy dụa , cuối cùng thở hồng hộc than mệt, Địch Mẫn vuốt mái tóc dài che mặt ra, nhìn kỹ hồi lâu, lại hôn lại ôm, thấp giọng : "Cua nấu chín phải bóc vỏ ăn..."
Triệu Hữu Thời nghe : "Cái gì?"
Địch Mẫn : " chạm em, buổi tối liền ở lại nơi này chớ , ngày mai đưa em lên lớp."
Triệu Hữu Thời nháy mắt mấy cái, : "La La Giai , lời dối lớn nhất của đàn ông chính là ' chạm vào em ." ngồi dậy, phát vẻ khác thường của Địch Mẫn, vẫn ra vẻ trấn định, thế nhưng vệt đỏ ửng mặt sớm bán đứng , "Em về, trưa mai lại đến, nghỉ ngơi sớm ."
Địch Mẫn kéo kéo quần áo che khuất cái gì đó, xoay lưng trầm thấp "Ân" tiếng, Triệu Hữu Thời cẩn thận từng bước , giọng : "Ngày mai lúc tan học là em tới đây ngay."
Địch Mẫn tiếp tục nhàng : "Ừ."
Triệu Hữu Thời : "Em về đến phòng gọi điện thoại cho ."
"ừ."
" tắm rửa trước , cả người đều đầy mồ hôi rồi."
"Ừ."
thanh đáng thương, Triệu Hữu Thời liền nghĩ tới Luận Kiếm, con chó Sa Bì lúc làm nũng cũng thực đáng thương, mỗi lần Luận Kiếm nỡ rời Vương Du, nó chính làm nũng với Hoa Sơn như vậy , bây giờ Địch Mẫn cũng làm nũng, u buồn đáng thương, tỏ vẻ khó chịu.
Triệu Hữu Thời chạy tới cửa, : "Ngày mai cho em mang đồ ăn ngon tới, em nấu canh xương cha ."
Lần này đợi Địch Mẫn đáp lại, vừa mở cửa ra, "Oành" tiếng cửa lại khép lại.
"Khó khăn lắm mới tới lần, chỉ được hai ngày, chưa đến 48 giờ, muốn uống canh xương."