1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tương tư mùa hạ năm ấy - Vân Ngao (Full - Sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13.1: Người may mắn.

      Đỗ Phong trầm mặc ngồi ghế đá hút thuốc. Người ta mượn rượu giải sầu, thích uống rượu, chỉ có thể mượn “mất tích” để giải sầu. Vườn cây này trở thành cảng tránh gió bão duy nhất của mỗi khi gặp chuyện phiền não.

      Đêm đó chính miệng thừa nhận tình cảm với Nguyễn Vân, Đỗ Phong lại phải lần nữa lên kế hoạch cho tương lai của mình. Tình này mới ở giai đoạn nảy mầm, nếu hai người cách xa nhau như vậy, khả năng đó vỡ là rất lớn. Nhưng đến Hồng Kong gây dựng nghiệp là ước mơ từ lâu của , huống hồ làm việc cho họ hai năm còn được đưa sang Mỹ đào tạo chuyên sâu. Những điều này vô cùng có lợi đối với Đỗ Phong. Cả trường chỉ có mình được công ty chọn, cơ hội ngàn năm có như vậy, ai cũng ao ước nhưng lại từ bỏ. Nếu mọi người biết, chắc chắn kinh ngạc đến rớt quai hàm.

      nghiệp và tình trong cuộc đời quan trọng ngang nhau, thiếu trong hai đều được. Chỉ có điều, vốn dĩ có dự định tập trung vào nghiệp trước, vậy mà tai, chuyện tình cảm đến trước thời hạn, khiến tiến thoái lưỡng nan.

      “Đoán xem, em là ai?”

      Giọng êm tai vang lên, đôi tay mềm mại che lấy mắt Đỗ Phong, mùi thơm dìu dịu từ đôi tay khiến đầu óc thư thái.

      Gỡ hai tay xuống, Đỗ Phong kéo Nguyễn Vân từ phía sau ra trước mặt mình: “Ngoài em ra còn ai nữa chứ!”

      Nguyễn Vân ngẩng đầu, vênh váo : “Tự dưng thông minh đột xuất thế”

      Đỗ Phong bĩu môi: “Đều nhờ em cả đấy.”

      Nguyễn Vân cốc đầu cái: “Lẻo mép”

      Đỗ Phong cười ha ha, dường như muốn dùng tiếng cười để che giấu nỗi khổ tâm.

      Chợt, Nguyễn Vân đưa tay lên chạm khẽ vào trán , đôi mắt thoáng nỗi u buồn: “ biết ? Lúc cười, hàng long mày của nhíu chặt lại. Mỗi lần trông thấy vậy, em đều muốn vuốt nó dãn ra. Nhưng nếu vui, nó vĩnh viễn nhíu lại như thế. Vậy nên, việc đầu tiên em muốn làm chính là khiến vui vẻ. vui em cũng vui.”

      Hàng lông mày của Đỗ Phong càng cau lại: “Ở bên em là rất vui rồi.”

      Nguyễn Vân lắc đầu: “ có lý tưởng làm hậu thuẫn, vui. hãy làm những việc muốn , dù sao, tình cảm đối với chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”

      phải, tại với thành tựu là hư vô, tình cảm mới là chân .” Đỗ Phong kiên định nhìn Nguyễn Vân. muốn truyền them sức lực cho yếu ớt này.

      “Nhưng vẫn đắn đó! Cho dù quyết định thế nào, em cũng ủng hộ . Em chỉ mong hối hận.”

      Đỗ Phong từ lâu biết tính tình trẻ con đáng của Nguyễn Vân, nhưng biết cũng có những lúc tỏ ra hiểu lý lẽ và suy nghĩ chin chắn đến thế. Đôi mắt long lanh như ngập nước kia dường như nhìn thấu được cõi lòng người khác. Đỗ Phong càng them thương nhiều hơn.

      Quay về ký túc, Đỗ Phong uể oải ngã nhào vào giường, đầu óc trống rỗng. Cảm giác khi do dự đưa ra được lựa chọn, đối với còn đau khổ hơn cả hôm mít khỏi trái đất này.

      Phong, tìm được công việc tốt rồi, coi như trút được gánh nặng phải ?” người bạn cùng phòng nhìn Đỗ Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ. “Công việc của em còn chưa đâu vào đâu. Biết thế hồi xưa học hành tử tế hơn. Quá hối hận!”

      Đỗ Phong muốn chuyện nên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

      Chỉ có Dương Quang hiểu nỗi khổ tâm của lúc này: “ ấy mệt rồi, để ấy ngủ .”

      bạn kia bĩu môi: “Có cậu biết nịnh nọt thôi, hai người tiền đồ rộng mở thế rồi, tôi chẳng thèm chuyện với hai người nữa.” xong, ta đứng dậy bỏ .

      Dương Quang ngồi xuống cạnh giường, nhìn vẻ mặt uể oải của Đỗ Phong.

      có chuyện gì thế? Có thể em biết được ? Bạn bè chính là cần những lúc thế này, đừng cái gì cũng khư khư giữ trong lòng.”

      Đỗ Phong ngồi dậy, vỗ vai Dương Quang mỉm cười: “Nhưng tôi thích chia sẻ niềm vui với bạn bè hơn. có chuyện gì đâu, tôi ổn.”

      “Em biết chuyện gì cũng chỉ muốn lo mình. Nhưng phải người sắt…”

      “Người ta “vàng bạc dễ kiếm, tri kỷ khó tìm” quả nhiên sai. Tôi có người như cậu là phúc lớn của tôi.” Đỗ Phong cảm kích “Thực ra xưa nay tôi phải là người có chủ kiến. Nhưng lần này khó khăn. Cậu suy nghĩ của cậu !”

      Dương Quang : “Với tài năng của , kiểu gì cũng có ngày đạt được thành công lớn. Nhưng giống như câu vừa nảy đấy, vàng bạc dễ kiếm, tri kỷ khó tìm. Em muốn phụ lòng Nguyễn Vân.”

      Đỗ Phong đăm chiêu gật đầu: “Tôi biết nên làm thế nào rồi. Cảm ơn cậu.”

      Thực ra, trong lòng Đỗ Phong từ lâu có dự định, câu của Dương Quang chẳng qua chỉ là xúc tác khiến càng them vững tâm hạ quyết định mà thôi.

      Nguyễn Vân thấp thỏm chờ tin Đỗ Phong. ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời sang trong, thích sắc trời này, bởi vì cũng thích.

      Áo sơ mi màu lam nhạt, quần bò màu lam sẫm, bóng dáng Đỗ Phong xuất trong tầm nhìn của Nguyễn Vân.

      Thời khắc tuyên án đến rồi?

      Nguyễn Vân tóm chặt vạt váy.
      Last edited: 27/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hôm nay, nhíu mày, trái lại, gương mặt là nụ cười rạng rỡ. Rất hiếm khi thấy trong trạng thái như vậy.

      học từ vựng à? Thế nào rồi?”

      "Tàm tạm, dạo này trí nhớ của em có vấn đề!” Nguyễn Vân vờ phụng phịu , thực ra trong lòng nóng như lửa đốt.

      “Thế à, phải cố gắng hơn nữa!” Đỗ Phong ngồi xuống cạnh , vẻ mặt vô ưu vô lo, “ ngờ vườn cây mát mẻ hơn trong phòng kí túc”.

      Nguyễn Vân càng nghe càng sốt rột, vì sao vẫn chưa tuyên án?

      “Sao ngây ra thế? Học chứ! học tốt là phạt đấy.” Đỗ Phong làm bộ nghiêm nghị dọa .

      “Em đâu có được thoải mái như chứ? sắp thoát khỏi bé học rồi, còn em vẫn phải ở lại đây hai năm nữa.” Khóe mắt Nguyễn Vân ẩm ướt.

      Với kiểu đàn ông “chí tại bốn phương” như , chắc chắn tiền đồ mới là ưu tiên hàng đầu.

      “Hôm nay em sao thế? Chẳng giống em mọi khi?” Đỗ Phong thâm, “Yên tâm, có ở đây”.

      Mặc dù giọng của rất , nhưng vẫn khiến toàn bộ tế bào trong cơ thể Nguyễn Vân sôi sục.

      Chẳng lẽ, quyết định của trái ngược với những gì dự đoán?

      Nguyễn Vân quay đầu lại, nghênh đón cái nhìn của , đôi mắt sâu thẳm như hang động, trong đó có đáp án muốn.

      Đỗ Phong tinh nghịch cười: "Kể cho câu chuyện cười rồi cho em điều em muốn biết”.

      Nguyễn Vân nghĩ lát, cố nén cười : “Trước khi kể, em đố từ ".

      “Đừng có đố , tiếng của tệ lắm!” Đỗ Phong xua tay.

      “Đơn giản lắm! Con lợn là gì?”

      “Pig"

      “Đánh ván thế nào?”

      "P-i-g."

      “Sai! Là pug chứ!”

      “Những cái khác dám , nhưng từ lợn đơn giản như thế, chắc chắn nhớ đúng.” Đỗ Phong tranh cãi.

      “Lợn ràng là U!” Nguyễn Vân khăng khăng.

      “Là I!” Đỗ Phong cũng chịu thua.(1)

      Nào ngờ, Nguyễn Vân đột nhiên bật cười: "Đúng rồi! Hoàn toàn chính xác!”.

      [(1). Chữ u trong tiếng có cách đọc như đại từ nhân xung ngôi thứ hai "you" (bạn), chữ I cũng chính là đại]

      Đỗ Phong bấy giờ mới vỡ lẽ mình dang bị trêu:

      “Em đám lừa ! Giỏi lắm!”.

      bảo muốn nghe truyện cười còn gi!” Nguyễn Vân vừa vừa ôm bụng cười nắc nẻ.

      Bỗng nhiên, Đỗ Phong tóm lấy tay .

      Nguyễn Vân nín thở, nhịp tim đột ngột tăng lên.

      Đỗ Phong vuốt ve bàn tay : “Làm sao có thể buông ra đây?”.

      Trong lòng Nguyễn Vân lúc này như có ngàn đóa hoa nở rộ.

      Tin tức Đỗ Phong vì giai nhân mà bỏ lỡ tiên đồ chẳng mấy chốc lan truyền khắp trường, tạo cơ hội cho những kẻ thích bỏ đá xuống giếng này nọ.

      Đỗ Phong cảm thấy thẹn với lương tâm, càng để ý tới người khác bàn tán. Nhưng Nguyễn Vân lại lo lắng thay , sợ chịu ấm ức.

      " hối hận chứ?” dè dặt hỏi.

      Đỗ Phong đáp: " chưa bao giờ hối hận vì những quyết định của mình. Em đừng bận tâm tới những lời người ta , sắp tới đến thi phỏng vấn ở Viện Thiết kế trong thành phố rồi.

      Nguyễn Vân bĩu môi: “Em chi lo lắng cho thôi mà. Em sợ gi người khác chứ”.

      Đỗ Phong bình thản cười: "Thế mới giống em! Vô tư chút, cuộc sống là của chúng ta, cần bận tâm cách nhìn của mọi người”.

      Nguyễn Vân kéo tay Đỗ Phong, phấn khích : “Vâng, đường mình mình . Mặc kệ người khác gì”.

      "Vậy tập trung tiếp tục học cho tốt !” cúi đầu quan sát bản thiết kế của .

      Nguyễn Vân nhích lại gần , nghiêm trang : "Tuân lệnh thầy Phong!”.

      Chi còn chưa đẩy ba tháng nữa là Đỗ Phong tốt nghiệp. Sinh viên năm cuối thời gian này đểu bận rộn làm hổ sơ xin việc và luận văn tốt nghiệp.

      Đối với người dày dặn kinh nghiệm làm việc như Đỗ Phong, bản luận văn chỉ là thứ “tép riu”, vì thế phần lớn thời gian đều ở nơi thực tập. Buổi tối về trường, dành thời gian kèm Nguyễn Vân học các môn tương đối khó như Thiết kế và Kết cấu kiến trúc, Cơ học,... Sinh viên năm cuối đều ở kí túc dùng máy tính đế thiết kế nên phòng học chuyên ngành của Đỗ Phong nghiễm nhiên trở thành phòng học riêng của hai người.

      Tòa nhà giảng đường đóng cửa lúc mười giờ, kí túc tắt đèn lúc mười giờ. tiếng chênh lệch kia, Đỏ Phong và Nguyễn Vân cũng như những đôi tình nhân khác, tản bộ trong sân trường hoặc đến "căn cứ bí mật" - vườn cây và ngồi tâm . Những ngày tháng như vậy đối với Nguyễn Vân chẳng khác nào được sống trong hũ mật, còn đối với Đỗ Phong, đây là quãng thời gian thú vị nhất từ xưa tới nay.

      Đáng tiếc, tôn tại của Lục Hoa khiến hai người họ được thấy trời yen biển lặng mãi. Bạn học nghe tin Nguyễn Vân theo đuổi được chàng bạch mã hoàng tử của trường, đêu quấn quýt lấy Lục Hoa hỏi đông hỏi tây. Có người Nguyễn Vân bề ngoài giả vờ ngây thơ hiền lành nhưng thực chất bụng dạ khó lường, kinh nghiệm dụ dỗ đàn ông có thừa.

      Mặc dù Đỗ Phong luôn an ủi , khuyên nên bận tâm tới những lời đồn đại kia, nhưng chung qui miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ. Vì chúng mà Nguyễn Vân từ được quí trở thành người bị xa lánh.

      Thắng được Đỗ Phong, nhưng lại thua trước thiên hạ.

      “Đừng buồn nữa, dù thế nào cậu cũng rất may mắn rồi!” Trình Ngọc khuyên nhủ Nguyễn Vân.

      Nguyễn Vần tủi thân : “Vì sao mọi người lại lập mình? Chẳng lẽ người cũng sai ư?”.

      “Đương nhiên là sai. Chúng nó có đứa tin lời Lục Hoa, có đứa ghen tị với cậu nên mới thế. Nhưng mà thời gian trôi qua rồi mọi thứ ổn cả thôi. Chí ít giờ cậu còn có Đỗ Phong bên cạnh. Nếu mình là cậu, chi cán có ấy, mọi thứ khác mình đều quan tâm.”

      Nguyễn Vân hơi giật mình, chẳng lẽ đến tận lúc này trong lòng Trình Ngọc vẫn còn hình bóng của Đỗ Phong sao?

      Nguyễn Vân ngây ngốc đứng tựa thân cây. Tối nay, cỏ có vẻ trầm tĩnh, khác hẳn với bộ dạng nhí nhảnh thường ngày khiến Đỗ Phong quen. muốn gì đó để làm vui nhưng trong đầu có quá ít truyện cười, muốn những lời giúp ấm lòng nhưng chưa kịp mở miệng toàn thân thấy nổi gai ốc. Những việc này phải sở trường của , Vì thế đành im lặng đứng cạnh , để mặc thời gian cứ thế trôi.

      “Ở bên cạnh , em thấy tẻ nhạt lắm à?” Đỗ Phong đánh vỡ bế tắc.

      “Hả? gì cơ?” Nguyễn Vân ngơ ngác.

      có gì.” Đỗ Phong tò mò hỏi, “Em nghĩ gỉ thế?”

      Nhìn gương mặt tuấn tú của , Nguyễn Vân vực dậy tinh thần, tươi cười đáp: “Em ra chỉ sợ chịu đả kích nặng nề thôi”.

      “Có chuyện kinh khủng nào mà chưa trải qua đâu, chẳng nhẽ lại sợ nhóc như em?” Đỗ Phong phản bác.

      Nguyễn Vân bĩu môi: “Coi thường em thế! Nếu bận tâm tới em em thẳng cho biết nhé, em nghĩ vê chàng đẹp trai”.

      Đỗ Phong sửng sốt, sau đó chỉ “à” tiếng.

      Nguyễn Vân nổi cáu: "Sao chẳng có phản ứng gì thế? Chẳng lẽ lo lắng à? Chẳng lẽ thể ngang ngạnh câu: “Em được nghĩ tới ai khác ngoài hay sao?”.
      Đỗ Phong vẫn thản nhiên: "Chi cần em vui, mọi thứ đều quan trọng”.

      Trong đầu Nguyễn Vân chợt vang lên câu của Trình Ngọc: “Dù thế nào cậu cũng rất may mắn rồi”.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Biệt ly
      Typer: SunniePham

      Nguyễn Vân nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi tối. Lẽ ra giờ này phải về rồi?

      Hôm nay Đỗ Phong phỏng vấn xin việc ở Viện Thiết kế. Nơi này có cầu tuyển dụng vô cùng nghiêm ngặt, lại chi lấy hai người, ứng viên ngoài cái bằng đẹp ra còn phải làm bài thi nhanh trong vòng tám tiếng đông hổ, nghĩa là hoàn thành bản thiết kế trong tám tiếng đó.

      Nguyễn Vân lên năm ba cũng được nếm mùi tàn khốc của cuộc thi này. Thông thường thời gian thi kéo dài
      sáu đến tám tiếng, tuy nhiên để hoàn thành bản thiết kế trong thời gian ngắn như vậy phải chuyện dễ dàng. Thí sinh được phép ra ngoài ăn, nhưng mọi người đều tranh thủ làm bài và bỏ qua bữa trưa.

      Đỗ Phong bắt đầu làm bài từ tám giờ sáng, bốn giờ chiều phải hoàn thành rồi ngồi chờ kết quả. Tuy có nhiều người tài giỏi đến ứng cử nhưng Nguyễn Vân tin tưởng là người xuất sắc nhất.

      Mỗi giây mỗi phút trôi qua Nguyễn Vân càng thêm thấp thỏm. Liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn ?

      thể ngồi yên được nữa, Nguyễn Vân xách túi chạy ra ngoài.

      "A."

      Vừa thò đầu ra khỏi cửa giật nảy mình vì con gấu bông to bự đột ngột xuất .

      Đỗ Phong từ phía sau con gấu bông nhô đầu lên:"Thích ?"

      Nguyễn Vân vuốt ngực trấn tĩnh lại:"Con gấu bông to thế này, làm em sợ hết hồn!"

      "To mới thích chứ! Em thấy nó mang lại cảm giác an toàn à?" Đỗ Phong vừa vừa dúi con gấu bông vào tay Nguyễn Vân

      Nguyễn Vân suýt ngã:"Mang vào phòng kiểu gì cũng dọa chết chúng nó, hơn nữa phòng em có chỗ để."


      Đỗ Phong cười xấu xa:"Để nó ngủ giường em, em ngủ đất là được mà."

      "Còn lâu nhé! Em để nó nằm gầm giường ngủ với chuột."

      Đỗ Phong nghiêm mặt:" được ngược đãi nó! Em phải coi nó là ."

      "Ha ha..." Nguyễn Vân bật cười, "Hóa ra về muộn thế này là vì tìm thế thân à?"

      "Ừ, phải tới rất nhiều cửa hàng mới tìm được con gấu có phong độ thế này đấy. Sau này những lúc ở bên cạnh em, nó thay ở bên em. Em thích ?"

      Nguyễn Vân gật đầu, cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

      Đỗ Phong nắm tay :”Mình ăn thôi!”

      Giờ này, quán cơm cạnh trường khá đông, sinh viên túm năm tụm ba rủ nhau ăn.

      “Em muốn ăn gì?” Đỗ Phong đưa thực đơn cho Nguyễn Vân, sau đó châm điếu thuốc.

      “Em đói, gọi .: Nguyễn Vân chăm chú nhìn , “Bộ dạng lúc hút thuốc rất đẹp.”

      “Cảm ơn em!” Đỗ Phong mỉm cười, búng tàn thuốc xuống, cho khói thuốc bay về phía Nguyễn Vân.

      Bác chủ cửa hàng tới bắt chuyện:”Đến rồi hả? Ăn gì? Lần đầu tiên thấy cháu đưa bạn đến nhé.”

      Đỗ Phong vài câu khách sáo rồi gọi món.

      với bác chủ quán có vẻ thân, hay đến đây ăn à?” Nguyễn Vân tò mò hỏi.

      Vì trường học nằm ở ngoại ô, an ninh buổi tối tốt nên Nguyễn Vân rất ít khi ra khỏi trường, ngờ bên ngoài náo nhiệt như vậy.
      làm về muộn, căng tin còn cơm. Quán này đồ ăn vừa ngon vừa rẻ, nên thành khách quen.”

      Đỗ Phong ho mấy tiếng. Nguyễn Vân vội vàng đưa trà cho .

      đừng hút nhiều thuốc quá, tốt đâu.”

      quen rồi, bỏ được.” Đỗ Phong uống mấy ngụm trà.

      “Hôm nay phỏng vấn thuận lợi ?”

      Đỗ Phong nhíu mày, sắc mặt trầm ngâm.

      sao, còn nhiều Viện thiết kế nữa mà. được chỗ này tìm chỗ khác.” Nguyễn Vân vội vã an ủi.

      Đỗ Phong chợt cười:” trượt à? đươc miễn thi. Thứ hai tuần sau bắt đầu làm rồi.”

      dám lừa em. Hóa ra cả ngày hôm nay thi mà tìm mua gấu bông.” Nguyễn Vân dí ngón tay vào mũi Đỗ Phong, “Chúc mừng ! Nhưng vẫn chưa tốt nghiệp, sao làm được?”

      tự xin. Đằng nào cũng phải làm, tìm việc chính thức vẫn hơn làm thêm.”

      “Trường cũng đồng ý ạ?”

      sao, xin phép chủ nhiệm khoa rồi. Thầy chỉ cần làm lỡ luận văn tốt nghiệp, làm sớm cũng được.”

      Nguyễn Vân nắm tay Đỗ Phong, ngắm nhìn gương mặt sớm hằn lên dấu vết của vất vả:” thực rất đặc biệt.”

      Cơm được dọn lên, Đỗ Phong bắt đầu ăn, vẫn giống như lần đầu tiên Nguyễn Vân thấy ăn.

      nhìn gương mặt gầy gầy của mà trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Bình thường vì tranh thủ thời gian mà chỉ ăn dăm ba miếng là giải quyết xong bữa cơm, thậm chí có những khi quá bận mà bỏ bữa. Cứ kéo dài như thế, chẳng mấy mà bị đau dạ dày mất!
      Nguyễn Vân gắp thức ăn vào bát Đỗ Phong, nhắc nhở ăn chậm lại.

      Đỗ Phong vui vẻ :”Em cũng ăn chút . Ngon lắm.”

      “Em sợ cay.” Nguyễn Vân cau mày nhìn bàn đồ ăn cay

      “Sao em sớm?” Đỗ Phong rót cốc nước, gắp thức ăn nhúng vào rồi bỏ sang bát Nguyễn Vân, “Như thế này chắc bớt cay chút đấy.”

      Nguyễn Vân nếm thử, mỉm cười gật đầu, sau đó ăn cơm ngon lành.

      Cả chiều lo lắng cho buổi phỏng vấn của Đỗ Phong, chưa ăn thứ gì vào bụng, lúc này quả thực là rất đói.

      ngờ còn biết chăm sóc người khác! Này, có phải rất có kinh nghiệm tình trường thế?” Nguyễn Vân vừa ăn vừa trêu chọc Đỗ Phong

      lát sau vẫn thấy hồi , ngẩng đầu, Đỗ Phong buông đũa, vẻ mặt trầm tư.

      Nguyễn Vân liền đoán được từng có mối tình. Mặc dù rất tò mò nhưng ràng Đỗ Phong có ý muốn . cứ canh cánh mãi trong lòng về chuyện này, thể nào giữ tâm trạng bình thường cho được. muốn nhắc tới, nghĩa là còn để tâm.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      14.2

      Tâm tình tốt khiến Nguyễn Vân thường xuyên giận dỗi vô cớ, cãi nhau với Đỗ Phong vì những chuyện vặt vãnh. Những lúc như thế, Đỗ Phong luôn im lặng, chịu đựng bướng bỉnh của .

      về trường càng ngày càng muộn, trốn tránh em phải ?” Nguyễn Vân bực dọc tra hỏi.

      phải, dạo này bận làm kế hoạch, mọi người đều phải tăng ca.” Đỗ Phong bất đắc dĩ giải thích.

      “Ừm. Tùy .” Nguyễn Vân vùng vằng.

      Thái độ này của khiến phẫn nộ. mím môi quay lưng bỏ .

      Trước giờ luôn là em nhìn bóng lưng xa dần, hỏm nay hãy để em trước lẳn!

      Nước mắt rơi xuống từng giọt. thực quan tâm tới em?

      biết ? Em rất ghét những khi im lặng .” cán biết có nghe thấy hay , Nguyễn Vân vẫn thốt lên câu đó rỏi bước chân nhanh dần.

      Ngày tốt nghiệp chẳng mấy chốc đến, toàn trướng bị bao phủ bởi khí biệt ly đẫy lưu luyến.

      Bạn cùng phòng đều xem buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cùa chị khóa , Nguyễn Vân , vẫn chưa nguôi giận.

      hai tuần nay, có gặp Đỗ Phong. Những người nếu có cãi vã thường là bạn trai dỗ dành bạn . cũng muốn được đặc quyền đó, vì thế nhất quyết chịu xuống nước. Đỗ Phong từng gọi điện mấy lần cho nhưng chỉ là tình hình gần đây bận rộn những gì và dặn dò tự chăm sóc bản thân. Nguyễn Vân càng thêm bất mãn.

      "Nguyễn Vân, xem bảo vệ à? Hay lắm!" Trình Ngọc và Trần Nhã Lệ cùng vào.

      "Đúng đấy, giai nhà cậu cực kỳ xuất sắc nữa!"

      "Mình mệt." Nguyễn Vân lười nhác đáp.

      "Cãi nhau phải ?" Trình Ngọc quan tâm hỏi.

      "Cãi nhau đượcl à tốt."

      "Lúc nãy mình thấy Phong đứng bục nhìn quanh. Chắc tìm cậu. Cậu đến, ấy có vẻ thất vọng lắm!"

      " ấy bảo vệ tốt ?" Nguyễn Vân chung qui vẫn tránh khỏi tò mò.

      "Vì có cậu đến cổ vũ nên ấy thiếu chút tự tin, nhưng mà vẫn rất tốt. ấy hiểu biết rộng nên chẳng có câu hỏi nào làm khó được ấy cả. Trời ơi trông ấy lúc đó phong độ cực kỳ luôn!"

      "Thế à?" Nguyễn Vân đỡ đẫn.

      "Cậu đấy, nhất định phải trân trọng tình cảm này. Đừng có trẻ con như thế nữa. Chẳng phải cậu thích nhất chính chắn của ấy à? Hay là giờ cậu thích kiểu bạn trai La San để suốt ngày cải nhau?"

      "Nhưng mình cảm thấy ấy quan tâm mình."

      "Quan tâm có nghĩ là phải ra thành lời. Tính ấy như thế rồi, ấy cậu vì sao lại ở bên cậu chứ? Huống hồ ấy vì cậu mà từ bỏ cơ hội có việc làm tốt, như thế còn chưa đủ chứng mình tất cả sao?

      Nghe những lời của Trìn Ngọc, Nguyễn Vân khỏi cảm thấy hôt thẹn.

      Sau hoàng hôn, hai người hẹn nhau trong vườn cây.

      “Nghe bảo vệ thành công rồi?”

      “Hôm đó em tới à?”

      "Ừm, xin lỗi!” Nguyễn Vân cúi đầu.

      sao.” Đỗ Phong thờ ơ đáp.

      “Em mua vé tàu rồi, mai em vê quê nghi hè.” Nguyễn Vân ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đau ỉ.

      “Vội như thế à?” Đỗ Phong tỏ vẻ hụt hẫng. Mấy ngày qua bận rộn nhiêu việc, vốn định từ hôm nay bù đắp cho .

      Nỗi tiếc nuối trào dâng trong lòng.

      rảnh tiễn em nhé?”

      “Chuyện quan trọng như vậy sao với mà tự quyết định thế?”

      “Em tưởng rất bận.”

      “Giữa chúng ta có cần khách sáo như vậy ?” Đỗ Phong cảm thấy trái tim mình rỉ máu.

      Ở sân ga, hai người nắm tay nhau, im lặng bước . Lên tàu, tìm được chỗ ngồi, Đỗ Phong giúp Nguyễn Vân cất gọn hành lí.

      “Em đường cẩn thận, về tới nhà nhớ gọi điện cho .”

      Đỗ Phong xuống tàu, hàn tay hai người nắm chặt qua khung cửa sổ. hành động nhưng lột tả luyến thể diễn tả thành lời.

      Chỉ còn chừng mười phút nữa là xe chạy. Đột nhiên Đỗ Phong lớn điều gì đó, nhưng cửa kính cách hiệu quả nên Nguyễn Vân nghe được. liều lĩnh chạy xuống, hai người dứng đối diện nhau.

      “Em em tin tưởng . số việc có lý do riêng của , em dược nghĩ lung tung.”Đỗ Phong nhíu mày. Liệu cỏ có lòng dạ dõi theo như trước ?

      "Đương nhiên em tin rồi. Nhưng em muốn chuyện gì cũng giữ trong lòng mình, giấu em. Như thế em cảm thấy bất an."

      “Chuyện quá khứ, thực muốn nhắc lại. Đúng là trước kia từng , nhưng khi ấy còn quá trẻ, quá ấu trĩ, khiến cho tình cảm đến đâu. Nhưng giờ khác rồi, biết phải làm sao để bảo vệ tình của mình. Chi cần em tin tưởng, cũng có tự tin.”

      Nguyễn Vân có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt chân thành và kiên định.

      còn nhớ người đó ? Người từng .”

      Đỗ Phong yên lặng lát mới đáp: “Trước kia thỉnh thoảng nghĩ tới”.

      giờ sao?”

      có em là đủ rồi.”

      Tâm tình Nguyễn Vân tốt lên trông thấy.

      “Tàu sắp chạy rồi, em phải đây.” xoay người.

      Bỗng nhiên, đôi tay ôm lấy từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào gáy . Đây là cử chi thần mật nhít Đỗ Phong dành cho từ khi hai người nhau.

      Nguyễn Vân quay đầu lại, vùi mình vào lòng . Vòng tay của Đỗ Phong càng thêm chặt, dường như muốn khảm vào cơ thể chính mình.

      cảm giác ngứa ngáy mặt, hóa ra cọ cằm vào mặt . Đôi mắt ươn ướt, ngẩng đầu nhưng nhìn vẻ mặt . Bờ môi hai người quyến luyến nhau giữa sân ga ổn ào.

      Tiếng xc lửa rít gào kéo hai người ra khỏi thế giới riêng tư. Nguyễn Vân rời khỏi vòng tay Đỗ Phong, vội vàng chạy lên tàu.

      Bóng hình Đỗ Phong cứ xa dần, mờ dẩn qua khung cửa sổ. Nguyễn Vân chạm vào bờ môi còn vương hơi thở của , dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15: Tình dứt

      Nguyễn Vân về nhà được ba ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội gọi điện cho Đỗ Phong. Bố mẹ quản giáo nghiêm ngặt, cho phép đương sớm, cũng có ý định cho bố mẹ biết.

      “Vân Vân, mẹ chợ đây, con muốn ăn gì?” Nửa năm được gặp con , đương nhiên lúc này mẹ càng chiêu gấp bội.

      “Gì cũng được ạ.” Nguyễn Vần hí hửng, thầm nghĩ cơ hội tốt đến.

      có món nào tên “gì cũng được”. Mẹ mua gà về hầm canh, mua cá về hấp, được ?”

      “Vâng, mẹ làm món gì cũng ngon.”

      Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Nguyễn Vân lập tức lao đến bên chiếc điện thoại, thành thạo bấm dãy số quen thuộc. Trái tim đập loạn theo ầm thanh tút tút liên hồi.

      “A lô.” Giọng trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Nguyễn Vân kìm được cảm xúc.

      “Là em.”

      biết.”

      nhớ em ?”

      “Nhớ.”

      làm gì?”

      “Mấy hôm nay tiễn hết đứa này đến đứa kia rời trường. Vài ngày nữa cũng chuyển đến kí túc nhân ở công ty."

      “Vâng.”

      “Bao giờ em về trường?”

      “Em về sớm!”

      sao, vê nhà nghỉ ngơi nhiều cho thoải mái.”

      Chẳng mấy mà hàn huyên gần tiếng đông hồ, nghe thấy tiếng bước chân mẹ về, Nguyễn Vân vội vàng cúp máy. Đỗ Phong có thể đoán được nỗi khó xử của .

      Kì nghỉ hè dài dằng dặc khiến Đỗ Phong và Nguyễn Vân bị cái nóng nực và nỗi nhớ nhung giày vò. Nguyễn Vân chi có thế tranh thủ lúc mẹ vắng để gọi điện cho Đỗ Phong. Chỉ nghe giọng cũng đủ xua tan nỗi nhớ đối phương, nhất là sau khi hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn ở ga tàu. Khoảng cách khiến họ cảm nhận sâu sắc tình cảm của nhau.

      Nguyễn Vần vô số lần hồi tưởng lại phút giây ngọt ngào kia, mong chờ ngày quay về trường để được gặp Đỗ Phong. nhớ ánh mắt , sống mũi cao cao của , gương mặt tuấn tú của .

      Ở nơi xa, Đỗ Phong cũng vậy. nhớ đôi mắt long lanh của , nhớ mái tóc có hương thơm dịu dàng và nụ cười rạng rỡ của .

      ***

      “Vân Vân, còn hai tuần nữa mới học sao lên trường sớm thế? Mọi khi sát ngày khai giảng còn chịu cơ mà?” Mẹ vừa giúp thu dọn hành lí, vừa cằn nhằn.

      “Con phải chuyển phòng kí túc nên phải đến sớm.”

      “Con đến trường sớm như thế chắc là chi có mình. Mẹ yên tâm.”

      sao, con lớn rồi. Con cũng muốn rời khỏi nhà đâu nhưng con phải học mà. Hai năm nữa con tốt nghiệp rồi, lúc ấy ngày nào con cũng ở bên mẹ.” Nguyễn Vân ôm mẹ làm nũng.

      Quyến luyến mẹ là đương nhiên, nhưng ở nơi khác vẫn còn người nữa khiến nỡ rời xa.

      Xe lửa chậm rãi dừng, Nguyễn Vân xách theo đống hành li cồng kềnh xuống tàu. thấy bóng dáng mà ngày đêm nhung nhớ.

      quá đáng vậy sao? Vì rời khỏi nhà sớm, thế mà đến đón .

      Nguyễn Vân tới phía cửa ga, chẳng bao lâu nhìn thấy Đỗ Phong hớt hải chạy đến: “Xin lỏi, đến muộn”. Vừa , vừa đỡ lấy túi hành lí giúp .

      “Tưởng đến cơ.” Nguyễn Vân lấy chiếc khăn tay, lau mô hôi trán giúp .

      đổng ý với em rồi, sao lại thất hứa được chứ!”

      “Sao đến muộn thế?”

      xin lỗi, sau này trễ hẹn như thế nữa.”

      Chuyến tàu của Nguyễn Vàn đến ga lúc bốn giờ sáng, Đỗ Phong muốn đến trễ nên chờ ở đây từ tối hôm trước. Niềm vui vì sắp được gặp người khiến trong lòng tràn ngập háo hức, nhưng gần đáy phải làm việc với cường độ cao, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, rốt cuộc củng thể chống lại cơn buồn ngủ. Tỉnh lại mới phát quá giờ, vội vàng chạy vào sân ga tìm .

      Những điều này, Đỗ Phong giải thích với Nguyễn Vân. luôn như vậy, người coi trọng hành động hơn lời .

      Về đến tường, Đỗ Phong giúp Nguyễn Vân chuyển đồ đạc tới phòng kí túc mới, còn thay dọn dẹp. Nguyễn Vân từ được nuông chiều nên rất vụng việc nhà. Nhìn bộ dáng lóng ngóng của , Đỗ Phong liền xua tay: "Em ngồi yên chỗ , để làm."

      Thế là, Nguyễn Vân lẵng lặng ngồi bên nhìn Đỗ Phong dọn dẹp phòng, quét tước, lau chùi, mặc màn, trải đệm... Sau khi hoàn thành bước cuối cùng là treo rèm của sổ căn phòng sạch liền ra.

      " cừ! Nhanh quá!" Nguyễn Vân thích thú reo lên. Người của những bạn khác chỉ biết mỗi việc ném quần áo cho bạn giặc, phòng kí túc chẳng khác nào ổ chuột. Vậy mà người của còn có khả năng kì diệu như vậy.

      “Con nhà nghèo đứa trẻ nào cũng biết làm việc nhà từ .” Đỗ Phong làm xong liền ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Vân, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Nhận ra mệt, Nguyễn Vân vòng ra sau lưng , bóp vai giúp : “ mệt lắm phải ?”.

      sao.”

      " bận thế rồi còn phải giúp em làm mấy việc này.”

      Đỗ Phong mở mắt, vỗ vỗ tay : “Đừng như thế. Bận rộn vì người là chuyện rất hạnh phúc. Nếu cứ để cuộc sống rảnh rỗi chán lắm, chẳng có ý nghĩa gì cả. phải cảm ơn em mới đúng”.

      Nguyễn Vân ôm lấy cổ , chìm đắm trong cưng chiều của .

      Từ sau khi Đỗ Phong tốt nghiệp, hai người chia cắt hai đầu thành phố, chi có thể đợi đến cuối tuần mới được gặp nhau, vi vậy họ đề rất trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau. Chỉ cần rảnh rỗi, hai người sẻ cùng nhau dạo phố, xem phim,... Những người cuồng nhiệt luôn luôn hết chuyện để , ngày náo hai người cũng đợi đến tối để lén mạng trò chuyện với nhau, thậm chí trước khi ngủ còn gọi cuộc điện thoại.

      Quãng thời gian đó nhanh chóng trôi . Nguyễn Vân bước vào giai đoạn thiết kế máy vi tính, tốc độ nhanh hơn nhiều so với thiết kế thủ công, dành ra được càng nhiều thời gian để học các môn chuyên ngành khác. Mọi thứ dần dần vào quĩ đạo ổn định, hơn nữa, dưới kèm cặp tận tình của Đỗ Phong, thành tích món Thiết kế của Nguyễn Vân càng ngày càng tiến bộ, chẳng mấy chốc được xép vào top đầu.

      Cả học tập lẫn tinh cảm đều tốt đẹp quá mức khiến Nguyễn Vân dám tin mình may mắn đến vậy. thâm chí còn ngỡ rằng Đỗ Phong là thiên thần

      phái xuống bảo vệ mình.

      Cuộc sống trôi qua rất êm đẹp, ngoại trừ lần gặp phải “ cố kinh khủng”.

      Hôm ấy trong kì nghi lễ Quốc Khánh, Đỗ Phong có việc phải vê quê, Trình Ngọc và Nguyễn Quân du lịch, Nguyễn Vân đành mình ở lại phòng. Kí túc sinh viên vốn đông, lại mấy an toàn, nửa đêm có kẻ trộm lẻn vào, vì cửa lên cầu thang được quản lí khóa nên bọn trộm chi có thể ra tay ở các phòng tầng . Tối đó, Nguyễn Vân sơ sẩy quên đóng cửa sổ, may trở thành mục tiêu của chúng.

      mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy có tiếng động lạ, Nguyễn Vân giật mình ngồi dậy. Tim đập loạn xạ trong lổng ngực, cẩn thận vén màn, nhờ ánh trăng lờ mờ, trông thấy ba lô treo ở đầu giường bị móc vào cái gậy. Ý thức còn chưa ràng, bất giác hét toáng lên. Kẻ trộm hoảng hốt bỏ chạy, Nguyễn Vân run rẩy chui vào giường ôm con gấu bông mà Đỗ Phong tặng, toàn thân toát mổ hôi lạnh. còn nhớ, từng con gấu bông này giống như ôm .

      Trời vừa sáng, Nguyền Vân lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Phong. Nghe thấy tiếng khóc thút thít của , Đỗ Phong khỏi lo lắng, bất chấp mỏi vội vàng bất xe ve trường.

      Từ sau hôm ấy, Nguyễn Vân dám mình ở lại kí rức. Mỗi khi bạn cùng phòng cả đêm về, liền gói ghém đồ đạc chạy đến nhà trọ của Đỗ Phong.

      Cân hộ mà đơn vị phân cho Đỗ Phong khá tốt, phòng ngủ và phòng khách tách biệt, có bếp và wc riêng. Hệ thống thông gió và ánh sáng cũng đầy đủ, lại thêm tính ngăn nắp của Đỗ Phong, nên căn hộ luôn gọn gàng và sạch . Nguyễn Vân mỗi lần đến đều mua bó hoa tươi, tô điếm cho căn phòng thêm rạng rỡ. Đỗ Phong thường xuyên làm món ăn ngon cho , Nguyễn Vân vui đến mức coi đây là nhà mình.

      “Ngủ , muộn rồi đấy.” Đỗ Phong nhìn đồng hồ, nhắc Nguyễn Vân.

      Em chơi nốt ván này nữa thôi.” Nguyễn Vân tiếc nuối nắm chặt con chuột máy tính, mắt nhìn chằm chằm màn hình.

      “Lần nào đến đây em cũng biến máy tính thành công cụ chơi game, học thiết kế gì cả. Từ giờ cho đến nữa!”

      “Em nghe lời luyện tập nhiêu là được chứ mà! Em rất thích đến đây, có cảm giác gia đình. Hì hì.”

      Cảm giác gia đình? Đỗ Phong chợt thấy rung động. Quả thực từ khi Nguyễn Vân thường xuyên đến, căn nhà này trở nên ấm áp vô cùng.

      " mệt rồi, ngủ trước nhé. Em đừng có chơi lâu quá đấy!”

      Đỗ Phong ra phòng khách, mở chiếc giường gấp, nhường phòng ngủ lại cho . người lí trí, muốn làm những chuyện quá giới hạn với người trước khi kết hôn.

      “Từ từ , đừng ngủ vội.” Nguyễn Vân lấy trong túi ra lọ thuốc mỡ.

      Dỗ Phong ngáp cái, khó hiểu vào phòng.

      bôi thuốc cho cm với. biết kí túc có con gì, lưng em bị cắn ngứa quá, đỏ hết cả lén rồi."

      xem nào!”

      Nguyễn Vàn cởi áo ngoài, bên trong lả áo hai dây, để lộ bờ vai trắng nõn

      Sau vai cỏ có hai chỗ sưng lớn, thậm chí mưng mủ.

      “Em viện khám à?” Đỗ Phong cau mày.

      “Em rói, đây là thuốc mua ở viện mà."

      “Thế sao vẫn chưa đỡ thế này? Em bôi thuốc phái khống?”

      “Tự mình bôi được nén phải nhở người khác, có lúc quên mít."

      Đỗ Phong nhàng bói thuốc cho .

      “Á!" Nguyễn Vân chợt kêu lén vì xót.

      “Còn biết đau ã? Phải bôi thuốc đầy đủ nhớ chưa?” Đỗ Phong vừa dặn dò, vừa thổi vào vết thương của .

      Trái tim Nguyễn Vân đập càng lúc càng nhanh. khí mờ ám lan tỏa khắp căn phòng.

      Ánh mắt Đỗ Phong rơi làn da nõn nà của , hô hấp mỗi lúc hỗn loạn. Lí trí nhắc nhở phải rời , nhưng bàn tay lại tự chủ được mà vuốt dọc cánh tay .

      Nguyễn Vân quay đầu lại như bị điện giật, tốc độ quá nhanh nên mũi đụng vào cằm của Đỗ Phong. bít ngờ giữ chặt lấy tay , khiến thể nào cựa quậy. Đôi môi quyến luyến làn môi đào của , lưỡi tham lam tiến vào trong miệng .

      Nguyễn Vân khó thở, cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nụ hôn của rời , nhưng lại trượt thẳng xuống cổ . Cử chi mạnh mẽ khiến cơ thể Nguyễn Vân mềm nhũn, mít hết sức lực, chỉ có thổ nằm im trong lòng .

      Đỗ Phong như đánh rơi lí trí, đặt nằm xuống giường rồi nằm đè lên người .

      Dây áo trễ khỏi vai, quan hệ giữa hai người tiến xa bước sao? Nguyễn Vân hoảng loạn nghĩ.

      “Xoảng!" Chiếc đồng hồ dặt đầu giường rơi xuống phát ra tiếng động lớn.

      Đỗ Phong khựng người lại, ý thức dần dần khôi phục. nhìn người con nằm dưới mình, vè mặt có vỏ cùng thảng thốt.

      Đỗ Phong lao vào phòng tắm, đứng dưới vòi nước chảy mạnh. Nguyễn Vân nằm đờ giường, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, tâm tình thổ nào bĩnh tĩnh.

      Đỗ Phong điên cuồng và lí trí, vì sao lại khiến say mê đến thế?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :