TƯƠNG TƯ KHÓ NHỊN - CHU KHINH (update chương 5+6) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Vẫn còn 1 em đây.......,thấy ngược lúc đầu nên heo hút đây mà....thần kinh yếu đuối ko nàng ơi....sợ ngược lắm........,vẫn thầm ủng hộ nàng đây....cũng may có đoạn ngọt ngào rồi.....nếu ko ta đau lòng mất....:th_4:
      Kail_nguyen2509 thích bài này.

    2. Cloverium

      Cloverium Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      85
      Cố lên bạn, ta luôn theo dõi và ủng hộ a, hai trẻ hạnh phúc quá à, chắc sau này phải có hiểu lầm lớn nên nàng mới thành thân chớ...
      Kail_nguyen2509 thích bài này.

    3. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      Ôi mừng quá, cũng có các mems ủng hộ mềnh! Các nàng nhớ ủng hộ ta nhiệt tình nhé @linhdiep17 và @Cloverium ! :yoyo19:
      Truyện có ngược đâu, nam 9 sủng chị lắm áh, chỉ là có chút ấn tượng ban đầu hơi "khó phai" tý àh! :yoyo36:
      Ảnh chỉ bắt đầu thix nhao, ta chị bá đạo lém! Mà ta thix! :yoyo40::yoyo40:
      Cloveriumlinhdiep17 thích bài này.

    4. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      Tiếp tục nữa nhé! :)

      CHƯƠNG 5
      Edit: Kail_nguyen2509
      Beta: Ishtar


      Hoa Tịch Tiết qua , Cốc Tư Như cảm thấy trời đất trong đêm bỗng dưng thay da đổi thịt.

      Tất cả đều nguyên cho Tống Hành Dịch thay đổi, đằng đẵng mười năm vất vả truy đuổi, nàng rút cuộc có thể nắm tay , mà lần này, là do cam tâm tình nguyện.

      Quan hệ giữa bọn họ, qua ngày thứ hai sau Hoa Tịch Tiết càng có tiến triển rệt.

      Ngày đó bảo nàng đến nhà , dẫn nàng đến trước mặt nhị lão Tống gia, trước mặt bọn họ quỳ xuống, nghiêm túc vái lạy, hướng tổ phụ tổ mẫu muốn cùng nàng quyết tâm bên nhau.

      Nhị lão Tống gia trước giờ đều thích nàng, nhất là Tống lão phu nhân, tươi cười vô cùngvui vẻ, đưa ra vòng ngọc xanh biếc đeo vào cổ tay nàng, đây là tín vật đính ước.

      Vì thế, danh phận của bọn họ bước đầu được xác định, nàng trở thành vị hôn thê của .

      Sở dĩ chỉ là bước đầu vì cha mẹ của Tống Hành Dịch ở kinh thành xa xôi, thân lại là con trai độc nhất của Tống gia, tuy rằng Tổ phụ tổ mẫu làm chủ tác thành là đủ, nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người làm cha, làm mẹ, việc hôn nhân này cũng phải chờ cho phép của cha mẹ mới được.

      Bất quá đây cũng phải trọng điểm, quan trọng là Tống Hành Dịch chấp nhận nàng, việc này làm cho Cốc Tư Như vui mừng hơn so với bất kỳ thứ gì, hơn nữa Tiêu Ký Tuyết sau khi Tiết Hoa Tịch qua cũng quay trở về thành Cát Tường, nghe là qua ngày Hoa Tịch Tuyết nàng ta liền ngay, chuyện này là tin tức tốt ngoài ý muốn, cũng đủ làm cho tâm tình của nàng nhàng khoan khoái.

      Chỉ có hai người bọn họ ngày ngày ở cùng nhau, nàng cảm thấy tốt đến mức thể tin mọi chuyện đều là thực, mỗi ngày sáng sớm nàng liền đến Tống phủ bồi bên người , đọc sách nàng xem kiếm phổ, viết chữ nàng giúp mài mực, Cốc Tư Như cũng có đọc sách, luyện tính nhẫn nại, nhưng vẽ tranh là việc làm nàng hứng thú nhất, vì thế Tống Hành Dịch tay cầm tay nàng chỉ nàng vẽ tranh, họa vườn hoa với muôn sắc thắm, họa núi non hùng vĩ xa xa xanh biếc màu.

      chỉ nàng chơi cờ, từng chút chỉ nàng nên làm thế nào suy nghĩ chu toàn trước khi làm việc, nàng từ trước đến nay đều có nhẫn nại học những thứ này, mẫu thân và tỷ tỷ của nàng mười mấy năm nay sớm buông tay cho việc tôi luyện tính tình của nàng, nhưng với giống như vậy.

      Tống Hành Dịch luôn biết cách dạy nàng như thế nào, chỉ dẫn ra sao, mới có thể khơi lên hứng thú của nàng, luôn thay đổi liên tục cách thức, hấp dẫn nàng muốn tìm tòi học hỏi.

      Nhìn Cốc Tư Như có thể ngồi yên hai canh giờ chơi cờ làm cho mẫu thân và tỷ tỷ nàng kinh ngạc thôi, nàng ngẫm lại liền nhịn được cười.

      Đương nhiên, hai người ở cùng nhau, thời gian ngọt ngào là nhiều nhất, nhưng bất quá cũng đến mức như vành tai và tóc mai chạm vào nhau của những đôi tình nhân.

      Tự chủ cùng định lực của Tống Hành Dịch xưa nay vô cùng tốt, nhưng lại cố tình gặp phải người như Cốc Tư Như.

      Nàng cho đến bây giờ muốn gì làm cái đó, lễ giáo, quy củ, mấy thứ này đối với nàng mà đáng kể chút nào, ý tưởng của nàng vừa đơn thuần lại trực tiếp, nàng thích , muốn cùng ở thế giới riêng của hai người, muốn chôn người vào lòng , muốn…thân thiết với .

      Muốn thân thiết liền thân thiết, như thế đơn giản.

      Lý trí và bình tĩnh của , lúc dầu sôi lửa bỏng đều khó có thể bảo trì vì thế liền luân hãm.

      Hai người có tình thân mật với nhau, muốn bảo trì đúng mực trở thành việc khó có khả năng nhất, muốn hôn liền hôn, ôm liền ôm, tình nồng mật ý, tự nhiên còn cố kỵ, Cốc Tư Như lớn mật, nhiệt tình, luôn làm theo tâm ý của mình, thích chính là thích, muốn được ở trong lòng , liền tựa vào lòng , càng ngày càng thân cận, hôn đến xiêm áo hỗn độn, hô hấp trầm trọng, hôn đến đụng chạm da thịt của , cảm nhận được nhiệt độ da thịt , cảm nhận được khi ở cùng nàng tim đập điên cuồng, lại như có như mặc kệ.

      Tống Hành Dịch là người luôn bình tĩnh, nhưng gặp gỡ nàng bình tĩnh này luôn là đủ.

      Thư phòng rộng rãi sạch , hai người ở cùng nhau, hôn nhau đến xiêm y chỉnh tề, da thịt tuyết trắng, nàng ở dưới thân như mẫu đơn chậm rãi nở rộ đẹp vô cùng.

      Bộ ngực sữa no đủ bung ra, cúi đầu nhàng hôn, nàng rên rỉ nâng tay ôm lấy đầu , thẳng thắn đem thân thể chính mình đưa càng sâu vào môi lưỡi .

      Sách vở bị gió thổi tung bay mở ra, bút lông lăn lông lốc, mặt giấy Tuyên thành tuyết trắng vẩy nên những nét mực tùy ý, xưa nay là người quý thư bút, lúc này cũng chờ kịp, có thể thấy được bọn họ động tình đến cỡ nào.

      Tiếng thở dốc ngọt ngào ngấy ngấy dụ hoặc Tống Hành Dịch, nàng khóa ngồi người , vòng eo mềm mại ở người vặn vẹo, cọ xát, máu nóng toàn thân đều tập trung ở chỗ kia, tình triều mênh mông.

      Cốc Tư Như ở người vuốt ve lung tung, sớm trưởng thành là nam tử khỏe mạnh, vải dệt mềm mại cùng với thân thể cường tráng và cơ ngực rắn chắc, mặc dù to lớn như người tập võ, nhưng cũng có đường cong tuyệt đẹp mê người.

      Tay nàng phủ đến nóng rực dưới thân , làm cho hô hấp của tức thời cứng lại, vội vươn tay nắm lấy bàn tay nghịch lửa của nàng: “Tư Như”

      ràng là thanh mang theo ý tứ cảnh cáo, nhưng mất uy hiếp vốn có.

      “Ta nghĩ muốn sờ sở chàng, Tống Hành Dịch.” Nàng thích mang cả họ tên ra gọi , nhiều năm như vậy sớm dưỡng thành thói quen, mỗi lần gọi như vậy, luôn có loại thân mật lan tràn.

      được” cắn răng nhịn xuống tư vị mất hồn kia, khoái cảm khiến xương cốt rã rời này, cũng nhịn xuống cỗ xúc động muốn làm càng – tiến thêm bước nữa.

      …được…sao?” Giọng điệu Cốc Tư Như có chút hòa hoãn, sau đó đột nhiên rút tay ra khỏi bàn tay , xoa nắn nơi dục vọng sớm no đủ kiên đĩnh của “Kia…đây là cái gì?”

      Nhiều năm ở bên ngoài bôn ba, cho dù đại ca cùng nhóm thủ hạ đều tận tình bảo hộ nàng, đôi khi vẫn khó tránh khỏi nhiều lúc nghe được số chuyện nên nghe.

      Việc nam nữ thân mật, nàng đều phải là hoàn toàn biết, chính là nghe được cùng với tại thực tiễn chính mình, dù sao vẫn là có khác biệt, ngôn hành của nàng tuy lớn mật, nhưng phần thực hành có phần ngốc, cố tình ngốc nghếch như vậy, lại đặc biệt khiến động lòng.

      Tống Hành Dịch ôm chặt nàng, lại lần nữa hôn trụ nàng, hơi thở của giao triền cùng nàng, miệng lưỡi gian nan dũng mãnh vào, đôi mắt to xinh đẹp của nàng phủ đầy sương mờ, thân mình mềm nhuyễn thành đoàn, cùng gắt gao dán chặt chỗ, ôm cổ của , cùng nhiệt liệt kích tình hôn.

      Hôn triền miên, bày tay nóng cháy, hô hấp dày đặc, mềm mại khinh ngâm, tình ở thời điểm càng lúc càng khó khống chế, nặng nề thở dốc từ người nàng rời “Đủ rồi, Tư Như!”

      đủ” Nàng bất mãn chu lên đôi môi đỏ mọng, kéo tay dán tại trước ngực mình, muốn tiếp tục.

      kìm lòng được lại lần nữa xoa bóp khối tròn mềm mại thơm tho kia, ngay tại trong nháy mắt dùng khí lực của cả đời mới miễn cưỡng dời bàn tay , kéo vạt áo nàng, thay nàng sửa sang lại quần áo sớm hỗn độn chịu nổi kia.

      “Tống Hành Dịch” Cốc Tư Như bất mãn kháng nghị.

      thể, Tư Như.” Tống Hành Dịch để ý phản kháng của nàng, kiên trì giúp nàng mặc lại quần áo.

      “Ta nghĩ muốn thân thiết cùng với chàng.” Trong đôi mắt to của nàng tràn đầy ủy khuất.

      “Ta biết.” kéo nàng đứng dậy, nhìn sâu vào mắt nàng, “Nhưng ta nghĩ muốn trân trọng nàng.” Nàng đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, đáng giá nghiêm túc mà cẩn thận đối đãi, phải là ở trong này, phải là ở thư phòng.

      Là ai đứng đắn, nghiêm túc, hiểu phong tình chứ? Chỉ cần câu bình thường như vậy, lại ngọt đến sâu thẳm đáy lòng nàng: “Tống Hành Dịch”

      “Ân?”

      “Chàng tốt.” Cốc Tư Như ôm chặt , “Ta càng ngày càng thích chàng, phải làm sao bây giờ?”

      Đôi mắt Tống Hành Dịch trầm xuống, “Thích sao?”

      “Ân” Nàng gật đầu “Phi thường thích.”

      cúi đầu nhìn nàng, “Vậy thích .”

      Giống như nàng , tâm tư chính mình chỉ có chính mình biết được, bất kể nàng thực thích cũng tốt, cam lòng cũng được, bọn họ cùng nhau trải qua mười năm cũng phải là giả, nàng dụng tâm đợi cũng phải là giả, từ nay về sau, cũng vì như vậy mà tâm tình rối rắmnữa.

      Thời gian lâu ngày rồi cũng thành thực.

      Sinh nhật hai mươi tuổi của Tống Hành Dịch vừa qua khỏi, kinh thành liền truyền đến thánh chỉ của hoàng thượng, cầu Tống Hành Dịch mùng ba tháng mười vào kinh diện thánh.

      Ý tứ thực ràng, hoàng thượng muốn Tống Hành Dịch vào kinh làm quan, tính tình nhẫn nại đợi nhiều năm như vậy, thực là rất cho Tống gia mặt mũi, dù sao Hoàng thượng cũng sớm nhìn trúng tài hoa của Tống Hành Dịch.

      Tin tức truyền đến tai Cốc Tư Như, hốc mắt nàng liền đỏ ửng, ngây ngốc đứng ở đó lúc lâu, lúc này mới hoàn hồn chạy nhanh về hướng Tống phủ.

      Đẩy cửa thư phòng ra, thấy nam tử ôn nhã an tĩnh ngồi tại bàn, trong tay cầm quyển sách chậm rãi xem, thánh chỉ hoàng thượng được đặt ngay bàn, vừa chói mắt vừa kinh tâm.

      Nàng nhìn thấy mảnh lụa màu vàng kia, tâm cũng tự chủ trầm xuống.

      “Tư Như” Tống Hành Dịch thấy được thần sắc của nàng, tự nhiên hiểu được tâm tình nàng lúc này.

      “Chàng phải ...” Cốc Tư Như kinh ngạc nhìn đạo thánh chỉ kia, thào .

      “Đúng.” Đây là thực, gạt nàng cũng có ý nghĩa gì.

      “Chàng phải ...” Trừ bỏ lặp lại những lời này, đầu của nàng hoàn toàn trống rỗng, nàng luôn luôn lo lắng, ở trong lòng nhưng lúc nào nàng cũng lo lắng, đều sợ hãi, cho tới bây giờ nàng luôn biết năm hai mươi tuổi phải trở về kinh thành, nàng cho rằng chính mình có thể sẵn sàng đối mặt, nhưng nguyên lai khi ngày đó đến, nàng vẫn thể nào tiếp nhận được.

      Kinh thành phồn hoa như vậy, nàng lại ở bên cạnh , có thể quên nàng hay ?

      “Tư Như” Tống Hành Dịch buông quyển sách xuống, đứng dậy đến trước mặt nàng, đem nàng ôm vào lòng, “ cần đâm ta ở trong này.”

      Nhiệt độ cơ thể ấm áp, hơi thở quen thuộc, Cốc Tư Như thực muốn dùng sức cắn môi, mới làm cho nước mắt của mình rơi xuống, nâng tay ôm chặt eo , khuôn mặt vùi vào trong ngực , “Tống Hành Dịch, ta nỡ rời xa chàng.” tại ở bên cạnh nàng, nhưng tháng sau sao? Sang năm sao? Về những năm tháng sau này sao? còn có thể ở bên nàng nữa ?

      câu của nàng nhưng làm tâm của đều nhói đau, “ nỡ, đâu chỉ có nàng?” Nghĩ đến tương lai thời gian rất dài thấy được khuôn mặt nàng, nhìn thấy được nụ cười xán lạn của nàng, tâm liền rầu rĩ đến phát đau.

      “Chàng đừng , có được hay ?” Nếu nàng ôn nhu, săn sóc, nàng nhất định mấy lời này với , nhưng nàng phải Tiêu Ký Tuyết, phải là nữ nhân khác, nàng là Cốc Tư Như, nàng chỉ là đơn thuần muốn ở cùng , ngày cũng muốn chia lìa, nàng nghĩ như thế nào liền thế đó.

      Trong nháy mắt kia, rất muốn đáp ứng nàng, nhưng, vẫn là Tống Hành Dịch lý trí của trước kia, giữ tay nàng chặt, “Đến đây”

      Dẫn nàng đến giá sách.

      gian thư phòng cực kỳ rộng lớn, cũng có giá sách vô cùng đồ sộ, giá sách này xếp đầy những bộ sách rất nặng.

      Binh pháp, mưu lược, chi đạo trị thế, cảnh thế ngôn, đầy đủ các loại, cần cái gì cũng đều có.

      Tủ sách như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là người nghiêm túc và giỏi giang cỡ nào.

      “Quyển sách này...” Tống Hành Dịch tùy ý rút từ giá ra quyển sách, “Năm đó bảy tuổi, ta đọc thuộc, cho đến nay mới ngưng, ta đọc cuốn sách này hơn chín lần.” Nhìn cũng nhìn, đem cuốn sách mở ra đưa cho nàng, “Đại bàng trước khi tấn công, thường chao liệng thăm dì. Phi vút lên trời cao, đứng đầu trong chúng chim. Lao sâu xuống đất, tất có người bị người. phát đột kích, tam quân tan rã.”

      Ishtar: đây là 1 trong tám cửa của Bát trận đồ: Thiên Môn, Địa Môn, Phong Môn, Vân Môn, Long Môn, Hổ Môn, Điểu Môn và Xà Môn. Ta cũng chỉ biết tới đó thôi :’(

      Cốc Tư Như cúi đầu nhìn lại, là Mã Long trong “Bát trận đồ”, mở ra trang kế tiếp, chính là đoạn mà mới đọc thuộc kia, tay nàng hơi hơi run lên.

      “Còn có cuốn sách này, là lúc sinh nhật mười tuổi của ta, phụ thân tặng cho ta...” như chú ý đến phản ứng của nàng, chỉ chuyên chú cho nàng nghe lai lịch của từng cuốn sách, cho nàng biết tình cảm của đối với những cuốn sách đó, thực nghiêm túc, mà nàng...

      Thời gian đến nén nhang, nàng cũng nghe nổi, buông sách vở ra ôm khóc lớn.

      Từ đến lớn, nàng cũng chưa từng khóc qua, mẫu thân và phụ thân đều tính tình nàng quật cường, quật cường đến đáng sợ, nàng có nghị lực kinh người, cố chấp cùng kiên nghị, hồi tập võ vừa mệt, vừa khổ, nàng cũng bỏ cuộc, bị thương, chảy máu cũng than khóc, càng lớn tuổi, càng có khả năng nàng khóc.

      Đối với nàng, việc khóc lóc, bằng làm việc khác có ý nghĩa hơn.

      Nhưng hôm nay, vì thanh ôn nhu, bình thản gợn sóng của kể cho nàng nghe, Cốc Tư Như rốt cục cũng ngừng được nước mắt khóc lớn lên.

      Tống Hành Dịch an ủi nàng, chỉ ôm lấy nàng, để nàng ở trong ngực hung hăng khóc rống lên, biết khóc qua bao lâu, cũng biết đứng bao lâu, nàng chôn trong lòng , nghẹn ngào từng chữ nghiêm túc mà , “Chàng đến kinh thành, nhất định được quên ta!”

      .”

      cho phép cùng nữ nhân khác chuyện, ngay cả liếc mắt cũng được liếc nhìn các nàng ấy.”

      “Được.”

      chuyện hay như vậy, săn sóc như vậy, nàng ngược lại càng khóc lợi hại hơn, thanh thanh thúy vang lên, chút cũng sợ mất mặt, ngại thẹn thùng, cứ khóc suốt cho đến khi thở nổi, nàng mới thút thít “Vậy chàng , ta ngăn cản chàng.”

      Tống Hành Dịch dẫn nàng xem thế giới của , đó cũng là nơi nàng quen thuộc nhưng cũng biết đó là thế giới của .

      Cốc Tư Như quen biết mười năm, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh , chăm chỉ cùng khốn khổ ở bên , nàng đều nhận thức được, đời này, có loại người trời sinh tính tình nhiệt tình, sách như mạng, nâng niu tri thức như chính bản thân mình, đó là .

      bụng lý luận, tri thức, nhìn xa học rộng, khi mới mười lăm tuổi đỗ Trạng Nguyên, thể nào cả đời này đều ở lại Như Ý Thành bé này.

      Cho dù là vì nàng, cho dù nguyện ý, nàng cũng thể bỏ qua như vậy.

      nên sống trong thiên hạ rộng lớn, trở thành thần tử đắc lực của hoàng đế, mở ra tương lai rộng lớn, nàng nên mà cũng thể trở thành vật ngăn cản con đường của .

      “Tư Như, ta nhanh chóng cầu hôn nàng.” Tống Hành Dịch nắm tay nàng đặt lên môi vừa hôn , “Tin tưởng ta, rất nhanh chúng ta cùng nhau đến bạc đầu.”

      “Ta tin tưởng chàng.” Lời từ trước đến giờ đều chưa từng thất hứa.

      “Ta hằng ngày ở bên cạnh, nàng nhất định phải chiếu cố bản thân mình tốt.”

      Chỉ cần câu của , Cốc Tư Như thiếu chút nữa lại rưng rưng nước mắt, liều mình gật đầu “Được”

      “Làm chuyện gì cũng được, nhưng nhớ bảo vệ tốt chính mình, đừng để bản thân bị thương.”

      Nàng chớp chớp mắt, những giọt nước mắt thi nhau tí tách rơi xuống, “Được” đối xử tốt với nàng như vậy, chưa bao giờ ghét bỏ vì tính tình thô lỗ của nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần nàng tốt, nàng muốn như thế nào cũng đều có thể

      “Ít nhất là ba tháng, nhiều nhất là nửa năm, ta đến cưới nàng.” tại tình hình trong triều vẫn còn chưa , hoàng thượng cùng thái tử triệu hắnvề gấp, chắc hẳn tình có chút phiền phức, cần phải trong thời gian nhanh nhất yên ổn thế cục, mới có thể mang nàng lên kinh.

      “Ân”

      Tống Hành Dịch nâng tay lau nướt mắt cho nàng, nước mắt càng rơi càng nhiều, lau thế nào cũng xong, độ ấm nóng rực dính ở đầu ngón tay, thấm sâu đến đáy lòng , làm cho tâm của như bị xé rách đau đớn.

      cúi đầu hôn lên đôi mắt ôn nhuận của nàng, đôi môi cảm nhận được tư vị chua xót.

      Đối mặt với chia lìa của tình nhân, nước mắt lúc nào cũng chua xót, người luôn hồn nhiên, biết ưu sầu như Cốc Tư Như cũng thể tránh khỏi.
      tart_trung thích bài này.

    5. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      Bởi vì mùng ba tháng mười phải có mặt tại kinh thành nên Tống Hành Dịch quyết định ngày mười sáu tháng này lên đường.

      Toàn bộ Tống phủ đều bận rộn, công việc lu bù, tuy rằng Tống Hành Dịch muốn đơn giản lên đường, nhưng dù sao cũng là con cháu duy nhất của Tống gia, Tống lão gia làm sao có thể xem trọng? Cho nên tuy đơn giản nhưng cũng quá sơ xài, vật cần nên chuẩn bị đều có cả.

      Mấy thứ này đều ảnh hưởng đến lo lắng của Cốc Tư Như, tại, tâm tư của nàng đều đặt hết người Tống Hành Dịch, cả ngày từ sáng đến tối đều theo bên cạnh , như hình với bóng.

      Nhìn tình hình này làm cho Cốc Đại Hồ cực kỳ hài lòng, “Tiểu tử Tống gia này thực kỳ cục, ta vốn nghĩ biết lễ tiết, cho rằng hiểu đạo lý, ai biết cũng hiểu thế như vậy, nào có đạo lý cả ngày quấn lấy khuê nữ bảo bối nhà ta đến nhà ? Tư Tư nhà ta thanh danh còn cần nữa rồi ư? Thằng nhóc thối tha làm hư bảo bối Tư Tư nhà ta, xem ta làm sao mà buông tha !”

      Nhìn thử xem, đời này làm sao còn có người đạo lý như vậy? ràng nữ nhi nhà suốt ngày chạy sang nhà người khác, lại mực nhận định Tống Hành Dịch làm hư tiểu nữ nhi nhà , bao che khuyết điểm đến mức như vậy, còn thiên lý, cũng ngẫm lại nữ nhi nhà là dạng người gì, làm hư người khác mừng thầm rồi.

      May mắn còn có người hiểu lý lẽ trị được .

      Cốc phu nhân liếc mắt cái liền chế trụ được manh động của người nào đó, “Chàng muốn làm cho nữ nhi bảo bối tức giận, đem Tống Hành Dịch đến cửa đánh trận .”

      câu, lập tức làm tiêu tan ý xấu của Cốc Đại Hồ.

      Cốc phu nhân liếc mắt nhìn trượng phu manh động nhà mình, rốt cục cũng là nam tử thô lỗ, hiểu tâm tư nữ nhi nhà mình, Tống Hành Dịch cũng sắp rời , nữ nhi nhà nàng nếu có thể bỏ được mới là lạ.

      Bất quá Tống Hành Dịch cũng xem như là người làm việc có chừng mực, từ lúc ở cùng Cốc Tư Như, liền tự mình đến cửa bẩm báo, cũng đề cập đến hôn cùng Cốc Tư Như.

      Lúc ấy ánh mắt Cốc Đại Hồ trừng lớn giống như chuông đồng, mặt xót nữ nhi, nhưng tâm của nữ nhi nhà , khẳng định hiểu, luôn luôn cho rằng nữ nhi cùng Lôi Thành Hạo đính ước, chỉ chờ Cốc Tư Như đến khi mười tám tuổi gả ra ngoài, ai biết, con cư nhiên cùng tiểu tử Tống gia cách vách qua lại, muốn cùng Lôi Thành Hạo từ hôn, mà còn làm cho Cốc Đại Hồ giật mình hơn nữa là – Lôi Thành Hạo hai lời liền sảng khoái viết thư từ hôn, sau đó... tự nhiên lại với muốn kết hôn cùng với đại nữ nhi Cốc Tình Như của !

      Làm cái gì chứ, nữ nhi Cốc gia của đâu phải khoai tây nha? Thằng nhóc kia còn lo chạy, dám đến lên mặt nữa? Ai biết còn chưa giận dữ, Cốc Tình Như luôn luôn ôn nhu lại giận dữ, hơn nữa lại giận đến mức hôn mê bất tỉnh, Cốc gia lập tức rối thành đoàn, gọi đại phu đến bắt mạch, cư nhiên lại ném ra tin tức oanh động, Cốc Tình Như nàng có thai...

      Vì thế, ngày đó Tống Hành Dịch đến Cốc gia, làm cho Cốc gia lại trở nên sóng to gió lớn.

      Đương nhiên cho tới bây giờ tất cả tình đều bình ổn hết thảy, Cốc Tình Như cùng với LôiThành Hạo cũng đính ước xong, hôn ước Cốc Tư Như và Tống Hành Dịch cũng được định. Dù Cốc Đại Hồ lại hài lòng, cũng thể giải quyết vấn đề.

      Bất quá phụ thân mất hứng, Cốc Tư Như tại cũng còn tâm trí để bận tâm, tâm tư của nàng bị nỗi buồn ly biệt lấn chiếm tràn đầy.

      Cuối mùa thu, đêm sớm lạnh, lúc này hẳn là kinh thành lạnh hơn nhiều, Như Ý Thành ở phía nam so với kinh thành ấm áp hơn, chàng đến kinh thành, có thích ứng được hay ?

      Nàng nằm giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng ngủ được, Tống Hành Dịch ngày mai khởi hành. Nàng hôm nay ngược lại về nhà rất sớm, nàng sợ chính mình tiếp tục ở bên người , nhịn được muốn giữ lại.

      , nàng biết, nếu nàng giữ lại, vì nàng mà , Tống Hành Dịch chính là còn vui vẻ như trước nữa.

      Đây là nhị tỉ bảo nàngphải dùng bất cứ giá nào giữ lại, kỳ thực những đạo lý đó nàng đều hiểu, nhưng nàng chính là... nỡ rời thôi.

      Nàng nằm gối, ánh mắt ôn nhu, nghĩ đến ít nhất thời gian ba tháng tới được gặp , nàng liền khổ sở sắp phát điên.

      Cốc Tư Như rất là khổ sở.

      Mà Tống Hành Dịch nằm giường cũng buồn ngủ, đêm nay Tổ mẫu cố ý căn dặn nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai phải lên đường, nhưng chính lại phụ tấm lòng quan tâm của Tổ mẫu.

      thực tế, từ sau khi quyết định quay lại kinh thành, mỗi đêm đều rất khó ngủ say, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lên hình ảnh khuôn mặt Cốc Tư Như.

      Lúc nàng tươi cười xán lạn, đôi mắt to linh động cũng mang theo ý cười, giống như là hai vành trăng lưỡi liềm, đáng động lòng người, nhưng từ sau khi nghe tin muốn kinh thành, hắnrốt cuộc còn được nhìn thấy vầng trăng non xinh đẹp kia nữa. Nàng cũng phải loại người giả bộ như có chuyện gì, mất hứng đương nhiên cũng vui vẻ.

      Trong ánh mắt nàng gần đây thường mang theo nỗi buồn ly biệt, tâm tình lại sầu thảm như vậy, là gây ra cho nàng, cho nên ngay cả lời an ủi cũng thể nào ra miệng.

      Tống Hành Dịch nghĩ chỉ cần Cốc Tư Như , nhưng biết nàng , mà cũng biết, trở lại kinh thành, trừ bỏ là nguyện vọng của trưởng bối ra cũng là kỳ vọng của bản thân mình.

      Từ lớn lên trong cung, cùng Thái Tử đọc sách, trong lòng trừ bỏ gia đình, cũng còn có quốc gia, còn có tấm lòng lo cho thiên hạ, muốn góp chút công sức cho nước nhà, năm mười tuổi, rời xa kinh thành, đáp ứng với Thái tử, mười năm sau hồi kinh cùng ngài cố gắng xây dựng giang sơn.

      nay, giấc mộng kia sắp sửa hoàn thành.

      cúi nhìn bàn tay của mình, ngón tay thon dài, từ ngày bắt đầu cầm bút, cũng chưa từng buông xuống, bàn tay muốn nắm nhiều hơn nữa, cũng là thứ quan trọng nhất đối với , chính là- cặp mắt kia mang theo hơi nước liền xuất trước mắt , nàng vốn là rành thế , tuy rằng luôn vất vả theo đuổi , nhưng bản thân nàng cũng rất vui vẻ, hôm nay lại làm nàng khổ sở, thương tổn lớn như vậy, nàng....

      Bỗng cỗ hơi thở thơm mát, thân hình mềm mại dựa vào người , Tống Hành Dịch nghĩ đến thất thần, suy nghĩ bỗng tỉnh táo lại, cả người chấn động, “Tư Như...”

      Tuyệt vọng, nụ hôn mãnh liệt ập đến, Cốc Tư Như ôm chặt , nặng nề hôn , khi gọi tên nàng, đầu lưỡi nàng liền dò xét vào. đối với dụ hoặc của nàng, cho tới bây giờ đều có sức kháng cự, ôm lấy nàng, lấy lại chủ động, sâu hôn môi nàng, gắn bó như môi với răng, trao đổi nước miếng, nàng xoay người hướng , bàn tay ở người sờ loạn, cởi ra áo ngủ của .

      “Tư Như...” Tống Hành Dịch ở giữa khe môi vươn tay ngăn lại động tác của nàng.

      Trong đôi mắt xinh đẹp, nhiệt liệt của Cốc Tư Như ta lửa giận nhàn nhạt, lại vừa cuồng dã, vừa phẫn nộ gầm , “Chàng lại ngăn cản ta, đừng trách ta dùng sức mạnh với chàng.”

      Tống Hành Dịch luôn luôn bình tĩnh, cũng có lúc nhất thời trố mắt kinh ngạc. Phục hồi lại tinh thần khỏi bật cười, “Tư Như, như vậy được.”

      Nàng thèm để ý, nâng tay trực tiếp kéo mở xiêm y của , lúc lộ ra cơ ngực trần trụi, nàng cúi đầu cắn đầu vú , nặng nề mà cắn cái.

      thấp giọng thở hổn hển, hô hấp trong nháy mắt liền rối loạn.

      Tay của nàng ở trước ngực vuốt ve, đường xuống, theo đường cong rắn chắc của di chuyển xuống phần eo, vừa muốn duỗi tay tiến vào, bỗngnắm lấy tay nàng, “Tư Như!” Cốc Tư Như thẳng người bật dậy, phen đè lại cổ tay , sau đó di chuyển đến trước quần , nàng là người có võ công, tình muốn dùng sức, làm sao có thể ngăn cản được?

      Lúc quần của bị giải khai, dục vọng kiên đỉnh của liền xuất lõa lồ trước mặt nàng hề che đậy, trong nháy mắt nàng liền trố mắt kinh ngạc.

      Tuy rằng đêm nay nàng có dũng khí lẻn vào phòng của , tuy rằng trước đây ngẫu nhiên có mấy lần lỡ tay đụng tới thứ này nọ của , nhưng nhìn trực diện như vậy đây cũng là lần đầu tiên a!

      Nàng có chút bị dọa sợ!

      ràng Tống Hành Dịch tao nhã như vậy, ràng cũng phải nam tử cơ bắp lỗ mãng, nhưng nơi đó của , là cực kỳ dọa người, cái loại lực lưỡng mạnh mẽ này, cái loại no đủ nóng rực này, nàng...đêm nay có thể sống sót sao?

      so với trong sách vẽ, sao lại khác biệt nhiều như vậy? Cốc Tư Như đáy lòng thầm mắng, cuốn sach cũ rích phụ thân trộm cũng chỉ toàn gạt người.

      “Tư Như, được xúc động.” Gương mặt nóng lên, trực tiếp triển lộ ngay trước mặt nữ nhân trong lòng mình mến, cũng là có chút quẫn bách biết bao.

      Xúc động? Đúng nha, nàng nghĩ đến mục đích đến đây đêm nay của mình, hừ, nàng là Cốc Tư Như, làm sao lại có thể bị dọa như vậy chứ? Ách... tuy rằng cũng có chút thực dọa người.

      “Tống Hành Dịch, ta nghĩ muốn chàng.” Nàng trực tiếp tuyên bố, sau đó cúi đầu lại hôn .

      “Nàng...nàng ...hối hận.” Tống Hành Dịch nghiêng đầu né tránh, vẫn cố gắng muốn khuyên nàng.

      “Ta làm mới hối hận.” Nàng ngẩng đầu trừng , “Lề mề như vậy, chàng phải nam nhân sao? phải là nam nữ hoan ái sao? Có gì đặc biệt hơn người.”

      dừng lại, sau lúc lâu, bất đắc dĩ cười khổ, thân thủ mơn trớn khuôn mặt nàng, “Dũng khí như vậy, rút cục ngu dũng, hay là tính tốt đây?”

      “Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Cốc Tư Như nhìn về phía , đáy mắt mảng trong sáng, “Ta chỉ biết ta thích chàng, chàng, muốn ở cùng với chàng, chính là đơn giản như vậy.”

      Tống Hành Dịch nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức bật cười, đúng rồi, phải sao? Nàng làm hết thảy, cũng bởi vì nàng nghĩ đến mình, còn , có muốn ?

      Làm sao có thể muốn? Từ ngày Hoa Tịch Tiết đó, quyết định đối mặt với tâm chính mình, nàng là thích, hôn môi, ôm, thân cận như thế nào cũng đều thấy đủ.

      tự nhiên nghĩ, hết thảy như vậy còn có vấn đề gì nữa?

      p/s: phải nhanh tay lấp hố này mới được, dạo nì trời lạnh đâm ra lại lười nữa oy!
      :yoyo65::yoyo57::yoyo57:
      tart_trung, Cloveriumlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :