Chương 15: Tháng 9 mù sương, ôi em tôi
Edit: Linh Sờ Tinh
Sao lại dễ dàng ra câu "ăn cùng " như vậy chứ.
Triệu Hữu Thời như hung thần nhìn đến mức con mắt muốn rớt ra ngoài, muốn chỉ vào mặt Địch Mẫn mà mắng, nhưng cũng muốn chạy trốn, tốt nhất là có thể mắng xong rồi trốn.
Triệu Hữu Thời quay đầu bước , sau đó khi tìm chủ nhiệm lớp và chào hỏi giáo, vài người chung quanh đều gọi Địch Mẫn, hỏi sao vừa tới liền , bước chân của Triệu Hữu Thời càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy khỏi cổng trường, sắp qua đường cái bị người từ phía sau lưng ôm chặt, kéo vào lối vỉa hè.
Triệu Hữu Thời sởn tóc gáy : "Thả ra, Địch Mẫn, thả tôi ra, cứu tôi với —— "
Địch Mẫn tức giận: " mới là người nên hô cứu mạng đấy, em xem mặt và cổ bị em cào thành cái dạng gì, mẹ mà hỏi làm sao, có muốn về với bà, hôn em sau đó bị em đánh trận?"
Triệu Hữu Thời thích nghe nhất là hôn hoặc đại loại như thế, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, thoát khỏi kêu lên: " có biết xấu hổ hay , đúng là đồ mặt người dạ thú, dựa vào cái gì mà làm càn thế hả, tôi tìm Dì..." Dừng chút, Triệu Hữu Thời quét mắt nhìn khuôn mặt và cái cổ chẳng có chút xíu nào tổn thương của , chỉ vào tức đến mức hổn hển, "Tên lừa đảo, tôi cào cho chảy máu luôn, rồi muốn với Dì Địch thế nào cũng được!"
Khóe môi Địch Mẫn khóe môi nhếch lên thành nụ cười: "Cũng bốn năm ngày , vết thương vừa khép lại, em cho rằng lừa em sao? tin em có thể hỏi Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi." lại thở dài, "bọn Băng Băng sắp học rồi, hôm nay coi như là lần cuối cùng mọi người tụ tập, xế chiều mua sắm và xem phim, buổi tối liên hoan, bọn họ gọi di động nhưng em có nghe."
Triệu Hữu Thời lấy di động ra, tắt chế độ câm, gọi lại cho Băng Băng giải thích : "Vừa nãy mình diễn thuyết ở, di động để chế độ câm ."
Băng Băng cho biết địa điểm, kêu nhanh chóng cùng Địch Mẫn qua đó, Triệu Hữu Thời liếc xéo Địch Mẫn, giọng : "mình gặp ."
Băng Băng kỳ quái : "cái gì , Đại ca ấy tìm cậu mà, tìm thấy cậu hả? Vậy lát nữa mình gọi điện thoại cho ấy, cậu cứ qua đây trước ."
Địch Mẫn ngồi xuống băng ghế vỉa hè, châm thuốc lá nhìn Triệu Hữu Thời chạy về phía trạm xe buýt đối diện, cách nhau dòng người đường và xe cộ, tầm mắt hai người ngẫu nhiên cũng gặp nhau , nhưng bị Triệu Hữu Thời chặt đứt, hành khách đợi xe buýt ở cửa trường học lúc này nhiều, Triệu Hữu Thời cũng bị người chen lấn, cũng cần Địch Mẫn che chở .
Băng Băng và Tưởng Phương Dao dạo nửa giờ, nhìn thấy Triệu Hữu Thời xuất , lập tức mỗi người ôm bên tay của , kèm hai bên dẫn dạo phố, Triệu Hữu Thời chỉ có thể tùy tiện mua chút đồ ăn vặt cho đỡ đói, bao lâu, đội ngũ càng ngày càng đồ sộ, Lý Hiểu biết nhóm người cũng đến đủ, Băng Băng : "Để mình gọi lại cho Đại ca, cũng tin đến cùng chúng ta!"
Lý Giải cười nhạo: "Cậu nghĩ mình xinh đẹp như tiên hả, đàn ông dạo phố cùng phụ nữ đều là có nguyên nhân, Đại ca dựa vào cái gì phải cùng cậu!"
Băng Băng lập tức đáp trả: "Hắc, vậy cậu là nam hay là nữ, tại sao lại theo chúng mình dạo phố ?"
Nhóm bạn bên cạnh cũng ồn ào lên: "Chẳng phải là bởi vì Triệu Tiểu Thời hiếm khi được ra sao!"
Ba giờ chiều xem phim, Tưởng Phương Dao mua vé tập thểmọi người ngồi cùng nhau, phim chưa chiếu, Địch Mẫn gọi điện thoại tới, hỏi các ở đâu, Tưởng Phương Dao hưng phấn mà nhếch cằm lên, với nhóm người Lý Hiểu: "Đại ca ấy se lập tức tới ngay, đợi lát nữa nếu ấy mua được vị trí tốt, các ngươi ai đổi chỗ với ấy đây."
Triệu Hữu Thời thản nhiên ăn bỏng ngô, Lý Giải chia đồ ăn vặt xong lại về bên Triệu Hữu Thời, đem đồ ăn vặt còn dư lại đưa cho , Triệu Hữu Thời giọng : "mình đủ rồi , cám ơn."
Lý Giải vội : "Vậy mình cầm giúp cậu , cậu ăn xong bỏng mình đưa cho cậu."
Triệu Hữu Thời dừng chút, biết mình có nên tiếp tục ăn bỏng .
Phim bắt đầu chiếu, nhóm Tưởng Phương Dao tới lui, Triệu Hữu Thời cũng biết Địch Mẫn ngồi ở đâu. muốn chuyên tâm xem phim, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, thể giải thích cảm xúc bây giờ của mình, xét đến cùng, kẻ đầu sỏ gây nên ở gần đó, may mắn là đến tận khi phim chấm dứt, cũng nhìn thấy Địch Mẫn, Tưởng Phương Dao có chút mất mát : "Mới xem được nửa Đại ca liền có chuyện phải trước, có ý tứ gì hết!" Lại trợn mắt , "Vừa rồi mình ngồi sau cậu hai hàng, nhìn cậu và Lý Giải cậu cậu tớ tớ , các cậu..."
Triệu Hữu Thời kéo kéo : "Đến cậu mà cũng bừa giống bọn họ hay sao!"
"Có cái gì phải ngại, bây giờ tất cả mọi người tốt nghiệp trung học rồi, muốn làm gì làm nha, có đương cũng có thể quang minh chính đại, trước kia Lý Giải ngại cậu quá ngoan, cho nên vẫn che đậy, bây giờ tất cả mọi người đều sắp học đại học , mới bắt đầu chủ động, nhịn lâu như rồi cũng dễ dàng nha!"
Tưởng Phương Dao càng càng thái quá, Triệu Hữu Thời coi như mình xem hát, nhưng trong lòng lại lo lắng cách vô cớ, đợi đến khi ăn tối, nhìn thấy Địch Mẫn, lo lắng của càng sâu.
Địch Mẫn đặt mông ngồi xuống bên trái Triệu Hữu Thời, bạn học bên cạnh kêu sang ngồi vào ghế chủ vị, Địch Mẫn cười : "Cái gì mà chủ vị với chủ vị, đám các các cậu mới bây lớn, là ăn cơm với lãnh đạo hả?"
Triệu Hữu Thời nhịn được nữa, nắm đôi đũa : "Đây là chỗ của Tưởng Phương Dao, vệ sinh."
Địch Mẫn mở ra bát đũa, trực tiếp gắp món đồ ăn vào miệng, lại thuận tay tự rót cho mình tách trà, nhìn cứ như thú hoang tiểu để đánh dấu lãnh thổ, Triệu Hữu Thời nghiến răngnói với Mạnh Tư Tiệp ngồi phía đối diện: "Tư Tư, mình và cậu đổi chỗ ."
Ai ngờ vừa xong, mọi người liền ồn ào : " đổi đổi, đừng cho ấy đổi!"
Bên phải là Lý Giải, mọi người đương nhiên đồng ý, Triệu Hữu Thời có lý do bị mọi người lấy ra trêu ghẹo, chỉ có thể sang chuyện khác : "Lúc nào thức ăn mới lên?"
Địch Mẫn hừ lạnh tiếng, chỉ huy người khác rót rượu, để mỗi người đều được rót ít, lại rót cho Triệu Hữu Thời bát lớn, hiểm cười : "Vẫn quy củ cũ, nữ sinh cũng nên nhấp môi chút, còn dư lại đám đàn ông có thể giúp !"
Quả nhiên lại là Lý Giải giúp Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời ngăn được, giọng với Lý Giải: "Cậu cứ mặc kệ Địch Mẫn, chén rượu mà thôi, đổ bỏ thôi, lần này là bát lớn, thể uống như vậy!"
Lý Giải cười : "Lần này uống bia, bia mình uống được , cậu yên tâm, mình sao, tin mình uống cho cậu xem." Dừng chút, lại ấp a ấp úng, "Nếu mình say, cậu đưa mình về nhà nhé?"
Triệu Hữu Thời vẫn chưa trả lời, bên cạnh đột nhiên có thêm cái đầu châu lại, Địch Mẫn chạm cốc với Lý Giải, cười : "Hôm nay uống thoải mái , các ngươi nếu có ai say, phụ trách đưa các ngươi trở về, cứ thoải mái mà uống!"
Địch Mẫn vừa ngửa đầu, trong chớp mắt ly bia cạn sạch , Lý Giải cam tâm yếu thế, cũng uống hơi cạn sạch, Địch Mẫn cười cười, tiếp tục rót, liên tục chạm ba ly với , Triệu Hữu Thời rốt cuộc nhịn được : "Lý Giải, mình đổi chỗ cho cậu, cậu và Địch Mẫn cứ uống từ từ."
Đáng tiếc Lý Giải muốn say, hi hi ha ha ngây ngô cười, chỉ biết dùng bữa và chuyện, đây mà là cái tửu lượng lấy bia thay nước à, Địch Mẫn cười, chậm rãi rót cho Triệu Hữu Thời ly bia, : "Em có uống hay !"
ngữ khí tốt, Triệu Hữu Thời lại để ý đến nữa.Mọi người uống khá nhiều, đến chuyện sau khi ra trường lúc khóc lúc lại cười, bọn họ nhóm bạn học có tình cảm thân thiết nhất, họ cùng nhau tham gia thi biện luận, đánh nhau với các nhóm khác khi khắc khẩu đánh, trong nhóm của bọn họ có người gia đình hạnh phúc, có người gia đình vỡ thành những mảnh , có người tiếp tục ở lại thành phố này, cũng có người xa tha hương, những lời sợ kịp với nhau , hôm nay bọn họ cũng hết,nhưng bọn họ chắc chắn tương lai còn có thể có rất nhiều lần tụ hội, tình cảm cũng vẫn như lúc ban đầu, mỗi người đều vẫn chân thành đối đãi với nhau, tình bạn vĩnh cửu.
Bọn họ còn ở cái tuổi đơn thuần nhất ,tốt đẹp nhất, bọn họ còn chưa thể hiểu được câu cảnh còn người mất và vỡ nát là như thế nào.
Triệu Hữu Thời bị khí này lây nhiễm, cũng đứng lên cụng ly với mọi người, hào sảng lại dứt khoát, tụa như bất chấp bất cứ giá nào, Lý Giảng ở bên cạnh tại vụng trộm múc canh cho Triệu Hữu Thời, hai người bọn khá gần nhau, giống như Địch Mẫn và Triệu Hữu Thời luôn có chút cố ý cách xa. Địch Mẫn lười biếng dựa vào ghế, tay phải chậm rãi để lưng ghế dựa của Triệu Hữu Thời, kéo từng chút cái ghế dựa đến bên mình, đến khi ghế dựa rốt cuộc thần biết quỷ hay cách xa Lý Giải, Triệu Hữu Thời cũng rốt cuộc vẫy tay: " thể uống tiếp nữa, các cậu cứ tiếp tục."
xong liền ngồi xuống , "Oành" tiếng, mông chạm đất, đụng ngã cả bộ bát đũa, Triệu Hữu Thời ngửa đầu nhìn mọi người kinh ngạc nhìn mính, động cũng động, căn bản hiểu rốt cục là có chuyện gì sảy ra, thế nhưng mông đau quá, rống giận: "Địch Mẫn —— "
Bữa ăn chấm dứt trong tiếng cười vang, Triệu Hữu Thời biết Địch Mẫn cố ý, thẹn quá hóa giận chạy , càng nghĩ càng cố nén giận, được nửa đường yên lặng gạt lệ, khi tất cả mọi người khóc cười, bây giờ mới cảm thấy xót xa mỏi mệt, váng đầu hoa mắt, mới mấy ly bia mà thôi, cảm thấy ngực như bị thiêu đốt, nhưng có chỗ phát tiết.
Địch Mẫn đến gần : "Phản xạ của em đúng là theo hình cung dài, bây giờ mới khóc?"
Triệu Hữu Thời để ý đến trào phúng của , lại lau nước mắt, tùy tiện ngồi xuống bậc thang nào đó, đối diện là quảng trường Thời Đại, qua quảng trường Thời Đại ít chính là cao ốc Thời Đại , ngơ ngẩn nhìn nó nửa ngày, dùng lực lau khô nước mắt, giọng : " quen biết với giáo sư nhạc ở trường?"
Địch Mẫn lời nào, Triệu Hữu Thời lại : "Cám ơn." nhìn quảng trường Thời Đại, sắp mười giờ rưỡi, nhịp sống về đêm mới vừa bắt đầu, "Hôm nay bọn họ đều vui vẻ đến khai giảng năm học mới, tôi cũng muốn vui vẻ. Từ nơi này đến trường Hoa đại, ngồi xe lửa phải mất năm giờ, nếu như tôi nhớ nhà, phải mất năm giờ về sau mới có thể về đến."
Địch Mẫn ngồi xuống cùng , hỏi: "Lo lắng chị em hả?"
Triệu Hữu Thời cúi đầu: " có nhớ lúc học tiểu học, mùng tháng chín hàng năm, hiệu trưởng cũng ở nhắc tới chị của tôi mỗi lần khai giảng, ngay từ đầu tôi cũng thực kiêu ngạo, nhưng mà từ năm lớp đến năm lớp sáu, từ cấp đến đến cấp hai, học cùng trường với chị , tôi cứ nghe nghe lại người khác chuyện của nhà tôi, ánh mắt những người đó tuy đều có thiện ý, thực thương hại, bọn họ đều là người tốt." Miệng khẽ run, thanh càng lúc càng , "lên Đại học, tôi muốn học cùng trường với chị tôi nữa."
Địch Mẫn có chút kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hữu Thời, quả nhiên, ra là thế, rồi nhận ra những từ này của tràn vào trong đầu , liền biết, vì sao lại biết, mặc cho thuận theo như thế nào, ưu tú ra sao, trung thực như thế nào, luôn biết.
Luôn lấy cực khổ của người khác để giáo dục và cảnh báo, ra lại là chuyện cực kỳ tàn nhẫn , trưởng thành trong cái vòng tuần hoàn lập lặp lại bên trong, giờ sắp thoát ra.
Triệu Hữu Thời ôm lấy đầu gối : "Nhưng giờ tôi hối hận, tôi muốn xa chị của tôi như vậy, chị tôi thể thay bóng đèn, biết sửa vòi nước, lỡ như sẩy chân..." dám tưởng tượng nếu chị rời như thế nào sống tiếp.
Địch Mẫn : "Mặc kệ em có nguyện ý hay , khi có lựa chọn tốt hơn, nhất định chị em để em đến nơi tốt hơn , điều này liên quan đến những suy nghĩ của em, từ đến lớn, có lúc nào em có quyền tự chủ, chuyện nào mà chẳng phải là làm theo cầu của chị em, trước đây em thích nhất là chạy theo sau , sau này chẳng phải là do chị em bắt em về, để em nghịch bùn? Ngay cả trường Hoa đại chẳng phải cũng do chị em định ra mục tiêu cho em sao?"
Địch Mẫn nắm tay Triệu Hữu Thời, ngón tay tinh tế, có chút vết chai, đó là dấu vết nắm bút, mười ngón của và giao vào nhau, dùng lực xiết chặt, chút để ý : "Từ trước đến giờ chuyện liên quan chính mình thèm quản, có thể để ý chăm sóc chị em , nếu em phải là của người khác."
Triệu Hữu Thời quay đầu, thần sắc hoang mang, nước mắt khô, ánh mắt còn có chút đau đớn, Địch Mẫn hôn khóe miệng của , như chuồn chuồn lướt nước rồi chấm dứt, kéo lên, đưa ngồi xe buýt, cả đường đều buông tay, xe cũng chuyện, sau khi xuống xe chậm rãi về hẻm Ngô Đồng, tới cửa ngõ, Triệu Hữu Thời rút tay ra, hai người trước sau, yên lặng về nhà.
Cho đến ngày 3 tháng 9, Triệu Hữu Thời lên đường nhập học, hai người cũng chưa gặp lại nhau, Địch Mẫn gửi tin nhắn cho : đến trường điện thoại cho .
Tim Triệu Hữu Thời đập mạnh, đến khi tàu chạy khi mới trả lời: được.