CHƯƠNG 4.1
Edit: Kail_nguyen2509
Beta: Ishtar
ngoài dự đoán, Tống Hành Dịch tìm được Cốc Tư Như ở bên hồ Tuyết Thúy luyện kiếm.
Từ đến lớn, chỉ cần nàng vui, ở nơi này luyện kiếm, luyện đến khi chính mình mệt mỏi rút cuộc động đậy được, mới có thể đem lửa giận trong lòng phát tiết ra.
Rừng cây, lá cây bên hồ sớm bị kiếm khí của nàng làm cho trụi lủi, chỉ còn lại nhánh cây trơ trụi, chiêu kiếm của nàng sắc bén tung ra lạnh phát run.
Tống Hành Dịch tìm đến chỗ ngồi sạch , phất áo ngồi xuống, an tĩnh nhìn nàng luyện kiếm, kiếm pháp của Cốc Tư Như cũng như tính khí của nàng, bá đạo mà đại khí, vốn kiếm pháp như vậy thích hợp để thiếu nữ học, nhưng nàng lại phải như vậy, chỉ cần nàng thích, liền chẳng sợ gian nan, cũng gì có thể ngăn cản nàng.
nhớ từng nghe qua vị đại sư phụ luyện võ cảm thán, với nghị lực như vậy, nếu là thân nam tử, biết đạt được thành tựu đến đâu.
Đối với Cốc Tư Như mà , bất luận nàng là nam tử hay nữ tử, chỉ cần là việc nàng muốn nhất định phải làm cho được.
Từ năm tuổi bắt đầu tập võ, đằng đẵng mười hai năm, qua biết bao năm tháng, võ công giờ của nàng cũng có thể xưng hàng cao thủ.
Luyện kiếm mà là chú ý người và kiếm hợp nhất, nàng làm được, ngay cả người thường như Tống Hành Dịch cũng có thể nhận thấy, từ đó nhận biết được kiếm của nàng thiêu đốt hỏa diễm, mang theo lửa giận của nàng phát tán ra.
Lửa giận này vì gây nên, nếu là người ngoài chọc tới nàng, chỉ sợ là sớm có kết cục thảm hại, nhưng khác, nàng đợi , cho tới bây giờ đều đối tốt với , bất quá điểm này ràng nhất.
Đối tốt với như vậy, rốt cuộc là tâm thích hay là vì có được nên cam lòng?
Chờ nàng sức cùng lực kiệt dừng lại, thực là chuyện của hai canh giờ sau, thân áo bào, đầy đất hoang tàn, Cốc Tư Như đương nhiên nhìn đến , ở phiến đá ven hồ ngồi xuống, lấy lại hơi thở
cái khăn trắng noãn đưa đến trước mặt nàng, nàng lạnh lùng hừ tiếng, làm như nhìn thấy.
Tống Hành Dịch thở dài, đem khăn đặt trong tay nàng, “Lau mồ hôi , nếu bị cảm lạnh.”
“Ta cảm lạnh hay sinh bệnh cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?”
“Giận dỗi gì chứ?” Nàng tính tình quật cường, bất quá rất hiểu nàng, nâng tay, nhàng lau khô mồ hôi cho nàng, lại cẩn thận đụng chạm đến da thịt nàng
Nàng cắn môi, vươn tay đẩy ra, “ cần ngươi giả tốt bụng, ngươi chỉ cần chăm sóc tốt Tiêu KýTuyết của ngươi là đủ rồi, để ý ta làm gì?”
Ai, lại bá đạo, lại hung hãn, đúng là vẫn còn tính cách trẻ con, Tống Hành Dịch, tiếp tục nâng tay thay nàng lau khô mồ hôi, lần này nàng có kiên trì đẩy ra, chính là môi cắn càng chặt, mặt bộ dáng rất tức giận.
Xác định mồ hôi mặt nàng đều được lau khô, đến trước mặt nàng, xoay tay chìa ra, “Cho ta ”
Cốc Tư Như lạnh lùng thực quyết định bao giờ để ý đến nữa, nhưng vẫn nhịn được hỏi “Cái gì?”
“Túi gấm”
“Ngươi làm sao biết được?” Hỏi xong lại hối hận cắn môi, nàng quản làm sao biết được làm gì, là!
cúi gập người nắm bàn tay của nàng, bàn tay vốn tinh tế, lúc này lại bị kim đâm xuất nhiều dấu đỏ, làn da nàng vốn trắng nõn, nhìn thấy rất đau lòng, “Ngươi am hiểu làm việc này, tội gì khiến bản thân bị thương như vậy?”
Nàng cảm thấy cỗ chua xót, từ đáy lòng chạy thẳng lên chóp mũi, thiếu chút nữa hốc mắt liền đỏ, “Ta bị thương là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”
Tống Hành Dịch nắm chặt tay nàng, ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn nàng, than tiếng, “Nếu thực quan hệ, vậy đơn giản hơn rất nhiều.”
Nàng giãy giụa như muốn rút bàn tay ra khỏi tay , cầm buông tha, giọng , “Túi gấm của KýTuyết, phải là mang dụng ý đó.”
Cốc Tư Như dừng lại, sau lúc lâu, hầm hừ , “Ngươi sao biết nàng phải có ý tứ kia?” Cố ý chọn thời điểm Hoa Tịch Tuyết đưa cho túi gấm, phải có dụng ý này, là cái gì chứ?
“Tin tưởng ta, nếu như nàng ta có ý như vậy, ta nhất định nhận.”
Tâm tình từ nãy đến giờ như bị lửa thiêu đốt, đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng, yên lặng nhìn nàng, “Như vậy nàng còn chịu đem đồ vật gì đó của mình cho ta sao?”
“Ở đâu có người mặt dày như vậy?” Nàng mang theo vài phần buồn bực cùng sung sướng oán giận , “Ngươi sao biết ta có cái gì cho ngươi?”
Tống Hành Dịch lời nào, chỉ là nhếch môi khẽ cười nhìn nàng.
môi nở nụ cười ôn nhu, Cốc Tư Như lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy thẹn thùng, ngập ngừng : “Ta…của ta có khả năng xinh đẹp như của Tiêu KýTuyết.” Cho dù muốn nhưng nàng cũng vẫn phải thừa nhận.
“ sao cả, là ta muốn nhận.”
Nàng ngẩng đầu nhìn , “Ngươi có biết hôm nay là ngày gì sao?”
“Biết chứ.”
“Vậy ngươi biết đến hôm nay ta đưa lễ vật cho ngươi, đại biểu cho chuyện gì sao?”
lại trầm mặc, trong mắt nàng trở nên khẩn trương, hơi hơi gật đầu “Biết”
“Vậy ngươi còn muốn nhận sao?”
“Ta nếu muốn nhận, ngươi như thế nào?”
Nàng lập tức trở mặt, lấy từ trong người túi gấm tiêu tốn hơn nửa tháng để thêu thùa nhét vào trong tay , “ quan tâm ngươi muốn hay ! Dù sao ngươi cũng nhất định phải nhận cho ta!”
miếng vải vụn rách nát được nhét vào trong lòng bàn tay , bị gió thổi qua, trong nháy mắt kia làm cho bọn họ chợt ngẩn ra.
Cốc Tư Như lúc này mới nhớ tới, vừa rồi do chính mình quá tức giận, dùng kiếm đem túi gấm mình vất vả làm đâm nát, nếu phải cuối cùng ngẫm lại nỡ, đem phế vật này lưu giữ lại, chỉ sợ đến lúc này, ngay cả miếng vải rách đều cũng có.
Mà lúc này nhìn miếng vải rách như vậy, thực có vẻ được tốt? Nàng nhìn miếng vải ra hình trạng, lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng.
“Đây là…” Dù là tư chất Tống Hành Dịch vốn thông minh, cũng thể nào nhìn ra miếng vải rách tay, rút cuộc là mặt thêu cái gì.
“Này…” Cốc Tư Như da mặt mỏng, nàng cũng có khả năng đưa cho người trong lòng vật như vậy, nàng vươn tay muốn đoạt trở về, Tống Hành Dịch lại tránh né đưa.
“Nào có đạo lý tặng người ta lại đòi trở về?”
“Cái này hư rồi, ta lại thêu cái…”
“ cần” nắm giữ tay nàng tỏ vẻ thích thú, “Ta rất thích”
“ bậy! Nhìn cũng ra hình dáng gì, làm sao có thể thích?”
“Thứ mà ta thích, là tâm ý của nàng!” xòe tay nàng ra, mơn trớm lòng bàn tay hồng hồng vì có nhiều dấu vết kim đâm, “Cốc Tư Như”
“Ân?”
“Trong lòng ta thực vui mừng.”
Tức giận của nàng, triệt để được tiêu trừ, “ vậy chăng?”
“Ân”
mặt Cốc Tư Như mỉm cười ngọt ngào, “Tống Hành Dịch, ta cũng thực vui.” Nàng biết đối tốt với nàng, tính tình của như vậy, đối xử với ai cũng rất là tốt, nhưng nàng lại biết, đối xử với nàng giống như vậy, chính là cảm giác này, mới làm cho nàng nhiều năm qua, buông tha lẫn nhau.
Kỳ việc rất đơn giản, chỉ cần an ủi nho của , liền đủ để giảm bớt nóng vội của nàng đối với .
Liền giống như tại, giống như thời khắc này.
Nàng cùng sóng vai ngồi cùng nhau tảng đá lớn, ngắm nhìn trăng non tinh tế mọc xa xa nơi sơn cốc, hồ nước trong suốt ánh lên sắc sáng lam chiều, gió nhè thổi qua, nổi lên gợn sóng trong vắt, như là có làn sương nhè , tựa như mộng ảo.
Cốc Tư Như tâm tư tựa như hồ nước kia, tươi đẹp mà mềm mại, nàng thích nhất khoảng khắc ngồi cùng sóng đôi như vậy.
“Tống Hành Dịch”
“Ân?”
“Ta có thể tiếp tục thích ngươi sao?”
Tống Hành Dịch trầm mặc, “Ta nếu như thể, nàng có nghe ?”
“ ”
bật cười, “Kia vì sao lại phải hỏi?”
“Bời vì ngươi nếu đáp ứng rồi, ta vui vẻ.”
“…”
“Tống Hành Dịch”
“Ân?”
“Tiêu KýTuyết nàng ta thích ngươi phải ?” Kỳ thực nàng rất muốn hỏi là “Ngươi cũng thích nàng ta sao?” Nhưng lại dám.
Ha ha, Cốc Tư Như sợ trời sợ đất, cư nhiên cũng có chuyện dám làm.
“Nàng ta hôm nay đưa ta túi gấm, phải ý tứ đó!” chậm rãi, thoáng chần chừ nên giải thích như thế nào tốt.
Đây là lần thứ hai Tống Hành Dịch giải thích cùng nàng, về túi gấm kia, về Tiêu KýTuyết
“Vậy là có ý gì?” ràng biết hôm nay là Hoa Tịch Tiếtt, nếu như có ý tứ khác, đại khái cũng chọn hôm nay để đưa cho , còn cái gì thông minh, nam nhân đều là ngu ngốc!
lại trầm mặc, “Việc riêng của nàng ta, ta tiện nhiều lời, ta chỉ có thể , cái túi gấm kia, đơn giản chỉ là túi gấm, có ý nghĩa gì hết.”
Nàng tuy rằng như trước cố tình tìm hiểu, chỉ là thực chú ý, ít nhất, giải thích cho nàng, nàng dĩ nhiên rất vừa lòng.
“Túi gấm ta thêu, bằng của nàng ấy.” Tuy rằng thích Tiêu KýTuyết, nhưng nên thừa nhận cũng phải thừa nhận, Tiêu KýTuyết có tiếng là tài nữ, tiểu thư khuê cát, phụ thân của nàng ta quan bái hàn lâm, từ đến lớn nàng ta đều tinh thông thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, kỳ thực mà nàng ta với Tống Hành Dịch mới chân chính xứng đôi.
Chính là đời này, nếu xứng như thế nào, xứng có sao? Cốc Tư Như nàng chỉ biết là, nàng thích ở bên cạnh người nam nhân này, nàng cố gắng đến gần phía , nàng tin tưởng có ngày, nàng cũng có thể làm cho Tống Hành Dịch thích nàng như chính mình thích .
Huống chi, đối xử với nàng giống người khác, cho đến hôm nay, nàng càng thêm xác định.
“Ân, đây là .”
đồng ý khi nàng còn chưa dứt lời, khiến nàng trợn tròn mắt, nàng biết bản thân vẫn còn vướn mắc chuyện vừa rồi, lại trực tiếp tán thành như vậy, nàng có chút tức giận.
Tống Hành Dịch bật cười, là tiểu gia hỏa, tính tình quá xấu, “Nhận được lễ vật của nàng, làm cho lòng ta rất là vui mừng.”
Câu nhàng ôn nhu, lại trấn an tức giận của nàng.
“ vậy chăng?”
“Ân”
Nàng cười hết sức xán lạn, nhìn rất vui vẻ, dưới ánh trăng khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, nhất thời xúc động, đứng thẳng dậy, đặt nụ hôn vội vàng môi .
Nụ hôn chớp nhoáng làm hai người đều ngẩn ra.
Môi của nàng rời , đôi mắt hai người đối diện, đan xen nhau, phức tạp mà nan giải, sau lúc lâu, nàng lại cúi người tới gần lần nữa, nhìn chính mình trong đôi mắt , cuối cùng, môi của nàng và chạm vào nhau.
Cảm giác trái tim bị người nắm giữ lại tới nữa, Cốc Tư Như thân mình run run, rời môi , lại bị Tống Hành Dịch phen ôm lấy, ôm sát trong lòng nặng nề hôn.
Cũng là người có kinh nghiệm, lúc đầu chính là cùng mút môi nhau, vuốt ve, lại làm cho hô hấp lẫn nhau rối loạn.
Thân thể của nàng mềm yếu thành đoàn, tựa vào trong lòng , cánh tay ôm chặt cổ của , tại bên môi của tinh tể thở, ở khe hở giữa những nụ hôn, tò mò vươn lưỡi nhàng liếm…
cả người cứng đờ, sau đó ôm chặt nàng lần nữa mà hôn sâu, thử dùng lưỡi hút, nàng run càng thêm lợi hại, dĩ nhiên mềm yếu thành vũng nước
Tống Hành Dịch ôm nàng từ tảng đá trượt xuống, đặt nàng nhàng nằm bãi cỏ, Cốc Tư Như ở dưới thân , nho , mềm mại trắng nõn, lại kiều lại diễm, đầu lưỡi của nàng học theo chậm rãi mút, khiến thở hổn hển.
“…” dùng hết sức lực, ý chí của mình mới miễn cưỡng rồi khỏi môi nàng, nhìn môi nàng dưới ánh trăng chiếu rọi xuống lấp lánh ánh nước, tim đập kịch liệt.
“Ta còn muốn.” Nàng rất nhanh đứng dậy ôm , vươn tay đè lại vai nàng, cố gắng hít sâu khắc chế chính mình.
“ được.”
Nàng luôn bốc đồng như thế, muốn như thế nào liền làm như vậy, ngăn trở thế nào? Cuối cùng lại ôm nhau cùng chỗ, hôn đến quên cả trời đất.
Đôi môi Cốc Tư Như mềm mại chịu được, nàng ở dưới thân , đường cong lung linh, chút cũng biết nguy hiểm rình rập, bướng bỉnh dây dưa với , Tống Hành Dịch ngày càng thở gấp, hơi thở càng nặng càng thô, mồ hôi theo trán chảy xuống dưới, cuối cùng hao tâm tổn sức cố gắng, rút cuộc cũng từ môi nàng tách ra.
rời khỏi nàng, thô dốc ngừng.
Xiêm y nàng hỗn độn, lộ ra cái cổ tuyết trắng mềm mại, bất mãn kêu “Tống Hành Dịch”
“ thể” nắm giữ bàn tay nàng.
“Vì sao?” Đôi môi đỏ tươi chu lên, lúc này nàng cực kỳ quyến rũ động lòng người.
“Còn như vậy làm nữa, chỉ sợ ta thực… khống chế được.” Đây là lời , chưa từng nghĩ tới, cư nhiên lại có hành vi lỗ mãng như vậy.
Cốc Tư Như tà tà cười, ngẩng đầu nhanh chóng chậm rãi nhả ra từng chữ “Ta thích ngươi khống chế được.”
Hô hấp Tống Hành Dịch thiếu chút nữa ngừng thở, là ai nương nàng thiên chân vô tà? thực tế nàng tùy hứng đáng lại màn đến hậu quả, quả thực có thể muốn mạng của .
Hít thở sâu, khó khăn lắm mới trừ bỏ được tâm trạng kích động lúc này, “Về nhà .”
về nhà, chỉ sợ thực muốn ăn nàng a!
Ánh trăng mông lung, đường nét cong cong tinh tế cao, gió đêm phơi phới, mang đến gợn sóng đượm mùi hương ngọc thơm tho, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, chiếu vào đôi nam nữ sóng bước bên nhau đặc biệt đẹp động lòng người, làm cho nữ nhân hiểu văn thơ như Cốc Tư Như nàng, vào thời khắc này cũng muốn tìm câu thơ gì đó để hình dung cảm xúc của mình lúc này, nhưng bất quá nàng tìm được ngôn từ thích hợp!
“Tống Hành Dịch”
“Ân”
“Chàng đọc thơ cho ta nghe , phải có hình ảnh ánh trăng.”
Tống Hành Dịch bật cười, “Sao lại đột nhiên có hứng thú như vậy?”
“Ta chính là muốn nghe thôi, chàng đọc cho ta nghe .”
dừng lại bước chân, ngưng cười nhìn nàng, thốt ra từng tiếng chậm rãi,
*Nguyệt xuất hạo hề!
Giao nhân liễu hề!
Thư yểu kiểu hề!
Lao tâm kiểu hề!
Nguyệt xuất hạo hề!
Giao nhân lão hề!
Thư thác hề!
Lao tâm thảo hề!
Nguyệt xuất chiếu hề!
Giao nhân liệu hề!
Thư yểu thiệu hề!
Lao tâm thiếu hề!
* Trích từ Bài thơ Nguyệt xuất, thể thơ Kinh thi, thời kỳ nhà Chu, tác giả
Dịch thơ
Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.
Sầu vương ai gỡ cho ra,
Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.
Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Người đâu ngọc hoa cười trớ trêu.
Nỗi buồn càng dập càng khêu,
Tình thương nỗi nhớ trăm chiều vò tơ.
Vầng trăng sáng quắc đều trời,
Người đâu rực rỡ rạng ngời ánh hoa.
Sầu này ai gỡ cho ra,
Trăm thương nghìn nhớ, lòng ta tơ vò.
Bài thơ này, miêu tả chính xác nhất tâm tình lúc này.