Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 15: Tháng 9 mù sương, ôi em tôi

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Sao lại dễ dàng ra câu "ăn cùng " như vậy chứ.

      Triệu Hữu Thời như hung thần nhìn đến mức con mắt muốn rớt ra ngoài, muốn chỉ vào mặt Địch Mẫn mà mắng, nhưng cũng muốn chạy trốn, tốt nhất là có thể mắng xong rồi trốn.

      Triệu Hữu Thời quay đầu bước , sau đó khi tìm chủ nhiệm lớp và chào hỏi giáo, vài người chung quanh đều gọi Địch Mẫn, hỏi sao vừa tới liền , bước chân của Triệu Hữu Thời càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy khỏi cổng trường, sắp qua đường cái bị người từ phía sau lưng ôm chặt, kéo vào lối vỉa hè.

      Triệu Hữu Thời sởn tóc gáy : "Thả ra, Địch Mẫn, thả tôi ra, cứu tôi với —— "

      Địch Mẫn tức giận: " mới là người nên hô cứu mạng đấy, em xem mặt và cổ bị em cào thành cái dạng gì, mẹ mà hỏi làm sao, có muốn về với bà, hôn em sau đó bị em đánh trận?"

      Triệu Hữu Thời thích nghe nhất là hôn hoặc đại loại như thế, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, thoát khỏi kêu lên: " có biết xấu hổ hay , đúng là đồ mặt người dạ thú, dựa vào cái gì mà làm càn thế hả, tôi tìm Dì..." Dừng chút, Triệu Hữu Thời quét mắt nhìn khuôn mặt và cái cổ chẳng có chút xíu nào tổn thương của , chỉ vào tức đến mức hổn hển, "Tên lừa đảo, tôi cào cho chảy máu luôn, rồi muốn với Dì Địch thế nào cũng được!"

      Khóe môi Địch Mẫn khóe môi nhếch lên thành nụ cười: "Cũng bốn năm ngày , vết thương vừa khép lại, em cho rằng lừa em sao? tin em có thể hỏi Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi." lại thở dài, "bọn Băng Băng sắp học rồi, hôm nay coi như là lần cuối cùng mọi người tụ tập, xế chiều mua sắm và xem phim, buổi tối liên hoan, bọn họ gọi di động nhưng em có nghe."

      Triệu Hữu Thời lấy di động ra, tắt chế độ câm, gọi lại cho Băng Băng giải thích : "Vừa nãy mình diễn thuyết ở, di động để chế độ câm ."

      Băng Băng cho biết địa điểm, kêu nhanh chóng cùng Địch Mẫn qua đó, Triệu Hữu Thời liếc xéo Địch Mẫn, giọng : "mình gặp ."

      Băng Băng kỳ quái : "cái gì , Đại ca ấy tìm cậu mà, tìm thấy cậu hả? Vậy lát nữa mình gọi điện thoại cho ấy, cậu cứ qua đây trước ."

      Địch Mẫn ngồi xuống băng ghế vỉa hè, châm thuốc lá nhìn Triệu Hữu Thời chạy về phía trạm xe buýt đối diện, cách nhau dòng người đường và xe cộ, tầm mắt hai người ngẫu nhiên cũng gặp nhau , nhưng bị Triệu Hữu Thời chặt đứt, hành khách đợi xe buýt ở cửa trường học lúc này nhiều, Triệu Hữu Thời cũng bị người chen lấn, cũng cần Địch Mẫn che chở .

      Băng Băng và Tưởng Phương Dao dạo nửa giờ, nhìn thấy Triệu Hữu Thời xuất , lập tức mỗi người ôm bên tay của , kèm hai bên dẫn dạo phố, Triệu Hữu Thời chỉ có thể tùy tiện mua chút đồ ăn vặt cho đỡ đói, bao lâu, đội ngũ càng ngày càng đồ sộ, Lý Hiểu biết nhóm người cũng đến đủ, Băng Băng : "Để mình gọi lại cho Đại ca, cũng tin đến cùng chúng ta!"

      Lý Giải cười nhạo: "Cậu nghĩ mình xinh đẹp như tiên hả, đàn ông dạo phố cùng phụ nữ đều là có nguyên nhân, Đại ca dựa vào cái gì phải cùng cậu!"

      Băng Băng lập tức đáp trả: "Hắc, vậy cậu là nam hay là nữ, tại sao lại theo chúng mình dạo phố ?"

      Nhóm bạn bên cạnh cũng ồn ào lên: "Chẳng phải là bởi vì Triệu Tiểu Thời hiếm khi được ra sao!"

      Ba giờ chiều xem phim, Tưởng Phương Dao mua vé tập thểmọi người ngồi cùng nhau, phim chưa chiếu, Địch Mẫn gọi điện thoại tới, hỏi các ở đâu, Tưởng Phương Dao hưng phấn mà nhếch cằm lên, với nhóm người Lý Hiểu: "Đại ca ấy se lập tức tới ngay, đợi lát nữa nếu ấy mua được vị trí tốt, các ngươi ai đổi chỗ với ấy đây."

      Triệu Hữu Thời thản nhiên ăn bỏng ngô, Lý Giải chia đồ ăn vặt xong lại về bên Triệu Hữu Thời, đem đồ ăn vặt còn dư lại đưa cho , Triệu Hữu Thời giọng : "mình đủ rồi , cám ơn."

      Lý Giải vội : "Vậy mình cầm giúp cậu , cậu ăn xong bỏng mình đưa cho cậu."

      Triệu Hữu Thời dừng chút, biết mình có nên tiếp tục ăn bỏng .

      Phim bắt đầu chiếu, nhóm Tưởng Phương Dao tới lui, Triệu Hữu Thời cũng biết Địch Mẫn ngồi ở đâu. muốn chuyên tâm xem phim, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, thể giải thích cảm xúc bây giờ của mình, xét đến cùng, kẻ đầu sỏ gây nên ở gần đó, may mắn là đến tận khi phim chấm dứt, cũng nhìn thấy Địch Mẫn, Tưởng Phương Dao có chút mất mát : "Mới xem được nửa Đại ca liền có chuyện phải trước, có ý tứ gì hết!" Lại trợn mắt , "Vừa rồi mình ngồi sau cậu hai hàng, nhìn cậu và Lý Giải cậu cậu tớ tớ , các cậu..."

      Triệu Hữu Thời kéo kéo : "Đến cậu mà cũng bừa giống bọn họ hay sao!"

      "Có cái gì phải ngại, bây giờ tất cả mọi người tốt nghiệp trung học rồi, muốn làm gì làm nha, có đương cũng có thể quang minh chính đại, trước kia Lý Giải ngại cậu quá ngoan, cho nên vẫn che đậy, bây giờ tất cả mọi người đều sắp học đại học , mới bắt đầu chủ động, nhịn lâu như rồi cũng dễ dàng nha!"

      Tưởng Phương Dao càng càng thái quá, Triệu Hữu Thời coi như mình xem hát, nhưng trong lòng lại lo lắng cách vô cớ, đợi đến khi ăn tối, nhìn thấy Địch Mẫn, lo lắng của càng sâu.

      Địch Mẫn đặt mông ngồi xuống bên trái Triệu Hữu Thời, bạn học bên cạnh kêu sang ngồi vào ghế chủ vị, Địch Mẫn cười : "Cái gì mà chủ vị với chủ vị, đám các các cậu mới bây lớn, là ăn cơm với lãnh đạo hả?"

      Triệu Hữu Thời nhịn được nữa, nắm đôi đũa : "Đây là chỗ của Tưởng Phương Dao, vệ sinh."

      Địch Mẫn mở ra bát đũa, trực tiếp gắp món đồ ăn vào miệng, lại thuận tay tự rót cho mình tách trà, nhìn cứ như thú hoang tiểu để đánh dấu lãnh thổ, Triệu Hữu Thời nghiến răngnói với Mạnh Tư Tiệp ngồi phía đối diện: "Tư Tư, mình và cậu đổi chỗ ."

      Ai ngờ vừa xong, mọi người liền ồn ào : " đổi đổi, đừng cho ấy đổi!"

      Bên phải là Lý Giải, mọi người đương nhiên đồng ý, Triệu Hữu Thời có lý do bị mọi người lấy ra trêu ghẹo, chỉ có thể sang chuyện khác : "Lúc nào thức ăn mới lên?"

      Địch Mẫn hừ lạnh tiếng, chỉ huy người khác rót rượu, để mỗi người đều được rót ít, lại rót cho Triệu Hữu Thời bát lớn, hiểm cười : "Vẫn quy củ cũ, nữ sinh cũng nên nhấp môi chút, còn dư lại đám đàn ông có thể giúp !"

      Quả nhiên lại là Lý Giải giúp Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời ngăn được, giọng với Lý Giải: "Cậu cứ mặc kệ Địch Mẫn, chén rượu mà thôi, đổ bỏ thôi, lần này là bát lớn, thể uống như vậy!"

      Lý Giải cười : "Lần này uống bia, bia mình uống được , cậu yên tâm, mình sao, tin mình uống cho cậu xem." Dừng chút, lại ấp a ấp úng, "Nếu mình say, cậu đưa mình về nhà nhé?"

      Triệu Hữu Thời vẫn chưa trả lời, bên cạnh đột nhiên có thêm cái đầu châu lại, Địch Mẫn chạm cốc với Lý Giải, cười : "Hôm nay uống thoải mái , các ngươi nếu có ai say, phụ trách đưa các ngươi trở về, cứ thoải mái mà uống!"

      Địch Mẫn vừa ngửa đầu, trong chớp mắt ly bia cạn sạch , Lý Giải cam tâm yếu thế, cũng uống hơi cạn sạch, Địch Mẫn cười cười, tiếp tục rót, liên tục chạm ba ly với , Triệu Hữu Thời rốt cuộc nhịn được : "Lý Giải, mình đổi chỗ cho cậu, cậu và Địch Mẫn cứ uống từ từ."

      Đáng tiếc Lý Giải muốn say, hi hi ha ha ngây ngô cười, chỉ biết dùng bữa và chuyện, đây mà là cái tửu lượng lấy bia thay nước à, Địch Mẫn cười, chậm rãi rót cho Triệu Hữu Thời ly bia, : "Em có uống hay !"

      ngữ khí tốt, Triệu Hữu Thời lại để ý đến nữa.Mọi người uống khá nhiều, đến chuyện sau khi ra trường lúc khóc lúc lại cười, bọn họ nhóm bạn học có tình cảm thân thiết nhất, họ cùng nhau tham gia thi biện luận, đánh nhau với các nhóm khác khi khắc khẩu đánh, trong nhóm của bọn họ có người gia đình hạnh phúc, có người gia đình vỡ thành những mảnh , có người tiếp tục ở lại thành phố này, cũng có người xa tha hương, những lời sợ kịp với nhau , hôm nay bọn họ cũng hết,nhưng bọn họ chắc chắn tương lai còn có thể có rất nhiều lần tụ hội, tình cảm cũng vẫn như lúc ban đầu, mỗi người đều vẫn chân thành đối đãi với nhau, tình bạn vĩnh cửu.

      Bọn họ còn ở cái tuổi đơn thuần nhất ,tốt đẹp nhất, bọn họ còn chưa thể hiểu được câu cảnh còn người mất và vỡ nát là như thế nào.

      Triệu Hữu Thời bị khí này lây nhiễm, cũng đứng lên cụng ly với mọi người, hào sảng lại dứt khoát, tụa như bất chấp bất cứ giá nào, Lý Giảng ở bên cạnh tại vụng trộm múc canh cho Triệu Hữu Thời, hai người bọn khá gần nhau, giống như Địch Mẫn và Triệu Hữu Thời luôn có chút cố ý cách xa. Địch Mẫn lười biếng dựa vào ghế, tay phải chậm rãi để lưng ghế dựa của Triệu Hữu Thời, kéo từng chút cái ghế dựa đến bên mình, đến khi ghế dựa rốt cuộc thần biết quỷ hay cách xa Lý Giải, Triệu Hữu Thời cũng rốt cuộc vẫy tay: " thể uống tiếp nữa, các cậu cứ tiếp tục."

      xong liền ngồi xuống , "Oành" tiếng, mông chạm đất, đụng ngã cả bộ bát đũa, Triệu Hữu Thời ngửa đầu nhìn mọi người kinh ngạc nhìn mính, động cũng động, căn bản hiểu rốt cục là có chuyện gì sảy ra, thế nhưng mông đau quá, rống giận: "Địch Mẫn —— "

      Bữa ăn chấm dứt trong tiếng cười vang, Triệu Hữu Thời biết Địch Mẫn cố ý, thẹn quá hóa giận chạy , càng nghĩ càng cố nén giận, được nửa đường yên lặng gạt lệ, khi tất cả mọi người khóc cười, bây giờ mới cảm thấy xót xa mỏi mệt, váng đầu hoa mắt, mới mấy ly bia mà thôi, cảm thấy ngực như bị thiêu đốt, nhưng có chỗ phát tiết.

      Địch Mẫn đến gần : "Phản xạ của em đúng là theo hình cung dài, bây giờ mới khóc?"

      Triệu Hữu Thời để ý đến trào phúng của , lại lau nước mắt, tùy tiện ngồi xuống bậc thang nào đó, đối diện là quảng trường Thời Đại, qua quảng trường Thời Đại ít chính là cao ốc Thời Đại , ngơ ngẩn nhìn nó nửa ngày, dùng lực lau khô nước mắt, giọng : " quen biết với giáo sư nhạc ở trường?"

      Địch Mẫn lời nào, Triệu Hữu Thời lại : "Cám ơn." nhìn quảng trường Thời Đại, sắp mười giờ rưỡi, nhịp sống về đêm mới vừa bắt đầu, "Hôm nay bọn họ đều vui vẻ đến khai giảng năm học mới, tôi cũng muốn vui vẻ. Từ nơi này đến trường Hoa đại, ngồi xe lửa phải mất năm giờ, nếu như tôi nhớ nhà, phải mất năm giờ về sau mới có thể về đến."

      Địch Mẫn ngồi xuống cùng , hỏi: "Lo lắng chị em hả?"

      Triệu Hữu Thời cúi đầu: " có nhớ lúc học tiểu học, mùng tháng chín hàng năm, hiệu trưởng cũng ở nhắc tới chị của tôi mỗi lần khai giảng, ngay từ đầu tôi cũng thực kiêu ngạo, nhưng mà từ năm lớp đến năm lớp sáu, từ cấp đến đến cấp hai, học cùng trường với chị , tôi cứ nghe nghe lại người khác chuyện của nhà tôi, ánh mắt những người đó tuy đều có thiện ý, thực thương hại, bọn họ đều là người tốt." Miệng khẽ run, thanh càng lúc càng , "lên Đại học, tôi muốn học cùng trường với chị tôi nữa."

      Địch Mẫn có chút kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hữu Thời, quả nhiên, ra là thế, rồi nhận ra những từ này của tràn vào trong đầu , liền biết, vì sao lại biết, mặc cho thuận theo như thế nào, ưu tú ra sao, trung thực như thế nào, luôn biết.

      Luôn lấy cực khổ của người khác để giáo dục và cảnh báo, ra lại là chuyện cực kỳ tàn nhẫn , trưởng thành trong cái vòng tuần hoàn lập lặp lại bên trong, giờ sắp thoát ra.

      Triệu Hữu Thời ôm lấy đầu gối : "Nhưng giờ tôi hối hận, tôi muốn xa chị của tôi như vậy, chị tôi thể thay bóng đèn, biết sửa vòi nước, lỡ như sẩy chân..." dám tưởng tượng nếu chị rời như thế nào sống tiếp.

      Địch Mẫn : "Mặc kệ em có nguyện ý hay , khi có lựa chọn tốt hơn, nhất định chị em để em đến nơi tốt hơn , điều này liên quan đến những suy nghĩ của em, từ đến lớn, có lúc nào em có quyền tự chủ, chuyện nào mà chẳng phải là làm theo cầu của chị em, trước đây em thích nhất là chạy theo sau , sau này chẳng phải là do chị em bắt em về, để em nghịch bùn? Ngay cả trường Hoa đại chẳng phải cũng do chị em định ra mục tiêu cho em sao?"

      Địch Mẫn nắm tay Triệu Hữu Thời, ngón tay tinh tế, có chút vết chai, đó là dấu vết nắm bút, mười ngón của giao vào nhau, dùng lực xiết chặt, chút để ý : "Từ trước đến giờ chuyện liên quan chính mình thèm quản, có thể để ý chăm sóc chị em , nếu em phải là của người khác."

      Triệu Hữu Thời quay đầu, thần sắc hoang mang, nước mắt khô, ánh mắt còn có chút đau đớn, Địch Mẫn hôn khóe miệng của , như chuồn chuồn lướt nước rồi chấm dứt, kéo lên, đưa ngồi xe buýt, cả đường đều buông tay, xe cũng chuyện, sau khi xuống xe chậm rãi về hẻm Ngô Đồng, tới cửa ngõ, Triệu Hữu Thời rút tay ra, hai người trước sau, yên lặng về nhà.

      Cho đến ngày 3 tháng 9, Triệu Hữu Thời lên đường nhập học, hai người cũng chưa gặp lại nhau, Địch Mẫn gửi tin nhắn cho : đến trường điện thoại cho .

      Tim Triệu Hữu Thời đập mạnh, đến khi tàu chạy khi mới trả lời: được.
      Chó Điênngocanh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 16: Em phải nhớ nhé

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Lần đầu tiên Triệu Hữu Thời ngồi xe lửa, cứ cách giờ liền gửi tin nhắn báo bình an cho chị , tuy rằng ngày hôm qua chị còn tỏ vẻ chẳng hề để ý, hôm nay hỏi liên tục : có say xe lửa ? Ngồi bên cạnh người như thê nào?Còn bao lâu đến?

      Triệu Hữu Thời giương mắt nhìn đối diện, trả lời tin nhắn cho chị : ngồi đối diện là ông lão.

      chưa nhìn thấy trường học, chị suy tính lần sau phải thường xuyên để ý giá máy bay mạng, có cơ hội đặt được giá rẻ, tuy rằng đắt hơn tàu hỏa, nhưng vất vả.

      Triệu Hữu Thời mới rời nhà vài tiếng đồng hồ, bắt đầu nhớ nhà.

      Năm giờ sau, ra khỏi cổng ga tàu hảo, Triệu Hữu Thời liền nhìn thấy có người giơ biển trường "Hoa Đại" , vội vàng kéo hành lý chạy tới, : "xin chào, tôi là sinh viên mới của Hoa đại."

      Cậu thanh niên giơ bảng đột nhiên hô to: "Mau tới đây, có người đẹp này!"

      Triệu Hữu Thời kinh sợ, nghe giọng của cậu ta giống như là "Nhanh tới đây, ở đây có quái thú" !

      Trong chớp mắt thấy có bốn, năm người vọt đến, tất cả đều là sinh viên nam, đám sinh viên nữ đứng ở xa xa cười: "Các cậu đừng có như vậy, danh hiệu Hoa Đại sắp bị các cậu hủy mất rồi!"

      Triệu Hữu Thời còn chưa hưởng thụ xong cảm giác được chào đón long trọng, chàng cầm biển đột nhiên lại kêu lên: "Mau lên, bên kia lại có người đẹp kìa!"

      Lần này là đoàn người đẹp đến, nhưng thèm liếc mắt nhìn bọn họ, chàng cầm biển lắc đầu: "Đáng tiếc là mình thích những nàng từng trải sành sỏi." sau đó ta nhìn Triệu Hữu Thời, ám chỉ: mình thích trẻ trung tươi sáng , đúng, chính là kiểu như em đó !

      Triệu Hữu Thời cười gượng, cố gắng bắt kịp thời gian để theo đoàn người lên xe.

      nàng vẻ sành sỏi sát ngay sau Triệu Hữu Thời, xe cũng còn nhiều chỗ ngồi, ta vừa vừa đánh giá, Triệu Hữu Thời nhìn cách ăn mặc của ấy, ánh mắt quả nhiên rất sành sỏi, tóc quăn, váy ngắn, chân đôi giày cao gót chẳng biết là cao mấy cm, dù nhìn thế nào cũng giống mười tám mười chín tuổi.

      Sau khi lựa chọn chỗ ngồi, ta ngồi xuống bên cạnh Triệu Hữu Thời, cười cười với , Triệu Hữu Thời ngồi dịch vào chút, cười gật gật đầu đáp lại. lâu sau chàng vừa cầm biển biết từ nơi nào nhô ra, giơ ta với Triệu Hữu Thời: "Vừa rồi còn chưa tự giới thiệu, là Hoa Sơn, sinh viên năm thứ hai."

      Bên cạnh có người : " ấy còn em trai, tên là Luận Kiếm!"

      Triệu Hữu Thời mím môi cười, vươn tay ra: "Chào , em là Triệu Hữu Thời."

      "Hữu Thời? Hữu Thời trong thời gian sao? Tên đặc biệt!" Hoa Sơn vừa nhìn về phía sành điệu kia, lại giơ tay với ấy, " là Hoa Sơn, có đứa em trai là Luận Kiếm."

      Triệu Hữu Thời kìm được phì cười, những người xe đều bị chọc cười, nhưng sành điệu kia lại bình tĩnh cách khác thường, : "Hoa Sơn... Miệng đúng là lanh lợi, chắc là rất hợp đẻ làm luật sư, nhwung mà nhìn vẻ ngoài của , chắc là rất khó khắn, năm nay phạm Thái Tuế, chắc là trước đó từng xảy ra tai nạn giao thông phải , đường tình cảm của vốn thuận, sau cái tai nạn giao thông kia lại có vất thương tình cảm nữa phải ."

      Hoa Sơn trợn mắt há hốc mồm, sành điệu lại cười cười : "nhà em có nghề xem bói gia truyền, mỗi ngày chỉ coi lần thôi."

      Cằm Hoa Sơn như rớt xuống, do dự nhìn ta, đám học sinh chung quanh bàn tán xôn xao, tò mò, chỉ trỏ ... tất cả các loại biểu tình đều có, chỉ có Triệu Hữu Thời vẫn cười tủm tỉm, cảm giác bạn sành điệuvà chàng Hoa Sơn đều thú vị như nhau.

      Hoa Sơn lên phía đầu xe với đám em, thấy cuối cùng cũng đuổi được người đáng ghét , ta thoải mái hơn nhiều, liếc nhìn Triệu Hữu Thời, cười hỏi: "Cậu tò mò với khả năng bói toán của mình sao?"

      "Hả?" Triệu Hữu Thời cảm thấy là lạ, chần chờ , "Chắc là cậu biết chàng Hoa Sơn trước rồi đúng ."

      ta kinh ngạc, nghiêng nghiêng người cẩn thận đánh giá Triệu Hữu Thời, muốn cất tiếng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      Triệu Hữu Thời nghe điện thoại, ra là Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi gọi tới, dặn dò phải cố gắng học tập, còn gửi tiền lương tháng này gửi trước vào thẻ ngân hàng của rồi, Đinh Sĩ Lỗi cuối cùng : "Lúc trưaanh có nấu đồ ăn, Lý Giang và Địch Mẫn vừa ăn có miếng suýt nữa giết rồi."

      Triệu Hữu Thời phì cười ghế xe, giọng : "Cám ơn ."

      Cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời xoa xoa hai bên má mỏi nhừ vì cười, đột nhiên nghe thấy nàng bên cạnh : " là Hứa Ninh, giáo sư khoa tâm lý của trường Hoa Đại."

      Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Giáo sư?" thảo nào nhìn từng trải đến vậy, nhưng sao ấy lại ngồi xe lửa, lại còn theo xe đón sinh viên?

      Hứa Ninh giải thích, chỉ cười : "mặc dù có chút chột dạ khi giả mạo sinh viên năm nhất, may mà có Hoa Sơn ở đây, thích làm ầm ĩ, có aichú ý đến ." xong, lại liếc mắt nhìn về phía Hoa Sơn, , "Cái cậu Hoa Sơn kia ấy à, lúc trước gia đình muốn học tâm lý, lại nhất định muốn học pháp luật, nửa năm cãi nhau với bạn , lúc chạy đuổi theo người bị xe đụng rách đùi, nằm viện mất hơn tháng, bạn bỏ theo người khác. À, đúng rồi, phụ huynh của là thầy giáo hướng dẫn cũ của đấy."

      Thảo nào Hứa Ninh lại có thể ra hết, Hoa Sơn hình như bị ấy dọa sợ, cả quãng đườngcứ liên tục quay đầu nhìn phái các , ngừng thầm với người bên cạnh. Sau khi đến trường , Hoa Sơn ân cần muốn đưa Triệu Hữu Thời đến ký túc xá, Triệu Hữu Thời đồng ý, Hoa Sơn liền đoạt hành lý của mà chạy, cứ như kẻ cướp vậy , chưa thấy ai như thế , Triệu Hữu Thời chỉ vào bóng lưng của , nghẹn họng được gì.

      Trong ký túc xá vẫn chưa ai, Triệu Hữu Thời là người đến sớm nhất đến, Hoa Sơn sợ cảm thấy xa lạ, xung phong nhận việc đưa ăn cơm, Triệu Hữu Thời vội đuổi : "em muốn dọn vệ sinh trước ạ."

      "Để giúp em!"

      "Em còn muốn mua vật dụng hàng ngày nữa ạ."

      " cùng em!"

      "Em..." Triệu Hữu Thời còn lời nào để , "Emmuốn người yên tĩnh chút ạ."

      Câu này hình như đúng hoàn cảnh lắm, Hoa Sơn da mặt dày, để số điện thoại lại rồi : "Yên tĩnh xong có thể tìm bất cứ lúc nào!"

      Rốt cuộc cũng tiễn được kẻ dở hơi này, Triệu Hữu Thời lấy khăn lau ra dọn dẹp, ngay cả bồn rửa mặt , mặt bàn cũng đều bị lau sáng loáng, nhưng mãi mà bạn cùng phòng vẫn thấy ai đến, đến tối đột nhiên nghĩ đến Địch Mẫn, suýt quên gọi điện thoại cho .

      Triệu Hữu Thời nằm giường, do dự vài lần mới bấm điện thoại, trái tim tự chủ mà tăng tốc, hơn mười giây sau điện thoại mới được bắt máy, đầu kia : "Alo."

      Triệu Hữu Thời giọng : "Em tới trường học rồi."

      "Ừ."

      Giọng lãnh đạm, Triệu Hữu Thời cảm thấy có chút kỳ lạ, "Cũng có chuyện gì, em cúp máy trước?"

      "... Chớ ngủ trước, tối nay gọi cho ngươi."

      Địch Mẫn xong cũng cúp điện thoại, ngồi lại bàn ăn, cười : "Tiểu Thời đến trường rồi ."

      Thẩm Đạo hỏi: "Hôm nay khai giảng sao?"

      "Còn có hai ngày nữa mới khai giảng, ấy đến sớm cho quen thuộc."

      Phục vụ lại bưng đãi hải sản lên, quán ăn này bày bán ở ven đường, đồ tốt giá lại rẻ, mùi thơm bay khắp nơi, Địch Mẫn rót ly bia khác cho Thẩm Đạo, : "Nguyên liệu nấu nướng của cửa hàng này rất tươi, lúc cân cũng rất thà, tay nghề đầu bếp cũng rất tốt, quan trọng nhất là giá cả rất rẻ."

      Thẩm Đạo ăn miếng, khen: "Mùi vị rất ngon, may mà lúc tan việc gặp cậu, nếu bỏ qua mỹ vị này rồi."

      "Lần sau có thể đưa chị Hữu Vi đến, chị ấy rất thích ăn hải sản."

      Thẩm Đạo cười : " thấy hôm nay ấy luôn đứng ngồi yên, ra là Tiểu Thời đến trường rồi, ngày mai dẫn ấy đến ăn, nếu ấy mình cứ lạnh lùng buồn bã. Đúng rồi, cậu cũng sắp học, năm thứ tư đại học trôi qua rất nhanh, tính sau này làm gì chưa, có muốn tiếp tục ởlại tập đoàn Thời Đại ?"

      Địch Mẫn : "Có , nhưng mà em vẫn nghĩ , muốn tự mình gây dựng nghiệp, hay là dốc sức làm ở tập đoàn Thời Đại."

      "Gây dựng nghiệp?" Thẩm Đạo tò mò, " nghĩ là muốn làm cái gì chưa?"

      " làm rồi, ta và 2 người bạn khác đầu tư, cùng mở công ty ."

      Công ty khoa học kỹ thuật Mộc Tử làm chủ ba trang web, cửa hàng bán những vé giảm giá, trang tin phim truyền hình, còn có trang về vật liệu xây dựng phần hoàn thiện, lúc bắt đầu vô vàn khó khăn, nửa năm cũngbắt đầu vào quỹ đạo, lưu lượng truy cập càng ngày càng tăng, thu nhập từ quảng cáo rất cao , có người nhìn trúng, có ý mua những trang web này, giá cả thấp.

      Thẩm Đạo kinh ngạc: " ngờ các cậu còn chưa tốt nghiệp đại học , thế mà có thể làm được như thế, vậy các cậu định làm gì tiếp?"

      "Đừng là sau này, bây giờ bắt đầu có mâu thuẫn rồi, hai người bạn của em muốn bán mà để tiếp tục phát triển hai năm nữa xem tình hình ra sao, em muốn bán trong hai trang web, để công ty có vốn phát triển ổn định."

      Ba tiếng sau đó, Thẩm Đạo và Địch Mẫn vẫn trò chuyện, bọn họ lại gọi thêm bốn chai bia, vừa uống vừa trò chuyện, càng càng vui, hết chuyện công việc lại đến chuyện phụ nữ, chỉ còn thiếu việc gọi nhau là em nữa thôi, đến khi hai người lời tạm biệt, gần mười giờ, Địch Mẫn có chút say , từ chối ý muốn đưa mình về của Thẩm Đạo, chậm rãi bộ, đến trạm xe buýt nằm băng ghế dài, híp mắt bấm điện thoại cho Triệu Hữu Thời.

      Triệu Hữu Thời ngủ, mơ mơ màng màng mở máy, liền nghe thấy câu: " bảo em đến tới nơi gọi điện thoại cho , thế mà em đến trường bao lâu sau mới gọi hả?"

      bừng tỉnh, dụi dụi con mắt : "Nửa đêm rồi ..."

      Địch Mẫn cắt đứt câu của Triệu Hữu Thời, đột nhiên lại : "Có các học khóa đến đón ?"

      Triệu Hữu Thời nhớ đến Hoa Sơn, nhịn nổi muốn phì cười, vội đem việc hôm nay cho Địch Mẫn nghe, hừ lạnh: "Chưa đủ lông đủ cánh chơi trò chơi thất tình, thất tình mới nửa năm muốn đeo đuổi con , đối với tình cảm đủ định lực, về sau chẳng làm nổi việc gì!"

      Triệu Hữu Thời phản bác: " đương với làm việc lớn liên quan gì đến nhau, mới đủ định lực trong đương ấy nhỉ ?"

      " bận lắm, lăng nhăng có thể thay cơm ăn à? Em nghĩ đương tán tỉnh tốn thời gian à? người đủ còn muốn thêm người nữa?"

      Triệu Hữu Thời bĩu môi, nghe thấy đầu bên có chút tạp , có tiếng người chuyện, tiếng ô tô, nàng tò mò: " ở đâu vậy, trễ thế này còn chưa về nhà?"

      Địch Mẫn : "Vừa rồi ăn tối với Thẩm Đạo, ăn có bữa cơm mà mất mấy giờ."

      "Thẩm Đạo?" Triệu Hữu Thời lập tức tỉnh táo lại, "Chị em ở cùng ấy sao, sao ấy lại ăn cơm với ?"

      Địch Mẫn : " thấy ấy theo đuổi chị em quá vất vả, nên chỉ cho ấy vài chiêu."

      Triệu Hữu Thời vui mừng : "Chị của em thích ăn thức ăn chay, ít dầu ít muối, thích xem sách tiếng nguyên bản, còn thích canh gà, nếu muốn coi phim, có thể đưa chị ấy xem phim nghệ thuật, bình thường chị ấy rất tiết kiệm, ghét nhất là hoang phí , nếu muốn tặng quà cho chị ấy đừng đưa châu báu kim cương, nên tặng những đồ thực dụng như quần áo hay giày dép..."

      Lúc đến mấy câu sau, Địch Mẫn tỉnh rượu, Triệu Hữu Thời vẫn tiếp: "... Dầu gội hay sữa tắm cũng được, tặng phẩm khuyến mại cũng sao."

      Địch Mẫn chịu nổi nữa , ngắt lời: "Thích canh gà, thích xem phim văn nghệ, còn thích dầu gội sữa tắm? Triệu Hữu Thời, có phải là em hơi quá đấy?"

      Triệu Hữu Thời vội phủ nhận: " phải!"

      Địch Mẫn cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, giọng trong ống nghe mềm mại ngọt ngào , chung quanh giờ thực yên tĩnh, nghe thấy giọng giống như tự mình có thể thôi miên. Triệu Hữu Thời loạt những thứ người khác thích, thao thao bất tuyệt, vô cùng vui vẻ, Địch Mẫn bỗng : "Triệu Hữu Thời, ở đại học em hãy làm những thứ mà em thích, em thích đọc sách, đừng đọc sách, thi cử chỉ cần đạt điểm qua là được, sở thích cũng có thể kiếm sống, cần phải quá cứng nhắc."

      Trước khi đến trường ai cũng nhắc nàng chăm chỉ học hành, chỉ có Địch Mẫn lại làm điều trái lại, Triệu Hữu Thời nhàng "Ân" tiếng, Địch Mẫn lại : "Hàng ngày lúc tám giờ sáng, gọi điện thoại kêu dậy."

      Mỗi ngày cuộc điện thoại, tin em nhớ tôi!
      mattroiden2810, B.Catcaonamnoi thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 17: Sao lại đến

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Triệu Hữu Thời có gói cước gọi ưu đãi đường dài, ngày hôm sau tuy rằng nhớ việc này, nhưng vẫn keo kiệt giả bộ hồ đồ thèm gọi, lúc Địch Mẫn gọi điện thoại đến chỉ trích cũng là lúc bạn cùng phòng Vương Du xuất , bố mẹ của Vương Du vào cửa liền vui mừng : "căn phòng này sạch , nhìn sàn nhà và mấy cái bàn này!"

      Địch Mẫn ở đầu kia điện thoại nghe thấy, châm chọc : "Em còn làm bảo mẫu cho người ta nữa à ?"

      Triệu Hữu Thời bèn cúp điện thoại, cười tủm tỉm với Vương Du rồi lên tiếng chào hỏi. Vương Du mập mạp, khuôn mặt dễ thương, rất giống ba ấy, ba Vương : "Cháu , là là cháu dọn dẹp hả, vất vả cho cháu quá, nào đến đây ăn ít hoa quả!"

      Triệu Hữu Thời từ chối được nhiệt tình của ba Vương , đành phải nhận lấy.

      Vương Du là người rất hoạt bát sáng sủa, lập tức lôi kéo Triệu Hữu Thời chuyện phiếm, để mẹ mình dọn dẹp giường. Ngày hôm sau , hai người bạn cùng phòng khác cũng lần lượt xuất , người là Khâu Tĩnh Linh, còn người tên La La Giai. Trước khi nhóm Hữu Thời kịp hỏi La La Giai trả lời trước: "Ba mẹ mình đều họ La, bọn họ cho chữ La , lại thêm cái nữa là việc cực kỳ tốt, , cho nên mình mới được đặt là La La Giai (chữ Giai của bạn này tức là Tốt nhất nhé mọi người), các bạn cũng đừng nghĩ tên mình đặc biệt, tên Tiểu Thời cũng rất đặc biệt!"

      Triệu Hữu Thời thấy bọn họ nhìn mình, cười : "Chị của mình là Triệu Hữu Vi, việc gì cũng có lí do, ba mẹ mình vốn có ý định sinh thêm , ngờ lại có thêm mình , vì thế cũng chẳng chuẩn bị tên gì hay cả, gọi 'Hữu Thời' khá dễ nghe."

      Vương Du và La La Giai gật đầu đồng ý, so với "Triệu Hữu " dễ nghe hơn nhiều! Khâu Tĩnh Linh đột nhiên : "Sinh thai thứ 2? Nhà cậu có tiền , vào những năm đó mà sinh thai thứ hai bị phạt rất nhiều tiền , mình nghe nông thôn , nếu thai đầu là nữ , có thể tái sinh thai thứ hai, ba mẹ cậu đúng là quá trọng nam khinh nữ rồi!"

      La La Giai bĩu bĩu môi, nháy mắt với Vương Du và Triệu Hữu Thời , để ai thêm gì nữa.

      Khi Triệu Hữu Thời kể lại cho Địch Mẫn nghe những lời Khâu Tĩnh Linh , lại kể thêm: "La La Giai là người thẳng tính nhất, ấy thích Khâu Tĩnh Linh, mấy ngày nay hoàn toàn để ý tới bạn ấy, nhưng mà La Giai cũng gia đình chuẩn bị đến năm sau được du học, cho nên khi còn học trong nước cậu ấy có thể tùy tiện đắc tội với người khác. Vương Du ngốc ngốc , giọng vẫn như trẻ con , đáng , nhưng ấy cũng quá thích Khâu Tĩnh Linh."

      "Vậy còn em?"

      "Em?" Triệu Hữu Thời vừa quạt tay giải tỏa nóng bức vừa tìm bóng râm , chất liệu của quần áo bộ đội , vừa dày vừa cứng, mặc vào lúc mà nóng muốn té xỉu, "Em mới ở cùng cậu ấy vài ngày, cũng chẳng có gì thích hay thích cậu ấy cả, cũng thể bởi vì cậu ấy vô tâm câu coi cậu ấy phải là người tốt."

      Địch Mẫn nể mặt vạch trần luôn: "Em cứ vờ vịt , nếu trong lòng có khúc mắc với ta, em còn có thể với nhiều chuyện liên quan đến ta cho nghe hay ? Em đừng cố điều hòa khí giữa mọi người nữa , em có mệt hay sao, với em rồi , muốn làm gì làm, lúc mười tám tuổi mà em làm theo những gì em muốn, chả lẽ đợi đến khi hai mươi tám tuổi hay sao?"

      Triệu Hữu Thời căm giận : "Em tự tìm cho mình lý do cũng được sao, sao cứ cố vạch trần ra làm gì!"

      Bây giờ khi chuyện với Địch Mẫn còn kiêng dè gì nữa, rất nhiều những lời muốn với chị , với Địch Mẫn, ví dụ như thích tiếng học chuyên nghiệp, thế nhưng chị học tốt tiếng chuyên nghiệp rất có lợi, có rất nhiều cơ hội, sau khi tốt nghiệp vừa có thể làm phiên dịch cũng có thể làm giáo, nếu tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, sau đó lại thi nghiên cứu sinh, vậy rất có thể ở lại trường làm giảng viên, phụ nữ chỉ cần như thế là ổn định.

      Kết thúc đợt tập quân , Triệu Hữu Thời bị phơi đen, nhưng sau hai tuần lại trắng như cũ, La La Giai hết sức ghen tỵ, nghiến răng nghiến lợi : "Vương Du trắng trắng mềm mềm thôi , béo béo trăng trắng cũng bình thuòng, còn người gầy như cậu tại sao cũng trắng như thế chứ, là trời có mắt mà, chẳng phải là người gầy đều đen hay sao!"

      Triệu Hữu Thời rất hoang mang khi nghe lý luận của bạn này, đến buổi trưa lúc ăn cơm ở căng tin, vô tình gặp Hoa Sơn, lôi chàng đến, giới thiệu : "Nó là cậu em Luận Kiếm."

      ra có Luận Kiếm , Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy, cái lý luận của La La Giai có lẽ cũng phải là hoang đường.

      Hoa Sơn thích Triệu Hữu Thời, nhưng cũng thích La La Giai, thích người có dáng người yểu điệu xinh đẹp, Vương Du biết được bị đả kích, bởi vậy ấy thích Hoa Sơn, mỗi lần Hoa Sơn xuất bạn này đều có sắc mặt tốt, vì thế ấy thấy Luận Kiếm tốt hơn, bởi vì Luận Kiếm khá thú vị, rất hợp ấy, cả hai đều thích ăn thịt.

      Triệu Hữu Thời cười lớn cho Địch Mẫn biết: "Tiểu Ngư lén dùng nồi cơm điện trong phòng ngủ, thường xuyên trộm kéo Luận Kiếm về phòng hầm canh xương, có lần Hoa Sơn giả xông vào phòng của bọn em, Luận Kiếm muốn cùng với cậu ta, sau này có Tiểu Giai ra mặt, lấy cây chổi lau nhà đuổi Hoa Sơn ra khỏi phòng."

      "Đồ chó săn lắm dã tâm, em cách xa chút!"

      Cũng vì nên dùng câu "Lòng lang dạ thú" hay "Chó săn lắm dã tâm" mà hai người cũng tranh luận với nhau, nhưng cuộc tranh luận có kết quả, Triệu Hữu Thời bỗng hỏi: "Đúng rồi, công ty dạo này thế nào?"

      Địch Mẫn rốt cuộc nghiêm túc: "Lý Giang dám làm lớn, Đinh Sĩ Lỗi như cỏ đầu tường, nghĩ biện pháp."

      " muốn chuyển hình thức kinh doanh, rốt cục là chuyển thành loại hình gì?"

      "Em muốn nghe sao?" Địch Mẫn cười cười, kiên nhẫn giảng giải cách đơn giản, cũng mặc kệ Triệu Hữu Thời có hiểu hay , hai người cứ thế chuyện mất hai tiếng đồng hồ.

      Địch Mẫn hỏi: "Có phải là đến giờ tắt đèn ? Em trốn ra ban công gọi điện thoại, muỗi nhiều ?"

      Triệu Hữu Thời cào cào chân, : " nhiều lắm."

      Địch Mẫn cười: "Vậy em lại ngốc hai giờ nữa nhé, tiếp."

      Triệu Hữu Thời nóng nảy: " được, em muốn ngủ !"

      Địch Mẫn lại cười, như muốn " biết ngay là em thành ", Triệu Hữu Thời cố gắng đuổi muỗi, : "Em cúp máy đó, tạm biệt!"

      "Khoan !" Địch Mẫn ngăn lại, "Quốc khánh em có về ?"

      " về."

      Quốc khánh được nghỉ dài hạn, ba người cùng phòng tất cả đều về nhà, chỉ có Triệu Hữu Thời ở lại trường, cũng muốn về thành phố Lô Xuyên, nhưng chị đồng ý, : "Em về làm gì? Ngủ ở nhà được có hai ngày lại , lãng phí tiền xe. Chị ở nhà tốt lắm, cần cần em phải bận tâm, em cũng học đại học, phải tụ học cho mình tính độc lập." cần cả ngày lo lắng cho chị , Triệu Hữu Thời nên có cuộc sống của chính mình , Triệu Hữu Vi tự mình vẫn có thể cơm nước đàng hoàng, bọn họ đều là những cá thể độc lập , bây giờ phải học cách sống tách nhau ra .

      Triệu Hữu Thời lẻ loi đứng trong phòng, nhớ đến chị mà cồn cào ruột gan. Hôm nay lại tiếp tục đa sầu đa cảm, căn tin đóng gói phần cơm trưa, đường về phòng nghe thấy có người ngừng ấn còi, phản xạ có điều kiện cho là mình chặn đường đường khác, vội lui sang bên, có người kêu lên: "Tai em lại có vấn đề hả?"

      Triệu Hữu Thời cả kinh, trừng lớn hai mắt nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen, Địch Mẫn từ ghế lái ra, rất hài lòng khi thấy nét mặt của , "Mọt sách, hồn vía may trở về!"

      Triệu Hữu Thời ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"

      " cũng tò mò vì sao lại muốn theo đến đây." Chỗ ghế phó lái lại có người ra, cười cười nhìn Địch Mẫn, " ra nguyên nhân là ở đây."

      Triệu Hữu Thời cảm thấy đối phương rất quen mặt, nhưng lại nhớ nổi người này là ai, Địch Mẫn nhắc nhở: "Cho nên em mới làm tài xế miễn phí cho Dương, em câm sao, kêu Dương !"

      Triệu Hữu Thời vôi cất tiếng: "dạ chào Dương!"

      Dương buồn cười, vẫy vẫy tay đáp lại: "Chào em , chào em! Đúng rồi, em có biết khu ở của sinh viên học tiến sỹ ở đâu ?"

      Triệu Hữu Thời kỳ quái: "dạ ."

      "Vậy em có biết sinh viên học tiến sỹ lên lớp ở khu nào ?"

      Triệu Hữu Thời vẫn ràng, Dương bất đắc dĩ gõ vào thành xe : "Chẳng có cách nào khác, tự vòng, quấy rầy đôi tình nhân bọn em, Địch Mẫn, lát gọi cho chú sau!"

      Địch Mẫn nắm tay Triệu Hữu Thời về ký túc xá, vô cùng thuần thục tự xưng là trai để đăng ký quản lý ký túc rồi lên lầu, Triệu Hữu Thời cố gắng khống chế biểu tình, nhưng vẫn cười được tự nhiên, "Sao lại chạy đến đây , ở đây được bao lâu?"

      " Dương có chuyện lại đến đây, vừa khéo có thể dính tấm vé máy bay, xuống máy bay còn có xe cung cấp, đến cũng phí."

      Triệu Hữu Thời vội : "Em nhớ chị em, lần sau cũng đưa cả chị em đến có được ?"

      Địch Mẫn buồn cười nhìn : "Em coi là tài xế hả? Buổi chiều phải về rồi, còn đống việc của công ty, còn đưa chị em đến, chẳng lẽ cho ấy ở đây được có hai tiếng lại về?"

      Triệu Hữu Thời cảm thấy mất mát: "Em chỉ thế thôi mà."

      Địch Mẫn ôm lấy mặt của , vò vò tóc rối tung lên: "Nhớ chị em rồi hả ?"

      Triệu Hữu Thời nhìn , lại cúi đầu, vuốt sơ lại mái tóc. Địch Mẫn lại đem tóc của vò loạn lên, trước khi kịp phản kháng : "Phòng quả nhiên rất sạch , tháng nay cũng ít lần bảo mẫu hả?"

      sàn hề có sợi tóc rơi, sáng sủa sạch , bàn học họn gàng nhất khẳng định là bàn của Triệu Hữu Thời , Địch Mẫn đến gần nhìn, góc bàn còn dán nhãn tên của , chăn đệm rất sạch .

      Triệu Hữu Thời mở điều hòa, rửa hai trái táo vào cái bát , lại rót cho Địch Mẫn chén nước, Địch Mẫn : "Sao lúc ở mình em mở điều hòa?"

      "Thời tiết lạnh, quạt còn cần mở, hôm nay thời tiết hơi nóng, em sợ nóng mới bật, mau ngồi xuống."

      bận rộn, cẩn thận chu đáo, tựa hồ coi Địch Mẫn là khách, lễ nghĩa tiếp đón chu toàn, Địch Mẫn hề vui mừng, uống nước xong, lại đưa cái chén đưa cho , Triệu Hữu Thời lại vội vàng rót thêm ly khác.

      Trong điện thoại hết chuyện, cách núi ngăn sông hình như rất thú vị, nhưng bây giờ gặp mặt, giữa hai người lại có xấu hổ, trầm mặc, càng thêm biết nên gì làm mở đầu, Địch Mẫn chỉ có phá vỡ cục diện bế tắc bằng phong cách của , đứng lên cong lưng, trực tiếp muốn hôn, Triệu Hữu Thời giật mình, tự chủ được trốn về phía sau, cái ghế dựa bị nhấc hai chân lên , trọng lực ổn định, trong chớp mắt Triệu Hữu Thời liền biến mất trước mắt Địch Mẫn.

      "Oành" tiếng lớn vang lên, Triệu Hữu Thời ngã chổng vó, thét to tiếng, đau đến mức đứng lên nổi.

      Địch Mẫn tức giận : "Em còn có thể ngốc hơn nữa hả!" vừa mắng vừa đỡ dậy, bàn tay xoa phía sau lưng , Triệu Hữu Thời mặt đỏ tai hồng, chỉ đành lấy cơm trưa cống hiến cho ăn.

      Địch Mẫn ăn được mấy miếng, nhăn mày: "Đầu bếp của căng tin bọn em hôm nay bị run tay hả?"

      Miếng thị vừa gắp vào trong miệng như bị mắc lại .Triệu Hữu Thời cố nhai rồi : "Rất thơm, có vấn đề gì."

      Địch Mẫn lại nhét miếng thịt cho , thuận tiện đút vài miếng cho khiến đỏ mặt, nhai đồ ăn nên lời cũng lắm: " cứ ăn , đợi lát nữa em lại mua thêm phần."

      Địch Mẫn ăn xong, Triệu Hữu Thời lại rửa bát. Bên cạnh chậu rửa là ban công với cửa sổ thủy tinh sát đất, Địch Mẫn đứng ở trong cửa sổ, ngửa đầu nhìn đám quần áo phơi bên ngoài cửa sổ, gậy phơi có cả áo ngực và quần lót, hình thức đơn giản bảo thủ, bay bay trong gió.

      thấy miệng khô, lại lấy nước uống, xung quanh nghiêng ngó , nửa ngày sau Dương ca gọi điện thoại tới, bảo ra cửa phía nam, Địch Mẫn đành với Triệu Hữu Thời: " nên ra sân bay rồi ."

      Triệu Hữu Thời "Nga" tiếng, nhàng thở ra, nhưng cũng có vài phần thất lạc.

      Địch Mẫn : "Em chờ chút, quay lại ngay!"

      xong cũng ra khỏi phòng ngủ, Triệu Hữu Thời cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng ngoan ngoãn chờ , chỉ chốc lát sau Địch Mẫn ôm cái thùng giấy trở về, để sàn nhà : "Quà tặng , phù hợp với phong cách của em."

      Triệu Hữu Thời ngồi xổm xuống mở ra, chỉ thấy bên trong tràn đầy đống dầu gội, sữa tắm, bột giặt, chất tẩy, thậm chí còn có cả thuốc diệt trùng, gì, nhìn về phía Địch Mẫn, Địch Mẫn cười : "đây là quà tặng cho nhân viên ở khách sạn cảu Dương, còn thừa đống lớn, tùy tiện mang theo chút cho em, thích? thích mang về."

      Triệu Hữu Thời nhanh chóng : "Thích!" híp hai mắt cười rộ lên, híp mắt lại như trăng lưỡi liềm, vui vẻ như gió xuân.

      Địch Mẫn cuối cùng cũng hôn được lần, thấp giọng : " đây?"

      Trái tim Triệu Hữu Thời như muốn nhảy lên, giọng, để người khác nghe : "Tạm biệt, hẹn gặp lúc nghỉ đông."
      mattroiden2810, ngocanhbội phương thích bài này.

    4. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      ở nhà mình có 2 cuốn sách xuất bản của Kim bính rồi , thích cách hành văn của tác giả này lắm , mới đọc văn án bộ này , để dành tối về nhà đọc sau , bạn edit cố lên nhanh ra chương mới nha bạn
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      mất cả ngày chỉ để "cuối cùng cũng hôn được lần". Bị kích thích í :yoyo40:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :