TƯƠNG TƯ KHÓ NHỊN - CHU KHINH (update chương 5+6) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      CHƯƠNG 3.1
      Edit: Kai[_nguyen2509
      Beta: Ishtar

      Tống gia cùng Cốc gia mặc dù ở chung trong con ngõ , nhưng phong cách hai nhà hoàn toàn bất đồng.

      Cốc Đại Hồ trời sanh tính tình thẳn thắn, thích xa hoa, cho nên vật liệu sử dụng cho kiến trúc nhà của Cốc gia đều là sang quý đến cực điểm, câu nghệ phong cách, có trường phái, chỉ cần Cốc đại lão gia thích, tranh phong cảnh, tranh chữ cũng có thể phân bố cục mà đặt cùng nhau.

      Tống gia giống như vậy, gia đình nhiều thế hệ thư hương, cả tòa nhà đều thanh lịch tinh xảo, đình đài lầu các, hoa viên sân nhà, chỗ nào phải là thiết kế tỉ mỉ, khắp nơi có thể thấy được dụng tâm khéo léo.

      Giữa mùa hạ, muôn hoa đua nở, tường vi rực rỡ sắc hồng, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.

      Cốc Tư Như đỡ Tống lão phu nhân chậm rãi tới hoa viên, trong viện cỏ mọc xanh ngắt, tán cây to lớn che phần lớn ánh mặt trời, làm cho ở trong hoa viên còn cảm thấy nắng nóng.

      “Cổ nhân đều lấy hoa để so sánh nữ nhân, ta thấy thực sai.” Tống lão phu nhân nhìn hoa tươi khoe sắc trong vườn, mỉm cười gật đầu, “Nhìn trăm hoa đua nở khoe sắc, thiên hình vạn trạng là đẹp.”

      “Ân” Cốc Tư Như căn bản có tâm tình ngắm hoa, hận thể ngay lúc này chạy tìm Tống Hành Dịch, phải biết rằng ở cùng với nữ nhân Tiêu Ký Tuyết kia, vô cùng khiến cho người ta lo lắng.

      “Tình Như nhà con giống như đóa thủy tiên, thanh tú thoát tục, Ý Như giống mẫu đơn, ung dung đẹp đẽ, trang nhã, mà con…” Tống lão phu nhân cười nhìn Cốc Tư Như, “Con cho ta nghe xem mình giống hoa gì?”

      Cốc Tư Như lúc này mới đem suy nghĩ bay xa kéo trở về, ngước mắt nhìn về muôn hoa đua sắc, chỉ xuống chân , “Lão phu nhân, các loài hoa đều rất nhu nhược,con phải, con là cọng cỏ , người nhìn xem, sắc màu xanh biết nhìn tràn đầy sức sống.”

      Mặt cỏ xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, đóa hoa rực rỡ sắc màu, bức tranh hết sức xinh đẹp.

      Tống lão phu nhân ý cười bên môi càng sâu, “Con đứa này tính cách rất chính trực, có đôi khi lại làm chính mình mệt mỏi.”

      “Chính trực tốt sao?”

      “Tốt, rất tốt.” Bà nắm tay Cốc Tư Như, “Chính là quá nhiệt tình, ngược lại dễ dàng dọa sợ người bên ngoài.”

      “Tống Hành Dịch mới bị dọa sợ.” Cốc Tư Như nghiêm túc phản bác

      Ai Cốc Tư Như ngốc? Nếu cứ nhìn như vậy mà , tư duy của nàng thực sâu sắc, mà Tống lão phu nhân, liền rất thích nàng sâu sắc như vậy, “Nha, con như thế nào khẳng định như vậy?”

      Cốc Tư Như lấy tay đặt lên ngực trái của mình, “ đối với con như thế nào, nơi này của con đều cảm nhận được.”

      Tống lão phu nhân lắc đầu thở dài, “Kỳ thực đời này, vẫn là người đơn giản nhất là người thông minh nhất mà cũng vui vẻ nhất!” Bà kéo tay Cốc Tư Như, “Con hiểu được, cũng nên biết là mọi việc đều thể nóng vội, mọi việc cứ để tự nhiên mới là cách hay.”

      Cốc Tư Như yên lặng nhìn Tống lão phu nhân, sau lúc lâu cảm động ôm chặt cánh tay lão phu nhân, khuôn mặt cọ xát bà, “Lão phu nhân, người sao lại đối tốt với con như vậy? Con thô lỗ, còn hung hãn, so với nữ nhân Tiêu Ký Tuyết kia… con so với nàng ta, giống nàng ta có tài học như vậy.” Tiêu Ký Tuyết là tài nữ nổi danh ở Cát Tường Thành, ở trong mắt mọi người, nàng ta và Tống Hành Dịch đúng là trời sinh đôi

      thực tế, Cốc Tư Như biết, mẫu thân của Tống Hành Dịch có ý định cùng Tiêu gia kết thân, chính là biết vì nguyên nhân gì, hôn ước này vẫn luôn được định đoạt, nhưng tình nghĩa thế giao của hai nhà Tống Tiêu càng ngày càng bền chặt, Tiêu Ký Tuyết cũng thường từ Cát Tường Thành đến ở tại biệt viện nhà mình ở Như Ý Thành, và ra vào Tống gia.

      Điểm đó là đáng ghét nhất!

      “Hôm nay hiếm thấy a, ta cư nhiên lại nghe được Tứ tiểu thư tán thưởng ta.” thanh ôn nhu ở bên vang lên, mang theo vài phần sung sướng.

      Cốc Tư Như nhanh chóng ngẩng đầu xoay người, thấy Tống Hành Dịch cùng Tiêu Ký Tuyết sóng đôi đứng ở cửa vào hoa viên, trời trong xanh, trăm hoa đua nở, bọn họ nam tuấn lãng, nữ ôn nhu, cùng nhau sóng đôi, ôn hòa cùng nhàn nhã, đúng là trời đất tạo thành, xứng đôi như vậy làm mắt của nàng đau đớn.

      Cách biệt hơn ba mươi ngày, nàng vội vàng nhìn về phía , tưởng tìm được khuôn mặt niềm vui sướng khi lâu ngày gặp lại, nhưng khuôn mặt vẫn cố tình như trước biểu cảm có gợn sóng. Nàng đột nhiên liền cảm thấy mệt mỏi, hết thảy đều cố gắng ngày này qua ngày khác, mong sớm chút trở về gặp , nhưng nhìn đến , lại cảm thấy, kỳ thực gặp có lẽ tốt hơn, ít nhất trong lòng nàng, người đối với nàng ôn nhu cười, mà phải giống như bây giờ, ở chung chỗ cùng nữ nhân khác, bình tĩnh nhìn nàng.

      “Lão phu nhân, con mệt mỏi, nên trở về nhà trước.” Cốc Tư Như cúi đầu nhìn Tống lão phu nhân cáo từ, nhìn cũng thèm nhìn hai người kia, trực tiếp ra ngoài.

      Nhìn thoáng qua Tống Hành Dịch, hơi thở thanh đạm quen thuộc làm cho hốc mắt nàng đỏ lên, ngẩng cao đầu, làm công chúa kiêu ngạo, thẳng tắp ngang qua.

      bàn tay vươn ra nắm giữ cổ tay nàng, cúi đầu, ngón tay chế trụ nàng rất thon dài, xinh đẹp, đó là đôi tay đọc sách, viết chữ.

      Ánh mắt nàng càng đau, nâng tay giãy dụa, lại phát khí lực của càng ngày càng lớn, biết khi nào bắt đầu, còn là bé trai gầy bị khi dễ, thân thể mỗi ngày trở nên tốt, mặc dù đến mức cường tráng như đại ca nàng, nhưng là khỏe mạnh trong sáng.

      “Buông tay!”

      “Ta đưa ngươi trở về!” phát ra tiếng ôn hòa nghe ra vui buồn.

      cần! Ta tự trở về được.” Nàng ngẩng đầu trừng , trong con ngươi hoàn toàn khiêu khích, “Ngươi vẫn là nên bồi Tiêu đại tiểu thư trở về có vẻ tốt hơn, dù sao… dù sao đều bồi cả ngày nay, sao làm người tốt trọn vẹn?”

      yên lặng nhìn nàng, nàng cũng quật cường nhìn lại , sau lúc lâu, chậm rãi buông tay.

      Cốc Tư Như cả kinh, liền nâng tay nắm giữ tay .

      Tống Hành Dịch bên môi lên ý cười nhợt nhạt, thở dài, “ thôi, ta đưa ngươi về.”

      “Ta mới…”

      “Đừng giận dỗi nữa.”

      Ngữ khí ôn ôn nhu nhu, giống như nháy mắt xoa dịu giận dữ của nàng, thất vọng cùng khổ sở của nàng, kỳ thực chỉ cần đơn giản vài cái là có thể lau , lòng của nàng vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhìn đến biểu cảm của lão phu nhân cùng Tiêu Ký Tuyết, kỳ thực chỉ cần xuất trong nháy mắt kia, trong mắt nàng cũng chỉ có mà thôi.

      Sân nhà Tống gia dài, từ hoa viên đến cổng lớn, cho dù gần nhưng cũng xa

      Cốc Tư Như cố tình chọn con đường hẻo lánh này, hy vọng giờ phút này có thể kéo dài chút, tốt nhất vĩnh viễn cũng hết, Tống Hành Dịch cũng chuyện, nàng muốn như thế nào liền như thế đó.

      Mỗi lần đều như vậy, bao dung cố tình gây của nàng, dung túng cho tùy hứng, kỳ thực đối với nàng tốt lắm, nàng đều luôn cảm thụ được, nàng vụng trộm cúi đầu, nhìn chính mình trước nắm tay , trong lòng mừng thầm giống như mặt hồ gợn sóng, liền vòng mở ra.

      “Tống Hành Dịch, ngày đó ta thực rất tức giận.”

      “Ân”

      “Ngươi phải cùng ta xin lỗi.”

      “…”

      “Còn có hôm nay ta cũng rất tức giận.”

      “Ân”

      “Ngươi cũng phải cùng ta xin lỗi.”

      “…”

      “Bất quá tại ta rất cao hứng.” Ý cười bên môi nàng muốn giấu cũng giấu được.

      “Ân”

      “Còn có, tháng này, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta ?”

      “…”

      “Ta biết ngươi vẫn nhớ.”

      Tống Hành Dịch dừng bước chân, nhìn nàng.

      Cốc Tư Như bên môi gợi lên nụ cười xán lạn, giơ bàn tay lên cùng nắm tay , “Bởi vì ngươi để ta nắm tay ngươi.”

      cùi nhìn bàn tay nắm lại của bọn họ, tay nàng chẳng phải là bàn tay của tiểu thư khuê cát, ngón tay thon thon, bày tay nàng bởi vì tập võ mà chai ít nhiều.

      Đối với nam nhân, tập võ chẳng là gì cả, chẳng sợ gian nan, vất vả, nhưng đây là nương, nàng lại đối với những chuyện mình muốn, có loại chấp nhất, dù vất vả, mệt nhọc, gian khổ cách mấy nàng cũng sợ, đạt được mục đích tuyệt ngừng nghỉ.

      Nàng đối với cũng như vậy.

      Cốc Tư Như dùng sức nắm bàn tay , bên môi ý cười rộng mở ngớt, “Xem, ngươi tại kỳ thực chán ghét ta đến gần, đó là khởi đầu tốt, phải sao?”

      Tống Hành Dịch thở dài, “Về nhà , ra ngoài thời gian lâu như vậy, mệt mỏi sao?”

      “Mệt” Đầu nàng hơi tựa vào vai , “Tống Hành Dịch, ta mệt mỏi quá.”

      Bước chân của kiềm hãm, nàng lại làm bộ như phát , vẫn dựa vào như trước.

      Bọn họ ngừng lại lúc lâu, mãi cho đến khi sắc trời tối dần, mới lại lần nữa thở dài, “Mệt liền trở về nghỉ ngơi .”

      Tống Hành Dịch lần này có đẩy nàng ra, Cốc Tư Như tâm tình nồng đậm ngọt ngào, ngọt đến khóe miệng đều cong lên, thế nào cũng giấu được.

      “Được” Nàng thanh nhu thuận trả lời.

      Lão phu nhân , cứ từ từ tiến tới hiệu quả kỳ thực rất tốt, phải sao?
      tart_trung, linhdiep17gaubonganvung thích bài này.

    2. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      CHƯƠNG 3.2
      Edit: Kail_nguyen2509
      Beta: Ishtar

      Cốc đại lão gia Cốc Đại Hồ, gần đây nhận thấy tiểu nữ mà mình thương nhất Cốc Tư Như có gì đó thích hợp, nhưng lại biết thích hợp chỗ nào, làm cho cũng cảm thấy bắt đầu thích hợp.

      Hôm nay, sáng sớm đến khuê phòng của tiểu nữ mình, thấy nữ nhi mình tự nhiên phải luyện võ mà là cầm bút ở nơi đó luyện chữ, này này…này rất kinh sợ!

      “Tư Tư à, con gai à, con bị cái gì kích thích hả? Con cha nghe, phụ thân nhất định giúp con giải quyết.”

      “Con sao, cha.” Cốc Tư Như cầm bút lông nặng nề chấm mực, ở tờ giấy trắng nhấc bút, nghiêm túc mà vẽ.

      “Con còn rất tốt, con xem con tại, cũng cầm bút vẽ tranh, này còn bình thường được sao?” Cốc Đại Hồ khóc ra nước mắt, nữ nhi bảo bối của , thế nào liền có thể như vậy mạc danh kỳ diệu thay đổi tính cách? Trước kia, bảo nàng cầm bút viết, bằng lấy mạng nàng còn tốt hơn, nhưng nàng tại tự nhiên chủ động luyện viết? Nhất định rất cổ quái, “Có phải con phạm sai lầm gì hay , bị mẫu thân con phạt viết chữ? Đến đến đến, sợ, cha nghe lần này đánh ai? Lão cha ta có tiền, bồi thường người ta là được, đừng có viết, cẩn thận viết đến đau tay.”

      Xem, chính là có phụ thân như vậy, mới dung túng nữ nhi giống như bá vương, Cốc Ý Như sáng sớm bị tiểu muội muội hứng trí bừng bừng kéo đến hướng dẫn nàng luyện chữ, đối với tính tình bao che khuyết điểm đến thể tưởng tượng nổi của phụ thân nhà mình nàng tỏ vẻ gì, nâng sách bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Ai cha, cha đừng đứng chắn ánh sáng của con.” Cốc Tư Như kéo bóng dáng khổng lồ che phía trước ra, thuận tiện sai sử , “Mực nước hết rồi, cha người giúp con mài mực a.”

      “Được” Cốc Đại Hồ kêu tiếng cam tâm tình nguyện hầu hạ nữ nhi, cầm lấy mực liền tùy tiện đứng lên, “Tư Tư à, viết kiểm điểm, viết cái này là mệt nhất, cha người nọ muốn đánh đánh .” Nhất thời nhìn vòng trái phải, xác nhận phu nhân của mình có ở gần đây, mới giọng oán giận, “Mẫu thân của con cũng là, làm sao lại phạt con cái này…”

      “Ai da, cha à, người bị con đánh đều là người đáng đánh đòn, ai lại dám đến cáo trạng? sợ bị con đánh lần nữa sao?” Cốc Tư Như lại thấm mực vào bút lần nữa, dè dặt, cẩn trọng mà tiếp tục vẽ.

      “Ân, lời này rất đúng.” Cốc Đại Hồ gật đầu đồng ý, vẻ mặt đắc ý, thấy Cốc Ý Như còn đọc sách, lập tức thân thiết dặn dò , “Ý nhi à, đừng suốt ngày đọc sách, mấy cuốn sách kia có gì hay chứ? bằng ta kêu tiểu muội dạy con bộ quyền, tăng cường sức khỏe, khai vị sinh tân, nếu nữa , cha đem bản lĩnh giữ nhà của ta…”

      “Ai, cha à, mực đều có nha.” Cốc Ý Như lạnh giọng nhắc nhở.

      “Ai da” Cốc Đại Hồ lúc này mới phát , cây mực dài dưới bàn tay “tra tấn” của nhanh chóng biến thành bãi mực nước, hơn nữa còn bắn tung tóe đầy bàn, hắc hắc cười, giả vờ thấy được.

      Cốc Ý Như lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

      “Tư Tư con còn muốn viết bao lâu a?” Cốc Đại Hồ tiếp tục đau lòng nhìn tiểu nhi nữ.

      “Cha người cần ầm ỹ, con xem mọi người đều quá nhàn hạ, bằng luyện viết chữ, về sau ra ngoài, cũng càng thuận tiện phải sao?” Cốc Tư Như .

      “Biết viết chữ có gì tiện lợi? Con ra ngoài hành tẩu giang hồ, chỉ cần báo tên Cốc Đại Hồ ta, còn đáng giá gấp nhiều lần so với lời ?” Cốc Đại Hồ vỗ ngực, “Đến đến đến, Ý Nhi, Tư Tư, các con hãy nghe cha , vẫn là luyện quyền tốt hơn, này quyền pháp chú ý…”

      “Đúng rồi cha, con nhớ ra rồi, mấy ngày trước nghe thấy Vương thúc muốn cùng mẫu thân uống trà, hôm nay sáng sớm mẫu thân ra ngoài, chẳng lẽ…” Cốc Ý Như kéo dài giọng còn chưa dứt câu, chỉ thấy Cốc Đại Hồ mắng to tiếng, giống như trận gió chạy nhanh ra ngoài.

      “Mẫu thân cùng Vương thúc uống trà?” Cốc Tư Như tỏ vẻ hoài nghi .

      Cốc Ý Như nhún nhún vai, “Ta có sao?”

      Nàng đúng là chưa , Cốc Tư Như lắc lắc đầu, đối với người cha thân của mình bất đắc dĩ, bất quá mặc kệ, dù sao cũng có mẫu thân ở đây, nàng mang theo giấy viết chữ vẫn chưa khô mực, mang đến bên cạnh Cốc Ý Như, đưa cho nàng ấy và chờ mong hỏi: “Tam tỉ, tỷ xem được ?”

      Dù là Cốc Ý Như học vấn uyên thâm, trong nháy mắt cũng thấy khó xử, nàng nhìn trái nhìn phải, nhìn đến nửa ngày, chần chờ hỏi: “ Tiểu muội, đây là…bài thơ?”

      Cốc Tư Như vui vẻ mà gật đầu, “ sai, sai.”

      “Ách… sai, sai, cứng cáp hữu lực, phi thường có…tiềm năng…” chữ viết đến Vương Hi Chi cũng phải khóc, nhìn đến choáng váng đầu óc, nàng phát muốn khích lệ chữ viết của tiểu muội, quả là khó hơn thi Trạng nguyên, mấu chốt là điều này còn trái lương tâm, “Tiểu muội à, muội như thế nào đột nhiên có nhã hứng muốn làm thơ?”

      “Này…” Cốc Tư Như khuôn mặt ửng hồng nhợt nhạt, “Mấy ngày nữa phải là ngày hai mươi sáu tháng sáu sao?”

      Hai mươi sáu tháng sáu? ra là thế, Cốc Ý Như đột nhiên liền hiểu được, ngày đó là ngày Hoa Tịch Tiết của cả nước, tại đây những thiếu nữ chưa lấy chồng tham gia hội hái hoa tươi, tắm rửa bằng hoa tươi, thời điểm chạng vạng tối tự tay đem lễ vật chính mình làm cho người trong lòng, biểu đạt tình ý ái mộ, Cốc Tư Như thực ràng là vì người nào đó mà chuẩn bị lễ vật.

      Nhất thời sắc mặt Cốc Ý Như liền biến sắc, “Muội là muốn đem cái này làm lễ vật cho Tống Hành Dịch?” phải chứ? Đây là trừng phạt chứ lễ vật gì!

      “Ân” Cốc Tư Như gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng đáng , “ thích nhất là đọc sách, tập viết, muội đưa cho bức thư tự muội viết, cho mỗi ngày ở thư phòng đều nhìn thấy, có phải rất có tâm ý hay ?”

      Còn bắt mỗi ngày ở thư phòng đều xem? Tâm ý này… Cốc Ý Như kéo tay tiểu muội, mặt thân thiết mỉm cười, “Tư Tư, muội nghĩ lại, Tống Hành Dịch từ liền đọc đủ thứ kinh thư, bảng mẫu chữ thư pháp này với , sớm nhìn chán, chút cũng phải ý tưởng mới, chúng ta bằng đổi cách khác?”

      Tam tỉ rất hay, rất có đạo lý, Cốc Tư Như cau mày, buồn rầu hỏi: “Vậy đưa cái gì mới tốt đây?”

      Này cũng làm khó tài nữ Cốc Ý Như, dù sao tiểu muội nàng am hiểu tất cả cũng chỉ đều là múa đao, luyện thương, thể nào đề nghị nàng dạy Tống Hành Dịch bộ quyền pháp? Ngẫm lại cái hình ảnh kia…

      Cốc Tư Như đôi mắt như giọt lựu linh động xoay xoay, nhìn bên hông Cốc Tư Như, phút chốc sáng ngời, “A, muội có thể thêu cái túi gấm cho Tống Hành Dịch nha! nhận được nhất định rất kinh hỉ.”

      Cốc Ý Như cúi đầu xuống dưới, sau lúc lâu, nhàng mà , “May vá thêu thùa vẫn là nhị tỉ lợi hại nhất, tiểu muội, muội tìm tỷ ấy học hỏi .” Nhị tỉ xin lỗi, việc này ta trị được.

      Ngày Hoa Tịch Tiết hai mươi sáu tháng sáu, trăm hoa đua nở, khắp kinh thành đều thơm mùi hương.

      Đây là ngày mà thiếu nữ cả nước hy vọng nhất trong năm, ngày này, các thiếu nữ ra ngoài du ngoạn, hái hoa tươi về nhà tắm rửa, cầu nguyện năm sau có thể tìm được lang quân như ý, những nương có đối tượng trong lòng chờ trời chạng vạng tối, hướng đối phương dâng tặng lễ vật, lên tâm .

      Cho nên vào ngày này hằng năm, nam thanh nữ tú đều tràn ngập chờ mong.

      Cốc Tư Như nàng cũng rất chờ mong, nàng đem theo túi gấm bảo bối của mình thêu hơn nửa tháng về hướng Tống phủ, bước chân nhàng, tâm tình vui sướng đến cực điểm.

      Hoa Tịch Tiết trước đây, nàng đều chỉ là người xem náo nhiệt, về sau này chậm rãi hiểu được ý tứ của ngày hội này, liền dự tính ngày này vì Tống Hành Dịch chuẩn bị lễ vật, ai biết hằng năm tiêu cục đều có tiêu khẩn cần giao, cho nên luôn luôn lỡ mất cơ hội.

      Năm nay vất vả mọi thứ được chuẩn bị, nàng ở bên cạnh , cơ hội tốt như vậy, nàng tự nhiên bỏ qua.

      Quen thuộc tiến vào sân viện Tống Hành Dịch, ở chỗ rừng trúc rậm rạp, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến thanh trò chuyện, thanh kia quả hết sức quen tai nha.

      Là Tống Hành Dịch!

      Cốc Tư Như bước chân dừng lại, lặng lẽ đứng trong rừng trúc tinh tế lắng nghe, đáng tiếc bởi vì ngược gió, hơn nữa thanh kia quá , dù nàng thính lực rất tốt, cũng nghe , nàng ló đầu ra, vừa khéo nhìn thấy Tiêu Ký Tuyết cúi đầu đứng đó, mà Tống Hành Dịch cúi đầu xuống cùng nàng ta xong cái gì, biểu cảm mặt , tuyệt đối là quan tâm cùng ôn nhu!

      Quan tâm như vậy, nàng luôn cho rằng chỉ dành cho chính mình, nguyên lai phải!

      Cốc Tư Như trong cơn giận dữ, màn trước mắt xuất càng làm cho nàng tức giận hơn, Tiêu Ký Tuyết từ trong tay áo lấy ra túi gấm màu tím đậm, đưa cho Tống Hành Dịch, mà … Cư nhiên chính là do dự chút, liền nhận lấy!

      Thấy ràng trong nháy mắt, Cốc Tư Như cảm giác được toàn thân máu huyết sôi trào

      nhận, cư nhiên nhận lấy túi gấm của Tiêu Ký Tuyết! Chẳng lẽ biết hôm nay là gì ngày gì sao? Chẳng lẽ biết nhận lấy túi gấm lên ý tứ gì sao? Ý tứ là tiếp nhận tâm ý của Tiêu Kí Tuyết! Nàng ở đâu, Cốc Tư Như nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Nhìn màn trước mắt nàng nhẫn cũng nhịn được, huống chi căn bản nàng cũng dự tính nhịn xuống! Trực tiếp liền xông ra ngoài, phẫn nộ rống to: “Tống Hành Dịch, ngươi tên hỗn đãn này!”

      Bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng nàng, Tống Hành Dịch hơi hơi nhíu mày, “Ngươi đáp ứng ta, thô tục.”

      “Ta muốn , ngươi có thể làm thế nào?” Cốc Tư Như nghe theo nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ký Tuyết “Nữ nhân nhà ngươi, vì sao muốn đưa túi gấm cho ?”

      “Muốn tặng liền tặng, cần gì lý do?” Hôm nay ràng Tiêu Ký Tuyết cảm xúc tốt, tâm tình tốt, còn hứng thú chọc ghẹo Cốc Tư Như, mặt chút biểu cảm lạnh lùng trả lời, nàng ta hơi hếch lên khóe mắt phiến hồng quyến rũ, bộ dáng như là khóc, hết sức rung động lòng người.

      Rất đáng giận, nàng ta lại dùng chiêu này lừa gạt Tống Hành Dịch sao? Nếu phải nhìn thấy nàng ta cùng nam nhân khác…Cốc Tư Như cũng tức giận như vậy! ràng cùng nam nhân khác dây dưa , vì sao còn buông tha Tống Hành Dịch?

      “Ngươi nữ nhân hư hỏng này!” Nàng rất tức giận, rất tức giận, ngón tay chỉ vào Tiêu Ký Tuyết đều phát run.

      “Cốc Tư Như chú ý lời của ngươi!” Sắc mặt Tống Hành Dịch thoáng trầm xuống, biết tính tình nàng tốt, nhưng lại ra những lời vô lễ này, rất quá đáng!

      “Ngươi biết cái gì? Ngươi là đại ngu ngốc này!” Cốc Tư Như hung hăng trừng mắt liếc cái, nếu phải sợ bị Tiêu Ký Tuyết lừa gạt, nàng cần gì phải tức giận như vậy? Thấy tay còn cầm túi gấm, nàng hận ánh mắt đều đỏ, “Ngươi còn cầm đồ vật nàng đưa cho? cho lấy!”

      Nàng thân thủ đến đoạt, lại bị Tống Hành Dịch tức giận , “ được tùy hứng.”

      Nàng tùy hứng? Cốc Tư Như vừa tức vừa đau lòng, muốn cố tình cứng rắn đem túi gấm kia xé thành nhiều mảnh , đến giờ phút này nàng vẫn lo lắng mình xuống tay biết nặng , cẩn thận làm bị thương! Bị coi thường! Bị coi thường!

      “Cốc Tư Như tiểu thư, dã man như vậy, thể chiếm được nam nhân chính mình muốn.” Tiêu Ký Tuyết phiếm môi lạnh lùng cười, hôm nay nàng ta, hết sức thể cùng người nào đó tương quan đồng cảm.

      “Ai cần ngươi lo!”

      “Ký Tuyết, ngươi bình tĩnh chút!” Tống Hành Dịch thanh mang theo gợn sóng vui .

      “Đau lòng?” Tiêu Ký Tuyết cười lạnh , chỉ vào Cốc Tư Như, “Nếu là đau lòng, vì sao còn muốn cự tuyệt? Xem ra vẫn là , , vì sao lại muốn cho người khác hy vọng? Ngươi trực tiếp với nàng, ngươi căn bản thích nàng, nàng cũng hết hy vọng, phải tốt sao? Cứ níu kéo giống như vậy, chính là hại người hại mình.”

      ràng có hàm ý trong lời , nhưng lúc này Cốc Tư Như lại nghe được, nàng tay nắm thành quyền, lực đạo toàn thân đều buộc chặt tập trung tại bàn tay, nàng ngước mắt nhìn về phía Tống Hành Dịch, “Ngươi thích ta?”

      Tống Hành Dịch thực nghiêm túc liếc mắt nhìn Tiêu Ký Tuyết cái, lại nhìn nàng: “Ta tại muốn thảo luận vấn đề này!”

      “Ngươi nha, tại cần phải ràng, chỉ cần ngươi thích ta, ta đây về sau cũng quấn quýt lấy ngươi, chỉ cần ngươi ra.” Cốc Tư Như cắn môi, yên lặng nhìn , nhân sinh của nàng luôn luôn đều rất đơn giản, muốn chính là muốn, cần chính là cần, ngừng truy đuổi ở bên cạnh Tống Hành Dịch nhiều năm như vậy, mặc dù nàng luôn tràn ngập động lực cùng dũng khí, nhưng có đôi khi, nàng cũng mệt mỏi, tỷ như tại.

      Tất cả chờ mong cùng hy vọng, bị túi gấm của Tiêu Ký Tuyết đập tan, nàng tại thầm nghĩ muốn hỏi cho ràng.

      “Ta , tại muốn thảo luận vấn đề này.” Sắc mặt Tống Hành Dịch trầm xuống.

      “Vì sao thảo luận? Thích hay thích rất khó giải thích sao?” Tính tình quật cường của Cốc Tư Như bị chọc giận, “Tâm của chính mình chỉ có chính mình ràng nhất.”

      “Ta tự nhiên hiểu tâm ý của chính mình.” Thần sắc Tống Hành Dịch lúc này có thể là phi thường tốt, đây đối với tính tình luôn luôn bình tĩnh ôn hòa của , là phi thường hiếm thấy “Thế nhưng ngươi hiểu chính mình sao?”

      “Có ý tứ gì?”

      lại trầm mặc xuống, sắc mặt nặng nề nhìn nàng, tựa hồ rất tức giận.

      “Tống Hành Dịch, ngươi có biết ta ghét nhất ngươi ở điểm gì ?” Cốc Tư Như đến gần , thanh thanh thúy vang lên, “Điều ta ghét nhất là ngươi việc gì cũng đều giấu trong lòng , thích cũng được, thích cũng tốt, ngươi làm sao ta biết được?”

      Đôi mắt tối lại mảnh thâm trầm, nhìn ra được chút cảm xúc, vốn là người lộ ra vui buồn bản thân, việc này cũng có cái gì kỳ quái.

      Trong lúc nhất thời ba người đều im lặng, khí cũng tựa như ngưng kết.

      Sau lúc lâu, vẫn là nàng đánh vỡ trầm mặc, “Được, ngươi hôm nay muốn thảo luận vấn đề này, vậy chúng ta chuyện khác, nàng ta đưa túi gấm cho ngươi, ngươi thực muốn nhận?”

      Kỳ thực làm sao Cốc Tư Như nàng lại chỉ chú ý đến cái túi gấm kia mà thôi? Cái nàng để ý là ý nghĩa của cái túi gấm kia, rốt cuộc có hiểu hay ?

      Tống Hành Dịch tay nắm chặt vải dệt mềm mại, nghiêng đầu qua, nhìn nhìn Tiêu Ký Tuyết lúc này trầm mặc đứng đó, qua hồi lâu, rốt cuộc mở miệng : “Đúng…”

      “Tốt!” Cốc Tư Như nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo tức giận mãnh liệt, “Coi như hôm nay ta có tới.” liền xoay người ra ngoài.

      Trước giờ cố gắng của nàng, toàn làm cho người ta chê cười!
      tart_trung, linhdiep17gaubonganvung thích bài này.

    3. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      CHƯƠNG 4.1
      Edit: Kail_nguyen2509
      Beta: Ishtar

      ngoài dự đoán, Tống Hành Dịch tìm được Cốc Tư Như ở bên hồ Tuyết Thúy luyện kiếm.

      Từ đến lớn, chỉ cần nàng vui, ở nơi này luyện kiếm, luyện đến khi chính mình mệt mỏi rút cuộc động đậy được, mới có thể đem lửa giận trong lòng phát tiết ra.

      Rừng cây, lá cây bên hồ sớm bị kiếm khí của nàng làm cho trụi lủi, chỉ còn lại nhánh cây trơ trụi, chiêu kiếm của nàng sắc bén tung ra lạnh phát run.

      Tống Hành Dịch tìm đến chỗ ngồi sạch , phất áo ngồi xuống, an tĩnh nhìn nàng luyện kiếm, kiếm pháp của Cốc Tư Như cũng như tính khí của nàng, bá đạo mà đại khí, vốn kiếm pháp như vậy thích hợp để thiếu nữ học, nhưng nàng lại phải như vậy, chỉ cần nàng thích, liền chẳng sợ gian nan, cũng gì có thể ngăn cản nàng.

      nhớ từng nghe qua vị đại sư phụ luyện võ cảm thán, với nghị lực như vậy, nếu là thân nam tử, biết đạt được thành tựu đến đâu.

      Đối với Cốc Tư Như mà , bất luận nàng là nam tử hay nữ tử, chỉ cần là việc nàng muốn nhất định phải làm cho được.

      Từ năm tuổi bắt đầu tập võ, đằng đẵng mười hai năm, qua biết bao năm tháng, võ công giờ của nàng cũng có thể xưng hàng cao thủ.

      Luyện kiếm mà là chú ý người và kiếm hợp nhất, nàng làm được, ngay cả người thường như Tống Hành Dịch cũng có thể nhận thấy, từ đó nhận biết được kiếm của nàng thiêu đốt hỏa diễm, mang theo lửa giận của nàng phát tán ra.

      Lửa giận này vì gây nên, nếu là người ngoài chọc tới nàng, chỉ sợ là sớm có kết cục thảm hại, nhưng khác, nàng đợi , cho tới bây giờ đều đối tốt với , bất quá điểm này ràng nhất.

      Đối tốt với như vậy, rốt cuộc là tâm thích hay là vì có được nên cam lòng?

      Chờ nàng sức cùng lực kiệt dừng lại, thực là chuyện của hai canh giờ sau, thân áo bào, đầy đất hoang tàn, Cốc Tư Như đương nhiên nhìn đến , ở phiến đá ven hồ ngồi xuống, lấy lại hơi thở

      cái khăn trắng noãn đưa đến trước mặt nàng, nàng lạnh lùng hừ tiếng, làm như nhìn thấy.

      Tống Hành Dịch thở dài, đem khăn đặt trong tay nàng, “Lau mồ hôi , nếu bị cảm lạnh.”

      “Ta cảm lạnh hay sinh bệnh cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?”

      “Giận dỗi gì chứ?” Nàng tính tình quật cường, bất quá rất hiểu nàng, nâng tay, nhàng lau khô mồ hôi cho nàng, lại cẩn thận đụng chạm đến da thịt nàng

      Nàng cắn môi, vươn tay đẩy ra, “ cần ngươi giả tốt bụng, ngươi chỉ cần chăm sóc tốt Tiêu KýTuyết của ngươi là đủ rồi, để ý ta làm gì?”

      Ai, lại bá đạo, lại hung hãn, đúng là vẫn còn tính cách trẻ con, Tống Hành Dịch, tiếp tục nâng tay thay nàng lau khô mồ hôi, lần này nàng có kiên trì đẩy ra, chính là môi cắn càng chặt, mặt bộ dáng rất tức giận.

      Xác định mồ hôi mặt nàng đều được lau khô, đến trước mặt nàng, xoay tay chìa ra, “Cho ta

      Cốc Tư Như lạnh lùng thực quyết định bao giờ để ý đến nữa, nhưng vẫn nhịn được hỏi “Cái gì?”

      “Túi gấm”

      “Ngươi làm sao biết được?” Hỏi xong lại hối hận cắn môi, nàng quản làm sao biết được làm gì, là!

      cúi gập người nắm bàn tay của nàng, bàn tay vốn tinh tế, lúc này lại bị kim đâm xuất nhiều dấu đỏ, làn da nàng vốn trắng nõn, nhìn thấy rất đau lòng, “Ngươi am hiểu làm việc này, tội gì khiến bản thân bị thương như vậy?”

      Nàng cảm thấy cỗ chua xót, từ đáy lòng chạy thẳng lên chóp mũi, thiếu chút nữa hốc mắt liền đỏ, “Ta bị thương là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”

      Tống Hành Dịch nắm chặt tay nàng, ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn nàng, than tiếng, “Nếu thực quan hệ, vậy đơn giản hơn rất nhiều.”

      Nàng giãy giụa như muốn rút bàn tay ra khỏi tay , cầm buông tha, giọng , “Túi gấm của KýTuyết, phải là mang dụng ý đó.”

      Cốc Tư Như dừng lại, sau lúc lâu, hầm hừ , “Ngươi sao biết nàng phải có ý tứ kia?” Cố ý chọn thời điểm Hoa Tịch Tuyết đưa cho túi gấm, phải có dụng ý này, là cái gì chứ?

      “Tin tưởng ta, nếu như nàng ta có ý như vậy, ta nhất định nhận.”

      Tâm tình từ nãy đến giờ như bị lửa thiêu đốt, đột nhiên trở nên an tĩnh lại.

      xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng, yên lặng nhìn nàng, “Như vậy nàng còn chịu đem đồ vật gì đó của mình cho ta sao?”

      “Ở đâu có người mặt dày như vậy?” Nàng mang theo vài phần buồn bực cùng sung sướng oán giận , “Ngươi sao biết ta có cái gì cho ngươi?”

      Tống Hành Dịch lời nào, chỉ là nhếch môi khẽ cười nhìn nàng.

      môi nở nụ cười ôn nhu, Cốc Tư Như lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy thẹn thùng, ngập ngừng : “Ta…của ta có khả năng xinh đẹp như của Tiêu KýTuyết.” Cho dù muốn nhưng nàng cũng vẫn phải thừa nhận.

      sao cả, là ta muốn nhận.”

      Nàng ngẩng đầu nhìn , “Ngươi có biết hôm nay là ngày gì sao?”

      “Biết chứ.”

      “Vậy ngươi biết đến hôm nay ta đưa lễ vật cho ngươi, đại biểu cho chuyện gì sao?”

      lại trầm mặc, trong mắt nàng trở nên khẩn trương, hơi hơi gật đầu “Biết”

      “Vậy ngươi còn muốn nhận sao?”

      “Ta nếu muốn nhận, ngươi như thế nào?”

      Nàng lập tức trở mặt, lấy từ trong người túi gấm tiêu tốn hơn nửa tháng để thêu thùa nhét vào trong tay , “ quan tâm ngươi muốn hay ! Dù sao ngươi cũng nhất định phải nhận cho ta!”

      miếng vải vụn rách nát được nhét vào trong lòng bàn tay , bị gió thổi qua, trong nháy mắt kia làm cho bọn họ chợt ngẩn ra.

      Cốc Tư Như lúc này mới nhớ tới, vừa rồi do chính mình quá tức giận, dùng kiếm đem túi gấm mình vất vả làm đâm nát, nếu phải cuối cùng ngẫm lại nỡ, đem phế vật này lưu giữ lại, chỉ sợ đến lúc này, ngay cả miếng vải rách đều cũng có.

      Mà lúc này nhìn miếng vải rách như vậy, thực có vẻ được tốt? Nàng nhìn miếng vải ra hình trạng, lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng.

      “Đây là…” Dù là tư chất Tống Hành Dịch vốn thông minh, cũng thể nào nhìn ra miếng vải rách tay, rút cuộc là mặt thêu cái gì.

      “Này…” Cốc Tư Như da mặt mỏng, nàng cũng có khả năng đưa cho người trong lòng vật như vậy, nàng vươn tay muốn đoạt trở về, Tống Hành Dịch lại tránh né đưa.

      “Nào có đạo lý tặng người ta lại đòi trở về?”

      “Cái này hư rồi, ta lại thêu cái…”

      cần” nắm giữ tay nàng tỏ vẻ thích thú, “Ta rất thích”

      bậy! Nhìn cũng ra hình dáng gì, làm sao có thể thích?”

      “Thứ mà ta thích, là tâm ý của nàng!” xòe tay nàng ra, mơn trớm lòng bàn tay hồng hồng vì có nhiều dấu vết kim đâm, “Cốc Tư Như”

      “Ân?”

      “Trong lòng ta thực vui mừng.”

      Tức giận của nàng, triệt để được tiêu trừ, “ vậy chăng?”

      “Ân”

      mặt Cốc Tư Như mỉm cười ngọt ngào, “Tống Hành Dịch, ta cũng thực vui.” Nàng biết đối tốt với nàng, tính tình của như vậy, đối xử với ai cũng rất là tốt, nhưng nàng lại biết, đối xử với nàng giống như vậy, chính là cảm giác này, mới làm cho nàng nhiều năm qua, buông tha lẫn nhau.

      Kỳ việc rất đơn giản, chỉ cần an ủi nho của , liền đủ để giảm bớt nóng vội của nàng đối với .

      Liền giống như tại, giống như thời khắc này.

      Nàng cùng sóng vai ngồi cùng nhau tảng đá lớn, ngắm nhìn trăng non tinh tế mọc xa xa nơi sơn cốc, hồ nước trong suốt ánh lên sắc sáng lam chiều, gió nhè thổi qua, nổi lên gợn sóng trong vắt, như là có làn sương nhè , tựa như mộng ảo.

      Cốc Tư Như tâm tư tựa như hồ nước kia, tươi đẹp mà mềm mại, nàng thích nhất khoảng khắc ngồi cùng sóng đôi như vậy.

      “Tống Hành Dịch”

      “Ân?”

      “Ta có thể tiếp tục thích ngươi sao?”

      Tống Hành Dịch trầm mặc, “Ta nếu như thể, nàng có nghe ?”



      bật cười, “Kia vì sao lại phải hỏi?”

      “Bời vì ngươi nếu đáp ứng rồi, ta vui vẻ.”

      “…”

      “Tống Hành Dịch”

      “Ân?”

      “Tiêu KýTuyết nàng ta thích ngươi phải ?” Kỳ thực nàng rất muốn hỏi là “Ngươi cũng thích nàng ta sao?” Nhưng lại dám.

      Ha ha, Cốc Tư Như sợ trời sợ đất, cư nhiên cũng có chuyện dám làm.

      “Nàng ta hôm nay đưa ta túi gấm, phải ý tứ đó!” chậm rãi, thoáng chần chừ nên giải thích như thế nào tốt.

      Đây là lần thứ hai Tống Hành Dịch giải thích cùng nàng, về túi gấm kia, về Tiêu KýTuyết

      “Vậy là có ý gì?” ràng biết hôm nay là Hoa Tịch Tiếtt, nếu như có ý tứ khác, đại khái cũng chọn hôm nay để đưa cho , còn cái gì thông minh, nam nhân đều là ngu ngốc!

      lại trầm mặc, “Việc riêng của nàng ta, ta tiện nhiều lời, ta chỉ có thể , cái túi gấm kia, đơn giản chỉ là túi gấm, có ý nghĩa gì hết.”

      Nàng tuy rằng như trước cố tình tìm hiểu, chỉ là thực chú ý, ít nhất, giải thích cho nàng, nàng dĩ nhiên rất vừa lòng.

      “Túi gấm ta thêu, bằng của nàng ấy.” Tuy rằng thích Tiêu KýTuyết, nhưng nên thừa nhận cũng phải thừa nhận, Tiêu KýTuyết có tiếng là tài nữ, tiểu thư khuê cát, phụ thân của nàng ta quan bái hàn lâm, từ đến lớn nàng ta đều tinh thông thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, kỳ thực mà nàng ta với Tống Hành Dịch mới chân chính xứng đôi.

      Chính là đời này, nếu xứng như thế nào, xứng có sao? Cốc Tư Như nàng chỉ biết là, nàng thích ở bên cạnh người nam nhân này, nàng cố gắng đến gần phía , nàng tin tưởng có ngày, nàng cũng có thể làm cho Tống Hành Dịch thích nàng như chính mình thích .

      Huống chi, đối xử với nàng giống người khác, cho đến hôm nay, nàng càng thêm xác định.

      “Ân, đây là .”

      đồng ý khi nàng còn chưa dứt lời, khiến nàng trợn tròn mắt, nàng biết bản thân vẫn còn vướn mắc chuyện vừa rồi, lại trực tiếp tán thành như vậy, nàng có chút tức giận.

      Tống Hành Dịch bật cười, tiểu gia hỏa, tính tình quá xấu, “Nhận được lễ vật của nàng, làm cho lòng ta rất là vui mừng.”

      Câu nhàng ôn nhu, lại trấn an tức giận của nàng.

      vậy chăng?”

      “Ân”

      Nàng cười hết sức xán lạn, nhìn rất vui vẻ, dưới ánh trăng khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, nhất thời xúc động, đứng thẳng dậy, đặt nụ hôn vội vàng môi .

      Nụ hôn chớp nhoáng làm hai người đều ngẩn ra.

      Môi của nàng rời , đôi mắt hai người đối diện, đan xen nhau, phức tạp mà nan giải, sau lúc lâu, nàng lại cúi người tới gần lần nữa, nhìn chính mình trong đôi mắt , cuối cùng, môi của nàng và chạm vào nhau.

      Cảm giác trái tim bị người nắm giữ lại tới nữa, Cốc Tư Như thân mình run run, rời môi , lại bị Tống Hành Dịch phen ôm lấy, ôm sát trong lòng nặng nề hôn.

      Cũng là người có kinh nghiệm, lúc đầu chính là cùng mút môi nhau, vuốt ve, lại làm cho hô hấp lẫn nhau rối loạn.

      Thân thể của nàng mềm yếu thành đoàn, tựa vào trong lòng , cánh tay ôm chặt cổ của , tại bên môi của tinh tể thở, ở khe hở giữa những nụ hôn, tò mò vươn lưỡi nhàng liếm…

      cả người cứng đờ, sau đó ôm chặt nàng lần nữa mà hôn sâu, thử dùng lưỡi hút, nàng run càng thêm lợi hại, dĩ nhiên mềm yếu thành vũng nước

      Tống Hành Dịch ôm nàng từ tảng đá trượt xuống, đặt nàng nhàng nằm bãi cỏ, Cốc Tư Như ở dưới thân , nho , mềm mại trắng nõn, lại kiều lại diễm, đầu lưỡi của nàng học theo chậm rãi mút, khiến thở hổn hển.

      dùng hết sức lực, ý chí của mình mới miễn cưỡng rồi khỏi môi nàng, nhìn môi nàng dưới ánh trăng chiếu rọi xuống lấp lánh ánh nước, tim đập kịch liệt.

      “Ta còn muốn.” Nàng rất nhanh đứng dậy ôm , vươn tay đè lại vai nàng, cố gắng hít sâu khắc chế chính mình.

      được.”

      Nàng luôn bốc đồng như thế, muốn như thế nào liền làm như vậy, ngăn trở thế nào? Cuối cùng lại ôm nhau cùng chỗ, hôn đến quên cả trời đất.

      Đôi môi Cốc Tư Như mềm mại chịu được, nàng ở dưới thân , đường cong lung linh, chút cũng biết nguy hiểm rình rập, bướng bỉnh dây dưa với , Tống Hành Dịch ngày càng thở gấp, hơi thở càng nặng càng thô, mồ hôi theo trán chảy xuống dưới, cuối cùng hao tâm tổn sức cố gắng, rút cuộc cũng từ môi nàng tách ra.

      rời khỏi nàng, thô dốc ngừng.

      Xiêm y nàng hỗn độn, lộ ra cái cổ tuyết trắng mềm mại, bất mãn kêu “Tống Hành Dịch”

      thể” nắm giữ bàn tay nàng.

      “Vì sao?” Đôi môi đỏ tươi chu lên, lúc này nàng cực kỳ quyến rũ động lòng người.

      “Còn như vậy làm nữa, chỉ sợ ta thực… khống chế được.” Đây là lời , chưa từng nghĩ tới, cư nhiên lại có hành vi lỗ mãng như vậy.

      Cốc Tư Như tà tà cười, ngẩng đầu nhanh chóng chậm rãi nhả ra từng chữ “Ta thích ngươi khống chế được.”

      Hô hấp Tống Hành Dịch thiếu chút nữa ngừng thở, là ai nương nàng thiên chân vô tà? thực tế nàng tùy hứng đáng lại màn đến hậu quả, quả thực có thể muốn mạng của .

      Hít thở sâu, khó khăn lắm mới trừ bỏ được tâm trạng kích động lúc này, “Về nhà .”

      về nhà, chỉ sợ thực muốn ăn nàng a!

      Ánh trăng mông lung, đường nét cong cong tinh tế cao, gió đêm phơi phới, mang đến gợn sóng đượm mùi hương ngọc thơm tho, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, chiếu vào đôi nam nữ sóng bước bên nhau đặc biệt đẹp động lòng người, làm cho nữ nhân hiểu văn thơ như Cốc Tư Như nàng, vào thời khắc này cũng muốn tìm câu thơ gì đó để hình dung cảm xúc của mình lúc này, nhưng bất quá nàng tìm được ngôn từ thích hợp!

      “Tống Hành Dịch”

      “Ân”

      “Chàng đọc thơ cho ta nghe , phải có hình ảnh ánh trăng.”

      Tống Hành Dịch bật cười, “Sao lại đột nhiên có hứng thú như vậy?”

      “Ta chính là muốn nghe thôi, chàng đọc cho ta nghe .”

      dừng lại bước chân, ngưng cười nhìn nàng, thốt ra từng tiếng chậm rãi,

      *Nguyệt xuất hạo hề!

      Giao nhân liễu hề!

      Thư yểu kiểu hề!

      Lao tâm kiểu hề!


      Nguyệt xuất hạo hề!

      Giao nhân lão hề!

      Thư thác hề!

      Lao tâm thảo hề!


      Nguyệt xuất chiếu hề!

      Giao nhân liệu hề!

      Thư yểu thiệu hề!

      Lao tâm thiếu hề!


      * Trích từ Bài thơ Nguyệt xuất, thể thơ Kinh thi, thời kỳ nhà Chu, tác giả

      Dịch thơ

      Vầng trăng vằng vặc giữa trời,

      Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.

      Sầu vương ai gỡ cho ra,

      Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.

      Vầng trăng vằng vặc giữa trời,

      Người đâu ngọc hoa cười trớ trêu.

      Nỗi buồn càng dập càng khêu,

      Tình thương nỗi nhớ trăm chiều vò tơ.

      Vầng trăng sáng quắc đều trời,

      Người đâu rực rỡ rạng ngời ánh hoa.

      Sầu này ai gỡ cho ra,

      Trăm thương nghìn nhớ, lòng ta tơ vò.




      Bài thơ này, miêu tả chính xác nhất tâm tình lúc này.
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      tart_trung, gaubonganvunglinhdiep17 thích bài này.

    4. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      CHƯƠNG 4.2
      Edit: Kail_nguyen2509
      Beta: Ishtar

      Tống Hành Dịch thanh thanh thúy trong vắt như nước, ôn nhu tựa như ánh trăng, phát ra trong bóng đêm, trong gió thoảng, làm cho lòng nàng cũng theo gió thoảng mà bay .

      Cốc Tư Như tựa vào trong lòng , ôm chặt eo , “Tống Hành Dịch”

      “Hửm?”

      “Ta rất thích nghe chàng đọc thơ.” Tuy rằng nàng cũng hiểu hết ý tứ bài thơ, nhưng nàng vẫn như trước đây cảm thấy, đó là câu thơ đẹp nhất thế giới này, bởi vì nhìn hình bóng nàng trong lúc đọc thơ, giống như đời này nàng là duy nhất, mà nàng lại rất thích cảm giác như vậy.

      “Đứa ngốc” vuốt vuốt tóc nàng, trong giọng mang theo vài tia sủng nịch.

      “Chàng về sau đều đọc thơ cho ta nghe được ?”

      “Được.”

      Nàng dừng lại chút, liền nhanh chóng bổ sung thêm câu, “Chỉ đọc cho ta nghe nha!” Từ xưa có nam tử tài giỏi, lực sát thương đều rất lớn, nhất là Tống Hành Dịch, trời sinh khí chất nho nhã, quả thực liền…làm cho người ta thể sống nỗi.

      bật cười, “Nàng tiểu nghịch ngợm này.”

      “Được ?”

      “Được…”
      Cốc Tư Như hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng

      Bọn họ lẳng lặng mà ôm nhau, sau lúc lâu, nàng nhịn được mở miệng hỏi “Tống Hành Dịch vì sao chàng lại thay đổi?”

      Tuy câu hỏi của nàng thực vô lý, đầu đuôi, nhưng Tống Hành Dịch vẫn nghe hiểu, ôm chặt nàng “Bởi vì hôm nay ta đột nhiên hiểu ra số việc.” Nhìn thấy Tiêu KýTuyết lạc lõng và thống khổ, đột nhiên phát , nguyên lai trước giờ cũng làm cho Cốc Tư Như đau khổ như vậy, dù đến bây giờ nàng cũng biểu đau xót ra bên ngoài cho thấy, nhưng biết nàng cũng chịu quá nhiều đau thương.

      Đẳng đằng mười năm, đếm được bao nhiêu lần, vô tâm, cùng phẫn nộ, hay chất vấn nàng nhưng người chịu tra tấn nhiều nhất kỳ thực cũng chính là nàng, cho dù có kiên cường hay nghị lực như thế nào bất quá nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi mà thôi.

      Hôm nay chính mắt nhìn thấy Tiêu KýTuyết đau lòng, Tống Hành Dịch phát , rốt cuộc thể để cho Cốc Tư Như lại đau lòng lần nào nữa.

      Cho dù nàng xác định ràng chính mình rốt cuộc là thích hay , hay bởi vì bản thân chiếm được nên cam lòng cũng còn liên quan nữa?

      Nàng ngay tại bên cạnh , có thể từng chút dạy nàng thích

      “Chuyện gì?”

      “Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa chiết chi*”

      * Hai câu cuối trong bài thơ

      Kim Lũ Y

      Khuyến quân mạc tích kim lũ y
      Khuyến quân tích thủ thiếu niên


      Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
      Mạc đãi vô hoa chiết chi


      [Đỗ Thu Nương]


      Aó khảm vàng người cớ chi phải tiếcẤy thời quân chẳng đáng tiếc hơn sao?Hoa nở sao người vội hái?Người chần chừ, hoa tàn còn hái chi

      Dịch: AlexCab



      Cốc Tư Như trong lòng liền ngẩng đầu, mắt to như hạt lựu linh động chớp chớp, thực ràng thừa nhận, “ hiểu”

      Tống Hành Dịch nở nụ cười, đôi mắt tối đen tỏa sáng giống như đá thạch rạng rỡ huy hoàng, “ cách khác là muốn quý trọng người trước mắt.”

      “Này ta biết” Nàng nhe răng cười, “Cho nên chàng về sau trốn tránh ta sao?”

      như vậy, cười lộ ra hàm răng sáng bóng, “Đúng vậy, về sau “tránh” nàng như vậy nữa.”

      Nàng cười xán lạn lóa mắt, “Tống Hành Dịch, chàng là tốt.”

      Kỳ thực có chỗ nào tốt đâu? chút cũng tốt, người tốt là nàng mới đúng, nhiều năm như vậy, để nàng vẫn ở bên cạnh chờ cần biết bao nhiêu là nghị lực cùng chấp nhất đây.

      cúi đầu, nhàng hôn lên trán nàng, “Cốc Tư Như, cám ơn nàng.”

      Nàng hoài nghi nhìn , “ tốt đẹp, cám ơn ta làm gì?”

      “Cám ơn chấp nhất và kiên định của nàng.”

      “Đó là tự nhiên mà, mẫu thân ta có qua, ưu điểm lớn nhất của ta là kiên trì.” đến đây, nàng bỗng chốc đắc ý, “Bà bất cứ việc gì chỉ cần ta muốn làm, tất nhiên là có thể làm được.”

      Nàng căn bản nghe hiểu được ý tứ của , bất quá, lại chẳng sao cả? Cốc Tư Như là nương vừa đơn giản vừa thanh thoát, làm cho động tâm.

      “À, Cốc phu nhân từ trước đến giờ luôn nhìn xa trông rộng.” Bất quá, điểm ấy Tống Hành Dịch lại tán đồng, bời vì có quan hệ cùng Cốc Tư Như, cho nên và Cốc gia cũng coi như quen biết.

      sai” Nàng gật đầu, kiễng mũi chân, ôm cổ , “Mẫu thân ta , ta chọn chàng, là ánh mắt ta ít nhất cũng đúng lần.” Thanh nàng vang lên làm thân mình rung động, “Ta cũng cho là như vậy.”

      Khóe môi nhàng giơ lên, “Cốc phu nhân khen trật rồi.”

      “Mới đâu.” Nàng ôm chặt , “Điều mẫu thân cho đến bây giờ đều có sai.”

      “Có lẽ vậy” Được rồi, nàng như thế nào chính là như thế đó , chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi.

      Cốc Tư Như nở nụ cười, chỉ cần ở cùng với , nàng nhận thấy bản thân khi đó là vui vẻ nhất, cười thế nào cũng dừng được.

      Dưới ánh trăng tĩnh lặng, hai người ôm nhau trong lòng đều tràn đầy hạnh phúc ấm áp, sau lúc lâu, Tống Hành Dịch nhàng mở miệng , “Tốt lắm, trời tối muộn, ta đưa nàng về nhà.”

      “Ta nỡ.” nỡ rời bỏ thời gian tươi đẹp như vậy, chỉ sợ hết thảy đều chân , là giấc mộng, mà khi mình tỉnh lại, tất cả đều trở về nguyên trạng ban đầu, vẫn như trước là , mà nàng…lại tiếp tục đau khổ theo đuổi.

      Tâm của nhè đau, nguyên lai gây cho nàng tổn thương trầm trọng như vậy, trầm trọng đến nỗi nàng cũng dám tin đây là thực tốt đẹp, “Ta ở cạnh nàng, rời .”

      “Chàng cam đoan?”

      “Đúng vậy, ta cam đoan.”

      Cốc Tư Như lúc này mới yên lòng, “Được, ta tin tưởng chàng.” Nàng biết là người trọng chữ tín, chỉ cần đồng ý ở bên cạnh nàng, liền nhất định như vậy, nàng đưa tay để vào lòng bàn tay Tống Hành Dịch “Chàng nắm tay ta .”

      Vì thế Tống Hành Dịch liền nắm tay nàng.

      Bóng đêm buông xuống, hôm nay là Hoa Tịch Tiết, đường mọi người cùng hướng đến khu phố phồn hoa, đông vui nhất trong thành, ngược lại ở ngã tư đường thành tây lại có vẻ hết sức yên tĩnh

      Đá lát đường sạch , bóng loáng, chỉ có hai người bọn họ, nàng hận thể kéo dài đoạn đường này chút, tốt nhất có thể hết ba ngày ba đêm, cố tình thả chậm tốc độ, nhưng phía trước đến trước cửa nhà nàng rồi.

      Đáng giận! Vì sao nhà bọn họ thể xa hơn chút chứ? Nàng vừa nghĩ ra ý xấu là để cùng nàng lại lại, đột nhiên từ cửa sau Tống phủ xuất người, thanh mang theo nồng đậm ý cười, “Xin thỉnh an thiếu gia và Cốc tứ tiểu thư.”

      Là tiểu nha đầu hầu hạ Tống lão phu nhân, nàng ta sao lại ở nơi này?

      “Lão phu nhân nghe thiếu gia cùng Cốc tứ tiểu thư ra ngoài, lo lắng cho hai người, liền lệnh nô tỳ cố ý chờ ở chỗ này , tại hai vị trở lại…” Nàng mang theo ý cười trong khóe mắt đảo qua bàn tay nắm chặt của chủ tử, “Nô tỳ có thể trở về phụng mệnh rồi.”

      Nàng cúi xuống phúc thân, sau đó liền chạy nhanh mất.

      Tống Hành Dịch bất đắc dĩ thở dài, nghĩ cũng cần nghĩ, nha đầu này chỉ cho Tổ mẫu về nhà, mà chỉ sợ cần thời gian nén nhang, cả phủ đệ Tống phủ đều biết đến chuyện tình của bọn họ. Bất quá, cũng ngại, quay đầu nhìn về tiểu nghịch ngợm trì độn vô tri vô thức bên kia, “Ngày mai nàng qua đây chuyến .”

      “Đương nhiên” Cốc Tư Như dùng sức gật đầu, “Chàng ta cũng muốn đến.”

      cần phải dè dặt, mỉm cười nắm tay đưa nàng về cửa nhà, chậm rãi buông tay nàng “Đến nhà nàng rồi.”

      Cốc Tư Như cắn môi lời nào.

      “Vào thôi”

      Nàng nắm chặt tay chịu buông.

      nỡ, kỳ thực làm sao chỉ có mình nàng nỡ chứ? Chính là sắc trời quá muộn, nàng vẫn nên sớm nghỉ ngơi tốt hơn, “Ngoan, ta đứng chỗ này chờ nàng vào ta mới .”

      “Tống Hành Dịch”

      “Ừm?”

      “Chàng có…hối hận ?” Có sáng mai tỉnh lại, nhận ra chính mình đêm nay nhất thời xúc động ? Cốc Tư Như lo sợ bất an , “Ta vừa điêu ngoa, lại tùy hứng, lại bằng Tiêu KýTuyết kia, vừa có tài vừa xinh đẹp , đúng rồi, còn có nữ nhi của Hứa viên ngoại, Hứa Tĩnh Nhã, cũng là tài nữ, sắc đẹp mĩ miều…” Nhìn nàng chuyện liên hồi vẫn mỉm cười làm nàng hối hận, tâm có chút trùng xuống.

      “Hửm, thế nào tiếp?” Tống Hành Dịch cười rất ôn hòa.

      “Chàng…đều biết cả rồi…”

      “Có cái gì ta cần phải biết sao?”

      Nàng dừng lại chút, đem ý xấu của mình ràng ra, “Được rồi, ta thừa nhận, trước đây Hứa Tĩnh Nhã thích chàng, là ta tìm nàng ta, với nàng ta được thích chàng.”

      gật đầu, “Ta nghĩ nàng hẳn chỉ có với mình nàng ta mà thôi.”

      “Được rồi, được rồi, vào lúc ta chuyện với nàng ta, có tên khốn khiếp có mắt tới đây đòi động thủ động cước, ta liền đánh ta chút, sau đó Hứa Tĩnh Nhã liền cam đoan với ta, xuất ở trước mặt chàng nữa.”

      Tiểu nghịch ngợm này quả đúng là tùy tâm sở dục – ruột để ngoài da, Tống Hành Dịch thiếu chút nữa cười ra tiếng, nếu phải ngày đó vừa đúng lúc ở trong trà lâu kế bên, thấy được tình kia, quả tin tưởng chuyện nàng chỉ đơn giản vậy thôi.

      thực tế, tiểu nghịch ngợm này đem tên ngông cuồng kia đánh cho mặt mũi bầm dập, thảm chịu được, làm cho thiên kim tiểu thư Hứa Tĩnh Nhã nhu nhu nhược nhược kia sợ tới mức hoa dung thất sắc (mặt mày trắng bệch) , ngay cả câu cũng thành lời liền bỏ chạy, đương nhiên, từ đó về sau, cũng còn xuất trước mặt nữa.

      Lại về sau, nghe Hứa tiểu thư được ấn định hôn ước, cũng gần đến ngày thành hôn.

      “Đáp ứng ta, về sau nàng làm việc được xúc động như vậy nữa, có thể chứ?” Tính tình của nàng vốn là đơn thuần, vui giận đều mặt, ngày ấy gặp người sức lực bằng nàng, nếu ngày đó gặp là cao thủ, lại như vậy mạnh hơn nàng, chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?

      “Ta…” nhất định là chuyện mình có thể làm được hay , nàng cũng dám tùy tiện đáp ứng.

      “Ta lo lắng.”

      “Được” Nghe lo lắng cho mình, làm cho Cốc Tư Như vui mừng, bất quá nàng cũng nỡ để lo lắng cho nàng đâu nha.

      “Ngoan” Tống Hành Dịch nhàng vỗ vỗ vai nàng, “Vào thôi, bây giờ còn sớm nữa.”

      Nàng tâm cam, tình nguyện, chần chần chừ chừ buông tay , về phía trước vài bước, bước gần đến cửa, trong nháy mắt, đột nhiên xoay người, hướng chạy vội qua, nhào vào trong lòng , “Tống Hành Dịch”

      “Ừm?” ôm chặt tiểu tổ tông trong lòng, trong nháy mắt kia cũng hiểu được cái gì gọi là nỡ.

      “Chàng lại hôn ta lần nữa, được ?”

      “Nơi này là nhà nàng…” hết lời, môi cũng bị nàng hôn lên.

      Kỳ thực, làm sao chỉ có mình nàng muốn làm như vậy chứ?

      thể kháng cự cảm giác tốt đẹp như vậy, liền nâng tay ôm chặt nàng.
      gaubonganvunglinhdiep17 thích bài này.

    5. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      Haizz, nhà cửa gì vắng tanh vắng ngắt, thiệt là đau bùn quá mà!
      Tụt cảm xúc qá! :yoyo23::yoyo23::yoyo23:
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :