1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tương tư mùa hạ năm ấy - Vân Ngao (Full - Sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Đẹp nhất khi còn chưa sáng tỏa

      Typer: SunniePham -

      Đỗ Phong dạo trong vườn trường. Bình thường, giờ này hay ở phòng tự học hoặc thư viện, rất hiếm khi thảnh thơi như vậy. Nhưng hôm nay tâm trạng rốì bời, đành ra ngoài hít thở khí.

      giọng quen thuộc rót vào tai.

      “A b -a-n d-o-n... abandon, vứt bỏ, từ bỏ..."
      theo hướng phát ra thanh, Đỗ Phong nhìn thấy mặc bộ đổ thể thao màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa, ngồi ghế đá luyện phát . Học thuộc từ vựng là việc vô cùng đau đầu, nhưng Nguyễn Vân lại có thể vui vẻ như vậy.

      Đỗ Phong chợt cảm thấy vui lây.

      bóng người thình lình phủ xuống, Nguyễn Vân liếc nhìn chủ nhân của nó, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

      “Em học từ vựng à?” Biết còn cố mà hỏi, đúng là lời dạo đầu thú vị. Đỗ Phong thầm nghĩ.

      Nguyễn Vân gật đầu lia địa, cười tươi.

      “Sao lại ở đây?”

      Đỗ Phong thấy bao nhiêu phiền muộn bay vút lên chín tầng mây, cúi đẩu cười: “Hơi đau đầu nên ra ngoài dạo lát”.

      Nụ cười rạng rỡ, giọng êm tai. là đẹp trai chết người! Nguyễn Vân say sưa ngắm nhìn .

      Đỗ Phong ho khan tiếng. Nguyễn Vân vôi lấy lại tinh thần. Nguy rồi, để ấy thấy được ánh mắt si tình ngu xuẩn của mình mất rồi!

      “A... Bốn giờ rói, em phải lên thư viện mượn sách lát nữa họ đóng cửa!” Nguyễn Vân cúi đầu nhìn đổng hô, rối hoảng hốt thét lên.

      cùng em.”

      Nguyễn Vân đứng ở giá sách tìm tới tìm lui. Cuốn nào cũng hay, cuốn nào cũng muốn mượn. lát sau, tay ôm liền mười cuốn sách.


      Nhưng mỗi thẻ thư viện chi được mượn vê tối đa năm quyển. Làm sao giờ?

      Nguyễn Vân ngẩng đầu tìm Đỗ Phong. đứng ở kệ sách Kiến trúc rạp hát và xem cuốn gì đó. Hàng lông mày hơi cau lại, có vẻ rất chăm chú.

      Hình như ấy rất thích nhíu mày như thế? Nhưng càng nhìn, Nguyễn Vân càng thấy dáng vè đó của rất cương nghị. Từng nét mặt, từng động tác của khiến người ta hồn bay phách lạc, mặc gì người cũng đều toát ra loại khí chất hấp dẫn chết người.

      Nguyễn Vân cứ đứng đờ ra như thế, Đỗ Phong tới trước mặt .

      “Chọn được những cuốn nào rồi?”

      Nguyễn Vân định thần lại, : “Nhiều lắm, nhưng em biết nên lấy cuốn nào, bỏ cuốn nào”.

      Đỗ Phong đỡ lấy chổng sách tay .


      “Quyển này kiến thức quá thâm sâu, sau này rồi đọc. Quyển này dày quá, giờ em có thời gian đọc hết đâu, để kì nghỉ đông . Quyển này nội dung quá đơn điệu, có gì hay..."

      Thoáng cái, tay chỉ còn lại bảy quyển.

      “Sắp đóng cửa rồi, chúng ta vê thôi." Đỗ Phong ra hướng bàn đăng kí mượn sách.

      “Thẻ của em chi mượn được năm quyển thôi.” Nguyễn Vân vội đuổi theo.

      “Dùng thẻ của .”

      Bấy giờ, Nguyễn Vân mới phát Đỗ Phong chi mượn quyển, tò mò hỏi. : “Tinh hoa, chi cần quyển là đủ”.

      Giọng điệu thản nhiên hàm chứa đạo lí sâu xa, hệt như tác phong đối nhân xử thế của , quả quyết kiên định, thích lệ thuộc, thích khoa trương.

      “Cảm ơn .” Nguyễn Vân cười , “Thế hai cuốn này...”.

      “Lúc nào em muốn trả đến tìm . Về sau mượn sách phải cân nhắc tình hình xem cuốn nào cần hãy mượn. đây, chào em.” Đỗ Phong mỉm cười xoay người .

      Đối với những đôi đương nồng nhiệt mà , mượn hộ mấy quyển sách chẳng có gì to tát, nhưng ở cái giai đoạn tương tư, thầm thương trộm nhớ của Nguyễn Vân ràng đó là hạnh phúc ngất trời.

      Thấy vẻ mặt Nguyễn Vân mỗi ngày đểu tươi như hoa, làm việc gì cũng nhiệt tình hào hứng, Trình Ngọc cũng đoán được quan hệ giữa Nguyễn Vân và Đỗ Phong có tiến triển. Lòng đầy chua xót và tiếc nuối. vốn phải người sợ đơn, nhưng hụt hẫng trong tình cảm thời gian này khiến cảm thấy chới với. như bị rơi xuống hồ nước sâu, nôn nóng muốn bám víu lấy thứ gì đó để ngoi lên và Nguyễn Quân chính là bè gỗ mà cân.

      Nguyễn Quân ngày nào cũng cùng Trình Ngọc ăn, lên lớp tự học, an ủi , quan tâm . Trình Ngọc vô thức tiếp nhận tình cảm ấy của Nguyễn Quân, chỉ có điểu trong trái tim , Đỗ Phong vẫn đứng vị trí số .

      Trong mắt mọi người, dường như Trình Ngọc và Nguyễn Quân đôi. Nguyễn Vân biết nguyên do, biết thân phận “bè gỗ” của trai, nhưng lại biết nên mở miệng khuyên bảo Trình Ngọc thế nào, đành phải mặc kệ hai người họ.

      Nguyễn Vân muốn mau chóng đọc hết hai cuốn sách mượn bằng thẻ thư viện của Đỗ Phong để có cớ tìm . Vì thế, cứ làm xong bài tập là toàn bộ thời gian đều dùng để đọc sách.

      Chuông tan học vang lên, Nguyễn Vân vừa xuống cầu thang, vừa đọc sách. Xuống tới tầng , cẩn thận va vào người ta, ngã ngồi mặt đất.
      “Á... Đau quá!” xoa mông, nước mắt sắp ứa ra.

      đôi tay vươn tới trước mặt , đỡ đứng dậy.

      “Bị thương ?”

      giọng nam ấm áp truyền đến.


      Nguyễn Vân ngẩng đầu, tươi cười nhìn Đỗ Phong: “Ha ha... Em sao”.

      đường đừng xem sách nữa, rất dễ bị ngã.” Đỗ Phong nhặt cuốn sách Nguyễn Vân làm rơi.

      “May quá, lần nào em có cố cũng gặp được .” Nguyễn Vân cười .

      đứng đây đợi em. Hôm nay đến thư viện mới biết chúng ta cầm nhầm thè thư viện của nhau.”

      “Thế ạ? Nhưng giờ em mang, chiều em đưa cho được ?”

      “Ừ sao, trà em trước.” Đỗ Phong đưa thẻ thư viện cho Nguyễn Vân.

      “Cùng ăn nhé?” Nguyễn Vân thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.

      Đỗ Phong ngẫm nghĩ lát rồi gật đầu.


      Đỗ Phong ăn rất nhanh, mỗi lần đều ăn từng miếng to, còn Nguyễn Vân lẳng lặng ngồi quan sát . Chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ của lúc ăn cơm, lại thấy cực kì thương, viển mắt bỗng hoen đỏ.

      ăn chậm thôi chứ, đừng có nuốt nhanh thế.”

      sao, quen rổi.”

      Đây đích thực là Đỗ Phong làm gì cũng năng suất.

      Chưa đến năm phút, bữa trưa được giải quyết xong xuôi.

      phải trước đây.”

      Mặc dù như vậy có vẻ lịch cho lắm, nhưng Đỗ Phong làm thêm mấy công việc ở bên ngoài, chiều nay còn có giờ học, nên phải tranh thủ từng giây từng phút.

      Từ khi vào đại học, Đỗ Phong chưa từng về nhà lấy tiền đóng học phí. vừa học vừa làm thêm, chi vì thu nhập mà còn muốn tích lũy kinh nghiệm. Vì thế, trong mắt , bạn học cùng lớp vẫn là những thanh niên còn xốc nổi. làm rất nhiều việc, thiết kế quảng cáo, vẽ mô hình sản phẩm, thiết kế phương án thi công cho các công ty... Ngoài thầy giáo giới thiệu việc làm cho ra, chi còn vài người bạn cùng lớp và Lục Hoa biết chuyện này.

      Lục Hoa ở trường được nhiêu người theo đuổi, ta biết lựa người có giá trị lợi dụng để giao du, đống thời biết cách thu xếp chu toàn mối quan hệ giữa họ, khiến họ mắc vào lưới tình của mình mà thể ra được.

      Có quan hệ rộng rãi, Lục Hoa muốn biết chuyện về Đỗ Phong cũng dễ dàng hơn. ta nhờ người thân tìm được công việc làm thêm ở công ty thiết kế, sau đó lại để người khác ra mặt giới thiệu cho Đỗ Phong, tạo cơ hội gặp gỡ nhiều hơn cả ở trường lẫn nơi làm việc.

      Lần đó, ba người Nguyễn Vân xem phim bắt gặp Đỗ Phong đưa Lục Hoa về là vì vô tình chạm mặt ta ở công ty. Nhưng sau hôm ấy, đến công ty đó làm nữa.

      Lục Hoa rốt cuộc cũng phải thừa nhận thể dùng cách đối phó với đám con trai khác để chinh phục Đỗ Phong, buộc phải nghĩ ra kế sách mới. Sau khi suy nghĩ, rút ra kết luận: Bản thân quá chủ động. Đa số đàn ông đều cho rằng: Thứ tự dâng lên miệng đều là hàng loại hai, thứ chiếm được mới là vô giá. Vậy nên, Lục Hoa kìm nén tâm tư, tìm Đỗ Phong nữa. Thay vào đó, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa thể thao, học đủ cầm kì thi họa, muốn làm nhân vật nổi tiếng được mọi người mến mộ, muốn trở thành nữ nhân tài trước mặt Đỗ Phong, khiến phải chủ động quì gối.

      Đáng tiếc, Lục Hoa tính toán sai. Cái vẻ ngoài hờ hững che giấu nội tâm dối trá qua được mắt Đỗ Phong. Kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm giúp nhìn thấu được lòng người.

      Thủ đoạn của Lục Hoa tuy khiến Đỗ Phong để mắt tới nhưng lại có thể đánh bại được lòng tự tin của tình địch.

      “Các cậu biết gì chưa, Lục Hoa giành giải nhất cuộc thi nhảy Van-sơ. Tháng trước, nó vừa xếp thứ hai trong cuộc thi hát, tháng này thăng hạn rồi. Giỏi đấy!” Trần Nhã Lệ hào hứng lao vào phòng thông báo.

      “Công nhận nó siêu . Vừa học giỏi vừa lắm tài.” nàng La San bình thường ăn chua ngoa lúc này cũng phải gật đầu tán thưởng.

      Trần Nhã Lệ tiếp tục: “Còn phải ! Từ trước tới giờ tớ luôn cho rằng nó là đứa giỏi nhất! Nó biết chơi sáu loại nhạc cụ, biết đánh cờ vây. Nghe chủ nhiệm khoa mình chơi với nó ván mà còn thua đấy.”

      “Nếu đúng thế nó đúng là thông minh .” La San với vẻ ước ao.

      “Ha ha… Ghen tị hả? Giờ nó trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở trường này rồi. Ngay cả Nhan Nghiên cũng so bì được đâu.”

      Học kì này, Tống Nhan Nghiên ra ngoài thuê phòng trọ chung với bạn trai nên quan hệ với bạn cùng phòng kí túc có phần xa cách.

      “A Lục Hoa từng vô tình ra chuyện nó để ý nào đó. biết ai may mắn thế?”

      Cuộc đối thoại giữa Trần Nhã Lệ và La San chẳng khác nào gáo nước lạnh giội lên đầu Trình Ngọc ngồi giường gấp quần áo và Nguyễn Vân đọc sách.

      “Nó còn lâu mới hoàn hảo như các cậu ! Thành tích của nó đều là giả, nó…”

      “Nguyễn Vân!” Trình Ngọc vội vàng ngăn Nguyễn Vân lại.

      “Giờ mà cậu còn đỡ cho nó hả?” Nguyễn Vân bất bình.

      Đúng lúc này, Lục Hoa vào cùng với nụ cười chiến thắng môi. liếc nhìn Nguyễn Vân và Trình Ngọc, sau đó quay sang hỏi Trần Nhã Lệ: “ chuyện gì thế?”

      Trong phòng, Lục Hoa chơi thân với Trần Nhã Lệ nhất bởi vì chỉ có Nhã Lệ hay những lời tâng bốc thỏa mãn lòng ham hư vinh của Lục Hoa.

      “À, thảo luận phòng mình tự hào, những có hoa hậu giảng đường mà còn có nữ nhân tài nữa. Bọn con trai trong trường có ai nghiêng ngả vì cậu!”

      Sầm!

      Nguyễn Vân đạp cửa hùng hổ lao ra khỏi phòng.

      “Đỗ Phong, cũng nghiêng ngả vì ta phải ?” Trình Ngọc nhìn bức tranh treo trước bàn học của Nguyễn Vân, lòng tự hỏi.



      “Ê, Đỗ Phong, nhìn này. Đây phải là con bé hồi trước hay tới tìm cậu à? Ghê đấy! Đa tài gớm. Có bạn như thế cũng nở mày nở mặt.” nam sinh cầm tập san của trường đến trêu chọc Đỗ Phong

      “Này, xem thử xem, có đúng là cái đuôi của cậu ? phải nhường cho người khác chứ!”

      Nguyễn Vân vừa tới cửa phòng 902 nghe thấy cuộc đối thoại này. vào ngay mà đứng lại đợi phản ứng của Đỗ Phong.

      “Cậu vớ vẩn cái gì thế?” Đỗ Phong bực bội .

      “À, rồi con bé là cái đuôi khiến cậu đau à? Thôi được rồi, trêu cậu nữa. Tôi tìm cái đuôi của tôi vậy.” Dứt lời, người nọ nhảy vọt ra cửa trước, miệng còn lẩm nhẩm mấy câu hát.

      Nguyễn Vân nắm chặt quyển sách trong tay. Lúc này dám gặp Đỗ Phong, sợ nghe thấy những lời tán dương Lục Hoa. Như vậy, nhất định suy sụp.

      Đến tận bây giờ vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc thái độ của Đỗ Phong đối với Lục Hoa là gì. Nhìn qua, hình như khá hờ hững, nhưng chẳng phải đối xử với cũng như vậy sao?

      Lòng Nguyễn Vân rất mâu thuẫn. vừa muốn thẳng tình cảm của mình cho Đỗ Phong biết, lại sợ làm vậy khiến xa lánh.

      Thôi vậy, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên . Dù sao tình luôn đẹp nhất khi còn mập mờ chưa sáng tỏ.

      Chương 9: Khó cả đôi đường

      Typer: SunniePham-
      Thu xuân đến, lại bắt đầu học kì mới.

      Rất nhiều cơ duyên gặp gỡ giúp cho Nguyễn Vân và Đỗ Phong dần trở nên thân thiết. Có điều, vẫn chỉ coi đứa em ngốc nghếch. Nguyễn Vân ỷ được chiêu chuộng mà càng vô tư, lời và hành động càng lúc càng quá trớn. Hai người thường xuyên bị vây bởi bầu khí mờ ám, nhưng Đỗ Phong cũng lười chẳng buồn quan tâm, để mặc Nguyễn Vân thích làm gì làm.

      Chẳng hạn như lúc này, uể oải tựa đầu vào vai .

      "Ngồi hẳn hoi, đây làn nơi công cộng đấy." Đỗ Phong gõ đầu nhắc nhở.

      Sau nhiều lần bị Nguyễn Vân nài ni, Đỗ Phong cũng chịu tới vườn cây học từ vựng. Hai người ngồi sóng vai ghế dài.

      Nguyễn Vân ngẩng lên, bỉu môi : "Mượn vai tí mà cho, keo kiệt."

      Đỗ Phong nghiêm tục : " cho mượn đấy, em làm gì được ?"

      Đỗ Phong vội vã tránh ra: "Em đúng là con chó con! ngồi với em nữa".

      Nguyễn Vân đuổi theo, hai tay vẫn giơ móng vuốt làm bộ vồ con mồi.

      "Em còn nghịch ngợm nữa là đấy." Đỗ Phong nghiêm mặt

      Nguyễn Vân đành phải thôi, bắt chước nghiêm mặt lại giống , hạ thấp giọng : “Em còn nghịch ngợm nữa là đấy!”.

      Đỗ Phong ngây người lát rồi bật cười.

      Nguyễn Vân chưa từng thấy cười sảng khoái như thế, lại càng hoảng sợ.

      Ồn ào lúc, hai người trở lại ghế đá ngồi học tiếng . Sắc trời mỗi lúc tối. Cơn gió lạnh ở đâu ùa tới, hai người đứng dậy chuẩn bị ra vê.

      “Em sai đúng ? Ở đây học từ vựng rất năng suất.” Nguyễn Vân đắc ý nghịch lọn tóc đen nhánh.

      Từ khi quen biết Đỗ Phong, quyết định phải nuôi tóc dài cho duyên dáng.

      Đỗ Phong nhìn , chợt giật mình. Trước kia để tóc ngắn, nhìn thế nào cũng giống cậu con trai nghịch ngợm. Hôm nay, xõa tóc dài ngang vai, tăng thêm vẻ thiếu nữ thướt tha. Mắt ngọc mày ngài thấp thoáng sau những sợi tóc mái, chiếc mũi cao và khuôn miệng nhắn, làn da ửng hổng, cả gương mặt toát lên thần sắc mĩ nữ. Như thế làm sao khiến người ta động lòng?

      sao thế? Sao đờ đẫn ra thế?” Nguyễn Vân nhoẻn miệng cười.

      Đỗ Phong nhận ra mình luống cuống, bối rối quay đầu chỗ khác: “ phải lên phòng học đây”.

      “Ơ, ăn tối à?”

      Nguyễn Vân nhìn bóng lưng nhanh chóng rời của Đỗ Phong, lòng tự hỏi rốt cuộc mình gì sai?

      Sau hôm ấy, Đỗ Phong tự giác giữ khoảng cách với Nguyễn Vân. sợ thường xuyên xuất bên cạnh khiến mang tiếng hay. Dù sao, cũng chưa thể cho bất ki lời hứa hẹn nào, cứ tiếp tục thế này, người khác hiểu lầm rồi từ bỏ cơ hội theo đuổi .


      Nguyễn Vân đến lớp Đỗ Phong gọi ăn cùng thi lại trốn trong phòng tự học. Nguyễn Vân gọi điện tới kí túc nhờ bạn học vắng.

      Đỗ Phong càng trốn tránh Nguyễn Vân càng muốn tìm bằng được, thậm chí bỏ học tìm .

      ngồi trong thư viện đọc sách, đột nhiên Đỗ Phong thấy có cánh tay thò ra gấp cuốn sách của mình lại. kinh ngạc ngẩng lên: “ là giờ học sao em chạy đến đây?”.

      còn cách nào khác, vì lúc được nghỉ em phải học, lúc học em được nghi.”

      Đỗ Phong nhìn xung quanh rồi đứng dậy: “ ra ngoài chuyện”.

      Sáng thứ Hai hầu như các lớp đều phải học, vườn cây tĩnh lặng chi còn hai người ngồi sóng vai ghế đá, người cao lớn, người bé .

      “Em mau về lớp học , hôm nay học mồn chuyên ngành, bỏ lỡ buổi là mất nhiều kiến thức lắm đấy.”


      Nguyễn Vân nghe vậy liền cảm thấy vui mừng, biết thời khóa biểu của , chứng tỏ quan tâm tới

      “Ai bảo phớt lờ em!”

      " rất bận, chương trình học năm nay rất nặng.”

      dối.”

      Mặt Đổ Phong biến sắc: “Tùy em, muốn nghĩ thế nào nghĩ. đây”.

      “Đợi !” Nguyễn Vân vội vàng nhét tờ giấy vào túi áo Đỗ Phong rổi chạy vụt .

      Đỗ Phong mở ra xem. Nhất thời, đầu óc choáng váng.

      thế giới nàỵ, khoảng cách xa nhất phải góc biển chân trời, phải muôn sông ngàn núi, mà là em ở ngay bên cạnh , nhưng hề biết rằng em ỵêu .

      Nét chữ xinh đẹp khiến như rơi xuống địa ngục, mãi mãi thể ngoi lên.

      Đỗ Phong nằm giường, thấp thỏm yên giấc. Bình thường đều làm thiết kế hoặc lên lớp tự học, nhưng gần đây thực thể tập trung.

      Gương mặt thanh tú của Nguyễn Vân cứ như quả bom hẹn giờ, luôn thường trực trước mắt .

      ra hành lang, châm điếu thuốc, Đỗ Phong tự chủ được nhìn sang kí túc phía đối diện. bóng hình quen thuộc đứng ở khung cửa sổ tự khi nào. Ngón tay cẩn thận bị tàn thuốc rơi vào, giật mình ném điếu thuốc .

      Lần này chết chắc rồi!

      “Nếu phải vì nhận rã giá trị lợi dụng của , tôi chẳng hẹn hò với người nhạt nhẽo, vô vị như . Dù lúc đầu có cảm tình , nhưng dần dà ở bên cũng khiến tôi cảm thấy chán ngấy. Tình ỵêu thiên trường địa cửu hợp với !”

      Câu từ hổi ức đột ngột vang lên, khơi dậy nỗi đau sâu thẳm trong lòng Đỗ Phong. Tục ngữ sai, “ lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng”. Niềm tin đối với tình bị mất khiến sợ hãi tránh né Nguyễn Vân.


      Phòng 902, thư viện, nhà ăn, vườn cây,... tất cả mọi nơi đều thấy xuất của Đỗ Phong. Thậm chí, cũng đứng ngoài hành lang hút thuốc theo thói quen nữa.

      Nguyễn Vàn nhiều lần muốn chạy tới kí túc nam tìm , nhưng giờ là mùa hè, đám con trai có việc gì làm thường chui trong phòng, nếu vào đó ắt gây chú ý.

      Nghĩ đến thái độ hờ hững của Đỗ Phong, Nguyễn Vân cảm thấy khó hiểu. thích thẳng ra với , đầu cần phải trốn tránh như vậy? Từ giờ gọi ấy là “Đỗ kì quái”! Nguyễn Vân bật cười khúc khích. Nhưng nỗi chua xót dưới đáy lòng lại trào dâng, liệu còn có cơ hội cho biết mình đặt biệt danh cho hay ?

      “Nguyễn Quân, đợi em lâu chưa?”

      Địa điểm hẹn gặp của Nguyễn Quân và Trình Ngọc luôn là nhà ăn hoặc thư viện, nhưng xế chiểu hôm nay, Trình Ngọc đột nhiên hẹn Nguyễn Quân ra bờ hồ sau trường tản bộ, khiến mừng rỡ khôn xiết. phấn khích chạy ra đây ngay lập tức.

      “Nhận được điện thoại của em là luôn.”

      Trình Ngọc cúi đầu, hơi nhíu mày.

      “Em sao thế?” Nguyễn Quân ân cần hỏi.

      “À... Em sao.” Trình Ngọc ngẩng đầu cười, “Lúc nãy em bảo là nửa tiếng nữa cơ mà, sao lại luôn?”.

      muốn mau chóng được gặp em chứ sao!” Nguyễn Quân tươi cười.

      Nụ cười vô tư của mang đến cho người ta cảm giác yên bình. Nhưng tiếc rằng, đó phải thứ muốn. Đáy lòng Trình Ngọc thoáng qua chút đành.

      Nguyễn Quân vẫn ngây ngốc cười, ánh mắt si tình nhìn Trình Ngọc. Suy nghĩ trong đầu hai người lúc này hoàn toàn trái ngược nhau.

      "Em..."

      trước !” Trình Ngọc rốt cuộc cũng có can đảm lên tiếng, thôi để ấy tự mình đa tình lần .

      “Ừ, vậy trước.” Nguyễn Quân nghĩ, dù sao cũng thề để con thổ lộ trước được. Quả nhiên là tự huyễn tưởng.

      “Trình Ngọc, ...”

      “Thôi! Để em trước!” Trình Ngọc cắt ngang.

      được, nhất định phải để !” Nguyễn Quân khăng khăng, “Chuyện gì cũng có thể nhường em, nhưng chuyện này !”.
      Last edited: 27/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      9.2

      Hai hàng nước mắt chảy xuống gò má Trình Ngọc, quay mặt nhìn chỗ khác. Đúng vậy, mấy tháng qua, Nguyên Quân quan tâm , lo lắng cho , làm mọi việc theo ý . Những lúc tâm trạng tốt, muốn tìm nơi trút giận, đều tình nguyện làm đối tượng để đánh mắng hành hạ. Có đôi khi, trong lòng có nhiều tâm , luôn sẵn sàng lắng nghe. luôn luôn cố gắng phơi bày ưu điểm trước mặt Đỗ Phong, chừa lại những điểm đáng ghét cho Nguyên Quân hưởng.

      Sau thời gian lợi dụng Nguyên Quân để chữa lành vết thương lòng, giờ đây, Trình Ngọc lại muốn vứt bỏ thương tiếc.

      Nỗi áy náy trào dâng khiến đau khổ, nước mắt ngừng rơi.

      Bị Trình Ngọc bất ngờ lao vào lòng, Nguyên Quân biết làm sao, luống cuống lấy khăn tay trong túi quần ra lau nước mắt cho .

      “Em sao thế? Sao lại khóc như thế? Ai bắt nạt?”

      Trình Ngọc đưa cho Nguyên Quân chiếc túi, liền hơi: “Đây coi như em trả nợ ân tình cho …Sau này đừng tìm em nữa.”

      Dứt lời, lập tức bỏ chạy.

      tiếng sấm bất chợt nổ vang trời. Mưa như trút nước.

      Nguyên Quân vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đứng sững tại chỗ, trong tay cầm món quà của Trình Ngọc

      Rời khỏi hồ, Trình Ngọc cũng dầm mưa rất lâu, dường như muốn nhờ nước mưa rửa trôi cảm giác tội lỗi. biết Nguyên Quân cũng đứng dưới mưa như vậy.



      Cứ tưởng chỉ cần như vậy là nhõm, nhưng Trình Ngọc vẫn thấy day dứt yên suốt cả tuần.

      Hôm ấy, mang theo chiếc áo gió màu trắng tìm rất lâu mới mua được đến gặp Nguyên Quân và lời chia tay. Còn nhớ có lần gặp chuyện bực mình, ở trong phòng vẽ trút giận, cẩn thận làm màu mực vấy lên chiếc áo khoác màu trắng của Nguyên Quân. Màu thể giặt sạch, giống như vết thương lúc nào cũng để lại sẹo. Đó là chiếc áo mà Nguyên Quân vô cùng thích, tiếc rằng thể mặc nó được nữa. Vì thế nên Trình Ngọc mới tìm mua bằng được chiếc áo mới tặng . Tuy rằng chiếc áo chẳng thể nào bù đắp được vết thương lòng của Nguyên Quân, nhưng hi vọng có thể quên tình cảm này, trở về những tháng ngày yên ổn trước kia.

      Trình Ngọc lấy chiếc áo bẩn của Nguyên Quân trong tủ quần áo ra, ôm vào ngực, nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống tí tách. Ngày ấy hỏi xin Nguyên Quân chiếc áo này, muốn dùng nó để nhắc nhở bản thân được phạm sai lầm lần nữa, được ích kỉ làm tổn thương người khác.

      Lúc này mới biết, bản thân mình chẳng qua chỉ là đứa con yếu đuối, muốn giữ nổi, muốn buông cũng xong, ràng rất thích Đỗ Phong, nhưng lại nỡ từ bỏ Nguyên Quân.

      Rốt cuộc mình gây nên nghiệp chướng gì thế này?

      Trình Ngọc nhắm mắt, lòng đau nhức.



      “Dương Quang! Ngày nào ông cũng ngồi đờ đẫn ôm quyển sách. Hóa ra trong sách có người đẹp!”

      Đỗ Phong làm về, vừa vào phòng bắt gặp bạn cùng phòng cầm bức khua khua lại trước mặt Dương Quang.

      “Cái gì thế?” Đỗ Phong hờ hững hỏi.

      “Trả lại đây!” Dương Quang vội vàng lao đến cướp.

      “Còn lâu!”

      Thừa dịp chàng kia đề phòng, Đỗ Phong tóm lấy tấm ảnh. Trong phòng này, đương nhiên đứng về phe bạn Dương Quang khiêm tốn.

      “Dương Quang, trả này.” Đỗ Phong đưa bức ảnh cho Dương Quang, giữa chừng tay khựng lại khi nhìn vào bức ảnh.

      Trong ảnh, mặc áo sơ mi màu hồng ngồi đọc sách bãi cỏ sau tòa nhà thực hành. ràng đây là ảnh chụp trộm.

      “Tấm này em chụp trong giờ học chụp ảnh. Thấy cảnh đẹp nên chụp lại.” Dương Quang gượng gạo giải thích.

      Đỗ Phong lấy lại tinh thần, : “À, đây là em Nguyên Quân phải ? Chụp đẹp đấy!”

      cố ý nhắc đến tên Nguyễn Vân để chứng tỏ quan hệ mấy gần gũi giữa mình và , tránh gây hiểu lầm cho người khác.

      “Ờ nhỉ, Đỗ Phong tinh mắt đấy. Em nhìn ra đâu!” bạn cùng phòng trêu chọc.

      “Tôi mệt rồi, tắm rồi ngủ trước đây!” Vừa , Đỗ Phong vừa cầm chậu vào nhà tắm.

      qua hành lang, bất giác nhìn về khu kí túc xá nữ phía đối diện. Khung cửa sổ đóng chặt và rèm kéo kín. Có lẽ thôi lưu luyến. Nên vui mới phải chứ! Vì sao lại có cảm giác mất mát thế này?

      Thực ra Đỗ Phong cũng biết từng có tên Nguyễn Vân mỗi đêm đều đứng bên ô cửa sổ dõi theo mình.

      Đỗ Phong!” Dương Quang chẳng từ khi nào đuổi theo sao, “ đừng với Nguyễn Vân nhé. Về…bức ảnh”.

      Đỗ Phong gật đầu.

      Dương Quang thở phào, quay đầu vào phòng.

      “Nếu tôi là cậu, rôi với Nguyễn Vân!” Đỗ Phong đột nhiên lên tiếng.
      Last edited: 27/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: thể quên

      Typer: SunniePham-
      Từ sau khi ra câu kia, Đỗ Phong ngừng cảm thấy hối hận.

      Hối tiếc vì nếu Dương Quang thực nghe lời cổ vũ của thổ lộ tình cảm với Nguyễn Vân, chính là tự tay đẩy Nguyễn Vân đến bên người khác. Đây phải là kết quả muốn.

      Ân hận chính là khuyên người khác mạnh dạn tỏ tình trong khi bản thân lại có dũng khí ấy, chi biết trốn tránh như con rùa rụt cổ.

      Nhưng lo lắng của Đỗ Phong là thừa, bởi Dương Quang tìm Nguyễn Vân. Dương Quang để toàn bộ tâm trí vào việc học, mặc dù kết quả các môn cơ sở của rất xuất sắc nhưng các môn chuyên ngành có năng khiếu cho lắm. Đây cũng chính là điều mà vô cùng tiếc nuối. Vì thế, rất ngưỡng mộ tài năng của Đỗ Phong.

      “Dương Quang, học tiếng à?”

      Dương Quang nửa nằm nửa ngồi giường, nhìn thấy Đỗ Phong, bèn ngôi bật dậy nhường chỗ.

      Đỗ Phong liếc mắt qua cuốn sách, quả nhiên có bức ảnh. Nếu là người khác, nhất định trêu chọc Dương Quang vài câu, nhưng cười nổi.

      “Hôm nay là cuối tuần, em có vụ gì “hot” ?” người bạn cùng phòng ngó đấu sang.

      "Làm việc của cậu , nhiều chuyện.” Đỗ Phong thờ ơ .

      “Hai người đúng là vô vị! em khác hễ cuối tuần chơi với bạn , hai là lên mạng chơi game. Làm gì có ai như hai người, đâm đầu vào học với chả hành!”

      “Tôi van cậu, cậu làm việc của cậu . Đừng có quấy rối bọn tôi, hôm nào tôi mời ăn lẩu. Ok?" Dương Quang đẩy bạn kia ra khỏi phòng.

      “Hai thằng đàn ông có chuyện gì để ? Giờ là tháng mấy rồi còn ăn lẩu? Muốn tôi chết nóng à? Thèm vào quan tâm hai cậu, tôi đây. Vô vị!” chàng oán thán.

      "Dương Quang, cậu...”

      có chuyện gì cứ thẳng . với em cắn gì khách sáo.” Dương Quang cười.

      “Cậu thích bức ảnh này lắm à?” Ngẫm nghĩ lát, Đỗ Phong quyết định vẫn nên vòng vo.

      muốn hỏi, em có thích Nguyễn Vân à? "

      Dương Quang bình thường năng khiêm nhường, ít khi đùa giỡn, tự dưng hôm nay thẳng thắn thừa nhận khiến Đỗ Phong có phần kinh ngạc.

      “Đúng là em rất thích Nguyễn Vân. ấy trong sáng, cởi mở, giống những khác. Nụ cười của ấy mang lại cảm giác ấm áp cho người đối diện.”

      Đỗ Phong vô thức gật đầu. Chính nụ cười ấy của Nguyễn Vân khiến trái tim đóng băng từ lâu của tan chảy.
      “Nhưng em biết ấy thích em, vì thế em mới quyết định giấu kín tình cảm này, để ấy biết. Chi cần ngắm tấm ảnh chụp của ấy là em thấy tinh thần phấn chấn, cho dù phải đối mặt với việc học hành khô khan cứng nhắc đến mấy cũng lo.”

      Đỗ Phong ngờ Nguyễn Vân lại tác động nhiều đến Dương Quang như vậy. Ánh mắt cậu ta toát lên thỏa mãn và hạnh phúc.

      thích nhiêu đến thế chẳng lẽ cậu muốn được ở bên Nguyễn Vân à? Vì sao phải giấu giếm tình cảm?” Đỗ Phong hỏi Dương Quang, nhưng thực chất là với chính mình.

      cũng đâu có nhất định phải ra? Với em chi cần trong lòng có cảm giác người là hạnh phúc rồi. tại em muốn tập trung tinh thần vào việc học. Em hi vọng Nguyễn Vân có thể ở bên người mà em ấy , sống hạnh phúc cả đời, phải chịu bất cứ tổn thương nào.”

      Nghe những lời Dương Quang , Đỗ Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng của cậu ta dành cho Nguyễn Vân. Đó là thứ tình cảm trong sáng và vô tư, Dương Quang tình nguyện giữ kín nó để gây áp lực cho đối phương. Điểm này khiến Đỗ Phong rất nể phục.
      Trước đây, thấy Dương Quang luôn tỏ ra đạo mạo, Đỗ Phong những tưởng đó chi là vờ vĩnh. tại xem ra đúng là bản chất con người của Dương Quang.

      " Phong, có phải nghĩ em "sến" lắm ?” Dương Quang gượng gạo gãi đầu.

      Đỗ Phong vỗ vai cậu ta: “, tôi thấy cậu rất vĩ đại".

      lúc lâu, Dương Quang nhìn tấm ảnh, thám: "Đợi khi hương xuân tràn khắp núi, hoa mai lặng lẽ nép mình cười (1)"

      Nguyễn Vân vừa tản bộ trong sân trường, vừa ngâm nga ca khúc Câu chuyện thời gian. bốn mươi bảy ngày gặp Đỗ Phong, ràng muốn dừng lại trong thế giới của nữa. Thực ra nếu muốn Nguyễn Vân có thể dễ dàng tìm được , nhưng cố tình tránh né, mặt dày quấn lấy cũng chẳng có tác dụng.

      Chẳng lẽ công tử đào hoa đa tình? Thời gian thích dài lâu? Ưm cứ cho là như vậy , cũng là lãng tử có văn hóa, chưa từng làm những hành động bất lịch với phụ nữ. Mặc dù Đỗ Phong vô tình làm tổn thương trái tim Nguyễn Vân, nhưng vẫn nhớ như in những điểm tốt của .

      "Cẩn thận."

      bàn tay kéo Nguyễn Vân lại, tránh quả bóng lao về phía . Bấy giờ cỏ mới phát mình đến sân bóng rỗ.

      Là Đỗ Phong giúp ư?

      Nguyễn Vân ngẩng lên. Ánh mắt chờ mong của bắt gặp cái nhìn xa lạ từ đối phương.

      “Ở dây tập bóng rổ, bạn đứng đây nguy hiểm lắm.”

      “Ừm.” Nguyễn Vân lên tiếng, thất thần ra khỏi sân.

      ***

      “Dạo này hai dứa mày làm sao cứ như người mất hồn thế? Học học, vẽ vẽ, ăn ăn. Vì mùa hè à?” Trần Nhã Lê tò mò hỏi.

      nàng La San thích ở chen chúc trong căn phòng chật chội nên chuyển ra ngoài thuê nhà trọ, Lục Hoa bất hòa vói mọi người cũng đổi kí túc. tại phòng chi còn lại ba người.

      Trinh Ngọc vốn gầy, nay nhìn càng lúc càng hốc hác. Nguyễn Vân ngày nào cũng đờ đẫn ngồi trước bàn học ngắm tranh.

      Nghe Nhã Lệ hỏi, cả Trình Ngọc và Nguyễn Vân đều ngẩng đầu lên nhìn nhau, vừa nhìn giật nảy mình vì bộ dạng của đối phương.

      Trình Ngọc thầm nghĩ: Nguyễn Vân và Phong chẳng phải trước đây rất tốt sao, sao giờ nó lại tiểu tụy thế kia?

      Nguyễn Vân lại nghĩ: phải Trình Ngọc và họ bắt đầu hẹn hò rồi ư, sao nó có vẻ vui?

      là, khi hạnh phúc mọi người đều có biểu giống nhau, nhưng đau khổ có đủ kiểu đủ loại.
      Trinh Ngọc đánh giá thấp ỷ lại của mình vào Nguyễn Quân. Trước kia hỗ gặp là cảm thấy phiền phức, nhất là dáng cúi gằm mặt của , cho rằng như vậy thiếu tự tin, thiếu phong độ. Vậy mà, rời xa Nguyễn Quân rồi, Trình Ngọc lại bắt đầu nhớ nhung cảm giác được cưng chiều. Có lẽ đây là nhược điểm của con chăng?

      Trình Ngọc từng vài lần vô tình bắt gặp Đỗ Phong, vẫn ung dung và đĩnh đạc như thế, chỉ có điều, luôn vờ như nhìn thấy . thực trước mắt, dù có muốn tiếp tục u mê cũng được nữa. Trình Ngọc hoàn toàn từ bỏ rồi.

      Nhưng những lời tuyệt tình với Nguyễn Quân như vậy, chẳng lẽ còn có thể hối hận ư? Thôi mặc kệ, coi như lần vấp ngã để trưởngThành hơn, sau này được ôm mộng viễn vông với những thứ thuộc về mình nữa, càng phải biết trân trọng những thứ có trong tay. Quá khứ, cứ để nó trôi thôi, làm lại mọi chuyện từ đầu. Trình Ngọc tự nhủ, nhưng đồng thời cũng ôm hi vọng Nguyên Quân đến tìm mình. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, muốn tinh thần phấn chấn cũng được.



      “Đỗ Phong!” Giọng của Lục Hoa truyền tới.

      Đỗ Phong dừng chân, khẽ nhíu mày.

      “Lâu gặp.” Lục Hoa chạy đến bên cạnh, “Dạo này bận lắm à?”

      “Vẫn là học với làm thêm thôi.”

      Nhận ra thiếu kiên nhẫn trong cách của Đỗ Phong, Lục Hoa hơi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “ vừa được thăng chức ở công ty nào phải ?”

      dám. Chỉ làm công cho người ta mấy việc vụn vặt để duy trì cuộc sống thôi!”

      “Em thấy quảng cáo thiết kế ở quảng trường Nhân Dân đấy!”

      Đỗ Phong định chào rồi , nhưng lại thấy Lục Hoa vẫy tay về phía đường đối diện và gọi: “Nguyễn Vân!”

      Ánh mắt và Nguyễn Vân giao nhau. Khoảng cách giữa hai người dường như rộng vô cùng, chẳng thể nào vượt qua.

      Nguyễn Vân sang đường. Dù thấy khiêu khích trong ánh mắt và giọng điệu của Lục Hoa, nhưng vì khao khát muốn tới gần Đỗ Phong qúa lớn nên đành lờ Lục Hoa .

      vẫn ở trong trường này à? Em còn tưởng biến mất khỏi trái đất này rồi cơ!”

      Ánh mắt hận đan xen của Nguyễn Vân khiến Đỗ Phong cảm thấy ngượng ngùng.

      “Em tưởng hai người rất thân, hóa ra cũng lâu gặp nhau à?” Lục Hoa xen vào câu.

      ngờ người kiêu ngạo như Lục Hoa khi vướng vào lưới tình cũng hạ thấp mình để những lời chọc ngoáy người khác như thế.

      Nhưng ngoài dự liệu là Đỗ Phong lại tỏ ra phối hợp với Lục Hoa : “Chẳng phải em muốn tới thăm nơi làm việc của sao? Mau thôi!”

      Lục Hoa kinh ngạc nhìn Đỗ Phong như muốn tìm chứng cớ trong mắt rằng những điều nghe thấy là .

      Đỗ Phong nháy mặt tinh nghịch với Lục Hoa. Đây là động tác quen thuộc của Nguyễn Vân, từ khi nào học được?

      Nhìn hai người họ cùng nhau rời , Nguyễn Vân cảm thấy cõi lòng tan nát.

      Khuất khỏi tầm nhìn của Nguyễn Vân, Lục Hoa đắc ý lên tiếng: “Em giúp thoát khỏi Nguyễn Vân, cảm ơn em thế nào đây?”

      Đỗ Phong vờ giả ngây: “ hiểu”.

      “Ơ, thế là lòng mời em à? phải em giúp thoát khỏi phiền phức à? Xin lỗi nhé, em hiểu lầm ý tốt của rồi!”

      “Nếu em chân thành nhiều hơn chút, giả tạo ít chút, có thể chiếm được cảm tình của nhiều nam sinh hơn nữa đấy.” Đỗ Phong bình tĩnh đợi giông tố.

      Đừng cho rằng cái trò mèo dụ dỗ đàn ông của ta qua mắt được .

      tưởng là quân tử lắm sao? Đùa bỡn với đám con kia, để rồi khiến họ phải đau lòng, thấy họ khóc lóc, vui lắm phải ?”

      “Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta bất đồng quan điểm, thể chuyện cùng nhau được.” Dứt lời, bỏ .

      Phong, em rút lại những lời tổn thương vừa rồi. Nhưng thấy chúng ta là đôi rất đẹp à? Cả về ngoại hình lẫn tài năng.” Lục Hoa đuổi theo.

      phục còn có thể nhắc lại hai chữ tài năng.” Đỗ Phong tỏ ra chán ghét cùng cực, hối hận vì vừa nãy mượn ta để đối phó với Nguyễn Vân. “Xin lỗi, tôi muốn làm khó con , nhưng tôi khuyên hãy nghĩ cho tương lại của bản thân, thành tích giả chẳng là gì, năng lực mới cần thiết.” xong, về phía giảng đường.

      “Đỗ Phong, đừng có khinh người như thế! Nỗi nhục hôm nay, tôi nhất định đòi lại gấp bội!” Lục Hoa căm phẫn .

      Đây chính là càng nhiều, hận càng sâu. Nhất là đối với những người bị tổn thương nghiêm trọng.

      Nguyễn Vân nhìn đồng hồ đeo tay. sắp mười giờ đêm. Đêm nay có về ? Hai người có phải vui vẻ bên nhau ? Nguyễn Vân đợi dưới kí túc xá nam gần bốn tiếng, may mà có ghế đá để ngồi, nhưng đám muỗi đói chịu buông tha .

      Đỗ Phong vừa cắn miếng bánh mua được, vừa vào khu kí túc. Tới sân, nhìn thấy Nguyễn Vân đập muỗi. nỗi xót xa dâng lên, vô thức về phái .

      về rồi à?” Phát ra Đỗ Phong đứng bên cạnh, Nguyễn Vân vui mừng reo lên.

      “Em làm gì ở đây?” Đỗ Phong nghiêm mặt hỏi.

      “Còn phải hỏi ư? Sao về muộn thế?” Nhìn chiếc bánh tay Đỗ Phong. Nguyễn Vân kêu lên: “Á! ăn cơm à?” Vừa dứt lời, viền mắt hoen đỏ.

      “Em mau về ! Sau này đừng tới tìm nữa. đáng!” Cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát, Đỗ Phong vội vàng vào kí túc.

      “Em quên được !” Nguyễn Vân thổn thức.

      nhìn thấy vẻ mặt lúc này nhưng Đỗ Phong cũng biết khóc.

      Chẳng lẽ luôn khiến người khác đau lòng như vậy sao?

      Nhưng, lúc này đau lòng còn hơn để tổn thương lâu dài.

      quên được cũng phải quên!” Đỗ Phong gằn giọng. Lần này do dự, thẳng lên gác.

      (1) Hai câu thơ trong bài Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông
      Last edited: 27/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Tỉnh mộng

      Typer: SunniePham


      Chưa vào phòng ngủ, Đỗ Phong bị Dương Quang chặn ở cửa: “ Phong, chuyện với em lát”.

      Thấy vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn bất bình kia, Đỗ Phong đoán được Dương Quang muốn cái gì. tới đầu hành lang, rút điếu thuốc ra châm lửa.

      Dương Quang vừa đến gần, Đỗ Phong liền thở ra làn khói và : “Có gì cậu cứ thẳng!”.

      thích Nguyễn Vân à? Vừa nãy em thấy hai người dưới sân.”

      Đỗ Phong dường như nghe thấy gì, qua hồi lâu, mới bình thản : “Thích ở bên nhau ư? Chẳng phải cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ở bên em ấy sao?”.

      “Khác nhau! Nguyễn Vân thích em, nhưng ấy thích .”

      "Cậu chưa thử sao biết Nguyễn Vân thích cậu?” Đỗ Phong phản bác, tựa như mới là người hỏi tội đối phương.

      Dương Quang đột nhiên lâm vào thế bị động: “Từ lâu em nhận ra ánh mắt Nguyễn Vân nhìn bình thường”.

      “Nghĩa là vì tôi nên cậu mới từ bỏ quyển lợi theo đuổi Nguyễn Vân?”

      "Biết có hi vọng còn cố lao đầu vào để nếm mùi thất bại. Đấy là việc người thông minh nên làm. Em thà cứ như vậy đổ tạo ấn tượng về người trai tốt với ấy.”

      “Cậu nghĩ tôi muốn tạo ấn tượng tốt với Nguyễn Vân sao? Nhưng cậu cũng thấy đấy, tôi giờ thể cho ấy bất cứ lời hứa hẹn nào.”

      Phong...”

      Dương Quang chợt nghĩ đến gánh nặng cuộc sống của Đỗ Phong, cảm giác kính nể lại dâng lên trong lòng.

      “Người khác hiểu , là kẻ giả dối. Họ đâu có biết nỗi khổ tâm của . Khi họ còn kêu la ầm ĩ về chuyện bài vở lăn lộn ngoài xã hội và tương lai phía trước rồi.”

      “Còn có người hiểu tôi như vậy là tôi thấy vui rồi.” Đỗ Phong cười nhìn Dương Quang.

      “Sau này nhất định là người thành công nhít lớp chúng ta.”

      “Tôi cố gắng!” Đỗ Phong nắm chặt tay, dáng vẻ tự tin.

      “Nhưng.., Em muốn thấy Nguyễn Vân đau khổ.” Ánh mắt Dương Quang thoáng buồn. Đâu có ai muốn nhìn thấy bộ dạng đau buồn của người mình thương? “ Phong, giữ ấy bên cạnh ! Nguyễn Vân là hiểu chuyện, chắc chắn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ”.

      “Tôi cũng muốn làm ấy buồn. Nhưng cậu biết đấy, tôi là kẻ hai bàn tay trắng, lúc này tôi có thời gian để nghĩ đến chuyện đương, hơn nữa tôi cũng chẳng thể mang lại cho Nguyễn Vân bất cứ điều gì, chi khiến ấy khổ thêm mà thôi. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên vậy, đến khi tôi đủ khả năng cho ấy lời hứa hẹn, nếu duyên phận vẫn còn, nhất định tôi cố gắng hết sức để ấy trở thành người hạnh phúc nhất đời.” Đỗ Phong bằng giọng say sưa và tràn ngập hi vọng. Liệu ông Trời có cho cơ hội ấy ?

      "Đúng là suy nghĩ chín chắn hơn bọn em.” Dương Quang .

      Nhiều cậu con trai tầm tuổi này hễ thích ai là điên cuồng theo đuổi, đổ ý tới hậu quả. Đến khi thành công, cảm giác mới mẻ mất liên nảy sinh mâu thuẫn, rồi chia tay, rồi tìm kiếm người mới. Ai có trách nhiệm với tình cảm nhiều hơn chút cố gắng nhường nhịn người , nhưng chắc chắn còn tha thiết như lúc đầu.

      Đỗ Phong có rất nhiều ưu điểm đáng để học tập. Dương Quang trong lòng thầm nghĩ.

      “Thực ra hồi học trung cấp chuyên nghiệp, tôi từng người. Chuyện tình trắc trở nên tôi mới hiểu như thế. Tôi nghĩ, tình mà chưa biết trước được tương lai vô nghĩa. Hơn nữa, tôi cũng thích cái kiểu gặp dịp chơi. Tôi hiểu vì sao nhiều người lại sẵn sàng bỏ công sức ra để theo đuổi hết này đến khác như thế. Thứ tôi muốn tìm kiếm là thiên trường địa cửu, chứ phải là từng được sở hữu những gì.”

      “Em cũng đồng ý với . Em nhất định tìm được phù hợp với mình và ấy cũng em. Trước khi xác định hai người có hợp nhau hay , em dễ dàng buông lời hứa hẹn.”

      "Đúng thế.”

      Hai người họ từ lâu hiểu con người nhau.

      ***

      Nghe Những ngôi sao hiểu lòng tôi, lại cảm thấy thời gian trôi nhanh. Chẳng mấy chốc Nguyễn Vần trải qua năm học tập bận rộn.

      Suốt năm qua, dồn hết tâm trí vào việc học. lớp, nghiêm túc vẽ tranh, chăm chú nghe giảng và hỏi ý kiến giảng viên. Ngoài giờ học, đến thư viện đọc sách, nâng cao kiến thức. Buổi tối, đến phòng tự học làm bài tập, học tiếng . Cuối tuần, lên phòng chức năng và phòng mĩ thuật để luyện vẽ. Cứ như vậy, cuối kì nghiễm nhiên đạt được thành tích xuất sắc, nhận học bóng loại hai.

      Tất cả những điểu này là nhờ bức thư của Dương Quang. Trong thư gửi Nguyễn Vần, ké toàn bộ nội dung CUỘC chuyện giữa mình và Đỗ Phong cho biết, rồi khuyên tập trung vào việc học. Nguyễn Vân vô cùng cảm động, biết được suy nghĩ thực lòng của Đỗ Phong, lại quay về nhịp sống bình thường. muốn tạo áp lực cho , thế nên viết lá thư nhờ Dương Quang gửi cho Đỗ Phong. Sau khi biết Dương Quang suy nghĩ cho mình như vậy, Đỗ Phong cũng rất cảm kích, càng thêm quyết tâm nỗ lực học tập và làm việc.

      năm qua, ngoài việc La San chia tay bạn trai, Trình Ngọc và Nguyễn Quân hẹn hò, có thay đói gì lớn.

      Cũng vì Nguyễn Quân kiên trì theo đuổi nên mới khiến Trình Ngọc cảm động. Hơn nữa, càng tiếp xúc nhiều, Trình Ngọc càng cảm thấy Nguyễn Quân rất tốt, rất lòng. Người xưa , chờ đợi người mình bằng chấp nhận người mình. Trong chuyện tình cảm, người nào nhiều hơn chính là người chịu nhiều thiệt thòi hơn.

      Nguyễn Vân rất ngưỡng mộ tình cảm của họ và Trình Ngọc. Nghĩ đến mình vẫn lẻ loi, chợt thấy chạnh lòng. Dù sao cũng may mắn,

      Trình Ngọc giờ xóa bỏ mọi ngăn cách, thân thiết như xưa. Thôi coi như được tình bạn, mất tình , chẳng ai được toàn vẹn bao giờ.

      Đến khi khóa Nguyễn Vân phải tổ chức triển lãm tranh Đỗ Phong vào năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp. Sinh viên năm cuối kỳ phải thực tập, kì hai viết luận văn. Đỗ Phong vì bận thực tập khác, thể về tham dự triển lãm của Nguyễn Vân. Nguyễn Quân vì lỡ xa Trình Ngọc nên chọn viện thiết kế trong vùng. Chỉ có Dương Quang quyết định thi lên cao học, nên ở lại trường để ôn tập.

      học môn tự chọn, Nguyễn Vân quen được khá nhiều bạn cùng sở thích, Nhạc Quảng Bác là trong số đó. Thực ra hai người cũng khá có duyên, hôm Nguyễn Vân lang thang sân bóng rổ, suýt bị bóng bay vào đầu, chính Nhạc Quảng Bác đẩy ra. Lúc ấy có tâm trạng để ý tới ân nhân của mình, nhưng Nhạc Quảng Bác lại khá ấn tượng với bộ dạng ngốc nghếch đó của . Về sau gặp lại ở lớp tự chọn môn Văn học thưởng thức, giải thích mãi, Nguyễn Vân mới nhớ ra. Từ đó, ngày nào Nhạc Quảng Bác cũng sớm giữ chỗ cho , hai người dần trở thành bạn thân.

      Nhưng dù có gặp gỡ bao nhiêu người, kết bao nhiêu bạn, cũng ai thay thế được vị trí của Đỗ Phong trong lòng Nguyễn Vân.

      Bao giờ mới về?

      Nguyễn Vân nhìn cuốn lịch, đếm từng ngày Đỗ Phong xa.

      "Nguyễn Vân!" Trình Ngọc vào phòng, vẻ mặt trầm ngâm.

      "Tớ tưởng cậu cùng Quân đến buổi hội thảo thiết kế, về nhanh thế à?" Nguyễn Vân tròn mắt ngạc nhiên.

      Lên năm ba, Trần Nhã Lộ chuyển về nhà. Nhà nàng cách trường chỉ vài điểm dừng xe buýt, ở nhà được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, sinh hoạt cá nhân cũng tiện và thoải mái, lại được bố mẹ chăm sóc.

      Phòng chỉ còn Trình Ngọc và Nguyễn Vân, nhưng Trình Ngọc ban ngày luôn dính lấy Nguyễn Quân, buổi tối mới có mặt. Thế nên cả căn phòng chỉ lẻ loi mình Nguyễn Vân.

      " Phong về rồi đấy!"

      " hả? Tốt quá tốt quá, cậu nhận được tin nên về báo tớ luôn phải ? Đúng là tri kỉ!"

      Nhưng sắc mặt của Trình Ngọc tốt lắm.

      "Sao thế? Có chuyện gì?" Nguyễn Vân lo lắng.

      "Lúc nãy tớ gặp Lục Hoa."

      Mây đen kéo đến. Nguyễn Vân hỏi: " ta... cùng Phong à?"

      Trình Ngọc lắc đầu: " ta Đỗ Phong về được tháng rồi, nhưng ấy về trường."

      "Thế ấy ở đâu?" Đỗ Phong phải người vùng này, dù có làm khuya thế nào ấy cũng về kí túc.

      " ấy ở nhà nữ giám đốc." Trình Ngọc đến nắm lấy tay Nguyễn Vân, sợ bị sốc.

      "Thế... Thế là sao?" Bàn tay Nguyễn Vân bắt đầu run rẩy.

      "Là... Đỗ Phong được người ta... bao nuôi!"

      Nguyễn Vân hất tay Trình Ngọc ra, hét lên: "Lục Hoa là loại người nào cậu còn biết à? Cậu sao có thể nghe ta nhăng cuội rồi về đây làm tớ sợ!"

      "Nguyễn Vân, cậu bình tĩnh! Nghe mình hết ." Trình Ngọc lảo đảo suýt ngã, mãi mới đứng vững được. "Tất nhiên là mình tin ta, thế nên giờ mới về với cậu, chúng ta đến tận nơi xem người việc ."

      Nguyễn Vân sửng sốt, lát sau định thần lại, kéo Trình Ngọc chạy ra khỏi kí túc: ", mau !"

      Sàn kí túc nam bị vây kín bởi những người thích xem náo nhiệt. Đây ràng là nhờ vào hiệu quả tuyên truyền của Lục Hoa. chiếc BMW trắng chình ình trước cửa kí túc, dưới ánh mặt trời càng thêm chói lọi. Đỗ Phong đứng cạnh xe, chuyện với người phụ nữ ngồi bên trong qua ô cửa. Lát sau, người phụ nữ đưa cho mấy chiếc túi có mác hàng hiệu rồi khởi động xe rời . Đỗ Phong xách túi quay vào kí túc.

      Vài đứa con trai cất giọng mỉa mai: "Ai chà chà, Đỗ Phong, áo gấm về làng."

      Đỗ Phong chỉ cười, đáp.

      Cảnh tượng đó, cả Trình Ngọc và Nguyễn Vân đều tận mắt chứng kiến. Những cái khác khoan , chỉ cán xem trang phục của Đỗ Phong thấy khác rồi. Trước kia, ăn mặc gọn gàng sạch đấy nhưng chắc chắn mặc đồ hiệu. Hôm nay, mặc bộ vest đắt tiền, phong độ thừa để đâu cho hết, nhưng Nguyễn Vân lại cảm thấy xa lạ. cắn chặt môi.

      "Nguyễn Vân, máu! Môi cậu chảy máu kìa." Trình Ngọc giật mình, vội vàng đưa cho Nguyễn Vân khăn tay.

      "Kệ tớ , tí máu này có đáng gì." Nguyễn Vân quệt tay qua môi, vết máu dính mu bàn tay. cười khẩy, quay đầu bỏ .

      Cả ngày nay Nguyễn Vân nằm thừ giường, dạ dày trống rỗng. Bình thường, hễ bỏ bữa cơm là chân tay mềm nhũn, bụng đau dữ dội. Nhưng lúc này, chẳng có cảm giác gì cả.

      Tận thế tới rồi, ăn hay ăn nào có khác nhau?

      Hóa ra cảm giác trời sụp là như thế này ư? Nguyễn Vân thầm tự hỏi.

      Trình Ngọc ngồi bên khóc nức nở: "Mình xin cậu, cậu dậy ăn cơm được ? ta trời cũng sụp được."

      "Có họ ở bên che chở, cậu đương nhiên sợ trời sụp. Còn tớ, chẳng ai giúp tớ cả. ai...."

      Nguyễn Vân bắt đầu mê man.
      Last edited: 26/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Tình chưa dứt.
      Tối nay là tối thứ năm Đỗ Phong đứng dưới sân kí túc đợi Nguyễn Vân. biết Nguyễn Vân thường mười giờ tối về phòng, nhưng bốn ngày qua đều thấy bóng dáng đâu.

      Kí túc xá nữ sắp đóng cửa, Đỗ Phong thấp thỏm nhìn về phía lối vào. Nguyễn Quân và Trình Ngọc nắm tay nhau vừa vừa chuyện. Tới trước cửa kí túc, trông thấy Đỗ Phong, Nguyễn Quan trừng mắt nhìn rồi tạm biệt Trình Ngọc ra về. Trình Ngọc quen coi Đỗ Phong là người vô hình, thèm liếc lấy cái thẳng vào kí túc.

      "Trình Ngọc!"

      Quay đầu lại, Trình Ngọc nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm từng khiến si mê kia.

      "Phiền em chút có thể cho hỏi chuyện này được ?" Đỗ Phong lúng túng, có lẽ ngại chuyện trước kia quá tuyệt tình với Trình Ngọc.

      " tìm Nguyễn Vân chứ gì? Nó ốm." Trình Ngọc nhìn thẳng Đỗ Phong, chợ phát mình cũng thể làm ngơ được: "Nhưng mà yên tâm, mai là nó học được rồi."

      nhìn vẻ an ủi.

      "Nhờ em đưa cái này cho Nguyễn Vân giúp !" Đỗ Phong chìa cái túi cầm ra.

      Trình Ngọc nhận lấy, thản nhiên : "Em biết nó có nhận hay ."

      Thế là sao? Chẳng nhẽ Nguyễn Vân tin những tin đồn kia sao?

      "Nếu ấy nhận bảo ấy trực tiếp đến trả ." Đỗ Phong quay đầu , quên . "Cảm ơn em."

      ***

      Trong túi là hộp quà đóng gói rất đẹp mắt. Qủa nhiên ấy thay đổi! Trước kia ấy tuyệt đối tiêu tiền vào những việc như thế. Nguyễn Vân đặt túi quà sang bên, mấy thức quà cáp kiểu này chẳng thể có sức hấp dẫn với .

      Gần đây, Nguyễn Vân khá thân với Nhạc Quảng Bác. biết làm thế là tự lừa mình dối người, nhưng sợ mình. Thực ra trước giờ vẫn luôn mình, nhưng khi tâm hồn bị tổn thương, con người ta cực kì yếu đuối, chịu được nỗi đọc. Điều này Trình Ngọc từng trải qua.

      "Dạo này cậu cứ là lạ!" Nhạc Quảng Bác với Nguyễn Vân dường .

      "Lạ ở đâu?" Nguyễn Vân bâng quơ.

      "Trước đây tớ muốn cùng cậu đến lớp nhưng cậu cho. Cậu bảo thích mình."

      Nhạc Quảng Bác là nhân tài của khoa Xây dựng, học giỏi lại quan hề rộng, được nhiều người mến.

      "Ai cũng thay đổi!" Nguyễn Vân uể oải cúi đầu.

      "Cậu già nhanh ý! tuần gặp mà thấy cậu từ lanh lợi biến thành bà già đau khổ rồi!" Nhạc Quảng Bác lấy ví dụ khoa trương, "Để hôm nào tớ giới thiệu cho cậu vị thần cười tớ mới quen. Bảo đảm cậu biến lại nguyên dạng."

      "Nguyễn Vân, cậu làm sao thế?" Nhạc Quảng Bác lo lắng đến trước mặt Nguyễn Vân, cúi đầu nhìn .

      Hành động khiến người khác cảm thấy có chút mờ ám.

      Nguyễn Vân thấy mất tự nhiên, bèn vỗ vai cậu ta cái: " vào lớp thôi, nhìn gì mà nhìn."

      Nhạc Quảng Bác lắc đầu: " chẳng hiểu con các cậu làm sao! quản túc cho vào trong kí túc, tớ chỉ đưa cậu đến đây được thôi, bà già đau khổ của tôi ạ!"

      Nguyễn Vân phì cười.

      "Thế chứ! Cười thế mới giống cậu chứ! Ngủ ngon nhé!" Dứt lời, Nhạc Quảng Bác chạy , thoáng cái mất tăm.

      Đỗ Phong đứng cạnh bồn hoa trong sân kí túc nữ, nhìn Nguyễn Vân và Nhạc Quảng Bá vui vẻ cười, trái tim như biến thành tảng đá, đè nặng trong lòng.

      ai có thể lơ bóng hình cao gầy đứng sừng sững trong sân kia, Nguyễn Vân cố gắng kiềm chế nỗi lòng, thẳng vào cửa kí túc mà nhìn sang Đỗ Phong. Đỗ Phong tóm lấy tay .

      "Giờ vẫn sớm, có thể ngồi chuyện với được ?"

      Nguyễn Vân quay đầu lại nhưng vẫn chịu nhìn vào đối phương: " bỏ tay em ra ."

      Đỗ Phong chậm rãi buông tay ra, Nguyễn Vân tới ghế đá cạnh bồn hoa, ngồi xuống.

      "Em khỏi ốm chưa?" Đỗ Phong khẽ hỏi.

      "Cám ơn . Em rất khỏe, chết được." Nguyễn Vân quay lưng về phía Đỗ Phong.

      Đỗ Phong chợt thấy trái tim đau nhói, càng lúc càng đau kịch liệt.


      "Em thích món quà tặng ?"

      " nhắc em mới nhớ, món quà đắt tiền đó, em dám nhận. đợi em lát. Em mang xuống trả ."

      ấy thực hiểu lầm mình! Đỗ Phong tuyệt vọng nghĩ.

      " tưởng.... em thích món quà này." Giọng của đột ngột trở nên hư vô nghe .

      "Em phải người hám của, đương nhiên thích những món quà kiểu này."

      Nguyễn Vân quay đầu lại, Đỗ Phong bắt gặp lửa bùng lên trong mắt .

      "Em tin vào những lời đồn đại đó ư?"

      " phải đồn đại, em chính mắt nhìn thấy."

      "Em thấy cái gì?" Đỗ Phong ngơ ngác, đáng tiếc, Nguyễn Vân hiểu.

      " cần hoảng hốt như thế, em thấy những gì mà mọi người đều thấy."

      "Nghĩa là em tin ?"

      "Chúng ta cũng đâu có quan hệ gì, tin hay có quan trọng sao?" Nguyễn Vân nghiêm mặt, lời lẽ sắc bén như lưỡi dao đâm vào trái tim Đỗ Phong.

      " tưởng em hiểu . Món quà đó nếu thích em vứt ."

      xong, Đỗ Phong buồn bã rời .


      Trong chiếc hộp đóng gói cầu kì kia chứa đầy vỏ sò đủ kiểu dáng. Từng chiếc vỏ sò còn được Đỗ Phong tỉ mỉ vẽ trang trí.

      Còn nhớ Nguyễn Vân từng với , lớn lên ở thành phố gần biển, vì thế rất thích sưu tập vỏ sò. Trùng hợp là Đỗ Phong lần này thực tập ở thành phố ven biển, những lúc rảnh rỗi,

      -----------
      thường dạo bên bờ biển để nhặt vỏ sò tặng .

      Vậy mà Nguyễn Vân nghe những tin đồn kia và hiểu lầm . Nếu như vậy, chi bằng từ bỏ cuộc tình còn chưa chính thức bắt đầu này, kí hợp đồng làm kiến trúc sư cho công ty Hồng Kông kia?

      Nhớ tới cảnh Nguyễn Vân và Nhạc Quảng Bác vui vẻ bên nhau, Đỗ Phong chợt nghĩ, có lẽ hai người họ mới thực đôi. Sau khi hạ quyết tâm, dự định mấy hôm nữa sang Hồng Kông.

      Nguyễn Vân mở hộp quà mà Đỗ Phong tặng. vốn tưởng bên trong món đồ trang sức quí giá, nhưng khi những chiếc vỏ sò lung linh xuất trong tầm mắt, mới kinh ngạc thốt lên lời. vuốt ve những chiếc vỏ sò, chợt khóc, chợt cười, khiến Trình Ngọc sợ hết hồn.

      "Giờ mình biết ấy lòng mình." Nguyễn Vân chỉ muốn lao ra khỏi phòng tìm Đỗ Phong nhưng Trình Ngọc ngăn lại.

      " nương, có biết giờ là nửa đêm ? ngủ cũng phải để cho người ta ngủ chứ!"

      "Ừ, sáng mai mình nhất định phải tìm ấy." Nguyễn Vân lau nước mắt, nằm giường, lẳng lặng đợi bình minh.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Nguyễn Vân gọi điện sang phòng kí túc của Đỗ Phong còn ở trường.

      "Đỗ Phong á? Vừa nãy có chiếc BMW đến đón nó rồi." Người ở đầu dây bên kia trả lời.

      "Nguyễn Vân, em tìm có việc gì à?" Dương Quang mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới

      "Xin lỗi , bận thế mà em còn làm phiền !" Nguyễn Vân áy náy .

      " sao, sắc mặt em kém quá. Có chuyện gì thế?"

      "Nghe trúng tuyển nghiên cứu sinh. Chúc mừng !"

      "Cảm ơn em. Gần đây em thế nào? Có việc gì cần giúp ?" Dương Quang mỉm cười chân thành.

      "Em có nghe tin đồn về Phong, em muốn tìm hỏi cho ." Nguyễn Vân cúi đầu, lúng túng .

      "Sao em hỏi Phong? Chuyện giữa hai người thể có kẻ thứ ba xen vào. Có hiểu lầm gì tốt nhất là với nhau, nếu lỡ mất duyên phận, đúng ?"

      "Em tìm được ấy. Em tin đồn là hay giả. cho em được ?" Nguyễn Vân vẫn chưa ngẩng đầu lên. Giọng nghẹn ngào.

      "Ừm, vậy em nghĩ thế nào? Em tin vào những lời đồn đó ?"

      "Em biết!" Nguyễn Vân thổn thức.

      "Vì sao em ấy mà lại chịu tin tưởng ấy?" Từng câu từng chữ của Dương Quang dường như vô lực, "Dù thế nào cũng tin ở Phong. Vì thế hỏi ấy về những tin đồn kia. Hỏi ấy chẳng khác nào nhục mạ ấy. Em hãy giữ vững lập trường của mình, đừng nghi ngờ nhân cách Phong. Nếu , tình cảm giữa hai người Nguyễn Vân ngước nhìn Dương Quang, nhận ra kì vọng trong mắt , khẽ gật đầu.

      " Phong để lại cho số điện thoại này!"

      ****

      Nguyễn Vân luôn mang theo mảnh giấy ghi số điện thoại bên người. Suốt mấy ngày liền cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, cũng biết mình do dự điều gì.

      "Reng... reng..."

      Chuông điện thoại reo, Nguyễn Vân thấp thỏm.

      Giọng của Dương Quang truyền đến: "Nguyễn Vân, Phong về trường rồi. Nhưng ấy vừa mới kí hợp đồng với công ty ở Hồng Kông."

      Nghe vậy, Nguyễn Vân lập tức tắt máy, do dự gọi vào số điện thoại của Đỗ Phong.

      Trong vườn cây , hai người ngồi sóng vai bên nhau.

      "Gần đây bận gì thế?" Nguyễn Vân rụt rè hỏi.

      Đỗ Phong cảm thấy giọng này của rất lạ lẫm, có cảm giác cảnh còn người mất.

      "Vẫn làm thuê cho người ta thôi." cười đáp.

      "Nhưng như thế cũng đến nỗi biệt tăm biệt tích lâu vậy." Nguyễn Vân trách móc.

      Dường như cảm giác xưa kia chậm rãi trở về.

      "Chỗ làm xa quá, có xe buýt nữa. Mỗi lần về trường, đều phải nhờ xe của sếp."

      "Chính là chiếc BMW đó à?"

      "Ừ." Đỗ Phong gật đầu, "Sếp bận lắm, nên lần nào về trường lấy đồ đều là vợ ấy đưa về. Hai vợ chồng họ đều rất tốt với ."

      "Thế ngủ ở công ty luôn à?"

      "Ừ. Có mỗi chiếc giường đơn sơ sài, ngủ đau hết cả lưng. Nhưng quen khổ từ rồi nên thành vấn đề."

      Từng giọt nước mắt của Nguyễn Vân rơi xuống tí tách.

      "Em sao thế? Đừng khóc!" Đỗ Phong vội vàng lau giúp .

      "Nghe kí hợp đồng làm việc ở Hồng Kông, từ giờ em được gặp nữa phải ?" Nguyễn Vân vẫn được gặp nữa phải ?" Nguyễn Vân vẫn ngừng khóc.

      " sao, mình có thể gọi điện thoại, có thể viết thư. Em mãi mãi là em của ." Đỗ Phong vỗ đầu .

      "Em muốn làm em . Em muốn mãi mãi được ở bên . Có phải vẫn còn giận chuyện em hiểu lầm hay ? Là em tốt, em nên như vậy, cho em cơ hội được ?" Nguyễn Vân nức nở.

      Đỗ Phong đứng quay lưng về phía , đưa tay lên quệt dòng nước mắt tràn khóe mi.

      "Em quên !"

      "Em quên được."

      Đỗ Phong im lặng.

      Nguyễn Vân đột nhiên ngừng khóc. Khi quá tuyệt vọng, người ta luôn rơi vào trạng thái khóc ra nước mắt.

      Hai người cứ đứng lặng yên như vậy, rất lâu.

      Đột nhiên, Đỗ Phong lên tiếng: " cũng vậy!"

      quay đầu lại, ôm lấy .
      Last edited: 26/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :