1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tương tư hệ Hữu Thời - Kim Bính ( 59 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 45: Trai quê Trạch cũng hề dễ dàng




      Sau khi ba bốn tiếng, các cũng đến được thôn trang đặc sắc, Triệu Hữu Thời trước đấy chỉ nghe đến thôn trang này, sau khi lên mạng tra tài liệu, Hứa Ninh mới quyết dịnh chọn nó.




      Người lái xe là tài xế của công ty Trạch Mẫn, kĩ thuật lái xe ổn định, đường hề tròng trành, còn biết được rất nhiều con đường tắt. Hứa Ninh liếc nhìn người tài xế, với Triệu Hữu Thời: "Trạch Mẫn rời khỏi được công ty, em nghĩ sao?"




      "Nghĩ gì chứ?" Triệu Hữu Thời cười: "Có gì cần phải nghĩ chứ, ấy thể liền mấy ngày."




      Hứa Ninh quan sát , rồi đưa ra kết luận: "Em còn muốn quay lại với cậu ta, nhưng người ta có câu tình cũ rủ cũng tới."




      Triệu Hữu Thời mỉm cười lời nào, Hứa Ninh tiếp: "Có cần chị chỉ dạy cho em ?"




      " cần, có lẽ đến lúc đấy chị mới là người cần tham khảo ý kiến của em đấy."




      Triệu Hữu Thời bỏ lại câu khiến Hứa Ninh nghẹn lại, chị đành nhún vai im lặng.




      Địa thế của thôn trang tốt, cần phải qua núi qua sông, xe có thể chạy thẳng mạch, chỉ là hơi xa chút thôi, đến nơi sắc trời tối đen, bụng Triệu Hữu Thời cũng biểu tình.




      Mọi người xin nghỉ ở trong nhà dân, ông chủ là người trong thôn thành chất phác, sớm chuẩn bị mâm đầy đồ ăn nhà nông cho các , còn thu phí rất rẻ, giải thích: "Phòng ở hơi sơ sài, hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi dọn dẹp chút, các đừng để bụng."




      Triệu Hữu Thời: " đâu ạ, phòng ở này rất tốt, cháu rất thích."




      Tuy Hứa Ninh ở quen, nhưng cũng ghét bỏ, chị lặng lẽ với Triệu Hữu Thời: "Phòng ở này có mái hiên cũng đặc biệt."




      Cơm nước xong, hai người lập tức ra ngoài chụp ảnh, cảnh sắc buổi tối khác hẳn với ban ngày, rất nhiều chi tiết thể nhìn thấy vào ban ngày, lại xuất rất ràng vào buổi tối.




      Triệu Hữu Thời chỉ vào con côn trùng cười: "Chụp đặc tả nó ."




      Vẻ mặt Hứa Ninh ghét bỏ, Triệu Hữu Thời cười cướp lấy máy ảnh, chụp hình con côn trùng đậu mái hiên.




      Sau khi quay về phòng, Triệu Hữu Thời lập tức lăn lên giường, ràng cảm thấy mệt chết được, nhưng ngủ được, nằm lúc, lại xoa bóp chân, nhưng xoa bóp thể thoải mái bằng người khác làm. Triệu Hữu Thời lập tức ngừng xoa bóp, lại nằm xuống, lăn qua lộn lại lúc lâu mới ngủ được, hôm sau tỉnh dậy phát đùi phải hơi khó chịu, mất lúc lâu mới bò được xuống giường, tự mình ngồi lên xe lăn.




      Năng suất làm việc của Hứa Ninh hề tầm thường, trời chưa sáng ra ngoài rồi, tại chị trở về ăn sáng với Triệu Hữu Thời. Sau khi ăn xong chị đẩy xe đưa Triệu Hữu Thời ra ngoài, để cho thưởng thức phong cảnh từ cao. Sau hôm đó, hai người thu hoạch được ít, trong máy ảnh có rất nhiều ảnh chụp, bức ảnh có rất nhiều loại hình ảnh đa dạng.




      Buổi tối Triệu Hữu Thời ăn rất ít, đùi phải đau đớn, nhưng nhịn , ăn xong trở về phòng, ngay cả đèn cũng bật.




      Lại xoa bóp chân nhưng vẫn có hiệu quả, Triệu Hữu Thời lót chăn xuống dưới chân, cầm gối cắn chặt răng, sau khi đau đến mức nhịn được lại rơi mấy giọt nước mắt, lấy di động ra nhìn là mười giờ hơn, nghĩ nếu mười phút sau vẫn còn đau chịu được gọi cho Hứa Ninh.




      Mười phút còn chưa trôi qua, di động đột nhiên rung lên, cái tên xuất màn hình khiến cho Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng khi bắt máy giọng lại rất bình thường: "A lô?"




      "Còn chưa ngủ à? tại có thể rời giường mở cửa cho ?"




      Triệu Hữu Thời kinh ngạc, mất năm phút mới ra mở cửa được, mọi người đều ngủ hết rồi, bên ngoài phòng cũng có đèn, Trạch Mẫn đứng ở ngoài cửa trong cảnh tối lửa tắt đèn, nhếch miệng cười với Triệu Hữu Thời.




      Đóng cửa lại, Triệu Hữu Thời giọng hỏi: "Sao nửa đêm lại chạy tới đây?"




      " xử lý xong công việc trời tối rồi, may mà chỉ mất có ba giờ đường." Trạch Mẫn quan sát căn phòng, lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, phát có nước trong mắt , trong lòng khỏi hoảng hốt, hỏi: "Khóc à?"




      Triệu Hữu Thời lập tức phủ nhận: " có!"




      Trạch Mẫn quá hiểu , trả lời nhanh chóng quyết đoán như thế nhất định là có chuyện giấu giếm. ôm Triệu Hữu Thời lên giường, khẽ xoa cẳng chân hỏi: "Đau chân? Có phải quên mang thuốc ?"




      Triệu Hữu Thời ngượng ngùng gật đầu, Trạch Mẫn giống như làm ảo thuật lấy ra hộp thuốc: " chuẩn bị gì bỏ chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc, có gì mà phải vội vàng vậy chứ, Hứa Ninh điên, em cũng muốn điên theo chị ta sao?"




      "Từ trước đến nay chị Hứa Ninh luôn làm việc như vậy, nghĩ gì là làm luôn, khi kéo dài còn hứng thú nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng, dẫn đến hiệu quả sưu tầm phong cảnh rất kém."




      "Nên chị ta cần quan tâm đến việc chân em bị thương, gây sức ép cho em."




      Trong giọng của Trạch Mẫn chứa đầy bất mãn với Hứa Ninh, có lẽ là do thời gian chờ ngoài cửa nên trán toàn là mồ hôi, cộng thêm ba giờ lái xe, tại cả người đều mệt mỏi, Triệu Hữu Thời im lặng nhin , bắp chân dần thả lỏng dưới xoa bóp của .




      Xoa bóp xong, Triệu Hữu Thời phá vỡ im lặng: "Em đánh thức ông chủ, bảo ông ấy mở cửa phòng."




      " cần."




      "Vậy ngủ cùng phòng với chú tài xế nhé? Chú ấy ngủ ở phòng kia."




      " ngủ dưới đất."




      "Ngủ dưới đất?" Triệu Hữu Thời sửng sốt: "Dưới đất làm gì có chăn đệm để em gọi ông chủ."




      xong định xuống giường, Trạch Mẫn ngăn lại: "Nếu nửa đêm em thoải mái cứ hừ tiếng là biết. Trở về giường nằm, cần xen vào chuyện của ."




      tắt đèn, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn chút, trải tấm thảm xuống mặt đất, thấy Triệu Hữu Thời nhìn ngủ, Trạch Mẫn cười: "Ngoan, ngủ ngon."




      Hôm sau Hứa Ninh vừa húp cháo vừa đến gõ cửa phòng Triệu Hữu Thời, sau khi nhìn thấy người bên trong ra, chị lập tức bị sặc ngừng ho khan: "Tiểu...Thời!"




      Trạch Mẫn lạnh lùng liếc chị, quay vào phòng, đỡ Triệu Hữu Thời lên xe lăn, đẩy ra, Triệu Hữu Thời : "Trạch Mẫn đến từ đêm qua, bữa sáng có nhiều chị?"




      Sau đó Hứa Ninh khẽ với Triệu Hữu Thời: " thế nào chị cũng lớn hơn cậu ta mấy tuổi, theo phép thông thường cậu ta nên gọi chị tiếng chị. Em xem ánh mắt cậu ta kìa, quả thực coi chị như kẻ thù cướp vợ."




      Trạch Mẫn đến, khiến cho công việc của Hứa Ninh càng thuận lợi thêm, Hứa Ninh sớm nhìn trúng đỉnh núi, sau khi ăn sáng xong bỏ rơi bọn họ, dặn dò Trạch Mẫn chăm sóc Triệu Hữu Thời. Thực ra Triệu Hữu Thời cũng muốn lên đỉnh núi, nhưng do việc lại cho phép, nhìn Hứa Ninh biến mất cuối đường , : "Nhiệm vụ hôm nay của em là đến nhà thờ tổ phía đông thôn."




      Trạch Mẫn nhận lấy túi của : "Lên đường."




      Đây là lần đầu tiên Triệu Hữu Thời thực tập trung làm việc trước mặt Trạch Mẫn, cười với mỗi người trong thôn, bắt chuyện hỏi thăm về tập tục và phong cảnh trong thôn, trong túi còn chuẩn bị cả kẹo chocolate, gặp bọn trẻ con là chia cho chúng.




      Triệu Hữu Thời quan sát tỉ mỉ, hình vẽ ở trong góc cũng thoát được khỏi tầm mắt của , sau khi chụp xong lấy giấy ra vẽ mấy nét, Trạch Mẫn hỏi : "Em học phác họa khi nào vậy?"




      "Học với Tony, đồng nghiệp của em, cậu ta học ngành mỹ thuật tạo hình, từng chuyên tâm làm họa sĩ, nhưng cuối cùng vì cơm áo gạo tiền mà đành phải từ bỏ."




      Trước đây chúng ta bướng bỉnh tùy hứng, sau khi trưởng thành, chúng ta phải học thỏa hiệp với rất nhiều chuyện, Tony từng với Triệu Hữu Thời: "Tôi rất hối hận vì trước đây tùy hứng thêm mấy lần, thích cái gì cho dù có phải khóc lóc om sòm cũng phải có được. tại trưởng thành rồi, nếu thích thứ gì đó phải của mình, cũng dám khóc lóc om sòm cướp lấy."




      Triệu Hữu Thời vẽ xong nét cuối cùng, nhìn về cửa gỗ độc đáo trong nhà thờ tổ, hồi tưởng lại câu đầy triết lý của Tony, khỏi hơi xúc động,Trạch Mẫn đột nhiên ngồi xổm xuống: "Sau khi chúng ta trưởng thành, chỉ học mỗi thỏa hiệp, thứ có thể nắm lấy cũng ngày càng ít . Trước đây khi em làm bài tập, em làm hết môn này rồi mới đến môn khác, em muốn chuyên tâm học tập dốc hết sức lực vào học tập, nhưng sau khi trưởng thành, chúng ta phải học thêm rất nhiều, nhưng lại nắm được hết bởi vì tay của chúng ta đủ lớn."




      Trạch Mẫn mở bàn tay ra, bàn tay vừa to vừa rộng, đường chỉ tay ràng, bàn tay này từng kí những hợp đồng hằng trăm triệu, cùng từng để lỡ người con luyến tiếc nhất.




      Trạch Mẫn chầm chậm đưa tay về phía trước, bàn tay bao trọn mu bàn tay Triệu Hữu Thời, cầm chặt lấy, Triệu Hữu Thời nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, lại nhìn về phía , cả hai nhìn nhau gì.




      Tầm chạng vạng, Hứa Ninh ướt đầm đìa mồ hôi trở về, chuyển hết file ảnh gốc vào máy tính, sau đó cùng nằm giường chọn với Triệu Hữu Thời. Ngoài cửa là khu vườn của ông chủ nhà, bên trong có trồng số loại rau cho nhà ăn, Trạch Mẫn cảm thấy mới mẻ, thay dép lê, xắn ống quần lên, cùng hái rau với ông chủ, dưới ánh chiều tà, cảnh tượng thoạt nhìn mộng ảo.




      Hứa Ninh cười: "Nếu cậu ta thay quần áo có khác gì nông dân. Em xem, từ trước đến nay đều là nam ngoại nữ nội, đàn ông làm việc phụ nữ lo việc nhà, tại chúng ta làm việc, cậu ta lại ở đó hái rau, có cảm thấy dễ chịu ?"




      Triệu Hữu Thời suy nghĩ, cảm thấy đúng là chuyện lạ gật đầu: "Chị đúng ."




      Trạch Mẫn đâu chỉ hái mỗi rau, còn hái cả ớt xanh và rau chân vịt, cà chua, ngay cả ổ gà cũng xông vào, mò được mười quả trứng còn ấm.




      Triệu Hữu Thời làm việc quên cả thời gian, sau khi quyết định được những tấm ảnh cơ bản, màn đêm buông xuống, mùi đồ ăn sớm lan tỏa bốn phía. và Hứa Ninh vào nhìn thấy bàn đầy thức ăn, nhịn được nuốt nước bọt, Trạch Mẫn : "Rau là do xào, bánh trứng cũng là do nướng, nếm thử chút !"




      Hứa Ninh cười: "Có thể ăn được đồ ăn do đích thân Trạch tổng làm, có phải nên chụp lại tấm ảnh làm kỷ niệm ?"




      Người tài xế ở bên cạnh có can đảm gắp thức ăn do Trạch Mẫn nấu, ngay cả rượu cũng chỉ dám uống có hai chén, rau và bánh trứng đều là Trạch Mẫn và Triệu Hữu Thời ăn, Trạch Mẫn hỏi : "Mùi vị cũng được chứ?"




      Triệu Hữu Thời: "Trong trứng nên cho hai giọt rượu mới khử được mùi tanh."




      "Được, lần sau thử lại."




      Buổi tối, ông chủ chuẩn bị gian phòng cho Trạch Mẫn, từ chối, nhưng trước khi ngủ vẫn vào phòng xoa bóp chân cho Triệu Hữu Thời: "Ngày kia đến bệnh viện kiểm tra lại, mười giờ sáng tới đón em."




      " cần đâu, đến lúc đó chị Hứa Ninh giúp em."




      Trạch Mẫn gì, chuyển sang chuyện ruộng nương với : "Phân bón đều là từ tự nhiên, lúc rửa đồ ăn còn có thể ngửi thấy, em nhìn WC của bọn họ chưa? Phía dưới WC công cộng là cái máng rất sâu, bình thường bọn họ đều lấy từ đó để bón phân."




      Cho đến khi khiến Triệu Hữu Thời cảm thấy buồn nôn, mới ngừng lại, Triệu Hữu Thời muốn nôn mà được, tức giận đẩy : "Quay về phòng của , cần xoa bóp nữa!"




      Trạch Mẫn cười to, sau khi đỡ nằm xuống mới đóng cửa tắt đèn, vừa mở cửa ra đột nhiên dừng lại.




      Triệu Hữu Thời nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại của , khỏi nhìn về phía cửa phòng. Đèn tắt trong phòng tối đen, nhìn thấy gì hết, nhưng thính giác vô cùng nhạy cảm.




      Tiếng hít thở càng ngày càng gần, Triệu Hữu Thời nhíu mày, khi nụ hôn rơi xuống, lập tức đờ người, Trạch Mẫn giữ vai , hôn xuống, nhẫn nại rất lâu lúc này mới trút hết ra, đến khi Triệu Hữu Thời bắt đầu giãy dụa mới lùi ra, dán vào cần cổ ngừng lát: " nhớ em."




      Triệu Hữu Thời nhìn lên trần nhà, ngực nhấp nhô, nhìn thấy hết cẩn thận của , cố gắng lấy lòng của , ngay cả kiềm chế của , chỉ là biết có nên đáp lại hay , chuyện này hơi trái với dự tính ban đầu của , nhưng vẫn hơi dao động.




      Trạch Mẫn ở lại nửa tiếng, hai người đều im lặng, sau khi Triệu Hữu Thời nhịn được đẩy , mới lưu luyến rời về phòng. Hôm sau năm giờ dậy rồi, đứng ngoài cửa sổ phòng Triệu Hữu Thời, khẽ gõ cửa, giọng gọi tên .




      Năm phút sau cuối cùng cũng bị đánh thức, mở cửa sổ ra, Trạch Mẫn nhoài nửa người vào, cười xoa mặt , còn giả vờ muốn vào, khiến Triệu Hữu Thời sợ tới mức muốn đóng cửa sổ, nhưng còn kịp, Trạch Mẫn tung người, trong nháy mắt đáp giường .




      đường trở về, Hứa Ninh kéo Triệu Hữu Thời ngồi cùng xe, Trạch Mẫn đành phải độc mình đường.




      Hứa Ninh như cười như : "Tình hình gì đây?"




      Triệu Hữu Thời im lặng, Hứa Ninh tiếp: "Phụ nữ dễ mềm lòng cũng là chuyện thường tình, em cũng đừng ép buộc bản thân, cứ thuận theo tự nhiên ."




      "Em đâu có ép buộc mình." Triệu Hữu Thời nhìn về phía trước, xe của Trạch Mẫn vẫn luôn chạy trước xe , "Chỉ là em biết nên làm thế nào thôi."




      Sau khi trở về, Trạch Mẫn vội vàng xử lý công việc hai ngày nay, Hứa Ninh lại mang theo đồng nghiệp chạy ngược chạy xuôi lên núi, Triệu Hữu Thời đóng cửa ở nhà, đến tận chín giờ hôm nay phải khám lại, nhận được điện thoại của Hứa Ninh: "Chị có chuyện mất rồi, có thể phải về muộn, bằng em gọi điện thoại cho Trạch Mẫn ."




      Triệu Hữu Thời cúp máy, cân nhắc chút tình hình tại của mình, cho rằng mình bệnh viện cũng có vấn đề gì. Do vậy lấy túi xách, tự mình đẩy xe lăn ra cửa, vừa ra tiểu khu chuẩn bị bắt taxi, đột nhiên nghe thấy tiếng bấm còi dồn dập vang lên, chiếc xe xuất trước mặt , Đinh Sĩ Lỗi ló đầu ra từ cửa sổ, vui vẻ : "Em đâu vậy, để đưa em ."
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 46: Cái gọi là




      Triệu Hữu Thời muốn từ chối khéo nhưng được, Đinh Sĩ Lỗi xuống luôn xe, đỡ vào trong, gấp xe lăn đặt vào cốp sau: "Hôm nay có việc gì làm, đưa em đến bệnh viện cũng có vấn dề gì."




      Triệu Hữu Thời lay chuyển được ta, lại được, đành phải ngồi xe ta .




      Kết quả kiểm tra lại rất tốt, bác sĩ : "Xem ra vẫn luôn xoa bóp cho cơ thể, tốt lắm, tiếp tục mỗi tuần đến bệnh viện hai lần. tại có thể được quãng đường thích hợp rồi, nhưng đừng với cường độ cao."




      Bác sĩ vừa dặn dò xong di động của Triệu Hữu Thời rung lên, bác sĩ bảo tiếp điện thoại, nhìn vào màn hình, giọng : "A lô?"




      "Sao em ở nhà?"




      "Em ở bệnh viện."




      "Bệnh viện? Trước đó Hứa Ninh gọi điện cho bảo hôm nay thể với em mà, mình em tới bệnh viện sao?" Trạch Mẫn hề vui chút nào, trách móc biết lượng sức: "Vậy em cứ ở lại bệnh viện , lập tức đến ngay."




      Triệu Hữu Thời: " cần đâu, em kiểm tra xong rồi, trở về ngay."




      Trạch Mẫn nghe càng hài lòng, ràng hẹn mười giờ kiểm tra, vậy mà hôm nay dám trước.




      Triệu Hữu Thời cúp máy, thấy bác sĩ nhìn chằm chằm , cười gượng tiếng, bác sĩ cười: "Xem ra là điện thoại của ngài Trạch, hôm nay ngài Trạch có việc à? Vậy là..."




      Đinh Sĩ Lỗi chủ động trả lời: "Bạn ấy."




      Triệu Hữu Thời làm vật lí trị liệu mười lăm phút, cảm thấy mình rất nhanh, niềm tin cũng tăng lên rất nhiều, chừng tháng sau có thể lại bình thường rồi. Đinh Sĩ Lỗi còn muốn ở thêm với lát nữa, nhưng Triệu Hữu Thời lên tiếng: "Hôm nay em hơi mệt, em muốn về nhà nghỉ ngơi."




      Đinh Sĩ Lỗi đành phải rời với , ngồi lên xe, ta cũng muốn nhanh chóng đưa về nhà, lại hỏi: "Muốn đâu ăn cơm trưa ?"




      Triệu Hữu Thời cười: "Lẽ ra hôm nay giúp em đến bệnh viện, em nên mời ăm cơm, nhưng hôm nay em có việc rồi, để hôm khác nhé?"




      "Em có việc gì vậy?" Thấy Triệu Hữu Thời đáp, Đinh Sĩ Lỗi liếc , "Hẹn Trạch Mẫn?"




      Hôm nay Triệu Hữu Thời có việc, cũng muốn ở lâu với ta sau khi nghe ta thổ lộ, nhưng nếu Đinh Sĩ Lỗi hiểu lầm, cũng ngầm thừa nhận thôi.




      Đinh Sĩ Lỗi: "Ăn được bữa cơm với em khó như vậy sao, trước kia lúc em còn học, chúng ta thường xuyên chung với nhau."




      "Trước kia lúc còn học, luôn lấy việc tư làm việc công, lấy cớ công tác thăm chị Kiều Kiều."




      Nhắc đến chuyện này Đinh Sĩ Lỗi cười: "Đúng rồi, năm ngoái Kiều Kiều kết hôn với tên gian phu kia, đến tham gia hôn lễ của ấy, ấy còn hỏi về em đấy."




      Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Hỏi về em ư?" chỉ tiếp xúc với Kiều Kiều có mấy lần, tính là thân quen.




      "Em quên khi đó bắt kẻ thông dâm, lấy em ra làm lá chắn hai chúng ta còn đẹp đôi hơn ấy sao?"




      Triệu Hữu Thời nghĩ ra: " nhắc em cũng nhớ, vậy giờ còn giữ liên lạc với chị Kiều Kiều ?"




      "Có chứ, năm ngoái họp lớp đại học, lúc Kiều Kiều bay đến còn ra sân bay đón đấy.” Đinh Sĩ Lỗi nghiêng đầu liếc Triệu Hữu Thời, nhếch môi, " thực nghĩ tới còn có thể làm bạn bè với ấy, chồng ấy còn lo giữa bọn xảy ra chuyện gì cơ, thực ra chia tay rồi có mấy đôi quay lại với nhau chứ? Tình cảm héo mòn vì những tổn thương lúc trước rồi, chậu nước do Kiều Kiều hắt xuống năm đó khiến em ướt nhẹp cả người, nghĩ mình và ấy hoàn toàn hết rồi, còn em và Trạch Mẫn sao?"




      "Sao lại chuyển sang em?" Triệu Hữu Thời nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn trả lời.




      "Đương nhiên phải chuyển sang em rồi, muốn biết mình có cơ hội hay ?"




      Triệu Hữu Thời quay đầu lại: "Đinh Sĩ Lỗi, đừng như vậy, em có người bạn khác giới, xem như là người bạn khác giới tốt nhất của em, trước kia là vậy, sau này cũng là vậy."




      "Năm đó là vậy, nhưng sau này phải." Đinh Sĩ Lỗi đánh tay lái, nhìn về phía trước, "Năm đó em với , em Trạch Mẫn, tại em lại lần nữa ."




      "Đinh Sĩ Lỗi!"




      "Tiểu Thời, em hoàn toàn ra được bởi vì em thể cậu ta nữa, nếu em đến tận ba năm. Hai người hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, em đơn giản lương thiện, thế giới của cậu ta toàn là tranh đấu ngừng. Năm đó cậu ta bỏ qua em, tương lai nhất định cũng như vậy, em phải là vị trí thứ nhất trong lòng cậu ta."




      Triệu Hữu Thời: "Đinh Sĩ Lỗi, cho dù phải là ấy, cũng phải là , em và tuyệt đối có khả năng!"




      Đinh Sĩ Lỗi lập tức giận tái mặt, được lời nào, Triệu Hữu Thời tiếp: " thả em xuống phía trước , em tự về được rồi."




      Đinh Sĩ Lỗi tấp xe vào lề đường dừng lại, cầm cánh tay Triệu Hữu Thời: "Chờ chút nghe hết . Năm đó em với , em Trạch Mẫn, rốt cuộc em con người nào của cậu ta? Là con người biểu toàn tâm toàn ý trước mặt em, hay là ở trước mặt dùng hết tâm cơ với cả em?"




      Triệu Hữu Thời ngẩn người: " muốn gì?"




      Từ khi về nước đến nay, Đinh Sĩ Lỗi chưa từng quan sát kĩ , mỗi lần đều vội vội vàng vàng, mỗi lần đều cách rất xa, hôm nay giữa bọn họ chỉ cách nửa cánh tay, Đinh Sĩ Lỗi có thể nhìn lông mi và bóng dáng ta phản chiếu trong mắt , có thể chăm chú nhìn ta khó biết bao.




      "Năm đó em chỉ là hàng xóm bình thường của cậu ta, Tưởng Phương Dao mới là người có quan hệ tốt với cậu ta, nhưng tại sao cậu ta lại vô cùng quan tâm em? Tại sao lại mang em đến công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử? Tại sao lại bảo Lí Giang giữ lại em? Em có cảm thấy cậu ta là người làm việc theo cảm tính ?"




      Triệu Hữu Thời muốn rút cánh tay ra, nhưng Đinh Sĩ Lỗi cho phép, cầm chặt cánh tay tiếp: "Lúc ấy em còn , hiểu cậu ta, sau khi trải qua nhiều chuyện hiểu biết của em đối với cậu ta cũng hề ít hơn so với . Năm đó sở dĩ cậu ta đối xử tốt với em như vậy là bởi vì Thẩm Đạo, cậu ta biết Thẩm Đạo theo đuổi chị em."




      Năm đó bọn họ tìm mọi cách để gặp mặt Thẩm Lãng Vĩ, nhưng đều bị từ chối ngay từ cửa, ta và Lí Giang từ bỏ hoàn toàn rồi, nhưng Trạch Mẫn lại thầm điều tra hoàn cảnh gia đình và sở thích của Thẩm Lãng Vĩ.




      "Cậu ta vốn cần phải làm thêm vào nghỉ hè, từ kì nghỉ hè cậu ta bắt đầu có tính toán rồi. Năm đó cậu ta cố ý nhận lời mời vào làm việc ở tập đoàn Thời Đại, thầm quan sát tất cả mọi chuyện của Thẩm Lãng Vĩ, cuối cùng cậu ta phát ra mối quan hệ giữa Thẩm Lãng Vĩ và Thẩm Đạo. Sau đó cậu ta còn phát Thẩm Đạo theo đuổi chị em, cho nên cậu ta mới tiếp cận em, có lòng tốt giúp đỡ em, em còn nhớ lần em sở thú với cậu ta ?"




      Cánh tay Triệu Hữu Thời cứng ngắc, ngón tay khẽ run, Đinh Sĩ Lỗi hạ quyết tâm tiếp: "Ngày đó cậu ta mượn xe của , ràng sở thú với em, nhưng buổi sáng cậu ta lại nhắn tin cho bảo điều tra xem buổi tối chị em và Thẩm Đạo ăn cơm ở chỗ nào. tra xong, giúp cậu ta đặt chỗ, lúc ăn cơm có phải hai người gặp chị em ? phải cậu ta giả vờ như ngẫu nhiên gặp sao? Cũng chính là bắt đầu từ ngày đó, cuối cùng cậu ta tiếp cận được Thẩm Đạo rồi, ngay cả hẹn hò với em cậu ta đều bố trí tỉ mỉ đến vậy, rốt cuộc là em con người nào của cậu ta?"




      Triệu Hữu Thời nhớ hôm đó là buổi hẹn hò đầu tiên của và Trạch Mẫn, bị động vật dọa khóc, còn bắt nạt , buổi tối bọn họ ngẫu nhiên gặp chị và đồng nghiệp. Lần đầu tiên chị giới thiệu người đồng nghiệp ấy tên Thẩm Đạo, hai người đều chỉ nghĩ Thẩm Đạo là nhân viên bình thường trong tập đoàn, lúc ấy Trạch Mẫn lại trò chuyện vô cùng vui vẻ với Thẩm Đạo.




      Sau đó Trạch Mẫn hôn , hai người tỉnh tỉnh mê mê ở bên cạnh nhau, thường xuyên hẹn Thẩm Đạo ăn cơm.




      Đinh Sĩ Lỗi ngắt dòng hồi tưởng của , nắm chặt tay : "Tiểu Thời, quý trọng em, em, để cho người khác tổn thương em, lợi dụng em, em muốn đâu cùng em, lúc em hai mươi hai tuổi muốn với em những lời này, tại em hai mươi lăm tuổi, còn kịp ?"




      Cổ họng Triệu Hữu Thời đắng ngắt, dùng sức rút tay ra, Đinh Sĩ Lỗi quyết tâm nghe được câu trả lời buông tay ra, Triệu Hữu Thời lên tiếng: " Trạch Mẫn lợi dụng em, vậy còn sao? biết tất cả , nhưng vẫn giúp ấy lợi dụng em, lươn ngắn chê trạch dài sao?" Lực tay khẽ buông lỏng, Triệu Hữu Thời mạnh mẽ rút ra, "Đinh Sĩ Lỗi, cám ơn hôm nay hết tất cả cho em, để cho em càng hiểu thêm Trạch Mẫn, cũng càng hiểu thêm về , thực ra khác gì ta."




      đẩy cửa xuống xe, Đinh Sĩ Lỗi túm lấy tay : "Tiểu Thời..."




      Cửa xe đột nhiên mở rộng ra, bóng người xuất , Đinh Sĩ Lỗi túm tay Triệu Hữu Thời bị đẩy ra, Triệu Hữu Thời được ôm ra khỏi xe.




      "Cám ơn cậu đưa ấy kiểm tra, sau này cần cậu quan tâm nữa." Trạch Mẫn đỡ Triệu Hữu Thời sang bên, mở cốp xe phía sau lấy xe lăn ra,"Chúng ta thôi."




      Xe của dừng ở đối diện, đường trở về từ bệnh viện ngừng tìm kiếm xe của Đinh Sĩ Lỗi, gọi điện thoại Triệu Hữu Thời bắt máy, hóa ra bọn họ chuyện trong xe, sau đó lại còn động tay động chân, ngay cả chạy từ phía đối diện tới cũng phát ra.




      Trạch Mẫn ngồi trở lại trong xe, nghiêng đầu nhìn về phía ven đường, Đinh Sĩ Lỗi đứng ở đó, nhìn chằm chằm về phía bọn họ, Trạch Mẫn nhanh chóng lái xe rời , nhìn qua kính chiếu hậu Đinh Sĩ Lỗi vẫn đứng nguyên nhúc nhích, cười nhạo: "Tại sao lại cùng cậu ta?"




      Lời này là hỏi Triệu Hữu Thời, chưa kịp đáp, Trạch Mẫn tiếp: "Em biết cậu ta có mục đích tốt đẹp gì với mình, tại sao lại để cho cậu ta đưa bệnh viện, em cho đưa lại với cậu ta?"




      Triệu Hữu Thời: "Câm miệng."




      Trạch Mẫn nghẹn lời: "Em bảo câm miệng? Triệu Hữu Thời, thấy em thầm to với người đàn ông khác ở trong xe, chẳng lẽ ngay cả hỏi cũng được sao? Mấy ngày đầu em mới về nước còn cùng với người đàn ông kia vẫn hỏi em, tại em ngồi trong xe Đinh Sĩ Lỗi, ngay cả hỏi cũng có quyền sao?"




      đạp mạnh chân ga, tốc độ xe càng nhanh hơn, tất cả tức giận đều trút hết vào trong tốc độ, cho đến khi về tiểu khu cũng lời nào, cuối cùng ngay cả xe lăn cũng lấy ra, ôm thẳng Triệu Hữu Thời vào nhà.




      Mặt Triệu Hữu Thời đỏ bừng: " làm gì vậy?"




      Trạch Mẫn đặt lên sô pha, trầm mở miệng: "Triệu Hữu Thời, từ khi em về nước đến nay, có ngày nào nơm nớp lo sợ, sợ em vui, dám làm chuyện em thích, chưa từng thử lấy lòng người nào như vậy, vô cùng mất mặt ở trước mặt em, trở thành người mà ngay cả cũng dám tin, có phải từng làm sai, nên chỉ có thể bị phán tử hình? Rốt cuộc em muốn làm như thế nào đây, em cho biết , rốt cuộc phải làm thế nào em mới có thể đối xử với giống như trước đây?"




      Triệu Hữu Thời khẽ : "Nếu mệt mỏi như vậy, tại sao phải tiếp tục làm gì?"




      "Triệu Hữu Thời!" Trạch Mẫn quát.




      "Khi đó tiếp cận tôi là vì Thẩm Đạo, còn tại sao?"




      Trạch Mẫn sửng sốt, Triệu Hữu Thời hạ tầm mắt xuống trước ngực Trạch Mẫn: "Tôi từng nghĩ ít nhất cũng lòng với tôi, mặc kệ hỏi tôi, hợp tác với tập đoàn Thời Đại, nhưng ít nhất lợi dụng tôi, tôi nghĩ ít nhất là lòng dạ với tôi. Trạch Mẫn, rốt cuộc là như thế nào, cho tôi biết ."




      Trạch Mẫn giữ chặt đầu , tiếng tim đập dồn dập truyền qua cho : " chưa từng có chút hư tình giả ý nào với em, nhưng xin lỗi... Lúc trước tiếp cận Thẩm Đạo..."




      Triệu Hữu Thời đẩy ra, Trạch Mẫn dừng sức giữ chặt : " xin lỗi."




      buông ra, Triệu Hữu Thời quát: "Buông tay."




      Hai người giằng co, người đẩy người giữ, cuối cùng Triệu Hữu Thời bị dồn vào góc sô pha, dùng chân trái còn lành lặn đá , Trạch Mẫn lo bị thương dám dùng sức, cuối cùng Triệu Hữu Thời thoát được, muốn cò chân về phòng, Trạch Mẫn chặn ngang ôm lấy , thả lên giường, sau đó đến WC lấy khăn mặt lau cho : "Cả người toàn là mồ hôi, em nghỉ lát rồi tắm."




      Triệu Hữu Thời né tránh , Trạch Mẫn hề tức giận, lau mặt cho , lau cho đến khi Triệu Hữu Thời đau đến mức phải cau mày, định lên tiếng Trạch Mẫn hôn xuống, hai tay bắt đầu cởi quần áo của . Triệu Hữu Thời đánh mấy cái, nhưng làm thế nào cũng thoát ra được, nghĩ đến lời Đinh Sĩ Lỗi hôm nay, lại hận thể cắn chết Trạch Mẫn, nhưng chứng kiến mặt ghê tởm đáng giận nhất của Trạch Mẫn, nên tại còn quá hận . khóc nhưng Trạch Mẫn làm như thấy, ngừng khẽ gọi tên , Triệu Hữu Thời lên tiếng: “Chân đau!"




      Cho dù đánh chửi thế nào cũng lui ra, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ "Chân đau", Trạch Mẫn lập tức ngừng lại, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"




      Triệu Hữu Thời quay mặt , lau nước mắt, che ngực, tay kia kéo váy xuống. Trạch Mẫn vẫn nhúc nhích, chờ đến khi Triệu Hữu Thời muốn xuống giường mới ôm về trong ngực, tựa vào đầu giường ôm chặt lời nào.




      Qua lúc lâu, Trạch Mẫn mới cảm thấy yên ổn, hiếm khi được ôm Triệu Hữu Thời như vậy, tính phá vỡ im lặng, cứ như vậy ngồi đến tận ngày hôm sau cũng tốt, nhưng lại có người phá vỡ điều ấy.




      Trong phòng rất im lặng, Triệu Hữu Thời có thể nghe thấy tiếng điện thoại rung, nghe lúc, sau khi xác định chắc chắn muốn ra ngoài lấy điện thoại, Trạch Mẫn giữ lại: "Để ."




      Di động được mang đến, mở ra là điện thoại của khách sạn, Triệu Hữu Thời bắt máy, nghe thấy Tony ở bên đầu kia : "Hữu Thời, chị Hứa Ninh mất tích rồi."
      Hale205 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 47: Đồng lòng theo đuổi vợ




      Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn chạy tới khách sạn, Tony sớm chờ ở đại sảnh.




      "Sáng nay chị Ninh bệnh viện với , buổi chiều trở về họp với bọn tôi, cuộc họp thống nhất vào lúc hai giờ, bốn giờ chúng tôi xuất phát đến khách sạn, buổi tối ăn cơm với người phụ trách bên khách sạn, nhưng bọn tôi chờ từ hai giờ đến bốn rưỡi, thấy chị Ninh đâu, di động cũng tắt máy." Tony xong hơi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.




      Triệu Hữu Thời ngại xe lăn vướng víu nên thay bằng gậy chống, nghe Tony kể lại xong, lập tức về phía thang máy, Tony theo phía sau , liếc qua Trạch Mẫn, giọng hỏi: "Hữu Thời, giới thiệu chút à?"




      " cần thiết." Triệu Hữu Thời bước vào thang máy, ấn số lên.




      Trạch Mẫn chủ động bắt tay với Tony cười: "Xin chào, tôi là Trạch Mẫn."




      "Xin chào, gọi tôi Tony là được."




      Mason vẫn chờ ở trong phòng Hứa Ninh, lúc mở cửa ta gọi điện thoại, nhìn về phía Triệu Hữu Thời: "Chị Ninh cũng chưa từng liên lạc với ai trong nước, từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này, lần đầu tiên đến Trung Quốc ..."




      Triệu Hữu Thời ngắt lời ta: "Chị Ninh là người Trung Quốc!"




      "À, đúng vậy." Mason , "Tôi đây là lần đầu tiên chị Hứa Ninh quay về Trung Quốc công tác, trước kia Pháp đều bình thường, điện thoại vẫn gọi được, chúng ta có nên báo cảnh sát ?"




      "Mới mất tích có mấy tiếng, cảnh sát can thiệp đâu."




      Mason sửng sốt, nhìn về phía Trạch Mẫn lên tiếng, "Vị này là..."




      Trạch Mẫn còn chưa kịp giới thiệu, Triệu Hữu Thời lên tiếng: "Mason, và Tony ra ngoài trước ."




      Hai người biết Triệu Hữu Thời muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lệnh ra ngoài, cửa vừa đóng lại, Triệu Hữu Thời lập tức với Trạch Mẫn: " gọi điện thoại cho Dương ."




      Trạch Mẫn nhướng mày: " Dương."




      "Đừng giả ngu với em nữa, chị Hứa Ninh cũng phải là đứa trẻ con làm gì có chuyện đột nhiên mất tích chứ?" Sáng sớm chị ấy với Triệu Hữu Thời có việc, ngoài công việc chị ấy còn có thể có chuyện gì chứ? Chị ấy có người thân bạn bè ở Lô Xuyên, ai lại tìm chị ấy?




      Triệu Hữu Thời nghiêm túc: "Mau gọi điện thoại !"




      Hai tháng nay, Triệu Hữu Thời chỉ về phía đông Trạch Mẫn dám phía tây, hôm nay Trạch Mẫn lại hoàn toàn thay đổi, ngồi gác chân sô pha, lắc đầu gì.




      Triệu Hữu Thời: " có gọi hay ?"




      " gọi."




      Triệu Hữu Thời sửng sốt, nghĩ mình nghe nhầm, Trạch Mẫn nhìn : "Em cũng Hứa Ninh phải là đứa trẻ, chị ta còn lớn tuổi hơn so với chúng ta, em cần lo cho chị ta."




      "Trạch Mẫn!"




      "Triệu Hữu Thời!" Giọng của Trạch Mẫn nghiêm khắc, giống như trở lại bộ dáng giáo huấn lúc trước, "Quan tâm chuyện của bản thân cho tốt , ít quan tâm đến người khác thôi, em phải lần nhận vụ này Hứa Ninh xảy ra chuyện gì chứ, tại mới sốt ruột có phải quá muộn hay ?"




      Triệu Hữu Thời mím môi gì, giằng co với Trạch Mẫn lát, mở cửa phòng ra, hô to: "Tony, Mason!"




      Cửa phòng đối diện nhanh chóng mở ra, hai người đồng loạt chạy ra, Triệu Hữu Thời nhìn thoáng qua thời gian di động hỏi: "Có thể hủy bỏ bữa tối ? Hai người có mang theo phương án chị Hứa Ninh phê duyệt ?"




      Tony: " thể hủy bữa tối được, hôm nay là lần đầu tiên hai bên chính thức gặp mặt, cuộc gặp này mới quyết định mấy hôm trước, tôi xem qua toàn bộ phương án rồi, cơ bản đều nhớ hết."




      Triệu Hữu Thời ra lệnh: "Được rồi, vậy ra ngoài gọi taxi, tôi cũng đến khách sạn, mang theo tất cả những thứ cần thiết ." Chuyển sang Mason, Triệu Hữu Thời tiếp, " làm loạn hết phòng chị Hứa Ninh lên, sau đó gọi 110 báo cảnh sát, phải mất tích 48 tiếng án mất tích mới được thành lập, còn án bắt cóc có thể lập tức xử lý."




      Trạch Mẫn vốn cực kỳ hưởng thụ bộ dáng mạnh mẽ quyết đoán của Triệu Hữu Thời, đột nhiên nghe thấy câu cuối cùng, đầu tiên là thể tin nổi, rồi lập tức bật cười, qua xoa đầu . Triệu Hữu Thời quay đầu lại, nhìn thấy lạnh lùng : "Tôi với người khác là dạy tôi."




      Giọng của vô cùng đáng đối với Trạch Mẫn, Trạch Mẫn ngại mất mặt trước người ngoài, hôn ngay xuống trán . Triệu Hữu Thời tức giận đẩy ra, trừng hai người trợn mắt há hốc mồm ngoài cửa quát: "Còn chuẩn bị !"




      Triệu Hữu Thời mở tủ quần áo của Hứa Ninh ra, nhanh chóng lấy bộ váy ra thay, chỉnh trang hết mười phút, vội vã xuống lầu, Trạch Mẫn theo phía sau hề tức giận: "Chân của em như vậy còn chạy loạn đâu, để cho bọn Tony tự ."




      " đừng theo tôi!"




      Tony thuê được chiếc xe, tiện thể thuê luôn tài xế của khách sạn, mở cửa ghế ngồi phía sau cho Triệu Hữu Thời, ta muốn trở lại ghế bên cạnh tài xế thấy cửa sau xe lại bị mở ra, Trạch Mẫn chui vào, Triệu Hữu Thời lấy gậy đánh : " làm gì vậy, ra ngoài!"




      Trạch Mẫn chắn gậy lại, với Tony: "Còn thất thần làm gì nữa, còn rề rà muộn đấy."




      Tony phản ứng lại lập tức bảo lái xe mau .




      Người lái xe nhanh nên khi chạy tới nơi hẹn thời gian vẫn còn sớm, Triệu Hữu Thời tới đây lần, lên tiếng giới thiệu với Tony: "Bên kia chính là khách sạn mới mở, còn trong giai đoạn trang hoàng, cơ bản cũng sắp hoàn thành rồi."




      Đợi lúc, người phụ trách hạng mục liên quan ra, Triệu Hữu Thời sớm đứng ở ngoài cửa phòng, giới thiệu lần rồi còn tìm cớ thay Hứa Ninh, quay lại chỗ ngồi đưa gậy cho Tony, đối phương kinh ngạc: " Triệu..."




      Triệu Hữu Thời cười: "Lúc giày cao gót bị ngã, kết quả thành ra thế này đây, tại tôi còn bóng ma tâm lý với giày cao gót đấy."




      Đối phương cười to, cục diện xa lạ lập tức bị phá bỏ.




      Bàn công việc trước rồi mới dùng cơm, Triệu Hữu Thời chống đỡ tình hình, Tony ở bên cạnh trợ thủ, hình thức hoa văn ban đầu thiết kế hoàn thành rồi, chỉ còn chờ kết cấu tỉ mỉ thôi, sau khi đối phương xem qua, lại đưa ra cầu khác với lần hợp tác này, bàn chuyện lúc giờ, sau khi khai tiệc, hai bên vẫn còn ngừng thảo luận. Qua ba tuần rượu, đối phương hơi say: "Công ty các quả nhiên rất tốt, trong có mấy ngày ngắn ngủi mà hiệu suất cao như vậy, lúc cấp quyết định chọn công ty các , tôi còn hơi nghi ngờ trong lòng, xem ra may mà chọn công ty các ."




      Lúc đó Trạch Mẫn về công ty rồi, sau khi xử lý xong mấy phần tài liệu, trong công ty gần như có người, gọi điện thoại cho Đinh Sĩ Lỗi: "Cậu ở đâu?"




      Đinh Sĩ Lỗi: "Sân thượng."




      ngờ ta vẫn còn ở công ty, Trạch Mẫn cúp điện thoại, lập tức lên sân thượng, Đinh Sĩ Lỗi tựa vào lan can ngắm trăng, qua, vừa vừa cởi hai cúc áo, tới phía sau Đinh Sĩ Lỗi, gọi tên ta, khi Đinh Sĩ Lỗi quay người lập tức đấm cái, Đinh Sĩ Lỗi hốt hoảng, sau khi đứng vững cũng cam lòng yếu thế, cũng lập tức đấm lại.




      Thời đại học hai người từng đánh nhau mấy lần, nhiều lần đều là hỗ trợ nhau, mỗi lần đều thắng lợi, bọn họ chưa từng nghĩ tới có ngày bọn họ lại đánh đối phương, hơn nữa mỗi đấm đều rất nặng tay, dường như muốn đánh chết đối phương.




      Từ Trạch Mẫn thường xuyên đánh nhau, người bình thường phải là đối thủ của , hơn nữa nhịn cơn tức này cả ngày, lúc này đều trút hết vào nắm đấm, Đinh Sĩ Lỗi thể chịu được.




      Trạch Mẫn giữ lấy cổ ta, áp ta vào lan can, tầng bảy cũng tính là cao, nhưng cũng hề thấp, nửa người Đinh Sĩ Lỗi nhoài ra ngoài, nhưng ta hề sợ mà vẫn cười được: "Tiểu Thời cãi nhau với cậu."




      Trạch Mẫn thở hổn hển, căm giận: "Hôm nay có thoải mái ? Cậu muốn gì tôi cũng để ý, nhưng tôi cảnh cáo cậu đừng có nghĩ đến chuyện tiếp cận ấy."




      Đinh Sĩ Lỗi cười: "Nếu có ngày, ấy chủ động tới gần tôi sao?"

      Trạch Mẫn cười lạnh, dùng sức áp ta xuống, Đinh Sĩ Lỗi bị dồn vào đường cùng.




      "Nằm...mơ..."




      Trong phòng khách sạn, tửu lượng của Triệu Hữu Thời bình thường, đối phương lại ngừng mời rượu, mới có mấy chén say rồi, cũng biết có phải vừa rồi dùng sức bộ hay mà đùi phải lại bắt đầu đau.




      lại uống thêm hai chén để làm tê liệt chính mình, cố gắng chống đỡ được đến hơn chín giờ cuối cùng cũng tan tiệc, mới thở phào nhõm, chống gậy đứng ở cửa tạm biệt đối phương.




      xe chỉ còn lại mỗi lái xe, Trạch Mẫn sớm rời rồi, Tony giúp Triệu Hữu Thời ngồi vào trong xe: " uống nhiều lắm rồi, tôi mua thuốc cho nhé?"




      Triệu Hữu Thời lắc đầu: "Đưa tôi trở về , nếu buổi tối chị Hứa Ninh quay về khách sạn, nhớ gọi điện thoại cho tôi."




      Sau khi về đến nhà cuối cùng Triệu Hữu Thời chống đỡ được nữa, ngã sô pha đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, lấy thuốc giảm đau ra uống viên, có lẽ là vì tác dụng của cồn, sau khi uống thuốc xong càng mê man hơn. biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng thấy có khuôn mặt với góc cạnh ràng, tuấn vững vàng, hình như còn hơi bị tím bầm, Triệu Hữu Thời khẽ : "Tôi chán ghét ."




      Mặt đỏ bừng, thần trí ràng, Trạch Mẫn dừng chút, rồi kéo ôm vào trong lòng, ngực chạm vào trán , thấy cả người đầy mồ hôi, cau mày, lại chạm vào đầu gối , Triệu Hữu Thở thở dốc vì kinh ngạc, Trạch Mẫn tức giận: "Đáng đời!"




      ôm Triệu Hữu Thời vào WC, cởi quần áo của ra vừa gọi vừa mắng, vất vả lắm mới cởi hết đồ cho người Trạch Mẫn cũng đổ đầy mồ hôi. dìu Triệu Hữu Thời, mở nước ấm tắm cho , Triệu Hữu Thời thực đứng vững, còn nuốt mấy ngụm nước tắm nữa, tiếng hít thở của Trạch Mẫn càng ngày càng trở nên nặng nề, lạnh lùng : "Ngoan ngoãn chút, có tin ở trong này muốn em !"




      Triệu Hữu Thời che ngực, thần trí ràng tỉnh táo, nhưng lại dường như phải của chính mình, linh hồn dường như rời khỏi cơ thể, đứng ở bên nhìn cơ thể mình, ra lệnh cho bản thân đứng vững, đuổi người ra, tự mình tắm rửa, nhưng hoàn toàn bất động, cơ thể nghe theo .




      Trạch Mẫn gian nan tắm xong cho , dùng khăn tắm bọc lại, ôm quay về phòng ngủ. Triệu Hữu Thời khó chịu, cổ họng nôn nao, muốn nôn lại nôn được, sau khi nôn khan mấy tiếng ỉu xìu: "..."




      Trạch Mẫn nín nhịn, sắc mặt xanh mét, nhét vào trong chăn, cuối cùng mặc kệ , nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng, lúc lâu sau mới trở về, Triệu Hữu Thời nhoài người ra mép giường nôn, mồm miệng ràng: "Chân đau."




      Trạch Mẫn ngồi vào giường, vỗ lưng cho : "Uống cốc sữa nóng ." nâng dậy, giúp uống cốc sữa, lau miệng cho , rồi khẽ xoa đầu gối: "Đau lắm , có cần bệnh viện ?"




      Bàn tay nóng hổi, Triệu Hữu Thời dường như cảm thấy quá đau đớn, lắc đầu, nhắm mắt lại, lát sau tỉnh táo chút hỏi: "Chị Hứa Ninh trở về chưa?"




      " về từ tiếng trước rồi."




      Triệu Hữu Thời nhắm mắt mỉm cười: " báo cho Dương à? Tôi có bảo Mason báo cảnh sát đâu."




      Trạch Mẫn lập tức khẽ đập vào đùi , hoàn toàn ngờ tới mình trúng kế, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến trở nên mất nhạy bén.




      Triệu Hữu Thời cười trộm vì thực được, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy nên ra lời độc ác, khi Trạch Mẫn hôn cười : "Có phải tôi lừa rất giỏi ?"




      Trạch Mẫn phớt lờ, máu dồn hết lên não, còn kiềm chế được nữa, hối hận vì mặc quần áo cho , nhưng cũng lại cảm thấy hề hối hận, lực tay quá lớn khiến Triệu Hữu Thời nhíu mày, hỏi lại lần nữa: "Có phải tôi lừa rất giỏi ?"




      Trạch Mẫn thoáng khôi phục lại được lý trí, thở hổn hển nhìn về phía , Triệu Hữu Thời mở mắt ra, đột nhiên cười, đọc từng chữ : "Cút..."




      Cồn làm cho người ta dao động, cũng làm cho người ta hạ được quyết tâm, Triệu Hữu Thời thực cảm thấy mình quá yếu ớt, vào thời khắc này vô cùng cần vòng ôm ấm áp, thậm chí còn nghĩ cần bận tâm gì hết chấp nhận Trạch Mẫn, nhưng khi gần đến giây phút ấy, cái linh hồn rời khỏi cơ thể kia lại : "Có phải tôi lừa rất giỏi ?"




      Đúng vậy, có phải lừa rất giỏi ? Trạch Mẫn rời , Triệu Hữu Thời xoay người, than thở chút, bình yên ngủ.




      Sáng hôm sau, tiếng chim hót mùi hoa, ánh mặt trời chiếu vào, Triệu Hữu Thời hét chói tai, bọc kín chăn nhìn xung quanh giận dữ: "Trạch Mẫn..."




      Gọi mấy lần có ai đáp lại, lúc này Triệu Hữu Thời mới có phản ứng, hình như đêm qua xảy ra chuyện gì.




      Rửa mặt xong, vẫn còn hơi mơ màng, lúc Hứa Ninh xuất vẫn còn suy nghĩ chuyện ngày hôm qua.




      Hứa Ninh: "Hoàn hồn nào, em có thể bộ chứ?"




      Triệu Hữu Thời chống gậy, về phía sô pha: "Có thể được, nhưng thể quá lâu. Ngày hôm qua vì giúp chị thu dọn tàn cuộc mà chân em đau cả đêm đấy."




      "Cám ơn, chị chia nhiều hoa hồng cho em. Chị cũng chỉ có thể dựa vào mỗi mình em thôi, hai chàng kia vẫn còn chưa học thành tài."




      Triệu Hữu Thời ngồi xuống, muốn lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy dấu vết xung quanh xương quai xanh của Hứa Ninh, há hốc miệng, quên mất mình muốn gì.




      Hứa Ninh cúi đầu nhìn, thấy có gì quan trọng cười: "Em cũng có kìa."




      Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn xuống, lập tức quát to, Hứa Ninh buồn cười: "Sáng hôm qua chị đường đến chỗ em, được nửa đường bị Dương Quang chặn lại, di động bị ta cướp lấy, chị được, sau đó ta nhận điện thoại, buổi tối thả chị ra, em làm à?"




      "Trạch Mẫn làm."




      Hứa Ninh gật đầu: "Giúp chị chuyển lời cám ơn đến cậu ta."




      Hai người giống như hai người lưu lạc chân trời, chỉ có người có lẽ muốn bộc lộ tâm , nhưng hai người lại sẵn sàng thổ lộ hết tâm với nhau. Hứa Ninh lên án Dương Quáng độc tài đáng chết, chỉ biết dùng sức mạnh, "Hôn lễ sang năm hủy bỏ rồi, chị chia tay với ấy rồi."




      Triệu Hữu Thời sửng sốt: "Sao lại thế này?"




      "Chuyện tốt do Dương Quang làm đấy." Hứa Ninh cảm khái, "Mấy ngày nay chị luôn quan sát Trạch Mẫn, cảm thấy hâm mộ hai đứa, trước kia hâm mộ, tại cũng vậy. Trạch Mẫn vẫn luôn đối xử cẩn thận với em, dám ép buộc em, chị ngoài ba mươi rồi mà vẫn kết hôn được."




      " giống đâu, ấy cẩn thận vì giữa bọn em luôn có chướng ngại."




      "Chướng ngại gì?"




      Triệu Hữu Thời suy nghĩ: "Giống như là ngã tư đường, em nghĩ ấy từng giúp em qua đoạn, đến giữa đường mỗi người ngả, hóa ra ngay từ đầu bọn em bước chung con đường rồi, em biết được ấy đường nào. Trước đây khi xem phim và tiểu thuyết, em vẫn nghĩ hai người ở bên nhau chỉ cần nhau là đủ, gì có thể chia tách bọn họ, hóa ra phải như vậy."




      "Là do em nghĩ quá phức tạp thôi, có thể vượt qua chướng ngại hay , hoàn toàn dựa vào tâm ý của chính mình. Cho dù chung đường sao chứ, cậu ta về phía em, em về phía cậu ta, phải như vậy là giải quyết xong sao? Vấn đề là em có chịu về phía cậu ta hay , có cho phép cậu ta về phía em ?




      Triệu Hữu Thời cười: "Lời này là chị với em hay tự với bản thân vậy?"




      Hứa Ninh đáp: "Chị rồi chị là bác sĩ tâm lý, chỉ có thể trị cho người khác, chứ thể trị cho chính mình."




      Vấn đề nằm ở chỗ ai muốn về phía đối phương, Triệu Hữu Thời cảm thấy Hứa Ninh sai luận điểm này rồi, xa cách nhiều năm, khoảng cách quá nhiều, ai muốn hết.




      Vào thu công việc bước vào giai đoạn nhanh hơn, tuy chân Triệu Hữu Thời vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng việc lại còn gặp trở ngại, mỗi tuần đến bệnh viện kiểm tra hai lần, thỉnh thoảng mình, thỉnh thoảng cùng Hứa Ninh, thỉnh thoảng Trạch Mẫn cũng đưa . Bận rộn hơn tháng trời, cuối cùng sắp đến ngày Đại Lưu ra tù.
      Hale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 48: Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này




      Triệu Hữu Thời ngừng hỏi Trạch Mẫn: " xác nhận đúng thời gian chưa?"




      " sai được đâu." Trạch Mẫn giống như đại gia tựa vào sô pha, nhìn về phía Hoa Sơn ngồi ở đầu khác, " cần làm à?"




      Hoa Sơn hiếm khi tới được nơi này lần, chẳng ngờ lại đụng phải Trạch Mẫn, định ra về, Triệu Hữu Thời đứng dậy : " ngồi thêm lát , em mang chút hoa quả cho ."




      vào bếp, lấy dưa hami mấy hôm trước La La Giai đưa cho , sau khi rửa sạch bắt đầu bổ dưa, bao lâu sau Hoa Sơn vào, lén lút nhìn ra ngoài phòng khách hỏi: "Sao em và Trạch tổng lại thế này, lúc chiến tranh lạnh lúc hòa hảo, nhớ nhầm tháng trước hai người mới cãi nhau mà."




      Triệu Hữu Thời nhét miếng dưa vào trong tay ta cười: " cũng hóng chuyện đấy."




      Hoa Sớm cắn miếng dưa: "Rất ngọt nha. Triệu Tiểu Thời, phải em đâu, nhưng lợi nhuận em kiếm được cũng ít, lại có bạn trai như Trạch tổng, tại sao phải để mình chịu thiệt ở trong căn phòng này. Trạch tổng cũng chỉ có căn hộ cao cấp, hơn nữa Cư Khang chuẩn bị lên sàn chứng khoán, về sau giá trị con người của Trạch tổng chỉ có thế đâu, em nắm chặt sao?"




      Triệu Hữu Thời đặt dưa vào đĩa, nghe vậy quay đầu hỏi: "Sắp lên sàn chứng khoán?"




      Hoa Sơn thể chịu nổi: "Đây là bộ dáng của bạn sao? Chuyện lớn như vậy mà em cũng biết? Thời đều đưa tin đấy, bây giờ còn trong giai đoạn chuẩn bị."




      Triệu Hữu Thời còn muốn hỏi tiếp cửa phòng bếp đột nhiên xuất bóng người, biết Trạch Mẫn vào từ khi nào: " chuyện gì vậy?"




      "Ha ha có gì!" Hoa Sơn cười gượng tiếng, vỗ đầu, "Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất chuyện chính."




      biết ta lại quay về phòng khách làm gì, Trạch Mẫn nhíu mày nhìn về phía Triệu Hữu Thời: "Phòng bếp quá, đứng mỗi hai người mà cũng thể xoay người được, về sau muốn chuyện gì ra ngoài phòng khách."




      Triệu Hữu Thời gật đầu: "Vậy quay về phòng khách , ở nơi này em cũng thể xoay người."




      Triệu Hữu Thời bưng đĩa trái cây ra sau, vẻ mặt Hoa Sơn ngượng ngùng, hai tay đặt sau lưng do dự. Triệu Hữu Thời nghi hoặc nhìn ta, sau đó thấy ta từ từ giơ thứ gì đó trong tay lên, Triệu Hữu Thời mới giật mình vui vẻ : "Sao đến giờ mới đưa cho em?"




      Trạch Mẫn ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ đó, cướp lấy mở ra nhìn thấy bên viết "Thân mời Triệu Hữu Thời", phía dưới là thời gian, nhìn xuống nữa là "Nam Hoa Sơn", "Nữ Vương Du".




      Trạch Mẫn thầm: "Hoan nghênh tham dự? kết hôn?"




      Triệu Hữu Thời cướp thiếp cưới lại, vui vẻ như chính mình kết hôn: "Vương Du đào tạo xong rồi à? Sao lại đột nhiên như vậy?"




      "Còn chưa kết thúc, trước đó lâu là sinh nhật ấy, đến Mỹ tổ chức sinh nhật cho ấy, thuận tiện cầu hôn luôn, quyết định tổ chức vào Tết nguyên đán. Nửa tháng nữa ấy trở về, trong khoảng thời gian này phải tự mình chuẩn bị hôn lễ. ấy muốn em và La La Giai làm phù dâu, chân em bị thương mới giúp em tránh được ấy."




      Triệu Hữu Thời vẫn còn hưng phấn: "Hai người gấp gáp quá, em chưa kịp chuẩn bị gì cả, sao lại vội vàng như vậy?"




      "Aiz, chờ được, nhưng mà đứa chờ kịp."




      Triệu Hữu Thời hoàn toàn hiểu ra, làm bộ chỉ trích ta mấy câu, cho đến tận khi ta rời , Triệu Hữu Thời vẫn còn bị vây trong hưng phấn.




      Trạch Mẫn suy tính lại, quá xác định: "Vương Du có phải là bạn học đại học của em ?"




      Triệu Hữu Thời: "Đúng vậy, trước kia em từng nhắc đến với , ấy có dáng vẻ mập mạp vô cùng đáng , thích nhất là cướp Luận Kiếm từ tay Hoa Sơn."




      "Bọn họ qua lại với nhau từ khi nào?"




      "Sau khi tốt nghiệp thời gian ngắn, đầu năm Vương Du phải ra nước ngoài đào tạo, từ khi trở về đến giờ em còn chưa gặp ấy."




      như vậy Hoa Sơn vẫn luôn có bạn , sắc mặt Trạch Mẫn được tốt cho lắm, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hữu Thời, hừ tiếng, ăn hết dưa hami.




      Hạng mục khách sạn kết thúc là trung tuần tháng mười hai, thời tiết đột nhiên trở lạnh, Triệu Hữu Thời có quần áo mặc mùa đông, đành phải mua tạm mấy cái áo khoác và áo len. Số lần Trạch Mẫn đến tìm ít dần, tập đoàn Cư Khang chuẩn bị lên sàn chứng khoán, tại lại sắp cuối năm, hoàn toàn thể phân thân ra được, nhưng hôm nay là ngày Đại Lưu ra tù, vẫn sắp xếp được thời gian đến đón Triệu Hữu Thời. mặc chiếc áo khoác màu đen, kết hợp với chiếc khăn quàng cổ màu đen đơn giản, mũi đan cũng khá tốt, Triệu Hữu Thời nhận ra đó là tác phẩm của mình, nhìn chằm chằm nhưng giả bộ hề cảm kích.




      Đại Lưu bị giam trong nhà tù trong trấn của Lô Xuyên, đường quá xa, chỉ mất hơn giờ đến nơi, bên ngoài nhà tù có con sông, có người câu cá bên bờ sông, Triệu Hữu Thời nhìn chăm chú vào cửa nhà tù, môi mím chặt.




      Trạch Mẫn nắm tay , phát tay rất lạnh, chỉnh nhiệt độ trong xe lên chút: "Căng thẳng gì chứ, chúng ta tới sớm mà, còn nửa tiếng nữa cơ."




      "Em sợ gã chịu ." Đại Lưu là hi vọng duy nhất của , Trạch Mẫn cố gắng lâu như vậy mà vẫn cậy được miệng gã, Triệu Hữu Thời chỉ sợ hôm nay lại uổng công thôi.




      Trạch Mẫn nắm chặt tay , xoa tay cho ấm: "Đừng sợ, chỉ cần gã ra là thấy được ngay. lần thuyết phục được còn có lần thứ hai, thứ ba, chúng ta đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm mấy ngày có là gì chứ."




      Triệu Hữu Thời nhìn khuôn mặt nghiêng của , thái dương của hơi giật, ánh mắt thản nhiên, gần đây mỗi ngày dường như chỉ ngủ được có ba bốn tiếng. Triệu Hữu Thời khẽ : "Cám ơn."




      Trạch Mẫn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn : " thích nghe hai chữ “cám ơn” từ trong miệng em ra." cầm khăn quàng cổ, "Em đan áo len cho , khi nào đan vậy? muốn có chiếc áo len kẻ sọc màu xám."




      Áo len kẻ sọc màu xám khá khó đan, bốn năm đụng vào kim đan, có khi mũi đan đơn giản nhất còn nhớ ấy. Triệu Hữu Thời lắc đầu, tự trách mình nghĩ linh tinh, vừa hồi hồn, vội vàng nhìn về phía Trạch Mẫn, Trạch Mẫn lập tức kích động, ôm muốn lên tiếng Triệu Hữu Thời đột nhiên : "Có phải Đại Lưu ?"




      Tầm mắt của Triệu Hữu Thời dán sát vào cửa nhà tù, Trạch Mẫn quay đầu lại nhìn, nhíu mày lập tức xuống xe, Triệu Hữu Thời cũng vội vàng mở cửa xe, hai người cùng chạy về phía cửa nhà tù.




      Đại Lưu thấy hai người vội vàng chạy về phía mình, theo bản năng lui về phía sau phòng bị, nhìn kĩ phát người đến là Trạch Mẫn, gã cười lạnh tiếng, làm như thấy tiếp tục về phía trước.




      Triệu Hữu Thời gọi: "Đại Lưu!"




      Đại Lưu dừng bước, quan sát mấy lần, Trạch Mẫn che ở trước mặt Triệu Hữu Thời: "Trước đó vẫn chịu gặp mặt tôi, tại có thời gian ? Vừa ra ngoài, để tôi mời ăn cơm."




      Đại Lưu phải là người địa phương, ở trong này có bất cứ người thân nào, em trước kia cũng tới đón gã, chỉ là bữa cơm, Đại Lưu cũng cần thiết phải từ chối.




      Trạch Mẫn thuê phòng, bàn ăn bày đầy món ngon của lạ, nhân viên phục vụ còn mang thêm hai chai rượu ngon và hai bao thuốc lá, Trạch Mẫn rót chén rượu cho Đại Lưu: "Trước kia chúng ta uống như thế nào ấy nhỉ? Đúng rồi, chơi oẳn tù tì, trò này là do Dương nghĩ ra, Đại Lưu, có muốn chơi với tôi ?"




      Mồm miệng Đại Lưu đầy dầu mỡ, bỏ tôm hùm gặm tay ra trào phúng cười: "Đừng lôi kéo làm quen với lão tử, nhắc đến Dương à? Aiz, lúc trước mày chiếu cố lão tử thế nào chứ, khiến lão tử bị Dương đuổi ."




      Nụ cười của Trạch Mẫn ngưng lại, sắc mặt hơi trầm xuống, Triệu Hữu Thời khẽ giật góc áo : "Đại Lưu, tại mới ra tù tìm được chỗ ở chưa? Bạn tôi có mấy căn phòng cho thuê, nếu cần cứ lên tiếng."




      Đại Lưu liếm ngón tay chút, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Triệu Hữu Thời, lại cắn miếng to tôm hùm, từ từ nhai, đột nhiên bật cười: "Vừa rồi suýt chút nữa tôi nhận ra , năm đó còn giống như học sinh trung học, nháy mắt đẹp như vậy rồi." Gã ném tôm hùm xuống đứng lên.




      Triệu Hữu Thời biết gã muốn làm gì, chỉ thấy gã đến phía sau rồi dừng lại, Triệu Hữu Thời nghiêng đầu nhìn gã, định mở miệng hai gò má đột nhiên đau nhức, Đại Lưu bóp chặt má , dán sát vào : " ngủ với tôi tôi đồng ý."




      Triệu Hữu Thời quát to, nghiêng mặt đẩy gã ra, gã còn chưa kịp làm gì , lực mặt buông lỏng ra, Đại Lưu kêu đau đập vào bàn, thức ăn bắn tung tóe, rượu chảy hết ra bàn, Trạch Mẫn giữ chặt cổ gã, ép chặt gã xuống mặt bàn, trầm: "Thằng chó chết này!"




      Đại Lưu dùng sức giãy dụa cười lạnh: "Muốn lão tử giúp mày mày đưa con bé này lên giường lão tử , hầu hạ lão tử vui vẻ, lão tử còn có thể cân nhắc."




      Trạch Mẫn nổi giận, túm lấy chai rượu chưa mở định nện xuống, Triệu Hữu Thời lập tức ôm lấy cánh tay : "Trạch Mẫn, Trạch Mẫn!"




      Hai mắt Trạch Mẫn đỏ au, nhìn chằm chằm mặt Triệu Hữu Thời, khuôn mặt vốn sạch bị véo đỏ ửng, còn có vết dầu mỡ kinh tởm, Triệu Hữu Thời ôm lấy : " bình tĩnh chút, đừng xúc động, đừng đánh!" Đại Lưu thể ra lời, bị Trạch Mẫn giữ chặt đến mức mặt đỏ bừng, Triệu Hữu Thời lo lắng, " buông gã ra , chúng ta thôi!"




      dùng sức rút chai rượu trong tay Trạch Mẫn ra, lôi ra cửa, Đại Lưu từ từ đứng dậy, ho khan cười: "Đừng quên tính tiền."




      Sắc mặt Trạch Mẫn xanh mét, sau khi trở lại xe lời nào, cũng khởi động xe, cơn tức ngừng bốc lên, Triệu Hữu Thời cầm tay : " sao đâu, gã làm gì được em mà. Hôm nay quên , chúng ta trở về nghĩ cách khác, lần sau lại tìm gã cùng em, có được ?"




      Trạch Mẫn cúi đầu nhìn lát, rút khăn giấy xe ra, lau mặt cho , im lặng lời nào, hai mắt vẫn đỏ au.




      như vậy thực rất dọa người, Triệu Hữu Thời cũng dám nhiều lời, vừa rồi cũng rất ghê tởm, nhưng thể làm như Trạch Mẫn.




      Lau hết bốn tờ khăn giấy, Trạch Mẫn giữ chặt mặt Triệu Hữu Thời cẩn thận quan sát, lời nào hôn luôn, nụ hôn dịu dàng từ tốn, Triệu Hữu Thời lặng lẽ nắm chặt tay, có chút cứng ngắc, Trạch Mẫn tinh tế hôn , sau đó rời khỏi, nhìn chằm chằm mắt , khẽ : " xảy ra chuyện như vậy nữa, chỗ Đại Lưu nghĩ cách."




      Triệu Hữu Thời: "Vâng."




      Mấy ngày sau, Triệu Hữu Thời nghe Đại Lưu về nhà cũ, lo lắng hỏi: " tại phải làm như thế nào đây?"




      Trạch Mẫn: "Nhà cũ của gã chỉ có mẹ già hơn sáu mươi tuổi, gã chạy được đâu."




      Trạch Mẫn đặt hai vé máy bay, giao hết công việc cho cấp dưới, Triệu Hữu Thời biết thể phân thân ra được: "Em có thể bảo Tony cùng, quay về công ty ."




      Nếu xảy ra chuyện lần trước, Trạch Mẫn còn có thể yên tâm, nhưng sau khi trải qua rồi, bất kể thế nào Trạch Mẫn cũng để cho Triệu Hữu Thời gặp mặt Đại Lưu ngoài tầm mắt , đề nghị của Triệu Hữu Thời có tác dụng, Trạch Mẫn kiên trì cùng .




      Nhà Đại Lưu nằm ở trấn tại phương bắc, điều kiện gia đình rất kém, khi Trạch Mẫn tìm được nhà gã mẹ gã nhóm bếp, sau khi mở cửa kinh ngạc: "Ngài Trạch?"




      Lần đầu tiên Trạch Mẫn đến nhà tù tìm Đại Lưu là thông qua mẹ gã, cho nên bây giờ bà cụ vẫn còn nhận ra , lập tức mở cửa đón vào, Triệu Hữu Thời cười chào hỏi: "Cháu chào dì."




      Bà cụ giản dị thân thiết cười: "Ừ, mau vào nhà , bên ngoài lạnh lắm."




      Trong nhà có lò sưởi, bà cụ đốt than sưởi ấm, rót hai chén trà. Sau khi Trạch Mẫn ra ý đồ đến đây, Triệu Hữu Thời cũng khẩn thiết : "Dì à, trước kia chúng cháu và Đại Lưu có chút hiểu lầm, Đại Lưu muốn giúp đỡ, bọn cháu cũng thể trách ấy, nhưng dù sao chuyện này cũng là liên quan đến mạng người. Lúc trước cũng là do kém dương sai, lúc cảnh sát tìm người chúng kiến lúc ấy Đại Lưu lại xảy ra chuyện, thoáng cái bốn năm trôi qua, chị của cháu..."




      Bà cụ: "Lúc trước ngài Trạch cũng từng với dì, dì cũng từng khuyên Đại Lưu, nhưng đáng tiếc là nó chịu nghe lời . Hơn năm nay nhờ có ngài Trạch giúp đỡ, dì mới có cuộc sống yên ổn thế này, dì còn chưa kịp với Đại Lưu. Triệu, cứ yên tâm , buổi tối Đại Lưu trở về, cho dù phải đánh mắng nó, cũng nhất định phải bắt nó đồng ý."




      Tuy Triệu Hữu Thời biết "Ngài Trạch giúp đỡ" trong miệng bà cụ là có ý gì, nhưng nghe thấy lời cam đoan của bà cụ, cũng cảm thấy vui vẻ: "Cám ơn dì!"




      Phương bắc khô ráo lạnh giá, sau khi trở về khách sạn Triệu Hữu Thời lập tức run rẩy, nhưng vẫn quên hỏi Trạch Mẫn: “Mẹ Đại Lưu giúp dì ấy là có ý gì?"




      Trạch Mẫn dường như có việc gì: "À, cũng có gì đâu, năm trước lúc tìm được dì ấy, nhìn thấy dì ấy quá vất vả, nên tìm giúp công việc ấy mà."




      Triệu Hữu Thời mím môi, Trạch Mẫn cười: "Sao vậy?"




      Triệu Hữu Thời giọng : "Cám ơn."




      Trạch Mẫn nhíu mày, lập tức nhéo mặt : "Lần sau đừng như vậy."




      Bọn họ ở trong trấn suốt hai ngày, cũng biết bà cụ làm như thế nào, đến ngày thứ ba, bà cụ gọi điện thoại tới: "Thằng tiểu tử thối đó đồng ý rồi, hai người mang nó ."




      Triệu Hữu Thời vội vàng chạy tới nhà Đại Lưu, thấy Đại Lưu tuy châm chọc khiêu khích, nhưng đặt hành lý ở bên cạnh, vô cùng mừng rỡ, cũng so đo với thái độ của Đại Lưu nữa. đường trở về sợ Đại Lưu năng lỗ mãng chọc giận Trạch Mẫn, may mà cả đường đều bình an, mấy giờ sau thuận lợi đến được sân bay Lô Xuyên.




      Triệu Hữu Thời xuống máy bay, thẳng đến cục công an báo án, vụ án trôi qua bốn năm, giờ phải điều tra lần nữa, nhân viên hơi do dự.




      Triệu Hữu Thời lấy ra đống tư liệu: "Năm đó mẹ Chu Dực Xuyến cả đêm bà ta đều ở cạnh Chu Dực Xuyến, đây là tư liệu tôi tra ra được, các người có thể điều tra lại." lại chỉ sang Đại Lưu đứng ở bên cạnh, " ta là người chứng kiến chuyện xảy ra năm đó, sau khi việc xảy ra bởi vì phạm án nên bị giam vào tù, cho nên bị giấu diếm suốt bốn năm, tôi hi vọng sau hôm nay cảnh sát có thể điều tra ra ."




      tuần sau, Triệu Hữu Thời lại đến cục công an, nhìn thấy Chu Dực Xuyến từ bên trong ra, hai người chạm mặt nhau.
      Hale205 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 49: Điều tra bắt giữ




      Chu Dực Xuyến mặc chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, bên trong mặc chiếc váy len lông cừu màu vàng, cầm chiếc túi tinh xảo tay, thẳng về phía , đứng bậc thang nhìn Triệu Hữu Thời, đối diện lát, đột nhiên nhếch môi, vênh mặt bước xuống.




      "Cứ từ từ hưởng thụ những ngày còn lại ."




      Chu Dực Xuyến hơi cau mày, dừng bước liếc Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời gầy hơn chút so với ả, ôm cánh tay đứng ở đó, dùng ánh mắt chống lại ả, khí thế chịu thua kém ai, lại cười: "Tối đa là bao nhiêu ngày nhỉ? tháng? Hai tháng? Hay là năm rưỡi? Cứ từ từ hưởng thụ ."




      Chu Dực Xuyến cười lạnh: "Chị chết của còn muốn kéo theo người khác xuống nước ư? Hai chị em sống toàn phải dựa vào thông cảm của người khác, có phải được đối xử như người tàn tật quá lâu khiến cho tâm lý u ám ?"




      Triệu Hữu Thời khẽ cười: " Thẩm Đạo chị ấy chứ , mới thực khiến người ta thông cảm."




      Sắc mặt Chu Dực Xuyến khẽ biến, định lên tiếng, đột nhiên có người chen vào: "Xuyến Xuyến, chúng ta thôi!" Bà Thẩm, mẹ Chu Dực Xuyến từ trong cục công an ra, liếc mắt về phía Triệu Hữu Thời, túm Chu Dực Xuyến , phía sau còn có hai người đàn ông thân phận.




      Ngồi vào trong xe, bà Thẩm răn dạy Chu Dực Xuyến: "Vào lúc này con còn muốn làm gì nữa, còn lung tung với con bé kia."




      Chu Dực Xuyến phẫn nộ: "Sớm muộn gì con cũng trừng trị con điên kia."




      "Trừng trị con bé đó như thế nào? Như thế nào hả?" Bà Thẩm quát chói tai, sau đó nhấn mạnh thêm câu, "Con thành cho mẹ, con thực trong sạch, chưa làm gì hết, đừng để người ta nắm được nhược điểm."




      Chu Dực Xuyến kiềm chế cảm xúc hỏi mẹ: "Cảnh sát hỏi mẹ chuyện gì vậy?"




      Bà Thẩm: "Cũng có gì, vẫn là vấn đề giống y như bốn năm trước thôi."




      Bề ngoài Triệu Hữu Thời giả vờ kiên cường, nhưng lại thể nghe lọt tai ba chữ "Người tàn tật", hơn nữa ba chữ này còn từ miệng Chu Dực Xuyến ra. Từ khi hiểu chuyện, thường dùng "người khuyết tật" thay cho "người tàn tật", ràng là mang cùng ý nghĩa song từ thứ hai hề biểu đạt kì thị và sỉ nhục, hơn nữa "người khuyết tật" còn thể tôn trọng, người vô tình người nghe cố ý, hy vọng tất cả "người " cũng có thể cố ý.




      Hồi phục chút cảm xúc, Triệu Hữu Thời vào cục công an. Hai tiếng sau đến dưới lầu văn phòng luật sư của Hoa Sơn, ta vội vàng chạy xuống, sau khi nghe xong giọng chói tai: "Cái gì!" Nhịn được mắng câu, "Cái lão già kia!"




      Bọn họ điều tra suốt hai năm mới điều tra ra được quả thực lúc ấy bà Thẩm dối. Bà ta cả đêm đều ở bên Chu Dực Xuyến, nhưng thực tế Triệu Hữu Thời khẳng định bà ta dối. Bà ta ở bên cạnh Chu Dực Xuyến cũng chỉ có hai khả năng, là ở nhà, hai là ở bên ngoài, chỉ cần điều tra ra lúc đó bà ta ở đâu là có thể chứng minh bà ta dối, còn tại sao bà ta phải dối ư, nguyên nhân duy nhất chính là ngụy tạo chứng cớ cho Chu Dực Xuyến.




      Trước đó lâu cuối cùng Hoa Sơn điều tra ra được ông Vương, người bạn chơi bài của bà Thẩm. Hồi xưa ông ta di dân ra nước ngoài, bốn năm trước từng trở về thăm người thân, đêm đó bọn họ hẹn nhau đánh bài, nhưng do mưa quá to, hơn nữa hai người bạn khác lỡ hẹn, sau khi bà Thẩm chạy tới mới biết mình bị cho leo cây, nhưng cũng quá tức giận, với ông Vương căn hộ của con bà ta ngay gần đó, bà ta muốn thăm con , rồi cứ thế rời . Ông Vương nhớ hôm đó là vào khoảng chín giờ bởi vì bọn họ hẹn nhau đánh bài vào lúc chín giờ.




      Sau đó ông Vương về nước, Hoa Sơn nghiên cứu mạng lưới quan hệ của bà Thẩm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngay cả bạn bè ở nơi xa cũng đào ra được, sau khi điều tra được manh mối vô cùng mừng rỡ, ai ngờ bà Thẩm lại chơi ngay câu "Lúc hơn mười tuổi tôi và ông ta từng nhau, ra là vì sợ chồng tôi sau khi biết suy nghĩ nhiều.", dễ dàng phủi sạch chuyện này.




      Hoa Sơn mắng trận, an ủi Triệu Hữu Thời: " sao đâu, như vậy chứng tỏ bà ta thừa nhận lúc ấy làm chứng giả. Chu Dực Xuyến có chứng cứ xác thực, ai có thể chứng minh lúc ấy ta có mặt ở nhà em, hơn nữa cũng có ai có thể chứng minh lúc ấy ta ở nhà em cả. tại quan trọng nhất là lời khai của Đại Lưu, gã mới là nhân vật mấu chốt."




      Triệu Hữu Thời gật đầu, nhưng hoàn toàn thể tin tưởng được nhân phẩm của Đại Lưu, cũng lo Chu Dực Xuyến phát ra tồn tại của Đại Lưu, ở giữa làm khó dễ, bởi vậy tìm Trạch Mẫn, để tìm hai người có thể tin tưởng giám thị Đại Lưu.




      Trạch Mẫn cười: "Em chậm chân rồi, sớm phái người giám thị Đại Lưu."




      Triệu Hữu Thời yên lòng, Trạch Mẫn tiếp: "Hoa Sơn cũng sắp kết hôn rồi, em đừng hơi tí là tìm ta, hôn lễ của bọn họ thế nào rồi?"




      Triệu Hữu Thời cười: "Hôm kia Vương Du về rồi, mọi chuyện đều có Hoa Sơn xử lý, hai ngày nữa ấy làm dâu."




      Trạch Mẫn: "Trước kia nghe em kể chuyện phòng ngủ, phát Vương Du là người thích hợp để kết hôn nhất." Dừng chút, " tính em."




      Triệu Hữu Thời thoạt nhìn là người yên tĩnh, thích hợp để kết hôn nhất, có dã tâm trong nghiệp, chỉ thích bình thường thản nhiên, biết lo liệu việc nhà, quan hệ hài hòa, nhưng bởi quá tàn khốc.




      Triệu Hữu Thời đánh trống lảng sang chuyện khác cười: "Khâu Tĩnh Linh từng ở trong phòng ngủ em ấy, tại làm việc đào tạo tiếng , phải dựa vào gia đình, tự mình mua ba căn hộ và chiếc xe mười tám vạn, bạn trai của ấy chính là cấp , sang năm kết hôn, thông báo cho em và Vương Du, nhưng báo cho La La Giai khiến ấy vô cùng ức chế."




      Mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình, khi còn trẻ tranh giành, cãi vã, ngây thơ, mấy năm sau trở thành nhược điểm để cười nhạo lẫn nhau, nghĩ lại ấu trĩ năm đó, lại thấy tại hạnh phúc biết bao.




      Hôn lễ của Vương Du và Hoa Sơn cử hành đúng vào dịp Tết nguyên đán, địa điểm tổ chức tất nhiên là ở quê nhà, sau khi gặp mặt Trạch Mẫn, hôm sau Triệu Hữu Thời lập tức bay . Vào tối trước hôm diễn ra hôn lễ, lại đến hỏi thăm giáo thời đại học. Hôn lễ trở thành cuộc gặp mặt của bạn bè cũ với nửa người trong lớp tham dự, mọi người đều rất ngạc nhiên sau khi nhìn thấy Triệu Hữu Thời, coi trở thành động vật chiêm ngưỡng, Triệu Hữu Thời chịu được nhiệt tình của họ, sau khi kết thúc tiệc say mèm, La La Giai đưa về khách sạn, oán giận: "Tớ làm phù dâu cũng hề dễ dàng, vừa phải chắn rượu thay dâu, lại còn phải hầu hạ con mèo say cậu."




      Triệu Hữu Thời ngã vào giường, linh tinh gì đó, La La Giai hừ , nghe thấy tiếng chuông di động của Triệu Hữu Thời vang lên, ấy nhanh chóng mở máy ra, nhìn thấy tên người gọi đến, ấy bắt máy đặt bên tai Triệu Hữu Thời: " chuyện !"




      Triệu Hữu Thời xua ấy, La La Giai tức giận với bên đầu kia điện thoại: "Vừa rồi ấy còn gọi tên của đấy, tại lại ngừng rồi, ấy say rượu, có chuyện gì mai hẵng gọi đén."




      Trạch Mẫn im lặng lát mới hỏi: " ấy gọi tên tôi?"




      La La Giai trợn trừng mắt: ", nghe nhầm rồi, ấy gọi Vương Bảo Cường (*) cơ."




      (*) Hình ảnh Vương Bảo Cường




      [​IMG]




      Trạch Mẫn biết Vương Bảo Cường là ai, cúp điện thoại, cười đến mức mở cờ trong bụng, ban đêm mơ giấc mộng đẹp, hôm sau sớm đến sân bay chờ.




      Triệu Hữu Thời bởi vì có việc nên thể ở lại như La La Giai, sau khi tỉnh rượu vội vàng lao tới sân bay, hơn giờ sau nhìn thấy Trạch Mẫn, bước chân của mới ngừng gấp gáp về phía .




      Trạch Mẫn đưa cho bình giữ nhiệt: "Nước cà chua, uống giải rượu." Dừng chút tiếp, "Mẹ ép buổi sáng đấy."




      Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Dì về rồi à?"




      "Về rồi, vẫn còn muốn chơi lắm, nhưng phải trở về đón năm mới."




      lâu Triệu Hữu Thời đón năm mới rồi, lúc ở Singapore, tất cả đồng nghiệp đều có gia đình của mình, Trịnh Diệu Quân có cha có mẹ, ngay cả Hứa Ninh cũng về nhà bạn trai đón mừng năm mới, mỗi lần đều phải mở máy tính xem Xuân vãn (**), hưởng thụ chút năm mới thông qua thế giới ảo.




      (**) chương trình đón giao thừa bên Trung Quốc




      Hứa Ninh làm xong việc, chuẩn bị quay về Singapore, hỏi ý Triệu Hữu Thời, ôm túi chườm nước nóng: "Em được, em phải chờ kết quả điều tra của cảnh sát."




      Hứa Ninh gật đầu: "Vậy nửa năm này chị sắp xếp công việc gì cho em hết, nếu có kết quả điều tra, sau đó thủ tục cũng rất rườm rà, cần gì cứ tìm đến chị."




      Triệu Hữu Thời tiễn Hứa Ninh ra sân bay xong lại đến cục cảnh sát, cung cấp tất cả động cơ giết người của Chu Dực Xuyến, thậm chí nhắc tới tình cảnh lần đầu tiên Chu Dực Xuyến xuất : " ta lái chiếc xe màu đỏ, cố ý đâm chị tôi ở cửa tập đoàn Thời Đại, có rất nhiều người có thể làm chứng, lúc ấy ta muốn mưu sát chị tôi rồi, sau đó trong lúc vô ý tôi nghe thấy chính mồm ta thừa nhận chuyện này. Đúng rồi, Thẩm Đạo cũng biết việc này."




      Cảnh sát: "Chúng tôi liên lạc với bên phía Australia, muốn hỏi chút khẩu cung của Thẩm Đạo để xác thực lời , nhưng tìm thấy người.




      Triệu Hữu Thời sửng sốt, cảnh sát tiếp: " cứ yên tâm, khi có tiến triển chúng tôi thông báo cho , có tội phạm nào có thể thoát khỏi trừng trị của pháp luật, phải tin lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."




      Tốc độ điều tra của cảnh sát rất nhanh, có hết trong tay tất cả những chứng cớ bất lợi đối với Chu Dực Xuyến, ả cũng có động cơ gây án cực lớn, cũng có nhân chứng để chứng minh vắng mặt ở trường. Hơn nữa chính tai thân nhân người bị hại nghe thấy tiếng của Chu Dực Xuyến xuất bên đầu kia điện thoại, cùng với nhân chứng Đại Lưu xác thực tận mắt chứng kiến Chu Dực Xuyến gây án, còn nữa đêm đó cũng có công nhân làm sạch khói dầu làm chứng Đại Lưu từng xuất trường. Hai ngày sau đó, Chu Dực Xuyến bị cảnh sát tạm giam, Thẩm Lãng Vĩ cũng mời hai luật sư.




      Triệu Hữu Thời vô cùng lo lắng chờ đợi, ba ngày sau, cảnh sát đệ trình lên viện kiểm sát nhân dân được phê chuẩn, Chu Dực Xuyến từ bị tạm giam trở thành bị bắt giữ. Sau khi nghe được tin tức Triệu Hữu Thời dám tin, nước mắt ngừng chảy ra: "Bắt giữ, ngờ cứ thế bị bắt giữ?"




      Tiến triển thần tốc lại thuận lợi như thế, Triệu Hữu Thời vui mừng đến mức năng lộn xộn, vừa khóc vừa cười, chân tay luống cuống, La La Giai cũng xúc động, lau nước mắt căm hận : "Để cho con khốn nạn kia nhặt xà phòng trong nhà giam."




      Triệu Hữu Thời cũng quan tâm phụ nữ có phải nhặt xà phòng hay , xong lập tức che mặt ngồi xổm xuống khóc, dám tin đây là . Trạch Mẫn lời nào, cũng ngồi xổm xuống với , trấn an xoa đầu , Triệu Hữu Thời ôm lấy , nước mắt ướt đẫm: "Bắt giam, bốn năm... suốt bốn năm..."




      mất chỗ dựa, mất tình , đêm khuya nằm mơ quay về quê nhà, còn cả diện mạo của kẻ thù, từng muốn giết tất cả những người có lỗi với chị , cố gắng kiếm tiền muốn cho chị biết cuộc sống của rất tốt, mà nay tất cả đều chứng minh là đáng giá.




      Trạch Mẫn ôm chặt lấy , quá trình tiếp theo quả thực kéo dài rất lâu, khởi tố, tòa án thẩm vấn, Thẩm Lãng Vĩ có đoàn luật vô cùng hùng mạnh, có lẽ còn có số chuyện xấu bọn họ thể đoán trước được, có khi phải kéo dài đến nửa năm thậm chí năm, có lẽ Triệu Hữu Thời sắp phải chịu đựng áp lực và giày vò lớn hơn nữa, nhưng sao hết lần này bảo vệ .
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :