1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tương tư mùa hạ năm ấy - Vân Ngao (Full - Sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16: là quá khứ

      "A lô."

      "Em xuống dưới ."

      “Bây giờ á?”

      “ừ. ở dưới này.”

      hả?” Nguyễn Vân nhìn đông hồ, là chín giờ tối. Cúp máy, vội vàng xuống sân kí túc.

      Đỗ Phong ngồi chiếc xe đạp nữ, nhàn nhã hút thuốc.

      “Oa! Xc đẹp quá! lấy ở dâu thế?”

      Khung xc màu hồng, giỏ xe màu trắng, nhìn nữ tính.

      “Đừng hỏi nhiều thế. ăn cơm với ! Đói sắp chết rồi."

      mang nó đến thế nào?”

      “Dùng chân chứ còn thế nào nữa? vừa tan làm đến tìm em luôn đấy.”

      “Oa, thế nghĩa là biết xc đạp? siêu!" Nguyễn Vân thích thú.

      “Để tỏ ý cảm ơn, em nên mời ăn cơm phải nhỉ?"

      “Ok!” Nguyễn Vân nhảy lên xe, Đỗ Phong đạp xe tới căng-tin.

      Nguyễn Vân vừa mới đăng kí học thêm tiếng trung tâm gần trường, cần phương tiện lại. Mon quà của Đỗ Phong chẳng khác nào lò sưởi trong ngày tuyết rơi.

      Mấy năm học qua, vì mải củng cố kiến thức cơ sở nên Nguyễn Vân quá tập trung vào tiếng , nhưng việc thi lấy chứng chi cấp bốn là bắt buộc. Vậy nên, đặt mục tiêu ki này phải giải quyết cho xong môn tiếng , tránh vật vã về sau.

      Lớp học tiếng diễn ra vào ngày thứ Bảy hàng tuần, thời gian Nguyễn Vân và Đỗ Phong ở bên nhau vì thế càng ít . Nhưng hễ là chuyện học tập, Đỗ Phong đều hết lòng ủng hộ , luôn nhắc nhở phải kiên trì, tuân theo qui tắc khổ trước sướng sau. Nguyễn Vân đương nhiên đặt trọn niềm tin vào kinh nghiệm và chín chắn của .

      Nơi làm việc của Đỗ Phong cách trường khá xa, ngôi buýt cũng phải mất tiếng đống hồ, gì đến đạp xe. cần hỏi cũng biết dọc đường vất vả thế nào rồi phải qua những con phố chưa bao giờ, phải hỏi thăm đường mà . Nếu phải vì người mình , ai có thể làm được như vậy?

      Cơm nước bồi bổ sức khỏe cho Đỗ Phong xong, Nguyễn Vân vui vẻ đạp xe dạo quanh sân trường hóng gió.

      “Lên xc , em đèo !” Nguyễn Vân vẫy tay với Đỗ Phong.

      “Em lái mấy vòng rồi, chưa chơi đủ hả? Xuống tản bộ !”

      Nguyễn Vân ngoan ngoãn nghe lời, dắt xe sóng vai bên cạnh .

      vẫn chưa với em xe này ở đâu ra?”

      mua lúc lên năm bốn. Tốt nghiệp xong mang đến đơn vị để, lo dùng đến nữa.”

      “Thế à, hổi đó mua làm gì?”

      dạy thêm ở trường dạy nghê.”

      “Oa! còn làm giảng viên nữa hà? đúng là siêu nhân!”

      “Gì mà siêu nhân chứ. dạy mấy môn cơ bản thôi.”

      “Môn gì?”

      “Mỹ thuật và Kiến trúc sơ bộ.”

      "Sao họ biết mà mời?”

      “Giảng viên của giới thiệu, là nhân công giá rẻ mà!”

      “Ha ha, sinh viên của rất sùng bái phải ?”

      “Trời, thời gian đó đúng là quá dằn vặt người!”

      “Có chuyện gì vui kể em nghe với!” Nguyễn Vân tròn mắt tò mò.

      "Cũng chẳng có gì, chỉ dạy kì, kết thúc học kì đó còn được học sinh tặng cho tấm hoành phi.”

      “Thế á? Đâu?”

      “Nặng quá nên mang về, để lại trường đó rồi.” Đỗ Phong ném mẩu thuốc lá vào thùng rác.

      " hút nhiêu thuốc quá đấy, tốt đâu.” Nguyễn Vân trách móc.

      biết, nhưng quen rồi. Thức đêm vẽ tranh cần đến nó.” Đỗ Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Phải dùng đến thuốc lá để tỉnh táo còn gọi gì là đội trời đạp đất chứ!”

      "Sau này hút ít !”

      “Mặc dù hút thuốc nhìn rất đẹp trai nhưng em vẫn muốn bỏ thuốc . chi ảnh hưởng đến mình mà còn cả người xung quanh nữa.” Nguyễn Vằn chân thành .

      “Khó lắm đồ ngốc! phải về rồi, mai còn làm nữa.”

      Nguyễn Vân nhìn bóng lưng gầy gầy của , nhủ thẩm nhất định phải giúp cai thuốc.

      ***

      Lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, Nguyễn Vân vui vẻ vào nhà. Hôm nay vừa tan học tiếng , liền thẳng tới nhà Đỗ Phong. chắc chắn chợ đế chuẩn bị làm cơm ngon cho .

      Nguyễn Vân cắm bó hoa cúc vào bình, sau đó mở máy tính, tranh thủ lúc Đỗ Phong chưa về chơi mấy ván.

      Máy tính khởi động được, biết có phải hỏng rồi . Nguyễn Vân đành chờ Đỗ Phong về. Ngó nghiêng chỗ này chỗ kia, chợt bị thu hút bởi cuốn sổ có bìa khá đẹp. mở ra xem, hóa ra là cuốn sổ lưu bút. Trang đầu tiên tràn ngập chữ kí rồng bay phượng múa, nhìn màu giấy có thể đoán được là từ thời trung học. Nguyễn Vân lật giở từng trang, quả nhiên tất cả đều là lời chúc của bạn học dành cho Đỗ Phong, còn có những bạn nữ bày tỏ ngưỡng mộ đối với .

      Đến trang cuối cùng, Nguyễn Vân thấy mặt giấy dày đặc chữ. Người này với Đỗ Phong chắc chắn có tình cảm sâu đậm, nếu viết lưu bút cho nhiều đến vậy. Người viết kí tên là “Trương Đình”, .

      Từng con chữ đều là hồi ức ngọt ngào giữa hai người họ, khiến Nguyễn Vàn khỏi chạnh lòng và đố kị. Họ từng nắm tay dưới ánh trăng, từng ôm nhau lòi thổ non hẹn biển, từng có những nụ hôn nồng nàn. Phàm là những chuyện mà Nguyễn Vân và Đỗ Phong trải qua, hai người họ đêu trãi qua.

      Nguyễn Vân tức giận ném cuốn sổ xuống đất, muốn xem nữa. lúc sau bình tĩnh trở lại, đột nhiên rất tò mò nguyên nhân chia tay giữa Đỗ Phong và Trương Đình, thế là nhặt cuốn sổ lên, lấy can đảm giở tới mặt cuối cùng.

      Càng đọc, chân tướng càng ràng. Trương Đình là người chịu được nỗi đơn, ta bất mãn vì Đỗ Phong dồn hết tâm tư vào việc học, vậy nên ta vừa lợi dụng Đỗ Phong giúp mình chuyện bài vở, vừa hẹn hò với người con trai khác để thỏa mãn thiếu thốn tình cảm của mình.

      Những câu cuối cùng, ta viết: “ biết ? Con lúc nào cũng sợ đơn. Khi thấy dành nhiều thời gian học hơn thời gian ở bên em, em quyết định chia tay. Những bạn khác đều ngưỡng mộ em vì em có người bạn trai tài mạo song toàn, nhưng họ hề biết thứ em muốn là gì. Để thỏa mãn lòng sĩ diện của mình, em cũng phải trả giá rất nhiêu. Em quyết định thể tiếp tục tảng phí tuổi thanh xuân bên cạnh , em muốn hưởng thụ những tháng ngày vui vẻ. Nhưng vì kết quả học tập của em tốt, cần trợ giúp của nên em thể hoàn toàn chấm dứt với . Những khi đến viện Mỹ thuật học vẽ, em gặp gỡ với người con trai khác, vậy mà hể phát ra. Em biết nên buồn hay nên vui. Người tã vẫn mối tình đầu khó thành, chúng ta cũng ngoại lệ. Mặc dù cuối cùng mỗi người mỗi ngả, nhưng em luôn hi vọng thành công, tương lai tìm được người phù hợp với mình. Cám ơn vì ngay cả khi biết em phản bội, vãn bao dung và ầm thẩm cứu vãn tình cảm của chúng tã. Chi có thể trách chúng ta có duyên mà phận. Quá khứ để nó qua thôi, cuộc tình này để nó thành hồi ức thôi. Chúc hạnh phúc. ”

      Như thế có nghĩa là Trương Đình chủ động chia tay, còn Đỗ Phong, cố gắng níu giữ mà được, vẫn Còn say đắm.

      Nguyễn Vân rầu rĩ đặt cuốn sổ về chồ cũ, chợt phát ra thứ khác - cuốn album ảnh, có lẽ cũng là thời trung học. ngày đó so với bây giờ thay đói nhiều lắm, chỉ non nớt hơn chút, thiếu chín chắn chút. từ trước hay cười, nụ cười còn mang theo chút gì đó ngây ngô, thuần phác và đáng . Là ai cướp nụ cười chân thành ấy của ? Biến trở thành người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, khô khốc?

      Trương Đình ư?

      Lòng ghen tuông của Nguyễn Vân nổi lên.

      Tiếp đó đều là ảnh của bạn học, Nguyễn Vân xem lướt qua. của những bạn nữ đều là ảnh nghệ thuật rất đẹp, rất lung linh, chắc chắn họ phải lựa chọn rất kĩ càng trước khi đem tặng Đỗ Phong. Hóa ra từ khi học trung học, có sức hút lớn đến thế. Em có nên tự hào vì điêu đó ?

      Nguyễn Vân nghịch ngợm làm mặt quỉ.

      Cò tiếp tục xem, những bức ảnh cuối cùng đều là cùng người. Sao người này lại tặng nhiêu ảnh như vậy? Trực giác mách bảo Nguyễn Vân, đó là Trương Đình.

      tùy ý lật mặt sau tấm ảnh lên xem, nét chữ quen thuộc của Đỗ Phong đập vào mắt: Đình, ngày XX tháng XX năm XX, công viên Nhân Dân.

      Tất cả những bức ảnh khác của Trương Đình đêu có ghi thời gian và địa điểm ràng. Đỗ Phong cất giữ ảnh của ta cẩn thận như thế là vì sao? vẫn còn chưa dứt tình xưa ư? Nguyễn Vân thể chấp nhận được trong lòng người của mình còn có bóng hình người con khác.

      Ấn chuông cửa mãi mà thấy có ai trả lời, Đõ Phong đành vừa xách túi đồ ăn, vừa tìm chìa khóa. Hễ Nguyễn Vân ở trong nhà, đêu thích gõ cửa, chờ ra mở. Chẳng hiểu sao rất thích cảm giác ấy.

      “Vân Vân, mau ra xem mua cái gì về này.” Đỗ Phong vừa vào bếp vừa , “Em bảo mấy ngày tới trường tổ chức hội thi thể thao nên quay vé kí túc nữa, mua chỗ này đủ cho chúng ta ăn ba ngày đấy”.

      Im lặng.

      Đỗ Phong lấy làm lạ, vào phòng ngủ, thấy bóng dáng Nguyễn Vân đâu. tới ư? nhìn quanh tìm kiếm, lọ hoa cúc bên cửa sổ cho câu trả lời.

      Đỗ Phong ngồi xe buýt đến trường cũ. Mấy hôm nay Nguyễn Vân luôn tỏ ra hờ hững với , mỗi lần nghe điện thoại thấy giọng lại cúp máy. phải đến gặp để hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gỉ, phải người giận dỗi vô cớ, nhất định có nguyên nhân nào đó.

      tiếng sau, Nguyễn Vân ngoan ngoãn đứng trước mặt Đỗ Phong. Đỗ Phong nếu gặp được , đứng đây về. biết là người làm bằng được, vì thế buộc phải xuống gặp .

      “Em làm sao thế? nghe có chuyện gì xảy ra.”

      “Tâm trạng em tốt, muốn ở mình.”

      “Vì sao tâm trạng tốt?”

      “Em muốn .”

      "Vì hút thuốc phải ? bỏ.”

      “Còn có nguyên nhân khác.”

      rất muốn biết giữa chúng ta xảy ra vấn để gì, em cho biết, được ?” Ánh mắt Đỗ Phong vẻ lo lắng, “Có chuyện gì nên cùng nhau giải quyết, chứ phải giấu trong lòng. Mình thống nhất như thế rồi cơ mà”.

      Vừa nghĩ tới Trương Đình, Nguyễn Vân lại cảm thấy chua xót.

      “Em thổ chấp nhận được trong mắt có bất kì hạt bụi nào.”

      "Nghĩa là sao?”

      “Nếu mối tình đầu của quay về tìm , làm gì?”

      có khả năng đó.”

      “Nếu có?”

      “Đó là chuyện quá khứ rồi, em nhắc lại làm gì?”

      coi đó là chuyện quá khứ sao? Nếu thế vì sao còn giữ ảnh của chị ấy?”

      giữ lại ảnh có nghĩa là còn tình cảm với người ta.”

      “Nhưng ràng chia tay phải là kết quả muốn, phải ?”

      “Lúc đó rất ấu trĩ, luống cuống biết phải làm thế nào. Nhưng giờ trưởng thành hơn rồi, khiến người phải chịu khổ nữa.”

      “Trong lòng chi có mình em, làm được ?

      “Vốn dĩ có người khác.”

      “Thế em vứt ảnh của chị ấy được ?

      " Tùy em."

      cho hút thuốc nữa.

      nhất định bỏ.”

      “Còn nữa...”

      “Nghe em là được."

      “Ha ha..." Nguyễn Vân đắc ý cười, “Em chưa hết".

      Đỗ Phong đột nhiên kéo vào lòng: “Em đúng là biết cách hành hạ người khác. cũng đến bó tay với em".

      Nguyễn Vân cúi đầu làm mặt qui, thẩm nghĩ: “Vể sau còn có chịu đựng được em”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17: Tình nhân kiếp

      Cai thuốc quả thực là chuyện khốn khổ, nhưng nhận lời với Nguyễn Vân nên Đỗ Phong quyết phải làm bằng được. Đây là nguyên tắc trước giờ luôn tuân thủ nghiêm ngặt, vì thế rất ít khi hứa hẹn với người khác điêu gì, riêng đối với Nguyễn Vân, mới có suy nghĩ đáp ứng mọi cầu của . muốn thấy người mình buồn bã, vậy nên dù có khó khăn đến đâu cũng từ chối.

      Nguyễn Vân mua cho Đỗ Phong túi trà xanh, những người cai thuốc đều bắt dẫu bằng thứ này. Nếu có ý chí kiên cường rất khó có thể bỏ được thuốc lá, nhưng Đỗ Phong hoàn toàn làm được. Chi trong vòng tháng lời tạm biệt với thứ bâu hạn bạn mình suốt năm năm.

      “Em biết có gì làm khó được mà!” Nguyễn Vân vui mừng .

      cỏ việc gì khó, chi sợ lòng bền! Hơn nửa, lúc nào cũng có em ở bên cạnh đốc thúc cơ mà!" Đỗ Phong cũng dám tưởng tượng, bản thân trước kia gì có thể khống chế được, vậy mà giờ lại bị nhóc ràng buộc.

      về Lục Hoa, quả nhiên là ác giả ác báo. ta lợi dụng quan hệ mà có được thành tích cao trong học tập, nhưng giấy thể gói được lửa, hành động ghê tởm của cồ ta rốt cuộc cũng bị phát . Mọi người đều dần dần biết được Lục Hoa là kẻ dối trá, ăn ngồi rồi, thích cặp kè với những chàng trai giàu có.

      chỉ bạn học bài xích ta mà những người ngưỡng mộ ta trước kia cũng tránh xa.

      về Lục Hoa lan truyền khắp nơi trong trường. bạn trai từng thuê phòng trọ và cung cấp tiền tiêu vặt cho ta cũng chửi mắng ta trận rồi đuổi ta khỏi nhà trọ. Lục Hoa phải chuyển về kí túc, hàng ngày ngoài lên lớp học ra, ta chẳng dám thò mặt đâu, rất sợ ánh mắt khinh bi và những lời phỉ báng của mọi người dành cho mình.

      Phải ở chung với Lục Hoa, Nguyễn Vân và Trình Ngọc vô cùng khó chịu. Cũng may mà tại Lục Hoa bị bài xích, dám kiêu căng hợm hĩnh như xưa. Nhưng tục ngữ sai, đánh chết cái nết chừa! Mong muốn con sói chi trong mấy ngày có thé biến thành con cừu ngoan ngoãn là điêu tưởng.

      Trình Ngọc và Nguyễn Vân phát gần đây đỗ đạc của mình thinh thoảng lại cánh mà bay. Trong lòng hai người biết thủ phạm là ai nhưng kẻ đó mặt dày chịu nhận. Ngoài việc châm chọc, khích bác Lục Hoa vài câu ra, Trình Ngọc và Nguyễn Vân cũng chẳng thé làm gì khác, chi có thé đề cao cảnh giác, cất đồ cẩn thận, khóa tủ kĩ càng, cài đặt mật khẩu máy vi tính.

      “A lô!” Nguyễn Vân vừa ra khỏi wc, vội vàng nhận điện thoại, nhưng kịp.

      “Chuông reo sao cậu nghe?” Nguyễn Vân tức giận chất vấn Lục Hoa ngồi sửa móng tay.

      “Cậu chuyện với tôi à?” Lục Hoa chẳng buồn nhìn Nguyễn Vân, mãi mới đáp lại câu.

      “Ở đây ngoài cậu ra còn ai nữa? Hay cậu là ma chứ phải người?” Nguyễn Vân thầm đắc ý.

      “Người gọi đâu có tìm tôi.” Lục Hoa vẫn thản nhiên, có vẻ luyện tập đến độ “bách độc bất xâm” rồi.

      "Được. Coi như cậu lợi hại.”

      Nguyễn Vân ngẫm nghĩ lát, đột nhiên nghĩ ra chuyện có khả năng khiêu khích được Lục Hoa. gọi điện cho Đỗ Phong, cố ý những lời ngon ngọt, làm nũng với . Kiểu người sĩ diện như Lục Hoa, sau lần lòng nỗ lực mà lại thất bại đương nhiên ta chịu đựng nổi, liễn hùng hùng hổ hổ bỏ .

      ***

      Chuông điện thoại reo liên hồi.

      “Điên mất, sao chúng nó lắm người gọi thế biết!” Lục Hoa thu dọn hành lí chuẩn bị về nhà. Từ khi bước vào giai đoạn thiết kế máy tính, sinh viên trong vùng đều chuyển về nhà để hưởng đãi ngộ đặc biệt cơm bưng nước rót tận miệng.

      “A lô.” Lục Hoa bực dọc nghe điện thoại.

      “Cho hỏi Nguyễn Vân có ở đấy ?”

      “Đỗ Phong?

      “Đúng là tôi, bạn là ai thế?”

      “Quên em nhanh như thế sao?”

      “Em chuyển điện thoại cho Nguyễn Vân nghe giúp được ?”

      “Nó ở trong phòng.” Lục Hoa hậm hực đáp, giờ này ta cũng chẳng muốn giả vờ ngoan hiền với Đỗ Phong làm gì.

      “Cảm ơn, gọi lại sau.”

      “Nó về nhanh như thế đâu, nó có hẹn với Nhạc Quảng Bác. tin mà xem.”

      “Tút... tút...” Đỗ Phong cúp máy.

      Lục Hoa cảm thấy cực kì hả hê, vừa quay đầu lại, lién trông thấy Nguyễn Vân đứng ngoài cửa. làm bộ như nhìn thấy, xách ba lô ra khỏi phòng.

      “Từ từ , cậu giải thích cho tôi.” Nguyễn Vân ngăn giữa lối .

      “Giải thích cái gì?” Lục Hoa vờ ngây ngô.

      “Vì sao cậu bịa đặt?”

      “Tôi hoàn toàn là . Cho cậu nếm thử chút cảm giác bị vạch trần.”

      “Cậu cho rằng ai cũng xấu xa như cậu chắc?”

      Nguyễn Vân hoàn toàn biết phải làm gì với con người xấu xa này.

      “Nếu muốn người khác biết đừng có làm. ràng cậu với tên Quảng Bác kia đâu cũng dính lấy nhau. ngờ Đỗ Phong thông minh như thế cũng vẫn bị cắm sừng!” Lục Hoa khách khí đẩy Nguyễn Vân ra rồi nghênh ngang mất.

      “Đúng là cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng.” Nguyễn Vân căm phẫn.

      Phong liệu có tin ta ? Nếu đổi lại là mình, nghe được chuyện người hẹn hò với người khác, chắc chắn nghi ngờ lung tung.

      Cả đêm đó, Nguyễn Vân liên tục gọi điện cho Đỗ Phong nhưng luôn nghe được câu “số máy quí khách vừa gọi tạm thời liên lạc được”. lo lắng đến bật khóc, chưa bao giờ sợ mất như lúc này.

      Sáu giờ sáng, điện thoại rốt cuộc được nối thông. Nước mắt trào ra như lũ vỡ đê.

      “Vân Vân, em làm sao thế?”

      “Hu hu... Em tưởng quan tâm tới em nữa.” Nguyễn Vân nức nở.

      xin lỗi. Tối qua tắt máy để sạc pin rồi ngủ quên mất. Em lo lắm phải ? sai rồi, đừng khóc nữa.”

      “Em tưởng nghe Lục Hoa rồi giận em.”

      “Ngốc, tin lời ta làm gì.”

      “Em với Quảng Bác chỉ là bạn bè bình thường thôi. Quen nhau khi học môn tự chọn. Nếu thích, em gặp cậu ấy nữa.”

      “Em chơi với ai là quyền của em, can thiệp. Đừng nghĩ nhiêu. luôn tin em, hơn nữa cũng rất có lòng tin vào bản thân.”

      là tốt. Em phải cảm ơn thế nào đây?”

      “Chi cần em lúc nào cũng vui vẻ là được. Hơn nữa, em nhất định phải tin tưởng , có tin tưởng mới vượt qua được mọi khó khăn.”

      “Em biết rổi. Em nghe lời .”

      Đỗ Phong, biết ? Trong lòng em quyết định, dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn khổ cực, em cũng

      chùn bước.

      Lại năm học nữa sắp qua .

      Đỗ Phong và Nguyễn Vân ngồi trong vườn cây, vui vẻ cười đùa. Nguyễn Vân gối đầu lên chân Đỗ Phong, nằm dài ghế đá.

      “Em sắp thi rồi, muốn tới quấy rầy em ôn thi, nhưng có việc này quan trọng muốn bàn với em.”

      “Chuyện gì thế?” Nguyễn Vân thấp thỏm ngồi dậy, “Chỉ cần phải chia tay là được.”

      “Bảo em bao lần rồi, được nhắc đến hai chữ đó cơ mà! nghe lời gì cả.” Đỗ Phong nhéo mũi .

      Nguyễn Vân lè lưỡi nhận sai,

      thấy ở đây ngành kiến trúc phát triển lắm, có nhiều thứ để học hỏi. muốn chuyển tới thành phố khác.” Đỗ Phong nhìn Nguyễn Vân, thấy có ý kiến gì, tiếp tục, “ nghĩ rồi, kì sau em được thực tập, cần ở lại trong trường. có thể tìm được việc rồi, em tới chỗ thực tập, như thế chúng ta phải cách xa nhau nữa.”

      “Nhưng bố liên hệ nơi thực tập cho em rồi. Bố bảo em về quê thực tập.”

      Đỗ Phong kinh ngạc, nỗi lo lắng lên trong đáy mắt.

      chỉ thực tập, còn cả việc làm nữa Bố muốn em làm xa nhà.”

      Hàng lông mày của Đỗ Phong nhíu lại. trầm tư.

      Quê Nguyễn Vân tuy là nằm ở vùng duyên hải miền nam nhưng phải là thành phố có kiến trúc phát triển, ở đó chỉ có thể sống cuộc sống bình dị, thể phát huy được hết tài hoa của Đỗ Phong.

      “Chúng mình phải xa nhau ư?” Nguyễn Vân nhìn ra vẻ buồn bã của người .

      xa em.” Đáy lòng Đỗ Phong chợt đau nhói.

      Tình nghiệp thể cùng vẹn toàn, tạo há biết trêu ngươi. Ngay cả Đỗ Phong từng tràn đầy hoài bão mà cũng phải cảm thấy nản lòng.

      “Yên tâm, vì em mà hi sinh lần rồi. Bây giờ đến lượt em!” Nguyễn Vân vỗ về gương mặt , “Vừa nãy em đùa đấy . Em biết thừa lỡ rời xa em mà, em cũng muốn đâu. Em với bố mẹ. Nhất định em ở bên .”

      Đỗ Phong ôm vào lòng, vùi mặt vào mái tóc thơm mát của :”Cảm ơn em! Ngốc!”

      chuyện qua điện thoại, Nguyễn Vân ngầm thăm dò ý bố nhưng bị ông từ chối thẳng thừng. Từ được nuông chiều như viên ngọc, lớn lên mới biết được chiều như thế chẳng sung sướng gì. Nguyễn Vân đành về nhà để làm công tác tư tưởng với bố mẹ.

      Lại thêm lần chia tay ở sân ga, Đỗ Phong lưu luyến nỡ để , rồi lại tràn ngập chờ mong lần trùng phùng sắp tới.

      Đỗ Phong nắm chặt tay Nguyễn Vân, chịu buông.

      “Tin em, em nhất định tìm được . dừng ở đâu nhớ cho em số điện thoại.” Nguyễn Vân trong làn nước mắt ngân ngấn.

      được nuốt lời đâu nhé!” Đỗ Phong lạc cả tiếng.

      Táu sắp khởi hành, Nguyễn Vân lau nước mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhìn thấy giọt nước mắt lăn gò má .

      sắp đến thời gian thực tập, Nguyễn Vân thế nào, bố mẹ cũng chịu cho nơi khác.

      Đỗ Phong ở thành phố phía nam cũng ổn định công việc, kí hợp đồng với mức lương khá cao.

      Nguyễn Vân thấy thể thuyết phục được bố mẹ, đành ngả bài.

      “Con qua bên kia thực tập khổ đâu, ban trai con làm việc ở đó. ấy rất giỏi.”

      “Bạn trai?” Mẹ tròn mắt nhìn , “ bảo con đươc đương gì khi chưa học xong cơ mà! Con cứ ra trường rồi về đây bố mẹ tìm đối tượng tốt cho con được sao?”

      “Duyên tới con ngăn cũng được.”

      “Nó ở đâu?”

      Dưới hỏi cung của bố mẹ, Nguyễn Vân thành khai báo mọi thứ về Đỗ Phong.

      “Con điên rồi! có phải bị vẻ ngoài của nó mê hoặc rồi ? Chưa đến việc nó có thể làm chỗ dựa được hay , nhìn vào gia cảnh nhà nó, sau này con kiểu gì cũng chịu khổ.”

      “Trời ơi, mẹ! ấy rất tài giỏi, tương lai nhất định khiến chúng con sống hạnh phúc.”

      “Bảo con bao nhiêu lần rồi, đừng giao du với những người ở nông thôn. Nhiều người dân trí thấp hơi tí là động tay động chân đánh người. Bây giờ nó chiều chuộng con nhưng sau này chán, chẳng biết nó làm ra những chuyện gì?”

      “Bọn con ở bên nhau cũng phải ngày ngày hai, nếu như ấy tục tằn như thế lộ ra lâu rồi. Nông dân sao chứ, người ta thà chất phác lại chăm chỉ, còn hơn những kẻ ở thành phố chỉ biết ăn chơi trác táng.”

      “Con chưa va chạm nhiều, biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác. nghe lời bố mẹ sau này nhất định hối hận. đương sớm như thế cũng với bố mẹ tiếng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện sao hả?”

      “Thôi, khỏi cần dài dòng nữa. Tóm lại là được nơi khác thực tập, lập tức chia tay với nó.” Ngay cả bố luôn hiền từ hôm nay cũng nổi giận.

      Làm thế nào mới được đây? Nguyễn Vân buồn bã.

      Chẳng lẽ trốn nhà như trong phim? có cái gan ấy. Từ bỏ Đỗ Phong? Thà chết còn hơn.

      Chẳng lẽ mối tình đầy chỉ có thể là kiện quan trọng trong đời, thể trở thành mãi mãi được ư?

      Ai có thể cho câu trả lời?
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18: Nước mắt tương tư

      Thu nhập của Đỗ Phong cao gấp mười lần so với trước đây. Từ trước tới giờ, chưa từng nghĩ rằng ngày nào đó mình lại nhận được đãi ngộ hậu hĩnh đến như vậy. Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó, cường độ lao động của cũng phải tăng lên tương xứng.

      Các công trình nối tiếp nhau, hết cái này đến cái khác. Từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày Đỗ Phong phải làm ít nhất mười bốn tiếng, thứ Bảy cũng được nghỉ. phải bàn bạc công việc với các bên đối tác, thảo luận dự án với giám đốc, vẽ bàn thiết kế sơ bộ, hoàn thành máy tính. Được giám đốc tin tưởng và coi trọng nên mọi việc lớn Đỗ Phong đều phải đích thân làm. vốn gầy nay lại càng gầy hơn. Thế nhưng, giống như hùng gặp được thời vận, có thé phát huy được hết tài năng của mình dù bận hơn nữa Đỗ Phong cũng thấy xứng đáng.

      Hôm nay họp xong, giám đốc mời cùng ăn tối ở khách sạn năm sao. Bên trong trang hoàng lộng lẫy sa hoa, tiện nghi đầy đủ, đại và đều là hàng cao cấp, chất lượng phục vụ tốt hàng đầu, Đỗ Phong lần đâu được mở rộng tầm mắt.

      “Tiểu Đỗ, nào, cạn ly! Chúc cậu tiền đề xán lạn.”

      “Cám ơn giám đốc Bành, xin chúc làm ăn càng ngày càng phát đạt.” Đỗ Phong nâng ly và uống cạn hơi.

      “Trước giờ tôi chưa từng gặp ai có tốc độ vẽ nhanh như cậu, hiệu suất làm việc rất cao. Quả nhiên là thiên hạ nhân tài thời nào cũng có. Tầy bói năm nay tôi ra ngoài có quí nhân phù trợ, hóa ra là cậu. Cậu giúp công ty đạt được thành quả lớn trước giờ chưa từng có.”

      “Cám ơn cất nhắc của giám đốc, em nào làm được gì nhiều.” Đỗ Phong được khen ngợi, nhiệt huyết lại sục sôi trong lồng ngực.

      cần khiêm tốn, các bên đối tác của công ty đều khen ngợi cậu, hứa hẹn sau này vẫn muốn được tiếp tục hợp tác với chúng ta. Họ còn giới thiệu rất nhiều người trong ngành cho chúng ta làm quen. Từ nay về sau, công ty ta chỉ xếp vị trí dẫn đầu trong thành phố, mà còn đứng trong top đầu cả nước nữa.”

      Thấy giám đốc tự tin như vậy, Đỗ Phong cũng cảm thấy tràn đầy hi vọng vào tương lai.

      “Cậu phải tranh thủ lúc còn trẻ để làm lên nhiều thành công hơn nữa, sau này mới sung sướng. Tiết kiệm cũng tốt, nhưng sức khỏe mới là quí nhất, nên chú ý việc ăn uống. Thu nhập của cậu hơn mười nghìn tệ rồi, đừng có ăn cơm hộp bên đường nữa. Cậu cũng phải sắm thêm vài bộ đô hàng hiệu, gặp đối tác mới tạo được ấn tượng tốt. Tôi trọng dụng cậu như vậy, đừng làm tôi thít vọng nhé.”

      Đỗ Phong gật đầu lia lịa, tiếp thu ý kiến của giám đốc.

      “Ăn nhiều vào, nhìn cậu gầy đến thê thảm. Tôi có thằng con chạc tuổi cậu, giờ nó bên Mỹ. hiểu sao mỗi lấn thấy cậu là tôi lại nhớ đến nó.”

      Tình cảm của giám đốc Bành khiến cho Đỗ Phong khỏi xúc động.

      Nguyễn Vân, chắc giờ này em thực tập ở quê. Em có nhớ như nhớ em ? Mấy tháng nay chỉ có vài ba cuộc điện thoại ngắn ngủi khiến bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai chúng ta. Điều mà có thé làm cho em chi là cố gắng làm việc để sớm có thành quả, để bố mẹ em thay đổi cách nhìn về , chấp nhận việc chúng ta nhau và chúc phúc cho chúng ta. Chỉ xin em đừng bao giờ từ bỏ. Ngoài em ra, muốn ai khác.

      “A lô?”

      “Cháu chào ! ơi, Nguyễn Vân có nhà ạ?”

      “Có. Cháu chờ chút.” Hàng ngày, mẹ Nguyễn Vân đểu giám sát điện thoại như vậy.

      “Nguyễn Vân à, tớ Trình Ngọc đây. Báo cho cậu tin tốt lành, cậu qua cấp bốn rồi. Học kì sau cẩn phải lo nữa nhé.”

      Trình Ngọc thực tập ở đơn vị công tác của Nguyễn Quân, khá gần trường nên vừa có kết quả thi biết đầu tiên.

      “Thế à, cám ơn cậu.”

      “Nghe giọng cậu có vẻ vui.”

      có gì.”

      gặp được Đỗ Phong làm sao có thể vui được.

      “Mình trượt mất rồi, lại phải thi lại. Đành thực tập hai tháng xong quay về trường ôn tiếng vậy.”

      Nguyễn Vân chợt nảy ra ý định. “Trình Ngọc, mình về trường cùng cậu”.

      Bố mẹ tiễn ra ga tàu, Nguyễn Vân vội vàng nhảy xuống tàu, ba chân bốn cẳng chạy đến phòng chờ, đợi chuyến tàu đến thành phố khác. Lí do rất đơn giản, với bố mẹ là vẫn chưa qua cấp bốn tiếng , phải quay vê trường để ôn tập, chuẩn bị thi lại. Thế là mua hai chiếc vé tàu hai nơi khác nhau, thực kế hoạch điệu hổ ly sơn.

      Bố mẹ vốn dĩ muốn Nguyễn Vân ôn tập ở nhà, trước hôm thi mới quay lại trường. Thế nhưng ở nhà thể tập trung ôn bài được. còn cách nào khác, bố mẹ đành phải chiêu theo ý . Đến trường lại phải nhờ bác hai quản lí .

      Chen chúc trong phòng chờ đông đúc ồn ào, tâm trạng Nguyễn Vân rối bời đến khó tả. Vừa mới xa bố mẹ chưa đẩy giờ, bắt đầu thấy nhớ ngôi nhà ấm áp, thoải mái của mình rồi. Thế nhưng, mỗi ngày đều bị nỗi nhớ bủa vây, gần như cũng nghẹt thở mà chết.

      Nguyễn Vân luôn hi vọng ngày nào đó được cùng với bố mẹ và Đỗ Phong sống hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng ngọn núi băng khổng lồ này rất khó để làm tan.

      Điều mà Nguyễn Vân sợ nhất đó là ngày cồ phải đối mặt với lựa chọn. Bố mẹ và Đỗ Phong đều là những người thân nhất của , cả hai bên đều thể từ bỏ. Lúc này tạm thời tự lừa dối mình, nghĩ đến. Có thể như lời Đỗ Phong hay , thuyền đến đầu cầu ắt thẳng?

      Đỗ Phong, em giữ lời hứa, em đến tìm đây.

      Lần này gặp lại, dường như xa nhau cả đời.

      Nguyễn Vân và Đỗ Phong có duyên với ga tàu. Hơn năm nhau, biết bao lần họ gặp nhau ở ga tàu, buôn vui có cả. Có lần, Đỗ Phong hỏi cỏ, địa điểm hẹn hò nào mà cò khó quên nhất. Nguyễn Vân tinh nghịch đáp: “Ga tàu”.


      Đỗ Phong quả nhiên chọn nhầm nơi. Nguyễn Vân cũng thấy ngành Kiến trúc ở thành phố này phát triển hơn ở què. Nhờ chiếu cố của cấp , Nguyễn Vân được Đỗ Phong trực tiếp đưa thực tế.

      “Đúng là cùng học được nhiêu điều hơn. Lúc em ớ nhà thực tập, cả ngày chi có chơi game, đến nỗi em cứ ngỡ mình là kĩ sư chuyên vê phần mềm trò chơi điện tử chứ phải là kiến trúc sư.”

      “Haha... Tiểu Đỗ, bạn cậu đúng là “hạt nhân hài hước” của phòng mình, chẳng lúc nào hết chuyện cười. Cậu là có phúc.” Đông nghiệp đều bị chọc cười hết thảy.

      ấy hiểu chuyện nên bừa, làm trò cười cho mọi người.” Đỗ Phong ngoài miệng trách nhưng trong lòng thực ra rất thỏa mãn.

      Đỗ Phong và Nguyễn Vân được mọi người ở công ty đặt cho biệt danh “thần điêu hiệp lữ”, bởi vì hai người họ làm việc rất ăn ý. Tục ngữ có câu: “Làm việc có nam có nữ, hiệu quả gấp bội”, huống hồ họ lại là đòi tình nhân tâm đẩu ý hợp.

      Có lúc hai người họ có thể vì chi tiết trong bản thiết kế mà tranh cãi kịch liệt. Thế nhưng, thể phủ nhận rằng nhờ có trợ giúp của Nguyễn Vân, Đỗ Phong làm việc gì cũng suôn sẻ, làm ít mà hiệu quả cao.

      “Hôm nay lại phải thức cả đêm rồi. Công việc làm mãi hết.” Nguyễn Vân than vãn.

      làm việc sao có thé học hỏi được. Em tưởng kiếm tiền dễ vậy à.” Đỗ Phong chăm chú vẽ bản thảo.

      “Em phát ra rằng cứ khi thiết kế là biết mệt. Công việc dù có thích đến mấy nhưng làm nhiêu rồi cũng thấy chán, trước sau như .”

      “Hì... Chứng tỏ là người lòng dạ.” Đỗ Phong nháy mắt cái.

      Nguyễn Vân đứng hình vì cái nháy mắt ấy, ôm lấy cố , nhàng đặt nụ hôn len mỏi .

      "Đồ ngốc này, đây là phòng làm việc."

      Nguyễn Van mím môi quay : “Giả bộ chính trực. có ai, sợ gì chứ”.

      “Là em có ai đấy nhé, sợ làm chuyện xấu à?” Đỗ Phong đột nhiên kéo Nguyễn Vân lại, bế lên và về phía phòng họp tối om.

      muốn làm gì?” Nguyễn Vân bị đặt ngôi lên bàn.

      Đỏ Phong đứng đối diện , hai tay nâng khuôn mặt .

      Nguyễn Vân cũng chạm vào mặt : “Hôm nay cạo râu à?"

      Đỗ Phong cố ý cúi thấp xuống, cọ cằm vào mặt .

      Đòi mỏi bị khóa, tiếng cười cũng tắt.

      Trong ánh sáng mờ ảo, nhàng hôn .

      Nguyễn Vân ôm Đỗ Phong chặt. cảm nhận được thương ấy, cũng bắt đầu đáp trả nồng nàn, hôn say đấm, lưỡi thăm dò khoang miệng ...

      Sau hổi triền miên, Đỗ Phong ôm Nguyễn Vần vào lòng, thám: “Em tốt nghiệp xong mình kết hôn luôn nhé?”.

      Nguyễn Vân ngẩng đầu nhìn cách ngạc nhiên, nhịp thở hổn hển, chưa bình ổn lại.

      muốn được bên em mãi mãi. Em sao?” Đỗ Phong nhìn với vẻ mặt trìu mến.

      Nguyễn Vân hơi mất bình tĩnh, nhất thời biết trả lời thế nào.

      Đỗ Phong dùng chiếc điêu khiển từ xa bật đèn lên, sau đó nhìn chằm chằm vào : “ biết em lo chuyện bố mẹ, cũng muốn làm em khó xử. Em cũng biết phải là người lỗ mãng. lấy chân thành để cảm hóa bố mẹ em, để bố mẹ yên tâm gả em cho ”.

      Nguyễn Vân lại ngả đầu vào lòng : “ biết em luôn tin mà”.

      “Vậy tốt rồi, nhất định làm em thất vọng.” Đỗ Phong âu yếm vuốt tóc , “Nếu cứ cái đà này, có thể sang năm, khi em tốt nghiệp, mua được căn hộ khoáng trăm mét vuông. Nếu bố mẹ em muốn có thé chuyển đến sống cùng với chúng ta”.

      tốt.” Nguyễn Vân cảm động, nước mắt ứa ra.

      Sau khi gặp được Đỗ Phong, Nguyễn Vân gọi điện về nhà báo bình an nhưng bố mẹ vẫn rất lo lắng, đứng ngồi yên.

      Nhớ ra Đỗ Phong là bạn học của Nguyễn Quân, bố mẹ gọi điện cho nhà bác hai để hỏi thăm tình hình.

      “A Quân, nhanh lên, chú ba muốn chuyện với con.”

      “Chú ba ạ!”

      “Tiểu Quân, chú hỏi cháu việc này, cháu phải trả lời cho chú biết.”

      “Chú cứ hỏi ạ!”

      "Đỗ Phong là người như thế nào?"

      "Cháu cũng biết nhiều về nó."

      "Cháu thấy Nguyễn Vân kết bạn với người mà cháu ràng, sao cháu khuyên bảo em nó?"

      "Chú ba, chú đừng tức giận. Thực ra cháu thấy Đỗ Phong là người đáng tin. Tuy trước đây cháu cũng từng hiểu lầm về nó, cháu thấy nó cũng đến nỗi."

      "Ý cháu là sao? Thế tính cách nó thế nào?"

      "Có thế người chín chắn, chững chạc, chịu đựng được khó khăn gian khổ. Dựa vào năng lực của nó, tương lai mang lại cuộc sống tốt đẹp cho Nguyễn Vân."

      "Kiểu người như vậy thường hay suy tính. Biết đâu đến khi nó kiếm được nhiều tiền ròi, nó bỏ mặt Vân Vân nhà chúng ta. cho chú chuyện với bô cháu."

      Bố của Nguyễn Vân kể lại nỗi lo âu của mình với ác hai, nhờ bác nhất định phải khuyên giải và thuyết phục con mình cắt đứt quan hộ với Đỗ Phong.

      “Nhanh quá! Ngày mai em phải về nhà đón Tết rồi.” Nguyễn Vân bắt đầu thu xếp hành lí.

      " xin lỗi, mấy tháng nay đưa em chơi nhiều được.” Đỗ Phong thấy áy náy .

      sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Nguyễn Vân nhìn ngắm căn phòng với vẻ lưu luyến muốn rời xa, “Căn hộ này có hai phòng ngủ, tìm người thuê cùng , như vậy tiết kiệm hơn”.

      quen sống mình rồi. Tiền thuê nhà vẫn lo được. Đợi em đến, chúng ta mua nhà rôi kết hôn. sắp đợi nổi nữa rỗi.”

      Nguyễn Vân đỏ bừng mặt: “Đợi nổi làm chuyện xấu chứ gì?”.

      “Đầu óc em là đen tối.” Đỗ Phong ngượng ngùng đáp.

      “Tại sao ngày tháng chúng ta bên nhau lại ngắn ngủi thế!” Nguyễn Vân buôn bã , “Lẫn này xa nhau phải nửa năm nữa mới gặp lại”.

      dành thời gian về trường thăm em. cũng chịu nổi những tháng ngày có em bên cạnh.” Đỗ Phong vỗ về .

      được lừa em đâu đấy!” Nguyễn Vân đỏ hoe mắt.

      bao giờ lừa em đâu.” ôm vào lòng.

      Rốt cuộc điều gì khiến luôn tươi cười như Nguyễn Vần trở thành người mau nước mắt đến vậy.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19: Chuyện lớn

      Học kỳ cuối cùng ở trường hề thoải mái. Đề cương và luận văn tốt nghiệp phải là nhiệm vụ quá nặng nề. Thời gian này, bạn bè đều tỏ ra quí trọng những phút giây bên nhau, thường xuyên tổ chức liên hoan hoặc dã ngoại.

      Được bố mẹ Nguyễn Vân ủy thác, bác hai vài lần tim cò chuyện, khuyên đừng qua lại với Đỗ Phong. Bác hai là người hiểu lí lẽ, chắc chắn áp đặt chuyện giao lưu kết bạn. Chẳng qua trước đây nghe tin đồn Đỗ Phong được “bao nuôi” nên bác có ấn tượng tốt về . Nguyễn Vân trước giờ luôn kính trọng bác, nên ngoài vâng vâng dạ dạ, cũng lên tiếng phản đối. Bác hai tưởng nghĩ thông nên quản nữa.

      Nguyễn Vân đón ngày Quốc tế lao động với tâm trạng chán ngán. Lẽ ra cả lớp chơi ở vùng ngoại ô, nhưng về sau năm người mười ý, thống nhất được ý kiến nên kế hoạch bị hủy bỏ.

      Đỗ Phong là đồ dối! Còn đến thăm mình. Được nghỉ dài ngày mà vẫn thấy tăm hơi đâu, gì đến ngày bình thường. đến thôi, lại còn cho người ta đến thăm, bận gì mà đến nỗi dứt ra được lấy ngày như thế? Tìm được việc xong rồi lao đầu vào làm, cuộc sống sau này chắc chắn rất nhàm chán.

      Tuy oán trách Đỗ Phong như vậy, nhưng nghĩ đến những điếm tốt của , lại thấy trái tim đập loạn nhịp.

      Nhưng mà có gì đó lạ lắm. Mấy lần gọi điện thoại, giọng có vẻ hơi khó chịu, chẳng lẽ ấy có người khác rồi?

      Nguyễn Văn nghĩ ngợi lung tung chuông điện vang lên, uể oải nghe máy.

      “Sao mãi em mới nhận máy thế?”

      Là Đỗ Phong?

      “Em mới ngủ dậy.”

      “Cái gì? Đến giờ ăn trưa rồi đấy!”

      sao chứ? Ngoài ngủ ra, em còn có việc gì làm nữa đâu?”

      “Mau đánh răng ! Giờ em có nhiệm vụ quan trọng.”

      “Cái gì thế?"

      ăn trưa với .”

      Nguyễn Vân có vẻ tin: “Thôi , đừng đùa nữa".

      “Đây phải chuyện đùa, mà là bất ngờ! vừa xuống tàu, giờ taxi, khoảng mười phút nữa đến trường.”

      Nguyễn Vân ngây người ra, hồi lâu cũng có phản ứng gì. Đợi đến lúc trở về trạng thái bình thường qua năm phút. vội vàng đánh răng rửa mặt, rồi mở tủ chọn quân áo. Hay là mặc váy , ấy thích mình mặc váy mà!

      May mà kịp giờ. Nguyễn Vân vừa bước ra khỏi kí túc trông thấy Đỗ Phong tay xách hành lí, tay vẫy .

      Sau khi đến nhà khách của trường đăng kí phòng nghỉ và ăn trưa, hai người cùng nhau dạo phố. qua công ty du lịch, Đỗ Phong chợt dừng chân.

      “Sao thế?” Nguyễn Vân ngạc nhiên hỏi.

      “Mình du lịch . muốn cùng em!”

      “Được đấy.” Nhắc tới chơi là Nguyễn Vân từ chối.

      Sau đó, hai người đăng kí tour du lịch đến rừng nguyên sinh.

      Xe chạy tới lưng chừng núi dừng lại, hướng dẫn viên cầm micro : “Mong quí vị thông cảm, vì tuyết rơi quá nhiều, xe thể lên tới đỉnh núi, cuộc hành trình của chúng ta có lẽ phải đói sang đường bộ”.

      được, tuyết tháng năm hiếm có như thế, nhất định phải ngắm.” Khách du lịch bất bình lên tiếng.

      “Mọi người hãy nghe tôi , lên núi bây giờ rít nguy hiểm, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho du khách. Đối với việc hủy lịch trình, chúng tôi xin chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại.”

      “Chúng tôi cần bổi thường, chúng tôi muốn lên núi.”

      Nguyễn Vân và Đỗ Phong cũng lên tiếng kháng nghị.

      “Vậy thế này, trước tiên chúng ta tới các điểm ngắm cảnh gắn đây, chờ tuyết ngừng rơi tiếp tục lên núi.” Hướng dẫn viên buộc lòng phải thỏa hiệp.

      Đến trưa, tuyết quả nhiên ngừng rơi, du khách nhốn nháo đòi len núi. Hướng dẫn viên gọi điện về công ty xin chi thị, sau đó dưới áp lực của khách hàng, xe của đoàn vẫn phải tiếp tục hành trình.

      “Thưa quí vị, tại chúng ta ở đinh núi. Đường di rất trơn nên mong quí vị chú ý, đến gần vách núi đổ tránh xảy ra tai nạn. Trong rừng có khả năng xuất thú dữ, mọi người nên quá sâu, tới những nơi hèo lánh. Hai tiếng sau, xe khởi hành tới địa điểm khác, xin quí khách vê nơi tập trung đúng giờ. Điều cuối cùng, nếu có bất cứ cố hoặc cần giúp đỡ gì, quí khách hãy gọi điện cho tôi. Còn bây giờ xin mời mọi người thăm quan.”

      Đoàn du khách hăng hái cầm máy ảnh chụp lại cảnh đẹp của núi rừng.

      “Em muốn chụp ở đây kiểu.” Nguyễn Vân phấn khích reo lên.

      Chẳng hai người tách khỏi đoàn từ khi nào.

      ", bên kia có nước, mình qua đó .”

      “Ừ.” Đỗ Phong nắm tay con đường gồ ghẻ.

      Vùng vẫy thỏa thích ở vũng nước xong, Nguyễn Vân lại phát ra “tân đại lục”.

      “Lạnh quá, nhưng mà rất thích!” Nguyễn Vân co áo khoác mỏng manh lại.

      Trong thành phố những ba mươi độ nên mọi người đều chuẩn bị kĩ trước khi đến đây.

      “Nhìn kìa, bên kia cây toàn là màu đỏ, đẹp quá!” Lòng hiếu ki khiến Nguyễn Vân bị kích thích trước những điểu mới lạ.

      “Rắc...” Sau những thanh lạ, tảng băng dưới chân Nguyễn Vân nứt ra. Trong lúc hoảng loạn, tóm được cành cây. Cơn choáng váng qua , Đỗ Phong vội vàng chạy lại cầm lấy tay , nhưng thé kéo lên được.

      “Vân Vân, cố lên, bám chắc vào , đừng buông lỏng.”

      Hai người cứ như vậy giằng co. Đỗ Phong loay hoay mãi có cách nào kéo Nguyễn Vân lên, lát sau nghe thấy tiếng người truyền đến, vội lấy lại tình thần.
      “Vân Vân, cố gắng thêm chút nữa, có người tới giúp chúng ta rồi.”

      “Nhanh lên, ở đây có người rơi xuống hố băng.” Những du khách khác phát Đỗ Phong và Nguyễn Vân gặp nguy hiểm, liên hô hào mọi người tới giúp. Đông người hợp sức lại, Nguyễn Vân nhanh chóng được cứu lên.

      Sau khi xảy ra chuyện này, mọi người đều có tâm trí đâu mà du ngoại tiếp nữa. Đỗ Phong dìu Nguyễn Vân trở vê địa điểm tập trung. Vì quá hoảng sợ mà Nguyễn Vân ngây ra như người mất hổn, cơ thể vẫn còn run rẩy. Đỗ Phong cởi áo khoác lên người , ôm sát vào mình.

      Chợt có con thỏ ở đâu chạy ra, cọ mõm vào chân Nguyễn Vân. Bấy giờ Nguyễn Vân mới lấy lại tinh thần, ngôi xổm xuống, vuốt ve con thỏ đáng . Đỗ Phong thấy vậy, vội câm máy ảnh lên chụp hai kiểu, cảm thấy vô cùng hài lòng. Thời gian vẫn còn sớm, để Nguyễn Vân ngồi nghỉ, còn mình loanh quanh lát chụp thêm vài kiểu ảnh phong cảnh.

      Đỗ Phong rất có hứng thú với việc chụp ảnh, trước kia ở trường từng giành được giải thưởng trong cuộc thi nhiếp ảnh nghiệp dư.

      Trong ống kính chợt xuất thứ gì đó màu đen, Đỗ Phong bỏ máy ảnh xuống, chăm chú nhìn thẳng mục tiêu. thợ săn chĩa súng vê phía con thỏ.

      “Nguy hiểm!”

      Trong đầu Đỗ Phong lúc ấy chi có duy nhất ý nghĩ: bảo vệ Nguyễn Vân. Nhanh như chớp, lao tới nằm úp sấp người .

      “Đoàng!” Tiếng súng vang lên.

      Cảm nhận được cơ thé đè lên người mình rung mạnh, Nguyễn Vân hoảng hốt quay đầu lại nhìn Đỗ Phong.

      Sắc mặt tái nhợt, giọng yếu ớt: “Em có sao ?”.

      Nguyễn Vân lắc đầu, chật vật đứng dậy. Đỗ Phong lại thể

      Gượng dậy, nghiêng người sang bên.

      Nguyễn Vân vội vàng đỡ :” sao thế?”

      Cảm nhận được dòng chất lỏng ấm trong lòng bàn tay, Nguyễn Vân giật mình. Máu? Rất nhiều máu!

      “Đỗ Phong!” Tiếng thét của Nguyễn Vân vang vọng khắp vách núi.

      Đỗ Phong tỉnh lại là chiều tối ngày thứ hai sau phẫu thuật. Vì được tiêm thuốc mê nên thời gian ngủ khá dài. Mở mắt, Đỗ Phong lờ mờ nhìn thấy Nguyễn Vân ngồi cạnh giường, cố gắng mở to mắt hơn chút nữa, nhìn quầng thâm và những tia máu dày đặc trong mắt .

      Đỗ Phong nhớ lại lúc ấy, Nguyễn Vân luống cuống chân tay, chỉ biết khóc lóc sợ hãi, phải nhắc gọi điện thoại cho hướng dẫn viên. sợ lo lắng nên vừa gắng chịu đau đớn vừa ngừng an ủi . Mãi đến khi nhìn thấy người cứu viện tới, mới nặng nề chìm vào cơn mê. Cũng may khẩu súng kia chỉ là súng săn nên lực sát thương quá lớn, đạn trúng vào sau vai trái. Thế nhưng mấy ngày qua với Nguyễn Vân là quãng thời gian đáng sợ, cả đời này thể nào quên.

      “Sao lại xông ra như thế? muốn sống nữa sao? làm em sợ muốn chết!” Nguyễn Vân hễ nhớ lại cảnh tượng hãi hùng ấy là lại kích động.

      sao rồi mà. khỏe lắm, viên đạn có là gì chứ, chết được đâu, Nếu đổi lại là em, yếu ớt như em ấy à, có mà nhà ma lâu rồi. Ha ha…” Đỗ Phong giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho , nhưng cơn đau nhức từ sau lưng truyền đến khiến khẽ rên rỉ.

      “Đừng cử động! Miệng vết thương của vẫn chưa khép lại. Lúc nào rồi mà còn có tâm trạng mà đùa thế hả?” Nguyễn Vân khẽ đặt tay về chỗ cũ:”Sau này nhất định được hành động ngốc nghếch như thế nữa! Em thà chết còn hơn để hi sinh thay em.”

      “Đàn ông bảo vệ người con mình là lẽ bình thường. Trừ khi chết chứ nhất định để em chịu bất cứ tổn thương nào.”

      Nhận ra giọng của Đỗ Phong dần trở lại bình thường. Nguyễn Vân đoán chừng vết thương của còn đáng ngại, nín khóc, mỉm cười :”Phủi phui cái mồm ! Đừng có nhắc tới từ chết nữa. Ông trời phù hộ chúng ra. Mọi người đều “đại nạn chết ắt có phúc”, biết cái phúc đó của chúng mình là gì nhỉ?”

      Vài ngày sau, vết thương của Đỗ Phong khá hơn nhiều, bèn chuyển tới viện gần trường đại học để tiện Nguyễn Vân qua lại thăm non.
      Nguyễn Quân và Trình Ngọc nhận được tin cũng vội vàng đến.

      Phong khỏe hơn rồi phải ?” Trình Ngọc xách theo túi đồ bổ vào viện.

      “Cảm ơn hai người đến thăm tôi.” Đỗ Phong ngồi dậy.

      Nguyễn Quân tiến lại ngăn cản:”Thôi cứ nằm . Bạn bè với nhau còn khách sáo cái nỗi gì. Cảm ơn cậu cứu Nguyễn Vân, nếu có cậu chẳng biết bây giờ hậu quả thế nào nữa.”

      Lần đầu tiên Nguyễn Quân tỏ ra thân thiết như thế khiến Đỗ Phong khỏi kinh ngạc.

      “Có bắt được người bắn ?” Trình Ngọc hỏi Nguyễn Vân.

      “Bắt được rồi. kẻ săn bắn trái phép. Bên công ty du lịch cũng rất có trách nhiệm, họ chi trả toàn bộ viện phí và thuốc men.”

      “Trình Ngọc, em đưa Nguyễn Vân về trường nghỉ . Để ở lại trông Đỗ Phong cũng được.”

      cần đâu, mọi người về cả . Tôi sao rồi, có việc gì có bác sĩ.”

      đừng có nghĩ đơn giản, biết mất máu nhiều thế nào . Lúc ấy mà đưa đến viện kịp sông nổi đâu.” Nguyễn Vân yên tâm.

      Nguyễn Quân khuyên can mãi. Nguyễn Vân mới chịu về.

      ngờ tình cảm giữa cậu với Nguyễn Vân sâu đậm đến mức sống chết vì nhau như thế. Nếu là tôi, chưa chắc tôi làm được.” Nguyễn Quân than thở.

      “Tôi tin cậu cũng làm thế.” Đỗ Phong chân thành .

      “Ừm….xin lỗi Trước đây tôi ưa cậu.”

      “Để bụng mấy chuyện đó làm gì. Cậu cũng biết xưa nay tôi chỉ nhớ ưu điểm của người khác thôi mà.”

      “Cậu đúng là quân tử. Nguyễn Vân nó nhìn nhầm người.” Nguyễn Quân vui vẻ .

      Từ sau hôm ấy, quan hệ giữa Nguyễn Quân và Đỗ Phong tốt lên trông thấy.

      Nửa tháng sau, Đỗ Phong ra viện. Vì thể chất rất tốt nên để lại di chứng gì ngoài vết sẹo làm ‘kỉ niệm’ . tiếp tục lao vào làm việc dừng.

      Màn hùng cứu mĩ nhân tuyệt vời của Đỗ Phong nhanh chóng truyền tới tai bố mẹ Nguyễn Vân nhờ người truyền tin Nguyễn Quân. Nguyễn Quân còn phóng đại mức độ nguy hiểm lúc đó và độ nghiêm trọng của vết thương vai Đỗ Phong. Mẹ Nguyễn Vân biết con thoát nạn, lập tức thắp hương tạ ơn Trời Phật phù hộ. Cảm tạ Trời Phật bao nhiêu biết ơn Đỗ Phong bấy nhiêu, bà vốn là người dạ, sau chuyện này hoàn toàn chấp nhận Đỗ Phong. Còn bố Nguyễn, mặc dù có cảm tình với Đỗ Phong nhưng vì trọng sĩ diện nên vẫn chịu đông ý. Mẹ Nguyễn Vân thấy vậy cũng đứng về phía con , giúp cho Đỗ Phong.

      Bước ngoặt lớn này là do Đỗ Phong phải mạo hiểm cả tính mạng để đổi lấy nhưng chẳng hay biết gì.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20: dâu trong mộng

      “Alo.”

      “Vân Vân à.”

      “Bố.”

      làm gì thế?”

      “Con về.”

      “Tốt nhất con nên dành thời gian học Tiếng cho tốt vào.”

      Làm gì ạ? Con qua cấp bốn rồi mà.”

      “Chuẩn bị thi IELTS, bố cho con du học.”

      “Sao ạ?” Nguyễn Vân kinh ngạc.

      “Chọn trung tâm tiếng tốt nhất ấy. Con còn , nhân lúc này mà tranh thủ bổ sung kiến thức, học thêm càng nhiêu càng tốt. Có được tấm bằng tốt tương lai mới khổ.”

      “Con muốn du học.”

      “Bố nhờ người chuẩn bị thủ tục rồi. Con phải nghe lời bố, phải ai cũng có cơ hội như thế.”

      “Bố, bố đừng ép con.”

      “Con hiểu gì cả, bây giờ cử nhân đầy rẫy ra đấy, con tưởng tìm việc dễ dàng lắm hả?”

      “Chuyện này bố cần lo, con có dự định của con.”

      “Được, vậy bố thẳng. Con vì nó nên mới chịu phải ? Bố nhớ hôi con học cấp ba, từng quyết tâm ra nước ngoài học tiến sĩ, giờ sao? Đúng là con lớn khó giữ.”

      “Chuyện trước đây bố nhắc lại làm gì.”

      “Nó gia cảnh như thế, tự lo cho bản thân còn xong, gì đến chăm sóc con? Con cũng được có cái ý nghĩ dựa dẫm vào người khác, phải dựa vào chính mình. Cầu người bằng cấu mình, con hiểu ?”

      “Bố, bố đừng làm khó con nữa được ?”

      “Nếu nó lòng con ngại chờ con thêm hai năm. là phải suy nghĩ cho đối phương chứ phải ích ki giữ đối phương bên mình. Nếu nó phản đối chuyện con du học bố chấp nhận chuyện hai đứa, còn miễn bàn.” xong, bố liên cúp máy.

      Có nên cho Đỗ Phong biết hay ? Thực lòng du học cũng là ước mơ của , nhưng mới xa mấy tháng mà chịu nổi, sao nỡ những hai năm trời? Hơn nữa, bên cạnh Đỗ Phong biết có bao nhiêu xinh đẹp dòm ngó, rất sợ mất . Nghĩ nghĩ lại, Nguyễn Vân quyết lôi kéo Đỗ Phong cũng xuất ngoại với mình.

      Đương nhiên ý định này của bị từ chối. Thứ nhất, điêu kiện gia đình cho phép, thứ hai, công việc tại mới vừa khởi sắc, thé dừng giữa chừng. Nhưng rất ủng hộ việc du học, có tím bằng tốt càng dễ xin được việc. Hơn nữa, cũng muốn tranh thủ thời gian đó để chuyên tâm vào nghiệp, đợi đến khi về, có khả năng cho cuộc sống tốt nhất. muốn để phải chịu chút khó cực nào.

      “Vân Vân, con nghĩ kĩ chưa?” Bố lại gọi điện thoại hỏi .

      “Con chưa quyết.”

      “Nó muốn con phải ?”

      “Trái lại, ấy rất ủng hộ con .”

      “Coi như nó biết điều, nó mà dám ý kiến đừng hòng bố chấp nhận nó.”

      “Con vốn dĩ cho ấy biết điêu kiện bố đặt ra. Hơn nữa, nếu ấy là người biết trái biết phải cũng quan tâm tới việc bố có chấp nhận ấy hay .”

      “Nếu thế sao con còn lưỡng lự?”

      “Con nỡ rời xa mọi người.”

      “Chi có hai năm thôi, chớp mắt cái là hết, chưa biết chừng con còn muốn vê nữa ấy chứ. Nếu trước khi con vẻ nước mà nó vẫn lòng dạ, bố mẹ càn hai đứa nữa.”

      “Bố hứa rồi nhé!”

      Thế là sau đó, vì muốn Đỗ Phong tập trung vào nghiệp, muốn bản thân có tương lai xán lạn, Nguyễn Vân quyết định xuất ngoại. Đỗ Phong từng , chỉ cần hai người tin tưởng nhau tình mãi vững bén. Con người ta sống chỉ cần tình mà còn cần cả cái ăn.

      Tiếng đọc từ vựng lâu xuất trong vườn cây lại tiếp tục vang lên. Nguyễn Vân ngày nào cũng chăm chỉ học tiếng , xem phim bằng tiếng , nghe nhạc tiếng , đọc báo chí tiếng , trò chuyện với bạn bè bằng tiếng .

      Trước kia vì cầu chứng chi cấp bốn nên mới miễn cưỡng học, còn giờ, càng học càng hào hứng, càng học càng say mê. Thậm chí, gửi thư điện tử cho Đỗ Phong, Nguyễn Vân cũng dùng tiếng , khiến Đỗ Phong vật lộn hỏi lâu mới hiểu hết nội dung.

      “Em còn viết mail cho bằng tiếng nữa từ chối nhận." Đỗ Phong bất binh gọi điện cho Nguyễn Vằn.

      là! Em ép viết lại bằng tiếng là tốt lắm rồi.”

      “Vâng! Đa tạ đại nhân rộng lượng. Tiểu nhân dám có ý kiến!”

      Từ ngày tinh nghịch này, Đỗ Phong cũng mồm miệng lên kém. Trước kia, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần, biết đùa là gì. Nguyễn Vân nghĩ tới mình có công lao cảm hóa , liền dương dương tự đắc.

      “Giảng viên của em bản vẽ mặt bằng và phối cảnh của em khá khớp nhau, thế nhưng mấy hữu dụng, cần phải làm lại sao cho tỉ suất sử dụng được cao nhất. Thầy còn khen em có sáng tạo nữa. nhất đinh phải ủng hộ nữ kiến trúc tương lai đấy nhé.” Nguyễn Vân xong liên bật cười.

      “Em gửi mail xem rồi cho em lời khuyên.”

      “Tuân lệnh thầy Đỗ!”

      “Da mặt đúng là càng ngày càng dày, mới khen có câu mà bay lên mây rồi.”

      Dưới hướng dẫn của Đỗ Phong trong việc làm luận văn tốt nghiệp và cuộc chạy nước rút vì giấc mơ du học, Nguyễn Vân hiên ngang chào đón buổi bảo vệ luận văn và kì thi IELTS.

      Trong gian phòng sang trọng ở nhà ăn của trường, Đỗ Phong, Nguyễn Vân và bố ngồi cùng nhau.

      Hai người họ đều dành thòi gian đến tham dự buổi bào vệ của có.

      Thấy cỏ mặc bộ đô cử nhản, tay câm bằng, bố xúc động rưng rưng nước mắt.

      “Cháu là Đỗ Phong? Nghe vê cháu lâu mà hôm nay mới được gặp.”

      “Cháu chào chú, chú uống trà ạ.”

      Đỗ Phong là người từng trải, nhưng phải thừa nhận, lúc này rất cảng thẳng, ngay cả Nguyên Vân cũng ngoại lệ.

      Sắc mặt bố nghiêm túc, lông mày nhíu chặt. Bố gì, chi chăm chú thưởng trà.

      Nhân viên phục vụ tới phá vỡ im lặng: “Quý khách muốn gọi món chưa ạ?w.

      Đỗ Phong kính cán đưa thực đơn cho bố Nguyễn Vân: “Chú, chú gọi món ạ!”.

      “Chú già rồi, biết thanh niên các cháu thích ăn gỉ?"

      Giọng điệu có vẻ mấy thân thiện.

      “Chú cứ gọi những món chú thích ạ, chịu kén ăn.”

      “Thế để Vân Vân chọn , cháu biết nó thích ăn gì ?"

      Hóa ra là thử thách!

      Đỗ Phong lấy lại thực đơn, lẻ độ : “Nếu chú chê để cháu chọn vậy ạ”.

      Sau đó, Đỗ Phong gọi vài món hải sản tươi, bát canh gà và đĩa kim chi. Tít cả đều là những món Nguyễn Vân thích.

      tỉ mỉ của khiến thái độ của bố Nguyễn hòa hoãn hơn hẳn.

      “Chú nghe công việc tại của cháu rất bận?"

      “Dạ, cũng bình thường thôi ạ."

      “Cái gì mà binh thường? Sếp của coi là người máy rồi còn gì! Bố nhìn xem, ấy gầy thế này cơ mà!" Nguyên Vân cuối cùng cũng được mở miệng.

      “Cháu bận như thế mà còn phải tới đây, đúng là làm khó cho cháu rồi. Cháu định khi nào về?”

      Đuổi khách nhanh vậy ư?

      “Chú đừng khách sáo với cháu như thế ạ, cháu định hai ngày nữa đón Vân Vân vê chỗ cháu ạ.”

      “Vân Vân phải về nhà, mẹ nó nhớ nó rồi.”

      “Vậy cháu đợi Vân Vân về rỏi quay lại cũng được ạ.”

      “Chẳng phải cháu tán thành chuyện Vân Vân du học rồi hay sao? Giờ muốn đổi ý?”

      “Dạ ạ, nhưng cháu muốn để phí hoài thời gian. Tranh thủ lúc chờ visa, cháu muốn để Vân Vân thực tiễn thêm chút, học hỏi kinh nghiệm, điều này đối với ấy rất có ích.”

      “Đúng thế, bố!” Nguyễn Vân vội vàng cầu xin. Trước khi xuất ngoại, muốn ở bên Đỗ Phong càng nhiều càng tốt.

      “Thôi dược rồi, vậy con về nhà với bố , mẹ mong con đấy.” Bố cỏ rốt cuộc cũng nhượng bộ.

      Hôm sau là ngày bận rộn, Nguyễn Vân phải gói ghém hành lí mang về nhà.

      Đỗ Phong nhanh chóng giúp thu dọn đồ đạc, cái gì nên giữ, cái gì có thể bỏ, đểu phân loại ràng. dღđ☆L☆qღđ Mặc dù trời nắng nóng oi bức khiến người ta khó chịu vô cùng, nhưng hề oán thán nửa câu.

      Nguyễn Vân chi việc ngồi im chỗ, biết mình có thé thu xếp ổn thỏa, thêm vào chỉ càng vướng tay vướng chân .

      “Những thứ này đều phải tốn tiền mua, giờ cứ thế bỏ à?” Bố lên tiếng.

      “Giáo trình này về sau dùng tới nữa, cháu thu gọn vào đây rồi bán phế phẩm. Chăn chiếu cũ rồi, đem cho quản lí kí túc xem có dùng vào việc gì . Chậu rửa với những thứ đổ lỉnh kỉnh này rất khó vận chuyên, tốt hơn là đem cho những người cần đến ạ.”

      Bố Nguyễn Vân nghe vậy cũng cảm thấy có lí: “ừ, vậy cứ làm như cháu ”.

      Xong xuôi, Đỗ Phong vào phòng tắm rửa mặt mũi chân tay, sau đó quay ra : “Cháu ra ngoài kia gọi xe chuyển đồ”.

      “Cháu nghỉ , bận rộn cả ngày rồi.”

      cần đâu ạ. Cháu ngay lát nữa người ta tan ca lại kịp, bàn giao phòng kí túc rồi hôm nay nhất định phải chú ạ.”

      “Dưới sân kí túc cũng có xe mà, cháu chạy ra tận ngoài kia làm gì cho mệt.”

      “Chú đừng lo, cháu sao. Ở đây đông người cần xe nên khó bắt xe lắm, cháu ra kia lát thôi.”

      Dứt lời, Đỗ Phong chạy như cơn gió.

      Các phòng kí túc khác cũng bận rộn dọn dẹp, tiếng cãi vã ầm ĩ. Bỗng nhiên, bố quay sang với Nguyễn Vân: “Bố thấy con nhìn người cũng khá chuẩn đấy”.

      Nguyễn Vân nghe vậy, lòng vui như mở cờ.

      Năm nay, tình hình chung của các ngành đều ảm đạm như nhau, sinh viên ra trường chật vật xin được việc làm vì áp lực cạnh tranh cao. Các viện thiết kế và công ty đểu tuyển chọn những người có bằng giỏi và xuất sắc, còn đặc biệt ưu tiên giới tính nam, ngay cả chỗ Đỗ Phong cũng ngoại lệ, may mà cấp né tình nên mới dành cho Nguyễn Vân vị trí.

      Nguyễn Vân vừa lo lắng, vừa hổi hộp, làm việc dám lơ là. Dưới cường độ công việc cao như vậy, cơ thể yếu đuối của rốt cuộc chịu nổi mà ngã bệnh.

      biết nằm gục ở bàn ngủ bao lâu, Nguyễn Vân mơ hô cảm nhận được ai đó bế mình lên. vùi mình vào khuôn ngực ấm áp của đối phương.

      Đỗ Phong đặt nằm giường, đắp chăn cho .

      Ý thức được công việc chưa hoàn thành, Nguyễn Vân đột nhiên tỉnh dậy: “Thôi chết rồi, em ngủ bao lâu rồi?".

      Đỗ Phong ôm vào lòng, vuốt mái tóc : “Em còn phải làm cái gì nữa, để giúp em”.

      Nguyễn Vân lắc đầu: “ bảo giúp em là hại em cơ mà!”.

      “Lần này khác, em mệt rồi, nghỉ ngơi . Mấy ngày qua em được ngủ ít quá.”

      cũng vậy mà.”

      là đàn ông, em so với sao được.”

      Nguyễn Vân cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơ thé mềm nhũn còn sức lực. Lần thứ hai tỉnh lại, thấy mình còn ở công ty nữa. Đầu giường có mảnh giấy của Đỗ Phong: “Vân. Tối qua em bị sốt nên đưa em vê nhà. Hôm nay em nghi ngơi , đừng làm nữa, xin phép giúp em, đừng lo. Phong”.

      Bên cạnh bức thư còn có túi thuốc hạ sốt, mặt trẽn ghi liều lượng.

      Nguyễn Vân sờ trán, vẫn còn hơi nóng, khắp người khó chịu như bị kim đâm. uống thuốc xong, liền nằm liệt giường.

      Giữa mơ mơ màng màng, thấy mình mặc bộ váy cưới trắng muốt, đứng hên cạnh Đỗ Phong tuấn tú trong bộ vest sang trọng, lắng nghe những lời chúc phúc của mọi người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :