1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 27.A : Ai là vô tội
      Kim lương nhân đêm đến Phượng Dương các bị động thai, ngày thứ hai tin này truyền khắp toàn bộ thái tử phủ, đến con mèo đen từ nơi nào xông tới hù dọa Kim lương nhân, chỉ riêng chuyện ban đêm Phượng Dương các tặng đồ này cũng đủ khiến người ta thấy đặc biệt, người nào biết lúc thái tử ở Phượng Dương các giải quyết công vụ thích nhất là có người vào quấy rầy, Kim lương nhân mang thai hảo hảo mà tĩnh dưỡng mà còn bày trò này, thực đủ để làm trò cười.

      Cũng là Kim lương nhân vận khí tốt, té ngã xuống mặt đất mạnh như vậy nhưng hài tử có việc gì, Trương trắc phi chính là an ổn ở chỗ lại có thể sẩy thai.


      Đối với viiẹc bỗng nhiên xuất mèo đen, thái tử phi cũng sai người thăm dò, trong phủ dưới ai nuôi mèo, suy đoán là mèo hoang từ bên ngoài phủ chạy vào, xế chiều hôm đó lại có người phát con mèo đen phía sau phòng củi của thiện phòng.


      Thấy bảo nhìn thoáng qua cổ con mèo có dây nhưng nó nhanh quá nên bắt được.

      Thế là mấy bà tử trong phòng bếp tìm thức ăn thích của mèo để đặt bẫy, cuối cùng khi nó mò đến ăn cũng bắt được.

      Khi Cố ma ma ở thiện phòng cầm lồng sắt đến Dao Hoa các mấy người Tương Như Nhân cũng vừa ra, liền được thấy đầu sỏ hù dịa Kim lương nhân này.

      Lồng sắt treo ở cây, con maèo đen lớn bị nhốt ở trong lồng có vẻ bất an, thấy nhiều người nhìn nó quay cái mông lại cho mọi người nhìn, Trương trắc phi nở nụ cười, "Ai~ còn là con vật kiêu căng cơ đấy."

      Tương Như Nhân nhìn tới thấy cổ nó đúng là có sợi dây chứng tỏ là phải mèo hoang mà có người nuôi, bộ lông đen cũng rất sạch .

      Cố má má bẩm báo xong thái tử phi cũng ra, nhìn thoáng qua đoàn người "Hỏi qua cung nữ lúc đó xác định đây là con mèo hù dọa Kim lương nhân, nếu vẫn còn nhìn thấy có con nào chạy vào phủ, phải nhanh bắt lại miễn cho gây ra chấn kinh khác."

      "Kỳ lạ, lần đầu thấy có mèo hoang chạy vào đấy! " Trương trắc phi cũng nhìn thấy sợi dây, khóe miệng có chút khó tin, nàng vào phủ bốn năm nhưng từ chưa bao giờ thấy qua mèo hoang nào chạy vào, lựa lúc nào lại vừa đúng lúc Kim lương nhân có thai, lại là buổi tối nhảy ra dọa người, cũng quá trùng hợp .

      bên Vương lương nhân nghe cũng gật đầu, "Đúng vậy, thái tử phủ lại gần núi, thế mùa này tại sao có thể có mèo hoang chạy vào được."


      "Vương tỷ tỷ, vậy cũng chính xác đâu, phải là mèo hoang, cũng có thể là nhà ai nuôi cẩn thận chạy đến, bị đói nên khắp nơi tìm thức ăn mới tiến vào." Sau lưng Vương lương nhân, Diệp lương nhân hé miệng cười , nghe ra phải là có đạo lý.

      Tương Như Nhân liếc nhìn Diệp lương nhân rồi nhìn thái tử phi, cười , "Mọi người chú ý chút là được, nương nương, thiếp xin được cáo lui trước." Thái tử phi gật đầu, mọi người cũng rời .

      Tương Như Nhân ở phía trước, sau lưng Trương trắc phi nhanh mấy bước đuổi tới, kéo Tương Như Nhân cái, cười quở trách " nhanh như vậy làm cái gì? "

      "Ta là ra trước chứ đâu phải nhanh!"

      "Ta phải cái này." Trương trắc phi cùng nàng song song, sau lưng mấy người lương nhân cũng liền theo phía sau, dám vượt qua quy củ.

      Tương Như Nhân biết ý của nàng, lắc đầu, "Nương nương tự có phán đoán, chúng ta ở lại nhiều lời vô ích."


      Trương trắc phi hừ tiếng, cố ý tăng thêm nửa câu sau , "Ngươi vậy mà hiểu , cái gì mà mèo hoang, ta thấy là con mèo tâm cao khí ngạo mới đúng. "

      Tương Như Nhân nở nụ cười, "Nó nơi nào tâm cao khí ngạo, nó ràng là con mắt cũng thèm nhìn chúng ta." ràng chính là mèo nhà được chiều chuộng, nếu phải là đói bụng, người ở thiện phòng làm sao mà bắt được.


      Trương Thấm cười theo, "Ngài phải ~ , con mắt cũng thèm nhìn qua chúng ta." lúc lâu như thế cũng chỉ nhìn thấy cái cổ đen như mực của nó.

      Hai người các nàng mỉm cười chuyện con mèo đen, người phía sau nghe lại có vài phần kinh hãi, Diệp lương nhân cúi đầu lấy tay áo che lại bàn tay ra đầy mồ hôi.

      Chờ Tương Như Nhân cùng Trương Thấm đều trở về viện của họ, Diệp Vãn Sương vội bước chân trở về Lan Tâm uyển, vào nhà ngồi xuống, trời lạnh như thế này, sau lưng của nàng lại bị hù dọa ra thân mồ hôi, Tương trắc phi cùng Trương trắc phi vài câu vô tâm nhưng cứ như là cho nàng nghe vậy.

      "Lương nhân, ngài có chuyện gì sao?" Điền ma ma thấy thần sắc nàng như vậy, ân cần hỏi.

      Diệp Vãn Sương uống xong chén trà, thuận thuận khí, "Tiểu Cúc đâu? "

      "Tiểu Cúc phòng ăn lấy canh cho ngài, lương nhân đừng lo lắng chuyện này, tra được đến đầu ngài đâu!" Điền ma ma ở bên an ủi, "Vật kia là bên ngoài mang vào, cùng ngài chưa quen thuộc, cùng Lan Tâm uyển này cũng chưa quen thuộc, mặc dù là thả để nó ra để tìm đường về nhà, cũng tìm được tới đây."

      "Nó nhận ra được Tiểu Cúc." Diệp lương nhân vẫn lo lắng, "Nếu như thái tử phi xử lý nó tìm cơ hội đem xử lý!" Diệp Vãn Sương mặt lên tia ngoan, mèo này lưu được, coi như là thái tử phủ ở đây tra được đầu nàng, nếu để cho súc sinh kia chạy về Diệp gia, chẳng phải là cũng ràng là gia đình nàng sao.

      Điền ma ma thấy nàng hạ quyết tâm, gật đầu, "Vâng! "


      ngày sau, mèo đen nuôi ở chỗ Cố ma ma chết, tiểu cung nữ ở thiện phòng phụ trách nuôi mèo đen bị trượng trách mười lăm đại bản, điều tra ra nguyên nhân là con mèo kia ăn thuốc chuột nên chết.


      Thuốc chuột ở bên trong phòng ăn có ít, là vì phòng ngừa có chuột cắn thức ăn trong phòng, tiểu cung nữ thấy mèo đen kia đáng , lại cảm thấy nhốt nó ở trong lồng rất đáng thương, thế là cào lúc đút đồ ăn cho nó thả ra, ăn xong quên nhốt lại, lúc trở lại thấy mèo nằm bất động mặt đất.

      Bên trong phòng ăn mỗingày đều vô cũng bận rộn, người ra ra vào vào mang theo hộp đựng thức ăn nhiều vô kể nên chẳng ai chú ý chuyện ở gian phòng đặc biệt, nhất thời cũng là tự con nèo ăn phải hay có nguoiè hạ độc.

      Chuyện này khiến mọi người nảy sinh nghi ngờ. Vốn mọi thứ đều là vô tình xảy ra nhưng trải qua chuyện này, mọi người suy nghĩ cặn kẽ lại thấy giống như có người ghen tị Kim lương nhân mang thai, vì sợ bại lộ nên trực tiếp hạ độc con mèo để chết đối chứng.

      Lời đồn vốn là suy đoán từ việc ra nên trải qua mấy ngày liền tam sao thất bản, đến khi lọt vào tai thái tử thành có người muốn hại cái thai trong bụng Kim lương nhân nên cố ý đem mèo hoang về hù dọa nàng.

      Tra hỏi hồi lâu, rất nhanh tra đến Diệp lương nhân, lúc này Diệp lương nhân ủy khuất quỳ gối trước mặt thái tử cùng thái tử phi, người khóc đến đẫm lệ, vẫn sụt sùi kể lại những lời nàng và Kim lương nhân "Kim muội muội khiến điện hạ tức giận, muốn hướng điện hạ bồi lỗi, thiếp liền với nàng có thể làm ít gì đó mà điện hạ thích ăn đưa qua cho ngài, như vậy có thể bồi lỗi với điện hạ, thiếp cũng biết Kim muội muội Phượng Dương các tìm điện hạ."

      Từ lúc ở Thiên Hương uyển bị tức giận, sau khi ra ngoài Tô Khiêm Dương liên tiếp ở lại Linh Lung các, Kim lương nhân quả thực có cơ hội tới tìm chịu tội.

      "Lúc ngươi và Kim lương nhân những lời này có người khác nghe được hay ? " Triệu Nhị đưa khăn tay cho Diệp lương nhân, này lê hoa đái vũ, khóc thiếu chút nữa ngay cả lời đều được đầy đủ.

      Diệp lương nhân tiếp nhận khăn tay lắc đầu, "Bên người đều là cung nữ ma ma hầu hạ, cũng có người khác."
      SiAm, lehanh, song ngư7 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 27.B

      Triệu Nhị nhìn qua thái tử liếc, người bình tĩnh cũng lời nào, Triệu Nhị sai người đưa Diệp lương nhân trở lại, thay đổi trà nóng "Điện hạ, nếu tìm người ở Thiên Hương uyển tới hỏi vài câu. "

      Tô Khiêm Dương giương mắt nhìn nàng, "Đem người phục vụ bên trong Thiên Hương uyển đổi nhóm khác, người trong phủ cũng nên hảo hảo chỉnh đốn chút, tra xét ra vật gì, chuyện này cứ như vậy bỏ qua, đừng làm rộn lên khiến lòng người bàng hoàng."

      "Là thiếp quản giáo tốt." Triệu Nhị nét mặt biến đổi, mềm giọng nhận sai.

      "Hôm nay người trong phủ nhiều hơn, nếu như thấy nhân thủ chưa đủ, để trong cung phái thêm người xuống." Loại chuyện trong nhà này Tô Khiêm Dương vốn là hỏi tới, hôm nay truyền tới tai , mới phát giác được hoang đường, vốn việc cực đơn giản, bây giờ lại đồn đãi như tàng bao nhiêu mưu quỷ kế.

      "Để điện hạ quan tâm, là thiếp phải." Triệu Nhị thành khẩn , "Điện hạ, thiếp xem Kim lương nhân là người đơn thuần, để nàng tĩnh dưỡng đến sinh, có phải quá nặng rồi ? "

      "Vậy nàng nghĩ nên như thế nào." Tô Khiêm Dương thân thể hơi ngã về phía sau chút, ngước mắt nhìn nàng, thoáng qua gò má Triệu Nhị có chút hồng nhuận, đáy mắt mang theo chút thuỳ mị, lại vẫn cảm thấy thiếu chút gì.

      "Kim lương nhân tính tình đơn thuần, ở bên trong Thiên Hương uyển n phận tĩnh dưỡng ít ra ngoài là sai, điện hạ hay là nên qua thăm nàng nhiều hơn, dù sao nay nàng mang thai, nếu là suy nghĩ tiêu cực nhiều đối với hài tử trong bụng cũng tốt." Triệu Nhị ôn nhu khuyên nhủ, nếu muốn an an ổn ổn sinh hạ hài tử, thái tử thăm nom cùng an ủi cũng ắt thể thiếu, người mang thai rất dễ suy nghĩ nhiều, nếu như trầm uất càng bất lợi cho thai nhi.

      Tô Khiêm Dương gật đầu, "Ngày mai tiến cung, dẫn theo Tuần Nhi cùng ngươi."

      Triệu Nhị khẽ run, "Điện hạ ngài ?"

      " ." Tô Khiêm Dương lắc đầu, "Ta tính xem đại thiên thành, nơi đó thuỷ lợi đến nay vẫn chưa xong."

      Quốc gia đại Triệu Nhị dám hỏi đến, nghe như vậy gật đầu, " Vậy thiếp liền mang theo Tuần Nhi vào bái kiến Hoàng hậu nương nương."

      Ngày thứ hai, thái tử phi mang theo thái tôn cùng cả đám người của phủ thái tử tiến cung tham gia yến tiệc mừng Lục hoàng tử đầy tháng, mẹ đẻ Lục hoàng tử nguyên là tứ phẩm tiệp dư, sinh hạ Lục hoàng tử xong hoàng thượng liền thăng phân vị cho nàng, hôm nay thăng tới thục dung, sống mình cung.

      Thái tử phi mang theo các nàng thỉnh an hoàng hậu, để thái tôn lưu lại Thọ Hòa cung, tiếp theo mang theo các nàng Nghi Hòa cung chúc mừng.

      Trong Nghi Hòa cung mảnh náo nhiệt, Lam thục dung vừa thăng phân vị, còn có Lục hoàng tử đầy tháng, đều là đối tượng để mọi người vào chúc, Tương Như Nhân nhìn thấy Lục hoàng tử ở Nghi Phúc, chờ mọi người di chuyển đến nơi bày yến, Tương Như Nhân mới từ xa thấy Lục hoàng tử trong lòng Biên ma ma bên cạnh Lam thục dung.

      đợi mọi người ngồi xuống, hoàng thượng cùng hoàng hậu tới, hoàng thượng cao hứng, nhận lấy Lục hoàng tử từ trong tay Lam thục dung, quay qua Lam thục dung câu, " Thực nhi, khổ cực cho nàng."

      Đứng cạnh Trương trắc phi, Tương Như Nhân cả người ngẩn ra, giương mắt nhìn sang, thấy được Lam thục dung quay sang hoàng thượng cảm động "Có thể vì hoàng thượng sinh hạ hoàng nhi là nô tì có phúc, hôm nay làm mẹ mới biết được khổ cực."

      Thanh kia xa lạ mà quen thuộc, Tương Như Nhân nhìn Lam thục dung, "Thực nhi" tiếng xưng hô này đối với nàng mà khắc sâu ấn tượng, lần đầu tiên tiến cung cùng Trình Bích Nhi ở đỉnh núi giả nghe được kiện kia, lúc đó Tam vương gia kêu cũng là "Thực nhi".

      Thế gian này trùng tên trùng họ rất nhiều, nhưng ở nơi như hoàng cung, người có thể bị hoàng thượng cùng Tam vương gia đều xưng hô như vậy lại có nhiều, Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, trong lúc nhất thời cảm xúc thay đổi rất vi diệu.
      SiAm, lehanh, song ngư8 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 28: Vẫn cam lòng
      Hoàng thượng cùng hoàng hậu tới đây lúc rồi rất nhanh rời , lát sau Lam thục dung mang theo Lục hoàng tử cũng trở về Nghi Hòa cung, thái tử phi dẫn theo các nàng ngồi xuống, bốn phía đều là các nữ quyến.

      Tương Như Nhân còn đắm chìm trong suy đoán vừa rồi, càng nghĩ trong lòng càng sợ, Tam vương gia cùng Lam thục dung, thế nào cũng phải là , nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều thôi.

      Phía sau cung nữ tới, "Tương trắc phi, Tấn phi nương nương cho mời." Tương Như Nhân đứng dậy, thái tử phi hướng phía bên này nhìn lại, Tương Như Nhân xin nàng chỉ thị xong mới theo cung nữ ra khỏi đại điện.

      Chạng vạng chiều sắc trời có chút tối, khác bên trong đại điện náo nhiệt vừa rồi, hôm nay ttên đường có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Đến rồi Vĩnh Hòa cung, Tấn phi ngồi ở trong phòng chờ nàng.

      "Thần thiếp bái kiến Tấn phi nương nương." Tương Như Nhân hướng phía Tấn phi hành lễ, sau khi ngồi xuống, có cung nữ bưng nước trà ra, Tấn phi cười híp mắt nhìn nàng, "Ở thái tử phủ trôi qua được ?"

      "Hồi Tấn phi nương nương, thần thiếp. . ." Tương Như Nhân còn chưa hết Tấn phi cắt đứt, "Bản cung cùng ngươi là thân chất, đừng luôn gọi nương nương, ở đây có người ngoài, xưng tiếng là được."

      " , ta ở thái tử phủ đều rất tốt ." Tương Như Nhân theo ý nàng gọi tiếng .

      Tấn phi nhìn nàng khẽ thở dài cái, "Ngươi và bản cung như nhau, đều phải làm người cẩn thận, mọi việc thể sai sót, cũng muốn người ta tìm ra lỗi, cố gắng làm tốt nhất có thể, hết sức đón ý hùa."

      Tương Như Nhân biết trả lời như thế nào, Tấn phi cũng cần nàng trả lời, "Đây là phụ thân dạy, ngươi so với bản cung học còn tốt hơn."

      phần khích lệ này nghe tràn đầy bất đắc dĩ, năm đó nàng cũng là chưa từng trải qua cảm giác thích người là gì liền vào cung, như là làm quan, cẩn thận đem công việc hầu hạ hoàng thượng này làm cho tận thiện tận mỹ, đến bây giờ quay đầu nhìn lại, phát mình đời này thiếu sót rất nhiều thứ.

      "Bản cung hy vọng ngươi cho dù là trong hoàng cung cũng có thể trôi qua thuận tâm của chính mình, giáo huấn của phụ thân dĩ nhiên trọng yếu, nhưng Như Nhân a, cả đời này chỉ có vài chuyện là trong lòng ngươi muốn làm nhất, nếu như ngươi có, vậy cũng chớ nín nhịn để nó khô héo." Dung nhan tinh xảo Tấn phi có chút mệt mỏi rã rời, nhìn Tương Như Nhân tựa như thấy mình năm đó, chắc là so với mình năm đó còn phải càng thành thục hơn, cũng khiến nàng nghĩ mà đau lòng.

      "Mẫu thân ngươi vài ngày trước tiến cung còn dẫn theo Nhị thẩm ngươi cùng Tâm Tuệ, nha đầu kia bản cung rất nhiều năm rồi thấy, so với ngươi chỉ tuổi, Nhị thẩm ngươi lo hôn của nàng đây." Tấn phi cảm khái nửa, đem trọng tâm câu chuyện lái , "Mẫu thân ngươi cũng khỏi lo lắng, đại ca ngươi thành thân, hôn nhị ca ngươi cũng nhanh định ra, nay ngươi ở thái tử phủ trôi qua tốt, nàng cũng có thể yên tâm hơn."

      " ở trong cung cũng có gì cần lo lắng đâu" Tương Như Nhân cười phụ họa nàng.

      "Bản cung có thể so với mẫu thân ngươi còn lo hơn." Tấn phi thở dài, "Mẫu thân ngươi ba đứa đều có tin tức , bản cung chỉ có đứa mà đến bây giờ cũng chưa tin tức, thế nào lại có thể lo lắng a"

      Nhắc tới tam hoàng tử, Tương Như Nhân tring lòng khỏi có chút lúng túng, "Biểu ca tự tìm được ý trung nhân, hơn nữa còn có hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương làm chủ cho biểu ca mà."

      Tấn phi khá có thâm ý nhìn nàng cái, "Đứa bé kia, bản cung biết được trong lòng ý trung nhân bộ dáng ra sao , đầu năm tuyển tú nhiều nữ tử như vậy, Hoàng hậu nương nương đặc biệt vì tuyển mười nữ tử gia thế tài tình cũng hề thua kém, còn tìm bản cung đến cùng nhìn, ngay cả hoàng thượng cũng thấy tệ, kết quả sao, đến coi vào mắt."

      " còn bản cung cần thay chọn cũng cần thay xem, trong lòng tự có chủ trương." Tấn phi biết con trai mình, cái gì tự có chủ trương, sợ rằng mấy năm này cũng nghĩ đến chuyện muốn thành thân, nếu bản thân muốn để cho người khác ép theo ý họ, đây mới là điều Tấn phi lo lắng nhất.

      Tương Như Nhân có thể cái gì, đó là tam hoàng tử hôn , thế nào đều đến lượt nàng, biểu muội phát biểu ý kiến, thêm nữa nàng cũng gả rồi.

      Thế là Tương Như Nhân chọn lời đáp lại Tấn phi, " cũng cần quá quan tâm, biểu ca cũng là người hiểu chuyện, tự có chủ trương."

      Mắt thấy sắc trời tối, Tấn phi để nàng trở về, còn chưa ra khỏi cửa Vĩnh Hòa cung, Tương Như Nhân thấy có người đứng phía trước, tựa hồ đặc biệt vì chờ nàng, chắp tay đứng ở đó, ánh mắt dõi về phía nàng ra.

      "Thần thiếp gặp qua tam hoàng tử điện hạ." Tránh khỏi, Tương Như Nhân hướng phía hành lễ.

      Ánh đèn ven đường kéo dài thân ảnh của , Tô Khiêm Trạch nhìn nàng chải búi tóc phụ nhân, đáy mắt lạnh như băng mang theo ít phức tạp khó kiềm nén.

      lúc lâu, giọng khàn khàn vang lên, " đối tốt với nàng chứ?"

      "Thần thiếp là phi tử của , tất nhiên là đối xử với thiếp cũng tệ." Cách vài bước xa, Tương Như Nhân nhàn nhạt trả lời.

      "Thiếp." Tô Khiêm Trạch lặp lại xưng hô của nàng đối với mình, bỗng nhiên nở nụ cười, " Tự xưng bản thân như thế, cảm thấy ủy khuất sao?"

      Tương Như Nhân nhìn , nét mặt càng phát ra kiêu ngạo, cười đáp "Có cái gì mà ủy khuất."

      " có thái tử phi, còn có nhiều nữ nhân như vậy, ngươi cư nhiên cảm thấy ủy khuất, ha ha, biểu muội, ngươi lời này đúng là để bản điện hạ mở rộng tầm mắt, ngươi và người khác có cái gì bất đồng!"

      Tựa hồ là ra lời khó nghe trong lòng mới thoải mái, hạ thấp người trước mắt mới cảm thấy cam tâm, "Đều là coi trọng thân phận của , ngươi cũng muốn có ngày vào trong hoàng cung này chứ gì."

      "Quả thực có gì bất đồng, ta và người khác có gì khác nhau." Tương Như Nhân nhận lời mỉa mai của , " đời này người phải đều giống nhau sao."

      Tô Khiêm Trạch bỗng nhiên trừng hướng về phía nàng, "Cho nên ngươi cứ như vậy cam tâm tình nguyện."

      Tương Như Nhân biết muốn đến chuyện tuân theo thánh chỉ gả vào thái tử phủ "Đúng! Cam tâm tình nguyện."

      "Ha ha ha ha." Tiếng cười càn rỡ vang lên, Tô Khiêm Trạch hề che giấu đáy mắt ý khinh thị "Còn ngươi phải là vì thân phận của , còn ngươi phải là vì vị trí hậu phi."

      "Tam hoàng tử." Nửa ngày, Tương Như Nhân thở dài cái, "Nếu ngài nghĩ ta như vậy, ta đây chính là người như vậy, vì thế ta đáng cho ngài quan tâm, Tấn phi nương nương vì ngài lo lắng lâu, ngài nên nghĩ cho lo lắng của người. " Nếu như hạ thấp nàng có thể để cho trong lòng dễ chịu chút, nàng cũng thuận theo.

      "Thế nào, ngươi cũng muốn bản điện hạ nhanh thành thân sao." Tô Khiêm Trạch đáy mắt đau xót quay mặt nên nhìn thấy vẻ mặt có chút thương xót của nàng, đè nặng tâm tình, trầm giọng hừ "Ai cũng có tư cách những lời này, chỉ ngươi có."

      xong, Tô Khiêm Trạch thèm liếc nhìn nàng cái, trực tiếp nghiêng người qua nàng rời mang theo trận gió lạnh, quay đầu lại nữa.

      Đúng vậy, nàng đúng là có tư cách nhanh thành thân, nhưng đồng dạng, tình cảm của , nàng cũng có tư cách nhận lấy a. . .

      Từ hoàng cung trở lại thái tử phủ khuya lắm rồi, tắm rửa qua , Tương Như Nhân trực tiếp ngủ, trong phủ thái tử mảnh an tĩnh.


      Chỉ có Dao Hoa các bên trong vẫn còn sáng đèn, Triệu Nhị nắm lá thư trong tay, mặt có chút bất đắc dĩ.

      bên Phương ma ma mang chậu than tới, Triệu Nhị đem thư ném vào bên trong, lửa bắt vào giấy đốt thành tro bụi.

      "Nương nương, Kim lương nhân mấy ngày nay rất yên tĩnh." Phương ma na bỏ chậu than xuống, đỡ nàng đến bên giường.

      "Yên tĩnh? Nàng đó là bị người lợi dụng, hôm nay giam giữ ra ngoài được mới an tĩnh." Chỉ là tra được mèo đen này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho nên mới phải là ngoài ý muốn.

      "Diệp lương nhân bày cho Kim lương nhân, có thể là nàng ta hay ?" Phương ma ma suy đoán, Triệu Nhị lắc đầu, "Diệp lương nhân cùng Kim lương nhân cũng chưa chắc có ý gì, mà cho dù thực là nàng làm, hôm nay cũng chết có đối chứng, thái tử muốn tra xét, nếu Kim lương nhân sao, vậy cần tra xét." Triệu Nhị chỉ là đáng tiếc, cho rằng Kim lương nhân mang bầu nhanh như vậy nhất định là kẻ thông minh, nghĩ tới chỉ thuần túy là vận khí tốt, là người ngốc nghếch. Còn chưa sinh hạ hài tử cũng để thái tử thích, dù là sinh nhi tử, tương lai cũng có nhiều sức cạnh tranh.

      "Cố ma ma buổi chiều có tới đây chuyến." Phương ma ma nhìn nét mặt nàng, cẩn thận bẩm báo.

      Triệu Nhị nhớ tới nội dung trong thư, sắc mặt rùng mình, " được, Kim lương nhân nhất định phải an an ổn ổn sinh hạ hài tử này." Nàng đến bây giờ đều hòa được thai thứ hai, thể lại để cho thái tử phủ tiếp tục vắng như thế...

      Lâm An thành nhanh trở lạnh, đảo mắt đến đầu tháng mười hai, sáng sớm tỉnh lại, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

      Trong phòng lò sưởi hừng hực, Tương Như Nhân miễn cưỡng lại gần hồi, Tử Yên lấy quần áo tới mặc vào cho nàng, mở cửa sổ ra, cả trời ngập tuyết trắng có vẻ phá lệ sáng sủa.

      Sắp hết năm Lâm An thành luôn là đặc biệt náo nhiệt, kể cả thái tử phủ này cũng là dưới bận rộn.

      Tuy thái tử phủ dưới đều do thái tử phi người xử lý, nhưng lễ mừng năm mới lớn như vậy, Tương Như Nhân cùng Trương Thấm cũng thể nhàn rỗi, giúp đỡ thái tử phi lo vài trong phủ chuyện.

      Ngày mồng tám tháng chạp qua , trong phủ nhiều hơn năm người nên đưa lễ năm mới cũng nhiều hơn, cho Tương Như Nhân Tương gia đưa đến ít thứ, Tương phu nhân rất sợ nàng ở thái tử phủ trôi qua như ý, danh mục quà tặng dài ngoại trừ vải vóc ngân lượng ra, còn có vài thứ trong ngày thường Tương Như Nhân thích ăn.

      Hứa ma ma đem mọi thứ kiểm kê ràng, sai người thu vào, đến buổi tối, thái tử tới Linh Lung các.

      Tô Khiêm Dương tới mang theo quà tặng cho Tương Như Nhân, chuỗi vòng tay đặc hữu thủy tinh Tây Vực, do bảy tám loại hạt châu màu sắc bất đồng xâu thành, chất lượng hay màu sắc đều là thượng thừa nhất.

      "Đây là hôm nay tiến cung thái hậu nương nương nơi đó ban thưởng cho ngươi, ngươi sao hai bản kinh Phật, lão nhân gia rất thích." Tô Khiêm Dương đưa đồ vật cho nàng, ngồi xuống bên, cầm lấy cái chén nhấp ngụm trà, ở chỗ nàng thứ thiếu nhất chính là trà ngon, thức ăn ngon.

      Tương Như Nhân trực tiếp đeo vào tay, cười , "Nguyên lai điện hạ cũng là mượn hoa hiến phật a." Lành lạnh thủy tinh đeo tay có chút mát, Tương Như Nhân cúi đầu nhìn hạt châu kia, Tô Khiêm Dương ở bên giải thích, "Ở Tây Vực, mỗi màu hạt châu đều có ngụ ý riêng."

      "Nga?" Tương Như Nhân có nhiều hứng thú ngẩng đầu, Tô Khiêm Dương đem nàng lôi tới, nắm tay nàng nhấc lên vài hạt châu , "Màu trắng có thể cường thân, màu tím có thể ngăn sát, màu vàng vơ vét của cải, màu xanh nhạt vô ưu vô lo, về phần hồng nhạt, theo sứ giả tiến cống là có thể chiêu hoa đào, ngụ ý có thể gặp phải nhân duyên tốt."

      Tương Như Nhân vui vẻ, "Chỉ chuỗi này lại vừa bảo vệ sức khoẻ, vừa có thể làm sát vơ vét của cải, ngay cả nhân duyên mà cũng bao lãm, này so với linh phù trong miếu cầu tới còn ghê gớm hơn a."

      "Cũng phần là quá lên thôi, Tây Vực thờ phụng cái này, năm nay tiến cống có ít đồ thủy tinh, mẫu hậu ban xuống cho các cung, quá vài ngày, thái tử phi cũng phái người đưa tới thôi." Tô Khiêm Dương đối những thứ này quá chú ý, phù hộ nhiều hơn nữa cũng bằng bản thân tự cố gắng.

      Tương Như Nhân tháo vòng tay xuống muốn bỏ vào hộp gấm, Tô Khiêm Dương từ trong tay nàng tỉ mỉ cầm lên, " chuyện nhân duyên, hôm nay tiến cung, phụ hoàng còn nhắc đến hôn của Thất muội cùng Tam đệ."

      Tô Khiêm Dương thả chiếc vòng lại trong hộp, nhìn mặt nàng bộ dáng lắng nghe, thoáng cười lơ đãng, tiếp tục , "Thực ra phụ hoàng lo lắng nhất là Tam đệ hôn , tuổi còn , vậy mà vẫn chưa có ý định gì, tới ai cũng nhìn vừa ý."

      "Tam hoàng tử thân phận cao quý, cầu cao chút đó cũng là tự nhiên." Tương Như Nhân đầu quả tim run lên, tự nhiên từ trong lòng của rời , cầm cái hộp kia đứng lên tới đặt lên giá, quay đầu lại vừa cười vừa .

      Tô Khiêm Dương khuynh thân tựa vào đệm mềm sau lưng, tư thế thích ý nhìn nàng, "Bản cung nhớ kỹ tam đệ trước đây thường Tương phủ, cùng hai vị ca ca nàng quan hệ tệ, tam đệ thích dạng nữ tử gì, nàng có thể có nghe chút?"
      SiAm, lehanh, song ngư8 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 29: Thái tử ve vãn
      Tương Như Nhân tay để giá bỗng nhiên căng thẳng, năm ngón tay mảnh khảnh bóp chặt giá gỗ màu rám nắng, móng tay tái nhợt. Ánh mắt nhìn qua nét mặt Tô Khiêm Dương, mặt của còn mang theo ý hỏi, nhưng câu kia suýt nữa làm tâm nàng có chút run.

      Rất nhanh, Tương Như Nhân buông lỏng tay, đưa về phía sau nắm chặt góc áo khắc chế nó run, hướng về phía Tô Khiêm Dương mỉm cười, Tương Như Nhân nỗ lực ổn định tâm tình trong lòng, "Điện hạ đùa, thiếp làm sao biết được tam hoàng tử thích dạng nữ tử gì."

      Tô Khiêm Dương dường như là phát ra điểm thích hợp của nàng, mặt lộ vẻ đại ca nên có lo cho chung thân đại của đệ đệ thân thiết, "Bản cung còn tưởng rằng đại ca ngươi cùng nhị ca biết ít, ngay cả bản cung cũng ràng lắm tam đệ rốt cuộc thích nữ tử bộ dáng gì."

      Nàng và tam hoàng tử vốn là có gì cả, nàng tại sao lại khẩn trương, Tương Như Nhân yên lặng cho bản thân, chuyện đêm trước ngày xuất ở Tạ Thủy các cũng thể có người biết, trong cung ở cửa hoa viên cũng chỉ là màn kia, cho nên thái tử điện hạ hỏi như vậy, bất quá là bởi vì quan hệ của tam hoàng tử cùng Tương gia.

      Tương Như Nhân tới ngồi xuống tháp, ôn nhu đề xuất, "Điện hạ muốn biết, bằng trực tiếp hỏi tam hoàng tử."

      Tô Khiêm Dương kéo nàng ngồi xuống, nhíu mi, "Thế nào mà tay lạnh như vậy?" Lập tức đem ấm lô bên đặt vào trong ngực của nàng, thuận thế ôm lấy nàng, "Tam đệ cùng với bản cung tuổi tác kém nhiều, từ cùng bản cung thân, chuyện như vậy do bản cung hỏi, sợ là đường đột."

      Nghe như thế, hoàng gia mấy huynh đệ ra là biểu huynh hữu đệ cung, đại ca quan tâm hôn bọn đệ đệ cũng là chuyện đương nhiên, đây cũng là điểm hoàng đế giáo dưỡng thành công, làm huynh trưởng phải quan tâm nhiều hơn, bảo vệ bọn đệ đệ, làm đệ đệ phải biết giúp đỡ ca ca, nâng đỡ ca ca.

      Tương Như Nhân ôm ấm lô nghiêng người, xảo diệu đổi đề tài về tam hoàng tử, "Điện hạ quang cố quan tâm tam hoàng tử, còn thất công chúa hôn sao, ngài liền quan tâm?"

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, nhắc tới muội muội thân sinh, Tô Khiêm Dương đáy mắt thêm chút cưng chiều, "Nha đầu kia còn chưa tới phiên bản cung quan tâm."

      Tương Như Nhân đối với thất công chúa chính là khắc sâu ấn tượng, nếu phải nàng ta bày chuyện, Kỳ gia tiểu thư theo ồn ào, nàng cũng phải cùng thái tử phi ưng thuận lời hứa như vậy, tuy rằng chuyện này từ căn bản phải là lỗi của thất công chúa, nhưng Tương Như Nhân đối hoàng gia công chúa tính tình được dung túng vẫn có chút thích, hôm nay chọn ra phò mã, có người nào vui vẻ.

      "Hôm nay trong triều thanh niên tài tuấn nhiều như vậy, hoàng thượng cùng hoàng hậu nhất định có thể vì thất công chúa tìm được giai tế." Tương Như Nhân ôm ấm lô được tự nhiên siết cái, lại dán gần hơn vào người phía sau, dứt khoát dựa vào luôn, để nhìn thấy nét mặt mình.

      Nhận thấy được nàng mờ ám, Tô Khiêm Dương đưa tay vén lên lọn tóc dài sau mang nàng, "Ngươi trốn cái gì?"

      Hơi nóng thổi lất phất ở sau tai, Tương Như Nhân nhột tránh né chút, thanh đều xinh đẹp vài phần, "Thiếp nào có trốn."

      Nhìn lướt qua gò má Tương Như Nhân đều ửng đỏ, lan đến sau tai, da thịt trắng noãn lộ ra e thẹn khiến người mơ màng.

      Tô Khiêm Dương càng ghé vào cạnh tai nàng , Tương Như Nhân lại càng được tự nhiên, ôm ấm lô muốn rời khỏi tháp ngồi, Tô Khiêm Dương nhanh hơn trực tiếp ôm lấy hông của nàng, cười khẽ, "Còn trốn."

      tia ngưa ngứa khẽ trong lòng, Tương Như Nhân dứt khoát cúi đầu cho thực được, thế nhưng khí lực đánh lại , sau lát nàng liền mặt đỏ tới mang tai đầu hàng, "Điện hạ thiếp sai rồi, ngài đừng khi dễ người."

      Tô Khiêm Dương thể thỏa hiệp, khóe miệng nở nụ cười, nhìn người trước mắt vành tai hồng như ngọc châu tử, có dấu hiệu gì mà trực tiếp ngậm tới.

      "A!" Tương Như Nhân vội vàng bụm miệng nhưng còn lọt tiếng, đây là ngồi tháp a, Tương Như Nhân đưa tay run rẩy đẩy phen, "Điện hạ, đừng ở chỗ này."

      Tô Khiêm Dương ừ tiếng, "Vậy ở đó?" Đưa tay từ phía sau lưng nàng xuống, trực tiếp là muốn từ dưới váy thăm dò vào bên trong.

      Tương Như Nhân vất vả sườn thân, vốn phòng bị ở váy lại để cho chuồn êm vào, cắn môi ghé vào đầu vai , vô lực cầu xin "Điện hạ, thiếp muốn ngủ."

      Tô Khiêm Dương tay trực tiếp đến giữa hai chân nàng , địa phương kia kẹp chặt nóng phỏng tay, cách mấy tầng vải, Tô Khiêm Dương từ từ chạy loạn bốn phía bên trong, từ bên ngoài váy nhìn vào lại nhìn ra động tĩnh này của .

      "Nghĩ gì đấy?" Tô Khiêm Dương chính là thích xem bộ dáng nàng như vậy, con mèo cổ quái này cũng có ngày phải chịu thua.

      đây là cố ý!

      Tương Như Nhân hận hận nghĩ, ghé vào bả vai của cắn cái, nàng ghé sát vào bên tai nhàng câu.

      Tay dưới làn váy ngừng chút, Tô Khiêm Dương đáy mắt lên chút kinh ngạc, hưng trí quay lại nhìn nàng, " sao?"

      Tương Như Nhân cúi xuống thu lại đáy mắt ngượng ngùng, gật đầu.

      Sau khắc, người bị bế lên, trực tiếp về chiếc giường sau tấm bình phong ...

      Ngay tới gần lễ mừng năm mới còn vài ngày, thái tử phủ lại có chuyện vui, trong mấy vị lương nhân, khiêm tốn nhất là Nghiêm lương nhân có tin vui, do kinh nguyệt muộn bảy tám ngày nên mời thái y đến chẩn ra được.

      Thêm Kim lương nhân mang bầu lúc đầu phủ thái tử có đến hai tin vui, mấy ngày nay thái tử tâm tình đều rất tốt, viện Nghiêm lương nhân ngây người hai buổi tối, tiếp theo ngủ lại trong viện thái tử phi.

      Sáng sớm thỉnh an, vừa được chẩn đoán mang bầu Nghiêm lương nhân có mặt, tránh được bị hỏi han phen, nhất là Tần lương nhân cùng nàng vào phủ, đố kỵ tất nhiên là có, nhưng ở nơ này, tuyệt đối chỉ có thể là bày ra nét mặt hâm mộ, thái tử phi ngồi ở phía quan tâm dặn dò "Ngày tuyết rơi phái người tới là được, mấy ngày này ngươi nhất định phải đến thỉnh an."

      Nghiêm lương nhân xấu hổ cười, "Đa tạ nương nương quan tâm, từ Hân Hoa uyển tới cũng chỉ vài bước, thỉnh an coi như nhiều chút, thái y dặn thể lúc nào cũng nằm chỗ."

      Ở đây người duy nhất sanh hài tử chính là thái tử phi, nàng nghe xong gật đầu tán đồng "Ngươi nếu thấy khỏe vẫn là nên lại chút, miễn cho thân thể hư nhược."

      "Thiếp lúc theo phụ thân học qua ít thuật cường thân, mấy năm nay kiên trì luyện, cũng sanh bệnh gì." Kiên trì thỉnh an từ miệng Nghiêm lương nhân ra liền dễ nghe rất nhiều.

      Mà trước mắt đây chút khỏe nào Nghiêm lương nhân, cùng vị kia ở Thiên Hương uyển nào nôn hôn thiên ám địa Kim lương nhân tạo thành đối lập ràng.

      Đồng dạng là lương nhân, thái độ khác đối đãi cũng khác...

      Đêm 30, thái tử phi mang theo mọi người tiến cung, Nghiêm lương nhân cùng Kim lương nhân đều lưu lại thái tử phủ, giờ tý qua phân nửa, khắp bầu trời pháo hoa tuyên cáo năm mới đến, đầu năm mùng đến mùng ba, Tương Như Nhân đều phải theo tiến cung.

      Qua năm ngày đầu năm, Tương Như Nhân trở về Tương gia chuyến.

      Lúc này Tương gia cũng vội vàng thăm nhà ngoại, Nhị thúc mang theo Nhị thẩm cùng ba đứa về nhà mẹ đẻ của Nhị thẩm, đại ca cùng đại tẩu cũng trở về nhà mẹ đẻ, trong phủ vắng những người này, Tương Như Nhân càng cảm thấy tự tại, trước viện Tương lão gia tử ngồi hồi, sau đó ở chỗ Tương phu nhân ngốc đến buổi chiều.

      Trước khi xuất giá ngày gặp hai lần. Sau khi xuất giá biến thành năm hai lần gặp. Thiệu thị kéo tay nữ nhi chuyện, viền mắt có chút ướt át.

      "Mẫu thân, mới đầu năm, ngài lại thương tâm gì chứ! " Tương Như Nhân cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, "Ta chăm sóc mình tốt, ngài yên tâm."

      "Ngươi từ chủ ý liền lớn, chuyện gì đều tự mình làm chủ, ta chính là lo lắng tính tình này, đừng có gây chuyện, sinh khí với thái tử. " Thiệu thị vuốt ve mặt nàng, Tương Như Nhân nghe kỳ quái, "Mẫu thân, ta có thể cùng thái tử gây cái chuyện gì chứ."

      " tốt, ta chính là nhắc nhở ngươi chút, đại ca ngươi và đại tẩu ngươi, ai~." Thiệu thị mặt là bất đắc dĩ, "Đại ca ngươi cũng biết là chuyện gì xảy ra, trước đây đáp ứng hôn này sảng khoái như vậy, ta cho là là ưng ý Ánh Tuyết, kết quả thành thân, đại ca ngươi đối Ánh Tuyết lãnh lãnh đạm đạm, ngay trước mặt phụ thân ngươi cùng mặt của ta cũng có thể thèm xem sắc mặt nàng."

      Tương Như Nhân nghe xong sắc mặt nhất thời lạnh xuống, "Đại ca đối với đại tẩu tốt?"

      Thiệu thị thở dài hơi, "Đứa Ánh Tuyết này rất ngoan, lldù là bị ủy khuất cũng chịu với chúng ta, phụ thân ngươi cùng Vương thượng thư còn là đồng học tốt, Vương phu nhân lúc đó còn nắm tay của ta dặn ta chiếu cố tốt hài tử này, ngươi , phụ thân ngươi cùng ta phải như thế nào cùng Vương gia đây. "

      Vốn là mối hôn rất tốt, người hai nhà cho tới nay cũng qua lại thân thiết, nhưng bởi vì đại ca đối đại tẩu lạnh nhạt, để phụ thân và mẫu thân cũng biết làm sao gặp người ta, Tương Như Nhân nở nụ cười hừ tiếng, "Đại ca đây là muốn hành hạ đại tẩu sao."

      Thiệu thị nhìn lãnh ý mặt nữ nhi, "Đại ca ngươi thực ra. . ."

      " có thực ra, mẫu thân, ngài nếu biết đại ca đối đại tẩu thái độ như vậy, vì sao , ngài , đại ca lại càng thêm kiêng nể gì cả, còn cho là chúng ta cũng phải cưng chiều tùy ý sao, còn tưởng rằng khắp thiên hạ chỉ mình bị ủy khuất nhất, muốn cưới cưới được, hết lần này tới lần khác nghĩ đến người bên cạnh"

      "Như Nhân, có phải ngươi biết cái gì hay ?" Thiệu thị kéo tay Tương Như Nhân mơ hồ bất an, "Đại ca ngươi vốn rất kháng cự , bỗng nhiên trở về với ta là đáp ứng đính hôn, trước đó thái tử phủ tìm ngươi, có phải cùng ngươi gì đó?"

      Tương Như Nhân thu lại nét mặt cười trấn an Thiệu thị, "Đại ca cùng ta cái gì hết, là bị ta mắng cho trận, ta nghĩ là suy nghĩ minh bạch, nghĩ tới thành thân rồi lại bắt đầu hồ đồ!"

      Thiệu thị vẫn nghĩ thích hợp, nhìn nét mặt nữ nhi lại há có chuyện đơn giản vậy "Như Nhân, ngươi nhưng đừng gạt ta chuyện gì, đại ca ngươi trước đây hồ đồ."

      "Mẫu thân." Tương Như Nhân cắt đứt lời của nàng, "Đại ca hồ đồ, ngài và phụ thân hãy nhắc nhở tôt, vô dụng đến mức kham nổi Tương gia, cũng thể để ra ngoài làm mất mặt Tương gia."

      Bên này , Thanh Thu từ cửa đến, "Phu nhân, tiểu thư, đại thiếu gia cùng Đại thiếu nãi nãi trở lại rồi."

      "Này sáng sớm mới vừa , tại sao trở lại?" Thiệu thị cho rằng nghe lầm, Thanh Thu nhìn qua Tương Như Nhân lắc đầu, "Đại thiếu gia cùng Đại thiếu nãi nãi sắc mặt nhìn qua cũng được tốt."

      "Tại sao có thể như vậy? " Thiệu thị đứng lên, " tại người đâu, ta qua nhìn cái."

      "Mẫu thân, ta cùng ngài. " Tương Như Nhân cũng đứng lên, vài người vội vã hướng viện Tương Cảnh Trí đến, Thiệu thị về gian phòng của Vương Ánh Tuyết, Tương Như Nhân trực tiếp về hướng thư phòng Tương Cảnh Trí, ngoài cửa A Thích thấy là nàng, vội vàng nghiêng người mở cửa cho nàng.

      Tương Như Nhân phân phó Thanh Thu, "Ngươi ở đây nhìn, nếu là phu nhân các nàng tới, trực tiếp tiến vào cho ta biết." Dứt lời đẩy cửa vào.

      Còn chưa đến bên trong, bên trong truyền đến tiếng Tương Cảnh Trí nhịn được "Ta muốn yên lặng chút, đều cút ra ngoài cho ta!"

      Tương Như Nhân vào mắt lạnh nhìn nam nhân giận dữ đứng ở trước bàn đọc sách "Yên lặng chút? Ngươi nghĩ thế nào là yên lặng chút?"

      Tương Cảnh Trí quay đầu lại thấy là nàng, nét mặt tức giận lên tia kinh ngạc, "Nhân Nhân, tại sao là ngươi? "

      "Tại sao thể là ta, ngươi nghĩ thế nào là yên lặng chút, nếu cho ngươi trực tiếp tổ phụ yên lặng chút được , để tổ phụ cũng nghe chút xem tôn tử tốt mà Tương gia chúng ta nuôi ra thế nào lại muốn tự đem nhà chắp tay đưa cho người khác." Tương Như Nhân trực tiếp tới trước mặt , nhìn bàn để bừa bộn sách, hừ cười .

      "Đại ca đáp ứng ngươi cùng nàng liên lạc, ngươi thế nào còn cái này." Giọng Tương Cảnh Trí có chút kiên nhẫn, nên làm cũng làm xong rồi, còn muốn phải thế nào.

      " cùng nàng liên hệ nhưng ngươi có thể đối xử với đại tẩu như vậy? cùng nàng liên lạc ngươi có thể tùy hứng mình, bản thân muốn thế nào được thế đó? Ngươi để phụ thân và mẫu thân thế nào đối mặt Vương gia, con dâu Tương gia ta mong chờ cầu cưới về, tại phải ở Tương gia chịu ủy khuất đây." Tương Như Nhân chút khách khí chỉ trích , "Thế nào, ngươi còn ủy khuất, nghĩ là ta ép ngươi, khắp thiên hạ cũng để cho Tương Cảnh Trí ngươi như ý nguyện, trong đầu nghĩ rất bất công đúng ? "

      Tương Cảnh Trí nhượng bộ từng bước, "Nhân Nhân, ngươi cần gì gây như thế, ta, có cách nào trái lương tâm làm như vậy." Coi như là thành thân, cũng có cách nào đem cảm tình chuyển hoán.

      "Đối đại tẩu tốt cũng là trái lương tâm? Đại ca, ngươi lời này là muốn người cười chết sao." Chính là giả bộ cũng muốn giả bộ, nàng thế nào lại nghĩ tới, Kỳ Tố Như ba chữ đối đại ca có thể sản sinh lực ảnh hưởng lớn như vậy.

      Tương Như Nhân liếc mắt qua quyển sách, trong đó bản có chút quen mắt, cầm lên mở ra nhìn, mặt còn viết chữ của Kỳ Tố Như, đây chính là thi tập Kỳ Tố Như viết tay , Tương Như Nhân cười ha ha, "Thấy vật nhớ người, đại ca, ngươi có phải nghĩ ta có biện pháp nào đụng đến vị kia trong Lục vương phủ hay ?"

      Tương Cảnh Trí trong mắt có tia hoảng loạn, hấp tấp , "Ngươi muốn làm gì? "

      "Ta có biện pháp cầu thái tử giúp tay chuyện Kỳ gia, để Hoàng hậu nương nương bỏ qua chuyện cũ, cũng như vậy ta có biện pháp để Kỳ gia được yên, càng có biện pháp để vị nào đó trong Lục vương phủ được tốt, đại ca, ngươi tin ?" Tương Như Nhân siết chặt thi tập trong tay, với người đối diện có thể mềm lòng nhưng có nfhĩa nàng cũng phải nương tay đối với người trong lòng đại ca.

      Tương Cảnh Trí gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày, thua trận, thỏa hiệp , "Ngươi muốn ta làm như thế nào? "

      Tương Như Nhân biết nên cao hứng hay là nên bi ai, trái lại đem Kỳ Tố Như ra uy hiếp đại ca lại vẫn hiệu quả như thế, "Hảo hảo đối xử với đại tẩu, dụng tâm đối với nàng, chớ phụ nàng, chuyện của ngươi chỉ nên mình ngươi chịu trong lòng, đại tẩu có trách nhiệm cùng nghĩa vụ thay ngươi gánh chịu hậu quả để lại, Tương gia chúng ta thể phụ nàng, ngươi nhất định cũng thể."

      Tương Cảnh Trí bàn tay nắm chặt thành quyền, hai huynh muội cứ như vậy nhìn nhau, "Được, ta đáp ứng ngươi." . .
      SiAm, lehanh, tart_trung5 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 30: Đại tẩu kiên trì
      Từ trong thư phòng ra, Tương Như Nhân ngược về phòng đại tẩu, Thiệu thị cũng ở bên trong, lúc nàng tới Thiệu thị lôi kéo đại tẩu chuyện, Tương Như Nhân cười nhìn các nàng, "Mẫu thân, ngài làm việc trước , ta và đại tẩu chuyện chút."

      Thiệu thị buông lỏng tay ra đứng lên, quay về nhìn Tương Như Nhân, muốn gì đó rồi lại thôi.

      Tương Như Nhân tới vỗ vỗ tay của nàng, "Mẫu thân thế nào lại bày ra vẻ mặt ta khi dễ đại tẩu đây, ngài làm việc , nếu là có người bái phỏng, chúng ta cũng thể đều ở hết trong viện."

      Thiệu thị rời , Thanh Thu lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Tương Như Nhân cùng Vương Ánh Tuyết, Vương Ánh Tuyết viền mắt còn hơi đỏ, ràng vừa mới khóc.

      Tương Như Nhân cùng nàng trước đây thể quá quen, nhưng là xa lạ gì, mỗi lần nàng mời thế gia tiểu thư du ngoạn đều có phát thiếp mời cho nàng, hơn nữa Vương gia cùng Tương gia vốn là qua lại thân thiết, trong ngày thường cũng có chút lại, Tương Như Nhân trước đây còn xưng nàng tiếng Vương tỷ tỷ.

      "Đại tẩu." Tương Như Nhân tới bên cạnh nàng ngồi xuống, "Có tiện với ta chút phát sinh chuyện gì sao? "

      Vương Ánh Tuyết hít hơi, lắc đầu, " có gì, mấy người Nhị thẩm đều trở về, trong nhà chỉ còn lại mình mẫu thân, trở về sớm chút để hỗ trợ thôi."

      Hết lần này tới lần khác giữa hai lông mày vẫn mang theo tia quật cường, coi như là hai người trong lúc đó có cái gì được ổn, Vương Ánh Tuyết ở trước mặt Thiệu thị chịu , ở trước mặt Tương Như Nhân tất nhiên cũng chịu .

      Tương Như Nhân thở dài hơi, "Đại tẩu, ta muốn với ngươi tiếng xin lỗi, gả cho đại ca là ủy khuất ngươi." Hai tay nhàng phủ lên tay Vương Ánh Tuyết, cảm giác được nàng khẽ run, Tương Như Nhân có chút khổ sở, "Là ta cân nhắc chu toàn, ban đầu đại ca đáp ứng ta thành thân nhưng nghĩ đến chuyện thương tổn tới đại tẩu thế này, Như Nhân xin lỗi."

      "Ngươi có sai." lúc lâu, Vương Ánh Tuyết nhàng rút tay về, thanh còn mang theo chút giọng mũi, "Đại ca ngươi là hạng người gì, ta rất ràng."

      Vương Ánh Tuyết cười khẽ tiếng, "Mối hôn này là ta cực lực cầu mẫu thân đáp ứng." Tương Như Nhân đáy mắt thoáng kinh ngạc, Vương Ánh Tuyết tiếp "Tương gia ba lần hướng Vương gia nhắc tới hôn , hai lần trước đều bị đại ca ngươi từ chối, phụ thân và mẫu thân đối với chuyện này thực ra có chút tức giận, đến lần thứ ba, mẫu thân vốn muốn cự tuyệt, ta cầu xin mẫu thân nên người mới cự tuyệt, nguyên bản trong lòng ta là hy vọng gì, nhưng qua ít ngày đại ca ngươi lại đáp ứng, cho nên ta rất vui. "

      Tương Như Nhân ngơ ngẩn nghe, "Đại ca , có tài đức gì? " có tài đức gì mà gặp được người lòng dạ chờ đợi như thế.

      "Như Nhân, ta nhìn theo sáu năm rồi." Vương Ánh Tuyết thở dài , nhưng vẫn là muộn hơn Kỳ Tố Như hai năm.

      Thời điểm Kỳ Tố Như nổi danh toàn Lâm An thành, nàng chỉ vẫn là tiểu nha đầu vỗ ra được tiếng gì, ánh mắt Tương Cảnh Trí đều bị thân ảnh Kỳ Tố Như hấp dẫn, nàng chỉ có thể đứng ở phía sau, từ xa xa nhìn , mặc dù là hai nhà quen biết, mặc dù là biết Vương gia có Vương Ánh Tuyết so với hơn vài tuổi cũng chỉ xem nàng như muội muội mà đối đãi.

      "Cho nên, chuyện giữa đại ca cùng Kỳ Tố Như, ngươi cũng biết?" lúc lâu, Tương Như Nhân nhìn nàng, chậm rãi .

      "Biết ít, lúc ban đầu ràng nhiều lắm, thế nhưng sau khi đính hôn biết rất nhiều." Vương Ánh Tuyết tới trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, từ trong hộp dưới cùng lấy ra phong thơ đưa cho Tương Như Nhân, "Đính hôn xong, ta bỏ vào đây thư Lục thế tử phi viết cho ta."

      Tương Như Nhân đáy mắt buồn bã, tất cả thư Kỳ Tố Như viết cho đại ca đều ở chỗ nàng, nàng ta lại còn viết cho đại tẩu, phá hư ấn tượng của đại tẩu đối với đại ca để nàng từ bỏ, đúng là.. biết xấu hổ!

      "Nàng nhờ ta chiếu cố tốt đại ca ngươi, mình thẹn với , phụ mảnh tình ý của . " Vương Ánh Tuyết bình tĩnh thuật lại nội dung bên trong thư, cuối cùng, khóe miệng mỉm cười, "Cho nên ta viết lại cho nàng phong thư, ta để cho nàng yên tâm, ta nhất định chiếu cố tốt đại ca ngươi, cũng mời nàng làm tốt vị trí Lục thế tử phi của nàng, vì Lục vương phủ khai chi tán diệp, cùng Lục thế tử cộng kết đế liên, trăm năm hòa hợp."

      Tương Như Nhân sững sờ, nở nụ cười, vị đại tẩu này mềm yếu như bản thân tưởng tượng, như thế hồi lại phải là trực tiếp đánh vào mặt Kỳ Tố Như sao, trượng phu của ta ta tự nhiên chiếu cố tốt, ngươi gả Lục vương phủ nhiều năm còn chưa sinh hạ nhi nửa nữ, chăm sóc cho tốt bản thân mình, còn có thời gian đến quan tâm người khác.

      Vương Ánh Tuyết cùng nàng nhìn nhau, "Ta biết trong lòng đại ca ngươi vẫn có nàng, ta cũng biết cái loại cảm giác này, thích người cầu mà thể. " Vương Ánh Tuyết có chút ngượng ngùng, "Cho nên ta oán các ngươi, lại biết trách cứ ai."

      "Đại ca gặp được ngươi là phúc khí của ." Chẳng biết tại sao, Tương Như Nhân trong lòng dâng lên tia chua xót khổ sở, đại ca tâm tâm niệm niệm người khác, lại còn có người vẫn ở sau lưng chờ , cảm giác như vậy nàng nghĩ đến mà lòng chua xót vạn phần.

      "Ngươi có lẽ nghĩ ta làm như vậy ngốc, thế nhưng chưa từng thử qua, ta cũng cam lòng." Vương Ánh Tuyết thản nhiên bày tỏ ý nghĩ trong lòng, cùng với gả cho người khác mà vẫn nhớ , bằng gả cho , chí ít có tiếc nuối, tương lai cũng bởi vì ... chuyện này mà hối hận trước đây có quyết định làm.

      "Ta chỉ là tức đại ca ngươi nhìn thấu. " Vương Ánh Tuyết rồi khẽ thở dài hơi, mặt có chút buồn bã.

      Nữ nhân nhìn nữ nhân luôn có thể nhìn hơn, Kỳ Tố Như hành vi như vậy, Tương Như Nhân nhìn minh bạch, Vương Ánh Tuyết cũng xem hiểu, duy chỉ có Tương Cảnh Trí là nhìn .

      Mà đối với nhìn hiểu người, ngươi dù có hay khuyên nhiều hơn nữa, cũng chỉ nhận định ngươi là chửi bới người tốt đẹp nhất trong lòng .

      Tương Như Nhân giữ tay nàng lại cam kết, "Ngươi yên tâm, đại ca sớm muộn gì có ngày nhìn thấu" Sớm muộn gì có ngày, nàng nỗ lực khiến Kỳ Tố Như bộc lộ ra bản chất . . .

      Gần chạng vạng tối, Nhị thúc cùng Nhị thẩm các nàng cũng trở lại, vừa về tới Tương gia, Nhị thẩm liền đem mình nhốt vào trong viện, quăng lại câu cơm tối cần chờ nàng, nàng ăn.

      Vương Ánh Tuyết tiền viện giúp đỡ Thiệu thị, Tương Như Nhân đường qua đụng phải Nhị thúc mang vẻ mặt bất đắc dĩ, phía sau là ba đường muội Tương Tâm Viện.

      "Nhị thúc, các ngươi thế nào trở lại sớm như vậy ?"

      Tương Nhị lão gia thấy là nàng, thu hồi thần sắc, "Là Như Nhân a, Nhị thẩm ngươi thân thể khó chịu nên trở lại sớm chút. "

      Tương Như Nhân cũng phá, cười bắt chuyện với Tương Tâm Viện rồi về viện Tương lão gia tử mời lão gia tử dùng bữa.

      Chờ Tương Như Nhân đỡ Tương lão gia tử đến tiền viện, mọi người đến đông đủ, duy chỉ thiếu Nhị thẩm Lý thị, Tương lão gia tử sau khi ngồi xuống nhìn mọi người cái, "Nếu thê tử của Kế Nghiệp ăn, chúng ta cầnchờ nàng, ăn thôi."

      bàn này của Tương Như Nhân, Tương Tâm Tuệ sắc mặt cũng tiện, thỉnh thoảng liếc nhìn Tương Nhị lão gia bên kia, động đũa.

      "Tâm Tuệ muốn ăn cái gì, đại tẩu lấy cho ngươi? " Vương Ánh Tuyết thấy nàng như vậy, hảo tâm hỏi nàng, Tương Tâm Tuệ thu hồi tầm mắt, mặt còn căm giận câu cũng , cúi đầu uống canh.

      Lúc ăn cơm ai hỏi, sau khi ăn cơm tối rồi đến thiên thính, Tương lão gia tử trực tiếp hỏi Tương Nhị lão gia vì sao sớm như vậy trở về, trong thiên thính mấy người Tương Như Nhân đều ngồi đó, Tương lão gia tử hỏi vậy là cũng có ý định cho bọn tiểu bối các nàng rời .

      Tương Nhị lão gia nhìn qua Tương Tâm Tuệ, thở dài , "Vì Tâm Tuệ hôn , nhạc phụ đại nhân đến gia đình thấy tệ, nàng cũng nghĩ là tốt, muốn đáp ứng nhưng ta đồng ý, cái này. . ."

      Qua năm Tương Tâm Tuệ liền mười lăm, chọn tới chọn lui trực tiếp liền đem tuổi nàng ngày càng lớn, nhưng cầu của Lý thị điểm cũng hạ, trước đây vốn đề nghị mối tốt là Hứa gia, bởi vì Lý thị sống chết đồng ý, kéo hơn nửa năm, người ta cũng liền phai nhạt ý tưởng này, Hứa gia trưởng tử năm ngoái liền đính hôn, hôn là cuối tháng sáu năm nay.

      "Lý đại nhân là nhà ai? "

      "Là phong tấn Hầu phủ tiểu thế tử."

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn Tương Tâm Tuệ ở đối diện , Nhị thẩm đúng là cật lực muốn đem nữ nhi gả là cao, hoàng phi được nghĩ thế tử phi, thế tử phi khoing được hôm nay vớt thế tử phu nhân cũng tốt, tương lai tốt xấu cũng là Hầu phu nhân.


      Nhưng mà phong tấn Hầu phủ tiểu thế tử này ở Lâm An thành tiếng tăm cũng lừng lẫy kém.

      Trong nhà chính thê còn chưa có nhưng thiếp thất đàn, nay con thứ có mấy đứa, nghe trong hậu viện còn nuôi ít tiểu đồng, chọn con rể tính cách như vậy, ánh mắt Nhị thẩm đúng là độc đáo.

      Thiên thính nhất thời yên tĩnh, Tương lão gia tử nhìn thẳng vào Tương Nhị lão gia "Coi như ngươi hồ đồ, hai ngày trước vào cung Trương thượng thư có nhắc qua ý định kết thân với nhà ta, ta đáp ứng rồi."


      Trước giờ đối với hôn của Tâm Tuệ vẫn có ý kiến gì,tùy ý Lý thị nháo qua nháo lại, nay Tương lão gia tử lại cứ vậy định ra hôn này mà có dấu hiệu gì báo trước. Tương Tâm Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tương lão gia tử, lại nghe người với cha nàng "Hảo hảo cùng vợ của ngươi cho ràng, nàng đến tột cùng là muốn Tâm Tuệ tốt, hay là muốn hại nàng, nàng nếu như còn nháo đồng ý, như vậy vị trí Tương gia Nhị phu nhân cũng có thể đổi người ngồi, Tương gia chúng ta có nàng dâu hiểu chuyện như thế!"


      Lời của Tương lão gia tử bộc lộ tình cảm gì, lại tràn đầy uy nghiêm, Tương Tâm Tuệ càng vặn chặt khăn tay, cúi đầu, nước mắt nhanh chóng ào ạt rơi xuống.

      Ở đối diện Tương Như Nhân nhìn ràng, tổ phụ quyết định cùng Trương gia kết thân, lần này nàng và Trương Thấm phải làm hảo tỷ muội trong thái tử phủ.


      Tương lão gia tử là cố ý lựa lúc có đủ mọi người để tuyên bố chuyện này, cả phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Tương Tâm Tuệ khóc nức nở phá lệ đột ngột, Tương Nhị lão gia rốt cuộc vẫn là đau lòng nữ nhi, mới vừa mở miệng hô chữ Tuệ, Tương Tâm Tuệ che miệng từ ghế đứng lên bay thẳng đến cửa chạy vội ra ngoài.


      Ở cửa suýt nữa đâm trúng Thanh Đông tới, đảo mắt người thấy tăm hơi.


      Tương Tâm Vận cùng Tương Tâm Viện vừa thấy tỷ tỷ , sợ nàng làm chuyện điên rồ, vội vàng đuổi theo, Thanh Đông tới phía sau Tương Như Nhân, nhàng "Tiểu thư, thái tử điện hạ tới rồi."

      Tương Như Nhân sửng sốt đứng bật dậy, thấy mọi người nhìn mình quay sang với Tương lão gia tử "Tổ phụ, là thái tử điện hạ."

      Tương lão gia tử cũng vội vàng đứng dậy, "Mau, ra ngoài đón, tới bao lâu, tại sao có người đến báo? "


      Tương Như Nhân cũng theo sau lưng ra ngoài, chỉ sợ phải ai báo mà là thái tử ngăn cho thông tri với tổ phụ, trực tiếp tìm Thanh Đông đến tự với mình.

      Từ nhà trong mọi người đều theo đến ra tiền thính, thái tử đứng ở trong phòng, bên cạnh theo hai thị vệ.


      Tương lão gia tử dẫn toàn gia hướng thái tử hành lễ, Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ, nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên ý cười, "Tương quốc công cần đa lễ."

      Quy củ chính là quy củ, Tương lão gia tử được Tương đại lão gia nâng đỡ đứng lên, "Thái tử giá lâm Tương phủ, chẳng biết có gì phân phó? "

      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua Tương Như Nhân rất cung kính đứng sau Tương lão gia tử, giọng lạnh nhạt, "Bản cung tới đón Tương trắc phi hồi phủ." . . .
      SiAm, hamaxink, lehanh7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :