1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tương tư hệ Hữu Thời - Kim Bính ( 59 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 15: Em nhớ




      Lần đầu tiên Triệu Hữu Thời ngồi tàu hỏa, cách mỗi tiếng lại nhắn tin báo bình an cho chị , ngày hôm qua chị còn biểu như chẳng thèm để ý, hôm nay lại ngừng hỏi: Có say tàu ? Ngồi bên cạnh em là người như thế nào? Còn bao lâu nữa đến nơi?




      Triệu Hữu Thời nhìn về phía đối diện, nhắn lại cho chị : Đối diện là ông lão.




      chưa đến trường học chị cân nhắc đến việc lần sau mua vé máy bay nếu săn được vé rẻ, tuy đắt hơn vé tàu, nhưng đường vất vả.




      Triệu Hữu Thời mới rời khỏi nhà mấy tiếng bắt đầu nhớ nhà rồi.




      Sau năm tiếng cuối cùng ra khỏi ga tàu, liếc mắt cái nhìn thấy có người giơ tấm biển "Đại học Thanh Hoa", lập tức kéo hành lý chạy tới : "Chào , em là sinh viên mới của Thanh Hoa."




      chàng giơ biển đột nhiên hô to: "Mau tới đây, có người đẹp này!"




      Triệu Hữu Thời hoảng sợ, giọng điệu của chàng giống như "Mau tới đây, nơi này có quái thú" hơn ấy.




      Trong nháy mắt có bốn năm người vọt tới, tất cả đều là sinh viên nam, sinh viên nữ đứng xa cười: "Mấy người đừng có bỉ ổi như vậy chứ, tấm biển của Thanh Hoa sắp bị mấy người hủy hoại rồi."




      Triệu Hữu Thời còn chưa hưởng thụ xong cảm giác tiền hô hậu ủng, chàng giơ biển lại đột nhiên hô: "Mau tới kìa, bên kia lại có người đẹp!"




      Người đẹp lần này về phía sinh viên nữ, ánh mắt cũng thèm nhìn đám sinh viên nam cái nào, chàng giơ biển lắc đầu: "Đáng tiếc tôi thích phụ nữ chín chắn." Ngắm nhìn Triệu Hữu Thời ám chỉ: Tôi thích người trẻ tuổi, chính là như em đó.




      Triệu Hữu Thời gượng cười, nắm chắc thời gian theo những người khác lên xe.




      chín chắn ngay phía sau Triệu Hữu Thời, xe cũng còn nhiều chỗ ngồi, vừa vừa quan sát, nhìn cách ăn mặc của ấy, Triệu Hữu Thời thầm nghĩ quả nhiên là chín chắn, tóc quăn dài, mặc chiếc váy bằng lụa tơ tằm, đôi giày cao gót biết mấy phân, nhìn như thế nào cũng giống mười tám mười chín tuổi.




      ấy ngồi ngay bên cạnh Triệu Hữu Thời, cười với , Triệu Hữu Thời ngồi dịch vào bên trong chút, cười gật đầu. bao lâu sau chàng cầm biển đột nhiên xuất từ nơi nào, giơ tay ra với Triệu Hữu Thời: "Vừa rồi còn chưa tự giới thiệu, là Hoa Sơn (*), sinh viên năm hai."




      Bên cạnh có người : "Cậu ta còn có em trai tên Luận Kiếm (**)."




      (*), (**): Thiên hạ ngũ tuyệt, Càn khôn ngũ tuyệt hay Võ lâm ngũ bá là những tên gọi khác nhau để chỉ cùng nhóm năm người được coi như võ công cao nhất trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của Kim Dung. Năm người đại diện cho năm phương hướng đông, tây, nam, bắc và trung tâm. Nhóm này được bầu ra thông qua cuộc Hoa Sơn luận kiếm.




      Hoa Sơn luận kiếm là kiện đặc biệt trong võ lâm đương thời. Trong đó những cao thủ có tiếng tăm nhất được mời đến núi Hoa Sơn, thi thố võ nghệ. Năm người mạnh nhất được gọi là Thiên hạ ngũ tuyệt. Trong thời đại Xạ Điêu tam bộ khúc, có tổng cộng ba lần Hoa Sơn luận kiếm. (wiki)




      Triệu Hữu Thời cười, giơ tay ra: "Chào , em tên là Triệu Hữu Thời."




      "Hữu Thời? Hữu Thời trong có thời gian? Tên đặc biệt !" Hoa Sơn lại nhìn về phía chín chắn, giơ tay về phía ấy, "Tôi là Hoa Sơn, có người em trai tên Luận Kiếm."




      Triệu Hữu Thời nhịn được phì cười, những người khác xe đều bị ta chọc cười, nhưng chín chắn lại bình tĩnh khác thường: "Hoa Sơn...Mồm miệng cậu lanh lợi hẳn là thích hợp làm luật sư, nhưng tôi nhìn tướng mạo của cậu trước khi làm được luật gặp phải trùng trùng trắc trở. Năm nay cậu phạm vào thái tuế, trước đó lâu có lẽ xảy ra tai nạn giao thông, đường tình duyên trắc trở, sau khi xảy ra tai nạn giao thông cũng lại chịu tổn thương tình cảm."




      Hoa Sơn trợn mắt há hốc mồm, chín chắn cười: "Nhà tôi được ông cha truyền lại nghề xem bói, mỗi ngày chỉ xem lần."




      Hoa Sơn rớt cằm, ngừng do dự nhìn ấy, các sinh viên xung quanh đều bán tán, kinh ngạc tò mò, có đủ loại biểu tình, chỉ có Triệu Hữu Thời vẫn tủm tỉm cười, cảm thấy chín chắn thú vị y Hoa Sơn.




      Hoa Sơn lên phía trước tìm các em giúp đỡ, cuối cùng đuổi được chàng đáng ghét này , chín chắn thoải mái tự tại, liếc nhìn Triệu Hữu Thời, cười hỏi: "Em tò mò về khả năng xem bói của chị sao?"




      "Hả?" Triệu Hữu Thời kì quái, do dự: "Có lẽ là trước đó chị biết Hoa Sơn này."




      chín chắn hơi kinh ngạc, nghiêng người cẩn thận quan sát Triệu Hữu Thời, muốn lên tiếng tiếng chuông điện thoại vang lên.




      Triệu Hữu Thời nhận điện thoại, hóa ra là Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi gọi tới, dặn dò học tập tốt mỗi ngày tiến về phía trước, còn chuyển tiền lương tháng này vào thẻ cho , cuối cùng Đinh Sĩ Lỗi : "Buổi trưa nấu ăn, Lí Giang và Trạch Mẫn ăn miếng, suýt chút nữa giết chết ."




      Suýt chút nữa Triệu Hữu Thời cười rơi khỏi ghế, giọng : "Cám ơn các ."




      Cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời xoa hai má vì cười quá nhiều, đột nhiên nghe thấy chín chắn : "Chị là Hứa Ninh, học tiến sĩ ở Thanh Hoa."




      Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Tiến sĩ?" Khó trách chín chắn như vậy, nhưng sao lại ngồi tàu hỏa, nhờ xe của trường học?




      Hứa Ninh cũng giải thích, chỉ cười: "Giả mạo làm sinh viên mới khiến chị hơi chột dạ, may mà có Hoa Sơn ở đây, cậu ta làm ầm ĩ có người để ý đến chị." xong lại nhìn về phía Hoa Sơn thao thao bất tuyệt: "Hoa Sơn kia, lúc trước cha mẹ cậu ta muốn cậu ta học tâm lý học, nhưng cậu ta kiên trì học luật, nửa năm trước cãi nhau với bạn , lúc đuổi theo bị xe tông gãy chân, nằm viện hơn tháng, bạn chạy theo người khác. À, đúng rồi, cha mẹ của cậu ta là giáo viên trước kia của chị."




      Khó trách Hứa Ninh biết xem bói, Hoa Sơn hình như bị ấy dọa, đường ngừng quay đầu lại, ngừng lẩm bẩm. lúc sau đến trường học, Hoa Sơn ân cần muốn đưa Triệu Hữu Thời đến kí túc xá, nhưng muốn, Hoa Sơn lập tức cướp lấy hành lý của bỏ chạy. từng nhìn thấy kẻ cướp, nhưng chưa từng thấy ai cướp như ta, Triệu Hữu Thời gì nhìn bóng dáng ta, có trăm lời muốn đều bị nghẹn lại.




      Trong kí túc xá vẫn còn chưa có người, Triệu Hữu Thời đến sớm nhất, Hoa Sơn sợ buồn tẻ, xung phong nhận việc ăn cơm với , Triệu Hữu Thời đuổi ta : "Em phải dọn dẹp vệ sinh."




      " giúp em."




      "Em phải mua đồ dùng hàng ngày."




      " với em."




      "Em..." Triệu Hữu Thời còn lời nào để , "Em muốn yên tĩnh mình."




      Câu này áp dụng vào trường hợp này đúng chút nào, nhưng da mặt Hoa Sơn dày, lưu lại số điện thoại : "Yên tĩnh xong rồi có thể tìm bất cứ lúc nào."




      Cuối cùng đuổi được kẻ dở hơi này , Triệu Hữu Thời lấy khăn lau toàn bộ xung quanh, bồn rửa mặt, mặt bàn đều được lau sáng bóng, những bạn cùng phòng khác chưa có ai xuất , đến buổi tối đột nhiên nghĩ đến Trạch Mẫn, suýt chút nữa quên gọi điện thoại cho .




      Triệu Hữu Thời nằm giường, do dự mấy lần mới ấn số, tim đập nhanh kiềm chế được, hơn mười giây sau mới có người nhận điện thoại, đầu kia , "A lô."




      Triệu Hữu Thời giọng: "Em đến trường rồi."




      "Ừ."




      Giọng lãnh dạm, Triệu Hữu Thời cảm thấy hơi kì quái, " có chuyện gì vậy em cúp máy nhé?"




      "...Đừng có ngủ sớm, muộn chút nữa gọi lại cho em."




      Trạch Mẫn xong lập tức cúp điện thoại, quay trở lại bàn ăn, cười : "Tiểu Thời đến trường học rồi."




      Thẩm Đạo hỏi: "Hôm nay em ấy khai giảng sao?"




      "Còn hai ngày nữa, nhưng em ấy trước."




      Người phục vụ lại bưng đĩa hải sản lên, cửa hàng đường phố ít tốn kém, mùi sò bay khắp bốn phía, Trạch Mẫn rót cho Thẩm Đạo cốc bia: "Nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng này đều tươi, cân đủ, tay nghề của ông chủ cũng tốt, quan trọng nhất là giá cả thể rẻ hơn."




      Thẩm Đạo ăn miếng, tán thưởng: "Hương vị thực rất ngon, may mà lúc tan tầm gặp cậu, nếu tôi bỏ lỡ món ăn ngon rồi."




      "Lần sau có thể đưa chị Vi đến, chị ấy rất thích ăn hải sản."




      Thẩm Đạo cười: "Tôi thấy hôm nay ấy luôn bất an, hóa ra là Tiểu Thời đến trường học báo danh. Ngày mai tôi mang ấy , để cho ấy đơn mình. Đúng rồi, cậu cũng sắp khai giảng nhỉ, năm tư thời gian học rất ít, cậu có cân nhắc sau này làm gì hay muốn tiếp tục ở lại Thời Đại?"




      Trạch Mẫn: "Em cũng do dự, biết nên tự mình gây dựng nghiệp hay là ở lại dốc sức làm việc cho tập đoàn Thời Đại đây."




      "Gây dựng nghiệp?" Thẩm Đạo tò mò, " nghĩ tới làm gì chưa?"




      "Em nghĩ ra rồi, em cùng với hai người bạn hùn vốn mở công ty ."




      Công ty khoa học kỹ thuật Mộc Tử sở hữu ba trang web, trang voucher ưu đãi, trang tin tức phim truyện, còn có trang lắp đặt vật liệu xây dựng. Lúc khởi đầu gặp rất nhiều khó khăn, nửa năm trước cuối cùng ổn định, lưu lượng ngày càng tăng cao, quảng cáo thu vào kinh người, có người nhìn trúng, có ý định mua trang web.




      Thẩm Đạo kinh ngạc: " nghĩ tới các cậu chưa tốt nghiệp đại học làm được thành tích như vậy. Thế tiếp theo nhóm các cậu tính làm như thế nào?"




      "Đừng đến chuyện tiếp theo, tại xảy ra mâu thuẫn rồi. Hai đối tác kia muốn bán, muốn tiếp tục phát triển tiếp hai năm để quan sát tình hình. Em muốn bán hai trang web đó để công ty hoàn toàn chuyển đổi."




      Ba tiếng tiếp theo, Thẩm Đạo và Trạch Mẫn say sưa chuyện, bọn họ lại gọi tiếp bốn chai bia, vừa uống vừa tán gẫu, càng ngày càng hưng phấn, hết chuyện công việc lại đến phụ nữ, chỉ còn thiếu xưng huynh gọi đệ, sau khi hai người tạm biệt gần mười giờ, Trạch Mẫn hơi ngà ngà say, từ chối ý tốt đưa về của Thẩm Đạo, từ từ lúc, sau đó nằm vật băng ghế ở trạm xe, híp mắt gọi điện thoại cho Triệu Hữu Thời.




      Triệu Hữu Thời ngủ, mơ màng bắt máy, chợt nghe thấy câu: " bảo em đến trường gọi ngay điện thoại cho , em đến bao lâu mới gọi?"




      bừng tỉnh, dụi mắt: " nửa đêm..."




      Trạch Mẫn ngắt lời Triệu Hữu Thời, đột nhiên tiếp: "Có đàn đón ở ga?"




      Triệu Hữu Thời nghĩ đến Hoa Sơn, nhịn được bật cười, kể hết chuyện hôm nay cho , Trạch Mẫn hừ lạnh: "Chưa đủ lông đủ cánh chơi trò thất tình, mới thất tình nửa năm muốn theo đuổi nữ sinh, dễ dàng thay lòng đổi dạ, sau này ắt làm được chuyện lớn."




      Triệu Hữu Thời phản bác: "Chuyện tình cảm có liên quan gì đến chuyện lớn chứ, là người dễ thay lòng đổi dạ sao?"




      " rất bận, đào hoa có thể kiếm cơm ăn sao? Mình em còn chưa đủ lãng phí thời gian? người còn chưa đủ còn muốn thêm người nữa?"




      Triệu Hữu Thời bĩu môi, nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tạp , có người chuyện, có tiếng xe cộ, tò mò: " ở đâu thế, muộn thế này còn chưa về nhà?"




      Trạch Mẫn: "Vừa rồi ăn tối với Thẩm Đạo, ăn mấy tiếng liền."




      "Thẩm Đạo?" Triệu Hữu Thời lập tức tỉnh táo, "Chị em ở bên cạnh ấy sao, sao ấy lại ăn cơm với ?"




      Trạch Mẫn: " thấy ta theo đuổi chị em quá vất vả, nên chỉ cho ta mấy chiêu."




      Triệu Hữu Thời hưng phấn: "Chị em rất thích đồ chay, ăn đồ ít dầu ít muối, chị ấy thích xem sách tiếng nguyên bản, còn thích canh gà. Nếu xem phim, có thể đưa chị ấy xem phim nghệ thuật. Chị ấy rất tiết kiệm, vô cùng phản đối xa xỉ, đừng tặng kim cương châu báu cho chị ấy, tặng đồ thực dụng như quần áo giầy dép..."




      đến vế sau, Trạch Mẫn tỉnh rượu, Triệu Hữu Thời : "...Đồ tẩy rửa tắm gội cũng có thể tặng, cần phải ngại gì hết."




      Trạch Mẫn nhịn được ngắt lời: "Thích canh gà, thích xem phim nghệ thuật, còn thích đồ tẩy rửa tắm gội? Triệu Hữu Thời, đây phải là phong cách của em sao?"




      Triệu Hữu Thời phủ nhận: " phải!"




      Trạch Mẫn nhức đầu, xoa huyệt thái dương, giọng trong điện thoại dịu dàng, xung quanh yên tĩnh, nghe vào như thôi miên. Triệu Hữu Thời hàng loạt thứ người khác thích, thao thao bất tuyệt, vô cùng hưng phấn, Trạch Mẫn : "Triệu Hữu Thời, khi học đại học hãy làm chuyện em thích, em thích đọc sách đừng đọc, thi đạt tiêu chuẩn là được, sở thích cũng có thể biến thành nghề nghiệp, đừng quá cứng nhắc.”




      Trước khi đến trường mọi người đều dặn dò học tập cho tốt, chỉ có Trạch Mẫn trái ngược với mọi người, Triệu Hữu Thời khẽ "vâng" tiếng, Trạch Mẫn tiếp: "Tám giờ sáng mỗi ngày gọi điện thoại đánh thức ."




      Mỗi ngày gọi điện thoại, tin em nhớ đến .

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 16: của em đến đây




      Tuy ngày hôm sau vẫn nhớ , nhưng Triệu Hữu Thời chơi trò gọi điện thoại đánh thức đường dài, vẫn giả vờ hồ đồ, khi Trạch Mẫn gọi điện thoại tới chỉ trích , đúng lúc bạn cùng phòng Vương Du xuất , cha mẹ Vương Du vừa vào cửa vui mừng : "Gian phòng ngủ này cũng sạch , nhìn sàn nhà, bàn ghế này."




      Trạch Mẫn ở bên đầu kia điện thoại nghe thấy, châm chọc: "Em làm bảo mẫu cho người ta à?"




      Triệu Hữu Thời cúp điện thoại đúng lúc, cười tít mắt bắt chuyện với Vương Du. Vương Du mập mạp, diện mạo đáng , giống y cha ấy, ông Vương : " bé, là cháu quét dọn phòng ngủ à, vất vả cho cháu rồi, lại đây ăn chút hoa quả ."




      Triệu Hữu Thời từ chối được nhiệt tình của ông Vương nên đành nhận lấy.




      Vương Du hoạt bát sáng sủa, lập tức lôi kéo Triệu Hữu Thời trò chuyện, chuyện dọn dẹp giường chiếu giao hết lại cho mẹ. Tới hôm sau có thêm hai người, người là Khâu Tĩnh Linh, người con lại là La La Giai, trước khi các kịp đặt câu hỏi La La Giai : "Cha mẹ tớ đều họ La, bọn họ cho rằng họ La rồi thêm chữ La nữa là chuyện vô cùng tốt, nên đặt tên tớ là La La Giai, cần phải cảm thấy tên tớ đặc biệt làm gì, tên Tiểu Thời cũng rất đặc biệt đó."




      Triệu Hữu Thời nhìn thấy các ấy nhìn về phía mình, cười : "Chị tớ tên Triệu Hữu Vi, với mong muốn đạt được thành tựu gì đó. Cha mẹ tớ vốn tính sinh con thứ hai, ai ngờ sinh ra tớ, biết đặt tên nào, nên đành chọn "Hữu Thời" có vẻ dễ nghe chút."




      Vương Du và La La Giai gật đầu, so với "Triệu Hữu " dễ nghe hơn nhiều. Khâu Tĩnh Linh đột nhiên : "Sinh con thứ hai? Nhà cậu rất giàu nha, năm đó sinh con thứ hai bị phạt nhiều tiền lắm. Tớ nghe ở nông thôn, nếu thai đầu là con có thể sinh thai thứ hai, ba mẹ cậu cũng quá trọng nam khinh nữ."




      La La Giai bĩu môi, nháy mắt với Triệu Hữu Thời và Vương Du, ý bảo các cần tiếp.




      Lúc gọi điện thoại cho Trạch Mẫn, Triệu Hữu Thời thuật lại những lời của Khâu Tĩnh Linh: "Tính cách La La Giai thẳng thắn nhất, cậu ấy thích Khâu Tĩnh Linh, mấy ngày nay hoàn toàn để ý tới ấy, nhưng cậu ấy nhà cậu ấy sắp xếp cho cậu ấy du học vào năm hai, nên trong năm này cậu ấy có thể thoải mái đắc tội người khác. Vương Du thà, giọng hơi giống trẻ con, rất đáng , cậu ấy cũng thích Khâu Tĩnh Linh.”




      "Thế còn em?"

      "Em ư?" Triệu Hữu Thời vừa quạt vừa tìm được bóng râm, chất liệu của bộ quần áo này quá kém, vừa dày vừa khó chịu, nóng đến mức khiến muốn té xỉu, "Em mới chỉ ở chung với Khâu Tĩnh Linh có mấy ngày, cũng biết có thích hay , nhưng thể bởi vì câu vô tâm đầu tiên của ấy mà cho rằng ấy tốt."




      Trạch Mẫn hề lưu tình vạch trần : "Em cứ giả vờ , nếu trong lòng em có khúc mắc với ta, sao em lại với nhiều chuyện về ta như vậy? phải em muốn có quan hệ tốt với tất cả mọi người đấy chứ, em có biết mệt hay , sớm với em muốn làm làm, muốn thôi, lúc mười tám tuổi sống lòng mình, đợi đến hai tám tuổi xị mặt cho ai xem chứ?"




      Triệu Hữu Thời tức tối: "Em muốn tìm cho mình lý do được sao, tại sao phải vạch trần em chứ?"




      Càng ngày càng kiêng dè khi chuyện với Trạch Mẫn, có rất nhiều chuyện cho chị , với Trạch Mẫn. Ví dụ như thích ngành tiếng , nhưng chị ngành tiếng sợ bị đào thải, tiến khả công thối khả thủ (*), sau khi tốt nghiệp làm phiên dịch cũng có thể làm giáo viên, hơn nữa tốt nghiệp trường danh tiếng rồi sau này thi nghiên cứu sinh cũng dễ dàng hơn, đến lúc đó ở lại đại học làm giảng viên cũng được.




      (*) Tiến tới trước có thể tấn công, lùi lại có thể phòng thủ




      Huấn luyện quân kết thúc, Triệu Hữu Thời bị đen do phơi nắng, hai tuần sau lại trắng trở lại, La La Giai vô cùng ghen tị, nghiến răng nghiến lợi : "Vương Du trắng trẻo làm gì, cậu ấy béo nên trắng cũng là chuyện thường, còn cậu gầy như vậy dựa vào cái gì mà trắng thế chứ, có thiên lý, phải người gầy đều đen ư."




      Triệu Hữu Thời rất hoang mang với lý luận của ấy, buổi trưa lúc đến căn tin ăn cơm tình cờ gặp Hoa Sơn, ta dắt theo con chó Shar Pei, giới thiệu: "Nó là tiểu sư đệ Luận Kiếm."




      Hóa ra có Luận Kiếm, Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy có lẽ lý luận của La La Giai cũng khác thường.




      Hoa Sơn thích Triệu Hữu Thời, nhưng cũng thích La La Giai, ta thích tất cả những đẹp dáng người yểu điệu, Vương Du bị chịu đả kích bởi chuyện này, vì thế ấy thích gặp Hoa Sơn, mỗi lần gặp Hoa Sơn ánh mắt hề hòa nhã, nhưng ấy vô cùng thích Luận Kiếm, bởi vì Luận Kiếm hợp với ấy đều thích ăn thịt.




      Triệu Hữu Thời cười lớn với Trạch Mẫn: "Tiểu Du thường xuyên lén dùng nồi cơm điện trong phòng ngủ, còn hay lén ôm Luận Kiếm trở về nấu canh xương cho nó. Có lần Hoa Sơn thành công xông vào phòng ngủ của bọn em, Luận Kiếm muốn với ta, sau đó Tiểu Giai phải cầm cây lau nhà ra mới đuổi được ta ra khỏi phòng ngủ."




      "Dã tâm của chó săn, em cách xa cậu ta chút."




      Hai người bắt đầu tranh luận về "Lòng lang dạ sói" và "Dã tâm chó săn", nhưng tranh luận mãi có kết quả, Triệu Hữu Thời lại hỏi: "Đúng rồi, công ty thế nào rồi?"




      Cuối cùng Trạch Mẫn nghiêm túc trở lại: "Lí Giang dám hành động lớn, Đinh Sĩ Lỗi nhút nhát, nghĩ cách."




      " muốn chuyển đổi, vậy rốt cuộc là chuyển đổi như thế nào?"




      "Em muốn nghe sao?" Trạch Mẫn cười, kiên nhẫn giải thích đơn giản, cũng quan tâm Triệu Hữu Thời nghe hiểu hay , mỗi lần trò chuyện kéo dài tận hai tiếng.




      Trạch Mẫn hỏi: "Có phải sắp tắt đèn rồi ? Em trốn ra ban công gọi điện thoại, có nhiều muỗi ?"




      Triệu Hữu Thời gãi chân: " nhiều lắm."




      Trạch Mẫn cười: "Vậy em cứ ở lại thêm hai tiếng nữa, tiếp tục ."




      Triệu Hữu Thời nóng nảy: " được, em muốn ngủ."




      Trạch Mẫn cười, dường như muốn " biết là em thành mà", Triệu Hữu Thời cố gắng đuổi muỗi: "Em cúp đây, tạm biệt."




      "Đợi !" Trạch Mẫn ngăn lại, "Quốc khánh em có về ?"




      "."




      Quốc khánh được nghỉ dài, ba người trong phòng ngủ đều về nhà, chỉ có Triệu Hữu Thời ở lại trường, cũng muốn quay về Lô Xuyên nhưng chị cho phép: "Em về làm gì chứ? Nghỉ được có hai ngày rồi lại phải , tốn tiền tàu xe. Chị ở nhà mọi chuyện đều tốt cả, cần em phải quan tâm, em học đại học rồi, nên học cách độc lập ." cần phải luôn nhớ đến chị, cần phải có gánh nặng lưng, Triệu Hữu Thời nên có cuộc sống của chính mình, mình Triệu Hữu Vi cũng có thể làm việc ăn cơm, hai chị em là hai cá thể độc lập, tại phải bắt đầu học cách tách ra.




      Triệu Hữu Thời lẻ loi đứng trong phòng ngủ, nhớ chị đến cồn cào ruột gan. Hôm nay tiếp tục đa sầu đa cảm, đến căn tin mua phần cơm trưa, đường trở về phòng ngủ có người ngừng ấn còi, theo phản xạ có điều kiện nghĩ mình chắn đường, lập tức lui sang bên, có người : "Lỗ tai của em lại có vấn đề à?"




      Triệu Hữu Thời giật mình, mở to mắt nhìn về phía chiếc xe con màu đen, Trạch Mẫn từ ghế lái ra, rất hài lòng với biểu tình của : "Con mọt sách, hoàn hồn!"




      Triệu Hữu Thời ngạc nhiên: "Sao lại đến đây?"




      "Tôi cũng kì quái sao cậu ta lại theo tôi tới nơi này." Người ngồi bên cạnh ghế lái ra, cười nhìn Trạch Mẫn, "Hóa ra nguyên nhân là đây."




      Triệu Hữu Thời cảm thấy đối phương rất quen mặt, nhưng nhớ ra rốt cuộc ta là ai, vẫn là Trạch Mẫn nhắc nhở: "Lần này làm tài xế miễn phí cho Dương, tiểu câm điếc, chào Dương ."




      Triệu Hữu Thời lập tức lên tiếng: "Em chào Dương."




      Dương buồn cười, vẫy tay đáp lại: "Chào em! Đúng rồi, em có biết những người học tiến sĩ ở trường em sống ở chỗ nào ?"




      Triệu Hữu Thời kì quái: "Em biết ạ."




      "Vậy học tiến sĩ ở đâu?"




      Triệu Hữu Thời cũng , Dương bất đắc dĩ gõ vào xe: " có cách nào rồi, đành phải loanh quanh tìm thôi, quấy rầy hai vợ chồng son nữa. Trạch Mẫn, chốc nữa gọi điện thoại cho ."




      Trạch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời quay về kí túc xá, đăng kí với quản lí là trai để lên lầu, Triệu Hữu Thời cố gắng khống chế biểu tình, nhưng nụ cười vẫn mất tự nhiên: "Sao lại chạy tới đây, ở lại được bao lâu?"




      " Dương có việc tới đây, vừa vặn có thể ké tiền vé máy bay, xuống máy bay còn có xe lại, chả mất gì hết."




      Triệu Hữu Thời vội vàng : "Em nhớ chị em, lần sau mang chị em đến được ?"




      Trạch Mẫn buồn cười nhìn : "Em thực coi là lái xe sao? Buổi chiều phải trở về rồi, trong công ty còn đống việc, mang chị em đến để cho chị em ở hai tiếng rồi lại về à?"




      Triệu Hữu Thời mất mát: "Em chỉ vậy thôi mà."




      Trạch Mẫn nâng mặt , vuốt loạn tóc : "Chỉ nhớ mỗi chị em?"




      Triệu Hữu Thời nhìn , lại cúi đầu chỉnh lại tóc. Trạch Mẫn càng vuốt loạn hơn, nhân lúc còn chưa phản kháng : "Phòng ngủ quả nhiên sạch , tháng này làm bảo mẫu hề ít?"




      sàn nhà sợi tóc nào, bàn học sạch , ngăn nắp nhất chắc chắn là của Triệu Hữu Thời, Trạch Mẫn đến gần, bàn học và lan can giường còn dán tên , ga giường trang nhã sạch .




      Triệu Hữu Thời bật điều hòa, rửa hai quả táo để vào trong bát, sau đó rót cho Trạch Mẫn cốc nước, Trạch Mẫn : "Lúc có mình em bật điều hòa sao?"




      "Thời tiết lạnh mà, quạt điện còn chả bật ấy, hôm nay nhiệt độ cao, em sợ nóng, mau ngồi ."




      bận trước bận sau, cẩn thận chu đáo, dường như coi Trạch Mẫn là khách, lễ nghi tiếp khách chu toàn, vẻ mặt Trạch Mẫn hề vui mừng, uống xong nước đưa cốc cho Triệu Hữu Thời, lại rót thêm cốc nữa.




      Trong điện thoại bọn họ hết chuyện, mỗi ngày cách trăm nghìn sông núi dường như đều rất thú vị, nhưng tại gặp mặt hai người lại xấu hổ, im lặng rất lâu, lại biết nên gì để mở đầu. Trạch Mẫn đành phải dùng cách của mình phá vỡ cục diện bế tắc, đứng lên khom lưng, trực tiếp muốn hôn . Triệu Hữu Thời hoảng sợ, tự chủ được trốn về phía sau, giơ hai chân lên ghế, trọng lực ổn định, trong nháy mắt Triệu Hữu Thời biến mất trước mặt Trạch Mẫn.




      "Rầm" tiếng, Triệu Hữu Thời ngã chổng vó, hét lên tiếng, đau đến mức đứng dậy nổi.




      Trạch Mẫn tức giận: "Em còn có thể ngu hơn được ." Vừa mắng vừa nâng dậy, bàn tay xoa sau lưng , Triệu Hữu Thời mặt đỏ tía tai, đành dâng cơm trưa cho .




      Trạch Mẫn ăn mấy miếng, nhíu mày: "Đầu bếp trong căn tin bọn em hôm nay bị run tay à?" Gắp miếng thịt vào miệng Triệu Hữu Thời.




      Triệu Hữu Thời nhai thịt : "Rất thơm, có vấn đề gì đâu."




      Trạch Mẫn lại gắp miếng thịt cho , tiện thể và mấy miếng cơm cho , Triệu Hữu Thời đỏ mặt, nhai đồ ăn trong miệng nên ràng: " tự ăn , em mua thêm phần nữa."




      Trạch Mẫn ăn xong, Triệu Hữu Thời lại rửa bát. Bên cạnh chậu rửa bát là cửa sổ ban công, Trạch Mẫn đứng ở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn đống quần áo phơi bên ngoài, sân thượng phơi quần và áo lót, kiểu dáng đơn giản bảo thủ, bay bay theo gió.




      Miệng bỗng nhiên khô, lại uống nước tiếp, nhìn xung quanh chút, lúc sau mới gọi điện cho Dương, bảo ấy đến cửa Nam đón, Trạch Mẫn với Triệu Hữu Thời: " phải ra sân bay rồi."




      Triệu Hữu Thời "vâng" tiếng, khẽ thở phào, nhưng lại cảm thấy hơi mất mát.




      Trạch Mẫn: "Em chờ nhé, quay lại ngay."




      xong bước ra khỏi phòng ngủ, Triệu Hữu Thời cảm thấy kì quái, thành chờ . lát sau Trạch Mẫn ôm thùng các-tông trở về, đặt xuống đất: "Quà phù hợp với phong cách của em."




      Triệu Hữu Thời ngồi xổm xuống mở ra, thấy bên trong đầy dầu gội đầu, sữa tắm, bột giặt, thuốc tẩy, thậm chí có cả thuốc sát trùng, gì, nhìn về phía Trạch Mẫn, Trạch Mẫn cười: "Phúc lợi của nhân viên trong khách sạn Dương, hẳn đống lớn, tùy tiện mang theo cho em ít, thích sao? thích cầm ."




      Triệu Hữu Thời nhanh chóng : "Thích chứ!" cười híp mắt giống như trăng lưỡi liềm, như gió xuân, cực kì vui sướng.




      Cuối cùng Trạch Mẫn hôn cái, thấp giọng : " đây, nghỉ đông gặp."




      Tim Triệu Hữu Thời đập thình thịch, khiến người ta nghe : "Tạm biệt, nghỉ đông gặp."

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 17: Xin chào kì nghỉ đông, tạm biệt kì nghỉ đông




      Trạch Mẫn vung tay áo rời , để lại đống vật dụng hàng ngày, số lượng cũng khá nhiều, Triệu Hữu Thời cũng sử dụng mình, chờ ba người trong phòng ngủ trở lại, kéo thùng các-tông từ dưới bàn học ra, để cho các ấy muốn lấy gì lấy, Khâu Tĩnh Linh liếc mắt cái: "Đều là sản phẩm có nhãn mác đấy chứ? Đồ mất tiền đều phải đồ tốt, tớ khuyên cậu đừng dùng hơn?"




      La La Giai và Vương Du lườm ta, hề khách sáo, mỗi người đều lấy phần, còn hỏi : "Tại sao có băng vệ sinh, khách sạn này cũng có nhân tính, băng vệ sinh thực dụng như vậy lại phải là phúc lợi."




      Triệu Hữu Thời cảm thấy có đạo lý, nhưng sao có thể biết xấu hổ đề cập với Trạch Mẫn chuyện này chứ.




      Triệu Hữu Thời được dùng đồ miễn phí trong ba bốn tháng, cuối cùng chờ đến kì nghỉ đông đầu tiên của đại học, nỗi nhớ nhà ngày càng tăng lên, hơn mười ngày trước lên kế hoạch mua vé tàu rồi, đội ngũ mua vé ở trường học quá đông, nên Hoa Sơn và Luận Kiếm xung phong nhận việc xếp hàng thay . Triệu Hữu Thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại đưa cho Hoa Sơn chai dầu gội và sữa tắm, cứ như vậy, kì nghỉ đông đến.




      Khi chỉ mặc quần áo mùa hè mỏng manh, khi về lại là quần áo mùa đông dày cộp. Triệu Hữu Thời nhớ chị đến phát điên, sau năm tiếng xe lửa vào ga, cảm thấy mệt mỏi chút nào, cả người tràn đầy sức lực, chỉ cần liếc mắt cái nhận ra chị trong đám đông. Chị rất dễ thấy, tóc dài đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, chống gậy, có đùi phải, Triệu Hữu Thời qua, trong nháy mắt nhào vào trong lòng chị.




      "Này, em cần hành lý nữa ư, sao lại vất ở đó? Được rồi, sao lại như trẻ con thế này, mọi người nhìn đấy, có biết xấu hổ ?" Triệu Hữu Vi cười vỗ lưng em , lại tiếp, "Thẩm Đạo cũng đến đấy, em đừng để cho ấy chê cười nhà chúng ta."




      Lúc này Triệu Hữu Thời mới buông chị ra, làm nũng: "Em nhớ chị đến chết mất!" Tầm mắt tìm kiếm Thẩm Đạo, quả nhiên nhìn thấy đứng ở phía sau, Triệu Hữu Thời biết nên xưng hô với như thế nào, suýt chút nữa gọi rể, nhưng bị chị kéo chút mới cười tủm tỉm im lặng.




      Thẩm Đạo nhặt hành lý bị Triệu Hữu Thời ném xuống đất, cười đến gần : "Từ xa thấy em đạp gió cưỡi mây rồi, ngồi tàu hỏa lâu như vậy hẳn là rất mệt, thôi, để và chị em tẩy trần cho em."




      Triệu Hữu Vi với Triệu Hữu Thời: "Đừng có đờ người ra nữa, tiếng người , gọi ."




      Cảm xúc Triệu Hữu Thời dâng trào, lập tức gọi: "!"




      Thẩm Đạo lái xe đến, theo thói quen mở cửa bên cạnh ghế lái ra cho Triệu Hữu Vi, nhưng quay đầu nhìn lại thấy cả hai chị em đều ngồi ở băng ghế sau, cười, nhận lấy gậy trong tay Triệu Hữu Vi, đem gậy bỏ vào cốp xe. Đến khi lên xe, lại từ ghế trước truyền xuống hộp ô mai, Triệu Hữu Vi rất dễ say xe, ngồi xe lâu là chị phải ăn đồ chua.




      Tất cả hành động chăm sóc nhặt đó Thẩm Đạo đều làm hết sức tự nhiên, đường Triệu Hữu Thời ngừng tăng thêm điểm cộng cho . Sau khi ăn xong trở về nhà, Triệu Hữu Thời tuyên bố: "Chị, ngay cả điểm cộng thêm Thẩm Đạo cũng giành hết cả rồi, ấy rất tốt."




      Triệu Hữu Vi dở khóc dở cười: "Vừa rồi lúc ăn cơm ánh mắt em ngừng dán vào người Thẩm Đạo, sau này gặp người phải có lễ độ chút."




      Triệu Hữu Thời gật đầu: "Xem ra về sau còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."




      Triệu Hữu Vi mặc kệ em .




      Thời gian nghỉ đông khá ngắn, bạn học thời trung học vội vã tổ chức gặp mặt, Triệu Hữu Thời mới nghỉ được hai ngày bị Tưởng Phương Dao kéo đến khách sạn báo danh, chỉ trích mất tích nửa năm, trở về lần nào.




      Triệu Hữu Thời nhận sai, lại đếm số người, hôm nay Trạch Mẫn phải công tác thể đến, nhưng vẫn còn thiếu người, Tưởng Phương Dao giải thích: "Bành Khiết du lịch với bạn cùng phòng đại học, phải đến nghỉ Tết mới trở về."




      Mới qua học kỳ đại học mà nhóm bạn thiếu người, Triệu Hữu Thời mất mát, quan sát kĩ càng từng khuôn mặt bàn ăn, ngờ nữ sinh bắt đầu trang điểm, nam sinh bắt đầu hút thuốc, trong lúc biết bọn họ dần hay đổi, cả cũng vậy.




      Tưởng Phương Dao hưng phấn: "Được rồi Triệu Tiểu Thời, ngờ cậu lại vào hội sinh viên, còn làm trong ban biên tập báo trường nữa, tớ cứ nghĩ vào đại học cậu chết vì đọc sách chứ."




      Triệu Hữu Thời: "Viết báo cho trường có tiền nhuận bút, hơn nữa lúc làm thêm cho công ty Trạch Mẫn tớ có học chút PS, nên lúc trước chiếm được ưu thế khi vào ban biên tập."




      Nhắc tới Trạch Mẫn, Tưởng Phương Dao bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Quên với cậu, đại ca rất có danh tiếng trong trường. thể tin được tất cả các hoạt động đều có bóng dáng của ấy, giao thiệp rộng rãi, ai cũng quen biết, mỗi giảng viên nhắc tới ấy đều ngừng khen ngợi thái độ làm người và học tập. Lúc chơi bóng rổ là đẹp trai nhất, mỗi lần chụp rổ đều khiến nữ sinh hét chói tai đến mức khiến tớ điếc cả lỗ tai, lúc mang nước cho ấy tớ thể vào nổi, may mà gọi tiếng đại ca, mấy kia mới nhường đường cho tớ đấy. Tháng trước trong trường có buổi thuyết giảng, đại ca còn mang cả công ty ấy vào, ngay cả bậc thang ở giảng đường cũng bị chiếm dụng, có hơn nửa trong số đó nộp sơ yếu lí lịch, Lí Giải cũng biết đó."




      Lí Giải chờ rất lâu để được lên tiếng: "Đúng đúng, lúc đó phòng bên cạnh cũng thuyết giảng, hấp dẫn cả ông chủ công ty bên đó sang."




      Triệu Hữu Thời nghĩ thầm những chuyện này đều biết hết, sau đó ông chủ kia còn đưa danh thiếp cho Trạch Mẫn. Trạch Mẫn chọn được ba sinh viên, hai người làm lập trình viên, người làm thư ký, nghỉ Tết xong mới bắt đầu làm việc.




      Tưởng Phương Dao tẩy não cả buổi tối, há mồm ngậm miệng đều là Trạch Mẫn, Trạch Mẫn đúng là ngọc thụ lâm phong, dật đàn chi tài(*) khiến cho lần sau khi nhìn thấy Trạch Mẫn, phải quan sát từ đầu đến chân, ánh mắt giống như đánh giá cân cánh tay, cân thịt đùi bao nhiêu tiền.




      (*) Có tài năng nổi trội hơn người




      Trạch Mẫn thể nhịn được, khẽ vỗ đầu : "Nhìn cái gì vậy, muốn kí tên cho à?"




      Triệu Hữu Thời hừ : "Tự kỷ!"




      Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi ra ngoài bàn chuyện quảng cáo, trong công ty chỉ còn lại hai người bọn họ. Trạch Mẫn đẩy Triệu Hữu Thời đến bên cạnh bàn làm việc của mình, chỉ vào máy tính trước mặt : "Lại đây, công việc hôm nay của em là phiên dịch giúp ."




      Triệu Hữu Thời nhìn, hai mắt trợn tròn: " bảo em giúp dịch luận văn tốt nghiệp?"




      "Em học ngành tiếng được kì rồi, phải kiểm tra xem em tiến bộ được bao nhiêu, đừng có dùng từ điển đấy."




      Triệu Hữu Thời mặc kệ: "Tự làm , em hiểu những từ chuyên ngành của ."




      "Nên mới cho em cơ hội rèn luyện chứ, sau này khi em phiên dịch cho người khác chẳng lẽ cũng bắt đối phương giới hạn phạm vi? Mau làm , làm xong kiếm tra."




      Trạch Mẫn biết xấu hổ bóc lột sức lao động, Triệu Hữu Thời tức giận nhưng cãi lại được, năng suất dịch thuật của rất thấp, nhiều từ chuyên ngành nằm trong phạm vi hiểu biết của , qua nửa tiếng mới dịch được nghìn từ, hơn nữa sai vô cùng nhiều. Trạch Mẫn chỉ vào máy tính sửa lại cho , sửa xong lại nhét vào miệng miếng khoai tây chiên, hỏi: "Hương vị thế nào?"




      Triệu Hữu Thời nhai nuốt, gật đầu: "Ngon lắm."




      Trạch Mẫn vừa làm việc vừa đút cho ăn, thỉnh thoảng xoay ghế ngồi sát vào , khẽ giật đuôi tóc gãi gãi vào cổ , Triệu Hữu Thời chuyên tâm phiên dịch, đẩy ra: "Đừng làm phiền!"




      Trạch Mẫn lại nhét miếng khoai vào mồm , Triệu Hữu Thời vừa cắn vào, đột nhiên thấy có cái bóng xuất đỉnh đầu, "răng rắc" tiếng, nửa miếng khoai bị người cắn đứt, khoảng cách vô cùng gần, nhìn thấy ánh mắt của Trạch Mẫn, chỉ cảm thấy hơi thở của gần ngay mũi mình, dám cử động, giữ nguyên tư thế cắn khoai tây, Trạch Mẫn cắn xong nửa miếng khoai kia, khẽ chạm vào môi , chỉ lát sau nửa miếng khoai còn lại cũng vào bụng , ậm ừ : "Đây là miếng cuối rồi, em ăn sao? Vậy ăn nhé?"




      Ăn cái gì ư? Đương nhiên là ăn miếng khoai trong miệng Triệu Hữu Thời rồi. Ăn như thế nào ư? Triệu Hữu Thời dám tưởng tượng, lập tức dùng sức nhai, ánh mắt trừng lớn giống như ăn thuốc độc, Trạch Mẫn dán vào gò má khẽ cười: "Triệu Hữu Thời..."




      Ngay cả tên họ cũng gọi ra, nhưng có câu tiếp theo, bởi vì trước mặt Triệu Hữu Thời đột nhiên tối sầm lại.




      "Trạch Mẫn, Triệu Tiểu Thời, mau tan tầm , hôm nay kiếm được món lớn, buổi tối ra ngoài ăn cơm."




      Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lí Giang và Đinh Sĩ Lôi đột nhiên xông vào, Triệu Hữu Thời nhanh tay nhanh mắt đẩy Trạch Mẫn ra, khiến thắt lưng Trạch Mẫn đụng vào bàn đau đến mức nhíu mày.




      Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi lại gọi: "Động tác nhanh lên chút, mau lên."




      Triệu Hữu Thời mặt đỏ tía tai, dám nhìn khuôn mặt đen sì của Trạch Mẫn.




      Hai người họ luôn phải lén lút dường như là để cho người khác bắt gặp, ra ngoài ăn cơm xem phim, Triệu Hữu Thời luôn phải đảo mắt xung quanh tai nghe tám hướng, sợ gặp phải người quen, mỗi lần Tưởng Phương Dao nhắc tới Trạch Mẫn, luôn "Ừ ừ à à", cảm thấy chột dạ.




      Hôm nay là giao thừa, Thẩm Đạo mang đồ tết đến nhà họ Triệu, bữa cơm chiều vừa ăn được nửa, Trạch Mẫn đột nhiên xuất , khiến Triệu Hữu Thời sợ tới mức mặt hết trắng lại đỏ, quên cả chào hỏi.




      Triệu Hữu Vi giật giật cánh tay mới khiến hoàn hồn, cười : "Sao cậu lại tới đây, ăn cơm tất niên chưa, dì Trạch đâu?"




      "Em ăn rồi ạ, mẹ em xem xuân vãn." Trạch Mẫn vào nhà, cười nhìn Thẩm Đạo, "Em vừa ra ngoài dạo, nhìn thấy xe của ở dưới lầu mới lên đây, ngờ đúng ."




      "Tôi còn nghĩ đến ngày mai phải tìm cậu ăn cơm đấy, mùng có phải chúc Tết ?"




      Hai người Thẩm Đạo và Trạch Mẫn dường như rất quen thuộc, lát sau ngừng trò chuyện, chị sai mang thêm bát lên, Trạch Mẫn cũng khách sáo, coi như ăn khuya, bàn ăn ba người bọn họ trò chuyện,Triệu Hữu Thời chột dạ dám xen vào, nhưng Trạch Mẫn cố ý hết lần này tới lần khác: "Tiểu Thời, có phải canh này cho quá nhiều muối ? Lần trước nấu em quên bỏ gừng vào."




      "Tiểu Thời, phải em thích ăn chân gà sao, vậy khách sáo nhé?"




      "Tiểu Thời, sao em ăn ít vậy? Bình thường phải là hai bát lớn sao?"




      "Bộ phim điện ảnh kia từng xem rồi, đúng Tiểu Thời?"




      Triệu Hữu Thời muốn giết người, cuối cùng cũng ăn xong cơm, tiễn Thẩm Đạo và Trạch Mẫn xuống lầu, cầu khấn bọn họ nhanh chóng biến mất, vừa mới bước được lên hành lang tối như mực, bị người kéo xuống dưới.




      Cửa sổ bên cạnh khép hờ, gió lạnh thổi tới, Trạch Mẫn ôm Triệu Hữu Thời vào trong ngực, để cho chịu lạnh, Triệu Hữu Thời hạ giọng: " làm mấy chuyện xấu đủ rồi đấy, buông ra , nếu để chị em biết chị em tức chết mất."




      "Có bao nhiêu người muốn nhận làm em rể đấy, chị em còn tức giận sao?? Trạch Mẫn cười, "Em đúng là có tật giật mình, còn muốn giả vờ coi là người xa lạ. Em làm việc ở chỗ hơn nửa năm rồi, nếu hai chúng ta là người xa lạ, chị em mới nghi ngờ đấy."




      Triệu Hữu Thời lập tức tỉnh ngộ, thầm nghĩ Trạch Mẫn nhanh trí, bên ngoài có người đốt pháo hoa, tiếng nổ vang dội, bọn họ nhìn thấy hình ảnh nhiều màu sắc, cửa sổ chỉ có bóng dáng lờ mờ.




      Trạch Mẫn: "Đây là ngày đầu tiên của năm mới, Triệu Hữu Thời, năm mới vui vẻ!"




      Hai người hôn nhau, tim đập như trống.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 18: Câu chuyện thang máy (1)




      Triệu Hữu Thời bị tiếng pháo năm mới đánh thức, mùng Tết, trong ngõ Ngô Đồng ngừng truyền ra tiếng pháo, bảy giờ Trạch Mẫn ngồi xe buýt đến công ty. Buổi sáng gửi đến tấm ảnh, trong ảnh màu vàng phủ kín góc trời, mặt trời mới nhô lên từ phía đông, dừng ngay phía tòa nhà Thời Đại, như làm nổi bật thêm cho nó.




      Triệu Hữu Thời liệt kê số lần bọn họ thân mật đến nay, ngoài lần đầu tiên bị ép buộc sau đó khóc nức nở, lần thứ hai là nụ hôn thoáng qua ở trường học, lần thứ ba ở công ty vào thời khắc mấu chốt suýt bị người khác phá vỡ, lần thứ tư cũng chính là ngày hôm qua, Trạch Mẫn dịu dàng, động tác cẩn thận gấp bội, dường như đó mới là nụ hôn đầu tiên.




      Triệu Hữu Thời che mặt, hỏng bét rồi, cả người đều nóng bừng.




      Bảy ngày nghỉ Tết lịch, phần lớn công việc trong công ty chỉ có Trạch Mẫn chống đỡ. Trạch Mẫn làm việc vô cùng nghiêm túc, quả coi Triệu Hữu Thời là khí, Triệu Hữu Thời đành yên lặng đổi mới hậu trường, yên lặng sắp xếp cơm trưa. Đến mùng tám cuối cùng mọi người đến đầy đủ, sau khi giới thiệu xong ba nhân viên mới, Trạch Mẫn lại cùng Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi ra ngoài nghiên cứu thị trường vật liệu xây dựng. Triệu Hữu Thời thân là "đàn chị", phụ trách quản lý giám sát, đến khi kì nghỉ đông kết thúc, Triệu Hữu Thời hoàn toàn thân với ba người kia.




      Trước khi , Trạch Mẫn đưa cho thứ, lúc đầu Triệu Hữu Thời nghĩ là quà dành cho , ví tiền màu đỏ mới tinh, định rụt rè " cần", ai ngờ mở ví ra lại thấy bên trong chỉ có xấp tiền mà còn có hai chiếc thẻ tín dụng.




      Trạch Mẫn: " phải em quen tên là Hứa Ninh ư, người học tiến sĩ ở trong trường em ấy?"




      Triệu Hữu Thời kinh ngạc: " tính là quen biết, chính là trêu đùa Hoa Sơn mà em từng đề cập với ấy."




      Trạch Mẫn cười: "Vậy đúng rồi. Năm ngoái ấy để quên ví tiền ở chỗ Dương, Dương muốn trả lại, nhưng ấy chịu ra, em mang trả ."




      Triệu Hữu Thời lập tức phân tích kĩ lưỡng: "Lần trước Dương đặc biệt chạy tới trường em chính là muốn tìm Hứa Ninh?"




      Trạch Mẫn nhún vai: " biết gì hết." lại khiến người ta tức giận, "Vừa rồi nhìn vẻ mặt của em, em cho là muốn đưa tiền cho em sao?"




      Triệu Hữu Thời lập tức phủ nhận: " có."




      Trạch Mẫn vẫn đưa Triệu Hữu Thời ra ga tàu, thỏa mãn "sở thích" lén lút của .




      Sau khi Triệu Hữu Thời lên xe mới phát trong túi có thêm đồ, hộp màu hồng có in chữ vàng, mở ra nhìn thấy bên trong có ví tiền màu hồng nhạt, trong ví có tờ giấy, giấy viết tên ngân hàng, phía dưới có chữ kí của Trạch Mẫn, bên mặt trái tờ giấy có ghi chú: Trong vòng mười năm, nhất định biến nó trở thành chi phiếu .




      viết số tiền, chỉ cần Triệu Hữu Thời viết lên đó bao nhiêu, đều có thể làm cho chi phiếu trở thành . Triệu Hữu Thời tươi cười, so về kiêu căng ngạo mạn, Trạch Mẫn nhận thứ hai có ai dám nhận thứ nhất.




      Hứa Ninh hơi kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Triệu Hữu Thời, chị có ở trường, nên hẹn Triệu Hữu Thời hôm sau gặp mặt.




      Ngày hôm sau Triệu Hữu Thời ngồi đợi trong căn tin ba phút thấy Hứa Ninh xuất , chị nhìn đồng hồ: "Chị quen đến sớm năm phút, còn tưởng hôm nay đến muộn cơ."




      Triệu Hữu Thời cười: "Đâu có, do em đói bụng nên đến sớm thôi." dứt khoát lấy ví tiền ra đưa cho Hứa Ninh, "Đây là ví tiền của chị, chị xem có thiếu gì ."




      "Lần trước đánh mất ví tiền, nên chị phải ngồi tàu hỏa vội vàng trở về, lại còn phải ngồi nhờ xe của sinh viên mới, đúng là đủ mất mặt." Chị giơ ví tiền lên, "Cám ơn."




      Triệu Hữu Thời xua tay: " cần phải cám ơn em làm gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà."




      "Vậy chuyển lời cám ơn đến Dương Quang giúp chị."




      Triệu Hữu Thời vốn muốn quen Dương, còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy Hứa Ninh : "Dương Quang bảo em là bạn của Trạch Mẫn?"




      Triệu Hữu Thời giật mình: "Chị biết Trạch Mẫn?"




      Hứa Ninh cười: "Chị quen trai Trạch Thành của cậu ấy."




      Thế giới cũng , Triệu Hữu Thời tuyệt đối nghĩ tới Hứa Ninh biết trai Trạch Mẫn, tính thời gian năm Trạch Thành gặp chuyện may có lẽ mới học lớp hai hoặc ba, Hứa Ninh cũng mới mười mấy hai mươi tuổi, bằng tầm tuổi tại.




      chuyện này với Trạch Mẫn, ở bên đầu kia điện thoại im lặng lát, : " Dương chưa từng nhắc đến, nên cũng biết tên Hứa Ninh này."




      Ấn tượng của Triệu Hữu Thời đối với chuyện năm đó vô cùng mơ hồ, cũng tại sao Trạch Thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn. rất tò mò, nhưng lại sợ gợi lại chuyện thương tâm của Trạch Mẫn, nên đề cập tới nữa.




      Trạch Mẫn cúp điện thoại, trầm tư lát, mới quay trở lại làm việc.




      Kế hoạch cơ bản hoàn thành, cũng ước tính chuẩn xác các loại báo giá, hệ thống máy chủ trong văn phòng thoạt nhìn hơi chật chội.




      Lí Giang lật lật lại bản kế hoạch: "Từ đầu đến cuối chúng ta chạy đến hơn mười thị trường vật liệu xây dựng, cũng nghiên cứu số nhãn hiệu nội thất, bản kế hoạch này sửa chữa mấy tháng rồi, tại còn chỗ nào cần sửa nữa, làm tốt lắm!"




      Đinh Sĩ Lỗi nhíu mày, tựa lưng vào ghế: "Trước đó chúng ta vấp phải ba lần trắc trở, lần này tôi tính lên phía bắc, liên lạc với mấy người bạn, bọn họ có thể giúp tôi giới thiệu nhà đầu tư. Trạch Mẫn, cậu nghĩ như thế nào?"




      Trạch Mẫn đứng trước bàn làm việc, tiện tay lật giấy, những trang giấy này là vô số tâm huyết của bọn họ, ý tưởng khởi động từ năm ngoái, đến năm nay cuối cùng hoàn thành, tốn hết cả năm ròng.




      "Tập đoàn Thời Đại khởi nghiệp từ thương mại điện tử, Thẩm Lãng Vĩ là người thành công nhất và cũng là nhà đầu tư trong lĩnh vực ấy, ai thích hợp hơn ông ta. Sĩ Lỗi, cậu lên phía bắc, tôi tìm Thẩm Lãng Vĩ."




      Lí Giang lập tức : "Ba lần kia ngay cả cơ hội nhìn thấy ông ta còn chả có, lần này tôi cũng ôm nhiều hi vọng lắm."




      Trạch Mẫn nhíu mày: "Cơ hội nhìn thấy ông ta? Tôi gặp ông ta rất nhiều lần, chỉ cần ra ngoài, mỗi sáng từ chín giờ đến chín rưỡi ông ta nhất định dùng thang máy chuyện dụng lên văn phòng ở tầng cao nhất, thời gian ước chừng bốn đến năm mươi giây."




      Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi khó hiểu: "Vậy sao?"




      Trạch Mẫn cười: "Thuyết phục trong thang máy."




      Thuyết phục trong thang máy, lợi dụng mấy chục giây ngắn ngủi nhà đầu tư ở trong thang máy ý tưởng với đối phương, trong mấy chục giây cần phải để cho đối phương biết bạn là ai, làm gì, dựa vào gì và có gì để cho người ta đầu tư, nhưng chưa có ai từng thử nghiệm chuyện này. Thuyết phục trong mấy chục giây tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng có thể làm cho người ta từ tầng thấp nhất lên đến tầng cao nhất.




      Hôm nay khi Triệu Hữu Thời gọi điện thoại tới đánh thức, Trạch Mẫn sớm rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề. đánh bóng giày da, trước khi ra cửa cẩn thận chỉnh lại âu phục, bộ âu phục quá nghiêm túc cũng quá lỗ mãng, cần phải giả vờ dày dạn kinh nghiệm, nên tất cả đều vừa phù hợp.




      Năm ngoái khi kết thúc kì nghỉ hè, rời khỏi tập đoàn Thời Đại, nửa năm nay thỉnh thoảng vẫn trở về tìm đồng nghiệp cũ ăn cơm, cũng hẹn Thẩm Đạo câu cá chơi bóng, bởi vậy cách trang hoàng sắp xếp của tập đoàn Thời Đại vẫn y nguyên như trong trí nhớ của , đó là vị trí thang máy chuyên dụng của Thẩm Lãng Vĩ.




      Chờ nửa tiếng, cuối cùng có người dung mạo xấu xí từ từ đến vị trí thang máy chuyên dụng, nhân viên tập đoàn Thời Đại đều dừng lại lễ phép chào hỏi: "Thẩm tổng."




      Thẩm Lãng Vĩ mặc âu phục, tay mang theo sữa đậu nành và hộp thức ăn nhanh, gật đầu, thẳng về phía thang máy.




      Cửa thang máy từ từ khép lại, bàn tay đột nhiên chen vào, khiến cho cửa thang máy lại mở ra, đối phương vào, thang máy lập tức đóng lại. Thẩm Lãng Vĩ nhíu mày, nghĩ thầm người này nhầm thang máy, cũng trách mắng, ai ngờ đối phương lại chậm chạp chọn tầng. Thẩm Lãng Vĩ nghi hoặc, lại nghe thấy: "Thẩm tổng, năm ngoái ngài mua ba tòa biệt thự ở Lục Khoa, tiền trang trí tốn đến hàng triệu, doanh thu bất động sản năm ngoái của Lục Khoa là 150 tỷ, diện tích tiêu thụ lên đến 160 tỷ mét vuông, giả dụ trong ba năm trang trí toàn bộ số bất động sản này, chi phí thể thấp hơn 50 tỷ, toàn bộ đều lọt vào thị trường nội thất thực thể."




      Thang máy di chuyển lên hai tầng, Thẩm Lãng Vĩ vẫn có cơ hội , Trạch Mẫn tiếp tục: "Mười mấy năm trước ở trong nước có ai lên mạng mua quần áo, đồ ăn và mỹ phẩm, mười mấy năm sau đặt xe mua nhà mạng. giờ đa số chủ nhà khi trang trí nhà đều tìm đến nhà thiết kế cá nhân hoặc là công ty nội thất. Tất cả nền nhà, gạch tráng men, vân vân đều thiếu thị trường internet. Nếu có trang web có thể tập hợp tất cả các nhãn hiệu nền nhà và gạch tráng men, cùng với phòng tắm, nhà bếp, vật dụng trong nhà và các nhãn hiệu nội thất, đồng thời bố trí nhà thiết kế bên trong, để cho mọi người có thể mua vật liệu xây dựng mạng, vừa giảm được chi phí trung gian vừa tạo ra thị trường thương mại điện tử chuyên trang trí nhà cửa, lấp vào lỗ hổng thị trường, chiếm được nửa thị trường 50 tỷ."




      Thang máy ngừng lên, Thẩm Lãng Vĩ nhìn về phía Trạch Mẫn, thản nhiên, tiếp tục duy trì im lặng.




      Trạch Mẫn liếc con số thang máy, là tầng hai mươi hai, cười: "Tôi là Trạch Mẫn, đây là danh thiếp của tôi."




      đưa hai tay, nhưng Thẩm Lãng Vĩ hề nhận lấy, chỉ liếc qua danh thiếp của Trạch Mẫn: "Đây là thang máy riêng của tôi, cậu tự tiện xông vào, tôi có thể gọi bảo vệ."




      Trạch Mẫn: "Xin lỗi Thẩm tổng, tôi từng làm việc ở Thời Đại hai tháng, có biết đây là thang máy riêng của ngài, ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ. Năm ngoái tôi và đồng nghiệp từng đến tìm ngài ba lần, nhưng có cơ hội gặp mặt."




      Thẩm Lãng Vĩ thuận tay lấy danh thiếp của , cửa thang máy sớm mở ra, ông ta thẳng ra ngoài: "Cậu về trước ."




      Trạch Mẫn: "Vâng, tôi gửi bản kế hoạch ở chỗ thư kí của ngài. Cám ơn Thẩm tổng."




      đưa bản kế hoạch trực tiếp cho Thẩm Lãng Vĩ, nhưng lại trực tiếp cám ơn ông ta. Thẩm Lãng Vĩ nhìn qua cửa kính phía trước, nhìn từ từ theo phía sau ông ta, đến bàn thư kí mới dùng lại, ông ta nhíu mày, thẳng vào văn phòng, vốn muốn ném danh thiếp , nhưng nghĩ lại tùy tiện đặt ở bên.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 19: Câu chuyện thang máy (2)




      Trạch Mẫn theo phía sau Thẩm Lãng Vĩ giao bản kế hoạch cho thư kí, thư kí tưởng đây là chỉ thị của Thẩm Lãng Vĩ nên tự nhiên chủ động tiếp nhận. Trạch Mẫn nhìn thoáng qua cánh cửa văn phòng, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, cười với thư kí: "Đừng đánh mất tài liệu, mấy ngày nữa Thẩm tổng cần đến, cứ xếp trước ."




      Thư kí gật đầu: "Vâng."




      Trạch Mẫn vào thang máy, ấn xuống dưới, phải tầng dưới cùng mà là tầng hai mươi ba.




      Ra khỏi thang máy, theo thói quen tìm được bàn làm việc của Thẩm Đạo, đồng nghiệp của Thẩm Đạo cũng biết : "Cậu ấy vừa mới đưa tài liệu, quay lại ngay. Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh đến đây vậy, bận sao?"




      "Bận chứ, nên sáng sớm phải sắp xếp xong công việc rồi. tại tôi có gì, chỉ có mỗi thời gian thôi."




      Bàn làm việc của Thẩm Đạo được sắp xếp vô cùng gọn gàng, hình như ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tất cả đồ đạc đều phải được sắp xếp thống nhất, bên cạnh màn hình máy tính cũng giống với những đồng nghiệp khác, dán đầy giấy nhớ hạng mục công việc hoặc số điện thoại.




      Trạch Mẫn đợi khoảng bảy tám phút, cuối cùng Thẩm Đạo trở về, cũng hỏi y như đồng nghiệp: "Sao hôm nay cậu rảnh rỗi như vậy, công ty nghỉ sao?"




      Trạch Mẫn cười: "Em vừa làm xong chuyện lớn, nên hôm nay được nghỉ, buổi trưa cùng ăn cơm nhé?"




      "Được chứ, nhưng vẫn còn sớm quá." Thẩm Đạo tò mò, "Cậu làm chuyện lớn gì vậy?"




      Trạch Mẫn chống hai tay lên bàn làm việc, cười thần bí, chỉ lên : "Em vừa gặp Thẩm tổng."




      Thẩm Đạo kinh ngạc: "Thẩm tổng? Thẩm Lãng Vĩ?"




      "Đúng, ngoài ông ấy còn Thẩm tổng nào nữa?"




      Thẩm Đạo lập tức nghĩ đến đầu tư Trạch Mẫn từng đề cập, cười : "Hành động rất nhanh, kết quả thế nào?"




      " lắm, em đưa danh thiếp ông ấy nhận, em đặt bản kế hoạch ở chỗ thư kí. Hôm qua Đinh Sĩ Lỗi công tác tìm nhà đầu tư khác, tất cả đành mặc cho số phận thôi."




      Thẩm Đạo hơi đăm chiêu, vỗ vai Trạch Mẫn: "Đừng lo lắng, lúc bằng tuổi cậu tôi vẫn còn học, tại cũng chỉ là nhân viên , cậu khởi nghiệp từ rất sớm, dần dần đến thôi."




      Lúc nghỉ trưa, Thẩm Đạo lại đến căn phòng khác đón Triệu Hữu Vi, Trạch Mẫn trước đến nhà ăn, lúc lâu sau nhìn thấy Triệu Hữu Vi từ xa tới, vừa vừa chuyện, đến gần mới nghe : "... công việc làm thêm còn chưa đủ, còn tìm thêm việc nữa, năm là lúc cần đặt nền móng, chịu tập trung học tập, toàn dùng vào việc kiếm tiền, trong nhà thiếu chút tiền này của nó sao?" Nhìn thấy Trạch Mẫn, Triệu Hữu Vi tiếp, "Đến tận năm ba Trạch Mẫn mới bắt đầu ra ngoài làm việc, tất cả mọi người đều công việc chính của sinh viên là gì, chỉ có con bé cho rằng thi đỗ đại học là mọi chuyện xong, cần phải học tập nữa. Lúc trước em đồng ý cho con bé tham gia thêm hoạt động đoàn thể, cho con bé vào hội sinh viên để quen biết thêm nhiều bạn bè, lúc này nó lại lấy cớ đó lại em."




      Thẩm Đạo lắc đầu với Trạch Mẫn, giọng : "Lúc đón chị ấy, chị ấy chuyện điện thoại với Tiểu Thời, đến giờ vẫn còn tức giận."




      Trạch Mẫn hỏi: "Tiểu Thời làm thêm công việc nữa?"




      Triệu Hữu Vi cướp lời: "Đúng vậy, tiền lương công ty các cậu cũng đủ cho con bé chi tiêu hàng tháng, còn có thể gửi ngân hàng, con bé lại cố ý tìm thêm công việc cái gì ở phòng khám tâm lý. Nơi đó lại còn cách xa trường học, buổi tối còn phải tự học, nghỉ được có hai ngày lại làm, có hai ngày nghỉ chịu nghỉ ngơi cho tốt, thư viện, lại dùng thời gian vào nơi đó, biết chừng mực gì cả!"




      Trạch Mẫn cười, lập tức rót trà cho Triệu Hữu Vi: "Chị Hữu Vi, uống trà , trở về em thương lượng với đàn để xem có nên tăng thêm tiền lương cho Tiểu Thời ."




      Triệu Hữu Vi biết Trạch Mẫn trêu ghẹo, chỉ cười, nhưng càng nghĩ càng giận.




      Triệu Hữu Thời chớp chớp mắt trong kí túc xá, muốn rặn ra chút nước mắt để gọi điện thoại giải thích cho chị , ủ rũ tiếng, suýt chút nữa thành công tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, tay run rẩy, lập tức lao qua nhận điện thoại, nhìn qua dãy số, ngoài dự tính bắt máy: "Đinh Sĩ Lỗi?"




      Đinh Sĩ Lỗi ở bên đầu kia : "Trường học của em rốt cuộc ở nơi thâm sơn cùng cốc nào vậy?"




      Triệu Hữu Thời ngồi xuống: " chạy đến trường học em à? tại ở đâu?"




      "Đối diện có cửa hàng Phì Dương, còn có quán net TMD." xong cảm thấy đúng, Đinh Sĩ Lỗi lại nhắc lại, "TMD, con mợ nó?"




      Triệu Hữu Thời cười: "Đúng vậy, chính là con mợ nó, đó là cổng chính của trường, về hướng đông nghìn mét nữa có thể nhìn thấy trường em, em lập tức tới ngay."




      Đinh Sĩ Lỗi đói bụng, nhìn trúng cửa hàng đồ nướng, lập tức ngồi vào bàn, tất cả các loại thịt đều bị ta gọi ra hết, khi Triệu Hữu Thời chạy tới, Đinh Sĩ Lỗi ăn sạch hai đĩa, nướng thịt ba chỉ với cà rốt: "Cho em nếm thử tay nghề của . Dì nấu cơm công ty mới mời tay nghề cũng bằng ."




      Triệu Hữu Thời cười tủm tỉm ngồi xuống, lập tức gắp thịt ba chỉ vào miệng, thịt nóng khiến phải hà hơi, giọng ràng: "Sao lại đến đây, Trạch Mẫn cũng đến à? ấy với em."




      Đinh Sĩ Lỗi tiện tay mở chai nước có ga, đưa cho Triệu Hữu Thời: "Cậu ta tới, mới đến hôm qua, vừa rồi còn ở khách sạn đánh cờ với Chu Công, cậu ta liên tục gọi điện thoại đoạt mạng, bảo mang rượu nếp cho em, còn bảo với em, cảm xúc của chị em bình thường trở lại. Cậu ta và Thẩm Đạo bị chị em lên lớp, bảo em ngày mai hãy gọi điện."




      Triệu Hữu Thời ngẩn người, gật đầu: " ấy đúng là thần thông quảng đại."




      Giọng rất bình thản, nhưng vẻ mặt lại ngốc nghếch, Đinh Sĩ Lỗi nhịn được cười, gắp hết thịt ba chỉ vào bát : "Trạch Mẫn em sắp biến thành tiểu phú bà rồi, bữa này em mời ."




      Triệu Hữu Thời khí phách : " thành vấn đề!"




      Buổi chiều Đinh Sĩ Lỗi có hẹn với khách hàng, buổi tối còn phải hẹn hò với bạn , thời gian cả ngày đều sắp xếp chặt chẽ, tại ngay cả mặt bạn cũng chưa nhìn thấy, ta phải đến gặp Triệu Hữu Thời trước, trong lòng hơi giận, lại bắt Triệu Hữu Thời uống thêm.




      Triệu Hữu Thời ăn no, : " phải ở đây bao nhiêu ngày, lần này có thể thành công ?"




      Đinh Sĩ Lỗi vẫn còn ăn: "Em cũng xem bản kế hoạch rồi đấy, em cảm thấy sao? cảm thấy lần này chúng ta có hi vọng, nhưng Trạch Mẫn nên tìm nhà đầu tư quá lớn chướng mắt công ty của chúng ta. Thẩm Lãng Vĩ quả là nhà đầu tư nổi tiếng..." Đinh Sĩ Lỗi lại thờ ơ lặp lại những lời cũ, " thuê chiếc xe nên mấy ngày nay cũng tương đối tiện, vốn muốn mang theo người đến làm trợ thủ, nhưng Trạch Mẫn và Lí Giang đều bận, người trong công ty lại thể rời . Ngày hôm qua nghĩ chờ sau khi chúng ta nhận được đầu tư, phát đạt rồi, phải mời mười tám trợ thủ, lái xe nấu ăn thuê khách sạn sắp xếp lịch trình..."




      Triệu Hữu Thời cười ngắt lời: "Em là con người toàn năng, có em đây, nếu thực cần trợ thủ tuần này em có thể giúp , giảng viên của bọn em đổi thời khóa biểu, nên tại em có rất nhiều thời gian."




      Đinh Sĩ Lỗi nhíu mày, quan sát lúc. Vừa nhìn biết là tuổi còn , cách ăn mặc đậm chất sinh viên, để cho người ta nhìn thấy trợ thủ như vậy, ta có thể bàn tốt chuyện làm ăn sao?




      Triệu Hữu Thời bị ghét bỏ, bỏ đũa xuống: "Em có quần áo công sở, lần trước khi tham gia hoạt động của hội sinh viên từng mua, mặc năm ngoái kỉ niệm hội tròn mười tuổi."




      Quay lại kí túc xá thay quần áo, Triệu Hữu Thời tháo buộc tóc ra, nhờ La La Giai uốn tóc xoăn cho , nhìn thấy quả nhiên già thêm mấy tuổi, đến mười tuổi, nhưng cũng phải khoảng bốn năm tuổi, Đinh Sĩ Lỗi ôm bụng cười, nhanh chóng chụp ảnh làm kỉ niệm, rồi mới mang lên xe, dặn dò công việc phải làm mấy ngày nay.




      ta mang Triệu Hữu Thời gặp khách hàng, phần lớn ta đều để cho thay ta liên lạc với bọn Lí Giang, nhận lấy số tài liệu cần dùng. Thứ sáu ta mang theo Triệu Hữu Thời vào thành phố khảo sát thị trường vật liệu xây dựng, rồi lại ra các nhà máy vật liệu xây dựng ở ngoại thành, hiểu giá cả, thuận tiện nghiên cứu thảo luận hợp tác, Triệu Hữu Thời sắp xếp lại toàn bộ biên bản thương lượng của ta thành văn bản nội dung mạch lạc ràng, còn ghi chép toàn bộ hành trình vào danh sách: "Lần sau nếu chuyện với ông chủ này, có thể với bọn họ khi nào, ở nơi nào làm gì với bọn họ, khi lôi kéo quan hệ tiện hơn rất nhiều."




      Đinh Sĩ Lỗi học bộ dáng Trạch Mẫn khẽ vỗ đầu , cảm thán: "Năm ngoái vẫn còn là em ngây thơ biết bao, năm nay bị Trạch Mẫn phá hủy rồi! mau, em còn có mưu ma chước quỷ gì nữa!"




      Triệu Hữu Thời phớt lờ xoa ót: "Ngày mai còn phải gặp nhà đầu tư kia, cháu của vợ ông ta là đồng nghiệp với bạn của con trai bác La La Giai. Em hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của nhà đầu tư kia rồi, ông ta hơi mê tín, ngày mai khi ra ngoài, xe và người nên để thứ gì đó liên quan đến Phật tổ!"




      Đinh Sĩ Lỗi muốn phun trà, vô cùng đau lòng: "Rốt cuộc Trạch Mẫn làm gì em!"




      Triệu Hữu Thời vô cùng bận rộn, công việc chất thành đống. Khuôn mặt vui tươi, khi cười rộ lên ánh mắt cong cong, ai nhìn thấy đều có thêm mấy phần cảm tình, nhất là những người lớn tuổi, nhìn thấy nghĩ đến con cháu mình, chuyện cũng càng thêm dễ dàng, hơn nữa còn thành , nhưng tâm tư rất kín đáo, để ý rất nhiều chi tiết , sau đó ghi chép lại, cầu Đinh Sĩ Lỗi nhớ hết trong đầu. Mấy ngày tiếp theo, dung lượng não của Đinh Sĩ Lỗi còn đủ dùng, ngay cả mua quần áo cho bạn còn mua nhầm màu bạn thích, sau khi nhận quà bạn ngừng oán giận, khi ăn cơm tối lôi kéo Triệu Hữu Thời : "Chị mới gặp ấy hai tháng thôi, vậy mà ngay cả họ của chị là gì ấy cũng quên, em nhìn , đây chính là đàn ông đấy!"




      Triệu Hữu Thời cười thầm.




      Chạng vạng chủ nhật, Triệu Hữu Thời gọi điện báo cáo cho Trạch Mẫn công việc mấy ngày nay, sau đó gọi điện thoại cho chị , hỏi chị có ra ngoài hẹn hò , chị : " có, hôm nay Thẩm Đạo phải về nhà ăn cơm."




      "Về nhà? Đúng rồi, Thẩm Đạo có phải là người địa phương , khi nào chị gặp người nhà ấy?"




      Triệu Hữu Vi: "Cái gì gặp người nhà chứ, em đừng có bừa. Cha mẹ ấy đều ở nước ngoài, nghe chú ấy ở đây, cuối tuần ấy đều trở về nhà chú ăn cơm lần."




      Thẩm Đạo lái xe vào khu biệt thự, bảo vệ sớm nhận ra , tự động cho vào. Bao trùm khắp biệt thự là màu xanh mướt, biệt thự có tổng cộng ba tầng, mới trang trí xong vào năm ngoái, vừa mới dọn vào ở. căn phòng ở tầng hai nằm ở bên cạnh thư phòng, đến nay vẫn chưa từng vào ở, chỉ khi tới nơi này ăn cơm mới vào nghỉ ngơi chút.




      Dì Mai giúp việc mở cửa cho Thẩm Đạo, đưa vào cười : "Hôm nay Xuyến Xuyến cũng về, ông chủ và phu nhân nấu cơm trong bếp, vừa rồi lò nướng suýt chút nữa bị ông chủ làm nổ, cậu mau khuyên ông chủ rời khỏi nhà bếp ."




      Thẩm Đạo cười về phía nhà bếp, còn chưa vào cửa, cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cánh tay lập tức bị người ôm lấy, Chu Dực Xuyến gọi: " Thẩm Đạo, cái đĩa hát trong phòng kia còn sản xuất nữa, sao lại tìm thấy vậy? Mua cho em chiếc ."




      Thẩm Lãng Vĩ và vợ bưng đồ ăn từ nhà bếp ra cười: "Nếu biết Xuyến Xuyến về sớm như vậy, vừa rồi bảo dì Mai giấu bớt đồ rồi."




      Mọi người cười ngồi vào bàn ăn, đồ ăn bàn đều do vợ chồng Thẩm Lãng Vĩ làm. Bọn họ làm vợ chồng mười năm, nhưng đến giờ vẫn ân ái như trong thời kì đương nồng nhiệt, nhất cử nhất động đều khiến cho người ta nổi da gà, Thẩm Đạo sớm quen rồi, ăn cơm được nửa, mọi người bắt đầu chuyện công việc, Thẩm Lãng Vĩ hỏi: "Tiểu Đạo, tại cháu vào công ty cũng được năm thứ hai rồi, thời gian cũng hề ít, cháu muốn thế nào, đến giúp chú hay đến công ty chú có cổ phần, năm nay công ty kia lên sàn chứng khoán."




      Thẩm Đạo suy nghĩ: "Năm ngoái sao, nhưng trong năm nay cháu có thành tích gì, đột nhiên thăng chức có phải ..."




      Thẩm Lãng Vĩ cười: "Có gì chứ, cháu cũng chả phải lính nhảy dù, nhận là cháu của Thẩm Lãng Vĩ là chuyện xấu như vậy sao?"




      Thẩm Đạo nghe theo sắp xếp của ông, ăn mấy miếng cơm, lại đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, tiếp: "Đúng rồi chú, đến chuyện đầu tư cổ phần, cháu nghĩ đến chuyện. phải trước đó chú có nhận được bản kế hoạch thương mại điện tử về trang trí nhà cửa ư?"




      Thẩm Lãng Vĩ nhướng mày: "Đúng vậy, sao cháu biết?" Dừng chút, ông ta đột nhiên nhớ ra, "Người cháu từng đề cập chính là cậu ta?"




      Thẩm Đạo cười: "Đúng vậy, chính là cậu ta, Trạch Mẫn."




      Thẩm Lãng Vĩ buông đũa: "Lúc trước nghe cháu nhắc tới, chú cũng từng lưu ý, bộ phận nhân cậu ta sớm rời rồi, nghĩ tới cậu ta lại gây dựng nghiệp sớm như vậy." Ông ta cười, " tại người trẻ biết trời cao đất rộng, nghĩ đến nhìn thấy chú, tùy tiện mấy câu có thể nhận được tiền đầu tư, cậu ta có người đề cử, cũng có bằng cấp gì đặc biệt, chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học Lô Xuyên, phải hai tháng nữa mới chính thức tốt nghiệp, dựa vào cái gì cho rằng chú đầu tư hạng mục của cậu ta chứ?"




      Thẩm Đạo: "Cháu cũng quen cậu ta được nửa năm, từng nghe cậu ta nhắc tới hạng mục này, cũng từng đến công ty cậu ta mấy lần, người trẻ tuổi đều nhiệt tình, cậu ta vô cùng linh hoạt, sẵn lòng chịu gian khổ, mạng quả thực thiếu thị phần trang trí nhà cửa này."




      Thẩm Lãng Vĩ gật đầu: "Về phương diện này chú thể thừa nhận cậu ta quả rất có ý tưởng, năm ngoái Vương tổng của Lục Khoa từng có ý tưởng này, nhưng ý tưởng còn chưa lên giấy bị phần lớn cổ đông phản đối, thao tác thực tế cũng gặp rất nhiều khó khăn. Vậy thế này , chú xem bản kế hoạch của cậu ta, còn cháu tìm toàn bộ tư liệu về công ty cậu ta cho chú."




      Thẩm Đạo cười: "Vâng!"




      Hôm sau, Thẩm Lãng Vĩ đến văn phòng lập tức hỏi thư kí: "Tôi nhớ tuần trước có thằng nhóc đưa cho phần tài liệu..."




      Thư kí lập tức : "Vâng, tôi vẫn luôn đặt trong ngăn kéo, tại ngài muốn xem ạ?"




      "Lấy ra cho tôi."




      Thẩm Lãng Vĩ xem xong bản kế hoạch, lại nhìn tư liệu Thẩm Đạo gửi đến, suy nghĩ cặn kẽ tuần, ông ta lấy ra danh thiếp bị ông ta ném vào góc, bấm số gọi cho Trạch Mẫn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :