Ảnh cũng thix chị mà cứ hay làm mặt lạnh vại đó! haiz thiệt tình này lyn áh! tội nghiệp chị thiệt , con mà mạnh mẽ quá cũng khổ tâm ghiê áh!
CHƯƠNG 2.3 Beta: Ishtar Hừ! Tống Hành Dịch là người đáng ghét nhất thế giới! Cốc Tư Như cầm lấy chân gà thiệt bự, căm phẫn hung hăng cắn ngụm, ngẩng đầu nhìn trăng tròn mới nhú ra sơn cốc, đôi mắt linh động tràn ngập lửa giận vẫn chưa tiêu tán. “Tiểu tử, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?” đầu gõ cái bị nặng , vừa ngẩng đầu, vò rượu đưa tới trước mặt nàng, khuôn mặt dương cương cùng với nụ cười vui vẻ của Cốc Tĩnh Như liền xuất . Cốc Tư Như tiếp nhận vò rượu, ngửa đầu hung hăng tu ngụm, hơi rượu cay nồng từ khoang miệng thẳng tắp chạy xuống bụng, là thô lỗ mà. “Tâm tình tốt?” Cốc Tĩnh Như ngồi xuống bên cạnh tiểu muội, nhìn khuôn mặt uất giận buồn bực của nàng, “Có phải Hành Dịch lại chọc muội hay ?” “Hừ!” Quả nhiên sai, từ đến lớn, tiểu muội muội này rất là hồn nhiên, hề biết ưu sầu là gì, nếu vui, nhất định chính là bởi vì Tống Hành Dịch. Này đến đúng là oan nghiệt, nhiều lần khuyên giải, thế nhưng tình nam nữ… Cốc Tĩnh Như sờ sờ lỗ mũi, tự hỏi có biện pháp, chỉ có thể nâng cốc uống cùng nàng. Cốc Tư Như luôn luôn sảng khoái, tiếp nhận liềnhá to mồm uống, nếu bị Tống Hành Dịch nhìn thấy, nhất định hơi nhíu mày. Nàng biết thích nàng uống rượu, nàng càng muốn uống, dù sao, nàng càng quy củ, càng hiểu chuyện cũng so được với nữ nhân Tiêu Ký Tuyết kia, huống chi, nàng mới cần để ý Tống Hành Dịch thấy thế nào. “Tốt lắm, tiểu muội, uống nữa say a.” Cốc Tĩnh Như giơ tay đoạt lấy vò rượu, lại phát bên trong trống rỗng, “Muội uống cũng quá nhanh a? Chưa từng nghe qua, uống rượu giải sầu càng sầu thêm sao?” “Ai, đại ca, ca phải cái gì văn nhân nhã sĩ mà cũng ngâm thơ làm chi? Nghe tới liền… liền…..” Cốc Tư Như nhìn trăng sáng bầu trời, quay đầu : “Ca xem, nhìn thấy ánh trăng, muội nhìn cũng nghĩ đến , ngày mai là ngày nắng, chúng ta ở đường rất nóng, bọn họ lại có thể cả ngày cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt…” “Ngô…” “Đại ca, ca biết đâu, muội mỗi lần nhìn đọc sách, kỳ trong lòng đều cảm thấy rất vui vẻ.” Đầu nàng chậm rãi tựa vào vai Cốc Tĩnh Như. “Ân” “Muội thích bộ dáng đọc sách của , thích chuyện với muội, cho dù lời nào, chỉ cần ở cùng chỗ với , muội cũng cao hứng.” Nàng nhìn màn đêm đen tĩnh lặng xinh đẹp kia. “Nha đầu ngốc” Cốc Tĩnh Như đau lòng vỗ vỗ tay tiểu muội, nàng có cảm tình với Tống Hành Dịch, làm sao có thể biết? Cốc Tư Như từ đến lớn tình tình đều là hận ràng, nàng thích hay thích ai cũng có thể thấy được. Mười năm trước tiểu muội muội này cả ngày chạy đến Tống gia, cảm thấy có chút gì đó thích hợp, tiểu muội làm bất cứ chuyện gì cũng đều là nhất thời quật khởi, chưa bao giờ quá chấp nhất như vậy, nhất là Tống Hành Dịch e sợ tránh tiểu muội còn kịp, càng lùi, nàng càng tiến, ngày qua ngày cho đến cục diện như ngày nay. Bất quá theo Cốc Tĩnh Như quan sát, đoạn tình duyên này, sợ là khó có thể thành. người quá bướng bỉnh, người quá sâu xa khó lường, tiểu muội đơn thuần nhà , làm sao có thể là đối thủ của Tống Hành Dịch? Chính là tính tình tiểu muội, quá sức quật cường, cả nhà ai có thể là đối thủ của nàng, khi nàng nhận định đó là , thế nào cũng thay đổi, người khác cũng đừng hòng nhúng tay vào, bằng chọc giận nàng, chỉ sợ hậu quả rất khó dọn dẹp. “Kỳ thực ban đầu muội, là đơn thuần chỉ muốn nhìn chút mà thôi.” “Ca biết.” Bất quá tâm tư của tiểu muội muội thực quá đơn thuần. “Muội cũng biết vì sao, vì sao liền như vậy thích ở cùng với , thuở chính là muốn nhìn thấy liền vui vẻ, tại cảm thấy chỉ cần nhìn liền thỏa mãn, càng ngày càng muốn nhìn nhiều hơn, nếu ngày nào đó gặp được , muội liền cảm thấy thích hợp, luôn nhớ đến .” Mối tình đầu, chính là như thế. “ muốn gặp, vậy liền gặp, luôn tránh né muội, càng tránh, muội lại càng muốn , nhìn thấy cùng với Tiêu Ký Tuyết, muội liền tức giận, đối với mọi người rất tốt, vì sao cố tình trốn tránh muội? Đại ca, ca a, muội có nơi nào tốt? vì sao tiếp nhận muội?” “Ách…” Cốc Tĩnh Như nhìn vò rượu trống mặt đất, làm như tìm kiếm cái gì, biết gì liền hỏi ông trời, tiểu muội nhà , làm thê tử người ta có chỗ nào được đâu? Chính là lời này ra, chỉ sợ người làm đại ca như cũng bị đánh, sờ sờ cằm, hay là thôi . “Đại ca, ràng là thích muội, vì sao lại thừa nhận?” “Này…” Khuôn mặt ngăm đen của Cốc Tĩnh Như đột nhiên ửng hồng, tiểu muội của mình e lệ, ngược lại…e lệ a “Muội làm sao khẳng định như vậy…” “Muội đương nhiên biết.” Cốc Tư Như ngẩng đầu đến, căm giận trừng mắt nhìn đại ca mình, “ là thích muội.” “Này, tiểu muội nha!” Cốc Tĩnh Như ngốc nghếch chà xát bàn tay, “Tâm tư của nam nữ khác nhau, phải muội thích, chính là thích.” Cốc Tư Như nhìn đại ca mình, cắn chặt răng, “Nam nhân đều là ngu ngốc!” Tống Hành Dịch cũng như vậy, đại ca cũng như vậy! Nàng cần chuyện cùng , xoay người thở phì phì sang bên cạnh. Nàng lại bị chọc cho tức giận, chỉ cần việc liên quan đến người kia, nàng giống như đặc biệt dễ dàng tức giận. Ngày đó bị Tống Hành Dịch làm cho tức giận chạy ra khỏi nhà Tống gia, vừa khéo gặp đại ca muốn áp tiêu ở Ninh Côn Thành, vốn lần áp tiêu này, bởi vì đại ca vừa vặn có việc muốn Ninh Côn Thành, nên là do áp tải, và nàng cũng tức giận, muốn ở nhà, liền trực tiếp theo đoàn xe . Kết quả là dọc theo đường , nàng vẫn vui như cũ. Trước kia, chỉ cần tâm tình tốt, nàng theo đoàn xe áp tiêu, thăm thú núi sông, trời đất rộng lớn, loại chuyện có lớn đến đâu cũng đều quẳng sang bên, nhưng vài năm gần đây, lại ngày càng khó. Nàng giống như ngày càng dễ dàng bị ảnh hưởng, aiz, Tống Hành Dịch, sao lại có thể khó trị như vậy a? Cốc Tư Như chuyến áp tiêu lần này, về nhà là tháng sau, thời gian dài như vậy gặp, bao nhiêu oán giận cùng thương nhớ, cho nên sau khi về nhà, nàng liền ném hành lý trực tiếp chạy đến Tống gia, chờ kịp muốn trông thấy người kia. “Tống Hành Dịch! Tống Hành Dịch!” Vừa vừa hét, thẳng hướng sân nhà Tống Hành Dịch chạy tới. “Cốc…Cốc tiểu thư…” Người phía sau đuổi theo, thể nào đuổi kịp nàng, chỉ chớp mắt nhìn thấy bóng dáng. Cốc Tư Như đầy cửa thư phòng, bên trong có bóng người, ở nơi này, xoay người tìm từng gian phòng, vẫn như cũ có người. có, ở nhà, đột nhiên nhớ đến tháng trước Tiêu Ký Tuyết rời , có thể thay đổi chủ ý hay ? Thừa dịp nàng có ở nhà, đến Kinh thành? Nàng hoảng hốt xoay người, vừa khéo gặp người hầu thở hổn hển chạy đến, “Cốc…Cốc tiểu thư…” Nàng nắm vạt áo , “Thiếu gia các người đâu? nơi nào? phải là Kinh thành chứ? Có phải về sau trở lại hay ? Ngươi mau a!” Người hầu bị nàng lắc thiếu chút nữa thở nổi, liều mình giãy giụa, căn bản phải là đối thủ của Cốc tiểu thư, gương mặt đỏ lên, cố gắng hô hấp. “Ngươi mau nha!” “Tư tư” Giọng ôn nhu hiền lành cách đó xa vang lên: “Con nếu buông ra, chỉ sợ về sau có thể chuyện.” Cốc Tư Như nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, thấy nha hoàn chậm rãi dìu lão nhân tới, “Lão phu nhân…” “Ngoan” Tống lão phu nhân đến gần, nâng tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Con trước buông ra .” “Lão phu nhân” Cốc Tư Như buông gã nô tài ra, qua vội vàng hỏi, “Tống Hành Dịch nơi nào?” “Xem con kìa, gấp đến độ như vậy a!” Tống lão phu nhân cảm thán cười, “Yên tâm, Dịch nhi chính là cùng Ký Tuyết đến miếu thần dâng hương.” , kinh thành. Tâm tư dao động mạnh mẽ của Cốc Tư Như đột nhiên hạ xuống, lại đột nhiên phản ứng lại lời của lão phu nhân, “Cùng Tiêu Ký Tuyết?” Lửa giận trong mắt của Cốc Tư Như tăng vọt. Đáng thương cho người hầu bị té thất điên bát đảo đất vừa mới đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt giận dữ kia của nàng, sợ tới mức chân cũng mềm, chạy nhanh lui ra ngoài, vịn góc tường dè dặt, cẩn trọng chạy ra ngoại viện , thề, về sau bao giờ chạy đuổi theo vị lão đại này, đáng sợ! “Đến đây, Tư Tư, theo giúp ta dạo hoa viên chút .” Tống lão phu nhân thấy bộ dáng thở phì phò của nàng, khỏi trìu mến cười, kéo tay nàng. “Lão phu nhân…” “Hay là con muốn theo giúp lão thái bà này?” “ có.” “Kia liền ” “Vâng…” Nàng kỳ thực tại càng muốn lao ra ngoài tìm người hơn!